Tớ cũng chẳng biết nữa chắc là khi mọi điều trong cuộc sống này quay lưng lại với mình. Khi mà ngày đi học, đi làm tối lại trở về căn phòng trọ lạnh lẽo. Hay là khi hi vọng nhiều để thất vọng cũng chứa đựng bấy nhiêu. Cố gắng nỗ lực từng ngày để làm gì? Khi mà nhìn lại cũng chẳng đáng bao nhiêu. Mọi người cứ nói với chúng ta rằng "Áp lực tạo nên kim cương" nhưng họ đâu biết chỉ có cacbon chịu áp lực mới tạo được kim cương. Nếu bản thân chỉ là fe, cu hay chất khác thì áp lực có là ý nghĩa gì. Áp lực đôi khi lại khiến mình vỡ vụn. Cố gắng gồng mình lên để đối chọi với cuộc sống nhưng cũng sẽ có những lúc thật sự gục ngã, sẽ òa khóc thật lớn giữa dòng người xuôi ngược mà cũng chỉ mình bạn lại tự an ủi xốc lại tinh thần bạn. Lắm khi nhìn bạn bè mọi người xung quanh có người thương để nhớ để yêu. Tự nhiên cũng thấy chạnh lòng cũng thoáng nghĩ "giá mà tớ cũng có người chở che". Nhưng nó cũng vụt qua nhanh thôi vì người chở che tớ thực sự là cha mẹ tớ người hằng tối vẫn gọi điện hỏi thăm, người khi mệt mỏi tớ vẫn có thể òa khóc. Và tớ lại cũng được tiếp thêm được động lực để mình cố gắng hơn. Hà Nội vào tiết trời lạnh rồi đó, có người thương thì sẽ có thêm người lo lắng quan tâm mình. Nhưng không có cũng chẳng sao đấy là quyết định của bản thân tớ thôi miễn sao bản thân vẫn sống tốt, vẫn đủ sức bước tiếp trên chặng đường mình chọn lựa. Còn cậu à cũng đừng thấy gió mùa về mà lầm tưởng cần một tình yêu sưởi ấm nhé. Lạnh quá thì nhớ mặc thêm đồ đầy đủ. Còn mệt quá thì cứ tâm sự với tớ nha, tớ sẽ luôn lắng nghe mọi người tâm sự. Mệt cũng được miễn sao đừng bỏ cuộc.