Tiên Môn - Tà Nguyệt Lâu Chủ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tà Nguyệt Lâu Chủ, 10 Tháng mười một 2018.

  1. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 660: Nhân tâm hồng trần (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên con đường lớn của Nguyệt Long Thành, Lăng Ba hệt như một đứa trẻ tò mò, thấy cái gì lạ mắt cũng ghé xem. Từ buổi xế chiều, nàng đi dạo đến tận khi sẩm tối mới dừng lại.

    "A, trời tối rồi. Ta phải đi tìm khách điếm qua đêm mới được".

    Và như thế, Lăng Ba mau chóng đi tìm..

    * * *

    "Thanh Hồng khách điếm".

    Lăng Ba rảo bước một hồi, cuối cùng dừng ở trước một tòa nhà ba tầng có treo tấm biển lớn đề bốn chữ nọ. Sau đấy, nàng mang theo túi hành lý bước vào.

    Vừa thấy nàng tiến lại, đứng sau quầy hàng, trong bộ hồng y, bà chủ khách điếm mới niềm nở hỏi: "Cô nương, thuê trọ phải không?".

    "Đúng vậy, đại thẩm." Lăng Ba gật đầu.

    "Cô nương, ở chỗ ta hiện còn trống ba phòng, một phòng thượng hạng, hai phòng bình thường. Cô nương muốn lấy phòng loại nào?".

    "Thượng hạng".

    Nói đoạn, Lăng Ba lấy ra hai nén bạc đặt lên trên quầy.

    Bà chủ khách điếm rất nhanh tay đem hai nén bạc thu lấy, rồi gọi một tiểu nhị lại, bảo hắn dẫn Lăng Ba lên phòng. Trước khi nàng đi, bà không quên hỏi với: "Cô nương, cô nương có muốn ăn uống gì không?".

    "Hmm.." - Lăng Ba thoáng trầm ngâm, hồi đáp - "Phiền đại thẩm chuẩn bị cho ta ít thức ăn.. À, thêm một bình rượu nữa nhé".

    "Cô nương muốn dùng loại rượu gì?".

    Lăng Ba đảo mắt, chỉ tay vào một chiếc quẻ đề ba chữ "Nữ Nhi Hồng" gần đó: "Là nó".

    Bà chủ khách điếm mỉm cười, gật đầu: "Ta sẽ sai người chuẩn bị ngay cho cô nương".

    "Cảm ơn đại thẩm".

    * * *

    Căn phòng mà bà chủ khách điếm bảo là loại thượng hạng, xét ra cũng không lộng lẫy xa hoa gì mấy. Vật dụng bên trong, chất liệu khó lòng bì được với những thứ có ở Huyết Sát Giáo, chỉ được cái hình thức được làm bắt mắt hơn, màu sắc được tô điểm tươi sáng hơn mà thôi. Dù vậy, đối với Lăng Ba, bấy nhiêu cũng đã đủ để làm nàng vừa ý. Lăng Ba nàng không quan trọng bản chất lắm đâu.

    "Ha a a.. Đây chính là tự do a!".

    Cửa phòng vừa khép, Lăng Ba lập tức chạy đến bên giường ngả lưng, thần tình rất chi thỏa mãn. Nàng thích cái cảm giác này, tự do. Bây giờ Lăng Ba nàng có thể muốn làm gì thì làm, chẳng cần phải chú ý xem sắc diện của người khác nữa.

    "Nhân sinh phải là như vầy chứ..".

    Nhớ đến những tháng ngày sống tại Huyết Sát Giáo, bên cạnh giáo chủ, Lăng Ba cảm thán: "Cuộc sống trước đây đúng là quá cực khổ, lúc nào cũng bị giáo chủ sai bảo..".

    "Giáo chủ, ngài nhất định đừng có tìm ra ta a".

    * * *

    "Tự do sao?" Bên ngoài phòng Lăng Ba, ngay cạnh cửa sổ, sát cái lan can, một giọng nam nhân khe khẽ cất lên. Đúng là tiếng của Lăng Tiểu Ngư.

    Trong bộ y phục màu đen quen thuộc, hắn lặng lẽ đưa mắt nhìn thân ảnh đang nằm thư thái trên giường, thật lâu cũng chẳng nói thêm gì nữa. Gương mặt hắn, vẻ ưu buồn ít nhiều hiện hữu..

    * * *

    "Cốc cốc".

    "Cốc cốc".

    Trong lúc Lăng Ba đang thiu thiu ngủ thì từ ngoài cửa, những tiếng gõ vang lên. Bất ngờ bị đánh thức, Lăng Ba khó tránh có chút bực bội. Mặt mày cau có, nàng hỏi: "Ai đó? Có chuyện gì vậy?".

    "Khách quan, tiểu nhân mang đồ ăn đến".

    Đồ ăn?

    Lăng Ba ngay lập tức nhớ lại. Nàng thở "phù" một hơi, đi ra mở cửa.

    "Khách quan, cơm rượu của khách quan".

    "Ngươi để lên bàn đi".

    "Dạ vâng".

    Đợi cho tiểu nhị dọn ra hết, Lăng Ba lúc này mới móc ra một nén bạc: "Cho ngươi này".

    Tên tiểu nhị nhìn thấy nén bạc thì hai mắt sáng lên, vừa đưa tay tiếp nhận vừa cảm ơn rối rít.

    "Được rồi được rồi. Ngươi lui xuống đi".

    "Vâng. Chúc khách quan ăn ngon miệng. Khách quan nếu có cần gì thì cứ gọi tiểu nhân..".

    "Biết rồi biết rồi".

    * * *

    "Thật đúng là..".

    Tống được tên tiểu nhị ra khỏi phòng, Lăng Ba liền đem cửa đóng kín, cài hẳn then. Xong xuôi đâu đấy, nàng quay trở lại bàn, đưa tay kéo cho mình một chiếc ghế.

    "Cơm, cá, rau, thịt, tất cả đều có đủ. Chà, trông cũng hấp dẫn..".

    "Nếm thử xem thế nào".

    Câu nói vừa dứt cũng là lúc Lăng Ba cầm lên đôi đũa. Đầu tiên nàng gắp một miếng cá trước..

    "Ưm.. Cũng không tệ".

    "Tiếp theo.. món này đi".

    Lần thứ hai Lăng Ba tiếp tục động đũa. Và lần này được nàng gắp lên là một miếng đậu kho, màu sắc nhìn rất bắt mắt.

    "Chà.. Món này cũng ngon..".

    * * *

    "Còn món thịt nướng này.. hơi mặn một tí".

    "Bát canh này.. vị lại hơi nhạt".

    Bên chiếc bàn, Lăng Ba cứ thế vừa ăn vừa bình. Có món rất ngon, cũng có món chưa làm nàng ưng bụng. Nhưng nhìn chung thì bữa ăn vẫn ổn, Lăng Ba cảm thấy hài lòng. Huống hồ.. trừ bỏ đồ ăn, trên bàn còn có một bình rượu kia mà.

    "Nữ Nhi Hồng, cái tên nghe thật hay. Để uống thử xem thế nào".

    "Ực.. ực..".

    "Khà à..".
     
  2. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 661: Nhân tâm hồng trần (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau.

    Lăng Ba thức dậy với một tâm trạng vô cùng thư thái. Nàng nhìn những chiếc bát, những chiếc đĩa cùng vò rượu Nữ Nhi Hồng đang nằm im trên bàn, chẳng biết nghĩ gì mà khoé miệng lại nhếch lên.

    "Tự do thật tốt".

    * * *

    * * *

    "Bánh bao đây! Bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây!".

    "Kẹo hồ lô đây! Kẹo hồ lô đây!".

    Ở trên con đường lớn đông người qua lại, những tiếng rao bán mời mọc cất lên liên tục. Nam có, nữ có, già có, trẻ có, đủ mọi thành phần. Người thì bán rau, kẻ thì bán thịt, trong khi một số khác lại bán đồ trang sức, rồi thì những thức ăn vặt, những món đồ chơi.. Hàng hóa rất là phong phú đa dạng.

    Trước khung cảnh ồn ào náo nhiệt này, Lăng Ba tất nhiên rất thích. Nàng giống như một con chim sẻ nhỏ, hết chạy bên đông lại chạy qua bên tây, cái miệng xinh xinh ríu rít không ngừng.

    "Đại thúc! Đại thúc! Cái này là cái gì vậy?".

    "Đại thẩm, thẩm bán cho ta cái đó đi!".

    "Lão gia gia, bán cho ta năm xâu kẹo hồ lô".

    "Đại thúc..".

    Cứ thế, với số tiền quá ư dư dả, Lăng Ba hết mua cái này đến mua cái khác, chả mấy chốc mà cả hai tay đều nặng trĩu, phải thuê người giúp mang về Thanh Hồng khách điếm.

    "Ăn", "chơi", đó chính là hai từ chính xác nhất để diễn tả cuộc sống của Lăng Ba. Trong ba ngày dừng chân tại Nguyệt Long Thành, nàng vậy mà đã tiêu hơn hai vạn lượng. Một con số không hề nhỏ.

    Nhưng, chả sao. Tiền, với Lăng Ba mà nói, nó không quá quan trọng. Tiêu hết? Thế thì lại cầm một hai món đồ vật đã mang từ Huyết Sát Giáo ra đổi thôi. Khó khăn lắm Lăng Ba nàng mới thoát khỏi bàn tay giáo chủ, có được tự do, nếu không chơi bời thỏa thích thì thật là có lỗi với bản thân mình.

    À, mà không thể nói là "chơi bời" được. Phải gọi "trải nghiệm nhân sinh" mới đúng. Lăng Ba nàng đây chính là đang trải nghiệm nhân sinh, hiện thức hóa lý tưởng được chu du thiên hạ, ngắm nhìn phong cảnh thế gian. Nguyệt Long Thành, đấy bất quá mới chỉ là điểm xuất phát thôi, Lăng Ba nàng làm sao lại cảm thấy thỏa mãn được. Nàng phải đi thêm nhiều nơi, gặp thêm nhiều người khác nữa. Thiên hạ rộng lớn, nhân gian còn có biết bao điều kỳ thú mà Lăng Ba nàng vẫn chưa được nhìn thấy. Nàng muốn xem hết.

    "Nguyệt Long Thành, tạm biệt ngươi." Ngồi trên xe ngựa, Lăng Ba lấy tay vén tấm màn màu lục, nhìn cổng thành nói lời từ biệt. Sau ba ngày lưu trú, hôm nay nàng đã quyết định rời đi. Một phần là vì thực hiện lý tưởng nhân sinh của mình, còn một phần là vì.. Lăng Tiểu Ngư.

    Đúng vậy, chính là vị giáo chủ đại nhân ngang ngược tùy hứng, độc ác bất lương kia của nàng. Lăng Ba nàng lo giáo chủ sẽ truy tới, đem mình bắt về. Nàng cảm thấy nên đi xa thêm một chút thì sẽ tốt hơn.

    Thực ra ban đầu Lăng Ba nàng có ý định mua ngựa để đi cơ. Thứ nhất là sẽ nhanh hơn, thứ hai là sẽ có cảm giác thành tựu. Một vị nữ hiệp cưỡi trên lưng bạch mã phiêu bạt giang hồ, Lăng Ba thấy rất là thích thú. Nàng mong mình cũng có thể giống như thế.

    Tiếc rằng..

    Haizz.. Thực tại quá phũ phàng đi. Bạch mã, Lăng Ba nàng không khó để mua, thế nhưng mua xong lại chẳng để làm gì. Lăng Ba nàng đâu có biết cưỡi ngựa!

    Nhớ lại lúc đó, thời điểm Lăng Ba nàng bị ngã từ trên lưng ngựa xuống, vị đại thúc bán ngựa đã rất ngạc nhiên nhìn nàng mà cất tiếng hỏi: "Cô nương, cô.. chưa học qua cưỡi ngựa sao?".

    Khi ấy, Lăng Ba nàng đã ngẩng đầu lên, chớp chớp hàng mi, đáp: "Ta tưởng không cần học cũng cưỡi được".

    Haizz.. Trẻ nhỏ vô tri.. trẻ nhỏ vô tri..

    Sau khi cùng vị đại thúc bán ngựa kia nói chuyện một hồi, Lăng Ba mới nhận ra ý nghĩ của mình thật là quá đỗi ngô nghê. Muốn cưỡi được ngựa thì cần phải học. Khó thì đúng là không khó, nhưng để cưỡi được một cách thuần thục, một sớm một chiều là tuyệt đối không thể nào mà học xong hết được. Cần có thời gian luyện tập.

    Tập luyện ư? Lăng Ba nàng đang gấp, muốn mau chóng rời đi, ở đó mà tập với luyện.

    Suy tính hồi lâu, cuối cùng thì nàng đã quyết định thôi không mua ngựa nữa. Thay vì tự mình cưỡi ngựa thì nàng đã thuê hẳn một cỗ xe ngựa để đi.

    Lại nói một chút về cái chuyện thuê xe ngựa này..

    Lăng Ba nàng không tùy tiện đi thuê. Trước khi quyết định thuê thì nàng đã tìm hiểu, quan sát rất kỹ. Chính xác thì chiếc xe ngựa mà nàng đang ngồi đây, nó chẳng phải cái đầu tiên. Trước khi thuê nó thì nàng đã có xem qua hai cỗ xe khác, chất lượng thậm chí còn tốt hơn. Nhưng nàng từ chối, bỏ qua hết. Bởi vì khi tiếp xúc với hai người chủ xe kia, Lăng Ba nàng đã có ấn tượng không tốt. Tướng mạo của bọn họ, một người thì to lớn bặm trợn, một người thì có vết sẹo to đùng trên mặt, ai cũng đều nhìn rất hung dữ. Thuê? Lăng Ba nàng sao mà dám thuê. Nàng đây thân gái một mình, rủi bọn họ giữa đường nảy sinh ý xấu thì biết làm sao?

    Vì sự an toàn của bản thân, Lăng Ba quyết định chọn một người khác tốt hơn. Chính là kẻ đang ngồi đánh xe phía trước đây.

    Cái người này, theo Lăng Ba tìm hiểu thì tuổi đã ngoài ba mươi, sớm có vợ con. Tên của hắn là A Ngưu, tướng mạo rất đỗi thật thà. Mà, đâu chỉ hình dáng, tính tình của hắn cũng thế, thành thật lắm. Lăng Ba nàng đã tiếp xúc qua rồi. Nàng cảm thấy so với người khác thì hắn khờ khạo hơn rất nhiều.

    Khờ khạo, tốt. Lăng Ba nàng cần chính là kiểu người này. Sẽ an toàn a.

    "A Ngưu." - Từ bên trong xe ngựa, Lăng Ba thò đầu ra phía trước, nói - "Huynh có thể cho xe đi nhanh hơn một chút không?".

    "Lăng.. Lăng cô nương.. muốn.. muốn đi nhanh.. nhanh hả?" Trên khuôn mặt chữ điền rộ một nụ cười hiền hậu, A Ngưu lắp bắp hỏi lại.

    Sớm biết hắn vốn ngọng nghịu bẩm sinh nên Lăng Ba không thấy phiền hà gì. Nàng cười đáp: "Ừ, A Ngưu. Ta muốn mau chóng đến Phúc Âm trấn. Huynh cho ngựa đi nhanh hơn một chút nhé".

    "À.. Biết.. biết rồi".

    Nói rồi, A Ngưu đánh một roi lên mông ngựa, thúc cho nó đi nhanh hơn.

    "A Ngưu, chiếu theo tốc độ này thì khi nào chúng ta sẽ tới Phúc Âm trấn?".

    "Buổi.. buổi đêm là.. là tới".

    * * *

    Hôm đó, trên đường từ Nguyệt Long thành đến trấn Phúc Âm, chiếc xe ngựa của A Ngưu cứ đều đều chạy đi, từ sáng đến chiều đều không có chuyện gì xảy ra. Theo đó, tâm tình của Lăng Ba cũng âm thầm thả lỏng. Nàng cho là mình đã có một quyết định sáng suốt khi thuê A Ngưu làm người đánh xe.

    Tuy nhiên, đó là nàng nghĩ. Thực tế có đúng như vậy không thì còn phải chờ xem tiếp. Bởi lẽ, bánh xe còn đang lăn, trấn Phúc Âm vẫn còn chưa đến.

    * * *

    "Lộc cộc.. lộc cộc..".

    "Lộc cộc.. lộc cộc..".

    * * *

    "Lộc cộc..".

    Những tia nắng cuối cùng dần tắt, trên con đường mòn, chiếc xe ngựa vẫn cứ đều đặn chạy đi. Rồi, khi màn đêm chính thức phủ giăng, những bước chân ngựa cũng từ từ chậm lại, cuối cùng ngừng hẳn.

    Đang ngồi ở phía trước, A Ngưu nhẹ nhàng buông bỏ dây cương, bỏ luôn cả chiếc roi xuống. Sau đấy, hắn xoay người, lặng lẽ vén tấm màn che..

    Một sự xâm phạm sặc mùi mờ ám. Động thái của A Ngưu, nó vốn là không được phép. Bây giờ hắn chỉ là một kẻ đánh xe, chỗ của hắn là ở phía ngoài, chẳng phải bên trong. Nếu muốn vào, hắn cần có sự cho phép của người chủ thuê là Lăng Ba. Nói cách khác, hắn phải mở miệng hỏi xin.

    Nhưng thực tế, hắn đã không làm vậy. A Ngưu hắn đã tự ý vén tấm màn che đi vào.

    Hắn đang muốn làm gì?

    Lăng Ba không biết. Bởi do mệt mỏi nên nàng đã đi ngủ từ lúc chiều rồi. Trước khi ngủ nàng còn dặn A Ngưu khi nào tới nơi thì gọi mình dậy, điều đó chứng tỏ nàng tính sẽ đánh một giấc sâu.

    Hít hà..

    Trong bóng đêm, A Ngưu im lặng nhìn cô gái đang say ngủ, mũi hít nhẹ làn hương phiêu đãng. Hai mắt của hắn lúc này, đem so với hình ảnh mà Lăng Ba đã thấy thì hoàn toàn khác hẳn. Chúng sáng lắm. Ở bên trong, vẻ hiểm độc sớm đã phơi bày, nét tà dâm cũng lộ rõ mồn một..
     
  3. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 662: Giáo chủ! Cứu Lăng Ba

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cái tên A Ngưu chất phác, khờ khạo mà Lăng Ba biết đã không còn nữa. Hiện tồn tại đây chỉ có một gã biến thái, đồi bại. Bên trong xe ngựa, hắn lè lưỡi liếm môi, thèm thuồng nhìn Lăng Ba.

    Được một lúc, A Ngưu bắt đầu hành động. Hắn chậm rãi đưa tay về phía thắt lưng của Lăng Ba, nhẹ nhàng kéo. Tầm chục giây sau, chiếc thắt lưng hoàn toàn nới lỏng, rồi rơi xuống. Tất nhiên là A Ngưu sẽ không chỉ dừng lại ở bấy nhiêu. Hắn còn muốn nhiều hơn thế.

    Vẫn khẽ khàng như cũ, hắn từ từ đem trường y Lăng Ba tách ra. Nhưng, ngay chính lúc này, một làn gió lạnh chợt thổi qua tai Lăng Ba, khiến nàng rùng mình thức giấc.

    "A-A Ngưu..".

    Mặc dù trời đang buổi tối, thế nhưng nhờ có cơn gió vén tấm màn che, dưới ánh trăng chiếu rọi, Lăng Ba vẫn có thể dễ dàng nhận ra sự hiện diện của A Ngưu bên trong xe ngựa. Và điều đó khiến cho nàng bị kinh sợ.

    "A Ngưu, tại sao lại vào đây? Tới Phúc Âm trấn rồi à?".

    A Ngưu không trả lời, vẫn ngồi im như cũ.

    Lăng Ba không thấy hắn trả lời thì nội tâm càng trở nên bất an. Và từ bất an, nàng đã nhanh chóng chuyển sang sợ hãi. Mới rồi, trong lúc di chuyển, nàng đã phát hiện ra thêm một điều bất thường nữa: Thắt lưng của nàng, nó đã bị cởi ra.

    Ai?

    Trên cỗ xe ngựa này, trừ bỏ Lăng Ba nàng ra thì cũng chỉ còn lại duy nhất một người. Mà Lăng Ba nàng nhớ rõ là trước khi ngủ, quần áo của mình vốn hết sức chỉnh tề, thắt lưng còn buộc y nguyên. Nàng chắc chắn là mình không hề tháo gỡ. Vậy thì ai? Nếu không phải là A Ngưu?

    Lại nói, A Ngưu, hắn tại sao hiện diện bên trong xe ngựa? Chỗ của hắn là ở bên ngoài kia mà..

    Tâm trí Lăng Ba phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt đã cho ra kết luận. Theo bản năng, nàng lui lại, toan nhảy khỏi xe ngựa thì.. Ở phía đối diện, sau khoảnh khắc ngồi im bất động, A Ngưu bỗng bất ngờ chồm tới, tựa như con thú dữ vồ lấy Lăng Ba.

    "Không!".

    "Cút ra! Mau cút ra!".

    Giờ phút này thì Lăng Ba đã biết chắc A Ngưu - kẻ mà mình thuê để đánh xe - thực chất không phải người tốt. Hắn là kẻ gian, và hắn đang tính cưỡng hiếp nàng.

    Trong cơn hoảng loạn, nàng đem tất cả sức bình sinh ra kháng cự. Trên tay, dưới chân, toàn bộ đều được nàng huy động hòng cứu lấy bản thân.

    Vùng vẫy một hồi, không tính lâu, Lăng Ba rốt cuộc cũng thành công nhảy khỏi xe ngựa. Chẳng còn tâm trí đâu nữa mà suy tính, vừa từ mặt đất đứng dậy thì nàng lập tức cắm đầu chạy thẳng, trong lòng chỉ mong sao thoát khỏi cái gã A Ngưu gian ác kia.

    Chỉ tiếc, Lăng Ba nàng bất quá một nữ nhân, sức lại được bao nhiêu? Với cơ thể bị phong ấn, nàng có muốn nhanh cũng khó lòng nhanh nổi. Cước bộ của nàng, đem so với A Ngưu mà nói, thật kém hơn rất nhiều.

    Một kết quả tất yếu xảy ra: Lăng Ba nàng đã bị A Ngưu đuổi kịp.

    Giữa đám cây rậm rạp cách đường cái khoảng độ trăm thước, từ phía sau, A Ngưu bất ngờ phóng lên níu lấy bả vai Lăng Ba, đem nàng quật ngã xuống đất.

    "Không!".

    "Thả ta ra! Thả ta ra!".

    "Grừ ừ.." Mặc cho Lăng Ba la hét, A Ngưu vẫn cứ ghì chặt lấy nàng, dẫu bị nàng vung tay đấm mạnh lên ngực, lên đầu hắn cũng nhất quyết không buông.

    Quẫn bách, Lăng Ba mới giữ lấy một trong hai cánh tay hắn, há miệng mà cắn.

    "A a a!".

    Lần này, A Ngưu có muốn cũng khó lòng "trấn định" thêm được nữa. Hắn khẩn trương đem đầu Lăng Ba tách ra. Đau đớn làm cho hắn tức giận, trong cơn giận, hắn gồng mình vung tay tát thẳng vào mặt nàng, khiến nàng xiểng niễng.

    "Hừ..".

    Sau tiếng hừ lạnh, A Ngưu nhanh chân tiến lại chỗ Lăng Ba.

    Cơn choáng váng đã giảm đi phần nào, Lăng Ba nằm ở trên đất, ngó thấy A Ngưu đang muốn đè lên mình thì kinh hoảng la lên. Theo bản năng, nàng gọi tên người mà mình tin tưởng nhất, thân thuộc nhất: "Giáo chủ! Cứu Lăng Ba!".

    "Giáo chủ! Cứu Lăng Ba!".

    Không có biến động nào xảy ra. Giữa trời đêm cô tịch, chẳng người đáp lại. Trừ bỏ tiếng la hét của Lăng Ba thì cũng chỉ còn mỗi cái giọng cười khặc khặc rất đỗi gian ác phát ra từ trong miệng A Ngưu mà thôi.

    "Cứu? Khặc khặc! Không ai.. cứu.. cứu ngươi đâu!".

    Chữ cuối cùng vừa dứt, A Ngưu liền nắm lấy trường y của Lăng Ba kéo mạnh.

    "Roẹt!".

    "Không!".

    "Giáo chủ! Giáo chủ!".

    * * *

    Vùng vẫy không thể thoát ra, kêu gọi lại không người tới cứu, Lăng Ba đã hoàn toàn tuyệt vọng. Bất giác, trong đôi mắt nàng, một dòng lệ bi thương trào ra.

    "Giáo chủ, cứu Lăng Ba..".

    "A a!".
     
  4. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 663: Đã hiểu lòng người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A a a!".

    Chuyện gì đã xảy ra? A Ngưu, hắn tại sao lại ôm bụng kêu la?

    Nếu là lúc khác, Lăng Ba có lẽ sẽ thắc mắc, đi tìm hiểu. Nhưng ở trong trường hợp này..

    Ngay khi phát hiện ra tình trạng bất thường của A Ngưu, Lăng Ba đã tức khắc vùng dậy, hướng Phúc Âm trấn mà chạy bán sống bán chết. Thậm chí đến những hành lý, ngân phiếu, bảo vật của mình ở trên xe ngựa, hết thảy nàng đều chẳng màng chi nữa. Trong lòng nàng đã quá sợ hãi rồi.

    * * *

    Giữa màn đêm, trên con đường mòn, Lăng Ba lấy hết sức bình sinh mà chạy. Nàng đã không hề hay biết, rằng sau khi thân ảnh mình dần xa khuất thì ở phía sau, một bóng dáng thân quen đã hiện ra. Chính là người nàng đã gọi tên trong cơn tuyệt vọng ban nãy: Lăng Tiểu Ngư.

    Lăng Tiểu Ngư đứng trông theo một lúc, tận khi hình bóng Lăng Ba chỉ còn bằng hạt cát mới thu hồi tầm mắt. Hắn nhìn xuống A Ngưu, khuôn mặt loáng cái đã trở nên lạnh lùng.

    Thần niệm khẽ động, hắn đem cơ thể A Ngưu nâng lên. Trong sự kinh hoảng của đối phương, hắn hỏi: "Có biết ta là ai không?".

    "T-Ta.. Ta.. Ta..".

    "Ta hỏi: Ngươi có biết ta là ai không?".

    "T-Tiểu nhân.. a a a!".

    Cái giọng ngọng nghịu của A Ngưu, nó làm cho Lăng Tiểu Ngư cảm thấy khó chịu. Và đó là lý do vì sao hắn đã đem một cánh tay của A Ngưu bẻ gãy.

    Bẻ xong, hắn không hỏi nữa. Thay vì hỏi thì hắn tự mình nói ra: "Giáo chủ mà cô nương ban nãy đã gọi.. chính là ta".

    "Hừm.. Nữ nhân mà ta yêu quý nhất, một kẻ ti tiện như ngươi cũng dám động vào".

    "A a a!".

    Lại thêm một cánh tay nữa của A Ngưu đã vừa bị kéo đứt.

    "Ban đầu ta còn tưởng ngươi là một kẻ thật thà, thật không ngờ.. Để ta xem, rốt cuộc là tên ti tiện nhà ngươi đã làm ra bao nhiêu chuyện bất lương rồi".

    Thần niệm khẽ động, Lăng Tiểu Ngư lập tức thi triển sưu hồn thuật.

    Lát sau..

    Lăng Tiểu Ngư lấy tay ra khỏi đầu A Ngưu, so với trước, sắc mặt hiện giờ của hắn lại càng thêm âm trầm.

    "Tăng.. A.. Ngưu.." Cùng với cái siết tay, từ trong miệng Lăng Tiểu Ngư, từng tiếng rành mạch phát ra, chứa đầy giận dữ.

    Không giận sao được. Cái gã Tăng A Ngưu này thực là quá ghê tởm đi. Những chuyện bất lương mà gã đã làm trong quá khứ, mỗi một chuyện đều đáng xử bêu đầu. Cướp của giết người, tiền dâm hậu sát.. Tội ác hắn gây, nó còn tệ hơn là cầm thú. Trong đó, bi thảm nhất là vụ gần đây.

    Một tháng trước, từ Nguyệt Long Thành có một đôi phu thê mới cưới tới tìm Tăng A Ngưu hắn, thuê hắn đánh xe đến Phúc Âm trấn. Bằng cái dáng vẻ khờ khạo, lại có cái tật nói ngọng, Tăng A Ngưu hắn đã rất dễ dàng chiếm được lòng tin của đôi phu thê kia. Bọn họ tin hắn cũng giống như cái cách mà Lăng Ba đã tin vậy. Nào ngờ..

    Cũng chính tại chỗ này, Tăng A Ngưu hắn đã phơi bày bản chất. Đầu tiên hắn đem người chồng trẻ giết chết, sau đó thì kéo người vợ vào trong lùm cây, đem nàng cưỡng hiếp. Hành sự xong, hắn lập tức một đao cắt đứt cổ nàng. Đáng nói hơn là trong người thiếu phụ khi đó còn có một thai nhi năm tháng tuổi nữa..

    Cầm thú.. So với hắn thì còn thua xa!

    "Crắc!".

    "Crắc!".

    "Crắc!".

    Trong cơn tức giận, Lăng Tiểu Ngư đã thẳng tay trừng trị gã ác nhân. Hắn đem phần lớn xương cốt của Tăng A Ngưu bẻ gãy, sau đó thì đem treo ngược lên cây để cho máu chảy trào ra miệng, từ từ mà chết đi trong đau đớn thống khổ..

    Ác ư?

    Nếu có thể dùng ác để trị ác, vậy thì Lăng Tiểu Ngư hắn cam nguyện làm ác. Đừng cho hắn cao thượng. Thật ra thì Lăng Tiểu Ngư hắn cũng ích kỷ lắm. Hắn không muốn quản chuyện của thế nhân đâu. Bất công quá nhiều, bi thương đầy rẫy, hắn dù muốn quản cũng không thể nào quản nổi.

    Hôm nay hắn xử lý Tăng A Ngưu, chẳng qua là vì chuyện đã xảy ra ngay trước mắt hắn, có liên hệ đến nữ nhân mà hắn yêu quý nhất thôi.

    Lăng Thanh Trúc trước đây cũng tốt, Lăng Ba bây giờ cũng được, bất kể nàng mang thân phận gì thì Lăng Tiểu Ngư hắn đều yêu, đều quý. Bao nhiêu năm qua, chưa một phút giây nào hắn thôi hết yêu nàng. Những lúc hắn nghĩ rằng mình đã quên, thực chất chỉ là tự lừa gạt bản thân mà thôi.

    "Lăng Ba, đây chính là lòng người. Tri nhân tri diện bất tri tâm".

    "Thế giới này không tốt đẹp như nàng vẫn nghĩ đâu. Nhân sinh? Mộng tưởng? Thiên địa bất nhân, nhân đạo bất lương, thế giới này.. tàn nhẫn lắm".

    * * *

    Mấy ngày sau.

    Tại Phúc Âm trấn.

    So với Nguyệt Long thành thì trấn Phúc Âm nhỏ hơn rất nhiều, độ phồn hoa tất nhiên cũng hoàn toàn thua kém. Dù vậy, vào mỗi buổi sáng, cảnh người mua kẻ bán vẫn tấp nập ngược xuôi trên con đường lớn, đặc biệt là ở tây thành. Tại chỗ này, hàng quán rất nhiều, chủng loại mặt hàng cũng hết sức phong phú, đa dạng..

    "Đi ra chỗ khác! Đừng có cản trở ta buôn bán!".

    Trong dòng người qua lại, bỗng một tiếng quát cất lên, làm mọi người chú ý.

    Chủ nhân của tiếng quát kia là một vị trung niên, chủ hàng bánh. Còn đối tượng bị hắn lạnh lùng xua đuổi, đấy.. là một tên ăn mày. Nữ tính. Tuy rằng mặt mũi lem luốc, tóc tai rối bời, nhưng nhìn kỹ thì không khó để thấy rằng vóc dáng của nàng vốn chẳng hề tệ.

    Nhưng, cân đối thì sao? Đẹp đẽ thì lại thế nào? Đối với người chủ hàng bánh, cái hắn cần là tiền. Không có tiền mà muốn ăn bánh của hắn? Nằm mơ!

    "Haizz.. Không biết con cái nhà ai mà lại ra nông nỗi này..".

    "Hình như không phải người của trấn này. Chắc là từ nơi khác đến".

    Xung quanh người nữ ăn mày, những tiếng xì xào bàn tán cất lên. Nam có, nữ có, già có, trẻ cũng có, khá là "đông đủ". Nhưng tuyệt nhiên, trong tất cả bọn họ, không một ai chịu dang tay ra mà giúp đỡ cho nàng.

    Bố thí ư? Có kẻ thậm chí còn hùa theo người chủ quầy bánh lên tiếng đuổi xua.

    "Ôi trời ơi, sao mà hôi quá.. Đi ra chỗ khác giùm đi!".

    "Mọi người cẩn thận, coi chừng bị nó móc túi đó!".

    * * *

    Trong cái tư thế ngồi chẳng ra ngồi, Lăng Ba cay đắng siết tay, gượng người đứng dậy. Nàng xoay đầu, nhanh chóng bước ra khỏi đám đông.

    Thì ra đây chính là "lòng người". Trước đây giáo chủ vẫn thường bảo với nàng rằng "nhân tâm hiểm ác" nhưng nàng lại không tin, bây giờ thì nàng đã tin rồi. Trải qua mấy ngày không xu dính túi ở Phúc Âm trấn này, nàng đã thấy rõ bộ mặt thật của con người. Những kẻ nàng gặp, nàng cầu xin sự giúp đỡ trong mấy ngày qua, bọn họ nếu không phải lắc đầu từ chối, lạnh lùng đuổi xua thì cũng có ý xấu với nàng, muốn thu lấy lợi ích từ nàng. Nếu không phải Lăng Ba nàng còn một chút may mắn thì chắc đã chết, hoặc là bị làm nhục rồi.

    "Giáo chủ..".

    Nhớ đến chốn cũ người xưa, trong dạ Lăng Ba chợt nghe một trận nhói đau. Nàng rất muốn ngay lập tức chạy về Huyết Sát Giáo, chạy đến bên cạnh giáo chủ. Nhưng.. Lăng Ba nàng sợ khó có thể về được nữa rồi..

    "Giáo chủ.. A!".

    Lăng Ba đang rơi lệ bước đi thì bất thình lình, từ trên cao, một trận lũ trút xuống đầu nàng, khiến nàng hoảng hốt. Có kẻ nào đó mới dội nguyên thùng nước lạnh xuống đường.

    Lăng Ba đứng chết trân mấy giây, miệng thở hổn hển. Nàng vừa khóc vừa lấy tay lau qua khuôn mặt. Cũng chính hành động này đã vô tình khiến nàng bị lộ dung nhan. Trước mắt thế nhân, một khuôn mặt tinh xảo lộ ra. Tuy không quá rõ nhưng cũng đủ để cho người xem biết rằng Lăng Ba nàng vốn dĩ là một vị mỹ nhân.

    "Hồng nhan bạc phận", xinh đẹp chưa hẳn đã hay. Trải qua mấy lần gặp chuyện Lăng Ba đã nghiệm ra điều đó. Nếu chẳng phải vậy thì nàng hà tất tự làm cho khuôn mặt mình trở nên lem luốc bẩn thỉu?

    Lăng Ba muốn tránh tai họa. Nhưng xem ra tai họa, nó lại chưa muốn buông tha cho nàng.

    Trong dòng người qua lại, một vài ánh mắt ngập tràn gian ý loé lên, âm thầm dõi theo bóng dáng của Lăng Ba..
     
  5. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 664: Rơi vào kỹ viện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Các ngươi.. các ngươi muốn làm gì?".

    Bên trong một con hẻm nhỏ, Lăng Ba chân bước thụt lùi, vừa lui vừa nhìn những kẻ trước mặt, khẩn trương cất tiếng.

    Tuy nhiên, không một ai đáp lại nàng. Bằng những lời nói. Bọn họ hành động. Sau cái ra hiệu của người phụ nữ diêm dúa luống tuổi, bốn gã nam nhân to cao lực lưỡng ngay lập tức nhảy xổ vào Lăng Ba.

    "Cứu!".

    Trong cơn nguy khốn, Lăng Ba quay đầu, vừa chạy vừa hô hoán. Nhưng sức nàng đã yếu, chạy chưa được bao nhiêu bước thì đã té ngã. Ngay lúc nàng vừa ngã, năm sáu cánh tay thô kệch đã liền túm lấy, có người còn đánh mạnh lên gáy nàng một cái, khiến nàng ngất xỉu.

    "Bỏ vào bao! Mau!" Dõi theo từ nãy giờ, người phụ nữ luống tuổi trông thấy Lăng Ba đã bị đánh ngất thì nhanh chân chạy tới, ra lệnh.

    Theo lời bà, bốn gã nam nhân cầm lấy một cái bao lớn trùm Lăng Ba lại.

    "Đưa về Túy Hương Lầu!".

    * * *

    "Túy Hương Lầu" mà người phụ nữ luống tuổi kia đã nhắc đến, nó không phải tửu lâu hay là khách điếm. Nó là thanh lâu, còn là cái lớn nhất ở Phúc Âm trấn này.

    Túy Hương Lầu rất nổi tiếng, quy mô thậm chí có thể sánh ngang với Thúy Yên Lầu - đệ nhất kỹ viện của Nguyệt Long thành. Những kỹ nữ ở đây, hầu như ai nấy cũng đều rất có nhan sắc. Một hai cô gái thậm chí còn được ca ngợi là bậc mỹ nhân lạc nhạn trầm ngư. Ví như Lạc Thanh Thanh chẳng hạn.

    Tại trấn Phúc Âm, danh tiếng Lạc Thanh Thanh - hoa khôi của Túy Hương Lầu - thì người người đều biết. Hễ phàm là nam nhân, không nhiều thì ít, ai nấy cũng đều mong muốn được cùng nàng trải qua một đêm hoan lạc. Có kẻ thậm chí cho rằng chỉ cần chiếm được Lạc Thanh Thanh, mạt kiếp cũng đáng.

    Phúc Âm đệ nhất mỹ nhân, nếu không phải Lạc Thanh Thanh thì chẳng còn ai xứng. Ba năm trở lại đây mọi người đều công nhận như vậy. Tuy nhiên, kể từ hôm nay trở đi, cái danh "đệ nhất" kia e là phải sửa. Bởi lẽ tại Túy Hương Lầu đã xuất hiện một cô gái mà dung mạo còn xinh đẹp hơn Lạc Thanh Thanh gấp bội lần. Tên của nàng là.. Lăng Ba.

    * * *

    "Thả ta ra! Mau thả ta ra!".

    "Thả ta ra!".

    Trên tầng bốn của Túy Hương Lầu, bên trong một gian phòng phía tây, những tiếng la hét liên tục truyền ra khiến cho những kỹ nữ chung quanh ít nhiều để ý. Một vài người thỉnh thoảng ghé mắt nhìn xem, lắc đầu cảm khái.

    Nữ nhân đã bước vào Túy Hương Lầu này, dẫu thanh bạch cũng sẽ biến thành nhơ nhuốc mà thôi.

    * * *

    "Hừm.. Đúng là không dạy không được!".

    Trước gian phòng Lăng Ba, một người phụ nữ độ tuổi trung niên, ăn mặc diêm dúa hằn học nói ra. Bà ta chính là người quản lý của Túy Hương Lầu này: Dung tú bà.

    Dẫn theo ba tên thuộc hạ, Dung tú bà mở khóa, đẩy cửa tiến vào.

    Bên trong, Lăng Ba nhìn thấy bà ta đi vào thì lập tức lui về phía sau.

    "Các ngươi.. các ngươi mau thả ta ra! Ta chính là người của Huyết Sát Giáo, là nha hoàn thiếp thân của giáo chủ..".

    "Giáo chủ rất thương ta, nếu các ngươi dám động đến ta, người sẽ không tha cho các ngươi đâu!".

    Dung tú bà không nói gì, bước nhanh tới. Ngay khi vừa tiếp cận, bà ta liền vung tay tát thẳng vào mặt Lăng Ba.

    "Chát!".

    Cái tát rất mạnh. Tới nỗi khiến cho Lăng Ba đầu óc choáng váng, miệng rỉ máu tươi.

    "Hừ! Người của Huyết Sát Giáo? Thiếp thân nha hoàn của giáo chủ?" - Dung Tú Bà nhếch mép cười khinh - "Nói cho ngươi biết, ta chính là giáo chủ phu nhân đây này!".

    "Soạt!".

    Nói đoạn, Dung tú bà vươn tay nắm lấy mái tóc của Lăng Ba, kéo đến chỗ chiếc bàn.

    "A.. Buông ta ra!".

    "Chát!".

    Lại thêm một cái tát nữa giáng xuống mặt Lăng Ba.

    "Nha đầu, ta không cần biết ngươi là ai. Một khi ngươi đã vào đây thì đừng mong giữ thân như ngọc. Kể từ hôm nay ngươi chính là kỹ nữ của Túy Hương Lầu này!".

    "Không! Ta không muốn!".

    "Chát!".

    "Không muốn? Ngươi nghĩ ngươi là ai?".

    Dung tú bà vừa nói vừa day đầu Lăng Ba, mặc nàng đau đớn: "Cho ngươi hay. Chống lưng cho Túy Hương Lầu này chính là Triệu công tử - đại nhi tử của Triệu thái úy ở kinh thành. Đã vào đây rồi ngươi cho là còn có thể chạy ra được sao?".

    "Hừ.. Ba ngày nữa Triệu công tử sẽ đến đây. Khi đó nha đầu ngươi sẽ phải hầu hạ công tử".

    "Không!".

    "Không!".

    "Chát!".

    "Không này! Không này!".

    "Chát! Chát!".

    Cứ thế, để trị cái tội ngoan cố bất tuân của Lăng Ba, Dung tú bà thẳng tay mà đánh, mà tát. Bà ta dụng lực rất lớn, hoàn toàn chẳng có nửa điểm nhân từ. Hãy nhìn xem Lăng Ba lúc này, nàng đã bị đánh đến nỗi phải ôm bụng co người, thân thể run run. Thật đáng thương vô cùng.

    "Nha đầu thối." - Sau khi trút trận đòn nhừ tử xuống người Lăng Ba, nhận ra nàng đã không còn sức để vùng vẫy, kháng cự, lúc này Dung tú bà mới nắm lấy tóc nàng kéo lên - "Nếu không muốn bị đánh thì ngoan ngoãn nghe lời. Ngươi bây giờ chính là kỹ nữ của Túy Hương Lầu, là tài sản của Triệu công tử, biết chưa hả?".

    "Hừ..".

    Dung tú bà nói hết câu thì buông tóc Lăng Ba ra. Bà ta nhìn ba tên hạ nhân cao to lực lưỡng bên cạnh, bảo: "Ba người các ngươi thay phiên canh giữ trước phòng của nó, tuyệt đối không được để nó chạy mất".

    "Dạ".

    "Dạ".
     
  6. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 665: Thoát khỏi Thanh Lâu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hức hức..".

    "Hức..".

    Đêm, giữa chốn phồn hoa, ở nơi nhơ nhuốc, Lăng Ba ngồi trên sàn nhà, ôm chân khóc nức nở. Chưa bao giờ nàng thấy nhân sinh tối tăm như lúc này. Mệnh của nàng sao mà bi ai quá..

    "Giáo chủ..".

    Trong nỗi xót xa, Lăng Ba lại nghĩ về chốn cũ người xưa. Huyết Sát Giáo, Đông Nhi, Quỳnh Nhi, Tú Nhi, Ngọc Nhi, Tì Bà Nhi, Tôn phó giáo chủ, Dung thẩm, đám tiểu quỷ ở Thiên Anh Các.. và.. giáo chủ.. Nàng nhớ họ. Nàng nhớ những ngày còn ở bên cạnh họ, được nghe họ nói, được thấy họ cười..

    Trước đây Lăng Ba nàng cứ cho rằng giáo chủ không tốt, trách người suốt ngày sai bảo, đày đọa mình. "Ngang ngược tùy hứng, độc ác bất lương", đấy là những đánh giá của nàng dành cho giáo chủ. Nàng đã nghĩ ở trên đời này chỉ có giáo chủ mới ức hiếp mình như vậy. Nhưng không, Lăng Ba nàng sai rồi.

    Giáo chủ cho dù có sai bảo nàng bao nhiêu, có trách phạt nàng thế nào thì đối với người nàng vẫn là thiếp thân nha hoàn duy nhất, là đứa thị tì mà người tín nhiệm nhất, quan tâm nhất. Vì nàng, giáo chủ người có thể lấy ra những linh đan trân quý nhất. Trong khi đó, những kẻ bên ngoài mà nàng đã gặp..

    Nào có ai yêu thương nàng như vậy. Đa phần đều có ý xấu với nàng, muốn thu lấy lợi ích từ nàng mà thôi. Cho dù nàng có cầu xin thì cũng không người chịu dang tay giúp đỡ..

    Thế giới bên ngoài là như vầy sao? Một chút cũng không giống như Lăng Ba nàng từng tưởng tượng.

    Ngắm nhìn thiên hạ.. Phiêu bạt giang hồ.. Ôi, những gì nàng đã nghĩ, chúng buồn cười biết bao..

    "Giáo chủ, Lăng Ba sai rồi.. Lăng Ba sai rồi.. hức hức..".

    Nếu như có thể làm lại, Lăng Ba nàng sẽ không bao giờ rời khỏi Huyết Sát Giáo nữa. Nàng sẽ ở lại đó. Cho tới già. Cho tới chết. Lăng Ba nàng chẳng cần chi nữa hết. Nàng chỉ muốn trở lại như trước đây, ngày ngày ở bên cạnh hầu hạ giáo chủ..

    Nhưng.. Lăng Ba nàng còn có thể quay về được sao?

    Không thể nữa rồi.. Đã không thể nữa rồi..

    "Giáo chủ..".

    Thanh âm nức nở dần lắng xuống. Lăng Ba, nàng đã thôi khóc. Vẻ bi thương trên mặt nàng lúc này cũng đã giảm đi nhiều. Khác hẳn ban nãy, bây giờ trông nàng rất bình tĩnh.

    Cố nén đau nhức, Lăng Ba từ từ đứng dậy, đi đến bên chiếc bàn trang điểm. Từ trên đấy, nàng cầm lên một cây trâm bằng bạc.

    Để cài tóc?

    Không. Lăng Ba làm gì có tâm trạng. Cây trâm bạc này, nàng muốn dùng nó để tự kết liễu.

    Huyết Sát Giáo đã chẳng thể quay về, Lăng Ba nàng không muốn ngay đến sự trinh bạch của mình cũng bị người ta lấy mất. Đời này của nàng, nếu có gả thì cũng chỉ gả cho một mình giáo chủ mà thôi.

    Hạ mông ngồi xuống ghế, trước bàn trang điểm, Lăng Ba nhìn vào khuôn mặt sưng tấy còn rướm máu trong gương, khẽ giọng thều thào.

    "Giáo chủ, Dung thẩm nói ý trung nhân của giáo chủ chính là Lăng Ba. Quỳnh Nhi nói người mà giáo chủ yêu thích chính là Lăng Ba.. Tì Bà Nhi tỷ cũng bảo như vậy. Hạo Hạo, Mị Mị, đám tiểu quỷ ở Thiên Anh Các ấy cũng cho rằng giáo chủ yêu thích Lăng Ba. Tất cả mọi người đều biết, duy chỉ có mình Lăng Ba là không biết.. Giáo chủ, Lăng Ba thật ngốc..".

    "Giáo chủ, trước đây, khi ở bên cạnh người, Lăng Ba đã không nhận ra là người lại quan trọng với Lăng Ba như vậy, Lăng Ba đã không biết là mình lại quan tâm đến giáo chủ nhiều như vậy.. Giáo chủ, thì ra Lăng Ba cũng yêu thích người..".

    "Nếu có kiếp sau, Lăng Ba sẽ lại làm nô tì cho giáo chủ.. ở bên cạnh người, hầu hạ người cả đời".

    "Giáo chủ, xin hãy tha lỗi cho Lăng Ba".

    Nỗi lòng đã trút, Lăng Ba cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nàng nắm chặt cây trâm trong tay, chầm chậm giơ lên..

    "Cô nương xin đừng!".

    Đương lúc Lăng Ba giơ trâm chuẩn bị đâm xuống thì bất ngờ từ ngoài cửa, một thân ảnh xông vào. Cước bộ của người này rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tiếp cận được Lăng Ba, đem cây trâm trên tay nàng giật lấy.

    Nhận ra kẻ tiến vào chính là một trong số ba tên hạ nhân cao lớn mà Dung tú bà đã dẫn vào ban nãy, Lăng Ba sợ hãi đẩy ra.

    "Buông ra!".

    "Cô nương, xin hãy bình tĩnh!".

    "Phốc! Phốc!".

    Sau khi điểm huyệt Lăng Ba, tên hạ nhân mới nói tiếp: "Cô nương, sinh mạng quý giá, xin đừng làm chuyện dại dột".

    Dại dột? Lăng Ba không cho là. Hôm nay nàng rơi vào kỹ viện, chờ đợi nàng ở phía trước chính là những chuỗi ngày ô nhục. Sống tiếp để mà làm chi?

    Dường như cũng hiểu được tâm tình qua ánh mắt Lăng Ba, tên hạ nhân tỏ vẻ đắn đo, tầm chục giây sau thì cắn răng, nói: "Cô nương, được rồi, ta sẽ giúp cô thoát khỏi đây".

    Giúp ta? Lăng Ba nghe qua lời đó thì không khỏi ngạc nhiên. Kể từ khi nàng chạy ra khỏi Huyết Sát Giáo, số người tốt mà nàng gặp được.. thực là hiếm lắm.

    Chẳng để tâm đến sự ngờ vực của Lăng Ba, tên hạ nhân xoay người bước đến bên giường. Hắn nhanh tay xé rách chăn đệm, màn che rồi đem chúng buộc lại với nhau. Thoáng chốc, một sợi dây dài bằng vải đã được làm xong.

    "Cô nương, gian phòng này nằm ở đầu tây, từ cửa sổ đi xuống lại là góc khuất. Cô nương hãy dùng sợi dây này mà trèo xuống. Những kẻ canh gác bên dưới ta sẽ giúp cô nương đánh lạc hướng".

    "Cô nương, xuống bên dưới hãy đi thẳng ra bức tường hướng tây phía đối diện. Ngay bên cạnh bụi cây có một lỗ chó, vừa đủ cho một người chui qua..".

    "Ngươi.. tại sao lại giúp ta?" Huyệt đạo đã được giải khai, Lăng Ba lên tiếng hỏi. Nàng hôm nay đã không còn là cô gái đơn thuần chỉ biết mơ mộng nữa rồi. Nàng có lý do để nghi ngờ.

    "Haizz.." Tên hạ nhân thở dài "Nhìn thấy cô nương ta lại nhớ đến đứa muội muội xấu số của mình..".

    "Muội muội ngươi..".

    "Cô nương, đừng chần chừ nữa. Bây giờ ta sẽ tìm cớ xuống dưới để đánh lạc hướng những kẻ canh gác. Trên này cô nương chú ý quan sát, ngay khi ta vẫy tay ra hiệu thì lập tức trèo xuống trốn đi".

    Tên hạ nhân nói xong liền đi. Còn lại một mình trong phòng, Lăng Ba cúi nhìn sợi dây, lặng im nắm chặt.

    Lát sau.

    Đúng như kế hoạch mà tên hạ nhân đã đề ra, trên phòng, ngay khi vừa trông thấy hắn vẫy tay ra hiệu thì Lăng Ba lập tức quăng dây trèo xuống. Nén chịu đau nhức, nàng cắn răng trèo nhanh hết mức có thể.

    Vừa tiếp đất, Lăng Ba đảo mắt trước sau một lượt, theo chỉ điểm của tên hạ nhân nọ tìm đến bức tường đối diện phía tây. Quả như hắn nói, ở chỗ này đúng là có một lỗ chó, kích cỡ vừa đủ để một người chui qua.

    "Giáo chủ, Lăng Ba nhất định sẽ về với người..".

    * * *

    Giữa đêm đen, Lăng Ba âm thầm trốn chạy. Trong đầu nàng hiện chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó là trở về Huyết Sát Giáo, tìm gặp giáo chủ để nhận lỗi với người.

    Lăng Ba nàng muốn nói cho người biết là ở trong lòng nàng, giáo chủ người rất quan trọng, rằng nàng cũng yêu thích giáo chủ..

    "Giáo chủ, Lăng Ba về với người đây..".

    * * *

    "Lăng Ba..".

    Đứng trên tường thành dõi mắt trông theo bóng người xiêu vẹo, tên hạ nhân chợt khẽ giọng thốt ra. Vài giây sau, thời điểm hắn xoay người lại thì..

    Tà áo không gió tự bay, mái tóc dài trắng - đen lộ rõ. Một cuộc thảm sát bắt đầu..
     
  7. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 666: Trùng phùng (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đó là một đêm kinh hoàng đối với dân chúng của Phúc Âm trấn. Người chết khá nhiều. Đáng nói hơn nữa là những cái chết này.. rất là thảm thiết.

    Túy Hương Lầu vốn là sản nghiệp của Triệu công tử; có hắn chống lưng, cho dù quan phủ cũng không dám phiền hà. Thậm chí dẫu biết ở bên trong có lắm chuyện oan trái, vi phạm pháp chế đi nữa. Hơn năm năm nay, Túy Hương Lầu đã bức hại không ít cô gái, đem cả cuộc đời họ vùi dập xuống dưới bùn nhơ. Có người buông tay thỏa hiệp, có người chua xót dằn vặt, cũng có người giống như Lăng Ba, can đảm tìm lấy cái chết. Nhưng dẫu là trường hợp nào đi nữa thì chung quy vẫn chỉ một chữ: "Khổ". Các cô nương ở Túy Hương Lầu, đêm đêm vẫn thường hay khóc. Cười? Cũng có đấy. Nhưng là cười trong cay đắng. Vui vẻ mà nói.. hiếm hoi vài ba khoảnh khắc, được vài ba người.

    Sâu trong thâm tâm những kỹ nữ, đa phần đều muốn thoát ra khỏi chốn tối tăm dơ bẩn này. Bọn họ muốn tìm lại tự do. Thay vì những món hàng hóa bán hết người này đến người khác, bọn họ muốn làm một con người. Chỉ có điều là.. ai cho bọn họ tự do để mà làm người đúng nghĩa đây? Ngay đến quan phủ còn phải luồn cúi đi qua nữa là.

    Có Triệu công tử chống lưng, Túy Hương Lầu khó có thể lung lay. Và điều đó cũng đồng nghĩa những cô gái bị bắt, bị bán vào đây, bọn họ sẽ không bao giờ còn tự do được nữa. Năm tháng sau này của họ, nếm trải có chăng là cay đắng, tủi nhục.. Để rồi cuối cùng, bọn họ sẽ chết đi như những kẻ vô danh, không người thương tưởng..

    Theo lý thì chuyện sẽ là như vậy. Tuy nhiên, tất cả đã thay đổi vì sự xuất hiện của Lăng Ba. Ngay từ giây phút Túy Hương Lầu đánh chủ ý lên người Lăng Ba, muốn biến nàng thành món hàng để thu lợi thì số phận của thanh lâu này coi như đã xác định rồi. Nó sẽ không bao giờ còn tồn tại nữa.

    Trong đêm hôm ấy, Lăng Tiểu Ngư đã ra tay giết hết tất cả những người mà hắn cho là đáng giết. Chẳng hạn như Dung tú bà, đám hạ nhân đã bắt Lăng Ba, những tên đồng phạm.. Hơn ba mươi mạng người, thoáng chốc đều gục ngã. Kẻ đứt đầu, người gãy tứ chi, nhưng bi thảm nhất thì phải kể đến Dung tú bà. Tay, chân, mình mẩy, những bộ phận trên người bà ta thì đúng còn thật, tuy nhiên, ở trên những bộ phận ấy, chúng chỉ sót lại mỗi xương, bằng như da thịt.. hết thảy đều bị róc hết. Thê thảm, cũng vô cùng gớm ghiếc. Tới độ mà khi quan binh chạy tới, chứng kiến thi thể, ai nấy cũng đều cảm thấy rợn người, có kẻ nhịn không được còn ôm bụng nôn thóc nôn tháo..

    Huyết án kinh hoàng đã khiến Phúc Âm trấn xôn xao, náo loạn một thời gian dài. Đối với chuyện này, Triệu công tử tất nhiên rất giận, đã yêu cầu quan phủ gấp rút điều tra; song song với đó, hắn còn tự mình huy động nhân mã của Triệu phủ để mà tra xét. Nhưng, họ Triệu hắn tra xét còn chưa được bao lâu thì chính cái mạng của hắn cũng đã bị người ta lấy đi. Đám thuộc hạ của hắn cũng là như vậy, đều bị giết hết.

    Hôm đó, hung thủ sau khi gây án xong, hắn đã không rời đi. Hắn đã đứng đó đợi cho quan binh tìm tới. Lúc này hắn mới quay đầu nhìn đám quan binh, nói với bọn họ: "Về bảo với chủ của các ngươi, biết khôn thì hãy làm một vị quan tốt, nếu không.. hừ..".

    Dứt câu, người nọ phẩy tay một cái, lập tức cả trường thành ầm ầm sụp đổ, dưới chân y, mặt đất cũng nhanh chóng tách ra, tạo thành hố sâu.

    Tới đó thì tất cả quan binh, dân chúng toàn bộ đều câm nín, thâm tâm một trận kinh hoàng.

    Một cái phẩy tay liền hủy đi trường thành, chia đôi mặt đất, đấy nào phải sức người có thể làm ra. Người kia, y chắc chắn không phải người, khẳng định tu sĩ, hơn nữa còn là tu sĩ cấp bậc rất cao.

    Thế là kể từ đó, huyết án Túy Hương Lầu chìm xuống, không còn ai dám nhắc đến chuyện truy bắt hung thủ nữa. Thậm chí cái chết của Triệu công tử, đương triều thái úy Triệu Bân cũng chỉ đành nuốt lệ cho qua.

    Phàm nhân thế tục đấu sao được với tiên gia.

    * * *

    * * *

    Cách trấn Phúc Âm khoảng chừng hai dặm, bên trong một căn nhà lá đơn sơ..

    Trên chiếc giường tre đã cũ, dưới những tia nắng từ cửa sổ chiếu vào, một cô gái còn đang say ngủ. Mặt mũi của nàng phải nói là không hề tệ, rất xinh đẹp. Kể cả khi bây giờ trên khuôn mặt ấy đang có những vết sưng bầm đi nữa..

    "Ưm..".

    Nằm im bao lâu không rõ, bờ môi cô gái bỗng bất ngờ nhích động. Từ trong cổ họng nàng, một tiếng "ưm" khẽ cất lên. Kế đó, một đôi mắt từ từ mở ra..
     
  8. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 667: Trùng phùng (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô nương, cô tỉnh rồi à?".

    Hiện lên trong mắt Lăng Ba là một bà lão tuổi độ năm mấy sáu mươi, mái tóc hoa râm, mặt hằn in những dấu chân năm tháng, thoạt trông có phần tang thương khắc khổ. Dù vậy, nụ cười của bà thì lại đầy vẻ lạc quan.

    "Ông lão, mau qua xem! Lăng cô nương đã tỉnh rồi!".

    Tiếng gọi của bà lão vừa dứt chưa bao lâu thì từ gian ngoài, một ông lão mặc hôi y cũ kỹ đi vào.

    Tương tự người vợ của mình, mặt mũi ông cũng có phần khắc khổ, răng đã rụng ba chiếc, còn tóc thì cũng bạc trắng cả đầu.

    Tiến đến bên giường, ông lão cúi nhìn cô gái vừa mới tỉnh dậy, vui mừng nói: "Cô nương cuối cùng cũng tỉnh rồi, thật tốt quá!".

    "Các người.. khục khục..".

    "Cô nương, không cần gấp không cần gấp..".

    Tiếp lời ông lão, bà lão mới ngồi xuống, dang tay dìu đỡ cô gái: "Lăng cô nương, cô còn đang bị thương, đừng cử động mạnh".

    Lăng Ba một tay giữ lấy ngực, đợi cho hơi thở bình ổn lại thì hỏi: "Xin hỏi hai người là ai? Ta đang ở đâu?".

    "Ở đây là nhà của chúng ta. Lăng cô nương không cần lo lắng, cứ yên tâm tịnh dưỡng." Bà lão nở nụ cười hiền hậu, đáp.

    Lăng Ba đã hoàn toàn định thần, nghi hoặc: "Bà.. bà sao lại biết ta họ Lăng?".

    Lăng Ba không thể không nghi ngờ. Nàng nhớ sau khi mình thoát khỏi Túy Hương Lầu, trên đường trốn chạy bởi mệt quá nên đã ngất đi. Hai ông bà lão này, nàng rõ ràng chưa từng gặp qua trước đó. Cứ cho là bọn họ đã cứu nàng, đưa nàng về đây, vậy thì cũng không có khả năng tận tường danh tính được.

    Thấu hiểu nỗi nghi hoặc trong lòng Lăng Ba, bà lão mới giải đáp: "Lăng cô nương, là tướng công của cô nương nói cho chúng ta biết".

    Tướng công?

    Lăng Ba lại càng thêm mờ mịt. Nàng đã xuất giá bao giờ mà có tướng công?

    "Tướng.. tướng công nào? Ta còn chưa..".

    "Còn chưa gì?" Lăng Ba nói chưa hết câu thì một giọng nam nhân đã cất lên, truyền vào tai nàng.

    Giọng nói này..

    Thanh âm quen thuộc làm Lăng Ba kích động. Chẳng màng thương tích trên người, nàng vịn vào giường, ý tứ muốn đứng lên.

    "A!".

    "Khục khục..".

    "Lăng cô nương, cẩn thận.." Ngó thấy Lăng Ba bởi động đến thương tích mà ho, hai ông bà lão mới lo lắng nâng đỡ hỏi han. Nhưng lời bọn họ nói, Lăng Ba dường như đã chẳng còn nghe được nữa rồi. Lúc này hai mắt nàng chỉ tập trung trên khuôn mặt một người..

    Đã bao lâu rồi nàng chưa nhìn thấy bóng dáng thân quen này?

    Nàng không nhớ nữa. Lăng Ba nàng..

    Đây có phải thật? Hay chỉ là một giấc mơ?

    "Bà lão, chúng ta ra ngoài thôi." Rất có ý tứ, ông lão nắm tay người vợ già của mình kéo đi, nhường lại không gian cho đôi trẻ.

    Tấm màn được vén lên rồi nhanh chóng buông xuống, Lăng Tiểu Ngư cầm theo một cái chén hướng chiếc giường tre tiến lại.

    Lăng Ba thấy hết nhưng vẫn không nói gì. Nàng vẫn cảm thấy mình đang sống trong giấc mộng.

    "Lăng Ba." - Lăng Tiểu Ngư đặt chén thuốc xuống chiếc bàn nhỏ gần đó, nói - "Thái độ này là ý gì? Nhìn thấy mặt ta khiến nàng không vui sao?".

    Lăng Ba vẫn lặng im như cũ. Nhưng khác trước, thay vì chỉ ngồi yên thì nàng đã nâng tay. Một cách chầm chậm, run run, nàng chạm vào áo Lăng Tiểu Ngư. Rồi, nàng sờ lên khuôn mặt hắn. Bên má, cánh mũi, làn môi.. Theo sự di chuyển của những ngón tay, nước mắt nàng cũng lặng lẽ chảy ra, xuôi hẳn thành dòng.

    "G-Gi.. Giá.. Giáo..".

    "Giáo chủ", Lăng Ba muốn gọi, nhưng môi mấp máy mãi mà vẫn chẳng thành câu. Cảm xúc của mình, Lăng Ba nàng cũng không rõ là gì. Loại tâm tình này nàng chưa bao giờ trải qua trước đây. Nó rất kỳ lạ. Vui không hẳn vui, buồn lại không phải buồn. Thế nhưng nó rất mãnh liệt, như muốn phá tan lồng ngực của nàng vậy..

    Ngồi trên ghế, Lăng Tiểu Ngư nhẹ nhàng đưa tay vén mấy sợi tóc phủ trên má giai nhân, dịu dàng nói: "Đừng khóc. Bổn giáo chủ đã tới đón nàng rồi đây".

    "Giáo chủ!".

    Câu nói của Lăng Tiểu Ngư giống như một lời xác nhận, để cho Lăng Ba biết rằng nàng cũng không phải nằm mơ, rằng giáo chủ đã tha thứ cho nàng, rằng.. hắn vẫn muốn nàng bên cạnh. Đó là lý do vì sao Lăng Ba lại òa khóc. Sau bao đau khổ, tủi nhục, rốt cuộc.. rốt cuộc nàng cũng có thể trở về được rồi.

    Giáo chủ, Lăng Ba sẽ không bao giờ rời xa người nữa.. Sẽ không bao giờ nữa..

    * * *

    Lăng Ba khóc, lệ rơi không ít. Đợi nàng phát tiết tâm tình xong thì chén thuốc trên bàn cũng đã nguội hẳn. Khẽ liếc qua nhìn nó, Lăng Tiểu Ngư lắc đầu: "Xem nàng kìa, khóc đến nỗi làm cho chén thuốc cũng nguội mất".

    Nói đoạn, hắn bưng chén thuốc lên, lấy muỗng múc đưa đến trước mặt Lăng Ba: "Có còn hơn không. Nào, há miệng".

    Lăng Ba im lặng làm theo, há miệng uống thuốc. Nhưng khi nước thuốc vừa chảy vào trong miệng thì nàng đã phải nhăn mặt nhíu mày.

    Đắng quá.

    Khó khăn nuốt xuống ngụm thuốc, Lăng Ba nói: "Giáo chủ, thuốc..".

    "Sao?".

    "Đắng".

    "Thuốc đắng dã tật".

    Lăng Tiểu Ngư chả có nửa điểm thương tình, tiếp tục cầm muỗng múc thuốc.

    Nhìn chiếc muỗng đưa tới, Lăng Ba thực lòng e ngại.

    "Giáo chủ.. Người không có linh đan sao?".

    "Quên mang".

    Quên mang? Ánh mắt Lăng Ba liếc xuống chiếc không gian giới chỉ mà Lăng Tiểu Ngư đang đeo, âm thầm phủ định.

    Giáo chủ đây rõ ràng là cố tình muốn cho nàng chịu khổ.

    "Giáo chủ, không thể dùng đạo thuật chữa trị sao?".

    "Lặn lội đường xa, thân thể suy nhược, không tiện dùng".

    Nói dối. Lăng Ba thừa hiểu điều đó. Nhưng nàng không dám trách, cũng không dám vạch ra hay là truy hỏi gì. Lăng Ba nàng vốn dĩ là người có lỗi kia mà.

    "Có lẽ giáo chủ vẫn còn giận mình." Lăng Ba thầm nghĩ.

    Hít nhẹ một hơi, nàng thôi không nói thêm gì nữa, há miệng uống thuốc.

    Đắng.. Rất là đắng.. Nhưng không sao, có đắng hơn nữa Lăng Ba nàng cũng cam nguyện uống. Chỉ cần giáo chủ vẫn cần nàng, vẫn muốn nàng ở bên thì bắt nàng làm gì nàng cũng chịu. Đừng nói chỉ một chén thuốc, cho dù có là một ngàn chén thuốc đi nữa Lăng Ba nàng vẫn vui lòng đón nhận.

    Thuốc của giáo chủ dẫu có đắng bao nhiêu thì so với nhân tâm hồng trần vẫn tốt hơn rất nhiều.

    * * *

    "Khà..".

    "Rất đắng?" Lăng Tiểu Ngư đem chén thuốc đã được người uống cạn bỏ lên bàn, hỏi.

    Lăng Ba nhẹ gật đầu: "Đắng lắm".

    "So với những gì nàng đã trải qua thì thế nào?".

    "Giáo chủ, Lăng Ba sai rồi..".

    "Có còn muốn phiêu bạt hồng trần, đi tìm lý tưởng nhân sinh nữa không?".

    "Không đi nữa." Lăng Ba lắc đầu, bất ngờ bước xuống giường, khụy gối quỳ "Giáo chủ, Lăng Ba cam nguyện chịu phạt".

    Lăng Tiểu Ngư trông thấy nàng như vậy thì không đành, lập tức đem nàng đỡ lên. Tay áp lên má, hắn cất giọng thâm tình: "Lăng Ba, nàng có biết ta rất yêu quý nàng không? Đối với ta nàng chính là trân bảo. Nàng bảo ta phạt nàng? Ta cũng muốn phạt nàng thêm nữa lắm. Thế nhưng nếu ta phạt nàng, nếu nàng đau, trong lòng ta sẽ càng đau hơn..".

    "Giáo chủ..".

    Lăng Ba nghe qua những lời ấy, nội tâm vô cùng xúc động. Chẳng màng chi lễ tiết, nàng dang tay ôm lấy Lăng Tiểu Ngư, siết chặt.

    Nam nhân này chính là người vẫn luôn quan tâm nàng, yêu quý nàng. Không ai khác, chính hắn mới thực tâm trân trọng, gìn giữ cho nàng.

    Giáo chủ, cả đời này Lăng Ba chỉ muốn ở bên cạnh người. Lăng Ba sẽ hầu hạ người, chăm sóc người. Cho tới già. Cho tới chết..
     
  9. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 668: Một đôi phu thê

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lăng Ba, ta yêu nàng".

    "Giáo chủ, Lăng Ba cũng yêu người." Đôi tay vẫn còn ghì chặt, Lăng Ba đáp lại, trong giọng nói có chút nghẹn ngào.

    "Có nhiều không?" Lăng Tiểu Ngư hỏi.

    "Nhiều.. Rất nhiều..".

    "Sẽ không rời xa ta nữa chứ?".

    "Không.. Vĩnh viễn không..".

    * * *

    Đêm hôm đó.

    Lăng Ba thì như cũ, vẫn nằm trên giường. Thương tích trên người nàng còn chưa khỏi. Lăng Tiểu Ngư đã không cho nàng dùng linh đan hay thánh dược gì, cũng chẳng thi triển đạo thuật để mà chữa trị. Đối với điều đó, Lăng Ba dĩ nhiên là có thắc mắc. Nàng hỏi: "Giáo chủ, có phải người vẫn còn giận Lăng Ba?".

    "Không." Ngồi trên chiếc ghế mà ban sáng đã ngồi, Lăng Tiểu Ngư lắc đầu, rồi lại tiếp tục thổi nguội chén thuốc vừa đun.

    "Giáo chủ nói dối".

    "Nói dối? Ta không có".

    "Vậy sao giáo chủ vẫn nấu thuốc cho Lăng Ba uống?".

    "Nàng bây giờ là bệnh nhân, dĩ nhiên phải uống thuốc".

    "Nhưng những thuốc này..".

    Lăng Tiểu Ngư tạm ngưng thổi: "Lăng Ba, đây không phải hình phạt. Ta chỉ là muốn có cơ hội chăm sóc nàng nhiều hơn thôi".

    "Không phải hồi sáng ta đã có nói qua rồi sao? Chúng ta bây giờ là một đôi phu thê bình thường nơi thế tục".

    Nghe đến hai tiếng "phu thê", Lăng Ba lại cảm thấy ngượng ngùng.

    Tại sao không sắm vai huynh muội hay là chủ tớ gì đó mà cứ nhất thiết phải giả trang phu thê?

    Lại nói, ở trước mặt hai ông bà lão hiền lành vô hại, việc gì phải giả trang? Rõ ràng giáo chủ..

    "Sao? Lăng Ba nàng không thích?".

    "K-Không phải".

    "Nói vậy là nàng thích?".

    "Lăng Ba..".

    Lăng Ba bị xoay qua xoay lại, thực là cảm thấy bối rối, nhất thời chẳng biết phải đáp sao cho thỏa.

    Thấy vậy, Lăng Tiểu Ngư không những không buông tha mà còn trêu chọc: "Ta nhớ lúc sáng có người nói rất yêu ta, cam nguyện cả đời ở bên cạnh ta. Nếu không gả cho ta thì còn có thể gả cho ai nữa đây?".

    "Giáo chủ!".

    Lăng Ba nhớ đến những lời nói, cử chỉ của mình ban sáng, mặt càng thêm hồng. Trông sắc diện của nàng lúc này, khó có thể nghĩ nàng hiện đang là người bệnh, thể trạng còn rất yếu.

    Thú thực thì Lăng Ba nàng cũng không hiểu được. Nàng không biết tại sao lúc sáng mình lại có thể nói năng, ôm ấp một cách tự nhiên, mạnh bạo tới vậy. Phải biết, trước hôm nay, nàng và giáo chủ vẫn rất giữ lễ. Vượt ngoài lễ giáo tính ra cũng chỉ khoảng thời gian ngắn ngủi bị giáo chủ bắt ép ngủ chung giường tại tẩm cung thôi. Nhưng dẫu là như vậy, giữa nàng và giáo chủ cũng mạnh ai người nấy nằm, chưa từng ôm ấp.. Trong khi đó, hồi sáng này, Lăng Ba nàng không chỉ đã chủ động ôm mà còn ôm rất chặt, cứ như thể là đang ôm báu vật, sợ nó biến mất vậy.

    "Đúng là xấu hổ mà..".

    * * *

    "Hừm.. Được rồi, ta không chọc nàng nữa".

    Nhận thấy chén thuốc đã nguội bớt, hiện có thể uống, Lăng Tiểu Ngư đưa tay cầm lên, lấy muỗng múc.

    "Nương tử, nên uống thuốc rồi".

    "Giáo chủ..".

    "Gì vậy nương tử?".

    Biết có tiếp tục kêu ca thì người cũng chẳng sửa lối xưng hô, Lăng Ba đành miễn cưỡng đón nhận. Nàng há miệng uống nhanh muỗng thuốc, uống xong thì cả khuôn mặt liền nhăn lại.

    Đắng..

    "Giáo chủ, người rõ ràng cố tình để Lăng Ba chịu khổ".

    "Nàng chịu khổ thì ta mới có cơ hội chăm sóc".

    Lăng Tiểu Ngư khẽ cười, lại cầm muỗng múc thuốc: "Nào, chịu khó uống. Số thuốc này ta phải tốn cả canh giờ mới nấu được đấy".

    "Có ai bắt giáo chủ phải đi nấu thuốc đâu..".

    Miệng thì nói vậy nhưng Lăng Ba vẫn theo lời uống hết muỗng thuốc mà Lăng Tiểu Ngư đưa cho. Đó là muỗng thuốc thứ hai. Và tiếp đến sẽ là muỗng thuốc thứ ba, thứ tư, thứ năm.. đáng ra sẽ là như vậy. Nhưng không, Lăng Ba đã không để những muỗng thứ ba thứ tư kia được múc ra. Ngay khi vừa uống hết muỗng thuốc thứ hai thì nàng đã vươn tay đem chén thuốc đoạt đi, kế đấy thì một hơi dốc cạn.

    "Khà..".

    "Ừm, không tệ." Cúi xem cái chén vừa được người đem trả, Lăng Tiểu Ngư vừa ý gật đầu.

    "Thuốc đã uống xong, giờ thì nàng nên đi ngủ".

    "Biết rồi".

    Lăng Ba ứng tiếng, ngả lưng xuống giường, khẽ khàng kéo chăn..

    * * *

    "Giáo chủ".

    "Sao?".

    "Hmm.. Cũng muộn rồi, giáo chủ đi nghỉ đi".

    "Được".

    Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư liền nhấc chân cởi giày; sau giày, hắn cởi tiếp trường y.

    "Giáo chủ, người.. người làm gì vậy?".

    "Cởi đồ đi ngủ?".

    "Người.. Ý người không phải là ngủ ở đây chứ?".

    Chuyện đó Lăng Ba nàng cho rằng không ổn. Ở đây chỉ có duy nhất một chiếc giường, mà giường này thì Lăng Ba nàng đã nằm rồi. Lẽ nào để giáo chủ nằm dưới đất?

    Mà khoan. Xem động thái của giáo chủ thì hình như không định nằm dưới đất. Giáo chủ.. giáo chủ hình như muốn nằm trên giường!

    Nghĩ vậy, Lăng Ba lại càng khẩn trương.

    "Lăng Ba, nàng xấu hổ?".

    Lăng Tiểu Ngư đưa mặt lại gần: "Nàng không phải nói rất yêu ta, muốn ở bên cạnh ta cả đời?".

    "Nhưng mà..".

    "Không có nhưng." Lăng Ba chưa kịp ý kiến thì miệng đã bị Lăng Tiểu Ngư dùng tay che lại.

    "Ta đã nói rồi. Bây giờ chúng ta là một đôi phu thê bình thường chốn thế tục".

    "Giáo chủ..".

    Lăng Tiểu Ngư khẽ lắc đầu, lại cúi sát hơn một chút. Một cách chầm chậm, đôi môi hắn dần áp sát môi của Lăng Ba.

    Ban đầu Lăng Ba nghĩ tránh đi, nhưng rồi không hiểu thế nào nàng lại nằm yên. Hai mắt nàng nhanh chóng khép lại, còn tay thì nắm chặt lấy tấm chăn đang đắp trên người, dáng vẻ rất là khẩn trương.

    Mong đợi? Có một chút. Nhưng lo sợ thì nhiều hơn.

    Lăng Ba nàng yêu thích giáo chủ, điều đó không giả. Từ trong đắng cay, tủi nhục, Lăng Ba nàng đã nhận ra được. Nàng chắc chắn là mình có tình cảm với giáo chủ, cũng biết rõ thứ cảm xúc ấy gọi là gì. Đối với nàng, giáo chủ chính là nam nhân duy nhất mà Lăng Ba nàng cam nguyện sống chung cả đời. Gả cho giáo chủ, đấy chỉ là sớm muộn.

    Yêu, Lăng Ba nghĩ là mình đã yêu. Nàng cũng tin Lăng Tiểu Ngư - kẻ mà nàng yêu - là một nam nhân tốt, biết trân quý, bảo bọc nàng. Nàng biết cho dù bây giờ có trao thân cho hắn thì cũng sẽ chẳng vấn đề gì. Giáo chủ của nàng, hắn sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng.. biết thì biết, hiểu thì hiểu, trong lòng Lăng Ba nàng vẫn cảm thấy lo sợ. Nàng.. còn chưa có chuẩn bị.

    "Khì..".

    Lăng Tiểu Ngư đang tiến bỗng ngưng, cười khẽ. Thay vì môi thì hắn lại kề miệng vào tai Lăng Ba: "Ngủ ngon".

    Thời điểm Lăng Ba mở mắt thì Lăng Tiểu Ngư đã xoay người bước ra khỏi gian phòng. Còn lại một mình, Lăng Ba lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.

    "Giáo chủ, người thật tốt..".

    * * *

    Đến sáng hôm sau.

    Lúc Lăng Ba tỉnh giấc thì Lăng Tiểu Ngư đã ở sát ngay bên cạnh tự bao giờ. Hắn ngồi trên chiếc ghế đặt ở cạnh giường, trong bộ trường y hôm qua, dịu dàng nhìn nàng: "Nương tử, nàng dậy rồi".

    "Nương tử", giáo chủ lại gọi thế nữa rồi. Mặc dù hai tiếng thân mật ấy hôm qua Lăng Ba đã có nghe, còn không chỉ một lần, nhưng lúc này nghe lại vẫn cứ thấy.. nhồn nhột sao đó.

    Lăng Ba định bảo Lăng Tiểu Ngư sửa lối xưng hô, nhưng nghĩ cho dù có phàn nàn thì cũng chẳng ích chi, đành thôi để mặc.

    "Giáo chủ, sao người dậy sớm vậy?".

    Bình thường giáo chủ người không phải đợi đến lúc Lăng Ba nàng vào tẩm cung kêu gọi mới chịu rời khỏi trường kỷ hay sao?

    "Nương tử bị ốm, phận làm tướng công ta đương nhiên phải thức khuya dậy sớm để săn sóc cho nàng".

    Theo sau nụ cười, Lăng Tiểu Ngư chìa tay ra: "Nào, để ta dìu nàng".

    "Giáo chủ, Lăng Ba vẫn đang bị thương".

    "Bị thương? Ai nói?".
     
  10. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 669: Cùng nàng phiêu bạt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lăng Ba chớp chớp hàng mi, thần tình nghi hoặc. Sau, nàng như nghĩ tới gì, vội vàng tự mình kiểm tra thân thể.

    Cảm giác đau nhức đã hết, những vết thâm tím trên da thịt cũng không còn. Chuyện này..

    "Giáo chủ, người?".

    Lăng Tiểu Ngư không nói gì, dùng chút đạo thuật hiển hóa ra một chiếc gương để cho Lăng Ba soi mặt.

    "Những vết thương, chúng biến mất rồi.. Giáo chủ, cảm ơn người".

    "Cảm ơn gì chứ?".

    Lăng Tiểu Ngư nhẹ lắc đầu: "Nàng là trân bảo của ta, ta sao có thể đứng nhìn nàng chịu khổ được. Thật sự không đành".

    "Giáo chủ, người đối với Lăng Ba thật tốt. Lăng Ba..".

    Dường như đoán được Lăng Ba sẽ nói gì tiếp, Lăng Tiểu Ngư lập tức lấy tay che miệng nàng lại: "Lời khách sáo nàng đừng nói. Giữa chúng ta thì điều đó không cần".

    "Nào, bây giờ nàng đã khỏe rồi, chúng ta ra chào tạm biệt hai vợ chồng Chu lão".

    * * *

    Trước cửa nhà, Chu lão và Chu bà đứng nhìn Lăng Ba không chớp mắt, khuôn mặt thì kinh nghi bất định. Bọn họ rất ngạc nhiên, chẳng hiểu vì sao mà thương tích của Lăng Ba lại khỏi nhanh như vậy. Bọn họ nhớ hôm qua khuôn mặt Lăng Ba rõ ràng còn thâm tím, tay chân cũng thế, ấy vậy mà giờ.. một vết bầm nho nhỏ cũng không thấy a.

    "Lăng cô nương, thương tích của cô?".

    Nhoẻn miệng cười, Lăng Ba đáp: "Chu bà, thương tích của Lăng Ba đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi".

    "Thật kì diệu." Bên cạnh Chu bà, Chu lão cảm thán. Sống bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Chu lão chứng kiến một trường hợp như này.

    "Xem ra là chân tình cảm động trời xanh".

    Chu lão cười hiền hậu nhìn Lăng Ba: "Lăng cô nương, cô nương có một tướng công rất tốt, nhớ phải giữ chặt".

    "Chu lão, người nói gì vậy.." Lăng Ba có chút thẹn, nói xong liền cúi đầu.

    Chu bà biết ý cười cười, quay sang nói với Lăng Tiểu Ngư: "Lăng công tử, cậu cũng phải trân trọng nương tử của mình. Nữ nhân tốt như Lăng cô nương đây không dễ tìm đâu".

    Lăng Tiểu Ngư gật nhẹ, trong lòng thầm mong có thể ở bên cạnh "nương tử" của mình lâu hơn một chút..

    * * *

    Tạm biệt đôi vợ chồng già chất phác thiện lương, Lăng Tiểu Ngư cùng Lăng Ba xuôi thẳng phương bắc mà đi.

    Bay? Độn? ".

    Đều không phải. Bọn họ dùng ngựa. Đó là một con bạch mã do Lăng Tiểu Ngư đã chuẩn bị sẵn từ đêm hôm qua.

    * * *

    " Ông lão, đang nghĩ gì vậy? "Đứng trông theo thân ảnh người đi, Chu bà chợt ngó sang Chu lão, thấy vẻ mặt ông có nét đăm chiêu thì thắc mắc hỏi.

    Chu lão khẽ cười, xoay qua nắm tay Chu bà, đáp:" Tôi đang nhớ lại thời trẻ của mình. Lúc tôi và bà mới thành thân, so với hai người họ cũng không khác nhau là mấy ".

    " Ông này.. "- Chu bà phản ứng ngay -" Hồi trẻ ông làm gì mà so được với Lăng công tử. Ông có thấy cái khí chất đó không? Người bình thường khó mà có được ".

    " Phải phải.. ".

    Chu lão không những không chút nào phật ý mà còn cười rất tươi. Tay vẫn nắm chặt bàn tay của người vợ đã cùng mình đi qua biết bao thăng trầm, ông dẫn bà vào bên trong nhà.

    " Ông lão, trên bàn có cái gì phải không? ". Vừa bước vào nhà, Chu bà liền chỉ tay về phía chiếc bàn đặt ở giữa gian trước của căn nhà, nói.

    Chu lão đi tới, xem qua thì bảo:" Trên bàn còn có lời nhắn. Hẳn là của Lăng công tử ".

    " Ông lão, ông đọc lên cho tôi nghe ".

    Chu lão bắt đầu đọc:" Một chút quà mọn, xin hãy nhận lấy ".

    " Ông lão, nói vậy trong cái túi này.. ".

    Chu lão không đáp, thay vào đó, ông đem chiếc túi mở ra.

    Tức thì, hơn chục nén bạc hiện lên trong những con mắt già nua.

    " Cái này.. ".

    " Là ý tốt của họ ".

    * * *

    Trên con đường mòn, bóng bạch mã lướt đi như bay. Trong gió, thỉnh thoảng có tiếng người cất lên. Hầu hết đều khởi đầu bằng hai từ" giáo chủ ", giống như bây giờ.

    " Giáo chủ! Chúng ta đang đi đâu vậy? "Ngồi trên yên ngựa, ở đằng trước, Lăng Ba cố nói to để cho người phía sau có thể nghe rõ. Trong lòng nàng đang cảm thấy nghi hoặc, cần giải đáp.

    Bạch Lộ Sơn nằm ở hướng nam, nếu muốn về thì phải theo hướng nam mới đúng, nhưng đằng này giáo chủ lại nhắm thẳng phương bắc chạy đi.

    " Lăng Ba, chúng ta sẽ không về Huyết Sát Giáo. "Trái với Lăng Ba, Lăng Tiểu Ngư nói khá là nhỏ nhẹ. Dù vậy, mỗi một lời hắn nói ra, hết thảy Lăng Ba đều nghe rất rõ, giống như là chúng truyền thẳng vào trong lỗ tai nàng vậy.

    " Giáo chủ! Chúng ta không về Huyết Sát Giáo thì đi đâu? ".

    " Phiêu bạt giang hồ ngoạn phong cảnh! ".

    * * *

    Ngày hôm sau.

    Giữa bãi cỏ xanh mướt, bên dưới một ngọn đồi vô danh.

    Lăng Ba ngồi trên yên ngựa, cúi xuống nhìn Lăng Tiểu Ngư, thần tình có chút lo lắng:" Giáo chủ, hay là thôi đi. Lăng Ba không muốn cưỡi ngựa nữa ".

    " Sao lại không cưỡi? Nàng sợ? ".

    Lăng Ba thành thật gật đầu. Nhớ lần trước cưỡi ngựa, con ngựa chạy còn chưa được bao lâu thì nàng đã ngã sấp mặt rồi a.

    " Không cần sợ. Ta sẽ ngồi ngay sau lưng nàng".
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...