Chương 260 Bấm để xem Sự thể nó là như thế đấy. Cơ Thành Tử, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, ai nấy cũng đều tin rằng Lăng Thanh Trúc chính là vị tiên tử kia. Duy nhất vẫn im lặng chỉ có mỗi mình Lý Ngọc Thường. Dù vậy, căn cứ vào nét mặt của nàng, quá nửa cũng là đồng tình rồi. "Haizz..". Ra khỏi Tinh Các, trên đường trở về Trúc Kiếm Phong, Lăng Thanh Trúc ngẫm mà ngao ngán: "Cái gì mà tiên tử chứ? Lăng Thanh Trúc ta tuy rằng rất xinh đẹp, thế nhưng chung quy vẫn chỉ là phàm nhân thôi a. Bảo ta đi diệt yêu trừ quỷ còn được, Thao Thiết - Huyền Vũ? Tổ sư gia sống lại cũng chưa chắc chống đỡ nổi chứ nói gì ta". "Chính giáo trông cậy vào ta? Các người thật là biết đùa giỡn..". * * * "Mà thôi, tới đâu hay tới đó vậy. Nếu có lầm lẫn thì cũng là do chính các người, đâu thể trách ta được". Đem phiền não đá ra sau đầu, Lăng Thanh Trúc gia tăng tốc độ, tiếp tục bay đi. * * * Vài giờ sau, tại đỉnh Trúc Kiếm. Bên trong Tĩnh Hương Đường, trừ bỏ đang ngồi trên ghế chủ tọa là Lăng Thanh Trúc ra thì đứng đợi bên dưới còn có thêm vài người nữa, đều là các đệ tử chân truyền của nàng. Vẫn nhanh nhảu như mọi khi, Chu Đại Trù là người đầu tiên đứng ra hỏi: "Lão nhân gia, không biết người cho gọi bọn con tới để làm gì vậy? Bộ có đồ vật gì muốn ban tặng hả?". "Ban tặng cái đầu ngươi. Bớt mơ tưởng giùm ta". "Không ban tặng đồ vật, vậy chắc là có chuyện sai phái rồi..". Câu vừa rồi tuy rằng Chu Đại Trù đã nói rất nhỏ nhưng với linh giác nhạy bén của mình, Lăng Thanh Trúc vẫn dễ dàng nghe ra rành mạch. Nàng liếc xuống, chất vấn ngay: "Chu tiểu tử, ngươi mới làu bàu cái gì đấy?". "Dạ con có nói gì đâu". "Hừ.. Tiểu tử ngươi liệu hồn". Thở nhẹ, khuôn mặt Lăng Thanh Trúc dần hòa hoãn lại: "Hôm nay ta gọi mấy đứa các ngươi tới đây là có chuyện cần căn dặn. Khá hệ trọng". "Sư phụ, chẳng hay là chuyện hệ trọng gì?". Lăng Thanh Trúc chưa vội trả lời, thay vì giải đáp cho Lâm Chí Viễn thì nàng lại đưa ra câu hỏi: "Dị tượng hôm nay, các ngươi hẳn đều đã nhìn thấy rồi chứ?". "Sư phụ, ý người là cảnh mây đen phủ kín núi Ngũ Đài?". "Ừ.". Lăng Thanh Trúc tiếp lời: "Các ngươi biết nó có ý nghĩa gì không?". Hỏi thì hỏi vậy nhưng Lăng Thanh Trúc vốn chẳng trông đợi đồ nhi mình trả lời, nàng chủ động nói ra: "Đó là dấu hiệu đại tai kiếp đã chính thức khởi động. Tai họa, nó đã sắp giáng xuống đầu Thiên Kiếm Môn, xuống chính giáo thiên hạ". "Sư phụ." - Lần này, đến lượt Mộng Kiều lên tiếng - "Ý của sư phụ là kiếp nạn hung linh trong dự ngôn trước đây?". "Đâu chỉ là kiếp nạn hung linh. Họa vốn không chỉ có một mà tận những bốn cái". "Bốn cái?". Chu Đại Trù trợn mắt: "Lão nhân gia, người không phải nói chơi đó chứ?". "Chơi? Chu tiểu tử, bộ ngươi thấy mặt ta giống đang đùa giỡn lắm chắc?". Lăng Thanh Trúc thuật lại: "Hôm nay, theo sự an bài của tổ sư gia, ta và mấy vị sư thúc, sư bá của các ngươi đã cùng nhau tiến nhập Tinh Các. Ở đó, chúng ta có xem qua dự ngôn mà tổ sư gia lưu lại vào hơn hai ngàn năm trước". "Theo như tiên liệu của tổ sư gia thì sắp tới chính giáo thiên hạ sẽ phải đương đầu với bốn mối họa, đó là: Huyền Vũ, Cung Đâu, Thao Thiết, Song Ngư". * * * "Huyền Vũ, Cung Đâu, Thao Thiết, Song Ngư..". Chu Đại Trù nhẩm lại, nhẩm xong thì thắc mắc: "Lão nhân gia, cái này con không hiểu lắm. Theo con biết thì Huyền Vũ là một trong tứ đại linh thú vốn từng cùng với Thương Long, Bạch Hổ, Chu Tước bảo hộ sinh linh a. Nó là thiện thú mà, tại sao lại trở thành mối tai họa cho chính giáo?". "Còn nữa, Thao Thiết không phải đã sớm bị tiêu diệt rồi ư? Tổ sư gia tại sao còn đề cập tới nó? Lão nhân gia, có phải tổ sư gia chúng ta đã nhầm lẫn gì hay không?". "Nhầm lẫn?". Lăng Thanh Trúc xem thường: "Chu tiểu tử, ngươi nghĩ tổ sư gia là hạng nhân vật nào? Có khả năng tiên liệu sai sao?". Nàng tiếp tục: "Tuyệt đối không có sai sót. Dự ngôn của tổ sư gia chắc chắn chính xác. Huyền Vũ, Cung Đâu, Thao Thiết, Song Ngư, bốn mối họa này sớm muộn cũng sẽ xảy ra". * * * "Huyền Vũ, Cung Đâu, hai mối họa này, theo lời tổ sư gia thì chỉ là phụ. Chính yếu vẫn là hai mối họa Thao Thiết và Song Ngư". "Họa Song Ngư, thực ra cũng chẳng phải cái gì xa lạ, chính là kiếp nạn hung linh mà sư bá Thanh Hà Tử của ta đã từng đề cập trước đây. Tổ sư gia nói Song Ngư phân làm hắc - bạch, hợp lại tức là Thái cực. Thái cực đến từ thiên ngoại, trong cõi vô minh. Hắn là người nhưng không phải người, là ma nhưng lại không phải ma." Lưng tàng thái cực, mắt ẩn hoàng lân ", đấy là dấu hiệu nhận biết". "Về phần Thao Thiết..". "Di ngôn chỉ ra, Thao Thiết hiện nay đang lẩn trong nhân loại. Hắn có hai loại hình thái: Nhân dạng và thú dạng. Bình thường, khi ở nhân dạng thì rất khó phát hiện, chỉ có thể nhận biết lúc hắn chuyển đổi hình dạng..".
Chương 261 Bấm để xem Quan sát thấy các đồ nhi ai nấy cũng mặt mày trầm trọng, Lăng Thanh Trúc hiểu ý, bèn bĩu môi chê trách: "Này này, mấy đứa các ngươi sao vậy? Đứa nào đứa nấy nét mặt cứ như thể sắp chết tới nơi không bằng..". "Lão nhân gia..". Dáng vẻ vẫn phiền lo như cũ, Chu Đại Trù than: "Một cái họa hung linh thôi đã ghê gớm lắm rồi, bây giờ tổ sư gia lại bảo chúng ta sẽ phải đương đầu với tận bốn mối họa. Huyền Vũ, Thao Thiết là cái gì chứ? Đều là những linh chủng kinh khủng bậc nhất của thuở hồng hoang. Bọn chúng chính là thần thánh a. Phàm nhân chúng ta sao có khả năng đối đầu với thần linh được..". "Haizz.. Con năm nay tuổi còn chưa đến ba mươi, vẫn chưa kịp lấy vợ sinh con để nối dõi tông đường.. Ui da!". Đang lẩm bẩm, Chu Đại Trù chợt kêu lên một tiếng. Hắn đưa tay xoa đầu, hai mắt liếc qua sư phụ mình, khá là bất mãn: "Lão nhân gia, người đừng hễ tí là ra tay đánh người có được không?". "Ăn nói linh tinh, đáng đánh". Chả màng tới họ Chu nữa, Lăng Thanh Trúc quay lại vấn đề: "Tai kiếp hàng lâm, ta đây chưa sợ, mấy đứa các ngươi lo lắng cái gì? Huyền Vũ, Cung Đâu, Thao Thiết, Song Ngư, bốn mối họa này tuy rằng rất lớn, nhưng còn chưa tới mức vô phương hóa giải". "Nói cho các ngươi biết, tổ sư gia đã có chỉ điểm cả rồi. Theo tiên liệu của người thì vào lúc chính đạo lâm nguy, một vị Minh Tôn sẽ giáng thế. Tiếp sau Minh Tôn, một vị tiên tử nữa cũng sẽ đằng vân hiện thế. Bọn họ sẽ giúp chính giáo ta giải trừ tai kiếp". * * * "Lão nhân gia, là thật à? Trên đời đúng thật là có thần tiên?". "Tổ sư gia đã bảo có thì nhất định là có". "Vậy thì tốt quá..". * * * Qua thêm một lúc, khi tất cả những gì cần và nên nói đều đã nói hết, lúc này Lăng Thanh Trúc mới xua tay, hạ lệnh tiễn khách: "Được rồi, mấy đứa các ngươi nhớ kỹ những gì ta căn dặn. Đại họa đã sắp giáng xuống rồi, kể từ giờ các ngươi lo mà chăm chỉ tu hành.. Lui về đi". "Vậy chúng đệ tử xin phép". Nối gót Lâm Chí Viễn, ba người Lăng Tiểu Ngư, Mộng Kiều, Chu Đại Trù cũng lên tiếng cáo từ. Nhưng tại thời điểm bọn họ vừa mới xoay lưng lại thì.. "Tiểu Ngư Nhi, ngươi ở lại". * * * Liếc thấy ngoài Lăng Tiểu Ngư, mấy người khác cũng đã dừng bước, Lăng Thanh Trúc liền bảo: "Đại Trù, Tiểu Chí, Mộng Kiều, ba đứa các ngươi ai về phòng nấy". Ân sư đã yêu cầu, Lâm Chí Viễn và Mộng Kiều há lại dám trái, nhanh chóng rời đi. Lúc này, còn nán lại, duy cũng chỉ có mỗi Chu Đại Trù. Miệng cười nịnh nọt, Chu Đại Trù thử xin: "Lão nhân gia, con với Tiểu Ngư là hảo huynh đệ, tuy hai mà một.. Lão nhân gia cho con..". "Chu tiểu tử." - Họ Chu còn chưa kịp nói hết thì đã bị thanh âm của sư phụ mình cắt ngang - "Ta đếm đến ba mà tiểu tử ngươi vẫn chưa ra khỏi tầm mắt ta thì đừng có hỏi vì sao bầu trời lại đen mà máu tươi lại mặn nhé". * * * "Hừ, chạy nhanh đấy". Đem ánh mắt thu hồi, Lăng Thanh Trúc ngó sang Lăng Tiểu Ngư - đứa đệ tử duy nhất vẫn còn ở lại bên trong sảnh đường. "Sư phụ, không biết người có gì muốn dặn dò?". "Cũng không hẳn dặn dò, chỉ là muốn hỏi ngươi mấy câu". Thái độ cung kính, Lăng Tiểu Ngư đáp: "Sư phụ, đệ tử chờ nghe". * * * Nét mặt đã nghiêm túc lên nhiều, Lăng Thanh Trúc đi thẳng vào đề: "Tiểu Ngư Nhi, hai vết bớt ở lòng bàn tay ngươi hiện tại sao rồi? Có phát sinh thêm điều gì kỳ lạ không?". "Ra là sư phụ muốn hỏi việc này." - Lăng Tiểu Ngư thầm nghĩ - "Có lẽ là vì trong dự ngôn của tổ sư gia có đề cập tới cái họa Song Ngư..". "Đối với dấu hiệu trên người ta, sư phụ từ lâu đã rất lưu tâm. Nếu như bây giờ ta đem chuyện bên trong lòng bàn tay mình đã tự thành không gian, có chứa đựng lực lượng, chắc chắn người sẽ càng thêm để ý, ngờ vực càng tăng". "Không được. Ta không thể cho sư phụ biết chuyện này". Xuất phát từ tâm lý lo sợ, không muốn bị ân sư xem như yêu nghiệt, coi là mối họa, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục giấu giếm. Hắn cố giữ cho nét mặt được tự nhiên, điềm tĩnh đáp: "Hồi bẩm sư phụ, hai vết bớt nơi lòng bàn tay đệ tử vẫn giống như trước, chẳng có thay đổi gì nữa cả". "Đưa ta xem". Lăng Tiểu Ngư hơi chần chừ nhưng rồi cũng thuận tình nghe theo. Đem Phượng Nghi tháo xuống, hắn chìa tay ra: "Sư phụ, người xem". "Ừm". Lăng Thanh Trúc nắm lấy tay đồ nhi, im lặng tra xét.. Một lúc sau. May mắn cho Lăng Tiểu Ngư, sư phụ hắn đã không tra ra được gì. Không gian bên trong hai vết bớt hắc bạch song ngư, Lăng Thanh Trúc nàng chẳng thể nhìn ra được, bất kể nàng có là một vị chân nhân cảnh hậu kỳ đi nữa. Mà, đâu chỉ bàn tay, nơi lưng cũng giống y như vậy. Đồ hình thái cực ẩn tàng bên trong, Lăng Thanh Trúc nàng vẫn như cũ, vô pháp xem ra. * * * "Tiểu Ngư Nhi, ngươi có trách ta không?" - Thần thái không vui chẳng buồn, Lăng Thanh Trúc đột nhiên hỏi. Thừa hiểu ân sư đang nói về việc gì, Lăng Tiểu Ngư thành thật lắc đầu: "Đệ tử không trách người. Hung linh là đại họa, người lo ngại cũng rất đỗi bình thường". "Ta mừng là ngươi có thể hiểu". Lăng Thanh Trúc dừng một chút, rồi nói tiếp: "Tiểu Ngư Nhi, Huyền Vũ, Cung Đâu, Thao Thiết, Song Ngư, bốn mối họa này của chính giáo to lớn vô cùng, vi sư không dám xem nhẹ. Trước đây hay bây giờ thì ta đều vẫn luôn hi vọng ngươi chẳng dính dáng gì đến tai kiếp hung linh, cũng tức mối họa Song Ngư. Nhưng..". "Tiểu Ngư Nhi, nếu có một ngày ta phát hiện ra ngươi sẽ là người gây hại cho chính giáo.. Tới chừng đó, ta cũng chỉ có thể đem ngươi diệt trừ".
Chương 262 Bấm để xem Một tháng sau. Dị tượng đã qua, Tinh Các đã đóng, tuy nhiên dư âm thì vẫn còn vang vọng trong lòng môn nhân Thiên Kiếm. Huyền Vũ, Cung Đâu, Thao Thiết, Song Ngư, bốn mối họa kia, chúng tựa như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng mọi người. Thiên Kiếm Môn thôi ư? Nào phải. Đó là nỗi lo của cả chính giáo thiên hạ. Nửa tháng trước, sau khi Thiên Kiếm Môn đem dự ngôn bên trong Tinh Các chia sẻ cho Lam Yên Tự, Cửu Hoa Cung và Tam Tiên Đảo thì bọn họ hiện cũng đang nặng lòng không kém. Dám cá lúc này, ba đại tông môn kia đang ráo riết chuẩn bị ứng phó tai ương. Hệt như Thiên Kiếm.. Nhằm mục đích tăng cường thực lực cho môn phái trước khi kiếp nạn hàng lâm, chưởng môn Thiên Kiếm là Cơ Thành Tử đã vừa đưa ra một quyết định, đó là sẽ mở ra Hóa Long Trì để đệ tử của năm chi mạch tiến vào tu luyện. Tại Thiên Kiếm Môn, có hai nơi hấp dẫn nhất, luôn được các đệ tử hướng tới nhất: Một là Kiếm Mộ, còn hai thì chính là Hóa Long Trì này. Ngặt một điều, dù là Kiếm Mộ hay Hóa Long Trì, đệ tử muốn tiến vào đều chẳng dễ. Điều kiện hết sức ngặt nghèo. Hôm nay, Cơ Thành Tử quyết định mở rộng Hóa Long Trì, đây không thể không nói là một tin tức rất đáng để vui mừng. Tất nhiên, chỉ một bộ phận. Toàn bộ ư? Làm sao mà Hóa Long Trì chứa hết cho được. Mười, đấy đã là con số cực hạn mà Cơ Thành Tử có thể chấp nhận. Trong năm chi mạch, mỗi chi mạch chỉ có thể chọn ra hai người. Danh sách cụ thể như sau: Tô Đông Vũ và Lưu Cảnh Thiên của Kim Kiếm Phong, Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù của Trúc Kiếm Phong, Dương Tiểu Ngọc và Lệ Thắng Nam của Mặc Kiếm Phong, Giang Hạc và Tô Triệt của Liệt Kiếm Phong, Lâm Oánh và Công Tôn Nhược Thủy của Tương Kiếm Phong. * * * * * * Lúc này, tại một góc Tương Kiếm Phong.. Công Tôn Nhược Thủy - một trong số những người sẽ tiến vào Hóa Long Trì ngày mai - hiện đang có mặt ở đây. Chỉ có điều là thay vì đứng, thay vì ngồi thì Công Tôn Nhược Thủy lại đang nằm. Bộ dáng của nàng, phải nói nó chẳng đẹp đẽ gì cho cam. Rất khó coi là khác. Không. Không phải do nàng xấu xí hay trên cơ thể có khiếm khuyết gì. Dung nhan của nàng, thực ra cũng đủ để gọi là mỹ nhân đấy. Sở dĩ khó coi, hết thảy đều bởi vì biểu cảm trên khuôn mặt nàng. Hai mắt trợn ngược, miệng há hốc, thần tình kinh hoảng, lẽ nào lại dễ xem? Khỏi phải nghĩ, rõ ràng Công Tôn Nhược Thủy đã vừa mới trải qua một chuyện gì đó rất kinh khủng. Chính nó đã đưa đến cái chết của nàng.. * * * "Công Tôn Nhược Thủy, cái tên này cũng không tệ". Bên thi thể của Công Tôn Nhược Thủy, một giọng nữ nhân cất lên. Khá là trong trẻo. Dưới lớp mặt nạ hình ác quỷ, nàng quay sang người đứng bên cạnh, cười nói: "Mẫu thân, con đã dung hợp trí nhớ xong rồi". Cũng trong bộ hắc y, dưới lớp mặt nạ, Đồ Tam Nương hất cằm, chỉ xuống thi thể Công Tôn Nhược Thủy: "Xử lý luôn đi". "Biết rồi". Nói đoạn, Âm Tiểu Linh khẽ động thần niệm, lấy từ giới chỉ ra một chiếc lọ nhỏ. Đem nút lọ mở ra, nàng rắc xuống vài giọt. Kỳ diệu thay, những giọt nước vừa mới chạm vào cái xác của Công Tôn Nhược Thủy thì liền đem nó biến thành bột phấn, thậm chí đến một mẩu xương, một sợi tóc cũng chẳng hề lưu lại. Thổi "phù" một cái cho tro bụi bay đi, Âm Tiểu Linh vui vẻ đặt tay lên trán: "Hồi báo mẫu thân, thi thể đã giải quyết xong". "Tiểu nha đầu, đàng hoàng một chút cho ta nhờ". Đồ Tam Nương nhắc nhở: "Nha đầu ngươi nên nhớ là hiện giờ chúng ta đang ở trong lòng địch đấy". "Thì sao chứ? Cái đám phong chủ kia há có thể làm khó được mẫu thân người?". Đồ Tam Nương lắc đầu: "Nha đầu ngươi đừng có coi thường. Thiên Kiếm Môn không phải tự dưng lại được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất tông môn đâu. Ngũ Đại Tiên Kiếm của bọn họ, uy lực cực kỳ đáng gờm đấy". "Con biết rồi. Chẳng phải lần này chúng ta xâm nhập Thiên Kiếm cũng là vì muốn điều tra về Ngũ Đại Tiên Kiếm cùng các bí mật khác của Thiên Kiếm Môn..". "Thì chính là vậy đấy". Đồ Tam Nương tiếp tục: "Tiểu Linh, chúng ta đây là đang làm việc, không phải dạo chơi. Tất cả đều cần phải thật cẩn trọng". Cầm một viên đan dược đã chuẩn bị sẵn đưa qua, nàng bảo: "Lúc nãy ta đã đem khí tức của Công Tôn Nhược Thủy kia lưu vào đây rồi, chỉ cần uống viên đan dược này thì nội trong năm ngày, kể cả khi ngươi có đứng trước mặt Cơ Thành Tử thì hắn cũng không thể nhìn ra được đâu". "Thế.. nếu như hắn đích thân tra xét con đâu này?". "Cái đó mà ngươi cũng hỏi. Bộ ngươi thực cho rằng chân nhân cảnh hậu kỳ là heo chắc?". Thu tay về, Đồ Tam Nương rất không có trách nhiệm: "Lát nữa chúng ta chia ra hành động, nha đầu ngươi tự mà lo lấy. Nếu ngươi bị người ta phát hiện rồi giết chết thì ta cũng đành chịu".
Chương 263 Bấm để xem "À, suýt tí thì ta quên. Tiểu Linh, nha đầu ngươi sẽ không đi tìm cái tên Lăng Tiểu Ngư kia đấy chứ?". "Mẫu thân, con đã nói là sẽ không tìm gặp hắn nữa rồi mà". "Thật không đấy?". "Mẫu thân, con là nữ nhi của người a. Người phải tin con chứ. Con đối với Lăng Tiểu Ngư kia bất quá chỉ là có tí hảo cảm thôi..". "Ta cũng mong là vậy.. Tiểu Linh, hắn ta là đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm Môn. Chúng ta với hắn vốn dĩ là địch nhân..". Mắt thấy mẫu thân mình lại sắp ca lên điệp khúc thân quen, Âm Tiểu Linh vội vàng can thiệp. Nàng xua tay đùn đẩy: "Biết rồi biết rồi. Con sẽ không để phát sinh tình cảm gì với hắn đâu mà. Mẫu thân cứ đi lo việc của người đi..". * * * * * * "Phù.. Cuối cùng cũng chịu đi". Trông theo thân ảnh mẫu thân mình, Âm Tiểu Linh thở phào một hơi: "Không biết mẫu thân mình nghĩ cái gì nữa. Mình với Lăng Tiểu Ngư kia làm sao mà có khả năng phát sinh chuyện gì được. Xuy.. Hắn là một tên đầu gỗ a". "Haizz.. Giá như hắn không phải đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm Môn thì tốt biết mấy..". Câu trước vừa phủ nhận, câu sau đã liền thở dài tiếc nuối, Âm Tiểu Linh, nàng rõ ràng có sự mâu thuẫn. Coi bộ ở trong lòng mình, nàng đối với Lăng Tiểu Ngư cũng không đơn giản chỉ là một tí hảo cảm như đã nói. Phỏng đoán? Hiện tại thì cơ sở đã thêm phần vững chắc rồi. Vị trí của Âm Tiểu Linh lúc này, nó là minh chứng tốt nhất. Sáng hôm nay, trên con đường mòn tiến vào hậu sơn của núi Kim Kiếm, trong hình dạng của Công Tôn Nhược Thủy, Âm Tiểu Linh hiện đang cùng Lăng Tiểu Ngư sóng vai cất bước. Tất nhiên, nàng và Lăng Tiểu Ngư không phải những kẻ duy nhất, trừ bọn nàng ra thì còn có thêm một số người nữa. Ví như Chu Đại Trù, Dương Tiểu Ngọc, Lưu Cảnh Thiên, Tô Đông Vũ.. Dưới sự dẫn dắt của Đồ Tự, đám người các nàng đang tiến về cấm địa. Hóa Long Trì. * * * Đoàn người đi thêm một lúc, Âm Tiểu Linh, cũng là Công Tôn Nhược Thủy của hiện tại rốt cuộc đã chẳng nhịn thêm được nữa. Nàng chủ động bắt chuyện với Lăng Tiểu Ngư: "Lăng sư đệ, trông đệ có vẻ khẩn trương". Đột nhiên lại được mỹ nhân thăm hỏi, Lăng Tiểu Ngư khó tránh có chút bất ngờ. Trong ký ức của bản thân, hắn nhớ mình và vị Công Tôn sư tỷ này hình như chưa từng trò chuyện bao giờ thì phải.. Mặc dù hơi ngoài ý muốn nhưng họ Lăng cũng không suy nghĩ quá nhiều. Hắn lễ phép hồi âm: "Sư tỷ, đệ không có khẩn trương". "Không có à? Thế sao nét mặt của sư đệ lại căng thẳng quá vậy?". Lại là một câu hỏi thốt ra từ miệng Âm Tiểu Linh. Tuy nhiên lần này, trả lời lại chẳng phải Lăng Tiểu Ngư nữa. Thay vì Lăng Tiểu Ngư thì Chu Đại Trù - kẻ đang đi bên cạnh hắn - mới là người hồi đáp: "Công Tôn sư tỷ, dạo này vẻ mặt của Tiểu Ngư hắn là vậy đó. Tâm tình không tốt ấy mà". Nghe vậy, Âm Tiểu Linh mới hiếu kì: "Lăng sư đệ chắc đang có chuyện không vui?". "Hắn thất tình, tất nhiên là không vui rồi". * * * Thanh âm không lớn nhưng lại hiệu quả tức thì. Chính nó đã khiến cho Âm Tiểu Linh dừng ngay cước bộ. Mà đâu chỉ Âm Tiểu Linh, Dương Tiểu Ngọc và Lệ Thắng Nam của Mặc Kiếm Phong cũng giống y như vậy, đều đã dừng bước. Tất cả đều đang chăm chú nhìn Chu Đại Trù và Lăng Tiểu Ngư, chờ nghe giải đáp. Tim loạn mấy nhịp, Lăng Tiểu Ngư cố giữ cho giọng mình được tự nhiên: "Mọi người đừng nghe huynh ấy nói bậy". Dời sang Chu Đại Trù, hắn trách móc: "Sư huynh, sao sư huynh lại nói như vậy? Đệ thất tình bao giờ chứ?". "Ha ha..". Chu Đại Trù gãi đầu, cười giả lả: "Vừa rồi ta cũng chỉ tùy tiện nói đùa thôi, sao mọi người lại tưởng thật..". Tay vỗ lên vai Lăng Tiểu Ngư, hắn tiếp tục: "Các người xem, Tiểu Ngư hắn suốt ngày đều cắm đầu vào tu luyện, làm gì có thời gian để đi ghẹo nguyệt trêu hoa.. Ha ha..". Thầm lắc đầu, ở phía trước, Dương Tiểu Ngọc khẽ bảo với cô gái kề bên: "Lệ sư tỷ, đi thôi". "Ừ". Và như thế, sau một chút gián đoạn, đoàn người tiếp tục bước đi.. * * * Tầm chục phút sau.. Dẫn đầu đám đệ tử, Đồ Tự hiện đã dừng chân. Trong bộ hôi bào đã cũ, hắn chậm rãi lấy từ trong tay áo một tấm lệnh bài, đưa ra phía trước. Hơn hai mươi đệ tử đang làm nhiệm vụ canh gác Hóa Long Trì vừa trông thấy tấm lệnh bài kia thì lập tức nhường đường. Tên đệ tử có vai vế cao nhất đứng ra nói: "Đồ Tự sư huynh, việc khai mở Hóa Long Trì chưởng môn đã sớm thông tri. Xin mời sư huynh tiến nhập". "Ừm". Đồ Tự khẽ gật, kế đấy thì dẫn theo đám người Lăng Tiểu Ngư, Dương Tiểu Ngọc tiến vào bên trong..
Chương 264 Bấm để xem Quá trình tu luyện cứ thế mà tiếp diễn. Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù, Dương Tiểu Ngọc, Tô Đông Vũ, tất cả đều ra sức tranh thủ hấp thụ số linh khí kỳ lạ chung quanh. Thậm chí ngay đến Âm Tiểu Linh cũng là như vậy. Có gì kỳ quái? Tuy nói Âm Tiểu Linh nàng chỉ đang cải trang, mục đích tiến vào Hóa Long Trì cũng không phải vì tu luyện, nhưng chỗ tốt bày ra trước mắt, Âm Tiểu Linh nàng dại gì bỏ qua? Nếu mà được, Âm Tiểu Linh còn muốn bộc lộ tu vi chân chính để đề thăng khả năng hấp thu linh khí nữa cơ. Chỉ đáng tiếc, mong muốn cũng chỉ là mong muốn. Hiện tại nàng đang đóng giả Công Tôn Nhược Thủy, làm sao mà đem tu vi bộc lộ ra được. Đành kìm nén thế thôi.. * * * * * * Thời gian dần trôi, linh khí tuôn ra từ lòng đất cũng dần ổn định lại. Chính tại thời điểm Hóa Long Trì đạt đến mức bão hòa, một dị biến bỗng chợt phát sinh. Dị biến này, nó không ở bên ngoài mà hiển hiện ngay bên trong tâm trí những người tu luyện. "Kim", "Mộc", "Thủy", "Hỏa", "Thổ", tại mỗi phương vị khác nhau, một cảnh tượng khác nhau đang dần rõ nét. Nhân ảnh. Toàn bộ đều là nhân ảnh. Những con người của thế hệ trước, các vị tiền bối của năm chi mạch, bọn họ đang thi triển kiếm chiêu, xuất ra đạo thuật. Ý cảnh. Đây.. chính là ý cảnh. * * * "Thì ra đây mới là huyền cơ chân chính của Hóa Long Trì." Ngồi trên bồ đoàn, một lần nữa Chu Đại Trù phải âm thầm cảm thán. Nếu như lúc nãy Chu Đại Trù còn đang thắc mắc, ngờ vực thì bây giờ, hắn đã ngộ ra rồi. Hắn đã hiểu tại sao Hóa Long Trì lại được liệt vào hàng cấm địa của Thiên Kiếm Môn. Ý cảnh, đây quả thật là loại "tài nguyên" vô cùng trân quý. "Chà.. Ý cảnh của các vị tiền bối lưu lại, muốn cầu cũng không được a. Chu Đại Trù ta phải tranh thủ lĩnh hội thôi. Biết đâu lĩnh hội xong ta đây liền có thể nhất cử đột phá hai ba tầng công pháp cũng không chừng". Mang theo tâm lý ấy, họ Chu vội tập trung thần niệm, theo dõi sát sao từng chuyển động của thân ảnh đang thi triển đạo thuật bên trong đầu mình.. Lẽ dĩ nhiên, nhận được chỗ tốt chẳng riêng mỗi họ Chu. Ngoài Chu Đại Trù ra thì những đệ tử khác cũng đồng dạng đang cố gắng lĩnh hội ý cảnh. Lăng Tiểu Ngư, Dương Tiểu Ngọc, Lệ Thắng Nam, Tô Đông Vũ, Lưu Cảnh Thiên, ai nấy đều làm như vậy. Duy nhất bỏ qua chỉ có mình "Công Tôn Nhược Thủy". Đừng nghĩ tự nguyện, đều là bất đắc dĩ cả đấy. Âm Tiểu Linh nàng đâu phải môn nhân Thiên Kiếm, đạo pháp mà nàng tu luyện nào có dính dáng gì tới Thiên Kiếm Môn. Ý cảnh của bọn họ, nàng xem cho biết còn được chứ nếu bảo lĩnh hội.. Chả thể lĩnh hội được cái chi hết. "Xuy.. Cũng chỉ là ý cảnh thôi, bộ tưởng Âm Tiểu Linh ta thèm chắc?". Hơi bất mãn nhưng không hề thất vọng, Âm Tiểu Linh dứt khoát cho qua. Thay vì cố gắng tìm hiểu đạo pháp của Thiên Kiếm Môn thì nàng quay sang hấp thu linh khí, dược lực chung quanh.. * * * * * * Hóa Long Trì có rất nhiều chỗ tốt, cái đó kẻ ngu cũng biết. Được ở bên trong tu luyện, đấy tất nhiên là mong ước của rất nhiều người. Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù, Dương Tiểu Ngọc, Tô Đông Vũ, đám người bọn họ đã rất may mắn thỏa nguyện. Tuy nhiên, nếu nói đã bằng lòng thì chưa hẳn. Một số cá nhân, bọn họ trông đợi nhiều hơn nữa cơ. Ví như Tô Đông Vũ chẳng hạn. Hắn đang âm thầm kỳ vọng, rằng bản thân có thể lợi dụng số linh khí, dược lực dồi dào ở đây, Hóa Long Trì này mà tiến hành đột phá chướng ngại, vượt qua bình cảnh chân nhân sơ kỳ. Tô Đông Vũ, hắn muốn sớm ngày tiếp cận cánh cửa chân nhân trung kỳ.. Thiên Kiếm Môn bây giờ đã không phải Thiên Kiếm Môn ngày xưa. Ba chữ "Tô Đông Vũ" đã không còn xếp vị thứ nhất trong lòng các đệ tử đời sau của Thiên Kiếm nữa. Bất kể trong kỳ Đại hội Thiên nhân luận pháp lần trước Tô Đông Vũ hắn có là quán quân đi nữa thì hiện tại, người được các đệ tử ngưỡng vọng nhất vẫn là Dương Tiểu Ngọc. Trong mắt các vị trưởng bối, được đánh giá cao hơn, kỳ vọng nhiều hơn cũng là Dương Tiểu Ngọc. Dương Tiểu Ngọc. Hết thảy đều là Dương Tiểu Ngọc. Thế còn Tô Đông Vũ, hắn đang ở đâu? Không. Tô Đông Vũ không cam lòng ở vị trí thứ hai. Hắn muốn lấy lại những gì đã mất vào tay Dương Tiểu Ngọc! Và, để nâng cao giá trị của mình, Tô Đông Vũ hắn cần phải chứng minh. Hóa Long Trì này chính là một cơ hội. Với tu vi đã được đề thăng rất nhiều trong quãng thời gian vừa qua, hắn rất có lòng tin mình sẽ rất nhanh liền chạm tới cánh cửa chân nhân trung kỳ, chính thức vượt lên trên Dương Tiểu Ngọc một cấp bậc. May sao, trời chẳng phụ người. Hôm nay, trải qua ba ngày đêm tu luyện bên trong Hóa Long Trì, Tô Đông Vũ rốt cuộc cũng đạt thành tâm nguyện. Cánh cửa chân nhân trung kỳ, hấn cuối cùng đã chạm tới.
Chương 265 Bấm để xem "Ồ..". Đang ngồi hộ pháp bên cạnh Hóa Long Trì, Đồ Tự trông thấy quanh người Tô Đông Vũ hào quang tỏa ra, khí tức bành trướng thì không khỏi động dung. Chờ cho sư đệ đã ổn định tình hình, lúc này hắn mới lên tiếng hỏi: "Tô sư đệ, đệ hình như đã vừa đột phá?". Dưới sự chăm chú của Đồ Tự, cũng đồng thời là của những đệ tử còn lại, Tô Đông Vũ mỉm cười, đáp: "Hồi sư huynh, đệ đúng là vừa mới đột phá". Hắn nói tiếp: "Cánh cửa chân nhân trung kỳ, đệ rốt cuộc cũng đã chạm đến". * * * "Tô sư đệ quả nhiên lợi hại". Im lặng vài giây, Đồ Tự thật lòng khen ngợi: "Chưa tới sáu mươi tuổi đã có thể vượt qua bình cảnh, chạm đến cánh cửa chân nhân trung kỳ, thiên tư của sư đệ đúng là khiến người kinh ngạc. Ngẫm lại mình.. sư huynh ta đây thực thấy hổ thẹn". "Sư huynh đã nặng lời. Đệ đây cũng chỉ là do may mắn". Mặc dù ngoài miệng thì khiêm nhường như vậy nhưng kỳ thực trong lòng, Tô Đông Vũ lúc này lại đang rất tự đắc. Tại thời khắc này đây, hắn đã chính thức vượt qua Dương Tiểu Ngọc, trở thành người có tu vi cao nhất trong thế hệ trẻ của Thiên Kiếm Môn rồi. Hữu ý lại làm như vô tình, Tô Đông Vũ đưa mắt liếc qua vị trí của Mặc Kiếm Phong.. Nhìn Dương Tiểu Ngọc vẫn đang khép mắt chuyên tu, hắn âm thầm bĩu môi: "Hừ, làm bộ làm tịch. Tư chất Dương Tiểu Ngọc ngươi có cao tới đâu thì tuổi cũng bất quá hai ba. Ngươi tiến vào cảnh giới chân nhân mới được bao lâu?". "Dương Tiểu Ngọc, bình cảnh của chân nhân không phải là dễ vượt qua như ngươi tưởng đâu". Đinh ninh với nhận định ấy, rằng phải còn rất lâu nữa Dương Tiểu Ngọc mới có thể đạt tới tu vi hiện tại của mình, Tô Đông Vũ nhếch môi khinh thị, lại lần nữa ngồi xuống bồ đoàn, chuẩn bị tiến vào tu luyện. Nhưng, chính tại lúc này, một bất ngờ đã xảy ra. Thanh âm, nó đến từ vị trí của Mặc Kiếm Phong, cụ thể là từ trong miệng Lệ Thắng Nam phát ra. Sau một tiếng kinh hô hoảng hốt, Lệ Thắng Nam lúc này đã rời khỏi chiếc bồ đoàn của mình. Nàng đứng cách đó một đoạn tầm sáu, bảy bước chân, hoang mang nhìn về Dương Tiểu Ngọc. Mới rồi, Lệ Thắng Nam nàng chính là bị vị sư muội này của mình đẩy ra. Tất nhiên là không phải bằng tay. Đem nàng chấn bay là lực lượng, khí tức. * * * "Chuyện này..". "Dương sư muội đây là..". "Tiểu Ngọc nàng..". Liên tiếp là những câu nói bỏ lửng. Từ Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù cho tới Giang Hạc, Lâm Oánh, Tô Triệt, ai nấy đều đang rất ngờ vực. Bọn họ cho rằng Dương Tiểu Ngọc đang chuẩn bị đột phá. Duy nhất không tin cũng chỉ có mình Tô Đông Vũ. Hay đúng hơn là.. hắn không muốn tin. Đột phá? Dương Tiểu Ngọc sắp vượt qua bình cảnh, chạm vào cánh cửa chân nhân trung kỳ? Tô Đông Vũ làm sao mà chấp nhận chuyện này cho được. Cần biết là hắn đã phải miệt mài tích súc cả một quãng thời gian dài mới có thể đưa tới thành tựu như hôm nay, trong khi đó, Dương Tiểu Ngọc đã tiến vào cảnh giới chân nhân được mấy năm? "Không thể nào.. Tuyệt đối không thể nào..". "Cánh cửa chân nhân trung kỳ làm sao có thể dễ dàng chạm tới như vậy..". Tô Đông Vũ, hắn ra sức phủ nhận. Hắn hi vọng rằng cảnh tượng trước mắt chỉ là một biến động nhỏ. Nhưng.. Sự thật thì vẫn cứ là sự thật. Bất kể Tô Đông Vũ hắn có cố gắng phủ nhận thế nào đi nữa thì rốt cuộc nó vẫn xảy ra. Dương Tiểu Ngọc, nàng thực đang tiến hành đột phá. Hoàn toàn đi ngược với những gì mà Tô Đông Vũ thầm hi vọng, Dương Tiểu Ngọc tạo ra động tĩnh khá lớn. Thoạt đầu, linh khí được hấp thụ chỉ có ở xung quanh nàng, trong khuôn viên mười thước, nhưng càng về sau, phạm vi càng lúc càng nới rộng. Từ mười thước rất nhanh đã tăng lên thành hai mươi thước, rồi ba mươi thước.. * * * "Cái này..". Ở chỗ của Trúc Kiếm Phong, Chu Đại Trù phát hiện bản thân đã khó lòng hấp thu linh khí bên trong Hóa Long Trì thêm được nữa thì không khỏi trợn mắt. Hắn quay sang nói với Lăng Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư à, Tiểu Ngọc hình như không phải người nữa rồi". "Không phải người? Vậy sư huynh nghĩ nàng là gì?". "Ta nghĩ Tiểu Ngọc là tiên nhân chuyển thế a". Mấy lời này, toàn bộ đều rất thành thật. Chu Đại Trù, hắn cũng chẳng cho là mình phóng đại. Từ lúc cùng nhau bái nhập Thiên Kiếm Môn đến nay, Chu Đại Trù hắn đã chứng kiến không ít cái gọi là kỳ tích phát sinh trên người Dương Tiểu Ngọc rồi a. "Chậc.. Động tĩnh càng lúc càng lớn. Thật không biết lần này Tiểu Ngọc sẽ đột phá ra sao. Nói không chừng nhất cử tiến vào cảnh giới chân nhân trung kỳ luôn cũng nên..". Nếu như việc đó thật sự xảy ra, Chu Đại Trù hắn chắc chắn sẽ vô cùng cảm thán, và có lẽ là tự mình cảm khái nữa. Dù vậy, cảm thán cũng được, cảm khái cũng tốt, Chu Đại Trù hắn vẫn sẽ dễ dàng tiếp nhận sự thật. Bởi lẽ đối với Dương Tiểu Ngọc, hắn nào có thành kiến gì. Dương Tiểu Ngọc đột phá, đấy là chuyện tốt a.
Chương 266: Khiến người kinh thán Bấm để xem "Vù.. vù..". "Vù.. Vù.. vù..". Theo quá trình đột phá của Dương Tiểu Ngọc tiếp diễn xuống, linh khí bên trong Hóa Long Trì cũng ngày càng bạo động. Từ khắp bốn phương tám hướng, chúng thi nhau đổ dồn về phía Dương Tiểu Ngọc. Hấp lực lớn tới nỗi khiến cho những người khác phải nhanh chóng đứng dậy, tự rời vị trí. Trên bờ hồ, Đồ Tự trông thấy cảnh ấy thì không khỏi kinh thán: "Dương sư muội thiên tư quả là đáng sợ. Thiết nghĩ Thiên Kiếm Môn ta, ngoại trừ tổ sư gia thì chẳng ai có thể so sánh được". "Sư huynh nói rất đúng, thiên tư của muội ấy đúng thật khủng bố vô cùng." Vừa mới lên bờ, Lệ Thắng Nam nghe Đồ Tự nói vậy thì liền gật đầu đồng thuận. Tiếp sau nàng, Giang Hạc, Tô Triệt, Lâm Oánh, Chu Đại Trù, bọn họ cũng lần lượt lên tiếng tán đồng, bày tỏ sự nể phục đối với Dương Tiểu Ngọc. Thậm chí ngay đến Âm Tiểu Linh trong hình hài Công Tôn Nhược Thủy, nàng dù không muốn nhưng cũng buộc lòng phải công nhận tư chất quá đỗi dọa nhân của cô gái họ Dương kia. Tính tới hiện tại, vẫn bảo trì im lặng duy chỉ hai người: Lăng Tiểu Ngư và Tô Đông Vũ. Thần tình bọn họ, nó có phần phức tạp. Với Lăng Tiểu Ngư, hắn đương nhiên sẽ không ganh ghét gì cả. Trầm mặc, hết thảy bởi thâm tâm cảm thấy hổ thẹn mà thôi. Nhớ ngày đó, hắn và Dương Tiểu Ngọc cùng nhau bái nhập tiên môn. Thấm thoát mười tám năm đã trôi qua, Dương Tiểu Ngọc đã sớm thành tựu chân nhân, hiện tại còn đang sắp sửa đột phá; trong khi ấy Lăng Tiểu Ngư hắn thì.. Vấn đỉnh. Cảnh giới của hắn mới chỉ là vấn đỉnh. Cánh cửa chân nhân, sợ rằng còn phải rất lâu nữa hắn mới có thể chạm tới. Nói cách khác, sẽ phải còn rất lâu nữa hắn mới đủ điều kiện để tự do ra vào tông môn. Tâm nguyện kề cận cô cô, sớm hôm chăm sóc cho nàng.. vẫn phải tiếp tục chờ đợi rồi.. "Yến cô cô..". Tay siết lại, một cách âm thầm, Lăng Tiểu Ngư thầm tự hứa với lòng: "Cô cô yên tâm, Tiểu Ngư nhất định sẽ mau chóng tiến vào cảnh giới chân nhân, sẽ mau chóng trở về Đào Hoa thôn trông nom người..". Tâm tư của họ Lăng, nó là như vậy, thẹn chứ không ganh. Có điều, Tô Đông Vũ thì lại là một câu chuyện khác. Không giống Lăng Tiểu Ngư, vẻ trầm mặc của Tô Đông Vũ vốn xuất phát từ sự oán trách, nỗi bất cam. Hắn vốn vẫn chưa muốn tiếp nhận sự thật này, rằng Dương Tiểu Ngọc đang tiến hành đột phá. Trong lòng mình, hắn thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ ra tay phá hoại nữa cơ. Đáng tiếc, đó lại không phải một ý nghĩ hay. Và Tô Đông Vũ, hắn cũng chưa đủ gan để xuống tay thực hiện. Cực chẳng đã, hắn chỉ có thể đứng trên bờ hồ mà nhìn xuống Dương Tiểu Ngọc, chứng kiến nàng từng bước vượt qua mình.. Ngẫm cũng tội cho họ Tô, muốn phát tiết mà không được. Trái lại, để giữ hình tượng trong mắt các đồng môn, thỉnh thoảng khi bắt gặp vài ba ánh nhìn, Tô Đông Vũ hắn còn phải gượng cười đáp lại. Thế mới thấy, làm ngụy quân tử cũng đâu có dễ. * * * Có Đồ Tự hộ pháp nên chuyện quá trình đột phá của Dương Tiểu Ngọc bị ngăn trở gần như là không thể xảy ra. Có khả năng thành công phá hoại, duy cũng chỉ mỗi một cái tên: Âm Tiểu Linh. Nhưng nói đi cũng cần nói lại, Âm Tiểu Linh nàng sẽ làm thế sao? Nàng cũng đâu phải kẻ ngốc. Thiên tư Dương Tiểu Ngọc có cao thì tu vi bất quá vẫn mới chỉ là chân nhân sơ kỳ, cân lượng được bao nhiêu chứ? Một Lăng Thanh Trúc kinh tài tuyệt diễm còn chưa đủ thành mối lo trong mắt nàng thì huống hồ một Dương Tiểu Ngọc tuổi đời non nớt. Đột phá? Ừ thì cứ việc đột phá. Âm Tiểu Linh nàng còn đang hiếu kì muốn biết Dương Tiểu Ngọc sẽ tạo ra được bao nhiêu động tĩnh đây này. "Dương Tiểu Ngọc, theo như trí nhớ của Công Tôn Nhược Thủy thì nàng ta chính là bạn thanh mai trúc mã với đầu gỗ, hai người bọn họ từ nhỏ đã ở cạnh nhau.. Hừm, để ta xem bổn sự của ngươi tới đâu..". * * * Đồ Tự kinh thán ngóng trông, Âm Tiểu Linh thành kiến chờ đợi, mọi người ai nấy đều tập trung sự chú ý vào Dương Tiểu Ngọc. Và, như một lời hồi đáp, bên dưới Hóa Long Trì, thân ảnh Dương Tiểu Ngọc chậm rãi bay lên. Theo sự di chuyển của nàng, linh khí trong hồ cũng cuộn cuộn đi theo. Thế rồi.. "Ầm!". "Ầm!". * * * Trên bầu trời, mây đen bỗng ùn ùn kéo đến, sấm chớp thi nhau rền vang. Kinh động khắp cả một vùng.. Trông thấy cảnh nọ, thần tình các đệ tử liền đại biến. Sát bên Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù trợn mắt lên nhìn, miệng lắp bắp: "N-Này.. Này.. K-Không phải là thiên kiếp đấy chứ?". Quay sang Đồ Tự, hắn tìm câu trả lời: "Sư.. sư huynh, đây.. Tiểu Ngọc có phải là đang độ kiếp không?". "Cái này..". Đồ Tự nói được hai chữ rồi thôi. Không phải hắn không muốn giải đáp mà căn bản là đáp án, ngay đến hắn cũng vô phương xác định được. Theo như lý thuyết, Dương Tiểu Ngọc chỉ mới tiến vào cảnh giới chân nhân một thời gian ngắn, tích súc còn chưa được bao nhiêu, vậy nên chuyện dẫn động thiên kiếp là tuyệt đối không thể. Nhưng.. nếu không phải thiên kiếp thì những đám mây đen ngập tràn oai linh đang hiện hữu kia là gì?
Chương 267 Bấm để xem Thiên kiếp hay không phải thiên kiếp, đấy là câu hỏi mà những người ở đây ai cũng đều muốn biết. May sao, Dương Tiểu Ngọc đã không để bọn họ phải chờ đợi quá lâu. Trên thương khung, ngay khi tiếng sấm thứ mười một vừa dứt thì Dương Tiểu Ngọc, nàng cũng đã mở mắt. Chính khoảnh khắc ấy, dị trạng phát sinh. Đôi mắt nàng, từ đen đã chuyển thành lam; mái tóc, chân mày cũng đều là như vậy, toàn bộ hóa thành lam sắc.. * * * Tiếng sấm đã ngưng, mây đen đã tán. Cái gọi thiên kiếp hàng lâm, nó đã chẳng hề xảy ra. Dẫu vậy, điều đó cũng không làm cho mọi người thất vọng lắm. Trái lại, trước vẻ đẹp tựa thiên tiên kia của Dương Tiểu Ngọc, hầu hết đều âm thầm rung động, bất giác mà sinh tâm kính ngưỡng. "Tiên tử", "nữ thần", đấy là những danh tự đang hiện lên trong tâm trí bọn họ. * * * "Ong!". Chợt, một thanh âm trầm thấp cất lên. Tiếng động này, nó chẳng ở phía trên mà vang lên từ bên dưới. Sâu trong lòng đất, giữa khoảng không gian tối tăm, một tia sáng vừa loé lên. Mỗi lúc một nồng đậm. "Ong!". Lại một lần nữa, cùng với thứ ánh sáng màu lam quỷ dị, thanh âm giống hệt ban nãy cất lên. "Ong!". * * * Rồi lại một lần nữa. Tất cả những dị biến vừa mới phát sinh sâu bên dưới ấy, đám người Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù đều chưa ai biết được. Có vẻ như bọn họ đã chẳng nghe ra được gì. Vẫn luôn chăm chú dõi theo Dương Tiểu Ngọc từ nãy giờ, Chu Đại Trù ngó thấy nàng hiện đã bình ổn khí tức thì liền để hai tay lên miệng làm thành một cái loa, hướng thương khung hô gọi: "Tiểu Ngọc! Ngươi có phải đã đột phá rồi không?". Tóc dài nhẹ lay, lam nhãn khẽ dời, trong hình hài "tiên tử" ấy, Dương Tiểu Ngọc cúi xuống nhìn. Tuy nhiên đối tượng nàng tìm kiếm lại không phải Chu Đại Trù - người mới hô gọi mình - mà là Lăng Tiểu Ngư. Miệng vương chút tiếu ý, nàng chậm rãi hướng hắn bay xuống. * * * "Tiểu Ngọc, ngươi đột phá rồi?". "Ừm." Dương Tiểu Ngọc gật đầu. Bên cạnh, Chu Đại Trù vẫn chưa mấy thỏa mãn. Hắn hỏi thêm: "Tiểu Ngọc, tu vi của ngươi bây giờ là gì? Có phải ngươi đã là chân nhân trung kỳ rồi không?". "Chân nhân trung kỳ?" - Dương Tiểu Ngọc lắc đầu - "Ta vẫn chưa phải". "Thì ra vẫn chưa..". Chu Đại Trù nhận được đáp án thì thở ra một hơi. Hắn cảm thấy như vậy mới là hợp lý. Dương Tiểu Ngọc nàng dù sao cũng chỉ mới tu luyện được mười tám năm, năm nay tuổi cũng bất quá hai ba. Hai mươi ba tuổi trở thành chân nhân trung kỳ? Thế không phải là đả kích tâm linh người khác lắm sao? Cần biết, Chu Đại Trù hắn đây hai mươi lăm tuổi, tuy cũng sở hữu thiên phẩm linh căn như ai nhưng vẫn chỉ là một tên tiểu tu sĩ vấn đỉnh hậu kỳ thôi a. Người với người sẽ có chênh lệch, cái đó hắn hiểu được. Nhưng chênh lệch thì cũng cần có chừng mực, như vậy người ta mới không cảm thấy thất vọng về bản thân mình quá nhiều. "May vẫn chưa phải chân nhân trung kỳ, nếu không thể nào lão nhân gia cũng lôi ta ra giáo huấn, chê bai một trận..". Nhẹ nhõm hơn nhiều so với trước, Chu Đại Trù bày ra bộ dáng tươi cười, đang toan chúc mừng Dương Tiểu Ngọc thì.. "Đại Trù." - Dương Tiểu Ngọc nói - "Mặc dù hiện tại chưa phải, nhưng cánh cửa trung kỳ ta nghĩ mình đã tiến vào một bước rồi. Trong vòng ba năm tới, ta có lòng tin sẽ chính thức đột phá". Chu Đại Trù: "...". Hắn đã hóa thành pho tượng, cứng đơ luôn rồi. Dương Tiểu Ngọc, nàng mới nói cái gì a? Đã đặt một chân vào cánh cửa trung kỳ, nội trong ba năm sẽ chính thức đột phá? Sát nhân! Đây là sát nhân! Giết người không cần dao! "Khục khục..". "Đại Trù, huynh không sao đấy chứ?". Đáp lại Lăng Tiểu Ngư - người mới dang tay dìu đỡ mình, Chu Đại Trù lắc đầu: "Không sao, suýt tí hộc máu thôi". * * * "Hừm..". Theo sau tiếng hắng, Đồ Tự chậm rãi tiến về phía ba người Chu Đại Trù. Hắn nhìn Dương Tiểu Ngọc, nở nụ cười thân thiện: "Dương sư muội, chúc mừng muội đã đột phá". "Cảm ơn sư huynh." Rất hữu lễ, Dương Tiểu Ngọc hồi đáp. Trong dạ thầm khen, Đồ Tự hỏi: "Dương sư muội, mới rồi ta nghe muội nói đã đặt một chân vào cảnh giới trung kỳ, nội trong ba năm có thể đột phá..". Mặc dù Đồ Tự nói chưa hết ý nhưng Dương Tiểu Ngọc vẫn dễ dàng hiểu được. Nàng xác nhận: "Sư huynh nghe không lầm, muội đích xác đã ở ngưỡng cửa chân nhân trung kỳ". "Vậy.. Chuyện đột phá, sư muội nắm chắc bao nhiêu?". "Mười phần". * * * Đồ Tự im lặng. Xung quanh mọi người cùng im lặng. Sự tự tin của Dương Tiểu Ngọc, nó khiến bọn họ rất bất ngờ. Hít nhẹ một hơi, Đồ Tự nghiêm túc nói ra: "Dương sư muội, tương lai Thiên Kiếm ta trông cậy vào muội". "Sư huynh nặng lời, muội chỉ..". Dương Tiểu Ngọc nói tới đấy thì ngưng hẳn. Thần tình đại biến, nàng đột nhiên vươn tay đem Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù nắm lấy rồi phóng thẳng lên không trung, miệng đồng thời hô lớn: "Mau tránh!". Tuy có ngạc nhiên nhưng những người còn lại, từ Tô Đông Vũ, Lưu Cảnh Thiên, Giang Hạc, Tô Triệt cho đến Lâm Oánh, Âm Tiểu Linh, Đồ Tự, tất cả đều phản ứng không chậm, vội vàng rời xa mặt đất. Chỉ là.. bọn họ liệu đã thành công tránh thoát?
Chương 268: Người người lo lắng Bấm để xem Người phản ứng nhanh nhưng dị biến xảy ra nào có chậm. Ngay khi tiếng kinh hô của Dương Tiểu Ngọc vừa cất lên thì bên dưới mặt đất, một trận bạo động cũng liền phát sinh. Cùng với thanh âm sụp đổ, chỉ trong nháy mắt toàn bộ Hóa Long Trì đã bị dìm xuống. Phương viên trăm thước lúc này chính thức biến thành hố sâu.. Kiến trúc, cảnh vật đã vậy, bằng xét tới con người.. Tình huống lại càng thêm tồi tệ. Đồng ý là đám người Đồ Tự, Tô Đông Vũ đã phản ứng rất nhanh đấy, nhưng dù nhanh hơn nữa thì kết quả cũng sẽ không khác đi đằng nào. Bởi lẽ, thứ được tạo ra từ sau trận động đất, nó há đâu chỉ đơn giản là một cái hố sâu. Bên trong cái hố này vốn dĩ có chứa đựng huyền cơ. Đó.. là một thông đạo không gian. Vừa rồi, chính thông đạo không gian này đã tạo nên một hấp lực cực lớn, đem đám người Đồ Tự, Tô Đông Vũ hút vào bên trong. Thậm chí cả Dương Tiểu Ngọc, Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù - những người tưởng đã an toàn tránh thoát, lúc này cũng đang bị hấp lực kia hút xuống. Trong tư thế tay nắm lấy tay, Chu Đại Trù cố gắng giữ lại Lăng Tiểu Ngư ở phía dưới và níu kéo Dương Tiểu Ngọc ở phía trên. Dáng vẻ vô cùng khẩn trương, hắn nói lớn: "Tiểu Ngư! Ngươi nắm chặt lấy, đừng có buông tay!". Ngước lên, hắn hỏi gấp: "Tiểu Ngọc, ngươi có thể tăng thêm lực đạo không?". Đối với câu hỏi ấy, Dương Tiểu Ngọc đã chẳng hồi đáp. Đơn giản bởi câu trả lời đang rành rành ra đó rồi. Cỗ hấp lực phát ra từ thông đạo không gian kia, nó kỳ dị vô cùng. Trước nó, đạo thuật của nàng gần như đều bị vô hiệu hóa hết cả. Hiện tại, Dương Tiểu Ngọc nàng còn chống đỡ được đã xem là may mắn lắm rồi. * * * Thực tại phũ phàng như thế đấy. Hai chữ "may mắn", thực chất chỉ là xui xẻo. May mắn ư? Nếu thực may mắn thì lúc này, mấy người Dương Tiểu Ngọc nàng đâu có mắc kẹt ở đây, đâu có bị hút vào bên trong thông đạo thần bí kia. Đúng vậy. Sau một hồi cố gắng chống đỡ, ra sức thoát thân nhưng không thành thì hiện tại, ba người Dương Tiểu Ngọc, Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù đều đã nối gót các vị sư huynh sư tỷ của mình, bị thông đạo nuốt chửng cả rồi. * * * * * * Hóa Long Trì phát sinh dị biến, đấy tất nhiên là chuyện hệ trọng. Ngay lúc vừa nhận được báo cáo của những đệ tử làm nhiệm vụ canh gác thì chưởng môn nhân Cơ Thành Tử đã lập tức chạy đến ngay. Vừa trông thấy hắn, Trần Túc - kẻ có vai vế cao nhất trong đám đệ tử - liền cung kính cúi đầu: "Tham kiến chưởng môn". Bỏ qua màn chào hỏi, Cơ Thành Tử hỏi ngay: "Mọi chuyện là thế nào? Mau nói rõ cho ta nghe". Dám đâu chậm trễ, Trần Túc nhanh chóng tường thuật: "Hồi bẩm chưởng môn, chi tiết cụ thể đệ tử cũng không rõ. Lúc đó đệ tử đang canh gác ở bên ngoài thì đột nhiên nghe thấy thanh âm bạo động phát ra từ bên trong, dạ ngờ vực nên đệ tử đã lập tức chạy vào xem thử. Thời điểm đệ tử đến nơi thì mới hay Hóa Long Trì đã bị nhấn chìm..". Tay chỉ vào cái hố sâu trước mặt, Trần Túc nói tiếp: "Lúc ấy đệ tử thấy từ bên trong hố không những có linh quang chói lọi mà còn tuôn ra một cỗ lực lượng kinh người. Chính cỗ hấp lực khủng khiếp ấy đã đem Đồ Tự sư huynh cùng các sư đệ, sư muội hút xuống..". "Hấp lực?". Tâm tư máy động, Cơ Thành Tử chuyển di tầm mắt, triển khai đạo thuật.. Vài chục giây sau. Cơ Thành Tử đem pháp nhãn thu hồi, quay sang Trần Túc, hỏi: "Cỗ lực lượng kinh người mà ngươi nói biến mất từ khi nào?". "Hồi bẩm chưởng môn, sau khi người cuối cùng là Dương sư muội bị hút xuống thì cỗ lực lượng kia cũng liền biến mất". Cơ Thành Tử thoáng trầm ngâm, suy tư hồi lâu thì hỏi tiếp: "Trần Túc, trừ bỏ cỗ lực lượng kia ra thì ngươi còn thấy gì khác nữa không?". Vẻ mặt thành thật, Trần Túc lắc đầu: "Thưa chưởng môn, tất cả những gì đệ tử biết đều đã nói hết". * * * "Trần Túc". "Vâng, chưởng môn". "Ngươi lập tức đi thông tri cho bốn vị phong chủ, mời họ tới đây". "Đệ tử đã rõ". * * * * * * Vâng lệnh Cơ Thành Tử, Trần Túc cấp tốc lên đường. Thời điểm hắn đem tin tức truyền đạt, các vị phong chủ bốn người như một, ai nấy đều cả kinh thất sắc, vội vàng chạy đến hậu sơn Kim Kiếm Phong ngay. Chẳng khẩn trương sao được khi mà những người mất tích, bọn họ đều là tinh anh của môn phái. Tương lai, bọn họ sẽ trở thành trụ cột của Thiên Kiếm Môn này đấy. Mang theo tâm trạng vô cùng tồi tệ, Lăng Thanh Trúc, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, bốn vị phong chủ phóng thẳng một mạch về phía Hóa Long Trì. Ngay khi vừa đáp xuống, Lăng Thanh Trúc liền áp sát Cơ Thành Tử, hỏi gấp: "Sư huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?". "Thanh Trúc, muội hãy bình tĩnh". Đợi cho tất cả đều đã an vị xong, Cơ Thành Tử mới bắt đầu đem sự tình kể rõ đầu đuôi.
Chương 269: Tổ sư an bài Bấm để xem "Mọi chuyện nó là như vậy. Hóa Long Trì phát sinh dị biến, thú thực chính ta cũng rất ngoài ý muốn. Suốt hơn hai ngàn năm qua, đây là lần đầu tiên có chuyện như vầy xảy ra". "Linh quang đại phóng, hấp lực kinh nhân, đây rốt cuộc là chuyện gì?". Ngọc Vân Tử cúi nhìn hố sâu, lòng đầy nghi vấn. Hắn nói ra suy đoán của mình: "Chưởng môn sư huynh, huynh có nghĩ đây là một sự an bài của tổ sư gia không?". Cơ Thành Tử trầm ngâm, rồi đáp: "Cũng có khả năng là thủ bút của tổ sư gia". Suy đoán ấy, nó tất nhiên không hề tùy tiện, hoàn toàn có cơ sở hẳn hoi. Hóa Long Trì vốn dĩ được đại trận bao bọc, chỉ có duy nhất một lối ra vào, bất cứ kẻ nào muốn tiến nhập thì đều phải đi qua. Mà theo như báo cáo của Trần Túc, ngoại trừ mấy người Đồ Tự ra thì chẳng còn ai khác bước vào bên trong. Thêm nữa thì ban nãy Cơ Thành Tử hắn cũng đã đích thân đi kiểm tra đại trận, rà soát phạm vi xung quanh, kết quả trả về là hoàn toàn bình thường. Hắn khẳng định trong khoảng thời gian nọ, chỉ có duy nhất mấy người Đoàn Tự ở bên trong Hóa Long Trì mà thôi. Nói cách khác, chuyện các đệ tử mất tích, nó vốn không can hệ gì với ngoại nhân, hết thảy đều bắt nguồn từ chính Hóa Long Trì. Ở tòa kiến trúc này, nó có chứa đựng huyền cơ. Mà Hóa Long Trì, nó từ đâu mà có? Chẳng phải do tổ sư gia xây dựng, bố trí ư? "Khả năng dính líu đến tố sư gia quả thật rất cao. Chỉ có điều là..". Phiền lo vẫn hiện đầy trên khuôn mặt, Lý Ngọc Thường nói tiếp: "Nếu đây thực sự là thủ bút của tổ sư gia thì mục đích của người là gì? Tại sao dị biến lại phát sinh đúng vào lúc này, trong khi suốt hơn hai ngàn năm qua vẫn luôn an tĩnh?". "Chuyện này..". Giữa lúc Cơ Thành Tử còn đang nghĩ ngợi thì Dịch Bất Dịch - phong chủ Liệt Kiếm Phong lên tiếng: "Chưởng môn sư huynh, huynh nghĩ việc này có liên quan gì tới đại tai kiếp mà chính giáo ta phải đối mặt không?". "Sư huynh xem. Lần trước chuyện bên trong Tinh Các cũng là do tổ sư gia sắp xếp, lần này Hóa Long Trì vừa mở ra thì dị biến liền phát sinh..". Những lời Dịch Bất Dịch nói không phải không có lý nên rất nhanh đã nhận được sự đồng tình của mọi người. Bọn họ bàn tán với nhau thêm một lúc thì Cơ Thành Tử chốt hạ: "Được rồi. Các vị sư đệ, sư muội, tạm thời mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi, rất có thể thông đạo không gian sẽ lại lần nữa mở ra. Phần mình, ta sẽ trở về tra xem những cổ thư, điển tịch mà tổ sư gia lưu lại, hi vọng có thể tìm ra chút manh mối nào đó". Cơ Thành Tử nói xong liền quay gót rời đi. Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, bọn họ hiện cũng vừa mới đi ra. Lúc này, còn ở lại bên trong Hóa Long Trì cũng chỉ có duy nhất hai người: Lăng Thanh Trúc và Lý Ngọc Thường. Khuôn mặt chẳng lấy gì làm vui, Lăng Thanh Trúc ngó qua Lý Ngọc Thường, hỏi: "Ngọc Thường sư muội, muội không tính trở về à?" "Sư tỷ không phải cũng còn ở lại đấy thôi." Rất không khách khí, Lý Ngọc Thường đáp trả. Giọng điệu thì hiển nhiên là chẳng dịu dàng gì. Thành kiến không kém, họ Lăng phản ứng ngay: "Sư tỷ ta là người nhàn hạ, đâu có như Ngọc Thường sư muội trăm công nghìn việc, lúc nào đến tìm cũng báo bận không ra". "Lăng sư tỷ, Ngọc Thường mọi khi đúng là trăm công nghìn việc thật, nhưng công việc dù có bề bộn tới đâu đi nữa thì trong hoàn cảnh này, khi Hóa Long Trì phát sinh dị biến, đồ nhi lành dữ chưa tường, muội đây há có thể bàng quan?". "Nhưng mà sư tỷ thì khác a. Mọi khi muội đâu thấy sư tỷ để ý đến đồ nhi, tại sao giờ lại có vẻ quan tâm nhiều như vậy?". "Hư.. Ta nghĩ mắt của Ngọc Thường sư muội có vấn đề rồi. Môn nhân Thiên Kiếm ai chẳng biết Lăng Thanh Trúc ta là một vị minh sư trọng tình trọng nghĩa chứ". "Nói không biết ngượng". "Sư tỷ ta nói sự thật a, có gì đâu phải ngượng..". Cộng vào đa số, sau một hồi lời qua tiếng lại, lẫn nhau công kích, rốt cuộc người thua thiệt vẫn là Lý Ngọc Thường. Đối với một kẻ mặt dày như Lăng Thanh Trúc, Lý Ngọc Thường nàng thật đúng khó lòng so được. Trong dạ khó chịu, nàng hừ khẽ một tiếng, dứt khoát dời sang một góc khác, tiếp tục chờ đợi tin tức đồ nhi. Dương Tiểu Ngọc, Lệ Thắng Nam, đấy đều là những đệ tử mà Lý Ngọc Thường nàng yêu mến nhất. Nàng thực không hi vọng bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì. * * * "Haizz..". Cùng chung một tâm trạng với sư muội bên kia, phía bên này Lăng Thanh Trúc cũng đang rất đỗi muộn phiền. Nàng đứng nhìn hố sâu, lặng lẽ thở dài.. "Tiểu Ngư Nhi, Chu tiểu tử, sao hai đứa các ngươi lúc nào cũng khiến ta phải nhọc lòng lo nghĩ vậy..". "Hóa Long Trì suốt hơn hai ngàn năm vẫn yên bình, các ngươi vừa tiến vào thì liền xảy ra chuyện.. Đúng là tai tinh mà".