Thạch Sanh Diễn Nghĩa - Cửu Long

Discussion in 'Truyện Drop' started by Cửu Long, Oct 18, 2021.

  1. Cửu Long

    Messages:
    16
    Hồi 10:

    Sí Điểu đốt nhang thỉnh đạo hữu.

    Song Tinh hạ sơn báo thù xưa.


    "Hồi 10"
    Thạch Sanh dẫn Trình Minh chạy về dinh, lúc kiểm điểm binh mã thấy chỉ còn một ngàn hai trăm người. Trình Minh nước mắt chảy dài, khóc rống lên, vào trướng ra mắt Lý Thông xin lĩnh tội.

    Lý Thông khuyên rằng:

    - Lỗi này không phải do tướng quân, là do tôi sơ suất. Không nghĩ con yêu kia tự thân ra trận. Tướng quân chém được đầu tiên phong tướng địch, như vậy là lập công rồi đâu có tội tình chi, bây giờ hãy về nghỉ ngơi dưỡng sức đi.

    Nói rồi sai người vào dìu đỡ. Trình Minh nén đau thương, lạy tạ ơn rồi lui ra khỏi trướng.

    Nguyễn Bặc đứng ra tâu:

    - Bẩm quân sư, phía bên địch có yêu quái lãnh binh. Sao quân sư không thỉnh tiên thần hạ phàm mà bắt nó?

    Lý Thông thở dài, đáp:

    - Tiên thần dĩ nhiên bắt được, nhưng họ sợ nhiễm máu hung vật không thể quay về trời. Nên chẳng vị tiên thần nào giúp chúng ta đâu, có đi chăng nữa cũng chỉ trấn áp một phen. Nay tôi thỉnh Ngũ Lôi Chân Quân hạ phàm, dùng Lưới Thiên Lôi bủa vây trấn áp Kim Sí Điểu. Khiến nó không dám tung thần thông nữa. Các tướng có thể yên lòng.

    Chư tướng đều mừng rỡ, nói:

    - Nếu được vậy thì hay quá.

    Lý Thông lại nói:

    - Con yêu kia dựa vào thần thông, chứ tài cán thực ra chẳng có chi. Nó thua trận này tất mang lòng căm hận, tối nay ắt mang binh sang cướp trại. Bây giờ các vị hãy an theo lệnh của tôi mà làm theo.

    Nói rồi lệnh cho Nguyễn Bặc lĩnh một vạn binh mã mai phục mé tả, gần Cửu Noãn Sơn. Thạch Sanh dẫn bảy ngàn trọng giáp kỵ, mai phục bên hữu. Trịnh Tú cầm một vạn quân mai phục xung quanh, Trình Minh dẫn thêm một vạn vòng qua chiếm trại địch. Còn trại bên mình thì để trống, cho mấy tên lính lâu la canh giữ, phía trên đèn đuốc đốt sáng trưng, lại lấy rơm bện thành người nộm bỏ trong dinh. Các tướng lĩnh mệnh vào trướng nai nịt hẳn hòi, đợi trời chập tối liền lĩnh binh mà đi. Người thì ngậm tăm, ngựa tháo nhạc, buộc mõm.

    Nói về Kim Sí Điểu bị thiên lôi bủa đánh, trong lòng kinh sợ không dám thi triển thần thông nữa, chạy tuốt về dinh. Trong bụng nó hận lắm, nổi trống họp chư tướng lại, bàn rằng:

    - Phía bên quân của Đinh Bộ Lĩnh có quân sư tài phép thông thần, mời tiên nhân hạ phàm trấn áp ta. Vì thế nên không giở thần thông được, đành so tài binh pháp với nó một phen. Vậy tối nay ta định mang quân sang cướp trại, chiếm lại tiên cơ. Nó mới thắng trận đầu, ắt mở tiệc khao thưởng ba quân. Chúng ta nhân đó mà đánh một trận, ắt dành thắng lợi.

    Nói rồi lệnh Lý Tùng mở kho lương thảo, khao binh lính ăn uống no đủ. Đợi đến canh ba liền dẫn quân đi. Lý Tùng dẫn ba ngàn kỵ binh nhẹ, chạy trước do thám. Quả nhiên thấy trại của Lý Thông đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, bên trong người ngựa nhan nhản. Bèn đem chuyện đó thuật lại.

    Kim Sí Điểu nghe vậy thì hăm hở, cho tướng tiên phong là Trần Công dẫn một vạn quân đi trước. Bản thân thì dẫn theo đại quân theo sau. Quân của Sí Điểu đến cách trại Lý Thông chừng bốn trăm trượng thì phát một tiếng pháo, đại quân ùa đến công trại, ùn ùn như thác đổ.

    Nào ngờ Lý Thông đã đoán được điều này, trước trại cho đào hào sâu, phía dưới cắm chông nhọn. Quân tiên phong của Trần Công sa hầm, người ngựa chết không biết đếm bao nhiêu cho hết. Kim Sí Điểu cả kinh, nghĩ bụng:

    - Quân sư bọn này cũng thật có tài. Dựng thành hạ trại chắc chắn như vậy!

    Nghĩ vậy, bèn phất cờ ra lệnh:

    - Trung quân dẫm lên xác mà xông vào đánh tiếp.

    Tiên phong một vạn quân chết gần hết, nhưng lại lấp kín hào. Trung quân dẫm lên xác đồng bạn mà ùa vào công trại. Nhưng khi đại quân xông vào rồi thì không thấy một ai, xung quanh chỉ toàn người nộm bằng rơm. Kim Sí Điểu hoảng sợ đến tái mét mặt mày, hét lên:

    - Trúng kế rồi, mau thu binh.

    Nhưng chậm một bước, phía bên ngoài truyền đến ba tiếng pháo hiệu, quân của Lý Thông từ ba hướng ùa vào đánh nhầu. Đại quân Kim Sí Điểu tan rã, không có chỗ trốn tránh. Phía trong trại chất đầy người nộm bằng rơm, quân Lý Thông bắn lửa vào làm cháy sáng rực cả một vùng. Đại quân Sí Điểu hơn một nửa chết vì bị lửa thiêu. Nửa còn lại thì bị trọng giáp kỵ binh đạp thành thịt vụn.

    Bấy giờ Lý Tùng dẫn hai quân binh phía sau tiếp ứng, thấy trại địch ba phía lửa động tưng bừng, còn tưởng là quân mình đánh trại thành công. Đang lúc hăm hở thì thấy một đạo quân hướng chỗ này xông đến. Dẫn đầu là một vị tướng trẻ tuổi, đầu đội mão kim loan, tay cầm long thương, cưỡi ngựa kim ô. Lý Tùng kinh nghi, hét lớn:

    - Vị tướng quân kia là ở xứ nào? Sao không xưng rõ tên họ? Có biết bổn tướng quân là ai không mà dám mang quân đến đây?

    Người kia chính là Nguyễn Bặc, nghe vậy liền giơ thương nạt:

    - Ta là Nguyễn Bặc, vâng lệnh quân sư đến lấy đầu Lý Tùng nhà ngươi!

    Nói rồi giục ngựa lên đánh. Lý Tùng cả giận giơ đao đón đỡ. Hai tướng đánh được chừng mấy chục hiệp, Lý Tùng đánh không lại, giục ngựa bỏ chạy. Nguyễn Bặc đuổi theo đâm một thương thủng bụng, rồi thừa thắng dẫn một vạn quân tràn vào đánh nhầu. Quân binh Lý Tùng tuy đông gấp đôi, nhưng mất đi chủ soái nên thua chạy tan tác. Nguyễn Bặc cho quân tràn lên đuổi giết, không để lại tù binh.

    Nhắc tới Kim Sí Điểu biết mình bị trúng kế, nhưng còn chưa kịp cho lui binh thì bên ngoài nổi lên ba tràng pháo hiệu. Rồi có ba nhánh quân từ ba phía tràn vào chém giết. Sí Điểu cả kinh, toan hóa thành chân thân nhưng phía trên trời lại nổi tiếng sấm vang rền. Kim Sí Điểu sợ quá, không dám biến thân nữa, vội hội họp cùng với chư tướng phá vòng vây, hướng phía Tây mà chạy.

    Vừa chạy được một lúc, chợt thấy phía xa có một toán quân kỵ ùn ùn lao đến. Cầm đầu là một vị tướng trẻ tuổi, tay cầm đại đao, chính là Thạch Sanh.

    Thạch Sanh vừa tới liền giơ đao lên trỏ về phía địch, quát rằng:

    - Kim Sí Điểu ở đâu? Ta vâng mệnh quân sư, đợi ngươi ở đây đã lâu! Có dám cùng ta đối chiến một phen hay chăng?

    Kim Sí Điểu cả sợ, nếu là bình thường nó có thể thi triển thân thông giết chết quân địch dễ như lấy đồ trong túi. Nhưng bây giờ chư thần đang ở trên mây dòm ngó, nó chỉ cần giở phép sẽ bị thiên lôi bủa đánh. Tuy Tiên Thần không dám đánh chết, nhưng nó chịu quá nhiều thương tích sẽ ảnh hưởng đến con đường tu hành sau này.

    Thạch Sanh thấy đối phương không đáp, liền truyền lệnh cho kỵ binh xông lên. Bảy ngàn trọng giáp kỵ tuy số lượng không nhiều, nhưng lợi thế ở việc phục kích. Bên địch lại không biết ta có bao nhiêu quân. Hơn nữa mới bị phục kích một trận, Kim Sí Điểu trong lòng đã mang sợ hãi. Vội truyền lệnh thâu quân chạy về hướng Nam, không dám ứng chiến.

    Chạy được tầm khoảng năm dặm lúc đó mới thoát khỏi truy binh của Thạch Sanh. Kim Sí Điểu cho kiểm điểm lại binh mã thì chỉ còn lại ba vạn quân. Lúc đấy không thấy Lý Tùng đâu, Sí Điểu giận hỏi:

    - Tên Lý Tùng kia đâu? Tại sao lúc ta bị địch vây khốn thì nó không mang quân đến cứu?

    Chợt có tên thám báo chạy về tâu:

    - Bẩm đại tiên, Lý tướng quân bị Nguyễn Bặc phục kích, đã tử trận. Hai vạn quân không sống một ai.

    Kim Sí Điểu cả giận, nhưng không biết nên làm sao cho phải, bèn lệnh thâu quân về trại. Nhưng khi về đến nơi thì thấy phía trên trại đã đổi cờ, lại có quân binh đóng giữ. Một vị tướng trẻ từ trong phi ngựa xông ra, vung thương nạt lớn:

    - Yêu quái kia, trại này có Trình Minh ta chiếm giữ. Có bản lãnh cùng ta ứng chiến một trận hay sao?

    Kim Sí Điểu biết mình lại bị trúng kế Lý Thông. Nhưng nó không có thần thông đấu không lại, đành cho quân đi đường vòng về thành Bình Kiều. Lúc về đến thành thì binh chỉ còn chưa đến hai vạn.

    Than ôi! Tám vạn quân, chỉ trong vòng một đêm chết đến hơn sáu vạn. Dụng binh cầm quân như Kim Sí Điểu quả là tiền nhân không ai sánh kịp!

    Lúc đấy Ngô Xương Xí đang ngồi trong điện, nghe quân vào báo liền dẫn văn võ bá quan ra ngoài đón tiếp, lại hỏi thăm tình hình chiến sự. Kim Sí Điểu thua trận, khi bị hỏi đến thì mặt mày sượng trân, gượng gạo đáp rằng:

    - Tôi bị trúng kế không thành của quân sư bên nó. Quân binh thiệt hại non nửa.

    Ngô Xương Xí nghe tới, trong bụng giận lắm. Nhưng ngại Kim Sí Điểu có phép thuật lợi hại nên không dám quát mắng, chỉ hỏi:

    - Sao đại tiên không thi triển thần thông mà tiêu diệt bọn nó?

    Sí Điểu đáp:

    - Bẩm đại nhân, quân sư nó thỉnh Ngũ Lôi Chân Quân hạ phàm, tôi hễ cứ giở thần thông là bị Ngũ Lôi oanh đỉnh. Nên mới xảy ra cớ sự như vậy.

    Ngô Xương Xí buồn rầu, nói:

    - Đinh Bộ Lĩnh có quân sư tài ba như vậy. Ta làm sao thắng cho được? Nên truyền lệnh ba quân cởi áo giáp, hướng phương Bắc quy hàng thì hơn.

    Kim Sí Điểu nghe thế, biết ý là Xương Xí khinh thường mình, cả giận nói:

    - Xin đại nhân yên tâm. Tôi chỉ bị nó thỉnh tiên thần, thâu hồi thân thông. Chứ nếu đem binh dời khỏi đây ắt tiên thần quản không được. Đến lúc đó nó có tài cán cao đi chăng nữa cũng làm sao đánh lại tôi?

    Ngô Xương Xí cười gằn rồi nói rằng:

    - Ối thôi, toan mưu gì định kế chi, số mình biết người. Đại tiên là người chốn cao sơn, đâu nên hơn cùng đối thủ làm gì, mà làm cho hao binh tổn tướng của ta.

    Kim Sí Điểu nghe nói đỏ mặt tía tai, thẹn thùng chẳng xiết, tâu rằng:

    - Đại nhân! Xin chớ ưu phiền, tôi cùng quân sư bên nó có thù giết huynh sâu như biển, tuy tài dụng binh của tôi không bằng nó, nay để tôi thỉnh một vị đồng đạo, đặng cùng nó định bề cao thấp.

    Nói rồi hối quân dọn bày hương án, Sí Điểu châm lửa đốt hương, nhắm Bạch Long sơn cúi lạy, khói hương nghi ngút, bay bổng trên không, thẳng tới núi Bạch Long Vĩ.

    Nói về núi Bạch Long Vĩ thuộc xứ Đông, Hải Dương, có một con tinh ngư xà dài hơn năm mươi trượng, chân nhiều như chân rết. Nó tu hành trải qua ngàn năm thành đại yêu, luyện được thần thông, lấy tên là Lục Ngư Tinh.

