Chương 5: Kế hoạch ám sát.
[BOOK]Theo cốt truyện vụ án xảy ra ở đảo Okinawa, Hòn đảo công chúa hiu quạnh. Lăng Tình Tuyết gõ nhẹ trán một cái. Long Hạo Thần lại chú ý nhiều hơn tới Hattori và Conan.
"Các em, là ai?" - Một giọng nữ xen vào. Cô gái với mái tóc đen dài và đôi mắt xanh xinh đẹp. Cô nói, giọng nhẹ nhàng, ấm áp.
Thiên thần! Suy nghĩ của những người nào đó.
"Học sinh Kunugigaoka." - Long Hạo Thần với dáng vẻ gợi đòn đáp. Lăng Tình Tuyết, Nagisa, Kayano, Chiba và Hayami hắc tuyến tập thể.
Thói này là học từ ai thế? Bệnh xà tinh của Ryo à? Lăng Tình Tuyết quát thầm, cô đẩy nhẹ vai Kayano, ý bảo cô ấy đi trả lời. Bản thân quay ra ông chồng mình nói: "Thân ái, còn phát bệnh nữa là em sẽ cho anh xuống biển chơi với cá mập nha!"
Giọng nói thân thiện, nụ cười ôn hòa, thế mà lại khiến cho người ta sợ đến rởn gai ốc. Long Hạo Thần lập tức cúi đầu, ánh mắt như thể nhận 1 vạn lần 'anh sai rồi'. Lăng Tình Tuyết lười chấp hắn, cô kéo Hayami lùi về gần mình. Kayano rất thân thiện đáp: "Chào mọi người, bọn em là học sinh của Kunugigaoka, trong lúc lặn biển liền bị đẩy đến đây."
Bên này trò chuyện ôn hòa, bên kia, Lăng Tình Tuyết lập tức chống tay ngồi xuống quan sát trời, nói: "Kế hoạch sắp bắt đầu rồi. Các cậu, quay về thôi."
"Rõ."
Cả sáu người chạy đến bên bờ biển. Lăng Tình Tuyết gọi bộ đàm một lát, khoảng nửa giờ sau, một chiếc tàu du lịch hạng sang đi tới: "Kìa, Kuroki, Nagisa, Akabane, Kayano, Chiba, Hayami."
Nakamura vẫy tay với họ. Chiếc thang được thả xuống, cả bốn người đi lên.
"Mọi người có muốn đi nhờ không?" - Nagisa hỏi. Hattori ánh mắt có chút đặc biệt, ngay sau đó được thay thế bởi một nụ cười, đáp: "Vậy sao, phiền mọi người quá."
Tiếp đó, thêm 7 người nữa lên tàu. Vì một số vấn đề, nên nhóm 7 người lên tàu sau đã được sắp xếp cho ăn tại căn phòng khác, theo yêu cầu của Akari.
"Lũ nhóc các ngươi chết đi." - Irina hét vang trời.
"Bitch-sensei, bọn em nói sự thật mà!"
"Phải đó Bitch-sensei, đúng mà."
Đầu sỏ Maehara chạy trước, tiếp sau là bè đảng của cậu ta, và một vị nữ sát thủ xinh đẹp gào thét điên cuồng: "Là Jelavich, Vich, Vich, chứ không phải là Bitch. Ah, lũ nhóc đáng ghét."
Trong phòng ăn chính vẫn rất vui nhộn.
"Haiz, mệt quá mà!" - Muramatsu than thở. Sugaya vỗ mạnh vào vai cậu ta một cái.
"Koro-sensei, hôm nay, bọn em sẽ giết được thầy." - Nakamura hùng hổ nói.
"Nufufufu, thầy rất mong chờ." - Koro-sensei mặt cháy nắng đen sì, cười tự tin.
"THẦY ĐEN QUÁ!" - 3E đồng lòng.
"Mà răng cũng đen luôn là sao?"
"Thầy đen lắm sao." - Koro-sensei sống chết hỏi lại.
"Bọn em còn không biết đâu là mặt thầy nữa."
Và thế là..
"Không sao, thầy còn có cái này." -Koro-sensei tự hào cười phớ lớ, rồi tách da, lột da. Toàn bộ đều trở lại với vẻ vàng choé, không còn là bạch tuộc cháy nữa. Kurahashi lên tiếng: "A, cái đó chỉ được một tháng một lần thôi mà."
"Phải, rất thích hợp để sử dụng trong những trường hợp đặc biệt như thế này." - Koro-sensei vô cùng vui vẻ.
Okano nhấn mạnh: "Một tháng một lần thôi đấy."
"Ừ, rất phù hợp.." - Koro-sensei đang phớ lớ chợt khựng lại, mặt tối đi, chảy mồ hôi, nhìn xuống tấm da đen thùi lùi: "ÁAA.."
Lớp E nhìn biểu cảm của vị giáo viên nào đó mà hắc tuyến tập thể, lòng thắc mắc. Tên ngốc. Và tại sao đến giờ tụi mình vẫn chưa giết được tên ngốc này! Bất mãn!
Lăng Tình Tuyết dùng xong bữa tối liền lên boong tàu nghe điện thoại. Long Hạo Thần cũng chạy tới bồi cô.
"Cha, là con đây ạ!"
(Aki, chuyện bên đó sao rồi)
"Dạ, con đã giải quyết ổn thỏa. Tối nay con sẽ gặp họ để đàm phán."
(Được nhớ chú ý sắp xếp cho tốt, quan tâm tới thân thể mình nhiều chút)
"Vâng, cha, con đã biết. Mẹ có ở đó không ạ?"
(Mẹ con đang bận mua sắm)
"Được rồi, cha hỏi thăm mẹ giúp con. Tạm biệt và chúc cha mẹ một kì nghỉ vui vẻ."
Lăng Tình Tuyết cúp máy ngay sau đó. Cô nói với Long Hạo Thần: "Lát nữa em phải đi đàm phán, kế hoạch ám sát của mọi người e là em không thể tham gia. Anh cứ lo liệu, có lẽ em sẽ ở lại bên đó một đêm."
"Ừm, em cẩn thận." - Long Hạo Thần ngoan ngoãn đáp, cúi người chỉnh lại áo choàng bị gió thổi tung, rồi ôm cô gái nhỏ vào lòng, đầu hạ xuống hõm cổ cô: "Chú ý chăm sóc mình."
"Ừ."
Trong góc, một nhóm hóng hớt kèm theo hai vị khách đặc biệt lén lút quan sát:
"Oa, nhìn họ đẹp đôi quá."
"Không ngờ Karma lại có vẻ mặt này."
"Ái tình quả nhiên là đáng sợ."
"Cơ mà công nhận Akari và Karma rất đẹp đôi."
"Ừ, tuấn nam mĩ nữ, quá hợp rồi!"
Tiếng bàn tán khe khẽ hòa cùng âm thanh gió biển nhẹ nhàng. Thổi tung tất cả cùng bay lên vô tận. Đọng lại phía dưới là một loạt những âm điệu đăng đẵng, tiếng bắn tung của những giọt nước, mê li tới động lòng.
Bình yên làm sao! Từ bao giờ, cuộc sống bình yên lại trở nên vô cùng xa xỉ. Ma Thánh giao tranh cũng đã hơn 3 vạn năm, mỗi một người trong Chung Cực vũ trụ đều run rẩy khi nhớ lại. Ký ức vô cùng chân thực tươi mới, chỉ như ngày hôm qua. Ba vạn năm rồi, bao giờ bình yên mới trở lại.
Ánh trăng đâm thủng qua những làn mây rọi chiếu xuống mặt biển lấp lánh màu đen vô tận. Tìm kiếm, hi vọng trong hắc ám! Gian nan chỉ mới bắt đầu.
Sau khi trở về Okinawa, nhóm người Conan tự trở về khách sạn đang ở. Lớp E chuẩn bị kế hoạch của mình. Lăng Tình Tuyết được người đón đi ngay lập tức, cô chỉ kịp tạm biệt mọi người.
Căn chòi nhỏ dựng trên biển. Bên trong là một chiếc TV và vài băng ghế.
(Sự hối lộ của ông ta đã thất bại)
"THẤT BẠI." - Koro-sensei kinh hoàng hét, mặt đỏ lên như trái cà chua: "Nhóm Maehara, thầy đã nói là không được tiết lộ rồi mà."
"Thời buổi này một que kem không bịt miệng được ai đâu!"
(Chúng tôi có cả một đoạn phim dài một tiếng về những điều xấu hổ của sinh vật này)
"MỘT GIỜ Á!" -Koro-sensei hét lên.
Một giờ sau..
"Thầy chết rồi, thầy chết rồi! Nếu những điều này lộ ra thì làm sao mà thầy sống đây." - Koro-sensei mặt xám ngoét chết dí trên ghế, miệng lẩm nhẩm như tụng kinh.
"Và sau khi xem đoạn phim này, thầy có nhận ra điều gì không?" - Terasaka đắc ý nói.
"Ào." - Tiếng nước khe khẽ. Thủy triều!
"Bị xấu hổ, bị ướt, có lẽ thầy đã yếu đi rồi nhỉ, như đã hứa, không được né." - Nakamura hết sức vui vẻ, đứng bên cạnh cô là 7 người đạt điểm tuyệt đối, tay cầm súng, mặt cao ngạo vô cùng.
"Pằng, Pằng.. Phụt"
Vài tiếng súng vang lên, bắn nát 7 cái xúc tu của Koro-sensei biến chúng thành mảnh vụn.
"Rầm."
"Chiến dịch bắt đầu, bắt đầu đếm!" - Ritsu nhanh chóng làm việc.
Căn chòi nhỏ lập tức bung ra, mười mấy người cùng nhau dùng Flyboard tạo thành một cái lồng thủy lực.
"Koro-sensei sẽ bị yếu khi thay đổi môi trường."
Và vì thầy nhạy cảm với những đòn tấn công trực diện, nên..
"Bắt đầu bắt, mục tiêu, 1m quanh Koro-sensei."
Bọn mình sẽ không nhắm vào thầy. Thay vào đó, bọn mình sẽ chặt đường thoát của thầy ấy!
Và, dứt điểm, phụ thuộc vào hai người ấy..
CHIBA VÀ HAYAMI!
Trên bờ là hình nhân của họ mặc đồ và có mùi của họ, chiếc lồng thủy lực đã giúp tạo ra một vị trí bắn tỉa mới!
Tất cả, phụ thuộc vào hai người đó!
"Pụp."
"Pụp."
Hai viên đạn BB bay đến, lao thẳng về phía Koro-sensei khiến thầy không kịp trở tay.
Có thể làm đến mức này..
"RẦM, OÀNH." - Vụ nổ tia chớp màu vàng đẩy toàn bộ mọi người xuống nước. Lần này không giống với trước đây.
"Mọi người cẩn thận, hắn ta có khản năng tái sinh đấy!" - Karasuma hô hào, yêu cầu quan sát kĩ lưỡng.
Mặt biển lăn tăn sủi bọt khiến ai cũng đưa mắt nhìn. Một quả cầu nổi lên!
"Phu.. tưởng là chết chứ."
"CÁU QUÁI GÌ ĐÂY!" - Bùng nổ tập thể!
"Đây là một kỹ năng khác của thầy, dạng phòng thủ tuyệt đối!"
Koro-sensei bắt đầu giải thích về hình dạng của mình, cách thức hoạt đồng và những điều phiền phức.
".. thầy sợ nhất là bị ném lên tên lửa, đưa ra ngoài vũ trụ! Nhưng thầy đã tìm hiểu, không một loại tên lửa nào trên trái đất có khản năng bay ra ngoài không gian trước 24 giờ cả!"
Ông ta thắng rồi, một kỹ năng được giấu kỹ tới bây giờ.
"Tưởng gì, cục này đập là bể chứ gì!" - Terasaka bắt đầu cầm cái gì đó đập đập!
"Nufufufu, có nổ bom nguyên tử bên cạnh thì nó cũng không xi nhê gì đâu!" - Koro-sensei đắc ý vô cùng.
"Thế à!" -Long Hạo Thần mỉa mai: "Vậy thì.."
"Á.. Karma, dừng lại, thầy không có tay để che mắt lại, dừng lại ngay!"
"Xin lỗi, em sẽ che mắt thầy bằng nó nhé

"
"Á. Aaaaaaa."
"Có ai đó tìm cho tôi một ông già bẩn thỉu, để tôi ném cục này vào quần lót ổng!" - Long Hạo Thần tiếp tục nhây!
Tập thể câm nín! Akari Kuroki thân, làm ơn kéo tên điên này về giùm!
"Giờ thì muốn làm gì ổng cũng được nhỉ."
"Khoản này Karma là giỏi nhất đấy!"
Mọi người quay trở lại khách sạn, ai cũng có vẻ mệt mỏi và thất vọng. Nhất là Chiba và Hayami. Karasuma bắt đầu báo cáo tình hình.
Nagisa nhận ra, sự mệt mỏi của mọi người có chút lạ, liền phát hiện ra, tất cả dường như đã nhiễm một loại bệnh gì đó. Ngay lập tức một cuộc gọi uy hiếp, ép buộc hai người nhỏ nhất giao ra Koro-sensei và đổi lấy thuốc giải!
Sau một vài phút bàn bạc, đội giải cứu lên dường.
Khách sạn Meloria à! Tên này dường như gặp qua rồi, nhưng, thuộc quyền của nhà Akabane không có nó!
"Karma, làm sao vậy?" - Isogai tốt bụng hỏi.
"À không sao!" -Long Hạo Thần đáp, cất đi dòng suy nghĩ của mình.
Cả nhóm quyết định leo lên vách núi và thâm nhập từ cửa sau khách sạn.
"Đây là sơ đồ thiết kế và lộ trình của chúng ta, các cậu có 1p để ghi nhớ sơ bộ." - Ritsu làm rất tốt nhiệm vụ của mình.
Cái kiểu thiết kế này, sao mà, giống với..
"Đi thôi." - Karasuma lên tiếng.
Khi tất cả đã tập trung ở một góc cầu thang thoát hiểm.
"Có bảo vệ kìa!"
"Đen sì luôn á!"
Cốt truyện đảo lộn, một việc đã xảy ra. Một vài viên bảo vệ cùng nhân viên khách sạn và quản lý chỉnh thề chạy xuống trước cửa, dàn sẵn hai hàng. Khoảng 10 phút sau, tiếng cửa chính bật mở.
"Tiểu thư Kuroki."
Lăng Tình Tuyết trong bộ lễ phục màu tím than điểm những ngôi sao đá quý lấp lánh bước vào trong, trên tay cô là chiếc điện thoại cặp phiên bản mới nhất, giày cao gót màu trắng, trong suốt như thủy tinh. Đặc biệt là mái tóc vàng óng được uốn xoăn thành từng lọn vắt chéo một bên, cài thêm một chiếc kẹp giữ tóc đơn giản màu bạc.
Trên người cô không có mấy trang sức, lại khiến cho khí chất được nâng lên vài phần. Lăng Tình Tuyết lướt nhẹ trên thảm đỏ, gật đầu với quản lý và nhân viên. Bước được vài bước nữa, cô chợt dừng lại: "Quản lý, phiền ngài giúp tôi làm 30 thẻ đặc biệt đưa chúng đến phòng tôi, đồng thời chuẩn bị thêm giúp tôi hai phòng VIP ở tầng cao nhất, cảm ơn."
Nói rồi, cô xoay người rời đi, quản lý nhanh nhẹn đi chuẩn bị, không sai một ly, bộ dáng chạy trối chết vội vã vô cùng.
"Đó là Kuroki-san đúng không?"
"Karma, vị hôn thê Akari nhà cậu sao lại ở đây?"
"Cô ấy đẹp quá!"
"Khí chất kinh khủng luôn."
Long Hạo Thần nghe lời tán thưởng về vợ yêu nhà mình mà nở hết cả mũi, vợ nhà mình vừa đẹp vừa giỏi! Nhưng tại sao cô ấy lại ở đây?
Tiếp theo đó, cốt truyện lại tiếp diễn, mọi người nhờ có Irina mà thuận lợi đi lên tầng trên.
Bên này, Lăng Tình Tuyết được vệ sĩ dẫn thẳng đến phòng ăn riêng, nơi mà giao dịch của cô sẽ được thực hiện.
"Chào ngài Mihaki."
"Tiểu thư Kuroki."
Sonju Mihaki, ông trùm vật liệu và bất động sản của Nhật Bản ở thế giới này, và con người đó chỉ vừa tròn 22 tuổi.
"Ngài Mihaki, tôi muốn vào thẳng vấn đề luôn."
"Tôi rất thích những người thẳng thắn như tiểu thư, mời."
Lăng Tình Tuyết trình bày sơ bộ về dự án của gia đình cô.
"Như ngài đã biết, dự án xây dựng khu vui chơi của công ti Karasuma là do chúng tôi rót vốn vào, trên cương vị là quản lý dự án, tôi muốn hợp tác với bên quý vị để có thể sử dụng được những vật dụng tốt nhất, hợp đồng này sẽ mở ra cho sự hợp tác lâu dài của chúng tôi và quý công ty. Mức giá ngài cứ tùy tiện cho tôi một cái."
"Tiểu thư nhà Kuroki rất có phong phạm của cha mẹ cô năm đó, rất hào sảng. Mức giá tôi cho cô là 150 triệu yên, cô thấy sao?"
"Tốt cho tôi quá, thành giao."
"Sảng khoái."
Hợp đồng nhanh chóng kí kết, hai bên thảo luận điều khoản, thêm bớt bổ sung và ký xuống.
"Không biết tôi có thể mời tiểu thư đây một bữa tối chứ?"
"Rất hân hạnh, nhưng tôi còn có chút việc, hẹn ngài lần sau vậy."
Lăng Tình Tuyết nói rồi rời đi, ánh mắt lãnh đạm có chút rực rỡ lên.