Trên đường lớn, một chiếc xe ngựa đang từ từ chạy, một tiểu ca có khuôn mặt vô cảm, lạnh lùng khiến không ai dám tới gần, ngồi đánh xe.
Bên trong là đôi nam nữ, nữ nhân xinh xắn khả ái, nam tử tuấn mỹ tiêu sái nhưng trên khuôn mặt có chút tái nhợt. Không sai đó chính là đoàn người Tạ Kỳ Lân, cùng nha hoàn và thị vệ (Tạ Phong với Hoa nhi).
Thân thể này vô cùng yếu ớt, mùa đông sợ lạnh, mùa Hạ sợ nóng. Vốn tưởng rằng, ra ngoài thay đổi không khí sẽ thoải mái hơn ai ngờ trên đường đi thời tiết lại nóng bức khó chịu như vậy!
Trước giờ nàng chưa từng biết cảm giác say xe là gì? Giờ đây nàng lại say xe mà lại là xe ngựa "cảm giác này làm nàng khóc không ra nước mắt!" Làm nàng bị hành hạ suốt dọc đường đi, sắc mặt có chút xanh xao tái nhợt.
Đây là tự mình hại mình mà, ai bảo nghĩ ra cái suy nghĩ viếng mộ với ngao du thay đổi không khí chứ, hành chết người "tự tạo nghiệp không thể sống", đây là nghiệp vật a!
"Đã tới chưa?"
Giọng nói khàn khàn xen lẫn mệt mỏi của Tạ Kỳ Lân đột ngột thốt lên.
"Gia! Phía trước là Bích Hà lâu.. chúng ta có thể nghĩ chân qua đêm ở đây!"
"Ngày mai lên đường, đi một đoạn là đến rồi ạ!"
Tạ Phong nhìn về phía trước chậm rãi đáp. Mà người nào đó không nghe lọt được câu nào, chỉ biết có thể dừng lại nghỉ ngơi là cảm tạ trời đất rồi.
Nói xong, không đợi nàng đáp, hắn lập tức đánh xe ngựa chạy thẳng đến Bích Hà lâu.
Hắn biết mấy ngày nay nàng rất mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi, mà nàng từ nhỏ đọc sách, chân yếu tay mềm, sức trói gà không chặt, gió thổi cũng bay. Nàng từ nhỏ đã quen sống chăn ấm nệm êm làm sao chịu được chút khổ cực này!
Lại nói, sau khi trúng mũi tên độc kia thì sức khỏe càng lúc càng yếu, càng không chịu được thời tiết nóng nực, đường dài sóc nảy.
Nếu như nàng biết tên thị vệ mặt lạnh ngốc nghếch này lại quan tâm nàng nhiều như thế, lo lắng cho nàng như thế, chắc nàng vui đến phát khóc, chạy đến thưởng cho hắn một nụ hôn rồi hì hì! "Nhưng đó chỉ là nếu như".
Đến tửu lâu, hắn nhảy xuống xe ngựa tiền vào trong. Một tiểu nhị ca chạy ra tiếp đón cung kính hỏi:
"Khách quan! Không biết ngài đến dùng bữa hay ở trọ?"
Tạ Phong nhìn tiểu nhị ca đáp:
"Ngươi tìm cho ta hai phòng sạch sẽ yên tĩnh! Công tử nhà ta muốn nghỉ ngơi!"
Hắn nói tiếp:
"Ngươi cho người chuẩn bị nước tắm, một bàn thức ăn nổi tiếng nhất nơi này đưa vào phòng!"
Nói xong hắn đưa một thỏi vàng nhét vào tay tiểu nhị. Thấy vàng mắt tiểu nhị sáng lên, biết được người này nhất định là giàu có, nên lập tức chạy đi phân phó người làm.
Bước xuống xe ngựa là một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu, như tiểu tiên nữ không nhiễm bụi trần, làm cho nam nhân có suy nghĩ muốn dang rộng vòng tay che chở trọn đời "cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tang."
Theo sau là bạch y công tử, tuy sắc mặt trắng bệch nhưng không che đi vẻ tuấn tú, khí chất bất phàm. Khiến cho các cô nương nhìn chằm chằm không thể rời mắt, thầm nghĩ "có thể gả cho vị công tử này là phúc đức ba đời mà kiếp trước tu được."
Thị vệ bên cạnh cũng không chụi kém phần. Ban nãy sự việc quá nhanh nên không ai để ý, bây giờ nhìn lại thiếu niên gương mặt anh tuấn, nghiêm nghị, khí chất lạnh lùng là người tình trong mộng của các cô gái.
Tổ hợp ba người, ba vẻ đẹp, ba khí chất lần lượt tiến vào tửu lâu, sau đó được sự hướng dẫn của tiểu nhị ca về phòng đã chuẩn bị sẵn.
Sau khi tắm rửa, ăn uống xong xuôi nàng lên giường nằm ngủ. Mấy ngày này, nàng không thể nghĩ ngơi thoải mái được.
May mà Tạ Phong đã tìm cho nàng một gian phòng mát mẻ, yên tĩnh làm nàng ngủ rất say đến tận hoàng hôn. Mùi thức ăn thơm ngon bay vào trong mũi, nàng liền tỉnh giấc. Thấy nàng tỉnh lại Hoa nhi cười hì hì nói:
"Gia! Ta biết người sau khi tỉnh dậy sẽ rất đói.. Nên ta mượn nhà bếp làm cho người vài món ăn người thích!
Nói xong nàng cuối đầu cười cười ngượng ngùng" ta sẽ không nói, gia người rất kén ăn nên cố tình làm thức ăn cho người a! "Hoa nhi nghĩ thầm.
Nàng nhìn nhìn Hoa nhi sau đó gật đầu:
Nhìn qua là biết Hoa nhi đang nghĩ gì! Tưởng nàng không biết chắc! Nghĩ cho tấm lòng lo nghĩ cho chủ của nhà đầu này nàng tạm tha" kén ăn thôi mà ta có phạm phải tội gì lớn đâu a! "Ai bảo Hoa nhi nấu ăn ngon như vậy! Làm cho ta không kén ăn cùng thành kén ăn a!
Tạ kỳ Lân cười cười nói:
" Hoa nhi nấu ăn ngon như thế! Ai mà lấy được ngươi chắc hạnh phúc lắm! "
" Sau này làm vợ người ta rồi.. "
" Không được ăn cơm ngươi nấu ta phải làm sao đây? "
Hoa nhi đỏ mặt cuối đầu quỳ xuống sốt sắng nói:
" Nô tì.. Nô tì sẽ không gả cho ai hết! "
" Cả đời này nô tì chỉ hầu hạ người.. "
Nha đầu này tiến đến ôm chân Tạ Kỳ Lân khóc thút thít nói:
" Người.. Đừng bỏ rơi nô tì.. huhu! "
Nàng cười hì hì nói:
" Ta chỉ đùa ngươi thôi.. "
Hoa nhi nói:
" Hức! Hức! Gia trêu nô tì huhu! "
Nói xong nha đầu Hoa nhi lại khóc lớn lên làm nàng hết cách, chỉ trêu chọc có mấy câu mà khóc ầm lên, người không biết lại cho rằng nàng bắt nạt nàng ta ấy chứ, nàng xoa đầu vội vàng ăn ủi nói:
" Từ bao giờ mà Hoa nhi đáng yêu nhà ta lại mít ướt như thế!.. "
" Hoa nhi ngon! Đừng khóc nữa! "
Nàng ngập ngừng nói tiếp:
" Ngươi.. Làm gì mà khóc thê thảm như thế! Gia của ngươi chưa chết a! "
Nàng không giỏi dỗ dành nhất là nữ nhân mít ướt, càng dỗ càng vụn. Nghe vậy nàng ta vội vàng nói:
" Phi! Phi! Gia không được nói gở như thế.. gia sống lâu trăm tuổi a!
"Thôi.. thôi được rồi không nói nữa thức ăn nguội hết cả rồi!"
Nàng ngay lập tức chuyển dời sự chú ý của nhà đầu mít ướt, nàng xin thề sau này không dám trêu chọc nàng ta nữa "Nữ nhân thật đáng sợ". (Người nào đó lại quên rằng bản thân cũng là nữ nhân a)
Nha đầu vội lâu nước mắt nói:
"Thức ăn nguội hết rồi, để nô tì đi hâm nóng lại!"
"Thôi không cần ta ăn gần xong rồi!"
Nói xong nàng tiếp tục ăn cơm. Vật vã một hồi cũng xong bữa cơm đầy nước mắt của Hoa nhi.
Màn đêm buông xuống, kể từ lần dạo kinh thành lần đó thì nàng chưa từng chiêm ngưỡng cảnh đẹp về đêm lần nào nữa!
Hôm nay, nhìn thấy nơi nơi đều treo đèn, đoàn người đi lại náo nhiệt. Nghe mọi người nói hôm nay là hội đèn lồng, nàng rất có hứng thú xuống phố a! Mà nàng sau khi nghỉ ngơi xong, sức lực cũng hồi phục không ít, thế là đám người Tạ Kỳ Lân quyết định đi dạo chơi hội lồng đèn.
Hai bên đường là những chiếc lồng đèn tinh xảo, ven đường là những quầy hàng, bày bán những thứ như lồng đèn hình các con vật rất đáng yêu.
Những cô gái đang đứng trước một quầy hàng bày bán phấn son, ông chủ đang ra sức mời chào giới thiệu các thứ. Bên cạnh là quầy hàng bày bán đồ trang sức, ngọc bội.
Từ khi đến đây mọi người chăm sóc nàng rất tốt, nàng muốn mua một món quà gì đó tặng họ. Nên nàng tiến lại gần nơi bày bán trang sức, thấy ba người đến nhìn có vẻ giàu có nhất là hồng y công tử đứng giữa khí chất bất phàm, nhất định là không phải người thường, mà nữ tử thanh y xinh đẹp này đoán chắc là tình nhân hoặc là phu thê. Ông chủ vui mừng nói:
"Vị công tử này! Ngài thật có mắt nhìn! Trong thành này chỉ có quầy hàng của Lão hủ, trang sức tinh xảo, mỹ lệ, rất thích hợp để tặng cho vị tiểu cô nương xinh đẹp này!"
Được khen Hoa nhi cuối đầu đỏ mặt, thẹn thùng. Thấy vậy nàng lên nói:
"Em thích cái nào chọn đi! Gia tặng em!"
Tuy nghe vậy nhưng nàng vẫn cuối đầu đỏ mặt không nói gì! Nhưng ánh mắt lén lút nhìn cây trâm có hình hoa mai. Nhưng ánh mắt này không qua mặt được Tạ Kỳ Lân nhã. Nàng nhìn qua liền thấy một miếng hồng ngọc, rất thích hợp làm bội Kiếm tặng cho Tạ Phong, nàng nói:
"Ta mua cây trâm hoa mai này với miếng hồng ngọc kia! Ông chủ tính tiền!"
Mua xong bà người rời khỏi quầy hàng, nàng cười cười vừa đứng lại cài trâm lên đầu Hoa nhi nói:
"Cây trâm này! Gia tặng em!"
Nàng nhìn miếng ngọc nói:
"Còn miếng hồng ngọc này ta tặng ngươi Tạ Phong!"
Nói xong nàng xoay người đưa ngọc cho hắn. Hắn đứng hình nhìn nàng thầm nghĩ "Tướng gia tặng hắn bội Kiếm! Lần đầu tiên trong đời hắn được đối xử như vậy! Không phí công hắn theo nàng trung thành với nàng, bảo vệ nàng!"
Hoa nhi cảm động, thầm rơi nước mắt "chủ tử thật tốt!"