Chương 10: Bây giờ có phải đã quá muộn.
8 giờ sáng, tiếng chuông điện thoại vang lên, Mạc Tình Nhi lười biếng nghe:
"Có chuyện gì không?"
"Cô đang ngủ à, tôi muốn nói chuyện công việc với cô một chút. Tôi ở dưới khách sạn đợi cô, gửi địa chỉ cho tôi."
Tình Nhi giật mình ngồi dậy, nhắn địa chỉ cho Vĩ Thành rồi cuống cuồng đặt chân xuống giường, vừa đặt xuống cô liền kêu "Á" rồi rụt chân lại. Bạch Vũ trong nhà tắm liền mặc quần áo rồi chạy ra, xem chân giúp cô, anh nhíu mày nhìn chân cô xem xét rồi nhỏ giọng nói:
"Cô cẩn thận chút, chân của cô không khỏi nhanh như cô nghĩ đâu."
Mạc Tình Nhi liền trợn tròn mắt, vội lấy chăn quấn người lại chỉ để hở mỡi chân và đầu:
"Sao tôi vẫn ở đây? Khang Khang không đón tôi à?"
Bạch Vũ đứng lên nhìn cô:
"Muộn quá nên tôi bảo họ về phòng luôn rồi. Bây giờ cô quấn chăn như vậy cũng có ích gì đâu, tôi muốn làm gì thì đã làm từ tối qua rồi."
"Không.. không phải, tôi quen ngủ một mình rồi nên bên trong.." Tình Nhi đỏ mặt, lúng túng trả lời.
Bạch Vũ cũng đỏ mặt đi ra ngoài sân thượng, kéo rèm lại. Tình Nhi muốn tự đập đầu mình vào thành giường mà chết đi cho rồi. 30 phút sau cô kéo rèm, nói với Bạch Vũ:
"Tôi có việc phải đi trước, lát nữa anh nói với Khang Khang giúp tôi."
"Cô có hẹn với cậu bạn hôm qua à?"
"Đúng vậy, tôi đi trước đây. Cảm ơn cậu chuyện tối qua."
Sắc mặt anh liền hơi trầm xuống, ánh mắt một màu xám xịt:
"Cô định cứ như vậy đi sao? Không thay quần áo?"
"Không sao, à quần áo của cậu để tôi mang đi giặt giúp cậu."
"Cô cứ để đấy, tôi tự giặt"
"Vậy phiền cậu nhé" Tình Nhi khập khiễng bước ra cửa, sách guốc lên. Bạch Vũ thở dài, bước đến bế cô lên:
"Mở cửa đi"
Tình Nhi ngọ nguậy nói không cần nhưng cậu ta lại nói không muốn để bạn cô đợi lâu nên mới giúp cô. Bạch Vũ bế cô xuống lầu, đặt cô lên xe của Vĩ Thành rồi gật đầu chào hỏi. Vĩ Thành nhìn anh cười đáp trả, quay sang thắt dây an toàn giúp Tình Nhi. Tình Nhi vội từ chối, tự thắt cho mình. Bạch Vũ nhìn cô có chút gì đó ấm áp, lại có chút gì đó buồn buồn. Đến khi chiếc xe ô tô màu đen đi mất, anh mới quay lên phòng.
Vừa đặt tay lên cửa phòng liền nghe thấy tiếng phòng bên cạnh mở cửa. Mạc Khang cười, gọi Bạch Vũ:
"Vũ, Tình Nhi đâu?"
"Cô ấy vừa đi với cậu bạn hôm qua rồi, cô ấy nói có chút việc."
"Ở với người đẹp suốt đem như vậy, không phải đã động lòng rồi chứ." Tiểu Ngưu bĩu mỗi
"Tôi không phải cậu." Bạch Vũ cười nhẹ huých vai cậu ta một cái
"Hay là chúng ta cùng đi ăn đi." Thanh Thanh vui vẻ đề nghị.
Cả 4 người cùng nhau đến một quán ăn gần đấy rồi Thanh Thanh, Mạt Lệ, Tiểu Ngưu cùng đi dạo một chút. Mạc Khang và Bạch Vũ muốn nói chuyện riêng một chút.
"Hôm qua cậu có chuyện muốn nói, chuyện gì thế."
"Cậu biết tại sao năm ấy tôi không thể đến với Tình Nhi không?"
"Không biết." Mạc Khang ngạc nhiên khi thấy Bạch Vũ lại nhắc đến chuyện này.
"Lúc đó, tôi đã thích một người." Bạch Vũ nói câu này một cách dứt khoát, không hề ấp úng
"Hả?"
"Đừng ngạc nhiên quá, bây giờ không còn như vậy nữa rồi." Bạch Vũ lại có thể nói ra một cách tự nhiên như vậy, quả thực cậu ấy đã hết tình cảm thật rồi. "Cô ấy tên là Phạm Hy, học cùng lớp với tôi năm ấy, cô ấy và tôi chơi cũng khá thân vì cô ấy ngồi cạnh tôi. Tôi thích cô ấy nhưng lại không nói ra, đến khi cô ấy thích người khác thì tôi mới tiếc nuối. Tôi tìm mọi cách để cô ấy quay về nhưng đã muộn rồi. Cậu biết không, bạn trai cô ấy đã nói chuyện với tôi, chính bạn trai cô ấy đã khiến tôi buông bỏ cô ấy một cách dễ dàng. Anh ta đã dạy tôi phải biết trân trọng người con gái bên cạnh, đừng hèn nhát không dám thừa nhận tình cảm của mình. Hôm qua thấy cậu dũng cảm thổ lộ tâm ý với Thanh Thanh, tôi nghĩ mình cũng nên đối diện với tình cảm của mình rồi."
"Cậu có đối tượng rồi?" Mạc Khang ngạc nhiên, nhìn Bạch Vũ
"Là Tình Nhi."
"Cậu nói gì? Tại sao lại là Tình Nhi? Từ khi nào mà.. cậu đừng nói với tôi hôm qua cậu làm gì cô ấy rồi hôm nay muốn tôi đồng ý đấy nhé." Mạc Khang vừa ngạc nhiên, vừa khó hiểu tự suy diễn đủ chuyện.
"Cậu nghĩ tôi là loại người đó à. Chỉ là hôm qua, nhìn cô ấy đau chân, nhìn cô ấy ngủ, nhìn cô ấy hơi say tôi lại có cảm giác rất muốn bảo vệ cô ấy, đơn giản vậy thôi. Cũng bởi vì thấy cô ấy dần thân thiết với cậu bạn kia tôi lại không muốn như vậy."
"Không phải cậu nghĩ đó là bạn trai Tiểu Mạc sao?"
"Tôi biết không phải rồi, hôm qua tôi để ý thấy cậu ta và Tình Nhi vẫn cố khoảng cách, chỉ là bạn bè thôi, nhưng tôi không muốn cứ nhue vậy để mất cô ấy."
"Vậy nên cậu muốn tôi giúp cậu?"
"Chỉ nhờ cậu giữ cô ấy thôi, còn việc theo đuổi, tôi tự lo được." Bạch Vũ cười rạng rỡ hơn cả ánh nắng ấm áp buổi sáng.
Mạc Khang suy nghĩ một lúc liền gật đầu đồng ý:
"Coi như tôi đánh canh bạc này với cậu vậy."
"Nhất định không để cậu lỗ."
Mạc Tình Nhi ngồi trên xe một lúc, Vĩ Thành liền hỏi:
"Hôm qua không về nhà à?"
"A, tôi không cầm chìa khóa."
"Ngủ ở nhà cậu bạn tên Bạch Vũ đó sao?" Giọng nói có chút trầm ngâm
"Ờ" Mạc Tình Nhi ngượng ngùng trả lời nhỏ nhẹ. "Chúng ta đi đâu ăn đây?"
"Tôi đặt chỗ rồi, có cả vài người ở đó đang đợi chúng ta."
"Ờ."
Vừa đến nơi, Tình Nhi liền từ tốn bước xuống xe, tuy rằng hôm nay cô không trang điểm quá nhiều nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp vốn có, cũng không vì chân đau mà bước đi một cách nặng nề, cô cố gắng bước đi một cách bình thường nhất. Bước đến bàn ăn, cô liền xin lỗi về việc đến muộn và lịch sự chào hỏi mọi người. Sau 2 tiếng trao đổi về những vấn đề trong công việc, Tình Nhi và Vĩ Thành lên xe và ra về. Trên xe, Vĩ Thành khẽ nói:
"Cô đã đồng ý làm người mẫu công ty chúng tôi thì cũng nên tổ chức một bữa tiệc nhỏ chứ nhỉ, khi nào về tôi sẽ thông báo với cô về buổi tiệc."
