- Lực tay sai rồi thằng nhóc này! - Tiếng nói giận dữ của Dạ thúc vang vọng cả khu rừng.
Chú ý vào nơi phát ra giọng nói đó thì thấy Dạ Long đang đứng cùng với Trần Minh, mỗi người một cây mà chặt. Hễ Trần Minh làm sai là Dạ thúc lại gân cổ lên quát, thành ra tiếng quát vẫn chưa bao giờ dứt. Uyển Thanh cũng bị tiếng quát giận dữ này đánh thức dậy, cô bé nút tai lại đi ra sau nhà kiếm các loài động vật mà chơi cùng với chúng.
Dạ Long quả là một người hướng việc khó tinh, điều chỉnh Minh từ việc lực tay lực dậm chân đến cả điều chỉnh hơi thở nữa. Trần Minh cảm thấy vô cùng khó chịu rồi nhưng mà cậu đang ăn nhờ ở đậu nhà lão nên đành cắn răng chịu đựng mà thôi. Thôi thì để cho lão này hành một chút còn hơn là chạy linh tinh mà chết ở quỷ giới.
- Tốt lắm nhóc! - Dạ thúc tít mặt mỉm cười, hai tai nhọn hoắt vẫy vẫy tỏ vẻ ưng ý. -
Nhóc đã nắm được tiết tấu rồi đấy, tiếp theo là đến khả năng điều chỉnh hướng lưỡi rìu. Cái gì? Vẻ mặt đó là sao? Tiếp tục đi, đến tối rồi nghỉ.
Trần Minh còn không được tỏ ý bất mãn với lão, lão còn nạt không cho cậu ăn cơm tối. Vẻ nho nhã chậm chạp vừa rồi đã biến mất mà thay vào đó là vẻ mặt của một người hướng việc cực kỳ nghiêm túc. Cậu cứ bị lão hành cho một trận tơi tả đến tận buổi trưa, đến trưa thì cậu đã kiệt sức rồi mà ngã vật ra đất.
- Nào nào, mới chỉ là khởi động mà thôi. - Dạ Long nhìn vào gương mặt thiếu sức sống của cậu mà nói. - Dậy xong vào ăn cơm đi chàng trai.
Dạ Long thấy cậu không nhúc nhích cũng không dậy nổi liền nắm lấy cổ chân cậu mà nhấc cả người cậu lên, xong vắt lên vai mà đi vào trong nhà. Bị xách lên bất chợt nên Trần Minh có vẻ khá hoảng, cậu quơ chân quơ tay nhưng Dạ thúc vẫn xách cậu như không có gì. Ông xách cậu đến một cái bàn đá, trên đó đã bày sẵn đủ loại thịt nướng và cả rau củ quả cùng với gương mặt tươi cười của Uyển Thanh. Nhìn Uyển Thanh ngây thơ đáng yêu nấu được cả bàn ăn ngon thế này ai nghĩ cô ấy hai trăm tuổi chứ.
- Cha cùng anh vào ăn cơm đi. - Uyển Thanh nói.
- Được rồi con gái. - Dạ thúc cười nói.
Trần Minh cũng đã uể oải mà bò lên ghế đá, với lấy một miếng thịt mà ăn ngấu nghiến. Thịt ở thế giới này thật sự là vô cùng đặc biệt, ăn vào không chỉ giúp hồi phục thể lực đã thế hương vị khiến cho người ta không thể ngừng ăn được. Lát sau, Trần Minh ôm chiếc bụng to bự của mình ngồi thư giãn trên chiếc ghế đá.
- Ngồi nghỉ một lúc xong đi làm việc tiếp. - Dạ Long nói, vẫn đang ăn một cách từ tốn.
- Cái gì? Bóc lột sức lao động à.
- Hả? Cậu định ăn không ngồi rồi ở nhà tôi à! Tập trung vào mà làm đi.
Minh cũng chỉ đành thở dài bất lực, ít nhất thì ở đây cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Trước khi hiểu hơn về quỷ giới này thì cậu không thể liều lĩnh ra ngoài được. Mà lạ lùng thêm một chuyện nữa là, trong nhà của Dạ thúc không có lấy nổi một quyển sách hay thông tin nào nói về quỷ giới. Thật sự là quá khó hiểu đi! Càng không nói rằng ngoài việc gặp hai cha con nhà này thì cậu chẳng gặp được một quỷ nhân da xanh tai nhọn nào khác nữa cả.
Nghỉ ngơi một lúc cậu lại uể oải cầm chiếc rìu đến rừng cây và chặt. Các cây ở quỷ giới này thật sự là vô cùng khó chặt nếu chặt theo phong cách người bình thường. Nhưng sử dụng những điều mà Dạ thúc chỉ dạy thì lại rất khác, không chỉ dễ chặt mà còn vô cùng nhẹ nhàng. Bây giờ thì Dạ Long chỉ ngồi ở xã để theo dõi cách cậu chặt thôi vì bây giờ Trần Minh đã ít làm sai hơn rồi. Cậu chặt thêm được một lúc thì Dạ Long ra gọi cậu lại.
- Hôm nay chặt vậy là đủ để sưởi ấm rồi, bây giờ phải làm việc mới, vào trong nhà lấy hai cái xô và đi theo ta. - Dạ Long quay lưng đi, và dẫn Minh đi.
Hai người bước vào trong khu rừng, cậu cứ đi theo bóng lưng của Dạ Long. Nhìn cái bóng lưng gầy gò kia mà kết hợp với kẻ vừa chỉ dạy cậu tàn bạo thật đúng là không ăn nhập gì cả. Lúc cậu mải suy nghĩ thì cậu đã được Dạ Long dẫn đến một con thác lớn. Dòng nước từ trên cao chảy ào ào thẳng đứng xuống vết nứt lớn trong lòng đất.
- Công việc cần làm sẽ là lấy nước, nếu không buổi tối sẽ không có nước mà dùng.
- Hằng.. hằng ngày ông vẫn lấy nước ở cái thác này sao. - Minh nói và ngước lên nhìn con thác vĩ đại trước mặt.
- Tất nhiên là lấy ở đây sẽ cực kì khó khăn, việc của chúng ta là phải chạy lên thượng nguồn trên kia để lấy. - Dạ thúc nói. - Nhìn ta đây.
Dứt lời, Dạ Long dẫm chân chạy, bật nhảy theo một con đường đi lên thác. Ông dẫm mạnh để lại dấu chân, và ông đi đến đâu để lại dấu chân đến đấy. Lát sau ông quay lại với hai xô nước đầy trong tay.
- Một ngày khoảng tám xô này là đủ rồi, nhiệm vụ của cậu buổi xế chiều đấy. - Dạ thúc nói vẻ mặt tỉnh bơ. - Ngoài ra, lúc cậu bước đi hãy dẫm lên trên vết chân ta để lại mà đi, rõ chưa?
Minh vẫn chưa hết bàng hoàng khi nhìn thấy cái thân thủ nhanh nhẹn đó của Dạ thúc. Thật không thể tin nổi đây là bước chân của một người nhìn già khọm thế này. Lão nói xong rồi cũng dùng bộ pháp vừa rồi nhanh chóng mang hai xô về nhà. Chẳng mấy chốc sau, lại quay trở lại với hai cái xô không có nước trong tay.
- Nào, cậu làm thử ta xem. - Dạ Long vừa nói vừa cười mà đưa hai cái xô vào tay của Trần Minh.
Lại thêm một buổi tối vất vả, Trần Minh bị hành lên bờ xuống ruộng. Cậu cũng chỉ có thể nghiến răng làm theo mấy yêu cầu của Dạ thúc. Chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của quỷ giới sao!