02.
Độc chiếm ngao đầu là tiết mục được trông chờ nhất của hội đèn Quảng Chiếu. Không chỉ vì đây là màn múa được triều đình dàn dựng để cầu chúc phước lành cho dân chúng mà còn bởi người biểu diễn luôn là người xuất sắc nhất trong lứa thanh niên ưu tú của Đại Cồ Việt. Từ năm ngoái thì Thường Kiệt đã được như ý nguyện, thầu trọn màn này. Đây cũng là lý do khiến cho nhan sắc của hắn được cả thành Thăng Long biết đến.
"Nghe bảo năm nay vẫn là Ngô Thường Kiệt múa Độc chiếm ngao đầu đấy."
Âm giọng thích thú lọt vào tai khiến ta tò mò ngẩng lên khỏi đống mặt nạ. Phía đầu kia quầy hàng là hai cô gái trạc mười bốn, mười lăm.
Cô gái lớn hơn tiếp lời: "Năm ngoái, lúc múa xong chàng còn cười với em nữa cơ. Đến bây giờ em vẫn còn cất nụ cười của chàng trong túi đây này."
Rồi hai nàng cùng cười rộ lên. Chợt thấy ta chăm chú nhìn, bọn họ thoắt cái trở nên ngượng ngùng, bẽn lẽn. Cô gái cao hơn lấy can đảm tiến tới một bước, nhẹ nhàng cất giọng oanh vàng thỏ thẻ: "Công tử mua mặt nạ cho ai vậy?"
"Ta mua cho người thương." Ta mỉm cười, nhìn nàng sâu lắng.
Nàng bối rối vén tóc mai, thẹn thùng hỏi: "Là.. là ai thế?"
Ta cầm lên một cái mặt nạ hoàng lân, dịu dàng đáp: "Là người đêm nay sẽ múa Độc chiếm ngao đầu ở tháp Nghinh Phong, Ngô Thường Kiệt."
Dứt lời, ta quay lưng bước đi. Nếu còn tiếp tục đúng đó thì chỉ e sẽ phì cười vào mặt nàng. Phan Đình trả tiền rồi tất tả chạy theo. Hắn cứ than vãn mãi không thôi: "Ông trời của tôi ơi, đừng trêu chọc con gái nhà lành nữa có được không? Người khiến cô nương đó phát khóc rồi kia kìa."
Ta mặc kệ Phan Đình. Tịnh thân từ năm mười tuổi như hắn thì làm sao hiểu được thú vui của việc trêu hoa ghẹo nguyệt. Hơn nữa, ta trêu ghẹo cũng có chừng có mực, chưa bao giờ làm ảnh hưởng đến mặt mũi hoàng thất. Nhưng Thăng Long phồn hoa đô hội cũng không thắng được mấy câu càm ràm của Phan Đình. Khi không còn mặc kệ hắn được nữa thì ta cũng mất hứng dạo phố dạo phường, vậy nên ta tới tìm Thường Kiệt. Còn nhớ Nguyên tiêu năm ngoái, trước khi múa Độc chiếm ngao đầu, hắn cứ trốn biệt trong ngôi đình trên đảo Ngọc Tượng
Đảo Ngọc Tượng' là một gò đất lớn nổi lên giữa hồ Lục Thủy'. Trước kia nơi này được gọi là Tượng Nhĩ, bởi có hình dạng giống tai voi. Khi ông nội dời đô ra Thăng Long thì Người mới đổi tên thành Ngọc Tượng. Ngôi đình cũ dựng trên đảo cũng theo đó mà mang cái tên này.
1. Ngọc Tượng: Tên gọi cũ của đảo Ngọc Sơn trong hồ Hoàn Kiếm.
2. Hồ Lục Thủy: Tên gọi cũ của hồ Hoàn Kiếm.
Thường Kiệt luôn luôn chỉ cần dựa vào tiếng bước chân mà nhận ra ta. Có lần ta giả bộ đi bước thấp bước cao hồng đánh lừa, vậy mà vẫn bị hắn phát hiện rồi bóc mẽ: "Thái tử giả thọt y như thật."
Lần này cũng vậy, ta vừa bước chân qua ngưỡng cửa thì hắn đã cất giọng hỏi: "Thái tử không đi xem hội mà tới đây làm gì vậy?"
Ta tới ngồi tựa lên bậu cửa sổ, phóng mắt ra hồ Lục Thủy ngập tràn hoa đăng mà than thở: "Một ngày có mười hai canh giờ. Trừ đi thời gian ngủ nghỉ thì còn tám. Vậy mà ngươi lại cứ dính lấy ta tới tận bảy canh giờ. Thường Kiệt à Thường Kiệt, ngươi biến bổn Thái tử trở thành tình địch của cả cái thành Thăng Long này rồi. Còn dám xuống phố thì ta sẽ bị đám đàn bà con gái nghiền ra mất."
Thường Kiệt vừa quấn nốt xà cạp lên cánh tay vừa nghiêm túc nói: "Thứ nhất là gần đây người rất hay bắt thần ngủ lại Đông cung, vậy nên không chỉ có bảy canh giờ. Thứ hai, Thái tử mới là người cứ dính lấy thần."
Cẩn thận ngẫm lại thì thấy hình như hắn nói không sai. Ta bèn ngồi xuống bàn nhấp một ngụm trà. "Ngươi hỏi sao ta lại tới đây ấy hả? Vì ta nghe nói con trai nhà họ Ngô cứ hễ xuống phố thì con gái lại xếp hàng dài cả dặm. Hôm nay Thái tử muốn xem tận mắt."
"Lời đồn thì cũng đúng. Nhưng hai từ xếp hàng lại hơi sai."
Lúc đó Thường Kiệt không chịu nói rõ hơi sai ở chỗ nào. Giả như hắn chịu nói thì chẳng đời nào có chuyện ta nảy ra cái ý tưởng định mệnh ấy. Đại khái là tự nhiên ta lại muốn biết cảm giác của đệ nhất mỹ nam Đại Cồ Việt khi khiến cho bao thiếu nữ cuồng si là như thế nào.
"Này, cởi ra đi."
Thường Kiệt đang chỉnh trang lần cuối, nghe ta nói thì khựng lại, ngẩng lên nhìn.
Ta sốt ruột rút dây thao' của hắn. "Hôm nay ta múa thay ngươi."
3. Dây thao: Dây thắt lưng.
Rồi ta hào hứng tự lột phăng áo xống. Lột xong vẫn thấy Thường Kiệt đứng như trời trồng.
"Có cởi không thì bảo! Bổn Thái tử đem ngươi đi thiến bây giờ."
Hôm ấy, ta đeo mặt nạ hoàng lân, giả làm Thường Kiệt múa Độc chiếm ngao đầu. Bỏ ít công sức, đổ ít mồ hội mà đổi được bao nhiêu là ánh mắt say mê của thiếu nữ. Nhưng vào cái khoảnh khắc tháo đầu lân, lòng rộn ràng bước ra đường lớn, ta mới thấu hiểu sâu sắc cái từ "hơi sai" mà Thường Kiệt nói. Đám con gái không hề xếp hàng dài cả dặm như lời đồn. Họ bâu lấy ta giống như ruồi bâu mỡ. Thái tử ta đây đã sống qua mười tám nồi bánh chưng, nhưng chưa bao giờ phải chịu cảnh xô đẩy ác liệt tới như vậy. Ta giữ rịt cái mặt nạ và ra sức vùng thoát trong nỗi kinh hoàng. Khi co cẳng chạy khỏi đám con gái vẫn lẵng nhẵng bám đuôi, trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất, ấy là sống như Thường Kiệt sao mà khổ quá, thực sự khổ quá.
