Bạn được Lhneee mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 20: Thiên Thủy Thành – Rồng Rắn Lẫn Lộn

Thiên Thủy Thành, đúng như tên gọi, là một tòa thành tráng lệ được xây dựng ngay trên ngã ba của dòng Thương Lan Giang hùng vĩ. Nơi đây không chỉ là trung tâm giao thương sầm uất nhất vùng Tây Bắc nước Đại Vũ, mà còn là yết hầu quân sự quan trọng, nơi các thế lực giang hồ và triều đình đan xen chằng chịt như mạng nhện.

Sau ba ngày phi ngựa không ngơi nghỉ, Phong Vô Kỵ và Lâm Uyển Nhi cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng tòa thành khổng lồ hiện ra trong màn sương sớm. Những bức tường thành cao ngất ngưởng được xây bằng đá xanh rêu phong, bên dưới là hào nước sâu rộng với hàng trăm con thuyền lớn nhỏ tấp nập ra vào.

"Lớn thật đấy!" Phong Vô Kỵ ghìm cương ngựa, nheo mắt nhìn dòng người đông đúc đang xếp hàng chờ kiểm tra ở cổng thành. "So với cái trấn Đồng Quan rách nát kia, nơi này cứ như cung điện của hoàng đế vậy."

Lâm Uyển Nhi chỉnh lại vành nón trúc, giọng nói trầm tĩnh vang lên qua lớp màn che: "Đừng để vẻ phồn hoa làm lóa mắt. Nơi này được gọi là 'vùng đất của rồng rắn lẫn lộn'. Thiên Đạo Minh đặt tổng đàn phân đà Tây Bắc tại đây, kiểm soát gần như mọi hoạt động buôn bán. Nhưng ta nghe nói, thế lực ngầm của Huyết Sát Giáo cũng đã cắm rễ rất sâu."

Vô Kỵ vỗ nhẹ vào thanh kiếm Thu Thủy bên hông, cười nhạt: "Rồng rắn gì thì cũng phải thò đầu ra thôi. Đi nào, chúng ta vào thành."

Hai người dắt ngựa hòa vào dòng người. Nhờ bộ dạng thiếu hiệp và y phục chỉnh tề, cộng với vài nén bạc lót tay cho lính gác, họ dễ dàng qua cổng mà không bị hạch sách.

Bên trong thành là một thế giới hoàn toàn khác. Đường xá rộng rãi lát đá, hai bên là những tửu lầu, kỹ viện, sòng bạc san sát nhau, cờ phướn bay phấp phới. Tiếng rao hàng, tiếng cãi vã, tiếng nhạc cụ hòa lẫn vào nhau tạo nên một bản hợp xướng hỗn loạn nhưng đầy sức sống.

Vô Kỵ vừa đi vừa quan sát. Hắn nhận thấy cứ cách vài con phố lại có một toán đệ tử mặc võ phục xanh lam của Thiên Đạo Minh đi tuần tra. Ánh mắt chúng kiêu ngạo, hống hách, người dân thường thấy chúng đều vội vàng né tránh như tránh tà thần.

"Tụ Bảo Các ở đâu nhỉ?" Vô Kỵ lầm bầm, bụng bắt đầu réo lên biểu tình. "Tìm chỗ ăn cái đã, ta đói đến mức có thể nuốt trọn một con trâu rồi."

Họ chọn một tửu lầu lớn tên là "Vọng Giang Lâu" nằm sát bờ sông. Vừa bước vào, tiểu nhị đã đon đả chạy ra đón tiếp. Vô Kỵ chọn một bàn ở tầng hai, nơi có tầm nhìn thoáng đãng xuống đường phố và bến cảng.

Trong lúc chờ thức ăn, tai Vô Kỵ khẽ động đậy. Hắn vận dụng thính giác nhạy bén sau khi tu luyện Thanh Long Quyết để nghe ngóng những cuộc trò chuyện xung quanh.

"Này, nghe tin gì chưa? Ba ngày nữa Tụ Bảo Các sẽ tổ chức đại hội đấu giá 'Kim Ngọc Mãn Đường' đấy." Một gã thương nhân bụng phệ thì thầm với bạn đồng hành.

"Nghe rồi! Lần này nghe đồn có rất nhiều kỳ trân dị bảo. Thiên Đạo Minh thậm chí còn đem ra một miếng ngọc cổ kỳ lạ làm vật phẩm áp chót (finale). Nghe đâu miếng ngọc đó có khả năng chữa bách bệnh, tăng cường công lực."

"Chậc, bảo vật như thế chắc giá trên trời. Mà ta nghe nói, dạo này trong thành xuất hiện nhiều nhân vật lạ mặt lắm. Cả người của Nam Man Vu Tộc cũng lảng vảng quanh đây."

Vô Kỵ và Lâm Uyển Nhi liếc nhìn nhau.

"Miếng ngọc cổ.." Vô Kỵ nhép miệng, ánh mắt sáng lên. "Chẳng lẽ là nó?"

Lâm Uyển Nhi khẽ gật đầu, dùng ngón tay chấm nước trà viết lên bàn một chữ: *Đoạt* (Cướp/Lấy).

Vô Kỵ cười khổ, lắc đầu. Cướp giữa ban ngày tại địa bàn của Thiên Đạo Minh chẳng khác nào tự sát. Hắn gõ nhẹ ngón tay lên bàn, ý bảo: *Tùy cơ ứng biến*.

Đúng lúc đó, dưới đường phố bỗng nhiên náo loạn. Tiếng roi da quất *vút vút* vang lên kèm theo tiếng quát tháo hung hãn.

"Tránh ra! Tránh ra! Xe hàng của Tụ Bảo Các, kẻ nào cản đường giết không tha!"

Vô Kỵ nhìn xuống. Một đoàn xe ngựa bọc sắt, được kéo bởi những con Hắc Lân Mã to lớn đang rầm rập đi qua. Xung quanh đoàn xe là hàng chục hộ vệ cao to, đằng đằng sát khí. Đi đầu là một nam tử trẻ tuổi cưỡi ngựa trắng, mặc áo gấm thêu kim tuyến, mặt mũi tuấn tú nhưng ánh mắt đầy vẻ ngạo mạn và tàn nhẫn.

"Đó là Lôi Chấn, con trai của Lôi Vạn钧 - Phó Minh chủ Thiên Đạo Minh, đồng thời là người quản lý Tụ Bảo Các." Lâm Uyển Nhi nói nhỏ, giọng có chút căm ghét. "Hắn nổi tiếng là kẻ háo sắc và độc ác, ỷ thế cha mình mà coi mạng người như cỏ rác."

Vô Kỵ nheo mắt nhìn đoàn xe. Khi chiếc xe ngựa lớn nhất ở giữa đi ngang qua phía dưới Vọng Giang Lâu, miếng Long Ngọc trong ngực áo Vô Kỵ đột nhiên nóng rực lên, nóng đến mức hắn suýt bật ra tiếng kêu.

Cùng lúc đó, cái bọc vải sau lưng hắn khẽ rung động. Hắc Long Đao đang ngủ say trong Long Cốt Sao bỗng phát ra một luồng ý niệm khát khao, như thể nó ngửi thấy mùi của.. "Người quen".

"Hàng thật rồi." Vô Kỵ đặt tay lên ngực, cố gắng trấn áp sự cộng hưởng của huyết mạch. "Mảnh Tứ Tượng Linh Ngọc thứ hai đang ở trong chiếc xe đó."

Đột nhiên, Lôi Chấn đang cưỡi ngựa trắng phía dưới dường như cảm nhận được ánh mắt của Vô Kỵ. Hắn ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sắc lẹm như dao phóng thẳng về phía cửa sổ tầng hai.

Vô Kỵ không tránh né, điềm nhiên nâng chén rượu lên nhấp một ngụm, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt đầy khiêu khích.

Lôi Chấn cau mày, sát khí thoáng qua trong mắt. Hắn chưa từng thấy kẻ nào dám nhìn thẳng vào hắn với thái độ ngạo nghễ như vậy ở Thiên Thủy Thành này. Hắn định dừng ngựa lại để dạy cho tên nhà quê kia một bài học, nhưng một tên thủ hạ bên cạnh vội thì thầm gì đó vào tai hắn. Lôi Chấn hừ lạnh, trừng mắt nhìn Vô Kỵ một cái rồi quất ngựa đi tiếp.

"Ngươi lại gây chuyện rồi." Lâm Uyển Nhi thở dài, gắp một miếng rau bỏ vào bát.

"Ta có làm gì đâu, chỉ uống rượu thôi mà." Vô Kỵ nhún vai, vẻ mặt vô tội. "Nhưng mà, nhìn thái độ của hắn, xem ra việc lấy miếng ngọc này không đơn giản chỉ là bỏ tiền ra mua đâu."

"Tất nhiên. Đấu giá chỉ là bình phong." Lâm Uyển Nhi hạ giọng. "Thiên Đạo Minh đang muốn dùng miếng ngọc này để câu một con cá lớn."

"Cá lớn?" Vô Kỵ nhíu mày.

"Huyết Sát Giáo." Uyển Nhi đáp gọn lỏn. "Bọn chúng cũng cần Tứ Tượng Linh Ngọc để giải phong ấn cho một thứ gì đó. Thiên Đạo Minh muốn dùng ngọc làm mồi nhử để tóm gọn đám cao thủ Huyết Sát Giáo đang ẩn nấp trong thành."

"Vậy chúng ta là gì? Ngư ông đắc lợi?"

"Hoặc là con tép riu bị nghiền nát giữa hai con cá lớn."

Vô Kỵ cười lớn, uống cạn chén rượu: "Ta thích làm tép riu có gai hơn. Nếu chúng muốn nuốt ta, ta sẽ chọc thủng họng chúng."

Đêm đó, Phong Vô Kỵ và Lâm Uyển Nhi thuê hai gian phòng trọ tồi tàn trong một con hẻm nhỏ để tránh gây chú ý. Tuy nhiên, Vô Kỵ không ngủ.

Hắn thay một bộ y phục dạ hành màu đen bó sát, dùng vải đen che mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng quắc. Hắn cẩn thận đặt Hắc Long Đao (vẫn nằm trong vỏ và bọc vải) ở lại phòng, chỉ mang theo thanh kiếm Thu Thủy bên hông.

"Đi đâu đấy?" Giọng Lâm Uyển Nhi vang lên từ phòng bên cạnh qua vách gỗ mỏng manh.

"Đi dạo mát chút thôi. Ngủ sớm đi, đừng chờ cửa."

Vô Kỵ khẽ cười, đẩy nhẹ cửa sổ, thân hình nhoáng lên một cái rồi biến mất vào màn đêm đen kịt. Mục tiêu của hắn: Tụ Bảo Các. Hắn cần thăm dò địa hình và hệ thống phòng thủ trước khi đại hội đấu giá bắt đầu.

Tụ Bảo Các về đêm rực rỡ ánh đèn lồng, canh phòng cẩn mật ba bước một trạm, năm bước một chốt. Tuy nhiên, với thân pháp quỷ mị được tôi luyện từ những lần chạy trốn ở Hắc Phong Lĩnh và sự hỗ trợ của Thanh Long chân khí, Vô Kỵ như một bóng ma lướt qua những mái nhà, nhẹ nhàng tránh né các toán tuần tra.

Hắn đáp xuống một góc khuất trên mái ngói của tòa lầu chính, nín thở quan sát. Bên dưới sân, Lôi Chấn đang đứng nói chuyện với một người đàn ông mặc áo choàng đen trùm kín đầu.

Vô Kỵ vận công vào tai để nghe lén.

".. Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?" Giọng Lôi Chấn vang lên, không còn vẻ hống hách mà đầy cung kính.

"Đã xong.'Huyết Dẫn Hương' đã được tẩm vào miếng ngọc. Chỉ cần kẻ mang dòng máu Thanh Long chạm vào, hắn sẽ trúng độc ngay lập tức, đồng thời vị trí của hắn sẽ bị lộ," người áo đen đáp lại, giọng nói khàn khàn như tiếng kim loại cọ xát.

Vô Kỵ giật mình, sống lưng lạnh toát. Huyết Dẫn Hương? Bọn chúng biết hắn sẽ đến! Đây là cái bẫy dành riêng cho hắn!

Người áo đen ngẩng đầu lên một chút, để lộ một góc khuôn mặt dưới ánh đèn lồng. Vô Kỵ suýt chút nữa thì kinh hô thành tiếng.

Trên cổ của gã áo đen có một hình xăm nhỏ màu đỏ: Một đầu lâu đang nhe nanh.

Đó là dấu hiệu của Huyết Sát Giáo!

"Thiên Đạo Minh cấu kết với Huyết Sát Giáo?" Vô Kỵ siết chặt tay nắm kiếm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Những gì Lâm Uyển Nhi nghi ngờ đã thành sự thật, thậm chí còn tồi tệ hơn. Không phải là xâm nhập, mà là hợp tác. Lôi Vạn Quân – Phó Minh chủ Thiên Đạo Minh, lại đang bắt tay với tà giáo!

Đột nhiên, gã áo đen quay phắt đầu lại, nhìn thẳng về phía mái nhà nơi Vô Kỵ đang ẩn nấp.

"Có chuột!"

Một luồng kình phong sắc bén xé toạc không khí, bắn thẳng về phía Vô Kỵ.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back