4,804 ❤︎ Bài viết: 207 Tìm chủ đề
Chương 21: Đùng đùng lửa giận.

BLiVfIV.jpg

Cần đăng nhập và nhấn Thích để xem đoạn này
 
Chỉnh sửa cuối:
4,804 ❤︎ Bài viết: 207 Tìm chủ đề
Chương 29: Là một Hoàng tử

Trương Đại tướng quân cùng Thừa tướng bốn mắt nhìn nhau, đồng loạt đứng dậy cung kính khom lưng

"Thần nguyện ý cùng hoàng thượng." Hai người họ cũng giống với hoàng thượng của họ. Họ chấp nhận thử một lần.

Nhạc Bình nhìn hài lòng, lúc này cơ mặt mới giãn ra đôi chút.

Cả đêm hôm đó, ba người cùng nhau bàn bạc chiến lược thâu đêm suốt sáng không biết mệt mỏi.

Vụ việc lần này như một dòng núi lửa chảy ngầm dưới lòng đất, kẻ bên trên vẫn ung dung không biết chuyện gì đang và sắp xảy ra.

* * *

Trang viên Cao Lương..

Nhan Y Miên yên tĩnh ngồi sưởi nắng bên cửa sổ, từng đường nét trên khuôn mặt đều trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Lúc này, bỗng dưng có tiếng gõ cửa vang lên. Nhan Y Miên chậm rãi mở mắt, trong mắt một mảnh đen như mực, không chút cảm xúc.

"Vào đi." Nàng chậm rãi lên tiếng.

"Tiểu thư". Liễu Bích cẩn thận bước vào.

"Có chuyện gì sao?" Nhan Y Miên cũng không nhìn Liễu Bích.

Một lát sau vẫn không có tiếng động, Nhan Y Miên nghi ngờ quay lại nhìn thì thấy Liễu Bích một bộ dạng ấp úng khó xử.

"Có chuyện gì cứ nói đi. Ta có ăn thịt em đâu mà sợ." Nàng đứng dậy đi đến chỗ Liễu Bích, ánh mắt dán lên người cô nàng.

"Bên trong hoàng cung truyền tin.." Liễu Bích vừa nói vừa nhìn trộm chủ tử nhà mình. Thấy chủ tử không có biểu hiện gì lạ mới lấy hơi nói tiếp

"Diệp phi đã sinh hạ một hoàng tử."

Nhan Y Miên có vài phần ngạc nhiên, rồi bỗng dưng cười lớn.

"Ha ha ha. Đông Phương Trì hắn cũng có ngày hôm nay. Bị chính kẻ mà hắn luôn xem thường tính kế cho trở tay không kịp. Đáng đời, quả thật là đáng đời."

Liễu Bích ngơ ra nhìn tiểu thư nhà mình. Mãi một lúc sau nàng ta mới hiểu.

An Lương tốn bao công sức đẩy Diệp phi vào hậu cung Cao Lương cuối cùng cũng đạt được ý muốn. Nếu Đông Phương Trì chỉ có mỗi vị hoàng tử này thì chẳng phải Cao Lương sớm muộn rồi cũng sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay An Lương hay sao.

"Đông Phương Trì, ngươi yên tâm. Ta sẽ giúp ngươi một tay." Nhan Y Miên kéo khóe miệng để lộ rõ ác ý.

Liễu Bích rùng mình vội lui ra khỏi phòng. Tiểu thư càng ngày càng khiến nàng thấy sợ.

Tối hôm trước..

"Oa.. oa.. oa.." Trong cung Thanh Hoa vang lên tiếng trẻ sơ sinh khóc, mọi người ai nấy đều bận rộn chạy ra chạy vào.

Đông Phương Trì bên ngoài nghe tiếng trẻ con khóc cũng lộ rõ sự vui mừng trên khuôn mặt. Vầng trán luôn tỏ vẻ cau có bây giờ mới giãn ra vài phần.

"Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng nương nương. Là một hoàng tử." Thái y bên trong đi ra khuôn mặt cũng mừng rỡ, lớn tiếng thành tâm chúc mừng hỉ sự.

"Hoàng tử?" Đông Phương Trì lộ ra sự ngạc nhiên, tiếp đó là nhíu mày nghi ngờ.

Rõ ràng thái y luôn nói cái thai trong bụng Diệp Phi là con gái nhưng đến lúc hạ sinh lại là con trai. Hắn bắt đầu hiểu ra điều gì đó, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào căn phòng trước mắt rồi phất áo rời đi.

Long Quyết cũng thần tình trầm trọng rời đi theo, cả đám nô tỳ cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Một hoàng tử sao lại khiến hoàng thượng không vui như vậy chứ.

Cả cung Thanh Hoa chỉ còn lại tiếng khóc trẻ con cùng đêm đen tĩnh mịch.

Thái y là người từng lăn lộn nhiều năm nên có hiểu đôi chút, chỉ lắc đầu rồi rời đi. Ông cảm thấy bản thân may mắn vì người được gọi đến khám long thai cho Diệp Phi không phải là mình.

Về đến thư phòng, Tô công công thấy hoàng thượng nhà mình tâm tình không tốt cũng không dám nhiều lời. Không phải ngài ấy đi thăm Diệp Phi hạ sinh sao, sao lại quay về với tâm tình này.

Đông Phương Trì vừa vào phòng thì đấm mạnh lên tường một cái.

Tô công công cùng Long Quyết bị hành động này dọa sợ. Tô công công nhìn đến tay hoàng thượng nhà mình thì thấy máu đã bắt đầu chảy xuống, ông gấp gáp cho người gọi thái y thân cận tới.

Long Quyết biết Đông Phương Trì đang tức giận. Diệp Phi vậy mà lại dám mua chuộc cả thái y lừa gạt hoàng thượng khiến ngài ấy trở tay không kịp.

Đông Phương Trì đuổi Long Quyết và Tô công công ra ngoài. Hắn vung tay đấm mạnh thêm một lần vào tường. Máu từ tay đỏ tươi nhỏ giọt xuống.

Đông Phương Trì tức đến ngực phập phồng, hắn vậy mà lại bị chính người hắn khinh thường tính kế. Nhưng dù sao giờ đó cũng là cốt nhục còn lại duy nhất của hắn, hắn có thể làm gì được chứ. Chỉ là mọi thứ quá bất ngờ..

Hắn chống tay lên bàn, bắt đầu bình tĩnh lại. Giờ không phải lúc để hắn tức giận.

"Tô công công." Hắn trầm giọng gọi

"Có nô tài." Tô công công có chút run rẩy bước vào.

"Hạ thái y của thái y viện làm việc tắc trách chuẩn đoán sai mạch tượng của Diệp Phi. Trong cung không cho phép xảy ra sai sót lớn tái phạm. Ngoài ra hắn còn nhận hối lộ, làm việc gian dối, gây thị phi, ảnh hưởng long chủng. Trẫm hạ lệnh cắt chức quan của hắn, đày tới biên quan làm khổ sai chuộc lại lỗi lầm.." Ánh mắt Đông Phương Trì trở nên đáng sợ.

"Nô tài tuân chỉ." Tô công công phụng mệnh hành sự. Tiếc thay chỉ ngày hôm sau đã hay tin Hạ thái y bị ám sát trong đêm.

Nửa tháng sau..

Diệp phi ôm lấy bé trai kháu khỉnh trên tay, miệng cười đến mức không khép lại được. Đây chính là bảo bối của nàng ta, là con của nàng ta, người cuối cùng tồn tại cũng chỉ có nàng ta.

Diệp phi đắc ý cười đùa với đứa bé.

Bên ngoài nha hoàn bỗng dưng hớt hải chạy vào.

"Nương nương, có chuyện lớn rồi." Nàng ta vừa thở dốc vừa nói.

"Chuyện gì?" Diệp phi khinh thường liếc mắt.

"Hoàng thượng.. hoàng thượng đang tổ chức tuyển phi."

"Ngươi nói gì?" Diệp phi nghe được thì nhảy dựng lên. Nàng ta không ngờ Đông Phương Trì lại nóng vội đến vậy. Hắn chính là vội vàng muốn lấy phi tử khác áp chế nàng ta.

