Tiên Môn - Tà Nguyệt Lâu Chủ

Discussion in 'Truyện Drop' started by Tà Nguyệt Lâu Chủ, Nov 10, 2018.

  1. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Chương 250

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nơi vách núi cao, Lăng Tiểu Ngư thực đã định làm như vậy, sẽ tự mình kết liễu. Nhưng rồi, tại giây phút cuối, hắn bỗng từ bỏ.

    Vì sợ hãi?

    Không. Lăng Tiểu Ngư hắn không hề sợ hãi cái chết. Sở dĩ thoái lui, hết thảy đều bởi do một cái tên, một hình ảnh. Tại khoảnh khắc hắn toan xuống tay hủy hoại chính mình, hắn bất giác lại nhớ đến Lăng Ngọc Yến - người cô cô tội nghiệp vẫn đêm ngày dõi mắt trông mong hắn trở về..

    Cả cuộc đời mình, Lăng Ngọc Yến đều đã hi sinh cho hắn. Tuổi thanh xuân vì hắn vùi chôn, mộng thiếu nữ vì hắn vứt bỏ, gần hai mươi năm lẻ bóng đơn côi, vào ra trông đợi..

    Thử hỏi, Lăng Tiểu Ngư hắn sao có thể nhẫn tâm làm vậy, tự kết liễu mạng sống của mình?

    Hắn chết rồi thì Yến cô cô của hắn sẽ ra sao? Nàng liệu có chịu nổi cú sốc quá lớn này?

    Không. Lăng Tiểu Ngư hắn không thể chết. Hắn không có quyền làm như vậy. Mạng của hắn đâu phải chỉ thuộc riêng mỗi hắn. Nó còn là của Lăng Ngọc Yến nữa.

    * * *

    "Yến cô cô..".

    Cánh tay từ từ hạ xuống, Lăng Tiểu Ngư thốt lên trong nước mắt.

    Đợi cho tâm tình đã phần nào lắng dịu, lúc này hắn mới lại hé môi: "Yến cô cô, tha lỗi cho Tiểu Ngư. Là Tiểu Ngư đã hồ đồ".

    "Cô cô, người yên tâm. Tiểu Ngư sẽ không làm chuyện dại dột như vầy một lần nào nữa đâu".

    Đó là một lời hứa. Với Lăng Ngọc Yến, cũng là với bản thân mình. Lăng Tiểu Ngư, hắn có vẻ đã thông suốt. Hay ít ra, lúc này là vậy.

    Còn mai sau?

    Hãy để cho mai sau trả lời.

    * * *

    * * *

    Kể từ sau hôm ấy, Lăng Tiểu Ngư không còn tìm đến Phị Tinh Đới Nguyệt Động thêm một lần nào nữa. Huyền Âm Động? Lại càng không. Suốt cả ngày, từ sáng đến tối hắn chỉ nhốt mình trong phòng, chẳng buồn gặp ai.

    Mộng Kiều cũng tốt, Chu Đại Trù cũng được, mặc cho bọn họ mấy phen thăm hỏi, Lăng Tiểu Ngư đều một mực chối từ, quyết không gặp mặt. Lấy lý do bế quan tu luyện, hắn đã cự tuyệt tất cả. Và điều đó, nó đã khiến cho một vài người nghi hoặc. Ví như.. Lăng Thanh Trúc chẳng hạn.

    Bên trong động Huyền Âm, Lăng Thanh Trúc nhìn Chu Đại Trù vừa trở về báo cáo, hỏi: "Chu tiểu tử, Tiểu Ngư Nhi thật đã nói như vậy?".

    Nơi đối diện, Chu Đại Trù gật đầu khẳng định: "Lão nhân gia, con không có nói dối người đâu. Tiểu Ngư đúng là đã nói như vậy a".

    "Thế ngươi có bảo hắn là ta đích thân yêu cầu không?".

    "Có chứ." - Chu Đại Trù quả quyết - "Lão nhân gia, con đã nói rất rõ ràng với Tiểu Ngư rồi. Con bảo với hắn là lão nhân gia muốn gặp, nhưng hắn nói hắn đang trong giai đoạn tu luyện mấu chốt, có cảm ngộ gì đó nên tạm thời không thể phân tâm ra ngoài".

    "Có cảm ngộ?" - Lăng Thanh Trúc nảy sinh ngờ vực - "Là cảm ngộ gì?".

    Chu Đại Trù lắc đầu: "Lão nhân gia, cái đó con cũng không biết".

    "Sao lại không biết? Chu tiểu tử ngươi với hắn xưa giờ chẳng phải đều rất thân thiết ư? Hầu như chuyện gì hai đứa các ngươi cũng đều chia sẻ với nhau a".

    "Chu tiểu tử, ngươi có phải là đang giấu ta chuyện gì không?".

    Một bộ oan khuất, Chu Đại Trù rất chi bất mãn: "Lão nhân gia, ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy được đâu nha. Nói thế nào thì.. Ui da!".

    Đáng thương cho họ Chu, lời trong miệng còn chưa kịp ra hết đã bị người dùng bạo lực cắt ngang. Tay xoa mông, miệng xuýt xoa, hắn kháng nghị: "Lão nhân gia, người làm gì vậy? Sao tự dưng lại đạp vào mông con?".

    "Hừ.. Tự dưng?".

    Lăng Thanh Trúc chả có tí dấu hiệu gì gọi là áy náy ăn năn, thay vào đó, thái độ của nàng càng ngang ngược hơn trước.

    "Chu tiểu tử, ngươi có tin chỉ cần ngươi phàn nàn thêm một tiếng nữa là cái mông của ngươi sẽ nát như tương luôn không?".

    Kẻ đứng dưới hiên không thể không cúi đầu, phận làm đệ tử sao dám cãi ân sư, Chu Đại Trù rất biết điều thu liễm. Hắn cười giả lả.

    "Ha ha.. Lão nhân gia, người nói gì vậy chứ? Đại Trù con là đệ tử bé nhỏ của người a. Con kính yêu lão nhân gia người không hết thì lấy đâu ra phàn nàn".

    "Bớt nói nhảm".

    Lăng Thanh Trúc đi thẳng vào đề: "Chu tiểu tử, ngươi nói mau. Rốt cuộc là Tiểu Ngư Nhi có chuyện gì?".

    "Lão nhân gia, cái này.. cái này con cũng không biết".

    "Cái gì? Ngươi không biết?".

    Liếc thấy ân sư có dấu hiệu hành hung, Chu Đại Trù vội thụt lùi, thanh âm gấp gáp: "Lão nhân gia, người đừng có đánh con, con thật sự là không biết. Con thề với trời, nếu con mà có nửa lời gian dối thì sẽ lập tức bị ngũ lôi oanh đỉnh, chết không toàn thây".

    * * *

    Đi qua bước lại, quan sât hồi lâu, rốt cuộc thì Lăng Thanh Trúc cũng mở lời: "Chu tiểu tử, ngươi thật là không biết?".

    "Lão nhân gia, con thật là không biết. Con cũng giống như người, đang cảm thấy thắc mắc. Mấy hôm nay Tiểu Ngư đúng là có chút kỳ lạ. Con vốn muốn vào xem thử nhưng hắn đâu có cho..".

    "Hừm.. Cổ quái thật." - Lăng Thanh Trúc vân vê cằm, lẩm bẩm - "Mọi khi chỉ cần ta gọi thì bất kể có đang bận bịu gì Tiểu Ngư Nhi cũng đều gác lại mà chạy tới ngay, tại sao bây giờ, khi ta đã hai lần sai người truyền đạt nhưng hắn vẫn chưa chịu qua.. Cảm ngộ? Rốt cuộc là cảm ngộ gì chứ?".
     
  2. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Chương 251

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ừm.. Lão nhân gia".

    Nghe Chu Đại Trù gọi, Lăng Thanh Trúc ngẩng lên, hỏi: "Sao?".

    "Cái đó.. Lão nhân gia, tại sao người lại muốn gặp Tiểu Ngư dữ vậy? Bộ có chuyện quan trọng gì hả?".

    "Cũng không hẳn. Hôm trước mới từ chỗ chưởng môn sư bá của ngươi xin được vài thứ tốt, tính gọi Tiểu Ngư Nhi tới rồi trợ giúp hắn một chút".

    "Hì hì..".

    Chu Đại Trù chà xát lòng bàn tay, gương mặt nịnh nọt: "Lão nhân gia yêu quý, người cũng nghe rồi đó, Tiểu Ngư hiện vẫn đang bế quan lĩnh hội, tạm thời không thể ra ngoài được đâu. Hổng ấy.. hổng ấy lão nhân gia đem mấy thứ đồ vật kia cho con đi".

    "Cho ngươi?".

    Họ Chu gật đầu: "Phải a. Chu Đại Trù con cũng là đệ tử của lão nhân gia người mà. Với lại.. Lão nhân gia không biết đó chứ, dạo gần đây con cảm thấy hình như mình đã tiến vào giai đoạn mấu chốt, sắp dẫn động thiên kiếp hàng lâm rồi".

    "Ồ, thì ra là vậy, Chu tiểu tử ngươi đã sắp dẫn động thiên kiếp hàng lâm".

    Lăng Thanh Trúc nở ra một nụ cười vừa ý, đặt tay lên vai đồ nhi: "Chu tiểu tử, ngươi giỏi lắm. Tiếp tục cố gắng nhé".

