

Tác giả: Lục Kinh Vân
Thể loại: Tiên hiệp
Chương 1: Khởi Nguyên
Thể loại: Tiên hiệp
Chương 1: Khởi Nguyên
Trong lòng thôn Vân Thủy, một buổi chiều xuân mưa phùn bay nhẹ, một đứa trẻ vừa cất tiếng khóc chào đời trong căn nhà tranh nghèo nàn cuối làng. Đứa trẻ ấy tên là Lâm Vân. Nhưng ngay từ lúc sinh ra, số phận dường như đã buộc cậu vào một định mệnh khắc nghiệt. Toàn thân yếu nhược, máu mạch không lưu thông thông suốt, linh khí trời đất không cách nào hấp thụ, dù chỉ một tia nhỏ nhất.
Dân làng thì thầm rằng, đứa trẻ ấy bị thiên đạo nguyền rủa. Có kẻ còn cho rằng sự ra đời của cậu khiến cho mùa màng thất bát, khiến suối làng cạn nước, thậm chí dẫn đến cái chết bất ngờ của ba hộ gia đình lân cận.
Mẹ cậu, người phụ nữ hiền lành duy nhất luôn ôm cậu vào lòng và nói rằng: "Con là ánh sáng của ta, dù cho cả thế giới này có chối bỏ con." Nhưng ánh sáng ấy sớm tắt khi bà qua đời vì một cơn bệnh lạ khi Lâm Vân mới lên bốn. Cha cậu – Lâm Bá, một người thợ săn già nua nhưng tận tụy, từ đó gồng mình nuôi con, ngày ngày vào rừng hái thuốc, săn thú, mong tìm cách cải thiện thể chất cho cậu con trai duy nhất.
Trong nhà có một cuốn sách cổ, bìa đã mục nát, ghi tên: Luyện Cốt Kỳ Kinh . Lâm Bá nói rằng đó là vật tổ truyền, nhưng chưa từng ai trong tộc tu luyện thành công. Dù vậy, mỗi sáng tinh mơ, khi ánh nắng còn chưa ló dạng, bóng hình nhỏ bé của Lâm Vân đã quỳ dưới gốc cây đại thụ giữa sân, rèn luyện theo từng bước chỉ dẫn trong sách, dù cơ thể yếu ớt liên tục ngã quỵ, chảy máu mũi, ho ra máu.
Một ngày nọ, khi đang luyện tập trong rừng, Lâm Vân vô tình rơi vào một hang động ẩn sâu dưới lòng đất. Trong bóng tối âm u, cậu phát hiện ra một pho tượng đá hình nhân mặc chiến giáp, đôi mắt rực cháy hồng quang. Không hiểu sao, pho tượng phát ra khí tức khiến linh hồn Lâm Vân chấn động, ngã quỵ tại chỗ.
"Ngươi là.. truyền nhân?" – Giọng nói trầm thấp, như vang lên từ tận cõi âm.
Trước khi cậu kịp phản ứng, một luồng ký ức xa xưa truyền vào đầu. Hình ảnh những chiến trường đẫm máu, những trận chiến long trời lở đất giữa thần ma, những cú chém xé rách bầu trời, hiện lên rõ ràng. Lâm Vân bất tỉnh nhân sự suốt ba ngày ba đêm, và khi tỉnh dậy, cả người như được tái tạo. Huyết mạch tuy vẫn yếu, nhưng đã có thể cảm nhận được linh khí lần đầu tiên.
Không lâu sau đó, một biến cố lớn xảy ra. Trong một buổi trưa hè, khi cha con Lâm Vân đang trở về từ rừng, thôn Vân Thủy bị tập kích. Một toán người mặc hắc y, mang theo linh khí tàn độc, lao vào chém giết không phân biệt già trẻ. Tiếng gào thét vang khắp núi rừng.
Lâm Bá lao vào cứu vợ chồng trưởng thôn, nhưng bị chém ngang lưng. Máu tuôn xối xả. Lâm Vân, mắt đỏ ngầu, lao đến ôm lấy cha. "Cha! Không!"
Trong khoảnh khắc ấy, mạch máu trong người cậu bỗng sôi trào. Làn khí đen từ hang động trước kia cuộn lên, bao phủ thân thể. Một luồng quyền lực bộc phát, đánh bật tên sát nhân gần đó. Những đường vân đen xuất hiện trên cánh tay cậu, hình thành một dấu ấn cổ xưa.
Một bóng người trắng từ xa bay đến – Diệp Tuyết Lam. Tay cầm phi kiếm lam quang, nàng hạ xuống như tiên nữ giáng trần, chém ngang kẻ địch trong nháy mắt. Tuyết Lam nhìn thấy Lâm Vân trong vòng máu, ánh mắt dần hiện vẻ phức tạp. Nàng nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi.. đã khai mở thể chất?"
Không chờ cậu trả lời, nàng đưa tay điểm nhẹ vào mi tâm cậu. Một luồng khí lạnh như băng xuyên vào linh hồn. Cảnh giới Luyện Cốt tầng hai – Lâm Vân đột phá lần đầu tiên trong đời.
"Đây là Nguyên Linh Chân Quyết. Hãy ghi nhớ từng chữ. Từ giờ, ta sẽ bảo vệ ngươi.. cho đến khi ngươi đủ mạnh để tự bước đi."
Chỉnh sửa cuối: