Mộng Như Sương (Thơ Liên Vần-Tác Giả Tam Muội)Nhi nữ suy tư nhi nữ SẦU Tình ĐẦU dang DỞ TRỞ canh thâu Yêu thương da diết tràn cung BẬC Nghẹn NẤC trong tim dấy nỗi đau.. Mơ được chung đôi khắp nẻo ĐƯỜNG Miên TRƯỜNG sát CÁNH CẠNH hồn thương Xuân ru hương sắc bên giường MỘNG Nhẹ SÓNG lòng dâng ửng má hường Gió thổi hanh hanh báo hiệu HÈ Trúc TRE văng VẲNG LẮNG sầu ve Phượng khoe rực rở, hừng tia NẮNG Phố VẮNG thiếp chàng đội bóng me Hồn quyện tay đan giữa tiết THU Vi VU gió LẠNH ÁNH sương mù Ngắm hoàng hôn tím, lá vàng RỤNG Loan PHỤNG nhịp nhàng bước lãng du Khao khát vòng tay thật ấm NỒNG Mưa GIÔNG tuyết PHỦ RŨ trời đông Ấp ôm san sẻ niềm oan TRÁI Khắc KHOẢI, cô đơn, lạnh lẽo lòng.. Khảy phím tơ vương trướng Nguyệt LẦU Cau TRẦU lận ĐẬN HẬN in sâu Nghe mưa rỉ rả đìu hiu HẮT Réo RẮT vạc sành đượm bể dâu Biển động buồm căng đen sẫm BẦU Qua CẦU mù MỊT GHỊT lo âu Chăn đơn gối lẻ chàng nào THẤU Chôn DẤU tình buồn đáy huyệt sâu.. Kiếp nhi nữ ngàn năm cô độc Hận chữ tình Tuyệt Cốc ẩn danh! July 15, 2018 Tam Muội Cửa Ngõ Chờ Nhau… (Họa thơ liên vần của Tác Giả Tam Muội) Anh hiểu bên kia cả chuỗi dài Lắc lay, trăn trở nhớ tình say Vấn vương, lưu luyến tràn tâm khảm Ảm đạm, đìu hiu trải tháng ngày! Khiến em da diết mãi không thôi Nhức nhói con tim tím bóng trời Muốn nói, muốn trao nhưng chẳng thể Bởi về nẻo ấy lạc chơi vơi Thêm nhịp cầu tre đã lỡ làng Làm vầng trăng tỏ nhỏ dần tan Không gian chầm chậm chìm u ám Lai láng trào dâng chạnh ngỡ ngàng Thui thủi một mình dưới nắng sương Niềm thương gửi tặng nặng đau buồn Cố quên khuây khỏa vài giây phút Lại chút bừng lên nỗi đoạn trường… Em ơi! Anh có khác chi đâu Cũng dấu tình ai rải ánh sầu Canh cánh cõi lòng ôm ấp mãi Để hoài héo hắt giữa canh thâu Thôi thì định mệnh của đôi ta Tợ lá mùa thu rũ dưới tà Lư lắc vật vờ theo gió thổi Và rồi bất chợt rụng bay xa Cứ mặc tình đi! Hỡi ái yêu Dẫu nhiều tha thiết biết bao nhiêu Nay duyên phận bạc đành dang dở Cửa ngõ chờ nhau cuối buổi chiều!... 18/7/2018 Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Lòng Của Em (Thơ liền âm Tác Giả Nguyễn Thành Sáng) Em nghĩ ngợi và rồi em quyết định Cố vùng lên bản lỉnh bất thình lình Mang vương vấn bóng hình đầy bịn rịn Đặt cõi lòng phủ kín một niềm tin! Dẫu ảo ảnh chữ tình đang xính vính Khiến bao lần chấn chỉnh, trái rung rinh Bởi thái dương dần in vào cõi tịnh Mơ sẽ chìm suy thịnh rụng bình minh Ngày trăn trở, phập phình loang mảnh mịn Gác chuyện đời toan tính, chuỗi nhục vinh Đêm héo hắt, nép mình chờ nhinh nhỉnh Rộ ánh vàng, trầm tĩnh ngắm lung linh Có những chiều xập xình loang vọng thính Chán ồn ào, nhẫn nhịn điểm tô xinh Không chật bó, thùng thình hay lỉnh kỉnh Chỉ gọn gàng, cổng chính tránh tinh tinh! Dãy thời gian trường chinh trong câm nín Chẳng đảo chao luýnh quýnh trước chình ình Mặc kệ người chùng chình hay say xỉn Vẫn nhẹ nhàng thủng thỉnh tự thông minh… Từ sẫm tối lân tinh gieo hoàn chỉnh Trả dương trần rủng rỉnh hoặc điêu linh Dầu nhạt nhẽo lặng thinh hay hóm hỉnh Chỉ âm thầm khẳng định bởi đinh ninh… Ai khát vọng cung đình trên thượng đỉnh Ai ước mơ sang xịn bước đăng trình Còn riêng em “Cánh Quỳnh” nơi khung tĩnh Nghĩa đá vàng chặt dính mảnh hồn linh… 18/7/2018 Nguyễn Thành Sáng Trải Lòng (Họa lại thơ Liền Âm – Tác Giả Nguyễn Thành Sáng) Gió man mát ngát hương từ cánh phượng Điệp ve sầu hoạ xướng cạnh mé mương Đàn bướm trắng, xanh, hường đang chao lượn Tia nắng vàng cố nhướng phả tà dương Chiều Chủ Nhật trên giường em nằm nướng Mẹ xoa đầu mắng gượng “Tiểu cô nương” Bố dạy bảo: “Nhún nhường con sẽ bướng! Tánh lanh chanh như vượn lại dở ương.”.. Chợt ngẫm nghĩ bình thường mình đâu sướng Cũng gian truân ở ngưỡng cửa tình trường U khắc khoải chán chường hằn sâu trượng Xác vật vờ vất vưởng thọ độc thương Phận nhi nữ quật cường chân lộ tướng Nhưng cõi lòng ngất ngưởng lạc uyên ương Yêu ngang trái vấn vương tình mường tượng Quạnh cô phòng vọng tưởng thuở yêu đương Trách Nguyệt Lão tơ đường se lệch hướng Hận duyên trời nghiệp chướng tạo nhiễu nhương Uyên lẻ bạn đoạn trường nơi âm hưởng Mộng chờn vờn gắng gượng nhạt nhoà gương Buồn dằng dặc quỳnh tương phôi pha mượn Đỉnh cao lầu gió rướn lạnh thấu xương Đơn chiếc bóng in tường sau mành trướng Tiếng côn trùng miễn cưỡng khúc thê lương Tình vạn kỷ hồn thương in trí tưởng Dẫu hiện đời chẳng vướng nợ chung phương Ngộ chân lý vô thường không cầu cưỡng Chén tửu quỳnh sân thượng cạn hàn sương. July 19, 2018 Tam Muội
Trải Lòng (Họa lại thơ Liền Âm – Tác Giả Nguyễn Thành Sáng)Gió man mát ngát hương từ cánh phượng Điệp ve sầu hoạ xướng cạnh mé mương Đàn bướm trắng, xanh, hường đang chao lượn Tia nắng vàng cố nhướng phả tà dương Chiều Chủ Nhật trên giường em nằm nướng Mẹ xoa đầu mắng gượng “Tiểu cô nương” Bố dạy bảo: “Nhún nhường con sẽ bướng! Tánh lanh chanh như vượn lại dở ương.”.. Chợt ngẫm nghĩ bình thường mình đâu sướng Cũng gian truân ở ngưỡng cửa tình trường U khắc khoải chán chường hằn sâu trượng Xác vật vờ vất vưởng thọ độc thương Phận nhi nữ quật cường chân lộ tướng Nhưng cõi lòng ngất ngưởng lạc uyên ương Yêu ngang trái vấn vương tình mường tượng Quạnh cô phòng vọng tưởng thuở yêu đương Trách Nguyệt Lão tơ đường se lệch hướng Hận duyên trời nghiệp chướng tạo nhiễu nhương Uyên lẻ bạn đoạn trường nơi âm hưởng Mộng chờn vờn gắng gượng nhạt nhoà gương Buồn dằng dặc quỳnh tương phôi pha mượn Đỉnh cao lầu gió rướn lạnh thấu xương Đơn chiếc bóng in tường sau mành trướng Tiếng côn trùng miễn cưỡng khúc thê lương Tình vạn kỷ hồn thương in trí tưởng Dẫu hiện đời chẳng vướng nợ chung phương Ngộ chân lý vô thường không cầu cưỡng Chén tửu quỳnh sân thượng cạn hàn sương. July 19, 2018 Tam Muội Trăn Trở Mối Duyên Tình (Thơ liền âm – Tác Gỉả Nguyễn Thành Sáng) Chiều thơ thẩn u hoài, nhìn phương ấy Tận cõi lòng cứ mãi nhớ thương “Ai” Niềm mênh mang ngập đầy bao khắc khoải Dưới khung tà nhẹ rải sắc heo may! Đường tiếp bước chẳng hay hình ảnh thấy Chỉ biết mình động đậy cả chân tay Xanh, đỏ, trắng… quanh đây đang rồ chạy Mà tưởng chừng khoan khoái rượt hàng mây Cả không gian phủ dài muôn sắc thái Như vô tình phơi trải nét phôi phai Thế mà sao vẫn hoài đâu đó cạy Quả tim hồng bỏng cháy tự lâu nay Để tấc dạ tháng ngày luôn uể oải Đỡ mộng vàng hứng lấy bóng trời tây Chuỗi sớm tối lắc lay hằng trăm cái Khối tình chung run rẩy lệch khoan thai Đêm tĩnh mịch héo gầy ôm tê tái Thả ánh buồn phe phẩy giọt sương cây Bao lóng lánh ngã nhoài rơi xuống đấy Là bấy lần quằn quại cánh hồn say Ôi duyên nợ! An bày chi hiện tại Cảnh éo le ngang trái rẽ chia hai Cho da diết đoạn đoài lảm ngây dại Khiến mảnh hồn yêu ái nhỏ sầu cay… Vài tia chớp lóe ngay bầu góc phải Gió vụt vù mạnh đẩy áng mờ bay Dãy u ám cuồng quay rồi chợt vẩy Quán bên lề ghé lại…Đẫm bờ vai… 19/7/2018 Nguyễn Thành Sáng
THƠI THẢNH THƠI(Thơ Liên Vần-Tác Giả Tam Muội) Ngẫm nghĩ chồng con thấy phát RẦU Nhịp CẦU tưởng VỌNG MỘNG canh thâu Bể dâu san sẻ duyên phần HẪM Vơi ĐẪM lệ sầu lắng nỗi đau Bóng ngã hoàng hôn tay siết TAY Tương LAI xây ĐẮP NGẬP hồn say Dệt ân luyến ái, nồng chăn GỐI Sớm TỐI ươm tình nhạt đắng cay Hồ hải tiêu dao buồm rộng CĂNG Ngắm BĂNG tinh TÚ VŨ sương giăng Tựa vai thưởng thức vầng trăng KHUYẾT Thắm THIẾT chuỗi dài bớt trở trăn.. Tạo hoá bày chi sóng dập DỀNH Thuyền LÊNH đênh ĐẢO BÃO chênh vênh Dập vùi xơ xác tan từng MẢNH Canh CÁNH cõi lòng mãi bấp bênh Hạnh phúc người ta, se sắt MÌNH Cũng XINH duyên DÁNG TRÁN thông minh Cớ chi lận đận hoài oan TRÁI Cửa ẢI trần gian vướng luỵ tình Quạnh quẽ cung tơ lỗi phím ĐỜN Gió MƠN mộng MỊ RỊ chăn đơn Nốt trầm dằng dặc len trong DẠ Vật VÃ cô đơn lệ tủi hờn Lưu lạc phong sương một kiếp ĐỜI Phó TRỜI định ĐOẠT THOÁT chơi vơi Hữu duyên vô phận đành câm NÍN Chôn KÍN mảnh buồn, thơi thảnh thơi. July 20, 2018 Tam Muội Bến Hẹn Câu Thề (Họa lại thơ liên vần – Tác Giả Tam Muội) Đậm đà, tha thiết biết bao nhiêu Lại trĩu oằn đau nhão bóng chiều Nghĩ ngợi miên man hoài tấc dạ Xót xa, cay đắng dưới đìu hiu! Lưu luyến ngập đầy trọn trái tim Mà duyên phận bạc nát con thuyền Để sông lờ lững, buồn phơi nước Bởi trước thôi rồi! Chỉ lặng yên Thắt thẻo cõi lòng nỗi vấn vương Ngắm sương kết tụ rũ đêm trường Bâng khuâng trăn trở, niềm u ẩn Lẳng lặng âm thầm khảy tiếng chuông!... Thơ em vàng võ sắc màu thu Gió hú thênh thang oán mịt mù Trải xám khung trời, gây ảm đạm Khiến ngàn héo hắt quấn chu du Ngân nga chầm chậm đọc từng câu Đau đáu tâm tư nhớ với sầu Da diết lòng anh! Yêu dấu hỡi Ngậm ngùi trầm mặc tím canh thâu… Chỉ còn ngày tháng tự phôi phai Gửi ấy về kia phía nguyệt đài Mối chỉ tơ hồng non biển hẹn Đêm đêm xoải cánh quyện cùng“Ai” Hãy cứ thảnh thơi nhé mộng tình Ba sinh khoảnh khắc dắt hồn linh Về nơi bến cũ vui sum họp Bù đắp trần gian tê tái mình… 21/7/2018 Nguyễn Thành Sáng
DÒNG TÂM SỰ Em họa cho tôi lắm dãy thơ Từ đầu ghé bến, thả trăng mơ Tấc lòng gom đọng vào lam khói Tôi hiểu đời em... phủ bụi mờ! Thu chiều cứ mãi phả tim sâu Héo hắt, cô đơn nhỏ lệ sầu Gởi gấm tâm tình nơi hí họa Tìm vơi ảm đạm nỗi ngàn đau Thơ thẩn vào ra khắp nẻo trang Trải dòng tâm sự luống bâng khuâng Dẫu cho mộc mạc, sai vần điệu Vẫn lấy làm vui, khoả ánh tàn… Tôi thấy lòng tôi cũng mến ai Từ khi tập tễnh lướt hồn bay Ngọc Lan! Ghé bến gieo vần họa Xúc động tâm tình lắm lúc say! Tôi cũng như em cũng mộng thường Nhưng rồi tan tác rã mưa tuôn Âm thầm lặng lẽ theo ngày tháng Từ mái nhung đen đã quạnh trường Chỉ còn bậu bạn với thơ xanh Điểm nét vào đây cả tấc thành Nắn nót, giồi mài từng chút một Đi tìm cái bóng của vầng thanh... Đừng buồn nữa nhé Ngọc Lan ơi! Nước chảy, sóng vờn, chỉ thế thôi Hãy ngủ mơ say vào mộng mị Rồi khi tỉnh giấc, áng mây trôi! Nguyễn Thành Sáng
THÌ RA Thì ra đây nghĩ đã sai rồi Cứ ngỡ rằng ai cũng giống tôi Khắc khoải tâm tình, bao ý sống Trải vào trang giấy để phai phôi! Ngờ đâu lỡ nhịp mối cung đàn Vọng tưởng con thuyền giữa sóng loang Chờn chập, đong đưa dòng nước cuốn Dật dờ, ảm đạm, nhỏ sầu than Vậy mà hạnh phúc vẫn đong đầy Lui tới, ra vào thả bóng bay Giỡn gió, đùa mây vờn nước gợn Để hồn vương vấn nghẹn cho ai Thôi về khép lại cửa tâm hồn Rồi mỗi chiều tà đợi bóng hôm Tự nhủ với lòng đừng thế nữa Dòng đời muôn mặt kẻo rơi chân! Hãy trải niềm thương vào cánh thơ Con tim nhịp đập tự bao giờ Cảm rung lai láng tình nhân thế Tất cả vào đây để thắm mơ Sáng ơi! Hồn Sáng của ngày xưa Cứ vụt bay xa giữa bốn mùa Đem lửa, đem hương vào biển rộng Hơn là ảo ảnh một chiều mưa!... Nguyễn Thành Sáng
TỎA SÁNG MÌNH Người sầu ảm đạm trải thơ Như chiều héo hắt, dật dờ, vấn vương Vọng trông trăng mộng đêm trường Mà đâu chẳng thấy, chỉ buồn gió lay! Lững lơ chuỗi hạt ai hoài Đọng dòng châu lệ đoạn đoài rụng rơi Hút sâu vào cõi tan phôi Trăm mong, ngàn đợi để rồi xót xa Ngoài kia cành rũ là đà Hồ thu gờn gợn, sóng xoa cạnh bờ Phủ giăng bốn phía lặng tờ Âm u, giá lạnh, hững hờ mây trôi… Tình yêu là thế mà thôi Khi phơi trải sáng khi rơi khuất tàn Dẫu thương tha thiết mảnh vàng Làm sao giữ được ảnh ngàn chuyển quay! Niềm mong, nỗi đợi của ai Bao chiều quạnh quẽ trên đài cô đơn Để cho da diết chập chờn Khát khao trông đợi gió vờn hồn sương… Hãy vô tư lự bên đường Cũng rồi một tối vầng thương toả ngời Đừng trông, đừng đợi, đừng chờ Chỉ làm héo hắt bơ phờ mà thôi Âm thầm tỏa sáng chí đời Vạn ngàn sắc thắm muôn nơi tự tìm Hơn là nhịp đập con tim Ngân bài “Lệ Đá” mãi chìm xa xôi! Nguyễn Thành Sáng
HỠI TRỜI XANH ! Lặn lội qua nhà để rõ tin Yêu đương còn sống hoặc tan hình Then cài, cửa đóng, chìm hiu hắt Vắng lặng bao quanh, chỉ có mình! Một khắc trôi qua, bóng một người Vườn sau ra trước ngắm nhìn tôi Ô kìa! Huynh Sáng! Cần Thơ ghé Nhớ quá bạn ơi, thuở thiếu thời Chun rượu thâm tình cạn ngất say Năm xưa hai đứa thả hồn bay Giờ đây đôi ngả đường rong ruổi Kẻ bụi phong trần, kẻ lắt lay Nỗi nhớ niềm thương ngợp cả hồn Những chiều nắng tắt, rũ hoàng hôn Căn phòng ấm áp tình tri kỷ Chia sẻ cho nhau chuyện mất còn..! Bỗng chốc em đi chợ mới về Nụ cười tươi rói, tiếp chân đi Ra sau rồi khuất, không còn thấy Đến tối âm thầm mở nhạc bi Chế Linh quằn quại với đau thương Chuỗi khúc tình vương luống đoạn trường Còn ở nơi tôi đêm thức trắng Tái tê, da diết cảnh mây sương… Thôi rồi! Đã nát mảnh tình thanh Tay ấm trong tay những tối gần Vạn tiếng con tim ngân thổn thức… Giờ đây gởi trả giữa khung xanh Tôi hận , tôi đau bởi ngỡ ngàng Vì sao lại vỡ mảnh trăng vàng Em thì im lặng, không lần nói Để gió thu sầu quyện xốn xang Nghĩ chân lạc bước cánh vườn hoa Lắm bướm vờn xoay ảnh ngọc ngà Đành nén, chôn sâu về dĩ vãng Sợi tơ lầm mối tặng người ta… Hai mươi năm chẳn vội qua mau Bỗng gặp lại em, đẫm lệ trào Ngày ấy anh ơi! Em khóc hận Xa anh vì bởi nát hoa đào Người ta tàn nhẫn thuốc em đau Trong trắng đời em đã rã nhầu Chẳng xứng tình anh ngàn sắc thắm Chớ nào em phụ mảnh tình đâu! Trời ơi! Trời hỡi! Hỡi trời sầu!... Nguyễn Thành Sáng
Hãy Khóc Cạn Một Lần Đi Em! Hãy khóc đi em! Khóc thật nhiều đi! Khóc cho cạn những gì tim chất chứa Để mai nầy ta không còn nhau nữa Cũng hết rồi một thuở gió, trăng, sương! Và nếu như tình cờ bước trên đường Bất chợt gặp chẳng vương niềm dĩ vãng Em cứ thẳng và lòng tôi bình thản Có gì đâu vướng bận cõi lòng ai Nơi em đến chắc không thấy heo may Không khoắc khoải tháng ngày ôm khúc biệt Không mất ngủ, bỏ ăn, sầu da diết Không những lần tha thiết…Nhớ nghe anh! Còn chỗ tôi chắc gió cũng rung rinh Lá vàng đổ như tình tôi đã đổ Đêm cũng trăng khi lúc mờ, lúc tỏ Những chiều về trước ngõ vẫn lam treo!… Tình yêu ơi! Tôi yêu biết bao nhiêu Nhưng không thể, dẫu nhiều lần bịn rịn Bởi hồn gió kiếp đời đây đã định Còn ở em khép kín mộng vườn xuân Bóng thênh thang theo khắp dãy không tầng Sao giữ được sắc vàng nơi thượng uyển Khi mây ám, cuồng phong đà luân chuyển Thì làm sao ánh nhuyễn vẹn toàn đây… Hãy khóc đi em! Khóc cạn hôm nay Giọt lai láng tràn đầy lên khoé mắt Anh lau lệ cho em mà lòng tan nát Cũng cam đành phụ bạc…Một lần thôi! 31/5/2017 Nguyễn Thành Sáng
Day Dứt!... Mảnh trắng ơi! Ngươi ôm buồn trải đó Tái tê lòng tưởng nhớ tháng ngày qua Biết bao lần…Hẹn mai anh sang nhà! Nhiều lần nữa….Kể ra anh đọc nhé! Và những lúc giấy chờ tà bóng xế Đợi bé về, theo bé đến tay em Bên ngọn đèn, đôi lóng lánh lim dim Ngàn cảm xúc êm đềm… em da diết … Vậy mà nay tờ giấy nằm rũ riệt Uống giọt hồng anh viết cuối dòng thư Ký cái tên ThànhSáng tự bây giờ Sẽ vĩnh biệt, không mơ, không yêu nữa!... Bên kia kinh từng đêm em nức nở Thả lời ca đau khổ vọng sang đây Kẻ bạc tình giống ngọn gió lắt lay Chỉ khoảnh khắc rồi bay đi bến khác… Ba năm dài hồn em đà tan nát Lụy si tình trầm mặc quấn đau thương Mà trời ơi! Anh chẳng thấy đoạn trường Ngoảnh mặt hẳn, con đường ai nấy bước… Giờ chạnh nhớ mấy mươi năm về trước Nghe cõi lòng não nuột bóp con tim Sao đoạn đành phụ rẫy mối tình em Muôn trọn vẹn, ai tìm ai dễ gặp?! Cây cầu gòn hai bờ anh đã đắp Cũng là anh kéo sập rẽ ly tan… Để hoàng hôn vương vấn thuở ngày xanh Nỗi day dứt muôn phần… Như mạch nước…. Nguyễn Thị Xê...!...Nguyễn Thị Xê...!..... 1/6/2017 Nguyễn Thành Sáng “Ký Ức Day Dứt”