Chương 20: Điều tra nguyên nhân bị cháy Bấm để xem Lúc này, vú Trương bưng một đĩa trái cây tới, "Thư Kỳ tiểu thư, cô cũng bận rộn cả buổi sáng, ăn chút trái cây làm dịu cổ họng đi?" Không đợi Lê Thư Kỳ mở miệng cảm ơn, vú Trương lại nhỏ giọng nói: "Thư Kỳ tiểu thư, nói chuyện riêng một chút." Lê Thư Kỳ nâng ánh mắt lên nhìn bà, như hiểu được điều gì, thấy cách đó không xa còn có một người hầu đang làm việc, cô đứng dậy nói: "Vú Trương, bưng trái cây đến hoa viên đi, con đến đó ăn." "Vâng." vú Trương bưng hoa quả một đường đi theo Lê Thư Kỳ, đi tới một góc hoa viên, thấy xung quanh không có người mới đau lòng nói, "Thư Kỳ tiểu thư, cô chịu khổ rồi! Nếu là trước kia, cô làm gì cần lấy lòng lão gia phu nhân như vậy?" Lê Thư Kỳ rũ xuống hàng mi cong vút, tuy che đi uể oải nơi đáy mắt, nhưng không che được sự hụt hẫn tản ra khắp người. Thật ra cô cũng không muốn làm như vậy, nhưng ở nhà này, địa vị của Giai Tịnh sẽ càng ngày càng nặng, mà cô sẽ càng ngày càng nhẹ.. Nhân bây giờ, cô còn có cơ hội đuổi theo.. "Thư Kỳ tiểu thư, mấy thứ này đều là trái cây nhập khẩu, mỗi loại tôi đều cắt cho cô một ít, cô mau ăn đi! Buổi sáng cô cũng không ăn bao nhiêu.." Mẹ Trương rất đau lòng, "À đúng rồi, tiểu nhân gọi cô tới, là muốn nói cho cô biết, nhân bây giờ nhà họ Lê chúng ta còn chưa công bố thân phận Lục tiểu thư kia, ở bên ngoài xem ra, hôn ước của cô và Tư thiếu vẫn còn.." Hai mắt Lê Thư Kỳ trong nháy mắt sáng lên. Đúng, Tư Thần Xuyên, cô còn có Tư Thần Xuyên.. Thân phận thiên kim nhà họ Lê có là gì, chỉ cần gả cho Tư Thần Xuyên, cả thế giới đều có thể giẫm dưới chân! "Thư Kỳ tiểu thư từ nhỏ lớn lên với Tư thiếu, tuy số lần gặp mặt ít, nhưng cộng lại vẫn nhiều hơn Lục tiểu thư! Lục tiểu thư kia ngay cả mặt Tư thiếu cũng chưa từng thấy qua!" "Vú Trương, ý của vú là gì?" Lê Thư Kỳ ít nhiều đoán được ý tứ của bà, nhưng không dám nói, không thể nói. "Tôi quen vài người ở nhà họ Tư, họ đều làm việc ở biệt thự của lão gia tử, tôi nghe nói lão gia tử mấy ngày nay vì ép Tư thiếu hiện thân, tuyệt thực tuyệt dược, xém chút mất trong bệnh viện!" "Vú nói gì?" Lê Thư Kỳ che môi lại, hiển nhiên có chút hoảng sợ. "Nhưng cũng may cấp cứu kịp thời, sống lại! Giờ ông ấy mong cô và Tư thiếu cùng đi thăm ông ấy, Thư Kỳ tiểu thư chẳng phải có phương thức liên lạc của Tư thiếu sao? Chi bằng chủ động hẹn?" "Nhưng mà.." "Tư thiếu quản lý tập đoàn lớn như vậy, chắc chắn rất bận rộn, nhưng dù bận rộn đến đâu, cũng là một người đàn ông bình thường huyết khí phương cương! Nhìn thấy cô gái xinh đẹp như cô chủ động hẹn, ít nhiều sẽ động lòng." Vú Trương đầy lòng tin, "Cho dù Tư thiếu ở mặt tình cảm tương đối chậm chạp, tạm thời không có ý định kết hôn, vậy cũng không vội, Thư Kỳ tiểu thư có thể tiếp xúc nhiều hơn, xây dựng tình cảm nhiều hơn, chỉ cần tình cảm của cô và Tư thiếu thâm hậu, làm gì có chuyện của Lục tiểu thư nữa?" "Tư lão gia tử luôn muốn tác hợp hôn sự này, chỉ cần cô được Tư lão gia tử tán thành. Còn lo không làm được cháu dâu của ông ấy sao?" Dục vọng muốn trở thành phượng hoàng trong lòng Lê Thư Kỳ đốt cháy, nhưng lý trí vẫn luôn áp chế cô. "Vú Trương, Nhà họ Lê và nhà họ Tư có hôn ước, hai ta ai cũng rõ, hôn ước này đến cùng vẫn thuộc về chị. Con chỉ là một đứa con gái nuôi." "Nhưng nếu người Tư thiếu thích là cô thì sao?" vú Trương nói chắc như đinh đóng cột, "Tư lão gia tử chỉ mong Tư thiếu hạnh phúc, sớm ngày ôm chắt, đối với ông mà nói cháu dâu là ai không quan trọng, quan trọng là Tư thiếu thích ai, muốn kết hôn với ai!" Lê Thư Kỳ mơ hồ bị bà thuyết phục. "Nhân lúc này, bên nhà họ Tư còn chưa biết sự tồn tại của lục tiểu thư, Thư Kỳ tiểu thư, hành động đi, đây là cơ hội tốt nhất của cô!" Mấy năm nay vú Trương nhìn cô lớn lên, thật sự không muốn nhìn cô nghèo túng. Chỉ cần leo lên cái cây này, đừng nói thành phố K, cả nước cũng có thể đi ngang! "Lục tiểu thư thân phận tôn quý, về sau không lo không gả được người tốt, nhưng cô thì khác!" "Cô không có song thân, không có chỗ dựa hiển hách, chỉ là con gái nuôi của nhà họ Lê, cũng không biết nhà họ Lê sau này có nhận cô hay không!" "Xã hội thượng lưu cô cũng biết, thân phận con gái nuôi, muốn gả cho một người có điều kiện tốt, rất khó!" "Nếu cô không gả cho Tư thiếu, đời này cô sẽ bị lục tiểu thư đè ép! Đè đến chết!" Lê Thư Kỳ dưới sự khuyên bảo của bà lấy điện thoại di động ra, cuối cùng cũng tìm được wechat của Tư Thần Xuyên, mở ra, phía trên còn có tin lúc trước cô gửi qua. Đều là những tin tức như "Ngủ chưa", "Hôm nay bận không", "Chúc ngủ ngon", nhưng Tư Thần Xuyên đều không trả lời. Liên lạc gần đây nhất là ngày hôm qua, cô vừa về nước, hỏi anh có ở đó không, anh cũng không trả lời. "Thư Kỳ tiểu thư!" Vú Trương lại nói không ít lời, Lê Thư Kỳ cuối cùng cũng không chống đỡ được, liên tiếp gửi mấy tin nhắn qua. 【A Thần, có đó không? 】 【Nghe nói ông nội bị bệnh nằm viện, chúng ta đến bệnh viện thăm ông ấy đi? 】 【Hôm nay khi nào anh rảnh? Anh đón em được không? 】 【Nếu không, em bảo tài xế đưa em qua, không làm phiền anh. 】 【Em rất lo cho ông nội! 】 Tầng 2. Giai Tịnh đi ra ban công to, thưởng thức khu vườn trước mắt. Cô nhìn nhìn, trong lúc vô tình phát hiện hai thân ảnh xa xa tựa hồ đang thương lượng gì đó.. Cách quá xa không nghe được nội dung, nhưng có thể thấy được hai người kia là Lê Thư Kỳ và vú Trương, Lê Thư Kỳ ngồi trên ghế mây trắng, vú Trương khom lưng đứng ở một bên, tựa hồ đang khuyên nói gì đó.. Giai Tịnh không quan tâm, nhìn phong cảnh trong chốc lát lại đi vào, chỉ còn lại hai người trong vườn hoa, khẩn trương nhìn chằm chằm điện thoại di động. Không giống như trước đây, màn hình điện thoại di động của Lê Thư Kỳ nhanh chóng sáng lên. Trái tim Lê Thư Kỳ thiếu chút nữa nhảy ra, cô nhìn kỹ, quả nhiên là Tư Thần Xuyên gửi tới! Tư Thần Xuyên trả lời tin nhắn của cô rồi! Tư Thần Xuyên cuối cùng cũng trả lời tin nhắn của cô! Nhưng chỉ có hai chữ lạnh như băng: 【Không cần. 】 Trái tim Lê Thư Kỳ phảng phất như bị người ta dội một chậu nước lạnh, trong nháy mắt lạnh thấu. Dưới sự xúi giục của mẹ Trương, Lê Thư Kỳ lại gửi mấy tin nhắn, ý là, cô thật sự rất lo lắng cho ông nội, ông nội bị bệnh, chắc chắn cũng hy vọng có người đến thăm ông, cô chỉ đại diện nhà họ Lê, quan tâm ông lão một chút mà thôi. Đợi đến khi cơm trưa chấm dứt, Lê Thư Kỳ vẫn không đợi được câu trả lời của Tư Thần Xuyên. Cô biết Tư Thần Xuyên ở đầu kia, sẽ không trả lời. Mà Giai Tịnh cầm di động ngồi trên ghế sofa, ngón cái khẽ chạm vào màn hình, dặn dò xuống. 【Giúp tôi điều tra nguyên nhân vụ cháy tại Bệnh viện Y tế Tam Giang vào ngày 10 tháng 9 của 8 năm trước. 】 Đại Bạch: 【Lão đại? Cô không đùa với tôi, phải không? Trạm y tế Tam Giang? 】 Đây là chỗ được xây dựng ở giao giới ba thành phố, nhân khẩu khổng lồ phức tạp, hơn nữa thời đại thay đổi, chỗ đó sớm đã không còn. Đại Bạch: 【Lão đại, cô điều tra cái này để làm gì? Không lẽ liên quan đến thân thế của cô? 】 Giai Tịnh: 【Ừm. 】 Giai Tịnh luôn cảm thấy trận hỏa hoạn đó có chút vấn đề, đang yên đang lành, trạm y tế sao lại đột nhiên bốc cháy? Nghe mẹ nói đó là một đêm mưa, nếu ai không cẩn thận châm lửa, ngọn lửa cũng không đến mức lan nhanh như vậy.
Chương 26: Nếu không phải nể tình tiểu nha đầu Bấm để xem Vì không muốn Dung Dung chịu ủy khuất, cũng vì mau chóng đuổi nha đầu chết tiệt này đi, hai người bọn họ lừa bà lão, đem tin tức nha đầu chết tiệt này treo lên mạng tìm người thân, cuối cùng có một ngày, người nhà nha đầu chết tiệt này gọi điện thoại tới, nói muốn đón cô trở về. Bà lão biết chuyện này, tim bị kích thích, lúc này mới vào bệnh viện. Bà lão không ở nhà, Giai Tịnh bị thuận lợi "đuổi" ra khỏi nhà họ Bạch. "Bà lão không biết có phải đã già hay không, hồ đồ rồi, đối với một người ngoài còn tốt hơn cháu gái ruột của mình!" Từ Nhược Văn oán giận đến đây, lại không nhịn được lo lắng, "Bây giờ sợ Giai Tịnh không đi, sẽ động tâm tư lệch lạc, ví dụ như, cướp Cao Thiên Kiệt của Dung Dung.." Đứa nhỏ Cao Thiên Kiệt này lại ôn lương hiểu chuyện, nhìn ra được, hắn rất quý trọng Dung Dung, đối với Dung Dung rất tốt.. Cũng may Dung Dung có tài, không chỉ bộ dạng điềm đạm động lòng người, ngay cả tính cách cũng ôn nhu như nước, mới có thể vững vàng nắm chặt trái tim Cao Thiên Kiệt! "Bác Minh à, lát nữa chúng ta đi tìm bác sĩ chính Đường Thiếu Trạch, bảo anh ta làm thủ tục chuyển viện cho chúng ta đi?" "Haizz, cũng chỉ có thể như vậy." Bạch Bác Minh thở dài. "Chúng ta đi thôi." Giai Tịnh đi theo phía sau Tư Thần Xuyên, một tay cầm di động, trả lời tin nhắn. Buổi chiều đến buổi đấu giá, lại phẫu thuật cho lão tiên sinh, còn có rất nhiều tin nhắn không kịp trả lời. Lúc này vừa lúc có người đẩy xe lăn từ góc đường đi ra, thiếu chút nữa đụng phải Giai Tịnh. Tư Thần Xuyên kéo cô đến bên người, "Cẩn thận." "..." Giai Tịnh phản ứng lại, mặt lại một lần nữa nóng lên. Trong xe, Tư Thần Xuyên thấy bộ dáng cô gái có chút không vui, lái được một nửa, dừng xe lại. "Chờ tôi một lát." Anh xuống xe đến gần một cửa hàng tráng miệng. Ngay sau đó, anh cầm mấy cái túi đi ra. Có bánh ngọt nhỏ, bánh mì, sữa, nước trái cây và nhiều hơn nữa, và một số kẹo có kiểu dáng đáng yêu. Anh đưa nó qua, "Họ nói con nít thích ăn những thứ này." Hôm nay phẫu thuật cho ông nội lâu như vậy, chắc cô bé đói bụng rồi. Giai Tịnh nhìn trước mắt nhiều đồ ăn như vậy, đang muốn nói cái gì đó, Tư Thần Xuyên lại tới gần cô, mở cho cô một chai sữa trước, cắm ống hút. Giai Tịnh: . "Tôi không đói." "Ít nhiều ăn một chút." Tư Thần Xuyên đưa sữa qua. Giai Tịnh tiếp nhận, uống vài ngụm, rõ ràng là sữa nguyên chất, không ngờ uống vào có chút. Phía bên kia. "Bác sĩ Đường, cái gì gọi là không thể phê?" Từ Nhược Văn tìm được Đường Thiếu Trạch, vừa mới đề xuất chuyện chuyển viện, sắc mặt Đường Thiếu Trạch liền lạnh xuống. "Tình huống của bà Bạch, tốt nhất là ở lại Hoa Nhạc." "Không có bệnh viện nào khác tốt hơn à?" Bạch Bác Minh không nhịn được hỏi. "Hoa Nhạc chính là bệnh viện tốt nhất trong nước." "Vâng vâng, trình độ y tế của Hoa Nhạc mọi người đều thấy rõ, chỉ là.." Bạch Bác Minh còn chưa nói hết, Từ Nhược Văn đã giành trước một bước nói, "Bác sĩ Đường, chúng tôi cũng không có cách, nếu như không chuyển viện cho bà lão, tôi sợ có người quấn lấy bà ấy, ảnh hưởng đến việc hồi phục của bà ấy.." Đường Thiếu Trạch lạnh lùng nhìn bà một cái, người này chỉ Giai Tịnh? Ha, đúng là không biết tốt xấu gì. Giai Tịnh vì nhà họ Bạch làm bao nhiêu chuyện, mà bọn họ làm con cái lại làm cái gì? Ánh mắt Đường Thiếu Trạch lạnh lùng, "Nếu các người thật sự quan tâm bà lão, y tá chín giờ sáng gọi điện thoại cho các người, các người đợi đến bây giờ mới đến?" "Chúng tôi, chúng tôi cũng đúng lúc có việc trong người.." Chủ yếu là mấy phu nhân hẹn Từ Nhược Văn làm SPA, mà Bạch Bác Minh lại cùng mấy lão tổng đi chơi golf.. Đến tối, bào mẫu đã nấu ăn xong, cơm phải ăn khi còn nóng! Sau khi ăn xong, họ vội vã đến. "Có chuyện quan trọng trong người, mặc kệ trưởng bối sống chết?" Từ Nhược Văn và Bạch Bác Minh bị lời nói của Đường Thiếu Trạch nói đỏ mặt, vô cùng xấu hổ. "Tôi có thể ký vào thủ tục chuyển viện, nhưng tôi nói trước, thiết bị y tế và tài nguyên bác sĩ của các bệnh viện khác không bằng Hoa Nhạc, một khi bà lão rời khỏi Hoa Nhạc, không quá một tuần sẽ buông tay, các người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt." Bạch Bác Minh vừa nghe, biểu tình cũng không bình tĩnh, "Vậy Bác sĩ Đường, có cách nào tốt hơn không? Ví dụ như có thể rời khỏi bệnh viện, lại có thể bảo đảm cho bà lão khỏe mạnh?" "Có." Bạch Bác Minh vừa nghe, lập tức mừng rỡ, "Bác sĩ Đường, ngài nói, tôi nghe." "Bây giờ trên thị trường có một loại thuốc, có thể cứu tính mạng của bà lão.." "Ngài nói, tôi ghi lại." Bạch Bác Minh vội vàng lấy quyển sổ nhỏ ra, lấy bút tùy thân ra, mở nắp bút ra. "Chỉ có chợ đen có, loại thuốc này một viên một ngàn vạn, một tháng phải dùng hai lần, liên tục dùng ba tháng có thể tới đây phẫu thuật." Bạch Bác Minh cùng Từ Nhược Văn vừa nghe, hai mặt nhìn nhau, bao nhiêu, một ngàn vạn? Ba tháng sẽ là 60 triệu? Thuốc bây giờ có đắt như vậy không? "Được làm từ dược liệu vô cùng hiếm, cho nên đặc biệt khó có được." Bạch Bác Minh yên lặng thu hồi quyển sổ nhỏ cùng bút viết, "Vậy tôi không chuyển viện nữa, tiếp theo còn phiền bác sĩ Đường bận tâm.." Sở dĩ họ cứu bà lão, một là bởi vì 30% cổ phần trong tay bà, trị giá ba trăm triệu, thuốc có giá trên trời này, thoáng cái đã tốn một phần năm, hiển nhiên không có lời. Hai là bà lão thiên vị, lỡ sau này hồ đồ, đem cổ phần cho Giai Tịnh.. Trước khi bà lão tắt thở bọn họ nhất định phải bảo bà lập di chúc, đem toàn bộ cổ phần để lại cho Dung Dung. Đó là lý do tại sao họ cứu bà. Giai Tịnh lúc trước thường xuyên giúp nhà họ Bạch vượt qua khó khăn, cũng là bởi vì doanh nghiệp này có cổ phần của bà Bạch, nếu không cô mới mặc kệ sống chết của Bạch Bác Minh.. Nhưng người nhà họ Bạch không biết, còn tưởng rằng mình rất lợi hại, có thể trở thành người giàu nhất Đông thành.. Bạch Bác Minh lấy thẻ ngân hàng vừa rồi đưa cho Giai Tịnh ra, vụng trộm nhét vào sổ bệnh án trước mặt Đường Thiếu Trạch. Động tác nhỏ này rơi vào trong mắt Đường Thiếu Trạch, khiến hắn thêm phần ghét bỏ. "Bạch tiên sinh muốn hại tôi mất chén cơm, ngồi tù?" Phải biết nhân viên y tế lợi dụng chức vụ, lén lút nhận hối lộ, thuộc loại tội nhận hối lộ, số tiền lớn còn phải ngồi tù. "Bác sĩ Đường anh hiểu lầm.." Bạch Bác Minh vội vàng nở khuôn mặt tươi cười, cẩn thận nói, "Không phải bảo ngài vi phạm đạo đức nghề nghiệp, chỉ là một chút tâm ý của chúng tôi, chúng tôi biết trong khoảng thời gian này ngài vất vả rồi, chút tiền này, ngài cầm đi mua chút thuốc bổ.." "Đúng vậy bác sĩ Đường, ngài nhận đi!" "Lấy đi." Đường Thiếu Trạch cũng không thèm liếc mắt một cái, ngữ khí lạnh như băng, "Có người dặn dò qua, tôi tự nhiên sẽ quan tâm, không cần các người làm thêm chuyện này, ra ngoài đi." "Bác sĩ Đường.." Từ Nhược Văn còn muốn nói gì đó, Bạch Bác Minh vội vàng thức thời thu thẻ ngân hàng lại, cười ha hả làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, "Đúng vậy, chúng tôi đi đây, nếu sau này bác sĩ Đường có bất kỳ nhu cầu gì, cứ việc nói với tôi.." Nếu không phải nể mặt Giai Tịnh, Đường Thiếu Trạch sớm đã đuổi họ ra ngoài.
Chương 27: Giải thích cho cô nghe Bấm để xem Bác sĩ Đường này tuổi còn trẻ, tính tình thật không tốt.. "Từ Nhược Văn vừa ra khỏi phòng khám liền không nhịn được chửi bới," ông xem Cao Thiên Kiệt người ta, phú nhị đại, có giáo dục biết mấy.. " " Người ta là bác sĩ thiên tài, từ nhỏ chúng tinh nâng nguyệt, đương nhiên có hơi kiêu ngạo. " " À đúng rồi, vừa rồi bác sĩ Đường nói có người dặn dò cậu ấy, bảo cậu ấy để ý đến chuyện của bà lão, chắc là Nhà họ Cao? " Mối quan hệ của nhà Cao rộng hơn bọn họ, bệnh tình của bà lão, cũng chỉ có bọn họ mới có thể ra sức. Hơn nữa Cao Thiên Kiệt và Dung Dung có hôn ước.. " Chắc chắn là Nhà họ Cao, trừ bọn họ ra còn có ai? Hôm nào phải mời bọn họ ăn một bữa cơm mới được, chỉ là.. "Bạch Bác Minh thấy chuyển viện không được nữa, chỉ có thể để bà lão tiếp tục ở lại đây, không khỏi có chút nghẹn lòng. " Bác Minh, vừa rồi nha đầu chết tiệt kia đi con đường bên kia? " Đột nhiên, Từ Nhược Văn tựa hồ nghĩ đến cái gì đó," Tôi nhớ phòng bệnh bên kia đều rất đắt tiền? " Một nửa của tầng này là VIP bình thường và một nửa là VIP hàng đầu. Bà lão có thể ở vip thường, là bởi vì lúc trước bọn họ từng nhắc đến ở nhà họ Cao, chắc là nhà họ Cao tìm người giúp đỡ, bà lão mới có thể ở phòng VIP thường. Nhưng VIP hàng đầu ở đằng kia thì khác, không phải có tiền là ở được. Nha đầu chết tiệt kia sao có thể vào được nơi đó? Nó đâu quen biết nhân vật lớn gì! " Ba, mẹ. "Đúng lúc này, một âm thanh ôn nhu đột nhiên vang lên. " Dung Dung, sao con lại tới đây? "Từ Nhược Văn quay đầu lại nhìn, không chỉ con gái tới, mà ngay cả Cao Thiên Kiệt cũng đi cùng. Phải nói Cao Thiên Kiệt này thật sự có một bộ dạng nhân tài, tướng mạo đường đường, Từ Nhược Văn càng nhìn càng vui mừng, có thể có con rể như vậy, bà không kiềm được nụ cười trên môi! " A Kiệt à, con cũng tới à? " Cao Thiên Kiệt nhìn thấy bọn họ, lễ phép chào hỏi," Chào bác trai, bác gái. " " Uhm.. "Bạch Bác Minh cười hiền," Không phải hai người đi hẹn hò sao? Sao con lại đến bệnh viện? " " Vốn tụi con đi xem phim, anh Thiên Kiệt đưa con về nhà, nhưng con nghe bảo mẫu trong nhà nói bệnh viện gọi điện thoại cho chúng ta, con đang suy nghĩ có phải bà nội xảy ra chuyện gì hay không, nên đến xem thử, ai ngờ, sau khi anh Thiên Kiệt đưa con về nhà còn chưa đi, còn ở trước cửa nhà chúng ta.. " Vì vậy, họ cùng đến đây. " Ba, mẹ, bà nội làm sao vậy? "Bạch Tuyết Dung rất biết biểu diễn trước mặt mọi người, kỳ thật trong lòng cô hận thấu bà nội thiên vị này, nhưng cô vẫn rất biết làm bộ," Lúc nãy hình như con nhìn thấy chị ở dưới lầu? " Bóng dáng quen thuộc đó từ trong thang máy VIP đi ra, nhưng cô chưa kịp nhìn rõ.. Nghe cô nhắc tới Giai Tịnh, Cao Thiên Kiệt có chút ngoài ý muốn, không phải nói Giai Tịnh trở về gia đình nguyên sinh rồi sao? Sao còn xuất hiện ở đây? Sắc mặt Từ Nhược Văn và Bạch Bác Minh đều không tốt lắm. " Là nó.. Khoan hãy nói nó, bà nội con không sao, là bệnh viện bảo chúng ta tới gia hạn phí.. Bây giờ hai đứa đến rồi, thì vào trong xem qua đi? Nói không chừng lòng hiếu thảo của hai con có thể cảm động đến bà lão.. " Cao Thiên Kiệt và Bạch Tuyết Dung nhìn nhau, nắm chặt tay nhau, đi vào phòng bệnh. Bà lão ở trên giường bệnh gầy trơ xương, không hề có khởi sắc. Bạch Tuyết Dung lập tức rưng rưng nghẹn ngào," Con mới hai ngày không tới, bà nội đã gầy thành như vậy.. "Thật ra cô nói hai ngày, là chỉ số, cô đã nhiều ngày không tới. " Tại sao ông trời lại đối xử với bà nội như vậy, vì sao không để lại tất cả bệnh tật cho con, vì sao.. " Cao Thiên Kiệt thấy cô khóc, vội vàng đưa tay lau đi nước mắt khóe mắt cô," Đồ ngốc, mấy năm nay em ở bên ngoài đã chịu rất nhiều khổ.. " " Em không sợ, chỉ cần ông trời buông tha cho bà, em bằng lòng thay bà nội chịu hết! " Nhìn khuôn mặt thiện lương lại kiên định của cô gái này, trong lòng Cao Thiên Kiệt dường như bị xúc động, càng yêu thích cô hơn. " Nếu như em không về nhà này, người kết hôn với anh Thiên Kiệt chính là chị, là em đã phá hủy hạnh phúc của chị, cho nên ông trời mới cố ý trừng phạt người nhà mà em quan tâm nhất.. Nếu là như vậy, vậy em không làm thiên kim tiểu thư này, không gả cho anh Thiên Kiệt nữa huhu.. " " Em vốn là con của nhà họ bạch, trở lại nhà họ Bạch là chuyện nên làm, gả cho anh cũng là bởi vì hôn ước, em không có lỗi. " Cao Thiên Kiệt đau lòng lau nước mắt của cô," Giai Tịnh đã sống nhiều ngày tháng tốt như vậy rồi, vốn đã chiếm chỗ của em, cô ấy không thuộc về nhà họ Bạch, cho dù cô ấy muốn gả, anh cũng không muốn cưới! Anh chỉ thích một mình em.. " * * * Đèn đường mới lên. Xe của Tư Thần Xuyên phóng nhanh trong dòng xe cộ, rất nhanh, hướng về phía công viên Hương Mật. Trong thời gian đó, điện thoại di động của anh rung mãi, lúc đầu anh nhìn thoáng qua số điện thoại, sau đó nhấn nút trên vô lăng, trực tiếp cúp máy. Nhưng người ở đầu dây bên kia dường như không có ý định từ bỏ, gọi hết lần này đến lần khác. " Phía trước thả tôi xuống xe là được. " Giai Tịnh còn tưởng sự tồn tại của cô, khiến anh không tiện nghe điện thoại, đang muốn tự giác rời đi, liền nghe thấy anh thản nhiên giải thích," Là điện thoại quấy rối. "Điện thoại quấy rối rung hết lần này đến lần khác.. Cuối cùng, vì để Giai Tịnh an tâm ở trên xe, Tư Thần Xuyên chỉ có thể đeo tai nghe một bên, nhấn nút nghe máy. " A Xuyên, cuối cùng anh cũng nghe điện thoại của em rồi huhuhu! " Ở đầu kia, Lê Thư Kỳ nước mắt đầm đìa. " Em thật sự không biết em vừa mới đi ông nội đã xảy ra chuyện lớn như vậy, em không phải cố ý, em nghe nói thư tâm tán thêm vào canh, có hiệu quả kỳ diệu trong việc điều trị tim mạch. " " Cho nên sau khi em nấu canh bỏ thêm thư tâm tán, cầm đi cho ông uống.. " " Em tưởng có ích cho ông, không ngờ lại hại bệnh tình của ông chuyển biến xấu đi.. " " Đều trách người làm thuốc đó lừa gạt, đem thuốc ra bán, em không phân biệt rõ ràng, bị lừa.. " " Huhuhu. Em thực sự không biết thuốc có vấn đề, nếu em biết, chắc chắn sẽ không mua, càng không để cho ông nội ăn! " " A Xuyên, anh phải tin em.. " " Em coi anh là người nhà, xem ông nội như ông ruột của mình, em tuyệt đối không có khả năng hại ông.. " " Nói xong rồi? "Tư Thần Xuyên không có kiên nhẫn nghe cô khóc, thấy cô nói xong, liền chấm dứt điện thoại. Tháo tai nghe ra, Tư Thần Xuyên tiếp tục lái xe, khóe mắt chú ý tới biểu tình của Giai Tịnh có chút khó nói," Ửm? " " Đối phương hình như khóc rất thảm, tôi đều nghe thấy.. " Tuy Rằng Giai Tịnh không biết đối phương đang khóc cái gì, nhưng hình như rất đáng thương.. " Là người hại ông nội, đến cầu tình. "Tư Thần Xuyên nhẹ giọng giải thích. " À.. "Giai Tịnh thấy phía trước chính là công viên Hương Mật," Thả tôi xuống đi. " " Trời tối, tôi đưa cô đến gara. " " Không cần. " Giai Tịnh cũng không muốn để cho người ta nhìn thấy chiếc xe kia của cô, biển số xe kia, quá khiến người ta chú ý! Lần sau phải chọn một chiếc xe khiêm tốn một chút. " Cô một mình có được không?" Tư Thần Xuyên thấy công viên này còn chưa xây xong, dưới màn đêm cũng không có mấy ngọn đèn đường, phần lớn các nơi đều tối đen như mực. Ngay cả con đường dẫn đến nhà để xe cũng tối. Cô ấy là một cô gái, không sợ sao?
