Đừng Nghĩ Đến Tôi Em ạ! Xin đừng nghĩ đến tôi Một vầng ánh nhạt tận xa xôi Vật vờ loang loáng vài canh nữa Sẽ rụng sau lưng vách ngọn đồi! Bởi chẳng còn chi để tặng em Mảnh vườn ửng thắm được hồng thêm Vì đang ráng tắt, màu thu quạnh Chỉ đợi màn đêm phủ ngập chìm Tôi đã không còn trẻ nữa đâu Muối tiêu mỗi lúc trắng thêm đầu Đêm nằm đắp trán lo khuya lạnh Sợ cảm hôm sau, tựa góc sầu Mắt sáng thuở nào nay nhạt loãng Ê mình nhức mẩy đến từng cơn Miếng ăn lưng lửng cầu qua bửa Mòn mỏi canh khuya ngủ chập chờn!… Cũng tại tim nầy mãi vấn vương Hình ai yêu dấu, khoé trào sương Tôi trao gối mộng rồi quên mộng Để lại cho kia cả khối buồn Nhớ bao chiều xuống, đường trôi nắng Ai cố vói tay kéo sắc vàng Rải lối cho anh về trải giấc Mà vô tình hỡi! Có đâu màng… Nay thả đau hồn bước xuống thơ Đi về dĩ vãng lượm dây tơ Kết chùm, mắc võng, ngày đêm để Lên đó đong đưa…Cái bóng mờ!… 3/6/2017 Nguyễn Thành Sáng
EM ĐÃ SAI RỒI Lan ơi! Hãy khóc thật nhiều đi Cho nhẹ sầu đau vỡ mộng thì Một thuở trăng vàng soi suối biếc Ngờ đâu một sớm chẳng còn chi!... Em nát tâm hồn theo tháng năm Bao lần khóc hận dưới khung xanh Héo hon, vàng võ chìm hiu quạnh Suốt mãi thời gian bóng nguyệt tàn Đối mặt cuộc đời mây xám phủ Bầu trời là cả sắc vàng thu Lá khô rơi rụng vườn hoang vắng Bốn phía bao quanh dãy mịt mù Hồn đã đóng băng suốt chuỗi dài Lệ lòng khô cạn bởi hoài ai Con tim xưa trẻ ngân lai láng Giờ chẳng còn chi nhịp đập nầy!... Anh hiểu em buồn, em khổ đau Lắm khi thao thức dưới canh thâu Nhớ nhung dĩ vãng, thời hoa mộng Buồn bã âm thầm cuộc bể dâu Phải chi ngày ấy đừng im lặng Sợ vỡ trăng thanh, rã ánh tàn Khép kín nỗi niềm, xuôi định mệnh Để hờn với nghẹn lại cho anh Em đã sai rồi em biết không Ánh vàng luôn mãi sắc thanh trong Dẫu mây giăng phủ, vùi thân ngọc Có xá gì đâu một tấc lòng!... Nguyễn Thành Sáng
LỜI THƯƠNG NHỚ Có phải nghe anh kể sự tình Em buồn"rớt mạng" để làm thinh âm thầm lặng lẽ trong đêm vắng Khắc khoải, sầu đau chuyện của mình?! Trọn lòng tha thiết đến người ta Nhưng ở ai kia có ảnh ngà Nghĩa vợ, tình chồng bao thắm đượm Dưới bầu êm ả mảnh trăng thoa Sớm hôm kề cận trong gan tấc Chia sẻ cùng nhau ấm lạnh nồng Chăm sóc, ân cần, chung hướng sống Một đời gắn bó dưới vầng đông Còn em thui thủi bóng cô đơn Mộng ước xây mơ ảnh chập chờn Diệu vợi nghìn trùng xa cách trở Nhớ nhung, vương vấn tận đầu non! Sáng chiều đơn điệu giữa khung buồn Tối hứng trăng tàn giọt nhỏ sương Giá lạnh bao trùm lên héo hắt Âm vang đồng vọng tiếng ngân chuông... Đừng buồn nữa nhé hỡi em ơi! Dẫu ở nơi đây một cảnh đời Nhưng cả tấc lòng luôn vọng tưởng Người yêu chốn ấy của hồn tôi Tiếng hẹn nghìn xưa nay gặp gỡ Niềm thương vạn kỷ nối tình thơ Thời gian là chỉ dầy nhung nhớ Duyên phận ngàn năm, kiếp đợi chờ!... Nguyễn Thành Sáng
TÂM TÌNH VỚI GIÓ Nầy bạn hỡi! Phải chăng người thấm mỏi Dưới ráng tà, ảnh tối phủ dần đưa? Vậy cớ sao đàn khua lời rũ rượi Như vỡ tình, nhức nhói một chiều mưa! Cho không gian héo hắt quyện sầu vương Vầng mây xám trên đường bay dừng lại Che mờ trăng u hoài lên vạn hướng Khối âm u lởn vởn trải quanh đây Cây cỏ lá âm thầm ôm nỗi nhớ Sương đọng cành nức nở nhỏ tuôn tan Vạn côn trùng nỉ non lời than thở Để canh dài trăn trở ảnh hồn thanh… Bạn thân ơi! Đêm nay trời lặng lẽ Cả bốn bề vắng vẻ với mờ đen Ta thấy lòng say men tình bóng xế Và cũng sầu nhỏ lệ khóc cho em! Cõi trời xa bốn mùa chìm băng giá Chuỗi cuộc đời tầm tã quấn cô đơn Vọng khát khao tiếng đờn theo ngọn gió Tìm phôi phai vàng võ sớm chiều hôm… Còn riêng ta, thoáng chốc một canh đời Thuở xuân mộng xa rời nơi vũ lộng Khuất thu hình nén động cánh ngàn khơi Bên hốc đá bồi hồi nghe biển sóng Nay trở về tìm con đường xưa cũ Một dòng sông ấp ủ mộng trùng dương Ngập con tim nguồn thương dâng tràn đủ Chỉ bâng khuâng lá rũ… khiến hơi buồn! Nguyễn Thành Sáng
TÂM TÌNH VỚI GIÓ (2) Nầy Sáng ơi! Đừng buồn, thao thức nữa Hãy hít vào cho ấm giữa buồng tim Rồi duỗi cánh, bay tìm vầng trăng tỏ Tắm ánh vàng cho thoả chí hồn chim! Xác thân bạn từ tinh hoa của chất Còn tâm tư rất thật gió như ta Nên cứ mãi xót xa vòng bẩn chật Rồi đong đưa vút bật nẻo trời xa Từ con sông lặng lẽ nước trôi xuôi Vầng dương hút, kéo lôi về cõi lộng Để vần vũ đẩy dòng mây diệu vợi Bốn phương ngàn lướt tới dãy mênh mông Theo đồng xanh bát ngát thắm hương tình Đến bờ đất vặn hình về bao ngả Qua núi đồi, biển cả dưới trăng xinh… Sau chầm chậm, lịm mình loang tan rã…! Gió hỡi! Ta vẫn hiểu niềm mộng ước Làm cánh bay vươn vượt chốn trùng dương Rồi một ngày con đường mơ phía trước Bước chân nầy đã được mấy muôn phương? Nắng sẽ tắt, phủ xám sắc hoàng hôn Hồn của gió chỉ còn đôi mệt mỏi Đã hết rồi những tối ngắm trăng son Và bao chiều lướt vờn theo lam khói… Sẽ không còn một thời qua viễn xứ Ngất ngây niềm phất phới với sao khuê Xoay chuyển động gom về muôn hương toả Trải giăng đầy vị đoá phả lên Quê… Ta vẫn biết thời gian đâu dừng lại Chun rượu đầy cũng phải bốc bay hơi Nào kéo được chuỗi đời ra lốc xoáy Chỉ còn đây! “Gió thổi mát muôn nơi”! Nguyễn Thành Sáng
TÂM TÌNH CỦA GIÓ Sáng ơi! Đã thắm thoát mấy mươi năm Dòng sông chuyển muôn lần về vạn nẻo Cứ lững lờ chẳng níu kéo thuyền, trăng Không bận bịu, phân vân lời gọi réo!... Mới hôm nào vần vũ giữa không trung Hồn viễn xứ vẫy vùng xua mây xám Xé áng mờ phủ ám cõi mênh mông Cho cây cỏ nụ hồng đơm nở rạng Niềm da diết vui say đời phiêu bạt Uống rượu sương, ngây ngất với hương hoa Tắm ánh vàng, giỡn xoa cùng vạn vật Giấc êm đềm phảng phất tiếng ru ca Duyên gặp gỡ, hòa hồn vui bậu bạn Cùng dạt dào, lai láng mộng trời xa Ta bên nhau đậm đà theo ngày tháng Sẻ chia nhiều sắc rạng mảnh trăng thoa Có những lúc âm vang từ vũ trụ Vọng đưa về gọi hú chí hồn bay Chung cảm xúc, xòe tay ôm tiếng rú Cất vào tim ấp ủ mộng ngày mai Có những chiều mơ màng trên nước nổi Niềm lâng lâng, thả tới cõi xa xăm Chợt đăm chiêu, bâng khâng sầu chới với Lo ngày kia bóng tối phủ vầng thanh Rồi bất chợt mây đen trùm che kín Giọt mưa sa, nhỏ dính áo bờ vai Cố hết lực thổi bay bằng khẳng định Nhưng sức cùng, bịn rịn tiếc cho ai Để đời bạn kể từ ngày hôm ấy Tái màu xanh, tan chảy mộng mơ vàng Chuỗi cuộc đời lầm than trên sóng dậy Chiếc thuyền nan lắc mãi dưới trời chang!.... Nguyễn Thành Sáng
Tâm Sự Với Gió… Kìa Sáng! Sao ngươi như héo hắt Một mình lặng lẽ đứng nơi đây Mắt buồn hướng vọng về xa vợi Như thể chờ ai ở chốn nầy! Nhiệt huyết hôm nào buổi tiễn đưa Chia tay bạn đến với vần thơ Để say, để sống và mơ mộng Bỏ lại thời gian chuỗi thẫn thờ Ta mừng cho bạn biết bao nhiêu Hốt được hàn sương đọng dưới chiều Gom nhỏ từng hồi lên giấy trắng Hoá thành tiếng nhạc phả phiêu diêu Vậy mà bỗng chốc như lam khói Ngọn lửa ngày đi bạn ửng trời Nay giống lụn tàn như sắp tắt Khiến lòng ta thấy xót xa ơi!… Sáng vẫn còn đây khí phách tràn Dẫu rằng mới đó bị phăng ngang Tiểu nhân, hạ sách mà không giỏi Hạ nhục oan ta, vội sụp màn! Giữa chốn cuộc đời trắng với đen Ta từng bươn chải đã thành quen Nên không chao đảo, không hề thẹn Chỉ nực cười cho một cái hèn!… Trong lòng ta chỉ có niềm đau Lạc mộng giờ đây để vạn sầu Cứ ngỡ hồn nương non biển hẹn Ai dè cũng chỉ cánh hoa ngâu Để tím quả hồng buổi tối nay Và rồi tiếp tục vẫn hồn bay Đi tìm, tìm mãi trong mờ mịt Mong gặp hồn thương hẹn kiếp nầy!... 20/6/2017 Nguyễn Thành Sáng
Tình Có Hiểu? Tình có hiểu khi đành ly biệt Là nửa hồn phải chết hay không? Nửa hồn còn lại trôi sông Vật vờ, lư lắc, bềnh bồng…Về đâu? Tình có hiểu khi đành ly biệt Sẽ ôm tròn da diết ngàn đau Nhớ bao kỷ niệm ngọt ngào Khuya rồi đi ngủ kẻo đau anh à!... Tình có hiểu khi đành ly biệt Biết có còn tha thiết với thơ? Vì đâu nữa để mà mơ Đâu ai để đợi, để chờ, để thương! Tình có hiểu khi đành ly biệt Sẽ từ nay rũ riệt linh hồn Ngày đêm khắc khoải héo hon Ảnh hình cứ mãi chập chờn đâu đây!... Sao đành đoạn chia tay tình hỡi? Để trọn đời nhức nhói tâm can Rồi đây chỉ có thu vàng Lá rơi lả tả, ngập tràn lối đi… 21/6/2017 Nguyễn Thành Sáng
THẢ MƠ VƠI LẠNH Ngây ngất thơ ai đượm chất sầu Loang trôi từng giọt, nhỏ hàn châu Bâng khuâng, hồn phụ chìm sương lạnh Bên góc hiên buồn, nghẹn bể dâu! Đàn tranh nhẹ khảy khúc chiều thu Réo rắt âm vang vọng tít mù Nhung nhớ một thời xuôi ngược chuyến Giờ đây bóng nhạt gởi nơi tù Bốn phía bao trùm, phủ xám mây Âm u, héo hắt trải nơi này Luyến lưu xuân mộng, ngàn mơ ước Từng nhịp tim buồn nhẹ lắt lay Tất cả hết rồi, đã đóng băng Cứng trăng, trăng ướp cả dương trần Cho đông tê tái, rên thành chữ Lạnh lẽo quá ơi! Hỡi bóng hằng! Hoa Dung giá rét, lịm men hương Khắc khoải tơ vương dưới mịch trường Thả giấc mơ lòng về mộng ảo Cho đời quạnh quẽ bớt tư tương... Nguyễn Thành Sáng
GỞI GIÓ NỖI TÂM TÌNH Từ trên cao vầng trăng còn nửa mảnh Chênh chếch nằm rải ánh xuống trần gian Hồn mênh mang, lang thang trên sương lạnh Rồi nhẹ nhàng trải cánh lướt bầu xanh! Ta giũ nhịp, bồng bềnh ta giũ nhịp Đưa bóng mờ theo kịp gió đang bay Hỡi nầy kia! Tình ai, theo vạn kiếp Lắng nghe ta kể tiếp chuyện mê say Có phải bạn sợ ta buồn, ta tủi Tấm thân mòn lầm lũi giữa hoàng hôn Cây khô vỏ chẳng còn bao nhiêu buổi Rồi lịm tàn một tối dưới trăng son Hay bạn sợ gieo đây nguồn ý sống Làm tim ta khua động tiếng trùng dương Kéo ánh tà lên đường về cõi lộng Để nửa chừng rã bóng, nát hồn thương..! Gió ơi gió! Thà gục chốn muôn phương Hơn mỗi bửa bâng khuâng sầu vương mãi Thuở ngày xanh miệt mài nuôi chí hướng Bị bão đời vất vưởng, vỡ tương lai Để năm tháng tủi hờn ôm nỗi hận Cánh phiêu bồng lận đận mãi dây dưa Cho mộng ước ngày xưa luôn vương vấn Nhỏ lệ lòng canh cánh mỗi đêm khuya Giờ uống sương, tắm nửa mảnh trăng vàng Hồn bừng tỉnh mê man trên sóng dậy Dẫu ráng tàn, thân nầy vơi ảnh sáng Vẫn cùng nhau bậu bạn trọn niềm say! Nguyễn Thành Sáng