    Hôm đó, Lục Ngư Tinh đang nằm trong động thì thấy có hương khói bay vào, nó tiếp lấy đầu khói kê nơi mũi ngửi, rồi rõ biết sự tình thì giận lắm tự nhủ rằng:

    - Chân Long hộ mệnh, quả nhiên truyền nhân của Lạc Long Quân vẫn còn ở thế gian. Sư tôn của ta chết về tay Lạc Long Quân. Nay ta phải giết truyền nhân của y để bào cừu mới được.

    Nghĩ rồi hóa thành chân thân, bay bổng lên tít tầng trời hướng tới núi Tản Viên. Ở núi Tản Viên, vùng Lỗ Khước Thôn cũng có một con Hồ Yêu, tu luyện năm ngàn năm thành tiên, lấy tên là Bạch Y Man.

    Lục Ngư Tinh bay tới đỉnh núi, chụm môi huýt sáo làm hiệu. Một cô gái áo trắng không biết ở đâu chợt hiện ra, Lục Ngư Tinh nói:

    - Y Man đạo hữu, truyền nhân của Lạc Long Quân đã hiện thế ở nhân gian. Sư đệ Kim Sí Điểu của tôi đánh không lại nó nên đốt hương cầu cứu. Vậy nên tôi định hạ sơn giúp y một phen. Nhân tiện đi qua nơi đây nên báo cho đạo hữu một tiếng. Thù xưa hận cũ cũng nên chấm dứt rồi!

    Y Man mắt phượng trừng lên, giận nói:

    - Một ngàn năm trước Lạc Long Quân đánh nát của ta yêu thân, lại trấn áp dưới Kim Ngưu Tự chín trăm năm. Thù này không báo còn sống sao được!

    Nói rồi cũng hóa thành một con hồ yêu chín đuôi, hướng thành Bình Kiều mà bay tới. Giây phút bay tới cổng thành, hai yêu đứng trên trời cao hóa thành hình người rồi mới hạ xuống. Quân lính trên thành hoảng hốt, hỏi xem là ai. Lục Ngư Tinh đáp:

    - Phiền người vào báo giùm, hai chúng tôi ứng lệnh Kim Sí Điểu tới đây trợ giúp.

    Quân nhân lật đật chạy vào thông báo. Ngô Xương Xí nói:

    - Không biết hai vị này là người thế nào?

    Kim Sí Điểu nghi ngờ, hỏi quân binh miêu tả lại từng người, nghe xong mới cả mừng nói rằng:

    - Người đạo huynh của tôi đó cai quản mấy vùng cửa biển, thần thông lợi hại vô bì. Người ta vẫn gọi là Lục chân nhân. Còn vị đi cùng kia là được huynh tôi mời đến, gọi là Bạch tiên tử. Người này có thù với Thạch Sanh nên mới chịu hạ sơn giúp đỡ.

    - Quả nhiên tiên nhân đến đây, hãy truyền mở cửa dinh, bổn quân phải đích thân nghinh tiếp.

    Nói rồi Kim Sí Điểu cùng Ngô Xương Xí dẫn văn võ bá quan ra đến cửa dinh rước Lục Ngư Tinh, Bạch Y Man vào trong đại trướng mời ngồi. Xương Xí xem kỹ hai người, thấy Y Man thiệt là nữ nhân xinh đẹp, mặt mày sáng tựa trăng sao, quả là đúng với câu "Lưng ong, mắt phượng mày ngài. Cổ cao ba ngấn kém ai trong đời".

    Còn Lục Ngư Tinh thì mặt hồng như son, râu trắng bồng bềnh, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

    Ngư Tinh hỏi Kim Sí Điểu:

    - Hiền đệ truyền lời ấy với ta có là thật hay chăng?

    Kim Sí Điểu buồn bực đáp:

    - Tên Thạch Sanh kia quấn bùa chú vào đại đao. Dùng nó chém chết nhị sư huynh, yêu khí hẵng còn lưu lại trên đao. Đệ giở thần thông muốn thâu phục hắn, nhưng quân sư phía bên kia thỉnh Ngũ Lôi Chân Quân hạ phàm trấn áp. Cực chẳng em phải đốt hương thỉnh cầu huynh trưởng đến giúp sức cùng em, xin anh có ra tài phép gì giúp em trả thù.

    Lục Ngư Tinh gật đầu nói:

    - Anh đã hạ sơn thì quyết ý giúp em rồi. Nhân tiện đi qua núi Tản Viên mời thêm được Bạch đạo hữu. Nay nơi này đã bị tiên thần dòm ngó, chúng ta không tiện giở trò. Vậy nên em hãy khuyên Ngô quân lùi binh về Hoan Châu. Vừa tiện đường chiêu mộ binh lính, anh lại giở phép che giấu Thiên Nhãn (Mắt trời) khiến cho quân sư bên nó không thỉnh tiên thần được.

    Kim Sí Điểu nghe thế mừng khôn xiết, lạy ta rồi đi ngay.
     
  2. Cửu Long

    Messages:
    16
    Hồi 11:

    Ham lập công, Nguyễn Bặc sa vây.

    Bủa lưới câu, Lục Tinh bày trận
    .

    "Hồi 11"
    Nhắc tới chuyện Kim Sí Điểu khuyên Ngô Xương Xí rút quân về Hoan Châu. Ngô Xương Xí không ưng, bảo rằng:

    - Thành này ta hối quân xây dựng, trú đóng cũng được mấy năm rồi. Cơ nghiệp này chẳng lẽ giờ lại bỏ đi?

    Kim Sí Điểu nói:

    - Đại nhân chớ vì tiếc bỏ mà lỡ chuyện đại sự. Nay huynh tôi là Lục chân nhân đã hạ sơn giúp đỡ. Ngặt nỗi quanh vùng này Tiên Thần đã ngó chừng nên không dám giở thần thông mà trái Thiên ý. Nếu đại nhân theo lời dời binh về Hoan Châu. Lục chân nhân ắt trổ tài, bày trận pháp che giấu Thiên Nhãn. Khiến quân sư bên nó không địch lại được!

    Ngô Xương Xí thấy nhãn thần Sí Điểu ra chiều hăm dọa, trong bụng thở dài, nghĩ:

    - Ôi thôi, ta đã trót leo lên lưng cọp. Bây giờ xuống sao cho đặng? Nếu không làm theo lời nó thì mạng ta ắt phải nguy trong sớm chiều.

    Nghĩ vậy bèn nói:

    - Thôi, vậy mọi chuyện nhờ cả vào đại tiên.

    Kim Sí Điểu nghe thế, mặt mày hăm hở, nói cảm tạ rồi lui ra khỏi điện, đem chuyện kể lại với Lục Ngư Tinh.

    Lục Ngư Tinh cười khẩy, nói:

    - Ngô Xương Xí thế đã tận. Nay ta lợi dụng danh tiếng của nó mà chiêu binh, cốt sao phải bắt cho được cái tên truyền nhân của Lạc Long Quân. Báo mối thù xưa!

    Nói rồi lệnh cho ba quân thu dọn đồ đạc, nhằm hướng Hoan Châu mà lui binh. Lại để cho xa giá của Ngô Xương Xí, cùng quan văn đi trước. Hậu quân thì theo sau. Binh của Ngô Xương Xí sau lần bại trận vừa rồi chỉ chừa lại gần ba vạn. Lục Ngư Tinh bèn phong Lý Thạc em của Lý Tùng làm tả trung lang tướng, dẫn năm ngàn khinh kỵ mai phục bên bờ sông Mau Giếng, gần cầu Bằng. Còn Trần Cung dẫn hai vạn quân mai phục xung quanh. Lại dặn với chư tướng rằng:

    - Quân của Đinh Bộ Lĩnh vừa thắng một trận lớn, ắt thừa thế mà tiến công. Ta đã sớm truyền lệnh phao tin rằng sẽ lui binh về Hoan Châu. Bên nó mà biết tất sẽ mang quân đuổi giết. Nay ta đã cho ba quân mai phục gần cầu Bằng, đợi cho đại quân của Đinh Bộ Lĩnh qua cầu rồi thì hẵng phát hiệu mà tràn lên đánh. Binh của nó công thủ hai mặt dĩ nhiên phải rối loạn hàng ngũ. Lúc đó hãy hối quân bắt lấy thằng tướng tiên phong của địch. Ta đã có kế liệu sau!

    Chư tướng đều nhận lệnh, theo đó mà làm.

    Nói về bên trại của Lý Thông. Sau trận thắng lớn vừa rồi liền truyền lệnh mở tiệc khao thưởng ba quân. Lại cho quân thám báo chạy về đưa tin thắng trận. Đinh Bộ Lĩnh hay tin, trong lòng mừng khôn xiết. Bèn cho quan văn là Đỗ Hiếu viết một bài hịch văn đưa đến cổ vũ tinh thần ba quân.

    Hịch văn đưa đến, Lý Thông ngay giữa tiệc rượu đọc lên cho mọi người cùng nghe. Ai nấy nghe xong thì mặt mày đỏ bừng, sĩ khí cao ngất trời. Lúc đấy Nguyễn Bặc đứng ra thưa:

    - Bẩm Quân sư, bên Ngô Xương Xí thua một trận nặng. Sao không thừa thế mà mang binh tiến công. Hốt gọn một mẻ?

    Lý Thông thu hồi hịch văn, nói:

    - Binh pháp có câu: Địch cùng đường chớ đuổi. Tuy Ngô Xương Xí thiệt hại gần sáu vạn nhân mã. Nhưng trong thành của nó cũng giữ lại hơn một vạn thủ thành, cộng thêm tàn quân nữa. Ước chừng cũng phải ba vạn quân. Nếu ta nhân lúc này mà công thành chiếm trại thì địch mất ngàn, binh ta cũng tổn tám trăm. Không phải là lựa chọn tốt!

    Nguyễn Bặc trong lòng không phục, nhưng ngoài miệng vẫn không nói gì. Đợi tiệc rượu tan, ai về trướng nấy. Nguyễn Bặc mới đem chuyện này bàn với Lê Hoàn.

    Lê Hoàn bảo:

    - Quân sư nói đúng đấy, bên địch có yêu quái biết phép thần thông. Nếu ta cố đánh ắt hao binh tổn tướng, không lợi cho đại nghiệp sau này của chủ công.

    Nguyễn Bặc giận, hừ một tiếng, nói:

    - Tôi xem ông như anh em kết nghĩa, nay mới chịu thua một keo mà ông đã đứng về phía hai anh em nó rồi. Để đó mà xem, tôi thể nào cũng phải bắt được Ngô Xương Xí.

    Nói rồi phẩy áo đi ra khỏi trướng.

    Đêm hôm ấy, Nguyễn Bặc triệu tập thân tín của mình là Nguyễn Đinh lại. Nói rằng:

    - Lý Thông cơ mưu hơn người, sợ ta lập công lớn tranh giành với hắn trước chủ công nên không cho ta truy bắt Ngô Xương Xí. Theo như ta xem, thế của Ngô Xương Xí đã tận. Không bắt bây giờ đợi nó rút về Hoan Châu thể nào cũng chiêu binh mãi mã. Đến lúc đó bắt được thì bội phần khó khăn. Nay nhân lúc nó mới thua trận to, tinh thần ba quân hao tổn. Ngươi triệu tập binh mã dưới trướng theo ta lập công một phen. Tới lúc đó trước mặt chủ công thể nào cũng có phần ngươi.

    Nguyễn Đinh nghe xong thì mừng rơn, lạy tạ rồi đáp:

    - Tiểu nhân lập tức đi ngay. Nay tướng quân có một vạn binh tòng quyền. Không biết có đủ dùng hay chăng?

    Nguyễn Bặc trầm ngâm một hồi, đáp:

    - Chỉ ba vạn tàn binh, một vạn chắc đủ dùng rồi.

    Nói rồi truyền cho Nguyễn Đinh binh phù, ra ngoài điểm tập binh mã. Đợi tới canh hai thì dẫn một vạn binh lẻn đi. Lúc đấy Lý Thông cùng Thạch Sanh đang ngủ trong trướng. Nghe tiếng người ngựa nhốn nháo thì bật dậy, hỏi xem lính gác coi có chuyện gì.

    Tên lính thưa:

    - Bẩm, Nguyễn Bặc tướng quân triệu tập binh mã nhằm hướng Nam mà đi, không biết có chuyện gì.

    Lý Thông giật thót, bật thốt lên:

    - Thôi chết rồi! Nguyễn Bặc tướng quân nguy mất.

    Thạch Sanh cả kinh, hỏi tên lính:

    - Nguyễn Bặc tướng quân đi được bao lâu rồi?

    Tên lính hốt hoảng, thưa:

    - Nguyễn Bặc tướng quân dùng binh phù triệu tập binh lính dưới trướng, đã đi được khoảng tầm nửa nén hương rồi.

    Lý Thông nghe thế cả giận, nói:

    - Nguyễn Bặc tính tình thật nóng nảy. Y không biết đó là lâm vào mưu kế của địch hay sao?

    Thạch Sanh nói:

    - Hay là để đệ đi cản lại?

    Lý Thông gật đầu, nói:

    - Đệ cầm lệnh kỳ của ta, dùng mọi biện pháp cản Nguyễn Bặc tướng quân lại.. Nếu như.. Nguyễn Bặc gặp chuyện chẳng may thì hãy quay về báo tin cho huynh biết. Nhất định không được đơn độc xông vào trận địch. Yêu quái bên kia không đơn giản như Chằn Tinh đâu!

    Thạch Sanh gật đầu, nhận lấy lệnh kỳ rồi nhảy tót lên ngựa phóng đi như bay.

    Còn nói tới Nguyễn Bặc, dẫn binh mã chạy xuyên suốt, dọc đường không có động tĩnh gì. Khi binh tới sông Mau Giếng thì thấy cờ xí quân Ngô vứt dưới đất nhan nhản. Nguyễn Bặc cười ha hả, nói:

    - Nhìn mà xem, binh của Ngô Xương Xí nản chí vứt cả cờ soái như thế này đây.

    Nói rồi truyện lệnh cho quân leo lên cầu Bằng mà sang sông. Binh của Nguyễn Bặc vừa bước được một nửa sang cầu thì một hồi còi dài vang lên. Trước mặt có hơn năm ngàn khinh kỵ ùa ra. Một vị tướng trẻ cầm liêm đao, bước ra quát:

    - Kẻ tới là ai? Mau xưng tên họ?

    Nguyễn Bặc thấy có binh mã đón đường, liền biết mình trúng kế phục kích mất rồi. Trong bụng nghĩ thầm:

    - Ngô Xương Xí cho quân mai phục nơi đây, hẳn là biết ta sẽ cho quân sang cầu. Bây giờ quân mới chỉ sang được một nửa. Nếu như kẻ địch mai phục cả trước và sau thì thế quân ta hỏng mất. Ta phải nghĩ cách kéo dài thời gian cho binh qua hết cầu đã rồi hẵng tính!

    Nghĩ vậy, Nguyễn Bặc giơ thương, đáp:

    - Tại hạ Nguyễn Bặc..

    Lời chưa nói xong thì người kia đã quát:

    - Thì ra là tên cẩu tặc nhà ngươi! Lý Tùng anh ta chết dưới mâu của ngươi. Nay ta Lý Thạc đến để báo thù đây.

    Nói rồi tế đao, giục ngựa xông lên đánh. Nguyễn Bặc cũng vác thương ra cự lại. Hai ngựa giao nhau, chưa được mười hiệp thì Lý Thạc bị Nguyễn Bặc đâm một mâu thủng bụng. Nguyễn Bặc ghìm cương ngựa, thét lớn một tiếng. Tiếng thét như sấm động, quân binh Lý Thạc bị dọa sợ, vội giật thây chủ soái mà bỏ chạy. Nguyễn Bặc cho quân tràn lên chém giết.

    Lúc đó Lục Ngư Tinh đang đứng trên núi Nưa, thấy Nguyễn Bặc xông vào quân Ngô tựa như Hổ lạc đàn Dê, không khỏi tấm tắc khen tài, nói:

    - Kẻ này có tướng hùng dũng, sau này ắt thành nghiệp đại tướng. Ta mà bắt gã thì thể nào tên quân sư bên kia cũng phải tới cứu. Khi đó hốt trọn một mẻ chẳng phải dễ dàng lắm ru?

    Nghĩ rồi Lục Ngư Tinh phất cờ hiệu, quân mai phục bốn phía ùa ra như nước lũ. Bao vây một vạn quân của Nguyễn Bặc vào trong. Quân Nguyễn Bặc vốn mới chỉ sang sông được một nửa, lại bị giáp công cả trước sau, thật là liệu bề khó mà địch nổi.

    Chợt thấy có bốn vị tướng cầm binh khí xông vào trận địa, không nói không rằng liền lao lên đánh với Nguyễn Bặc. Năm người quần nhau được chừng hai mươi hồi thì lại nghe một tiếng còi dài. Bốn người nọ nghe thấy liền vứt hết binh khí, quày ngựa bỏ chạy. Nguyễn Bặc cả giận, giục ngựa rượt theo. Nhưng quân nhà Ngô bao vây đông nghịt, chèn hết lối đi, Nguyễn Bặc không sao đuổi kịp được, đành huơ giáo đánh nhầu với quân lính.

    Đánh được thêm một hồi, chẳng biết từ đâu lại xông ra bốn người khác. Bốn người này cũng chẳng nói chẳng rằng liền tế đao xông vào đánh. Nguyễn Bặc bị trước sau tám người quần ẩu, sức lực đã sớm kiệt, đâm bậy một mâu rồi bỏ chạy. Nhưng vừa quay lại thì thấy một đôi móng vuốt sắc bén như đao chộp tới. Nguyễn Bặc cả kinh, té nhào xuống ngựa. Quân Ngô hô hoán rồi chạy tới bắt trói lấy.

    Lục Ngư Tinh hóa thành chân thân, cười nói:

    - Ấy chà, vị tướng trẻ tuổi kia quả là bậc hùng dũng, mau xưng rõ tên họ cho bổn tọa biết.

    Nguyễn Bặc bị móng sắc quắp vao vai đau quá, nhưng gã nhẫn nhịn, nạt lớn:

    - Yêu vật to gan, bổn tướng họ Nguyễn, tên Bặc. Ngươi dùng phép thần thông bắt thì có tài cán chi mà huênh hoang quá lắm!

    Lục Ngư Tinh cười ha hả, mặc kệ cho Nguyễn Bặc chửi bới thậm tệ ra làm sao cũng không thèm để ý, đoạn quay qua nói với bộ tướng rằng:

    - Tên này quả là dũng tướng trên đời hiếm gặp. Bọn bay phải trói y thật chặt, nhốt vào chiến xa mà đi trước. Quân sư bên kia ắt hẳn giờ này đã biết tin và cho người tới tiếp viện. Vùng này tiên thần đang ngó chừng nên ta không phải đối thủ của chúng. Sau khi đi thì nhớ cho người phá cầu, kẻo truy binh đuổi kịp.

    Nói rồi hóa thành một đạo bạch quang bay tít lên trời. Đám quân binh nhận lệnh, dùng thừng trâu trói Nguyễn Bặc vào sau một cỗ chiến xa. Lại dùng búa lớn phá cầu Bằng.

    Khi Thạch Sanh chạy tới nơi thì mọi sự đã xong. Vội quày ngựa về báo cho Lý Thông biết.

    Lý Thông được tin, nổi trống họp mặt chư tướng kể lại mọi chuyện. Lê Hoàn nghe Nguyễn Bặc bị quân Ngô bắt, lòng đau khôn xiết. Quỳ lạy, khóc mà nói:

    - Nguyễn Bặc tướng quân vì ham lập công nên lâm vào nguy khốn. Cầu xin quân sư nể tình đều là người dưới trướng chủ công mà cứu huynh đệ tôi một phen. Lê Hoàn này nguyện dùng mạng mình báo đáp.

    Lý Thông thở dài, thầm nghĩ:

    - Nếu ta dẫn binh ra khỏi vùng đất này tiên thần không quản được, mà Yêu quái bên kia thì lắm thần thông. Mạo hiểm mà cứu người thì thể nào cũng lâm vào mưu kế địch nhân. Nhưng nếu không cứu thì lòng quân tan rã.. Không những thế còn liên lụy đến thanh danh của Đinh Bộ Lĩnh. Quả thật là tiến thối lưỡng nan.

    Nhưng tình cảnh bây giờ không cứu cũng không được, nghĩ vậy hắn quay qua nói:

    - Lê tướng quân an lòng, cứ để tôi nghĩ cách.

    Nói rồi truyền lệnh ba quân cảnh giới, lại gửi mật thư về cho Đinh Bộ Lĩnh.

    Nói về Lục Ngư Tinh bay về Hoan Châu hội họp cùng Kim Sí Điểu và Bạch Y Man. Rồi ra mắt Ngô Xương Xí, tâu rằng:

    - Nhờ có hồng phúc của đại nhân, tôi đây đã bắt được một viên đại tướng của Đinh Bộ Lĩnh.

    Ngô Xương Xí đang ủ rũ, nghe xong thì mừng rơn, hỏi:

    - Không biết kẻ mà tiên sinh bắt được là ai?

    Lục Ngư Tinh đáp:

    - Là một trong Giao Châu thất hùng. Người này họ Nguyễn, tên Bặc. Quả là một tên dũng tướng trên đời khó gặp.

    Ngô Xương Xí trong bụng vừa mừng vừa sợ, vội hỏi:

    - Quân sư bên nó lợi hại như thế, nếu bắt được đại tướng thì thể nào cũng cất quân tới cứu. Lúc đó phải biết làm sao?

    Lục Ngư Tinh đáp:

    - Xin đại nhân yên tâm. Quân sư nó chỉ giỏi thỉnh thần tiên hạ phàm giúp đỡ. Chứ so tài thực sự thì cho nó có mọc thêm mười cái chân nữa cũng chắc gì là đối thủ của tôi. Nay tôi muốn trổ tài cho đại nhân xem, bày một cái hung trận ở phía Tây Bắc che giấu Thiên Nhãn, khiến tiên thần không dám hạ phàm vùng Hoan Châu. Đến lúc đó quân sư nó tới thì cũng chẳng làm gì được.

    Ngô Xương Xí rất mừng, dạy quân mang lệnh tiễn cho Lục Ngư Tinh, lại hỏi rằng:

    - Không biết tiên sinh định bày trận gì? Có cần bổn quân giúp đỡ gì chăng?

    Lục Ngư Tinh nhận lệnh kỳ, cười đáp:

    - Trận tôi muốn bày có tên là "Tứ Hung Tượng Trận". Xin đại nhân hãy chọn một vùng đất trống phía Tây Bắc, cho quân cất một cái đài cao, mặt đài hướng phía Bắc. Xung quanh đài đào hào sâu cắm chông nhọn, bốn phía quanh đài dựng cờ lớn, vẽ hình tứ đại hung thú Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ làm vật áp trận. Và chọn ba sáu người thật gan dạ, đầu để xõa tóc, giả dạng quỷ thần cầm gươm đứng canh. Chuẩn bị xong thì nhốt Nguyễn Bặc vào đó.

    - Cách một dặm về phía Đông pháp đài thì ngài hãy cho người lập một tòa cửa ghi "Hãm Tiên Môn". Cửa này phải dùng sắt mà làm, cao bảy thước tám, trên cửa treo một sợi xích. Trước của đào một cái hầm, hầm ấy dựng một cây cờ, trên cờ vẽ hình Đào Ngột, trong hầm đựng kim sa. Lại sai người dùng chín mươi tên tử tù, giết rồi chôn hai bên cửa. Sí Điểu hiền đệ lãnh binh mã trấn thủ nơi đó, hễ binh địch sa trận Kim Sa thì phất cờ nổi gió, chẳng được trái lệnh.

    Ngô Xương Xí hỏi:

    Đào Ngột hình dáng như thế nào, tôi làm sao biết được?

    Lục Ngư Tinh nói:

    Tây Hoang có giống thú dáng to như hổ, lông dài hai thước, chân hùm mặt người, đuôi dài một trượng tám thước, nhiễu loạn Tây hoang, tên là Đào Ngột.

    Đoạn lại nói tiếp:

    Phía Bắc cũng lập tòa cửa như thế tên là "Trảm Tiên Môn", nhưng phía trên treo bửu kiếm cùng kim chung, phía dưới chôn vàng bạc, ngọc quý. Cho người giết chín mươi con dê, chín mươi đứa trẻ, sau lại dùng chín mươi người cắt tay, gọt mặt, móc mắt chia đều rồi chôn hai bên cửa. Cửa này cắm cờ vẽ hình hung thú, nó thân dê mặt người, mắt nằm dưới nách, răng hổ móng người, tiếng như hài nhi, gọi là Thao Thiết. Xin Ngô quân phái một vị tướng lãnh binh trấn thủ, binh địch vào trận phất cờ. Chẳng được trái lệnh.

    - Cửa phía Nam phải làm bằng gỗ, cao thấp tùy ý, gọi là "Triệt Tiên Môn", phía dưới thì bày trận địa lôi. Cửa này xin ngài cho người giết chín mươi con chó, cũng một vị hiền thần trong triều chôn ngay trước cửa. Bên cạnh cũng cắm cờ vẽ hình Hỗn Độn, nó giống thú dáng như chó, lông dài, bốn chân, giống như gấu mà không có vuốt, có mắt mà không mở được, không thấy được, có tai mà không thể nghe, có bụng mà không có ngũ tạng. Cửa này Y Man đạo hữu lãnh binh canh giữ, binh địch sa trận ắt thịt nát xương tan, chỉ phòng hờ Tiên Thần tới giúp thì đạo hữu phất cờ. Chẳng luận Tiên Phàm đều phải tan hồn nát phách. Chẳng đặng trái lệnh.

    - Cửa còn lại ở phía Tây, gọi "Tru Tiên Môn". Trên cửa treo Thần Tiễn, dưới đất cắm trận chông. Dùng chín mươi người, cắt mũi, cắt tai chôn sống trước cửa, cắm cờ vẽ hình hung thú Cùng Kỳ, đó giống thú như hổ, có cánh, bay được. Cửa này để tôi trấn giữ là được.

    Ngô Xương Xí nghe tường thuật xong, trong lòng run lên, hỏi:

    - Chúng ta bày trận mà giết nhiều nhân mạng như vậy, quả là điều thương thiên hại lý.

    Lục Ngư Tinh cười khẩy, đáp:

    - Hung trận đương nhiên cần hung vật trấn áp. Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ được xưng làm "Tứ Đại Hung Thú". Tương truyền có thể thôn thiên phệ nguyệt. Dùng chúng nó làm áp trận có thể không những có thể che giấu Thiên Nhãn. Mà Thần Tiên thấy cũng e sợ, không dám hạ phàm. Còn nói như giết mấy người mà thôi, cần chi để ý quá lắm?

    Ngô Xương Xí nghe xong xương sống lạnh run, trong bụng không khỏi khiếp vía. Nhưng lỡ đưa lệnh kỳ cho Lục Ngư Tinh rồi nên cũng không thể rút lời được. Hơn nữa Lục Ngư Tinh có pháp thuật lợi hại, nếu phật ý hắn thì mạng ô hô ngay.
     
  3. Cửu Long

    Messages:
    16
    Hồi 12:

    Bày Trận Tứ Quỷ, Ngư Tinh Đệ Chiến Thơ.

    Lập Điện Lạc Thần, Y Man Thâu Hồn Phách.


    "Hồi 12"
    Ở Hoan Châu thời bấy giờ được chia làm bốn quận là Cửu Đức, Phố Dương, Việt Thường và Hoài Hoan.

    Lục Ngư Tinh cùng Ngô quân lui binh về quận Cửu Đức. Lại hối quân dọn một khu đất trống dùng để bày trận.

    Trận pháp vừa lên Tứ Đại Hung Thú hiện hình canh giữ bốn cổng Đông Tây Nam Bắc. Hắc phong ngập trời, nghịt mùi sát khí.

