Bất chợt cô nhìn sang thấy vẻ mặt Tiểu Xuân có chút biến sắc, biết mình đã có chút sơ hở. Thanh Trà hỏi vội:
"Mặt ta có gì sao?"
Tiểu Xuân giật mình đáp lại:
"Dạ không. Mặt cô không có gì ạ.
Chỉ là sau khi sống lại em thấy cô khác trước rất nhiều. Cô như biến thành một người khác vậy.
Trước đây cô chưa bao giờ dùng tay bốc thức ăn cho vào miệng như thế".
Thanh Trà giả vờ buồn rầu, tỏ vẻ đáng thương, sau cái chết thập tử nhất sinh, thì giờ cô hoàn toàn không nhớ được điều gì.
Tiểu Xuân liền hết lời an ủi và hứa sẽ giúp cô khôi phục ký ức.
Thanh Trà giả vờ cảm động, rồi dặn dò Tiểu Xuân dọn đống thức ăn, còn cô lên giường đi nghỉ.
Sáng hôm sau mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi Tinh Nhi vẫn chưa dậy, Tiểu Xuân gọi mãi không thấy tiểu thư có động tĩnh gì liền bắt đầu lo lắng đi báo tin cho Trần Lão Gia.
Vừa hay tin con gái Trần Lão Gia lập tức dìu phu nhân vội vã sang thăm.
KHUÊ PHÒNG TINH NHI
Tiểu Xuân tiến lại gần lay mạnh vào người Tinh Nhi mà gọi. Bị lay bất chợt nên Thanh Trà tỉnh giấc.
Thấy con gái đã tỉnh Trần Phu Nhân vui mừng chạy đến ôm chầm lấy Tinh Nhi, cảm xúc vỡ òa.
Tinh Nhi k huôn mặt ngơ ngác, bàng hoàng. Ho nhẹ mấy tiếng, rồi rảo mắt nhìn xung quanh, đến chỗ Tiểu Xuân thì dừng lại nhíu mày, như muốn ra hiệu hỏi người phụ nữ này là ai?
Tiểu Xuân nhanh chóng hiểu ý liền trả lời:
"Tiểu Thư đây là Trần Phu Nhân cũng chính là mẹ người".
Nghe đến đây Trần Phu Nhân bắt đầu lo lắng:
"Tinh Nhi! Con làm sao vậy? Con không nhận ra ta sao?".
Trần Lão Gia nét mặt buồn rầu, và kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho phu nhân biết. Nghe xong Trần Phu Nhân lập tức bắt mạch cho con gái.
Mạch tượng bình thường, không có dấu hiệu của va chạm tổn thương ở vùng đầu, sức khỏe tốt. Tại sao có thể quên ký ức được cơ chứ? Trần Phu Nhân lo lắng vì không thể đoán ra bệnh của con gái.
Thấy nét mặt Trần Phu Nhân có vẻ trầm ngâm, suy tư Trần Lão Gia vội hỏi:
"Nàng có phát hiện ra con bé mắc phải bệnh gì không?"
"Theo chuẩn đoán ban đầu của thiếp thì con bé hoàn toàn bình thường.
Thiếp cũng chưa rõ nguyên nhân vì sao nó có thể mất trí nhớ.
Có lẽ do hoảng loạn quá độ nên con bé mới bị mất ký ức tạm thời".
"Nàng đừng quá lo lắng rồi chúng ta sẽ sớm tìm ra cách chữa trị cho con bé thôi.
Còn bây giờ nó sống lại khỏe mạnh là được rồi.
Nào chúng ta mau về y đường để con bé yên tĩnh nghỉ ngơi thêm một lát nữa, nó mới tỉnh lại chắc cũng rất hoảng loạn và mệt mỏi rồi".
Trần Phu Nhân gật đầu tỏ vè đồng ý, nói rồi Lão Gia dìu Phu Nhân về Y Đường.
KHUÊ PHÒNG TINH NHI
Kể từ ngày tỉnh lại tính khí Tinh Nhi bỗng thay đổi hoàn toàn, trước đây cô ôn nhu, lễ tiết, điềm đạm, nhẹ nhàng bấy nhiêu thì giờ lại hoạt bát, hiếu động, nhanh nhẹn, hài hước bấy nhiêu.
Khiến những người xung quanh cô điều cảm thấy vui vẻ, gần gũi. Khác xa dáng vẻ thanh cao, khuê tú của một mỹ nữ hiểu lễ nghi lúc trước.
Ngay cả sở thích của cô cũng thay đổi không còn như trước. Tiểu Xuân là a hoàn thân cận bên cạnh Tinh Nhi từ lúc nhỏ nên hiểu rõ tiểu thư như lòng bàn tay, sự thay đổi quá lớn này của Tinh Nhi khiến Tiểu Xuân bắt đầu nghi ngờ.
Tối hôm ấy, cũng như mọi khi Tiểu Xuân đến khuê phòng Tinh Nhi để thay hoa trước khi đi ngủ, thì phát hiện tiểu thư lén lút cầm trên tay một chiếc giỏ đựng đầy hoa quả và hương đi về phía Vườn Thượng Uyển.
"Đã khuya như vậy rồi tiểu thư còn đi đâu?
Thầm nghĩ bụng có chuyện gì đó không ổn ở đây nên Tiểu Xuân nấp mình, lén bám theo Tiểu Thư đến Vườn Thượng Uyển. Đến nơi cô nhanh chóng nép mình vào mỏm đá trong vườn và lặng lẽ quan sát.
Thanh Trà lấy trong giỏ ra 3 cây nhang rồi đốt lên cắm trước cây hoa mẫu đơn, và đặt các loại trái cây lên dĩa. Cô thắp nhang lạy mấy lạy rồi lẩm bẩm:
" Hôm nay là tròn 10 ngày cô mất.
Không ai đến thăm cô cả chỉ có ta ở đây, cũng không trách họ được vì bây giờ ta cũng chính là cô.
Trong lòng họ nghĩ cô vẫn còn sống, nhưng họ không ngờ rằng thứ họ thấy chỉ là thân sác của cô.
Còn linh hồn lại là ta ".
Thanh Trà cười nhạt một cái rồi rơi nước mắt:
" Như cô vậy nhiều khi lại tốt chí ít cũng biết mình đã ra đi.
Còn hơn ta dưới bộ dạng này của cô, ta không biết là mình còn sống hay đã chết.
Thân xác ta lúc xuyên không đến đây đã trôi dạt phương nào? "
Nghe đến đây Tiểu Xuân rùng mình nổi dựng tóc gáy, cô thầm nghĩ tiểu thư đã bị oan hồn nhập xác. Và người ở trước mắt cô là ma biến thành chứ không phải tiểu thư. Cô run rẩy quay lưng dịnh bỏ chạy nhưng do sợ quá chân cẳng luống cuống cô dẫm phải cục đá lớn và té ngã.
Thanh Trà bất giác phát hiện ra và chạy đến đỡ lấy Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân mếu máo, run rẩy quát lớn.
" Cô đừng có qua đây. Ta không sợ cô đâu. Cô đừng có qua đây.
Có phải cô đã hại chết tiểu thư nhà ta đúng không? Ta sẽ không tha cho cô đâu, cô trả tiểu thư lại đây cho ta ".
Nói rồi Tiểu Xuân lấy hết sức bình sinh cố đứng dậy túm lấy cánh tay áo Thanh Trà và giằng co.
" Cô trả tiểu thư lại đây cho ta. Trả tiểu thư lại đây cho ta "
Tiểu Xuân bóp cổ Thanh Trà sắp ngạt thở. Cảm thấy không thể trụ lâu được nữa Thanh Trà dùng hết sức tát mạnh vào mặt Tiểu Xuân rồi hét lớn:
" Im.. đi.. đủ.. rồi.. đấy ".
Thấy Tiểu Thư vẻ mặt tức giận, hai mắt trợn ngược, ánh mắt sắc nhọn như 2 lưỡi gươm hướng về phía cô, Tiểu Xuân bắt đầu sợ hãi và co mình lại rồi ôm mặt mà khóc.
Thấy vẻ mặt đầy sợ hãi của Tiểu Xuân, Thanh Trà bắt đầu dịu lại. Cô ngồi xuống cạnh Tiểu Xuân rồi từ từ kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
Lúc đầu Tiểu Xuân vẫn còn nghi ngờ và không tin Thanh Trà nhưng sau khi nghe đến đoạn Tinh Nhi muốn Thanh Trà thay cô vạch trần kẻ đã ám hại cô và người ấy được Tinh Nhi tiết lộ tên có một chữ Tần. Thì Tiểu Xuân liền lên tiếng. Cô khẳng định người đó chắc chắn là Tần Diệu Linh em gái của Tần Sở.
Cô cho biết trước đây cô đã biết Tần Diệu Linh đem lòng mến mộ Thạch Thiên từ lâu nhưng lại bị Thạch Thiên hết mực từ chối, vì thế cô ta đã ghen tức và hãm hại Tinh Nhi nhiều lần không thành.
Tiểu Xuân có nhắc nhở Tinh Nhi đề phòng cô ta nhưng do bản tính lương thiện và hay tin người, nên những lần đấy Tinh Nhi đều cho rằng chỉ là sự cố ngoài ý muốn và mọi sự điều là hiểu lầm.
Hôm Tiểu Thư xảy ra chuyện cũng chính cô ta đã rủ Tiểu Thư ra ngoài dạo phố, nhưng hôm đó Tiểu Xuân lại cùng Vũ Nương qua tiệm vải để lấy hỷ phục cho Tiểu Thư nên không thể đi cùng.
Sau một hồi tâm sự Tiểu Xuân thấy Thanh Trà cũng không phải người xấu, lại thân bất do kỷ và hơn thế thì thân xác Thanh Trà hiện giờ cũng chính là của tiểu thư, nên cô đồng ý sẽ giúp Thanh Trà giữ kín bí mật này, cả hai sẽ cùng thực hiện di nguyện cuối cùng của Tinh Nhi, vạch trần hung thủ sát hại Tinh Nhi.
Kể từ hôm ấy Tiểu Xuân bắt đầu chỉ dẫn Thanh Trà tất cả thói quen của tiểu thư, dạy cô cầm - kỳ - thi - họa..
Thanh Trà vốn bản tính hiếu động, vui vẻ hoạt bát bây giờ bắt cô thay đổi 180 độ thì chẳng khác nào bẻ núi ra cong, việc đấy làm sao có thể được? Chỉ có thể mài dũa ít nhiều.
Do đó, đợi lúc Tiểu Xuân đi xuống phòng bếp lấy điểm tâm sáng, Thanh Trà liền vội vã trốn ra ngoài chơi.
KHUÊ PHÒNG TINH NHI
Tiểu Xuân mang điểm tâm đến cửa phòng thì gọi mãi không thấy tiểu thư đâu, đoán biết cô lại lẻn ra ngoài nên Tiểu Xuân vội vãng đặt khay bánh xuống chạy ra đầu ngõ xem.
Thấp thoáng xa xa có bóng dáng một thiếu nữ mặc xiêm y hồng xinh đẹp, thoạt nhìn là biết ngay đấy là tiểu thư. Nên Tiểu Xuân vội vã đuổi theo và gọi với vào không trung:
" Tiểu Thư! Cô muốn đi đâu vậy? Cô chờ em với ".
Chẳng mấy chốc Tiểu Xuân đã đuổi kịp Tinh Nhi rồi tỏ vẻ khó chịu:
" Cô mới tỉnh lại chưa rõ hết địa bàn ở đây, cô không nên xuất đầu lộ diện xớm. Chúng ta còn phải nghĩ cách vạch trần kẻ giết hại tiểu thư của ta nữa. Cô đi ra ngoài thế này lỡ mà gặp Thạch Thiên hay Tần Diệu Linh là sẽ phát hiện ra sơ hở của cô ngay. Hai người đó một là thanh mai trúc mã thuở nhỏ của cô. Một là kẻ giết hại cô thì người ta đã nắm rõ cô như lòng bàn tay. Đến lúc đó Tần Diệu Linh quay sang tố cô không phải là Tinh Nhi thì cô chết chắc, chẳng những không thể giúp tiểu thư ta vạch trần hung thủ mà còn tự rước họa vào thân, đến lúc đó cô có muốn toàn mạng để trở về thế giới của cô e là không dễ dàng chút nào đâu. Cô không giỏi che giấu cảm xúc, ngay cả ta còn phát hiện ra cô không phải tiểu thư thì huống hồ gì bọn họ ".
Nghe Tiểu Xuân nói có lý, tự biết bản thân hành sự quá lỗ mãng nên Thanh Trà liền giải thích do mới tỉnh lại, chưa quen với cuộc sống ở đây, ngày ngày lại bị Tiểu Xuân gò ép học lễ nghĩa không ngớt, nên Thanh Trà cảm thấy ngột ngạt, cộng thêm nỗi nhớ nhà luôn âm ỉ nên cô muốn ra ngoài đi dạo một chút cho khuây khỏa.
Nghe vậy Tiểu Xuân có chút mủi lòng, cô lấy khăn tay che lên mặt Thanh Trà rồi dặn:
" Thôi được rồi, ta đi dạo với cô một lát rồi chúng ta sẽ hồi phủ. Cô nhớ theo sát ta chứ không để lạc thì không biết đường về nhà ".
Nói rồi họ cùng nhau thong dong dạo phố. Phong cảnh ở thế giới này thật đẹp, trên bầu trời ban ngày người ta cũng có thể nhìn thấy các tinh tú đủ các sắc màu chiếu rọi lấp lánh giống như những viên pha lê lấp lánh đã khoe ánh hào quang.
Không khí trong lành, hiền hòa khiến tâm hồn người ta cảm thấy sảng khoái và nhẹ nhõm hẳn ra.
PHỐ THỊ
- Thanh Trà nhìn đâu cũng thấy mới mẻ, nhìn đâu cũng thấy tuyệt vời, cô không khỏi suýt xoa khen ngợi:
Thanh Trà chạy đông rồi lại lướt sang Tây, khiến Tiểu Xuân không thể nào theo kịp. Tiểu Xuân vừa đuổi theo vừa gọi lớn:
" Tiểu Thư cô chậm thôi, chờ em với ".
Thanh Trà mãi mê dạo phố mà quên mất có Tiểu Xuân cùng đi, lúc cô sực nhớ và quay đầu nhìn lại thì không thấy Tiểu Xuân đâu cả.
Cô bắt đầu hốt hoảng đi kiếm Tiểu Xuân. Cô nhìn sang trái rồi lại quay sang phải gọi tên Tiểu Xuân, đoàn người tấp nập dạo phố, người người lớp lớp, kẻ qua người lại nhưng cô vẫn chẳng thấy bóng dáng Tiểu Xuân ở đâu.
Lòng cô bồi hồi, nơm nớp lo sợ, vừa kiếm Tiểu Xuân cô vừa cầu Trời phù hộ.
Do mãi kiếm người, không để ý nên cô đã vô tình va vào một vị công tử ở trên đường.
Thanh Trà té ngã, vị công tử nhanh tay đỡ lấy cô, làn gió nhẹ thoảng qua làm một góc khăn che mặt của cô hất lên, ẩn hiện lấp ló một sắc đẹp tuyệt trần có phần quen thuộc.
Vị công tử bàng hoàng nín thở, tim đập nhanh, trong đầu ẩn hiện một mớ suy nghĩ hỗn độn nhưng vẫn không biết nó là gì?
Mùi hương này, dáng vóc này, vẻ đẹp lấp ló thoáng qua trong phút chốc kia hình như có gì đó rất là quen thuộc đối với anh ta.
Anh ta ôm chầm lấy Thanh Trà đứng hình trong 10 giây, nhìn chằm chằm vào cô không buông tay.
Thanh Trà thấy vậy vội lấy tay đẩy nhẹ vào vai vị công tử để ra hiệu hãy bỏ cô ra.
Vị công tử khẽ giật mình cáo lỗi. Cảm thấy Thanh Trà có gì đó rất quen thuộc nên tỏ ý dò sét:
" Tại hạ xin lỗi đã mạo phạm cô nương.
Tại hạ xin giới thiệu tôi là Thạch Thiên là thiếu chủ Thiên Tộc chẳng hay cô nương danh xưng là gì để tiện xưng hô ".
Cũng đúng lúc đó Tiểu Xuân vừa chạy tới, cô thấy Thạch Thiên đang đứng cùng với Thanh Trà liền nhanh chóng nấp sang một bên, rồi chạy đến quán nhỏ đối diện mà ra hiệu cho Thanh Trà.
Nhìn sang thấy Tiểu Xuân đang đứng bên kia đường Thanh Trà mừng rỡ vội vẫy tay. Thạch Thiên thấy vậy cũng ngoái đầu nhìn lại, lúc đó Tiểu Xuân đã nhanh chóng nấp vào một quán nhỏ ven đường.
Thanh Trà chợt nhớ ra cái tên Thạch Thiên chính là vị hôn phu của Tinh Nhi mà cô từng nghe Tiểu Xuân và Tinh Nhi đã nhắc đến.
Trước đó, vì muốn vạch trần hung thủ sát hại Tinh Nhi nên cô và Tiểu Xuân đã âm thầm bàn bạc xin Trần Lão Gia giấu việc cô đã sống lại phát tán ra bên ngoài, để cô có thời gian nghĩ ngơi khôi phục ký ức.
Nhưng thực tế họ dùng khoản thời gian này để Tiểu Xuân dạy cho Thanh Trà các lễ nghi và thói quen của Tinh Nhi để che giấu sự khác biệt giữa Tinh Nhi và Thanh Trà. Mặt khác họ lo sợ kẻ sát hại Tinh Nhi hay tin cô sống lại sẽ tìm cách giết cô lần nữa để bịt đầu mối. Như vậy cô sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng.
Nên ngoại trừ những người trong phủ Trần Gia thì không một ai biết được Tinh Nhi đã sống lại.
Thạch Thiên quay đầu lại nhìn, chẳng thấy có gì đặc biệt liền quay sang hỏi Thanh Trà:
" Cô đang vẫy gọi ai sao? "
Thanh Trà lắp bắp một lát rồi nhanh nhảu đáp trả:
" Ta đang kiếm một người bạn, mới nãy thấy có người giống cô ấy, ta liền vẫy tay nhưng lại không phải. Là do ta nhầm ".
Thạch Thiên tỏ ý muốn ra tay giúp đỡ nhưng lại bị Thanh Trà từ chối, cô vội vã cúi chào rồi từ biệt Thạch Thiên:
" Đa tạ vị công tử này, nhưng ta có việc phải đi trước.
Sau này có duyên gặp lại ta nhất định sẽ cảm tạ đàng hoàng ".
Vừa dứt lời Thanh Trà vội vã rời đi, Thạch Thiên gọi với theo:
" Hình như ta có gặp cô ở đâu đấy rồi phải không? Ta cảm nhận hình như chúng ta đã quen biết nhau từ trước ".
Thanh Trà vừa bước vội vừa đáp lời:
" Ta chưa gặp huynh bao giờ. Huynh lầm ai rồi đấy ".
Nhanh như chớp Thanh Trà đã mất hút. Đi được một đoạn xa, không thấy Thạch Thiên đuổi theo, cảm thấy đã an toàn nên Thanh Trà dừng lại và bắt đầu tìm kiếm Tiểu Xuân.
Cô chưa kịp gọi tên thì đã thấy Tiểu Xuân suất hiện trước mặt.
" Nãy giờ em đi đâu mà ta không thấy? "
" Lúc nãy có thiếu gia Thạch Thiên ở đấy em không tiện ló mặt.
Nếu thấy em cậu ấy sẽ phát hiện ra Tiểu Thư đã sống lại, thì kế hoạch bấy lâu nay của chúng ta sẽ tan thành mây khói.
Vì thế em đã nấp bên đường mà quan sát và theo sau chân tiểu thư đến đây".
Hai người gặp được nhau nên thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Xuân bắt đầu dìu Thanh Trà hồi phủ nghỉ ngơi.