Chương 480: Bắt đầu Bấm để xem "Thiên không toàn, Địa không vẹn, Nhân Thần hữu khuyết?". Thần tình ẩn ẩn tức giận, thần điểu Chu Tước tiến lên hai bước. Nàng nhìn Lăng Tiểu Ngư, chất vấn: "Ngài dựa vào đâu mà dám nói như vậy?". Lăng Tiểu Ngư không vội đáp. Hắn cúi người đem một đóa sen hồng hái xuống, thẳng lưng mới hồi âm: "Các ngươi đều là thần linh chí thượng của thế giới này, đều có cảnh riêng của mình. Quyền năng sáng tạo các ngươi hẳn đều hiểu đi". Chu Tước, Minh Tôn, Vũ đều không nói gì, chờ nghe tiếp. Thực lòng, bọn họ vẫn hy vọng có thể thông qua đối thoại mà "giảng hòa" với vị chí tôn đến từ thiên ngoại này. Tiếc rằng.. Lăng Tiểu Ngư hắn lại không muốn hòa giải gì ở đây cả. Thôn phệ thế giới này, và thêm nhiều thế giới khác nữa, hắn sẽ làm vậy. Bởi đó là ý nghĩa cho sự tồn tại của hắn. Ngay từ đầu hắn vốn đã không có quyền lựa chọn rồi. Hắn.. cũng chỉ là một con rối mà thôi. * * * Chẳng để cho ba người Chu Tước, Minh Tôn, Vũ chờ lâu, Lăng Tiểu Ngư nói tiếp: ".. Các ngươi có thể hiểu như vầy. Hơi khác các ngươi, ta tạo ra không chỉ một mà rất nhiều cảnh, và mỗi cảnh mà ta tạo, nó đều rất rộng lớn. So với thế giới này của các ngươi còn muốn lớn hơn rất nhiều. Sinh linh cũng là như vậy, rất phong phú đa dạng, người thần đều có". Vũ, Minh Tôn, Chu Tước dù ngoài mặt chẳng để lộ ra bao nhiêu cảm xúc nhưng trong lòng, tâm tình lúc này thật là đang vô cùng rúng động. Không những tạo ra nhiều cảnh rộng lớn mà bên trong cảnh ấy còn diễn sinh nên cả người và thần.. Đây khác nào đang bảo mỗi một cảnh của y đều là một thế giới hoàn thiện, giống như thế giới này.. "Lúc ta sinh, Trời còn chưa có Thiên Địa thành.. lại muốn diệt ta..". Hai câu nói vang vọng không trung, được lặp đi lặp lại vào lúc đối phương thức tỉnh, một phần ý nghĩa chính là như thế sao? Đối phương là kẻ đã tạo ra Thiên, đã lập ra Địa? Nhân Thần đều là do đối phương mà thành? Nói vậy đối phương đây chẳng phải là.. Không quá bận tâm đến cảm nhận của mấy người Vũ, Lăng Tiểu Ngư vẫn như cũ, hững hờ cất giọng: "Thế giới này các ngươi nghĩ làm sao mà thành? Sinh mệnh của các ngươi là từ đâu mà có?". "Có thể ta không trực tiếp sáng tạo nên nơi này, nhưng nơi này vốn dĩ vẫn nằm trong thế giới của ta, do" thần "của ta khai mở. Pháp tắc vốn là đồng dạng". Chuyển mắt nhìn qua Chu Tước, Lăng Tiểu Ngư chốt lại: "Thiên do ta khai, Địa do ta lập, Nhân Thần đều do ta mà thành. Ngươi nói xem, ta có tư cách để định nghĩa vạn vật sinh linh?". Trong cái nhăn mày, Chu Tước giữ vững tâm tình, hồi đáp: "Thôi được. Cứ cho lời ngài là đúng, cứ cho vạn vật thế gian là do ngài diễn sinh ra, như vậy thì ngài cũng không thể thích làm gì thì làm, muốn phá hủy liền phá hủy. Muôn vạn chúng sinh lẽ nào đều vô nghĩa với ngài?". Trái với suy nghĩ của Chu Tước, Lăng Tiểu Ngư lắc đầu: "Ngươi lầm rồi. Vạn vật sinh linh đối với ta đều rất có ý nghĩa". Quay mặt sang hướng khác, trong mắt ẩn hiện chút ưu thương, hắn tiếp tục: "Ta đã từng rất yêu quý, đã từng tận tâm giáo dưỡng. Nhưng.. chúng vẫn thường làm sai". ".. Một lần lại một lần, chúng cứ sai hết lần này đến lần khác. Ta chỉ cho chúng con đường sáng, nhưng đa phần đều đi vào ngõ tối. Ta chỉ cho chúng bến bờ an lạc, nhưng hầu hết đều thích đắm chìm trong hoan hỉ trần ai. Để rồi khi nhận ra mình ở cõi u minh, mắt không thể thấy dương quang, tai không thể nghe chánh pháp, chúng kêu gào than khóc, cầu ta dang tay cứu độ..". "Trên con sông ấy, mỗi ngày ta đều dùng đò để vớt chúng lên, đưa chúng qua bên kia bờ an lạc. Nhưng ta càng giúp chúng bao nhiêu, chúng lại càng sa đọa bấy nhiêu. Con đò của ta không làm sao chở hết được..". "Trên con sông ấy, mỗi ngày ta đều nghe tiếng than khóc. Trong cõi trần ai, mỗi ngày ta đều nhìn thấy ác tâm sinh khởi, tà niệm che thiên. Ta càng lúc càng trở nên suy yếu, càng ngày càng trở nên mệt mỏi.. Thật sự rất mệt mỏi..". Xoay đầu lại, trong đôi mắt chút ưu thương đã hoàn toàn tiêu thất, Lăng Tiểu Ngư kết luận: "Ngay từ đầu vốn dĩ đã là sai". * * * Vũ, Minh Tôn, Chu Tước đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Minh Tôn đặt một tay trước ngực, nói: "Chúng sinh hữu tình, làm sao có thể không phạm sai lầm. Ngài vì vậy mà diệt đi tất thảy, chẳng quá nhẫn tâm ư?". "Ta nhẫn tâm?". Lăng Tiểu Ngư cười nhạt: "Tiểu hòa thượng, ngươi không hiểu. Tâm của ta, các ngươi không hiểu". Hít nhẹ một hơi, Lăng Tiểu Ngư bảo, giọng dứt khoát: "Ta biết các ngươi nghĩ gì, nhưng câu trả lời của ta vẫn chỉ như vậy: Hoặc các ngươi giết ta, hoặc ta sẽ hủy diệt thế gian này". "Ngài thật sự muốn hủy diệt thế gian này?". Bảo trì im lặng từ nãy giờ, Vũ bất ngờ lên tiếng. Nàng nhìn thẳng vào mắt Lăng Tiểu Ngư: "Nếu đó thật là mong muốn của ngài, vậy ngài hà tất phải cùng chúng ta nhiều lời như vậy? Theo ta thấy thì rõ ràng ngài..". "Ngươi lầm rồi". Lăng Tiểu Ngư cắt ngang lời Vũ: "Ta không do dự, cũng chẳng đắn đo, ý định của ta lại càng không có khả năng thay đổi". "Vậy thì tại sao ngài?". "Ngươi cần một lời giải thích ư? Vậy được, ta sẽ cho ngươi câu trả lời". Tay chỉ vào ngực mình, Lăng Tiểu Ngư nói ra đáp án: "Một phần trong ta muốn như vậy, một sự giải thoát". Giải thoát? Trong lúc ba người Vũ, Minh Tôn, Chu Tước còn chưa kịp hiểu thì nơi đối diện, Lăng Tiểu Ngư đã bất ngờ tiết lộ: "Thật ra bây giờ ta đang rất yếu nhược. So với thuở ta khai Thiên lập Địa, sức mạnh một phần vạn cũng chẳng bằng. Nói cách khác, các ngươi vẫn có khả năng giết được ta". "Nhớ kỹ, đây là cơ hội duy nhất để các ngươi cứu lấy thế giới này.. Giờ thì ra tay đi". * * * Lời, Lăng Tiểu Ngư đã sớm nói xong, nhưng Vũ, Chu Tước, Minh Tôn, bọn họ vẫn không làm sao lý giải được. Đối phương nói muốn hủy diệt thiên địa này, theo lý cần nhanh chóng ra tay mới phải. Ấy vậy mà không. Sau khi bị Minh Tôn dùng phật lực dịch chuyển tới đây thì đối phương lại tỏ ra rất đỗi từ tốn. Đối phương kể cho bọn họ nghe về lai lịch của mình, lý do vì sao phải hủy diệt thiên địa, xóa bỏ sinh linh, rồi còn tiết lộ tình trạng suy yếu của mình nữa.. Đối phương bảo sở dĩ làm thế là vì một phần bên trong mình mong muốn như thế, được giải thoát. Nhưng "một phần bên trong" kia là ai, là cái gì? Thêm nữa, tại sao lại là "giải thoát"? Khỏi ai, khỏi cái gì? Rất nhiều thứ mâu thuẫn. Lời nói và hành động của Lăng Tiểu Ngư, chúng không trùng khớp gì cả. Chắc chắn phải có ẩn tình. Vũ, Minh Tôn, Chu Tước tin rằng như vậy. Thực lòng, bọn họ cũng muốn tìm hiểu ngọn nguồn lắm. Chỉ tiếc rằng.. Lăng Tiểu Ngư đã không cho bọn họ thêm thời gian nữa rồi. Với khí thế được đề thăng mạnh mẽ, Lăng Tiểu Ngư đã vừa đem đôi long ngư của mình gọi ra. Bất đắc dĩ, vì bảo vệ thế giới này, Minh Tôn buộc phải hành động. Tay phải đặt trước ngực, từ trên người y kim quang tức thì chiếu rọi. Y đạp nhẹ hư không, lao thẳng về phía Lăng Tiểu Ngư, cùng đối phương giao chiến. Thấy vậy, Chu Tước và Vũ cũng không chần chừ thêm nữa, nhanh chóng tiến đến hỗ trợ. "Hống!". "Hống!". Trên bầu trời, Minh Long và Huyền Long của Lăng Tiểu Ngư vốn đã đợi sẵn, vừa trông thấy Vũ và Chu Tước lao lên thì ngay lập tức ngâm lên. Mỗi con một hướng, chúng tiến hành đánh chặn. Một trận ác chiến lúc này đã thực sự bắt đầu.
Chương 481: Các lộ thần thông Bấm để xem "Tiểu hòa thượng, nên dốc hết lực đi". Vừa bị đẩy lui, lại nghe Lăng Tiểu Ngư nói ra như vậy, Minh Tôn trong lòng trầm trọng, lập tức đem đại thần thông xuất ra. Theo cánh tay trái đưa về phía trước, chuỗi bồ đề y đang đeo cũng liền bay ra. Đương nhiên đây không phải cái mà Minh Tôn y đã dùng trước đó. So với cái trước thì chuỗi bồ đề này nhỏ hơn. Dù vậy, uy năng của nó thì lớn hơn rất nhiều. "Vạn Pháp Luân Chuyển!" Từ trong miệng Minh Tôn, thanh âm cất lên. Phản ứng lại, những hạt bồ đề lập tức đại phóng kim quang, cùng nhau tách ra rồi đem Lăng Tiểu Ngư phong tỏa. "Phá!". "Oành!". "Oành!". "Oành!". * * * Mười tám tiếng nổ đồng loạt vang lên, hết thảy đều nhắm vào Lăng Tiểu Ngư. Phải công nhận lực công phá kia, nó cực kỳ to lớn. Thậm chí chỉ dư âm trùng kích thôi cũng đủ khiến cho đại sơn ở cách đó hơn mười dặm ầm ầm đổ sập. Nhưng, mạnh thì mạnh, lần tấn công này của Minh Tôn vẫn chưa thể tổn hại gì được đối thủ. Lăng Tiểu Ngư, hắn vẫn bình an vô sự, cả người vẹn nguyên. Được bao bọc trong hôi quang, Lăng Tiểu Ngư ra chiều thất vọng: "Tiểu hòa thượng ngươi chỉ có bao nhiêu đó bản lãnh thôi sao?". Trong cái lắc đầu, hắn đưa tay chỉ về một dãy núi ở xa vài mươi dặm. Tức thì, dãy núi kia nổ vang một tiếng, tiếp đấy liền hóa thành tro bụi. Một cành cây, một viên đá thậm chí cũng không còn sót lại. "Tiểu hòa thượng, nếu không muốn vạn vật thế gian hóa thành tro bụi thì hãy đem hết thảy thực lực xuất ra đi. Đạo pháp của ngươi vốn dĩ cao hơn những gì ngươi đang thể hiện nhiều". "Ngài tại sao phải như thế? Lẽ nào thật phải ta sống ngươi chết, ngươi sống ta chết mới cam ư?". "Tiểu hòa thượng, có nói ngươi cũng không hiểu. Đã vậy ngươi hà tất phải nhiều lời?". Biết dẫu bản thân có khuyên can thế nào cũng vô dụng, Minh Tôn rốt cuộc cũng chỉ đành chiếu theo lời đối phương mà làm, đem toàn bộ thực lực xuất ra. Sau một câu niệm, toàn thân y, từ đầu tới chân, da thịt bỗng hóa thành kim sắc. Đồng thời, một hư ảnh phật đà ba đầu mười tám cánh tay cũng nhanh chóng xuất hiện. Xuôi theo ý niệm của Minh Tôn, hư ảnh phật đà mở trừng sáu mắt, mười tám cánh tay đồng loạt hướng về Lăng Tiểu Ngư, thay phiên đánh tới. Chẳng chút e ngại, bên này, Lăng Tiểu Ngư cũng điều động linh lực, xuất chưởng đối kháng. Hễ mỗi lần hắn đưa tay về phía trước là một hôi thủ to lớn liền bay ra, khí thế so với những kim thủ của tôn phật đà ba đầu mười tám cánh tay kia cũng không hề thua kém. "Oành!". "Oành!". * * * "Oành!". * * * Bên phải kim thủ, bên trái hôi thủ, đôi bên chẳng chút khoan nhượng, trực tiếp đâm thẳng vào nhau, từ đấy đưa tới những tiếng bạo liệt đinh tai. Trước chưa dứt sau đã vang, cứ vậy mà nối nhau không ngừng. Tất nhiên, pháp tướng vẫn chưa phải thần thông lợi hại nhất của Minh Tôn. Sau pháp tướng, y còn có những thủ đoạn ghê gớm khác nữa. Ví như.. phật bảo chẳng hạn. Chỉ thấy chiếc áo cà sa trên người Minh Tôn không cánh tự bay, một mạch hướng thẳng đến vị trí của Lăng Tiểu Ngư, phiêu phù ngay trên đỉnh đầu hắn. Đã sớm tung người lên cao, Minh Tôn xoè rộng bàn tay, rồi đem nắm lại, miệng hô lớn: "Tỏa!". Ngay tức khắc, chiếc áo cà sa liền biến lớn, đem cả một vùng trời đất thu hết vào. Lăng Tiểu Ngư, hắn cũng nằm ở bên trong. Mắt thấy đã đắc thủ, Minh Tôn tiếp tục động thần niệm, thông qua đó mà chỉ thị pháp tướng công kích đúng vị trí của Lăng Tiểu Ngư. Trên không trung, mười tám cánh tay màu vàng kim rất nhanh liền đánh xuống. Nhưng, chính tại lúc này, khi kim thủ phật đà sắp sửa tiếp cận thì một bất ngờ nho nhỏ đã xảy ra. Bên trong chiếc áo cà sa của Minh Tôn, một tiếng hét dài chợt cất lên. Kế đó.. "Rẹt!". "Rẹt!". "Rẹt!". * * * chiếc áo cà sa, nó liên tiếp bị xé rách, cuối cùng thì hoàn toàn bị phá hủy. Được bao bọc trong thứ linh quang tang thương cổ lão, Lăng Tiểu Ngư nâng nhẹ cánh tay. Từ đầu ngón tay hắn, hàng tá sợi tơ xuất ra, chia làm hai hướng tiến công Minh Tôn và pháp tướng của y. Không thể không nói, những sợi tơ do lực lượng hóa thành này, chúng lợi hại vô cùng. Thoạt trông thì nhỏ bé đấy, thế nhưng độ bền bỉ và sức mạnh ẩn chứa bên trong thì quả thực đáng gờm. Thiết nghĩ, chỉ cần bị chúng trói giữ thôi thì đối thủ khó lòng mà thoát ra được. Minh Tôn hiểu rõ điều ấy, chính vì vậy nên mới phải thận trọng ứng phó, liên tiếp tránh lui. Tuy có hơi chật vật nhưng rốt cuộc thì Minh Tôn vẫn thành công thoát ra khỏi sự bủa vây từ những sợi tơ màu xám nọ. Chỉ có điều là.. hư ảnh tôn phật đà do Minh Tôn y gọi ra, nó lại không được may mắn như vậy. Lúc này, tay chân mình mẩy của nó đều đã bị trói chặt. Rồi.. Sau một tiếng "Phá" của Lăng Tiểu Ngư, hư ảnh tôn phật đà đã nổ tung trong tích tắc. * * * Đối với sức mạnh của Lăng Tiểu Ngư, nếu nói Minh Tôn không hề kiêng kỵ thì khẳng định là nói dối. Thực chất trong lòng y rất e ngại, thậm chí là khiếp sợ. Đặc biệt khi y nghĩ đến những lời kia.. Đối phương bảo mình bây giờ đang hết sức yếu nhược, so với trước đây thì một phần vạn cũng chẳng bằng mà còn ghê gớm như vầy, thử hỏi ở thời kỳ toàn thịnh, sức mạnh của đối phương còn kinh khủng tới đâu? Dám cá muốn hủy đi thế giới này bất quá cũng chỉ một cái phẩy nhẹ mà thôi. Thân là người đã chứng đắc quả vị, lấy nhãn lực cùng trí tuệ của mình, Minh Tôn sớm đã biết tới những điều mà kẻ bình thường không cách nào biết được. Y hiểu rõ thế giới của mình vốn không phải duy nhất, bất quá một phần trong vũ trụ bao la mà thôi. Y biết ở ngoài kia còn có những thế giới khác, những vị thần linh khác. Chỉ là.. có tưởng tượng thế nào y cũng không thể ngờ được trong vũ trụ này lại tồn tại một vị chí tôn cường đại tới vậy. Tạo Thiên, lập Địa, định pháp tắc, diễn sinh Nhân Thần.. Thật đã vượt quá tầm hiểu biết của Minh Tôn y rồi. * * * "Đây là cơ hội duy nhất sao?". Tâm tình tuy có hơi phức tạp, nhưng rốt cuộc rồi Minh Tôn cũng hạ xuống quyết tâm. Lặng lẽ hít sâu một hơi, y nhẹ phát lực đem tay áo chấn nát. Tiếp đến, y dang rộng hai tay, trái hướng thiên, phải chỉ địa, miệng phát âm ba. Đó là một tràng cổ ngữ, ước tính tầm chục âm có lẻ. Tại khoảnh khắc âm cuối cùng vừa ra hết thì cũng là lúc dị biến phát sinh. Trên cánh tay bên trái của Minh Tôn, một long ảnh hiện lên, rồi hóa thành thực thể, bay vút lên trời. Trong khi đó, ở cánh tay bên phải, vừa nhảy ra đây lại là một con hổ trắng với hình tướng oai dũng cực kỳ. "Hống!". "Grào.. ào!". * * * "Thương Long, Bạch Hổ sao?". Lăng Tiểu Ngư thoáng liếc nhìn hai sinh vật vừa hiện thân, rồi làm ra hành động đáp trả. Từ trong kim nhãn của hắn, một cặp kỳ lân kim sắc nhanh chóng lao ra. Chúng đón gió mà lên, loáng cái kích cỡ đã to bằng ngọn núi, vượt trội hơn cả đôi Thương Long - Bạch Hổ trước mặt. "Đi đi". Rất có linh tính, hoàng lân vừa nghe Lăng Tiểu Ngư nói xong liền chia nhau ra, một con bay lên trời, một con đáp xuống đất cùng Thương Long - Bạch Hổ giao chiến. "Hống!". "Grào.. ào!". * * * Lăng Tiểu Ngư chả buồn quan sát xem hoàng lân của mình có thể chiếm thế thượng phong trước Thương Long - Bạch Hổ hay không, thay vì quan sát chúng thì mắt hắn lại chuyển sang nhìn Minh Tôn. Lúc này, Minh Tôn đã vừa thi triển thêm một đại thần thông nữa rồi.
Chương 482: Minh Tôn Nguy Nan Bấm để xem Khác trước, hiện Minh Tôn không đứng mà ngồi. Y để hai tay trước ngực, tay trái đặt ngang tay phải dựng dọc, miệng niệm pháp chú. Theo mỗi phật âm y niệm lên thì từ trong miệng y lại có một chữ "Vạn" màu vàng xuất ra. Chúng nối nhau tụ tại trên đỉnh đầu y, dần dần lớn mạnh. Nhìn chữ "Vạn" đang tỏa ra phật lực ấm áp kia, lần đầu tiên Lăng Tiểu Ngư đã phải nhíu mày. Rõ ràng là hắn cảm nhận được sự uy hiếp. Cánh tay nhẹ nâng, hắn đánh ra một chỉ. "Chíu!". "Ong!". Nhưng ngay lập tức, xung quanh Minh Tôn đã hiện ra một tầng bảo hộ vô cùng vững chãi. Vừa rồi cũng chính nó đã đem chỉ pháp của Lăng Tiểu Ngư ngăn lại. Thấy vậy, Lăng Tiểu Ngư mới đề thăng lực đạo. Thay vì chỉ một ngón thì lần này hắn xoè rộng cả bàn tay. Nháy mắt, một hôi thủ khổng lồ xuất ra. "Ong!". "Ong!". Nhưng lần này, kết quả vẫn chẳng có gì thay đổi. Tầng phòng hộ bao bọc Minh Tôn, nó vẫn vẹn nguyên. "Cũng không tệ". Dù đã hai lần công phá thất bại nhưng trên khuôn mặt Lăng Tiểu Ngư vẫn chẳng có bao nhiêu thất vọng hoặc là nao núng. Cử chỉ vẫn từ tốn như cũ, lần thứ ba hắn xuất thủ. Những sợi tơ màu xám một lần nữa tái hiện, theo sự điều khiển của Lăng Tiểu Ngư, chúng xoắn chặt vào nhau, hợp thành một mũi khoan nhắm thẳng tầng bảo hộ của Minh Tôn mà xuyên phá. * * * "Crắc..". "Crắc..". Trải qua khoảng năm bảy giây đối kháng, rốt cuộc thì phật quang hộ thể của Minh Tôn cũng đành cam thất bại. Lấy tốc độ mắt thường có thể dễ dàng thấy được, tầng bảo hộ hiện đã rạn nứt, tùy thời sụp đổ. Thế rồi, chuyện gì đến cuối cùng cũng phải đến. Tầng phật quang trụ thêm được hai giây nữa thì hoàn toàn vỡ vụn. Và điều đó cũng đồng nghĩa rằng những sợi tơ màu xám do Lăng Tiểu Ngư dùng linh lực huyễn hóa ra, chúng sẽ trói buộc và rồi sẽ đem Minh Tôn hủy diệt. Nhưng.. "Sẽ" thì vẫn là "sẽ". Khả năng dù lớn thì bất quá cũng chỉ khả năng, có thành hiện thực hay không, cái đó còn tùy thuộc ở Minh Tôn một phần. Mà Minh Tôn ư? Y nói là "không". Ngay khoảnh khắc tầng phật quang bị những sợi tơ màu xám kia phá hủy, tại nơi ngực Minh Tôn, một đạo kim quang cũng đã loé lên, thị hiện nên hình tướng một vị phật đà râu bạc da nhăn, mặt mày khắc khổ. Lại nói, vị phật đà này vốn cũng chẳng ai xa lạ, đích xác là Minh Lực Cao Vương Phật - chủ nhân đời trước của mảng thiên địa này, đồng thời cũng chính là người đã lưu lại duyên bồ đề cho Minh Tôn, để y dựa vào duyên đó mà tu thành chánh quả, đắc được kim thân. Không như pháp tướng thị hiện trước đó, pháp tướng Minh Lực Cao Vương Phật chẳng hề e ngại gì những sợi tơ màu xám kia. Khá dễ dàng, chỉ sau một ấn của y thì những sợi tơ đã buộc phải thoái lui. Chưa dừng lại ở đó, Minh Lực Cao Vương Phật còn tiếp tục thi triển thần thông, từ một hóa thành hai mươi bốn thân ảnh, tất cả cùng đem Lăng Tiểu Ngư vây kín. Đông ra một chỉ, tây xuất một quyền, nam đánh một chưởng, bắc hoành một cước, hai mươi bốn thân ảnh cứ vậy mà phối hợp tấn công dồn dập. Về phần Lăng Tiểu Ngư - đối tượng đang bị tấn công.. Nhìn kỹ thì cũng không có gì đáng gọi chật vật. Đông tây cũng tốt, nam bắc cũng được, bất kể ở phương vị nào, có tấn công mạnh mẽ ra sao thì hắn đều hóa giải được. Chỉ một pháp tướng liền nghĩ có thể áp chế được hắn? Mơ tưởng! Kim nhãn hiện hung quang, Lăng Tiểu Ngư bất ngờ há miệng. Từ bên trong, một cỗ hấp lực kinh khủng nổi lên, đem bốn phương thiên địa nuốt lấy. Hai mươi bốn thân ảnh Minh Lực Cao Vương Phật đồng loạt nhăn mày. Ai cũng như ai, tất thảy vội vàng thoái lui.. * * * Đợi khi đã thoát ra khỏi phạm vi thôn phệ của Lăng Tiểu Ngư, lúc này hai mươi bốn thân ảnh huyễn hóa từ pháp tướng Minh Lực Cao Vương Phật mới lại ra sức tấn công. Theo những động tác của các thân ảnh, thiên địa nhanh chóng biến đổi. Dưới chân Lăng Tiểu Ngư, ban đầu vốn dĩ là hồ nước năm dặm, nhưng sau cái điểm tay của một thân ảnh phật đà, hồ nước liền biến thành biển lửa. Trên trời cũng là như vậy, vốn dĩ mây bay loáng cái lại hóa thành núi đá, đè xuống đỉnh đầu Lăng Tiểu Ngư.. Hết thảy đều chỉ là một cái phẩy tay, trong một ý niệm. Ghê gớm? Với thường nhân mà thôi. Chứ bằng Lăng Tiểu Ngư.. Hắn đâu phải là không biết dùng lĩnh vực. * * * "Ầm!". "Ầm!". Tiếp sau một quyền đem thạch sơn trên đỉnh đầu đánh vỡ, Lăng Tiểu Ngư mở trừng hai mắt. Từ bên trong cơ thể hắn, một cỗ năng lượng màu xám cấp tốc bành trướng, đem hai mươi bốn thân ảnh Minh Lực Cao Vương Phật đẩy lùi ra xa. Đứng giữa mười dặm hôi quang, hắn chỉ tay về hướng đông, tức khắc hướng đông hóa thành đao sơn, chỉ tay về hướng tây, hướng tây liền biến thành quỷ hải, nam bắc cũng là như vậy, đều theo ý niệm Lăng Tiểu Ngư hắn mà thị hiện. Sắc mặt lạnh lùng, Lăng Tiểu Ngư hô lên một tiếng: "Diệt!". Tiếng hô vừa dứt, tức thì, từ bốn phương đông - tây - nam - bắc, muôn đao vạn quỷ liền thi nhau xuất động, toàn bộ lao vào chém giết, cắn xé hai mươi bốn thân ảnh Minh Lực Cao Vương Phật. Trước thủ đoạn này của Lăng Tiểu Ngư, pháp tướng Minh Lực Cao Vương Phật đương nhiên sẽ không thể đứng yên chịu trận. Bằng phật lực của mình, hai mươi bốn thân ảnh tả xung hữu đột, cùng phối hợp để đối kháng. Chỉ là.. Muôn đao vạn quỷ, số lượng thật sự là quá nhiều. Pháp tướng Minh Lực Cao Vương Phật muốn diệt hết cũng không phải dễ. Huống chi.. những quỷ này, đao này, chúng lại cứ liên tục sinh ra, một đám nằm xuống hai đám đã phất lên.. Diệt ư? Đâu dễ gì diệt. * * * Pháp tướng Minh Lực Cao Vương Phật xuất động là lĩnh vực, Lăng Tiểu Ngư thi triển cũng là lĩnh vực, nhưng đôi bên rõ ràng có chênh lệch không ít. Lăng Tiểu Ngư, hắn thậm chí còn có thể dùng pháp của mình để hủy pháp của đối phương, trình độ quả chẳng thể so bì. Vì lẽ đó, kết cục ra sao thì thiết nghĩ ai cũng đều đoán được. Trải qua một hồi ra sức kháng cự thì giờ đây pháp tướng Minh Lực Cao Vương Phật đã bị phá hủy. Hai mươi bốn thân ảnh của y, hết thảy đều bị cắt xẻ và thôn phệ, chẳng còn sót lại chút gì. Vẫn hiện hữu, có chăng là kim thân của Minh Tôn. Mặc máu tươi vừa tràn ra khoé miệng, Minh Tôn vẫn tiếp tục niệm pháp chú, thần tình vẫn tĩnh lặng như nước. Không có cái gọi là nương tay, do dự, Lăng Tiểu Ngư chỉ về phía Minh Tôn. Muôn đao vạn quỷ một lần nữa liền xuất động, điên cuồng lao tới. "Minh Tôn!". Trong giây phút nguy nan, một tiếng hô hoán chợt truyền đến. Tiếp đấy, một quả cầu màu đen bay qua. "Oành.. h.. h!". * * * Liếc sang bên trái, nơi Vũ đang cùng với Huyền Long giao chiến, Lăng Tiểu Ngư nói: "Ngươi liệu có thể ngăn được ta?". Nói xong, cũng chẳng đợi Vũ trả lời, cùng với muôn đao vạn quỷ của mình, hắn trực tiếp lao thẳng đến chỗ Minh Tôn, ý đồ tiêu diệt. "Minh Tôn!". "Minh Tôn!". Vũ, Chu Tước cõi lòng gấp gáp, vội khẩn trương dùng thuật thuấn di hòng ứng cứu cho Minh Tôn. Tiếc rằng, thần thông thuấn di, bọn họ lại không làm sao thi triển được. Minh Long và Huyền Long, chúng đã dùng thủ đoạn đem không gian phong tỏa lại rồi. * * * Vũ không thể qua, Chu Tước cũng không thể tới, Minh Tôn hiện chỉ còn biết tự trông cậy ở chính mình. Là sinh là tử, tất cả đều tại một khắc này.
Chương 483: Thiên địa nhân thần - tứ linh phục ma ấn Bấm để xem "Diệt!". Vẫn lạnh lùng như vậy, từ trong miệng Lăng Tiểu Ngư, một tiếng "Diệt" cất lên. Cảnh cũ tái hiện, muôn đao vạn quỷ một lần nữa lao vào cắt xé Minh Tôn. Nhưng, chỉ vừa mới chạm, cắt xé còn chưa được bao nhiêu thì muôn đao vạn quỷ, toàn bộ đều tan thành bụi phấn. Hết thảy chỉ vì một chữ "Vạn" trên đỉnh đầu Minh Tôn. Pháp kia, nó đã thành rồi. * * * Kim quang từ chữ "Vạn" chiếu rọi tới đâu thì đao sơn, quỷ hải nơi đó liền bị thanh tẩy. Chỉ trong tích tắc, lĩnh vực của Lăng Tiểu Ngư đã hoàn toàn bị hóa giải. Thừa thắng xông lên, vẫn trong tư thế hai chân xếp bằng, Minh Tôn điểm ra thêm một đạo pháp quyết. Tức thì, chữ "Vạn" kia từ một bỗng hóa thành sáu, chia làm sáu phương đông, tây, nam, bắc, phương trên và phương dưới, tất cả cùng đem Lăng Tiểu Ngư cho phong tỏa lại. "Phật Pháp Vô Biên!". * * * "Ong!". "Ong!". Thế cục đảo chiều, vốn thế thượng phong bỗng chốc lại biến thành tù nhân bị giam giữ, Lăng Tiểu Ngư khó tránh phải nhăn mặt nhíu mày. Thần tình trầm trọng, hắn gấp rút điều động linh lực đánh lên chữ "Vạn" đang vây giữ xung quanh. Đầu tiên là chữ "Vạn" phía nam, tiếp đó là chữ "Vạn" phía bắc, rồi chữ "Vạn" phía đông, chữ "Vạn" phía tây, phương trên và phương dưới.. Sáu chữ "Vạn", mỗi một chữ đều đã bị Lăng Tiểu Ngư công kích qua, trước sau gộp lại tổng số ước tính cũng đủ mười ba lần. Có điều kết quả.. Bất kể là chữ "Vạn" nào, thuộc tại phương nào, chúng như cũ hiện vẫn còn nguyên. Lăng Tiểu Ngư, hắn chưa phá nổi. Tuy nhiên, nếu dựa vào đó mà cho rằng hắn đã phí công vô ích thì thật sai lầm. Lực lượng Lăng Tiểu Ngư đánh ra, chúng không hề vô ích. Sáu chữ "Vạn", chúng đúng là vẫn vẹn nguyên đấy, thế nhưng Minh Tôn - người đang thao túng sáu chữ "Vạn" kia, y sớm đã hộc máu rồi. Nếu một thoáng trước, vết máu chỉ bất quá hiện hữu nơi miệng Minh Tôn thì bây giờ, dưới cằm y, dưới áo y, máu tươi cũng nhuộm đầy. Rõ ràng, Minh Tôn y đã phải gồng gánh rất nhiều mới có thể duy trì được sáu chữ "Vạn" kia. "Hừ!". Người đổ máu mặc người đổ máu, Lăng Tiểu Ngư chẳng có tí gì gọi là đồng cảm. Hung quang trong mắt càng thêm rõ, sát ý trong lòng càng thêm thịnh, hắn nhìn Minh Tôn mà rằng: "Kim thân hữu khuyết, quả vị non kém, ngươi lấy gì để cản ta?". Đáp lại Lăng Tiểu Ngư, Minh Tôn dùng cả hai tay kết ấn, rồi đánh ra. Theo đó, kim quang do sáu chữ "Vạn" phát ra càng thêm phần rực rỡ. Tất cả chúng đều chiếu thẳng vào thân ảnh kẻ bị phong tỏa bên trong, như thể muốn đem hắn thanh tẩy, xóa bỏ. Nhưng, Lăng Tiểu Ngư há lại dễ dàng bị xóa đi như vậy? Đã khác nhiều so với trước. Vẻ hững hờ điềm đạm, âm điệu ẩn ẩn ưu thương ở thời điểm bảo rằng bản thân đang rất yếu nhược, mong một sự giải thoát, hết thảy đều chẳng còn đâu nữa. Thay vào đó, lúc này, một thần tình hung ác lăng lệ lại đang hiện hữu. Đây là vì sao? Thật sự là không người hiểu được. Lời nói, thái độ cùng cử chỉ của Lăng Tiểu Ngư, trước sau rất mâu thuẫn. Cứ như bên trong thân thể kia có đến hai linh hồn luân phiên ngự trị vậy. Nhưng.. có khả năng sao? Lăng Tiểu Ngư rõ ràng đã thức tỉnh. Ký ức kiếp trước và ký ức kiếp này khẳng định đã cùng nhau dung hợp rồi. Song song tồn tại, đó là điều không thể xảy ra. Thử ngẫm, một Lăng Tiểu Ngư yếu nhược, hắn có thể chống lại được một tồn tại hàng chí tôn cấp bậc? Nếu mà ngăn được thì làm chủ đây phải là hắn chứ không phải vị chí tôn này. * * * Liệu quá trình thức thức tỉnh kia đã xảy ra sai lầm? Hoặc là nói dị biến vốn dĩ có trước, đã tồn tại từ lâu? Hoặc.. ngay từ đầu, tâm tình của vị chí tôn này thực chất là phức tạp như vậy? Những câu hỏi thoạt đến rồi cũng nhanh chóng trôi đi. Minh Tôn chẳng thể nghĩ nhiều, cho dù có muốn thế đi nữa. Tình cảnh hiện giờ, nó không cho phép. Bất kể lý do có là gì đi nữa thì ý muốn hủy diệt thế gian của Lăng Tiểu Ngư trước sau đều không hề thay đổi. Thậm chí so với trước, tại thời điểm này sát ý của Lăng Tiểu Ngư càng mạnh mẽ hơn. Khí tức của hắn cũng là như vậy, đã trở nên hung lệ cực kỳ. "Bằng mọi giá nhất định phải diệt trừ họa này", đấy là ý niệm duy nhất của Minh Tôn hiện thời. Cố gắng chịu đựng, Minh Tôn tiếp tục duy trì, một bên ra sức kìm hãm Lăng Tiểu Ngư một bên dùng niệm lực liên hệ với Vũ và Chu Tước. Cũng chẳng rõ Minh Tôn đã nói gì với họ, chỉ thấy sau một lúc lắng nghe, cả Chu Tước và Vũ đều đồng loạt hiển hóa nguyên hình. Tiếp đấy, từ trong những thân xác kia, hai đạo linh quang bay ra, hướng phương vị Lăng Tiểu Ngư tiếp cận. "Thần hồn li thể". Lăng Tiểu Ngư không khó để nhìn ra thủ đoạn của Vũ và Chu Tước. Hắn hiểu hai người bọn họ đây là vì muốn thoát ra khỏi sự vây giữ của Minh Long và Huyền Long để tiến đến hỗ trợ cho Minh Tôn cùng đối phó hắn. Có phần khinh thị, Lăng Tiểu Ngư nói lớn: "Tới hết cả đây! Ta xem đám thần linh nhỏ bé các ngươi có thể làm gì!". Miệng nói tay chẳng để yên, thanh âm còn chưa lắng thì Lăng Tiểu Ngư đã lại vung quyền đánh lên những chữ "Vạn" chung quanh. Ba quyền bất quá, Minh Tôn đã liền hộc thêm một ngụm máu tươi. Chưa hết, kim thân của y hiện cũng đang bắt đầu rạn nứt.. "Minh Tôn!". Dành cho Chu Tước một ánh nhìn trấn an, Minh Tôn bảo: "Tất cả vì chúng sinh". Bảo xong, y chắp tay lại, hai mắt cũng nhanh chóng nhắm nghiền. Theo đó, từ một "tiểu hòa thượng", thân thể Minh Tôn mau chóng phân thành hai nhân ảnh. Nhân ảnh thứ nhất cao hơn chín thước, đầu đội tử kim quán, lưng đeo đai ngọc, vai khoác chiến bào âm dương, trông cực kỳ uy dũng. Nhân ảnh thứ hai thấp hơn một chút, khoảng độ tám thước, mặc trường y màu xanh, phần áo bên tay phải có một họa tiết hình rồng, vô cùng sống động. Không phải Thương Long - Bạch Hổ thì ai? "Tất cả vì chúng sinh". "Tất cả vì chúng sinh". Thương Long, Bạch Hổ đồng thanh nói. Nói xong liền chia nhau trấn giữ hai phương vị đông - tây, cùng hướng Lăng Tiểu Ngư mà bắt tay kết ấn. Đã chuẩn bị sẵn, Vũ và Chu Tước cũng lập tức làm theo. * * * "Hống!". "Grào.. ào!". * * * Lẫn trong những tiếng thét gào từ cuộc chiến giữa các thần thú, từ miệng Thương Long, một chữ "Thiên" đã vừa được đọc lên. Tiếp đấy, Bạch Hổ cũng hô to một chữ "Địa". Rồi Chu Tước, Vũ, từ cổ họng các nàng, hai chữ "Nhân", "Thần" cũng lần lượt được nói ra. Ngay lúc chữ "Thần" vừa dứt, cả thiên địa liền rung lên dữ dội. Thương Long Ấn, Bạch Hổ Ấn, Chu Tước Ấn, Huyền Vũ Ấn, tứ đại pháp ấn cùng hướng về Lăng Tiểu Ngư mà đồng thời phát động. Thiên Địa Nhân Thần - Tứ Linh Phục Ma Ấn!
Chương 484: Vậy thì cùng chết đi! Bấm để xem "Ầm!". "Ầm!". * * * "Ầm.. m!". * * * Tính từ lúc bắt đầu cuộc chiến cho tới bây giờ, động tĩnh mới rồi chính là thanh âm to lớn nhất, dữ dội nhất. Lực công phá thì càng không phải nói, kinh khủng vô cùng. Cứ nhìn vào tràng cảnh trước mắt liền biết. Toàn bộ phật cảnh của Minh Tôn, lúc này đã bị hủy đi đến bảy tám phần, đã gần như sụp đổ rồi. Thiên Địa Nhân Thần - Tứ Linh Phục Ma Ấn, một đòn này, uy năng quả thừa đủ để sát thần diệt phật. Dẫu vậy, trận chiến này, nó vẫn chưa kết thúc. Trên khuôn mặt của Minh Tôn, của Vũ, của Chu Tước đều chưa có dấu hiệu gì cho thấy họ là người giành chiến thắng cả. Thần tình trầm trọng, cả ba người cùng đưa mắt nhìn về khoảng hư không trước mặt.. Ở nơi ấy, trong cỗ khí tức màu tựa tàn tro, Lăng Tiểu Ngư đã vừa mới ngẩng đầu. Đó là một khuôn mặt dính đầy máu. Trên trán, trên má, trên miệng, chỗ nào cũng đều đang có máu rỉ ra cả. Rõ ràng Lăng Tiểu Ngư đã bị thương, thương tích xem ra còn chẳng nhẹ. Thảm hại là vậy, ấy thế mà Lăng Tiểu Ngư, hắn lại vẫn cứ cười. Rất chi ngạo nghễ. "Chỉ mấy tên thần linh nhỏ bé các ngươi mà muốn diệt được ta sao?". "Hừ! Để ta tiễn các ngươi về cõi vĩnh hằng!". Khí thế bất chợt đề thăng, Lăng Tiểu Ngư cùng lúc đánh ra hai đại thủ, mỗi cái bay về một hướng, chia ở hai phương vị nam, bắc tấn công Vũ và Chu Tước. Riêng tại phương đông, nơi Thương Long - Bạch Hổ đã hợp lại thành thân ảnh Minh Tôn, lúc này Lăng Tiểu Ngư chính đang tự mình đánh tới. Theo đánh giá của Lăng Tiểu Ngư hắn thì trong ba kẻ đang giao chiến với mình, Minh Tôn không nghi ngờ là lợi hại nhất, có sức uy hiếp lớn nhất. Bởi thế cho nên.. "Tiểu hòa thượng! Mau nạp mạng!". Đối lập với thần tình hung lệ của Lăng Tiểu Ngư, Minh Tôn lại khá chi trầm tĩnh. Không còn lo lắng, không còn phiền muộn, Minh Tôn chắp tay trước ngực, hai mắt nhắm nghiền. Y đây là buông xuôi tất cả? Đã bỏ cuộc rồi ư? Thật ra thì không. Cái họa Lăng Tiểu Ngư còn đang hiện hữu, Minh Tôn y làm sao có thể an lòng mà ra đi? Muốn đi thì y cũng phải đem họa này diệt trừ rồi mới đi được. Linh hồn phát ra đại nguyện, Minh Tôn dùng tất cả những gì mình có để ngăn chặn Lăng Tiểu Ngư. Chỉ thấy chính ngay tại thời điểm thân ảnh Lăng Tiểu Ngư tiếp cận, thủ chưởng sắp đánh lên người Minh Tôn thì bên trong kim thân của y, bốn sợi tơ vàng bất chợt lao ra, đem tay Lăng Tiểu Ngư trói giữ. Rồi, chân hắn, mình hắn, chúng cũng phải chịu chung số phận. Một lần nữa, Lăng Tiểu Ngư đã lại bị khóa bởi Minh Tôn. Khác, có chăng là so với trước thì lần này, triển lộ uy năng, thay vì sáu chữ "Vạn" thì hiển hóa đây lại là bốn sợi tơ vàng xuất ra từ bên trong thân thể đức phật. * * * "Tiểu hòa thượng ngươi cho rằng có thể kìm tỏa được ta?". Mắt lộ rõ hung quang, Lăng Tiểu Ngư cấp tốc điều động linh lực. Từ người hắn, những sợi tơ màu xám hiện ra, tất cả cùng quấn lấy bốn sợi tơ vàng đang trói giữ mình. Những tưởng với sự tương quan về phẩm cấp lực lượng, Lăng Tiểu Ngư sẽ rất nhanh liền đem bốn sợi tơ kia phá hủy, lấy lại tự do cho mình thì không, qua một đỗi, dù đã cố gắng, hắn như cũ vẫn vô phương thoát khốn. Đối với kết quả này, nếu nói Lăng Tiểu Ngư không thấy ngạc nhiên thì là nói dối. Thực tế, trong lòng mình, Lăng Tiểu Ngư đã rất bất ngờ. Bởi theo quan sát của hắn thì Minh Tôn rõ ràng còn chưa đủ trình độ để thi triển ra đến loại lực lượng này. "Chuyện này làm sao có thể.. Làm sao có thể!". "Ngay đến kim thân ngươi còn chưa thể hoàn thiện, với chút quả vị ấy ngươi làm sao có thể xuất ra được loại phật lực này..". Hoang mang mặc người hoang mang, Minh Tôn như cũ vẫn khép kín đôi môi, nhắm nghiền đôi mắt. * * * "A a a a!". "Phá cho ta!". Minh Tôn tĩnh lặng bao nhiêu thì Lăng Tiểu Ngư lại náo động bấy nhiêu. Hắn la, hắn hét, hắn điên cuồng thúc động lực lượng, thiêu đốt chân nguyên.. Nhưng, bất kể Lăng Tiểu Ngư hắn có nỗ lực thế nào đi nữa thì bốn sợi kim ti vẫn cứ tồn tại ngay đó, đem thân xác hắn trói giữ, đem thần hồn hắn buộc chặt. Tính tới bây giờ, điều duy nhất hắn làm được cũng bất quá cởi bỏ được lớp kim quang, ép cho bốn sợi tơ kia hiển lộ tử quang mà thôi. * * * ".. Không phải! Đây không phải phật lực!". Nhìn thấy tử quang hiển lộ, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng cũng hiểu được căn nguyên. Hắn đã biết tại sao bốn sợi tơ do Minh Tôn đánh ra lại ghê gớm tới vậy. Thứ lực lượng này, nó vốn dĩ không phải phật lực. Nó là.. tử nguyện lực. Mở to mắt nhìn Minh Tôn, Lăng Tiểu Ngư khó tin mà rằng: "Tiểu hòa thượng ngươi đã phát nguyện.. Ngươi vậy mà lại dám dùng cả tử nguyện lực..". "Kim thân, quả vị muốn đắc không dễ. Nay lại đem tất cả thiêu đốt, nguyện đọa luân hồi.. Vì cái gì? Ngươi đây là vì cái gì?". Sau cùng, Minh Tôn cũng đã lên tiếng. Y đáp: "Tất cả vì chúng sinh". "Vì chúng sinh?". Đang bị trói giữ, Lăng Tiểu Ngư càng thêm kích động. Hắn nhớ thuở ấy, trong trận đại chiến ấy, một số kẻ cũng đã từng nói với hắn những lời tương tự, "vì chúng sinh". ".. Thiên không toàn, Địa không vẹn, Nhân Thần hữu khuyết, đám người các ngươi tại sao lại không hiểu?". "Vốn dĩ ngay từ đầu tất cả đã là sai lầm. Tại sao các ngươi lại không hiểu? Tại sao các ngươi lại không hiểu?". "Tại sao lại không hiểu?". Tựa như đã phát điên, Lăng Tiểu Ngư bất chấp tổn hại thân thể và nguyên thần, cố gắng đem bốn sợi tơ đang trói giữ mình phá hủy. Lẽ tất nhiên, Minh Tôn sẽ không thể nào để Lăng Tiểu Ngư hắn được như nguyện. Cánh tay phải nâng lên, y đưa về trước, chỉ vào Lăng Tiểu Ngư, hô khẽ: "Định". Thần diệu thay, tiếng hô vừa dứt thì vốn đang điên cuồng vùng vẫy, Lăng Tiểu Ngư đã bỗng bất động. Thời gian tuy rằng không nhiều, một phần mười giây chưa đến, nhưng nó thật sự đã xảy ra. Và bấy nhiêu đó thôi cũng là quá đủ rồi. Sớm chuẩn bị sẵn, Vũ và Chu Tước vừa thấy Lăng Tiểu Ngư bị định thân thì liền hóa thành hai đạo linh quang, bằng chính nguyên thần của mình tiến nhập vào bên trong Lăng Tiểu Ngư. Với Chu Tước thì nơi đi vào là ngực, còn với Vũ, vị trí chính tại mi tâm. Không nghi ngờ gì nữa, các nàng đây rõ ràng là đang muốn cùng lúc đem cả thể xác lẫn nguyên thần Lăng Tiểu Ngư cho phá hủy. * * * "A a a a!". "Khốn kiếp! Khốn kiếp!". "Lũ khốn các ngươi!". * * * Thân thể bị thần hỏa của Chu Tước thiêu đốt đã làm cho Lăng Tiểu Ngư đau đớn vô cùng, khiến hắn không thể không kêu gào. Càng đau đớn hơn nữa là linh hồn hắn, nó cũng đang bị thương hại bởi Vũ.. * * * "A a a a!". * * * "Các ngươi muốn diệt ta? Vậy cũng đừng mong sống!". "Chết hết cho ta!". Bị dồn đến đường cùng, Lăng Tiểu Ngư bạo nộ. Thay vì cố gắng đem nguyên thần của Vũ và Chu Tước trục xuất, hắn lại sang phản kích, bất chấp tổn thương thân thể và linh hồn mình. Bọn họ muốn diệt hắn? Vậy thì cùng tan biến cả đi! "A a a a!". Xuôi theo tiếng hét dài của Lăng Tiểu Ngư, cả người hắn cũng rực sáng hôi quang, khiến cho nhật nguyệt lu mờ, đất trời chuyển sắc. Thế rồi.. "Oành.. h.. h.. h!" một tiếng, mọi thứ nổ tung. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ phật cảnh tan thành mây khói. Kim thân Minh Tôn cũng là như vậy, triệt để hóa thành hư vô. Khắp cõi đất trời, một giai điệu bi thương lặng lẽ ngân vang..
Chương 485: Tàn cục rối ren Bấm để xem Ngày hôm đó, Thao Thiết, Song Ngư đều đã hiện. Trước Miên Thành, sau đến thương sinh trăm họ, vô số tính mạng đã bị lấy đi. Ngày hôm đó, sau không biết bao nhiêu tuế nguyệt, Thần Phật rốt cuộc cũng xuất ra. Thế nhưng.. Vì cứu lấy thế giới này, Thần Phật đã phải hi sinh. Thương Long - Bạch Hổ, cũng là Minh Tôn, Minh Lực Chuyển Luân Tôn Vương Phật, ngài đã ngã xuống. Lúc ấy, khắp mười phương thiên địa, tất thảy đều vang lên khúc bi ca đưa tiễn.. Riêng về hai vị Chu Tước và Huyền Vũ.. Còn may, bọn họ vẫn tại. Chỉ có điều là.. Sau trận đại chiến, Chu Tước đã bị cuốn vào lỗ hổng thời không. Nàng phải hao tốn một quãng thời gian mới có thể tìm lại thân xác của mình, rồi kế đấy, bởi lo cho an nguy của Vũ, Chu Tước nàng liền khẩn trương tìm kiếm. Trời không phụ người, trải qua một hồi kiếm tìm, Chu Tước rốt cuộc cũng tận mắt nhìn thấy Vũ bình an. Nhưng, vui mừng còn chưa được bao lâu thì Chu Tước đã lập tức sinh phiền muộn. Tất cả chỉ vì một câu nói: "Ta không phải Vũ". Vũ, nàng đã thốt ra như thế. Đấy là vì sao? Chân thân rành rành là của Vũ, tại sao lại bảo mình không phải Vũ? Lúc đó Chu Tước đã vô cùng nghi hoặc. Nhưng trải qua hồi lâu đối thoại, cuối cùng Chu Tước nàng cũng hiểu được căn nguyên. Thì ra trong lúc nguyên thần tiến nhập vào thức hải Lăng Tiểu Ngư, cùng hắn giao chiến, Vũ đã bị đối phương quay sang phản kích, khiến cho linh hồn xảy ra dị biến, từ một thể thống nhất bỗng phân thành hai luồng ý niệm, sinh ra hai nhân cách, một của Vũ, một của chính chủ nhân thân xác này: Dương Tiểu Ngọc. Đáng nói hơn nữa, kẻ gánh chịu tổn thương, phải lâm vào say ngủ đây lại là nhân cách Vũ. Nói cách khác, hiện Dương Tiểu Ngọc mới là người đang tỉnh giấc, nắm quyền làm chủ mọi thứ. Phiền muộn của Chu Tước chính cũng từ đó mà ra. Sao không lo ngại cho được khi mà Dương Tiểu Ngọc chẳng hề có cái chí nguyện bảo hộ thương sinh thiên hạ - điều vẫn luôn hiện hữu trong Vũ, trong tứ đại linh thú? Càng đáng bận tâm hơn, Dương Tiểu Ngọc lại còn tỏ ý thù địch với Chu Tước nàng, với chính giáo thiên hạ.. Hết thảy đều là vì Lăng Tiểu Ngư. Hôm đó, Dương Tiểu Ngọc đã đe dọa rằng, nếu như nàng không tìm thấy Lăng Tiểu Ngư, nếu Lăng Tiểu Ngư đã thật tan biến, chừng ấy, Dương Tiểu Ngọc nàng sẽ bắt tất cả những ai liên quan đều phải trả giá. Chính giáo thiên hạ, thậm chí là cả Chu Tước, Dương Tiểu Ngọc nàng đều không ngại giết đi tất thảy. Dương Tiểu Ngọc, nàng đã nói như thế đấy. Thần tình kia, trách hận ấy, Chu Tước hoàn toàn thấy rõ. Ngẫm cũng đúng thôi. Lăng Tiểu Ngư vốn là người bạn thanh mai trúc mã của Dương Tiểu Ngọc kia mà. Năm đó Dương Tiểu Ngọc nàng bái nhập tiên môn, chí nguyện còn không phải vì muốn bảo hộ cho thân nhân bằng hữu? Năm đó, khi nhìn Lăng Ngọc Yến thân lâm trọng bệnh, thấy Lăng Tiểu Ngư nước mắt sụt sùi quỳ bái khẩn xin tiên gia ra tay cứu chữa, Dương Tiểu Ngọc nàng đã rất đau lòng. Cái cảm giác bất lực ấy, nó mới khó chịu làm sao.. Phàm nhân thế tục tính mệnh mong manh, sinh - tử phải chịu, bệnh - lão phải mang, Dương Tiểu Ngọc từ lâu đã thấu. Nàng biết rồi cũng có một ngày phụ mẫu sẽ mất, Lăng Ngọc Yến sẽ đi. Chừng ấy, trên thế gian này, Dương Tiểu Ngọc nàng sẽ chỉ còn lại một mình Lăng Tiểu Ngư là thân nhân duy nhất.. Bao năm qua, nàng đã luôn dõi theo hắn, cố gắng giúp đỡ hắn, mong mỏi hắn có thể thành tựu chân nhân, tất cả cũng chỉ vì.. nàng sợ. Dương Tiểu Ngọc nàng thật là sợ cô đơn lắm. Đành rằng nàng cũng có đồng môn, cũng có sư phụ, cũng được nhiều người yêu mến, nhưng tốt đến đâu thì xét cho cùng vẫn chỉ là người dưng nước lã, bọn họ làm sao bằng được Lăng Tiểu Ngư. Hắn và nàng đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau vui đùa. Đối với nàng, Lăng Tiểu Ngư hắn chính là thân nhân, người sẽ đồng hành cùng nàng đi đến sau cuối. Ấy vậy mà.. Vì muốn bảo vệ cho người huynh đệ là Chu Đại Trù, Lăng Tiểu Ngư hắn cam chịu tội tình, mang nỗi hàm oan lặng lẽ ra đi.. Để rồi mười năm sau.. Lại một lần nữa người ta vu oan cho hắn, nói hắn là ác tặc. Chính giáo thiên hạ, bọn họ đã dùng thủ đoạn đê hèn, lấy tính mạng Lăng Ngọc Yến để ép hắn lộ diện. Ôi chính giáo! Ngu xuẩn lắm thay! Bỉ ổi lắm thay! Nếu không phải vì đám danh môn chính phái bọn chúng thì Chu Đại Trù và Lăng Tiểu Ngư đâu có bị ép tới đường cùng, cuồng nộ mà hóa Thao Thiết, hiện Song Ngư. Sai? Rốt cuộc là ai sai? * * * Tây bắc nước Việt, sâu trong dãy núi Bạch Lộ.. Tại tổng đàn Huyết Sát Giáo. Đứng trên đỉnh núi, trong bộ bạch y thanh thuần, tóc dài phiêu động, Dương Tiểu Ngọc nhìn kẻ đang ngự không trước mặt, nói: "Chu Tước, ngươi muốn gì?". "Vũ..". "Ta là Dương Tiểu Ngọc". Thần tình phức tạp, Chu Tước nói: "Thôi được, Dương Tiểu Ngọc, hãy giao hắn cho ta". "Hắn?" Dương Tiểu Ngọc vờ không hiểu, hỏi lại. Chu Tước nhăn mày: "Dương Tiểu Ngọc, Thao Thiết là mối họa khôn lường, không thể không diệt". "Họa sao?" - Dương Tiểu Ngọc xem thường - "Chu Tước, kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này. Ta chỉ biết kẻ bên trong là Chu Đại Trù, hắn không có tội". "Không?". Chu Tước phản đối: "Dương Tiểu Ngọc, mấy mươi vạn sinh linh Miên Thành, toàn bộ đều là bị hắn thôn phệ". "Ngươi nói không sai, mấy mươi vạn sinh linh Miên Thành đều là bị hắn thôn phệ, nhưng ta hỏi ngươi: Là ai đã khiến hắn bi thương mà nộ hóa Thao Thiết?". Cũng chẳng cần Chu Tước trả lời, Dương Tiểu Ngọc tự mình nói ra: "Chính là chính giáo thiên hạ! Chính là những sinh linh mà ngươi bảo hộ!". "Hôm đó nếu không phải vì sự ngu xuẩn của bọn chúng thì Lăng Ngọc Yến đã không chết, Chu Đại Trù hắn cũng sẽ không bi phẫn mà hóa cuồng điên! Chu Tước, kẻ hại chết mấy mươi vạn sinh linh Miên Thành không phải Chu Đại Trù hắn mà là lòng tham, là sự ngu dốt của thế nhân này!". "Thiên hạ hôm nay đại loạn, oán than ngập trời, Chu Tước ngươi cho là do ai gây nên? Chu Đại Trù? Lăng Tiểu Ngư?". "Không! Là thiên hạ chính giáo!".
Chương 486: Tàn Cục Rối Ren (2) Bấm để xem "Dương Tiểu Ngọc, Chu Đại Trù là Thao Thiết, Lăng Tiểu Ngư kia là hung linh Thái cực, đại họa Song Ngư, không phải hôm nay thì tất ngày mai, sớm hay muộn bọn họ rồi cũng sẽ thức tỉnh, sẽ đem đến tai ương cho thương sinh thiên hạ". "Vậy nên theo như ý ngươi thì những gì thiên hạ chính giáo đã làm, đấy là đúng ư?". "Dương Tiểu Ngọc..". "Đủ rồi!" Dương Tiểu Ngọc đem lời Chu Tước đánh gãy. "Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Chu Tước ngươi cứ về mà bảo hộ thương sinh của ngươi, Dương Tiểu Ngọc ta sẽ tự tìm lấy công đạo cho mình". "Dương Tiểu Ngọc, ngươi thật muốn ta phải ra tay sao?". Dương Tiểu Ngọc lặng lẽ siết tay, lạnh lùng nhếch môi: "Ra tay? Hừ.. Vốn ta còn muốn tạm gác lại để tập trung tìm kiếm Tiểu Ngư, nhưng nếu ngươi đã nói như vậy..". Khí thế nhanh chóng đề thắng, Dương Tiểu Ngọc nói hết những lời còn dang dở: ".. Hôm nay để ta thay Tiểu Ngư đòi lại công đạo. Trước Chu Tước ngươi, sau sẽ đến quỷ diện nhân, thiên hạ chính giáo!". Chữ cuối cùng vừa ra hết cũng là lúc Dương Tiểu Ngọc triển khai hành động luôn. Bằng tốc độ chẳng khác gì thuấn di, nàng lao thẳng về phía Chu Tước, mạnh mẽ tấn công. * * * "Ba!". "Ba!". "Dương Tiều Ngọc! Sự hi sinh của Minh Tôn, tánh mạng của muôn vạn sinh linh lẽ nào đều không có chút ý nghĩa gì với ngươi?". "Ý nghĩa?". "Ba! Ba!". Dương Tiểu Ngọc vừa đánh vừa nói: "Người có ý nghĩa nhất với ta chính là bị thế nhân này nhẫn tâm vùi dập!". "Ta muốn các ngươi phải trả giá!". * * * "Ba!". "Ba!". * * * Dương Tiểu Ngọc càng đánh càng hung hăng, lực lượng xuất ra càng lúc càng nhiều, buộc cho Chu Tước phải gồng mình lên mà ứng phó. Thực lòng, Chu Tước rất không muốn cùng với Dương Tiểu Ngọc đi đến bước này, ta sống ngươi chết. Bởi nói thế nào thì Dương Tiểu Ngọc cũng coi như một nửa của Vũ. Trong thiên địa này, có thể tiếp tục cùng Chu Tước nàng gánh vác trọng trách bảo hộ thương sinh cũng duy mỗi Vũ và "vị ấy". Hôm nay, Minh Tôn đã nằm xuống, Lăng Tiểu Ngư lại chưa thể xác minh sống chết, Thao Thiết cũng chưa hoàn toàn bị tiêu diệt, rồi thêm cả mối họa Cung Đâu gì kia nữa.. Có rất nhiều điều khiến cho Chu Tước nàng phải bất an lo ngại. Ngẫm, nếu nàng và Dương Tiểu Ngọc đi đến kết cục một mất một còn, hoặc là lưỡng bại câu thương, thiên hạ ngày sau lấy ai ra mà chống đỡ đây? Một mình "vị ấy" liệu có đủ sức ngăn chặn tai ương? "Không được. Đây không phải lúc để ta và Dương Tiểu Ngọc tranh đấu". "Vị ấy hôm nay còn chưa thức tỉnh, bậc chí tôn kia sống chết còn chưa thể xác minh, họa Thao Thiết vẫn nguyên đó..". "Thôi vậy. Trước mắt ta cần phải tranh thủ thời gian trợ giúp vị ấy thức tỉnh, chuyện khác đành để sau. Có như vậy mới đảm bảo được phần nào sự bình an cho cõi thiên địa này". Và như thế, vì chu toàn đại cục, Chu Tước cuối cùng đi đến quyết định ngưng chiến, hóa thành một đạo hồng quang bay khỏi núi Bạch Lộ, rời xa tổng đàn Huyết Sát Giáo - nơi hiện đang lưu giữ mấy người Chu Đại Trù, Gia Gia, kiếm linh Thiên Tà.. "Hừ..". Trông theo đạo hồng quang vừa mới bay đi, ngự giữa hư không, Dương Tiểu Ngọc chau mày hừ khẽ. Dù vậy, nàng chẳng đuổi theo. Thông qua ký ức của Vũ và sự cảm nhận của riêng mình, Dương Tiểu Ngọc thừa hiểu dẫu có truy đuổi, có tiếp tục đánh xuống thì cũng chẳng lợi lộc chi. Thực lực của Chu Tước vốn dĩ là không kém hơn nàng, đánh đến cuối cùng mà nói.. kết quả chắc chắn là lưỡng bại câu thương. Giống như Chu Tước, tạm thời Dương Tiểu Ngọc nàng vẫn chưa muốn điều đó xảy ra. Trước mắt, mục tiêu của nàng là truy tìm tung tích Lăng Tiểu Ngư, xác minh xem sinh tử của hắn. Nếu hắn sống thì đương nhiên rất tốt, Dương Tiểu Ngọc nàng sẽ rất vui mừng đón nhận. Tuy nói hôm ấy Lăng Tiểu Ngư đã thức tỉnh, làm chủ thân thể là vị chí tôn tới từ thiên ngoại kia, nhưng.. nàng vẫn hy vọng. Nàng nhớ, ở tại khoảnh khắc kia, khi nguyên thần của Vũ tiến vào thức hải Lăng Tiểu Ngư, giống như Vũ, thần hồn của Lăng Tiểu Ngư cũng bị tác động mà sinh ra dị trạng. Biết đâu chừng.. một kỳ tích khác đã xảy ra. "Tiểu Ngư, ngươi nhất định sẽ không sao đâu phải không?". Ánh mắt bỗng chợt trở nên xa xăm, trong cái nhìn vô định, Dương Tiểu Ngọc thều thào khẽ thốt. Dẫu biết cơ hội mong manh nhưng Dương Tiểu Ngọc nàng vẫn muốn hi vọng. Nàng muốn tin Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn còn sống, rằng cũng như nàng, hắn có thể tách khỏi người kia, có thể làm chủ bản thân mình. Còn bằng tất cả chỉ là ảo mộng, vậy thì.. Khi giấc mộng kia tan vỡ, Dương Tiểu Ngọc nàng sẽ bất chấp tất cả, vì hắn mà lùng giết quỷ diện nhân, diệt đi chính giáo, thậm chí là cả Chu