Chương 8: Lời Xin Lỗi Liệu Có Muộn Màng
[BOOK]7h sáng. Trong khi An Nhiên vẫn còn đang say giấc nồng thì bỗng tiếng gõ cửa vang lên kèm theo giọng nói trầm ấm:
- Tiểu thư, đến giờ dậy rồi.
Thấy người bên trong vẫn không trả lời, cánh cửa chợt bật mở. An Nhiên có vẻ vẫn còn say ngủ không động đậy. Trạch Thần bật cười khẽ kéo rèm cửa ra. Ánh sáng chiếu vào khiến An Nhiên nhăn mày kéo chăn che cả đầu. Ngày nghỉ mà nên cô lười lắm. Trạch Thần vẫn rất kiên nhẫn bước đến gần rồi ngồi xuống giường cạnh cô, cúi sát mặt đến chỗ chăn đủ để cô nghe tiếng:
- Tiểu thư, mau dậy thôi.
Ngay lập tức như có dòng điện, An Nhiên tốc chăn bật dậy chạy nhanh vào phòng tắm. Nhanh đến mức cả Trạch Thần cũng không kịp phản ứng chỉ trong một khoảnh khắc thấy vành tai của cô đã đỏ au lên. Anh nhìn cánh cửa phòng tắm đang khóa chặt, môi cong lên một vòng bán nguyệt như thể rất hài lòng vì chiến tích của mình. Rồi anh đứng dậy đi đến tủ quần áo chọn cho cô một bộ váy hồng nhạt. Sau đó bước chậm rãi đến cửa phòng tắm gõ nhẹ nói:
- Tiểu thư, váy của cô.
An Nhiên mở hờ cánh cửa thò một tay ra lấy nhanh bộ váy rồi ngay lập tức đóng lại. Có trời mới biết giờ cô đang ngại thế nào. An Nhiên tay nắm chặt váy, tay xoa lỗ tai như đang làm dịu cơn nóng bức. Chợt, cô nhận ra bộ váy trên tay không phải là váy mặc ở nhà liền hỏi:
- Sao lại là váy ra ngoài ạ? Chúng ta đi đâu sao?
Trạch Thần dựa lưng vào cửa khoanh tay, đầu hơi cúi xuống xuống đáp:
- Hôm nay chúng ta ra ngoài chơi, cô quên rồi sao?
Khi này An Nhiên mới sực nhớ đến hôm qua vì muốn Manh Manh cùng đi nên đã đồng ý đi chơi. Cô khẽ "A" một tiếng rồi cất giọng lẩm bẩm đủ để Trạch Thần nghe:
- Em quên mất.
Trạch Thần không đáp lại, anh bước đến gần giường lấy đôi dép bông bên dưới để trước cửa phòng tắm. Sau đó anh buộc rèm gọn lại rồi dọn giường cho cô. Lúc An Nhiên đi ra đã thấy căn phòng được dọn xong rồi. Cô nhìn lên Trạch Thần, mặt bất giác lại ửng đỏ bước chầm chậm đến bàn trang điểm. Trạch Thần nhẹ nhàng chải tóc cho cô như mọi ngày. Bất giác An Nhiên nhớ ra điều gì liền có chút đắn đo sau đó bẽn lẽn hỏi:
- Anh này, anh với chị hai và anh Kỳ Minh thân nhau như vậy, ba người quen nhau từ trước sao ạ?
Trạch Thần tay vẫn làm miệng hơi mỉm cười đáp lại:
- Phải, thưa tiểu thư. Chúng tôi từng chơi cùng nhau lúc còn nhỏ. Sau đó Minh sang nước ngoài tôi cũng phải đi cùng. Hai người bọn tôi vừa trở về mấy tháng trước cũng là lúc tôi gặp cô đấy.
An Nhiên mỉm cười ngưỡng mộ:
- Thích thật nhỉ? Ước gì lúc đó em cũng có ở đó.
Trạch Thần chợt khựng lại, mắt hơi trùng xuống, cổ họng khô rát. An Nhiên thấy anh dừng tay liền hỏi:
- Sao vậy ạ?
Trạch Thần khi này mới hoàn hồn lắc đầu:
- Không, không có gì đâu, tiểu thư.
Rồi sau đó anh lại tiếp tục làm. Trạch Thần điều chỉnh lại tâm trạng mỉm cười tính lên tiếng nói thì chợt bị tiếng gõ cửa chặn lại, tiếp theo đó là tiếng nói cợt nhả vang lên:
- Thần Thần, Tiểu Nhiên. Hai người nhanh lên.
Vừa hay đúng lúc Trạch Thần đã hoàn thành xong liền khẽ thở dài đi ra mở cửa. Anh quay lưng về phía cô hơi liếc cái tên phá hoại không gian riêng tư của anh một cái khiến hắn lạnh gáy rồi sau đó quay mặt về phía cô mỉm cười dịu dàng:
- Vậy, tôi xin phép.
Sau đó anh mới đóng cửa lại. Cánh cửa vừa đóng cũng là lúc gương mặt anh chuyển sang nét chán ghét còn có chút khinh thường nhưng vẫn giữ nụ cười hòa nhã nói:
- Cậu đúng là tên phá hoại.
Kỳ Minh chớp mắt nhìn cái tên lật mặt nhanh hơn lật bánh vừa mắng mình, thầm rủa:
- Cái tên hỗn đãng hai mặt nhà cậu còn mắng tớ.
Trạch Thần nhún vai rồi bỏ đi. Kỳ Minh tức nghẹn họng nhưng chỉ có thể nuốt lại vào bụng sải bước xuống lầu.
Về phần An Nhiên, cô thay cho mình đôi giày búp bê màu hồng và khoác thêm chiếc áo khoác mỏng màu trắng rồi bước xuống lầu. Cô không thích trang điểm nên trong phòng cô chẳng có tí mỹ phẩm nào. Cô đi được nửa cầu thang thì thấy mọi người đã đông đủ. Trạch Thần đã thay bộ đồ quản gia thành một chiếc áo thun trắng và quần jeans đơn giản hơn hẳn nhưng vẫn tôn lên nét đẹp không tì vết của mình. Cô chăm chú nhìn anh, tính ra đây là lần thứ hai cô thấy anh mặc đồ bình thường rồi nhỉ. Thấy anh đưa mắt nhìn mình cô liền đảo mắt nhìn sang những người khác. Kỳ Minh ngả ngớn mặc áo thun cam, quần bò đến gối. Hạo Hiên nghiêm chỉnh hơn với chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần tây đen.
Thường Hi vẫn mang nét dịu dàng mọi ngày với bộ váy trắng dài hơn gối, tóc xõa ngang eo. Manh Manh lại mang nét năng động với áo thun trắng và quần jeans chỉ dài nửa đùi. Thấy cô đi xuống mọi người đều thoáng chút ngạc nhiên. An Nhiên với nét đẹp trời ban bẩm sinh khiến vạn người mê mẩn. Nay lại mặc bộ váy hồng nhạt tới gối, tóc xõa dài xoăn nhẹ gợn sóng. Bên ngoài khoác áo khoác trắng với đường may tinh xảo. Tựa như nàng tiên từ trên trời hạ cánh xuống nhân gian vậy.
Chị em nhà họ La đều xinh đẹp như vậy. Nói Thường Hi là Nữ Oa với vẻ đẹp cao quý và sắc sảo thì An Nhiên chính là Thái Bình công chúa với dung mạo xuất chúng và trí thông minh hơn người. Bởi vì quá đẹp nên họ rất được mọi người thích nhưng lại chẳng có ai dám với tới. Lúc trước còn được bây giờ có hai tên ngốc luôn theo sát thì chẳng ai dám đến gần.
Trạch Thần mỉm cười thầm khen sự lựa họn của mình. Rồi anh bước đến chân cầu thang, đưa một tay ra sau, một tay hướng về phía An Nhiên hơi nghiên người:
- Tiểu thư của tôi, cô thật sự rất xinh đẹp.
Mọi người nhịn cười nhìn cả hai người ý trêu chọc. Riêng An Nhiên thì đã ngại đến mức đỏ hết cả mặt rồi. Cô không dám nhìn vào mắt anh nhưng cơ thể lại không nghe theo sự khống chế mà thuận theo đặt tay lên tay anh. Ý cười trên gương mặt Trạch Thần càng đậm hơn, lại còn có chút hài lòng. Kỳ Minh thấy mọi người đông đủ liền háo hức reo lên:
- Được rồi. Let's go.
Trên đường cao tốc, ba chiếc Lamborghini chạy đều trên mặt đường. Chiếc xe trắng và đen chạy nhanh hơn ở phía trước, chiếc xanh dương nhạt lại chậm hơn ở phía sau vẫn nhất mực giữ nguyên tốc độ không nhanh không chậm. Kéo theo đó hai chiếc xe trước cũng phải chạy chậm lại. Như mất kiên nhẫn, chiếc xe đen lùi ra sau ngang với chiếc xe xanh. Người trong cả hai xe hạ cửa kính xuống. Người trong xe đen có chút khó chịu hỏi:
- Thần Thần, cậu chạy nhanh lên một chút được không? Bình thường cậu chạy xe còn nhanh hơn cả tay đua cơ mà.
- Tớ không muốn làm tiểu thư sợ. Các cậu cứ đi trước đi.
Trạch Thần vừa nhìn đường vừa mỉm cười đáp. Kỳ Minh thở dài nhún vai:
- Cậu tưởng cậu có Tiểu Nhiên thì tớ không làm gì được cậu sao?
- Phải. Tớ chính là nghĩ như vậy. Cậu làm gì được tớ sao? - Trạch Thần mỉm cười tự tin và đủ sự kiêu ngạo.
Kỳ Minh ấm ức:
- Được, cậu giỏi lắm. Cậu có Tiểu Nhiên, tớ không làm gì được cậu.
Rồi Kỳ Minh lại nâng cửa kính lên tốc độ vẫn chầm chậm ngang xe Trạch Thần, không tăng tốc. Trạch Thần cũng nâng cửa kính lên và tiếp tục tập trung lái xe. An Nhiên đảo mắt một vòng rồi nhìn anh, ngại ngùng nói:
- Em xin lỗi. Anh không cần bận tâm đến em.. Đâu ạ! Em ổn.. ạ!
Trạch Thần nghe cô nói nhưng không có phản ứng gì, cũng không tăng tốc. An Nhiên thấy anh không có phản ứng thì liền im lặng. Thật ra cô không ổn lắm. Cô vốn nhút nhát nên nếu anh tăng tốc thì cô sẽ sợ thật đấy nhưng cô không muốn gây phiền phức cho anh. Thấy Trạch Thần quan tâm cô như vậy, cảm giác ấm áp và an toàn quen thuộc chợt dấy lên. Tuy cô không biết vì sao lại thấy quen thuộc như vậy nhưng cô lại cảm thấy thật hạnh phúc.
Bên phía Kỳ Minh. Anh sau khi nói với Trạch Thần xong liền liếc lên kính chiếu hậu nhìn người con gái diễm lệ phía sau. Ánh mắt dán lên người cô, tay vẫn giữ vô lăng. Thường Hi đang đọc sách, tuy biết anh đang nhìn nhưng cô vẫn mặc kệ anh khiến đôi mắt anh trùng xuống. Nhưng nhanh chóng anh mỉm cười cất tiếng:
- Tiểu Hi, đang chạy xe mà đọc sách sẽ gây buồn nôn đó.
Thường Hi xem anh như không khí không thèm đáp. Kỳ Minh thấy cô như vậy liền có chút hụt hẫng. Anh thở dài rẽ sang một con hẻm khác. Thường Hi thấy anh đi sai đường liền nhíu mày thông qua gương chiếu hậu nhìn mặt anh. Kỳ Minh đã không còn nét ngả ngớn mọi ngày nữa mà thay vào đó là sự nghiên túc đến bất ngờ. Thường Hi giãn chân mày ra, đặt quyển sách sang một bên nhàn nhạt lướt ra khung cửa. Đột nhiên, ĐT Kỳ Minh reo lên. Anh bắt máy, đầu dây bên kia phát ra giọng nói của Manh Manh:
- Anh Kỳ Minh, anh đi đâu vậy?
- Anh có chút việc, mọi người cứ đi trước. - Kỳ Minh đáp sau đó không đợi cô nói thêm lập tức tắt máy.
Đến một con đường khá vắng vẻ, Kỳ Minh đột nhiên thắng gấp khiến cả người Thường Hi ngã ra phía trước cũng may có dây an toàn giữ lại. Như mất hết kiên nhẫn, cô bực tức ra mặt gằng giọng:
- Cậu làm gì vậy hả?
- Hôm nay nếu không nói rõ ràng tớ sẽ không chạy xe, chúng ta sẽ ở đây luôn.
Nét nghiêm túc của anh vừa nãy như mất hết thay vào đó là cái vẻ mặt trẻ con khó tả. Thường Hi nhìn cái tên vừa nãy còn ra vẻ cool ngầu bây giờ lại bĩu môi nhăn nhó trước mặt rồi liếc anh một cái quay sang hướng cửa mắng nhỏ đủ cho anh nghe:
- Thần kinh.
Rồi cô cố mở cửa xe. Thế nhưng dù cố đẩy thế nào cửa cũng không mở. Cô càng bực tức hơn quay phắt sang nhìn anh. Anh mỉm cười đắc ý xoay xoay chiếc chìa khóa trong tay càng khiến anh trông giống trẻ con hơn. Thường Hi thở hắt ra ngồi ngay ngắn lại đưa ánh mắt bất đắc dĩ mới phải nói nhìn anh:
- Cậu nói đi.
- Tại sao cậu tránh tớ? - Kỳ Minh thoáng chút hài lòng hỏi.
- Không có. - Thường Hi lạnh nhạt.
- Tớ xin lỗi. - Kỳ Minh ngắt lời sắp nói của cô.
Thường Hi nuốt ngôn từ ở cổ xuống bụng im lặng lắng nghe, anh nói tiếp:
- Xin lỗi cậu. Vì.. Đã hứa ra nước ngoài sẽ giữ liên lạc nhưng lâu như vậy vẫn không liên lạc với cậu lần nào, trở về nước cũng không báo cho cậu. Để cậu đợi lâu như vậy, thật xin lỗi. Tớ.. Tớ thật sự không phải cố ý không liên lạc với cậu. Tớ chỉ sợ.. Bản thân không chịu nổi muốn gặp cậu. Cậu muốn mắng muốn đánh tớ cũng được nhưng đừng lạnh nhạt như vậy với tớ, có được không?
Kỳ Minh giương ánh mắt hối lỗi nhìn cô, rõ ràng đã rất thành khẩn rồi. Lúc còn nhỏ lúc nào Thường Hi cũng bên cạnh anh, cười với anh, chăm sóc anh, quan tâm anh. Anh rất thích người bạn tri kỷ như cô. Anh rất thích cảm giác khi mà lúc nào cũng có cô bên cạnh, như thể đó là một điều hiển nhiên. Thích khi cô đôi lúc lại vô tình biến anh thành một đứa em trai ngoan ngoãn. Thích khi cô cười với anh, khóc với anh hay đơn giản chỉ ngồi cạnh anh.
Mất đi cô như mất đi một phần của cơ thể vậy, rất trống trãi, thiếu thốn, anh không thích cảm giác mất mát này tí nào. Bây giờ trở về nước lại thấy cô lạnh nhạt với anh như vậy khiến anh đau lòng lắm. Anh nói đều là thật cả, anh sợ mình mà nghe được giọng cô, nhìn thấy cô sẽ lập tức bay về nước để ôm lấy cô mất. Có lẽ.. Đoạn tình cảm anh dành cho cô đã không chỉ là tri kỷ nữa rồi.
Thường Hi nghe anh nói, mặt cúi gằm không lên tiếng. Qua một lúc lâu sau, cô mới cất tiếng nói một câu chẳng mấy liên quan:
- Cậu chạy xe đi.
Kỳ Minh quay đầu lại nhìn cô. Cô không nhìn anh mà chỉ chăm chăm cúi đầu khiến anh không vui liền quay người lại, khoanh tay bĩu môi, bật chế độ trẻ con lên đáp:
- Không.
Thường Hi thở dài nhẹ giọng:
- Ngoan. Đừng bướng.
Kỳ Minh thoáng chút ngỡ ngàng quay đầu nhìn cô. Thường Hi tay chống cằm nhìn ra cửa kính. Kỳ Minh hưng phấn lên hẳn như con robot ngoan ngoãn lái xe. Chính là cảm giác đó. Cô lại vô tình khiến anh trở thành một đứa em trai của cô nữa rồi. Lúc trước anh đôi lúc rất không vui vì theo số tháng và số giờ thì anh hơn cô mới đúng. Nhưng lần này cái danh "vô tình làm em trai" đó lại khiến anh như lên được chín tầng mây. Ít ra, cũng không còn đến mức lạnh nhạt xem anh còn không bằng không khí nữa. Còn tình cảm sau này thì để sau này bồi đắp sau cũng được. Thường Hi hơi liếc lên gương chiếu hậu nhìn gương mặt sung sướng không kìm nén nổi của anh khẽ cong môi: "Vẫn còn sớm lắm."
Quay lại chỗ An Nhiên. Thấy xe của Kỳ Minh đột nhiên đi theo hướng khác khiến cô có chút tò mò đưa mắt nhìn theo. Nhìn cái mặt tò mò nhưng không dám hỏi của cô khiến Trạch Thần buồn cười nhưng cố nén lại nói:
- Họ không sao đâu, tiểu thư. Một lúc nữa sẽ gặp lại thôi. Có đánh chết thì Minh cũng không dám làm Hi buồn đâu.
An Nhiên nghe vậy mới yên tâm phần nào. Đột nhiên tính tò mò trỗi dậy, cô nở nụ cười tinh nghịch bẽn lẽn hỏi:
- Anh này, anh Kỳ Minh.. Thích chị em đúng không ạ?
Trạch Thần khẽ cười gọi nhỏ:
- Tiểu thư.
An Nhiên lúng túng cúi đầu nói:
- Em.. Em không có ý tò mò đâu ạ. Chỉ hơi.. Thắc mắc, một chút.
Trạch Thần bật cười ha hả nhìn dáng vẻ của cô. An Nhiên có chút giận dỗi hỏi:
- Anh cười gì vậy ạ?
- Xin lỗi. Xin lỗi tiểu thư. Chỉ là.. Cô thật sự quá đáng yêu.
Vốn còn hơi giận nhưng nghe anh khen một câu thôi đã khiến cơn giận trong cô tan biến hết. Ah, không ổn rồi. Lúc nào anh cũng thắng cô cả, anh chỉ cần cười một cái cũng đã thắng rồi. An Nhiên ngại đến đỏ cả mặt chẳng dám nhìn anh lí nhí:
- "Anh chơi xấu quá!"
Không biết Trạch Thần có nghe được hay không chỉ thấy anh vẫn đang mỉm cười nhẹ. Khi này Trạch Thần mới lên tiếng đáp lại câu hỏi của cô:
- Minh cậu ấy tuy rất không nghiêm chỉnh nhưng cậu ấy không phải người xấu. Cậu ấy đúng thật rất thích hay nói đúng hơn là rất yêu Hi. Nhìn cậu ấy phóng khoáng như vậy thôi chứ thật ra cậu ấy rất ngoan ngoãn nghe lời Hi. Cũng không dám làm Hi buồn lần nào.. ngoại trừ lần này, có lẽ là một ngoại lệ. Mà thật ra cũng do quá yêu Hi nên lần này cậu ấy phải làm Hi buồn. Tiểu thư, tôi lấy danh dự đảm bảo với cô cậu ấy sẽ chăm sóc tốt cho Hi. Nếu không người đầu tiên đánh cậu ta sẽ là tôi.
Đột nhiên trong đáy mắt Trạch Thần lộ rõ sự nghiêm túc và kiên định. Đây là lần đầu cô thấy một Trạch Thần như vậy. Xem ra anh rất trân quý bạn bè của mình. An Nhiên nở nụ cười ngưỡng mộ nhìn anh.
- Có bạn bè thật tốt nhỉ? Ước gì em cũng được như vậy thì thật tốt quá.
Lại đến xe của Hạo Hiên. Bầu không khí có vẻ không ổn cho lắm. Manh Manh sau khi gọi cho Kỳ Minh và bị anh ngắt máy ngang như vậy thì cũng có chút không vui nha. Đặc biệt là khi còn phải ngồi cùng xe với Hạo Hiên. Cô chung quy luôn chăm chú lướt ĐT không buồn liếc người hiện đang làm lái xe cho mình. Hạo Hiên liếc kính chiếu hậu nhìn cô một cái rồi cất tiếng:
- Em giận sao?
Một khoảng thinh lặng. Manh Manh không lên tiếng trả lời Hạo Hiên. Đáy mắt cô phủ một lớp sương mỏng khiến cô lạnh lùng hơn hẳn mọi ngày. Tính khí năng động hòa đồng của cô như tan biến hết vậy. Hạo Hiên lại lên tiếng lần nữa:
- Thật ra anh..
Đột nhiên câu nói chưa hoàn thiện của anh bị tiếng Manh Manh cắt ngang. Cô đang nói chuyện ĐT với An Nhiên:
- Nhiên, cậu ổn chứ? Vừa nãy tớ gọi cho anh Kỳ Minh rồi, anh ấy nói anh ấy có việc sẽ theo sau chúng ta.
Rồi cô dừng lại một lúc như đợi đầu dây bên kia trả lời. Cô nhìn ra cửa sổ mỉm cười:
- Nhiên. Để tớ kể cậu nghe một câu chuyện nhé! Ngày xửa ngày xưa có một tên đáng ghét. Hắn từng rất thân với một cô gái ngốc, lúc nào cũng ở cạnh cô gái đó. Cô ấy đã từng rất thích hắn. Cô ấy còn cho rằng hắn cũng thích cô, sẽ luôn ở bên cạnh cô, sẽ luôn bảo vệ cô, quan tâm cô. Cô đã rất hạnh phúc.
Manh Manh dừng một lúc rồi gương mặt trở nên xám xịt. Hạo Hiên vẫn im lặng lắng nghe câu chuyện của cô. Cậu biết rõ tên đáng ghét ấy là ai, cũng biết rõ cô gái ngốc kia là ai. Manh Manh lại cất tiếng vừa lạnh nhạt vừa có chút tức giận:
- Nhưng rồi một ngày hắn đột nhiên mất tích không lời từ biệt. Không một câu hỏi thăm, không một lời quan tâm nào trong suốt gần 5 năm trời. Trong lúc cô ấy nghĩ cô ấy đã hoàn toàn quên đi hắn thì hắn đột nhiên xuất hiện trở lại. Mà buồn cười hơn là hắn trở về còn mang theo cả một mối hôn ước với vị hôn thê đang ở nước ngoài nữa cơ. Vậy mà hắn vẫn còn mặt mũi đối diện với cô ấy, còn muốn biện lí do để giải thích với cô ấy. Cô ấy gặp lại hắn rất tức giận, rất muốn hận hắn nhưng lại không thể. Thế là cô ấy lại lần nữa tự làm bản thân đau khổ vì một tên đáng ghét.
Như đã kết thúc câu chuyện không đầu không đuôi cô lại dừng một lúc. Không gian trở nên tĩnh lặng hơn hẳn. Cô nở nụ cười chua chát rồi lại cất giọng lần nữa, chất giọng nghèn nghẹn như sắp khóc nhưng vẫn nghe ra mấy phần oán trách:
- Cậu thấy tên đó có đáng ghét hay không? Rõ ràng đã gieo cho cô ấy hi vọng rồi đột nhiên lại vụt tắt nó. Cho cô ấy bình yên sau đó đột nhiên xuất hiện khiến cô ấy đau khổ lần nữa. Nhưng buồn cười thay cô gái đó lại quá ngốc. Cô ấy không thể hận hắn được, càng không muốn khiến hắn tổn thương. Cuối cùng lại tự làm đau bản thân mình, tự mình cách xa hắn. Suốt gần 5 năm cô gái đó luôn ôm hi vọng hắn sẽ trở về bên cô. Cậu có nghĩ đã đến lúc cô gái đó nên thông minh hơn thử tiếp nhận một tình cảm khác không? Bởi vì dù sao, người cô gái đó đang mong mỏi chờ đợi vốn dĩ.. Chưa bao giờ là thật sự ở bên cô ấy.
Như không còn sự kiên nhẫn và đã đạt đến giới hạn, Hạo Hiên thắng gấp xe, hét lớn:
- KHÔNG PHẢI.[/BOOK]