Diệp phi cười khinh bỉ. Chẳng phải ngày xưa thề thốt chỉ lấy mỗi Nhan Y Miên thôi sao, bây giờ vì cái lợi trước mắt, có gì mà hắn không dám làm. Để xem ai cao tay hơn ai.

Ánh mắt Diệp phi càng trở nên ác độc hơn.
 
4,804 ❤︎ Bài viết: 207 Tìm chủ đề
Chương 30: Mưu sĩ

Bên này, Nhan Y Miên sớm đã vứt chuyện sinh hoàng tử của Diệp phi bay đến tám trăm dặm thì lại nhận được tin người kia tổ chức tuyển tú vào ngay lúc này.

Trên gương mặt nàng không biểu lộ tâm tư gì, chỉ mông lung nhìn lên bầu trời xanh thẳm đến lạ thường.

Một tháng sau, Nhan Y Miên một lần nữa tới Bắc Lương làm khách. Nhưng lần này khác lần trước là nàng được Nhạc Bình mời vào hoàng cung dưới danh nghĩa là mưu sĩ.

Nhan Y Miên nữ cải nam trang một thân soái khí đứng trên đại điện hoàng cung Bắc Lương cùng thừa tướng và Trương đại tướng quân.

Hai người kia không nhịn được dùng ánh mắt quan sát vị bang chủ Thất Sát bang dưới danh mưu sĩ này. Họ biết trước vị này là nữ nhi nhưng vẫn không khỏi bất ngờ là còn trẻ tuổi như vậy. Sống lưng nàng ta thẳng tắp, toàn thân toát lên vẻ kiêu ngạo và có gì đó u ám.

"Hai vị đã nhìn đủ chưa?" Giọng nói có chút trầm vang lên. Nhan Y Miên nhìn thẳng vào mắt thừa tường.

"Khụ.. khụ.." Thừa tường vờ vịt ho hai tiếng rồi làm như không có chuyện gì quay lên về hướng chính điện.

Nhan Bình uy nghi ngồi đó lặng lẽ nhìn bên dưới. Đây cũng chỉ mới là lần thứ hai hắn gặp nàng ta. Thật không ngờ nàng ta quay lại nhanh như vậy.

"Lần này quay lại đây là có việc gì." Nhạc Bình hắng giọng lên tiếng, muốn áp đảo khí thế của người bên dưới.

Ngược lại Nhan Y Miên chỉ cười nhạt. Nàng chỉ đưa mắt nhìn người trên kia một cái rồi nhàn nhã ngồi xuống.

"Không biết Nhạc Bình Vương đã chuẩn bị đủ những thứ ta cần chưa?" Nhan Y Miên đi thẳng vào vấn đề.

Thừa tướng và tướng quân nương theo ánh mắt của Nhạc Bình cũng lần lượt ngồi xuống. Đại điện rộng lớn chỉ có bốn người đối mắt nhìn nhau, tâm tư đều nặng trĩu.

"Trẫm đã chuẩn bị đủ nhân lực. Nhưng chỉ với lượng lương thực hiện tại, chỉ sợ không cầm cự nổi tại đất An Lương quốc nửa tháng, nói gì tới chuyện nuốt trọn An Lương quốc." Nhạc Bình thần sắc trầm trọng, giọng nói cũng trầm theo.

"Nửa tháng là quá đủ rồi." Nữ tử giọng nói nhẹ nhàng như nói chuyện bâng quơ khác biệt một trời một vực với nam nhân trên kia.

"Ta biết ngài lo lắng, nhưng ta dám lấy cái mạng này ra đảm bảo sẽ không khiến ngài và hai vị đây thất vọng. Chỉ cần ngài làm theo đúng lời ta nói." Nhan Y Miên lúc này mới dùng giọng điệu nghiêm túc.

Nói xong cô ngồi vân vê chén trà trong tay nhưng lại không uống. Ba người còn lại tiếp tục rơi vào suy tư, dùng ánh mắt không ngừng trao đổi.

Cả đại điện rơi vào tĩnh lặng. Ánh hoàng hôn rọi vào đại điện hôm nay rực đỏ đến khác thường. Nó làm nội tâm của ba người cháy rực hơn bao giờ hết. Đại kết cục của Bắc Lương đều do sự lựa chọn hôm nay quyết định.

"Được. Trẫm đồng ý. Hi vọng Nhan Bang chủ sẽ không khiến con dân Bắc Lương của Trẫm thất vọng." Giọng của Nhạc Bình vọng khắp đại điện, ngữ khí kiên quyết. Ông tình nguyện đánh cược ván này.

"Rất tốt. Vậy một tháng sau chúng ta xuất phát. Nhớ kĩ, càng rầm rộ càng tốt." Nhan Y Miên hào sảng đáp lại, rõ ràng rất hài lòng với sự quyết đoán của Nhạc Bình Vương.

Sau khi bàn bạc mọi chuyện ổn thỏa cùng ba người kia thì Nhan Y Miên cũng nhanh chóng quay trở về trang viên.

Sau khi trở về, Nhan Y Miên lập tức tập trung toàn bộ Thất Sát lại.

Trong trang viên, nữ tử mặc một bộ váy đen đứng trên đài cao, gương mặt đằng sau chiếc mặt nạ lạnh lùng đến quỷ dị. Bên dưới là đám sát thủ đang quỳ lạy

"Chúng thuộc hạ tham kiến Bang chủ. Tham kiến thủ lĩnh." Tất cả đều đồng thanh, cung kính vạn phần.

Nữ tử phất tay nhẹ, lúc này tất cả mới đồng loạt đứng dậy. Nàng nhìn những người bên dưới.

Lúc trước là hơn ba trăm nhưng sau đợt huấn luyện này cũng chỉ còn lại hơn hai trăm người.

"Chúc mừng các ngươi đã vượt qua đợt huấn luyện khắc nghiệt này. Hôm nay ta gọi các ngươi đến đây là có chuyện quan trọng muốn thông báo."

Bên dưới vẫn im ắng đợi người bên trên tiếp tục nói. Hắc Lang một bên trong lòng có chút lộp độp, chuyện quan trọng này ngay cả hắn cũng không biết trước điều gì.

"Ngày 24 tháng sau, chúng ta sẽ có một đợt hành động lớn nhất từ trước tới nay. Mục tiêu lần này chính là An Lương quốc." Giọng nữ tử trong veo vang lên, âm điệu có vài phần u ám.

Hắc Lang một bên giống như trong tim đập "thịch" một cái. Hắn thật sự không nghĩ tới chủ nhân lại thật sự muốn động tới An Lương quốc, lại còn nhanh như vậy.

"Các ngươi thời gian này tranh thủ nghỉ ngơi, luyện tập. Kế hoạch và những thứ cần chuẩn bị ta sẽ nói với Hắc Lang. Hắn sẽ truyền lệnh cho các ngươi sau."

Lúc tất cả phản ứng lại thì bên trên đã không còn bóng dáng nữ tử nào nữa. Tất cả đều bất ngờ trước quyết định của Bang chủ nhà mình. Nhưng họ không sợ, chỉ cần là Bang chủ nói, dù có nhảy vào vực sâu họ cũng làm.

Hắc Lang sau đó cũng lập tức đi tìm chủ nhân mình.

"Cộc.. cộc.." Tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi." Nhan Y Miên lười nhác lên tiếng. Nàng đang dựa bên cửa sổ vừa sưởi nắng vừa ngắm nhìn vườn hoa bỉ ngạn bên dưới. Nhìn sự tươi tốt và phát triển không ngừng của nó có thể thấy nó được chăm sóc tốt đến mức nào.

Từng bông hoa đỏ rực còn chói mắt hơn cả mặt trời đang rọi sáng. Nhan Y Miên rõ ràng rất hài lòng.

Hắc Lang bước vào thấy cảnh này cuối cùng lại không biết bắt đầu hỏi từ đâu. Hắn đứng yên ở đó, ánh mắt chưa từng rời khỏi nữ tử trước mặt.
 
4,804 ❤︎ Bài viết: 207 Tìm chủ đề
Chương 31: Kế hoạch bắt đầu

Mãi không thấy Hắc Lang lên tiếng, lúc này Nhan Y Miên mới xoay người lại. Động tác này của nàng làm Hắc Lang giật mình thu tầm mắt nhưng vẫn bị Nhan Y Miên nhìn rõ vài phần.

"Là vì chuyện tấn công An Lương?" Nhan Y Miên hỏi.

Hắc Lang gật đầu, đến bây giờ hắn vẫn rất mê man. Không phải hắn không tin chủ nhân mà là việc này đến quá bất ngờ.

"Ngươi muốn biết chuyện gì?" Nhan Y Miên chưa từng vòng vo.

Ngay lúc này hắn lại không biết phải hỏi cô điều gì. Thứ hắn muốn hỏi duy nhất chỉ có là vì sao kế hoạch lớn như vậy nhưng cô lại không nói với hắn một câu nào. Lúc hắn biết cũng là lúc cả bang Thất Sát biết, không hơn không kém, điều đó làm trong lòng hắn có mấy phần khó chịu.

Nhan Y Miên thấy hắn vẫn im lặng thì có chút không hiểu, nàng hơi nghiêng đầu nhìn. Thời gian này, Hắc Lang có vẻ đã có gì đó khác đi mà cô không rõ đó là gì.

Hắc Lang hơi chột dạ.

"Vì sao người lại muốn xóa sổ An Lương?" Hắn buột miệng hỏi một câu để chữa cháy cho chính mình.

Nhan Y Miên chỉ kéo nhẹ khóe miệng nửa cười nửa không, còn ánh mắt thì sớm đã không còn chút hơi ấm nào.

"Bởi vì đó chính là hậu quả mà chúng đáng phải nhận. Mọi chuyện xảy ra ngày đó là nhờ một tay của An Lương quốc góp vào, đó là về thù riêng. Chúng còn không biết sống chết cả gan có ý đồ với Thất Sát, muốn thâu tóm luôn Cao Lương, đây là thù chung"

Hắc Lang căn bản cũng đã nhận ra được điều này. Nếu họ không ra tay trước thì sớm muộn An Lương cũng tìm cách tiêu diệt bọn họ.

"Thuộc hạ hiểu rồi." Hắc Lang chậm rãi đáp.

"Được rồi. Ngươi ra ngoài đi. Thứ gì cần thì chuẩn bị sắp xếp đi." Nhan Y Miên phất nhẹ tay, ánh mắt lại hướng về vườn hoa bỉ ngạn trong khuôn viên.

Hắc Lang "vâng" một tiếng rồi lui ra, im lặng đóng cửa. Trước khi đóng cửa còn nâng tầm mắt lén nhìn nữ nhân đang tĩnh lặng ngồi bên cửa sổ. Nàng một than hắc y phiêu dật, vạn phần u ám.

Một tháng sau..

Một đại quân chưa từng có của Bắc Lương quốc tập hợp lại. Chuyện đáng nói là để tập hợp một đại quân như vậy mà không một ai hay biết.

Đại quân khởi hành từ Bắc Lương quốc tiến thẳng về phía biên giới An Lương quốc. Dẫn đầu chính là Trương Đại tướng quân của Bắc Lương, một thân oai phong lẫm liệt ra trận.

Nhận được tin này, Hoàng đế An Lương quốc mãi vẫn không tin vào tai mình. Với thế lực của Bắc Lương hiện tại lại dám mộng tưởng đánh tới An Lương tìm chết. Chỉ sợ đại quân đó là do Nhạc Bình Vương đã vắt kiệt nhân lực của chính mình.

Hoàng đế An Lương nhếch miệng cười độc ác. An Lương đây chẳng phải là vẽ cho ông ta một lý do chính đáng để làm việc lớn hay sao.

Nhưng Bắc Lương dám manh động như vậy chắc chắn còn có uẩn khúc đằng sau. Thế lực nào cho Nhạc Bình niềm tin lớn đến vậy. Hoàng đế An Lương suy nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được thế lực này.