Tước. * * * * * * Chu Tước lẫn Dương Tiểu Ngọc, một người thì muốn chu toàn đại cục, một người thì muốn trước hết tập trung tìm kiếm, ai cũng đều có dự định mà bản thân cho là thỏa đáng nhất. Bọn họ mặc dù có đôi lúc xảy ra xung đột, lẫn nhau tranh đấu, thế nhưng rốt cuộc vẫn biết điểm dừng, không để dẫn đến cục diện lưỡng bại câu thương. Chính vì lẽ đó, theo ngày tháng trôi xuôi, dưới sự ảnh hưởng của hai người bọn họ, tu tiên giới mới dần hình thành nên thế cân bằng vi diệu, phân làm hai đại thế lực: Chính giáo nằm dưới sự bảo hộ của thần điểu Chu Tước, tông môn lớn nhỏ đều tập trung hết về phía nam, hợp thành một khối liên minh thống nhất, tất cả lấy Thiên Kiếm Môn làm lãnh tụ. Trong khi ấy, bên phía tà đạo thì toàn bộ đều kéo đến Bạch Lộ Sơn, trở thành thế lực phụ thuộc vào Huyết Sát Giáo, xem Dương Tiểu Ngọc như đấng thần linh che chở cho mình. Tất nhiên, hết thảy đều chỉ là thế nhân suy, thế nhân nghĩ. Chứ Chu Tước và Dương Tiểu Ngọc, hai người bọn họ nào có quan tâm gì đến địa vị của mình trong mắt thế nhân. Với Chu Tước, tất cả chỉ là bổn phận, là trách nhiệm. Còn với Dương Tiểu Ngọc, mọi thứ đều là vì tình cảm cá nhân mà thôi. Chính - tà tranh đấu, ai thèm quan tâm chứ? Dương Tiểu Ngọc nàng chỉ muốn Lăng Tiểu Ngư còn sống, có thể mau chóng tìm ra hắn thôi.. * * * Dương Tiểu Ngọc là vậy, ngoài chuyện của Lăng Tiểu Ngư thì chẳng còn bận tâm gì khác nữa. Với chút hi vọng, nàng cùng với Gia Gia, với thế lực của Huyết Sát Giáo chia nhau tìm kiếm. Trong khi đó, tại địa phận Thiên Kiếm Môn, trên núi Ngũ Đài.. Giống như Dương Tiểu Ngọc, ở đây cũng có một người rất quan tâm đến Lăng Tiểu Ngư, cũng đêm ngày ra sức kiếm tìm. Tên của nàng là Lăng Thanh Trúc. Nói một chút. Hoàn cảnh của Lăng Thanh Trúc hôm nay, tính ra khá là đặc biệt. Nàng bây giờ đã không còn là môn nhân Thiên Kiếm nữa rồi. Căn nguyên chuyện này, hết thảy cũng là vì Lăng Ngọc Yến, Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù. Thời điểm được trao trả tự do, biết được đầu đuôi cớ sự, hay tin Lăng Ngọc Yến đã chết, đệ tử Chu Đại Trù hóa thành Thao Thiết, Lăng Tiểu Ngư lại chính là hung linh Thái cực - đại họa Song Ngư, Lăng Thanh Trúc nàng tưởng chừng đã ngất đi. Tâm tình của nàng lúc đó, thật cũng không biết nên dùng từ ngữ nào để miêu tả. Bất ngờ, đau đớn, tức giận, có bi có phẫn.. rối ren vô cùng. Khoảnh khắc ấy, nàng thậm chí đã không thể suy nghĩ được gì, không biết phải nói thế nào, hành động ra sao.. Nhưng rồi cuối cùng thì miệng nàng cũng mở ra được. Lúc đó, Lăng Thanh Trúc nàng đã làm ra một hành động cũng đủ gọi điên rồ. Trong giây phút quá thất vọng về chính giáo, tiếc thương và tự trách vì đã không thể bảo vệ được cho Lăng Ngọc Yến như lời mình từng hứa, Lăng Thanh Trúc nàng đã xuất động Trường Sinh Tiên Kiếm, dùng kiếm ấy chỉa thẳng về phía Cơ Thành Tử..
Chương 487: Nỗi lòng lăng thanh trúc Bấm để xem Tại núi Ngũ Đài hôm ấy, một trận nội chiến đã nổ ra. Mặc dù nó đã không kéo quá dài, kết cục cũng chẳng ai thương vong, nhưng mối quan hệ thì.. sứt mẻ cả rồi. Hôm ấy, Lăng Thanh Trúc đã đoạn tuyệt quan hệ cùng Thiên Kiếm Môn, công bố với thiên hạ rằng Trúc Kiếm Phong của nàng từ đây về sau sẽ chỉ là Trúc Kiếm Phong, sẽ không liên hệ gì với Thiên Kiếm Môn nữa. Gắn bó mà làm gì kia chứ? Thiên hạ chính giáo hôm nay đã khác quá xa so với những gì nàng từng tin tưởng, từng kỳ vọng rồi. Hành vi, cách làm của bọn họ, Lăng Thanh Trúc nàng không làm sao chấp nhận được. Thử nghĩ, nếu Lăng Thanh Trúc nàng vẫn tiếp tục đứng trong hàng ngũ "thiên hạ chính giáo" kia, như vậy, nàng chẳng phải sẽ hổ thẹn lắm ư? Lăng Ngọc Yến chết rồi. Nghĩa muội của nàng chết rồi. Đồ nhi của nàng thì cũng đã.. "Tiểu Ngư Nhi, xin lỗi..". Trên đỉnh cô phong, tại mỏm đá cheo leo quen thuộc thuở nào, Lăng Thanh Trúc đứng nhìn màn đêm sâu thẳm, thều thào buông tiếng. Bây giờ, nàng đang hồi tưởng, và tự trách. Về chuyện đã xảy ra của hơn mười năm trước.. Thuở ấy Lăng Thanh Trúc nàng đã rất hoài nghi, không cách nào hiểu được. Nàng không biết tại sao một người tính tình trung hậu, vốn dĩ thiện lương như Lăng Tiểu Ngư lại bỗng nhiên ra tay sát hại đồng môn, lại bỗng nhiên cúi đầu thừa nhận bản thân có quan hệ cùng giới tà đạo, để rồi phải bước lên Hình Đài, bị người phế bỏ tu vi.. "Tại sao?", "Vì cái gì?", đó là câu hỏi mà hơn mười năm qua Lăng Thanh Trúc chưa bao giờ trả lời được. Mãi đến hôm nay.. Hiện tại thì Lăng Thanh Trúc nàng đã hiểu rồi. Sở dĩ đứa đệ tử kia của nàng xuống tay sát hại đồng môn, cúi đầu nhận tội, hết thảy đều là bởi muốn bảo vệ cho Chu Đại Trù. Chu Đại Trù là Thao Thiết đầu thai chuyển thế, Lăng Tiểu Ngư hắn khẳng định đã sớm biết.. Vì nhân diện Thao Thiết - mối đại họa của thương sinh - mà nhất quyết bao che, cam gánh tội tình, nén chịu hàm oan, đấy là đúng hay sai? Với Lăng Tiểu Ngư hắn chắc chắn là đúng. Chu Đại Trù là người huynh đệ thân thiết của hắn kia mà. Còn Lăng Thanh Trúc nàng? Năm đó nàng đã làm đúng hay sai? Nàng rõ ràng biết hắn có nỗi khổ, đoán biết phải có ẩn tình bên trong, vậy mà.. Mắt nhắm lại, thần tình đượm vẻ ưu thương, Lăng Thanh Trúc bỗng cất tiếng: "Đã tới rồi thì xuống đây đi". Phía bên trên, Lâm Chí Viễn và Mộng Kiều - những người vừa mới đến - nghe vậy thì thoáng đưa mắt nhìn nhau, rồi y lời thả mình đáp xuống mỏm đá cheo leo, dừng ở phía sau Lăng Thanh Trúc. Trong tư thế quay lưng, Lăng Thanh Trúc nói: "Tất cả đệ tử Trúc Kiếm Phong đều đã đi hết rồi, tại sao các ngươi vẫn còn ở lại?". Trước Lâm Chí Viễn, sau đến Mộng Kiều, cả hai lần lượt quỳ xuống. Lâm Chí Viễn nói: "Sư phụ, xin hãy cho phép đệ tử được lưu lại Trúc Kiếm Phong". Tiếp đấy, Mộng Kiều cũng nói: "Sư phụ, đệ tử chỉ muốn được ở lại bên cạnh người, xin người toại nguyện". "Ở lại đây ư?". Lăng Thanh Trúc hồi âm: "Trúc Kiếm Phong bây giờ đã không còn là chi mạch của Thiên Kiếm Môn, cũng không còn nằm trong chính giáo nữa. Hai đứa các ngươi ở lại đây sẽ chẳng có tiền đồ gì đâu". "Sư phụ, chúng con không cầu danh vọng tiền đồ." - Mộng Kiều bày tỏ - "Chúng con chỉ muốn được tiếp tục làm đệ tử của sư phụ, được ở lại bên cạnh người". "Để làm gì chứ?". Lăng Thanh Trúc nở nụ cười chát đắng: "Ta đâu phải một sư phụ tốt. Đệ tử của mình, ta nào bảo hộ được. Thậm chí ngay đến lời hứa với nó Lăng Thanh Trúc ta còn chẳng thể giữ tròn..". "Lăng Thanh Trúc ta chỉ là một kẻ thất bại, không xứng để làm sư phụ của các ngươi đâu. Đi đi". "Sư phụ..". "Sư phụ..". "Hãy để ta yên tĩnh một mình". Lăng Thanh Trúc đã không muốn nói thêm, Lâm Chí Viễn và Mộng Kiều há đâu còn dám tiếp tục làm phiền, đành đứng dậy rời đi. Dù vậy, bọn họ đã chẳng hề rời bỏ Lăng Thanh Trúc. Ngày tháng sau này, hai người bọn họ như cũ vẫn tiếp tục ngụ tại Trúc Kiếm Phong, bất kể nơi đây bây giờ đã rất vắng vẻ tiêu điều.. * * * Tầm một khắc sau. Vị trí thì vẫn như cũ, tại mỏm đá cheo leo nọ, tuy nhiên hiện diện, lúc này đã không riêng mình Lăng Thanh Trúc nữa rồi. Trừ bỏ Lăng Thanh Trúc nàng ra thì đã có thêm một nữ nhân khác nữa. Là thần điểu Chu Tước. Đối với sự xuất hiện của Chu Tước, Lăng Thanh Trúc cũng không có vẻ gì là bất ngờ, kinh ngạc. Xem ra đây chẳng phải lần đầu tiên hai người gặp mặt. * * * Chậm rãi xoay người lại, Lăng Thanh Trúc nhìn kẻ đứng phía sau, nói: "Thần linh các người đều là rảnh rỗi như vậy sao?". "Lăng Thanh Trúc, ngươi vẫn không muốn tiếp nhận Long Tru?". Đáp lại Chu Tước, Lăng Thanh Trúc nhàn nhạt mà rằng: "Chu Tước ngài đã nhận lầm rồi. Ta là Lăng Thanh Trúc, chẳng phải Tử Lan tiên tử nào kia". "Chiếu theo dự ngôn thì rất có khả năng ngươi chính là vị ấy chuyển thế đầu thai". "Rất có khả năng, nói vậy nghĩa là ngài cũng không chắc?". Lăng Thanh Trúc xoay mặt đi, tiếp ý: "Một thần linh như ngài mà cũng tin vào mấy lời tiên đoán của phàm nhân chúng ta ư?". "Ta tin vào những gì đáng tin". Chu Tước lý giải: "Trong giới phàm nhân, có một số người sở hữu năng lực dự ngôn thiên bẩm, có thể xem thấu được thiên cơ, vận mệnh. Ví như Lý Bất Tri, những lời tiên đoán của hắn đã lần lượt ứng nghiệm.. Lăng Thanh Trúc, ngươi thực sự rất có khả năng chính là vị ấy". "Vẫn là câu cũ, Chu Tước ngài tìm nhầm người rồi. Ta không phải vị ấy, càng không muốn trở thành vị ấy". Dứt câu, Lăng Thanh Trúc liền hướng phía trên bay lên, lui gót trở về Huyền Âm Động của mình. "Lăng Thanh Trúc, thiên hạ nguy nan, ngươi sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc?". Ở phía xa xa, Lăng Thanh Trúc nghe được mấy lời ấy thì tạm ngưng bước chân. Nàng đáp: "Chuyện của thiên hạ, Lăng Thanh Trúc ta đã nhìn đủ, cũng đã nghe đủ. Ta đã mệt mỏi rồi, không còn muốn can dự vào nữa". Trông theo thân ảnh người đi, thần điểu Chu Tước hé môi định nói thêm gì đấy, nhưng rồi cuối cùng lại im lặng. Nàng ngước mặt nhìn trăng, khẽ thở dài một tiếng. Sau đó, nàng lui vào hỏa cảnh của mình.. * * * * * * Sau sự kiện Miên Thành, rất nhiều thứ đã trở nên minh bạch. Ai là Thao Thiết, ai là hung linh Thái cực - đại họa Song Ngư, hôm nay thế nhân đều đã biết. Chuyện to là vậy, riêng phần chuyện nhỏ.. Dĩ nhiên, không mười cũng bảy tám. Thế nhân làm sao lại chẳng tỏ tường. Hung thủ đã giết Phổ Hạnh thần tăng của Lam Yên Tự, đã sát hại chân truyền đệ tử Tô Lam của Cửu Hoa Cung, kẻ nắm giữ và tinh thông các pháp môn tối thượng bí truyền của Phật - Đạo - Ma ba nhà, hôm nay đa phần đều biết hắn không phải Lăng Tiểu Ngư, vốn dĩ một kẻ nào đó khác. Cũng tức là nói tứ đại tông môn, thiên hạ chính giáo, bọn họ đã nghi oan cho Lăng Tiểu Ngư. Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa rằng tứ đại tông môn đã làm sai, đáng bị chỉ trích. Thực tế, ngoại trừ giới tà đạo, ngoại trừ Trúc Kiếm Phong ra thì chẳng hề có ai trong giới chính đạo đứng ra phê phán cả. Trái lại, bọn họ còn rất dõng dạc mà tự cho là chính giáo mình đúng. Nghĩ xem. Nếu bọn họ không bắt giữ Lăng Ngọc Yến, dùng nàng ép Lăng Tiểu Ngư xuất hiện thì Chu Đại Trù làm sao lại để lộ thân phận Thao Thiết, Lăng Tiểu Ngư làm sao lại hóa hung linh Thái cực - đại họa Song Ngư? Giả sử không có chuyện đó xảy ra, cứ để Thao Thiết và Song Ngư ngày càng lớn mạnh, thế thiên hạ chẳng càng nguy nan hơn ư? * * * Danh môn chính phái chính là như vậy, luôn có lý lẽ "hợp tình hợp lý" để biện minh cho mình. Kẻ khác bảo bọn họ sai? Dễ thôi. Bọn họ sẽ chỉ vào hắn và phán rằng: "Tà đạo". Vậy là xong. Lời của "tà ma ngoại đạo", chính giáo bọn họ cần gì để tâm. Tất nhiên, giới chính đạo không phải ai cũng đều như vậy, là những tên đạo đức giả. Thật ra vẫn có một số là quân tử đúng nghĩa. Chỉ có điều là.. ngụy quân tử thì nhiều hơn.
Chương 488: Thiếu Nữ Bắc Nguyên Bấm để xem Lăng Tiểu Ngư đã bị nghi oan, tứ đại tông môn chính giáo đã bị người lợi dụng, theo lý điều đó sẽ khiến cho danh vọng của bọn họ suy sụp trầm trọng. Nhưng "may" sao, nhờ vào thân phận "hung linh Thái cực - đại họa Song Ngư" kia của Lăng Tiểu Ngư mà hết thảy sai lầm đều được bù đắp. Cơ Thành Tử, hắn vẫn như cũ được mọi người tôn trọng, hôm nay vẫn là lãnh tụ chính giáo. Còn Lăng Tiểu Ngư.. Từ nạn nhân hắn bỗng biến thành tai ương, thành đại họa, một kẻ mà "có chết cũng chẳng đáng tiếc thương". Thiên hạ chính giáo, từ trên xuống dưới, ai ai cũng đều cầu mong như vậy, mong rằng cái họa Song Ngư kia đã bị diệt trừ. Phàm nhân thế tục lại càng không phải nói. Bọn họ oán than, ra sức mà nguyền rủa hắn. Sao không oán, không nguyền cho được khi mà chính Lăng Tiểu Ngư hắn là kẻ đã đưa đến tai ương, đã hại chết muôn vạn người? Chính giáo, bọn họ đã bảo với thế tục phàm nhân như thế. Tội, hết thảy đều là của Lăng Tiểu Ngư, của Chu Đại Trù.. * * * Lăng Tiểu Ngư hôm nay, có thể nói đồng minh chẳng mấy mà địch nhân thì nhiều, như ong, như kiến, đâu đâu cũng thấy. Bọn họ mắng chửi, bọn họ cầu mong, hi vọng rằng sẽ không bao giờ còn thấy hắn xuất hiện trên cõi đời này nữa. Nhưng.. Trời dường như lại chẳng mấy khi chiều người. Trái với mong muốn của thiên hạ chính giáo, của thế tục phàm nhân, Lăng Tiểu Ngư - kẻ mà bọn họ cầu mong đã chết đi ấy, hôm nay hắn vẫn còn sống. Lui về ba tháng trước.. Sau trận đại chiến, ngày thứ năm.. Ở tại Bắc Nguyên, khu vực quanh năm bốn mùa như một, luôn luôn lạnh lẽo. Bên trong một khu rừng.. Lẫn giữa cỏ cây, đất đá, sát bên một gốc Ngũ Sắc Linh Chi, lúc này có một thân ảnh đang nằm. Là nam nhân. Y còn rất trẻ, theo dáng vẻ bên ngoài, dựa vào tiêu chuẩn phàm nhân để xét thì cũng bất quá hai lăm hai sáu. Tất nhiên, đó là phàm nhân tiêu chuẩn, tuyệt không thể nào đúng được. Đơn giản là bởi kẻ đang nằm đây, hắn vốn đâu phải thế tục phàm nhân. Hắn là tu sĩ. Mà.. nói vậy cũng chẳng đúng, tu sĩ chả ai lại có thể mạnh mẽ như hắn cả. Người ư? Hình tướng thì đúng của người đấy, nhưng về bản chất hắn lại không phải người. Nhìn xem. Có con người nào lại sống được khi lục phủ ngũ tạng đều bị phá nát hết không? Lăng Tiểu Ngư - kẻ đang nằm đây, giữa chốn hoang vu này, tình trạng thực vô cùng tồi tệ. Thể xác lẫn linh hồn, hết thảy đều đã bị tổn thương nghiêm trọng. Dù vậy, hắn vẫn còn sống. * * * Ắt hẳn sẽ có người thắc mắc, hỏi rằng tại sao dù đã năm ngày trôi qua mà thân xác Lăng Tiểu Ngư vẫn còn nằm yên ngay đó, không bị một sinh vật nào tới "quấy nhiễu". Bởi lẽ, nơi hắn nằm là một cánh rừng hoang vu. Tại chỗ này, thú vật không ít, những loài ăn thịt cũng có rất nhiều. Trong số đó thậm chí còn có tinh, có quái nữa.. Câu trả lời thật ra rất đơn giản: Lăng Tiểu Ngư, hắn đâu phải con người bình thường. Hôm nay, Lăng Tiểu Ngư hắn đã thức tỉnh, đã tiếp nhận lực lượng thần linh. Muốn gây hại cho hắn? Há đâu lại dễ. Dẫu có hôn mê thì thân thể hắn vẫn có đủ khả năng để tự vệ. Không ngoa, đấy là sự thật. Còn nhớ năm ngày trước, khi hắn rơi xuống vùng Bắc Nguyên này, ngay lập tức đã phải đối mặt với một con nhện tinh. Thì ra cái chỗ này, con nhện tinh kia đã canh giữ suốt hơn ba tháng, mục đích vốn dĩ là muốn chờ cây Ngũ Sắc Linh Chi hiện đang nằm trong hốc cây, ngay sát bên cạnh Lăng Tiểu Ngư đây thành thục thêm một ít rồi sẽ đem nó hái đi. Ai mà ngờ.. Bất thình lình, không gian bỗng nổi lên một hồi ba động, khi nhện tinh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một tên nam nhân trần truồng đã rơi xuống đầu nó rồi. Đối với sự xuất hiện bất ngờ của Lăng Tiểu Ngư, thoạt đầu nhện tinh rất sợ hãi. Nó đã toan chạy. Nhưng sau đó, khi thấy Lăng Tiểu Ngư cả người máu me, bụng ngực đều bị thủng, hơi thở cũng không còn, nhện tinh liền trấn tĩnh lại. Lúc đó, nó đã há miệng toan đem Lăng Tiểu Ngư nuốt vào trong bụng. Nhưng, có nằm mơ nhện tinh nó cũng chẳng thể nào ngờ được kẻ mà nó cho là đã chết ấy, hắn bỗng nhiên "sống lại". Từ trên người hắn, hàng tá sợi tơ màu xám bay ra, lạnh lùng đem nhện tinh nó trói giữ, rồi.. nó chỉ kịp hét lên một tiếng, sau đấy thì cả người đều hóa thành khói bụi. Một sợi lông, một cọng tóc cũng chẳng còn lưu lại.. Thế mới thấy, cấp bậc thần linh là không dễ gì mạo phạm, kể cả khi vị thần linh này có trọng thương tới độ hôn mê bất tỉnh đi nữa. * * * Tiếp sau nhện tinh, có thêm một số sinh vật khác cũng đã tiếp cận, cũng muốn hái lấy Ngũ Sắc Linh Chi, cũng muốn gây thương hại cho Lăng Tiểu Ngư, nhưng bất kể có là ai, sinh vật nào, hễ phàm dám đánh chủ ý lên Lăng Tiểu Ngư thì đều phải chịu chung số phận với con nhện tinh trước đó, đều bị thôn phệ. Cứ thế, dần dà, khu vực này bỗng trở nên hoang vắng lạ thường. Tận tới hơn mười ngày sau.. Từ hướng tây, có một nhóm tu sĩ đã tìm tới đây. Đều là nữ tử, nhìn rất thanh tú. Các nàng ai cũng như ai, đều mặc cùng một loại y phục, hoa văn, màu sắc giống nhau như đúc. Dễ thấy, các nàng đây vốn dĩ thuộc cùng một thế lực xuất ra. Đếm đi đếm lại có tất thảy ba người. Trong đó, đáng chú ý nhất là cô gái dẫn đầu. Không phải vì nàng là người có tu vi cao nhất, càng không phải bởi nàng xinh đẹp nhất. Thật ra dung mạo của nàng chỉ dừng ở mức khả ái, tu vi cũng bất quá luyện khí hậu kỳ mà thôi. Sở dĩ nổi bật, hết thảy là bởi vẻ ngoài hoạt bát đáng yêu, bởi nụ cười thuần lương của nàng. Lại nói, cô gái này, theo nghĩa nào đó, có thể nói là khá "quan hệ" với Lăng Tiểu Ngư. Dám cá, nếu vẫn thanh tỉnh, thời điểm trông thấy cô gái này, khẳng định Lăng Tiểu Ngư hắn sẽ phải ít nhiều kích động. Khuôn mặt nàng, vậy mà lại giống hệt như Lăng Ngọc Yến ở cái thuở mười lăm, mười sáu.. Sự giống nhau này, rốt cuộc là vì sao? Chỉ đơn giản người giống người, một sự trùng hợp, hay là.. Mà dù có là gì đi nữa thì lúc này cũng chẳng ý nghĩa mấy. Lăng Tiểu Ngư, hắn đâu nhìn thấy được. * * * "Hì hì.. Ở trong cung bao lâu, hôm nay rốt cuộc cũng được ra ngoài". Cô gái có dung mạo giống Lăng Ngọc Yến vừa tung tăng dẫn đường vừa liến thoắng nói. Và tất nhiên là không chỉ dăm ba chữ, vài ba câu. Hoàn toàn ngược lại, cô gái, nàng nói khá nhiều. Nhiều tới mức khiến cho hai vị sư tỷ đồng hành cũng phải lên tiếng than phiền. Người trông có vẻ chững chạc nhất nói: "Tiểu Yến, muội có thể bớt nói đi một chút được không? Suốt từ nãy giờ muội..". "Oa!" Cô gái kia còn chưa nói xong thì vị sư muội tính tình hoạt bát của nàng đã thốt lên một tiếng kinh ngạc, rồi chạy nhanh lên phía trước. "La Sương tỷ, Hàm Yên tỷ! Ở đây có một ông người tuyết này!". Người tuyết? La Sương và Hàm Yên đưa mắt nhìn qua, rồi lắc đầu đầy bất đắc dĩ. Hàm Yên nói: "Tiểu Yến, chỉ là gốc cây khô bị tuyết phủ lên thôi mà, có chỗ nào giống người tuyết đâu". "Muội thấy giống mà". Tiểu Yến không đồng tình. Nàng chỉ vào gốc cây bị tuyết phủ bên cạnh, phân tích: "Tỷ xem, chỗ này là hai cái tai này. Chỗ này là cái cổ này. Còn chỗ này thì chính là cái bụng..". Phía sau, La Sương càng nghe thì trán càng nhăn lại. Nàng dứt khoát bảo: "Được được. Gốc cây đó là người tuyết, được chưa?". "Gốc cây là gốc cây, người tuyết là người tuyết, sao lại vừa gốc cây vừa người tuyết?". Tiểu Yến bĩu môi, chưa mấy vừa ý. Dẫu vậy, nàng cũng không "truy cứu" ở vấn đề này nữa. Đơn giản là vì nàng đã vừa nhìn thấy một thứ khác thú vị hơn "ông người tuyết" nhiều. Ở phía xa xa, bên trong bụi rậm, có một đóa hoa màu đỏ đang nở, nổi bật hẳn trên nền tuyết trắng, bắt mắt cực kỳ. "Oa! Đó là Hồng Vô Lệ!". "Tiểu Yến! Không được..". La Sương thốt ra được bấy nhiêu thì đành im bặt. Cản ngăn mà làm gì nữa chứ? Vị sư muội kia của nàng đã chạy đi hái hoa rồi a. "Tiểu nha đầu này..". Bên cạnh, Hàm Yên cũng cười khổ: "Sư tỷ, Tiểu Yến năm nay cũng chỉ mới mười sáu tuổi, vẫn là một đứa trẻ". "Đã mười sáu rồi thì trẻ trung gì nữa. Năm đó ta bằng tuổi nó đã cùng sư phụ đi săn giết yêu tinh, vây bắt quái thú rồi". La Sương thở ra một hơi: "Tất cả cũng do muội ấy được sư phụ cưng chiều quá". "Thì.. ai bảo muội ấy đáng yêu như vậy". "Đáng yêu quá cũng không phải chuyện tốt". La Sương tiếp lời, thần tình nghiêm túc lên hẳn: "Tu tiên giới vốn chẳng bình yên, hôm nay lại càng phức tạp. Bắc Nguyên chúng ta những năm gần đây xảy ra rất nhiều chuyện. Chỉ sợ rằng Tuyết Linh Cung chúng ta sớm muộn gì cũng..". "Á!" La Sương mới nói tới đấy thì liền bị cắt ngang bởi một tiếng la thất thanh, làm nàng biến sắc. La Sương nàng nhận ra được. Thanh âm kia, nó là của sư muội nàng! Một giây cũng chẳng dám chần chừ, La Sương, Hàm Yên vội vàng hướng nơi khởi nguồn thanh âm chạy lại. Chừng khi tới nơi..
Chương 489: Trượng nghĩa cứu người Bấm để xem "La Sương tỷ! Hàm Yên tỷ! Có.. Có người chết!". La Sương và Hàm Yên đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng thận trọng tiến đến kiểm tra. Ở trước mặt các nàng, lẫn giữa cỏ cây, dưới lớp tuyết dày, có một cánh tay người lộ ra. * * * Sau khi gạt đi lớp tuyết, La Sương và Hàm Yên rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ tướng mạo người kia. Là một nam nhân, bề ngoài tuổi tầm hai lăm hai sáu, hiện đang hôn mê, xem ra là đã bị thương. Tất nhiên, kẻ đang nằm đây vốn không ai xa lạ, đích xác là người đã thông qua thông đạo không gian mà rơi xuống vùng Bắc Nguyên này vào hơn nửa tháng trước: Lăng Tiểu Ngư. Nhưng, hơi khác trước là hiện giờ, tình trạng của Lăng Tiểu Ngư đã tốt lên rất nhiều. Còn nhớ thời điểm mới rơi xuống đây, cơ thể Lăng Tiểu Ngư hắn đã thủng cả ngực và bụng, lục phủ ngũ tạng cũng bị phá nát, hơi thở thậm chí chẳng còn, ấy vậy mà lúc này.. Bụng cũng tốt, ngực cũng được, hết thảy đều vẹn nguyên, không hề có một lỗ thủng nào cả, dù là nhỏ nhất. Lục phủ ngũ tạng bên trong cũng vậy, đã khôi phục hoàn toàn.. "Thật kỳ lạ." Ngồi sát bên thân thể Lăng Tiểu Ngư, La Sương đem cánh tay thu hồi, ra chiều nghi hoặc. Thấy vậy, Hàm Yên lúc này đang ở tư thế xoay lưng ngoảnh mặt, mới hỏi: "Sư tỷ, cái gì kỳ lạ?". "Đúng đấy La Sương tỷ, cái gì kỳ lạ?" Hàm Yên vừa dứt câu thì Tôn Tiểu Yến cũng liền lên tiếng. Không những thế, nàng còn định quay mặt lại nhìn xem Lăng Tiểu Ngư nữa. Tiếc rằng.. Tôn Tiểu Yến, nàng đã không được như nguyện. Rất nhanh tay đem tiểu sư muội của mình giữ lại, Hàm Yên bảo: "Tiểu Yến, không được nhìn". "Tại sao?" - Tôn Tiểu Yến hơi bất mãn - "Muội chỉ muốn ngó xém hắn một chút thôi mà. Hắn là do muội phát hiện ra a". "Một tên nam nhân trần như nhộng, có cái gì hay mà xem. Sẽ rất thất lễ đấy có biết không?". Tôn Tiểu Yến không phục: "Thế sao La Sương tỷ thì nhìn được? La Sương tỷ cũng là nữ nhân a". "Thì..". "Thì sao?". Đương lúc Hàm Yên còn chưa tìm ra từ để nói thì may sao, La Sương đã lên tiếng giải vây: "Được rồi, để cho nó xem. Ta đem hắn che lại rồi". Ngầm thở phào, Hàm Yên nới lỏng cánh tay, đem tiểu sư muội mình thả ra. Vừa được tự do, Tôn Tiểu Yến đã lập tức hướng chỗ La Sương chạy lại. Nàng thoáng quan sát Lăng Tiểu Ngư lúc này đã được sư tỷ mình phủ lên một lớp quần áo nữ nhân, rồi hỏi: "La Sương tỷ, có phải hắn bị thương rất nặng không?". "À, mà lúc nãy tỷ bảo cái gì kỳ lạ?". Cũng không thấy có gì cần phải che giấu, La Sương đem nghi hoặc nói ra: "Mạch tượng kẻ này lúc có lúc không, linh lực cũng lúc ẩn lúc hiện, dựa vào tình trạng thì rõ ràng như người bị trọng thương, thế nhưng khi ta tỉ mỉ tra xét thì lại không phát hiện được rốt cuộc là chỗ nào thương tổn. Trường hợp của hắn, đây là lần đầu tiên ta thấy". "Kỳ lạ như vậy sao?". Dạ tò mò, Tôn Tiểu Yến tự mình kiểm chứng. Nàng điều động linh lực, triển khai thần thức nhanh chóng tiến hành kiểm tra Lăng Tiểu Ngư. Tra xét hồi lâu, Tôn Tiểu Yến đem cánh tay thu về, gật đầu xác nhận: "Quả đúng là kỳ lạ thật". Chăm chú theo dõi từ nãy giờ, Hàm Yên nói ra suy đoán: "Sư tỷ, có thể nào là do thần hồn bị thương tổn không?". Thần hồn thương tổn? La Sương ngẫm một chút, khẽ gật đầu: "Cũng có thể là khả năng này". "La Sương tỷ, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?". Đáp lại Tôn Tiểu Yến, La Sương nói: "Đây không phải việc của chúng ta. Cứ coi như chưa thấy gì". "La Sương tỷ, sao tỷ có thể nói như thế chứ?". Tôn Tiểu Yến rất không bằng lòng với quyết định của sư tỷ mình: "Hiền nhân có dạy cứu một mạng người phúc đẳng hà sa. Dù xây chín bậc phù đồ cũng không bằng làm phúc cứu cho một người a..". "La Sương tỷ, chúng ta nếu không biết thì cũng thôi, đằng này đã biết người ta bị thương mà lại quay lưng bỏ đi, thế sao được chứ? Làm người thì không thể nhẫn tâm như vậy". Có phần bất đắc dĩ, La Sương phân tích cho sư muội mình nghe: "Tiểu Yến, tên nam nhân này lai lịch không rõ, thương tích lại càng khó đoán, hắn với chúng ta vốn đâu có quan hệ gì. Huống hồ, Tuyết Linh Cung chúng ta trước giờ vẫn cự tuyệt nam nhân. Cung quy có nói rõ không được phép đối xử tốt với bất kỳ một tên nam nhân nào". "Cung quy gì chứ..". Tôn Tiểu Yến vẫn như cũ, giữ vững lập trường của mình: "Muội không biết. Người này hiện đang hôn mê bất tỉnh, lại đang nằm giữa chốn hoang vu. Nếu mà chúng ta bỏ mặc hắn thì dù không chết vì bị dã thú ăn thịt hắn cũng sẽ chết vì lạnh a". "Không được không được. Lương tâm của muội không có cho phép đâu. Muội phải cứu hắn". "Tiểu Yến muội..". Liếc thấy thần tình kiên định của sư muội mình, La Sương biết khó mà khuyên can gì được. Ngẫm một hồi, nàng đành phải miễn cưỡng đồng ý: "Thôi được rồi. Chúng ta sẽ giúp hắn một chút". "La Sương tỷ, muội biết tỷ là người tốt mà!" Tôn Tiểu Yến vui mừng, nắm lấy tay sư tỷ mình mà bày tỏ. * * * Khẽ lắc đầu, La Sương đem tiểu sư muội mình gỡ ra: "Muội không cần phải nói mấy lời nịnh hót đó đâu". Nét mặt trở nên nghiêm túc, nàng nói tiếp: "Tiểu Yến, ta sẽ chiều theo ý muội mà giúp hắn, nhưng phải có giới hạn. Đợi làm cho tên nam nhân này khỏe lên thì muội phải lập tức theo ta về Tuyết Linh Cung". "Chuyện này..". Tôn Tiểu Yến khó tránh có chút chần chừ. Nàng cảm thấy như thế vẫn chưa thỏa đáng lắm. Theo nàng, ít gì cũng phải đợi cho người kia thanh tỉnh lúc đó mới đi được. "La Sương tỷ..". Thừa hiểu Tôn Tiểu Yến đang muốn nói gì, La Sương cướp lời ngay: "Đừng có được voi đòi tiên. Nếu không ta buộc lòng phải dùng vũ lực đem muội về". "Hứ..". Tôn Tiểu Yến chu môi: "Được rồi. Không cho thì không cho. Sư tỷ mau giúp cho người ta đi". Và như thế, dưới sự chứng kiến của Tôn Tiểu Yến, La Sương động thần niệm, lấy từ không gian giới chỉ ra một chiếc lọ màu trắng, cao tầm bằng gang tay. * * * "La Sương tỷ." - Tôn Tiểu Yến nhìn viên đan dược đen xì mà La Sương vừa mới trút ra, có hơi lo ngại - "Cái đó.. Cái đó là thuốc gì vậy?". "Thuốc tốt." La Sương đáp gọn, kế đấy thì đưa viên đan dược tới miệng Lăng Tiểu Ngư. Nhưng khi nàng toan cho thuốc vào miệng Lăng Tiểu Ngư thì bên cạnh, giọng Tôn Tiểu Yến lại cất lên: "Chờ một chút! Chờ một chút!". "Tiểu Yến, lại chuyện gì?". "La Sương tỷ, thuốc này của tỷ có thật là đồ tốt không?". "Đây là thuốc ta vẫn chuyên dùng để trị nội thương, có thể không tốt?". La Sương tỏ ra thiếu kiên nhẫn. Nàng nói xong liền đem miệng Lăng Tiểu Ngư tách ra. "Chờ một chút!". Trán hằn hắc tuyến, La Sương bắt đầu bực bội: "Tiểu Yến, lại chuyện gì nữa?". Chẳng bận tâm lắm tới thái độ của sư tỷ mình, Tôn Tiểu Yến nói: "La Sương tỷ, như lúc nãy tỷ nói ấy, người này bị gì chúng ta vẫn chưa rõ, tỷ cho hắn uống thuốc tùy tiện như vậy, lỡ hắn xảy ra chuyện gì thì sao?". "Tiểu Yến, muội có cần phải lo lắng cho hắn tới như thế không?". La Sương trả lời bằng giọng cáu gắt: "Muội nghĩ ta là đồ ngốc chắc? Thuốc này của ta không phải loại tùy tiện, nó có rất nhiều công dụng, uống vào chỉ lợi chứ chẳng hại..". Đứng ở phía sau, Hàm Yên ngó thấy Tôn Tiểu Yến còn muốn nói thêm gì đó thì liền tiến lên, đem lời cướp lấy: "Tiểu Yến, La Sương tỷ không có gạt muội đâu. Thuốc của sư tỷ thật sự rất tốt". "Vậy.. được rồi. Sư tỷ cho hắn uống đi". "Hừ..". Cơn bực dọc còn chưa tan, La Sương hừ khẽ một tiếng. Động tác chẳng có tí gì là dịu dàng, nàng tách miệng Lăng Tiểu Ngư ra, cho đan dược vào trong, giúp hắn nuốt xuống. "La Sương tỷ, tỷ dùng linh lực giúp hắn luyện hóa dược lực đi". Trông thấy cái lườm của ai kia, Tôn Tiểu Yến mới nói thêm: "Sư tỷ, làm ơn thì phải làm ơn cho trót. Tỷ xem, hắn hôn mê như thế, yếu ớt như thế..". La Sương mím môi, tận lực kiềm chế. Nàng hít sâu một hơi, rồi đem Lăng Tiểu Ngư dựng dậy. Ý tứ vốn là muốn ngay tại chỗ này giúp Lăng Tiểu Ngư luyện hóa dược lực, nhân tiện đả thông kinh mạch cho hắn luôn. Nhưng.. trong lúc bực bội, La Sương nàng đã quên mất một điều: Lăng Tiểu Ngư, hắn vốn dĩ trần truồng; trên người hắn lúc này, phủ tạm cũng chỉ có duy mỗi một bộ trường y nữ nhân mà thôi. Một bộ trường y, lúc Lăng Tiểu Ngư hắn nằm còn có thể che lấp chứ khi đã bị dựng dậy.. Che được bao nhiêu đây?