Bạn được ctienn mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.

datcompa1

Ghét nắng nhất!!!
17,041 ❤︎ Bài viết: 341 Tìm chủ đề
7510 6
Kiếm tiền
datcompa1 đã kiếm được 75100 đ
Thế giới dưới lòng đất

Tác giả: Datcompa1

Thể loại: Viễn tưởng, kinh dị, hành động + 1 tí tí ngôn tình

Link thảo luận - góp ý: Link

pqFRFxV.jpg


Văn án: Câu chuyện nói về chuyến phiêu lưu kỳ thú của một nhóm bạn trên một thế giới nằm phía dưới trái đất.. vâng vâng và may may nói chung đọc đi rồi biết. Cảm ơn mọi người đã lượn qua để xem rất nhiều ạ!​
 
Chỉnh sửa cuối:
17,041 ❤︎ Bài viết: 341 Tìm chủ đề
Chap 1

Nếu đã từng hoặc đang là học sinh thì chắc hẳn các bạn đều hiểu và biết áp lực học tập là như thế nào rồi nhỉ? Flicker là một học sinh nữ cấp hai và cũng chịu nhiều áp lực không khác nào treo một thanh kiếm phía trên đầu bằng một cọng lông đuôi ngựa vậy. Từ khi còn là một học sinh tiểu học, cô đã chịu những cơn thịnh nộ của ba mẹ khi mang về một cây chín hay chín phẩy năm. Cô mảy may không nói được lời nào từ những lời mắng nhiết tổn thương của người nhà:

- Mày xem con nhà bà hai kế bên kìa, nó thi được năm cây mười, còn mày? Con đầu đất! Mày chỉ vỏn vẹn bốn cây? Là sao hả?

Cô chịu trận như thế đã được mười năm rồi, cả ngày cô chỉ biết vùi đầu vào mớ tập sách trong phòng, không quan tâm đến những sự vật, sự việc, hiện tượng xảy ra bên ngoài ra sao.. Nhiều khi đuối sức, cô vẫn cố gắng thức để học. Khi đêm đã mập mờ, cơn buồn ngủ lấn át tâm trí Flicker, cô đi tắm rửa lại cho mát, cho tỉnh. Sau đó, tắt ngay cái quạt bàn.. để muỗi đốt.. để tỉnh.. để học.

Flicker đã đạt thành tích nhất trường tám năm liền, trong các kỳ thi hay các cuộc so tài. Mỗi khi nhắc đến tên cô, mọi người luôn dành cho cô một cái nhìn khác, một sự trân trọng và bái phục.

Tuy sống với áp lực đè nặng trên vai, tính tình của cô luôn cởi mở, vui cười và lạc quan, yêu đời.

- Học chi cho lắm vào kẻo bệnh đấy. - Đó là câu nói mà Rose luôn nói với cô bạn thân của mình
- Flicker.

- Đã mấy năm rồi nhỉ? Một.. hai.. tám? - Rose tiếp. - Tớ thua ba má cậu luôn, không biết đầu óc họ chứa gì trong đó mà bắt cậu học đến như thế?

Trong không khí xôn xao náo nhiệt của giờ ra chơi, Flicker hồn nhiên:

- Ba mẹ tớ làm thế đơn giản vì muốn tốt cho tớ thôi, nói thật thì.. tớ cũng thích học lắm.

Rose giật mình, phun ngay ngụm nước trong miệng ra. Cô hết hồn vì không ngờ Flicker lại nghĩ ba mẹ của mình tạo áp lực lớn quá sức chịu đựng như thế theo hướng tích cực. Rose là bạn thân với Flicker từ khi còn nhỏ. Hai bạn luôn đồng hành với nhau trên con đường học tập, giống nhau về cả suy nghĩ lẫn sở thích. Nói nôm na ra, cả hai chả khác nào là "cục nợ" của nhau cả.

Rose tính tình khá trái ngược so với Flicker, cô năng động, thân thiện, hòa đồng và là một người dễ làm quen, dễ thân. Cô dễ tính, hoạt bát trong học tập và làm việc. Tuy vậy, cái tật hậu đậu của cô không thể tả nổi. Nó dị tới mức độ người ta phải gọi cô là "Thánh phá hoại".

Mặc dù như thế, nhưng cô vẫn là tâm điểm nóng của các chàng trai trong trường. Không lâu sau đó, tiếng chuông của trường báo hiệu giờ học kết thúc, các học sinh vội vã chạy lên lớp với vẻ mặt đỏ bừng. Đặc biệt là các bạn nam chơi đá banh. Cũng chả lâu sau đó, sân trường lại được trả về nét yên tĩnh vốn có của nó, bên cạnh đó là tiếng chim hót líu lo ríu rít xen lẫn tiếng đọc bài và giảng bài của giáo viên và học sinh.

Trên dãy hành lang văng vẳng tiếng bước chân của thầy giám thị và một bạn học sinh mới chuyển vào. Tiếng bước chân dừng lại trước lớp 9/1, cả lớp nhốn nhào nhìn cô bạn mới của mình. Điểm đặc biệt của cô bạn này là có mái tóc vàng hoe, dài và suông mượt đến quá hông. Rồi sau đó rôm rả tiếng nói chuyện, bàn tán.

Các tiếng ồn kết thúc sau một nhịp gõ mạnh đầu thước xuống bàn của cô giáo chủ nhiệm: "IM LẶNG". Sau đó, cô giáo lần lượt giới thiệu ban cán sự lớp, thành tích lớp học. Nhưng từ khi cô bạn này được chuyển vào lớp, sự việc đó đã để lại cho Flicker một cảm giác là lạ, nó giống như một sự kiện đặc biệt trong đời mà cũng như điềm báo vè một chuyện không hay xảy ra trong tương lai..

Cô không ngừng suy nghĩ về cảm giác đó, chả lẽ nó chỉ là linh cảm thoáng qua thôi? Không! Nó thật sự rất lạ, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận như thế. Hoặc do cô học quá nhiều? Những suy nghĩ như thế cứ lần lượt lần lượt diễn ra trong đầu cô. Chúng in sâu vào trong tâm trí Flicker. Mặc dù cố gắng quên nó, che lấp nó đi bằng những kỷ niệm vui mà cô hiếm có đươc nhưng cứ hằng đêm cô lại liên tưởng đến nó. Nó thậm chí còn đi vào cả trong giấc mơ của cô.

Nó nói về một cô bạn đó nhưng cô ấy không ở trái đất. Cô bạn này ở trên hành tinh nằm phía dưới trái đất.. và tên thật của cô ta là Shimito. Sự việc cứ diễn ra lập lại liên tục hơn một tháng, nó kích thích sự tò mò của Flicker nên cô quyết định nói chuyện với người bạn mới này. Từ khi được chuyển vào lớp mới và trường mới nhưng "Tóc vàng" vẫn không hề hé bất cứ một lời nào với bất kỳ ai. Nhưng khi nói chuyện với Flicker thì cô lại đáp lại thẳng thừng và chính xác những câu hỏi của Flicker:

- Cậu tên gì vậy? Cho tớ làm quen nhá?

- Shimito. -
"Tóc vàng" đáp.

Đúng là trùng hợp nhỉ? Không lẽ giấc mơ đó là sự thật? Thú vị nhỉ? Flicker ngày càng tò mò hơn, muốn tìm hiểu kỹ Shimito hơn, nhưng cô không đi theo hay theo dõi hoặc hỏi thêm thông tin. Phải ngược lại mới đúng, Flicker cảm nhận rằng Shimito đang có ý gì với cô, cô thường xuyên cảm nhận rằng ánh mắt của người bạn bí ẩn này luôn để ý tới mình mọi lúc ở trường.

Càng suy nghĩ, Flicker càng rối, chả nhẽ có chuyện gì chăng? Nhưng điều kinh khủng khiếp hơn là cô đã mất vị trí hạng nhất của mình lần đầu tiên suốt tám năm trong học kỳ một lần này. Không ổn rồi, cô bị đánh là cái chắc, cô chắc rằng ba mẹ sẽ thất vọng về mình, sẽ la mắng mình, sẽ lại so sánh mình với người bạn hàng xóm nhà bên. Nhưng không, Flicker không hề bị la mắng hay nhận chỉ trích từ ba mẹ, mẹ cô nhìn Flicker với một ánh mắt trìu mến, bà nói nhẹ:

- Mẹ xin lỗi, có vẻ áp lực quá con nhỉ? Con cứ thoải mái nghỉ ngơi, để đầu óc thanh thãn rồi học tiếp. Đi học mà cứ hạng nhất hoài như vậy thì học làm chi nữa? Học lâu lâu cũng phải có thất bại chứ con, con đừng nghĩ đến chuyện hồi xưa nữa nhé?
 
Chỉnh sửa cuối:
17,041 ❤︎ Bài viết: 341 Tìm chủ đề
Chap 2

Nước mắt bà trào ra, rồi bà nhẹ nhàng rời đi, vào căn bếp cũ. Flicker cảm thấy lâng lâng khó tả, xen vào đó là cảm giác sung sướng.. và tiếc nuối nữa. Cô vào phòng, nằm trên giường nhỏ của mình.. hình ảnh Shimito lại chiếm lấy đầu cô, một lần nữa, cô lại phải đối diện với những suy nghĩ của mình, những câu hỏi khó hiểu của chính Flicker đã tự đặt ra cho mình.

Tự hỏi, rồi tự trả lời, mệt quá, cô thiếp đi lúc nào không hay. Khi Flicker mở mắt thì trời đã tờ mờ sáng, *không lẽ mình ngủ nhiều đến thế sao? *- Flicker tự hỏi. Sau khi đến trường, vào tiết học đầu tiên của ngày. Vẫn quen thuộc tiếng chim ríu rít ngoài sân, vẫn tĩnh lặng sân trường đang ngủ, văng vẳng tiếng đọc bài, giảng bài. Thân thuộc nhất là tiếng bước chân của thầy giám thị và một học sinh mới chuyển vào. Lần này thì là một bạn nam với mái tóc vàng hoe, nhưng nó lại dựng đứng lên, như thể người này có làm tóc hay sao ấy. Thầy giám thị mắng:

- Em về nhà thay đổi màu và kiểu tóc cho thầy nha, lần sau thầy thấy nữa thì sẽ yêu cầu giáo viên chủ nhiệm hạ một bậc hạnh kiểm của em đấy.

- Không có mà thầy, đây là kiểu và màu tóc nguyên thủy của em! Em bẩm sinh đã như thế rồi mà thầy, thầy hiểu dùm emmm!

Tiếng bước chân dừng lại trước lớp 9/1, vẫn xôn xao, nháo nhào tiếng nói chuyện, bàn tán, vẫn tiếng thước gõ đầu bàn của cô. Nhưng, lần này bạn mới chuyển vào lại có tính cách hoàn toàn khác so với Shimito, anh chàng này vui tính, nhanh nhẹn, thông minh, dễ gần và hay nhiều chuyện. Đặc biệt nhất Shimito hay đi chung với cậu.

- Này anh bạn, cậu tên gì? - Liam hỏi.

- Es-caro.

Cậu kia nhanh nhẹn trả lời. Liam là một học sinh nam cao tay về võ thuật, cậu đã đạt rất nhiều thành tích trong thể thao và cả trong lĩnh vượt học tập. Người ta hay gọi đấy là văn võ song toàn ấy mà. Liam tính tình dễ mến, ngọt ngào và là mục tiêu "để crush" của các bạn nữa toàn trường với voc dáng phong độ cùng gương mặt điển trai hiếm có.

Quay trở lại Flicker, từ ngày cậu Es được chuyển vào, cô ngày càng lú lẩn trong những suy nghĩ, đặc biệt hơn, cô còn có thể cảm nhận được sát khí tỏa ra nồng nặc đến từ phía Es-caro khi cậu nhìn mình. Bây giờ, không chỉ có Shimito theo dõi cô, mà còn có cả cậu Es nữa.. thật tình cô không biết hành xử như thế nào. Nhiều lúc cảm thấy áp lực quá, đôi mắt Flicker đỏ hoe như muốn khóc, cô đã tự an ủi mình rằng chắc dạo gần đây Flicker đã suy nghĩ nhiều quá, dẫn đến như thế.. Nhưng những suy nghĩ an ủi đó đã tan biến khi cô đã chính mắt nhìn thấy cuộc trò chuyện của hai người.

- Cô hành xử cho giống trẻ con chúc xíu đi Shimito, chứ cứ như thế chúng ta lộ mất. - Es-Caro nói.

- Dù sao thì dám nhỏ cũng gần biết sự thật rồi, với lại tôi không phải trẻ con. - Shimito đáp với đôi mắt thẫn thờ.

Ngày hôm sau, cả trường lao xao tin đồn ngôi nhất trường của Flicker đã bị mất và được thay thế bằng Shimito. Lần này, Flicker thực sự cảm thấy thất bại, cô thấy rằng mình đã gặp được một đối thủ thực thụ xứng đáng được thi đấu với cô, nghĩ đi nghĩ lại, cô nhận thấy rằng sự việc đang dần thú vị, cuộc chơi bắt đầu!


Thế là, chiều ngày hôm đó, cô lao vào phòng học ngay mặc kệ lời mời đi chơi của Rose. Về phần Rose, cô cảm thấy được sự kỳ lạ của Flicker, từ trước tới bây giờ cô chưa từng thấy Flicker hành xử như vậy đối với mình cả, chuyện này thật sự rất lạ, chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra với Flicker. Ngẫm lại, cô thấy rằng dạo gần đây Flicker ứng xử không giống bình thường, cô cảm nhận rằng như có gì đó đang ngăn chặn cảm xúc thật của bạn mình. Một món đồ tuyệt đẹp ư? Hay một hành động của một ai đó làm Flicker hạnh phúc? Hay một điều gì đó kinh khủng sợ hãi sắp diễn ra? Vậy nên, Rose quyết định tự mình tìm hiểu chuyện và làm ra rõ lẽ việc này vì cô biết rằng mình không thể moi móc được thông tin gì từ Flicker vì tính Flicker vốn kín đáo đó giờ.
 
Last edited by a moderator:
17,041 ❤︎ Bài viết: 341 Tìm chủ đề
Chap 3

Khác xa so với Flicker, Rose không hề cảm nhận được hay cảm thấy rằng mình đang bị theo dõi hằng ngày hoặc có một luồng sát khí đáng sợ đang men theo phía sau mọi khi ở trường. Bắt đầu từ ngày hôm ấy, Rose càng lúc càng để ý Flicker nhiều hơn nữa. Sau hơn một tuần, Rose mới thấy được sự kỳ lạ của Shimito và Es-Caro. Nhất là qua buổi học nhạc của ngày thứ sáu gần nhất. Khi đấy, cô giáo mời một tóp bạn lên bục hát và nhờ cả lớp đưa nhận xét riêng của mình về bài hát. Sau cùng, cô mới nhận xét tùng bạn theo ý kiến của mình. Shimito được nhận xét rằng cô ấy hát đúng nhịp nhưng cần phải điều chỉnh lại một chút vì cách hát của cô quá "người lớn". Ngay sau khi Shimito nhận được lời nhận xét ấy từ phía giáo viên thì Es-Caro lập tức quay sang:

- Thôi nào!

- Tôi không phải con nít! - Shimito nói khẽ.

Rose bắt đầu có những suy nghĩ mà chính cô còn cho rằng chúng kỳ dị. Chả nhẽ hai người này không phải là học sinh bình thường? Họ thật chất là người lớn sao? Còn nếu mà người lớn thì làm sao ở trong bộ dạng học sinh lớp 9 như vậy được? Họ thật ra là ai? Thuộc về thế giới nào?

Rose nhận ra được sự bất thường của Shimito và anh bạn tóc vàng nhiều chuyện kia, nhưng cô không nhận ra được rằng hai người này đang theo dõi và đang tìm hiểu kỹ hơn về bạn thân của mình..

Một ngày mưa tầm tã từ ngày cho đến xế chiều, đến giờ ra về rồi nhưng trời vẫn chưa hết mưa. Nhưng điều đó cũng không làm ảnh hường gì nhóm bạn Flicker, Rose, Liam và Lionel. Xin lỗi các đọc giả vì từ đầu truyện tôi chả giới thiệu đến các bạn nhân vật Lionel này vì cậu ta tính tình hơi cục súc vả lại không liên quan đến phần trên. Lionel rất nóng tính, hay có những suy nghĩ bất chấp. Nói chuẩn hơn là tay nhanh hơn não ấy. Mặc dù vậy, cậu ta là người có những suy nghĩ tích cực nhất nhóm đấy. Quay lại bầu trời mưa tầm tã của ngày hôm đó đi nào! Nhóm hôm nay được lớp phân công trực nhật nên về muộn, đó cũng là một cái lợi vì biết đâu trời lại hết mưa. Nhưng không, trời càng lúc càng tối, giông bão kéo đến, tiếng mưa gầm rú suốt nhiều tiếng đồng hồ chưa dứt. Nước đổ xối xả xuống mái trường, nước chảy cuồng cuộng xuống ống cống liên tục. Với tình hình mưa như thế này thì chắc có lẽ nhóm bạn này phải ở lại đây khá lâu rồi.. Nhưng trong tiếng sấm vang dội cùng tiếng mưa xối xả, nhóm nghe thấy tiếng đập cửa.. lực đập rất mạnh, như thể muốn hất văng cái cửa cùng tiếng gào:

- CỨU, CỨU TÔI, HÃY CHO TÔI VÀO TRONG, ĐỪNG ĐỂ CHÚNG ĂN THỊT TÔI MÀ..

