Chương 20: Bắt đầu những năm tháng không thể quên.
Mạc Tình Nhi ngủ chưa được bao lâu, 5 giờ sáng đã mò dậy, cô liền lấy điện thoại đọc tin tức. Kỳ lạ, mấy bài báo mới đăng cách đây vài phút lại nhanh chóng hot đến vậy, nhân vật được nhắc đến lại chính là cô. "Mối quan hệ của Mạc Tình Nhi và Vĩ Thành chỉ là bạn bè, không có chuyện tình cảm.", "Mạc Tình Nhi và Vĩ Thành chỉ đơn giản là bạn, chưa xác định yêu đương".. Tình Nhi cười nhạt một cái. Còn không phải sao, cái gì mà yêu đương chứ? Bịa đặt.
Tình Nhi chợt nghĩ một lúc. Nhưng chuyện này lại nhanh chóng được giải quyết vậy sao? Mình còn chưa nghĩ được gì mà.
Tình Nhi đăm chiêu suy nghĩ một lúc, nghĩ không được lại không nghĩ nữa, chuẩn bị đi đến phòng tập.
7 giờ, cô đến công ty tìm Vĩ Thành, vừa thấy cô, anh liền bật cười, ánh mắt tinh nghịch:
"Sao hôm nay lại đến tìm tôi vậy?"
"Anh chắc đã đọc báo rồi chứ? Chuyện này sao lại.." Tình Nhi nhíu mày suy nghĩ.
"Được rồi, được rồi, giải quyết xong rồi thì đừng nghĩ nữa. Có người muốn phá hình ảnh của cô thôi."
"Nhưng mà chuyện.."
Chưa nói xong Vĩ Thành liền kéo cô đi:
"Chúng ta đi ăn, mấy hôm nữa vào học rồi, đừng nghĩ nhiều."
"Đúng rồi, sắp vào học rồi. Sao tôi lại không nhớ ra chứ." Tình Nhi giật mình nhớ ra, mặt xịu xuống buồn bã. Lại gặp mặt cậu ta sao?
"Cô học ở Lê Phong đúng không?"
Tình Nhi gật đầu mấy cái, chỉ ừ một tiếng rất khẽ.
Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường, Tình Nhi lại dậy rất sớm, gõ cửa phòng Mạc Khang:
"Khang Khang, dậy chưa?"
"Dậy rồi." Mạc Khang nói vọng ra. Một lúc sau anh ra mở cửa, nhìn Tình Nhi một cái dò xét "Không đúng, sao hôm nay lại dậy sớm vậy?"
"Còn sao nữa, lúc trước anh luôn kiếm cớ đi với Thanh Thanh nên" vứt "em cho Bạch Vũ, hôm nay chắc hai người vẫn chưa hẹn đúng không?" Tình Nhi cười đắc ý.
"Hẹn rồi, ngày nào anh cũng qua đón cô ấy. Em chịu khó đi." Bạch Vũ đóng cửa rầm một cái khiến cô giật mình.
Đáng ghét. Dám bán đứng mình.
Tình Nhi giận dỗi vào phòng sửa soạn rồi lấy cặp sách đi trước.
Vừa mở cửa, Tình Nhi đã nhìn thấy Bạch Vũ đứng chờ, cô nhìn anh một cái rồi đến gần anh, hờ hững nói:
"Hôm nay tôi muốn đi xe buýt, đi xe của anh mọi người sẽ chú ý."
"Chiều cô vậy." Bạch Vũ mỉm cười, cầm lấy cặp sách giúp cô.
Hôm nay xe buýt sao lại đong vậy chứ, trên xe lại chỉ còn một chỗ, Tình Nhi ngồi vào ghế, Bạch Vũ đứng cạnh cô nhìn ra cửa sổ. Tình Nhi nhìn lên ái ngại nói:
"Xin lỗi anh, tôi không biết lại đông người như vậy. Nếu anh mỏi chân thì.."
Còn chưa nói xong, Bạch Vũ liền bị mấy hành khách mới vào đẩy một cái, anh liền cúi xuống sát mặt Tình Nhi, nhìn cô cười ranh mãnh:
"Thì thế nào?"
"Thì.. thì.. thì cứ đứng đấy đi." Tình Nhi giật mình, ấp úng nói.
Cô đột nhiên thấy một bà già đang tìm chỗ ngồi, cô đứng lên, giơ tay gọi:
"Bà ơi, bà ngồi đây đi."
Bà lão nhìn cô cười hiền hậu, chậm rãi ngồi xuống, nhìn cô cảm ơn. Cô giơ tay lên định bám vào thanh bám tay, thanh bám hôm nay sao cũng hết chỗ rồi. Cô lại rụt tay xuống, Bạch Vũ thấy vậy cầm lấy tay cô vòng qua eo mình. Cô nhìn anh ngạc nhiên, rút tay về, anh lại càng nắm chặt, nhìn cô khiêu khích. Trên xe buýt đông người như vậy giằng co nhau cũng ảnh hưởng người khác, thôi kệ vậy.
Xe buýt dừng lại tại một chạm, hành khách trên xe có vài người xuống, không may va phải người cô, theo phản xạ cô ôm lấy Bạch Vũ. Cô bất động tại chỗ, từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh. Bạch Vũ nhìn lại với ánh mắt trêu chọc, nụ cười xảo quyệt. Cô giật mình buông anh ra, anh lại kéo cô lại ôm vào lòng:
"Như vậy an toàn hơn."
Tình Nhi bây giờ còn làm gì được nữa, cô cúi đầu xuống muốn tự đánh mình chết đi cho xong.
Hai người họ vừa đến trường đã thấy bọn Mạt Lệ ở đấy, Tình Nhi kéo Mạt Lệ và Thanh Thanh đi vào căng tin, bỏ lại Bạch Vũ và Mạc Khang, quyết tránh xa họ càng lâu càng tốt.
Tình Nhi ngồi ngẩn người nhìn xuống bàn, trong đầu cô sao lại toàn hình ảnh chuyện lúc nãy thế này. Bạch Vũ cậu ta nhìn gầy như vậy, không ngờ lại cũng có vẻ rắn chắc, sao lại thấy cậu ta vô cùng vững chãi chứ? Mùi hương trên người cậu ta tại sao lại hấp dẫn đến vậy? Mình.. mình bị cái gì thế này, không phải quên rồi sao?
Mạt Lệ nhìn Tình Nhi ngơ ngơ ngác ngác, vỗ tay một cái khiến cô giật mình, hỏi lại:
"Có chuyện gì vậy?"
"Tại sao cậu lại thất thần như vậy? Nói mau, đang mơ mộng ai?"
"Làm gì có ai chứ." Tình Nhi chớp chớp mắt quay đi.
"Cậu đừng có nói với mình là nhìn trúng Vĩ Thành rồi nhé." Mạt Lệ nhìn cô dò xét.
"Không phải cậu ta." Tình Nhi chép miệng, cúi xuống ăn.
"Vậy không phải Bạch Vũ chứ?" Thanh Thanh giọng nửa đùa nửa thật.
Tình Nhi đang ăn bỗng suýt nghẹn, vội lấy cốc nước uống. Mạt Lệ trợn mắt nhìn cô:
"Thật sao?"
"Chuyện này.." Tình Nhi nhìn Mạt Lệ đỏ mặt cười trừ.
"Không được, mình không ủng hộ."
"Tại sao?" Thanh Thanh liếc sang bên cạnh.
"Cậu không nhớ sao, Tiểu Mạc nhà chúng ta năm ấy vì cậu ta mà buồn đến độ nào, vì cậu ta mà xa lánh tất cả con trai. Nếu Bạch Vũ lại như vậy, cậu nói xem Tiểu Mạc nhà mình còn lấy ai chứ?" Mạt Lệ hậm hực.
"Tớ cũng không chắc có phải tớ đã quên không. Chỉ là ngày đầu gặp lại cậu ta, bao nhiêu năm không có cảm giác hồi hộp, khi ấy tim lại đập mạnh liên hồi. Nếu như quả thật đã quên, vậy tại sao còn cảm giác này chứ? Tớ chợt nhận ra, là tớ tự ép mình quên cậu ấy, trong tim tớ quả nhiên vẫn có cậu ấy. Các cậu biết không, tớ nghĩ sẽ chỉ trùng hợp gặp nhau vài ngày, nhưng thật không ngờ lại luôn tương phùng, tớ dần quen với việc này, không có cậu ấy, rất trống vắng, rất nhàm chán." Tình Nhi nói với ánh mắt vô cùng hạnh phúc, chứa cả mây hồng.
"Vậy tại sao cậu lại nói ra rồi, đừng nói là muốn theo đuổi cậu ta đấy."
"Đúng vậy, hôm nay trên xe buýt, tớ cảm thấy cậu có cậu ấy ở bên, rất an toàn. Tớ chỉ muốn tìm một người cho tớ cảm giác an toàn như vậy. Lần này tớ sẽ không buồn nữa, dù có mất cậu ấy thêm lần nữa."
"Cậu nhìn xem, cậu ấy si tình như vậy, chúng ta lại không ủng hộ sao?" Thanh Thanh nói nhỏ vào tai Mạt Lệ
Mạt Lệ nhìn cô bật cười:
"Được rồi, mình nhìn ra tâm tư của cậu rồi, ăn đi."
Thanh Thanh cầm lấy điện thoại trên bàn, tắt máy.
Mạc Khang mỉm cười nhìn Bạch Vũ, tắt điện thoại vừa cầm trên tay, anh nói:
"Thế nào, cậu yên tâm rồi chứ. Hai người nhanh nhanh đến với nhau đi, mẹ tôi suốt ngày hỏi tôi về cậu và Tiểu Mạc, phiền lắm rồi."
"Còn chút chuyện, tôi muốn giải quyết cho xong. Cảm ơn cậu, tôi đi trước đây." Bạch Vũ mỉm cười nhìn Mạc Khang.
"Tình Nhi, đợi tôi một thời gian, tôi sẽ không để cô phải phí tâm phí sức chạy theo tôi nữa, lần này, để tôi theo đuổi cô."
Tình Nhi chợt nghĩ một lúc. Nhưng chuyện này lại nhanh chóng được giải quyết vậy sao? Mình còn chưa nghĩ được gì mà.
Tình Nhi đăm chiêu suy nghĩ một lúc, nghĩ không được lại không nghĩ nữa, chuẩn bị đi đến phòng tập.
7 giờ, cô đến công ty tìm Vĩ Thành, vừa thấy cô, anh liền bật cười, ánh mắt tinh nghịch:
"Sao hôm nay lại đến tìm tôi vậy?"
"Anh chắc đã đọc báo rồi chứ? Chuyện này sao lại.." Tình Nhi nhíu mày suy nghĩ.
"Được rồi, được rồi, giải quyết xong rồi thì đừng nghĩ nữa. Có người muốn phá hình ảnh của cô thôi."
"Nhưng mà chuyện.."
Chưa nói xong Vĩ Thành liền kéo cô đi:
"Chúng ta đi ăn, mấy hôm nữa vào học rồi, đừng nghĩ nhiều."
"Đúng rồi, sắp vào học rồi. Sao tôi lại không nhớ ra chứ." Tình Nhi giật mình nhớ ra, mặt xịu xuống buồn bã. Lại gặp mặt cậu ta sao?
"Cô học ở Lê Phong đúng không?"
Tình Nhi gật đầu mấy cái, chỉ ừ một tiếng rất khẽ.
Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường, Tình Nhi lại dậy rất sớm, gõ cửa phòng Mạc Khang:
"Khang Khang, dậy chưa?"
"Dậy rồi." Mạc Khang nói vọng ra. Một lúc sau anh ra mở cửa, nhìn Tình Nhi một cái dò xét "Không đúng, sao hôm nay lại dậy sớm vậy?"
"Còn sao nữa, lúc trước anh luôn kiếm cớ đi với Thanh Thanh nên" vứt "em cho Bạch Vũ, hôm nay chắc hai người vẫn chưa hẹn đúng không?" Tình Nhi cười đắc ý.
"Hẹn rồi, ngày nào anh cũng qua đón cô ấy. Em chịu khó đi." Bạch Vũ đóng cửa rầm một cái khiến cô giật mình.
Đáng ghét. Dám bán đứng mình.
Tình Nhi giận dỗi vào phòng sửa soạn rồi lấy cặp sách đi trước.
Vừa mở cửa, Tình Nhi đã nhìn thấy Bạch Vũ đứng chờ, cô nhìn anh một cái rồi đến gần anh, hờ hững nói:
"Hôm nay tôi muốn đi xe buýt, đi xe của anh mọi người sẽ chú ý."
"Chiều cô vậy." Bạch Vũ mỉm cười, cầm lấy cặp sách giúp cô.
Hôm nay xe buýt sao lại đong vậy chứ, trên xe lại chỉ còn một chỗ, Tình Nhi ngồi vào ghế, Bạch Vũ đứng cạnh cô nhìn ra cửa sổ. Tình Nhi nhìn lên ái ngại nói:
"Xin lỗi anh, tôi không biết lại đông người như vậy. Nếu anh mỏi chân thì.."
Còn chưa nói xong, Bạch Vũ liền bị mấy hành khách mới vào đẩy một cái, anh liền cúi xuống sát mặt Tình Nhi, nhìn cô cười ranh mãnh:
"Thì thế nào?"
"Thì.. thì.. thì cứ đứng đấy đi." Tình Nhi giật mình, ấp úng nói.
Cô đột nhiên thấy một bà già đang tìm chỗ ngồi, cô đứng lên, giơ tay gọi:
"Bà ơi, bà ngồi đây đi."
Bà lão nhìn cô cười hiền hậu, chậm rãi ngồi xuống, nhìn cô cảm ơn. Cô giơ tay lên định bám vào thanh bám tay, thanh bám hôm nay sao cũng hết chỗ rồi. Cô lại rụt tay xuống, Bạch Vũ thấy vậy cầm lấy tay cô vòng qua eo mình. Cô nhìn anh ngạc nhiên, rút tay về, anh lại càng nắm chặt, nhìn cô khiêu khích. Trên xe buýt đông người như vậy giằng co nhau cũng ảnh hưởng người khác, thôi kệ vậy.
Xe buýt dừng lại tại một chạm, hành khách trên xe có vài người xuống, không may va phải người cô, theo phản xạ cô ôm lấy Bạch Vũ. Cô bất động tại chỗ, từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh. Bạch Vũ nhìn lại với ánh mắt trêu chọc, nụ cười xảo quyệt. Cô giật mình buông anh ra, anh lại kéo cô lại ôm vào lòng:
"Như vậy an toàn hơn."
Tình Nhi bây giờ còn làm gì được nữa, cô cúi đầu xuống muốn tự đánh mình chết đi cho xong.
Hai người họ vừa đến trường đã thấy bọn Mạt Lệ ở đấy, Tình Nhi kéo Mạt Lệ và Thanh Thanh đi vào căng tin, bỏ lại Bạch Vũ và Mạc Khang, quyết tránh xa họ càng lâu càng tốt.
Tình Nhi ngồi ngẩn người nhìn xuống bàn, trong đầu cô sao lại toàn hình ảnh chuyện lúc nãy thế này. Bạch Vũ cậu ta nhìn gầy như vậy, không ngờ lại cũng có vẻ rắn chắc, sao lại thấy cậu ta vô cùng vững chãi chứ? Mùi hương trên người cậu ta tại sao lại hấp dẫn đến vậy? Mình.. mình bị cái gì thế này, không phải quên rồi sao?
Mạt Lệ nhìn Tình Nhi ngơ ngơ ngác ngác, vỗ tay một cái khiến cô giật mình, hỏi lại:
"Có chuyện gì vậy?"
"Tại sao cậu lại thất thần như vậy? Nói mau, đang mơ mộng ai?"
"Làm gì có ai chứ." Tình Nhi chớp chớp mắt quay đi.
"Cậu đừng có nói với mình là nhìn trúng Vĩ Thành rồi nhé." Mạt Lệ nhìn cô dò xét.
"Không phải cậu ta." Tình Nhi chép miệng, cúi xuống ăn.
"Vậy không phải Bạch Vũ chứ?" Thanh Thanh giọng nửa đùa nửa thật.
Tình Nhi đang ăn bỗng suýt nghẹn, vội lấy cốc nước uống. Mạt Lệ trợn mắt nhìn cô:
"Thật sao?"
"Chuyện này.." Tình Nhi nhìn Mạt Lệ đỏ mặt cười trừ.
"Không được, mình không ủng hộ."
"Tại sao?" Thanh Thanh liếc sang bên cạnh.
"Cậu không nhớ sao, Tiểu Mạc nhà chúng ta năm ấy vì cậu ta mà buồn đến độ nào, vì cậu ta mà xa lánh tất cả con trai. Nếu Bạch Vũ lại như vậy, cậu nói xem Tiểu Mạc nhà mình còn lấy ai chứ?" Mạt Lệ hậm hực.
"Tớ cũng không chắc có phải tớ đã quên không. Chỉ là ngày đầu gặp lại cậu ta, bao nhiêu năm không có cảm giác hồi hộp, khi ấy tim lại đập mạnh liên hồi. Nếu như quả thật đã quên, vậy tại sao còn cảm giác này chứ? Tớ chợt nhận ra, là tớ tự ép mình quên cậu ấy, trong tim tớ quả nhiên vẫn có cậu ấy. Các cậu biết không, tớ nghĩ sẽ chỉ trùng hợp gặp nhau vài ngày, nhưng thật không ngờ lại luôn tương phùng, tớ dần quen với việc này, không có cậu ấy, rất trống vắng, rất nhàm chán." Tình Nhi nói với ánh mắt vô cùng hạnh phúc, chứa cả mây hồng.
"Vậy tại sao cậu lại nói ra rồi, đừng nói là muốn theo đuổi cậu ta đấy."
"Đúng vậy, hôm nay trên xe buýt, tớ cảm thấy cậu có cậu ấy ở bên, rất an toàn. Tớ chỉ muốn tìm một người cho tớ cảm giác an toàn như vậy. Lần này tớ sẽ không buồn nữa, dù có mất cậu ấy thêm lần nữa."
"Cậu nhìn xem, cậu ấy si tình như vậy, chúng ta lại không ủng hộ sao?" Thanh Thanh nói nhỏ vào tai Mạt Lệ
Mạt Lệ nhìn cô bật cười:
"Được rồi, mình nhìn ra tâm tư của cậu rồi, ăn đi."
Thanh Thanh cầm lấy điện thoại trên bàn, tắt máy.
Mạc Khang mỉm cười nhìn Bạch Vũ, tắt điện thoại vừa cầm trên tay, anh nói:
"Thế nào, cậu yên tâm rồi chứ. Hai người nhanh nhanh đến với nhau đi, mẹ tôi suốt ngày hỏi tôi về cậu và Tiểu Mạc, phiền lắm rồi."
"Còn chút chuyện, tôi muốn giải quyết cho xong. Cảm ơn cậu, tôi đi trước đây." Bạch Vũ mỉm cười nhìn Mạc Khang.
"Tình Nhi, đợi tôi một thời gian, tôi sẽ không để cô phải phí tâm phí sức chạy theo tôi nữa, lần này, để tôi theo đuổi cô."
Chỉnh sửa cuối: