Bài thơ: Tiền Và Lá Tác Giả: Kiên Giang Ngày xưa hớt tóc miểng vùa Ngày xưa mẹ bắt đeo bùa cầu Ông Đôi ta cùng học vỡ lòng Dắt tay qua những cánh đồng cỏ xanh Đôi nhà chung một sắc tranh Chia nhau từng một trái chanh trái đào Đêm vàng soi bóng trăng cao Ngồi bên bờ giếng đếm sao trên trời Anh moi đất nắn tượng người Em tha thẩn nhặt lá rơi làm tiền Mỗi ngày chợ họp mười phiên Anh đem tượng đất đổi tiền lá rơi Nào ngờ mai mỉa cho tôi Lớn lên em đã bị người ta mua Kiếp tôi là kiếp nhà thơ Vốn riêng chỉ có một mùa lá rơi Tiền không là lá em ơi Tiền là giấy bạc của đời in ra Người ta giấy bạc đầy nhà Cho nên mới được gọi là chồng em Bây giờ những buổi chiều êm Tôi gom lá đốt, khói lên tận trời Người mua đã bị mua rồi Chợ đời họp một mình tôi vui gì? Đây là một bài thơ xưa vô cùng cảm xúc đã được phổ nhạc. Bài thơ là tâm tình của một thi sĩ nghèo không thể giữ được tình yêu của mình. Bài thơ diễn tả tình yêu mà không hề nói đến tiếng "yêu", đấy là điểm đặc sắc làm mình vô cùng ấn tượng. Lời yêu của người thi sĩ thầm kín mà nồng nhiệt, làm xao xuyến bồi hồi cảm xúc của bao người đọc. Đối với bản thân mình, bài thơ gợi lại rất nhiều kỉ niệm tuổi thơ. Những cánh đồng cỏ xanh, những bầu trời đầy sao cùng với những trò chơi giản dị, mộc mạc như sống dậy trong kí ức. Tóm lại đây là một bài thơ mang lại rất nhiều cảm xúc nên hôm nay mình muốn chia sẻ cùng mọi người.