Cổ Đại Thiên Kim Nữ Tướng Quân - Liên Phúc

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Liên Phúc, 15 Tháng bảy 2020.

  1. Liên Phúc

    Bài viết:
    162
    Chương 20: Thanh Đàn Vỡ Đôi

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trờ về từ đình nhỏ, A Nhị Na trên tay mang theo hai mảnh đàn đã gảy làm đôi. Trông nàng thế này, căn bản là không giống với ngày thường, bây giờ lại vô cùng uy nghiêm, dáng vẻ dịu dàng thuần khiết bây giờ lại thay thành thương tâm. Cô cô đỡ nàng bước vào trong, chỉ dám đứng phía sau quan sát nàng, Thiên Nhạn không còn nguyên vẹn, dây đàn cũng đã đứt đoạn.

    Thật ra cô cô không hề bất ngờ về phản ứng của nàng. A Nhị Na từ nhỏ luôn tồn tại hai sở thích trái ngược nhau, nàng thích đánh đàn, thưởng nguyệt, thích được ở một mình. Nhưng nàng cũng thích được cưỡi ngựa, thi bắn cung. Từ nhỏ, nàng đã theo hai vị ca ca của mình học võ, tuy thông minh nên học khá nhanh nhưng thân thể yếu kém không thể học võ lâu dài, vì thế nàng chỉ đành đã từ bỏ thói quen ấy. A Nhị Na hiền diu, nhưng bản chất là người ở thảo nguyên, không cam chịu việc vô cớ bị xúc phạm bởi người khác. Với nàng, chỉ cần là nơi có ca ca, có phụ mẫu kẻ khác có là ai cũng không có tư cách. A Nhị Na cẩn thận dùng chiếc khăn mang theo bên người lau sạch sẽ Thiên Nhạn, bảo cô cô mang lại chiếc hộp rồi nhẹ nhàng đặt nó vào bên trong.

    "Cô cô, ta muốn ra ngoài"

    "Công chúa, muộn thế này nếu còn vào cung e là không tốt lắm. Sáng sớm ngày mai ta sẽ đưa người ra ngoài được không?"

    Dụ Quyên không phải đứa trẻ ương bướng, nàng đương nhiên hiểu chuyện.

    "Vậy.. Vậy thì bảo người đóng cửa lại, tối nay ta muốn nghỉ ngơi sớm, không muốn tiếp chuyện với kẻ khác"

    "Dạ. Ta sẽ chuẩn bị nước nóng, người vào tắm rồi nghỉ ngơi. Đêm nay tự ta sẽ canh gác bên ngoài"

    Dụ Quyên vẫn chưa vội, tranh thủ chút thời gian cô cô đi chuẩn bị, nàng chuẩn bị bút mực viết đôi dòng gừi cho phụ mẫu, bảo họ không cần lo lắng, chăm sóc thân thể thật tốt rồi để bồ câu đưa thư mang đi. Kì thực, nàng không muốn ở lại nơi đây. Trước kia vì lo nghĩ cho bách tính hai bên, nàng không muốn chiến sự liên miên xảy ra nên mới nhận lời hòa thân. Nhưng thời khắc này, dường như không như những gì nàng muốn. Nàng, nên làm gì mới không khiến giao hảo hai bên mâu thuẫn, còn bản thân thì nhanh chóng được giải thoát. Những suy nghĩ đó chìm sâu vào trí óc nàng, rồi trước mắt một màu tối đen, cứ thế qua đi hai canh giờ.

    Cô cô sau khi chuẩn bị nước nóng thì nàng đã bảo ra ngoài, không hiểu sao trong lòng luôn thấp thỏm không yên. Lúc này, có bóng dáng người đi vào.

    Cô cô thấy người đó tâm trạng liền chán ngấy vô cùng.

    "Vương gia"

    "Nàng ấy ở bên trong"

    "Công chúa.. Vương phi đang nghỉ ngơi bên trong. Xin Vương gia ngày mai lại đến"

    "Nghỉ ngơi? Thế để đèn làm gì?"

    Cô cô bất chợt quay người, thế mà bà ấy vẫn không để ý điểm này.

    Long Dĩ Đàm thấy gương mặt lo lắng tột độ của bà ấy liền hiểu ra mọi việc. Chàng đẩy cửa nhanh chóng tiến vào trong, theo sau là cô cô. Giường ngủ không hề có người, chàng nhanh chân bước ra phía sau, nơi đó là phòng tắm của nàng. Long Dĩ Đàm không đi tiếp nữa, quay lưng lại bảo cô cô nhanh đi kiểm tra xem

    Cô cô vừa vào liền hốt hoảng

    "Công chúa, công chúa, mau tỉnh lại"

    "Người đâu, mau truyền thái y"

    Long Dĩ Đàm nghe thấy thế, liền lập tức truyền thái y đến.

    Cô cô chật vật mặc lại y phục cho nàng nhưng thân thể ốm yếu không thể đưa nàng ấy ra ngoài. Long Dĩ Đàm vẫn chưa thấy hai người bọn họ ra ngoài, trong lòng không yên liền lên tiếng

    "Sao rồi?"

    "Vương gia. Ta không thể đưa vương phi ra ngoài"

    Long Dĩ Đàm không ngần ngại, đôi tay của chàng nhanh chóng mở toang cánh cửa, A Nhị Na vẫn còn bên trong bể tắm. Long Dĩ Đàm bước vội, vạt áo theo tốc độ của chàng mà di chuyển không ngừng. Một thân hắc y theo chàng bước xuống nước, một cánh tay choàng qua vòng lưng nhỏ bé của nàng, một tay còn lại theo kiểu bế công chúa đưa nàng ra ngoài. Bên ngoài thái y đã có mặt, Long Dĩ Đàm vội vã ra lệnh

    "Nhanh, mau kiểm tra nàng ấy"

    "Dạ"

    Thái y bê hộp dụng cụ sang cạnh giường, dùng một miếng vải trắng cẩn thận đắp lên tay nàng rồi bắt mạch. Thái y sau một hồi mới quay ra báo với Long Dĩ Đàm

    "Cao Vương điện hạ, vương phi thân thể từ nhỏ yếu kém, không nên chịu tổn thương nào. Cộng thêm việc vương phi vừa ngâm nước lâu, cơ thể đã nhiễm phong hàn. Thần sẽ kê ít thuốc, vương phi uống thuốc này vài ngày sẽ ổn thôi"

    Long Dĩ Đàm phất tay

    "Ngươi mau đi kê thuốc cho nàng ấy đi"

    Long Dĩ Đàm thấy cô cô đứng đó thì hỏi tiếp

    "Từ nhỏ đã yếu vậy sao?"

    "Vâng. Từ nhỏ thân thể vương phi đã yếu. Cộng thêm việc năm vương phi lên tám tuổi, một bộ phận ở Bách quốc tạo phản, đem quân đánh thẳng vào thành. Vương thượng không kịp chuẩn bị nên trong thế bị động, vương phi đã lao vào đỡ cho vương thượng một nhát kiếm. Từ đó.. sức khỏe nàng ấy càng lúc càng yếu dần.. Cũng may là vương thượng luôn đi tìm thần dược nên bệnh tình vương phi mới khởi sắc"

    Long Dĩ Đàm trầm ngâm nghe cô cô kể chuyện, thật không ngờ người trói gà không chặt như nàng ấy, lại sẵn sàng lao vào mũi kiếm để bảo vệ phụ thân. Khó trách, khi chiều nàng lại có phản ứng bất ngờ đến thế.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng một 2022
  2. Liên Phúc

    Bài viết:
    162
    Chương 21: Ta Không Nên Đánh Nàng

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vương gia.. Nô tì.."

    Long Dĩ Đàm mắt đang nhìn A Nhị Na liền nhếch mắt nhìn cô cô, thấy dáng vẻ ấp úng, muốn nói rồi lại thôi của bà liền ra lệnh bảo

    "Nói đi"

    "Thứ lỗi cho lão nô hồ đồ. Nhưng vương gia và vương phi dẫu sao cũng đã kết phu thê.. Xin vương gia đừng bỏ mặc vương phi"

    Long Dĩ Đàm nghe xong thì không nói gì nữa. Nàng ấy đúng thật bây giờ là thê tử của chàng. Không yêu thương cũng không thể vô tình tránh né. Vương phi của chàng vốn là công chúa lá ngọc cành vàng của Bách Quốc, xa xôi đến đây để gả cho chàng. Long Dĩ Đàm nhìn nàng liền nhớ đến mẫu thân của chính mình. Mẫu thân nàng không phải cũng oan ức qua đời sao, thảm cảnh đó tốt nhất là không nên tái diễn.

    "Đó là vương phi của ta. Tự ta biết"

    Nói rồi chàng đứng dậy, chân bước 2 bước liền quay lại nhắc nhở với cô cô

    "Khi nào nàng ấy tỉnh sai người báo cho bổn vương"

    "Dạ. Điện hạ"

    Long Dĩ Đàm rời khỏi, cô cô ở lại phòng theo lời ngự y căn dặn mà chăm sóc vương phi. Thân thể yếu kém như nàng nên được chăm sóc kĩ lưỡng, đám nha hoàn trong viện đều bị cô cô bảo đi làm việc khác. Chăm sóc A Nhị Na phải do đích thân bà ấy làm mới có thể yên tâm được. Không đầy hai canh giờ sau A Nhị Na đã tỉnh lại, không gian im ắng phía cuối giường còn có cô cô đang ngủ. A Nhị Na xoa xoa hai vầng thái dương, cảm thấy cả đầu nặng nề khó chịu, nàng muốn ngồi dậy nhưng lại chao đảo không vững nên vô tình phát ra tiếng động. Cô cô giật mình thức giấc.

    "Người tỉnh rồi sao?"

    Chợt cô cô nhớ ra gì đó, liền lập tức căn dặn

    "Người đâu mau mang canh hầm vào đây cho vương phi, sẵn tiện mau báo cho vương gia"

    A Nhị Na nhăn mày khó chịu

    "Báo cho chàng ấy làm gì?"

    "Ây da, công chúa. Người ấy là vương gia, người là vương phi, có thế nào cũng không thể quá mức cứng rắn được mà?"

    A Nhị Na sắc mặt tái nhợt, gương mặt tiều tụy không có chút hồng hào, cả ngời uể oải chán chường. A Nhị Na cũng không có ý phản bác, nàng vốn là người ngoài lạnh trong nóng, tuy lời nói mạnh mẽ nhưng trong lòng lại mềm mỏng không nỡ.

    "Thật ra khi đó phát hiện người ngất xỉu, vương gia đã đưa người ra ngoài còn cho người chăm sóc người nữa, chỉ là.."

    "Chỉ là gì thế?"

    "Công chúa, lần sau người đừng đến tiểu đình đó nữa.. Nơi đó.."

    "Nơi đó là dành cho Dụ tướng quân sao?"

    "Dạ. Vương gia là người không mấy cầu kì, hoa mỹ, nơi đó vừa đẹp vừa thoải mái là nơi mà Dụ tướng quân mỗi khi đánh trận trở về thường xuyên lui tới"

    A Nhị Na cười nhẹ, nàng gật đầu tỏ ý

    "Chấp niệm của chàng ấy quá sâu, trách ta hồ đồ rồi"

    Long Dĩ Đàm rất nhanh sau đó đã đến nơi, chàng đã đổi y phục, ánh mắt thận trọng quan sát vương phi của mình.

    A Nhị Na thấy chàng đến, nàng lay người muốn ngồi dậy nhưng yếu ớt không còn sức lực thì liền nghe tiếng của chàng

    "Không cần hành lễ, nàng nghỉ ngơi đi"

    Bọn họ là phu thê, A Nhị Na thân thể ốm yếu, Long Dĩ Đàm đến thăm chưa kể hai người bọn họ trước đó có vài điều còn chưa kịp nói ra. Thời khắc này tuy không mấy thích hợp nhưng tâm trạng cả hai đã phục hồi những cảm giác tiêu cực, vẫn nên nói chuyện với nhau. Cô cô đứng dậy muốn ra ngoài thì tiểu nha hoàn kia liền mang canh hầm đến.

    "Vương phi, người mau dùng canh ạ"

    A Nhị Na vươn người, đôi tay khẳng khiu muốn nâng chén canh, nhưng Long Dĩ Đàm đã nhanh hơn nàng một bước. Chàng cầm lấy chén canh rồi bảo nha hoàn kia ra ngoài canh gác, cũng chỉ nói hai từ "Để ta"

    Long Dĩ Đàm cẩn thận thổi từng ngụm canh cho A Nhị Na, khung cảnh này khiến nàng có chút bối rối. A Nhị Na hớp được vài muỗng, không thể kìm nén được nữa ho vài tiếng rồi ngập ngừng bắt chuyện

    "Ta.. Thật ra chàng không cần phải làm thế"

    Tay Long Dĩ Đàm có chút khựng lại, rồi sau đó tiếp tục bón canh cho nàng

    "Ta.. đúng thật không nên đánh nàng"

    A Nhị Na đến nước này thật sự chỉ có thể cười trừ, nàng nói một ý sao qua tai chàng lại biến thành ý khác rồi. Long Dĩ Đàm ngước mắt, đôi mắt hoàn toàn không hiểu nàng ấy vì sao lại cười như thế

    "Nàng sao thế?"

    "Ý ta là, chàng không cần đút canh cho ta, cứ để đó lát nữa ta sẽ tự uống"

    "Không sao"

    "Nàng, không còn đau nữa chứ?"

    A Nhị Na nhìn chàng, trái tim nàng có chút phức tạp. Chàng ấy đối với Dụ Quyên trước đây vẫn luôn ân cần, quan tâm như thế sao? Nhưng chẳng phải trong tim chàng ấy luôn có sự phân định rạch ròi giữa nàng và Dụ Quyên, vậy nàng trong mắt chàng có bao nhiêu phần đáng để chàng lưu tâm? A Nhị Na tự giờ khắc này, liền cảm thấy bản thân có những suy nghĩ không giống ngày thường.. Dòng suy nghĩ vẫn vơ khiến A Nhị Na quên đi câu hỏi của chàng, còn Long Dĩ Đàm thì vẫn mong ngóng nghe được câu trả lời.

    Long Dĩ Đàm nheo mày, cái nheo mày đó đánh thức nàng. A Nhị Na lúng túng

    "À.. à.. ta ổn rồi, không còn đau nữa. Chàng không cần lo đâu"

    "Ừ, ta xin lỗi"

    A Nhị Na bé nhỏ, gật gật đầu. Cảnh tượng này đối với nàng đúng thật là có chút ngượng ngùng. Nàng cũng không còn quá mức tức giận vì chuyện hôm đó, dẫu sao cũng có vài nơi không nên đến mới đúng.

    Cứ nằm mãi cũng không được, A Nhị Na đành mượn sức của Long Dĩ Đàm để ngồi dậy. Nàng có hơi nhức đầu, xoa xoa hai huyệt thái dương. Lúc này phía trước điện nàng nghỉ ngơi có tiếng bước chân truyền đến. Giọng nói the thé của công công vang lên

    "Cao Vương điện hạ và Vương phi mời tiếp chỉ"

    Ánh mắt A Nhị Na dần trở nên tối lại, giờ khắc này không biết lại có chuyện gì ập đến, bộ dạng này thế này không phải lại sẽ gây nên đàm tiếu trong miệng đám người kia sao! Nhưng khác với A Nhị Na, Long Dĩ Đàm vẫn vô cùng bình thản bón canh cho nàng. Nàng tiếp nhận nó nhưng cũng ngơ ngác nhìn chàng, thánh chỉ đến tận nơi còn có thể ung dung đến thế thì nàng mới thấy lần đầu. Sau muỗng canh đó, Long Dĩ Đàm thong thả bỏ chén xuống, chàng lấy áo choàng của mình khoác lên người nàng, dìu nàng ra ngoài cùng chàng tiếp chỉ.

    Đám nha hoàn đã quỳ sẵn trong điện, hai vị chủ nhân của bọn họ lúc này mới miễn cưỡng xuất hiện. Công công trộm mắt nhìn hai người bọn họ, đánh giá một lượt rồi an phận đọc thánh chỉ.

    Trong thánh chỉ bảo ngày mai trong cung sẽ tổ chức yến tiệc mừng đại hôn của Vương gia và vương phi, bảo hai người bọn họ ngày mai nhập cung.

    Cũng không thể làm gì khác, hai người bọn họ đều đồng thanh hô "Nhi thần tiếp chỉ"

    Công công trao thánh chỉ đến tay Cao Vương điện hạ, rồi sau đó không nán lại lâu, lui ra ngoài.

    Sáng nay, trời trở gió lớn, tuyết không ngừng rơi, phủ trắng mái đầu của cả hai người. Tiết trời xuân thế này lại có tuyết rơi, tiếc là thân thể của nàng không cho phép việc nàng đứng bên ngoài thưởng thức nó. Sáng sớm ngày mai lại phải vào cung theo thánh chỉ, nếu còn không mau dưỡng sức e là nàng sẽ ngất xỉu trên đường mất.

    "Nàng vào trong nghỉ ngơi đi. Ta có việc cần giải quyết"

    Long Dĩ Đàm căn dặn nàng hai câu, thường ngày vào lúc này chàng sẽ xử lý công vụ. Tuy hoàng thượng trong mắt không hề có chàng, nhưng trong những đứa con của người thì Long Dĩ Đàm là người thông minh nhất, cũng trách nhiệm nhất. Một phần công vụ do thế cũng sẽ để chàng giải quyết. Xử lý những việc trong phủ, hay việc tại các huyện lớn nhỏ, thậm chí còn quản cả việc từ biên cương. Căn bản là không có nhiều thời gian cho những việc khác, chỉ riêng Dụ Quyên mới có thể khiến chàng ấy lao tâm bất chấp lao lực. Sớm nay trước khi nhận được tin nàng tỉnh, thì biên cương có báo lại vài động tĩnh của Thiền Uy quân, tập trung số lượng lớn, tập dợt quân khác hẳn ngày thường. Long Dĩ Đàm cho rằng vì hiện tại Dụ Quyên đã trở về nên những việc như thế càng nên quản, nếu không hậu họa e là không thể ngờ được.

    "Vương gia" Tiếng kêu của A Nhị Na làm chàng ngừng bước

    "Có việc gì thế?"

    "Chàng.. Đừng quá lao lực nhé"

    "Ừ"

    A Nhị Na nhìn bóng lưng chàng ngày càng rời xa, nàng được cô cô dìu vào bên trong

    "Vương phi, nên nghỉ ngơi rồi. Ngày mai người còn phải tiến cung nữa đó"

    A Nhị Na vui vẻ gật đầu, nàng nằm xuống rồi cứ thế an yên chìm vào giấc ngủ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng một 2022
  3. Liên Phúc

    Bài viết:
    162
    Chương 22: Phu Thê Đồng Lòng

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng một 2022
  4. Liên Phúc

    Bài viết:
    162
    Chương 23: Quan Tâm

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng một 2022
  5. Liên Phúc

    Bài viết:
    162
    Chương 24: Huyết Tẩy Dụ Gia

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng một 2022
  6. Liên Phúc

    Bài viết:
    162
    Chương 25: Máu Chảy Thành Sông (1)

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi yến tiệc lúc này gần như đã tàn, người đã tản về gần hết. Trông A Nhị Na lúc này có vẻ khá thoải mái, nàng cứ tưởng hôm nay đi sẽ phiền phức lắm, cũng không nghĩ là đám người đó không dám quá trớn trước mặt Long Dĩ Đàm, lại còn có thể thưởng thức mỹ vị như thế. Xem ra cũng không tồi.

    Vào lúc nàng và Long Dĩ Đàm chuẩn bị đi về, thì bóng dáng Tự Nguyên lại hớt hải chạy vào. Gương mặt thường ngày luôn luôn hớn hở, nay lại tái xanh, Tự Nguyên gấp gáp muốn nói gì đó với Long Dĩ Đàm nhưng chợt nhớ ra A Nhị Na đang có mặt tại đây, có hơi sững người. Long Dĩ Đàm thấy vậy, trong lòng dự đoán có lẽ đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng nên bảo A Nhị Na ra ngoài chờ chàng. A Nhị Na cũng không nghĩ nhiều, những chuyện trong triều chính nàng đúng thật là nên tránh mặt. A Nhị Na nhanh chóng ra ngoài không làm phiền đến hai người bọn họ.

    Long Dĩ Đàm thấy A Nhị Na đi khỏi, mới hỏi Tự Nguyên

    "Xảy ra chuyện gì rồi?"

    "Điện hạ. Hôm nay hoàng thượng cho triệu tập các vị triều thần gấp. Còn có cả Cẩm y vệ nữa"

    "Liêu Nhiệm? Hắn về đây làm gì?"

    "Tạm thời vẫn chưa biết. Nhưng mà đến giờ này vẫn chưa bãi triều"

    Long Dĩ Đàm ngẫm nghĩ một lúc cũng không thể biết được rốt cuộc hoàng thượng muốn làm gì. Bình thường lão ta xem việc thượng triều là một gánh nặng, có thể đẩy cho ai thì xem như là kẻ đó xui xẻo. Hôm nay lại tự mình muốn thiết triều, thời gian lâu như thế chắc chắn là có chuyện chẳng lành.

    Long Dĩ Đàm phân phó cho Tự Nguyên nhanh chóng đưa vương phi hồi phủ nghỉ ngơi, còn chàng sẽ tự mình vào triều.

    Long Dĩ Đàm không có thời gian làm việc khác, tức tốc di chuyển đến chính điện. Nhưng vị công công bên ngoài lại cật lực ngăn cản chàng, bảo rằng hoàng thượng có việc quan trọng đang bàn với các đại thần. Không cho phép người khác vào quấy rầy.

    Lời này đúng là khiến cho Long Dĩ Đàm không thể nhịn được, lão ta bỏ mặc triều chính không quản. Nay lại kêu gọi các vị đại thần như thế này lẽ nào là chuyện tốt. Long Dĩ Đàm không thể nhẫn nại lâu, một cước liền khiến cho công công lăn xuống chục bậc cầu thang. Binh lính đứng canh phía bên ngoài cũng không có ý dám cản chàng, Long Dĩ Đàm thẳng tay đẩy cửa đi vào.

    Mấy vị quan trong triều nghe thấy có động tĩnh thì quay lại nhìn, thấy chàng một thân đi tới liền nổi lên xì xầm. Long Dĩ Đàm cũng không thể hiểu bọn họ đang nói tới việc gì, vẫn hành lễ với hoàng thượng một cái rồi nhìn vào chiếc mũ của thừa tướng, trong lòng liền hiểu đã xảy ra chuyện gì. E là thừa tướng không thể chấp nhận nổi cách hành sự của ông ta mới quyết định như thế, Long Dĩ Đàm cảm thấy không có một vị quan anh minh như thế thì trong thâm tâm liền cảm thấy tiếc nuối.

    Hoàng thượng cất tiếng hỏi chàng.

    "Không phải ta cho người canh gác bên ngoài rồi sao? Ngươi vào đây làm gì?"

    "Ta chỉ là muốn biết hoàng thượng đang có việc gì muốn thượng triều mà phải đợi lúc ta không có mặt"

    "Hừ! Ngươi nói xem? Thôi, đợi lát nữa ta cho ngươi xem kịch hay vậy"

    Long Dĩ Đàm nhíu mày khó hiểu, rốt cuộc từ lúc sáng đến bây giờ đã xảy ra những gì mà tin tức đều bị phong tỏa lại. Người của chàng lại không thể nhận được gì? Bây giờ lại bảo có kịch hay, trong lòng không khỏi hoài nghi một phen.

    Long Dĩ Đàm trước giờ là kiểu người đứng trước mũi đao cũng không thấy sợ, bao giờ cũng sẽ bình tĩnh tìm cách giải quyết. Trong lòng từ nhỏ vì thiếu đi hơi ấm tình thân lại sống cùng với một người mẫu phi đầu óc không bình thường, đã tự luyện cho mình một thân bản lĩnh. Vì từ lúc nhỏ chàng đã được chứng kiến âm mưu chốn hậu cung, trên chiến trường. Chàng biết chàng không có gia thế lại không có sự hậu thuẫn, nếu không mau trưởng thành sẽ không thể bảo vệ được ai cả. Nhưng giờ khắc này, trong lòng chàng rốt cuộc là vì sao lại không yên đến thế. Tựa như sóng vập từng cơn vào tim vậy, luôn thấp thỏm, lo lắng không yên.

    A Nhị Na ngồi bên trong kiệu, người điều khiển ngựa là Tự Nguyên. Nàng vẫn nhớ dáng vẻ chàng ấy gấp gáp đến đại điện, không nhịn được tò mò liền hỏi Tự Nguyên.

    "Tự Nguyên, Cao Vương điện hạ có phải có việc gì rất gấp không?"

    "Vương phi, cái này thuộc hạ cũng không biết nữa"

    "Ngươi mau nói cho ta đi. Ta sẽ không nói lại với chàng ấy đâu"

    "Thuộc hạ.. Ây da, chuyện là hôm nay hoàng thượng đột nhiên tổ chức thiết triều, kêu gọi các vị quan đều đến. Chuyện này có hơi khác lạ so với thường ngày, điện hạ lo lắng không yên nên mới đến đó"

    A Nhị Na không hỏi nữa, nàng từng nghe cô cô kể về hoàng thượng Chấn Thiên quốc, nàng cũng biết thường ngày người thực sự giải quyết công vụ chính là Long Dĩ Đàm. Hôm nay đúng thật là có khác biệt.

    "Tự Nguyên"

    "Dạ vương phi"

    "Ta cứ cảm thấy không ổn trong lòng"

    "Ngươi mau đi điều tra xem xem có chuyện gì không, như thế còn có thể nhanh chóng báo cho chàng ấy biết. Tự ta trở về được"

    Tự Nguyên nghe nàng nói thì thấy có lý, nhưng bảo hắn bỏ vương phi giữa đường rồi đi thì dọa chết hắn rồi.

    "Không sao vương phi, A Thất đang đi nghe ngóng tình hình rồi. Thuộc hạ đưa người về phủ trước sau đó sẽ đi hội họp với A Thất"

    A Nhị Na cảm thấy trong lòng khó chịu nhưng cũng không thể làm gì khác

    "Được"

    Liêu Nhiệm ngồi trên lưng ngựa, phía sau là cẩm y vệ và binh tướng triều đình. Hắn tốt xấu gì cũng từng là bằng hữu cùng Dụ Quyên học tập rồi trưởng thành. Hai người tuy đi hai hướng khác nhau nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ giữ liên lạc với nhau, giờ đây hắn lại dẫn người tận tay giết chết người thân của nàng. Nhưng Dụ Quyên bước chân vào con đường trở thành phản đồ thì không còn đường lui, hắn lại là cẩm y vệ vô tình nhất, lãnh khốc nhất. Xem ra đời này là nợ nàng ta một mạng vậy.

    Còn Dụ Quyên lúc này vẫn chưa hay biết gì, nàng đang trên đường trở về Dụ gia. Nhưng không hiểu sao hôm nay trong lòng nàng lại sinh ra nhiều loại cảm giác khó hiểu, có chút bồn chồn lại có chút lo lắng. Nàng vốn nghĩ vì nàng nghĩ nhiều vào chuyện tạo phản nên mới như thế.

    Bóng đen bỗng chốc vụt qua trước mặt Dụ Quyên, ngựa của nàng bị chao đảo rồi dừng lại. Dụ Quyên lúc này chưa kịp định hình lại thì bị một thân ảnh áo đen ôm nàng vào một góc. Nàng hốt hoảng quay lại thì thấy ngựa của nàng vì hoảng sợ đã chạy theo hướng ngược lại.

    Dụ Quyên kinh hãi trong lòng, thủ pháp kẻ này thực sự rất lợi hại, khinh công lại vô cùng tốt. Nàng thế mà từ trên ngựa lại bị hắn hạ gục, đem nàng vào một góc như thế. Dụ Quyên nhanh tay rút kiếm đánh với hắn, nhưng thủ pháp hắn kì quái, trong chớp mắt liền phá vỡ các chiêu thức của nàng. Dụ Quyên lúc này lùi ra sau, mượn tảng đá phía sau lấy đà lao thẳng về phía trước, thanh kiếm trong tay nàng liên tục thay đổi chiêu thức tấn công, hắc y nhân cũng không kém. Hắn vừa bước về phía sau tránh sự truy đuổi của nàng, mũi kiếm của hắn linh hoạt cản tránh sự tấn công của nàng. Dụ Quyên tay phải dùng kiếm, tay trái chống vỏ kiếm xuống đất, xoay người trên không trung, mũi kiếm như muốn lấy mạng hắc y nhân. Nhưng hắn lại phối hợp với chiêu thức của nàng, cả người ngả hẳn về phía sau, rồi bật dậy đứng cách nàng một khoảng. Mũi đao của hai người hướng về đối phương.

    Lúc này, hắc y nhân mới tự mình tháo mặt nạ. Hắn quỳ một gối, chắp tay rồi nói

    "Khương Hàn - đại đồ đệ của Điệp Hắc Môn tham kiếm chủ nhân"

    Dụ Quyên không khỏi giật mình, nàng hỏi lại

    "Ngươi là đại sư huynh của A Vân?"

    "Là thuộc hạ"

    Dụ Quyên nghe thấy thế thì yên tâm hẳn ra. Nàng từng nghe A Vân kể về người này, tự bản thân đoán chừng là người cẩn trọng, hành sự thông minh. Nhưng hắn của bây giờ khiến nàng khó hiểu.

    "Ngươi muốn làm gì?"

    "Thuộc hạ muốn đưa người về Điệp Hắc Môn"

    Khương Hàn ngước mắt nhìn Dụ Quyên, thấy nàng vẫn còn bày ra dáng vẻ chưa hề biết gì thì nói tiếp

    "Người tạm thời đừng về Dụ gia"

    Lúc này Dụ Quyên có thể biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện rồi, trong lòng càng nghe nói lại càng lo lắng không yên.

    "Rốt cuộc là có chuyện gì rồi"

    Khương Hàn cũng không biết nên nói những gì bây giờ.

    "Khương Hàn, nếu ngươi không nói tự ta sẽ đi tra"

    "Người không được đi, chủ nhân"

    Dụ Quyên đối mặt với ánh mắt thành khẩn của Khương Hàn, gương mặt nàng dần biến sắc, lẽ nào Dụ gia có chuyện lớn rồi.

    "Không được. Ta phải quay về"

    Chưa đợi Dụ Quyên đi, Khương Hàn đã ngăn cản nàng gắt gao. Dụ Quyên trong lòng lúc này có thể tự liệu được những gì xảy ra rồi, nhưng sao nàng có thể để thuộc hạ của nàng gặp nạn vì nàng được chứ. Nước mắt nàng trào ra thật rồi, phải, nàng không được bỏ mặc bọn họ ở nhà gặp nguy hiểm, nàng phải trở về, nhất định phải trở về. Nhưng Khương Hàn thừa biết một điều, nếu lúc này trở về ngoại trừ việc nộp mạng cho hoàng đế thì không còn gì khác. Thuộc hạ trong Dụ gia không phải kẻ tập võ lâu năm, thân thể yếu kém vô cùng, gặp phải cẩm y vệ thì không thể nào sống sót được ai cả.

    Bọn họ nhất định đang ôm cây đợi thỏ, nên Khương Hàn nhất định sẽ không để Dụ Quyên trở về.

    "Chủ nhân, người nên nhớ, là bọn họ có nợ với chúng ta. Tuyệt đối không được nộp mạng oan uổng"

    Dụ Quyên nước mắt tắm ướt cả gương mặt, thất thần hỏi chàng

    "Bọn họ sao rồi"

    "Thuộc hạ vừa nghe ngóng được, không ai sống sót nữa. Cẩm y vệ đều đang đi tìm người, binh lính đang ở Dụ gia đợi người trỏ về. Chủ nhân, người trở về an toàn là phúc phần. Không nên nộp mạng mới đúng"

    "Đám người bọn họ là gia nhân của ta, ta chưa từng để bọn họ tổn thương một chút. Dựa vào đâu lại có thể tắm máu Dụ gia ta cơ chứ"

    Nàng không nhịn được uất ức trong lòng. Thế là đến cuối cùng, nàng lại không thể đưa bọn họ thành công ra ngoài, không thể thành công bảo vệ bọn họ an toàn tránh qua khỏi bão táp này. Là nàng nợ bọn họ một mạng, Dụ Quyên tự mình chém vào cơ thể một vết thương, rồi hai vết thương, vết máu cứ càng lúc càng nhiều. Khương Hàn hoảng hốt ngăn cản nàng, dùng tay đánh vào phía sau cổ nàng. Dụ Quyên ngất đi, Khương Hàn nhanh chóng ôm nàng rời khỏi nơi đây.

    Căn cứ Điệp Hắc Môn ở dưới chân núi, đi sâu vào bên trong là rừng cây chằng chịt, bọn họ theo cơ quan được tạo lập từ rất lâu về trước mà vào đến hang động. Nơi đây có thể nói là vô cùng an toàn để trốn, nhưng không thể ở lại quá lâu, vì dù thế nào cũng không thể ngăn cản được sự lục soát từ đội quân lớn mạnh của triều đình.

    Bên trong A Vân, Tiết Khiêm, A Sứ và Dung Y đều đã có mặt sẵn. Bọn họ nhìn thấy đại sư huynh trở về trên tay còn bồng cả chủ nhân thì tạm thời yên tâm. Dung Y vốn là người hành y, trong một lần cả làng bị tàn hại bởi chiến tranh, nàng may mắn được A Sứ - đồ đệ nhỏ tuổi của Điệp Hắc Môn cứu, từ đó vì để báo ơn, nàng đã ở lại tại nơi đây. Thấy Dụ Quyên trên người nhiều vết thương, liền băng bó, chữa trị cho nàng.

    Tiết Khiêm là đệ tử nữ của Điệp Hắc Môn, thấy Dụ Quyên như thế thì hỏi

    "Chủ nhân bị phát hiện rồi sao?"

    "Là chủ nhân tự làm"

    "Hả"

    Không ai có thể không bất ngờ với lời hồi đáp này của Khương Hàn, nhưng sự thật là như thế

    "Chủ nhân cảm thấy có lỗi với thuộc hạ trong nhà. Nên tự trách phạt mình"

    Nghe xong lời đó, ánh mắt bọn họ nhìn Dụ Quyên đúng thật là đổi khác. Dẫu sao cũng là nữ tử cầm binh trên chiến trường, nghĩa khí chưa từng thua kém bất kì ai. Bọn họ nghe thấy thế thì gật gù, tỏ ý hài lòng nhưng cũng chất chứa nỗi niềm không đành lòng.

    A Vân thở dài một tiếng, không thể ngờ kế hoạch của bọn họ trong phút chốc liền biến thành như thế này. Đại thù vẫn chưa báo được, mà Dụ gia lại lần nữa phải lấy máu tế cho triều đình. Dẫu sao ngay từ lúc bắt đầu kế hoạch báo thù này bọn họ đã định trước việc phải bỏ mạng, định trước việc chạy trốn trong tháng năm dài. Điều nên đến thế nào cũng sẽ đến. Giờ đây mỗi một giấc ngủ, mỗi một miếng ăn của bọn họ đều vì đại thù chưa báo. Tháng năm sau này tất cả nên một lòng một dạ, cùng chủ nhân mới của bọn họ rửa nỗi nhục cho gia tộc.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng một 2022
  7. Liên Phúc

    Bài viết:
    162
    Chương 26: Máu Chảy Thành Sông (2)

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Liên Phúc

    Bài viết:
    162
    Chương 27: Nàng Phải Bình An Thì Ta Mới Yên Tâm Được

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dụ Quyên cùng Khương Hàn theo lối đi mà cẩn thận về lại sơn động của Điệp Hắc Môn. Ánh mắt nàng không còn tia đau khổ nào nữa, tựa như không còn khổ ải nào có thể đến với nàng lần nữa. Dụ Quyên cắn chặt môi, máu bật ra có chút vị tanh. Bàn tay nắm lấy thanh dao bên hông mỗi lúc mỗi chặt cứng.

    Dụ Quyên nhìn thấy được rồi, nhìn được người thân của nàng rồi, cũng nhìn thấy được cả gương mặt tàn ác mà hoàng thất đã mang lên rồi.

    Bước vào bên trong, đám người Điệp Hắc Môn trong lòng không khỏi lo âu. A Vân hai chân không ngừng qua lại, tay nắm chặt thành quyền xếp chồng lên nhau, miệng vẫn còn lẩm bẩm

    "Sao vẫn chưa quay về?"

    Tiết Khiêm lại không giống A Vân, nàng ấy bình tĩnh hơn, trong lòng không khỏi hoang mang nhưng lại không để lộ một chút lo lắng gì cả. Chỉ là cứ nhìn thấy nha đầu A Vân đi qua đi lại trước mặt nàng thì thật sự rất phiền.

    "A Vân. Muội đừng có đi qua đi lại trước mặt ta nữa được không?"

    A Vân giật mình, quay lại nhìn Tiết Khiêm, thấy nàng ta lườm mình thì thở dài một hơi, rồi ngồi xuống ghế bên cạnh Tiết Khiêm.

    "Sư tỷ, ai da.. là ta lo lắng cho hai người họ mà"

    Tiết Khiêm vừa nghĩ lúc nãy người ủng hộ hai người bọn họ ra ngoài cũng là nàng, bây giờ người lại thở dài trầm ngâm cũng là nàng thì chán nản không buồn đáp lời.

    Không gian đầy sự lo lắng, chật vật bao trùm lấy bọn họ. Kể ra thì lần đầu tiên bị triều đình phát lệnh truy bắt đáng sợ hơn bọn họ tưởng tượng nhiều. Cho dù đó có là những người từng đi lấy mạng kẻ khác không cần chần chừ, là những sát thủ trong bóng đêm, thì trốn tránh và ẩn nấp vẫn luôn làm cho tất cả trong lòng không khỏi náo động một phen.

    Nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài, tất cả như một thói quen mà nắm chặt trường kiếm trong tay, ánh mắt giao nhau vô cùng đáng sợ. A Sứ một tay chắn trước người Dung Y, cẩn thận tiến ra phía trước, khi nhìn thấy người đến là Dụ Quyên và Khương Hàn thì trong lòng mừng rỡ không thôi. A Vân thở phào nhẹ nhõm, tay nàng không ngừng vỗ vỗ đầu, cuối cùng cũng đã trở về an toàn rồi.

    Dụ Quyên bước vào bên trong, liền nhìn thấy bọn họ đã xếp hàng sẵn đợi nàng. Dụ Quyên tiến thêm một bước, bọn họ ngay lập tức quỳ một chân, hai tay chắp lại hành lễ

    "Chủ nhân"

    Nàng quay đầu nhìn, Khương Hàn cũng như thế.

    Trước giờ nàng làm tướng quân cũng không mấy nể trọng lễ tiết rườm rà, thói phóng khoáng lại tùy tiện của nàng cảm thấy vô cùng phiền phức khi ai đó cẩn trọng, câu nệ đến như thế. Dụ Quyên thu lại nỗi buồn, trên môi mỉm cười, nhìn tất cả rồi nói

    "Sau này không cần hành lễ như thế nữa. Ta không quen"

    Tất cả đều rất vui vẻ mà đáp lại

    "Vâng, chủ nhân"

    Bọn họ cũng không thích lễ tiết thế này.

    Dụ Quyên thấy tất cả đứng dậy thì tiến lên phía trước, tự mình rót một cốc trà nóng, uống để thanh tỉnh bản thân. Nàng chắp chắp đôi môi vừa bị bản thân cắn đến chảy máu lúc nãy. Lúc này A Vân liền hỏi:

    "Chủ nhân. Tiếp theo chúng ta định làm gì thế?"

    Bây giờ phía bên ngoài nơi đâu cũng có những lời đồn đại về việc nàng tạo phản dẫn đến cả nhà đều bị xử trảm, nhưng vẫn chưa tìm được nàng. Cổng thành ngay trong đêm đó đã được lệnh đóng lại, không thể ra ngoài, không thể trốn tránh ở nơi khác. Mà hiện tại chỉ cần nàng không ra ngoài thì nơi đây liền trở thành nơi an toàn nhất. Nhưng sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ bị phát hiện, tất cả mọi nơi đều được lùng soát vô cùng gắt gao.

    Vẫn là nên trốn trước thì hẵng tính

    "Tiếp tục ẩn náu ở đây"

    Sau đó lại nói thêm một câu

    "Bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm"

    "Nhưng không thể mãi mãi trốn được. Sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện"

    Tiết Khiêm nhàn nhạt lên tiếng

    "Phải, cho nên ở lại nơi đây chỉ là phương án tạm thời. Chúng ta vẫn nên tìm cách ra ngoài"

    Dụ Quyên vừa dứt lời thì tiếng động phát ra từ phía sau làm tất cả không khỏi giật mình. Khương Hàn nhăn mặt ôm lấy lồng ngực của mình lại, cả người của hắn quỳ trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người trông vô cùng chật vật. Tất cả đều không khỏi hoảng hốt.

    Dụ Quyên chạy lại đỡ lấy Khương Hàn, nàng nhìn thấy một tầng mồ hôi mỏng cùng gân xanh nổi lên trên trán hắn. Nàng nhớ lần trước A Vân khi đến Dụ gia có nói qua vì để chữa thương cho đệ đệ mà tự mình hút độc sang người. E là vì không thể nghỉ ngơi tốt lại thêm vừa nãy sử dụng khinh công làm hao tốn công lực nên mới bị như thế.

    Dung Y sau khi bắt mạch cho Khương Hàn liền nói với mọi người:

    "Có lẽ lúc nãy huynh ấy sử dụng công lực tùy tiện nên cơ thể mới phản phệ như thế. Nhưng mà không sao, chỉ cần huynh ấy nghỉ ngơi, ta sẽ đi sắc thuốc bồi bổ cho huynh ấy.

    " Được "

    Dụ Quyên đáp lời nàng, A Vân nhanh chóng đưa Khương Hàn vào bên trong nghỉ ngơi.

    Đợi khi tất cả đều đã tản ra, Dụ Quyên chợt cảm thấy bi thương lần nữa đến với nàng, nàng tự mình cười nhạt, thời khắc này trông nàng thật sự rất thảm hại. Cũng không muốn làm ảnh hưởng đến mọi người nghỉ ngơi, nàng tìm một bầu rượu, sau đó mang theo bội kiếm, dùng khinh công leo lên nóc nhà.

    Ánh trăng đêm nay sáng lắm, từng ánh sáng khẽ soi chiếu trên những tán cây rồi thành hình trên nền đất. Dụ Quyên ngẩng đầu nhìn ánh trăng ấy, ngôi sao trên trời hình như cũng lẻ loi đến thế. Từng cơn gió lùa qua những lọn tóc của nàng, Dụ Quyên vừa thưởng rượu, rồi ngà ngà chìm vào cơn say, sau đó thì chợp mắt.

    Lúc này, phủ Cao Vương.

    Long Dĩ Đàm sau khi hay tin Dụ Quyên tạo phản thì trước mắt chấn động, chàng chưa từng nghĩ tới một ngày sẽ nhận được tin tức thế này. Chàng lo lắng không thôi, liền tự mình rời khỏi triều một đường đến thẳng Dụ gia, khi chàng đến nơi chỉ thấy xác người nằm rải rác, nhưng tìm hoài vẫn không thấy Dụ Quyên. Một niềm hi vọng nhỏ lóe lên trong tim chàng, nếu như thế, phải chăng nàng ấy còn sống? Phải chăng nàng ấy đã hay tin, chàng cũng sợ nàng sẽ không biết được tin tức này, đến khi trở về nhà thì nguy hiểm không ngừng. Nhưng không thể trước mặt hoàng thượng và Chấn Thiên mà ngang nhiên bao dung cho nàng, bởi những lá thư đó chàng đều đã đọc được.

    Chàng lo sợ Dụ Quyên bên ngoài không có nơi ẩn náu, cũng lo sợ Dụ Quyên sẽ trở về nhà. Nên trong đêm liền cho người bí mật theo dõi những việc xảy ra tại Dụ gia, dĩ nhiên tin tức Dụ Quyên cùng Khương Hàn trở về nhà đã đến được tai chàng.

    Long Dĩ Đàm luôn tự mình cho rằng Dụ Quyên sẽ không như thế, nhưng khi nhận được tin tức này thì chàng biết Dụ Quyên của chàng đã thay đổi rồi. Nàng đã thực sự tạo phản!

    Long Dĩ Đàm bận rộn không ngừng nghĩ, lão hoàng đế đó lại đưa hết tấu chương cho chàng, căn bản là không muốn Long Dĩ Đàm có thời gian quản chuyện Dụ Quyên. Nhưng chiêu này đối với người như chàng thì chẳng mấy có công dụng. Thời gian hiện tại của chàng đều dành để quan sát và âm thầm bảo vệ Dụ Quyên.

    Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, chàng ở bên trong nghe tiếng A Thất bên ngoài có ý từ chối. Cũng có giọng nói của một nữ tử vang lên bảo là muốn gặp chàng, Long Dĩ Đàm liền biết là A Nhị Na, thì gọi A Thất một tiếng. Ý bảo chàng mở cửa để nàng vào.

    A Nhị Na vẫn luôn như thế, nàng mang y phục màu trắng, dáng người thon nhỏ, nhẹ nhàng đến cạnh chàng. Dụ Quyên cùng Điệp Hắc Môn tạo phản là chuyện lớn, nàng cũng đã nghe nói đến, trong lòng liền lo lắng cho Cao Vương lao lực quá độ nên cố ý mang theo canh hầm đến cho chàng,

    Long Dĩ Đàm nhận lấy chén canh, nhưng chưa vội uống nó.

    A Nhị Na thấy rõ khóe mắt chàng đã có quần thâm, nhìn khuôn mặt tiều tụy như thế trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có hơi nhói. Nhất thời làm nàng cũng không biết nên nói gì. Trong lòng chàng, hẳn là vô cùng để tâm đến Dụ Quyên.

    " Chàng chú ý thân thể một chút "

    Long Dĩ Đàm nhìn nàng, gật gật đầu trấn an nàng. Dẫu sao khi ở cạnh nàng thì chàng cũng không còn là kẻ cao ngạo lúc trước.

    A Nhị Na lén lút thở dài một hơi, dặn dò chàng đôi câu thì rời khỏi

    " Chàng mau uống nó nhé. Với lại chàng nên giữ gìn thân thể, nếu có chuyện gì sẽ có người báo lại cho chàng ngay mà. Ta.. cũng nên về phòng rồi "

    " Ừ. Nàng cẩn thận chút"

    A Nhị Na rời khỏi, Long Dĩ Đàm cũng uống xong chén canh. Nhưng chàng không thể đi nghỉ ngơi sớm được, giờ đây chỉ cần chợp mắt, chàng liền sẽ thấy Dụ Quyên đang trên đường tất tả tháo chạy, sau lưng là binh mã triều đình đang truy đuổi. Trong lòng lại không yên.

    Long Dĩ Đàm suy nghĩ một hồi lại kiểm tra bản đồ của toàn thành, lúc này nàng ấy có thể ở đâu nhỉ?

    Long Dĩ Đàm cảm thấy nếu cứ điều tra từ chỗ Dụ Quyên sẽ rất khó, vì tạm thời nàng ấy sẽ không lộ diện, nhưng tung tích của nàng thì chàng phải biết trước khi quân đội triều đình tìm được. Chỉ cần chàng chậm lại vài bước, nàng ấy e rằng sẽ gặp phải biến cố lớn. Từ chỗ Dụ Quyên không được, vậy thì bắt đầu từ chỗ Điệp Hắc Môn vậy!

    Long Dĩ Đàm trước nay cũng từng nghe qua về Điệp Hắc Môn, một tổ chức giang hồ với hành tung bí ẩn, thường không lộ diện như những tổ chức khác. Điệp Hắc Môn mà chàng từng nghe ngóng được là những kẻ chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo, tay dính máu tươi, nhưng cũng không hẳn là máu bẩn.

    Tự Nguyên theo phân phó của chàng tiếp tục cho người theo dõi quanh Dụ gia thì hay tin nàng ấy đã đến đây nhưng không bị phát hiện. Chỉ là trên đường bám đuôi tìm ra vị trí của nàng thì ngược lại bị nàng và Khương Hàn giết chết. Long Dĩ Đàm có thể thêm vài phần chắc chắn nàng đang rất an toàn, vây cánh bên cạnh có thể được nhận định là không tồi.

    Nàng phải bình yên, thì Long Dĩ Đàm mới có thể yên tâm được.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng một 2022
  9. Liên Phúc

    Bài viết:
    162
    Chương 28: Cánh Rừng Tử Địa

    [​IMG]


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng một 2022
  10. Liên Phúc

    Bài viết:
    162
    Chương 29: Có Đường Thoát Thân

    [​IMG]


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng một 2022
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...