Và sau đó là tiếng hét thất thanh của một người đàn ông, tiếng thét đó kéo dài, rên rỉ, đáng sợ đến mức hai trong số bốn bạn phải bật khóc. Chuyện.. chuyện gì đang diễn ra ngoài đấy thế? Không lẽ ngoài đấy là bác bảo vệ chăng?

Sau một hồi trấn tĩnh lại tinh thần, nhóm bạn từ từ cũng đỡ dần. May thay cũng ngay vào lúc đấy trời cũng tạnh đi, ngoài trời còn rơi một vài hạt mưa nặng trĩu xuống. Nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh tối om, toát lên một vẻ đáng sợ lạnh xương sống. Bóng đèn mập mờ, chiếu ánh sáng không còn bình thường như trước, có lúc chợp tắt rồi chợt bật lên lại. Có khi màu của đèn chuyển thành màu vàng đậm, rồi lại nhanh chóng chuyển lại thành màu trắng đục nguyên thủy của nó.

- Chắc do ảnh hưởng của cơn mưa.. - Liam bình tĩnh nói.

Chưa được bao lâu, thì cả nhóm lại rơi vào trạng thái hoảng hốt khi nhìn thấy dưới cánh cửa chính tràn vào một chất lỏng màu đỏ tươi, tanh rõ mùi máu. Flicker sợ tột độ, khuôn mặt tái nhợt, không còn một giọt máu. Thứ đó là gì? Máu chăng? Tại sao chứ? Không, không phải chắc gió thổi đổ hộp sơn trước phòng thôi..
 
Last edited by a moderator:
17,041 ❤︎ Bài viết: 341 Tìm chủ đề
Chap 4:

Còn Rose và Liam, hai người hoảng hốt không nói nên lời.. Thật chất chuyện gì đang diễn ra ngoài đấy? Có thứ quái quỷ gì chăng? Còn cả tiếng hét của người đàn ông là sao? Tất cả mọi thứ đang cần gấp một lời giải thích.

Khác so với ba cậu bạn nhát cấy đó của mình.. Lionel lên tiếng:

- Chậc, chắc là sơn hay gì đó thôi, bọn bây nghĩ gì thế, nào, tích cực lên, nếu cứ như thế thì làm được gì?

Vừa nói, cậu vừa tiến lại gần cửa hơn, cậu giơ tay nắm lấy tay cầm cửa, vặn và mở.. Rose nói không thành tiếng, cô có ý khuyên nhủ bạn mình đừng mở cửa nhưng bất thành. Cơn sợ hãi lấn át lời nói của cô, cổ họng cô nghẹn ứ, không nói thành lời. Thứ Lionel thấy được trước mắt là một người đàn ông mặc bộ đồ đồng phục bảo vệ, quần áo lem luốc bùn bẩn, thứ màu đỏ đó đóng lại thành mảng trên quần và vai áo. Xung quanh dính đầy đất, người đàn ông này toát lên một vẻ lạnh lùng khó tả với hình thái bất động. Lionel bắt đầu cảm thấy ớn lạnh, cậu cất giọng run run:

- Bác.. bác bảo vệ đấy phải không..

Ngay tức khắc, người đàn ông quay lại với khuôn mặt quái vật, với dáng bò kinh tởm thể như ngàn năm chưa được ăn. Khuôn mặt trắn bệch, đôi mắt trợn trắng lên, lộ rõ những đường gân xanh đỏ kinh dị ở cổ và trán. Đầu tóc bùi nhùi, rối bời lên. Quần áo phía trước in đậm màu đỏ máu, toát lên mùi hôi kinh khủng. Một trong hai cánh tay đã bị bẻ ngược lại phía sau, chân không mang giày và dép và mất một cẳng chân. Thứ đó bò từ từ, từ từ, từ từ tiến lại Lionel kèm theo đó là một cái miệng đầy máu, thứ đó bò đến đâu, máu rò rĩ đến đó. Đặc biệt hơn, ngay lồng ngực có một hình thoi phát sáng, cứng hơn cả sắc và thép. Hắn cứ bò, cứ bò như thế, hắn cố gắng đứng lên, vịn tay vào thành cửa.. rồi phóng một phát ngay đến Lionel. Hắn há chiếc mồn rộng của hắn ra định cắn vào cổ Lionel nhưng cậu đã kịp chắn lại. Con quái vật đẩy cậu giống sàn, khuôn mặt ghê tởm của hắn áp sát vào mặt cậu. Liam thấy thế vờn ngay cây chổi tán thẳng một phát rõ đau vào mặt hắn ta. Ngay lập tức, thứ quái vật ngã lắn quay ra khỏi người Lionel. Cậu hoảng hốt bò dậy, cố chạy về phía đám bạn nhưng bất thành. Con quái vật đã nhanh hơn cậu, nó lòm còm bò dậy và nắm lấy chân cậu, kéo kéo và cố bỏ vào miệng. Rose chộp ngay cây dao gọt giấy trên bàn giáo viên đâm nhiều nhát và hắn. Máu văng tung tóe gắp sàn nhà và nhộm đỏ áo Rose. Rose thở gấp, thấy con quái vật dừng lại và nằm bất động trên sàn, cô cũng dừng lại.. Nhưng chưa đầy ba giây, đột nhiên nó tỉnh lại, nó quay sang nắm lấy chân Rose, cô sợ hãi, hét toáng lên. Sẵn trên tay cầm chây chổi, Flicker quất thẳng nhiều phát vào đầu hắn, thấy hắn vẫn chưa dừng lại, cô tiếp tục. Không hiệu quả, Lionel lấy ngay cái bình chửa cháy, đập thật mạnh thẳng vào đầu thứ đó. Cậu vừa đập, vừa hét, vừa hoảng hốt. Chưa đầy ba mươi giây cậu đã nghiền nát đầu hắn.. Rồi cậu tự hỏi khi nhìn thấy bàn tay vấy máu của mình:

- Mình vừa làm gì thế này?


Căn phòng học bây giờ tràn ngập nồng nặc mùi tanh của máu với cái bục giảng được che lắp bởi một lớp máu dày. Lớp máu chuyển từ từ thành đỏ đậm rồi chuyển đến màu nâu đỏ.

- Đây không phải là Zombie đó chứ? - Flicker cất giọng với vẻ hoảng hốt..

- Zombie sao? Nó không thể.. -Liam tiếp lời

- Đây thật giống một bộ phim.. -Lionel nói tiếp với vẻ mặt lạnh nhạt..


Nếu đúng là như vậy thì bác bảo vệ thật sự đã bị cắn bởi một người khác. Đây thật sự là bi kịch sao? Trận đại dịch này đã đến chỉ sau một cơn bão hay sao? Còn ba mẹ, người thân ruột thịt của mình sẽ như thế nào? Họ còn sống hay không, hay là đã chết? Đám bạn trẻ ngày càng hoảng loạn hơn bởi chính câu hỏi mà họ tự đặt ra. Đặc biệt hơn hết, họ đã tự tay giết chết một người.. Thật sự, họ đã còn là một con người nữa không, hay đã hóa quái vật khi nào không hay vì đã làm một người vô tội chết một cách thảm thiết.. Những câu hỏi đó lần lượt, lần lượt tiến vào sâu hơn trong tâm hồn mỗi người.
 
Chỉnh sửa cuối:
17,041 ❤︎ Bài viết: 341 Tìm chủ đề
Chap 5:

Tất cả đều im lặng, không gian bao trùm một bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ, im lặng đến mức có thể nghe được tiếng bước chân ngoài hành lang.. Khoan đã, tiếng bước chân ngoài hành lang sao? Có gì đó không ổn, chẳng lẽ họ lại đến? Tiếng bước chân càng ngày càng nhanh hơn và mạnh hơn, gần hơn. Càng lúc càng gần càng lúc càng nhanh, nhanh, nhanh, nhanh hơn nữa. Thấy vậy, Liam vội vã đóng sầm cửa lại, Lionel, Rose và Flicker tranh thủ cầm vũ khí sẵn..

Tiếng bước chân dừng lại một hồi lâu phía ngoài cửa, không một tiếng động nào nữa kể từ khi đó.. Rồi một giọng nữ lạnh lùng vang lên:

- Mở cửa ra đi, tôi vẫn còn sống.

- Đúng thế, chúng tôi có điều muốn nói với các em. - Giọng nam kia nhanh nhảu tiếp.

Nghe tiếng thấy người đến cứu mình, nhóm bạn mừng rớt nước mắt, họ nhanh nhẹn mở ngay cửa ra. Nhưng khi vừa mở cửa ra, Flicker đột nhiên sợ tột độ, cô sợ hãi đến mức bất động, tay chân cứng đờ ra. Khuôn mặt tím tái của cô tròn xoe những giọt nước mắt lăn trên má. Lần này, cô cảm nhận rất rõ sát khí tỏa ra tràn ngập kinh hãi đến từ hai người kia. Một anh chàng phong độ với mái tóc vàng hoe dựng thẳng, mặc chiếc áo màu trắng tay dài rõ lịch sự với chiếc áo choàng màu xanh dương. Hai tay đúc vào chiếc túi quần Jean đen đậm chất lịch lãm. Đôi mắt to tròn nhưng toát lên sự thanh thoát, cao sang. Nói một cách khác là mình anh rất giống Es-Caro. Còn người kia với mái tóc dài đến quá hông, đôi mắt lạnh lùng với khuôn mặt không có chút cảm xúc gì nhưng lại rất ưa nhìn. Giống như anh chàng kia, cô này cũng mặt một cái áo trắng tay dài lịch sự, cổ mang một chiếc khăn choàng dày và dài. Chiếc quần màu vàng đất với đôi giày ba ta cũ kỹ nhìn khá giản dị. Hai tay mang găng tay màu trắng mỏng cùng với chiếc áo choàng màu trắng cùng với chiếc sổ tay nhỏ màu đỏ bỏ trong túi áo. Hai người rất trẻ, vừ chạc tuổi hai mươi. Nói cách khác, cô này nhìn rất giống Shimito.

- Tìm được mục tiêu rồi nhỉ? - Anh chàng kia nói rõ to.

Còn cô gái kia thì không nói gì, cô lặng lẽ bước tiến lại gần Flicker. Flicker hét lên làm rung động bầu không khí. Cô khóc nức nở, đôi mắt đỏ ngầu cùng với bộ dang đáng thương, cô quỳ xuống, liên tục tuông ra những lời xin lỗi.

- Cô sao thế Shimito, giết nó đi, dù sao nó cũng là con quỷ mà tổ chức đang truy nã mà. - Anh ta nói với vẻ mặt đầy kiêu hãnh.

Nghe đến từ "quỷ", ba bạn còn lại tái mặt. Liam nói ngay:

- Không, không, chắc chắn hai anh chị đã có hiểu lầm gì rồi, Flicker không phải là quỷ, từ trước tới giờ cậu ấy chưa từng làm hại ai cả!

- Đúng, đúng là vậy, mong hai người suy xét kỹ chuyện này ạ! -Rose chắc giọng nói tiếp.

- Vậy xác người nằm trong đó là sao đây? - Anh chàng kia hỏi, cậu nghênh mặt xem thường.

- Bác ấy là bảo vệ do chính chúng tôi giết, tôi xin nhắc lại là chúng tôi, chúng tôi chứ không phải là cậu ấy! -Lionel lên giọng.

- Chính xác là như vậy thưa anh, bác bảo vệ này đã hóa quái vật, trong vô thức bác ấy đã tấn công bọn tôi.. -Liam lễ phép.

- Nhưng biết đâu con kia giết bác ấy và bọn mày che lấp cho nó? Bằng chứng của tụi bây đâu? Mau, tránh ra cho bọn này làm việc! - Anh này nói lớn, cau mày và cảm thấy bị cản trở.

Mải mê lý luận với nhau, mọi người quên mất Shimito đã đứng kế bên Flicker và nhìn thái độ của cô bé. Đôi mắt của cô thẫn thờ vô cảm, tay cầm cây kiếm thủ sẵn sau lưng. Flicker hét lên, lần này cô đã thật sự chạm đáy của nỗi sợ hãi, nước mắt trào ra liên tục. Cô bò đến và ôm lấy chân Shimito:

- Em.. em không có.. em không phải là quỷ.. em không hiểu.. em không biết gì hết, nếu như kiếp trước em là quỷ thì cũng đừng giết em mà.. hày cho em trả giá lần lần đi mà!

Shimito dần dần buôn lỏng cây kiếm ra, cô quay lại nói với anh kia với chất giọng vô cảm:

- Tôi sẽ đi về nói chuyện với Vanata xem anh ấy có chuyển nhầm dữ liệu cho chúng ta hay không. Es-Caro, anh đưa đám nhóc này về trụ sở chính. Tôi đi đây.

- Gì chứ? Nhầm dữ liệu á? Nhưng nhỡ đúng thì sao? Biết đâu trên đường đi nó cắn tôi thì xong, nói cách khác là cô mất chồng đó! Giết nhầm còn hơn bỏ sót phải được hơn không?

- Anh muốn động vào một trong số mấy nhóc này thì phải bước qua xác của tôi. - Shimito chuyển giọng trầm lại, đôi mắt hiện lên sự thất vọng kèm theo đó là sát khí. Sau đó cô nhanh chóng bước ra hành lang và chạy đi, mất bóng chưa đầy năm giây.


Sau khi được gỡ oan, Flicker khóc lớn thành tiếng trong lòng người bạn thân của mình. Còn Liam và Lionel nhìn Es-Caro với một ánh mắt đầy sự giận dỗi.

- Thôi nào, mấy bé đừng nhìn anh như nhìn quái vật như thế! Nào, nào chỉ là một sự hiểu nhầm nho nhỏ thôi nào. Shimito đã nói chắc như thế nên anh này không dám động vào mấy bé đâu. Nào, xuống sân rồi lên xe, trên đường đi anh sẽ kể cho mấy nhóc nghe mọi chuyện! -Es-Caro vùa nói vừa cười một cách rất thân thiện.
 
Last edited by a moderator:
17,041 ❤︎ Bài viết: 341 Tìm chủ đề
Chap 6:

Bước ra khỏi cổng trường là một chiếc Mez đen với chiếc nóc mang đầy hành lý. Mọi người lên xe, chuẩn bị xuất phát.

- Chúng ta sẽ đi đến đâu vậy anh? - Rose thắc mắc.

- Cứ lên xe đi mấy đứa, khỏi phải lo, nơi đấy rất hay, tại đó, anh cá chắc mấy đứa sẽ thấy thú vị cho xem! -Es-Caro tự tin.

Hoàn toàn khác với Rose, Liam và Lionel có vẻ không có thiện cảm với Es-Caro, chắc hẳn hai cậu chưa thoát khỏi sự tức tối khi Flicker bị hiểu lầm. Còn Flicker, cô vẫn chưa khỏi hoang mang, lo sợ. Mặc dù đã thoát nguy nhưng cô vẫn không cảm thấy thật sự an toàn khi vẫn còn cảm nhận một ít sát khí nho nhỏ đến từ anh chàng kia.

Trên đường đi, cây cối ngã rạp xuống hai bên vệ đường, một số cây quá cao lấn ra mặt đường, trụi lá, khô cằn không một chút sức sống. Xung quanh lạnh lẽo, tối om không một chút ánh sáng bao trùm một bầu không khí chết chóc kinh hãi. Nhưng tất cả mọi vật như con người, động vật hầu hết đều đứng im, không một chuyển động. Nhìn các sự vật không hề có chút sự sống nào, nhiều người với cái mặt trắng bệt nhìn rõ từng đường gân xanh đỏ ngồi giữa đường với hình hài kỳ lạ, với dáng ngồi kinh tởm, với bộ quần áo, bàn tay và chiếc mồm đầy máu. Tất cả chuyển động như dừng lại hết, cứ thể thời gian đã bị đóng băng rồi?

- Chuyện này là sao chứ, thật ra em là ai, thật ra điều gì đang diễn ra ở thế giới này.. thư anh? - Flicker giọng run run, chưa khỏi bàng hoàng.

- Trước hết cho anh thay mặt tổ chức của anh xin lỗi các em nhiều lắm, theo như anh thấy thì các em là những người cuối cùng còn sống sót trên đây.. -Es-Caro từ tốn.

- Bọn anh đã sống trên một hành tinh khác so với hành tinh này, nó cũng là một hành tinh may mắn được chúa trời ban cho sự sống. Đó là điểm giống nhau giữa nó với trái đất. Điểm khác nhau là nó không phải là một hành tinh có được hòa bình như trái đất. Ở đấy, bọn anh phải lẫn tránh, phải sống chui sống nhủi trong từng khe đá, trong từng góc tường nhà của lũ quý tộc chó chết. Ở đấy, người nông dân không thể sống nổi dưới những áp bức bóc lột nặng nề như thế, điều đó bắt buộc họ phải đứng dậy đấu tranh nhưng không thành. Bọn dân chủ, quý tộc và đức vua hầu như đều bị đồng tiền làm mất đi nết của con người, lũ quái vật đó đày đọa, hãm hại người vô tội, người nghèo. Họ thậm chí hành hạ những người vô gia cư một cách vô lý, mục đích của chúng là dùng để làm trò hề. Con người ở đấy đa số thông minh, những nhà cách mạng đã tạo ra nhiều vũ khí tối tân nhất, thứ đó được gọi là thần binh, mỗi thần binh chỉ tương thích với một người duy nhất và chỉ người đó mới có thể phát huy toàn bộ sức công phá của thần binh. Ngoài ra, họ còn có thể liên lạc được với cách hành tinh khác ngoài vũ trụ và cầu cứu. Nhưng bất hạnh thay những thứ vũ khí được coi là sự sống của các tổ chức cách mạng đó đã bị lũ nhà giàu đánh cắp. Lọ thuốc mà giúp trí thông minh của trẻ em tăng lên nhanh chóng đã bị chúng chế tạo thành lọ thuốc hóa người thành quỷ. Thế giới đấy bắt đầu điên loạn, thế là với công nghệ hiện đại, họ đã nhanh chóng chuyển dời sang một hành tinh khác để sống. Nhưng không may mắn, lũ quỷ vẫn bám theo được. Lý do là cái hành tinh đầy quỹ bỏ hoang lúc đấy đã dần dần tiến hóa theo tháng ngày, chúng cũng thông minh, nhanh nhẹn và có cảm xúc y hệt con người. Chúng bám theo, đuổi theo hành tinh mới của chúng tôi. Chúng tôi dốc sức di dời hành tinh, chạy hết nơi này đến nơi khác nhưng vẫn không thoát khỏi được chúng. Đối với chúng, con người là một lũ sâu bọ, không là gì đối với chúng. May mắn thay chúng tôi tìm đến được trái đất, hành tinh này to gấp nhiều lần hành tinh của chúng tôi, thế nên phía dưới trái đất là một vị trí hoàn toàn lý tưởng để trốn tránh tai họa. Ở chưa đầy ba mươi năm, bọn chúng đã tìm ra và mục tiêu của chúng là đánh thẳng vào trái đất vì đó là một nơi có nhiều thức ăn, điều kiện sống lý tưởng, sẵn tiện chúng sẽ xơi nốt chúng tôi.. Nhưng từ khi chuyển xuống phía dưới trái đất, điều kỳ diệu đã xảy ra với chúng tôi, ở thế giới của chúng tôi đã bắt đầu tồn tại một thứ gọi là siêu năng lực, khoảng ba mươi phần trăm người dân trên đó là có siêu năng. Và từ đó, tổ chức của chúng tôi hình thành. Tổ chức của chúng tôi tập hợp những người có siêu năng mạnh để đánh bại đức vua và lũ quỷ. Các em hiểu chưa.. - Es-Caro tận tình.

- Anh ơi, hồi nãy anh có nói là lũ quỷ tiến hóa dần dần đúng không ạ? Vậy chúng tiến hóa như nào thưa anh? -Liam hỏi với đôi mắt tròn xoe.

- Quỷ có ba loại, loại sơ cấp giống như Zombie vậy, cách giết một là đập nát đầu chúng, hai là phải đâm thủng hình thoi sáng màu vàng ở giữa lồng ngực của chúng hay còn gọi là tim quỷ. Loại trung cấp là có siêu năng, chúng ăn càng nhiều thì siêu năng của chúng càng mạnh, hồi phục nhanh chưa từng thấy, cách giết là đập nát đầu chúng hoặc chém bay đầu chúng dưới ánh sáng mặt trời. Loại cuối cùng thì thậm chí chém đầu chúng còn không chết, hồi phục nhanh gấp đôi trung cấp, có siêu năng, có xuất hiện đuôi ở sau. Chúng chỉ chết khi nát đầu.

- Vậy tại sao trên đường em thấy chúng đều bất động vậy thưa anh? -Rose hỏi tiếp.

- Chúng đang dần hồi phục lại năng lượng đã mất, quỷ chỉ cần đứng im hoặc ngủ là có năng lượng, nhưng khi mỗi lần làm như vậy thì chúng càng đói. Quỷ càng đói thì càng dữ tợn, càng khủng khiếp. Khi đói, chúng có thể tấn công bất cứ ai, kể cả đồng loại, người thân hay bạn bè của chúng.

Chiếc xe ngày càng đi xa hơn, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng đã trôi qua nhưng vẫn chưa đến nơi. Trên con đường vắng lặng yên tĩnh, những làn gió lạnh buốt thôi qua lây động những chiếc lá cây khô dọc đường. Khung cảnh tĩnh lặng, mọi vật hầu như đều chìm sâu vào giấc ngủ, riêng chỉ có Liam còn thức, có vô số thắc mắc cậu muốn biết..

- Anh? - Liam gọi.

- Gì nữa đây? Nhóc vẫn chưa chịu ngủ á? - Es-Caro hỏi.

- Đến đó, liệu chúng em có phải đối mặt với nguy hiểm không vậy anh? -Liam ngơ ngác.

- Tất nhiên, em sẽ trải qua từng khung bật cả xúc, cứ từ từ mà thưởng thức nhá? -Es-Caro cười.

- Anh ơi, điều thú vị mà chúng em sắp thấy là gì vậy? - Liam hỏi tiếp.

- Tới đó đi rồi biết! Trời ơi anh buồn ngủ muốn chết mà không được ngủ á, em được ngủ mà sao không tận hưởng đi, trời ơi tui thấy mà tui tức á!

Chiếc xe từ từ, từ từ tiến sâu hơn vào vùng đất hoang vắng, dần dần chạy vào rừng. Con đường rừng gồng ghềnh, không bằng phẳng, chiếc xe chầm chậm lách qua từng ngọn cây đổ, từng tảng đá lớn. Chiếc xe cứ di chuyển như thế, đi được hơn hai mươi cây số thì đột nhiên phía trước có xuất hiện một cánh cổng màu đen, nhìn khá kỳ dị, nó như hố đen vũ trụ nhưng nhỏ hơn. Nó không hút bất cứ thứ gì vào trong cả, chiếc xe dần tiến vào trong cánh cổng. Đúng lúc đó cũng đã sáu giờ sáng, trời cũng tờ mờ sáng rồi. Chiếc xe đã qua thế giới mới sau khi qua khỏi cánh cổng kỳ lạ đó. Es-Caro gọi tất cả thức dậy và nói:


- Chào mừng mấy đứa đến với Underworld!
 
Last edited by a moderator:
17,041 ❤︎ Bài viết: 341 Tìm chủ đề
Chap 7:

Underworld sao? Cái tên nói lên tất cả. Đúng như thế, đây là một thế giới phía dưới trái đất. Bầu không khí trong lành, mát mẻ. Bầu trời hồng hào, nổi rõ những vệt sáng hình thoi nằm cạnh nhau tựa như tổ ong. Chúng trải dài khắp chân trời. Thứ kỳ lạ đó là gì nhỉ? Chúng thật ra là phép màu của nữ thần ánh sáng-người đã tạo ra ánh sáng ở nơi đây và cũng là người tạo ra sự sống. Es-Caro bước xuống xe, anh hít một hơi sâu vào và nói:

- Mấy đứa thấy thế nào? Không khí ở đây tuyệt lắm phải không?

Cả nhóm Flicker bước xuống xe, ngơ ngác hình bầu trời, nhìn những chú bướm xinh đẹp bay khắp nơi. Những loại quả mọng nước khổng lồ, đầy màu sắc trông rất kỳ quặc. Những chiếc nấm với cái mũ to và tròn, hệt như một cái ô khổng lồ, chúng mọc thành đàn với nhau dưới một gốc cây cổ thụ khổng lồ. Thân cây cổ thụ ngàn năm rất lớn, nó có thể lớn hơn vòng tay của sáu mươi người nắm tay nhau ôm quanh gốc cây. Cây cao chọc trời, cao vút, xuyên qua các tầng mây dày màu hồng nhạt. Flicker cảm thấy thích thú, cô đi vòng quanh góc cây và khẽ chạm nhẹ lên chiếc vỏ dày, gồ ghề những nếp nhăn, xanh mướt những lớp rêu bám trên thân cây. Tán cây dày đặc từng lớp lá lớn, những tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua từng tầng lá cây tạo cảm giác ấm áp hơn bao giờ hết.

Bỗng nhiên từ thân cây, một cánh cửa nhỏ mở ra. Cả nhóm bất ngờ. Có người sống trong thân cây sao? Người đó là ai và nhìn như thế nào nhỉ? Một người thiếu nữ trẻ bước ra, cô có một đôi tai dài, hướng lên như đang nghe ngóng điều gì, hệt như các yêu tinh trong truyện cổ tích vậy. Người được khoác một chiếc áo choàng xanh màu lá cây tươi che kín người, đôi mắt hiền từ, ấm áp. Cô lướt mắt nhìn xung quanh và hỏi:

- Em mang người sống sót về rồi à?

- Vâng, thưa cô-Es-Caro trả lời nghiêm chỉnh

- Thế thì tốt rồi, chỉ chừng này thôi sao?

- Vâng, em và Shimito đã lục soát hết thành phố rồi ạ! -Anh trả lời tiếp

- Chị này nhìn cỡ 17, 18 tuổi, nhìn ông này già chát hà mà sao ổng gọi bả là cô hay vậy Liam, mày biết hong -Lionel thắc mắt nói khẽ

- Chúng ta đi về trụ sở chính thôi-Es-Caro, quay lưng lại, nói rõ to

Chiếc xe dần dần di chuyển tiếp, tiếp tục đi trên con đường rừng. Khác biệt so với con đường buổi tối hôm trước một chút là mặt đường rất bằng phẳng. Hai bên cỏ cây xanh mát, từng đợt gió nhè nhẹ thổi, không gian rung động âm thanh xào xạc của những chiếc lá cây tươi va vào nhau. Trên những ngọn cỏ nhỏ dưới các gốc cây to còn đọng lại hạt sương sớm vui đùa cùng những tia nắng ấm chảy dài trên thân cây. Không gian thoáng đãng, mát mẻ, xua tan đi áp lực của nhóm bạn.. Chưa gì đồng hồ đã rung lên báo bảy giờ, cũng là lúc mọi người về đến trụ sở chính.

Trụ sở không lớn như dinh thự, không nguy nga lộng lẫy như một tòa lâu đài, nó chỉ là một căn nhà gỗ tầm thường mang đầy nét giản dị. Bước vào bên trong, đập vào mắt mọi người là sự hỗn độn, đồ đạc văng lung tung, hoàn toàn khác so với những gì Flicker tưởng tượng. Cô cứ nghĩ rằng trụ sở là một nơi đầy ắp sự tôn trọng, tôn nghiêm và đàng hoàng, lịch sự, ngăn nắp. Flicker còn nghe đâu đó tiếng trẻ con đùa giỡn phía trong nhà, hòa lẫn với sự chỉ đạo, yêu cầu yên lặng của một bạn nam trạc tuổi.

Es-Caro cười và nói:

- Bất ngờ nhé! Đây là trụ sở chính, hôm nay mấy đứa chịu khó ngủ ở đây cùng đám nhỏ nhé! Mai anh sẽ cho mấy đứa ngủ chỗ khác!

- Ở đâu vậy anh? -Flicker hỏi nhẹ

- Hết sợ anh rồi hả? -Es-Caro vừa xoa đầu Flicker vừa nói-Mai anh sẽ cho mấy đứa ngủ ngoài rừng

- Gì chứ? Anh đùa với tụi này à? -Lionel tròn mắt, giận dữ nói

- Đừng vội vàng như thế chứ sư tử! Ngủ đi rồi tận hưởng nhé! Anh đây đi trước đây! -Vừa nói xong anh biến mất ngay

Mọi người ngạc nhiên trước sức mạnh của anh ấy. Chưa đầy nửa giây nữa. Đây là loại siêu năng gì vậy nhỉ? Flicker tự đặt ngay một câu hỏi cho mình. Sau đó, cô nhanh nhẹn mở cuốn tập nháp nhỏ của mình, nắn nót viết tên của hai người mà cô biết trong tổ chức. Khi tìm hiểu rõ năng lực của hai người, Flicker sẽ lại ghi vào đó, mục đích chính của cô là hiểu rõ thêm về siêu năng ở đây để thỏa mãn thắc mắc và sự tò mò của mình. Siêu năng ở đây đa dạng hay giống nhau? Hình thái và loại siêu năng đa số ở hệ nào, đất, nước, lửa, tâm linh? Siêu năng di truyền hay tự phát?

Còn Lionel, sự năng động ép buộc cậu phải chạy ngay sâu vào trong, cậu dốc hết sức của mình chạy nhanh hết sức có thể dưới bầu không khí mát lạnh. Đồng thời, cậu cũng tiện tham quan, nhìn ngắm, tìm hiểu những vật ở trong này. Những chiếc bình cổ mang đậm sự cổ trang, những khung của sổ cũ kỹ nhưng không vụn nát toát lên vẻ ấm cúng. Sâu vào trong nữa là lũ trẻ cùng anh bạn đồng lứa với cậu.

Anh chàng này đang rất vật vã để cho lũ trẻ bé bỏng ăn hết suất cơm của mình. Đám nhỏ rất nghịch, hết đứa này la thì đến đứa kia hét. Hết đứa này tưng bừng nhảy nhót thì đến đứa kia quần áo lắm lem bùn đất. Nhưng cậu không hề đổ quạu hay cau có, cậu lên tiếng nhắc nhở đám bé liên tục nhưng rất từ tốn và nhẹ nhàng, lời nói không thô bạo, giang manh và làm tổn thương. Lionel đứng đó một lúc lâu, cậu quan sát tình hình đám bé. Cậu lên tiếng:

- Mày ghê vậy, là tao nãy giờ tao múc tụi nó rồi!

- Cậu là người mới đến đây à, chào cậu. -Cậu kia lên tiếng

- Ờ, chào, mày tên gì vậy, để tao biết đặng tao nhớ, trước giờ tao chưa thấy cha nào hiền như mày! -Lionel mạnh dạn

- Tớ tên Dave, còn cậu? -Dave cười, nói

- Lionel, chỉ Lionel thôi! -Lionel nói lớn-Nhờ mày chăm tao và đám bạn tao ngoài kia nữa nhé! Mơn!
 
Chỉnh sửa cuối:
17,041 ❤︎ Bài viết: 341 Tìm chủ đề
Chap 8:

Chỉ thoáng một chút thôi, trời cũng đã xế chiều rồi chuyển dần thành tối mịt. Khác rất nhiều so với không khí náo nhiệt và rộn rã tiếng xe chạy như ở trái đất, nơi đây hoàn toàn im lặng, có thể nghe rõ tiếng của ếch đực gọi ếch cái, tiếng ăn mừng của những chú ve nhỏ trên cây. Xung quanh nơi đây không hề có một bóng đèn nào, chỉ le lói ánh đèn dầu yếu ớt phát ra từ trụ sở.

Sau khi cho đám nhỏ ăn xong, Dave nhẹ nhàng dọn ra từng phần ăn của từng người lên chiếc bạn gỗ tròn cũ kỹ nhưng vẫn còn rất thơm mùi gỗ. Cách món ăn tuy đơn giản nhưng Flicker, Rose, Lionel và Liam ăn rất ngon miệng. Chúng ngon lạ thường và ngon hơn hẳn các sơn hào hải vị mà các bạn hay ăn ở nhà. Các món ăn giản dị chỉ có ba món: Rau muống xào tỏi, cơm và chút tép rim.

- Mày làm ngon dữ Dave. - Lionel vừa khen, vừa ăn không kịp nuốt.

- Chắc tại các cậu đói quá thôi, dù sao cũng gần chín giờ rồi mà. - Dave mỉm cười.

- Mày không ăn luôn đi, ngồi đó làm gì? - Lionel tiếp lời.

- Tớ ăn rồi, các cậu ăn xong thì ngủ nhé, tớ có chuẩn bị phòng riêng cho mấy cậu rồi.. - Dave từ tốn nói.

Thoáng một chút, sàn nước đã đầy ắp chén dĩa bẩn. Dave liền vào rửa chén, để lại những vị khách mới của mình ở nhà trên. Flicker lúc này không thấy Dave đâu, cô không nghĩ rằng cậu đang rửa chén, và quyết định tìm cậu vì cô cần giải quyết gấp mớ đồ dơ đầy máu mà tên quái vật ở trường gây ra. Cô tìm từ phòng này sang phòng khác, đi qua tất cả các căng phòng nhỏ dành cho các bé thiếu nhi lẫn nhà kho. Vẫn không thấy Dave đâu, cô quyết định đi ra ngoài nhưng hơi do dự. Cô quay trở lại phòng ngủ chính, cất ngay mớ đồ dơ vào và tìm Rose. Rose lúc này đang vui đùa cùng lũ trẻ, chúng thật sự rất đáng yêu, sự dễ thương đó sẵng sàng nun chảy lòng của bất cứ ai kể cả những kẻ "lạnh ngắt" nhất. Những tiếng cười đáng yêu cất lên, làm xua tan cái không khí tĩnh lặng của buổi đêm. Thấy bạn mình vui đến như thế, Flicker không nỡ cắt ngang, nên cô quyết định đi tìm Dave một mình.

Cô chợt nhớ ra còn Liam và Lionel, cô vẫn có thể nhận được sự giúp đỡ từ họ. Quay lại phòng ngủ chính, cô thấy Lionel ngủ lăn quay ra đất, có vẻ như đã ngủ say lắm rồi. Vất vả lắm Flicker mới đặt Lionel ngủ lại đúng vị trí.

- Chậc, ngủ như chết vậy, tên này thiệt không biết trời biết đất gì hết á! - Liam cất lời.

- À, Liam, cậu tính đi ngủ hở? -Flicker hỏi khẽ.

- Ừm, tớ thức trắng đêm qua rồi còn gì, nè cậu ra kêu Rose vào đi, ngủ luôn một lượt! - Liam đáp lại nhỏ nhẹ.

Nhưng không, Flicker cần tìm gấp Dave, mớ đồ dơ đó chắc chắn sẽ đầy dòi sau đêm nay mất. Cô chạy khắp nhà, vừa chạy vừa kêu tên cậu nhưng không một ai trả lời. Hết cách, cô bèn lấy cây đèn dầu trong phòng khách rồi nhẹ nhàng rời khỏi căn cứ. Đi được một quãng, Flicker quay đầu lại, trụ sở chính vẫn còn trong tầm mắt, cô thở phào nhẹ nhõm.. rồi tiếp tục bước đi. Càng đi xa căn cứ thì càng tối, nó tối đến mức cô không thể nhìn rõ mọi vật xung quanh mình. Cây đèn dầu bắt đầu phát ra ánh sáng yếu dần, yếu dần, yếu đến mức cô không biết mình có đi đúng đường mòn hay không.

Thôi chết rồi, trụ sở? Trụ sở đâu rồi, đâu rồi? Cô hoảng hốt quay lại tìm kiếm hình bóng căn nhà gỗ nhỏ. Không có? Không có? Không có? Cũng không có? Đã hết bồn hướng rồi, nó ở đâu? Flicker hốt hoảng, nhưng bản năng của cô sẽ tự bình tĩnh lại khi bị lạc vì cô được ba của cô giáo dục tốt điều đó. Cô bình tĩnh lần đường đi, càng đi, thì cô càng đi sâu vào trong rừng. Và rồi.. cây đèn dầu vụt tắt. Thôi xong, thế là hết, không còn gì thể thắp sáng nữa. Flicker trào nước mắt, cô tuyệt vọng. Dave, rốt cuộc cậu ở đâu?

Cô quỳ xuống dưới gốc cây phong cao vút. Flicker khóc nức nở, cô gọi tên các bạn mình trong nước mắt và sợ hãi:

- Rose, Liam, Lionel, Dave, các cậu ở đâu, cứu tớ với, xin hãy cứu tớ lần nữa, tớ sợ lắm..

Đột nhiên cô nghe tiếng động lạ phát ra từ sau lưng.. Đó là tiếng gì nhỉ? Cô lập tức im lặng, lấy tay che mũi và miệng nhằm giấu hơi thở của mình. Là ai thế? Dừng lại đi, đừng bước qua đây, xin đấy! Sau đó, cô nhận một cơn đau ghê gớm từ gáy của mình, cô thể như bị một vật sắt, nhọn và dài đâm sâu vào gáy, nó đi xuyên qua xương cổ rồi đâm thẳng vào tủy sống của cô. Gì chứ? Không được rồi, thế này là đau quá rồi, không chịu nổi nữa. Cô hét lên trong đau đớn và gục ngay sau đó.

Quay trở lại trụ sở, mọi người hiện đang rất lo lắng và cố gằng tìm Flicker nhưng không thấy cô ở đâu. Dave tìm khắp các con sông, bờ đê gần đó nhưng không có kết quả. Rose tìm khắp vườn, sân thượng, từng phòng khách và phòng ngủ của trụ sở kết quả cũng giống Dave. Liam thì hoảng loạng hơn, cậu hầu như đã mất đi sự bình tĩnh, cậu lục lọi và tìm tòi đủ các ngốc ngách của căn cứ và những bụi cây lớn quanh trụ sở. Cậu tìm đi tìm lại, mặt dù thừa biết là không có nhưng cậu vẫn lục đi lục lại những nơi cậu có khả năng tìm.

Được một thời gian thì cả ba nghe tiếng một em nhỏ cười rất lớn:

- Mấy anh chị ơi chị Shimito về, chị Shimito về!

Cả ba nhanh chóng quay lại sảnh chính, Shimito vừa nhìn thấy cả ba, cô liền chạy vào trong phòng khách. Chiếc đèn dầu đâu? Cô nhớ hồi sáng cô đã để nó ở đây mà. Không lẽ..

- Chị ơi Flicker mất tiêu rồi! - Rose nói với chất giọng run run cùng với hai hàng nước mắt.

Khác so với Dave và hai vị khách mới, Shimito hoàn toàn bình tĩnh. Mặt cô vẫn thẫn thờ, vẫn không cảm xúc như ngày nào, cô nhẹ nhàng đi ra ngoài cửa.. đứng yên một lát rồi nói:

- Dave đi theo chị tới khu rừng phương Bắc, cầm kiếm theo, hai em còn lại đi ngủ, bạn mấy đứa sẽ được đưa về.
 
Last edited by a moderator:
17,041 ❤︎ Bài viết: 341 Tìm chủ đề
Chap 9:

Mặt trời bắt đầu ló dạng trên cánh rừng, chim hót líu lo giai điệu chào buổi sáng. Điều đó đánh thức Rose, cô ngồi dậy, nhìn quanh. Điều làm cô hạnh phúc nhất là thấy Flicker nằm kề bên mình. Cô mững rỡ ôm chầm lấy bạn mình, rớt nước mắt: -Đồ ngốc, hôm qua cậu đã ở đâu vậy hả?

- Cậu lo lắng cho tớ đến thế sao? Cho tớ xin lỗi nhé, tớ không sao đâu cậu đừng lo nữa. -Flicker nhìn Rose với anh mắt trìu mến

Rose nhìn xuống phía dưới chân mình thì thấy Shimito ngủ say, cô mừng lắm, thì ra chị ấy vẫn an toàn. Bên ngoài hành lang gỗ rầm rập tiếng đùa giỡn của mấy bé cùng với giọng Dave hiền hậu:

- Nào, nào yên lặng đi mấy đứa, mấy anh chị đang ngủ đó, suỵt!

Và đồng loạt một tiếng "Dạ" lớn đầy ắp sự đáng yêu. Rose nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng và cảm ơn Dave một cách rất chân thành. Dave không nói gì, cậu chỉ mỉm cười lại. Cô đi xuống hành lang phía dưới bếp, sử dụng nước ở giếng để rửa mặt và vệ sinh cá nhân. Sau đó, lần lượt những tiếng nói của các bạn chung nhóm cất lên khắp trụ sở.

- Ơ hay nhỉ cái áo đồng phục của tao đâu? -Lionel cất tiếng hỏi lớn:

- Rồi cái quần đồng phục hôm qua của tao nữa, đứa nào chôm rồi trả đây!

- À, hôm qua tớ thấy chúng nằm giữa sàn phòng ngủ nên đưa cho Dave giặt rồi. -Liam trả lời.

- Ờ, mà thằng Dave nó có quẹo không mà sao tao thấy nó làm chuyện đàn bà không mậy? -Lionel thắc mắc hỏi lớn, cậu hỏi như muốn trêu chọc Dave vậy.

- Cậu ấy không làm vậy ai làm? - Liam cười khẽ.

Còn Flicker, cô đi xuống căn bếp cũ, nhìn vào tấm gương lớn của tủ đựng chén cũ. Cô thắc mắc rằng vật mà cô cho là đã đâm vào gáy mình, xuyên qua tủy mình là thứ gì, nhưng sao trên gáy không hề đau sau khi tỉnh dậy. Cô quay người lại, kéo mớ tóc dài của mình lên, nhìn vào gương. Cô thấy gáy mình nổi rõ những mạch máu nhỏ, chúng càng ngày càng nhiều lên. Nỗi nhiều đến mức chiếm hết cả phần gáy. Flicker hoảng hốt, chạy ngay vào phòng ngủ. Thôi chết rồi, chuyện gì đang xảy ra với mình vậy. Cô nhanh chóng lấy ngay cây dao gọt giấy trong cặp Rose. Rose, cho tớ xin lỗi, tớ đã lục cặp cậu mà không có sự cho phép của cậu. Vừa lúc đó, Rose bước vào, cô nhanh chóng chạy lại gần Flicker rồi hốt hoảng, nói to:

- Flicker, gáy cậu sao thế?

Flicker không trả lời, cô im lặng, nhìn chằm chằm xuống dưới đất. Vừa lúc đó, Shimito cũng vừa thức dậy, nhưng có vẻ cô đã hiểu hết mọi chuyện đang xảy ra, cô nói:

- Rose, tránh xa ra, đừng đến gần em ấy.

Rose vừa tránh ra hai bước thì đột nhiên đôi mắt Flicker chuyển thành màu đỏ nỗi rõ những vệt máu, cô giãy giụa, hét lớn trong điên loạn. Nghe tiếng hét, Dave, Liam và Lionel chạy vào phòng, cả tóp nhỏ nữa.

- Đừng cho đám nhỏ nhìn thấy cảnh này, không tốt đâu Dave, em lùa mấy em ấy vào phòng khách đi. - Shimito lạnh lùng nói.

- Dạ.. dạ chị.. em lùa ngay ạ.. -Dave vừa nói, hai tay cậu run lập bập.

Giãy giụa được một hồi, Flicker đứng lên chậm rãi, hai tay cô siết chặc lại, thở dốc. Quần áo cô tả tơi, đầu tóc rối bời lên. Lập tức, cô lao vào Shimito nhanh như chớp, chưa đầy nửa giây cô đã ngoạm chặt tay Shimito. Máu chảy xuống sàn, tràn ra thành vũng. Nhưng mặt Shimito vẫn thờ ơ, đôi mắt không hiện lên chút đau đớn gì. Rose thấy thế, cô nghẹn ứ họng, nước mắt cô lần nữa trào ra. Lionel cảm thấy cực kỳ bức xúc, cậu hét lớn:

- Flicker, mày điên rồi à, mày có biết mày đang cắn ai không?

Ngay lập tức, Flicker dừng lại, nước mắt cô chảy thành hai hàng. Lúc này, đôi mắt Shimito bắt đầu hiện lên rõ sự thương cảm, cô nhẹ nhàng nói:

- Em đang chống cự đúng không? Nào, cố gắng lên, sắp được rồi!


Trong đầu Flicker lúc này chỉ có muốn thịt, thịt và thịt. Cô đã đói lắm rồi . Không, cô không phải lài quỷ, cô không phải là lũ quái vật đồi bại tối ngày chỉ biết ăn thịt người. Không, cô đã đói lắm rồi, không có năng lượng làm sao mà sống? Không, cô phải điều khiển được cơn đói, nhất định phải điều khiển được nó, bằng không là chị Shimito sẽ chết mất. Cô thừa biết là chị ấy sẽ để cô cắn nữa mà. Shimito chết chứ đâu phải cô chết? Sao phải sợ? Cô sợ vì cô CHÍNH LÀ MỘT CON NGƯỜI!

Flicker đẩy Shimito ra xa, hai tay nắm chặt lại. Có lẽ cô đang phải trải qua một trận đấu tâm lý và tinh thần rất lớn. Đó là sự tranh giành tâm hồn giữa quỷ và con người. Phải cố gắng, phải cố gắng, phải điều khiển được. Cơ thể này là của chính cô, nó không thuộc về ai khác, hãy điều khiển được chính bản thân, phải biết mình đang làm gì, không được trở nên mù quán trước thứ máu quỷ xa xỉ kia. Flicker đứng yên một hồi lâu rồi bất động, cô ngưng thở, ngã quỵ xuống mặt sàn đầy máu mà chính cô đã tạo ra. Trong vô thức, cô thấy bà nội hiện lên. Bà xoa đầu cô với bàn tay gầy gò nhưng ấm áp. Cô sà vào lòng bà, khóc sướt mướt, nức nở:

- Bà ơi, con có còn là người nữa không? Con có xứng đáng được sống nữa không? -Flicker hỏi trong nước mắt.

Bà nội lấy tay dịu dàng gạt đi từng giọt nước mắt của cháu mình. Bà dịu hiền trả lời:


- Cho dù con có như thế nào đi chăng nữa, tâm hồn của con vẫn là con người. Tâm hồn mỗi người giống như một viên ngọc chưa được thắp sáng vậy, hãy thắp sáng nó, hãy nâng niu nó thật cẩn thận vì nó là quan trọng nhất. Không được để tâm hồn bị vấy bẩn bởi những việc làm dơ bẩn là tốt lắm rồi. Cháu làm như vậy là tuyệt lắm đấy, không phải ai cũng làm được như cháu, vì thế hãy tự hào. Tự hào vì con là một con quỷ không ăn thịt người, tự hào vì con có thể sống ở hai thế giới: Thế giới của quỷ và thế giới của con người. Bạn bè con sẽ không ai ghét bỏ con khi con là quỷ đâu, nhé!

Rồi bà biến mất trong ánh sáng mập mờ..
 
Chỉnh sửa cuối:
17,041 ❤︎ Bài viết: 341 Tìm chủ đề
Chap 10:

Flicker dần dần mở mắt ra, đập vào mắt cô là những cái nhìn đầy lo lắng đến từ mọi người. Cô sững sờ, nhẹ nhàng ngồi dậy. Liam hỏi ngay:

- Cậu thấy trong người sao rồi, ổn cả chứ?

Flicker ngay lập tức cảm thấy có lỗi, cô nói ngay liên tục những lời xin lỗi. Đáp lại đó là những lời an ủi, thông cảm, động viên cô. Cô mừng lắm, trong lòng cũng cảm thấy kha khá hơn rất nhiều. Flicker đảo mắt, cô không thấy sự hiện diện của Shimito. Cô hỏi ngay:

- Shimito, chị ấy đâu? Chị ấy có sao không?

- Bà đó phóng đi đâu mất tiêu hồi sáng rồi! Mày hỏi chi? -Lionel đáp.

Flicker ngồi dậy, đi ra khỏi phòng. Vừa bước ra đã có mấy bé nhỏ bu lại dưới chân cô. Một em trai nhỏ nhắn, tầm ba tuổi, với khuôn mặt bầu bĩnh, em ngước lên, hỏi:

- Chị ơi, chị có sao hông?

- Chị không sao, em và mấy bạn đang làm gì đó? - Flicker hạnh phúc, cười mỉm.

- Dạ, tụi em đang chờ anh Es-Caro về, anh í nói là sẽ đến đây rước mấy anh chị ra rừng ở! - Bé này ngây thơ trả lời.

Nghe đến cụm từ "ra rừng ở", Lionel lại tiếp tục cọc. Cậu nói vọng ra:

- ỦA THIỆT LUÔN?

Hai chữ "dạ thiệt" của đám bé toát lên vẻ dễ thương, trong sáng của từng em một. Flicker thắc mắc với Dave rằng đám bé này là ai? Tại sao chúng lại ở đây? Ba mẹ chúng là ai và đâu rồi? Nghe đến đây, mặt Dave buồn hẳn. Cậu kể cho Flicker nghe rõ và đầy đủ những câu chuyện của từng bé. Có bé thì cậu nhặt ngay ở lề đường tại thủ đô, tại nơi đông người và nhiều người qua lại nhất, nhưng không ai quan tâm đến tiếng khóc đáng thương của em này. Có bé thì được nhặt bởi quý tộc hạng bảy, ông này mang đứa bé vào nhà, cho ăn, cho ngủ. Ngay lúc đó, Shimito có nhiệm vụ ám sát người này. Cô đột nhập một cách dễ dàng vào căn dinh thự khổng lồ đó. Đang chạy dọc theo dãy hành lang dài, cô chợt ngửi thấy mùi thối. Càng đi sâu vào thì mùi này càng nồng nặc hơn, không thở được, cô lấy bình dưỡng oxi mini dự phòng và sử dụng, nhưng vẫn ngửi rõ được mùi đó. Đi hơn một quãng thì có cánh cửa lớn, cô đẩy nhẹ nó ra thì thấy bên trong xác người treo lơ lửng. Đa số là em bé và phụ nữ, tất cả đều không một mảnh vải che thân.

