Chương 710: Liên tiếp thất bại! Bấm để xem "Ngọc Vô Tâm ta không tin mình đột phá không nổi..". Đợi cho tâm tình đã phần nào bình ổn, Ngọc Vô Tâm lúc này mới lấy từ trong không gian giới chỉ ra một chiếc bình cao độ gang tay, trút ra mấy viên đan dược. Chính thị Bồi Nguyên Đan. Đem toàn bộ chỗ đan dược nuốt xuống, nàng nhanh chóng luyện hóa. Chừng linh lực trong đan điền đã khôi phục đến trạng thái sung túc nhất, nàng lại thông qua thần thức thao túng, đem chúng tụ lại thành một khối cầu, tiến hành đột phá. Chỉ là, lần này diễn biến vẫn giống y như trước, thời điểm sắp thành công thì ngoài mặt viên cầu lại xuất hiện những tia chớp linh lực. "Bụp!". Lại thất bại! Ngọc Vô Tâm vẫn không nói gì. Nàng nghỉ ngơi một chút rồi lại trút ra mấy viên Bồi Nguyên Đan. * * * "Bụp!". Lại thất bại! * * * "Bụp!". Tiếp tục là thất bại! * * * "Không cắn đan dược không thể đột phá, cắn xong đan dược cũng vẫn không thể đột phá.. Lẽ nào bắt buộc phải phục dụng Trúc Cơ đan mới có thể trúc cơ?". Ngọc Vô Tâm trong lòng bất cam, chưa muốn bỏ cuộc. Thêm một lần nữa, nàng cầm chiếc bình lên, trút ra đan dược. "Phù..". Ngọc Vô Tâm chưa vội uống. Nàng chỉnh đốn lại tâm tình, giữ cho tinh thần được minh mẫn xong rồi mới đem mấy viên Bồi Nguyên Đan phục dụng. Đan dược vừa vào, vài giây bất quá thì một cỗ nhiệt lực lập tức nổi lên, tràn ra khắp tứ chi bách hải, khiến cho thân thể Ngọc Vô Tâm có chút đau nhức. Đan dược không phải thức ăn, luyện hóa đan dược cũng chẳng phải một quá trình thoải mái gì, số lượng càng nhiều, thời gian càng lâu thì thân thể tu sĩ sẽ càng gánh chịu thêm nhiều áp lực. Nếu không cẩn thận, thậm chí có thể khiến cho căn cơ tu sĩ bị tổn hại, dẫn đến thành tựu tương lai bị suy giảm.. Những điều đó Ngọc Vô Tâm dĩ nhiên là biết. Nàng cũng là tu sĩ kia mà. Nhưng biết thì biết, hiểu thì hiểu, nàng vẫn muốn thử thêm một lần nữa. Nàng không cam lòng. Ngọc Vô Tâm đúng đã có hơi mất bình tĩnh, nhưng đừng vì vậy mà cho rằng nàng ngu ngốc. Sở dĩ cố chấp làm bừa, hết thảy đều bởi do có chỗ dựa cả. Căn cơ bị tổn hại đối với người khác có thể rất khó chữa trị, nhưng với nàng thì khác. Ngọc Vô Tâm nàng có bạch liên hoa. Ngay đến chuyện cải tử hoàn sinh bạch liên hoa nó còn làm được thì huống hồ chữa trị thương tổn căn cơ. Với chấp niệm phải đột phá trúc cơ, Ngọc Vô Tâm cứ thế cố thử thêm một lần cuối cùng. Và kết quả thì.. "Phụt!". * * * nàng hộc máu tươi. "Ha a a..". "Ha a a..". Miệng thở ra những hơi nặng nhọc, Ngọc Vô Tâm giữ lấy ngực, từ từ nghiêng mình nằm xuống. Nàng đã quá mệt. Toàn thân nàng lúc này chỗ nào cũng đau nhức.. "Thất bại.. Lại thất bại..". Ngọc Vô Tâm thật sự là không cam tâm. * * * Liên tiếp phục dụng, luyện hóa Bồi Nguyên Đan, liên tiếp tiến hành trùng kích bình cảnh trúc cơ đã khiến cho thân thể Ngọc Vô Tâm bị tổn thương, tạm thời khó có thể tu luyện gì nữa. Mấy ngày này nàng chỉ còn nước yên ắng tịnh dưỡng, đợi cho bạch liên hoa đem thương tích chữa trị. Bảy ngày sau. Thương tích trong người Ngọc Vô Tâm đã hoàn toàn bình phục. Lúc này nàng lại ngồi lên tấm bồ đoàn cũ kỹ mà Tạ Trường Thanh để lại. Trên tay nàng bây giờ có một chiếc lọ nhỏ, màu trắng, bên trong đựng chỉ ba viên đan dược màu xanh. Đích thị là Trúc Cơ đan. Loại đan dược trân quý này Ngọc Vô Tâm thực sự là không nỡ dùng, nhưng nếu không dùng, lẽ nào cứ để đấy mà đem xuống dưới mồ? Thực tế đã chứng minh nếu như không phục dụng Trúc Cơ đan thì tu sĩ sẽ không cách nào đột phá trúc cơ được. Biết là một khi nuốt vào sẽ bị bạch liên hoa chiếm đoạt đấy, nhưng đâu còn phương án nào khả thi hơn. Nàng cũng đâu có khả năng đem đóa hoa sen trắng kia tống ra ngoài cơ thể được. Nó đã ở trong người nàng từ lúc mới sinh, là một bộ phận của nàng đấy. Ngọc Vô Tâm nàng chỉ có thể hy vọng, mong sao bạch liên hoa mau chóng tiến cấp, tiến cấp xong thì đừng đá động gì đến Trúc Cơ đan của mình nữa. "Chỉ còn lại ba viên..". "Bạch liên hoa, ta cho ngươi thêm hai viên, ngươi làm ơn tiến cấp". Ngọc Vô Tâm hít sâu một hơi, thoáng chỉnh đốn tâm tình một chút rồi đem đan dược trút ra, cho luôn vào miệng nuốt xuống, bắt đầu điều động linh lực. Chỉ thấy dược lực rất nhanh tản ra khắp thân thể. Một cỗ nhiệt lưu nồng hậu từ đan điền tản về kỳ kinh bát mạch khiến Ngọc Vô Tâm cảm thấy toàn thân như đang ở trong một lò lửa. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt toàn thân nàng đã ướt đẫm mồ hôi. Không ngoài dự tính, chỉ thoáng chốc sau thì tại trung tâm đan điền, bạch liên hoa đã có phản ứng. Từ bên trong, những điểm sáng màu trắng đi ra, hợp thành một dải bạch sắc hướng chỗ viên Trúc Cơ đan tiến đến. Rất nhanh, viên Trúc Cơ đan hoàn toàn bị luyện hóa, biến thành một cỗ linh lực tinh thuần được dải bạch sắc dẫn nhập vào bên trong bạch liên hoa. Toàn bộ quá trình Ngọc Vô Tâm đều quan sát kỹ. Nàng nhận ra sau khi chiếm đoạt lực lượng của viên Trúc Cơ đan thứ ba này thì hình dáng của bạch liên hoa đã trở nên hết sức rõ ràng chứ không còn mờ mờ ảo ảo như trước nữa. Tương tự, bạch sắc linh quang cũng vượng hơn bội phần. "Lần này bạch liên hoa thay đổi không ít, hình như là sắp tiến cấp rồi". Ngọc Vô Tâm chuyển mắt cúi nhìn viên đan dược màu xanh trong tay, cắn răng nuốt vào. "Bạch liên hoa, ngươi phải tiến cấp cho ta!". * * * "Ong!". "Ong!". "Ong!". Khác với ba lần trước, ở lần thứ tư chiếm đoạt lực lượng của Trúc Cơ đan này bạch liên hoa đã có biến động rất lớn. Ngay thời điểm cỗ linh lực tinh thuần được dải bạch sắc dẫn nhập vào bên trong bạch liên hoa thì nó bỗng đại phóng linh quang. Trong vầng sáng chói lòa, những tia lôi điện màu lam không ngừng xuất hiện. "Thật sự tiến cấp?". Ngọc Vô Tâm thông qua thần thức thấy rõ mồn một. Nàng khẩn trương theo dõi, chờ mong bạch liên hoa có thể thành công đề thăng phẩm vị. Ầm! Ầm! Không để cho Ngọc Vô Tâm phải thất vọng, trải qua một hồi bạo động, bạch liên hoa rốt cuộc thành công tiến cấp. Hiện toàn bộ lôi điện đều đã tán đi, phong ba đã lắng xuống. Thần thức tăng cường, Ngọc Vô Tâm tập trung nhìn kỹ bạch liên hoa thì thấy một điểm khác thường. Tại trung tâm đóa hoa, từ màu trắng toàn bộ phần nhụy hoa đều đã biến thành màu lam. Ngay đấy, những quang điểm màu lam đang phiêu phù.. "Cái này là..". Mặc dù bạch liên hoa đã gắn liền với Ngọc Vô Tâm ngay từ thuở lọt lòng nhưng đối với nó, Ngọc Vô Tâm thật sự chẳng am tường gì mấy. Nàng cẩn thận đưa thần thức tiến nhập vào bên trong đóa hoa sen. May mắn, bạch liên hoa không hề kháng cự, để mặc nàng tự do thăm dò. "Những quang điểm màu lam này.. nếu đem so với quang điểm màu trắng thì tinh thuần hơn hẳn. Chỉ không biết công dụng thế nào..".
Chương 711: Cuối cùng vẫn là không thể trúc cơ Bấm để xem Bạch sắc quang điểm có thể chữa trị thương tích, giải trừ độc tố, bảo hộ thần hồn giúp người cải tử hoàn sinh, công dụng phải nói đủ gọi nghịch thiên. Lam sắc quang điểm có vẻ còn cao cấp hơn, biết đâu hiệu quả mang lại càng lớn, thậm chí có thêm những công năng hay ho gì khác nữa. Ngọc Vô Tâm rất là mong đợi. "Trước tiên ổn định cơ thể đã". Kiềm chế ý muốn của mình, Ngọc Vô Tâm đả tọa dưỡng thần.. Qua sáng hôm sau, lúc này nàng mới tiếp tục dò xét bạch liên hoa, tiến hành thử nghiệm. Kết quả cho thấy đúng như nàng suy đoán, lam sắc quang điểm có đầy đủ những công năng của bạch sắc quang điểm. Chữa trị thương tích, giải trừ độc tố, toàn bộ nó đều làm được, hiệu quả mang lại cũng cao hơn nhiều. "Chỉ tiếc là so với bạch sắc quang điểm ở những cánh hoa thì số lượng lam sắc quang điểm tại nhụy hoa lại quá ít". "Không biết sau này còn có thể đề thăng nữa không..". Ngọc Vô Tâm hy vọng là có. Con người mà, ai lại chả tham. Ngọc Vô Tâm nàng cũng như vậy thôi, muốn có được nhiều hơn. Dã tâm của nàng rất lớn, nàng cần thêm sự nghịch thiên. Nếu cứ giống như người khác bình bình tu luyện thì đến bao giờ mới trở thành đại nhân vật? Đến bao giờ mới dám ngẩng cao đầu xưng danh với thiên hạ? "Trước mắt cần phải trúc cơ đã". Tương lai xa vời Ngọc Vô Tâm tạm gác lại. Nàng hít vào thở ra mấy hơi, buông lỏng tâm tình. Đợi khi mọi tạp niệm đều đã được gạt đi, lúc này nàng mới trút ra viên Trúc Cơ đan thứ năm, cũng là viên cuối cùng mà nàng sở hữu. "Đã là viên cuối cùng rồi. Bạch liên hoa, ta không hy vọng ngươi lại đem đan dược của ta chiếm đoạt". Bạch liên hoa hiện đã tiến cấp. Ngọc Vô Tâm nghĩ nó cũng giống như tu sĩ, một khi đã trúc cơ thành công thì sẽ không cần phải dùng Trúc Cơ đan làm chi nữa. Hay ít ra nàng đã tự trấn an mình như thế. Nàng chẳng mong bạch liên hoa nó lại tiếp tục cản trở quá trình đột phá của mình. Ầm! Hệt như bốn lần phục dụng Trúc Cơ đan trước, lần thứ năm này, đan dược vừa nuốt xong, một cỗ nhiệt lưu lập tức nổi lên, tản đi khắp kỳ kinh bát mạch. Đã quen với cái nóng như thiêu như đốt này nên Ngọc Vô Tâm không có chút nào hoảng loạn. Nàng bình tĩnh khuếch đại thần thức, điều động linh lực hướng đến chỗ viên Trúc Cơ đan bắt đầu luyện hóa. Trong suốt quá trình, nàng cũng một mựu lưu tâm đến bạch liên hoa. Nàng rất sợ nó sẽ lại làm bừa như trước. Chẳng may, lo lắng của nàng đã biến thành sự thật. Bạch liên hoa đã bắt đầu phản ứng. Lần này xuất động không phải bạch sắc quang điểm mà là lam sắc quang điểm. Từ nhụy hoa, chúng nhanh chóng đi ra, cùng nhau hợp lại thành một dải lam sắc hướng thẳng đến chỗ viên Trúc Cơ đan. "Chết tiệt!". Chứng kiến động thái của bạch liên hoa, Ngọc Vô Tâm âm thầm chửi to. Nàng vừa tức vừa sợ. Bạch liên hoa dù đã tiến cấp vẫn khát vọng Trúc Cơ đan. Một lần nữa nó lại muốn chiếm đoạt. Một lần nữa nó lại tiếp tục ngăn cản nàng trúc cơ, muốn đoạn tiên lộ của nàng.. "Cút ra cho ta!". Dạ bất cam, Ngọc Vô Tâm triển khai thần thức lên mức tối đa; linh lực được nàng điều động cũng vậy, ở mức tối đa. Và như thế, một "trận chiến" bắt đầu. Cuộc giằng co này diễn ra rất quyết liệt. Linh lực của Ngọc Vô Tâm và lam sắc quang điểm, đôi bên không ai chịu nhường ai, đều muốn chiếm hữu Trúc Cơ đan. "Ong!". "Ong!". Qua hồi lâu tranh đấu, bên trong đan điền của Ngọc Vô Tâm lại phát sinh biến động. Tại vùng trung tâm, bạch liên hoa đột nhiên chuyển động xoay tròn. Từ những cánh hoa, hàng ngàn điểm sáng màu trắng bay ra, tụ lại thành một dải bạch sắc hướng thẳng đến chỗ Trúc Cơ đan. "Không xong!". Nhìn thấy dải bạch sắc kia chạy ra thì Ngọc Vô Tâm biết là mình đã sắp bại. Lam quang quá ít linh lực của nàng có thể kháng cự, nhưng bạch sắc quang điểm này thì.. chúng quá nhiều đi! "Chết tiệt!". "Chết tiệt!". "Chết tiệt!". Ngọc Vô Tâm khó lòng còn bình tĩnh được nữa. Nàng điên cuồng thúc động linh lực, ôm lấy tia hy vọng sau cùng. Tiếc rằng không thể. Linh lực của nàng rốt cuộc vẫn là bị đẩy lui. Viên Trúc Cơ đan lúc này đã bị hai dải bạch sắc và lam sắc bao phủ. Ngọc Vô Tâm đã chẳng làm gì được nữa. Hiện nàng chỉ có thể dùng thần thức để mà quan sát. Bất lực đứng nhìn thiết nghĩ chính là như vầy đi. Thông qua thần thức, Ngọc Vô Tâm xem rõ toàn bộ quá trình. Bạch sắc quang điểm chỉ bao bọc bên ngoài, không hề tham dự. Từ đầu đến cuối mọi việc đều là do lam sắc quang điểm đảm nhận. Chỉ thấy chúng tiến vào bên trong viên Trúc Cơ đan, tại đó lưu chuyển một hồi thì từ viên đan dược, một ít điểm đen tán ra. Sau đấy, viên đan dược càng ngày càng nhỏ, cuối cùng bị luyện hóa hết, trở thành một cỗ năng lượng tinh thuần dung nhập vào bên trong bạch liên hoa.. * * * Ngọc Vô Tâm mở mắt, ngồi bất động thật lâu. Nàng không nói gì, nhưng từ nét mặt có thể nhìn ra là đang rất phẫn uất. Thêm nữa, nơi lòng bàn tay nàng, cả trái lẫn phải lúc này đều đang rỉ máu.. Nàng thất bại rồi. Ban đầu vốn nghĩ năm viên Trúc Cơ đan là quá nhiều, chỉ một trong số thôi cũng đủ để Ngọc Vô Tâm nàng trúc cơ. Nàng tính để dành bốn viên còn lại làm vốn liếng. Ai dè.. Tiêu tốn toàn bộ năm viên Trúc Cơ đan mà vẫn không thể đột phá.. Bây giờ bảo nàng đi kiếm Trúc Cơ đan, Ngọc Vô Tâm nàng biết kiếm ở đâu đây? Cho dù có người chịu bán thì nàng cũng chưa chắc đủ tiền để mua đấy! Tự mình luyện chế? Lại càng viển vông. Đừng nói trên người nàng chỉ có một nửa đan phương Trúc Cơ đan, mười loại tài liệu, kể cả khi nắm giữ đan phương hoàn chỉnh, có đủ mười hai loại tài liệu đi nữa thì như cũ vẫn vô phương luyện chế. Muốn luyện được Trúc Cơ đan, người luyện phải có tu vị ít nhất là trúc cơ sơ kỳ! Mà nàng? Luyện khí kỳ đỉnh phong. Lui một bước, có thêm vài ba viên Trúc Cơ đan nữa thì sao? Ngọc Vô Tâm nàng liệu có khả năng đột phá? Bạch liên hoa còn đấy. Nó vẫn khát vọng Trúc Cơ đan. Trừ phi Ngọc Vô Tâm nàng phải có thật nhiều Trúc Cơ đan, bằng không cả đời đừng mơ tiến vào cảnh giới trúc cơ. "Bạch liên hoa, sau những gì ngươi ban tặng cho ta, và đây chính là cái giá ta phải trả ư?". Dừng lại ở luyện khí kỳ, cả đời không thể tiến thêm, điều đó đối với một người lòng mang đầy dã tâm như Ngọc Vô Tâm là hết sức tàn nhẫn. So với cái chết còn tệ hơn. "Ta không cam tâm.. Thật là không cam tâm..". "Thịch!". "Thịch!". Ngọc Vô Tâm vừa nói vừa dùng tay đấm lên vách đá. Một đấm rồi một đấm, liên tục không ngừng.. * * * Một lúc sau. Ngọc Vô Tâm cuối cùng cũng chịu dừng tay. Lúc này thì cả hai tay nàng đều bê bết máu. Da thịt ít nhiều dập nát. Đau, hẳn rồi. Ngọc Vô Tâm nàng là người, thân thể bằng da thịt chứ nào phải sắt thép, sao lại chẳng biết đau. Chỉ là.. so với nỗi đau da thịt, không thể đột phá trúc cơ càng "đau" hơn.
Chương 712: Phát hiện mới Bấm để xem "Phù..". "Phù..". Ngọc Vô Tâm liên tiếp thở mạnh. Không phải bằng mũi mà bằng miệng. Nàng cần bình ổn lại tâm tình. Mười tám năm lăn lộn, trải đủ đắng cay đã ma luyện tâm tính nàng. Ngọc Vô Tâm nàng sẽ không vì chuyện này mà nản lòng thoái chí. Nàng không chấp nhận buông xuôi. Chỉ cần nàng còn sống thì vẫn sẽ còn hy vọng. Chỉ cần còn một tia hy vọng thì nàng sẽ bắt lấy, tiếp tục cố gắng sinh tồn, nỗ lực tranh đấu.. "Mẫu thân ta đã bị chôn xuống dưới mồ mà Ngọc Vô Tâm ta còn có thể sinh ra, ta bị người hắt hủi, nhẫn tâm đánh đập mà còn có thể sống sót tới ngày tiến nhập Ma Thần Tông.. Ông trời nếu đã để ta sống, lại ban cho ta một bảo vật nghịch thiên là bạch liên hoa thì ắt phải có lý do. Ta thất bại hẳn bởi vì còn chưa hiểu được huyền cơ.." "Phải, có lẽ ta đã bỏ sót chi tiết nào đó. Ta cần tìm hiểu thấu đáo bạch liên hoa..". Tự mình trấn an, Ngọc Vô Tâm trước tiên chuyển mình đứng lên, rời khỏi động phủ. Nàng cần đi dạo một vòng để cho tâm tình được thoải mái. Dạ nếu mà phẫn uất, như vậy cho dù là nghiên cứu thử nghiệm hay là tu luyện đều sẽ không hiệu quả, có khi còn phản tác dụng. Tu tiên là quá trình nghịch thiên. Tu sĩ nếu mà tâm không kiên định, ý chí không vững thì rất dễ tẩu hỏa nhập ma, tự mình hại mình. * * * "Chào Ngọc sư tỷ". "Ngọc sư tỷ hảo". Từ chỗ động phủ, Ngọc Vô Tâm đi bộ khoảng độ một khắc rưỡi sau thì gặp những đệ tử được phân công làm nhiệm vụ canh gác. Khi nhìn thấy nàng, bọn họ ai nấy cũng đều tươi cười chào đón, thái độ rất là niềm nở. Ngọc Vô Tâm không lạ gì. Tương tự lần trước, thời điểm tiến vào, nàng chỉ hướng những kẻ chào hỏi mình "ừm" khẽ một tiếng rồi tiếp tục bước đi. Lạnh nhạt là vậy nhưng các đệ tử canh gác chẳng một ai dám có tí nào bất mãn, không vừa ý. Thân phận của Ngọc Vô Tâm bây giờ há đâu đơn giản. "Long sư huynh, lúc nãy huynh có thấy không?" Đợi cho thân ảnh Ngọc Vô Tâm khuất hẳn, lúc này một tên đệ tử mới hướng người bên cạnh hỏi. Kẻ được gọi Long sư huynh nhẹ gật đầu: "Thấy. Tấm mộc bài mà Ngọc sư tỷ đeo bên hông chính là lệnh bài của tông chủ". "Ngay cả lệnh bài của mình mà tông chủ cũng đưa cho, xem ra người rất coi trọng Ngọc sư tỷ". "Đâu chỉ coi trọng. Theo ta nghĩ thì ngày Ngọc sư tỷ lên nắm đại quyền đã không còn xa nữa đâu". * * * Thời gian Ngọc Vô Tâm đi dạo, trước sau gộp lại cũng được ba canh giờ có lẻ. Tuy vậy, những nơi nàng đi tính ra không nhiều. Phần lớn thời gian nàng chỉ ngồi ở hậu sơn, bên một con suối nhỏ. Thời điểm Ngọc Vô Tâm trở về thì trời cũng đã tối. Dưới ánh trăng trung tuần chiếu rọi, nàng ra ngồi ở trước cửa thạch động, trên một phiến đá bằng, lặng im suy nghĩ. Nàng đang hồi tưởng lại toàn bộ sự tình đã xảy ra trong những ngày vừa qua, kể từ lần đầu tiên phục dụng Trúc Cơ đan, và rồi nghiền ngẫm. Nàng cảm thấy mình cần phải xem xét thật kỹ, xem xem có chi tiết nào hữu ích mà bản thân đã vô tình bỏ qua hay không. Biết đâu căn cứ vào đấy mà nàng lại tìm ra biện pháp giải quyết tình cảnh khó khăn của mình cũng nên. * * * Thời gian lặng lẽ trôi qua, Ngọc Vô Tâm như cũ vẫn ngồi im bất động, tựa hồ đã hóa thành pho tượng. Với đôi mắt khép hờ, hai chân xếp bằng, trông nàng thật chẳng khác gì một lão tăng đang nhập định cả. Nhưng cũng chỉ giống, thực tế nàng vốn không phải tăng nhân, càng không phải pho tượng. Xem xem, đôi mắt nàng đã vừa mới mở ra. Chúng hơi khác thường. Đôi mắt ấy. So với bình thường thì sáng hơn rất nhiều. Tinh quang kia người nơi đối diện có thể dễ dàng thấy rõ. Ngọc Vô Tâm nàng đã ngẫm ra điều gì rồi chăng? Thực tế quả là như vậy. Trải qua một hồi lâu nghiền ngẫm thì Ngọc Vô Tâm đã phát hiện ra một chi tiết khác lạ mà trước đó mình bỏ quên. Ở lần phục dụng viên Trúc Cơ đan cuối cùng kia, thời điểm những lam sắc quang điểm đem đan dược luyện hóa, từ bên trong viên đan dược, một ít điểm đen đã tán ra. Những điểm đen đó là gì? "Không lẽ đó là..". "Tạp chất", đó là hai từ mà Ngọc Vô Tâm vừa nghĩ tới. Tu tiên bách nghệ bao la rộng lớn, công pháp chế khí, luyện đan chế phù.. đều bao hàm những tri thức uyên thâm. Thí dụ như luyện đan là dùng tài liệu trân quý như kỳ hoa dị thảo còn cần đến chân hỏa để luyện chế. Đồng thời sức lửa hay liều lượng gia phụ, thời gian khai lô và lô đỉnh đều quan hệ đến thành công của quá trình luyện đan. Nói cách khác, đan dược được luyện chế ra không phải đều dùng được, sẽ có những viên phẩm chất tốt, cũng có những viên phẩm chất không tốt, thậm chí còn có cả phế đan - những viên đan dược bị hỏng, không dùng được. Sở dĩ có sự phân chia như vậy là bởi vì cái gọi "tạp chất" này. Đan dược càng ít tạp chất thì phẩm chất càng cao, hiệu quả càng tốt và ngược lại. Lam sắc quang điểm có khả năng đẩy tạp chất ra khỏi đan dược thật ư? Nếu mà như vậy thì đây chính là một công năng nghịch thiên, nói ra có thể khiến các đại nhân vật của tu tiên giới cũng phải chấn động chứ chả chơi..
Chương 713: Biến phế thành bảo - sự nghịch thiên của Bạch Liên Hoa Bấm để xem Tu tiên đạo tư chất vô cùng quan trọng song hiệu quả của đan dược cũng không hề kém, nếu được phục dụng đầy đủ thì phàm nhân cũng có thể trở thành tông sư. Thế nhưng cho dù là thế gia gia tộc, đại tông môn thì tài lực cũng chỉ có hạn, không thể xem đan dược như kẹo hồ lô mà thỏa thích phục dụng được. Song nếu lam sắc quang điểm của bạch liên hoa có thể tinh chế đan dược, đem tạp chất ở bên trong đan dược đẩy ra thì tình huống lại khác! Cái mà Ngọc Vô Tâm đang nghĩ tới đây không phải chỉ mỗi đan dược bình thường tu sĩ phục dụng mà còn cả phế đan - thứ không thể dùng. Lam sắc quang điểm của bạch liên hoa có thể đẩy ra tạp chất bên trong đan dược bình thường, vậy hẳn cũng có khả năng tinh chế phế đan chứ? Tu tiên bách nghệ bao la rộng lớn, công pháp chế khí, luyện đan chế phù, cái nào cũng đều bao hàm những tri thức uyên thâm. Đơn cử như luyện đan. Trong tu tiên bách nghệ, luyện đan thuật là đạo thuật đòi hỏi kỹ xảo cực cao, cho dù là luyện đan đại sư khi luyện cũng không dám nói chắc thành công một trăm phần trăm. Ít nhiều sẽ có những viên đan dược bị hỏng. Chúng được gọi là phế đan. Phế đan cũng là đan dược do tu sĩ luyện chế ra, nhưng bên trong có quá nhiều tạp chất, không thể dùng được. Theo như sự phân chia của giới luyện đan thì đan dược có một đến hai thành tạp chất gọi là thượng phẩm, ba đến bốn thành gọi là trung phẩm, năm đến dưới sáu thành gọi là hạ phẩm, còn từ sáu thành tạp chất trở lên thì chính là phế đan. Lại nói trong phế đan vì nhiều tạp chất hỗn tạp cùng tinh hoa của dược liệu nên vô dụng trong việc tu luyện. Tu sĩ nếu đem phục dụng, chắc chắn phí công, lại còn bị thiệt. Vì lẽ đó, phế đan chẳng khác nào phế vật, căn bản là không có giá trị gì. Ngươi có cho không thì cũng chả ai thèm lấy. Vậy, nếu có thể đem tạp chất trong đan dược loại bỏ, giữ lại tinh hoa thì sao? Phế đan sẽ biến thành đan dược! Lý lẽ ấy không phải là tu tiên giả chưa từng nghĩ qua nhưng trên thực tế lại khó như lên trời, ngàn vạn năm qua có biết bao nhiêu đại môn phái, tán tu cao thủ đã thử qua không biết bao nhiêu lần, tiếc rằng kết quả vẫn là vô ích. Chưa từng có một người nào thành công. Trải qua vô số lần thất bại tu tiên giả rốt cuộc chỉ đành từ bỏ, hình thành nhận thức không thể loại bỏ tạp chất trong phế đan. Nhưng.. nếu như lam sắc quang điểm của bạch liên hoa có thể tinh chế phế đan, đem phế vật biến thành bảo vật.. Ngọc Vô Tâm nàng chắc chắn phát tài! Ngọc Vô Tâm càng nghĩ nội tâm càng rung động, đến độ sống lưng cũng bất giác lạnh toát. Tinh chế đan dược, công năng này của bạch liên hoa thật là quá nghịch thiên đi. "Ực". Ngọc Vô Tâm nuốt xuống một ngụm nước bọt, cố gắng kiềm chế cơn kích động. Một lát sau, khi tâm tình đã bình tĩnh lại, lúc này nàng mới nghĩ đến chuyện thử nghiệm. Nàng cần phải xác minh lại. Ban đầu Ngọc Vô Tâm tính dùng Bồi Nguyên Đan, nhưng sau nghĩ lại thì nàng chỉ trút ra một viên Tẩy Tủy Đan. Dù sao cũng chỉ là thử nghiệm, dùng loại đơn giản, phẩm cấp thấp nhất là được rồi. "Bạch liên hoa hôm nay đã thành công tiến cấp, không biết có thể đem lam sắc quang điểm dẫn ra bên ngoài hay không". Nghĩ liền làm, Ngọc Vô Tâm triển khai thần thức, thông qua pháp môn đem lam sắc quang điểm từ nhụy của bạch liên hoa điều động, dẫn vào kinh mạch, hướng đến lòng bàn tay phải. Còn suông sẻ hơn so với những gì Ngọc Vô Tâm mong đợi, lam sắc quang điểm rất dễ dàng đi qua da thịt. Dưới sự thao túng của nàng, những điểm sáng hiện đang nối nhau tiến vào bên trong viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan. Thông qua thần thức, Ngọc Vô Tâm nhìn thấy sau khi lam sắc quang điểm tiến vào được một lúc thì có một ít hắc sắc bị đẩy ra. Chính là tạp chất. Trong lòng Ngọc Vô Tâm rất cao hứng, dẫu vậy nàng cũng không lơ là, tiếp tục tập trung khống chế lam sắc quang điểm. Một khắc sau.. Ngọc Vô Tâm thu hồi thần thức, cúi nhìn viên Tẩy Tủy Đan nơi tay. So với trước thì viên đan dược này đã nhỏ đi một chút. Bù lại, màu sắc của nó có vẻ đã tươi sáng hơn.. Đã thành công rồi sao? Để chắc chắn, Ngọc Vô Tâm đem một viên hạ phẩm Tẩy Tủy đan khác trút ra. Quan sát một hồi thì nàng thấy so với viên Tẩy Tủy Đan mình vừa tinh chế thì viên đan dược mới lấy ra đây, màu sắc tối hơn một chút, ở trên bề mặt những chấm đen cũng nhiều hơn. "Những chấm đen này chính là tạp chất biểu hiện ra. So sánh thì viên Tẩy Tủy Đan ta vừa dùng lam sắc quang điểm tinh chế rõ ràng có ít tạp chất hơn, chỉ khoảng bốn thành..". Bốn thành tạp chất, đây không phải đã đạt tiêu chuẩn trung phẩm linh đan rồi sao? Lam sắc quang điểm, nó đã biến hạ phẩm Tẩy Tủy Đan thành trung phẩm Tẩy Tủy Đan. Nó tinh chế được đan dược.. "Ha ha!". Đã xác minh được, Ngọc Vô Tâm liền cười to mấy tiếng. Nàng quá vui mừng, khó có thể kiềm chế được. Bạch liên hoa sau khi thành công tiến cấp thì công năng quá nghịch thiên. Tinh chế đan dược, biến phế thành bảo.. cho dù là mấy đại nhân vật đứng trên đỉnh cũng phải đỏ mắt thèm thuồng đấy!
Chương 714: Tinh chế đan dược Bấm để xem Trong lòng Ngọc Vô Tâm rất cao hứng. Bao nhiêu muộn phiền trước đó vì không thể đột phá trúc cơ giờ phút này đã tiêu tán sạch. Đã có được chí bảo nghịch thiên là bạch liên hoa trong tay, còn lo không thể đột phá sao? "Phải rồi, Trúc Cơ đan". Nghĩ tới vấn đề đột phá, Ngọc Vô Tâm lập tức nhớ đến Trúc Cơ đan. Năm viên Trúc Cơ đan mà nàng đã phục dụng là chiến lợi phẩm lấy được từ trên người Tạ Trường Thanh. Mà chỗ đan dược này lại là do Tạ Trường Thanh tự mình luyện chế. Như vậy cũng tức là nói còn có những viên phế đan nữa. Tạ Trường Thanh tu vị bất quá trúc cơ hậu kỳ, trình độ luyện đan có cao mấy cũng không thể luyện chế thành công một trăm phần trăm được. Ngay đến cấp bậc đại sư còn nhiều khi làm hỏng đan dược nữa là.. Không nói nhiều, Ngọc Vô Tâm lập tức đứng dậy, hướng bên trong thạch động đi vào. Động phủ này nàng đã tỉ mỉ tra xét qua rồi, có một phòng luyện đan ở đây. Các loại đan dược, phế đan được Tạ Trường Thanh cất giữ không ít. Trước Ngọc Vô Tâm nàng chỉ mới lấy đan dược, còn phế đan thì vẫn để nguyên đấy. "Đây rồi". Đã sớm quen thuộc đường đi nước bước nên Ngọc Vô Tâm rất nhanh đã liền tìm thấy chiếc bình đựng phế đan. Chủng loại thì tất nhiên là Trúc Cơ đan. Bên trong chiếc bình có tất thảy mười bốn viên đan dược, gần gấp ba số Trúc Cơ đan mà Ngọc Vô Tâm đã sử dụng. Theo như suy đoán của Ngọc Vô Tâm thì hẳn Tạ Trường Thanh từng luyện qua ít gì cũng hai lần, tính theo xác suất thành công khoảng cỡ ba thành. Với một tu sĩ trúc cơ hậu kỳ như Tạ Trường Thanh thì như thế là hợp lý. Khác với hạ phẩm Trúc Cơ đan, mười bốn viên phế đan trong bình không phải màu xanh mà có màu xám đục. Đây là biểu hiện của tạp chất quá nhiều, e phải lên đến bảy thành. Lần trước, thời điểm tìm thấy chúng, cảm giác của Ngọc Vô Tâm chỉ có thất vọng, hụt hẫng, thế nhưng bây giờ.. Ngọc Vô Tâm nàng rất vui sướng. Đối với người khác mười bốn viên đan dược này đúng chỉ là phế vật bỏ đi, một xu không đáng, nhưng ở trong mắt Ngọc Vô Tâm nàng thì đây chính là bảo vật, hết sức giá trị. "Mười bốn viên phế đan này, không biết ta có thể tinh chế thành công hết hay không..". Ngọc Vô Tâm không phải kiểu người tự phụ, chẳng biết suy trước tính sau. Tuy nói lam sắc quang điểm từ bạch liên hoa có khả năng phân ly tạp chất, biến phế thành bảo, nhưng ai dám đảm bảo lần nào cũng đều thành công. Cái gì cũng vậy, cần tập luyện thì mới thuần thục được. Phế đan Trúc Cơ quá trân quý, Ngọc Vô Tâm không dám làm bừa. Nàng chưa vội tinh chế. Nàng nghĩ mình cần luyện tập đối với Tẩy Tủy Đan và Bồi Nguyên Đan trước đã. Đợi khi nào nhắm chắc thành công, chừng ấy nàng mới bắt tay vào tinh chế Trúc Cơ đan. "Hiện tại số lượng lam sắc quang điểm đã bị tiêu hao quá nhiều, tâm tình cũng không quá ổn định, có lẽ nên nghỉ ngơi, đợi đến mai rồi mới bắt đầu tập luyện tinh chế". Cân nhắc trước sau, Ngọc Vô Tâm cuối cùng lựa chọn tạm ngưng. * * * "Trước khi tiến cấp bạch liên hoa đã đủ xem chí bảo, nay tiến cấp xong thì lại càng nghịch thiên. Điều đáng nói là nó hình như còn có thể phát triển lên thêm nữa..". Dưới ánh trăng chiếu rọi, Ngọc Vô Tâm ngửa đầu nằm trên phiến đá, nhìn trời ngẫm nghĩ. Nàng đang suy tính cho tương lai của mình. Ngọc Vô Tâm nàng sinh ra trong mộ, cái cách mà nàng đến với thế giới này vốn đã rất khác người thường. Ông trời ban cho nàng một chí bảo nghịch thiên, đấy là đại ân, nhưng đồng thời, nguy cơ tiềm ẩn cũng không ít. Câu nói "Thất phu vô tội, hoài bích có tội" Ngọc Vô Tâm nàng nào phải chưa từng nghe. Trái lại, nàng biết rõ. Chính bản thân nàng cũng là kẻ từng làm ra chuyện giết người đoạt bảo kia mà. Thế giới này chính là như vậy, nấm đấm ai to thì người ấy làm lão đại. Mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé, đạo lý ấy phàm là tu sĩ thì ai cũng hiểu. Hôm nay Ngọc Vô Tâm mới chỉ là một tên tiểu tu sĩ luyện khí kỳ, bất quá hạng tép riu mà thôi. Nếu để người khác biết được trong người nàng có chí bảo nghịch thiên, khẳng định tính mạng của nàng sẽ rất nhanh liền bị lấy mất. Vì lẽ đó Ngọc Vô Tâm nàng phải giữ kín bí mật này. Tuyệt đối. Cũng may là cơ thể nhân tộc cấu tạo vô cùng kỳ diệu, cho dù cao thủ tu vị có hơn Ngọc Vô Tâm nàng rất nhiều cũng không thể quan sát được, xác suất việc bại lộ là vô cùng bé. Thêm nữa ngay chính bản thân bạch liên hoa cũng có khả năng tự mình che giấu, ngoại nhân khó lòng phát hiện. Ngọc Vô Tâm nghĩ chỉ cần mình hành xử cẩn trọng thì có thể giữ được bí mật về bạch liên hoa. Lúc này ý nghĩ của Ngọc Vô Tâm lại xoay chuyển đến mặt lợi ích của nó. Lam sắc quang điểm có công năng tinh chế đan dược, biến phế thành bảo, như vậy cũng đồng nghĩa sắp tới đây nàng sẽ trở nên rất "giàu có". Ma Thần Tông thành lập đã nhiều năm, trong những năm tháng ấy có biết bao nhiêu lô đan dược được người luyện chế. Và trong số những viên đan dược được luyện ra kia, có biết bao nhiêu viên bị hỏng, gọi phế đan? Nhiều. Nhiều lắm. So với số đan dược hữu ích thì phần vô dụng kia càng nhiều hơn. Chúng được xếp đầy bên trong phế đan phòng, chất thành từng đống. Thử nghĩ nếu Ngọc Vô Tâm nàng dùng lam sắc quang điểm của bạch liên hoa đem tinh chế thì sẽ thế nào? Cho dù xác suất thành công chỉ vài thành thôi thì cũng thu được một số lượng đan dược kinh người đấy. Đó là còn chưa kể lam sắc quang điểm của bạch liên hoa còn tinh chế được những đan dược "hữu ích", đề thăng phẩm cấp từ hạ phẩm lên trung phẩm. Mà biết đâu còn có thể tiếp tục đề thăng từ trung phẩm lên thượng phẩm, thậm chí.. Viễn cảnh tương lai thật là vô cùng tốt đẹp. Ngọc Vô Tâm càng nghĩ trong lòng càng phấn khích, trông đợi.. * * * Buổi sáng hôm sau, khi bình minh vừa ló dạng thì Ngọc Vô Tâm cũng mở ra đôi mắt. Qua một đêm đả tọa điều tức, lúc này tinh thần, khí lực của nàng đều đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong. Bên trong đan điền, tại phần nhụy của bạch liên hoa số lượng lam sắc quang điểm cũng đã hoàn toàn khôi phục. "Phù..". Thở ra một ngụm trọc khí, Ngọc Vô Tâm lấy từ trong không gian giới chỉ ra một viên hạ phẩm Bồi Nguyên Đan. Hôm qua nàng đã thành công với Tẩy Tủy Đan, lần này nàng muốn thử tinh chế Bồi Nguyên Đan - loại đan dược cấp bậc cao hơn, xem xem có thể biến nó từ hạ phẩm thành trung phẩm, có dễ dàng không. Thần thức khuếch đại, Ngọc Vô Tâm nhanh chóng điều động lam sắc quang điểm thực hiện một đại chu thiên tuần hoàn. Quá trình này đối với Ngọc Vô Tâm chẳng có gì khó khăn, chỉ trong thoáng chốc, những điểm sáng màu lam đi đến lòng bàn tay, xuyên qua da thịt. Dưới thần thức của Ngọc Vô Tâm, cảnh tượng khi trước lại một lần nữa hiện ra. Lam sắc quang điểm tiến vào Bồi Nguyên Đan thì tạp chất bị đẩy ra ngoài. Theo đó, màu sắc của đan dược cũng dần trở nên tươi sáng hơn. Tuy nhiên, ở trong quá trình này, theo như thần thức Ngọc Vô Tâm quan sát được thì vẫn còn có một bộ phận quang điểm không tiến vào viên đan dược mà tiêu tán trong không khí, rất là lãng phí. Chân mày khẽ nhíu, Ngọc Vô Tâm cố dụng thần thức tụ tập lam sắc quang điểm càng thêm dày đặc, như vậy lượng quang điểm tiến vào Bồi Nguyên Đan sẽ nhiều hơn. Quả như dự tính, tốc độ tạp chất bên trong viên đan dược bị phân ly nhanh hơn. Song, sau tầm một khắc, một tiếng bụp nhỏ vang lên. "Bụp!". Viên đan dược trong lòng bàn tay Ngọc Vô tâm đã bị vỡ ra thành năm sáu mảnh. Nàng đã thất bại. "Thất bại rồi..". Ngọc Vô Tâm có chút hụt hẫng, nhưng rất nhanh tâm tình nàng đã trấn định trở lại. Bồi Nguyên Đan cũng không phải Trúc Cơ đan, giá trị tính ra chẳng lớn lắm. Hiện trên người Ngọc Vô Tâm nàng có rất nhiều. Điều chỉnh tâm tình một chút, Ngọc Vô Tâm tiếp tục trút ra thêm một viên hạ phẩm Bồi Nguyên Đan nữa. Thần thức triển khai, nàng nắm viên đan dược trong tay, bắt đầu điều động lam sắc quang điểm.. "Bụp!". Lại thất bại. Ngọc Vô Tâm cau mày, cúi nhìn những mảnh đan dược vỡ vụn trong tay. "Lẽ nào do phẩm cấp của Bồi Nguyên Đan quá cao, trình độ hiện tại của lam sắc quang điểm chưa thể tinh chế?". "Không đúng. Thời điểm ta phục dụng viên Trúc Cơ đan thứ năm thì chính lam sắc quang điểm đã đem tạp chất bên trong viên đan dược đẩy ra. Chúng đã thành công..". "Rốt cuộc sai lầm ở đâu?".
Chương 715: Tinh chế đan dược (2) Bấm để xem Ngọc Vô Tâm suy nghĩ một hồi, sau cùng quyết định trút ra một viên Tẩy Tủy Đan. Nàng khép mắt, khuếch đại thần thức đem lam sắc quang điểm từ bạch liên hoa điều động đến lòng bàn tay. Giống trước, quang điểm tiến vào viên đan dược thì tạp chất chầm chậm bị đẩy ra bên ngoài. Song, tới thời khắc mấu chốt, khi mà số tạp chất bên trong viên đan dược chỉ còn khoảng bốn thành thì biến cố phát sinh. "Bụp!". Viên đan dược vỡ ra thành bốn mảnh. Ngọc Vô Tâm nàng lại thất bại. Liên tiếp thất bại mấy lần khiến cho tâm tình Ngọc Vô Tâm trở nên xấu đi. Nàng cúi nhìn những mảnh vỡ đan dược trong tay, đăm chiêu nghĩ ngợi. Tại sao cùng là hạ phẩm Tẩy Tủy Đan mà lần trước thì dễ dàng thành công còn lần này thì lại thất bại? * * * "Lẽ nào..". Ngọc Vô Tâm ngồi hồi tưởng lại toàn bộ quá trình tinh chế đan dược, ánh mắt đột nhiên loé lên. "Lam sắc quang điểm quả có thể phân ly tạp chất, đem bộ phận tinh hoa cô đọng lại biến phế thành bảo, nhưng không thể cứ tùy tiện tiến hành." Ngọc Vô Tâm lẩm nhẩm, mặc dù đã liên tiếp thất bại song hiểu biết của nàng tăng lên không ít. Quá trình khống chế lam sắc quang điểm có một sai lầm chính là tốc độ, có thể tốc độ quang điểm tiến vào trong đan dược quá nhanh khiến đan dược không chịu được nên bị vỡ nát, dẫn đến thất bại. Đoán thì đoán vậy song muốn chứng thực thì chỉ có cách thử nghiệm. Ngọc Vô Tâm nghỉ ngơi cho đến khi lam sắc quang điểm của bạch liên hoa khôi phục lại thì lấy ra một viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan, khoanh chân ngồi xuống, tiến hành thử nghiệm.. Sau mấy lần thử nghiệm cùng cẩn thận đánh giá, Ngọc Vô Tâm rốt cuộc đã chắc chắn về suy đoán của mình. Thì ra quá trình tinh chế đan dược này nhanh quá không được mà chậm quá cũng không xong, phải khống chế tốc độ trong một phạm vi nhất định thì mới thành công. Song muốn nắm rõ ràng phạm vi ấy thì còn cần phải tập luyện tinh chế thêm rất nhiều lần. "Quả nhiên trên thế gian này chẳng có bữa ăn nào là hoàn toàn miễn phí, phàm muốn có được thì đều phải trả giá". Ngọc Vô Tâm an vị trên tấm bồ đoàn nghỉ ngơi khôi phục thể lực rồi lại bắt đầu tinh chế. Suốt cả một đêm, nàng cứ như vậy mà tiến hành tinh chế đan dược hết lần này đến lần khác.. * * * Bóng trăng khuất dạng, vầng thái dương lại bắt đầu lóe ra trong những đám mây hồng phía đông. Một ngày mới lại bắt đầu. Ngọc Vô Tâm cầm một viên phế đan Trúc Cơ trong tay, nét mặt đăm chiêu nghĩ ngợi. Lúc đầu nàng tưởng có thể dễ dàng tinh chế, đem phế đan Trúc Cơ biến thành hạ phẩm Trúc Cơ đan, không ngờ.. Mọi việc khó khăn hơn rất nhiều. Mặc dù đã nắm được lý thuyết, song để áp dụng vào thực tế thì còn cần phải nỗ lực thêm. Trải qua mấy ngày đêm liên tiếp tinh chế, trình độ của Ngọc Vô Tâm đã tăng lên, số lượng đan dược tinh chế thành công cũng mỗi lúc một nhiều, song xác suất vẫn chưa đủ gọi là cao, bất quá sáu thành đối với Tẩy Tủy Đan, bốn thành đối với Bồi Nguyên Đan. Đây là tính từ hạ phẩm đề thăng lên thành trung phẩm linh đan. Bằng như từ trung phẩm lên thượng phẩm.. Trong lúc cao hứng Ngọc Vô Tâm nàng có thử qua mấy lần, nhưng kết quả.. vô cùng tệ hại. Một lần thành công cũng không có. Phẩm chất đan dược càng cao thì tinh chế càng khó. Ngọc Vô Tâm đoán nếu mà bây giờ đem bắt tay vào tinh chế phế đan Trúc Cơ, xác suất thành công chỉ sợ chưa đến ba thành. Mà một khi đã thất bại, muốn tinh chế lại lần nữa sẽ cực kỳ khó khăn. Bởi lẽ tạp chất lúc này đã quyện chặt vào với tinh hoa đan dược, cần rất nhiều công sức mới đem tách ra được. Năng lực của lam sắc quang điểm hiện còn chưa đủ thực thi. Nói cách khác, một khi tinh chế thất bại thì đan dược chỉ còn nước vứt đi, không thì xếp xó mà thôi. "Trước mắt vẫn là không nên tiến hành tinh chế mớ phế đan này". Đối với chuyện đột phá Ngọc Vô Tâm dĩ nhiên rất nóng lòng, nhưng nàng biết lúc này nóng vội chỉ tổ hại thân. Tu tiên đạo có đến những chín đại cảnh giới, trên trúc cơ còn có vấn đỉnh, linh châu, nguyên anh.. Nôn nóng lại được gì? Làm người cần biết nhẫn nại, làm tu sĩ thì sự nhẫn nại càng cần hơn. "Mười năm cực khổ tu hành, hôm nay lại đợi thêm một chút thì có gì không được chứ". Ngọc Vô Tâm là người có tâm chí kiên định, rất nhanh đã suy nghĩ thông suốt. Tâm tình thả lỏng, nàng đem viên phế đan cất lại vào trong bình, kế đấy đem một chiếc bình khác lấy ra. Là hạ phẩm Tẩy Tủy Đan. Thở ra một hơi, Ngọc Vô Tâm nắm một viên đan dược trong tay, thi triển thần thức đem lam sắc quang điểm từ bạch liên hoa dẫn ra, bắt đầu tinh chế..
Chương 716: Hướng tới phế đan phòng Bấm để xem Có lúc là Tẩy Tủy Đan, có lúc là Bồi Nguyên Đan, Ngọc Vô Tâm luân phiên tinh chế ngày đêm. Thỉnh thoảng ngoại trừ hai loại đan dược ấy ra thì nàng cũng đem tinh chế một số loại khác nữa. Mệt, nàng đương nhiên biết. Nàng cũng là con người, thân thể tạo từ máu thịt chứ nào phải cỏ cây sắt thép. Nhưng nàng không muốn lãng phí thời gian. Hôm nay Tạ Trường Thanh đã chết, bình thường mọi người có thể sẽ chẳng ai thắc mắc, tuy nhiên, một khi có đại sự bất ngờ phát sinh, cần tông chủ đứng ra xử lý mà Tạ Trường Thanh lại không ra mặt thì.. các vị trưởng lão sẽ sinh nghi. Với tu vị luyện khí đỉnh phong như hiện tại, Ngọc Vô Tâm vẫn chưa đủ khuất phục toàn bộ năm vị trưởng lão kia đâu. Nàng cần phải nhanh chóng đề thăng kỹ năng tinh chế đan dược, sớm ngày đem phế đan Trúc Cơ biến thành Trúc Cơ Đan, từ đó đột phá. Dĩ nhiên, nếu mà lâu quá vẫn không được, Ngọc Vô Tâm sẽ phải buộc lòng thay đổi kế hoạch, có thể sẽ lựa chọn rời đi.. May mắn, ông trời đã không phụ công người. Sau một thời gian miệt mài tập luyện, Ngọc Vô Tâm đã ngày càng thuần thục, kỹ xảo tăng lên. Nếu trước đây, trong việc đề thăng đan dược từ hạ phẩm lên trung phẩm, đối với Tẩy Tủy Đan chỉ có sáu thành, Bôi Nguyên Đan chỉ có bốn thành thì bây giờ tỉ lệ đã tăng lên lần lượt là tám thành và sáu thành. Thêm nữa, trong quá trình tinh chế này, Ngọc Vô Tâm còn phát hiện ra một điều. Đó là cứ sau mỗi lần dẫn dắt lam sắc quang điểm đi hết một vòng đại chu thiên tuần hoàn bên trong cơ thể thì thể chất và thần thức của nàng đều sẽ đề thăng lên một chút. Tuy rằng mức gia tăng là rất nhỏ, nhưng tích tiểu thành đại, mỗi ngày một chút, sau ba tháng tổng lại thì cũng được kha khá. Mà thể chất cải biến, thần thức tăng lên, điều này đối với việc tinh chế đan dược của nàng hết sức hữu ích. Nàng có thể cải thiện kỹ năng của mình.. "Thấm thoắt đã ba tháng trôi qua rồi..". Bên trong động phủ, Ngọc Vô Tâm đứng nhìn ra ngoài cảm thán. Ba tháng, thời gian nào ngắn, ấy vậy mà nàng lại có cảm giác chỉ mới như là hôm qua. Chắc bởi tâm trí nàng đã dồn hết vào việc tập luyện tinh chế đan dược cho nên quên mất thời gian chăng.. "Trung phẩm Tẩy Tủy Đan và trung phẩm Bồi Nguyên Đan hiện ta đã thành công tinh chế không ít, khả năng thao túng lam sắc quang điểm cũng đã tăng lên rất nhiều. Có lẽ từ mai nên bắt đầu tập luyện với phế đan". Cái đích mà Ngọc Vô Tâm hướng đến là Phế Đan Phòng. Ở nơi đó, so với thân gia thu được của Tạ Trường Thanh thì số lượng đan dược nhiều hơn, chủng loại cũng phong phú hơn. Ngọc Vô Tâm cảm thấy mình nên tập luyện với càng nhiều chủng loại đan dược càng tốt. Trước khi bắt tay vào tinh chế Trúc Cơ Đan, nàng cần đề thăng năng lực lên thêm một bậc nữa, có vậy thì xác suất thành công mới cao. Nói sao Trúc Cơ Đan cũng là thứ trân quý, cho dù phế đan đi nữa thì vẫn rất hiếm, đâu thể tùy tiện được. "Cũng không biết tiểu nha đầu kia hiện tại thế nào. Có lẽ nên đi nhìn nó một chút". Thở ra một ngụm trọc khí, Ngọc Vô Tâm thoáng chỉnh trang đầu tóc một chút rồi hướng cửa động bước ra. Đi được một lúc, trước mắt nàng hiện ra mấy thân ảnh. Chính là những gã đệ tử có trách nhiệm canh gác chung quanh động phủ Tạ Trường Thanh. Như mọi khi, thời điểm nhìn thấy Ngọc Vô Tâm đi tới thì đám đệ tử liền tươi cười chào hỏi, thái độ rất là niềm nở, kèm theo còn có chút nịnh bợ. "Chào Ngọc sư tỷ". "Ngọc sư tỷ hảo". "Ừm." Ngọc Vô Tâm lành lạnh gật đầu bước qua. Nhưng sau đó, như chợt nhớ tới điều gì, nàng xoay người lại. Trước ánh mắt nghi hoặc của các đệ tử làm nhiệm vụ canh gác, nàng dặn: "Tông chủ hiện đang bế quan tu luyện, các ngươi nhớ canh giữ cẩn thận, đừng có để ảnh hưởng đến người. Bất cứ ai đến đây, dù là trưởng lão cũng không cho vào, hiểu chưa?". "Ngọc sư tỷ, bọn đệ biết rồi". "Ngọc sư tỷ xin hãy yên tâm, bọn đệ sẽ không cho bất cứ ai lại gần cấm địa". "Thế thì tốt." Ngọc Vô Tâm nhẹ gật đầu, quay người bước tiếp. Theo dự tính, nàng một đường đi thẳng đến phòng của Tố Tâm. Thế nhưng khi tới nơi, ngó vào trong phòng thì nàng lại chẳng thấy bóng dáng tiểu sư muội mình đâu. "Tiểu nha đầu này chạy đi đâu rồi". "Ngọc sư tỷ." Trong lúc Ngọc Vô Tâm đang tự vấn thì cánh cửa phóng bên cạnh mở ra. Một cô gái vui vẻ tiến lại gần Ngọc Vô Tâm, mau mắn hỏi han. Cô gái này Ngọc Vô Tâm có nhận thức. Nàng ta danh gọi Cao Viên, ngày thường rất hay qua lại với Tố Tâm. Chả hơi đâu đi đáp lại những câu chào hỏi xã giao của Cao Viên, Ngọc Vô Tâm trực tiếp hỏi thẳng: "Cao Viên, ngươi thấy Tố Tâm đâu không?". "Tiểu sư muội?". Cao Viên nhanh chóng hồi đáp: "Ngọc sư tỷ, lúc nãy muội thấy tiểu sư muội đi ra phía hậu sơn". "Biết rồi". * * * "Róc rách..". "Róc rách..". Hậu sơn, bên một con suối nhỏ. Trong bộ y phục màu hồng phấn quen thuộc, Tố Tâm ngồi chồm hổm trên bờ, hai tay chống cằm, dáng vẻ đăm chiêu. Cô bé đang nghĩ đến Ngọc Vô Tâm. "Ngọc sư tỷ đi đến chỗ lão tông chủ đã ba tháng rồi mà vẫn chưa về nữa..". "Cao Viên sư tỷ nói Ngọc sư tỷ chắc đã được lão tông chủ sủng ái nên quên mất mọi người rồi". "Sủng ái.. Hứm.. Ngọc sư tỷ đúng là người có mới nới cũ. Vậy mà lần trước còn nói sẽ chiếu cố ta..". Nhớ lại ngày hôm đó, Tố Tâm không thể không nghĩ đến nụ hôn bất ngờ kia. Còn có thân thể lõa lồ, hai chân dính đầy máu kia nữa. Chúng đã ám ảnh cô bé suốt ba tháng qua. Tố Tâm, cô bé muốn quên lắm, khổ nỗi càng muốn quên thì trong đầu lại càng nhớ. Bất giác, cô bé đưa tay sờ lên môi.. "Tiểu nha đầu, đang làm gì đấy?". "..." Bị tiếng gọi của Ngọc Vô Tâm làm cho giật mình, Tố Tâm la lên, suýt tí đã té nhào xuống suối. "N-Ngọc sư tỷ?". Ngọc Vô Tâm mỉm cười: "Sao? Mới có ba tháng mà đã không nhận ra người sư tỷ này rồi?". Tướng mạo của Ngọc Vô Tâm Tố Tâm dĩ nhiên là vẫn nhận ra. Nào có thay đổi bao nhiêu đâu. Vẫn làn da trắng tái đó, đôi mắt thâm quầng và bờ môi tim tím đó.. Sở dĩ giật mình là bởi Tố Tâm quá bất ngờ. Suốt ba tháng không thấy tăm hơi nay lại đột nhiên đích thân tìm tới, có chút "kỳ lạ" a. Trông thấy Ngọc Vô Tâm, Tố Tâm thật rất vui mừng. Vốn cô bé đã toan chạy tới, nhưng chạy được mấy bước thì cô bé bỗng khựng lại, kế đấy thì liên tiếp thoái lui, e dè bịt miệng mình lại. Nụ hôn kia vẫn còn rất ám ảnh đổi với cô bé đấy. Hửm? Ngọc Vô Tâm quan sát, dễ dàng hiểu được. Nàng biết hôm đó mình đã để lại một dấu ấn khó phai trong lòng tiểu sư muội. Dù vậy, nàng không áy náy hay là ân hận gì. Miệng cười tà mị, Ngọc Vô Tâm lấy tay vén tóc, vừa hướng chỗ Tố Tâm tiến đến vừa nói: "Tiểu nha đầu, làm gì vậy? Không nhớ Ngọc sư tỷ sao?". "Đ-Đứng lại!". Tố Tâm trông thây nụ cười tà mị kia của sư tỷ mình thì dạ lại càng bất an hơn gấp bội. Cô bé tiếp tục thoái lui. "Ngọc sư tỷ, đề nghị sư tỷ giữ khoảng cách!". "Giữ khoảng cách? Tại sao?" Ngọc Vô Tâm giả ngây giả ngô hỏi lại trong khi đôi chân thì vẫn tiếp tục bước đi. "Nam nữ.. À không, nữ nữ thụ thụ bất thân. Chúng ta phải giữ khoảng cách!". Ngọc Vô Tâm phì cười: "Nữ nữ thụ thụ bất thân? Câu này lần đầu tiên ta mới nghe nói a". Dứt câu, Ngọc Vô Tâm lại nhấc chân tiến tới. "Sư tỷ không được qua đây!". "Ta cứ qua đấy, tiểu nha đầu ngươi làm gì được ta?". Lo Tố Tâm còn chưa đủ hãi, Ngọc Vô Tâm cố tình bồi thêm: "Tiểu nha đầu, ba tháng không gặp sư tỷ thật rất nhớ ngươi a. Nào, mau lại đây để sư tỷ thơm một cái". "A a! Cứu mạng!". Tố Tâm thần tình đại biến, quay đầu ù té chạy.
Chương 717: Trêu chọc tiểu sư muội Bấm để xem Tố Tâm đã rất cố gắng đào tẩu, nhưng ngặt nỗi tu vi của cô bé so với Ngọc Vô Tâm thì yếu hơn nhiều lắm, có muốn chạy cũng chạy không thoát được. Rất nhanh, cô bé đã bị người tóm gọn. "Sư tỷ đừng a! Cứu mạng a!". "Cho sư tỷ thơm một cái thôi mà". "Không! Cứu mạng! Cứu mạng!". Ngọc Vô Tâm cúi hôn mấy lần, lần nào cũng bị Tố Tâm dùng tay đẩy ra, cuối cùng đành từ bỏ. Tất nhiên là nàng đã không cố công, chứ nếu thực muốn, sức lực của Tố Tâm làm sao ngăn được nàng. "Xuy.. Chán tiểu nha đầu ngươi, chả tình thú gì cả". Nói đoạn Ngọc Vô Tâm hất tay về trước, đem Tố Tâm đánh bay vào một thân cây gần đó, khiến đầu cô bé sưng lên một cục rõ to. "Ui da!". Tố Tâm ôm đầu xuýt xoa, cơn đau khiến cô bé quên luôn nỗi sợ. "Sư tỷ làm cái gì vậy?". "Ném ngươi." Ngọc Vô Tâm lập tức trả lời, giọng điệu rất là bình thản. Một lát sau.. "Này, tiểu nha đầu, còn giận à?". "Hứ!". Tố Tâm quay mặt sang hướng khác, khuôn mặt chẳng lấy gì làm vui: "Tỷ thử bị người ta ném vào gốc cây xem, coi tỷ có giận không". "Thì ta xin lỗi rồi mà". "Xin lỗi.. Đi một mạch luôn ba tháng, bỏ mặc người ta, tưởng xin lỗi là xong à?". Tố Tâm tuy tuổi còn nhỏ nhưng thân là đệ tử ma tông, ngày thường lại được Ngọc Vô Tâm dìu dắt, tâm tính so với những đứa trẻ cùng trang lứa thì già dặn hơn nhiều. Cô bé tiếp tục trách móc: "Cao Viên sư tỷ nói đúng mà. Sư tỷ được lão tông chủ thu nhận rồi thì quên luôn mọi người..". "Không phải bây giờ ta đã tới thăm tiểu nha đầu ngươi?". Ngọc Vô Tâm khẽ động thần niệm, lấy từ trong túi trữ vật ra một chiếc bình. Cái chết của Tạ Trường Thanh cần được giữ bí mật tuyệt đối, thành ra trước mặt người khác nàng cũng không dám sử dụng không gian giới chỉ. Tính khắp Ma Thần Tông thì giới chỉ không gian cũng chỉ có duy nhất một cái. Tạ Trường Thanh cho dù yêu quý nàng tới độ nào cũng khó có khả năng ban tặng. Người khác nhìn thấy nàng sở hữu không gian giới chỉ khẳng định sẽ sinh nghi. "Tiểu nha đầu, có quà tặng cho ngươi này". Vừa nói Ngọc Vô Tâm vừa đem nút bình mở ra. "Tố Tâm không th..". Vốn dĩ Tố Tâm định sẽ từ chối, nhưng khi liếc thấy những thứ chứa đựng bên trong chiếc bình thì cô bé đổi ý ngay. Tẩy Tủy Đan! Cả một mớ Tẩy Tủy Đan! Thân phận đệ tử, cho dù tư chất có cao thì mỗi tháng Tố Tâm cũng chỉ được phát cho vài viên Tẩy Tủy Đan, nhiều như vậy.. đây là lần đầu tiên cô bé được thấy a. Tố Tâm như không dám tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm vào số linh đan trong bình, mãi một đỗi sau mới lên tiếng hỏi: "Ngọc sư tỷ, chỗ này.. đều là Tẩy Tủy Đan?". "Ừ, đều là Tẩy Tủy Đan". "Cho Tố Tâm? Toàn bộ?". "Ừ". "Sư tỷ, có phải là Tố Tâm đang nằm mơ không?". "Muốn biết? Để ta giúp". Vừa dứt câu Ngọc Vô Tâm liền hành động. Những ngón tay co lại thành nấm đấm, nàng đánh thẳng vào đầu Tố Tâm. "Binh!". "Ai da!". Tố Tâm ngã lăn ra đất, phải lồm cồm bò dậy. "Sao sư tỷ lại đánh đầu Tố Tâm?". "Thì không phải ngươi muốn xác minh coi mình đang tỉnh hay mơ? Sư tỷ chỉ giúp ngươi được rõ ràng thôi. Ngươi biết đau tức đây là sự thật, chẳng phải nằm mơ a". "Nhưng mà sư tỷ đâu cần phải ra tay mạnh như vậy. Rất đau đấy!". "Sao? Phàn nàn?". Ngọc Vô Tâm cầm lấy nút bình đóng lại. "Tính cho ngươi mà ngươi tỏ thái độ như thế, ta đành thu hồi vậy". Mắt thấy đồ vật sắp tới tay lại bị người đem thu hồi, Tố Tâm cam sao đặng. Nhanh như chớp, cô bé lao đến chỗ Ngọc Vô Tâm, níu tay nài nỉ: "Ngọc sư tỷ, sư tỷ đừng như vậy a! Đồ vật đã cho đi sao có thể đòi lại..". "Ta thích đòi đấy". "Ngọc sư tỷ, sư tỷ là người có thân phận, làm vậy sẽ mất thể diện lắm". "Tiểu nha đầu, tu sĩ ma tông như chúng ta thì cần gì thể diện". "Sư tỷ, Tố Tâm sai rồi! Tố Tâm biết lỗi rồi..". "Tiểu nha đầu, không thể xin lỗi khơi khơi như vậy được đâu. Cần thể hiện thành ý". Ngó thấy Tố Tâm nghi hoặc, Ngọc Vô Tâm nói rõ luôn: "Thơm sư tỷ một cái rồi sư tỷ sẽ cho". Quả nhiên vẫn là chiêu này, cái loại yêu cầu biến thái này. Phải, theo cách nhìn của Tố Tâm thì vị Ngọc sư tỷ này của mình rất là biến thái. "Ngọc sư tỷ, nhưng.. nhưng chúng ta đều là nữ nhân. Nữ nhân sao lại đi hôn nữ nhân được?". "Có cái gì mà không được?" - Ngọc Vô Tâm không cho là đúng - "Môi nữ nhân rất mềm, miệng rất thơm, da thịt cũng mịn màng. Nam nhân sao có thể so được?". "Nhưng mà.. nhưng mà..". "Không có nhưng. Tiểu nha đầu ngươi muốn lấy đan dược thì thơm ta một cái, không thì thôi. Mấy mươi viên Tẩy Tủy Đan giá trị thật chẳng nhỏ đâu nha". Tố Tâm cân đo đong đếm một lúc, cuối cùng đành thỏa hiệp. Bị Ngọc Vô Tâm hôn hay là đi hôn Ngọc Vô Tâm, cả hai cô bé đều không nguyện, nhưng nếu không hôn thì không thể có Tẩy Tủy Đan. Tận mấy mươi viên chứ ít ỏi gì. "Thôi kệ, ta chỉ cần coi như đang hôn con chó nhỏ là được mà". Nghĩ vậy, Tố Tâm mới hướng Ngọc Vô Tâm nói: "Sư tỷ, ta chỉ có thể hôn má thôi". "Cũng được". Ngọc Vô Tâm cúi người xuống, chìa mặt ra đợi người hôn. Tố Tâm hít sâu một hơi, nhắm mắt đưa miệng tới, lướt khẽ trên má Ngọc Vô Tâm tựa chuồn chuồn điểm nước. "Xong rồi đó". Ngọc Vô Tâm cười cười, không nói gì, đưa chiếc bình ra. Tố Tâm nhanh tay tiếp lấy, vội quay mặt đi. Trong tư thế xoay lưng, cô bé kiểm tra lại số đan dược trong bình, xong thì lấy tay lau miệng, trong đầu thầm an ủi: "Chỉ hôn lướt qua thôi mà, không có sao hết. Mình xem như không có chuyện gì là được rồi". * * * Ngọc Vô Tâm ở lại thêm một lúc để trò chuyện cùng Tố Tâm, luôn thể chỉ điểm cho cô bé trong việc tu hành. Thái độ rất tốt. Quan tâm, hẳn rồi. Tại Ma Thần Tông, có thể nói Tố Tâm chính là người mà Ngọc Vô Tâm chú ý nhiều nhất. Trước giờ nàng đều luôn rất chiếu cố. Tuy nhiên, chiếu cố, thương yêu không đồng nghĩa sẽ luôn luôn bảo hộ. Thực ra đến lúc cần thiết, Ngọc Vô Tâm tùy thời đều có thể hi sinh tính mạng của Tố Tâm, nếu như điều đó đem đến cho nàng rất nhiều lợi ích. Thiện lương? Nhân từ? Ngọc Vô Tâm nàng là người trong ma tông. Mà đã là ma tu, tà tu thì lòng dạ phải độc ác. Bằng hữu? Tỷ muội? Xét cho cùng cũng chả nghĩa lý gì đâu. "Được rồi. Tiểu nha đầu ngươi cứ theo những gì ta chỉ dẫn mà tu luyện. Có số đan dược này, tin tưởng rất nhanh thôi ngươi sẽ liền đột phá". "Ngọc sư tỷ, cảm ơn sư tỷ". "Ân nghĩa gì. Sau này nếu có ai muốn hại ta, tiểu nha đầu ngươi đứng ra thay ta gánh đỡ là được rồi". "Sư tỷ an tâm, Tố Tâm nhất định sẽ bảo vệ tỷ!" Tố Tâm gật mạnh, kiên định nói ra. Này.. Ngọc Vô Tâm bị cô bé làm cho bất ngờ. Mấy lời vừa rồi nàng vốn chỉ nói chơi, thế mà.. Thông qua ánh mắt, nàng thấy được là tiểu sư muội của mình rất thành tâm quyết chí. "Trẻ nhỏ vô tri". Ngọc Vô Tâm cho rằng như vậy, không bận tâm quá nhiều. Nàng đang tính mở miệng thì tiếng của Tố Tâm đã lại truyền đến: "Ngọc sư tỷ, Tố Tâm có chuyện này muốn hỏi". "Tiểu nha đầu ngươi muốn hỏi chuyện gì?". "Hmm.." - Tố Tâm có chút e dè - "Ngọc sư tỷ, có phải sư tỷ đã được lão tông chủ sủng ái rồi không?". "Sủng ái?". "Thì là ngủ chung ấy". "À..". Ngọc Vô Tâm đã hiểu ra ý tứ. Nhưng nàng không trả lời mà hỏi lại: "Sao? Tiểu nha đầu ngươi ghen?". "Ghen gì chứ.. Người ta tò mò thôi. Trong tông mọi người đều đồn đại như vậy". Ngọc Vô Tâm thu hồi tiếu ý. Nàng đặt tay lên đầu tiểu sư muội mình: "Tiểu nha đầu, ta với lão tông chủ không có phát sinh quan hệ gì. Nếu thực phát sinh quan hệ thì ta cũng chỉ muốn có quan hệ với ngươi thôi". Nghe tới đấy Tố Tâm liền rùng mình ớn lạnh. Cô bé chầm chậm tách ra khỏi người Ngọc Vô Tâm. Đối với vị sư tỷ biến thái này thì tốt nhất vẫn là nên giữ khoảng cách. * * * Tại phía tây của Ma Thần Tông có một tòa tiểu sơn, nơi đây có một cái động thông xuống lòng đất, chính là miệng một ngọn núi lửa còn hoạt động nhưng đã bị tổ sư cùng các vị trưởng lão đời trước của Ma Thần Tông bày bố trận pháp, dùng đạo thuật phong ấn, lại đem địa hỏa dẫn tới một gian phòng trên núi, mượn địa hỏa để luyện đan. Đan Đường này chính là một trong những cấm địa trọng yếu không hề kém so với Tàng Thư Các trong Ma Thần Tông, chung quanh lúc nào cũng có đệ tử tuần tra cảnh giới. Ngoại nhân dám xông vào thì sẽ lập tức giết ngay. Cho dù là đệ tử bổn môn cũng không được phép tùy tiện đi lung tung, tự tiện đi, bị giết thì cũng không thể trách ai. Phía trước Đan Đường có một tòa kiến trúc phụ trách tiếp đãi khách nhân. Bên trong khá rộng rãi, hiện có vài đồng tử đang ngồi. Đột nhiên, một trong số những tên đồng tử hướng mắt nhìn ra bên ngoài, lên tiếng: "Có tiên sư đến".
Chương 718: Đường chủ đan đường Bấm để xem Ngọc Vô Tâm hôm nay mặc một bộ thanh y tươi mát, chân đi hài đỏ, một đường bước thẳng đến. Thấy nàng vào, đám đồng tử vội vàng đứng dậy cung kính hành lễ: "Tham kiến tiên sư". "Tiên sư", danh tự này Ngọc Vô Tâm đúng là nghe không nhiều, dẫu vậy, nàng chẳng thấy lạ lẫm gì. Ở trong mắt phàm nhân, tu tiên giả thật rất đáng ngưỡng vọng, bọn họ cung kính không khác thần tiên bao nhiêu. Lại nói, mặc dù Ma Thần Tông là tà tông, đệ tử trong tông đều đi theo con đường tà đạo, nhưng cái đích hướng đến vẫn là trường sinh, hy vọng có ngày phi thăng tiên giới, trở thành tiên nhân thọ cùng trời đất, thành thử gọi hai tiếng "tiên sư" âu cũng hợp lẽ. Không gọi tiên sư lẽ nào gọi ma sư? "Tiên sư, không biết người có chuyện gì cần sai bảo?" Một tên trong đám đồng tử dè dặt hỏi. Ngọc Vô Tâm nhìn hắn, rồi tiếp tục đưa mắt liếc xem những tên đồng tử còn lại. Mấy gã đồng tử này vốn không phải tu tiên giả trong Ma Thần Tông mà là tạp dịch. Bọn họ là phàm nhân không có linh căn nhưng lại có chút thiên phú trong các kỳ nghệ tu tiên khác nên được Ma Thần Tông thu dụng. Trong mắt phàm nhân tu tiên giả chẳng khác nào thần tiên, đám tạp dịch này đương nhiên hết sức cung kính với những đệ tử trong tông. Mấy đồng tử này vốn sinh ra tại các danh y thế gia, đối với các loại dược liệu dược tính đều vô cùng tinh tường nên được thu vào giúp việc tại Đan Đường. Tông môn sẽ căn cứ vào khả năng phục vụ của bọn họ mà thưởng cho một số y thư trân quý hoặc bí kíp võ học, chính là những điển tịch ở tầng thứ nhất Tàng Thư Các. Trong mắt tu tiên giả những y thư và bí kíp võ học kia chẳng đáng gì nhưng đối với phận phàm nhân thì chúng chính là chí bảo vô thượng. Tạp dịch ở tại Ma Thần Tông mười năm tám năm sau, khi hạ sơn đều thành nhất đại danh y, hoặc đại nhân vật thân tàng tuyệt kĩ võ công danh chấn giang hồ. Tất nhiên, bởi do Ma Thần Tông là tông môn tà đạo cho nên những phàm nhân này, thời điểm hạ sơn, mười người thì đã có đến tám chín người đi theo con đường tà đạo, gây nguy hại cho võ lâm thế tục. Trước thái độ cung kính của đám đồng tử, trong lòng Ngọc Vô Tâm cũng có chút cảm khái. Hơn mười năm qua lúc nào cũng tu luyện, tranh đấu, sống trong giết chóc mãi nên có đôi lúc quên mất mình cũng từng là một phàm nhân.. "Quản sự của các ngươi đâu?" Nét mặt lành lạnh, Ngọc Vô Tâm hỏi. Chỉ thấy một gã đồng tử vội cung kính hồi âm: "Quản sự đại nhân đang ở ngoài kia, mời tiên sư vào trong này ngồi, vãn bối xin dâng hương trà rồi đi bẩm báo". Ngọc Vô Tâm gật khẽ, hướng bên trong đi vào. Bên trong phòng, Ngọc Vô Tâm ngồi thưởng trà được một lát thì một lão giả đi vào. Lão giả này tóc bạc như cước niên kỷ đã thất tuần song cũng là một tu tiên giả. Tại Ma Thần Tông, trừ bỏ Tạ Trường Thanh đã đột phá cảnh giới trúc cơ ra thì những người còn lại đều là luyện khí kỳ tu sĩ. Lão giả này tu vị chỉ là luyện khí trung kỳ, tuổi tác lại cao, gần như không thể trúc cơ. Tiên đạo đã tận nên chắc lão cũng không quá cố gắng tu luyện nữa, chấp nhận làm một quản sự phụ trách đan phòng, an hưởng tuổi già. "Tham kiến Ngọc sư tỷ." Lão giả đứng ở trước mặt Ngọc Vô Tâm cung kính cúi đầu. Đối với vị Ngọc sư tỷ này hắn dĩ nhiên có nhận thức. Hắn còn biết hiện giờ nàng đã được lão tông chủ thu nhận, hình như còn được sủng ái. Nói không chừng một ngày không xa nữa vị sư tỷ này sẽ lên nắm đại quyền cũng nên. "Ừm". Ngọc Vô Tâm vẫn thái độ đó, có phần lãnh đạm. Lão giả trước mặt tuy rằng nhập môn sớm hơn nàng, tuổi tác cũng cao hơn nàng, nhưng xét ở tu vi thì không bằng được. Đừng nói hiện nàng đã được Tạ Trường Thanh thu nhận (theo cách nhìn của mọi người), cho dù chưa phải đi nữa thì trước mặt nàng lão giả vẫn buộc cung kính như thường. Tu tiên giới cá lớn nuốt cá bé, nấm đấm ai to người ấy làm lão đại. Bối phận là căn cứ ở tu vi để mà quyết định. Lấy ví dụ, trong mối quan hệ với Bạch Bào, Ngọc Vô Tâm là phận đệ tử, tuy nhiên sau này, nếu nàng đột phá trúc cơ mà Bạch Bào vẫn như cũ chỉ là một tu sĩ luyện khí hậu kỳ thì hắn buộc phải xem Ngọc Vô Tâm là trưởng bối mà dùng lễ đối đãi. Không chỉ ma tông, tà tông, danh môn chính phái cũng giống như vậy thôi. "Ngươi tên gì?" Ngọc Vô Tâm đem chén trà trên tay đặt xuống, nhìn lão giả hỏi. Lão giả vẫn một bộ cung kính: "Hồi sư tỷ, đệ danh gọi Lâm Chính". "Lâm Chính? Tên cũng không tệ đó chứ". Ngọc Vô Tâm lấy ra một tấm lệnh bài giơ lên: "Lâm sư đệ biết đây là vật gì chứ?". Trông thấy vật kia, lão giả Lâm Chính càng thêm cúi thấp: "Lệnh bài tông chủ". "Lâm sư đệ, lão tông chủ có lời truyền đạt". "Lâm Chính kính cẩn lắng nghe". Và như thế, Ngọc Vô Tâm tự biên tự diễn: "Lâm sư đệ, theo lệnh tông chủ, kể từ hôm nay trở đi ta sẽ đến phụ trách trông coi Đan Đường của bổn tông". Trông coi Đan Đường? Trong dạ Lâm Chính có điều nghi hoặc. "Đan Đường là nơi trọng yếu của tông môn, trước giờ đều do Kim Hoa trưởng lão trông coi, sao giờ lão tông chủ lại muốn chuyển sang cho Ngọc sư tỷ.. Lẽ nào..". Lâm Chính có vẻ đã ít nhiều suy đoán ra "dụng ý" của lão tông chủ. Hắn đối với Ngọc Vô Tâm càng thêm kính cẩn. "Nếu đã là ý của tông chủ thì sư đệ tất nhiên chấp hành. Chỉ là chỗ Kim Hoa trưởng lão..". "Cái đó ngươi không cần lo. Trước khi đến đây ta đã tới gặp Kim Hoa rồi". Nói đoạn Ngọc Vô Tâm đem một tấm lệnh bài khác lấy ra. Nó to cỡ nửa lòng bàn tay, làm từ chất liệu gì không rõ, mặt trước có khắc hai chữ "Đan Đường". Rành rành tín vật của đường chủ mà trước đây Kim Hoa từng nắm giữ. "Thế này thì ngươi an tâm rồi chứ?". Lão giả Lâm Chính ôm quyền hành lễ: "Lâm Chính tham kiến đường chủ". * * * Nói chuyện với lão giả Lâm Chính thêm một lúc thì Ngọc Vô Tâm bảo hắn dẫn mình đi xem xét một vòng Đan Đường. Đối với chỗ này dù sao cũng còn xa lạ, trước nên làm quen sẽ tốt hơn. Lâm Chính không hổ là đại quản sự của Đan Đường, hầu như mọi ngóc ngách ở đây hắn đều biết rõ. Theo sự chỉ dẫn, thuyết minh của hắn, chẳng bao lâu sau Ngọc Vô Tâm đã nắm được đại khái tình hình Đan Đường. Đan Đường này được chia làm ba tầng. Tầng thứ hai có tám thông đạo đẫn nhập xuống các Luyện Đan Thất có chứa địa hỏa, còn tầng thứ ba chứa các loại đan dược cũng như dược liệu, là chỗ vô cùng trọng yếu bố trí cấm chế trùng trùng rất khó tiến vào. Còn lại thì chính là tầng nhứ nhất, bao gồm cả Phế Đan Thất, Nghênh Khách Thất cùng với các chỗ chuyên làm vài loại tạp vụ khác.. "Lâm sư đệ, ta nghĩ là mình đã nắm được đại khái tình hình của Đan Đường này rồi. Ta có lời cảm kích". "Sư tỷ khách sáo". Lão giả Lâm Chính nào dám nhận công, xua tay nói: "Ngọc sư tỷ nếu còn có chỗ nào không rõ cứ hỏi đệ, đệ biết sẽ nói hết để sư tỷ tận tường". "Tạm thời nhiêu đây là được rồi". Ngọc Vô Tâm bảo: "Lâm sư đệ, bây giờ ngươi cứ đi làm công việc của mình đi. Ta sẽ tự mình đi dạo thêm một lúc". "Vậy Ngọc sư tỷ cứ thong thả, sư đệ xin phép cáo lui". * * * "Đường chủ Đan Đường, cái vị trí này thật sự là không tệ". Ngọc Vô Tâm đứng cảm thán, nghĩ ngợi một lúc thì lấy ra một cái ngọc giản. Ngọc giản này vốn là được Lâm Chính đưa cho ban nãy. Nàng đem thần thức truyền vào bên trong. Trong này này có địa đồ của toàn bộ Đan Đường cùng với một chút chú ý những nơi trọng yếu, có cấm chế bày bố.. Một lát sau khóe miệng Ngọc Vô Tâm khẽ nhếch. "Các nơi khác còn có cấm chế chứ Phế Đan phòng này thật đúng là một chỗ rác rưởi, một cái cấm chế nho nhỏ cũng không có". Nói đoạn Ngọc Vô Tâm chuyển mình bước đi. Chỗ nàng hướng đến tất nhiên là Phế Đan Phòng (Phế Đan Thất). Có lệnh bài đường chủ trong tay nên đương nhiên Ngọc Vô Tâm có thể xuất nhập dễ dàng. Kể cả có là tầng thứ hai, thứ ba nàng cũng có thể ra vào chứ huồng hồ Phế Đan Phòng thuộc tầng thứ nhất của Đan Đường.
Chương 719: Phế đan phòng đúng là chỗ bỏ đi Bấm để xem Ngọc Vô Tâm đi được một lát thì tới một kiến trúc tiểu viện, bên trong là một gian khố phòng, mấy nơi ở của quản sự và đồng tử phụ giúp. Nơi này có chút đơn sơ song lại khá rộng. Ngọc Vô Tâm âm thầm đánh giá, nhấc chân tiến vào. Bên trong có mấy tên đồng tử tuổi khoảng mười tám mười chín đang lười biếng nằm dài phơi nắng huýt sáo ngắm trời. Chỗ này đã lâu không có ai đến, nay bỗng thấy một một vị tu tiên giả bổn môn tiến vào, bọn chúng vội chạy tới thi lễ. "Tham kiến tiên sư". "Tham kiến tiên sư". Một đồng tử nhìn lớn tuổi nhất, tựa hồ cũng là lão đại ở đây cung kính thưa: "Tiên sư, xin hỏi người tới đây có chuyện gì?". Ngọc Vô Tâm tuy rằng rất nổi danh tại Ma Thần Tông, nhưng đối với phận tạp dịch như những đồng tử suốt tháng quanh năm chỉ biết quanh quẩn trong Đan Đường này thì vẫn là có chút lạ lẫm. Nàng không buồn để ý, nhìn tên đồng tử lớn tuổi nhất, hỏi: "Ngươi tên gì?". "Bẩm tiên sư, tiểu nhân là Đậu Kiến Đức." Đối với thái độ lạnh nhạt của Ngọc Vô Tâm, đồng tử kia không dám có chút bất mãn, vẫn cung kính hồi đáp. "Ngươi đứng đầu ở đây?" Ngọc Vô Tâm lại hỏi. "Vâng, thưa tiên sư". - Bộ dáng thành thành thật thật, Đậu Kiến Đức đáp - "Tiểu nhân chính là kẻ tạm thời quản sự trông coi chỗ này." "Quản sự?" Ngọc Vô Tâm nhíu mày, trong lòng có chút nghi hoặc. Phế Đan Phòng tuy chỉ là chỗ "bỏ đi" nhưng để làm quản sự thì theo quy định tông môn, ít gì cũng phải là tu tiên giả. Một tên tạp dịch lại trở thành quản sự? Thật vô lý. Có lẽ cũng nhìn ra sự khác lạ của Ngọc Vô Tâm, Đậu Kiến Đức cười khổ trần tình: "Không dám gạt tiên sư, vị trí quản sự của Phế Đan Phòng đã từ lâu không có tiên sư tới đảm đương, cho nên Lâm đại quản sự mới bảo tiểu nhân tạm thời trông coi". "Ra là như vậy." Ngọc Vô Tâm rốt cuộc hiểu ra. Cái vị trí quản sự Phế Đan Phòng này quá ư bèo bọt, đương nhiên sẽ không có đệ tử nào tình nguyện đảm đương. Tới đây chỉ tổ lãng phí thời gian tu luyện mà thôi. Ngọc Vô Tâm đề cao giọng nói: "Các ngươi nghe cho rõ. Ta là Ngọc Vô Tâm, kể từ hôm nay sẽ thay thế Kim Hoa trưởng lão làm đường chủ của Đan Đường này. Đây là lệnh bài". Thật ra đối với đám tạp dịch phàm nhân này Ngọc Vô Tâm chả cần thiết phải đưa tín vật ra làm gì, chỉ lời nói thôi cũng đủ. Nhưng vì muốn chấn nhiếp, trong lòng lại có dụng ý nên nàng mới hành động như vậy. Quả nhiên, đúng như dự liệu, đám đồng tử vừa hay tin, lại thấy lệnh bài đường chủ thì cả đám vội vàng quỳ sụp xuống. Thân phận tu tiên giả của Ngọc Vô Tâm bọn họ nhận ra, nhưng chỉ nghĩ nàng là đệ tử trong tông hoặc một vị quản sự nào đấy. Đường chủ ư? Quá trẻ đi. Kim Hoa đường chủ thực lực thế nào đám bọn họ đúng là không biết thật, nhưng bọn họ biết tuổi của bà ấy chắc chắn phải lớn hơn người đứng trước mặt rất nhiều. Ấy vậy mà người trước mặt này lại có thể hạ bệ được Kim Hoa, đoạt lấy chức vị đường chủ Đan Đường.. "Chúng tiểu nhân có mắt không tròng, xin đường chủ thứ tội!". Thấy người sợ sệt, Ngọc Vô Tâm khá vừa ý. Nàng đem lệnh bài cất đi, vung tay bảo: "Được rồi. Các ngươi đi làm việc của mình đi, riêng Đậu Kiến Đức lưu lại". Các đồng tử khác vừa tản ra, khi chỉ còn lại một mình Đậu Kiến Đức, trước vẻ nơm nớp lo âu của hắn, Ngọc Vô Tâm nhàn nhạt nói: "Ngươi dẫn ta đi xem chung quanh một chút". * * * "Két.. t..". Cánh cửa lớn chậm rãi mở ra, vô số bụi bám từ phía trên trần rơi xuống. Ngọc Vô Tâm ghé mắt nhìn xem bên trong, khuôn mặt ít nhiều kinh ngạc. Trong phòng, đan dược chất đống nằm la liệt, xung quanh thì đầy bụi chẳng khác nào nhà hoang không người. "Đây chính là khố phòng chứa phế đan?" Ngọc Vô Tâm nuốt xuống một ngụm nước bọt, hỏi Đậu Kiến Đức. "Đúng vậy thưa đường chủ đại nhân." Đậu Kiến Đức cung kính hồi đáp. "Khố phòng tại sao lại bẩn như vậy? Các ngươi thường ngày không có dọn dẹp hay sao?". "Cái này..". Đậu Kiến Đức ấp úng, khó mở lời. "Đường chủ đại nhân, Phế Đan Phòng bình thường hiếm có tiên sư lui tới, đồ vật bên trong cũng chả ai thèm đụng, cho nên..". "Cho nên các ngươi cũng bỏ mặc không buồn quét dọn?". "Đường chủ đại nhân, tiểu nhân.. tiểu nhân sẽ lập tức cho người quét dọn!". "Không cần." Trái với những gì Đậu Kiến Đức nghĩ, Ngọc Vô Tâm chả có vẻ gì là tức giận. Nàng chỉ nhàn nhạt nói: "Dù sao cũng chẳng ai thèm động, sạch sẽ cũng chả để làm gì. Cứ để nó như thế đi". Đậu Kiến Đức nghe nàng nói vậy thì dạ thầm thở phào. Hắn còn tưởng sẽ bị trách tội cơ. "Thì ra đường chủ đại nhân cũng có cùng suy nghĩ. Phế Đan Phòng này đúng chỉ là chỗ bỏ đi." Đậu Kiến Đức thầm nghĩ. Dĩ nhiên là hắn đã nghĩ sai. Trong mắt kẻ khác Phế Đan Phòng thực đúng chỉ là chỗ vứt đi, nhưng đối với Ngọc Vô Tâm mà nói thì đây chính là bảo khố, so với tầng thứ ba - nơi được bày bố đầy rẫy cấm chế, cảnh giới sâm nghiêm kia - còn giá trị hơn rất nhiều.