Đại quân Bắc Lương ngày đêm hành quân mạnh mẽ như chiến mã trên chiến trường, chớp mắt đã đến ngay biên giới của An Lương quốc mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Lúc này Hoàng đế An Lương có chút bồn chồn trong lòng nhưng vẫn tin rằng Bắc Lương sẽ không làm nên trò trống gì.

Trong đêm tối mịt mù không ánh trăng trên đất An Lương quốc là những bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện như những kẻ đi săn trong bóng đêm, làm người ta tê dại. Còn An Lương quốc như một con hổ đang ngủ say mà không biết bản thân đã sắp đến ngày tận mạng.

Nghênh đó đại quân Bắc Lương chính là một đại quân An Lương hùng mạnh không thua kém về khí thế.

Sáng sớm, Trương đại tướng quân hừng hực khí thế chuẩn bị ra trận chính thức khiêu chiến thì bên An Lương lại im lặng đến lạ thường.

"Báo.." Một binh lính từ bên ngoài doanh trướng chạy vào, dáng vẻ hớt hải.

"Chuyện gì?" Trong long Trương đại tướng quân lộp độp vài phần.

"Tình báo báo về tướng quân của An Lương tối qua đã bị ám sát." Tên lính báo cáo vô cùng dõng dạc.

Trương đại tướng quân không tin vào nổi tai mình, đứng phắt dậy nhưng giây sau liền dùng ánh mắt hướng về nữ tử đeo mặt nạ đang nhàn nhã thưởng thức trà bên kia.

"Trương tướng quân không cần phải bất ngờ như vậy. Tiếp theo nên làm gì hẳn là ngài không cần ta chỉ chứ?" Nhan Y Miên nhướn mày, ánh mắt đầy sự kiêu ngạo.

Ông ta quay người không thèm trả lời Nhan Y Miên, hướng ra bên ngoài dõng dạc mà ra lệnh

"Chuẩn bị xuất trận, chiếm đánh thành Lĩnh Bắc." Lĩnh Bắc chính là thành trì ở ngay biên giới hai nước, là thành trì đầu tiên mà Bắc Lương phải vượt qua. Hiện tại tướng đã chết thì đám binh lính chẳng khác nào rắn mất đầu, là cơ hội tốt nhất để tấn công.

Với kinh nghiệm hơn nửa đời người của mình, chỉ cần cho ông một cơ hội thì ông nhất định sẽ khiến người ta phải kinh ngạc.

Chỉ trong vòng hai ngày, đội quân Bắc Lương đã tiến thẳng vào thành Lĩnh Bắc mà không mất mát bao nhiêu binh sĩ, còn bắt được rất nhiều tù binh từ An Lương quốc.

Người dân ở biên giới chả có bao nhiêu, cuộc sống vô cùng khó khăn, họ vốn không quan tâm ai làm chủ ở đây, chỉ cần không làm hại họ thì những thứ khác họ căn bản không quan tâm.

Vào được thành, vấn đề lương thực của đại quân Bắc Lương cũng đỡ được một phần gánh nặng.

Trong đêm đen tối của thành Lĩnh Bắc, Trương đại tướng quân nằm nghỉ ngơi trên giường nhưng không tài nào ngủ được. Xung quanh luôn cảm giác bao nhiêu cặp mặt đang nhìn mình, vô cùng khó chịu. Từng bóng đen như u linh âm thầm quanh quẩn trong căn phòng.

Ông bật người dậy, đi thẳng đến phòng của Nhan Y Miên gõ mạnh cửa.

"Vào đi." Giọng nói lành lùng của nữ tử trong phòng vang lên.

Trương tướng quân không khách khí đẩy cửa bước vào, mặt hơi đỏ lên có lẽ vì tức giận.

"Cô lại cho người giám sát ta? Có thể ta không thấy chúng nhưng lão đây cảm nhận được. Cô xem ta là trẻ ba tuổi hay sao?" Ông ta chất vấn Nhan Y Miên một tràng, rõ ràng là rất bực mình.

Nhan Y Miên mặc một chiếc váy đen đang ngồi yên lặng trên thành cửa sổ lúc này vô cùng tĩnh lặng, trái ngược hoàn toàn với người đàn ông đang nóng nảy kia.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back