    "Được rồi, đây là giai đoạn quan trọng trong quá trình tu luyện, tiểu tử ngươi hãy trở về đóng cửa bế quan luôn đi".

    "Lão nhân gia, vậy còn?".

    Thừa biết ý tứ đồ nhi, Lăng Thanh Trúc "chân thành" khuyên nhủ: "Chu tiểu tử, tu sĩ tu luyện tới giai đoạn sắp dẫn động thiên kiếp hàng lâm như ngươi rất tối kị sử dụng ngoại vật. Vì thế cho nên.. Haizz.. Vi sư cũng muốn trợ giúp ngươi lắm, nhưng xem ra mấy món đồ vật của vi sư với ngươi không có duyên rồi".

    "Lão nhân gia, cái đó.. Hình như con chưa nghe ai nói nếu đang ở giai đoạn sắp dẫn động thiên kiếp thì không thể sử dụng ngoại vật..".

    "Sao? Chu tiểu tử ngươi dám hoài nghi lời nói của vi sư?".

    Lăng Thanh Trúc hừ khẽ, giọng đầy bất mãn: "Chu tiểu tử, vi sư đã sống mấy trăm năm, thiên kiếp cũng đã tự mình nếm qua mấy lần, tri thức lẽ nào thua kém một tên thái điểu như ngươi? Chu tiểu tử, ngươi có biết là ngươi đang xúc phạm ta hay không?".

    "Lão nhân gia, con.. con đâu có ý đó".

    "Hừ, đừng có ngụy biện".

    Xua tay, họ Lăng dứt khoát hạ lệnh tiễn khách: "Ra ngoài. Lập tức trở về đóng cửa bế quan, trong vòng ba tháng tuyệt đối không được phép đi ra".

    "L-Lão nhân gia..".

    "Cút!".

    * * *

    * * *

    "Phù.. ù..".

    Thân ảnh Chu Đại Trù vừa khuất thì bên trong thạch động, Lăng Thanh Trúc cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn ra cửa mà lầm bầm: "Hứ, thằng mập ngươi lại dám đánh chủ ý lên đồ vật của ta. Còn khuya nhé. Ngươi chính là do một tay ta nuôi lớn a..".

    * * *

    "Hmm.. Một đứa đã giải quyết xong, bây giờ chỉ còn một đứa nữa".

    "Tiểu Ngư Nhi à Tiểu Ngư Nhi, vi sư thật rất muốn biết tiểu tử ngươi đang làm cái trò quỷ gì a..".

    "Có lòng tốt kêu ngươi tới để trợ giúp ngươi tu luyện, ấy vậy mà tiểu tử ngươi lại lần lượt chối từ. Đúng là không thể tha thứ được..".

    Và như thế, với lòng hiếu kì cộng thêm chút tự ái, Lăng Thanh Trúc quyết định hành động, đích thân tìm gặp đồ nhi.

    Chỉ là, thời điểm nàng tìm đến phòng Lăng Tiểu Ngư thì..

    "Hửm? Sao trống không vầy nè? Tiểu Ngư Nhi đâu?".

    Đứng trước cửa, Lăng Thanh Trúc thu lại thần thức, cau mày nghi hoặc.

    "Chu tiểu tử chẳng phải báo là Tiểu Ngư Nhi hiện đang đóng cửa bế quan ư, tại sao bây giờ trong phòng lại không có ai. Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?".

    "Hmm.. Rõ ràng có điểm bất thường. Mình phải đích thân đi dò la mới được".

    Đã quyết liền hành, Lăng Thanh Trúc nhanh chóng thả ra thần thức, triển khai cước bộ..

    * * *

    Một lát sau.

    Đỉnh Trúc Kiếm, một góc hậu sơn.

    Dưới tàn đại thụ, buổi chiều tà, một thân ảnh hiện đang ngồi lặng lẽ suy tư. Nhìn kỹ thì quả đúng Lăng Tiểu Ngư - kẻ mà Lăng Thanh Trúc đang tìm kiếm.

    So với mấy hôm trước thì hiện tại, Lăng Tiểu Ngư khác lắm. Vẫn bộ đồ ấy, vẫn khuôn mặt ấy, thế nhưng chả hiểu sao khi nhìn vào hắn lại có cảm tưởng hắn đã già đi thêm chục tuổi. Sự ngây thơ, nét chân chất, chúng dường như đã phai nhạt đi nhiều..

    Tay cầm Huyễn Mộng, hai mắt ngắm nhìn, Lăng Tiểu Ngư khẽ thốt: "Sư phụ, đệ tử xin lỗi".

    "Mong người hãy hiểu cho đệ tử. Lúc này đệ tử thật không thể đến gặp người được".

    "Một tên nghiệt đồ đem lòng yêu thích ân sư, đệ tử còn mặt mũi nào để đối diện với người..".

    * * *

    "Đệ tử thật sự không biết tại sao mình lại như vậy.. Sư phụ, đệ tử thật sự là không biết..".

    * * *

    "Tiểu Ngư Nhi..".

    Cách Lăng Tiểu Ngư một đoạn, trong lớp ngụy trang vô hình, một giọng thều thào vừa cất lên. Là của Lăng Thanh Trúc.

    Phải, nàng đang có mặt. Không sớm, cũng chẳng muộn, chỉ là.. vừa đủ để nghe được những gì cần nghe, và cần phải biết.

    Nhưng.. chính vì đã nghe, chính vì đã biết mà cõi lòng nàng lúc này mới đang dậy sóng.

    Bất ngờ, sững sốt, thậm chí là hoang mang, bấn loạn. Lăng Thanh Trúc, nàng gần như đã bị những lời nói của Lăng Tiểu Ngư biến thành một pho tượng..

    Yêu.. Lăng Tiểu Ngư, hắn nói là hắn đã yêu nàng. Trời ơi chuyện này..

    Lăng Tiểu Ngư hắn là đệ tử của nàng kia mà. Sáu tuổi hắn nhập tiên môn, gần hai mươi năm nàng đã nuôi dưỡng, dạy dỗ cho hắn. Đối với Lăng Thanh Trúc nàng, Lăng Tiểu Ngư hắn chẳng khác gì con cái, và nàng, nàng giống như một người mẹ..

    Yêu ư? Đó là thứ tình cảm trái lẽ luân thường, đi ngược đạo lý!

    "Tiểu Ngư Nhi, ngươi tại sao lại như vậy?".

    "Tại sao..".
     
  3. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Chương 252

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tình yêu của Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh Trúc không làm sao hiểu được. Mà lúc này, nàng còn lòng dạ đâu để tìm hiểu. Suy nghĩ của nàng, nó hình như bị ngưng trệ mất rồi. Hiện tại, còn chăng là hoang mang, là bấn loạn..

    Sợ hãi? Hẳn cũng đôi phần.

    Mang theo tâm tình phức tạp ấy, nàng im lặng xoay đầu, lặng lẽ rời đi..

    * * *

    Tất nhiên, sự hiện diện, và cả âm thầm rời đi ấy của Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư đã chẳng hề hay biết. Từ đầu đến cuối hắn đều đinh ninh chỉ có mỗi mình ở đây, và đó là lý do vì sao hắn vẫn tiếp tục ngồi nhìn Huyễn Mộng, tiếp tục suy tư..

    "Huyễn Mộng.." - Môi cười yếu ớt, Lăng Tiểu Ngư tự giễu - "Hết thảy đều chỉ là huyễn mộng mà thôi. Tình yêu này của ngươi, vốn dĩ từ đầu đã là huyễn mộng..".

    "Nếu tất cả chỉ là mộng, Lăng Tiểu Ngư ngươi còn níu giữ để làm gì?".

    Đem cây trâm ngũ sắc nắm lại, Lăng Tiểu Ngư ngẩng đầu, mắt dõi về hướng cửa động Huyền Âm, trầm mặc hồi lâu thì nói: "Sư phụ, hãy cho đệ tử thêm thời gian. Một chút nữa thôi..".

    "Hai hôm nữa là đến sinh thần của người rồi. Sau khi đưa Huyễn Mộng cho người, đệ tử sẽ lập tức bế tử quan, sẽ toàn tâm toàn ý thanh trừ tạp niệm".

    "Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, ba năm không được thì bốn năm, năm năm, mười năm.. Mối tình bất luân này, đệ tử sẽ vĩnh viễn chôn xuống tận mồ sâu..".

    Tiếp tục là một lời hứa. Với bản tính của mình, tin tưởng nếu đã hạ quyết tâm thì Lăng Tiểu Ngư sẽ làm được; cảm xúc nam nữ với Lăng Thanh Trúc, chắc chắn sớm muộn rồi hắn cũng sẽ quên. Vấn đề của hắn bây giờ chỉ là thời gian.

    Hắn.. cần thời gian. Để thanh trừ tạp niệm, để cắt bỏ tình duyên..

    Chỉ có điều.. dự định thì cũng chỉ là dự định. Đó là lý thuyết, trong khi thực tại, nó lại thường phức tạp hơn rất nhiều.

    Lăng Tiểu Ngư muốn lặng lẽ đem cảm xúc của mình giết đi, chẳng để ai biết. Nhưng trên thực tế thì Lăng Thanh Trúc, nàng đã sớm tỏ tường. Và, thật không may, nàng lại đang tính sẽ can thiệp vào chuyện này.

    Trải qua hai ngày đêm nghĩ ngợi, đến hôm nay, Lăng Thanh Trúc cuối cùng cũng đưa ra lựa chọn. Ngay lúc Lăng Tiểu Ngư vừa tìm tới cửa động, nàng đã tự thân ra gặp. Trong bộ tử y tinh kỳ quý phái vẫn thường hay mặc, nàng nhỏ giọng, hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, tìm ta có việc gì?".

    Trong giọng điệu của Lăng Thanh Trúc, nếu tinh ý có thể dễ dàng nghe ra sự hờ hững xa cách. Tiếc rằng Lăng Tiểu Ngư, hắn lại không nghe được. Cố giữ cho mình được tự nhiên nhất có thể, hắn nói:

    "Sư phụ, hôm nay là sinh thần của người".

    "Sinh thần của ta? À phải, suýt nữa thì ta đã quên mất..".

    Lăng Thanh Trúc nói tiếp, thần thái vẫn hững hờ như cũ: "Tiểu Ngư Nhi, nói vậy là ngươi đến chúc thọ ta sao?".

    Sau cái gật đầu, Lăng Tiểu Ngư bày tỏ: "Sư phụ, đệ tử có một món quà muốn tặng cho người".

    Ngó thấy đồ nhi định lấy quà ra, Lăng Thanh Trúc liền ngăn lại: "Khoan đã".

    "Sư phụ?".

    Chả buồn bận tâm đến vẻ nghi hoặc của ai kia, Lăng Thanh Trúc chỉ đơn giản bảo "Theo ta" rồi lập tức xoay người bước đi.

    Phía sau, Lăng Tiểu Ngư thoáng do dự nhưng rồi cũng nối gót đi theo.

    * * *

    Chỗ mà Lăng Thanh Trúc hướng đến cũng chẳng xa, càng không lạ, bất quá là mỏm đá cheo leo ở lưng chừng vách núi - nơi nàng và Lăng Tiểu Ngư đã từng ngồi ngắm trăng cùng nhau thuở trước.

    "Vù vù..".

    Trong tiếng gió, giữa tiết trời se lạnh, Lăng Thanh Trúc chợt hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi còn nhớ chỗ này chứ?".

    "Nhớ ạ. Đệ tử và người đã từng tới đây vài lần." Lăng Tiểu Ngư chả cần nghĩ, đáp ngay.

    Nghe xong, Lăng Thanh Trúc nhẹ gật đầu: "Phải, là chính ta đã đưa ngươi tới đây, chính ta là người đã bắt đầu. Vậy nên hôm nay, chính ta cũng sẽ là người kết thúc".

    "Sư phụ, những lời người vừa nói.. đệ tử không hiểu".

    "Rồi ngươi sẽ hiểu ngay thôi".

    Quay người lại, Lăng Thanh Trúc nhìn thẳng đồ nhi, bất ngờ chuyển ý: "Tiểu Ngư Nhi, lúc nãy ngươi không phải nói có món quà tặng cho ta sao?".

    Mặc dù nội tâm cảm thấy ân sư đêm nay có gì đó khác lạ nhưng Lăng Tiểu Ngư cũng không suy nghĩ quá nhiều. Từ không gian giới chỉ, hắn lấy ra Huyễn Mộng, rồi đưa qua.

    "Sư phụ, tặng cho người".

    Tiếp lấy cây trâm ngũ sắc, Lăng Thanh Trúc đánh giá: "Chạm khắc tinh xảo, chất liệu độc đáo. Món quà này.. rất đẹp".

    "Tiểu Ngư Nhi, cây trâm này ngươi từ đâu mà có?".

    "Sư phụ, người còn nhớ lúc ở Ngọc Hà trấn không..".

    Cứ thế, Lăng Tiểu Ngư đem mọi chuyện kể lại. Đợi hắn kể xong, Lăng Thanh Trúc mới gật gù: "Ra là như vậy, ngươi đã cất giữ Huyễn Mộng bấy lâu để chờ tặng ta".

    Tay chuyển di, nàng đưa cây trâm ngũ sắc lại cho đồ nhi.

    "Sư phụ, người?".

    "Cài lên giúp ta".

    Sau giây phút chần chừ ngắn ngủi, rốt cuộc Lăng Tiểu Ngư cũng y lời làm theo, đem Huyễn Mộng cài lên tóc ân sư.

    "Tiểu Ngư Nhi, ngươi thấy thế nào? Có đẹp không?".

    "Đẹp. Rất đẹp".

    Cố ý lại như vô tình, Lăng Thanh Trúc liếc xem vẻ mặt đồ nhi, chừng trông thấy ánh mắt mà nàng định nghĩa là mê muội kia của hắn, lúc này nàng lại càng hạ quyết tâm hơn.

    "Đẹp? Có lẽ. Nhưng đáng tiếc, cây trâm này lại không hợp với ta".

    Thanh âm vừa dứt cũng là lúc Lăng Thanh Trúc giơ lên cánh tay. Nàng đem Huyễn Mộng tháo xuống, kế đấy thì.. lạnh lùng bẻ gãy.

    "Crắc..".
     
  4. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Chương 253

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Crắc", chỉ duy nhất một tiếng, nhưng thời điểm lọt vào tai Lăng Tiểu Ngư, một tiếng kia bỗng biến thàng giai điệu, cứ mãi lặp đi lặp lại, tưởng như sẽ chẳng bao giờ ngừng, chẳng bao giờ dứt..

    Mắt mở lớn, miệng há ra, Lăng Tiểu Ngư muốn nói gì đấy, nhưng mãi cũng không làm sao thốt nổi thành lời. Cổ họng hắn, nó như đang bị một bàn tay ai đó bóp nghẹt.

    Hắn không hiểu. Tại sao sư phụ hắn lại làm như vậy? Đem Huyễn Mộng bẻ gãy?

    Một cây trâm? Không. Đó là tấm lòng của hắn, là tình cảm của hắn..

    * * *

    "Cây trâm này.. ta không cần".

    Người đau mặc kệ người đau, Lăng Thanh Trúc vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng. Nàng đem hai nửa trâm ngọc thả xuống dưới chân, trực tiếp nói ra:

    "Tiểu Ngư Nhi, ngươi hãy nhớ cho kỹ. Lăng Thanh Trúc ta là sư phụ của ngươi, vĩnh viễn là sư phụ của ngươi".

    "Một ngày làm sư, suốt đời làm sư. Bất kể ngươi có làm gì, có tặng cho ta thứ gì thì cảm xúc của ta, nó cũng chỉ như vậy, dừng ở mức sư đồ. Trước kia, bây giờ, sau này, ta với ngươi.. vĩnh viễn cũng chỉ là sư đồ".

    * * *

    "Về sau, nếu không có chuyện quan trọng thì đừng đến tìm ta".

    Lời cần nói đã nói, Lăng Thanh Trúc chẳng thấy có lý do gì để ở đây thêm nữa. Rất dứt khoát, nàng cất bước rời đi.

    Chẳng biết vô tình hay cố ý, trong lúc phóng người lên không trung ấy, chân phải nàng đã giẫm lên Huyễn Mộng, làm nó vỡ thêm vài đoạn nữa.

    * * *

    * * *

    "Tách tách..".

    "Tách tách..".

    Là lệ. Những giọt nước mắt, chúng cuối cùng đã phải rơi xuống. Lăng Tiểu Ngư, hắn đã không thể nào còn giữ thêm được nữa.

    Tâm đau.. làm sao kiềm giữ?

    Tựa như một con sói vừa bị trọng thương, hắn lặng lẽ thu mình, tay run run nhặt lấy một mảnh trâm ngọc..

    "Thì ra.. người đã biết tất cả..".

    "Nhưng.. tại sao?".

    "Sư phụ, tại sao người lại vô tình đến vậy?".

    Tình yêu này là bất luân, là tội nghiệt, Lăng Tiểu Ngư hắn há đâu chẳng tường? Hắn ý thức được nó là thứ tình cảm sai trái, không nên tiếp tục lún thêm. Tự đáy lòng, hắn đã hạ quyết tâm sẽ quên bỏ, sẽ chôn nó xuống tận mồ sâu. Hắn chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi..

    Một chút thời gian, Lăng Thanh Trúc nàng cũng không thể đợi được sao?

    Nàng nhất định phải dùng cách này, trực tiếp giẫm nát tình cảm của hắn mới cam ư?

    "Huyễn Mộng.. Ha ha ha.. Huyễn Mộng..".

    ".. Ha ha ha.. Huyễn Mộng.. Tất cả chỉ là Huyễn Mộng..".

    * * *

    * * *

    "Ầm!".

    "Ầm!".

    * * *

    "Oa! Trời mưa rồi!".

    "Trận mưa này lớn quá!".

    Đối lập với Lăng Tiểu Ngư bên kia, một mình cười trong nước mắt, phía bên này, trong động Huyền Âm, không khí lại khá là náo nhiệt. Trừ bỏ Lăng Thanh Trúc mới từ mỏm đá cheo leo trở về thì đang hiện diện còn có thêm mấy người nữa, ví như Lâm Chí Viễn, Chu Đại Trù..

    Hai tay xách hai chiếc hộp to, Chu Đại Trù gạt đi chuyện thời tiết, hớn hở tươi cười tiến đến trước mặt Lăng Thanh Trúc, nói: "Hì hì.. Lão nhân gia, chúng con đến chúc thọ lão nhân gia đây".

    "Già thêm một tuổi, có gì đáng để các ngươi chúc mừng?".

    "Lão nhân gia, người nói gì vậy? Đại Trù con thấy lão nhân gia người vẫn rất trẻ đẹp mà".

    Quay sang Mộng Kiều và Lâm Chí Viễn, Chu Đại Trù tiếp lời: "Tam sư huynh, tứ sư tỷ, hai người thấy đệ nói có đúng không?".

    Đầu nhẹ gật, Mộng Kiều mỉm cười: "Ừm, đệ nói rất đúng, sư phụ của chúng ta vẫn còn rất trẻ".

    "Phải đấy, sư phụ thật sự vẫn rất xinh đẹp." Kế bên, Lâm Chí Viễn cũng hùa theo.

    Trông thấy bọn họ như vậy, Lăng Thanh Trúc mới "xuy" khẽ một tiếng: "Đám các ngươi chỉ giỏi nịnh hót, chẳng giống Tiểu Ngư Nhi..".

    Lăng Thanh Trúc nói tới đấy thì ngưng hẳn. Vừa rồi nàng đã lỡ miệng. Trong hoàn cảnh này, lẽ ra nàng đừng nên nhắc tới hắn mới phải.

    Tâm lý sửa sai, Lăng Thanh Trúc toan chuyển chủ đề, nhưng.. đã muộn. Sau câu nói ban nãy của nàng thì đám người Chu Đại Trù, bọn họ lại bắt đầu bàn luận về Lăng Tiểu Ngư, mặc dù trước đó cũng đã nói qua mấy bận rồi.

    Khởi điểm, Chu Đại Trù nói trước: "Haizz.. Lão nhân gia, người nhắc nên con mới nói. Lão nhân gia người không biết đâu, Tiểu Ngư dạo gần đây thật là kỳ lạ lắm".

    "Giống như hồi sáng này nè, con tình cờ trông thấy hắn nên đã bảo hắn tối nay cùng đi chúc thọ lão nhân gia. Lão nhân gia biết hắn trả lời sao không? Hắn lắc đầu a".

    "Mọi năm hễ cứ đến sinh thần của lão nhân gia, Tiểu Ngư vẫn luôn là người sốt sắng nhất, ấy vậy mà hôm nay.. Lão nhân gia, con nghĩ Tiểu Ngư chắc đang có tâm sự gì đó không tiện nói ra. Lão nhân gia người xem có thể đi dò hỏi một chuyến được không?".

    "Phải đấy sư phụ".

    Nối gót họ Chu, Mộng Kiều cũng nói ra suy nghĩ: "Tiểu Ngư dạo gần đây có chút bất ổn, sư phụ nên đi xem đệ ấy..".

    * * *

    Vấn đề của Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh Trúc dù đã tỏ tường nhưng dĩ nhiên sẽ không đem nó nói ra. Nàng nghe đám đồ nhi bàn luận, góp ý xong, chỉ đơn giản cười nhẹ, bảo:

    "Được rồi được rồi, mấy đứa các ngươi không cần quá lo. Chuyện của Tiểu Ngư Nhi ta đã hỏi qua rồi, cũng chẳng có gì nghiêm trọng đâu".

    "Ồ, lão nhân gia, nói vậy là người đi gặp Tiểu Ngư rồi à?".

    Hồi đáp Chu Đại Trù là một cái gật đầu: "Ừ"..

    "Vậy.. Hì hì.. Lão nhân gia, người tiết lộ một chút đi. Rốt cuộc là Tiểu Ngư mấy hôm nay bị gì vậy?".

    "Muốn biết?".

    "Dạ muốn ạ".

    "Xích qua đây".

    "Vâng".

    "Binh!".

    "Ui da!".

    "Hừ, không phải việc của ngươi, đừng có nhiều chuyện".
     
  5. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Chương 254

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ầm!".

    "Ầm!".

    Giữa trời, tiếng sấm vẫn rền vang; và sét, cứ chốc chốc lại đánh xuống. Ở đâu đó, một nơi mà Lăng Tiểu Ngư không rõ được.

    Hắn không nghe thì làm sao rõ? Trong giây phút này, thứ duy nhất mà hắn nghe được, có chăng là tiếng thổn thức của chính bản thân mình.

    Phải. Lăng Tiểu Ngư, hắn vẫn khóc. Chỉ là bây giờ, những giọt nước mắt đã hoàn toàn bị che đi. Bởi mưa.

    Thứ chảy dài trên khuôn mặt ấy, là mưa? Hay là lệ?

    Là lệ? Hay là mưa?

    * * *

    Mưa rơi, gió thổi, trên con đường mòn, Lăng Tiểu Ngư vẫn lặng lẽ bước đi. Đôi chân nặng nề, cõi lòng lạnh buốt.. Lúc này, thứ hắn cần nhất có lẽ là một chỗ để dừng chân, một đống lửa cho mình sưởi ấm. Nhưng tiếc thay, trước mắt hắn, hiện lên duy chỉ có đất đá, duy chỉ đêm đen mờ mịt.

    Trăng - thứ ánh sáng dịu dàng soi lối giữa trời đêm, nó đã bị mây đen che mất tự bao giờ.

    * * *

    * * *

    Đêm ấy mưa rơi rất lâu, nhưng dù lâu thì rồi cũng phải dứt. Một đêm? Nào sá chi. Đáng ái ngại là kẻ đã đi dưới mưa đêm ấy..

    Mặc dù hôm nay đã sáng, bầu trời đã trong, thế nhưng cõi lòng Lăng Tiểu Ngư thì vẫn như cũ, tối tăm mờ mịt. Cơn đau, nó vẫn còn chưa dứt. Và nỗi nhớ, nó vẫn chưa nguôi..

    Nằm dài trên chiếc giường, trong bộ y phục ẩm ướt, hắn mở mắt nhìn chằm vào lòng bàn tay phải của mình. Ở đó.. có mấy mảnh ngọc đang hiện diện.

    Một khắc.. Hai khắc.. Rồi một canh giờ.. Hai canh giờ..

    Thời gian cứ vậy mà lặng lẽ trôi qua. Không thanh âm, không một tiếng động. Sự trầm mặc kéo dài đến tận giữa trưa..

    Chợt..

    "Crắc..".

    * * * một tiếng đổ vỡ khe khẽ cất lên.

    Sau cả nửa ngày nằm im, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng cũng đã có phản ứng. Hắn cựa mình ngồi dậy, đưa bàn tay phải tới trước mặt, chầm chậm xoè ra.

    Bên trong, mấy mảnh ngọc đã nát vụn tự lúc nào.

    Đem bàn tay lật lại cho bụi ngọc rơi xuống, Lăng Tiểu Ngư thều thào buông tiếng: "Huyễn Mộng đã nát, yêu thương đã tàn. Tất cả.. đã kết thúc rồi".

    * * *

    * * *

    Kể từ sau hôm ấy, cái ngày mà Lăng Tiểu Ngư đã tự tay hủy đi những mảnh vỡ Huyễn Mộng thì hắn cũng bắt đầu bước vào một cuộc tranh đấu. Cam go và quyết liệt.

    Hắn cần phải quên. Những cảm xúc. Những mơ mộng hão huyền. Và cách hắn chọn, nó mới cực đoan làm sao.

    Trong căn phòng đã được bày bố kết giới, như những ngày trước, hôm nay Lăng Tiểu Ngư vẫn tiếp tục ngồi xếp bằng trên giường, cố gắng đem tạp niệm thanh trừ.

    Tất nhiên, cảm xúc nào phải thứ có thể dễ dàng kiểm soát. Muốn hoàn toàn buông bỏ trong một sớm một chiều, điều ấy vốn dĩ là bất khả thi. Thỉnh thoảng Lăng Tiểu Ngư đã nhớ, đôi lúc tim hắn đã nhói đau. Và, cứ sau mỗi lần như vậy thì hai mắt hắn lại mở ra. Giống như lần này..

    Cánh tay di chuyển, Lăng Tiểu Ngư nhanh chóng với lấy thanh trủy thủ để sẵn đầu giường, hướng tới cánh tay còn lại cắt mạnh xuống.

    "Xẹt!".

    Thanh âm rất khẽ, nhỏ tới mức gần như không thể nghe được. Tuy nhiên, diễn biến tiếp theo thì rõ ràng hơn hẳn.

    Trên cánh tay trần, những giọt nước màu đỏ từ từ chảy ra, xuôi hẳn thành dòng..

    Một vết cắt, một dòng máu mặn, hình ảnh thiết nghĩ cũng đôi phần ghê rợn. Nhưng, sẽ càng ghê rợn hơn khi quan sát toàn thân của Lăng Tiểu Ngư lúc này.

    Khác với mọi khi, hiện giờ Lăng Tiểu Ngư chẳng mặc gì ở nửa thân trên cả. Từ hông tới cổ, hết thảy đều trần trụi. Và chính trên tấm thân lõa lồ ấy, máu me sớm đã phủ đầy. Tươi có, khô lại càng nhiều. Chúng đọng thành vảy, bám ở khắp nơi..

    Khỏi phải nghĩ, kẻ ngu còn hiểu được. Lăng Tiểu Ngư, hắn rõ ràng đã dùng dao cắt thịt của chính mình rất nhiều lần. Con số hẳn phải lên tới hàng chục.

    Dại dột, ngu ngốc, đó có lẽ là những gì người ta sẽ nhận xét về hắn. Thậm chí, họ có thể cho rằng hắn đã phát điên, đã loạn trí.

    Ừ. Vậy thì sao chứ?

    Lăng Tiểu Ngư đâu có bận lòng. Hắn không quan tâm. Ngu ngốc cũng tốt, điên khùng cũng được, hắn đã, và vẫn sẽ tiếp tục làm như vậy. Đơn giản là bởi vì những vết cắt, những cơn đau, chúng giúp hắn xoa dịu, để hắn đừng nghĩ nữa..

    Huyễn Mộng đã nát, yêu thương đã tàn, vương vấn làm gì?

    * * *

    "Xẹt!".

    Một lần nữa, lưỡi dao sắc lẹm lại cắt vào da thịt.

    Máu đào lại tuôn..

    * * *

    "Xẹt!".

    * * *

    * * *

    Quyết tâm đến điên cuồng, bởi do ai?

    Hủy hoại thân mình, tại vì ai?

    Nếu như đêm ấy, Lăng Thanh Trúc không lạnh lùng thốt ra những lời ấy, không nhẫn tâm bẻ gãy Huyễn Mộng thì hôm nay, Lăng Tiểu Ngư liệu có hành động như vầy?

    Có lẽ, Lăng Thanh Trúc nàng chỉ đơn giản nghĩ thứ mình giẫm lên chỉ là một cây trâm ngọc, vài tia niệm tưởng. Nhưng.. nàng sai rồi.

    Nàng.. thực sự sai rồi.

    * * *

    "Tiểu Ngư Nhi..".

    Đứng trước cửa phòng Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh Trúc nâng tay chạm cửa, miệng thều thào khẽ thốt.

    Tim nàng.. nó dường như cũng nhói đau.
     
  6. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Chương 255

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Là vậy đấy. Lăng Thanh Trúc, nàng đang có mặt. Trong bộ tử y tinh kỳ, nàng đứng ngay đây, lặng lẽ quan sát đồ nhi.

    Kết giới ư?

    Cấm chế của một tiểu tu sĩ vấn đỉnh trung kỳ thì làm sao ngăn cản được một vị chân nhân hậu kỳ như Lăng Thanh Trúc nàng.

    Hình ảnh bên trong, những vết dao cắt, những dòng máu đỏ, hết thảy Lăng Thanh Trúc đều đã nhìn thấy. Nhưng, cũng chính vì đã thấy mà giờ phút này đây, cõi lòng nàng mới xót xa, mới ân hận.

    "Tiểu Ngư Nhi, ngươi đang làm gì thế này..".

    "Là vì những lời ta đã nói ư? Hay là bởi cử chỉ vô tình đêm ấy?".

    "Tiểu Ngư Nhi.. ta chỉ muốn ngươi đừng tiếp tục lún sâu. Đó là thứ tình cảm sai trái..".

    Mắt khép lại, tay co vào, Lăng Thanh Trúc đứng thêm một lúc nữa thì quay đi, cất bước trở về.

    Thực lòng nàng cũng muốn tiến vào trong, cũng muốn ngăn cản hành vi dại dột kia của đệ tử mình, nhưng.. Lý trí, nó đã ngăn nàng lại.

    Nếu đã nhẫn tâm thì nên nhẫn tâm cho trót. Sự ân cần, dáng vẻ từ ái, ở thời điểm này chỉ càng làm cho đệ tử nàng vướng bận nhiều hơn mà thôi. Hắn đã cố quên, nàng hà tất gợi nhớ?

    Không. Lăng Thanh Trúc nàng nên tiếp tục thờ ơ, nên bảo trì lãnh đạm. Nàng đã sai một lần, không thể lại sai thêm lần nữa.

    Luyến ái ân sư, đấy là đại tội bất luân. Nếu như để người khác biết được Lăng Tiểu Ngư yêu thích nàng, chắc chắn hắn sẽ gặp nhiều rắc rối. Tệ nhất, nếu chuyện tới tai Cơ Thành Tử, vị sư huynh kia của nàng có thể sẽ trục xuất hắn khỏi Thiên Kiếm Môn..

    Vì hắn, cũng là vì nàng, tránh chạm mặt là điều cần thiết. Lãnh đạm là nên..

    * * *

    Với tâm lý ấy, muốn tốt cho cả hai, Lăng Thanh Trúc đã kiên quyết tránh mặt đồ nhi. Suốt một thời gian dài nàng đã không hề hiện thân trước mặt hắn. Nếu có tìm tới thì cũng chỉ ẩn thân quan sát mà thôi..

    Sự trông chừng kia, Lăng Tiểu Ngư tất nhiên đã chẳng thể nào biết được. Mỗi ngày hắn đều cố gắng quên đi, ra sức cắt bỏ.

    Phương thức tuy rằng ngu ngốc, dại dột, nhưng độ hiệu quả không phải không có. Theo những vết sẹo lấp đầy thân thể, tình cảm của hắn cũng dần dần phai nhạt. Cho đến hôm nay, sau hai tháng dằn vặt, hình bóng dịu dàng, cô gái vẫn hay hờn dỗi ở thôn Tô Hạ, ở trấn Ngọc Hà của Lăng Thanh Trúc đã gần như biến mất hoàn toàn. Giờ đây, còn đọng lại có chăng là một vị sư phụ uy nghiêm, một đôi mắt lạnh lùng của đêm mưa gió ấy..

    Y phục đã thay, trủy thủ đã cất, lần đầu tiên sau hai tháng trời "bế quan", Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng chịu bước ra khỏi phòng.

    Ngay khi bước đầu tiên vừa hạ xuống, từ đâu chẳng rõ, một giọng nói quen thuộc cất lên.

    "Tiểu Ngư!".

    Theo sau thanh âm chói tai, một thân ảnh mập mạp tròn tròn cũng liền xuất hiện.

    Chu Đại Trù chạy thẳng một mạch, đâm luôn vào người Lăng Tiểu Ngư.

    "Tiểu Ngư! Tiểu Ngư! Ngươi.. ngươi thế nào rồi? Có bị cái gì không?".

    "Khục.. Đại Trù, huynh có thể để cho ta đứng dậy rồi mới hỏi được không?".

    "À, ta quên mất".

    Chu Đại Trù tránh sang một bên, chờ cho người huynh đệ của mình đứng lên xong, hỏi tiếp: "Tiểu Ngư, ngươi nói cho ta biết đi, thật ra đã xảy ra chuyện gì vậy?".

    "Sư huynh, không có chuyện gì đâu".

    "Không có? Ngươi gạt ai chứ?".

    Chu Đại Trù chỉ tay vào căn phòng: "Nếu như không có chuyện gì thì tại sao ngươi lại một mực đóng cửa tự nhốt mình suốt hai tháng qua? Ta ở bên ngoài nhiều lần hô gọi cũng không thấy ngươi ư hử gì a".

    "Sư huynh." - Lăng Tiểu Ngư lựa lời giải thích - "Trước lúc bế quan đệ đã bày bố cấm chế, thành ra.. không nghe được".

    "Bế quan? Có quỷ mới tin ngươi".

    Thân là huynh đệ chí cốt, lại cùng nhau lớn lên, gần hai mươi năm chung sống, đối với Lăng Tiểu Ngư Chu Đại Trù há đâu còn lạ. Hắn dám cá người huynh đệ này của mình đã xảy ra chuyện gì đó.

    Nhưng.. nếu huynh đệ đã không muốn nói, Chu Đại Trù hắn cũng sẽ không ép buộc làm gì. Có lẽ đó là một chuyện khó nói, rất đỗi riêng tư.

    * * *

    "Haizz..".

    Cảm thông thì cảm thông, nhưng ngoài mặt, họ Chu vẫn tỏ vẻ bất bình: "Tiểu Ngư, ngươi làm vậy mà coi được à? Chúng ta là hảo huynh đệ, từ nhỏ đến lớn có thứ gì tốt ta cũng đều để phần cho ngươi hết a. Bây giờ ngươi lại giấu ta..".

    "Sư huynh, đệ..".

    "Được rồi được rồi, bỏ đi".

    Khuôn mặt nghiêm túc, Chu Đại Trù nhìn thẳng vào mắt người huynh đệ của mình: "Tiểu Ngư, nói cho ta biết, hiện tại ngươi thế nào? Đã ổn chưa?".

    Có phần cảm động, Lăng Tiểu Ngư cười nhẹ, đầu khẽ gật: "Đệ ổn rồi".

    "Ổn rồi thì tốt".

    Miệng nói tay nâng, Chu Đại Trù vỗ lên vai Lăng Tiểu Ngư mấy cái, vỗ xong thì bảo: "Tiểu Ngư, nhớ kỹ. Chu Đại Trù ta là hảo huynh đệ của ngươi. Trước kia, bây giờ, sau này, chúng ta vẫn sẽ luôn là huynh đệ. Bất kể có khó khăn gì, bất kể ngươi có làm gì thì ta cũng đều đứng về phía ngươi, cùng ngươi đương đầu".

    "Ngươi chưa muốn nói thì ta cũng sẽ không hỏi. Khi nào cần chia sẻ thì cứ gọi ta một tiếng".

    "Sư huynh, cảm ơn huynh".

    "Cảm ơn gì chứ? Chúng ta là hảo huynh đệ mà".
     
  7. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Chương 256

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đem cánh tay thu lại, Chu Đại Trù bỗng trở nên ấp úng: "Hmm.. Tiểu Ngư à, ta nói cái này ngươi đừng buồn nhé".

    "Sư huynh, chuyện gì vậy?".

    "Tiểu Ngư, bộ dạng của ngươi..".

    "Bộ dạng của đệ làm sao?".

    "Bộ dạng của ngươi.. Tiểu Ngư, hay là ngươi tự soi gương đi".

    Thần tình nghi hoặc, Lăng Tiểu Ngư y lời làm theo, dùng đạo thuật tạo ra một tấm gương bằng nước ở trước mặt..

    "Cái này..".

    Chưa xem chưa biết, vừa nhìn xong, Lăng Tiểu Ngư suýt tí thì bị hình ảnh của chính mình dọa sợ. Kẻ đang ở trong gương, hình như hơi tiều tụy quá thì phải.

    "Hừm..".

    Che miệng hắng nhẹ, Chu Đại Trù chân thành khuyên nhủ: "Tiểu Ngư, hổng ấy ngươi" bế quan "thêm mấy ngày nữa đi. Chứ với bộ dạng này, ta sợ tam sư huynh và tứ sư tỷ sẽ buộc lòng phải hỏi han a".

    "Sư huynh, đệ..".

    "Được rồi, Tiểu Ngư ngươi không cần phải giải thích đâu. Mà ngươi cũng đừng có lo, cứ để đấy cho ta. Gì chứ chuyện tẩm bổ thân thể sư huynh ta rành lắm, vào bếp làm vài món ngon là xong ngay ấy mà".

    Hai tay đặt cả lên lưng Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù vừa đẩy người huynh đệ của mình vào phòng vừa nhắn gửi: "Tiểu Ngư ngươi cứ vào" bế quan "đi, mọi chuyện còn lại để đấy sư huynh xử lý".

    "Sư huynh, đệ..".

    "Sầm" một tiếng, cửa phòng đã đóng lại.

    * * *

    Trong ba ngày tiếp theo, Lăng Tiểu Ngư cũng chẳng mấy khi bước ra khỏi phòng, phần lớn thời gian đều ngồi đả tọa điều tức cả. Lẽ dĩ nhiên, suốt quãng thời gian ấy, Chu Đại Trù đã thường xuyên ghé qua thăm hỏi. Và cứ mỗi lần như vậy, hắn lại mang theo một chiếc hộp đựng đầy thức ăn, đều là những món mà Lăng Tiểu Ngư ưa thích nhất.

    Chu Đại Trù, hắn quả đã vô cùng tận tâm. Đáp lại, người huynh đệ của hắn cũng không phụ kỳ vọng, rất nhanh đã liền lấy lại vóc dáng, giống như trước đây.

    Thế rồi, sang ngày thứ tư, cuộc "bế quan" chính thức kết thúc. Lăng Tiểu Ngư, hắn đã có thể điềm nhiên đối mặt với mọi người. Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn, Dương Tiểu Ngọc, Lệ Thắng Nam, và thậm chí là..

    * * *

    "Sư phụ, không biết người tìm đệ tử có việc gì?" Đứng tại cửa phòng mình, Lăng Tiểu Ngư nhìn người vừa viếng thăm, thấp giọng hỏi.

    Thanh âm kia nghe rất bình thản, hoàn toàn chẳng có tí nào gọi là bối rối, kích động. Thái độ ấy, nó cứ như thể giữa hắn và người đứng trước mặt, cả hai vốn chưa từng phát sinh chuyện gì khó xử vậy.

    Sau vài giây im lặng thầm quan sát, trong bộ tử y quen thuộc, Lăng Thanh Trúc hồi đáp, bằng một câu hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, nghe Đại Trù nói ngươi đã thông suốt?".

    "Đệ tử đã thông suốt".

    Chất giọng vẫn điềm nhiên như cũ, không hề trắc trở.

    "Có lẽ nó đã thực sự thông suốt rồi".

    Lăng Thanh Trúc thầm nghĩ, rồi mở miệng: "Vậy thì tốt. Ta yên tâm rồi".

    Trở lại vấn đề chính, nàng thông tri: "Tiểu Ngư Nhi, ta tới báo cho ngươi biết một chuyện. Là về Trường Sinh Đan".

    Lăng Tiểu Ngư dõi mắt nhìn, làm như chợt nhớ ra điều gì, vội tránh sang một bên.

    "Sư phụ, người hãy vào phòng đi ạ".

    Lăng Thanh Trúc thoáng do dự, nhưng rồi cũng nhấc chân lên.

    * * *

    "Sư phụ, người ngồi đi".

    "Ừ".

    Đợi cho ân sư an vị trên ghế, lúc này Lăng Tiểu Ngư mới hỏi: "Sư phụ, vừa rồi người đề cập tới Trường Sinh Đan, không biết là chuyện gì? Lẽ nào quá trình luyện chế linh đan có xảy ra bất trắc?".

    Theo sau cái lắc đầu, Lăng Thanh Trúc nói: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi không cần lo, mọi thứ vẫn ổn".

    "Ừm.. Hôm nay ta đến đây chỉ là muốn báo cho ngươi biết, sau chín chín tám mốt ngày nữa thì linh đan sẽ thành. Thời gian có hơi lâu, hy vọng ngươi có thể kiên nhẫn chờ..".

    "Không sao ạ." - Lăng Tiểu Ngư vui vẻ mỉm cười - "Sư phụ đừng bận tâm, đệ tử có thể đợi được. Chỉ cần luyện ra được linh đan hoàn mỹ, giúp Yến cô cô kéo dài thọ mệnh, nói gì tám mươi mốt ngày, vài ba năm đệ tử cũng sẽ kiên nhẫn đợi chờ".

    "Xuy..".

    Đồ nhi cười, sư phụ cũng cười. Lăng Thanh Trúc bĩu môi: "Linh đan hoàn mỹ? Tiểu tử ngươi nghĩ muốn có Trường Sinh Đan hoàn mỹ là dễ dàng lắm chắc. Ta luyện đan chứ đâu có hấp bánh".

    "Sư phụ, bản lãnh của người rất cao mà".

    "Bản lãnh ta cao nhưng Trường Sinh Đan cũng đâu phải thứ dễ nhai. Mấy ngày qua ta đây đã hao phí rất nhiều tinh lực với nó a".

    * * *

    * * *

    Tiếu ý dần lắng, thanh điệu dần thưa, Lăng Thanh Trúc chuyển mình đứng dậy. Ra tới cửa, nàng chợt quay đầu. Lấy ra một chiếc lọ nhỏ, nàng đưa cho Lăng Tiểu Ngư:

    "Tiểu Ngư Nhi, cầm lấy".

    "Sư phụ, đan dược này..".

    "Đừng từ chối. Lần trước bảo Đại Trù gọi ngươi đến, vốn dĩ đã định cho ngươi".

    * * *

    "Tiểu Ngư Nhi, nhớ tu luyện cho tốt, đừng làm vi sư thất vọng".
     
  8. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Chương 257

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuộc trò chuyện hôm ấy giữa hai sư đồ họ Lăng tuy còn có phần gượng gạo, nhưng chung quy cũng đủ gọi là tốt đẹp. Lăng Tiểu Ngư, hắn đã có thể bình tĩnh đối mặt; và Lăng Thanh Trúc, nàng đã có thể tháo xuống phần nào ngụy trang. Chí ít, nàng không nhất thiết phải cố giữ nét mặt lạnh lùng như trước nữa.

    Huyễn Mộng đã tan, mọi thứ đến nay chỉ còn là quá khứ. Lăng Thanh Trúc lẫn Lăng Tiểu Ngư, bọn họ đều chọn nhìn về tương lai.

    Mai sau, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn thôi. Hay ít ra thì đó là những gì bọn họ nghĩ, đã hi vọng.

    Thực tế ư? Trời già vẫn thích trêu ngươi thế nhân lắm.

    Lăng Tiểu Ngư một lần nữa trở lại cuộc sống bình yên, nhưng thư thái còn chưa được bao lâu thì một biến động lớn xảy ra, làm kinh động toàn bộ môn nhân Thiên Kiếm. Hoang mang nhất thì chẳng phải ai khác, chính là Lăng Thanh Trúc, là Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, năm vị phong chủ của Thiên Kiếm Môn.

    Sáng nay, bầu trời vốn dĩ trong xanh, thế mà bây giờ, khi thái dương vừa lên tới đỉnh đầu thì mây đen bỗng ùn ùn kéo đến phủ kín cả núi Ngũ Đài. Rồi, một cách bất chợt, từ bên trong năm đạo kiếm ấn của năm vị phong chủ, một giọng nói xa xăm cất lên. Câu chữ không nhiều, đại ý là bảo bọn họ tiến vào bên trong Tinh Các - một trong những kiến trúc mà sư tổ Lý Bất Tri đã từng tự tay kiến lập..

    Kiếm ấn - vật dùng để kết nối với Ngũ Đại Tiên Kiếm - lại tự động phát ra thanh âm, đây quả là chuyện lạ. Và càng kỳ lạ hơn nữa là người hô gọi, y lại còn tự nhận mình là Lý Bất Tri..

    Lý Bất Tri, vị sư tổ khai tông lập phái của Thiên Kiếm Môn, một cường giả có năng lực di sơn đảo hải từng khiến chính tà hai giới vừa nghe danh liền khiếp đảm, y tại sao bỗng phát ra lời kêu gọi? Trong khi vốn dĩ dương thọ đã cạn kiệt từ lâu?

    Lý Bất Tri, y đã viên tịch được hơn hai ngàn năm rồi. Suốt hơn hai ngàn năm qua, thân xác y sớm đã hòa cùng cát bụi; còn bảo lưu, có chăng là trong ký ức hậu nhân.

    Thanh âm tái hiện, rốt cuộc là vì sao?

    Lẽ nào nói hơn hai ngàn năm trước, lúc còn tại thế Lý Bất Tri y đã tính ra đại sự gì đó nên cố tình an bài, đến hôm nay thì phát ra lời kêu gọi?

    Mang theo nỗi hoài nghi, Cơ Thành Tử, Lăng Thanh Trúc, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, năm vị phong chủ cùng nhau tiến nhập Tinh Các.

    * * *

    Bên trong Tinh Các.

    Sau một hồi ngó trước nhìn sau, Ngọc Vân Tử - phong chủ Tương Kiếm Phong - là người đầu tiên mở lời:

    "Tổ sư gia thần thông quảng đại, xem ra sớm cũng đã vì hương hỏa của Thiên Kiếm Môn ta mà suy tính".

    Quay sang Cơ Thành Tử, hắn hỏi: "Chưởng môn sư huynh, tổ sư gia đã bảo chúng ta dùng kiếm ấn để khai mở văn bi, không biết ý sư huynh thế nào?".

    "Lời của tổ sư gia chúng ta há có thể trái".

    Cơ Thành Tử dừng một chút, rồi bảo: "Các vị sư đệ, sư muội, chúng ta cùng nhau phát động kiếm ấn".

    Nói đoạn, Cơ Thành Tử bất đầu triển khai đạo thuật. Trên trán hắn, một dấu ấn màu vàng kim chầm chậm loé lên. Vài giây sau thì kiếm ấn bay ra, hóa thành một thanh tiểu kiếm.

    Nối gót sư huynh mình, Lăng Thanh Trúc, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, bốn người cũng lần lượt xuất ra kiếm ấn của mình.

    Đợi cho năm thanh tiểu kiếm đều đã an vị, lúc này Cơ Thành Tử mới bắt quyết, miệng hô lên: "Kim ấn, khai!".

    Kế bên, Lăng Thanh Trúc mau chóng tiếp lời: "Mộc ấn, khai!".

    Tiếp đến là Lý Ngọc Thường: "Thủy ấn, khai!".

    Rồi Dịch Bất Dịch: "Hỏa ấn, khai!".

    Cuối cùng là Ngọc Vân Tử: "Thổ ấn, khai!".

    * * *

    Kỳ diệu thay, ngay khi thanh âm của Ngọc Vân Tử vừa dứt, chính tại thời điểm thổ ấn mở ra thì không gian bên trong Tinh Các bỗng chợt biến đổi. Quang mang toàn bộ tắt lịm, hiện hữu chăng là một mảng trời tăm tối.

    "Chưởng môn sư huynh, chuyện này..".

    Liếc qua Dịch Bất Dịch, người vừa nói, Cơ Thành Tử trầm giọng: "Đợi xem..".

    Và như thế, tất cả cùng im lặng chờ đợi..

    May mắn, Lý Bất Tri đã không để bọn họ phải đợi chờ quá lâu. Sau tầm vài chục giây, tia sáng đầu tiên đã loé lên. Rất nhanh, một dòng chữ hiện ra.

    "Địa mộ khai, tiên nhân khái".

    Lý Ngọc Thường nhìn dòng chữ đọc lên, dạ thắc mắc: "Đây là ý gì?".

    "Ngọc Thường sư muội, muội vội cái gì chứ? Chữ vẫn còn đang hiện lên kia kìa".

    Nghe Lăng Thanh Trúc nói vậy, Lý Ngọc Thường mới lần nữa ngẩng đầu. Quả nhiên, câu chữ đã nhiều thêm..

    * * *

    Một lúc sau, khi mà câu cú đã hoàn chỉnh thì Lăng Thanh Trúc mới bắt đầu đọc:

    "Địa mộ khai, tiên nhân khái

    Huyền Vũ xuất, Cung Đâu hiện

    Thao Thiết thực Miên, song ngư cuồng nộ

    Họa! Họa! Lo thay! Lo thay!".

    "Hỏa ngập Cửu Hoa, Minh Tôn giáng thế

    Long Tru hội chủ, tiên tử đằng vân

    Phúc thay! Phúc thay!".
     
  9. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Chương 258

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Huyền Vũ xuất, Cung Đâu hiện

    Thao Thiết thực Miên, song ngư cuồng nộ".

    Cơ Thành Tử nhẩm lại, nét mặt càng thêm phần trầm trọng.

    "Huyền Vũ, Thao Thiết, những linh chủng mạnh mẽ nhất của thuở hồng hoang. Chuyện này.. Ta quả thật là không dám nghĩ".

    "Chưởng môn sư huynh." - Thần tình cũng nặng nề không kém, Ngọc Vân Tử nói - "Sư huynh cũng cho rằng Thao Thiết, Huyền Vũ, bọn chúng vẫn còn tồn tại?".

    Đối với tin tức này, Ngọc Vân Tử quả thật đã rất bất ngờ. Huyền Vũ thì thôi, có thể tiếp nhận được, nhưng còn Thao Thiết?

    Thế nhân ai chẳng biết Thao Thiết chính là một trong tứ đại hung thú sinh ra từ thuở hồng hoang, một ác thần từng cắn nuốt muôn vạn sinh linh. Theo như truyền thuyết, trong trận đại chiến cuối cùng ở vô số năm về trước, cùng với Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột, Thao Thiết đã bị tứ đại linh thú là Thương Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ tiêu diệt, hình thần từ lâu đã tiêu tán trong thiên địa..

    Phải. Tứ đại hung thú đã chết, đấy là điều mà thế nhân vẫn nghĩ. Giống như mọi người, Ngọc Vân Tử cũng đinh ninh rằng như thế. Nhưng hôm nay, sau khi trông thấy những dòng chữ mà sư tổ Lý Bất Tri lưu lại..

    Một vĩ nhân của hơn hai ngàn năm trước, người đã từng được chính tà hai giới xưng tụng "Thiên hạ đệ nhất nhân", ông há có thể nói bừa?

    Đại hung Thao Thiết, mười quá chín là vẫn còn tồn tại. Không riêng Ngọc Vân Tử và Cơ Thành Tử, ba vị phong chủ còn lại là Lăng Thanh Trúc, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, tất cả đều tin rằng như vậy.

    Kèm theo cái gật đầu, Cơ Thành Tử hồi đáp sư đệ mình: "Vân Tử, tổ sư gia thần thông quảng đại, đạo hạnh thâm huyền. Người nếu đã đề cập đến Thao Thiết, Huyền Vũ, tin tưởng những linh chủng hồng hoang này hiện vẫn còn sống".

    "Sư huynh".

    Thu lại tầm mắt, từ những hàng chữ, Lăng Thanh Trúc chuyển hướng sang Cơ Thành Tử: "Huynh có cảm thấy có điều không thích hợp không?".

    Cơ Thành Tử nghe sư muội nói vậy thì xoay đầu, hỏi: "Thanh Trúc, ý muội là gì?".

    Chỉ vào vế bên trái, ở bốn câu đầu tiên, Lăng Thanh Trúc nói ra nghi hoặc: "Dưới hai câu" Huyền Vũ xuất, Cung Đâu hiện - Thao Thiết thực Miên, song ngư cuồng nộ "là liên tiếp hai chữ" Họa ", có thể thấy ý tứ của tổ sư gia rõ ràng nhận định Thao Thiết, Huyền Vũ là tai họa. Thao Thiết thì chả nói làm gì, nó vốn dĩ là hung thú, thế nhưng còn Huyền Vũ..".

    "Sư huynh, Huyền Vũ chính là một trong tứ đại linh thú do trời đất tạo ra, từ thuở xa xưa đã ra sức bảo hộ vạn vật sinh linh. Cùng với Thương Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ vẫn luôn được thế nhân tôn kính, ca tụng lương thần. Một vị lương thần, tại sao lại bị nhận định là tai họa?".

    Câu hỏi của Lăng Thanh Trúc khiến cho bốn vị phong chủ còn lại không khỏi suy ngẫm.

    Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thì Cơ Thành Tử vẫn là người chủ động lên tiếng: "Trọng đại thiên cơ không phải thứ mà chúng ta có thể nhìn ra được. Tổ sư gia nếu đã nhận định Huyền Vũ là họa thì ắt phải có cái lý của người".

    "Aizz.. Chỉ tiếc là thông tin tổ sư gia lưu lại cho chúng ta quá ít..".

    "Địa mộ, Cung Đâu, Miên, song ngư, hết thảy đều quá mơ hồ. Vế bên phải kia cũng là như vậy..".

    "Hỏa ngập Cửu Hoa, Minh Tôn giáng thế - Long Tru hội chủ, tiên tử đằng vân. Chúng quá tối nghĩa..".

    * * *

    "Ong!".

    "Ong!".

    Chẳng biết có phải bởi do tiếng thở dài của Cơ Thành Tử tác động hay không mà ngay khi thanh âm của hắn vừa dứt thì Tinh Các bỗng liền phản ứng.

    Sau mấy tiếng ngân, những hàng chữ bắt đầu biến mất. Tuy nhiên, chỉ độ vài giây, những hàng chữ khác đã lại hiện lên. Và lần này thì số lượng đã tăng thêm rất nhiều, tin tức cũng rõ ràng hơn hẳn.

    Dám đâu khinh suất, Cơ Thành Tử, Lăng Thanh Trúc, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, cả đám lập tức tập trung theo dõi..

    * * *

    Lát sau.

    Trải qua mấy bận ngó nghiêng, năm vị phong chủ rốt cuộc cũng minh tường đại khái.

    Theo như ý tứ của Lý Bất Tri - tổ sư gia của bọn họ - thì "họa" có bốn cái, đó là họa Huyền Vũ, họa Cung Đâu, họa Thao Thiết và họa song ngư. Trong số ấy, Huyền Vũ - Cung Đâu, hai cái họa này chỉ là phụ, đáng lo nhất vẫn là họa Thao Thiết và họa song ngư. Đặc biệt là họa song ngư.

    Di ngôn nói, song ngư chia làm hắc - bạch, hợp lại tức thành Thái cực. Thái cực này không phải nhân loại, nhưng cũng không phải yêu ma. Hắn là người nhưng lại không phải người, là ma nhưng lại không phải ma. Thái cực, hắn đến từ thiên ngoại, một cõi vô minh. "Lưng tàng thái cực, mắt ẩn hoàng lân", đấy chính là dấu hiệu nhận biết nhân dạng của Thái cực.

    Còn về Thao Thiết, Lý Bất Tri bảo rằng..

    Tương tự Thái cực, Thao Thiết cũng có hai loại hình thái, một là nhân dạng, hai là thú dạng, tức nguyên hình vốn có. Ở hình thái thứ nhất, Thao Thiết giống hệt con người, rất khó phát hiện. Chỉ khi hắn biến thân, trở về thú dạng mới có thể nhận ra..
     
  10. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Chương 259

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lưng tàng thái cực, mắt ẩn hoàng lân, quả giống hệt như những gì Thanh Hà Tử sư bá nói với chúng ta trước lúc lâm chung.. Xem ra cái họa Thái cực này bắt buộc phải đương đầu rồi".

    "Há đâu chỉ có Thái cực, mối họa hung linh..".

    Cơ Thành Tử lòng đầy lo lắng: "Trừ bỏ mối họa hung linh Thái cực, chính giáo ta sẽ còn phải đối diện với ba mối họa khác nữa. Huyền Vũ, Cung Đâu nặng nhẹ ra sao chưa biết, nhưng còn cái họa Thao Thiết.. Chỉ sợ dù có là Viên Tôn, trước mặt Thao Thiết cũng chỉ như cây rơm cộng cỏ..".

    * * *

    "Chưởng môn sư huynh xin đừng quá phiền muộn".

    Ngó thấy Cơ Thành Tử có phần bi quan, Ngọc Vân Tử liền lên tiếng trấn an: "Sư huynh, trong họa vẫn còn có phúc. Như tổ sư gia đã nói, Huyền Vũ, Cung Đâu, Thao Thiết, Song Ngư, bốn cái họa này không phải không có cách hóa giải".

    "Hỏa ngập Cửu Hoa, Minh Tôn giáng thế - Long Tru hội chủ, tiên tử đằng vân. Mặc dù tổ sư gia không nói quá rõ, nhưng đại ý thì đã thông tri. Người bảo trong thời khắc khó khăn nhất của chính giáo ta, một vị Minh Tôn sẽ hàng lâm cứu độ. Chẳng những thế, theo sau Minh Tôn còn có thêm một vị tiên tử nữa..".

    "Sư huynh, tà không thể thắng chính, chính đạo ta sẽ vĩnh viễn trường tồn".

    Tựa như vừa tỉnh khỏi cơn mê, Cơ Thành Tử nhìn sư đệ mình, có phần hổ thẹn: "Vân Tử, đệ nói phải. Tà vĩnh viễn không thể thắng chính. Huyền Vũ, Cung Đâu, Thao Thiết, Song Ngư, bất kể bốn cái họa này có lớn tới đâu đi nữa thì cũng chẳng thể hủy đi chính giáo ta được".

    * * *

    "Chưởng môn sư huynh." - Im lặng hồi lâu, Dịch Bất Dịch - phong chủ Liệt Kiếm Phong - lúc này mới lên tiếng - "Đệ có mối ngờ vực, không biết liệu có đúng hay không".

    Hơi nghi hoặc, Cơ Thành Tử hỏi: "Bất Dịch, không biết đệ đang nghi ngờ điều gì?".

    Dịch Bất Dịch nói ra suy nghĩ của mình: "Chưởng môn sư huynh, theo như lời tổ sư gia thì ra tay cứu vớt chúng sinh thiên hạ sẽ là Minh Tôn và" tiên tử ". Lai lịch Minh Tôn thì đệ không dám đoán bừa, nhưng còn tiên tử.. Chưởng môn sư huynh, liệu vị tiên tử này.. có thể nào chính là Thanh Trúc sư tỷ hay không?".

    * * *

    Một câu nói, và nó khiến cho tất thảy đều im lặng.

    Để rồi sau đấy, khi giây phút suy ngẫm qua đi, Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, toàn bộ đồng loạt dồn ánh mắt lên người Lăng Thanh Trúc.

    Bị đám sư huynh, sư đệ, sư muội của mình nhòm ngó, Lăng Thanh Trúc chép môi, phản ứng: "Các người nhìn ta làm gì?".

    Nở nụ cười ẩn ý, Ngọc Vân Tử là người đầu tiên đáp lại: "Thanh Trúc sư tỷ, coi bộ tương lai của chính giáo sau này đều phải trông cậy vào sư tỷ rồi".

    "Cái gì mà trông cậy vào ta? Tiểu Vân Tử, bộ ngươi thật cho rằng ta chính là vị" tiên tử "trong dự ngôn của tổ sư gia?".

    "Rất có khả năng là như vậy".

    Lần này, người lên tiếng không phải Ngọc Vân Tử mà là Cơ Thành Tử. Hắn nói tiếp: "Thanh Trúc, muội còn nhớ những lời mà sư phụ ta nói trước lúc lâm chung chứ?".

    "Lúc đó, sư phụ đã tiên đoán ra được muội chính là nhân tố quan trọng nhất để giải trừ kiếp nạn hung linh, dặn dò chúng ta phải hết lòng trợ giúp cho muội..".

    "Chưởng môn sư huynh nói không sai." - Bên cạnh, Dịch Bất Dịch cũng thêm vào - "Trước có Thanh Hà Tử sư bá tiên liệu, hôm nay có dự ngôn của tổ sư gia hiện thế, xâu chuỗi lại, quá nửa Thanh Trúc sư tỷ chính là vị" tiên tử "kia".

    Sư huynh nói một câu, sư đệ bồi một câu, thấy bọn họ gán ghép cho mình như vậy, Lăng Thanh Trúc không khỏi đau đầu. Nàng cố gắng phủ nhận:

    "Tiểu Vân Tử, Tiểu Bất Dịch, chưởng môn sư huynh, mọi người có phải là đã đề cao ta quá rồi không?".

    "Cung Đâu, Song Ngư gì đó thì ta không biết thật, nhưng còn Huyền Vũ, Thao Thiết, một tên thái điểu còn hiểu được a. Bọn chúng là ai? Chính là những linh chủng mạnh mẽ nhất của thuở hồng hoang, khi mà trời mới khai, đất vừa mở. Bản lãnh của bọn chúng tới đâu chứ?".

    "Trong khi đó, ta thì sao?".

    Tự chỉ vào mình, Lăng Thanh Trúc nói tiếp: "Ta chỉ là một phàm nhân mong manh, tu vi bất quá chân nhân cảnh hậu kỳ thôi a".

    ".. Người trần mắt thịt như ta, bổn sự có bao nhiêu mà đấu với Huyền Vũ, Thao Thiết - những sinh vật sở hữu sức mạnh của tiên nhân thánh giả?".

    Lắc đầu, Lăng Thanh Trúc chốt hạ: "Tiểu Vân Tử, Tiểu Bất Dịch, chưởng môn sư huynh, mọi người đừng có trông cậy vào ta. Ta nghĩ năm đó chắc Thanh Hà Tử sư bá tiên đoán nhầm rồi. Ta không phải là vị" tiên tử "sẽ cứu độ chúng sinh kia đâu".

    * * *

    "Sư muội, ta nghĩ sư phụ ta hẳn sẽ không lầm lẫn gì đâu." - Mặc Lăng Thanh Trúc đã ra sức phủ nhận, Cơ Thành Tử vẫn như cũ bảo trì quan điểm - "Năm đó, sư phụ đã phải tổn hao những năm trăm năm thọ nguyên mới xem trộm được một chút thiên cơ, chuyện trọng đại như vậy người há có khả năng nhìn nhầm".

    "Muội coi, cái họa hung linh, sư phụ ta chẳng phải đã nói đúng? Dấu hiệu nhận biết hung linh chính là" lưng tàng thái cực, mắt ẩn hoàng lân ", trùng với dự ngôn mà tổ sư gia lưu lại..".
     
Trả lời qua Facebook
Loading...