"Được, vậy nhờ anh sắp xếp. Đến nơi rồi, tôi lên phòng đây"
Vĩ Thành gật đầu nhẹ, cười dịu dàng.
Vừa bước chân vào phòng, Tình Nhi liền vứt túi lên ghế, nằm xuống giường, gọi điện cho Mạc Khang:
"Khang, em về rồi, mọi người đang ở đâu vậy?"
"Anh đang về rồi, vừa đi ăn với Bạch Vũ."
"Ờ."
Mạc Tình Nhi chợt nhận ra bây giờ, dù có nghe thấy tên Bạch Vũ cô cũng không có cảm giác lạ nữa, chỉ cảm thấy nơi lồng ngực có gì đó lắng lại. Có lẽ đây là cảm giác gặp lại người cũ thôi, một vài hôm nữa sẽ hết, cô tự trấn an mình như vậy. 5 phút sau, cửa phòng mở, cô lười biếng nói vọng ra:
"Mọi người về rồi à?"
"Tình Nhi, cậu về rồi. Nhớ cậu chết mất." Mạt Lệ nhảy lên giường, ôm chầm lấy cô.
Thanh Thanh nhẹ nhàng hỏi:
"Thế nào, cậu có đồng ý làm người mẫu không?"
"Tất nhiên rồi. Công việc cũng không bận hơn chỗ cũ là mấy."
"Vậy tốt rồi."
Mạc Khang từ lúc về phòng liền cầm ngay điện thoại nhắn tin:
"Tình Nhi đồng ý làm người mẫu bên HNK rồi, là tập đoàn nhà cái cậu tên Vĩ Thành kia. Tôi nghĩ cậu nhanh chóng hành động đi."
Tình Nhi lừ mắt nhìn Mạc Khang hỏi:
"Khang Khang, tại sao hôm qua anh không lại để em ở phòng cậu ấy."
"Anh cũng đã nhắn tin nói sẽ về mở cửa phòng nhưng cậu ấy không trả lời, gọi điện cũng không nghe nên anh nghĩ cũng không sao."
"Anh đúng là quá dễ dãi, Thanh Thanh cậu cũng quá dễ dãi mới đồng ý thích anh mình. Không nói nữa, em nằm nghỉ một chút."
6 giờ tối, cả bọn đang ngồi nghĩ đi ăn gì thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Mạc Khang liền ra mở, Bạch Vũ nói nhỏ với cậu ta vài câu liền thấy câu ta vào phòng nói với mọi người:
"Bạch Vũ muốn mời chúng ta đi ăn, tối nay cậu ấy về rồi. Anh thấy cũng trùng hợp, tối nay chúng ta cũng về, có phải là nên cùng nhau đi không?"
Cả Mạt Lệ và Thanh Thanh đều đồng ý, riêng Tình Nhi thì hỡ hững ừ hữ cho nhanh. Cô nghĩ rằng tiếp xúc nhiều sẽ quen, không còn cảm giác gì đó nữa nên mới đồng ý vậy thôi. Cả lũ nhanh chóng thay đồ rồi đóng cửa phòng, đi ăn. Chiếc ô tô này của Tiểu Ngưu cũng thật biết đùa, hàng ghế sau là của Thanh Thanh, Mạc Khang và Mạt Lệ, còn lại một chỗ bên trên của Bạch Vũ, Tình Nhi khó hiểu hỏi Bạch Vũ:
"Sao cậu không đổi chỗ cho Mạt Lệ? Cậu ngồi như vậy, tôi ngồi ở đâu?" lại quay ra nhìn Mạt Lệ "Lệ Lệ, cậu đổi chỗ cho cậu ấy đi."
Mạt Lệ nhìn Tình Nhi chớp chớp mắt nói:
"Tiểu Mạc, cậu cũng biết mình không thích ngồi với người lạ mà. Cậu Tiểu Ngưu kia mình mới tiếp xúc vài lần, quả thực không thể." Nói xong liền nháy mắt với Tiểu Ngưu.
"Vậy mình ngồi ở đâu?"
Vừa dứt câu, Bạch Vũ đã đứng dậy bế cô đặt vào ghế phụ, đẩy sát vào trong, anh cũng nhanh chóng ngồi cạnh, vừa ngồi xuống lại liền kéo cô ngồi lên đùi mình. Tình Nhi trợn mắt nhìn anh, Bạch Vũ lại thản nhiên nói:
"Cô đang đau chân, đừng đi đứng nhiều, ngồi ngoan đi."
"Anh có biết tôi đang mặc váy không? Tôi, tôi ngồi như vậy không đúng cho lắm." Tình Nhi đỏ mặt, lí nhí
"Không sao, hôm qua cô mặc váy, tôi bế cô về cũng có đúng đâu."
Mạc Tình Nhi liền im lặng, không dám nhúc nhích. Cả ghế phía sau cũng mím chặt môi không dám cười, và tất nhiên việc Bạch Vũ theo đuổi Tình Nhi, Thanh Thanh và Mạt Lệ đều biết.
Vừa đến quán ăn, Mạt Lệ liền đỡ Tình Nhi ra trước, Bạch Vũ cũng nhanh chóng bước ra liền bế cô lên, không thèm nhìn cô mà nói:
"Không bó chân thì càng không được đi lại nhiều, nếu không sau này có khỏi thì cũng vẫn sẽ hơi đau khi thay đổi thời tiết."
Mạc Tình Nhi như đã quen dần với việc tự nhiên bế cô lên của Bạch Vũ, chỉ biết thở dài mặc kệ anh đưa cô vào nhà hàng với bao ánh mắt của mọi người. Đặt cô xuống ghế, anh cũng kéo ghé bên cạnh ngồi cạnh cô. Mọi người cùng gọi đồ, Tình Nhi lại gọi thêm 5 chai bia, tự nhủ với bản thân uống nốt hôm nay thôi. Nhưng mới 1 tiếng trôi qua cô lại gọi thêm 5 chai nữa. Đến 9 giờ kém, cô đã say lên say xuống, Bạch Vũ sợ cô mệt nên bế cô lên, nói với mọi người đưa cô ấy về phòng trước rồi lấy chìa khóa xe của Tiểu Ngưu. Bế cô ra xe, đặt cô vào ghế sau, nhìn cô một lúc anh mới lên ghế lái. Hôm nay cô còn say hơn hôm qua, lại nói linh tinh, tất nhiên Bạch Vũ nghe hết, những gì cô nói đều nói về anh:
"Bạch Vũ cậu biết không, 4 năm trước chỉ vì thích cậu mà tôi khổ sở biết bao nhiêu. Phải vất vả lắm mới quên được cậu tại sao bây giờ cậu lại xuất hiện. Cậu đúng là vô tâm, đã làm tôi đau khổ như vậy tại sao khi xuất hiện lại ân cần với tôi như vậy. Tôi không muốn thích cậu nữa."
Bạch Vũ lại nghĩ những lời ấy có phần là thật, có phần là do rượu, cậu lại không quan tâm mà chỉ cười nhẹ, lại vô thức nói: "Cậu yên tâm, sau này tôi sẽ ở cạnh cậu, sẽ không để cậu thiệt thòi."
Tiếng chuông điện thoại của Mạc Tình Nhi vang lên, trên màn hình có ghi chữ "Vĩ Thành", Bạch Vũ liền đỗ xe lại, với tay lấy điện thoại của cô.
"Xin lỗi, Tình Nhi hiện giờ đang say, tôi là bạn cô ấy, có gì anh cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp anh chuyển lời."
"Cậu là Bạch Vũ?"
"Đúng vậy"
"Vậy cậu giúp tôi nói với cô ấy khi nào dậy thì gọi cho tôi, buổi tiệc đã sắp xếp xong rồi."
Điện thoại vừa tắt, Bạch Vũ liền đi về khách sạn, trên đường đi, anh luôn suy nghĩ về cậu bạn Vĩ Thành này, liệu cậu ta có thích Tình Nhi không? Tình Nhi sẽ lại một lần nữa chọn một người khiến cô ấy đau khổ hay một người sẵn sàng tâm sự với cô ấy? Bây giờ có phải đã muộn với mình đúng không?
"Có chuyện gì không?"
"Cô đang ngủ à, tôi muốn nói chuyện công việc với cô một chút. Tôi ở dưới khách sạn đợi cô, gửi địa chỉ cho tôi."
Tình Nhi giật mình ngồi dậy, nhắn địa chỉ cho Vĩ Thành rồi cuống cuồng đặt chân xuống giường, vừa đặt xuống cô liền kêu "Á" rồi rụt chân lại. Bạch Vũ trong nhà tắm liền mặc quần áo rồi chạy ra, xem chân giúp cô, anh nhíu mày nhìn chân cô xem xét rồi nhỏ giọng nói:
"Cô cẩn thận chút, chân của cô không khỏi nhanh như cô nghĩ đâu."
Mạc Tình Nhi liền trợn tròn mắt, vội lấy chăn quấn người lại chỉ để hở mỡi chân và đầu:
"Sao tôi vẫn ở đây? Khang Khang không đón tôi à?"
Bạch Vũ đứng lên nhìn cô:
"Muộn quá nên tôi bảo họ về phòng luôn rồi. Bây giờ cô quấn chăn như vậy cũng có ích gì đâu, tôi muốn làm gì thì đã làm từ tối qua rồi."
"Không.. không phải, tôi quen ngủ một mình rồi nên bên trong.." Tình Nhi đỏ mặt, lúng túng trả lời.
Bạch Vũ cũng đỏ mặt đi ra ngoài sân thượng, kéo rèm lại. Tình Nhi muốn tự đập đầu mình vào thành giường mà chết đi cho rồi. 30 phút sau cô kéo rèm, nói với Bạch Vũ:
"Tôi có việc phải đi trước, lát nữa anh nói với Khang Khang giúp tôi."
"Cô có hẹn với cậu bạn hôm qua à?"
"Đúng vậy, tôi đi trước đây. Cảm ơn cậu chuyện tối qua."
Sắc mặt anh liền hơi trầm xuống, ánh mắt một màu xám xịt:
"Cô định cứ như vậy đi sao? Không thay quần áo?"
"Không sao, à quần áo của cậu để tôi mang đi giặt giúp cậu."
"Cô cứ để đấy, tôi tự giặt"
"Vậy phiền cậu nhé" Tình Nhi khập khiễng bước ra cửa, sách guốc lên. Bạch Vũ thở dài, bước đến bế cô lên:
"Mở cửa đi"
Tình Nhi ngọ nguậy nói không cần nhưng cậu ta lại nói không muốn để bạn cô đợi lâu nên mới giúp cô. Bạch Vũ bế cô xuống lầu, đặt cô lên xe của Vĩ Thành rồi gật đầu chào hỏi. Vĩ Thành nhìn anh cười đáp trả, quay sang thắt dây an toàn giúp Tình Nhi. Tình Nhi vội từ chối, tự thắt cho mình. Bạch Vũ nhìn cô có chút gì đó ấm áp, lại có chút gì đó buồn buồn. Đến khi chiếc xe ô tô màu đen đi mất, anh mới quay lên phòng.
Vừa đặt tay lên cửa phòng liền nghe thấy tiếng phòng bên cạnh mở cửa. Mạc Khang cười, gọi Bạch Vũ:
"Vũ, Tình Nhi đâu?"
"Cô ấy vừa đi với cậu bạn hôm qua rồi, cô ấy nói có chút việc."
"Ở với người đẹp suốt đem như vậy, không phải đã động lòng rồi chứ." Tiểu Ngưu bĩu mỗi
"Tôi không phải cậu." Bạch Vũ cười nhẹ huých vai cậu ta một cái
"Hay là chúng ta cùng đi ăn đi." Thanh Thanh vui vẻ đề nghị.
Cả 4 người cùng nhau đến một quán ăn gần đấy rồi Thanh Thanh, Mạt Lệ, Tiểu Ngưu cùng đi dạo một chút. Mạc Khang và Bạch Vũ muốn nói chuyện riêng một chút.
"Hôm qua cậu có chuyện muốn nói, chuyện gì thế."
"Cậu biết tại sao năm ấy tôi không thể đến với Tình Nhi không?"
"Không biết." Mạc Khang ngạc nhiên khi thấy Bạch Vũ lại nhắc đến chuyện này.
"Lúc đó, tôi đã thích một người." Bạch Vũ nói câu này một cách dứt khoát, không hề ấp úng
"Hả?"
"Đừng ngạc nhiên quá, bây giờ không còn như vậy nữa rồi." Bạch Vũ lại có thể nói ra một cách tự nhiên như vậy, quả thực cậu ấy đã hết tình cảm thật rồi. "Cô ấy tên là Phạm Hy, học cùng lớp với tôi năm ấy, cô ấy và tôi chơi cũng khá thân vì cô ấy ngồi cạnh tôi. Tôi thích cô ấy nhưng lại không nói ra, đến khi cô ấy thích người khác thì tôi mới tiếc nuối. Tôi tìm mọi cách để cô ấy quay về nhưng đã muộn rồi. Cậu biết không, bạn trai cô ấy đã nói chuyện với tôi, chính bạn trai cô ấy đã khiến tôi buông bỏ cô ấy một cách dễ dàng. Anh ta đã dạy tôi phải biết trân trọng người con gái bên cạnh, đừng hèn nhát không dám thừa nhận tình cảm của mình. Hôm qua thấy cậu dũng cảm thổ lộ tâm ý với Thanh Thanh, tôi nghĩ mình cũng nên đối diện với tình cảm của mình rồi."
"Cậu có đối tượng rồi?" Mạc Khang ngạc nhiên, nhìn Bạch Vũ
"Là Tình Nhi."
"Cậu nói gì? Tại sao lại là Tình Nhi? Từ khi nào mà.. cậu đừng nói với tôi hôm qua cậu làm gì cô ấy rồi hôm nay muốn tôi đồng ý đấy nhé." Mạc Khang vừa ngạc nhiên, vừa khó hiểu tự suy diễn đủ chuyện.
"Cậu nghĩ tôi là loại người đó à. Chỉ là hôm qua, nhìn cô ấy đau chân, nhìn cô ấy ngủ, nhìn cô ấy hơi say tôi lại có cảm giác rất muốn bảo vệ cô ấy, đơn giản vậy thôi. Cũng bởi vì thấy cô ấy dần thân thiết với cậu bạn kia tôi lại không muốn như vậy."
"Không phải cậu nghĩ đó là bạn trai Tiểu Mạc sao?"
"Tôi biết không phải rồi, hôm qua tôi để ý thấy cậu ta và Tình Nhi vẫn cố khoảng cách, chỉ là bạn bè thôi, nhưng tôi không muốn cứ nhue vậy để mất cô ấy."
"Vậy nên cậu muốn tôi giúp cậu?"
"Chỉ nhờ cậu giữ cô ấy thôi, còn việc theo đuổi, tôi tự lo được." Bạch Vũ cười rạng rỡ hơn cả ánh nắng ấm áp buổi sáng.
Mạc Khang suy nghĩ một lúc liền gật đầu đồng ý:
"Coi như tôi đánh canh bạc này với cậu vậy."
"Nhất định không để cậu lỗ."
Mạc Tình Nhi ngồi trên xe một lúc, Vĩ Thành liền hỏi:
"Hôm qua không về nhà à?"
"A, tôi không cầm chìa khóa."
"Ngủ ở nhà cậu bạn tên Bạch Vũ đó sao?" Giọng nói có chút trầm ngâm
"Ờ" Mạc Tình Nhi ngượng ngùng trả lời nhỏ nhẹ. "Chúng ta đi đâu ăn đây?"
"Tôi đặt chỗ rồi, có cả vài người ở đó đang đợi chúng ta."
"Ờ."
Vừa đến nơi, Tình Nhi liền từ tốn bước xuống xe, tuy rằng hôm nay cô không trang điểm quá nhiều nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp vốn có, cũng không vì chân đau mà bước đi một cách nặng nề, cô cố gắng bước đi một cách bình thường nhất. Bước đến bàn ăn, cô liền xin lỗi về việc đến muộn và lịch sự chào hỏi mọi người. Sau 2 tiếng trao đổi về những vấn đề trong công việc, Tình Nhi và Vĩ Thành lên xe và ra về. Trên xe, Vĩ Thành khẽ nói:
"Cô đã đồng ý làm người mẫu công ty chúng tôi thì cũng nên tổ chức một bữa tiệc nhỏ chứ nhỉ, khi nào về tôi sẽ thông báo với cô về buổi tiệc."
"Được, vậy nhờ anh sắp xếp. Đến nơi rồi, tôi lên phòng đây"
Vĩ Thành gật đầu nhẹ, cười dịu dàng.
Vừa bước chân vào phòng, Tình Nhi liền vứt túi lên ghế, nằm xuống giường, gọi điện cho Mạc Khang:
"Khang, em về rồi, mọi người đang ở đâu vậy?"
"Anh đang về rồi, vừa đi ăn với Bạch Vũ."
"Ờ."
Mạc Tình Nhi chợt nhận ra bây giờ, dù có nghe thấy tên Bạch Vũ cô cũng không có cảm giác lạ nữa, chỉ cảm thấy nơi lồng ngực có gì đó lắng lại. Có lẽ đây là cảm giác gặp lại người cũ thôi, một vài hôm nữa sẽ hết, cô tự trấn an mình như vậy. 5 phút sau, cửa phòng mở, cô lười biếng nói vọng ra:
"Mọi người về rồi à?"
"Tình Nhi, cậu về rồi. Nhớ cậu chết mất." Mạt Lệ nhảy lên giường, ôm chầm lấy cô.
Thanh Thanh nhẹ nhàng hỏi:
"Thế nào, cậu có đồng ý làm người mẫu không?"
"Tất nhiên rồi. Công việc cũng không bận hơn chỗ cũ là mấy."
"Vậy tốt rồi."
Mạc Khang từ lúc về phòng liền cầm ngay điện thoại nhắn tin:
"Tình Nhi đồng ý làm người mẫu bên HNK rồi, là tập đoàn nhà cái cậu tên Vĩ Thành kia. Tôi nghĩ cậu nhanh chóng hành động đi."
Tình Nhi lừ mắt nhìn Mạc Khang hỏi:
"Khang Khang, tại sao hôm qua anh không lại để em ở phòng cậu ấy."
"Anh cũng đã nhắn tin nói sẽ về mở cửa phòng nhưng cậu ấy không trả lời, gọi điện cũng không nghe nên anh nghĩ cũng không sao."
"Anh đúng là quá dễ dãi, Thanh Thanh cậu cũng quá dễ dãi mới đồng ý thích anh mình. Không nói nữa, em nằm nghỉ một chút."
6 giờ tối, cả bọn đang ngồi nghĩ đi ăn gì thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Mạc Khang liền ra mở, Bạch Vũ nói nhỏ với cậu ta vài câu liền thấy câu ta vào phòng nói với mọi người:
"Bạch Vũ muốn mời chúng ta đi ăn, tối nay cậu ấy về rồi. Anh thấy cũng trùng hợp, tối nay chúng ta cũng về, có phải là nên cùng nhau đi không?"
Cả Mạt Lệ và Thanh Thanh đều đồng ý, riêng Tình Nhi thì hỡ hững ừ hữ cho nhanh. Cô nghĩ rằng tiếp xúc nhiều sẽ quen, không còn cảm giác gì đó nữa nên mới đồng ý vậy thôi. Cả lũ nhanh chóng thay đồ rồi đóng cửa phòng, đi ăn. Chiếc ô tô này của Tiểu Ngưu cũng thật biết đùa, hàng ghế sau là của Thanh Thanh, Mạc Khang và Mạt Lệ, còn lại một chỗ bên trên của Bạch Vũ, Tình Nhi khó hiểu hỏi Bạch Vũ:
"Sao cậu không đổi chỗ cho Mạt Lệ? Cậu ngồi như vậy, tôi ngồi ở đâu?" lại quay ra nhìn Mạt Lệ "Lệ Lệ, cậu đổi chỗ cho cậu ấy đi."
Mạt Lệ nhìn Tình Nhi chớp chớp mắt nói:
"Tiểu Mạc, cậu cũng biết mình không thích ngồi với người lạ mà. Cậu Tiểu Ngưu kia mình mới tiếp xúc vài lần, quả thực không thể." Nói xong liền nháy mắt với Tiểu Ngưu.
"Vậy mình ngồi ở đâu?"
Vừa dứt câu, Bạch Vũ đã đứng dậy bế cô đặt vào ghế phụ, đẩy sát vào trong, anh cũng nhanh chóng ngồi cạnh, vừa ngồi xuống lại liền kéo cô ngồi lên đùi mình. Tình Nhi trợn mắt nhìn anh, Bạch Vũ lại thản nhiên nói:
"Cô đang đau chân, đừng đi đứng nhiều, ngồi ngoan đi."
"Anh có biết tôi đang mặc váy không? Tôi, tôi ngồi như vậy không đúng cho lắm." Tình Nhi đỏ mặt, lí nhí
"Không sao, hôm qua cô mặc váy, tôi bế cô về cũng có đúng đâu."
Mạc Tình Nhi liền im lặng, không dám nhúc nhích. Cả ghế phía sau cũng mím chặt môi không dám cười, và tất nhiên việc Bạch Vũ theo đuổi Tình Nhi, Thanh Thanh và Mạt Lệ đều biết.
Vừa đến quán ăn, Mạt Lệ liền đỡ Tình Nhi ra trước, Bạch Vũ cũng nhanh chóng bước ra liền bế cô lên, không thèm nhìn cô mà nói:
"Không bó chân thì càng không được đi lại nhiều, nếu không sau này có khỏi thì cũng vẫn sẽ hơi đau khi thay đổi thời tiết."
Mạc Tình Nhi như đã quen dần với việc tự nhiên bế cô lên của Bạch Vũ, chỉ biết thở dài mặc kệ anh đưa cô vào nhà hàng với bao ánh mắt của mọi người. Đặt cô xuống ghế, anh cũng kéo ghé bên cạnh ngồi cạnh cô. Mọi người cùng gọi đồ, Tình Nhi lại gọi thêm 5 chai bia, tự nhủ với bản thân uống nốt hôm nay thôi. Nhưng mới 1 tiếng trôi qua cô lại gọi thêm 5 chai nữa. Đến 9 giờ kém, cô đã say lên say xuống, Bạch Vũ sợ cô mệt nên bế cô lên, nói với mọi người đưa cô ấy về phòng trước rồi lấy chìa khóa xe của Tiểu Ngưu. Bế cô ra xe, đặt cô vào ghế sau, nhìn cô một lúc anh mới lên ghế lái. Hôm nay cô còn say hơn hôm qua, lại nói linh tinh, tất nhiên Bạch Vũ nghe hết, những gì cô nói đều nói về anh:
"Bạch Vũ cậu biết không, 4 năm trước chỉ vì thích cậu mà tôi khổ sở biết bao nhiêu. Phải vất vả lắm mới quên được cậu tại sao bây giờ cậu lại xuất hiện. Cậu đúng là vô tâm, đã làm tôi đau khổ như vậy tại sao khi xuất hiện lại ân cần với tôi như vậy. Tôi không muốn thích cậu nữa."
Bạch Vũ lại nghĩ những lời ấy có phần là thật, có phần là do rượu, cậu lại không quan tâm mà chỉ cười nhẹ, lại vô thức nói: "Cậu yên tâm, sau này tôi sẽ ở cạnh cậu, sẽ không để cậu thiệt thòi."
Tiếng chuông điện thoại của Mạc Tình Nhi vang lên, trên màn hình có ghi chữ "Vĩ Thành", Bạch Vũ liền đỗ xe lại, với tay lấy điện thoại của cô.
"Xin lỗi, Tình Nhi hiện giờ đang say, tôi là bạn cô ấy, có gì anh cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp anh chuyển lời."
"Cậu là Bạch Vũ?"
"Đúng vậy"
"Vậy cậu giúp tôi nói với cô ấy khi nào dậy thì gọi cho tôi, buổi tiệc đã sắp xếp xong rồi."
Điện thoại vừa tắt, Bạch Vũ liền đi về khách sạn, trên đường đi, anh luôn suy nghĩ về cậu bạn Vĩ Thành này, liệu cậu ta có thích Tình Nhi không? Tình Nhi sẽ lại một lần nữa chọn một người khiến cô ấy đau khổ hay một người sẵn sàng tâm sự với cô ấy? Bây giờ có phải đã muộn với mình đúng không?
Chỉnh sửa cuối: