Bài viết: 60 

Chương 10: Đã có anh bảo vệ em (tiếp)
Quá khứ càng hiện ra trước mắt, từ nhỏ Yên Sinh đã thích bắt nạt Yên Tử, hết lần này đến lần khác, Yên Tử nhường nhịn vì nó là em gái cùng cha khác mẹ, nhưng Yên Sinh thì không xem cô là chị.
"Muốn nói gì, nói nhanh lên tôi không có thời gian đứng ở đây."
Xem ánh mắt của Yên Sinh, không có một chút sợ hãi hay hối lỗi nào.
"Bản báo cáo vừa rồi có đúng là em soạn ra hay không." Cô biết do Yên Sinh sao chép, lúc cùng Ngạn Đình trở lại phòng học, nó từ bàn của cô đi ra khỏi lớp, từ đó có chút hoài nghi không ngờ nó sao chép thật.
"Phải là tôi soạn, mấy người không tin cũng đành chịu." Yên Sinh vòng tay trước ngực, càng khiến người khác khó chịu.
Yên Tử hiểu quá rõ tính trẻ con của Yên Sinh, nên không muốn làm lớn chuyện.
"Được, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn, không cho cô có cơ hội lần sau." Yên Tử quay đi bị Yên Sinh nắm vai kéo lại.
"Lần nào cũng vậy, lần nào tôi dành đồ, bắt nạt chị, chị đều không nói tiếng nào, cũng không tức giận, não chị có vấn đề à."
Trẻ con vẫn là trẻ con, tức giận sẽ không kiềm chế được lời nói, vậy để cô nói.
"Yên Sinh, đừng được nước làm tới, hậu quả tôi không gánh dùm cô, còn nữa bản báo cáo đó vẫn chưa hoàn thành đầy đủ, nói thế cô hiểu rồi chứ."
Yên Sinh mặt thất thần im bặt, trong lòng gào thét tức giận nhìn Yên Tử rời đi.
* * *
Giữa Yên Tử và Yên Sinh có quan hệ gì, cuộc nói chuyện của hai cô bé Ngạn Đình hiểu một nữa, nữa kia anh đi tìm Yên Tử, anh biết lúc buồn cô đến đâu.
Thư viện không đông người rất yên ắng, Yên Tử ngồi vị trí cũ như bao lần, cũng coi như là cấm địa của cô rồi, anh cười lén nhìn trộm qua khe sách.
Cô bé vòng tay gối đầu lên gối, anh cố tình đi tạo ra âm thanh, tiếng đế giày nhè nhẹ, Yên Tử ngước nhìn là học trưởng.
Ngạn Đình ngồi xuống bên cạnh, để cô ít ngạc nhiên không ngại, anh liền tặng cho cô hộp quà lúc trước.
"Món quà này anh mua ở nước ngoài, em cầm lấy đi."
Cô lại được tặng quà, tâm trạng nhận quà vui hơn một chút.
"Cảm ơn anh, học trưởng."
Lại cảm ơn, ngoài câu này anh rất hy vọng cô nói câu khác.
Yên Tử mở hộp quà, chiếc bút gỗ có khắc tên của cô rất đẹp.
Ngạn Đình dựa vào giá sách nghiêng đầu.
"Có chuyện dấu ở trong lòng, em nói cho anh nghe được không."
"Anh biết bản báo cáo do Yên Sinh sao chép."
"Phải anh biết." Ngạn Đình nói.
Yên Tử không ngại nói cho anh nghe về Yên Sinh, cô bé là em gái cùng cha khác mẹ của cô, sau khi bố cưới mẹ cùng lúc có người phụ nữ bên ngoài, đưa Yên Sinh về sống từ nhỏ là điều khiến gia đình cô không mấy hạnh phúc, nỗi đau của mẹ, nỗi oán hận đàn ông ngoại tình đã ngự trị trong lý trí và cả trái tim cô.
"Từ nhỏ nó đã thích dành mọi thứ của em, đến bây giờ vẫn vậy."
Ngạn Đình kéo cô ôm vào lòng, cả hai đắm chìm trong hơi thở ấm áp của đối phương.
"Mọi chuyện của em, quá khứ đến hiện tại anh mong em có thể thổ lộ tất cả với anh, anh rất muốn bảo vệ em ngay lúc này, bây giờ."
Nghe Ngạn Đình nói vậy tâm trạng Yên Tử tốt hơn, anh xuất hiện trong cuộc đời cô là điều kỳ diệu dần xóa bỏ rào cản lý trí nơi cô.
Anh quá tốt, cô là cô sinh viên may mắn, mãi nghĩ Yên Tử chợt nhớ ra, không đúng sao anh biết cô ở đây, mà đến tìm.
Cô đẩy anh ra, ánh mắt thắc mắc.
"Học trưởng, anh biết em hay đến đây từ lâu rồi phải không."
Đánh trúng tim đen. Anh ý cười cố né đi nơi khác, có nghĩa anh nhận mình thích cô từ lâu, còn cố ý theo dõi nơi cô đến, không ngờ một sinh viên nhỏ bé như cô được người tài như anh để ý, cô thật có phúc phận. Lại không đúng nữa, Yên Tử hỏi tiếp: "Học trưởng có phải, anh âm thầm tìm hiểu em phải không?"
Anh cười ngầm ý cô nói đúng tất cả.
Cả chuyện vô tình lấy nhầm sổ ghi, biến thành cố ý lén lút lấy nó đi, chuyện anh biết sinh nhật cô, còn chuyện anh đề nghị cô làm học viên, đều là anh muốn biết về cô. Còn nhiều điều khác mà cô không biết đâu.
Nụ cười hai người va vào không gian tươi mới, chỉ cần điểm thêm một chút tiếng dương cầm thì lãng mạn chừng nào.
Điện thoại Ngạn Đình reo.
Lập Mỹ gọi, anh bắt máy. "Lập Mỹ tôi nghe."
"Ngạn Đình hôm nay là buổi hoàn thành khóa luận tốt nghiệp của mình, cậu đừng quên buổi hẹn tối nay."
* * *
Buổi tiệc bên bờ sông, nhiều nhóm người ăn uống vui vẻ, có thịt nướng, bia còn có một bàn thức ăn bốc khói thơm phức. Hai người vừa đến Lập Mỹ hí hửng vui mừng.
"Học trưởng, Yên Tử hai người đến rồi, mau nhập tiệc nào." Vừa nói cậu vừa kéo ghế cho cả hai, luôn tay luôn chân không ngừng. Từ Lôi chào hai người, Yên Tử ngồi xuống, nhìn bên kia sông, nhìn mọi người náo nhiệt gặp mặt ăn uống cùng nhau, mang đến một không gian vui vẻ hạnh phúc cô ngồi đối diện với Vy Vy, cô bạn hớn hở nhìn Yên Tử. Cô chợt hiểu một chuyện, khoan đã Vy Vy cậu thân với Lập Mỹ từ lúc nào?
"Muốn nói gì, nói nhanh lên tôi không có thời gian đứng ở đây."
Xem ánh mắt của Yên Sinh, không có một chút sợ hãi hay hối lỗi nào.
"Bản báo cáo vừa rồi có đúng là em soạn ra hay không." Cô biết do Yên Sinh sao chép, lúc cùng Ngạn Đình trở lại phòng học, nó từ bàn của cô đi ra khỏi lớp, từ đó có chút hoài nghi không ngờ nó sao chép thật.
"Phải là tôi soạn, mấy người không tin cũng đành chịu." Yên Sinh vòng tay trước ngực, càng khiến người khác khó chịu.
Yên Tử hiểu quá rõ tính trẻ con của Yên Sinh, nên không muốn làm lớn chuyện.
"Được, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn, không cho cô có cơ hội lần sau." Yên Tử quay đi bị Yên Sinh nắm vai kéo lại.
"Lần nào cũng vậy, lần nào tôi dành đồ, bắt nạt chị, chị đều không nói tiếng nào, cũng không tức giận, não chị có vấn đề à."
Trẻ con vẫn là trẻ con, tức giận sẽ không kiềm chế được lời nói, vậy để cô nói.
"Yên Sinh, đừng được nước làm tới, hậu quả tôi không gánh dùm cô, còn nữa bản báo cáo đó vẫn chưa hoàn thành đầy đủ, nói thế cô hiểu rồi chứ."
Yên Sinh mặt thất thần im bặt, trong lòng gào thét tức giận nhìn Yên Tử rời đi.
* * *
Giữa Yên Tử và Yên Sinh có quan hệ gì, cuộc nói chuyện của hai cô bé Ngạn Đình hiểu một nữa, nữa kia anh đi tìm Yên Tử, anh biết lúc buồn cô đến đâu.
Thư viện không đông người rất yên ắng, Yên Tử ngồi vị trí cũ như bao lần, cũng coi như là cấm địa của cô rồi, anh cười lén nhìn trộm qua khe sách.
Cô bé vòng tay gối đầu lên gối, anh cố tình đi tạo ra âm thanh, tiếng đế giày nhè nhẹ, Yên Tử ngước nhìn là học trưởng.
Ngạn Đình ngồi xuống bên cạnh, để cô ít ngạc nhiên không ngại, anh liền tặng cho cô hộp quà lúc trước.
"Món quà này anh mua ở nước ngoài, em cầm lấy đi."
Cô lại được tặng quà, tâm trạng nhận quà vui hơn một chút.
"Cảm ơn anh, học trưởng."
Lại cảm ơn, ngoài câu này anh rất hy vọng cô nói câu khác.
Yên Tử mở hộp quà, chiếc bút gỗ có khắc tên của cô rất đẹp.
Ngạn Đình dựa vào giá sách nghiêng đầu.
"Có chuyện dấu ở trong lòng, em nói cho anh nghe được không."
"Anh biết bản báo cáo do Yên Sinh sao chép."
"Phải anh biết." Ngạn Đình nói.
Yên Tử không ngại nói cho anh nghe về Yên Sinh, cô bé là em gái cùng cha khác mẹ của cô, sau khi bố cưới mẹ cùng lúc có người phụ nữ bên ngoài, đưa Yên Sinh về sống từ nhỏ là điều khiến gia đình cô không mấy hạnh phúc, nỗi đau của mẹ, nỗi oán hận đàn ông ngoại tình đã ngự trị trong lý trí và cả trái tim cô.
"Từ nhỏ nó đã thích dành mọi thứ của em, đến bây giờ vẫn vậy."
Ngạn Đình kéo cô ôm vào lòng, cả hai đắm chìm trong hơi thở ấm áp của đối phương.
"Mọi chuyện của em, quá khứ đến hiện tại anh mong em có thể thổ lộ tất cả với anh, anh rất muốn bảo vệ em ngay lúc này, bây giờ."
Nghe Ngạn Đình nói vậy tâm trạng Yên Tử tốt hơn, anh xuất hiện trong cuộc đời cô là điều kỳ diệu dần xóa bỏ rào cản lý trí nơi cô.
Anh quá tốt, cô là cô sinh viên may mắn, mãi nghĩ Yên Tử chợt nhớ ra, không đúng sao anh biết cô ở đây, mà đến tìm.
Cô đẩy anh ra, ánh mắt thắc mắc.
"Học trưởng, anh biết em hay đến đây từ lâu rồi phải không."
Đánh trúng tim đen. Anh ý cười cố né đi nơi khác, có nghĩa anh nhận mình thích cô từ lâu, còn cố ý theo dõi nơi cô đến, không ngờ một sinh viên nhỏ bé như cô được người tài như anh để ý, cô thật có phúc phận. Lại không đúng nữa, Yên Tử hỏi tiếp: "Học trưởng có phải, anh âm thầm tìm hiểu em phải không?"
Anh cười ngầm ý cô nói đúng tất cả.
Cả chuyện vô tình lấy nhầm sổ ghi, biến thành cố ý lén lút lấy nó đi, chuyện anh biết sinh nhật cô, còn chuyện anh đề nghị cô làm học viên, đều là anh muốn biết về cô. Còn nhiều điều khác mà cô không biết đâu.
Nụ cười hai người va vào không gian tươi mới, chỉ cần điểm thêm một chút tiếng dương cầm thì lãng mạn chừng nào.
Điện thoại Ngạn Đình reo.
Lập Mỹ gọi, anh bắt máy. "Lập Mỹ tôi nghe."
"Ngạn Đình hôm nay là buổi hoàn thành khóa luận tốt nghiệp của mình, cậu đừng quên buổi hẹn tối nay."
* * *
Buổi tiệc bên bờ sông, nhiều nhóm người ăn uống vui vẻ, có thịt nướng, bia còn có một bàn thức ăn bốc khói thơm phức. Hai người vừa đến Lập Mỹ hí hửng vui mừng.
"Học trưởng, Yên Tử hai người đến rồi, mau nhập tiệc nào." Vừa nói cậu vừa kéo ghế cho cả hai, luôn tay luôn chân không ngừng. Từ Lôi chào hai người, Yên Tử ngồi xuống, nhìn bên kia sông, nhìn mọi người náo nhiệt gặp mặt ăn uống cùng nhau, mang đến một không gian vui vẻ hạnh phúc cô ngồi đối diện với Vy Vy, cô bạn hớn hở nhìn Yên Tử. Cô chợt hiểu một chuyện, khoan đã Vy Vy cậu thân với Lập Mỹ từ lúc nào?
Chỉnh sửa cuối: