52 ❤︎ Bài viết: 33 Tìm chủ đề
691 5
Kiếm tiền
Ciara1777 đã kiếm được 6910 đ
Tiểu Công Chúa Hào Môn Là Đại Lão Huyền Học

Tác giả: Ciara - Tư Khả Thiên Hy

Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, huyền học, linh dị, hài hước

Văn án:

Tiểu công chúa Mộ Dung Liệt Diễm của gia tộc Mộ Dung ở Đông Kinh, vì có thiên phú tu luyện huyền thuật vô cùng xuất sắc.

Nên cô vừa mới tròn 3 tuổi đã được sư phụ đưa lên núi bái sư học nghệ chờ ngày thành tài mới có thể trở về nhà.

Thời gian mười bốn năm trôi qua, Mộ Dung Liệt Diễm đã học thành tài, nên cô đã có thể rời núi trở về Đông Kinh gặp người thân.

Sau khi tiểu công chúa trở về, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?
 
Chỉnh sửa cuối:
52 ❤︎ Bài viết: 33 Tìm chủ đề

Chương 1: Mười bốn năm trước​


Đông Kinh là một trong năm thành phố trực thuộc trung ương của nước A.

Từ lâu thành phố này đã nổi danh là trung tâm phồn hoa bậc nhất toàn quốc.

Thành phố Đông Kinh tuy không phải thủ đô văn hóa xã hội chính trị.

Nhưng lại là đầu não kinh tế, thương nghiệp, tài chính và khoa học kỹ thuật.

Dòng người tấp nập ngày đêm không ngừng nghỉ, cao ốc san sát như rừng thép.

Ánh đèn rực rỡ soi sáng cả bầu trời đêm, khiến Đông Kinh được mệnh danh là "trái tim vàng" của nước A.

Chỉ số GDP hàng năm của Đông Kinh luôn đứng đầu cả nước.

Thậm chí còn nhiều năm liền lọt vào top những thành phố có GDP cao nhất thế giới.

Có thể nói, thành phố Đông Kinh là nơi hội tụ của quyền thế, tài phú, trí tuệ.

Và cả những thế lực ẩn mình khó ai có thể động chạm tới.

Trong số đó, Mộ Dung gia chính là tồn tại đứng trên đỉnh kim tự tháp.

Mộ Dung gia là một trong ngũ đại thế gia danh giá hàng đầu nước A.

Truyền thừa đã hơn trăm năm, căn cơ thâm hậu, quyền lực trải rộng khắp các lĩnh vực trọng yếu.

Ở Đông Kinh, nhắc đến hai chữ "Mộ Dung", không ai dám khinh thường, càng không ai dám dễ dàng đắc tội.

Thế nhưng, mười bốn năm trước, một biến cố kinh thiên động địa đã xảy ra với Mộ Dung gia.

Ngày hôm đó, Đông Kinh rực rỡ ánh đèn, toàn bộ Mộ Dung trang viên được trang hoàng lộng lẫy như một tòa cung điện.

Hôm ấy là sinh nhật tròn ba tuổi của tiểu công chúa bảo bối duy nhất của Mộ Dung gia – Mộ Dung Liệt Diễm.

Khách khứa quyền quý nườm nượp kéo đến, những nhân vật mà chỉ cần dậm chân một cái cũng có thể khiến cả Đông Kinh rung chuyển.

Là tiệc sinh nhật của tiểu công chúa nhà Mộ Dung, nên được tổ chức vô cùng long trọng, tiếng cười nói rộn ràng không ngớt.

Tiểu công chúa Mộ Dung Liệt Diễm khi đó mới chỉ là một cô bé ba tuổi, gương mặt trắng nõn mềm mại như búp bê sứ.

Đôi mắt màu đỏ tự nhiên vừa to tròn trong veo, lại vừa linh động đáng yêu.

Cô bé chính là bảo bối trong lòng toàn bộ Mộ Dung gia.

Thế nhưng, chỉ trong chớp mắt không ai để ý, tiểu công chúa ấy đã biến mất.

Khi Mộ Dung Thần cùng Phượng Khuynh Vân phát hiện ra con gái không còn ở trang viên, toàn bộ bữa tiệc lập tức rơi vào hỗn loạn.

Người của Mộ Dung gia gần như lật tung cả Đông Kinh, nhưng không tìm được một chút manh mối nào.

Cuối cùng, thứ duy nhất được để lại chỉ là một mảnh giấy nhỏ đặt ngay trên bàn trong phòng ngủ riêng của Mộ Dung Liệt Diễm.

Trên mảnh giấy ấy, nét chữ ngay ngắn, mạnh mẽ mà lại vô cùng đẹp mắt, từng hàng từng chữ thẳng tắp như được đo đạc cẩn thận.

Nội dung trên giấy chỉ vỏn vẹn vài dòng:

"Cô bé này có thiên phú tu luyện cực kỳ xuất chúng. Ta sẽ nhận nó làm đệ tử thân truyền, truyền dạy toàn bộ những gì ta biết."

"Đợi ngày cô bé học thành tài, ta nhất định sẽ để cô bé quay lại Đông Kinh đoàn tụ cùng gia đình."

"Chuyện này là bí mật, tuyệt đối không được tiết lộ cho người ngoài."

Cơn sóng dữ lập tức cuộn trào trong lòng Mộ Dung gia.

Họ vừa phẫn nộ, vừa bất lực.

Một thế gia đứng trên đỉnh cao như Mộ Dung gia, vậy mà lại không thể tìm ra tung tích của chính con gái mình.

Suốt một tháng sau đó, Mộ Dung gia huy động toàn bộ lực lượng, từ minh đến ám, từ trong nước đến ngoài nước, nhưng tất cả đều vô ích.

Đúng một tháng sau ngày tiểu công chúa biến mất, Mộ Dung gia nhận được một bức thư tay.

Nét chữ trong thư giống hệt với nét chữ trên mảnh giấy kia.

Cùng với bức thư ấy, còn có vài tấm ảnh chụp Mộ Dung Liệt Diễm.

Trong ảnh, cô bé vẫn khỏe mạnh, gương mặt hồng hào, ánh mắt linh động, thậm chí còn xinh xắn lanh lợi hơn trước kia.

Không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy nàng bị ngược đãi.

Kể từ đó, cứ mỗi tháng, Mộ Dung gia đều đều đặn nhận được một bức thư tay cùng ảnh chụp của Mộ Dung Liệt Diễm.

Không một lần gián đoạn.

Dần dần, Mộ Dung gia cũng hiểu ra, người bí ẩn kia không hề có ác ý, thậm chí còn đang tận tâm dạy dỗ, bảo vệ con gái của họ.

Sau cùng, họ lựa chọn tin tưởng.

Không tiếp tục tìm kiếm, không tiếp tục truy xét, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Chờ đợi ngày tiểu công chúa của họ trở về.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, hôm nay là ngày 17 tháng 9 năm 2364.

Đã tròn mười bốn năm kể từ ngày sinh nhật định mệnh ấy.

Sáng sớm, ánh nắng thu dịu nhẹ xuyên qua những ô cửa kính lớn của Mộ Dung trang viên, chiếu lên chiếc bàn ăn dài bằng gỗ quý trong phòng ăn chính.

Mộ Dung Thần là gia chủ đương nhiệm của Mộ Dung gia nên ông ngồi ở vị trí chủ vị của bàn ăn.

Mộ Dung Thần năm nay đã gần 60 tuổi, nhưng vẫn có dung mạo anh tuấn như diễn viên điện ảnh.

Khí chất trầm ổn, đôi mắt phượng màu hổ phách sâu thẳm như biển đêm, toát ra uy nghiêm của người đứng trên đỉnh quyền lực.
 
Chỉnh sửa cuối:
52 ❤︎ Bài viết: 33 Tìm chủ đề

Chương 2: Lá thư hoàn thành hẹn ước​


Bên cạnh Mộ Dung Thần là gia chủ phu nhân của Mộ Dung gia Phượng Khuynh Vân.

Phượng Khuynh Vân xuất thân từ một gia tộc thư hương danh giá, từ nhỏ đã được giáo dưỡng cẩn thận.

Bà có dung mạo đoan trang dịu dàng, khí chất thanh nhã, từng cử chỉ đều mang theo vẻ ôn nhu hiếm thấy.

Bà là một người vợ hiền, một nàng dâu thảo, và càng là một người mẹ tốt đã chờ đợi con gái suốt mười bốn năm dài đằng đẵng.

Khi cả gia đình đang dùng bữa sáng trong không khí yên tĩnh, Lâm quản gia từ bên ngoài bước nhanh vào.

Trong tay ông cầm một phong bì thư màu trắng, vẫn còn được niêm phong cẩn thận.

Chỉ trong nháy mắt, đôi mắt phượng màu đen thanh tú của Phượng Khuynh Vân đã dừng lại trên phong bì ấy.

Bà lập tức nuốt vội miếng thức ăn trong miệng, đôi tay thon dài mảnh khảnh hơi run run đặt xuống bàn.

Giọng nói dịu dàng nhưng không giấu được sự nôn nóng: "Là.. Là thư của người đó gửi đến sao? Mau.. Mau đưa cho ta xem."

Hôm nay là ngày 17.

Ngày mà suốt mười bốn năm qua, bà chưa từng quên.

Mộ Dung Thần cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm ổn dõi theo phong bì trong tay Lâm quản gia.

Sau giây lát im lặng, ông chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm ấm mà kiên định:

"Hôm nay là sinh nhật mười bảy tuổi của Tiểu Diễm Nhi."

"Lâm quản gia, chú mở thư rồi đưa cho phu nhân đi."

Trong khoảnh khắc ấy, không chỉ Phượng Khuynh Vân, mà toàn bộ Mộ Dung gia đều nín thở.

Bởi vì họ biết, rất có thể.. Ngày đoàn tụ mà họ chờ đợi suốt mười bốn năm dài đằng đẵng, cuối cùng cũng đã đến.

Lâm quản gia đứng nghiêm chỉnh trước bàn ăn, lưng thẳng tắp, hai tay nâng phong bì thư như đang cầm một vật vô cùng trân quý.

Trên gương mặt vốn luôn điềm tĩnh của ông lúc này cũng không giấu được vẻ xúc động hiếm thấy.

"Dạ thưa gia chủ, phu nhân," Lâm quản gia cung kính cất tiếng, "đây đúng là thư của vị đó gửi đến."

Ông cẩn thận xé lớp niêm phong ngoài phong bì, động tác vô cùng chậm rãi, như sợ chỉ cần sơ suất một chút cũng sẽ làm hỏng thứ gì đó quan trọng.

Sau khi mở thư, Lâm quản gia không đưa phong bì cho Phượng Khuynh Vân, mà trực tiếp rút lá thư bên trong ra, hai tay kính cẩn đưa tới trước mặt bà.

"Phu nhân, người đọc thư đi ạ."

Phượng Khuynh Vân nhìn lá thư mỏng nhẹ kia, đầu ngón tay khẽ run run.

Mười bốn năm nay, mỗi tháng bà đều chờ đợi khoảnh khắc này, nhưng chưa bao giờ giống hôm nay đến thế.

Bà hít sâu một hơi, rồi chậm rãi nhận lấy lá thư.

Trong phòng ăn rộng lớn, tất cả mọi người đều im lặng.

Không ai lên tiếng, ngay cả tiếng dao nĩa chạm vào đĩa cũng đã dừng lại.

Mọi ánh mắt đều dồn về phía Phượng Khuynh Vân.

Bà mở thư ra, ánh mắt nhanh chóng lướt qua từng dòng chữ quen thuộc kia.

Nét chữ vẫn ngay ngắn, mạnh mẽ mà dứt khoát, không khác gì những bức thư suốt mười bốn năm qua.

Phượng Khuynh Vân biết, cả gia tộc đều muốn nghe, nên bà không giữ lại cho riêng mình, mà nhẹ nhàng cất giọng đọc thành tiếng:

"Mộ Dung gia chủ, Mộ Dung phu nhân."

"Đúng như lời hẹn năm đó, sau khi Tiểu Diễm Nhi học thành tài, ta sẽ để con bé quay lại Đông Kinh đoàn tụ cùng gia đình."

Giọng đọc của bà ban đầu vẫn còn giữ được sự bình ổn, nhưng càng đọc về sau, thanh âm càng khẽ run.

"Hôm nay, vào lúc bốn giờ ba mươi chiều, Tiểu Diễm Nhi sẽ đáp máy bay xuống sân bay Đông Kinh. Gia đình hãy đến đón con bé."

"Tiểu Diễm Nhi hiện đã ở trên đường trở về Đông Kinh, đúng như lời hứa ta để lại mười bốn năm trước."

"Ngày đoàn tụ đã tới, nên ta sẽ không gửi ảnh của con bé đến nữa. Mong rằng Mộ Dung gia vẫn thương yêu, che chở cho con bé như thuở ban đầu."

Đọc xong lá thư, phòng ăn vẫn yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của mỗi người.

Phượng Khuynh Vân nắm chặt lá thư trong tay, đôi mắt phượng màu đen dịu dàng đã sớm ướt đẫm.

Bà khẽ nhắm mắt lại một giây, như để kìm nén dòng cảm xúc dâng trào trong lòng, rồi mở mắt ra, khóe môi cong lên thành một nụ cười run run.

"Con gái của chúng ta.." giọng bà khàn nhẹ vì xúc động, "Tiểu Diễm Nhi của mẹ.. Cuối cùng cũng sắp trở về rồi."

Mười bốn năm.

Suốt mười bốn năm dài đằng đẵng.

Bà đã vô số lần mơ thấy con gái nhỏ trở về, nhưng khi khoảnh khắc ấy thật sự đến, tim bà vẫn run lên không sao kìm được.

Phượng Khuynh Vân nhanh chóng lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Lâm quản gia, giọng nói ôn nhu nhưng dứt khoát:

"Lâm quản gia, phiền chú cho người dọn dẹp lại phòng ngủ của Tiểu Diễm Nhi trước đây."
 
Chỉnh sửa cuối:
52 ❤︎ Bài viết: 33 Tìm chủ đề

Chương 3: Tiểu công chúa chuẩn bị trở về​


"Nếu trong phòng có thứ gì đã cũ, thiếu, hoặc không còn phù hợp nữa, chú cứ cho người sửa chữa, lắp đặt, thay mới hết đi."

"Con bé trở về, nhất định phải có chỗ ở tốt nhất."

Nghe thấy yêu cầu của Phượng Khuynh Vân, Lâm quản gia thoáng sững người trong chốc lát.

Ánh mắt ông hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó rất nhanh đã bị niềm vui và xúc động thay thế.

"Dạ, phu nhân," Lâm quản gia cúi người đáp lời, giọng nói rõ ràng, "tôi đi làm ngay."

Nói xong, ông xoay người bước nhanh ra khỏi phòng ăn, dáng vẻ so với ngày thường có phần vội vàng hơn.

Chưa bao giờ ông thấy Mộ Dung trang viên cần được chuẩn bị gấp gáp và long trọng đến vậy.

Bên bàn ăn, Mộ Dung Thần đã đứng dậy từ lúc nào.

Người đàn ông đứng trên đỉnh quyền lực của Đông Kinh lúc này không còn vẻ lạnh lùng thường ngày.

Đôi mắt phượng màu hổ phách sâu thẳm ánh lên ý cười rõ rệt, khóe môi bạc mỏng cong lên thành một đường cong hiếm thấy.

Ông nhìn Phượng Khuynh Vân, ánh mắt dịu đi rất nhiều, sau đó quay sang mấy người con trai đang ngồi bên dưới, giọng nói trầm ổn vang lên:

"Em gái của các con sắp trở về."

"Hôm nay, sau khi tan làm, tan học, tất cả đều phải về nhà sớm."

"Đừng để Tiểu Diễm Nhi về đến nhà rồi mà còn chưa thấy mặt mũi mấy đứa."

Mấy người con trai nhà Mộ Dung đồng loạt gật đầu đáp lời, trong mắt ai cũng có vẻ mong chờ.

Lúc này, một giọng nói non trẻ mang theo chút nghi hoặc vang lên, phá vỡ bầu không khí xúc động:

"Ba, mẹ.."

Mộ Dung Dương ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thần và Phượng Khuynh Vân, đôi mắt phượng màu hổ phách giống hệt cha mình hơi mở to, trong đó xen lẫn hồi hộp lẫn bất an.

"Hôm nay.. Tiểu Diễm Nhi thật sự sẽ trở về sao?" cậu chần chừ hỏi, "Người đó.. Liệu có lừa chúng ta không?"

Mộ Dung Dương là con trai út của Mộ Dung Thần và Phượng Khuynh Vân, cũng là anh trai sinh đôi khác trứng của Mộ Dung Liệt Diễm.

Hôm nay, là sinh nhật mười bảy tuổi của cả hai.

Từ nhỏ đến lớn, Mộ Dung Dương sống trong vòng tay che chở của gia tộc, chưa từng phải đối mặt với sóng gió hay lừa lọc của xã hội.

Vì vậy, so với các anh trai khác, cậu vẫn giữ được sự đơn thuần hiếm có.

Câu hỏi của Mộ Dung Dương khiến mọi người hơi sững lại, nhưng không ai trách cậu.

Trái lại, Mộ Dung Thịnh là con trai thứ năm của Mộ Dung Thần cùng Phượng Khuynh Vân.

Nhẹ tay đặt chén trà xuống, anh khẽ cong môi cười, giọng nói trầm thấp mang theo sự lý trí hiếm thấy của một người làm nghệ thuật:

"Em lo lắng cũng không phải không có lý."

"Nhưng vị kia.. Rất có khả năng là một đại lão ẩn thế của huyền môn."

Mộ Dung Thịnh ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Mộ Dung Dương:

"Còn chúng ta là thế gia danh môn."

"Hai bên vốn không oán không thù. Người ta mang Tiểu Diễm Nhi đi, nhưng suốt mười bốn năm qua vẫn đều đặn gửi thư, gửi ảnh, chăm sóc và dạy dỗ em ấy rất tốt."

"Nếu thật sự muốn hại, đã sớm không cần phiền phức đến vậy."

Huống chi..

Mộ Dung Thịnh không nói tiếp, nhưng trong lòng ai cũng hiểu.

Một người có thể lặng lẽ đưa đi tiểu công chúa của Mộ Dung gia ngay giữa bữa tiệc sinh nhật, rồi khiến cả gia tộc bó tay suốt mười bốn năm, bản thân đã là tồn tại vượt xa thường nhân.

Loại người đó, không cần lừa.

Mộ Dung Dương nghe vậy, hơi ngẩn ra, rồi gật đầu thật mạnh:

"Em hiểu rồi."

"Em chỉ là.. Có chút lo lắng."

Phượng Khuynh Vân nhìn con trai út, khẽ cười, đưa tay xoa đầu cậu, ánh mắt dịu dàng:

"Không sao đâu."

"Hôm nay là ngày đoàn tụ."

"Tiểu Diễm Nhi nhất định sẽ về."

Ngoài cửa sổ, ánh nắng buổi sáng dần trở nên rực rỡ.

Bốn giờ ba mươi chiều.

Chỉ còn chưa đầy nửa ngày nữa.

Mộ Dung trang viên, cuối cùng cũng sắp đón về tiểu công chúa đã vắng bóng suốt mười bốn năm dài đằng đẵng.

Không khí trong phòng ăn Mộ Dung trang viên dần trở nên ấm áp hơn sau những lời an ủi của Phượng Khuynh Vân.

Thế nhưng, trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ riêng, đan xen giữa mong chờ, hồi hộp và cả thận trọng.

Lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên.

"A Thịnh nói không sai đâu."

Người lên tiếng là Mộ Dung Thâm.

Mộ Dung Thâm là con trai thứ tư của Mộ Dung Thần và Phượng Khuynh Vân, cũng là một trong những nhân vật nổi bật nhất của Mộ Dung gia trong giới giải trí.

Anh vào nghề từ rất sớm, vừa có ngoại hình sáng, vừa có thiên phú diễn xuất, lại thêm giọng hát trầm ấm giàu cảm xúc, nên từ khi còn nhỏ đã là ngôi sao nhí được săn đón.
 
Chỉnh sửa cuối:
52 ❤︎ Bài viết: 33 Tìm chủ đề

Chương 4: Đại sư Thiên Thanh​


Trên màn ảnh, Mộ Dung Thâm lúc nào cũng mang nụ cười rạng rỡ, ánh mắt cong cong, khiến người khác dễ dàng sinh ra thiện cảm.

Nhưng chỉ những người thân cận nhất mới biết, sau nụ cười ấy là một đầu óc tỉnh táo, mưu lược sâu xa hơn người.

Vì vậy, anh thường bị các anh em trong nhà trêu đùa là "con hổ biết cười".

Bên ngoài hiền hòa, bên trong sắc bén.

Mộ Dung Thâm đặt tay lên bàn, ánh mắt lướt qua Mộ Dung Dương rồi dừng lại ở Mộ Dung Thịnh, khóe môi vẫn cong nhẹ:

"Đại sư Thiên Thanh cũng từng nói rồi, Tiểu Diễm Nhi vẫn còn sống rất tốt."

"Mặc dù đại sư không thể bói ra vị trí cụ thể của em ấy, nhưng ít nhất cũng chứng minh một điều, người kia không hề làm hại em gái."

Giọng nói của anh trầm ổn, mang theo sự chắc chắn khiến người nghe vô thức an tâm hơn.

"Nếu người đó thật sự lừa chúng ta," Mộ Dung Thâm khẽ cười, "vậy thì suốt mười bốn năm qua, những bức thư, những tấm ảnh kia đều là giả sao?"

"Ai rảnh rỗi đến mức làm mấy chuyện vô nghĩa đó chứ?"

Lời nói của Mộ Dung Thâm không nặng không nhẹ, nhưng lại đánh thẳng vào điểm mấu chốt.

Trong khoảnh khắc ấy, ký ức về đại sư Thiên Thanh cũng hiện lên trong đầu mọi người.

Đại sư Thiên Thanh là cao tăng đắc đạo của chùa Thiên Thanh – một trong những ngôi chùa linh thiêng và nổi tiếng nhất cả nước.

Trong giới huyền môn, danh tiếng của ông gần như không ai không biết, không ai không kính.

Năm đó, khi Mộ Dung Liệt Diễm đột ngột biến mất, Mộ Dung gia đã tìm kiếm khắp nơi mà không có kết quả.

Cuối cùng, gia chủ đời trước là Mộ Dung Thiên, ông nội của Liệt Diễm đã đích thân lên chùa Thiên Thanh cầu quẻ.

Đại sư Thiên Thanh không thể bói ra vị trí cụ thể của tiểu công chúa.

Thậm chí, quẻ tượng còn bị một lực vô hình che chắn, không thể nhìn thấu.

Nhưng thông qua mệnh cách và tướng số liên hệ với Mộ Dung Thiên, đại sư chỉ nói một câu duy nhất:

"Cô bé vẫn còn sống, và sống rất tốt."

Chính câu nói ấy, đã trở thành sợi dây níu giữ hy vọng cho toàn bộ Mộ Dung gia suốt mười bốn năm dài.

Về sau, mỗi năm Mộ Dung gia đều dâng hương hỏa rất lớn cho chùa Thiên Thanh, tiếp tục nhờ đại sư bói quẻ.

Kết quả vẫn như cũ – không biết ở đâu, nhưng bình an vô sự.

Nghe Mộ Dung Thâm nhắc lại chuyện cũ, Mộ Dung Dương cũng dần yên tâm hơn, ánh mắt sáng lên:

"Vậy thì.. Tiểu Diễm Nhi thật sự sắp về rồi."

Phượng Khuynh Vân nhìn ba cậu con trai trước mặt, trong lòng dâng lên cảm giác vừa ấm áp vừa chua xót.

Bà khẽ gật đầu, giọng nói dịu dàng mà chắc chắn:

"Người đó, tuy đã đưa Tiểu Diễm Nhi đi, nhưng lại nuôi dạy con bé rất tốt."

"Nên mẹ tin chắc, người đó không phải người xấu, càng không lừa chúng ta."

Ánh mắt bà lần lượt nhìn qua Mộ Dung Thâm, Mộ Dung Thịnh rồi Mộ Dung Dương, nhẹ giọng nhắc nhở:

"Hôm nay nghe lời ba các con đi."

"Tan làm, tan học thì về nhà sớm một chút."

"Đừng để em gái phải chờ."

Ba người con trai đồng loạt gật đầu.

Lúc này, Phượng Khuynh Vân chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang nhìn Mộ Dung Thần, giọng nói trở nên chu đáo hơn:

"Chồng à, chúng ta còn phải thông báo chuyện này cho gia đình A Lãnh, A Hàn và A Thanh nữa."

"Để bọn chúng kịp trở về chào đón Tiểu Diễm Nhi."

Nói đến đây, bà khẽ do dự, ánh mắt thoáng hiện vẻ băn khoăn:

"Còn ba mẹ chồng.. Và gia đình anh cả, cùng nhà mẹ em thì sao?"

"Chúng ta có nên nói cho họ biết Tiểu Diễm Nhi sắp trở về Đông Kinh không?"

Mộ Dung Thần nghe vậy, trầm ngâm trong giây lát.

Đôi mắt phượng màu hổ phách của ông hơi nheo lại, cân nhắc rất kỹ lưỡng.

Sau một lúc, ông mới cất tiếng, giọng nói trầm ổn và thấu đáo:

"Ba mẹ chúng ta đều rất mong gặp lại Tiểu Diễm Nhi."

"Nhưng tuổi tác của họ bây giờ, không còn phù hợp để đi lại đường xa thường xuyên."

"Gia đình anh cả cũng nhiều việc, tạm thời không nên làm họ quá kích động."

Ông dừng một chút, rồi nói tiếp:

"Cứ để Tiểu Diễm Nhi trở về, nghỉ ngơi vài ngày, thích ứng với cuộc sống ở nhà trước đã."

"Sau đó, chúng ta dẫn con bé đến Đế Đô thăm bọn họ cũng không muộn."

Ánh mắt Mộ Dung Thần dịu lại, giọng nói mang theo sự mong chờ hiếm thấy:

"Hơn nữa, cũng sắp đến Tết Trung Thu rồi."

"Khi đó đưa Tiểu Diễm Nhi đến Đế Đô, vừa thăm người thân, vừa đoàn viên đón tết, chẳng phải rất tốt sao?"

Nghe xong lời Mộ Dung Thần, Phượng Khuynh Vân nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ đồng thuận và an tâm.

Ngoài cửa sổ, nắng sớm đã lên cao.

Còn chưa đầy vài tiếng nữa thôi.

Tiểu công chúa Mộ Dung gia – người đã vắng bóng suốt mười bốn năm – cuối cùng cũng sắp bước chân trở lại Đông Kinh, trở về mái nhà vốn thuộc về nàng.
 
Chỉnh sửa cuối:
52 ❤︎ Bài viết: 33 Tìm chủ đề

Chương 5: Thiếu nữ mang dung nhan xinh đẹp động lòng người​


Phượng Khuynh Vân lặng lẽ gật đầu khi nghe xong những lời phân tích của Mộ Dung Thần.

Bà biết, chồng mình nói không sai.

Mười bốn năm chờ đợi đã đủ dài, hôm nay cuối cùng cũng đến ngày đoàn tụ, không cần phải vì nôn nóng mà khiến người lớn tuổi trong nhà quá kích động.

Để Tiểu Diễm Nhi trở về trước, nghỉ ngơi vài ngày, quen lại với nhịp sống gia đình rồi hẵng đi thăm người thân, đó mới là cách chu toàn nhất.

Ba anh em Mộ Dung Thâm, Mộ Dung Thịnh và Mộ Dung Dương cũng không ai phản đối.

Trong lòng họ, lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Em gái sắp về rồi.

Bữa sáng vốn đang ăn dở cũng nhanh chóng được kết thúc.

Không khí trong phòng ăn tuy gấp gáp, nhưng lại mang theo sự ấm áp khó tả, giống như cả Mộ Dung trang viên đều đang lặng lẽ chuyển động vì một người.

Sau khi dùng xong bữa sáng, mọi người nhanh chóng tản ra.

Mộ Dung Thâm và Mộ Dung Thịnh thay đồ, chuẩn bị ra ngoài đi làm.

Một người phải đến phim trường, một người cần tới phòng thiết kế, nhưng trong lòng cả hai đều đã sớm tính toán, hôm nay dù có chuyện gì, cũng phải tan làm đúng giờ.

Mộ Dung Dương đeo balo đến trường, tuy ngoài mặt vẫn cười cười nói nói như thường ngày.

Nhưng bước chân rõ ràng nhanh hơn, trong đầu không ngừng nghĩ đến cô em gái sinh đôi mà cậu chưa từng thật sự gặp mặt khi trưởng thành.

Phượng Khuynh Vân thì gần như không ngơi tay.

Bà gọi giúp việc dọn dẹp lại toàn bộ nhà cửa, đặc biệt là căn phòng của Mộ Dung Liệt Diễm đã được giữ nguyên suốt mười bốn năm qua.

Chăn ga được thay mới, rèm cửa giặt sạch, hoa tươi được đặt lại trên bệ cửa sổ.

Những món đồ cũ được lau chùi cẩn thận, những thứ thiếu sót cũng nhanh chóng được bổ sung.

Sau đó, Phượng Khuynh Vân còn tự mình ra ngoài, đến khu chợ cao cấp quen thuộc, mua thêm nguyên liệu tươi ngon cho bữa tối.

Bà muốn tự tay chuẩn bị bữa cơm đoàn viên đầu tiên cho con gái sau mười bốn năm xa cách.

Trong khi đó, Mộ Dung Thần đứng trong thư phòng, lần lượt gọi điện cho ba người con trai lớn.

Mộ Dung Lãnh – con trai cả, đang họp tại tập đoàn.

Mộ Dung Hàm – con trai thứ hai, đang công tác ở ngoại thành.

Mộ Dung Thanh – con trai thứ ba, đang xử lý một dự án nghiên cứu quan trọng.

Chỉ cần nghe Mộ Dung Thần nói một câu:

"Tiểu Diễm Nhi sắp về rồi."

Ba người đàn ông vốn luôn trầm ổn kia đều không hẹn mà cùng im lặng trong giây lát, sau đó đồng loạt đáp lại một câu:

"Con sẽ về nhà sớm."

Thời gian trôi qua nhanh đến mức khiến người ta không kịp nhận ra.

Chỉ chớp mắt, kim đồng hồ đã chỉ bốn giờ ba mươi chiều.

Sân bay quốc tế Đông Kinh vẫn đông đúc như thường lệ.

Dòng người kéo dài không dứt, tiếng thông báo chuyến bay vang lên đều đặn, hòa cùng âm thanh hành lý lăn trên mặt sàn bóng loáng.

Chuyến bay từ sân bay thành phố Đông Lãnh nằm ở phía đông bắc nước A, tới sân bay quốc tế Đông Kinh đã hạ cánh an toàn.

Khoảng hơn mười phút sau, dòng người bắt đầu nối nhau đi ra khỏi cổng đến.

Giữa đám đông, một cô gái khoảng mười bảy tuổi chậm rãi bước ra.

Cô khoác trên vai một chiếc balo màu xanh dương nhạt, kiểu dáng đơn giản, không có bất kỳ logo xa xỉ nào.

Trên người cô là áo phông trắng họa tiết tối giản, phối cùng quần jean xanh ôm dáng.

Trang phục nhìn qua vô cùng bình thường.

Nhưng chỉ cần tinh mắt, liền có thể nhận ra chất vải mềm mại cao cấp, đường may tinh tế, vừa vặn đến hoàn hảo, hoàn toàn không phải hàng phổ thông.

Cô gái có dáng người cao ráo vượt trội, chiều cao lên tới một mét tám mươi.

Thân hình cong mềm phập phồng chuẩn đồng hồ cát, mỗi bước đi đều mang theo vẻ thong dong tự nhiên, không hề gượng ép.

Quan trọng hơn cả.. Là dung nhan tuyệt diễm động lòng người.

Mái tóc đỏ suôn dài óng mượt buông xõa sau lưng, sắc đỏ không hề chói mắt, mà giống như ánh lửa trầm lắng, vừa rực rỡ vừa bí ẩn.

Khuôn mặt cô đạt đến tỉ lệ vàng hoàn mỹ, không góc chết.

Đôi mắt hồ ly màu đỏ trong trẻo long lanh, nhưng lại sâu thẳm diễm lệ, như có thể nhìn thấu lòng người.

Sống mũi cao thẳng, cánh mũi gọn gàng thanh tú.

Đôi môi anh đào phấn nộn, căng mọng tự nhiên.

Cổ thiên nga thon dài, xương quai xanh tinh xảo, làn da trắng mịn dưới ánh đèn sân bay càng thêm nổi bật.

Trên người cô toát ra một loại khí chất rất đặc biệt: Thanh lịch, cao quý, lại xen lẫn chút kiêu ngạo nhẹ nhàng.

Đó là khí chất chỉ có ở những người sinh ra trong phú quý, được yêu thương, được nuôi dưỡng cẩn thận từ nhỏ.

Cô gái ấy, không ai khác chính là Mộ Dung Liệt Diễm.

Tiểu công chúa cành vàng lá ngọc của Mộ Dung gia, đã biến mất mười bốn năm trước.
 
Chỉnh sửa cuối:
52 ❤︎ Bài viết: 33 Tìm chủ đề

Chương 6: Tiểu công chúa trở về​


Mười bốn năm trước, cô chỉ là một cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn như tiểu thiên sứ hạ phàm.

Mười bốn năm sau, thời gian đã mài giũa nàng thành một thiếu nữ xinh đẹp như thần tiên giáng trần.

Mộ Dung Liệt Diễm thản nhiên sải bước ra khỏi sân bay.

Đôi mắt hồ ly màu đỏ khẽ cong lên, ánh nhìn lướt qua không gian xung quanh một cách bình tĩnh.

Khóe môi anh đào nhếch nhẹ, nụ cười rất nhạt, nhưng lại đủ để thấy tâm trạng nàng đang vô cùng tốt.

Trong lòng nàng có háo hức, có mong chờ.

Cuối cùng.. Cũng được về nhà rồi.

Dung nhan vốn đã tuyệt mỹ, nay lại được cảm xúc vui vẻ tô điểm, khiến nàng càng thêm rực rỡ động lòng người.

Người xung quanh không khỏi ngoái nhìn.

Có người ngạc nhiên, có người ngưỡng mộ, có người ghen tị, cũng có người không kìm được mà nhỏ giọng bàn tán.

Nhưng Mộ Dung Liệt Diễm hoàn toàn không để tâm.

Nàng chỉ bước đi, dáng vẻ thong dong, ánh mắt bình thản.

Ngay khi nàng vừa bước ra khu vực đón khách, một người đàn ông trung niên khoảng ngoài bốn mươi tuổi đã nhanh chóng tiến tới.

Người đàn ông ăn mặc lịch lãm sang trọng, vest cắt may tinh tế, khí chất nghiêm cẩn.

Khi nhìn thấy cô gái, ông lập tức dừng lại, hơi cúi đầu, giọng nói cung kính:

"Đại tiểu thư."

"Chào mừng cô trở về."

"Lão gia và phu nhân cử tôi đến đón cô."

Phía sau ông, mấy người vệ sĩ mặc tây trang đen, đeo kính râm đồng loạt đứng thẳng thành hàng, cùng cúi đầu:

"Đại tiểu thư, chào mừng cô trở về!"

Giữa sân bay ồn ào náo nhiệt, khoảnh khắc ấy như bị tách ra thành một thế giới riêng.

Mộ Dung Liệt Diễm dừng bước.

Đôi mắt hồ ly màu đỏ khẽ ánh lên một tia cảm xúc rất khẽ - như gợn sóng trên mặt hồ yên tĩnh.

Nàng biết.

Từ giây phút này trở đi, cuộc đời nàng.. Chính thức quay về quỹ đạo vốn thuộc về mình.

Chương 5: Cửa Nhà Mở Rộng, Người Xưa Trở Về

Giữa không gian ồn ào náo nhiệt của sân bay quốc tế Đông Kinh, thanh âm của cô gái vang lên rõ ràng mà êm ái, như dòng nước mát chảy qua tim người nghe.

"Lâm quản gia, lâu rồi không gặp."

Giọng nói ấy vừa trong trẻo thanh thuý, lại vừa ngọt ngào mềm mại, tựa như kẹo bông gòn tan ra trên đầu lưỡi.

"Sức khỏe của ông dạo này vẫn tốt chứ?"

Người đàn ông trung niên đứng trước mặt cô khẽ sững lại.

Mộ Dung Lâm – quản gia lâu năm của Mộ Dung gia.

Cũng là người họ hàng xa của Mộ Dung Liệt Diễm – không ngờ rằng sau mười bốn năm xa cách, cô bé năm nào vẫn có thể nhận ra ông.

Trên gương mặt hiền hậu từng trải gió sương của ông, thoáng chốc hiện lên vẻ kinh ngạc xen lẫn xúc động.

"Đại tiểu thư.." ông khẽ hít một hơi, giọng nói có chút run nhẹ, "cô.. Cô vẫn nhớ tôi sao?"

Ánh mắt Mộ Dung Liệt Diễm khẽ cong lên, đôi mắt hồ ly màu đỏ long lanh hiện rõ ý cười.

Đôi môi anh đào phấn nộn khẽ nhếch, nụ cười tự nhiên mà ấm áp.

"Đương nhiên là nhớ rồi ạ."

Cô nghiêng đầu nhẹ, giọng nói trong veo:

"Sư phụ sợ ta sẽ quên mất hình dáng của người thân mình."

"Nên người thường xuyên cho ta xem ảnh của mọi người ở nhà."

"Vì vậy.. Ta vẫn nhớ rất rõ."

Lời nói ấy như một tảng đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng trong lòng Mộ Dung Lâm, gợn lên từng vòng sóng cảm xúc.

Hóa ra, tiểu công chúa của Mộ Dung gia chưa từng quên.

"Cảm ơn tiểu thư đã quan tâm."

Mộ Dung Lâm cúi đầu thật sâu, giọng nói trầm lại nhưng đầy chân thành.

"Sức khỏe của tôi dạo này rất tốt."

Ông nhanh chóng thu lại cảm xúc, mỉm cười hiền hậu:

"Tiểu thư, chúng ta về nhà thôi."

"Lão gia và phu nhân.. Chắc đang nôn nóng đợi cô lắm rồi."

Nói xong, Mộ Dung Lâm bước nhanh đến bên chiếc Rolls-Royce màu đen sang trọng đỗ gần đó, tự tay mở cửa sau.

Mộ Dung Liệt Diễm không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu, rồi bước vào trong xe, dáng vẻ thong dong tự nhiên.

Cửa xe đóng lại, khoang xe lập tức trở nên yên tĩnh.

Mộ Dung Lâm quay về ghế lái, thắt dây an toàn, khởi động xe. Chiếc Rolls-Royce lặng lẽ lăn bánh, phía sau là xe BMW của đội vệ sĩ theo sát không rời.

Xe rời khỏi sân bay, tiến về trung tâm thành phố Đông Kinh.

Biệt thự Mộ Dung gia tọa lạc trong khu Thiên Ngọc Vân Trang - khu biệt thự đắt giá nhất nhì cả nước, nơi tấc đất cũng quý như vàng.

Quãng đường hơn bốn mươi cây số vốn chỉ mất khoảng nửa tiếng, nhưng giờ cao điểm chiều tối khiến dòng xe nối dài bất tận.

Thành phố lên đèn, ánh sáng phản chiếu lên kính xe, tạo thành những dải màu lung linh trôi chậm ngoài cửa sổ.

Mộ Dung Liệt Diễm tựa lưng vào ghế, đôi mắt hồ ly màu đỏ lặng lẽ nhìn ra ngoài.
 
52 ❤︎ Bài viết: 33 Tìm chủ đề

Chương 7: Biệt thự Mộ Dung gia​


Đông Kinh.

Thành phố trong ký ức mơ hồ của cô, giờ đây hiện rõ từng con đường, từng dãy nhà, từng ánh đèn.

Hơn một tiếng sau, xe cuối cùng cũng tiến đến cổng Thiên Ngọc Vân Trang.

Qua cổng lớn, xe chạy thêm vài phút trong khuôn viên yên tĩnh phủ đầy cây xanh, rồi chậm rãi dừng lại trước biệt thự Mộ Dung gia.

Khi xe vừa tiến vào sân, ánh mắt Mộ Dung Liệt Diễm đã khẽ lay động.

Trước cửa biệt thự, từng bóng người quen thuộc đang đứng chờ.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt họ, ai nấy đều hướng ánh nhìn về phía chiếc xe.

Đó là gia đình cô.

Chiếc Rolls-Royce vừa dừng hẳn, Mộ Dung Lâm lập tức xuống xe, mở cửa sau.

Khoảnh khắc Mộ Dung Liệt Diễm bước xuống, thời gian như chậm lại.

Người đầu tiên tiến lên là Phượng Khuynh Vân.

Người phụ nữ đoan trang dịu dàng ấy bước nhanh vài bước, đôi mắt phượng màu đen đã sớm đỏ hoe.

Bà đứng trước mặt cô gái cao lớn xinh đẹp trước mắt, thanh âm run run nhưng đầy yêu thương:

"Tiểu Diễm Nhi.."

"Hoan nghênh con trở về."

Bà nghẹn lại một chút, rồi nói tiếp, giọng nói mang theo sự dè dặt xen lẫn hy vọng:

"Con.. Còn nhớ ta không?"

"Ta là Phượng Khuynh Vân.. Mẹ của con."

Khi Mộ Dung Liệt Diễm bị đưa đi, cô mới chỉ là một cô bé ba tuổi. Ký ức về mẹ có lẽ chỉ là những mảnh vỡ mơ hồ.

Phượng Khuynh Vân sợ.

Sợ con gái không còn nhớ mình.

Đôi mắt bà chăm chú nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt chan chứa chờ mong, yêu thương và cả nỗi bất an kéo dài suốt mười bốn năm.

Mộ Dung Liệt Diễm nhìn người phụ nữ ấy.

Trong khoảnh khắc đó, những hình ảnh trong ký ức được ghép lại.

Nụ cười dịu dàng trong những bức ảnh, giọng nói ôn nhu trong những câu chuyện sư phụ kể.

Cô khẽ cong môi.

"Mẹ."

Chỉ một tiếng gọi.

Nhưng lại khiến toàn bộ thế giới của Phượng Khuynh Vân như sụp đổ rồi tái sinh.

Nước mắt lập tức trào ra, bà bước tới ôm chặt lấy con gái, bàn tay run rẩy đặt lên lưng cô, như sợ buông ra thì tất cả chỉ là một giấc mơ.

"Về rồi.. Cuối cùng con cũng về rồi.."

Sau mười bốn năm xa cách chờ đợi, cánh cửa nhà Mộ Dung gia cuối cùng đã mở ra, đón tiểu công chúa trở về.

Nghe thấy những lời vừa thốt ra từ miệng Phượng Khuynh Vân.

Đôi môi anh đào phấn nộn căng mọng của Mộ Dung Liệt Diễm khẽ cong lên, nở một nụ cười dịu dàng mà xinh đẹp đến động lòng người.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp trước hiên biệt thự, dung nhan của cô càng thêm thanh lệ xuất trần, như một tiên nữ giáng thế bước ra từ tranh thủy mặc.

Thanh âm của Mộ Dung Liệt Diễm vang lên, vừa trong trẻo ngọt ngào, lại vừa mềm mại như kẹo bông gòn tan nhẹ trong tim người nghe:

"Mẹ, lâu rồi không gặp. Đương nhiên là con còn nhớ. Sao con có thể quên mẹ của mình được chứ?"

Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng lại khiến đôi mắt phượng màu đen thanh tú của Phượng Khuynh Vân đỏ hoe ngay tức thì.

Bà nhìn con gái từ đầu đến chân, ánh mắt như muốn khắc sâu từng đường nét lên tim mình, sợ chỉ cần chớp mắt một cái, tất cả sẽ lại tan biến như giấc mộng.

"Thật tốt.. Thật tốt quá.. Tiểu Diễm Nhi vẫn nhận ra mẹ."

Phượng Khuynh Vân không nhịn được mà mỉm cười trong nước mắt, giọng nói run run xen lẫn niềm tự hào không giấu được:

"Con gái nhỏ bảo bối của mẹ càng lớn càng xinh đẹp."

"Đẹp giống như tiên nữ vậy."

Ngay lúc đó, Mộ Dung Thần cũng sải bước đến, đứng cạnh vợ mình.

Người đàn ông trung niên cao lớn, khí chất trầm ổn ấy từ lúc Mộ Dung Liệt Diễm xuất hiện.

Ánh mắt phượng màu hổ phách của ông vẫn luôn dõi theo cô không rời nửa khắc.

Trong ánh mắt ấy có vui mừng, có tự hào, có cả một nỗi day dứt sâu kín mà suốt mười bốn năm qua chưa từng nói thành lời.

Nghe vợ khen ngợi con gái, Mộ Dung Thần khẽ gật đầu, giọng nói trầm ấm vang lên:

"Đúng vậy. Tiểu Diễm Nhi nhà chúng ta càng lớn càng xinh đẹp."

Không khoa trương, không hoa mỹ, nhưng chỉ một câu nói ấy thôi cũng đủ khiến lòng người ấm áp.

Vừa trở về nhà sau mười bốn năm xa cách, lại được ba mẹ yêu thương như thuở ban đầu, Mộ Dung Liệt Diễm chỉ cảm thấy tim mình như được lấp đầy.

Đôi mắt hồ ly màu đỏ trong trẻo mà sâu thẳm của cô chăm chú nhìn hai người đứng trước mặt - những người đã chờ đợi cô suốt cả quãng thanh xuân.

Thanh âm mềm mại của Mộ Dung Liệt Diễm chậm rãi vang lên, mang theo sự trân trọng và áy náy:

"Ba mẹ.. Con gái đã trở về. Mấy năm nay.. Mọi người chịu khổ rồi."

Nghe vậy, Mộ Dung Thần lập tức lắc đầu, giọng nói trầm ấm nhưng dứt khoát: "Con gái về là tốt rồi."

"Ba mẹ có khổ bao nhiêu cũng không quan trọng."
 
52 ❤︎ Bài viết: 33 Tìm chủ đề

Chương 8: Chào đón và đoàn viên​


Phượng Khuynh Vân cũng bước tới, ánh mắt dịu dàng nhìn con gái, giọng nói nhẹ như gió xuân: "Ba con nói đúng."

"Chỉ cần Tiểu Diễm Nhi của ba mẹ bình an trở về.. Bắt chúng ta chịu khổ bao nhiêu cũng được."

Nghe những lời ấy của ba mẹ, khiến đôi mắt hồ ly của Mộ Dung Liệt Diễm không khỏi long lanh ánh lệ.

Cô hít sâu một hơi, giấu đi cảm xúc dâng trào trong lòng, rồi chân thành nói:

"Ba mẹ, cảm ơn mọi người.. Cảm ơn vì vẫn luôn chờ đợi và yêu thương con."

"Bây giờ con đã trở về nhà. Con sẽ ở bên cạnh, bầu bạn và chăm sóc ba mẹ."

"Cũng sẽ bảo vệ người nhà chúng ta.. Bình bình an an."

Lời hứa nhẹ nhàng nhưng kiên định, khiến cả Mộ Dung Thần lẫn Phượng Khuynh Vân đều không khỏi xúc động.

Đúng lúc này, một giọng nói trầm ổn khác vang lên.

"Tiểu Diễm Nhi."

Anh cả Mộ Dung Lãnh bước tới, bên cạnh là vợ anh - Cố Ngôn Ly, dáng vẻ đoan trang dịu dàng.

Phía sau họ là cặp sinh đôi long phượng - Mộ Dung Lân và Mộ Dung Linh.

Gia đình bốn người đứng cạnh ba mẹ, cùng mỉm cười nhìn Mộ Dung Liệt Diễm.

"Chào mừng em trở về nhà."

"Cô nhỏ.. Chào mừng cô nhỏ trở về!"

Giọng nói của hai đứa trẻ vang lên, non nớt nhưng đầy lễ phép.

Mộ Dung Liệt Diễm nhìn hai thiếu niên thiếu nữ trước mặt, ánh mắt khẽ dao động.

Khi cô rời đi, bản thân mới chỉ là một đứa trẻ ba tuổi.

Còn Mộ Dung Lân và Mộ Dung Linh lúc đó cũng chỉ mới hai tuổi, quá nhỏ để có thể nhớ được bất kỳ điều gì.

Những ký ức về cô, với hai đứa trẻ, chỉ tồn tại qua lời kể của ba mẹ và những tấm ảnh cũ.

Có thể nói, đây là lần đầu tiên ba cô cháu chính thức gặp nhau, khi cả hai đã hiểu chuyện, đã có ký ức rõ ràng.

Ngày thường Mộ Dung Lân và Mộ Dung Linh đều không phải những đứa trẻ rụt rè.

Nhưng lúc này, đứng trước cô nhỏ trong truyền thuyết của gia đình, cả hai lại không giấu được vẻ ngượng ngùng.

Mộ Dung Lân đứng thẳng lưng, nhưng bàn tay lại hơi siết chặt.

Mộ Dung Linh khẽ cúi đầu, gương mặt ửng hồng.

Ánh đèn trước hiên chiếu xuống, bóng người đan xen, tạo nên một bức tranh đoàn viên trọn vẹn.

Nơi máu mủ ruột rà cuối cùng cũng tìm lại được nhau sau mười bốn năm xa cách.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp trước hiên biệt thự Mộ Dung gia.

Bầu không khí đoàn viên dần trở nên trọn vẹn hơn khi từng người thân lần lượt tiến lên chào đón Mộ Dung Liệt Diễm.

Thấy anh cả cùng chị dâu cả và hai đứa cháu chủ động bước tới, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Mộ Dung Liệt Diễm liền hiện lên nụ cười dịu dàng thân thiết.

Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt hồ ly màu đỏ diễm lệ long lanh nhìn từng người trước mặt, giọng nói trong trẻo ngọt ngào vang lên:

"Anh cả, chị dâu cả, lâu rồi không gặp hai người!"

"A Lân, A Linh.. Hai cháu đều đã lớn rồi."

"Càng lớn càng giống anh cả và chị dâu, nhìn là biết người một nhà."

Lời nói của cô khiến bầu không khí thoáng chốc trở nên nhẹ nhàng hơn. Quả thật, nhận xét ấy hoàn toàn không sai.

Mộ Dung Lân đứng bên cạnh mẹ mình là Cố Ngôn Ly, vóc dáng cao ráo, gương mặt thanh tú nho nhã.

Từng đường nét trên khuôn mặt của cậu đều giống mẹ đến mức như phiên bản nam thu nhỏ.

Trái lại, Mộ Dung Linh đứng cạnh ba là Mộ Dung Lãnh, đôi mày sắc nét, sống mũi cao thẳng.

Ánh mắt hơi ngượng ngùng, giống hệt Mộ Dung Lãnh thời trẻ, chỉ là mềm mại hơn đôi chút.

Điều thú vị là ngoại hình giống người này, nhưng tính cách lại giống người kia.

Mộ Dung Lân mang vẻ điềm đạm, trầm ổn và nho nhã của ba khi còn trẻ, nói năng cẩn trọng, ánh mắt luôn bình tĩnh.

Còn Mộ Dung Linh thì hoạt bát, lanh lợi, tràn đầy sức sống, mỗi cử chỉ đều mang theo hơi thở rạng rỡ giống hệt Cố Ngôn Ly thời thiếu nữ.

Nghe lời khen của em gái Mộ Dung Liệt Diễm, Mộ Dung Lãnh cũng hiếm khi nở nụ cười nhẹ.

Còn Cố Ngôn Ly thì dịu dàng nhìn con trai con gái mình, rồi quay sang nói với cô:

"Lâu rồi không gặp, Tiểu Diễm Nhi cũng ngày càng xinh đẹp và trưởng thành hơn trước."

"Khí chất bây giờ.. Quả thật khiến người ta không thể rời mắt."

Sau gia đình anh cả, anh hai Mộ Dung Hàm cùng vợ là Cố Ngôn Hân cũng dẫn theo hai cậu con trai tiến lên.

Mộ Dung Lãnh và Mộ Dung Hàm là sinh đôi khác trứng, ngoại hình giống nhau đến bảy phần, nhưng nếu nhìn kỹ thì khí chất lại hoàn toàn khác biệt.

Nếu Mộ Dung Lãnh mang vẻ lạnh lùng điềm tĩnh như băng tuyết, thì Mộ Dung Hàm lại ôn nhu dịu dàng, ánh mắt luôn mang theo nét hiền hòa tinh tế.
 
52 ❤︎ Bài viết: 33 Tìm chủ đề

Chương 9: Đúng là nhân duyên trời định​


Cố Ngôn Hân đứng cạnh chồng, dáng vẻ nhẹ nhàng đoan trang, nụ cười dịu như gió xuân.

Hai cậu con trai sinh đôi của họ là Mộ Dung Hiên và Mộ Dung Hi đứng phía sau, vóc dáng gầy cao, ngũ quan giống hệt Mộ Dung Hàm đến tám chín phần, như hai bản sao song sinh.

Khi chào hỏi Mộ Dung Liệt Diễm, giọng nói của Mộ Dung Hàm và Cố Ngôn Hân đều nhẹ nhàng, trong đó xen lẫn niềm vui không che giấu được vì cuối cùng cô cũng trở về.

Hai cậu bé Mộ Dung Hiên và Mộ Dung Hi thì có chút ngượng ngùng, đứng ngay ngắn lễ phép, ánh mắt vừa tò mò vừa dè dặt.

Dù đã nghe rất nhiều về cô nhỏ trong lời kể của người lớn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hai anh em chính thức gặp mặt.

Mộ Dung Liệt Diễm mỉm cười nhìn họ, giọng nói thanh thuý mềm mại vang lên: "Anh hai, chị dâu hai, rất vui được gặp lại hai người."

"A Hiên, A Hi.. Lâu rồi không gặp. Hai cháu càng lớn càng điển trai, nhìn là biết con trai của anh hai rồi."

Lời nói ấy khiến hai cậu bé đỏ mặt, nhưng trong mắt lại ánh lên niềm vui nho nhỏ.

Ngay sau đó, anh ba Mộ Dung Thanh cùng vợ là Mộc Uyển Ngữ cũng bước tới.

Trong tay Mộ Dung Thanh còn đang ôm một cậu bé nhỏ chừng ba tuổi tên Mộ Dung Ngôn.

Mộ Dung Thanh trầm ổn ít nói như trước, khí chất điềm tĩnh mang theo hơi thở học giả đặc trưng của giới khảo cổ.

Trái lại, Mộc Uyển Ngữ đứng cạnh anh lại tươi sáng hoạt bát, đôi mắt sáng rỡ, nụ cười hiền lành, đúng là dáng vẻ của một người phụ nữ vừa có tri thức vừa có nhiệt huyết.

Mộ Dung Liệt Diễm nhìn họ, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thân quen.

Năm xưa, khi cô còn nhỏ, Mộc Uyển Ngữ đã là bạn học thân thiết của anh ba, từng nhiều lần đến Mộ Dung gia.

Khi ấy cô đã cảm thấy hai người rất xứng đôi.

Không ngờ mười mấy năm trôi qua, người cô từng gặp khi nhỏ giờ đã trở thành chị dâu ba của mình, còn có thêm một đứa cháu trai đáng yêu.

Đúng là nhân duyên trời định!

Mộ Dung Thanh và Mộc Uyển Ngữ mỉm cười nói: "Tiểu Diễm Nhi, đã lâu rồi không gặp. Chào mừng em chính thức trở về nhà."

Nhìn cảnh ấy, khoé môi Mộ Dung Liệt Diễm cong lên, nụ cười mang theo sự ấm áp chân thành. Cô cất giọng trong trẻo:

"Lâu rồi không gặp."

"Chị Uyển Ngữ.. Bây giờ đã là chị dâu ba của em rồi. Xin chào chị dâu."

Trong khoảnh khắc ấy, ánh đèn trước hiên biệt thự chiếu sáng từng gương mặt, từng nụ cười.

Máu mủ thân tình sau mười bốn năm xa cách, cuối cùng cũng đã tụ họp đầy đủ, vẹn nguyên như chưa từng có chia lìa.

Sau khi lần lượt chào hỏi anh ba Mộ Dung Thanh cùng chị dâu ba Mộc Uyển Ngữ.

Ánh mắt Mộ Dung Liệt Diễm liền dừng lại trên cậu bé nhỏ đang được anh ba bế trong tay.

Đứa trẻ có gương mặt non nớt, đôi mắt to đen lay láy, đang tò mò nhìn cô bằng ánh mắt vừa xa lạ vừa hiếu kỳ.

Mộ Dung Liệt Diễm cong môi cười nhẹ, giọng nói mềm mại hạ thấp đi vài phần, mang theo sự dịu dàng hiếm thấy:

"Ngôn Ngôn, con có biết cô nhỏ là ai không?"

Nghe thấy giọng nói êm tai của cô nhỏ, Mộ Dung Ngôn chớp chớp mắt, mấp máy đôi môi nhỏ.

Cậu bé suy nghĩ một chút rồi mới chậm rãi lên tiếng, từng chữ nói ra tuy chậm nhưng rất rõ ràng:

"Cô.. Nhỏ.. Là em gái.. Của ba ba!"

Cậu bé năm nay hơn ba tuổi, do chậm nói nên tốc độ phát âm có phần chậm hơn những đứa trẻ cùng tuổi.

Nhưng ánh mắt lại vô cùng linh hoạt, phản ứng nhanh nhẹn, hoàn toàn không có dấu hiệu kém thông minh, trái lại còn rất lanh lợi.

Nghe câu trả lời của cháu trai nhỏ, nụ cười trên gương mặt Mộ Dung Liệt Diễm lập tức rạng rỡ hơn vài phần.

Cô không hề tỏ ra sốt ruột hay ngạc nhiên vì tốc độ nói của cậu bé.

Mà ngược lại còn vươn tay xoa nhẹ mái tóc mềm của Mộ Dung Ngôn, chân thành khen ngợi:

"Ngôn Ngôn thật thông minh!"

"Vừa gặp đã biết cô nhỏ là ai rồi!"

Lời khen giản dị nhưng mang theo sự khích lệ khiến cậu bé lập tức đỏ mặt.

Mộ Dung Ngôn hơi quay đầu đi chỗ khác, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng lên một tầng hồng nhạt, rõ ràng là đang ngượng ngùng.

Đúng lúc này, từ phía sau gia đình Mộ Dung Thanh, anh tư Mộ Dung Thâm thong thả bước tới.

Trên khuôn mặt tuấn tú vẫn treo nụ cười nhạt quen thuộc, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc:

"Ồ? Ngôn Ngôn mà cũng biết ngượng ngùng đỏ mặt sao?"

"Sao ngày thường chú tư thấy cháu đâu có bộ dáng này!"

Mộ Dung Thâm từ trước đến nay vẫn luôn thích trêu chọc cậu cháu trai nhỏ tuổi nhưng thông minh hơn người này.

Dù ngoài mặt lúc nào cũng cười, nhưng trong lòng anh lại là người cực kỳ thâm trầm, vì thế mới bị anh em trong nhà gọi đùa là "con hổ biết cười".
 
52 ❤︎ Bài viết: 33 Tìm chủ đề

Chương 10: Chủ nghĩa hoàn mỹ​


Mộ Dung Ngôn dường như đã quá quen với sự trêu ghẹo của chú tư.

Ngày thường cậu bé thường giả vờ không nghe thấy, nhưng hôm nay lại khác.

Có lẽ vì có cô nhỏ ở đây, cậu bé lấy hết dũng khí, quay đầu lại nhìn Mộ Dung Thâm.

Rồi chậm rãi nói từng chữ một, giọng non nớt nhưng vô cùng nghiêm túc:

"Chú tư.. Xấu. Cô nhỏ.. Xinh đẹp!"

Câu nói vừa dứt, cả không gian xung quanh liền yên lặng một giây, sau đó là tiếng cười không nhịn được của mọi người.

Anh năm Mộ Dung Thịnh vừa đi tới đúng lúc nghe thấy câu nói ấy, lập tức bật cười, giọng nói mang theo vẻ tán thưởng:

"Ngôn Ngôn à, còn nhỏ mà mắt nhìn đã rất tốt nha!"

"Chú tư của cháu ngoại hình mặc dù vừa mắt ưa nhìn, bụng dạ lại còn rất xấu xa nữa!"

Bên cạnh, anh sáu Mộ Dung Dương cũng cười hớn hở, gật đầu phụ họa:

"Đúng vậy đó!"

"Tiểu Diễm Nhi nói không sai, Ngôn Ngôn tuy còn nhỏ nhưng nhìn người rất chuẩn, có thể nhìn thấu được anh tư!"

Nghe ba người đồng loạt "liên thủ công kích", nụ cười trên môi Mộ Dung Thâm cuối cùng cũng có chút rạn nứt.

Anh nheo mắt nhìn sang, giọng nói mang theo vẻ bất mãn rõ rệt:

"Nói anh bụng dạ xấu xa thì anh không có ý kiến."

"Nhưng A Thịnh, em dám nói ngoại hình của anh chỉ là ưa nhìn thôi sao?"

Anh giơ tay chỉ vào khuôn mặt mình, giọng nói đầy tự tin:

"Em có biết có bao nhiêu người mê mẩn nhan sắc này mà không có được không hả?"

Rồi Mộ Dung Thâm lập tức quay sang nhìn Mộ Dung Liệt Diễm, làm ra vẻ bị oan ức:

"Tiểu Diễm Nhi, A Thịnh nói nhan sắc của anh chỉ ở mức ưa nhìn!"

"Như vậy chẳng khác nào nói em xấu sao?"

"Em mau chấn chỉnh lại A Thịnh đi!"

Trong nhà họ Mộ Dung, Mộ Dung Liệt Diễm và Mộ Dung Dương là song sinh khác trứng, ngoại hình và khí chất khác biệt.

Duy chỉ có Mộ Dung Thâm là người có dung mạo giống Mộ Dung Liệt Diễm đến bảy, tám phần.

Từ đôi mắt hồ ly sắc sảo, sống mũi cao thanh thoát, cho đến đôi môi đỏ mỏng quyến rũ.

Chính vì thế, nếu nói nhan sắc của Mộ Dung Thâm chỉ ở mức "ưa nhìn", thì cũng chẳng khác nào gián tiếp phủ định vẻ đẹp của Mộ Dung Liệt Diễm.

Mộ Dung Liệt Diễm lại là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, từ nhỏ đã yêu thích cái đẹp, đối với nhan sắc càng đặc biệt để ý.

Điều này, gần như cả nhà Mộ Dung đều biết.

Quả nhiên, Mộ Dung Thần cùng Phượng Khuynh Vân nghe đến đây liền đồng loạt nhìn về phía Mộ Dung Thịnh, giọng nói nghiêm túc mà ôn hòa:

"A Thịnh."

"Em gái con vừa mới về, con cũng không còn nhỏ nữa, nên chú ý lời nói của mình."

Phượng Khuynh Vân tiếp lời, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng: "A Thâm tuy bụng dạ đúng là có chút xấu xa."

"Nhưng ngoại hình của nó thì không có gì để chê cả. Lần sau nếu muốn chê, thì đừng chê nhan sắc."

Mộ Dung Thần và Phượng Khuynh Vân từ trẻ đến già đều là những người sở hữu dung mạo xuất chúng.

Con trai con gái của họ đương nhiên cũng không thể kém.

Trong thế hệ hiện tại của Mộ Dung gia, nếu nói đến đại diện nhan sắc, thì không ai vượt qua được hai anh em Mộ Dung Thâm và Mộ Dung Liệt Diễm.

Nhan sắc của họ không phải là "ưa nhìn", càng không phải là "vừa mắt".

Mà là kiểu em xinh đẹp anh tuấn lãng - người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.

Trong khoảnh khắc bầu không khí vừa có chút lúng túng kia, Mộ Dung Thịnh sau khi nghe ba mẹ nhắc nhở thì lập tức nhớ ra một điều vô cùng quan trọng.

Tiểu Diễm Nhi của Mộ Dung gia chính là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ điển hình, lại đặc biệt yêu thích cái đẹp, từ nhỏ đã ghét nhất những lời nhận xét thiếu tinh tế.

Ý thức được mình vừa lỡ lời, Mộ Dung Thịnh vội vàng cong môi cười nhẹ, giơ tay xua xua như muốn giải thích rõ ràng, thanh âm ôn nhu vang lên:

"Tiểu Diễm Nhi, em đừng hiểu lầm!"

"Anh năm không có ý nói em xấu chút nào đâu! Trong mắt anh, em gái anh từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là người xinh đẹp nhất nhà!"

Nói tới đây, ánh mắt anh liếc sang Mộ Dung Thâm đứng bên cạnh, giọng nói mang theo chút bất mãn rất thật:

"Anh chỉ là.. Không thích cái bụng dạ thâm trầm của anh tư thôi!"

Lời này vừa dứt, không khí căng thẳng ban nãy liền tan biến, thay vào đó là tiếng cười khẽ của mấy người trong nhà.

Mộ Dung Thâm chỉ nhướng mày, khoé môi cong lên nụ cười nửa như vô tội nửa như nguy hiểm quen thuộc, không phản bác một lời nào.

Sợ Mộ Dung Liệt Diễm còn tiếp tục suy nghĩ về chuyện vừa rồi, Mộ Dung Thịnh nhanh chóng đổi chủ đề.

Giơ tay nắm lấy cổ tay Mộ Dung Liệt Diễm, giọng nói mang theo sự hào hứng rõ ràng:

"Thôi nào, đừng đứng ngoài này nữa! Chúng ta mau vào trong nhà ăn tối đi."
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back