Cô tròn mắt, nhắm chừng hơn cả trăm cái xác. Shimito cố gắng tìm kiếm người còn sống thì thấy bé đó còn cử động. Những cử động yếu ớt cứ diễn ra từ từ rồi dừng lại hẳn. Toàn thân bé đầy ắp các vết thương, từ nhỏ đến lớn và cũng không thiếu các vết bầm tím đau đớn. Cô vội hít một hơi thật sâu rồi tháo bình hơi ra rồi cho bé sử dụng. Shimito lấy khăn choàng của mình quấn quanh thân bé để dưỡng ấm. Đứa bé dần dần thở được và bắt đầu khóc lớn. Bọn nhà giàu nghe được liền răm rắp chạy đến phòng xác nhưng không thấy ai.. Khi bọn chúng quay lại bàn nhậu thì thấy tên gia trưởng của nhà quý tộc hạng bảy chết một cách đau đớn trên chính vũng máu của hắn.

Nghe Dave giải thích xong, lòng Flicker như bị thắt chặt lại, mắt cô rưng rưng. Sau đó một hồi, tiếng trẻ em lại vang lên:

- Anh Es-Caro về!

Es-Caro bước vào với vẻ mặt phấn khởi:

- Nào, mấy đứa ra rừng ở!

- CÁI GIỀ? - Lionel từ trong phòng ngủ nói vọng ra.

Rose và Liam cũng cùng lúc đó bước ra. Rose đưa cho Flicker hành lý của cô mà cô quên mất là phải chuẩn bị chúng.

- Nào, lên xe! - Es-Caro nói lớn. - Thằng
sư tử không đi anh bỏ!

Nghe vậy, Lionel từ trong phòng ngủ giật bắn người, cậu ngồi dậy chuẩn bị đồ, rửa mặt, ăn sáng và vệ sinh cá nhân tất cả tròn năm phút. Để lại những tràn cười sản khoái cho hội bạn thân.

Trên đường đi, cả nhóm xôn xao nói chuyện tạo ra một bầu không khí vui vẻ, sôi động. Chỉ có Flicker là im lặng, cô hướng mắt ra cửa sổ, ngắm nhìn hàng cây xanh mát sà xuống các tán cây khổng lồ. Trong số các màu thì màu xanh là cây và màu vàng là hai màu dễ chịu khi chúng ta nhìn vào chúng. Màu xanh mang lại cảm giác mát mẻ, dễ chịu. Màu vàng mang lại cảm giác ấm áp, ấm cúng. Và đó cũng tượng trưng cho hai màu chính của khu rừng. Màu xanh tươi của lá cây, màu xanh sẫm của những thân cây đầy rêu. Màu vàng nhạt của nắng ấm, màu vàng sẫm của những cây nấm to với chiếc ô khổng lồ trông thật bắt mắt.

Chiếc xe dừng lại trước một khoảng sân trống lớn, bằng phẳng, được phủ bằng một lớp cỏ tươi mát hòa quyện với vài bông hoa nhỏ li ti. Cả nhóm nhanh nhảu bước xuống xe, tò mò tìm hiểu các gốc ngách và những điều thú vị ở đây.


- Thấy sao nào, tối nay mấy đứa sẽ ngủ ở đây nhá! -Es-Caro cười bảo

- Tụi em sẽ ngủ cùng ai vậy, hay chỉ có nhóm em thôi? - Liam hỏi ngay.

- À.. ừm chuyện đó anh cũng không biết nữa, anh sẽ thảo luận với mọi người sau, các em ở đây chờ nhé, anh có mang đồ ăn trưa cho mấy em rồi, nhớ không được đi đâu bậy bạ đấy! - Es-Caro nói rồi, liền phóng xe đi mất.
 
Last edited by a moderator:
17,041 ❤︎ Bài viết: 341 Tìm chủ đề
Chap 11:

- Này, cậu không còn đói nữa sao? -Liam quay sang Flicker hỏi ngay với một cái nhìn đầy lo lắng. Flicker im lặng một hồi, cô ngước nhìn Liam một lúc rồi ngục đầu xuống. Cô nói khẽ:

- Tớ đã ăn rồi mà, cậu không nhớ ư?

Bầu không khí lại trở về cái tĩnh lặng vốn có của nó. Lao xao tiếng lá cây, róc rách tiếng suối chảy gần đó. Một lúc sau, ánh sáng cũng dần mạnh dần lên, bóng của mỗi người cũng dần dần thu hẹp lại dưới chân. Rose ngồi dưới một tán cây lớn, cô thắc mắc rằng cây dao gọt giấy ngày nào còn nằm trên bàn giáo viên bỗng nhiên biến đâu mất, cô nhớ là đã cất nó ngăn nắp vào ngăn cặp nhỏ nhất rồi. Cô tiếp tục rà soát lại kỹ hơn nhưng vẫn không thấy. Rose quyết định lên tiếng hỏi. Lionel, Liam đều lắc đầu. Riêng Flicker, cô vẫn nhớ rõ cái giây mà cô cầm nó trên tay nhưng không nhớ được cái giây mà cô bỏ nó xuống.

Đó là trước lúc Flicker mất kiểm soát vài giây nhưng Liam lại cho rằng trong vô thức cô không hề cầm vật gì cả. Lionel cũng có nhận xét giống với Liam. Ngay lúc đó, vẫn vậy, vẫn vô vàng bí ẩn xuất hiện. Không lẽ cô đã bỏ rơi nó ngay cạnh cặp Rose ngay khi mất lý trí? Không phải. Nếu đúng là thế, thì Rose đã nhận ra khi cô dọn hành lý của mình. Hay cây dao rơi ngay cạnh cặp Flicker? Lại càng không phải, chính Rose là người dọn cặp Flicker mà. Không lẽ nó đã bị lấy bởi một thứ gì khác? Hay bị ai lấy chăng? Dave ư? Nếu là cậu thì Dave đã trả lại rồi!

Càng suy nghĩ, mọi thứ lại càng rối bời lên. Sâu trong khu rừng phía tay phải nhóm bạn, trên con đường mòn bằng phẳng văng vẳng tiếng xe bốn bánh. Chiếc xe ngày càng tiến lại gần hơn, lộ rõ hình dáng của nó. Nó có dạng một chiếc Audi, khoác lên một màu trắng sữa. Chiếc xe tiến lại gần hơn, gần hơn nữa, rồi dừng lại hẳn. Đúng là có dạng Audi rõ ràng nhưng nó lại không hề có ký hiệu hay nhãn xe, cũng không hề có biển số.

Từ trong xe, Shimito bước ra với một cánh tay được băng bó kỹ càng.

- Bà không bị hóa quỷ sao? -Lionel hỏi lớn

- Với loại quỷ từ trung cấp trở lên, cơ thể người không thể hóa quỷ trừ khi tiếp xúc máu với chúng. -Shimito thờ ơ đáp lại

Nói như vậy cũng khiến Flicker tự hiểu rằng cô không phải thuộc dạng quỷ tầm thường, trung cấp hoặc cao cấp, một trong hai. Điều này cũng khiến cô tự hỏi rằng siêu năng cô đã có là gì. Nhắc đến siêu năng cô mới nhớ. Cô cầm ngay quyển tập nhỏ của mình sau khi lấy ra từ trong cặp, hỏi ngay:

- Chị ơi, siêu năng của chị là gì ạ?

- Vision through space (Nhìn xuyên không gian) -Shimito đáp

Vậy, nó là gì. Vision through space là một loại năng lực về không gian rất hiếm có. Nó là một loại sóng cho chính não bộ phát ra. Gần giống với sóng điện thoại hay sóng của mạng vậy. Nó cũng phát ra trong một phạm vi nhất định. Trong phạm vi đó, nó cho phép chủ sở hữu nhìn thấy được mọi vật, mọi chuyển động, hiên tượng và diễn biến qua một trong hai mắt. Điểm yếu của nó là chủ sở hữu sẽ nhận lấy cơn nhức đầu khủng khiếp khi vượt quá mức giới hạn sử dụng cho phép. Ngoài ra, sóng này rất yếu, nó sẽ dễ dàng bị phản tác dụng khi có một loại sóng khác mạnh hơn gần đó. Tùy thuộc vào mỗi người, càng thông minh thì sóng càng mạnh, phạm vi càng rộng và càng lớn.

Flicker vội vàng ghi chép lại những thông tin mình vừa mới biết và hỏi ngay thêm một câu hỏi khác:

- Vậy, anh Es-Caro thì sao ạ?

- Electricity (Điện) -Shimito trả lời, cô có vẻ không quan tâm mấy đến những câu hỏi của Flicker. Điều cô quan tâm lúc này là sự biến mất kỳ lạ của cây dao gọt giấy.

Điện thì nghe qua đã biết năng lực này như nào rồi nhỉ? Nó khá phổ biến trong các loại phim hoạt hình và điện ảnh. Es-Caro thật sự đang sở hữu một loại siêu năng rất mạnh. Nó có thể lan rộng luồng điện ra rất xa với độ lớn hơn chục nghìn vôn. Thật sự rất nguy hiểm về tính mạng của con người khi sử dụng nó bừa bãi. Ngoài ra, cậu còn có thể dịch chuyển từ nơi này sang nơi khác trong một phạm vi nhất định với thời gian rất ngắn: Chưa đầy nửa giây. Kẹt một cái cậu này không thể điều khiển được siêu năng của mình vì nó quá mạnh và sức mạnh tiểm ẩn của nó quá lớn. Vì vậy, đi đôi với cậu luôn là chiếc khăn choàng, mỗi lần cậu sử dụng siêu năng, nó giúp dây thần kinh vận động truyền tín hiệu từ não giúp số lượng vôn và độ phát tán của điện theo ý muốn của Es-Caro. Siêu năng này cực mạnh nhưng vô dụng với các siêu năng thuộc nhóm cách điện như cao su..

Flicker chăm chú ghi lại đầy đủ, cô cất ngăn nắp vào cặp quyển tập nhỏ đó.
 
Chỉnh sửa cuối:
17,041 ❤︎ Bài viết: 341 Tìm chủ đề
Chap 12:

Protection là một tổ chức lớn nhất của đoàn quân cách mạng, nói cách khác, tổ chức tập hợp những người nung nấu ý chí đánh bại đế quốc, những người có siêu năng lực hiếm có hoặc mạnh. Là một tổ chức khiến triều đình rung động và run sợ với khả năng lật đổ họ ngày nào. Trụ sở nằm sâu trong khu rừng được cho là khu rừng đẹp nhất của Underworld. Nó là một căn nhà gỗ cũ kỹ nhưng rất bền chặt, là nơi các thành viên luôn lui tới để nghỉ ngơi. Đồng thời, nó cũng là nơi nuôi dưỡng các đứa trẻ mồ côi, cũng là nơi thực tập lòng bền bỉ và sự kiên trì của các thành viên mới. Vậy, tại sao nó không phải là nơi Flicker và các bạn của mình được sống tạm?

Nguyên nhân chính là vì tổ chức đang tiến hành quyết định nhận các thành viên trẻ này. Đặc biệt là Flicker, nếu để cô đi theo con đường ngược lại, không đi theo con đường của chính nghĩa thì chắc một điều rằng Protection sẽ gặp không ít khó khăn: Quỷ sẽ mạnh lên dần dần theo số lượng người chúng ăn được. Ăn càng nhiều, sức mạnh của chúng càng kinh khủng. Có những con sống hơn mấy trăm năm, đã trải qua một thời gian dài tu luyện và thành thạo các thuật biến hình cũng như siêu năng lực của chúng có khả năng quét sạch một ngôi làng với một chiêu thức.

Tổ chức cần thử thách sự bền bỉ, sự sáng tạo, và cách các bạn suy nghĩ mà suy xét.

Quay trở lại với nhóm bạn Flicker trong khu rừng tinh linh. Một chiếc lều rất lớn đã được dựng lên trong không khí nóng nực giữa buổi trưa. Chiếc lều màu đen, còn mới tin, che kín mát cả một vùng cỏ trống. Liam thở phào, cậu đã phải đối mặt với sự "điên khùng" của cái lều trong lúc dựng nó lên. Sự vật vã đó của cậu đã được đáp lại bằng một ly nước mát lạnh từ bờ suối do cậu bạn Lionel tìm được. Liam lúc đầu khá do dự, nhưng do nóng quá, vả lại thêm sự mệt mỏi nữa. Cậu đành tu hết ly nước. Vừa lúc đó, một người đàn ông lạ mặt bước ra..

Người này mặt một cái áo vet đen, đội mũ vành đen với chiếc quần đen lịch lãm trông thật lịch sự. Trên tay người này có mang theo rất nhiều thức ăn, kể cá bánh, kẹo và nước lạnh nữa. Lionel thì nhỏ dãi, cậu hỏi ngay:

- Này ông kia, thành viên của Protection phải không, cho tui một phần nhe

Ngược lại, Liam tỏ rõ vẽ nghi ngờ. Cậu nhìn người đàn ông này bằng nửa con mắt và nói khẽ với Lionel:

- Cậu đừng tin vội, chúng ta chưa gặp người này bao giờ, cũng chưa được nghe giới thiệu đến, nên cậu đừng..

Liam chưa nói hết câu, Lionel vội cắt lời:

- Thôi nào, chúng ta chỉ là người đến sau-Rồi cậu nói lớn: -Ông kia, ông tới đúng lúc lắm, nào, bày ra nào..

Ngay lúc đó, Shimito đến, trên tay cô cầm những dụng cụ nấu ăn và thực phẩm cần thiết cho bữa tối. Cùng với cô là Rose và Flicker, hai người không khỏi bàng hoàng và thắc mắc không biết người đàn ông kia là ai. Shimito cũng thế, cô nhìn người này bằng cặp mắt đa nghi, nhưng cô có cảm giác như đã từng gặp người này bao giờ. Shimito bước gần đến, người đàn ông kia liền lên tiếng với chất giọng trầm khó tả:

- Chào cô, tôi là Tacan, thành viên mới của tổ chức, tôi gặp tụi nhỏ này mới đây thôi, tôi có thể giúp cô huấn luyện cũng như dạy bảo chúng thành những chiến binh tốt của tổ chức..

- Không-Shimito cắt ngang-Tôi chưa nhận thông báo gì về việc có thành viên mới gia nhập.

- Ồ, vậy sao? Cô cập nhật thông báo chậm thế? -Vừa nói, người này đưa thẻ thành viên ra, trên thẻ có ghi rõ đủ họ và tên, nơi ở và năm sinh.

- Không-Shimito kiên quyết, ánh mắt cô toát lên vẻ không hài lòng lắm về người đàn ông này

- Sao thế cô gái? Tôi đã chìa thẻ ra mà cô vẫn không chấp nhận tôi sao? Tôi nhớ không lầm cô còn phải lấy lại thần khí mới bị đánh cắp của tổ chức!

Người này có vẻ biết khá nhiều thông tin của Protection, các thông tin ông nói hoàn toàn đúng sự thật, không phải bịa đặt. Cả chuyện thần khí mới của tổ chức bị mất-một trong những chuyện được xem là giữ kín nhất mà Tacan vẫn biết. Người ngoài biết việc này thật sự là bất khả thi. Tacan đã thực sự tạo một lòng tin lớn trong lòng của các bạn trẻ. Nhưng đối với Shimito thì không, vẫn lời từ chối đó, cô nói với chất giọng rắn chắc:

- Không, mời ông đi nơi khác.

- Thôi nào, sao chúng ta không hoãn việc cãi nhau này lại để hòa vào buổi tiệc này? -Tacan cười ấm áp, ánh mắt toát lên đầy sự thân thiện

Đối với Shimito, đó là một sự giả tạo, một sự giả tạo tột độ. Sự giả tạo đồi bại nhất trong cái xã hội đồi bại. Câu hỏi đặt ra ở đây rằng mớ thức ăn đó từ đâu ra? Tại sao tên này lại mang thức ăn vào rừng trong khi trong rừng không ai ăn bánh kẹo cả? Hắn mang đến trụ sở thì càng không vì trụ sở không đi hướng nơi này..

- Sao thế? Cô không hào tiệc cùng tôi sao? Cả các bé nữa.. -Tacan nói

- Không, mời ông đi nơi khác hoặc.. -Shimito rút phăng ngay cây kiếm sau lưng ra, rất nhanh, cây kiếm đã kề tận cổ Tacan.

Tacan lúc này rõ mồ hôi hột trên trán, ông giơ hai tay lên đầu hàng. Ông liên tục nói rằng ông không hề có ý xấu gì. Những gì ông làm thật sự chỉ muốn tốt cho các bạn thôi, xin cô đừng nghi ngờ ông nữa. Cô không muốn nhìn thấy một mạng bị giết oan ức bởi cô đúng chứ? Shimito? Không, ông không thể bị giết như thế được, vẫn chưa có bằng chứng cho thấy ông muốn làm hại nhóm bạn mà? Tại sao cô lại muốn làm thế? Ông chết thật sự không có nguyên nhân và không đáng dưới tay một người nông cạn như cô. Tại sao cô lại nghi ngờ ông trong khi ông mang quà bánh đến cho các bạn? Tại sao? Tại sao hả? Những lời cầu xin đó Shimito như bỏ ngoài tai.

- Chôn! -Shimito nói rõ, tay cô nắm chặt lại, định đâm thẳng vào cổ Tacan nhưng cô đã dừng lại vì..

- BÀ DỪNG TAY LẠI CHO TUI! -Lionel hét lớn-Sẽ thế nào nếu bà giết nhầm một mạng người? Đó là một mạng người chứ không ít gì, đừng vội vàng kết luận vô căn cứ như thế! Đầu đậu hũ không hay gì?

Shimito đặt lại cây kiếm của mình vào chiếc bao sau lưng. Cô quay lại phía đám bạn, đôi mắt thẫn thờ, lạnh lùng. Bằng giọng nói vô cảm, cô nói:

- Được thôi, tùy mấy đứa vậy.
 
Chỉnh sửa cuối:
17,041 ❤︎ Bài viết: 341 Tìm chủ đề
Chap 13:

Shimito đi nhanh về hướng chiếc xe của cô. Rose cất tiếng có ý mời cô ở lại nhưng Shimito chẳng quan tâm. Flicker im lặng một lúc, dường như cô hiểu được phần nào cảm giác của Shimito lúc này. Cũng giống như Shimito, Flicker cũng cảm thấy nghi ngờ người đàn ông này. Đối với cô, người này toát lên một sự mafia kinh tởm cộng thêm với sát khí xung quanh. Càng nghĩ, cô lại càng lo lắng và đắng đo nên Flicker quyết định tâm sự riêng với Rose.

Rose khác so với Flicker, cô nói rằng cô không hề cảm nhận điều gì về người đàn ông này. Bao quát, người này thật sự và mọt người tốt và biết quan tâm đến trẻ em. Flicker cũng nêu rõ nhận định riêng của mình về Tacan, cô cho rằng người này có khá nhiều biểu hiện kỳ lạ và cô thật sự không cảm thấy an toàn lắm khi ở gần người này.

Nói chuyện một hồi lâu, Liam cũng vào cuộc. Nhận xét của cậu qua bề ngoài của Tacan là rất lịch sự và hợp ý với cậu. Nhưng cách chị Shimito nói chuyện cũng như nhìn nhận ông ta thật sự làm cậu thấy khó hiểu. Tại sao chị ấy lại nghĩ như thế chứ?

- Nào, bọn bây còn đứng đó nói chuyện đến khi nào nữa? -Lionel nói lớn-Đến đây ăn nào, mấy đứa mày không đói sao?

Thấy Lionel ăn ngon lành như thế nhưng không bị sao, ba người còn lại cũng dần dần tin tưởng, có niềm tin ở Tacan và cũng vào hội. Không khí rôm rả tiếng cười, sôi động, làm rung động bầu không khí trong rừng. Tối đến, Tacan lo chăn gối đầy đủ cho nhóm bạn, ông còn không quên chúc mỗi bạn một lời ngủ ngon. Bữa ăn tối do chính tay ông làm không thua gì các đầu bếp trưởng của các nhà hàng trên trái đất. Điều này để lại ấn tượng rất lớn trong lòng của Flicker. Nhưng cô mảy may không hề thoát được sự nghi ngờ của mình dành cho ông ấy.

Vẫn thời gian ấy, ở ngoài bìa rừng, Shimito đứng lặng trên dòng sông, đôi mắt cô đăm chiêu suy nghĩ không ngừng về Tacan cũng như cây dao gọt giấy. Thật chất, hắn là ai? Rồi một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô. Shimito giật mình, quay lại thì thấy Es-Caro cười nghiêng ngả:

- Trời ơi! Ha ha, nhìn cô hết hồn chưa kìa! Lần thứ ba rồi nhá! Cô bất cẩn quá đấy, bật siêu năng lên!

Shimito chẳng nói gì, cô quay người lại, tiếp tục nhìn xuống mặt dòng sông, cô lại tiếp tục nghĩ. Cô hiện đã có hướng kết luận về những chuyện này nhưng lại không hề có bằng chứng. Tôi cá chắc rằng Shimito sẽ tìm ra bằng chứng nếu như không có Es-Caro lải nhải bên tai cô:

- Này, làm gì suy nghĩ dữ vậy? Có chuyện gì kể tui nghe coi chơi!

- Gì, thế là cô bỏ đám nhỏ cho tên đó luôn sao? - Es-Caro ngạc nhiên, anh thật sự không ngờ trước sự vô tâm của cô này, cộng thêm việc trong tổ chức có gián điệp. - Tại sao trong tổ chức có gián điệp mà Vanata không hề nói cho chúng ta biết?

- Đó là những suy luận tạm thời của tôi thôi. - Shimito lạnh nhạt nói.

- Sao cô nghĩ thế? - Es-Caro hỏi lấn tới.

- Tên đó biết từng chi tiết và nhiệm vụ của chúng ta, hắn còn biết cả mục tiêu của chúng ta nữa. Lúc gặp hắn, hắn đã cố ý nói thẳng những gì hắn biết về tổ chức cho tôi. Mục đích là giành lấy đám nhóc, không, mục đích của hắn là lấy Flicker. Đây thật sự là một sự thách thức từ hắn đến với tổ chức, nó giống như: "Gián điệp của tao đã được cài vào tổ chức tụi bây." Thẳng thừng mà nói, hắn chính là người biến con bé thành quỷ. - Shimito tận tình.

- Vậy nếu thật sự tên đó muốn Flicker sao đêm đó hắn lại không bắt con bé đi khi em nó đã ngất? -Es-Caro tiếp tục hỏi.

- Cô Haslein đã xuất hiện ngay khi con bé hét lên trong đêm đó nên hắn không có cơ hội. - Shimito tận tình. - Con bé ngất ngay cây phong lớn cạnh cây đại thụ nhà cô đấy, anh hiểu không?

- Con bé đã đi xa đến vậy sao? -Es-Caro thắc mắc tiếp.

- Chuyện đó tôi cũng không chắc nữa, chắc chắn là có một sức mạnh nào đó đứng sau chuyện này. Hoặc đó có thể là siêu năng của con bé. -Shimito vừa nói vừa ngẫm nghĩ.

Es-Caro bắt đầu im lặng, anh chạy về xe của mình, bật cốp xe lên. Bên trong chứa một chiếc hộp gỗ nhỏ, anh cẩn thận mở ra, là một chiếc nhẫn đính một viên ngọc lục bảo màu xanh, trông rất bắt mắt. Nó phát ánh sáng xanh nhè nhẹ trong màn đêm. Đêm nay, nhất định, nhất định anh phải nói được điều đó với cô. Anh muốn nói rằng, anh yêu cô, rất quý cô.. Nào cố lên, chỉ ba từ thôi mà, sao lại không nói được nhỉ? Nếu như cứ ấp úng như thế thì làm được gì, lần này là cơ hội, chỉ có anh và cô, phải chộp lấy ngay. Nếu không, cơ hội vụt mất, cô có người khác thì vết thương trong lòng anh sẽ mãi mãi không được xoa dịu. Nào, cố lên, bấy lâu nay yêu thầm thương nhớ, khoảng thời gian đó không phải là thật, chỉ cần ba từ đó thôi, khoảng thời gian sau giữa anh với cô chắc chắn là sự thật.

Rồi bất giác, nhiều suy nghĩ tiêu cực hiện ra trong đầu anh. Lỡ cô ấy từ chối? Lỡ cô ấy im lặng và không nói gì? Hay nhận được từ cô ấy một lời nói vô cảm rằng cô không có tình cảm với anh, cô xin lỗi? Es-Caro dần dần tự động viên mình, anh tiến gần lại Shimito, tay cầm chiếc hộp gỗ mở sẵn, cất giọng hỏi khẽ:

- Ước mơ của cô là gì?

- Ước mơ của tôi sao? Tôi muốn trở lại thành người.. -Shimito đáp, nét mặt cô không lạnh lùng như trước nữa, nó hiện lên rõ sự buồn bã. Cô đăm chiêu nhìn về phía trước, mắt cô nhìn xa, lướt qua những hàng cây bên bờ sông.

Anh rất thích nhìn Shimito như thế, nhìn rất mạnh mẽ hòa lẫn vào đó là một chút đáng yêu, anh khẽ đáp lại:

- Tôi nhất định sẽ biến ước mơ của cô trở thành sự thật. Tôi hứa đó.

Es-Caro đóng chiếc hộp nhẫn lại, cất ngay ngắn vào túi quần của mình. Bây giờ không phải là lúc, anh đã biết mình sẽ dùng nó khi nào.
 
Last edited by a moderator:
17,041 ❤︎ Bài viết: 341 Tìm chủ đề
Chap 14:

Lại một ngày nữa bắt đầu ở Underworld, nhưng điều đó không có nghĩa là ánh sáng đã bắt đầu, phải nói đây là một thời điểm rất sớm. Khoảng một giờ sáng chẳng hạn.. Trong rừng tinh linh, hầu hết các loài động vật đều đang say ngủ, nhóm bạn cũng thế. Trong chiếc chăn ấm áp, Flicker chợt tỉnh dậy vì tiếng động lạ và lớn phát ra sau căn lều. Tiếng động như thể một người đang kéo một vật dài và nặng, vật đó tì mạnh lên mặt đất đầy cỏ dại tạo ra tiếng loạt xoạt kỳ lạ.

Cô tò mò lắm, Flicker nhẹ nhàng bước ra khỏi lều, cẩn thận bước nhẹ tránh làm tỉnh dậy Rose đang ngủ cạnh bên. Cô đưa đầu ra khỏi chiếc lều mới tinh đó, nhìn sang phía phát ra âm thanh. Người đầu tiên Flicker nhìn thấy đó là Tacan, dáng người ông nghiêng về phía trước, trông giống như đang lôi một vật gì đó rất nặng.

Đúng là thế, Flicker nhìn thấy rõ ràng ông đang kéo lê một chiếc bao bố lớn chứa vật gì đó vẻ rất lớn. Rồi Tacan quay lại, ông nhìn cô và cười. Điệu cười này thật sự trái ngược rất nhiều so với hồi chiều hôm qua, nó thật sự rất kinh tởm và mang theo đó là sát khí cuồng cuộng. Flicker hốt hoảng, cô quay lại trong căn lều, lay mạnh Rose và gọi ngay Liam và Lionel nằm sát góc:

- Rose, Liam, Lionel các cậu tỉnh lại ngay đi, cứu tớ với, cứu tớ!

Tacan đi vào trong, gương mặt ông toát lên một vẻ đáng sợ và kinh hãi. Nhìn như ông muốn ăn tươi nuốt sống cả nhóm vậy. Liam và Lionel cũng vừa lúc đó tỉnh dậy, đập vào mắt họ là hình ảnh Tacan cầm sợi dây nịch của mình quất thẳng lên người Flicker. Flicker đau đớn, nước mắt cô cũng trào ra. Tacan cười khoái chí, ông vung dây định đánh thêm một phát nữa lên người Flicker thì Liam lao tới chặn ngay đòn đánh đó của ông.

- Mày mà cũng biết cả Vịnh Xuân Quyền à? - Tacan tặc lưỡi. - Thằng này mày cũng không phải dạng vừa nhỉ?

Liam lùi ra sau, cậu bắt đầu đứng tấn, một tay thủ, một tay niệm phật. Trông cậu rất bình tĩnh, gương mặt cậu tự tin, không hề có bất kỳ sự lo lắng nào trước đối thủ nặng ký kia. Rose càng nhìn cậu cô lại càng lo lắng hơn, cô muốn ra lời khuyên ngăn nhưng Flicker đã chặn lại. Flicker lần này đã đặt niềm tin rất lớn vào Liam, có thể trận đánh này cậu sẽ thua nhưng cả nhóm vẫn có cơ hội trốn thoát. Mà chắc sẽ không thua đâu nhỉ? Nhóm bạn còn một quân bài nữa chưa sử dụng nữa mà.

Lionel ngồi dậy, cậu nhìn tên Tacan và cười nhếch mép. Cậu cất giọng:

- Ha! Kéo một chiếc bao bố to bự chứa vũ khí đến đây sao? Ông tính băm bọn này vào ngày mai chứ gì? Ông nghĩ bọn này không nhìn ra kết hoạch của ông sao?

- Mang một chiếc búa lớn cộng thêm vài bộ phận liên lạc cho đồng bọn đúng không hả? - Flicker nói với giọng rắn chắc.

- Liên lạc sao? Ông cũng thú vị đó chứ? Chắc chắn là nhờ lũ đầu đất đàn em của ông canh giữ kỹ khu này chứ gì? Chiếc búa lớn đó nếu tôi không nhầm thì nó là thần khí của ông đó chứ hả? - Liam cười khẽ khinh bỉ.

- Mang thần khí đến đây? Kêu gọi đồng bọn canh gác? Đó chẳng khác nào ông sợ đám học sinh trung học như chúng tôi nhỉ? - Rose nhìn thẳng vào mắt Tacan, nói lớn.

Tên đó nổi điên lên ngay, hắn hét lên làm rung cả một quãng trời, nhanh như chớp, hắn đã lao đến Liam. Liam bình tĩnh, cậu né những đòn đánh của hắn một cách nhanh nhẹn và nhịp nhàng. Đôi tay tên to xác này rất lớn, hắn có thể bóp nát bất cứ thứ gì ngay lúc này, lúc cơn giận dữ của hắn đang ở mức điên cuồng, mất kiểm soát. Điểm đặt biệt của Tacan là hắn không tấn công bằng chân, chỉ với đôi tay của mình, hắn đã lật sập ngôi lều bằng một đòn đánh. Liam vẫn giữ bình tĩnh, nếu như cuống lên sẽ mất tập trung là game over.

Flicker tập trung quan sát kỹ từng đòn đánh, cô đang cố gắng đoán siêu năng lực của tên này. Liam vẫn tiếp tục né, né và né, cậu hầu như không có cơ hội tấn công, hắn thật sự không có sơ hở nào. *Đúng là hoàn hảo* - Liam nghĩ. Flicker để ý kỹ hơn, cô nhận ra một điều rằng cứ năm đòn đánh của tên này thì có một đòn mạnh, dứt khoát vào đầu Liam. Tại chúng mà cây xung quanh đã đổ ngã hết bốn cái rất lớn. Rồi cô chợt nhớ ra trong cặp học của mình có một bình thuốc ngủ nhỏ, dùng để phòng thủ khi bị tấn công, truy đuổi hoặc uy hiếp. Cô nhanh chân chạy lại lấy ngay nó ra. May quá, nó vẫn ở đó, không bị ảnh hưởng gì.

Flicker ném nó lăn quay xuống mặt cỏ, nó lăn dần đến chỗ Liam. Không may, tên này đoán được họ định làm gì, đòn đánh của hắn càng mạnh, tầm đánh càng xa hơn và nhanh hơn. Hắn thật sự đang làm khó Liam rất nhiều. Vừa đánh, hắn vừa la lớn:

- SAO NÀO, MÀY TÍNH LẤY NÓ HẢ? LẤY ĐI, LẤY ĐI, LẤY ĐI, LẤY CHO TAO XEM NÀO!

Mỗi cái lấy đi là một đòn đánh choáng ngợp, nhanh kinh khủng, nhanh tới mức độ mắt người không thể nhìn rõ đòn đánh. Liam bất lực, cậu ngã quỵ xuống và ăn trọn ngay một cú thẳng vào bụng, cộng thêm một cút nhanh như chớp từ sau lưng, cậu lăng quay ra đất, đập mạnh đầu vào gốc cây đổ. Máu đã bắt đầu đổ rồi, trận này càng ngày càng thú vị hơn, Lionel càng ngày càng khoái chí, cậu đứng dậy, vẫn điệu cười nhếch mép đó, cậu nói:

- Khá khen cho ông vì đã hạ được tên đó!

- Và đứa tiếp theo sẽ là mày! - Vừa nói, hắn vừa cười nụ cười ma quái, một nụ cười như hệt như của quỷ sa tăng kinh khiếp đảm.
 
17,041 ❤︎ Bài viết: 341 Tìm chủ đề
Chap 15:

Lionel đứng dậy với chiếc áo trắng nhăn nhúm cùng với chiếc quần đen xộc xệch, cậu nhướng mày, đưa tay bẻ gãy một cành cây trụi lá. Lionel nghiêng đầu nhìn, cậu vẫn nở nụ cười mỉa mai đó, cậu cất giọng nói kinh bỉ:

- Chắc chắn ông sẽ thắng chúng tôi, tôi biết mà, nhưng chưa chắc rằng chúng tôi sẽ không trốn thoát ra nơi này được.

Lionel cũng bắt đầu vô thế thủ, với dáng đứng của thể loại võ MuayThai, cậu tự tin hơn Liam một chút. Còn Rose, cô mặc kệ hai tên này, cô lao vào cứu chữa cho Liam ngay lập tức. Liam rơi vào trạn thái bất tỉnh, cậu bất động, tay chân lạnh và cứng đờ ra, phía dưới đầu là một vũng màu của chính cậu. Rose hốt hoảng, cô tìm xung quanh nhưng không thấy băng cá nhân hay bất cứ vật gì có thể dùng cầm máu được. Không để chậm trễ được, nếu cứ như thế thì Liam sẽ chết vì mất máu.

Flicker chạy ngay đến, cô xé ngay một mảnh áo của mình đắp vào đầu Liam. Rose ngạc nhiên, đó là chiếc áo cuối cùng của Flicker trong ngày hôm nay, rách mất rồi thì lấy đâu áo đâu mà mặc?

- Mặc kệ đi, nếu không làm vậy thì Liam chết mất. - Flicker bình tĩnh nói - Cậu còn áo mà đúng chứ? Cho tớ mượn nhé?

- Tất.. tất nhiên rồi.. - Rose nói với giọng run run, cô vẫn không khỏi bàng hoàng trước Liam.

Dừng, dừng lại đi, đừng chảy nữa. Flicker tì mạnh mảnh áo của mình trên đầu Liam, nhưng xem ra nó vẫn không hiệu quả. Máu cậu chảy ngày một nhiều, nhốm đỏ mảnh vải và tràn từ từ ra mảng cỏ gần đó. Rose càng sợ hãi, cô lấy tay che chặt miệng lại, mắt cô bắt đầu chảy giọt vắng giọt dài. Flicker vẫn giữ sắc thái ban đầu, cô siết mạnh, ấn với lực nhiều hơn. Sau một hồi vật vã lắm, máu đã ngừng chảy, Rose thở phảo nhẹ nhõm, có vẻ qua rồi nhỉ?

- Chưa dừng lại ở đó đâu. - Flicker nói - Việc này cũng có thể để lại biến chứng cho cậu ấy sau này nữa.

- Nhưng dù sao, chúng ta cũng nên vui mừng khi đã cầm máu được cho cậu ấy nhỉ? - Rose lạc quan nói

Flicker im lặng, mắt cô nhìn thẳng xuống đất. Rose bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, cậu ấy hệt như buổi sáng hôm qua vậy. Cô sợ hãi, đứng dậy từ từ và lùi chân ra sau. Flicker vẫn ngồi đó, im lặng đến đáng sợ, bất động, hai tay nắm chặt lại. Không lẽ cô lại bắt đầu nổi điên rồi? Sẽ lại thêm một rắc rối mới cho nhóm bạn nếu điều đó hoàn toàn là sự thật.. Flicker đứng lên chầm chậm, hai tay ngày càng siết chặt hơn, đôi mắt bắt đầu đỏ hoe từng mạch máu. Cô nhìn thẳng vào Tacan với ánh mắt đáng sợ, hai tay từ từ xuất hiện những vuốt sắt nhọn, nó có thể đâm thủng bất cứ vật gì gần đó.

- Ồ, sản phẩm của ta bắt đầu có tiến triển nhỉ? - Tacan cười giọng ma ám, kinh dị.

Flicker vẫn im lặng, cô không nói gì. Càng bước từ từ lại gần hắn, mắt cô lại càng nổi rõ mạch máu hơn, nhiều đến mức mắt cô chỉ toàn màu đỏ tươi của máu. Tacan cười khoái chí bên cạnh những thắc mắc, những câu hỏi của Rose và Lionel, hai người thật sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tại sao Flicker lại không lao vào cắn điên cuồng tên này? Cô bước đi sao? Đó là do cô điều khiển bản thân hay chính bản thân cô đang bị điều khiển bởi thứ máu quỷ đáng chết trong người?

Câu hỏi đầu tiên của hai người đã được giải khi Flicker lao thẳng vào Tacan. Tên này sợ hãi, hắn ta nhanh chóng lùi lại. Flicker hét lên, nhanh như chớp, cô phóng thẳng lên người hắn, cắn một phát thật mạnh vào cổ Tacan. Máu tuông ra, chảy cuồn cuộng như suối, hắn hét lên trong đau đớn, đồn thời dùng tay quật mạnh vào lưng Flicker nhưng cô không hề hấn gì. Flicker đưa đầu ra, nhảy ra khỏi người tên này sau cú cắn đó. Với khuôn mặt đầy máu kinh tởm, cô ngước nhìn Tacan, cất giọng:

- Hệt như vị thịt nướng vậy, chả ngon lành gì cả.

Tacan tròn mắt, hắn thật sự đã có một vết thủng ngay vai. Tên này không thể nở thêm nụ cười nào nữa, hắn điên loạn hét lớn. Chim chóc sợ hãi bay tứ phía, bầu trời mù mịt không một chút ánh sáng, mập mờ nhè nhẹ ánh đèn dầu phát ra cạnh chiếc lều mới đã sập.

Không quan tâm đến Flicker nữa, tên đó điên tiết lao vào Rose, cô hốt hoảng hét lớn. Thấy vậy, Flicker lao vào, cô nắm lấy tay tên này kéo lại nhưng bất thành. Hắn quá mạnh, Flicker theo hướng của lực tay hắn mà bay đi. Người cô đập mạnh vào gốc cây khiến nó gãy rạp xuống. Khác với cái cây yếu đuối đó, Flicker lại không hề ngã xuống, cô tiếp tục lao thẳng vào tên này, vừa la, vừa nói:

- THẰNG KHỐN, TAO MỚI LÀ ĐỐI THỦ CỦA MÀY, MÀY TẤN CÔNG ĐI ĐÂU THẾ?

Trong sự điên loạn, cô tiếp tục cắn thủng một vết lên tay hắn rồi nhanh chóng rời ngay ra khỏi người hắn. Tên này đau đớn, máu văng tung tóe gắp nơi. Người Flicker lúc này đẫm máu, quần áo tả tơi, đầu tóc rối bời, khung cảnh chết chóc xung quanh do chính Flicker làm tác giả thật sự không từ nào có thể diễn tả nỗi.

Flicker tiếp tục bay thẳng tới với tốc độ nhanh gấp đôi lần trước, Tacan có vẻ đã bắt kịp nhịp điệu của trận đánh, hắn vung tay đấm thẳng hết sức có thể vào Flicker. Cô lăn quay, chưa kịp ngồi dậy, hắn lấy ngay một cành cây đâm thẳng vào người cô. Máu tiếp tục tràn ra, Flicker giãy giụa, máu văng cùng phía. Lionel bất động, cậu không biết mình vừa nhìn thấy chuyện gì nữa. Rose cũng vậy, cô đơ người ra, Flicker, cậu không còn là cậu nữa rồi.
 
17,041 ❤︎ Bài viết: 341 Tìm chủ đề
Chap 16:

Trong sự điên loạn, trong tiềm thức của một con quỷ máu lạnh. Flicker lúc này hầu như không còn lý trí nữa, cô thật sự không còn điều khiển được bản thân mình, không cảm nhận được sự đau đớn cũng như biết chính cô đang làm gì. Flicker hét lớn trong vô thức, tay cô bấu lấy chặc cành cây gỗ và bóp nát nó ngay tức khắc. Thấy con quỷ do chính mình tạo ra phản chủ, Tacan tức lắm, từ đầu hắn đã định cho Flicker một con đường sống, nhưng bây giờ thì khác. Đối với hắn, lúc này Flicker chả khác nào một sản phẩm lỗi, mà một sản phẩm lỗi là thứ vô dụng, cần phải loại bỏ.

- MÀY CHỈ GIỎI ÁN ĐƯỜNG TAO THÔI, CHẾT KHUẤT ĐI CHO TAO! - Tacan nói lớn, đôi mắt rõ sự giận dữ đến kinh tởm.

Hắn vờn ngay nhánh cây lớn đổ cạnh bên đập mạnh liên hoàn vào đầu Flicker. Vừa đập, hắn vừa hét toáng lên, tiếng hét lớn kinh khủng, chứa đầy phẫn nộ và căm phẫn. Đoàn liên hoàn của hắn kéo dài đến lần thứ mười, thấy Flicker bất động, đôi mắt nhắm tịt lại. Ngay lập tức, hắn cười to, vừa cười, hắn vừa quay lưng chầm chậm về phía ba bạn còn lại đang hoàng hồn. Lionel trợn tròn mắt, hai bàn tay cậu dần dần siết mạnh đám cỏ dại xung quanh. Răng cậu nghiến chặt thành tiếng. Cậu vung tay rứt mạnh đám cỏ, vừa rứt, cậu vừa thét, một giọng thét đầy sự uất ức.

- THẰNG KHỐN! - Lionel lớn giọng - Bạn tao mà có chuyện gì tao sẽ cắn, sẽ nhai mày thành từng mảnh, thằng khốn!


- Đồ ba cái thứ vô dụng như mày thì làm được gì? Mày mà có xin làm mảnh giẻ chùi chân cho tao thì tao cũng không nhận. - Tacan cười khinh bỉ, giọng cười đầy ắp sự ghê tởm.

Vừa nói, hắn vừa tiếng lại gần cả ba hơn. Lionel mạnh dạng đứng dậy, cậu nhìn thẳng vào mặt hắn không một chút đắng đo, sợ hãi. Cậu thở dốc, mặt đỏ bừng bừng, cậu phát ra những tiếng "gừ gừ" đáng sợ, hệt như một con sư tử bị đánh dồn về đường cùng vậy. Tacan không quan tâm cậu hành xử như nào, tên đó dùng tay tấn công một đòn mạnh về phía Lionel. Cậu nhanh chóng đưa hai tay lên đỡ, hết đòn này đến đòn khác, cậu liên tục đỡ và đỡ. Đỡ được một vài đòn đòn đánh của tên này, cậu vội nhảy ngược ra sau, nhằm né đòn tiếp theo đó của hắn. Cái gì cũng có giới hạn của nó, hai tay cậu đã quá giới hạn chịu đựng rồi. Lần này chắc cũng phải né giống Liam nữa.

Không nhanh nhẹn như Liam, Lionel không thể né dứt điểm đòn tấn công, nó để lại cho cậu nhiều vết xướt lớn và vài vết rách khủng trên áo. Tacan càng đánh, hắn lại càng hăng, tốc độ đánh cũng càng nhanh theo tinh thần của hắn. Vừa đánh, tiếng cười chết chóc của hắn lại cất lên. Bất đắc dĩ, Lionel lần nữa phải dùng tay thủ. Tên Tacan này nhận thấy, tinh thần của hắn lại dâng cao hơn, kéo theo đó là sát thương vật lý kèm sát thương chí mạng tăng dần thêm. Lionel lúc này thật sự bất lực, cậu không thể nhảy ngược lại và né như lúc nãy nữa, bây giờ chỉ có thể lùi ra sau từ từ và đôi tay ăn trọn các cú đánh của hắn.

Càng đấm, lực đấm của hắn lại càng mạnh. Đôi tay Lionel lúc này đã bầm tím hết, không còn sự hiện diện của màu vàng chính gốc của da nữa. Thay vào đó là màu tím đậm đau đớn cùng màu đen cùng cực. Mặt dù vậy, cậu vẫn không chịu bỏ cuộc, răng cậu nghiến chặc hơn, mắt cậu mở to, hầm hầm nhìn vào Tacan. Tacan cười điên loạn, lần này, hắn dùng lực cả hai tay quất thẳng vào hai bên cánh tay của Lionel, tiếp đến là một đòn liên hoàn đấm của hắn. Nó kéo dài đến đòn số hai mươi thì Lionel gục ngã tại chỗ. Cậu nằm im trên mặt đất, đôi mắt từ từ nhắm lại.

- Lionel, Lionel, Lionel, cậu có sao không? Trả lời tớ đi! Lionel à! - Rose bất giác ngồi cạnh Liam nói.

Cô lo lắng tột độ, thôi xong, chả nhẽ chúng ta phải bỏ mạng tại đây sao? Hết rồi nhỉ? Sao nhanh quá thế? Mình chỉ mới sống chừng ấy năm thôi mà? Tại sao vậy? Cơ thể cô bất động, khuôn mặt trắng bệt, thẫn thờ vô cảm. Lúc này, trong tâm trí cô rất muốn đứng dậy và chạy đi ngay, chạy thật nhanh thoát khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này. Nhưng cơ thể cô lại không cho phép điều đó! Rose mà bỏ mặt các bạn và chuộc lợi về mình? Không thể như thế được. Nếu tất cả đã chết rồi, vậy thì cô chết luôn đi cho trọn tình. Làm bạn chừng ấy năm, sao Rose lại có thể làm như vậy với bạn mình?

Các suy nghĩ đó cứ lặp đi rồi lặp lại trong đầu Rose, cô bây giờ không quan tâm đến thế giới nữa. Cô chỉ biết rằng cuộc đời mình sắp kết thúc tại đây, mặt kệ điệu cười gian ác đó đang ngày một gần hơn đến mình. Bỗng một giọng nói cất lớn lên làm cô tỉnh ngộ.

- ROSE, CHẠY ĐI, CHẠY ĐI ĐÂU CŨNG ĐƯỢC, MAUU! - Lionel nói thể như thét, tay cậu bám chặt lấy chân Tacan.

Tacan quay lại, cầm ngay cành cây đẫm máu mà hắn dùng nó để đâm Flicker chọt thẳng vào đùi Lionel. Lionel đau lắm, cơn đau làm cậu thét lớn hơn:

- MÀY CHẠY ĐI, ĐỊNH Ở ĐÓ CHO CHẾT À? ĐI CẦU CỨU MAU LÊN! KHÔNG BỌN TAO CHẾT HẾT ĐÓ!


Tên đó một lần nữa nổi khùng lên, hắn rút cành cây ra, đâm mạnh nhiều phát vào đùi Lionel, thậm chí, hắn còn xoay tròn nó để làm cơn đau khủng khiếp hơn. Lionel vẫn cứng đầu không chịu buôn, mắt cậu nhắm chặt, mồ hôi nhễ nhãi chảy thành giọt ướt hết chiếc áo cậu hòa quyện cùng dòng máu đỏ tươi. Về phần Rose, ngay khi tỉnh ngộ, cô vội vã đứng dậy chạy hết sức, con người khi muốn thoát khỏi cái chết luôn luôn có sức mạnh phi thường. Vì vậy, cô nhanh chóng ẩn khuất sau các tán cây khổng lồ.

- THẰNG NÀY MÀY CÓ PHẢI LÀ QUỶ KHÔNG ĐẤY? MÀY LÀ ZOMBIE HAY GÌ? - Hắn tức tối nói, đoạn nghiến răng cành cạch, đôi mắt trắn trợn.
 
Chỉnh sửa cuối:
17,041 ❤︎ Bài viết: 341 Tìm chủ đề
Chap 17:

Rose chạy như bay, cô chạy miết không ngừng nghỉ, cô chỉ đâm đầu chạy thẳng ngay vào phía trước và không quan tâm phía trước có những gì. Mặc dù đuối sức, đôi chân dường như là không thể nhấc lên nỗi nữa, Rose vẫn cứ chạy. Liên tục một hồi, cô chạy ra một đồng cỏ hoang vắng không có cây xanh. Lạ nhỉ? Đây là rừng mà? Sao không còn cây nữa? Cô thắc mắc, dần dần cảm thấy sợ. Rose bắt đầu lùi lại, đây là đâu? Mình đã chạy đi đến nơi nào thế? Không lẽ đến bìa rừng? Nghĩ đến hai chữ "bìa rừng", Rose từ từ can đảm lên, cô bước dần về phía trước. Ánh sáng trắng mờ ban đêm nhè nhẹ le lói nhẹ nhàng đáp xuống thảm cỏ, soi lối cho Rose bước đi. Cô đi chầm chậm, không dám bước nhanh vì sợ gây ra tiếng động.

Rose di chuyển như thế được một quãng xa, cô vương mắt nhìn xa, hình như cô thấy một bờ sông thì phải. Rose tiếp tục tiến về phía bờ sông, đến gần bờ sông rồi nhưng cô vẫn không thấy mối nguy hiểm nào đe dọa bản thân. Cô yên tâm được bội phần, thầm cảm ơn chúa trời đã phù hộ bản thân. Thế là, Rose quyết định đi dọc bờ sông tìm người cứu giúp. Cô đã đi xa lắm rồi nhưng không thấy nhà hoặc người nào. Không biết mình phải đi xa tới mức nào nữa, Rose định quay lại rừng để tìm sự cứu trợ tại nơi khác. Bìa rừng phía bên kia chăng? Nghĩ đến việc đó, cô ngã gục xuống, một bàn tay khẽ nâng Rose ngồi dậy. Rose lúc này mệt lắm rồi, cô không còn quan tâm đó là ai nữa. Là ai cũng được, miễn nhận sự cầu cứu của cô là được rồi.

- Các bạn của em bị bắt hết rồi sao? - Một giọng nữ vô cảm cất lên.

Rose cảm thấy quen quen khi nghe giọng nói đó, cô khẽ nhìn lên, đôi mắt của cô lúc này cũng kiệt sức theo, để lại các hình ảnh mờ mờ.

- Chị Shimito? Là chị phải không? - Rose yếu đuối hỏi nhẹ

- Ừm. Ngủ đi, mấy bạn em sẽ được cứu về. - Shimito đáp, đôi mắt cô hiện lên rõ sự thất vọng.

- Mình đã đến quá trễ. - Shimito tự nhủ.

Về phần Tacan, hắn bây giờ đang tức điên lên tại căn nhà cũ kỹ của hắn. Trong căn nhà đó là Flicker, Lionel, Liam bất lực nằm yên trên mặt sàn đầy máu đỏ sẫm. Tên đó la um lên, đập bể hết tài sản, phá vỡ hết kính cửa sổ. Ngôi nhà bừa bộn, hỗn độn, bốc lên một mùi hôi kinh khủng. Nhìn nó chả khác nào một bãi rác giữa bãi tha ma trong thủ đô. Hắn nổi trận lôi đình, luôn miệng nhắc tên Rose, đôi lúc lấy dây nịch quất mạnh vào người Lionel, hắn hỏi lớn:

- RỐT CUỘC LÀ NÓ CHẠY ĐI ĐÂU? TAO ĐÃ LỤC TUNG KHU RỪNG RỒI NHƯNG VẪN KHÔNG THẤY NÓ?

- Tại sao.. tao.. lại phải nói cho mày? - Lionel xuề xòa nói với chất giọng yếu đuối, kèm theo đó là sự khinh bỉ.

Tacan nghe xong, hắn lấy cái ống nước với đường kính lớn, dài hơn hai mép bàn, hắn đập mạnh lên lưng Lionel. Cậu vẫn im lặng và cam chịu các đòn đánh đó. Máu cậu một lần nữa vã khắp nơi, căn phòng lúc này đầy ắp sự giận dữ, sự điên cuồng của một tên tay sai được sở hữu bởi một bác sĩ điên được coi là mục tiêu hàng đầu của Shimito. Tacan lúc này điên loạn, hắn cũng gần như mất hết lý trí. Miệng hắn luôn lẩm bẩm:

- Không có nó? Nó đâu? Nó đâu? Không có nó ông chủ sẽ tiêm liều thuốc thứ tư vào mình mất! Nó, con nhỏ đó? Nó đâu? NÓ ĐÂU?

Hắn nghiến hai hàm răng ken két, cạch cạch đáng sợ, mắt hắn trợn trắng lên, hai tay vung vẫy khắp nơi. Đoạn hắn vung ống nước đập liên hoàn lên thân thể tồi tàn của Lionel. Cơ thể cậu bây giờ nát bấy, quần áo nhốm rõ đỏ tươi màu máu. Đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt nhắm hờ, tay chân thả lỏng không còn một chút sức lực. Từng hơi thở yếu ớt của cậu diễn ra chầm chậm. Mình sắp chết rồi nhỉ? - Cậu tự nhủ với bản thân. Thì ra cảm giác đó giống như thế này sao? Cơ thể mình đau đớn, nhói lên rõ từng cơn một. Rồi đột nhiên, mắt cậu mở to, hai tay nắm chặt lại.

Cậu từ từ sử dụng hai tay đỡ thân thể nặng nề của mình lên, dần dần đứng dậy, hai hàm răng ngậm chặt nhịn đau. Đúng rồi, phải như thế chứ. Cậu hãy là chính cậu, hãy quay trở lại cùng với sự lì lợm đó giờ của cậu đi, cậu là Lionel mà, không thể chết dễ dàng như thế được, đúng không? Mặt cậu đỏ bừng lên, cậu gồng mạnh cơ thể lên, nổi rõ những đường gân lớn trên tay. Tacan thấy thế, hắn tiếp lục quất ống nước vào người cậu, la lớn:

- MÀY BÂY GIỜ NHƯ CÂY QUE VẬY, TAO BẺ MỘT CÁI LÀ GÃY!

Lionel sử dụng tay nhanh chóng cầm ngay cái ống nước đang lao mạnh về phía mình, bóp chặt. Nhanh như chớp, cậu lấy đầu húc mạnh hết sức vào người Tacan. Cú húc quá bất ngờ, quá nhanh. Tacan bất ngờ, hắn còn chưa định hình được mình đã bị tấn công khi nào. Tên đó ngã ngay trên sàn, vương mắt kênh thẳng Lionel. Lionel cũng vậy, cậu cũng kênh đua với tên này, mắt cậu trừng lên, mở to, miệng nói như hét:

- TAO KHÔNG THỂ CHẾT DƯỚI TAY MỘT TÊN NHƯ MÀY!

Tacan nghiêng đầu, vỗ tay rồi cười khinh miệt:

- Vỗ tay, vỗ tay, tao sợ mày quá, có lời khen cho mày đấy, chừng ấy chắc cũng chưa đủ với mày nhỉ?
 
17,041 ❤︎ Bài viết: 341 Tìm chủ đề
Chap 18:

Lionel nhìn tên này bằng đôi mắt thù hận, hai tay cậu gồng cứng nhắc, một phần đùi trái của Lionel nhuộm màu máu, máu cứ thế rò rỉ từ từ xuống từ vết thương hở do tác động mạnh. Tacan phì cười, đôi mắt hắn hiện lên rõ sự khinh bỉ. Tên này vung tay chộp lấy cái chân bàn gỗ lớn và nặng do chính hắn bẻ gãy từ trước. Hắn đứng dậy, vươn vai, mặc cho Lionel đang tức điên lên nhìn hắn. Thấy sự trắn trợn của hắn như thế, Lionel nổi khùng. Cậu cho rằng hắn đang khi dễ cậu, không coi cậu ra gì. Đối với hắn, cậu chỉ là một con kiến, một con bọ nhỏ sắp chết nằm trên sàn nhà. Lionel không chấp nhận điều đó, với cậu, sống trên đời ít ra cũng phải có chỗ đứng trong tâm mọi người, kể cả những kẻ đồi bại.

Lionel la um lên, tiếng thét của cậu làm rung động bầu không khí xung quanh, một lần nữa hệt như tiếng gầm lớn của con sư tử khi bị bắt ép vào đường cùng. Cậu điên cuồng lao nhanh về phía Tacan, đôi mắt mở lớn, mặc kệ những cơn đau khủng khiếp đang hành hạ cơ thể cậu. Tacan cười ác ý, hắn vung mạnh cái chân bàn gỗ nhuốm máu về phía Lionel. Ngay lập tức, Lionel đỡ được đòn đánh đó bằng đôi tay bầm dập, rồi mạnh bạo giật phắt nó đi. Có vũ khí trong tay rồi, nhanh như cắt, cậu phang thẳng chân bàn gỗ vào đầu tên này. Hắn nhỏ dãi, té ngược ra phía sau, đập mạnh đầu xuống đất. Đôi mắt hắn táo bạo hẳn ra, hắn bây giờ cảm thấy đau đớn là một, cảm thấy tức tối là hai, cảm thấy nhục nhã là ba khi bị một đứa trẻ cấp hai đánh ngã như thế.

Ba thứ cảm xúc quái quỷ đó hòa trộn lại, khiến hắn hóa thành một con quỷ trong bộ dạng con người. Lúc đó, nhìn hắn hệt như một con quái vật đang nổi cơn thịnh nộ, nổi rõ nhất và đang lên đỉnh điểm của sự hoang dã và hung tàn của nó. Bất ngờ, chưa đầy nửa giây, hắn đã cầm một chân Lionel, quay chỏng cơ thể cậu xuống dưới. Nhanh đến mức Lionel còn chưa nhận được chuyện gì đang xảy ra với mình. Lionel bất động, cậu nhanh chóng bị ném mạnh ghê gớm thẳng ngay lên trần nhà. Tacan ném cậu bay đi một cách nhẹ nhàng hệt như ném một con thú nhồi bông vậy, thâm tâm hắn bây giờ không còn là người nữa, đó là một con quỷ máu lạnh, thứ vì bản thân mà làm tất cả những điều đồi tụy nhất trên đời.

Lionel bất lực rơi từ trần nhà xuống, mắt cậu nhắm tịt, cậu như không còn một chút sức sống nào, thân thể cậu bị dập nát, bị hành hạ đến mức đầy những vết thương từ to đến nhỏ. Quần áo lúc này vải không ra vải, chỉ một màu máu đỏ. Nhưng cậu lại tiếp đất một cách nhẹ nhàng không đau đớn ngay góc tường nhà, như thể đã được một ai đó khẽ đặt vào. Người đỡ cậu không ai khác, đó là Shimito. Cô đã vật vã hàng giờ để tìm được nơi trú ẩn của Tacan.

Tacan bất giác ngạc nhiên. Shimito đến đây bằng cách nào? Nếu đi xe hơi thì đã bị phát hiện do tiếng xe. Tại sao cô lại biết được nơi hắn trú ẩn trong khi cả Rose còn chưa biết?

- Mày.. mày.. sao mày biết tao ở đây? - Tacan mặt cắt không còn một giọt máu, trắng bệch, đầy ắp sự hoảng sợ.

Shimito không đáp, cô nhìn xung quanh căn phòng, nhẹ nhàng đặt Liam và Flicker đến gần Lionel. Cô đặt cả ba cẩn thận ngồi kề nhau gọn gàng một góc. Sau đó, cô quay lại, bằng chất giọng vô cảm vốn có, một lần nữa, cô nói rõ:

- Chôn.

Vừa nghe từ đó, Tacan ngay tức khắc quỳ nhanh xuống. Đầu gối hắn đập mạnh lên sàn nhà thành tiếng. Hắn bất đắc dĩ vang xin tha mạng, hết lời này tới lời khác. Hết kiểu lời ngon ngọt đến kiểu lời đáng thương, tội nghiệp. Thấy hắn như thế, ngược lại với những gì hắn mong muốn, cô vẫn thờ ơ vô cảm, cô lấn tới hắn và bóp mạnh phần xương hàm của Tacan. Nước mắt hắn cuồn cuộn trào ra như suối, không nói được gì, hắn chỉ phát ra các tiếng "ư, ư", hai tay nắm lấy cánh tay của Shimito với dáng vẻ cầu xin đầy sự thương cảm.

Tacan càng năn nỉ, vang xin tha mạng thì Shimito lại càng bóp chặt hơn. Bóp mạnh đến mức gần như trực tiếp làm gãy xương hàm. Hắn đau đớn, giãy giụa bằng đôi chân cùng đôi tay toát lên mùi máu. Nước mắt tuôn ra, chảy dài lên má. Đôi mắt thiết tha, cầu xin sự sống.

- Đau lắm chứ gì? Ờ, vậy sao? Để ta cho ngươi thưởng thức toàn bộ sự đau đớn mà bọn nhỏ đã trải qua nhỉ? - Shimito nói với chất giọng vẫn như thế, không cảm xúc.

Shimito từ từ rút cây kiếm sắt nằm trong bao ra. Cây kiếm mới tinh, nó dường như chưa được sử dụng lần nào. Thấy thế, Tacan điên cuồng kêu ầm lên, hắn khóc thảm thiết, lấy đôi tay cơ bắp nhẹ nhàng vuốt đôi giày cũ kỹ của Shimito. Nhưng cô chả quan tâm, đối với cô, lúc này là một cơ hội tốt để thử sự sắc bén của cây kiếm mới. Cô vung kiếm chém ngay một phát vào người hắn, máu tuôn trào xuống lan đầy một phần sàn nhà. Tiếng thét đau đớn khủng khiếp cất lên. Một nhát nữa, nhát nữa, nhát nữa. Nhiêu đó vẫn chưa đủ đối với cô. Còn Tacan, hắn lăn cuồng cuộng trên sàn nhà với tiếng thét thất thần không thành tiếng. Theo đó là những vệt máu đỏ tươi rò rỉ chảy miết xuống sàn.
 
Last edited by a moderator:
17,041 ❤︎ Bài viết: 341 Tìm chủ đề
Chap 19:

Mặt sàn nhà cũ kỹ man rợn với những mảng máu bám đầy khắp căn phòng. Nó bốc lên cái mùi kinh tởm, một cái mùi chứa đầy sự chết chóc tàn khốc, thảm thương, hòa trộn với tiếng rên la thảm thiết của Tacan. Thân thể hắn đầy rẫy những vết chém đau đớn, các vết bầm bi thảm cứ như thế xuất hiện từ từ càng lúc càng nhiều. Shimito mặt vẫn vô cảm, không một chút cảm xúc. Thể như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, cô thản nhiên băng bó cẩn thận cho Lionel, chăm sóc các vết thương của cậu từng cái một. Với những miếng băng đủ loại từ to đến nhỏ, đủ kiểu hình, cô nhẹ nhàng đắp lên cẩn thận lên các lỗ thủng lớn trên đùi cậu. Với đôi tay bầm dập, bi thảm của Lionel, Shimito lại càng nhẹ tay hơn.

Trong lúc đó, Tacan dần dần đứng dậy, miệng hắn vẫn oan oát giả đau, hắn tức điên lên, lao nhanh tới Shimito với đôi tay cuồn cuộn cơ bắp đầy khí thế. Hắn vung tay đánh thẳng hết sức lên người cô với đôi mắt nhắm tịt để tung sức. Khi mở mắt ra, không thấy cô đâu, tên này lập tức quay lại thì ăn trọn cú đá trời giáng vào mặt của Shimito. Hắn ngay tức thì văng ra xa, đập mạnh cơ thể cường tráng vào cái khung cửa sổ tí tẹo với cái cổ gãy. Nó bể nát, các mảnh vỡ văng tứ phía, sẵn sàng đâm thủng bất cứ ai vô tình giẫm lên chúng.

Đôi mắt tên này lúc đấy trợn trắng, hắn không tin được là hắn lại bị hạ dễ dàng với một đòn như thế. Hắn tự bảo:

- Đây.. đây là tốc độ quái gì vậy, nhanh quá?

Cơ thể hắn đau điếng lên, các cơn đau hành hạ hắn, hắn thậm chí còn không thể di chuyển được tay hoặc chân, đầu hắn bị bẻ gãy mạnh gần như quay hết ra phía sao. Đau lắm, nhưng hắn vẫn không thể rên la được. Hắn đập mạnh thân thể lên mớ thủy tinh vỡ vụn, mớ đó xé nát da thịt hắn, đâm trực tiếp vào phổi. Tên này hộc máu, chết trong đau đớn, một cái chết kinh tởm, đáng sợ, kinh dị biết dường nào. Nhưng, hắn phải nhận cái chết như thế, nó không là gì so với những gì hắn đã làm so với mọi người.

Liam cũng dần dần hồi tỉnh lại, cậu mở đôi mắt nặng nề ra nhìn xung quanh. Một khung cảnh tàn khốc đập ngay vào mắt cậu. Chuyện gì đã xảy ra ở đây? Máu.. là máu? Sao nhiều máu thế? Liam bất ngờ trước những thứ xung quanh. Cậu đưa mắt nhìn toàn cảnh thì thấy Shimito đang đứng cạnh Tacan, hắn nằm im bất động trên chính vũng máu của hắn. Vũng máu dần dần lan nhanh ra và lớn hơn, chiếm lấy phần sàn đầy máu khô đen sì. Liam không khỏi bàng hoàng trước sự việc. Cậu đứng dậy, nói:

- Chị đã giết ông ta?

Shimito nín thin không trả lời, cô quay lại, từ từ tiến đến gần Flicker và đỡ cô bé lên vai cậu. Cô cất giọng nói:

- Em cõng bạn đi, chị cõng Lionel.

- Sao chị lại giết ông ấy? - Liam hỏi tiếp - Chị có biết giết người là ác lắm không?

- Mình đi thôi. - Shimito lờ đi.

Thấy thái độ của Shimito như thế, Liam không khỏi giận dữ, mắt cậu trừng lên, nhìn thẳng vào cô, nói:

- Chị vừa vừa phải phải thôi, đừng coi em như thằng đần như thế! Bộ chị nghĩ em không biết gì sao?

- Chị xin lỗi. - Shimito đáp, nét mặt có chút đau khổ.


Liam lấn hỏi tiếp, cậu tuông ngay những lời trách móc tổn thương. Shimito nghe thấy những lời đó, cô đau lắm, nhưng cố tỏ ra bình thường, cố đánh lãng ra những việc khác như Liam có sao không? Vết thương thế nào? Nhưng những câu hỏi đó không ăn nhằm gì Liam, cậu bỏ ngoài tai chúng đi, tiếp tục các lời nói đau lòng đó.

Nghe thấy những lời Liam nói, Flicker cũng hoàn tỉnh, cô nói khẽ vào tai Liam trên chiếc lưng ấm áp của cậu:

- Liam, bình tĩnh thôi, chị ấy làm gì cũng có ý hết.

- Cậu đỡ rồi hả? Đi được không? - Liam quan tâm.

- Thôi, tớ muốn được cậu cõng tớ. - Flicker ngại ngùng.

Đó là một cảm giác ấm áp vô cùng. Cảm giác như được che chở, bình an, an toàn. Thật ấm cúng biết bao, nếu như được hưởng thụ cảm giác đó bao lâu cũng được thì Flicker sẽ làm bất cứ điều gì để nó thành sự thật. Flicker im lặng, tay cô ôm nhẹ cổ Liam, đôi mắt nhắm hờ rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Liam thì khác, cậu thật sự cảm thấy rất ngại. Đây là lần đầu tiên một cô gái nằm trên lưng cậu. Một cơ thể nhỏ nhắn, yếu đuối, mảnh mai đang ôm lấy cậu, thật sự đang làm cho Liam cảm thấy rất khó xử. Mặt cậu đỏ bừng bừng, hệt như quả cà chua khổng lồ chín mọng.
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back