Chương 28: Đến nhà hủy hôn Bấm để xem "Tôi không phải người nhát gan." Giai Tịnh hiển nhiên không coi trọng hoàn cảnh như vậy, hoàn cảnh ác liệt hơn thế này, cô không biết đã đi qua bao nhiêu lần, đang muốn cởi dây an toàn. "Để tôi." Tư Thần Xuyên tới gần cô, hơi thở dễ chịu phà vào mặt. Ở khoảng cách gần, Giai Tịnh phát hiện ngũ quan của anh cực tốt, ngay cả làn da cũng rất mềm mịn. Tư Thần Xuyên nâng mí mắt lên, đôi mắt thâm sâu nghiêm túc nhìn cô, "Có thời gian nói cho tôi biết." "Được." Tư Thần Xuyên xuống xe trước cô, thay cô mở cửa xe, chờ sau khi cô xuống xe, lại đem túi xách treo lên vai cô, ngay sau đó, lại đem đồ vừa mua đưa cho cô. "Buổi tối đói bụng có thể ăn." Giai Tịnh vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt của anh, lại đưa tay nhận lấy. Ai ngờ.. Giây tiếp theo.. Ngón tay mảnh khảnh của cô không cẩn thận đụng phải tay Tư Thần Xuyên, xúc cảm mềm mại kia, làm cho trái tim cô đập thình thịch. Một cảm giác đặc biệt dâng lên trong lòng. Thấy cô tiếp nhận đồ đạc xoay người rời đi, Tư Thần Xuyên không nhịn được khẽ gọi một tiếng, "Giai Tịnh." "Ừ?" Giai Tịnh quay đầu lại, liền nghe thấy anh nói một câu: "Người vừa rồi, không phải bạn gái tôi." Giai Tịnh: ? "Là người tới cầu tình." Giai Tịnh: . "Tôi không thân với cô ấy." Giai Tịnh: "Ồ." "Cô trên đường cẩn thận." Tư Thần Xuyên nhàn nhạt thu hồi tất cả cảm xúc, không dấu vết, "Nếu như sợ, tôi gọi điện thoại nói chuyện với cô." "Không cần." Thấy bóng lưng cô gái dần dần biến mất trong tầm mắt, Tư Thần Xuyên trở lại trong xe, trong đầu xuất hiện, toàn là gương mặt nhu thuận lại lạnh lùng của cô. Giai Tịnh vừa mới đi vào gara dưới lòng đất liền cảm giác được điện thoại di động rung lên, cô lấy ra nhìn, là Tư Thần Xuyên gọi tới. "Tìm thấy xe chưa?" Giai Tịnh cảm thấy có chút buồn cười, "Vừa tìm được, anh còn chưa đi?" "Ừm, chờ cô đi chung." "Không cần, tôi đi ra từ lối B." Giai Tịnh ấn nút mở khóa xe, "Nghe thấy không? Tôi phải lái xe rồi." "Được, trên đường cẩn thận." Tư Thần Xuyên cúp điện thoại sau đó, lại gọi cho Trường Thanh, "Để trống thời gian buổi tối ra, tôi muốn đến nhà họ Lê một chuyến." Trường Thanh vừa nghe, lập tức kích động, "Thần gia, không lẽ ngài vì chuyện hôm nay, mà đi tìm Thư Kỳ tiểu thư tính sổ à? Thư Kỳ tiểu thư hẳn là không có ác ý mới đúng.." "Không phải tính sổ." "Vậy ngài là.. Rốt cục cũng hiểu được dụng tâm của lão gia tử? Muốn mời Thư Kỳ tiểu thư ngày mai cùng nhau đến bệnh viện thăm lão gia tử? Lão gia tử mà biết, chắc chắn sẽ rất vui!" Ánh mắt Tư Thần Xuyên nhìn về phương xa, giọng nói trầm ấm, "Tôi tìm chú Lê và dì Lê." "Ngài, không lẽ ngài đột nhiên nghĩ thông suốt, muốn tới nhà cầu hôn?" Trường Thanh vừa dứt lời, cũng cảm giác được đầu bên kia không vui, hắn mơ màng, "Vậy ngài đây là.." Ý gì chứ? "Hủy hôn." "Hủy, hủy hôn?" Trường Thanh thiếu chút nữa sợ hết hồn, sắc mặt thay đổi hẳn, "Thần gia, ngài không đùa với tôi đấy chứ?" Nhưng giọng điệu của Tư Thần Xuyên, nghe hoàn toàn không giống nói đùa! Trường Thanh nuốt nước miếng, sợ hãi nói, "Thần gia, hôn ước của ngài và Thư Kỳ tiểu thư là do thế hệ trước đặt ra. Đêm nay ngài đi hủy hôn, tương đương với đánh vào mặt nhà họ Lê. Giao tình nhiều năm của Nhà họ Lê vời nhà họ Tư sẽ xuất hiện vết nứt.." "Thư Kỳ tiểu thư là thiên kim duy nhất của nhà họ Lê, ngày thường nhiều người cưng chiều, yêu thương như vậy. Ngài đột nhiên đi hủy hôn.. Truyền ra ngoài, Thư Kỳ tiểu thư sau này làm sao lập gia đình? Mặt mũi nhà họ Lê để đâu?" Mấy chuyện này đều là vấn đề! Tư Thần Xuyên không nói gì, một đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn dòng xe bên ngoài. "Thần gia, tôi biết anh không thích Thư Kỳ tiểu thư, nói thật, tôi cũng không thích cô ấy, tôi cảm thấy cô ấy vừa làm bộ vừa giả tạo, ngược lại, tôi cảm thấy Giai Tịnh tiểu thư khiến người ta yêu thích hơn! Nhưng việc này không chỉ là chuyện riêng của ngài và Thư Kỳ tiểu thư, mà còn liên lụy đến hai đại gia tộc nhà họ Lê và nhà họ Tư.." Trường Thanh nhớ tới Tư lão gia tử trên giường bệnh, nếu ông ấy biết, nhất định sẽ tức đến ngất đi. "Thần gia, hay là ngài cân nhắc thêm?" Trường Thanh còn muốn tranh thủ thêm một chút. Nhưng Tư Thần Xuyên thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt mở miệng nói: "Chuẩn bị chút quà, tối nay đi." "Thần gia?" Trường Thanh biết vị gia này một khi đã quyết định, bất luận kẻ nào cũng không ngăn cản được, nhưng anh vẫn kiên trì, "Cho dù ngài không lo lắng về nhà họ Lê, không lo lắng giao tình của ngài và Lê ngũ thiếu, không lo lắng Thư Kỳ tiểu thư. Ít nhất cũng nên cân nhắc cảm nhận của lão gia tử?" Ông lão ngày đêm ngóng trông, chính là ngóng trông Thần gia cưới vợ sinh con, ông lão có thể ôm chắt cháu.. Kết quả chẳng những cháu chắt không còn, nhà họ Tư và nhà họ Lê trở mặt, ông lão còn gánh trên mình cái danh không giữ chữ tín. Ông lão làm sao chịu được? Thế nhưng Tư Thần Xuyên không đổi ý. Trường Thanh biết mình nói gì cũng là vô ích, bất đắc dĩ ở trong lòng thở dài. Hôn ước củA Xuyên gia sẽ không để ai làm chủ, ông lão ép quá, ngược lại phản tác dụng.. Muốn trách thì trách hành động hôm nay của Thư Kỳ tiểu thư.. Không chỉ không để lại cho Thần gia chút thiện cảm nào, ngược lại còn làm mất luôn cả hôn ước.. "Giấu ông trước, chờ ông khỏe hơn một chút, tôi sẽ tự mình nói cho ông biết." Ý củA Xuyên gia là, tiền trảm hậu tấu? Nhưng loại chuyện hủy hôn này, chỉ trong chốc lát sẽ truyền ra ngoài, đến lúc đó sau khi lão gia tử biết, vẫn sẽ nổi trận lôi đình. Chỉ hy vọng tin tức lan truyền chậm một chút, trái tim lão gia tử, không thể bị kích thích nữa.. Phía bên kia. Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì cuối cùng cũng ngóng được Giai Tịnh về nhà, hai người nhiệt tình kéo cô ngồi xuống bàn ăn, không ngừng gắp thức ăn cho cô. Lê Thư Kỳ bởi vì chuyện của lão gia tử mà khóc đỏ mắt, không dám ra ngoài gặp người, nói dối là đã ăn ở ngoài, trốn trong phòng không dám đi ra. Cô rất sợ sau khi cha mẹ biết chuyện này, sẽ có ấn tượng không tốt đối với cô.. Giai Tịnh ăn cơm tối xong, cùng cha mẹ nói chuyện một lát, lên lầu tắm rửa. Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì ngồi trên ghế sa lon thưởng thức trà, không lâu sau, đột nhiên có hạ nhân đến báo cáo. "Lão gia, phu nhân, Tư, Tư thiếu đến rồi!" Hạ nhân đến báo cáo có chút bối rối, bởi vì danh tiếng của Tư Thần Xuyên đặc biệt vang dội khắp giới thượng lưu. Nghe nói anh tàn nhẫn vô tình, máu lạnh tàn bạo, hai đạo hắc bạch một tay che trời, không chỉ hắn, những hạ nhân khác nhìn thấy vị gia này cũng sợ hãi.. Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì hai mặt nhìn nhau, ai, Tư Thần Xuyên? Tại sao anh ta lại đến đây? Chẳng lẽ.. Anh biết chuyện Tịnh Tịnh về nhà rồi? Tiêu rồi.. "Nhanh, mau mời cậu ấy vào." Lê Cẩm Hòa có chút trở tay không kịp, vội vàng nháy mắt với Tống Giai Kì, phải làm sao bây giờ? Quản gia Trần một khắc cũng không dám chậm trễ, tự mình đi dẫn đường. Rất nhanh, Tư Thần Xuyên dẫn đầu đi vào cùng các thuộc hạ. Người đàn ông dẫn đầu có gương mặt anh tuấn tuyệt luân, cặp lông mày kiếm bay lộ ra vài phần anh tuấn, con ngươi đen tản ra nhuệ khí sắc bén, một thân âu phục cắt may rất thích hợp với thân phận của anh. Cả người tựa như vương giả lăng bá thiên hạ, vừa xuất hiện đã mang theo khí thế cường đại, lãnh ngạo xuất chúng.