Tập 1
Là một ngày bình thường nhưng không bình thường.
[BOOK]Vào cuối hè năm nọ, tại một câu lạc bộ cầu lông có quy mô lớn và đã đào tạo ra rất nhiều người giỏi cầu lông, có một cô bé chuẩn bị vào lớp tám tên Vân Anh là thành viên của câu lạc bộ gần hai năm. Năng lực của cô cũng bình thường mà thôi, không có gì nỗi trội cả, chỉ là cô thân thiện và chơi chung với rất nhiều người trong câu lạc bộ.
Một hôm, cô thấy có một bạn nam đăng kí vào học, khi cậu đi ngang qua, cô thầm nghĩ: "
Anh này nhìn đẹp quá, lại còn cao nữa.". Nhưng cô lại không biết rằng người này nhỏ hơn cô một tuổi.
- Vân Anh, con phụ thầy tập cho bạn mới vô đi nha. -Huấn luyện viên của cô bảo.
- Dạ! - Nói rồi cô bước lại gần cậu với một cảm giác hồi hộp. -Chào bạn, mình tên Vân Anh, năm nay mình lên lớp tám trường Trung học Cơ sở Phường Một. Bạn tên gì vậy?
- Em chào chị ạ, em tên Thanh Quý, nhỏ hơn chị một tuổi và học chung trường với chị ạ. -Cậu lễ phép trả lời cô.
- Ừ, vậy đầu tiên chị sẽ chỉ em cách cầm vợt rồi lốp cầu nha-Ngoài miệng thì cô xưng chị gọi em nhưng cô cứ thấy ngại ngại sao đó, có lẽ nhìn cậu chững chạc và cao hơn cô nhiều.
- Vâng ạ.
Thế là cô bắt đầu chỉ cậu cách cầm vợt, do đó giờ cô chưa từng nắm tay hay chạm vào bất kì bạn nam nào nên cô chỉ đứng kế bên làm mẫu thôi.
- Vân Anh, con phải cầm tay bạn để chỉnh chứ cứ như vậy thì tối bao giờ mới cầm được đây? -Huấn luyện viên nhìn thấy rồi nói.
- Dạ! -Ngoài mặt thì cô dạ vậy thôi chứ trong lòng cô thì như gào thét vì cô có cầm tay ai bao giờ.
Cuối cùng cô cũng nhè nhẹ cầm tay cô để chỉ, có lẽ là không nên nhưng cô cứ nhìn chầm chầm vào bàn tay cậu. Những ngón tay cậu trông thon và dài, rất đẹp.
Đối với cô, đó là một ngày rất khó khăn vì đó là lần đầu tiên chạm vào một người con trai. Nhưng trớ trêu sao, sáng hôm sao là thứ hai thì huấn luyện viên gọi cho cô và nói là hôm ấy phải dẫn mấy anh đánh hay trong đội tuyển đi tham gia đấu giải lứa tuổi ở trên tỉnh nên sẽ giao cho cô lớp học trong tuần này, cô chỉ cần bung cầu lên cho tụi nó lốp là được. Nghe có vẻ dễ dàng nhưng số học viên của nhóm lên tới mười mấy đứa lận, mà đâu phải đứa nào cũng ngoan, có mấy đứa chạy vòng vòng nên phải để ý nữa, nếu chạy vào chỗ người lớn đánh thì nguy.
Tối đó, năm giờ ba mươi phút là cô vô rồi, lúc sáu giờ thì Thanh Quý vô tới, cậu thấy chỉ có côvới bọn nhóc nên hỏi
- Sao nay có mình chị vậy? Huấn luyện viên với mấy anh kia đâu rồi ạ?
- À, là em à, nay thầy dẫn mấy anh lên tình thi đấu rồi, nay chị sẽ tạm thời dạy mấy đứa cho tới cuối tuần nha. Mà em có thể giúp chị trông bọn nhóc này không? Giờ chị sẽ dạy em trước rồi dạy chúng nó sau, em học xong rồi thì sẽ chia ra hai nhóm, được không? -Lúc này, trong lòng cô cảm thấy rất vui mừng vì cuối cùng cũng có người có thể giúp cô rồi.
- Dạ được ạ.
Nói rồi, cậu liền vô tập khoảng mười lăm phút rồi ra, cô chia học viên ra làm hai nhóm, nhóm cũ thì cậu phụ trách vì chúng đã có căn bản, cậu chỉ cần bung cầu lên là được, còn nhóm mới thì cô phụ trách vì phải hướng dẫn từ từ cho chúng để nắm được căn bản, nếu căn bản không vững thì sẽ rất khó để tập mấy bước sau.
Và cứ thế, hằng ngày cô và cậu vô sớm để tập cùng nhau rồi chia ra tập cho nhóm của mình. Sau khi tập xong thì cô cùng cậu nói chuyện về bản thân.
Tới thứ sáu, cô đã thấy khả năng của cậu đã nâng cao nhiều do tập riêng với mình. Ngoài ra, có một sự thật hé lộ, nó làm cô hơi bị sốc vì cậu chính là người yêu mà bạn thân cô hay nhắc tới. Sự thật đó chỉ làm cô hơi hụt hẫng xíu thôi vì có lẽ tình cảm vẫn chưa sâu nặng với cậu, với lại cô cũng không muốn làm người bạn thân nhất của mình buồn.
Vào chiều ngày thứ bảy thì huấn luyện viên cùng mấy anh về tới.
- Tội nghiệp em gái anh quá, dạo này cực cho em vì phải một mình quản lí đám nhóc năng động này rồi. -Người vừa về đã mở miệng trêu chọc cô tên là Thanh Đạt, anh là thành viên lớn tuổi nhất trong đội tuyển nhưng cũng chỉ lớn hơn cô có bốn tuổi mà thôi, và anh luôn gọi cô là em gái.
- Haizzz, đúng là mệt thật luôn ấy, nhưng may là có học viên mới giúp em nên cũng ổn ạ. -Dù anh chọc cô nhưng cô cũng trả lời một cách vui vẻ.
- Vậy cực cho em rồi, chắc Vân Anh nó làm em mệt lắm ha, nó là con nhóc tự tiện nhất trong nhóm đó, thích thì làm, không thích thì thôi. - Anh Đạt quay qua Quý nói.
- Dạ đâu có ạ, chị tập cho tụi em rất được ạ. -Cậu trả lời.
Sau khi nghe câu trả lời của cậu thì anh há hốc mồm vì cô có khi nào nghiêm túc tập cho người khác đâu, chỉ lâu lâu mới hứng lên rồi mới tập khoảng ba mươi phút mà thôi. Anh quay qua cô mà nói:
- Đúng là không thể tin được.
Cô thấy anh như vậy cũng bật cười rồi hỏi rằng anh có mua quà gì về không. Anh nghe xong liền đi lại chỗ bao vợt lấy cho cô một hộp quà rất to.
Khi cô mở ra thì thấy bên trong là mấy bịch bánh kẹo, loại mà cô thích ăn nhất nhưng ngạc nhiên hơn cả lả một cái huy chương vàng. Cô liền hỏi:
- Trời, anh cho em cái huy chương luôn hả?
- Ai nói, anh cho em mượn làm động lực đấy, khi nào em có huy chương của riêng bản thân thì trả anh- Thanh Đạt vừa cười vừa trả lời.
- Dạ anh. -Nói rồi cô đem mấy bịch bánh kẹo lại chỗ Quý rồi cùng cậu ăn, coi như cảm ơn vì đã giúp cô trong những ngày qua.
Hết tập một nha[/BOOK]