Đã nhiều đêm, hằng giờ ngồi thao thức
Dưới mây mờ, nhung nhớ đến hồn trăng
Thả tâm tư trong uất nghẹn trào dâng
Tiếng hoang dã vạn lần gầm thống hận!
Ta hận ta vì sao luôn lận đận
Tấm thân tàn lại vướng bận sầu ai
Nhìn cuộc đời bằng rực ánh men cay
Để lặng lẽ đoạn đoài thân cánh gãy
Những chiều buồn với nỗi niềm tê tái
Phố thưa người, lặng lẽ cánh hồn sương
Không gian nầy như gom lại sầu tương
Ngàn sỏi đá, gập ghềnh, chân rướm máu
Bao trưa hè sục sôi hờn giông bão
Sao ngươi về chao đảo phủ tai ương
Cho tim ta tan nát, ướp sầu vương
Rồi tơi tả trên đường quăng sọt rác!
Những chiều thu, hồn trôi vào lệ nhạc
Nhịp ngân nga khóc chết những vàng rơi
Nhìn tức tưởi, ngàn thương trôi diệu vợi
Mà thấy sầu rụng rã, phủ rong rêu
Thấy cô độc, trơ trọi dưới ráng chiều
Chân mệt mỏi đi, nhớ từng kỷ niệm
Tất cả hôm nay đã cuốn vào tẩn liệm
Ôm mối hờn đối mặt với cuồng phong
Tấm chăn thương giờ đành thả trôi dòng
Bao lưu luyến từ đây đành gói lại
Mảnh hồn tàn lao vào cơn mệt mỏi
Chút ánh đời lấp loé tận xa xôi!
Nguyễn Thành Sáng
HÃY LẠC QUAN
Sống khó khăn khiến lòng ta thao thức
Luôn lo buồn bực tức chuyện đẩu đâu
Tâm tư đau và đầy ứ nỗi sầu
Cứ ray rứt cho đầu không thoải mái
Có nhiều khi gặp nỗi đời ngang trái
Mượn men cay mà giải toả nỗi buồn
Nén lòng rồi mà sầu lệ cứ tuôn
Chuyện đầy vơi mong có người tâm sự
Không chia sẻ mang nỗi sầu tư lự
Một mình mình sao tự thấy thảnh thơi
Nỗi buồn này phải san sẻ nhiều nơi
Cho bớt đi những nỗi sầu oán thán
Định mệnh con người ông trời đã phán
Biết điều này dẫu ngán cũng phải theo
Đời bão giông cũng phải ráng chống chèo
Xua cái khó cái nghèo về quá khứ
Hãy vui lên và quên đi tất cả
Quên nỗi đời vất vả lắm gian nan
Tin tưởng tương lai luôn sống lạc quan
Bóng tối sẽ qua bầu trời lại sáng
Hãy thắp niềm tin dài theo năm tháng
Bằng tinh thần quyết thắng cả bão giông
Xua tối tăm mà nhận lấy sáng trong
Quên duyên phận quên mối hờn ngày cũ
Tình thương mến tự bao giờ ấp ủ
Ánh đời vui lại rủ nhau trở về
Ấm tình làng nghĩa xóm với thôn quê
Nhựa sống mới đang tràn trề lai láng…
Là một thuở đau sầu nơi vườn thắm?
Là bến đò say đắm điệp hừng đông?
Chợt vội vàng trải lòng đưa vạn dặm
Rồi thẫn thờ đăm đắm ngóng mênh mông!
Khách ra đi không bao giờ trở lại
Tội con đò trông vọng bóng ngàn phương
Nhìn trăng treo bên đường như ngây dại
Ôm nỗi niềm cuốn lại, giọt sương buông
Có phải thế? Để giờ ngày xưa trải
Tấc lòng thu dạo ấy ở trang thơ
Ngày xưa ấy ầu ơ thời ngây dại
Nghẹn xót xa, quằn quại nỗi niềm mơ!
Để ngắn tóc, trả dài cho ngọn gió
Để ảo mờ đây đó cánh thi nhân
Để canh đêm gũi gần cây lá cỏ
Chẳng màng chi ánh tỏ một vầng thanh…
Hỡi em ơi! Đường xa nhiều đoạn khúc
Thuyền điệp trùng chen chúc chợ ven sông
Mặt nước nổi, phơi dòng khi trong đục
Nhưng mát mềm chẳng chút biến thành không
Bờ kia đừng phủ giá đông
Bởi thơ là ánh trăng lòng mà thôi
Thi nhân! một chiếc thuyền trôi
Thi nhân! bao chiếc thuyền đời tìm phương!
“Anh đừng cố đứng chờ em nữa nhé
Em chẳng còn trẻ nữa để đợi anh”…
Ôi gió thu! Lay cành cây nhè nhẹ
Đọng giọt sầu lấp loé ánh long lanh!
Em nức nở một chiều qua giấy mỏng
Chuỗi lặn tàn rủ bóng xế hoàng hôn
Mà hồn như mãi còn vương vấn mộng
Chưa đủ đầy ủ ấm thuở trăng non
Để tảng băng đóng dầy nơi Bắc Cực
Vụn vỡ tan khi lúc nắng về đây
Hồn thu héo, sầu ai nơi đáy vực
Sẽ trở mình lảy khúc nếu mây bay…
Tiếng lòng em thao thức tợ như tôi
Giọt sương nhỏ, trôi rơi vào cát trắng
Đã hút sâu, bao lần từ bóng tối
Thế mà sao lá hỡi! Vẫn bâng khuâng!
Cánh hoa xuân năm xưa đâu còn nữa
Những đêm vàng đứng giữa ngắm trăng thanh
Nhìn vòm rộng long lanh vầng ánh tỏ
Niềm mênh mang gởi gió vút trời xanh
Con thuyền xuôi mái chèo trên sóng nước
Tắm phất phơ, vờn lướt, xác thân say
Dòng sông dẫn tháng ngày về mộng ước
Chốn phương ngàn vươn vượt cõi tầng mây…
Tất cả đã qua rồi, không trở lại
Có giống em khắc khoải buổi chiều nay?
Nỗi buốt giá phủ dầy băng lạnh tái
Mà hồn sao cứ mãi thẫn thờ bay!