Tình Ơi Hỡi!Em gian nan! Em khấp khểnh! Trên một chuyến xe đời! Còn ở tôi! Cũng một thời đau, khổ, hận… Cũng năm dài quại quằn trong lận đận Ngóng mây chiều, hụt hẫng cánh trùng khơi! Em ơi! Tôi cũng buồn, cũng da diết sầu tơi Sương cũng trắng một đời trong nỗi nhớ! Cũng trăn trở Cũng từng đêm hướng ngõ Cũng vườn tàn vàng võ phủ rong rêu… Nào ai hiểu! Tiếng kêu từ sâu thẳm! Ai chạnh lòng sẻ ấm với chia êm Tôi phải nén lòng, trầm lắng, lặng im Hồn lãng đãng, bay tìm nơi ảo ảnh… Em đã lạnh… Và tôi đây cũng lạnh… Hai nỗi niềm hiu quạnh giữa trần gian Một trăng tan, một lỡ làng Niềm tan tác ngập tràn muôn khắc khoải! Ta gặp nhau! Lúc thả hồn mơ về biển ái Khúc tình đàn khơi sống lại cái xác lờ trôi Và em cũng như tôi Trả lại một thời Bao kỷ niệm ngậm ngùi, bao héo úa… Khung trời mơ của ta có hoa vàng trước ngõ Đường ta đi có gió thổi du dương Có pha sương Có sáng tỏ loang đường Có ngây ngất hoà chút buồn treo hướng vọng Duyên ta thắm trải khung trời lồng lộng Nhưng lại là cái bóng của mơ duyên Cho dẫu nay! Có phải triền miên! Có diệu vợi cái bến để neo thuyền Tình ơi hỡi! Đôi miền…đâu nhạt ánh! 23/3/2017 Nguyễn Thành Sáng
"Một Câu Chuyện" Con Thuyền Cuộc đời lắm cảnh phải man miên Thoáng chốc qua đi để lại phiền Tâm sự vấn vương bao vọng viễn Nỗi niềm lưu luyến chuyện mơ duyên Hoàng hôn lờ lững vầng mây chuyển Đêm lạnh chơ vơ ánh nguyệt xuyên Thắm thoát thời gian bao cảm luyến Bâng khuâng, khắc khoải chuyện con thuyền! Nguyễn Thành Sáng Kính chào đại thi sĩ NTS, TiCa ghé thăm và lưu lại bài họa. Tạp Chủng Mã bảo tầm Ngưu mộng bến_thuyền Che mồm cả vú dễ quàng xuyên Chơi trò đảo ngữ mà thâm diện Dụng phép xàm ngôn cãi hổn duyên Ngọng đớt sờ voi còn thể nhuyễn Mù câm hợp xướng sẽ không phiền Vàng_thau tả pí lù ai kiện Tạp chủng mông Lèo ngỡ đít Miên! Tica NXH Mar 25, 2017 Cám ơn anh ghé thăm! TS chỉ là hậu sinh, mang tinh thần cố trau giồi Thi ca nhằm mong có phần nào đóng góp tinh hoa vào lòng Dân Tộc và Nhân Loại mà thôi! Vì vậy ba tiếng "Đại Thi Sĩ" TS không dám nhận đâu nhé! Còn nội dung bài thơ hoạ của anh "LẠC ĐỀ XA VỚI BÀI THƠ CỦA TS" thiết nghĩ "ĐÂY CÓ THẬT LÀ BÀI THƠ HỌA KHÔNG? HAY HÀM CHỨA MỘT CÁI Ý GÌ ĐÓ ?!" Thật tình mà nói TS KHÔNG THÍCH BÀI HỌA NẦY CỦA ANH bởi đọc cảm thấy thiếu thanh lịch, hơi tục và như hàm ý móc nghéo xa gần! Từ ngày tình cờ gặp, quen anh trên Diễn Đàn thơ HN đến nay, bận rộn nhiều, ít có dịp gặp lại anh, nhưng trong tâm của TS vẫn xem anh là một người bạn thơ tốt mà thôi, ngoài ra không hề nghĩ gì khác cả! Ghi nhận điều nầy anh TiCa nhé! Đôi lời chia sẻ cùng anh! Chúc anh luôn vui khoẻ! Qua bài thơ của anh, TS hiểu ý! Nhưng cũng mong anh hiểu thêm điều nầy! Tiếng Việt của ta rất phong phú! Mà do đâu được phong phú như vậy? đó là nhờ Tiền Nhân "Luôn biết giồi mài, trau chuốt, hoà diệu, linh động chế biến..." riết rồi trở thành một từ ngữ, một ý ngữ...quen thuộc cho mọi người đọc, nói và dùng. Không cứng nhắc, bảo thủ, đóng khung....mà PHẢI BIẾT LINH HOẠT CHUYỂN ĐỔI CHO HỢP VỚI VẦN ĐIỆU CỦA CÂU THƠ, BÀI VĂN....miễn sao người đọc cảm nhận được phần nghĩa của từ, cặp từ ấy! Điều nầy qua thăng trầm của lịch sử, hoàn cảnh, thời gian....các bậc Tiền Bối đã làm, ví dụ: mỏi mòn - mòn mỏi bồng bềnh - bềnh bồng mộng mơ - mơ mộng mịt mờ - mờ mịt thiết tha - tha thiết hiu hắt - hắt hiu mệt mỏi - mỏi mệt vơ vẩn - vẩn vơ.................... Còn rất nhiều cặp từ linh hoạt mà đảo ngử cho hợp vần điệu! Thế hệ Tiền Nhân đã đóng góp nhiều tinh hoa cho Dân Tộc nhiều mặt, cải cách, đặt để, vun vén, chế biến....đó là một trong những việc làm đáng trân trọng, đáng quý của Tiền Nhân. Và hôm nay đến thế hệ của chúng ta, ngoài việc học hỏi, trau giồi CÒN BIẾT "HỌC THEO CÁCH LINH HOẠT CHẾ BIẾN CỦA TIỀN NHÂN" thiết nghĩ là một việc làm đáng được trân trọng, hưởng ứng, hoan nghênh....hơn là bị phê phán, chỉ trích, dèm pha....mà những kẻ "PHIẾN DIỆN" đó trước nhất có đủ tự tin, có được sự thông thái, trình độ để xét nét người chưa? Hay do lòng sân si, đố kỵ, nhỏ nhen, gàn dở, thích chơi trội....mà đường đột thiếu chính chắn trong hành xử của mình! "Nhân bất thập toàn", không phải ai lúc nào cũng đúng và lúc nào cũng sai! Nhưng trên diễn đàn thơ văn là nơi của văn hóa và tri thức, vì vậy người có tri thức cần phải hiểu rằng: Trước khi có ý kiến cần phải cân nhắc kỷ là có nên nói hay không nên nói, và nói như thế nào để người nghe được cảm ngộ, quý mến mình hơn là sau đó họ cảm thấy bị xúc phạm, bươi móc, nhạo báng....và thế nào mới thật là CÁI ĐỨC CỦA KẺ SĨ! TS đã tham gia vào nhiều Diễn Đàn văn thơ mấy năm qua, chỉ biết riêng mình lặng lẽ cố trau giồi và đóng góp mà thôi, nhưng thỉnh thoảng cũng thấy những kẻ phiến diện lên diễn đàn trau giồi, đóng góp thì ít mà thường hay đây đó xét nét, phê phán, chỉ trích người... Thật tâm hạng người nầy TS xem rất nhẹ, nhưng chỉ cảm nhận trong lòng rồi bỏ qua. Nay không chỉ vì bài thơ của anh mà sẳn dịp đây TS nói rộng ra ý nghĩ về vấn để nầy, không phải để nói riêng với anh mà đây như là một ý kiến nhỏ lên Diễn Đàn trên tinh thần "MONG KÉO ĐƯỢC NHỮNG CHIẾC XE ĐANG TUỘT DẦN XUỐNG HỐ" chỉ vậy thôi! Đừng nghĩ ngợi nhiều nếu như anh có đọc những dòng nầy anh TiCa nhé! Chào anh NTS, Rất cảm kích trước thiện chí qua lời bộc bạch của anh trong tản văn xuôi trên. Dân số Việt Nam tuy ngoài 80 triệu, thế nhưng anh là người duy nhất - theo thiển kiến của TiCa, có cái ý tưởng đi tiên phuông như vậy. HCM là nhân vật sáng tác "ái ưu" = "ưu ái" và được Hàn Lâm Viện ghi vào "sử sách" cái định nghĩa đó. Tiếc rằng chỉ có Tố Hữu và Xuân Diệu và bộ Tham Mưu Trung Đảng dùng. Trong nhóm đó, em ruột Me tôi, cố GS Tiến Sĩ Lê Thược, dạy ở ĐHKT Hà Nội ngoài 40 năm, vẫn không hề đụng đến "ái ưu" lần nào. Văn hóa là như vậy đó, không thể áp đặt. Mai này nếu NTS có xuất bản có xuất bản bộ tự điển riêng "DỊCH TỪ TIẾNG VIỆT SANG TIẾNG VIỆT" TiCa mong sẽ có được một bản sao. TC sẽ không màng viết một loạt bài sử dụng ngôn từ đó để "làm giàu" cho tiếng mẹ đẻ. TiCa còn có bút hiệu diễu cợt khác NTT Nhị Trùng. Bởi đã viết một số bài với toàn là "TỪ NGỮ ĐỘC QUYỀN" của NTT. Tiếc rằng, ông cụ bị vợ cấm không cho vào diễn đàn, bởi khối tình thơ xướng họa vun vít (không hợp tuổi) của mình. Một thời, cả thế giới ai mà không biết topic "TINH THƠ NTT". TiCa chỉ là biết dựa hơi người mà thôi. "Bụt nhà thường là bụt không linh", người đời vẫn quen nói như vậy. TC không hẳn đồng ý. Nơi này, Ntd là người truyền thụ cho TC các chiêu thức về thơ ĐL. Ngồi bên núi thái sơn mà anh NTS không thấy thì thật là đáng tiếc đó. Chúc anh thành công trên con đường khai phá độc nhất vô nhị đấy. TiCa NXH Cali Mar 26, 2017 ĐT: (562) 253-0152 Nghĩ tình quen biết cũ TS mới nói thêm với anh đôi lời, chớ thật lòng trên Diễn Đàn Văn Hóa và tinh thần kẻ Sĩ TS không muốn hơn thua, cao thấp với anh làm gì. Đáng lẽ TS cứ thản nhiên trước những ý kiến hồi đáp thiếu tính thuyết phục cùng ẩn tàng lý lẽ áp đặt, móc nghoéo của anh qua bài viết trên. Vì vậy TS nói thêm với anh câu nầy : "CÁI ĐỨC CỦA KẺ SĨ LÀ PHẢI BIẾT IM LẶNG VÀ XÉT MÌNH!" sau những dòng hồi đáp nầy TS mong không còn phải bận tâm về chuyện nầy nữa anh Tica nhé! NHỮNG GÌ CẦN NÓI, ĐÃ NÓI TiCa
Băng Giá Mà Chẳng Thấy Mùa Đông Anh và em hai trái tim côi Đang cứ mãi từng hồi ôm thổn thức Nhớ! Thương! Chờ đợi ngóng trông! Với cõi lòng ngập tràn tha thiết…. Vậy mà em ơi! phương trời xa xôi cách biệt Đã khiến lòng da diết một niềm đau Ai chân bước qua cầu, dẫu cho cầu tre lắc lẽo Còn đây thì! Như khắp nẻo chẳng thấy có cầu qua! Tình của đôi ta! Một mảnh tình xa Hương thoang thoảng là đà gieo nỗi nhớ Đời của ta! Vầng sáng sớm loé vụt qua Rồi u ám phủ nhoà lên khung ảnh Trăng của ai sáng! Còn trăng ta! Một bầu trăng chạnh Khuất lu mờ đỉnh núi nẻo xa xăm Đêm của âm thầm Đêm của tối tăm Gió loáng thoáng bao lần trong khoảnh khắc Mỏi mê nhiều với vạn lần trầm mặc Hằng muôn thu tan nát bởi chìm sâu Trăm ngàn lần tự hỏi vì sao? Sương đã trắng mái đầu mà đêm dài còn đó!... Rồi hôm nay! Thêm lần yêu… vọng ngõ! Khao khát nhiều, có đó tợ bằng không Tiếng vợ vợ, chồng chồng còn tình treo lơ lững Dãy chập chờn lởn vởn ánh ven sông Một tấc lòng! Một Sợi tơ hồng! Một chén rượu nồng!... Hồn tận hưởng mà xác thì lại cứ mãi bềnh bồng! Ở tận cõi mênh mông! Trời phủ giá, mắt chẳng thấy mùa đông!... 24/3/2017 Nguyễn Thành Sáng
“Hoạ Thơ Út Phương” BÚT CHIẾN ĐÃ HẠ MÀN… (Bài xướng) Bút chiến song phương cũng nghỉ rồi Người thì nén giận kẻ hòa thôi Thơ ông chắc chữ liên hoàn đập Lẽ chị đanh ngôn tới tấp bồi Biện giải đôi điều qua trận nóng Phân trần mấy lượt kết tuồng hôi Dĩ hòa vi quí ngon ơ chuyện Kết bạn làm thân, nghĩ chẳng tồi Út Phương. 2017 Đóng Cửa Rèn Tâm Sự tình bất chợt đã qua rồi Có giận, có buồn cũng vậy thôi Cận cửa người quen vung gậy đập Bên hông kẻ biết tiếp tay bồi Tâm thanh, trí sáng dằn cơn nóng Hồn thắm, nghĩa từ tránh việc hôi Lặng lẽ trau giồi không lắm chuyện Bằng không thiên hạ nghĩ ta tồi 30/3/2017 Nguyễn Thành Sáng
Nhắm Mắt Lại Đi Em! Hôm qua! Anh nắn nót một áng thơ tình Để khuây khoả lòng mình mà phôi phai nghẹn tủi Anh cũng gửi tặng em! Và chắc em cũng đã đọc!... Vậy đêm rồi em có trằn trọc cũng như anh? Có quay tròn trong thổn thức? Có cảm thương? Có nhói nhức? Bởi mong manh Sao lại phải chông chênh, nhiều khổ lụy ?! Dòng sông ai êm đềm xuôi phỉ chí Còn dòng sông ta! thì nước ngược, sóng cuồng dâng Năm tháng dài cứ mãi dạ bâng khuâng Cứ vương vấn… Cứ xót xa cùng vọng tưởng… Ngày lặng lẽ dấu mình nghe gió chướng Đêm muộn phiền lởn vởn bóng ma trơi Canh khuya dài không ngủ được, mệt làn hơi Cho héo hắt phủ dầy thêm vàng võ… Hồn đơn độc thoát mình ra cửa ngõ Ngắm khung trời đây đó thả niềm mơ Nhìn suối chảy Trông mây ngàn diệu vợi… Hốt sương buồn từng giọt kết thành thơ… Chiều hôm qua trên khung mờ ngập xám Hai linh hồn u ẩn nghẹn cô đơn Gặp được nhau, xúc động khúc cung đàn Từ sâu thẳm vô vàn khơi ý nhạc… Ta cạn chén rượu nồng say chất ngất Máu từng hồi rần rật chảy vào tim Một cánh rũ loài chim, một khắc khoải về đêm Đã bừng tỉnh sau cơn dài tuyết lạnh… Dẫu trăng ta cũng chỉ là vầng trăng chạnh Bởi khung mờ, khuất vắng vạn vì sao Mây vẫn treo đầy, còn gió thì khuất dạng ở nơi đâu Để tình mộng mãi sầu trong nỗi nhớ! Thà như vậy còn hơn hoài trăn trở Bên khung tàn than thở lẻ loi ta… Hãy nhắm mắt lại đi em!…Anh đây mà! Em đó mà! Hồn mãi quyện dưới trăng ngà soi bóng nước!... 25/3/2017 Nguyễn Thành Sáng
Đau Và Nhớ Tôi ở nhà cao, sát mặt đường Nhưng nào ai biết lắm màn sương Đêm đêm giăng phủ bầu cô tịch Một cõi không gian chỉ lạnh buồn! Có những chiều tà lặng ngắm anh Ngồi xe gắn máy rịch cà tang Ung dung, thanh thản rồ ga nhẹ Sát cạnh sau lưng một ảnh vàng Tôi thấy lòng tôi nỗi nhói đau Nhớ ngày xưa ấy phụ tình nhau Chê anh học ít thêm nghèo nữa Đành phải lần tay khép cổng vào Từ đó anh đi đường của anh Tôi vòng ngõ khác kiếm đường tôi Công viên, bãi cát, nơi hò hẹn… Tất cả gom chung trả lại trời! Cứ ngỡ cao sang với bạc tiền Là thuyền chở đến bến mơ duyên Nào hay chỉ đẹp màu tranh vẽ Treo giữa tường đen, cửa khoá xiềng Xa rồi thuở mộng thắm tình ai Dưới dãy thênh thang duỗi bóng dài Bát ngát đồng xanh hương lúa mạ Hồn yêu dào dạt ngất ngây say Chẳng còn thấy nữa nét suy tư Sợ ráng hoàng hôn ánh vật vờ Lặng lẽ âm thầm anh cố gắng Mong tìm cho được những vần thơ Để tặng cho em ấm cõi lòng Vui cùng đò vắng đợi qua sông… Giờ đây nặng trĩu bầu tâm sự Kẻ phụ hàn vi, có tấm chồng!... 4/12/2016 Nguyễn Thành Sáng
Một Câu Chuyện (2) Kính Chào BQT Diễn Đàn và Thi Hữu thân mến! Từ nào đến giờ TS tham gia thành viên của Diễn Đàn chỉ âm thầm lặng lẽ trau giồi, trên tinh thần cống hiến tinh hoa vào lòng Dân Tộc, Nhân loại mà thôi. Chưa hề châm biếm, quấy rối ai, lấy "Nghĩa" làm kim chỉ nam cho lẽ sống, lấy "Tình" để đãi ngộ tha nhân... Thời gian qua TS có sáng tác thơ không phải là lúc bị “BÍ TỪ" mà là "CỐ TÌNH DÙNG PHÉP ĐẢO NGỮ", học theo phương pháp của Tiền Nhân như đã dẫn chứng: mỏi mòn - mòn mỏi bồng bềnh - bềnh bồng mộng mơ - mơ mộng mịt mờ - mờ mịt thiết tha - tha thiết hiu hắt - hắt hiu mệt mỏi - mỏi mệt vơ vẩn - vẩn vơ............... Căn bản là “GIỮ VẦN ÂM CUỐI VÀ GIỐNG TỪ ĐẦU” Trước là cho dòng thơ được êm ái, sau mong cho Tiếng Việt của mình ngày một thêm phong phú hơn, chỉ vậy mà thôi! Xin hỏi Quý Vị như vậy có phải là một sai lầm lớn, là một cái tội không? Vậy mà chẳng hiểu vì động cơ gì? hai thành viên TiCa và Gió Bụi cứ mãi dèm pha, móc méo, xỏ xiên... Vì lòng tự trọng TS phải biện luận, có lẽ do "BỊ ĐAU VÌ THẤM ĐÒN CỦA TS" nên gần đây trông họ "NHƯ BIẾN DẠNG HẲN" không còn cốt cách của kẻ Sĩ có nhân cách, đạo đức tốt nữa. Diễn Đàn văn thơ là nơi văn hoá mà TiCa lại làm thơ đăng với lời tự nửa thực, nửa bóng hết sức là tục tĩu, còn Gió Bụi thì hoà theo mà tiếp tục hai người xiên xỏ TS. Chỉ vung tay đỡ nhẹ TS đã làm cho họ "Thất điên bát đảo" như vậy rồi, thì TS tin rằng chỉ mạnh tay một chút nữa thôi "Chắc họ chết mất", nhưng lương tâm không cho phép, tinh thần kẻ sĩ không cho phép.... Vì vậy chỉ viết những dòng nầy kính gửi BQT và các Thi Hữu thân mến mong được sự thông cảm với TS cũng như nên có ý kiến gì đó giúp cho họ tỉnh ngộ, đừng tiếp tục xằng bậy, gây chuyện nữa, nếu có thể hãy loại bỏ những bài thơ tục tĩu ra khỏi Diễn Đàn thì tốt vì nó làm ô uế nhà mình... Xin chân thành cám ơn BQT và các Thi Hữu! Trân trọng! Đây là bài thơ của Tica và những dòng đối thoại xiên xỏ của Tica và Gió Bụi : Đảo Tự (phương pháp AKA NTS)* Nhà con dâu bộc (chẳng con nhà) Đù mẹ e thành “mẹ đ…” ta! Cái đĩ dường như là “đĩ cái” Bà con quả thật hoá “con bà” Thanh đầu bỏ lững ngu…thành sáng Tự cuối không gờ sán(g) lải ra Mẹ kiếp đảo từ “quân mạc vấn”?! Lông dài cu ngắn chướng nhưng mà… Tica NXH April foul 2017 ………. Những lời đối thoại móc méo của Tica và Gió Bụi: Đọc bài thơ bất hủ anh TíCa dùng từ ngữ cổ đại (CBQ) tới tiếng nước ngoài, nhịn cười sao mà khó. Anh TíCa có thể cho GB biết bài này thuộc thể loại gì để "sán(g) lải ra**" úi lộn, sáng mắt ra được không? AKA thì anh có chú thích, còn NTS anh TíCa lại quên, không lẽ là "ngu...thành sáng"? Chúc anh TíCa luôn khỏe và dồi dào ý thơ! GB Chào anh Gió Bụi, AKA thì Google dễ ợt, có liền. Còn NTS thì có lẽ phải chờ Hàn Lâm Viện cập nhật. Khi nào có được chi tiết mới, TiCa sẽ san sẻ cùng mọi người ngay.
TÌNH YÊU TUỔI HOÀNG HÔN Đây biển nước mênh mông trải ngập tràn Nhịp sóng cồn lai láng đuổi hoàng hôn Thuyền viễn mộng dập dềnh trên ảnh trốn Lướt vững vàng ánh gợn đến sông duyên! Chẳng như bướm nhịp nhàng nơi thượng uyển Hút nhụy hồng xao xuyến của hoàng cung Bay nhàn nhã nơi khung ngà, gió lộng Kiếp lưu tình khuấy động đóa hồn hoa Cũng không cánh từ tít tận ngàn xa Vùn vụt đến thổi ra cuồng phong vũ Sớm phủ mờ nắng hanh làm héo rủ Để một hồi ảm đạm cảnh tan trôi Và chẳng trăng rực tỏ cạnh bên đồi Dần lẩn mất qua thời gian khoảnh khắc Kéo đưa về hanh hao bầu nhạt tắt Biến đêm dài trầm mặc nét thu đen..! Tình yêu nầy như gió thoảng ru êm Lung lay nhẹ trên tầng hoa đỉnh lá Dưới ráng chiều nắng tàn dần rệu rã Chuỗi tối trời buồn bã nhỏ sầu sương Là con nước âm thầm đi vạn hướng Thôi khát khao, sự sống khắp trùng khơi Giữa dòng đời bốn mùa luân chuyển tới Thắm đủ đầy, vời vợi lững lờ trôi… Nay êm ả ngắm vầng dương rẽ lối Nghe véo von sáo thổi vọng từ xa Khuất đầu non trăng xoa ra ánh toả Rồi lên dần, bôi xoá sắc vàng tan! Nguyễn Thành Sáng
NỖI NIỀM DƯỚI BÓNG HOÀNG HÔN Gió lộng bạt ngàn, nước vẫn trôi Trăm năm dâu bể cũng theo thời Hừng đông ló ánh, chiều tàn tắt Một chuỗi luân tròn chẳng đổi vơi! Hôm nào lửa dậy, bừng trăn trở Mấy độ phong sương biến thẫn thờ Lúc khởi giăng đầy trên cõi rộng Khi trầm ủ rủ ngóng vầng mơ Tung hoành xuôi dọc khắp đò ngang Mật ngọt đựng trong chén phũ phàng Cứ mãi cạn hoài xuôi cõi tận Kết vào hồng quả nỗi bâng khuâng Rồi cứ âm thầm chân mãi bước Một đường thôi nhé cứ mà đi Dẫu cho héo hắt chiều thu quạnh Ảm đạm, sầu đen phủ bốn bề..! Giờ đây gió giạt cánh mây văng Ửng nắng bao canh đã lặn tàn Lặng vắng, đìu hiu dần cuốn chặt Còn đâu sắc sáng với tơ vàng Lạnh lẽo lan tràn trải giá băng Rúm co, tím tái nét xuân tranh Cô đơn, buốt rét dần theo độ Mộng rã, trăng nhòa, trả lại xanh… Lảy đàn thoang thoảng dưới hoàng hôn Điệp khúc du dương dẫn mảnh hồn Lãng đãng chìm sâu vào vó ngựa Tay run, nhịp đập, giựt từng cơn! Nguyễn Thành Sáng
TIẾNG VỌNG MỘT THỜIThuốc hút! Kim chỉ! Đá lửa! Hộp quẹt!.......đây! Tiếng rao lồng lồng… Khuấy động dòng sông Người trai trẻ bềnh bồng trên sóng nước! Chàng khôi ngô Nắng mưa phơi bóng mượt Nét kiêu hùng, chí vượt nẻo gian truân Ánh ửng sáng đẩy trôi dòng ngấn lệ Xá gì đâu ráng xế phủ ngày xuân Vô tư, chẳng bận, chẳng từng Lửa lòng để sưởi, để hừng cho ai Ngày rong ruổi đường dài Đêm trăng đơn treo khung cửa Sách cầm tay Trầm ngâm từng nét chữ Quên nỗi niềm lữ thứ cuộc chơi vơi!... Anh ơi! Anh ơi…… Tiếng gọi níu chèo bơi Kéo mênh mang từ cõi rộng Về bóng hồng đang ngóng đợi bên sông Nàng thôn nữ tuổi độ xuân thì Đôi mắt biếc nghĩ gì Sao như màu e thẹn? Môi ngập ngừng… Thỏ thẻ…bán cho em Hai ống chỉ…thêm… bao kim Miệng nói mà lóng lánh cả đôi huyền Môi chúm chím kéo dài lưu với luyến!... Ghe rời xa Dư âm còn xao xuyến Gợn nhịp cồn phủ hẹn buổi hôm nao… Ba năm khó nhọc cần lao Ba năm dào dạt biết bao nỗi lòng… Mây đen cuộn đến dậy cuồng phong Cuốn tuổi thanh xuân thảy xuống dòng Mặc chiếc phiêu bồng theo khói trắng Mấy mươi cây số sớm chiều rong Thuở ấy sương giăng phủ mịt mờ Trôi về đồng ruộng, cất trang thơ Vô tư chất ngất hồn sĩ khí Thanh thản, thong dung lượn bến bờ! Hai năm phong vũ cuộn ba đào Cộng với ba mùa sóng lượn chao Ướt đẫm cơn mưa rồi bỏng nắng Cây xanh ngày tháng gió giông dao Vô tình, lặng lẽ cánh chim xa Chẳng bận lay cành, rít thổi qua Sáng bật cánh ngàn vun vút vượt Trưa bờ thanh vắng giở cơm ra Đánh chén no nê duỗi giấc dài Thả hồn chìm mộng khuất trời mây Lắc khua xào xạt cành đâu đó Tỉnh dậy vươn vai, tiếp tục chài… Chiều nay lững thững ánh về tây Lãng đãng bên thềm thả bóng bay Tiếng vọng xa xăm thời dĩ vãng Như buồn, như nhớ với như say! Kỷ niệm một thời xuân trẻ! Nguyễn Thành Sáng