Chạy được nửa vòng hồ thì bắt gặp một con thuyền đậu sát mép nước, ta bèn nhảy xuống rồi rút mái chèo đẩy thuyền ra xa bờ. Đám con gái không có cách nào bám theo nữa nhưng vẫn chưa chịu bỏ đi mà cứ tụ tập lại thành một đống.
"Này!"
Âm giọng cứng cỏi của một người con gái vang lên sau lưng. Ta giật mình quay lại.
Rất nhiều năm sau đó, ta vẫn nhớ như in cái khoảnh khắc lần đầu tiên trông thấy Quân Dao sau mười hai năm xa cách. Nàng ngồi đó, trong trẻo như ánh trăng non tựa mạn thuyền. Cánh hoa lan đỏ thắm họa nơi chân mày khế nhướng lên khi nàng cất giọng: "Ta là Dương Quân Dao. Cha của ta là Thượng tướng quân Dương Bình. Cô ruột của Ta là Nguyên phi Tuyết Anh. Dám động vào ta thì người sẽ không được yên thân đầu."
Ta thoáng bất ngờ. Nhật Tôn của năm mười tám tuổi không còn hồn nhiên, ngây thơ như hồi lên sáu. Quân Dao thì sao? Nàng của năm mười bảy tuổi liệu có còn là cô bé con dễ hờn dỗi khi xưa? Suy nghĩ bật ra trong đầu ta ngay lúc ấy là cuộc gặp gỡ này có phải do nhà họ Dương sắp xếp? Chuyện đêm nay ta rời khỏi Đông cung nhiều người biết. Nhưng đâu ai lường được ta sẽ đeo mặt nạ hoàng lân, thay Thường Kiệt múa Độc chiếm ngao đầu. Lại càng không ai lường được ta sẽ nhảy xuống thuyền để tránh đám con gái theo đuôi. Nghĩ vậy nhưng ta vẫn quyết định giấu đi danh tính thật để thử thăm dò nàng.
"Ta là Ngô Thường Kiệt. Cha nuôi của ta là Khai Quốc Vương Lý Long Bồ. Người anh em thân nhất của ta là đương Kim Thái tử Lý Nhật Tôn. Dù ta có động vào nàng thật thì cũng chẳng ai dám làm gì ta đâu."
Nàng liếc đám con gái đang nhóng cổ bên bờ hồ. "Ra là Đệ nhất mỹ nam của Đại Cồ Việt."
"Cũng bất đắc dĩ ta mới phải nhảy xuống thuyền." Ta bối rối lùa tay vào tóc.
Nàng mỉm cười, khẽ nghiêng mình khua nước đẩy vài ngọn đèn hoa đăng dạt mạn. "Ban nãy có xem anh múa Độc chiếm ngao đầu ở tháp Nghinh Phong. Giai nhân rung động bởi khí khái anh hùng cũng là lẽ thường tình."
Ta chắp tay tạ tội: "Xuống thuyền mà không xin phép là Thường Kiệt có lỗi. Chờ lát tan hội sẽ đưa nàng vào bờ."
Nàng yểu điệu thục nữ, ta quân tử hảo cầu. Mặt hồ liễu rủ màn che, hoa đăng rải khắp như cả vạn ánh trăng rằm. Có cảnh đẹp, lại có cả mỹ nhân. Lòng đầy hoài nghi cũng chẳng ngăn được trái tim ngừng thổn thức. Ta say đắm nhìn nàng, rồi buột miệng: "Ai dạy nàng vẽ chân mày vậy?"
"Có đẹp không?"
"Đẹp. Vẽ trên gương mặt mỹ nhân lại càng đẹp."
Quân Dao nhẹ hỉnh cằm: "Không phải tự nhiên mà người ta lại nói con gái nhà họ Dương xưa nay đều là mỹ nhân khuynh thành."
Ta vốn định tự khen con trai nhà họ Lý xưa nay cũng đều là anh hùng tuấn kiệt, nhưng chợt nhớ ra mình đang mang cái mác con trai nhà họ Ngô, nên lại nói: "Khuynh thành hay không ta chẳng biết, nhưng hiện giờ thì đã lạc cả tay chèo rồi."
Tay chèo lạc thật, nên ta chẳng thèm chèo nữa, mặc cho thuyền lững lờ trôi. Nàng châm ngọn đèn hoa đăng, thả xuống nước rồi chắp tay cầu nguyện.
"Này, nàng vừa cầu gì vậy?"
"Ta cầu mong được cùng người mình yêu bên nhau trọn một đời."
Trái tim ta đập rộn. Lúc còn chưa trở nên lạnh lùng trầm tĩnh như hiện tại, Thường Kiệt từng ba hoa rằng trong nghệ thuật tán gái thì quan trọng nhất là nhận diện được tín hiệu, quan trọng nhì là biết chớp lấy thời cơ. Thái tử ta đây đem Thường Kiệt ra ghẹo gái thì nhiều nhưng chưa từng tán gái một cách bài bản. Ta không dám chắc câu vừa rồi của nàng có phải là tín hiệu hay không. Thế nhưng người xưa có câu thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Vậy nên ta nhìn nàng say đắm, rồi buông nhẹ một câu: "Còn ta lại chỉ cầu nàng ấy trọn đời bình an."
Rõ ràng ta rất có thiên phú. Cô nương nhà họ Dương nghe xong liền mỉm cười, e lệ cúi đầu.
Hôm ấy từ biệt, nàng trao cho ta nụ cười nhẹ thoảng gió xuân. Bước qua nhịp cầu Đông còn ngoảnh đầu gọi lớn khiến trái tim ta bừng bừng trống hội.
"Này, Ngô Thường Kiệt, con gái lớn Thượng tướng quân Dương Bình vừa tới tuổi cập kê. Nếu thích nàng ấy thì sớm mang sính lễ qua mà hỏi cưới."
Độc chiếm ngao đầu là tiết mục được trông chờ nhất của hội đèn Quảng Chiếu. Không chỉ vì đây là màn múa được triều đình dàn dựng để cầu chúc phước lành cho dân chúng mà còn bởi người biểu diễn luôn là người xuất sắc nhất trong lứa thanh niên ưu tú của Đại Cồ Việt. Từ năm ngoái thì Thường Kiệt đã được như ý nguyện, thầu trọn màn này. Đây cũng là lý do khiến cho nhan sắc của hắn được cả thành Thăng Long biết đến.
"Nghe bảo năm nay vẫn là Ngô Thường Kiệt múa Độc chiếm ngao đầu đấy."
Âm giọng thích thú lọt vào tai khiến ta tò mò ngẩng lên khỏi đống mặt nạ. Phía đầu kia quầy hàng là hai cô gái trạc mười bốn, mười lăm.
Cô gái lớn hơn tiếp lời: "Năm ngoái, lúc múa xong chàng còn cười với em nữa cơ. Đến bây giờ em vẫn còn cất nụ cười của chàng trong túi đây này."
Rồi hai nàng cùng cười rộ lên. Chợt thấy ta chăm chú nhìn, bọn họ thoắt cái trở nên ngượng ngùng, bẽn lẽn. Cô gái cao hơn lấy can đảm tiến tới một bước, nhẹ nhàng cất giọng oanh vàng thỏ thẻ: "Công tử mua mặt nạ cho ai vậy?"
"Ta mua cho người thương." Ta mỉm cười, nhìn nàng sâu lắng.
Nàng bối rối vén tóc mai, thẹn thùng hỏi: "Là.. là ai thế?"
Ta cầm lên một cái mặt nạ hoàng lân, dịu dàng đáp: "Là người đêm nay sẽ múa Độc chiếm ngao đầu ở tháp Nghinh Phong, Ngô Thường Kiệt."
Dứt lời, ta quay lưng bước đi. Nếu còn tiếp tục đúng đó thì chỉ e sẽ phì cười vào mặt nàng. Phan Đình trả tiền rồi tất tả chạy theo. Hắn cứ than vãn mãi không thôi: "Ông trời của tôi ơi, đừng trêu chọc con gái nhà lành nữa có được không? Người khiến cô nương đó phát khóc rồi kia kìa."
Ta mặc kệ Phan Đình. Tịnh thân từ năm mười tuổi như hắn thì làm sao hiểu được thú vui của việc trêu hoa ghẹo nguyệt. Hơn nữa, ta trêu ghẹo cũng có chừng có mực, chưa bao giờ làm ảnh hưởng đến mặt mũi hoàng thất. Nhưng Thăng Long phồn hoa đô hội cũng không thắng được mấy câu càm ràm của Phan Đình. Khi không còn mặc kệ hắn được nữa thì ta cũng mất hứng dạo phố dạo phường, vậy nên ta tới tìm Thường Kiệt. Còn nhớ Nguyên tiêu năm ngoái, trước khi múa Độc chiếm ngao đầu, hắn cứ trốn biệt trong ngôi đình trên đảo Ngọc Tượng
Đảo Ngọc Tượng' là một gò đất lớn nổi lên giữa hồ Lục Thủy'. Trước kia nơi này được gọi là Tượng Nhĩ, bởi có hình dạng giống tai voi. Khi ông nội dời đô ra Thăng Long thì Người mới đổi tên thành Ngọc Tượng. Ngôi đình cũ dựng trên đảo cũng theo đó mà mang cái tên này.
1. Ngọc Tượng: Tên gọi cũ của đảo Ngọc Sơn trong hồ Hoàn Kiếm.
2. Hồ Lục Thủy: Tên gọi cũ của hồ Hoàn Kiếm.
Thường Kiệt luôn luôn chỉ cần dựa vào tiếng bước chân mà nhận ra ta. Có lần ta giả bộ đi bước thấp bước cao hồng đánh lừa, vậy mà vẫn bị hắn phát hiện rồi bóc mẽ: "Thái tử giả thọt y như thật."
Lần này cũng vậy, ta vừa bước chân qua ngưỡng cửa thì hắn đã cất giọng hỏi: "Thái tử không đi xem hội mà tới đây làm gì vậy?"
Ta tới ngồi tựa lên bậu cửa sổ, phóng mắt ra hồ Lục Thủy ngập tràn hoa đăng mà than thở: "Một ngày có mười hai canh giờ. Trừ đi thời gian ngủ nghỉ thì còn tám. Vậy mà ngươi lại cứ dính lấy ta tới tận bảy canh giờ. Thường Kiệt à Thường Kiệt, ngươi biến bổn Thái tử trở thành tình địch của cả cái thành Thăng Long này rồi. Còn dám xuống phố thì ta sẽ bị đám đàn bà con gái nghiền ra mất."
Thường Kiệt vừa quấn nốt xà cạp lên cánh tay vừa nghiêm túc nói: "Thứ nhất là gần đây người rất hay bắt thần ngủ lại Đông cung, vậy nên không chỉ có bảy canh giờ. Thứ hai, Thái tử mới là người cứ dính lấy thần."
Cẩn thận ngẫm lại thì thấy hình như hắn nói không sai. Ta bèn ngồi xuống bàn nhấp một ngụm trà. "Ngươi hỏi sao ta lại tới đây ấy hả? Vì ta nghe nói con trai nhà họ Ngô cứ hễ xuống phố thì con gái lại xếp hàng dài cả dặm. Hôm nay Thái tử muốn xem tận mắt."
"Lời đồn thì cũng đúng. Nhưng hai từ xếp hàng lại hơi sai."
Lúc đó Thường Kiệt không chịu nói rõ hơi sai ở chỗ nào. Giả như hắn chịu nói thì chẳng đời nào có chuyện ta nảy ra cái ý tưởng định mệnh ấy. Đại khái là tự nhiên ta lại muốn biết cảm giác của đệ nhất mỹ nam Đại Cồ Việt khi khiến cho bao thiếu nữ cuồng si là như thế nào.
"Này, cởi ra đi."
Thường Kiệt đang chỉnh trang lần cuối, nghe ta nói thì khựng lại, ngẩng lên nhìn.
Ta sốt ruột rút dây thao' của hắn. "Hôm nay ta múa thay ngươi."
3. Dây thao: Dây thắt lưng.
Rồi ta hào hứng tự lột phăng áo xống. Lột xong vẫn thấy Thường Kiệt đứng như trời trồng.
"Có cởi không thì bảo! Bổn Thái tử đem ngươi đi thiến bây giờ."
Hôm ấy, ta đeo mặt nạ hoàng lân, giả làm Thường Kiệt múa Độc chiếm ngao đầu. Bỏ ít công sức, đổ ít mồ hội mà đổi được bao nhiêu là ánh mắt say mê của thiếu nữ. Nhưng vào cái khoảnh khắc tháo đầu lân, lòng rộn ràng bước ra đường lớn, ta mới thấu hiểu sâu sắc cái từ "hơi sai" mà Thường Kiệt nói. Đám con gái không hề xếp hàng dài cả dặm như lời đồn. Họ bâu lấy ta giống như ruồi bâu mỡ. Thái tử ta đây đã sống qua mười tám nồi bánh chưng, nhưng chưa bao giờ phải chịu cảnh xô đẩy ác liệt tới như vậy. Ta giữ rịt cái mặt nạ và ra sức vùng thoát trong nỗi kinh hoàng. Khi co cẳng chạy khỏi đám con gái vẫn lẵng nhẵng bám đuôi, trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất, ấy là sống như Thường Kiệt sao mà khổ quá, thực sự khổ quá.
Chạy được nửa vòng hồ thì bắt gặp một con thuyền đậu sát mép nước, ta bèn nhảy xuống rồi rút mái chèo đẩy thuyền ra xa bờ. Đám con gái không có cách nào bám theo nữa nhưng vẫn chưa chịu bỏ đi mà cứ tụ tập lại thành một đống.
"Này!"
Âm giọng cứng cỏi của một người con gái vang lên sau lưng. Ta giật mình quay lại.
Rất nhiều năm sau đó, ta vẫn nhớ như in cái khoảnh khắc lần đầu tiên trông thấy Quân Dao sau mười hai năm xa cách. Nàng ngồi đó, trong trẻo như ánh trăng non tựa mạn thuyền. Cánh hoa lan đỏ thắm họa nơi chân mày khế nhướng lên khi nàng cất giọng: "Ta là Dương Quân Dao. Cha của ta là Thượng tướng quân Dương Bình. Cô ruột của Ta là Nguyên phi Tuyết Anh. Dám động vào ta thì người sẽ không được yên thân đầu."
Ta thoáng bất ngờ. Nhật Tôn của năm mười tám tuổi không còn hồn nhiên, ngây thơ như hồi lên sáu. Quân Dao thì sao? Nàng của năm mười bảy tuổi liệu có còn là cô bé con dễ hờn dỗi khi xưa? Suy nghĩ bật ra trong đầu ta ngay lúc ấy là cuộc gặp gỡ này có phải do nhà họ Dương sắp xếp? Chuyện đêm nay ta rời khỏi Đông cung nhiều người biết. Nhưng đâu ai lường được ta sẽ đeo mặt nạ hoàng lân, thay Thường Kiệt múa Độc chiếm ngao đầu. Lại càng không ai lường được ta sẽ nhảy xuống thuyền để tránh đám con gái theo đuôi. Nghĩ vậy nhưng ta vẫn quyết định giấu đi danh tính thật để thử thăm dò nàng.
"Ta là Ngô Thường Kiệt. Cha nuôi của ta là Khai Quốc Vương Lý Long Bồ. Người anh em thân nhất của ta là đương Kim Thái tử Lý Nhật Tôn. Dù ta có động vào nàng thật thì cũng chẳng ai dám làm gì ta đâu."
Nàng liếc đám con gái đang nhóng cổ bên bờ hồ. "Ra là Đệ nhất mỹ nam của Đại Cồ Việt."
"Cũng bất đắc dĩ ta mới phải nhảy xuống thuyền." Ta bối rối lùa tay vào tóc.
Nàng mỉm cười, khẽ nghiêng mình khua nước đẩy vài ngọn đèn hoa đăng dạt mạn. "Ban nãy có xem anh múa Độc chiếm ngao đầu ở tháp Nghinh Phong. Giai nhân rung động bởi khí khái anh hùng cũng là lẽ thường tình."
Ta chắp tay tạ tội: "Xuống thuyền mà không xin phép là Thường Kiệt có lỗi. Chờ lát tan hội sẽ đưa nàng vào bờ."
Nàng yểu điệu thục nữ, ta quân tử hảo cầu. Mặt hồ liễu rủ màn che, hoa đăng rải khắp như cả vạn ánh trăng rằm. Có cảnh đẹp, lại có cả mỹ nhân. Lòng đầy hoài nghi cũng chẳng ngăn được trái tim ngừng thổn thức. Ta say đắm nhìn nàng, rồi buột miệng: "Ai dạy nàng vẽ chân mày vậy?"
"Có đẹp không?"
"Đẹp. Vẽ trên gương mặt mỹ nhân lại càng đẹp."
Quân Dao nhẹ hỉnh cằm: "Không phải tự nhiên mà người ta lại nói con gái nhà họ Dương xưa nay đều là mỹ nhân khuynh thành."
Ta vốn định tự khen con trai nhà họ Lý xưa nay cũng đều là anh hùng tuấn kiệt, nhưng chợt nhớ ra mình đang mang cái mác con trai nhà họ Ngô, nên lại nói: "Khuynh thành hay không ta chẳng biết, nhưng hiện giờ thì đã lạc cả tay chèo rồi."
Tay chèo lạc thật, nên ta chẳng thèm chèo nữa, mặc cho thuyền lững lờ trôi. Nàng châm ngọn đèn hoa đăng, thả xuống nước rồi chắp tay cầu nguyện.
"Này, nàng vừa cầu gì vậy?"
"Ta cầu mong được cùng người mình yêu bên nhau trọn một đời."
Trái tim ta đập rộn. Lúc còn chưa trở nên lạnh lùng trầm tĩnh như hiện tại, Thường Kiệt từng ba hoa rằng trong nghệ thuật tán gái thì quan trọng nhất là nhận diện được tín hiệu, quan trọng nhì là biết chớp lấy thời cơ. Thái tử ta đây đem Thường Kiệt ra ghẹo gái thì nhiều nhưng chưa từng tán gái một cách bài bản. Ta không dám chắc câu vừa rồi của nàng có phải là tín hiệu hay không. Thế nhưng người xưa có câu thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Vậy nên ta nhìn nàng say đắm, rồi buông nhẹ một câu: "Còn ta lại chỉ cầu nàng ấy trọn đời bình an."
Rõ ràng ta rất có thiên phú. Cô nương nhà họ Dương nghe xong liền mỉm cười, e lệ cúi đầu.
Hôm ấy từ biệt, nàng trao cho ta nụ cười nhẹ thoảng gió xuân. Bước qua nhịp cầu Đông còn ngoảnh đầu gọi lớn khiến trái tim ta bừng bừng trống hội.
"Này, Ngô Thường Kiệt, con gái lớn Thượng tướng quân Dương Bình vừa tới tuổi cập kê. Nếu thích nàng ấy thì sớm mang sính lễ qua mà hỏi cưới."