    Thế mới có thơ rằng:

    Bày trận tứ quỷ thật là hung

    Oán khí tung hoành nhiễu thương khung

    Mấy vị thần tiên vào trận ấy

    Rơi miệng quái thú nhập Sát cung.

    Ngô Xương Xí thấy trận pháp vừa thành, hung sát chi khí tỏa ra tứ phía, trong bụng không khỏi mừng khấp khởi, nói:

    - Nay nhờ ba vị đến đây giúp sức, chắc không bao lâu quân binh của Bộ Lĩnh sẽ bị phá. Dầu cho hắn có trăm binh ngàn tướng cũng không thể chống lại phép mầu.

    Kim Sí Điểu nói:

    Tôi xem quân binh của Đinh Bộ Lĩnh là cung tên, quân sư của tụi nó như mũi tên. Không trừ được hắn quả là mối họa cực lớn.

    Bạch Y Man đứng bên hừ nhẹ, đáp lời:

    - Ta coi Sí Điểu hiền đệ bị quân sư địch đánh dọa một phen khiếp vía. Chứ phàm nhân người trần mắt thịt, há có thể phá vỡ trận này.

    Lục Ngư Tinh nói:

    - Lời xưa có câu: Quân không tướng như rắn không đầu. Nếu có cơ hội cũng nên giết đi để trừ hậu hoạn.

    Bạch Y Man thấy hai người đã nói thế cũng không dám dấu tài, bèn nói:

    - Nếu hai người có ý đó, tôi đây có phép mọn giết riêng quân sư địch, làm cho quân binh nó sợ vỡ mật!

    Lục Ngư Tinh mừng rỡ, nói:

    - Nếu đạo hữu đã có tài thần thông như thế, còn không giở ra cho huynh đệ chúng ta chiêm ngưỡng?

    Bạch Y Man đáp:

    - Phép tôi được truyền từ Trung Thổ, chỉ cần lập một cái đài cao gọi là Lạc Thần Điện, trên đài để một bàn hương án, một bên dựng con bù nhìn bằng cỏ, trước bụng đề tên quân sư địch, ghi rõ ngày tháng năm sinh. Trên đầu con bù nhìn có treo ba ngọn Câu Hồn đăng, dưới chân thắp bảy ngọn Tróc Phách đăng. Mỗi ngày thắp đèn niệm chú ba lần. Đợi đủ bảy ngày thì hồn đăng dập tắt, đó cũng là lúc câu được hồn phách quân sư địch.

    Kim Sí Điểu quay qua hỏi:

    - Ngô Vương có biết hộ tịch của quân sư địch hay chăng?

    Ngô Xương Xí đáp:

    - Tôi với quân sư bên nó có thù giết cha, nào dám ngó lơ. Nó họ Lý, tên Thông. Sinh ngày mười lăm tháng chạp, năm Canh Tý.

    Bạch Y Man cười đáp:

    - Như vậy là đủ, các vị cứ coi tôi làm phép đây.

    Nói rồi hối quân lập đài, dọn án.

    - Bạch Y Man bước lên đài, xõa tóc cầm gươm, miệng niệm chú, đốt bùa. Cứ mỗi ngày làm phép ba lần như vậy, mãi cho đến khi Lý Thông chết mới thôi.

    Bấy giờ Lý Thông ngồi trong doanh trướng, bỗng thấy tâm huyết dâng trào, trong lòng hồi hộp, bứt rứt tâm thần, vội vàng lần tay đoán quẻ, biết được bên doanh địch có kẻ làm phép trù yểm mình. Không khỏi bàng hoàng, vội nổi trống họp mặt chư tướng.

    Khi chư tướng có mặt đông đủ, Lý Thông nói:

    - Bên doanh địch có đứa làm phép trù yểm ta, không quá bảy ngày ta ắt phải hồn xiêu phách lạc.

    Thạch Sanh nghe tới sợ quá đỗi, bước ra hằm hằm nói:

    - Xin quân sư cho ta lãnh quân binh, tới doanh địch mà phá cái phép này!

    Lý Thông gạt tay, nói:

    - Ta có có kế sách chu toàn, đệ không cần quá nóng nảy. Nay quân ta đến sát Hoan Châu, địch thể nào cũng gửi chiến thiếp. Ta nhìn hướng nam mây gió mịt mù, toàn mùi sát khí. Ắt hẳn bên nó bày hung trận bắt ta phá. Vậy nên..

    Lời chưa nói hết thì bên ngoài có người vào báo:

    - Địch quân cho người đem thơ đến.

    Lý Thông truyền mời vào.

    Quân binh vào trước trướng trình chiến thơ cho Lý Thông xem

    Trong thơ viết như sau:

    "Nguyên Soái Lục Ngư chân nhân đệ thơ cho Quân Sư Lý Thông được rõ.

    Lời xưa nói: Quân sử thần dĩ lễ, thần sự quân dĩ trung. Ngô Tiên hoàng trước dùng lễ đối đãi quần thần, mà chiếm được lòng trung của kẻ bầy tôi. Nay Ngô vương là dòng dõi tiên hoàng, đáng lý ra Đinh Bộ Lĩnh phải dập đầu bái tướng, phò vua giúp nước mới phải lẽ. Sao lại dấy binh làm phản, bốn bề chiến hỏa liên miên, khiến dân chúng lầm than. Nay ta thay Ngô Vương lập trận đồ, sai người đi hạ chiến thơ. Phải định ngày giao công cho biết ai thắng bại".

    Lý Thông xem rồi, đề sau chiến thơ rằng:

    - Ba ngày nữa sẽ phá trận

    Quân tốt về dâng thơ lại Lục Ngư Tinh xem rõ, truyền dọn tiệc đãi tướng khao binh, chờ đợi ba ngày sẽ cùng nhau ra sức.

    Phía bên doanh trại Lý Thông, chư tướng biết sau bảy ngày quân sư sẽ hồn lìa khỏi xác, tâm trạng không thể nào vui vẻ cho được. Nhìn món ăn bày trước mặt mà nuốt không trôi.

    Lê Hoàn nhịn không được, bước ra tâu:

    - Bẩm quân sư cho hay, phải chăng có đối pháp gì không? Bên nó có yêu vật quấy phá. Mất đi quân sư chúng tôi đánh sao được?

    Lý Thông cười nói:

    - Tướng quân yên tâm, tôi tự có đối pháp. Nay mệnh cho tướng quân lập một đài cao. Đài hướng phía Đông, trên cắm bốn ngọn cờ, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Quy. Trên đài phải chuẩn bị hương lễ đầy đủ, bên cạnh có gươm gỗ đào, phù chú, cùng một bát máu gà. Lại lệnh cho binh sĩ cởi giáp, cầm gươm đứng hầu xung quanh. Tôi sẽ có kế liệu sau!

    Lê Hoàn mừng rỡ, rời dinh truyền chỉ cụ bị những đồ ứng dụng sẵn sàng, và lập pháp đài cho chóng, rồi dẫn ba ngàn binh ra cửa đông cởi giáp cầm gươm đứng hầu.

    Lê Hoàn chuẩn bị đầy đủ, vào trướng báo với Lý Thông:

    - Pháp đài làm rồi, các việc đều đầy đủ, nên tôi phải vào mà thỉnh lệnh.

    Lý Thông gật đầu, đứng dậy rửa mặt, bước lên đài thành tâm đối hương, khấn vái trời đất, lạy đủ ba lần rồi đứng dậy. Đoạn cầm gươm gỗ, dùng máu gà vẽ bùa đốt lên, miệng niệm thơ:

    Hùng cứ châu Hoan đất một vùng,

    Vạn An thành lũy khói hương xông,

    Bốn phương Mai Đế lừng uy đức,

    Trăm trận Lý Đường phục võ công.

    Lam Thủy trăng in, tăm ngạc lặn,

    Hùng Sơn gió lặng, khói lang không.

    Đường đi cống vải từ đây dứt,

    Dân nước đời đời hưởng phúc chung.

    Lời vừa dứt, xảy thấy đất trời rung chuyển, hào quang lóe sáng, một vị tiên thần từ trên trời hạ xuống. Vị này mặt mày đen xì, đầu đội Mão Đâu Mâu, mình mặc giáp trụ Long lân, tay cầm một thanh Triều Dương Xán Kim Thương.

    Lý Thông vội quỳ xuống bái lạy, nói:

    - Hậu nhân Lý Thông bái kiến Mai Hắc Đế.

    Vị tôn thần này là Mai Hắc Đế, tên thật Mai Thúc Loan. Khi còn sống là người làng Hương Lãm, huyện Nam Đường. Từng khởi nghĩa chống lại nhà Đường, sau tự lập xưng Đế. Khi chết đi chân linh về trời, được phong làm Hắc Đế, cai quản một cõi Hoan Châu.

    Mai Hắc Đế tới trước đài, hỏi:

    - Không biết vị chân nhân này có chuyện gì mà triệu kiến ta?

    Lý Thông quỳ lạy, khóc ròng mà đáp:

    - Bẩm Hắc Đế, hậu nhân Lý Thông có lời cho hay. Tôi vốn là học trò của Thánh Chèm Lý Ông Trọng, nay tới phò tá Đinh Bộ Lĩnh. Nhà Ngô trước có Ngô Quyền yêu dân như con, quản lý việc nước đâu vào đấy, nhưng đời sau không biết học tập tiên hiền, chỉ lo tranh quyền đoạt vị khiến dân chúng lầm than. Nay bọn chúng dựa hơi tàn mà chống cự, mời yêu ma quỷ quái giúp đỡ. Bày một cái hung trận phía Nam, giết người chôn sống, thật quá đáng lắm. Nay hậu nhân có việc nhờ Hắc Đế đằng vân tới xem trận ấy là trận gì. Để hậu nhân còn liệu bề chống cự.

    Mai Hắc Đế gật đầu, nói:

    - Được, để ta đi xem.

    Nói rồi đằng vân lên trời, nhắm hướng Nam mà bay đi.

    Đợi Hắc Đế đi rồi, Lý Thông cho dọn hương án, bày biện đồ mới. Đoạn lại thắp hương lễ bái, nhằm phía Đông mà ngâm:

    Ngày xưa có thần Kim Quy

    Người cầm quy cách, khác chi khuôn vàng

    Hẳn là trí thức Văn Lang

    Giúp dân giúp nước không màng lợi danh

    Giúp vua xây dựng Loa thành

    Khiến bao ma lực tan tành khói sương

    Từ đây mở rộng biên cương

    Nỏ thiêng nghìn mũi là đường tương lai

    Chỗ quê ẩn tích hiền tài

    Rùa thiêng giấu vuốt không ngoài vàng son

    Luật trời hưng phế mất còn

    Còn dân còn trí cũng còn đường lên.

    Vừa dứt lời, một trận gió Đông nổi lên. Phía trước đài xuất hiện một lão già, đầu đội mão đuôi cá, mình mặc áo lam bào, lưng đeo mai rùa lớn, mắt xanh như biển, râu dài đến rốn, một tay cầm mộc trượng, một tay cầm nỏ thần, tiến tới trước đài nói:

    Không biết vị chân nhân này gọi ta có việc chi?

    Lý Thông đáp:

    - Bẩm thần Kim Qui, tôi là Lý Thông, học trò của Thành Chèm Lý Ông Trọng. Nay bị yêu nhân dùng phép trù yểm mà sắp toi mạng. Vì thế nên tôi gọi thần đến là có chuyện nhờ giúp!

    Thần Kim Quy nói:

    - Phép trù yểm là Tà đạo, xuất từ Trung thổ. Đất này là đất Nam Giao, yêu vật nào gan lớn như thế?

    Lý Thông đáp:

    - Nó là một con yêu hồ, đạo hạnh năm ngàn năm. Trước bị Long Quân trấn áp dưới núi Kim Ngưu Tự. Nay truyền nhân của Long Quân xuất thế. Nó giận chó đánh mèo mà trù yểm tôi. Xin nhờ thần giúp đỡ.

    Thần Kim Qui hỏi lại:

    - Ta giúp chân nhân thế nào được?

    Lý Thông đáp:

    - Năm đó nước Văn Lang, An Dương Vương được ngài tặng cho một cái móng vuốt làm nỏ thần, vì thế mà chấn nhiếp được ngoại bang. Sau An Dương Vương chủ quan mà mất nước, một đường chạy trốn tới Mộ Dạ. Bởi Mỵ Châu thả lông ngỗng làm dấu để Trọng Thuỷ tìm đường lần theo. An Dương Vương giận dữ chém con, sau khi hóa thần rồi lại hối không kịp. Nên lưu giữ cái áo Lông Ngỗng xem như kỷ niệm. Nay tôi muốn mượn ngài một cái móng tay chế cung thần, lại mượn thêm cái áo lông ngỗng làm bùa cứu mạng.

    Thần Kim Quy nói:

    - Áo Lông Ngỗng có thể bảo hộ hồn phách bất diệt, chân nhân muốn mượn có thể. Nhưng chân nhân muốn lấy ta móng vuốt thì ta khó mà đáp ứng.

    Lý Thông nói:

    - Xin ngài hay khoan từ chối, tôi có một người đệ kết nghĩa. Đang đứng ở kia, xin thần hẵng nhìn rồi lại nói.

    Nói rồi chỉ tay hướng Thạch Sanh.

    Thần Kim Qui nhìn sang, thấy Thạch Sanh toàn thân kim quang chói mắt, phía trên đỉnh đầu ngự một con chân long. Trong lòng không khỏi kinh hãi, nói:

    - Kẻ này là truyền nhân của Long Quân đấy ư?

    Đoạn quay qua nói:

    - Chân nhân đã có lời tôi nào dám không tuân theo. Một ngày sau chân nhân hãy tới cửa biển phía Đông, tìm lấy điện thờ của tôi. Móng vuốt cùng áo lông ngỗng sẽ chôn dưới bức tượng Rùa. Chân nhân cứ đào lên mà sử dụng. Áo Lông Ngỗng chân nhân dùng xong cứ cho người thả vào biển là được. Tôi ắt có cách thu về.

    Lý Thông nói lời cảm tạ. Thần Kim Quy gật đầu rồi thối lui.

    Thần Kim Quy vừa đi, Mai Hắc Đễ đã đằng vân trở về. Lý Thông hỏi trận pháp ra làm sao. Mai Hắc Đế đáp:

    - Hung trận này thật ghê gớm lắm, nó bày cái trận Tứ Hung. Dùng Hỗn Độn, Đào Ngột, Cùng Kỳ, Thao Thiết làm vật áp trận. Trận gồm bốn cửa, phía Đông có cửa sắt là Hãm Tiên Môn, trước cửa có hầm, trong hầm chứa Kim Sa, hễ người thường bước vào thì bị Kim Sa chôn sống, Tiên Thần bước vào thì bị Thiết Xích trói buộc. Sau bị Đào Ngột ăn tươi.

    - Phía Bắc có 'Trảm Tiên Môn ", trên treo bửu kiếm cùng một cái chuông, dưới chôn bạc vàng, ngọc quý. Người thường bước vào thì chuông đánh ba tiếng, chẳng luận khoẻ mạnh đến nhường nào cũng phải hôn mê té nhào xuống đất. Còn Tiên Thần bước vào thì bửu kiếm hiện linh, bay bổng trên không, chém đặng đầu người. Cho dù thân thể bất tử cũng bị Cùng Kỳ ăn tươi nuốt sống.

    - Phía Nam bày" Triệt Tiên Môn "trên có cờ đỏ, dưới có Địa Lôi. Người vào thì Địa Lôi nổ thịt nát xương tan, Tiên vào thì hồn phách lìa thân, bị Hỗn Độn thôn tánh.

    - Phía Tây bày" Tru Tiên Môn", trên cửa cắm mũi tên, dưới bày trận chông. Người sa trận chông đâm thủng trăm lỗ. Tiên sa trận bị mũi tên áp hồn. Chẳng luận tiên phàm đều vào bụng Thao Thiết.

    - Giữa trận có đài cao, xung quanh đào hào cắm chông. Quân binh xõa tóc cầm gươm đứng hầu. Ta thấy trong đài có chân linh Bạch Hổ tỏa sáng. Hẳn là vị tướng nào đang bị cầm giữ bên trong.

    Lý Thông cả giận, mắng:

    - Chân linh Bạch Hổ, hẳn là Nguyễn Bặc tướng quân. Yêu đạo này thật ác độc quá thay, bày trận Tứ Hung chôn người sống, trấn tiên linh. Ta không giết hắn thì sống sao cho đặng.
     
  4. Cửu Long

    Messages:
    16
    Hồi 13:

    Xông Trận Đồ, Thạch Sanh bỏ mạng.

    Phép Thông Linh, Lý Thông cầu Sơn Thánh.


    "Hồi 13"
    Ba ngày sau y như chiến thơ, Lý Thông nổi trống nhóm họp chư tướng, phát binh tới sát biên giới Cửu Đức. Quân sĩ hành quân nghiêm cẩn, giáo gươm chơm chởm, cờ xí phất phới, tiếng chân người vang dội cả một góc trời.

    Có thơ đề rằng:

    Rực rỡ cờ hồng tựa sóng xao

    Quân binh nghiêm chỉnh lộ anh hào

    Hoa Lư hào kiệt nơi chốn ấy

    Mặc sức tung hoành có làm sao?

    Bấy giờ bên trại địch, quân thám thính được tin vội về báo với Lục Ngư Tinh:

    - Lý Thông dẫn muôn binh tiến sát quận thành.

    Lục Ngư Tinh nói

    - Trước kia ta nghe Sí Điểu sư đệ bại về tay một kẻ phàm nhân, song chưa biết mặt kẻ đó, nay người đã kéo binh đến đây, để ta xem thử thế nào cho biết.

    Nói rồi hối quân dọn trại, nổi trống lệnh chư binh lên đường.

    Khi hai quân cách nhau độ một dặm, Lý Thông thấy binh Ngư Tinh nghiêm trang tề chỉnh, chắt miệng khen thầm:

    - Lục Ngư Tinh là yêu quái tu đạo, ta tưởng hắn chỉ biết phép thần thông. Chứ so tài dụng binh thua ta mấy bậc. Nay nhìn lối cầm binh nghiêm trang tề chỉnh như thế quả là bực tài cao.

    Khi ấy Lý Thông cho người phất cờ, lập trận Tứ Phương. Trận này đặt trọng binh nằm ở hai cánh, kỵ binh ở trung tâm dàn thành trận Phong Thỉ. Cung binh mé tả, hữu thành trận Nhạn Hành. Binh tướng có thứ lớp, trận đồ sắp đặt oai nghiêm.

    Lại có Thạch Sanh cầm đao dẫn đầu ba quân. Cánh hữu có Trình Minh, cánh tả có Cự Lạng. Còn lại Lê Hoàn, Lưu Cơ.. đồng bảo hộ Lý Thông đứng giữa trận.

    Lý Thông xem thấy Lục Ngư Tinh râu tóc bạc phơ, đầu đội mão cánh chuồn, mình khoác áo bát quái, lưng nịt đai ngọc, quả có đạo cốt tiên phong, liền giục ngựa tới nói:

    - Bên kia phải chăng là Lục Ngư chân nhân? Hậu bối Lý Thông hữu lễ. Tôi nghe chân nhân là người tu hành chốn non cao, sao không biết trọng lẽ phải? Hạ sơn giúp đỡ kẻ gian, khiến ba quân uổng mạng!

    Lục Ngư Tinh cười lớn, nói:

    - Thường nghe rằng: Hễ làm thần phản Vua thì mang tội bất trung. Trước Tiền Ngô Vương oai vang bốn bể, đến đời sau chẳng hề kém cạnh. Nay Ngô Vương, Ngô Sứ Quân là dòng dõi hoàng tộc, Đinh Hoàn (Tên huý của Đinh Bộ Lĩnh) chẳng kiêng quốc pháp. Chủ ta sai binh vấn tội, ngươi nghịch lại thiên oai, dám lãnh binh phản kháng, chẳng vị lòng trung. Dẫu bằm da xé thịt tội ấy chưa đền.

    Lý Thông nghe lời Ngư Tinh hùng hồn lắm, bụng tự nhủ: "Ta chẳng mắng hắn thì thôi, hắn lại dám lấy lòng trung ra mà dò xét. Nay ta miệng nở hoa sen một lần, xem hắn có đàng nào mà chối cãi."

    Nghĩ rồi trỏ tay hướng Ngư Tinh mà mắng rằng:

    - Ngô Xương Xí lỗi đạo, ám toán cậu ruột mình mà tranh ngôi hoàng thất, đấy là bất nhân. Chém đầu trung thần đấy là mang danh bất nghĩa. Nghe lời yêu ngôn, một trận đánh tổn thất sáu vạn quân binh, thêm cái bất tài. Thử xem trên đời này có bậc quân Vương nào kém đến thế chăng? Thôi, ta bảo ngươi rằng, số nhà Ngô vốn đã tận nay lại dựa nơi hiểm yếu mà chống lại thiên quân, nghịch lý ấy sao dung cho đặng. Còn chủ công nhà ta phước đức chói ngời, lẽ nào lập không hướng phần vinh hiển. Đấy là thuận theo lòng trời, thuận theo lòng người, phò người hiền mà diệt kẻ ác đó là chính lý. Còn ngươi vì thù xưa mà hạ sơn đấy là lấy chuyện công mà trả thù tư, lấy yêu thân đi quản chuyện quốc sách, đi nghịch với lý số trời đất, nên phải diệt vong. Ta khuyên một câu chân thật, nếu ngươi hiểu chuyện thì nên lui về núi ở ẩn, chớ ra can chuyện đất Nam nữa. Bằng không ta đánh một phát, bao năm tu hành trở về con số không!

    Lý Thông mắng một hơi dài thật hăng tiết, tướng sĩ phía sau máu nóng sôi sùng sục. Giơ binh khí nạt lớn:

    - Phò người hiền, diệt kẻ ác!

    Lục Ngư Tinh giận tím mặt, quát:

    - Được cái mồm mép dẻo quẹo, nay ta lập một cái trận ở phía Tây Bắc, trên có thiên la, dưới giăng địa võng. Nguyễn Bặc bị ta nhốt trong trận, ngươi có dám phá trận ứng cứu?

    Lý Thông cười khẩy, đáp:

    - Chỉ cái tiểu trận làm sao làm khó được ta. Nhưng ta đi rồi các ngươi dùng pháp thuật hại ta thì thế nào thoát được?

    Lục Ngư Tinh đáp:

    - Đừng quá khinh người, mặc dầu bọn ta là Bàng môn tả đạo, nhưng vẫn không bao giờ có hành động tiểu nhân như vậy. Đã mất công bày trận nỡ nào lại không có kẻ phá trận?

    Lý Thông nghĩ lát rồi cũng gật đầu ưng thuận.

    Hai bên kéo quân tới sát trận đồ, Lý Thông liền dắt Lê Hoàn, Thạch Sanh, Cự Lạng.. đồng thời đến xem trận.

    Bấy giờ Lục Ngư Tinh đứng ngoài cửa trận để xem thái độ của Lý Thông.

    Các tướng phò Lý Thông vào xem, thấy quả nhiên có bốn cổng, mỗi cổng đều treo một tấm bản để ba chữ:

    Hãm Tiên Môn

    Trảm Tiên Môn

    Triệt Tiên Môn

    Tru Tiên Môn

    Đợi đám người xem xong rồi, Lục Ngư Tinh hỏi:

    - Lý quân sư biết trận này không?

    Lý Thông đáp:

    - Trận này có gì đâu mà lạ, phương Tây có tứ thú gọi là Hỗn Độn, Đào Ngột, Cùng Kỳ, Thao Thiết. Trận này lấy bốn con đấy làm linh áp trận, gọi là Tứ Hung Tượng Trận. Phàm nhân vào thì tan xương nát thịt, Tiên Thần tới thì hồn xiêu phách tán.

    Lục Ngư Tinh cả kinh, nghĩ bụng: "Trận này ta học từ sư phụ, nay mới bày lần đầu. Nó đã biết rõ như thế, quả là bực thiên tài."

    Chỉ nghe, Lý Thông nói tiếp:

    - Bất quá hôm nay chúng ta hội quân chỉ để diện kiến nhau, không thích hợp phá trận. Ðợi chừng nào chuẩn bị đầy đủ, tôi sẽ đến phá.

    Lục Ngư Tinh nói:

    - Được, nhưng hạn chỉ có bảy ngày, nếu ngươi không phá được trận. Nguyễn Bặc tướng quân ở trong sẽ hồn về địa phủ. Dù có Bạch Hổ chân linh bảo hộ cũng chẳng tài nào thoát khỏi!

    Lý Thông gật đầu, đáp:

    - Đã thế, bây giờ xin giã biệt.

    Dứt lời, Lý Thông dẫn chư tướng về dinh.

    Lý Thông về dinh ngồi ôm đầu buồn bã, Lê Hoàn thấy vậy bước đến hỏi:

    - Khi nãy quân sư xem trận ấy thế nào?

    Lý Thông nói:

    - Trận ấy tôi chỉ nghe Hắc Đế thuật lại, chứ hôm nay đi xem mới thấy nó bao trùm một phương, sát khí thao thiên, tôi chưa từng nghe tới bao giờ.

    Lê Hoàn nói:

    - Sao quân sư nói với chúng nó là ngài đã rõ hết, và hẹn ngày phá trận.

    Lý Thông nói:

    - Tuy không biết, song ta không thể để mất sĩ khí ba quân được.

    Lê Hoàn nghe vậy chỉ biết ngồi lặng thinh.

    Lý Thông ngồi cau mày rầu rĩ.

    Giữa lúc ấy có quân binh vào báo:

    - Bẩm quân sư, Thạch Đốc Quân dẫn ba ngàn binh mã xông tới trận địch.

    Lý Thông nghe thế giật nảy mình, quát:

    - Tụi bay sao không cản lại?

    Tên quân binh thưa:

    - Đốc quân sức lực hơn người, ai cản lại đều bị đánh hết.

    Lý Thông cả giận, đập bàn mắng lớn:

    - Binh phù ở tay ta, Đốc Quân làm sao điểm quân cho được? Ngươi sao dám xàm ngôn xao động ba quân!

    Nói rồi thét tả hữu lôi ra chém.

    Lê Hoàn vội đứng ra can, nói:

    - Xin quân sư bình tĩnh, kẻ cầm quân tâm trí phải lặng yên như nước, khi hỗn loạn mới nhìn thấu sự việc. Cứ để tôi cho thám báo đi trước dò xét đã.

    Nói rồi sai người cấp tốc đi tra xét.

    Quân thám báo chạy đi, xong trở về báo:

    - Bẩm chư vị tướng quân, Thạch Đốc Quân đã xông vào trận địch. Chúng tôi ở ngoài không nhìn thấy chi hết, sống chết không rõ.

    Lý Thông nghe thế bụm miệng nôn ra một cục máu tươi ngay giữa sảnh đường, chư tướng hoảng quá phải chạy tới dìu đỡ.

    Lý Thông nhìn trời mà than rằng:

    - Đệ ơi là đệ ơi, chúng ta từng thề sống chết có nhau. Nay đệ sa hung trận, huynh đây sống sao cho đặng. Để huynh chết quách đi cho xong!

    Nói rồi toan đập đầu vào cột. Chư tướng phải nói kéo mãi Lý Thông mới chịu thôi.

    Lê Hoàn nói:

    - Xin quân sư nghĩ lại, ngài là thống lãnh, thường nói: Quân không tướng như rắn không đầu. Bây giờ Thạch Đốc Quân sống chết chưa rõ, quân sư nên..

    Lời chưa nói xong thì lại có thám báo vào tâu:

    - Bẩm chư vị tướng quân, Thạch Đốc Quân sa trận đồ, bị bửu kiếm cửa Trảm Tiên chém rơi đầu.

    Lý Thông nghe thấy rụng rời, dường như vạn tiễn xuyên tâm, bất giác té xỉu ngất lịm đi, tả hữu vội phò cứu, giây lâu tỉnh lại mới khóc rống lên.

    Lê Hoàn hỏi tên thám báo:

    - Thạch Đốc Quân sao mà tử trận?

    Tên thám báo thưa:

    - Khi Đốc Quân sa cửa Trảm Tiên chúng tôi không thấy được. Một hồi lâu sau ánh sáng loé lên thì Đốc Quân đã rơi đầu rồi. Ba ngàn binh sĩ đều hôn mê té nhào xuống đất. Chúng tôi phải liều mình mới giật thây Đốc Quân về được.

    Lý Thông sa nước mắt nói rằng:

    - Bọn nó bày cái trận này bắt tôi phá, nhưng thực ra là nhằm vào huynh đệ tôi là Thạch Sanh. Thạch Sanh là hậu duệ của Thần Long Tiên Vương. Sa trận ấy chẳng khác chi Long xuống đồng bằng tôm bỡn cợt, khí linh chân long giúp đỡ không được.

    Lê Hoàn nói:

    - Trước lúc sáng tôi có nghe Đốc Quân muốn vào trận phá đi cái đài chiêu hồn ấy để cứu quân sư. Còn ba ngàn binh mã kia là thân binh của Nguyễn Bặc tướng quân, chắc muốn xông trận cứu chủ tướng. U cũng là có nghĩa khí đó vậy!

    Lý Thông nghe tới đấy lại đau lòng khôn xiết, nói:

    - Tôi mấy hôm trước cầu Thần Kim Quy lấy được áo lông để bảo toàn tánh mạng. Do không có thời gian nên chưa kể với chư vị đấy thôi. Phép trù yểm đấy bị phá rồi còn đâu.

    Lê Hoàn, Phạm Cự Lạng đứng ra tâu:

    - Xin quân sư điểm cho chúng tôi binh mã, thề quyết phá trận này, báo cừu cho Thạch Sanh.

    Lý Thông nhìn chư tướng, nói:

    - Trước tôi đã có kế phá trận, ngặt một nỗi cửa Triệt Tiên chưa biết cách phá làm sao. Nay Thạch Sanh hãm trận mà tử nạn. Tôi đây còn muốn báo cừu hơn chư vị. Đất Hoan Châu này bị Hung Trận áp chế, chướng khí mịt mù, tôi không thể làm phép Thông Linh được. Nên nhờ Lê Tướng Quân điểm xem trong muôn binh lấy ra một trăm tên công tượng, theo tôi rời Hoan Châu. Trăm tên này dùng để dựng đài cho tôi làm phép.

    Lê Hoàn vâng lệnh đi ra điểm binh.

    Lý Thông lại nói:

    - Cự Lạng tướng quân thì trấn giữ ở dinh, đề phòng tặc nhân đánh lén. Năm ngày sau đợi tôi về thì điểm binh phá trận.

    Nói xong rồi, Lý Thông sai binh làm quan tài, đặt thây Thạch Sanh vào trong.

    Đợi Lê Hoàn điểm đủ một trăm tên công tượng, hướng biên giới Hoan Châu đi suốt ngày đêm.

    Bốn ngày sau, khi ra khỏi Hoan Châu rồi, Lý Thông mới truyền lệnh cắm trại. Lại cho công tượng chặt gỗ lập đài. Đài hướng phía Bắc, xung quanh cắm đầy phướng hồng. Trên đài bày biện mâm Ngũ Quả, một bát hương lớn cùng đồ tế lễ đủ cả. Xong xuôi mọi chuyện, Lý Thông sai binh lính nhấc quan tài Thạch Sanh đặt một bên, mình thì xõa tóc, cầm bùa chú trước đây của Thạch Sanh, đốt lên rồi niệm phép rằng:

    Nơi núi thảnh thơi ngàn vạn trượng

    An nhàn ba sáu điện cung quang

    Thế thời vua trị, Đường Nghiêu thịnh

    Quảng đại Sơn Tinh, Ngu Thuấn vang.

    (Phiên âm:

    Sái lạc ức thiên vạn trượng nhạc

    Tiêu dao tam thập lục cung xuân

    Quốc vương long đại Đường Nghiêu thịnh

    Sơn thánh hồng hoằng Thuấn Ngu nhân)

    Nói tới vùng núi Ba Vì, Sơn Tây, Tam Vị Tản Viên Sơn Thánh đang ngồi uống rượu đàm đạo với nhau, chợt có khói hương nghi ngút bay tới. Sơn Tinh bắt lấy khói, kê nơi mũi mà ngửi, xong nói:

    - Hạ giới có người đốt nhang thỉnh tôi đến. Không biết là có chuyện chi?

    Tam đệ Thần Sơn, Quý Minh hiểu tài bói toán, nói:

    - Để tôi bói một quẻ thử xem.

    Nói rồi bấm đốt tay tính toán, lát sau giận dữ mắng:

    - Hạ giới có con yêu làm loạn, bày Hung Trận ở đất Hoan Châu. Đứa bé được chúng ta ban phước, xông trận bị bửu kiếm chém rơi đầu. Thù này sống sao cho đặng! Nay có chơn nhơn làm phép triệu kiến, ắt là nhờ giúp đỡ ấy mà.

    Sơn Tinh sầu não nói:

    - Tôi chỉ biết làm phép đánh nhau, chứ cứu người chưa thử bao giờ.

    Cao Sơn nói:

    - Tôi biết trên cung trăng có chú Cuội canh giữ một gốc Đa thần. Nghe bảo rằng gốc Đa này có thể cải tử hoàn sinh. Đệ nếu cầu được một cái lá Đa, sợ gì không cứu được người?

    Sơn Tinh cả mừng, nói:

    - Đa tạ đại ca bày diệu sách này, để tôi hạ phàm đáp lại một tiếng.

    Nói rồi dứng dậy toan đằng vân mà đi.

    Cao Sơn vội kéo lại, bảo rằng:

    - Đệ cứ đi trước một bước, ta cùng tam đệ sắm sửa pháp bảo. Lại sang động Gia Ninh, Phong Châu gọi Đồ Sơn Thủy Thánh hội hợp. Mấy người chúng ta hạ giới giúp chân nhân phá cái hung trận ấy. Cho con yêu kia biết tài thần thánh đất Nam một phen.

    Ba người bàn xong, rồi để Sơn Tinh đi trước. Còn Cao Sơn, Quý Minh thì về động chuẩn bị pháp bảo, đằng vân đi tới Phong Châu.

    Lại nói về Lý Thông, niệm phép mãi mà không thấy ai hiển linh, còn tưởng rằng phép thuật mất linh. Đang định dọn hương án bày biện đồ mới để thử lại thì xảy thấy đất rung núi lở, từ dưới mặt đất trồi lên một vị tiên thần, mình khoác áo da hổ, tay cầm thanh cự chuỳ, uy vũ vô cùng.

    Lý Thông cả mừng, quỳ xuống bái lạy, tâu:

    - Hậu nhân Lý Thông, bái kiến Tản Viên Sơn Thánh, Sơn Tinh!

    Tản Viên Sơn Thánh tổng có ba vị, trước phò các đời vua Hùng. Vị Sơn Tinh này phò chính là Vua Hùng đời thứ mười sáu, Hùng Duệ Vương. Sau vì Mỵ Nương mà tranh giành với Đồ Sơn Thuỷ Thánh, Thuỷ Tinh.

    Hai bên đánh nhau long trời lở đất, lũ lụt triền miên làm dân chúng khổ sở. Đến khi Lạc Long Quân can thiệp mới dừng lại.

    Người đời có thơ rằng:

    * * *

    Tốn vị phương cầu Hoa Mị phối

    Kết nhân quang bản thuỷ tinh thần

    Kình côn nhậm hướng sơn đầu đoạn

    Miết ngạc không đầu thảo lý phân.

    Sơn Tinh hiển thánh, hỏi Lý Thông:

    - Chân nhân gọi ta lên ắt cầu ta cứu mạng Thạch Sanh chứ gì.

    Lý Thông đáp:

    - Sơn Thánh soi xét lòng này, tôi với Thạch Sanh kết bái huynh đệ. Sao có thể thấy chết mà không cứu? Tôi nguyện lấy mạng này mà đổi mạng cho đệ ấy.

    Sơn Tinh nói:

    - Ta đã dự trước Thạch Sanh sẽ có tai kiếp, nên ban cho nó chân long huyết bảo mệnh. Mặc dù đầu lìa khỏi cổ nhưng linh hồn vẫn được chân long lưu giữ. Chỉ cần nối đầu với thân là sống lại như thường.

    Lý Thông mừng quá, lạy lục rồi nói:

    - Xin Sơn Thánh niệm tình con cháu đất Nam mà ra tay cứu giúp. Tôi sẽ ngày đêm cúng bái.

    Sơn Tinh đáp:

    - Ngươi ở đây chờ ta, ta sẽ lên cung Trăng một bận.

    Nói rồi bay vút lên tầng trời.

    Sơn Tinh đằng vân bay tới Nguyệt Tinh cung, bước thẳng vào Quảng Hàn cung gặp Hằng Nga tiên tử.

    Hằng Nga thấy Sơn Tinh giá lâm, vội hỏi:

    - Chẳng hay Sơn Thánh tới đây có chuyện gì chăng?

    Sơn Tinh đáp:

    - Tôi có chuyện muốn nhờ chú Cuội nên tới đây gặp mặt. Xin tiên tử cho phép.

    Hằng Nga cười đáp:

    - Nguyệt Tinh là nơi tự do, Sơn Thánh muốn đến gặp, cứ đi tự nhiên là được.

    Sơn Tinh lắc đầu nói:

    - Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Nguyệt Tinh được Thần Long Thánh Mẫu ban cho tiên tử. Tôi tới dĩ lẽ nhiên phải yết kiến trước mới đúng.

    Hằng Nga chẳng biết phải nói sao, bèn gật đầu đáp:

    - Thôi vậy, để ta cho người đi báo.

    Sơn Tinh cám ơn một tiếng rồi lui ra. Hướng phía Tây mà đằng vân đi, chốc sau đã thấy một gốc cây Đa, bèn hạ xuống, hướng cổ thụ nói lớn:

    - Tản Viên Sơn Thánh, Sơn Tinh có chuyện gấp, mời Cuội ra đây thương nghị.

    Lời vừa dứt, cây Đa rung lắc dữ dội, từ trong thân cây một thanh niên bước ra. Chỉ thấy người này mặt mày chất phác, đầu đội khăn quấn, chân đi dầy cỏ, hướng Sơn Tinh bái lễ rồi nói:

    - Tiều Phu Cuội ra mắt Sơn Thánh, chẳng hay ngài có việc chi mà triệu hoán tôi?

    Sơn Tinh nói:

    - Tôi có vị hậu nhân, bị kẻ gian ám toán mà bêu đầu. Nên tôi tới đây muốn mượn một cái lá Đa xuống cứu giúp.

    Cuội đáp:

    - Tưởng chuyện chi lớn lắm, Sơn Thánh muốn lá Đa cứ tự nhiên hái là được. Nhưng tôi phải nhắc nhở Sơn Thánh rằng, lá Đa chỉ chữa vết thương chứ không chữa được linh hồn. Linh hồn vị kia nếu đã mất thì chữa khỏi cũng trở nên đần độn ngu ngốc.

    Sơn Tinh nói:

    - Chuyện đó yên tâm, tôi đã lưu giữ hồn phách rồi. Chỉ cần nối đầu rồi làm phép khiến hồn phách nhập thân thì trở lại bình thường.

    Cuội thấy Sơn Tinh lo xa đến thế rồi cũng không nói thêm nữa. Trèo lên cây hái một cái lá đưa xuống.

    Sơn Tinh lấy được lá Đa rồi liền hạ phàm đưa cho Lý Thông. Bảo phải nghiền cho nhuyễn ra, bôi vào vết thương.
     
  5. Cửu Long

    Messages:
    16
    Hồi 14:

    Lý Thông thỉnh Thần cầu tứ bảo.

    Chư Tiên hạ phàm, tróc kẻ gian.


    "Hồi 14"
    Lấy được lá của cây báu rồi, Lý Thông hối quân đỡ thây Thạch Sanh dậy, cho hai người giữ đầu và thân cố định với nhau. Sau đó lại sai người múc một chén nước lấy lá Đa ra, mài bét nhừ, thoa vào vết cắt ở cổ Thạch Sanh và bắt tay ấn niệm chơn ngôn, giây phút trong cổ khò khè, chỗ vết thương ấy chảy ra dịch đờm đen nhớt.

    Giây lát vết thương lành lặn, Sơn Tinh hướng thinh không hét lớn:

    - Chân long ở đâu? Không để linh hồn quy vị, còn đợi đến khi nào?

    Chân Long hiện hình, lượn một vòng ở phía trên rồi bỗng chốc há miệng, phun ra một đạo hào quang nhập vào người Thạch Sanh.

    Đạo hào quang ấy nhập vào, Thạch Sanh liền mở mắt tỉnh lại, thấy có Lý Thông đứng chầu một bên, ánh mắt tràn đầy lo lắng. Lại thấy ở đài Thông Linh có vị thần tiên đang ngự tọa, lơ lửng trên thinh không.

    Thạch Sanh hỏi:

    - Ta nhập địa phủ rồi sao?

    Lý Thông trầm mặt, quát:

    - Thạch Sanh còn không mau lạy Sơn Thánh mà đền ơn cứu ngươi được sống?

    Thạch Sanh bấy giờ mới tỉnh hồn, đưa tay sờ cổ chỉ thấy còn ngấn thịt trồi lên, sững sờ hỏi:

    - Đại ca, ta bị thanh kiếm kia chém rơi đầu. Làm sao mà sống được?

    Lý Thông nói:

    - Nhờ lá bùa lúc trước đệ lưu lại ta mời được Sơn Thánh hạ phàm giúp đỡ. Ngài lên cung trăng cầu được một cái lá Đa của Cuội nên mới cứu được đệ đấy.

    Thạch Sanh nước mắt chảy ròng, hướng Sơn Tinh bái lạy, nói:

    - Tôi mang ơn cứu Sơn Thánh cứu sống, thật là cái ơn tái tạo dầu chết cũng chẳng quên.

    Rồi lại hướng Lý Thông quỳ nói:

    - Do cái ngu dốt của đệ khiến huynh bôn ba vất vả như thế, ơn này trả sao cho đặng?

    Lý Thông cười đáp:

    - Hai huynh đệ ta cắt máu ăn thề cùng chung hoạn nạn, chẳng nhẽ trong lúc nguy nan mà bỏ mặc nhau. Cũng do vi huynh đãng trí. Quên nhắc nhở đệ, cái phép trù yểm đó đối ta chẳng dùng được nữa. Nên khiến sự ra thế này, giờ hối cũng chẳng kịp.

    Hai huynh đệ nói rồi ôm chầm lấy nhau mà khóc. Một hồi sau, Lý Thông mới đứng dậy, bước tới trước hướng Sơn Tinh thi lễ, nói rằng:

    - Sơn Thánh cầu được lá tiên giúp đệ tôi sống lại, cái ơn đấy lớn không sao trả nổi. Nhưng vì tánh mạng của bá tánh đất Hoan Châu, tôi không thể mặt dầy mà có việc nhờ Sơn Thánh ngài giúp đỡ. Ngài ở trên cao cho Thông tôi bái lạy!

    Nói rồi quỳ xuống dập đầu bịch bịch liền chín cái.

    Sơn Tinh nói:

    - Việc ngài định nhờ, tam đệ tôi là Thần Sơn Quý Minh đã tiên đoán được trước. Con Yêu Vật này lại dám khinh tài Tiên Thần đất Nam ta quá, cả gan đặt cái Hung Trận như thế. Dầu có bằm thây nó thành trăm ngàn mảnh, dùng Ngục Hoả thiêu hồn, cũng không đền hết tội nghiệt. Nay Đại huynh ta là Cao Sơn Đại Thánh cùng Thần Sơn Quý Minh đã sang động phủ Gia Ninh ở Phong Châu, cầu thêm Đồ Sơn Thuỷ Thánh hạ sơn cùng nhau phá trận. Chỉ cần chân nhân nói một tiếng, bọn tôi chung tay góp sức. Há không phá nổi cái trận ấy?

    Lý Thông mừng rỡ, tạ rồi nói:

    - Nhờ thần thông của chư vị, tôi lòng tin mười phần phá được trận này, nhưng vẫn còn thiếu một điều. Bốn con Hung Thú đấy từ thời Viễn Cổ, không e sợ Tiên Thần. Nếu mạo hiểm xông trận, các vị nhiễm phải kiếp khí không về Trời được. Nên tôi có ý, muốn cầu Công Đức linh bảo của chư vị tiên hiền, dùng làm vật áp trận. Xin nhờ Sơn Thánh đến lúc đó đỡ cho một hai lời.

    Sơn Tinh gật đầu ưng thuận.

    Lý Thông nói rồi đi đến trước đài, thắp nhang niệm thơ:

    "Đất Việt ta xưa có Đồng Chung.

    Cầu mưa, đuổi tặc, rõ oai hùng,

    Văn minh ấy định truyền muôn kiếp.

    Một gõ vừa lên, khắp chốn mừng."

    Lời vừa dứt, trời đất nổi lên ba tiếng tiếng oanh minh. Trên thinh không chợt bắn xuống một đạo hào quang sáng chói, chiếu tới Thông Thiên Đài. Lại có muôn chim khắp nơi bay về đảo lượn mấy tầng trời, mặt đất muôn loài nhảy múa, quang cảnh mỹ lệ cực kỳ.

    Lý Thông ngước đầu nhìn lên, lại ngâm:

    "Văn Lang vốn nước biết làm nông,

    Dao Đá mài dùng thật bõ công.

    Liềm Đồng tạo ra, gặt vạn thóc,

    Ấm miệng dân đói, phúc nhà nông."

    Thơ vừa niệm xong, từ trên tầng trời hạ xuống một vị Tiên Thần, người cao thước tám, mắt hổ, trán rồng, da đỏ như gà chọi. Lại thấy, vị này đầu đội mão Tam Liên, thân khoác Đồng Trụ Tỏa Kim Giáp. Một tay quắp Đông Sơn Cổ Đồng Chung to như cái sọt, một tay khác thì cầm Thâu Mục Đồng Liêm. Oai nghi lẫm liệt vô cùng!

    Ánh kim quang tỏa ra từ hai món bửu bối, khiến ba người phía dưới không dám nhìn thẳng, phải lấy tay che mắt đi.

    Lý Thông, Thạch Sanh, Sơn Tinh vội sụp xuống bái lạy, hô lớn:

    - Chúng hậu nhân Lý Thông, Thạch Sanh, Sơn Tinh bái kiến Hùng Vương.

    Nguyên lai, hai món bửu bối đấy là Công Đức Linh Bảo, hấp thụ tín ngưỡng trăm vạn con dân. Lại có công khai phá trí tuệ dân tộc, cải thiện đời sống con người. Bởi thế, Thiên Địa tạo hóa lấy trăm vạn tín ngưỡng chi lực, ngưng luyện mà thành hai kiện Công Đức Linh Bảo. Còn vị kia chính là Hùng Vương Đời thứ nhất, Hùng Đức Công.

    Hùng Vương hạ xuống tới đài, gật đầu, cho ba người miễn lễ, rồi nói:

    - Các ngươi thỉnh ta đến là có chuyện chi?

    Lý Thông nói:

    - Hậu nhân Lý Thông bẩm cho Hùng Vương được hay. Số là chúng tôi gặp nạn, bị yêu vật làm phép trù yểm, đã thế nó còn bày cái Hung Trận ở đất Hoan Châu. Khiến đại địa Ô uế, trăm họ lầm than. Nay hậu nhân Lý Thông muốn mượn ngài hai kiện Công Đức Linh Bảo, trấn áp Hung Thú.

    Sơn Tinh nói:

    - Bọn Yêu Vật này dám bày hung trận, giết người đất Nam mình. Thù này không báo, nó lại tưởng Thần Tiên chốn này sợ nó!

    Hùng Vương nghe thế cũng giận lắm, từ đời Kinh Dương Vương đến Lạc Long Quân, rồi mấy đời Vua Hùng kế sau, muôn dân trăm họ nơi nào mà không hưởng an lộc phúc, ca múa mừng vui? Há sợ yêu quái quấy phá?

    Ngư Tinh Xà đấy? Bị Lạc Long Quân chặt làm ba khúc, yêu thân nát, yêu hồn vong, ngay cả đầu thai chuyển kiếp cũng chẳng được. Quỷ Thụ Yêu đâu? Chặt làm củi đốt, nướng Ngư Tinh rồi. Thế còn Cửu Vĩ Yêu Hồ? Đánh nát một nửa đạo hạnh, nhốt dưới Kim Ngưu Tự năm ngàn năm. Tiền nhân oai hùng như thế, bọn họ lẽ phải nên noi gương học tập?

    Vua Hùng càng nghĩ càng giận, hừ lạnh một tiếng rồi mắng:

    - Yêu Vật to gan thật! Ta phải đánh cho chúng nát yêu thân! Lại đày vào Trấn Yêu Ngục của cha ta, cho bọn chúng biết thế nào là ghê gớm.

    Nói rồi ưng thuận cho mượn bảo trấn yêu.

    Lý Thông mừng rơn, lại cho dọn đồ cúng mời chân linh hai vị thần thượng tọa.

    Hùng Vương nhìn về đất Hoan Châu, thấy chướng khí mù mịt, sát khí thao thiên. Cho dù lần tay bấm độn cũng không tính ra trận này dáng vẻ thế nào. Bèn quay qua hoir ba người, Lý Thông tả rõ chi tiết. Giây lâu sau Hùng Vương mới nói:

    - Trận này chuyên dùng đối phó Tiên Thần, nó có bốn cổng tuân theo đại khai đại hợp, nếu như không phá tất cả cùng một lúc thì trận bạo người vong. Bây giờ mới chỉ có hai kiện Công Đức Linh Bảo, phải kiếm thêm hai kiện nữa thì may ra mới trấn áp được!

    Lý Thông đáp:

    - Hùng Vương nói có lý, tôi đây đã nghĩ đến điều đấy. Nhưng đi đâu mà tìm cho ra hai kiện Công Đức linh bảo?

    Hùng Vương nói:

    - Ta có đứa chắt, tên Lang Liêu. Vào đời Hùng Vương thứ sáu, có công sáng tạo ra bánh chưng bánh giầy làm từ hạt gạo, bánh chưng là thiên, bánh giầy là địa. Hai bánh đấy giúp bá tánh biết cách dùng gạo, sau nó lại dạy dân trồng trọt canh tác. Bởi thế, Thiên Địa tạo hóa lấy tín ngưỡng mà đúc thành một hạt bửu bối chứa Công Đức chi lực. Mặc dù không phải công phạt pháp bảo, nhưng Hung Trận này chỉ cần Công Đức trấn áp. Ta mượn dùng vật ấy cũng được!

    Lý Thông cả mừng, hỏi:

    - Nếu vậy thì hay quá. Mời Hùng Vương thi pháp.

    Hùng Vương ừm một tiếng, vỗ tay vào trống. Xảy thấy ở trên đại địa cây cối như nhảy múa reo vang, một vị tiên thần từ trên mấy tầng mây hạ xuống. Chỉ thấy vị này mặt mày hiền lành, tai dài, cằm rộng, mũi cao, quả là người có tướng phúc hậu.

    Lang Liêu đến giữa đài, làm lễ bái kiến Hùng Vương mà nói:

    - Tiểu chắt bái kiến ông kỵ.

    Lý Thông, Thạch Sanh, Sơn Tinh cũng vội tiến tới làm lễ.

    Hùng Vương nói:

    - Tiểu chắt, ông kỵ hôm nay gọi ngươi tới là có việc nhờ.

    Lang Liêu đáp:

    - Ông kỵ cứ việc phân phó, tiểu chắt sẵn sàng phục mệnh.

    Hùng Vương nói:

    - Đất Nam ta từ thời Kinh Dương Vương đến các đời Hùng Vương, nhân dân khắp nơi an lạc. Yêu quái cho dù gan lớn cũng chẳng dám quấy phá. Nay đến đời hậu nhân, không có bậc tiên hiền phù hộ. Nên yêu vật cả gan làm loạn, nó bày cái Hung Trận ở đất Hoan Châu. Mê hoặc dân của ta, chôn sống người dân của ta, thù này không trả, ta ở trên Cửu Thiên sống yên sao đặng?

    Lang Liêu giận mắng:

    - Yêu vật thật to gan quá. Tiểu chất mặc dù không biết công phạt chi thuật. Nhưng chỉ cần ông kỵ nói một câu, cho dù liều mạng tiểu chắt cũng không chối từ!

    Hùng Vương gật đầu ưng thuận, trỏ tay hướng Lý Thông mà rằng:

    - Ở phàm giới có vị chân nhân này, là học trò của Thánh Chèm. Chân nhân biết cách phá trận, bày cho bọn ta. Khốn nỗi Hung trận kia có bốn cổng, cần bốn kiện Công Đức pháp bảo mới áp chế nổi Hung Thú. Ta đã có hai kiện rồi, nay gọi chắt tới là muốn mượn Công Đức Linh Bảo của chắt. Âu cũng là tạo phước cho con cháu mình một phen.

    Lang Liêu nói:

    - Chuyện đó có khó gì, Linh Bảo đó chắt mang theo bên người. Nhưng cho dù có Linh Bảo của chắt thì cũng mới chỉ đủ ba kiện. Một kiện nữa không biết ở đâu?

    Mấy người đều lặng thinh!

    Giữa lúc đấy, phương Đông có ba đạo hào quang bay xẹt tới, là Cao Sơn, Quý Minh cùng Thủy Tinh.

    Sơn Tinh thấy huynh đệ mình tới, bụng cả mừng vội đi lên rước bái.

    Khi mấy người xuống đến nơi, chào hỏi lễ trước sau đủ cả, Cao Sơn thấy ai nấy mặt mày rũ rượi, hỏi ra mới biết chuyện gì.

    Quý Minh cười nói:

    - Đại ca xem tiểu đệ nói có đúng chăng?

    Thấy Quý Minh cười xòa, Sơn Tinh giận mắng:

    - Tam đệ chớ vô lễ, các vị tiên hiền không ngại gian truân mà hạ phàm giúp đỡ. Nay gặp khó mà đệ còn cười được ư!

    Mấy người khác không nói gì cả, nhưng mặt cũng tỏ ra bất mãn.

    Cao Sơn vội can, nói:

    - Nhị đệ chớ giận, chẳng qua Tam đệ cá cược với ta một phen. Bảo là Nhị đệ cùng Lý Thông chân nhân ắt cầu đến Hùng Vương cùng Lang Liêu. Bất quá lại thiếu một kiện Linh Bảo mới phá trận được, ta không tin nên mới cá với đệ ấy. Bây giờ nhìn lại quả là thế thật.

    Quý Minh nói:

    - Đệ cùng với đại ca vì phòng hờ nên quyết định ghé qua chùa Linh Quang, mượn nhờ Thất Thải Ngũ Liên Đăng của Phật Mẫu Man Nương.

    Nói rồi hóa phép lấy ra một kiện Linh Bảo, chỉ thấy vật ấy là một đóa sen năm màu, từ trên chảy xuống một dòng thất thải quang mang sáng chói lạ thường.

    Lý Thông cả mừng, tiến lên quan sát, hồi lâu sau mới nói:

    - Đây là một kiện công đức pháp bảo của Phật Môn, hấp thụ tín ngưỡng dân chúng mà đúc thành, có vật này rồi thì phá trận dễ lắm!

    Bấy giờ mọi người đã tập trung đông đủ, Lý Thông mới đem kế phá trận của mình nói ra.

    - Cửa Hãm Tiên, hai vị Cao Sơn, Quý Minh cầm theo Thất Thải Ngũ Liên Đăng, cùng Nguyễn Bồ, Nguyễn Phục tướng quân dẫn theo ba ngàn binh mã chiếu ứng. Cửa này phía trước có hầm Kim Sa, nhờ Cao Sơn Đại Thánh làm phép Chỉ Địa Thành Cương, phá đi cái hầm đấy. Còn phía trên có Câu Hồn Xích, Thần Sơn Quý Minh hãy lấy Linh Bảo mà chống đỡ. Riêng Đào Ngột sợ công đức không dám hiện thân, các vị chẳng cần lo đến.

    - Cửa Triệt Tiên, nhờ Thủy Thánh dâng nước sông Lam, phá đi cái trận địa lôi. Còn ở trên có cờ đỏ, cờ này gọi là Chiêu Hồn Phướng, có thể thâu nạp hồn phách. Nhờ Lang Liêu Đại Thánh mang theo Công Đức Hạt Giống trấn áp, hễ thấy Hỗn Độn xông ra cứ lấy Hòa hạt mà nện xuống, nó ắt không dám làm càn. Cửa này tôi sẽ sai Lưu Cơ dẫn theo ba ngàn binh mã tiếp ứng.

    - Cửa Tru Tiên, nhờ Sơn Tinh Đại Thánh mang theo Thâu Mộc Đồng Liêm tới áp trận. Nơi này bày chông nhọn, Đại Thánh có thể làm phép Dời Sơn Lấp Bể, phá đi cái hố chông đấy. Thông lại cho binh mã tiếp ứng. Phía trên cổng có treo một cây Tru Thiên Tiễn, thấy tiễn này Đại Thánh chớ lo. Cây Tiễn đó, nó mũi làm từ Vẫn Tiên Thạch, thân đúc từ Diệt Hồn Mộc, mặc dù ghê gớm là thế. Nhưng Thâu Mộc Đồng Liêm ngài cầm theo là khắc chế thiên hạ cỏ cây hoa lá, nó mà thấy Đồng Liêm chẳng khác gì chuột thấy mèo cả. Cửa này có Hung Thú Hỗn Độn, Đại Thánh cứ cầm Đồng Liêm mà chém, chẳng nên sợ hãi.

    - Cửa cuối cùng là Trảm Tiên, nhờ Hùng Vương xa giá, mang theo trống đồng tới đó. Đông Sơn Cổ Đồng Chung là ông tổ của nhạc cụ, cửa Trảm Tiên có treo cây Thâu Hồn Chung, nó không reo thì thôi, một khi reo, Hùng Vương chỉ cần vỗ trống một cái. Món Thâu Hồn Chung ấy ắt vỡ nát thành từng mảnh. Còn như Hung Thú Cùng Kỳ canh giữ cổng này, nó vốn thích kẻ ác, ghét người hiền. Hùng Vương có công đức hộ thân nó trông thấy thì sợ vỡ mật, làm gì dám tung hoành?

    Bày kế xong rồi, Tiên Thần ai nấy đều hăng hái, chỉ chờ đến ngày phá trận. Lý Thông hướng Sơn Tinh, nói:

    - Trận này bày chỉ có bảy ngày, sau bảy ngày thì Nguyễn Bặc tướng quân ở trong sẽ có tử kiếp giáng lâm. Mặc dù Nguyễn Bặc là thiên tướng hạ phàm, có chân linh Bạch Hổ bảo vệ, nhưng cũng không thoát khỏi cái kiếp ấy. Tính từ lúc Ngư Tinh bày cái trận ấy đến bây giờ đã qua năm ngày. Tôi sợ cước lực của mã không về tới kịp, vậy nên muốn mượn nhờ Sơn Thánh con Thiên Mã Cửu Hồng Mao.

    Sơn Tinh gật đầu ưng thuận, chụm môi huýt sáo một cái. Chợt ở phía xa có hai bóng trắng phi nhanh đến, nhìn kỹ lại thì quả nhiên thấy hai con ngựa. Điều kỳ lạ là hai con ngựa này, mỗi con đều có chín cái long màu hồng.

    Lý Thông chậc lưỡi khen:

    - Tôi nghe chuyện xưa kể lại rằng, vì cưới được mỹ nhân. Sơn Thánh đi khắp thiên hạ tìm được ba con vật quý, là Voi chín ngà, Gà chín cựa và Ngựa chín hồng mao. Nay thấy được hai con thiên mã nầy mới hiểu được ngựa quý là như thế nào!

    Đồ Sơn Thủy Thánh, Thủy Tinh cười khẩy, nói:

    - Con ngựa ấy có chi ghê gớm, chân nhân hôm nào rảnh qua động phủ ta chơi. Thiên tài địa bảo, của lạ thú hiếm đầy rẫy cho chân nhân tùy ý chọn lựa. Chỉ là con ngựa có tính là gì?

    Vốn là Thủy Tinh trước đây không rước được Mỵ Nương về, nên trong lòng vẫn ấm ức chuyện cũ. Tuy đã bắt tay giảng hòa, nhưng khi thấy con Thiên Mã Cửu Hồng Mao, vẫn không nhịn được mà mở miệng xoi mói. Sơn Tinh tính tình nóng nảy, nghe thế liền nổi giận, trợn trừng trừng mắt mà nhìn Thuỷ Tinh.

    Lý Thông mắt thấy hai người sắp cãi nhau tới nơi, vội nói:

    - Chư vị thành hiền, đất Hoan Châu chướng khí mù mịt. Thông sợ rằng chư vị không đằng vân giá vụ được, không biết phải làm cách nào?

    Quý Minh đáp:

    - Chân nhân cứ cưỡi ngựa trở về, cho chúng tôi trốn trong ống tay áo ngài là được.

    Dứt lời, chư vị tiên thần hóa thành đạo ánh sáng, nhập vào ống tay áo của Lý Thông.

    Sau đấy, Lý Thông cho người lưu lại dọn đài. Mình thì cùng Thạch Sanh cưỡi Thiên Mã Cửu Hồng Mao chạy gấp trở về.

    Thiên Mã cước bộ nhanh như gió, một đạp đã phi được bảy dặm.

    Người đời sau có thơ rằng:

    "Đường dài mới biết sức ngựa hay

    Cước bộ tung hoành, phóng như bay

    Cửu sắc mao hồng, Thiên Mã ấy

    Đất Hoan hướng tới, hết đêm ngày."
     
    Last edited: Oct 19, 2021
  6. Cửu Long

    Messages:
    16
    Hồi 15:

    Dùng pháp bảo, phá trận câu hồn.


    Sử phép lạ, tam yêu đào mạng.

    "Hồi 15"
    Nói tới phía bên doanh trại Lục Ngư Tinh, từ lúc bố trận đến bây giờ đã trôi qua năm ngày. Kim Sí Điểu không quên được mối thù bị thiên lôi bủa đánh ngày trước. Bèn đem chuyện trù yểm ấy hỏi ra làm sao.

    Bạch Y Man nói:

    - Đạo hữu chớ lo, tôi học phép này từ phương Bắc. Giờ Tý ngày thứ bảy, hồn nó chắc chắn hôi phi yên diệt.

    Kim Sí Điểu trong bụng yên tâm phần nào, đoạn lại hỏi:

    - Bửa trước tôi thấy thằng Thạch Sanh xông trận ấy, vào cửa Trảm Tiên bị bửu kiếm chém rơi đầu, hai vị có thù với nó sao không cho quân giật thây về mà băm vằm cho hả giận?

    Bạch Y Man chưa kịp trả lời, Lục Ngư Tinh đã cắt ngang, nói:

    - Không phải không muốn cướp, mà là không dám cướp. Trên đầu nó có chân long hộ thể, mặc dù đã rơi đầu nhưng hồn phách bị chân long thu lại. Tôi với Y Man đạo hữu giật thây nó về trút giận, ắt bị thần tiên đất Nam căm hờn. Sau này không có đất dung thân.

    Gã thở dài một cái, lại nói:

    - Bửa hai quân đăng tràng gặp nhau, tôi trông thấy Lý Thông tướng mạo xấu xí. Vốn mang bụng khinh thường nó, nhưng không ngờ nó biết cái trận tôi bày, kiến thức uyên bác như thế trên đời quả hiếm gặp. Tôi sợ là Lý Thông có phép nối đầu, bây giờ thằng Thạch Sanh lành lặn rồi cũng nên. Cách tốt nhất hiện tại là đợi cho qua hết ngày mai, khi phép trù yểm của Y Man đạo hữu hoàn tất, cùng hạn bảy ngày của Tứ Hung Tượng Trận. Quân binh bên nó không có thủ lãnh, lại toàn một đám mãng phu. Chúng nó xông trận thì chỉ có chết hết cả lũ.

    Sí Điểu, Y Man gật đầu cho là phải. Rồi cả ba người rời dinh mà kiểm tra lại trận pháp các thứ, đề phòng có điều bất trắc.

    Lại nhắc tới Lý Thông cùng Thạch Sanh cưỡi Thiên Lý Cửu Hồng Mao chạy gấp trở về. Sau vào đại trướng nổi trống gặp mặt chư tướng. Ai nấy vừa vào tới nơi, trông thấy Thạch Sanh đầu đứt nay được nối lại thì hoảng kinh, còn tưởng âm hồn hiện về.

    Lý Thông phải đem việc tỏ tường ra mọi người mới chịu yên.

    Lát sau Lê Hoàn nói:

    - Quân sư có tài phép thông thần như thế quả là phước lớn cho chủ công. Nhưng hiện tại Nguyễn Bặc tướng quân bị nhốt, tới hôm nay đã là ngày thứ sáu rồi, không biết có biện pháp gì chăng?

    Lý Thông nói:

    - Biện pháp tôi đã có, chư vị về trướng mình chuẩn bị sẵn sàng đợi lệnh là đủ.

    Chư tướng thấy Lý Thông nắm chắc như thế cũng không dám hỏi nhiều. Rồi ai về trướng nấy đợi lệnh.

    Khi mọi người giải tán rồi, Lý Thông mới gọi chư thần ra, bẩm rằng:

    - Bẩm chư vị thánh hiền, Thông tôi có việc muốn nhờ. Chư vị nếu xông phá trận, xin hãy chường ra một góc ở hướng Đông Nam thả cho ba con yêu kia đường lui.

    Sơn Tinh hỏi:

    - Sao chân nhân lại bảo chúng tôi thả bọn nó thế? Nó khinh thường chúng mình, không giết thì sao hả được cơn giận này?

    Lý Thông cười nói:

    - Tôi có muốn thả chúng nó đâu? Ngặt một điều, chư vị là thần thánh trên vầng trời. Chúng nó là yêu quái tu đạo dưới mặt đất, thiên địa tương sinh đấy là hợp đạo. Các vị giết nó sao đặng?

    Dứt lời, Lý Thông vào sâu trong trướng, lấy ra một bộ áo lông nghỗng, nói:

    - Tôi có lợi bảo phá được cái phép trù yểm của địch. Khiến bọn nó tưởng lầm tôi chết, chúng ba quân ắt nổi giận mà công trận. Nay địch đã ngoài sáng, ta trong tối ấy là chiếm được lợi thế rồi. Trong tam yêu thì Kim Sí Điểu có tài độn pháp cao minh, bọn nó vỡ trận ắt phải nhờ Kim Sí Điểu thi triển thần thông mà chạy trốn. Vậy nên, tôi muốn bày một cái trận ở hướng Đông Nam chẹn chúng đường lui, gọi là Bát Hoang Tứ Linh Tượng Trận.

    Quý Minh nghe tới, vỗ đùi cười lớn, nói:

    - Diệu quá thay, diệu quá thay, Lục Ngư Tinh bày Tứ Hung Tượng Trận. Chân nhân bày Bát Hoang Tứ Linh Tượng trận. Hung Trận đối Linh Trận, Tứ Hung đối Tứ Linh. Cái này gọi là gieo nhân nào gặp quả nấy, có hối cũng chẳng được!

    Lý Thông ngạc nhiên, hỏi:

    - Thần Sơn biết trận này ư?

    Quý Minh đáp:

    - Trận này quả là ghê gớm, tôi không biết thì uổng cái tài thần toán lắm.

    Chư vị thần tiên tuy pháp lực cao siêu, nhưng không có tài về bày bố trận đồ. Thấy Lý Thông, Quý Minh kẻ xướng người họa thì lấy làm kỳ, Cao Sơn hỏi:

    - Tam đệ, cái trận mà chân nhân bày có chi kỳ diệu chăng mà đệ mừng thế?

    Quý Minh hứng khởi, đáp:

    - Bát Hoang Tứ Linh Tượng trận lấy chơn linh Tứ Đại Thần Thú, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Quy mà bố thành. Kẻ nào sa trận thì mất hết phương hướng, trên không có Tử Mộc Thanh Phong thổi như vạn tiễn xuyên tâm, dưới đất trồi lên Bạch Sát Canh Kim đâm thấu da thịt. Bốn phương đều có Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu đốt linh hồn. Bát hướng tràn đầy Huyền Nguyên Trọng Thuỷ, một giọt mà nặng tựa thiên nhạc! Kẻ nào dính phải thì thân xác tanh bành, trốn thoát không đặng!

    Chư vị thần tiên nghe kể xong thì ai nấy mặt mày khiếp vía. Trận Tứ Hung dầu cho ghê gớm đến mấy cũng phải bảy ngày bảy đêm mới rõ kết quả. Nhưng Bát Hoang Tứ Linh Tượng trận khắp nơi đều là chốn hung hiểm, bất luận tiên phàm sa trận đều chết không toàn thây!

    Lý Thông nói:

    - Chư vị biết tới trận này, cứ y như kế của tôi mà làm. Ắt thắng lợi vậy!

    Nói rồi dạy quân đi về hướng Đông Nam, cách tầm một trăm dặm, chọn khu đất trống, khuông viên bốn đến năm dặm. Ở đấy bày bốn cái đài, đặt ở bốn góc đông tây nam bắc.

    Đài Thanh Long đặt ở phía Đông, trên đài cắm kỳ phướng, đại biểu cho gió. Đài này Lý Thông cắt cử Lê Hoàn trấn giữ, cùng một trăm binh tốt cầm tù và. Lại dạy rằng, hễ tam yêu sa trận thì phất cờ thổi tù, chẳng đặng trái lệnh!

    Đài Bạch Hổ thì đặt ở phía Tây, đại biểu cho kim và thổ, đài này dựng phải thấp hơn đài của Thanh Long.

    Thường nói: "Khí thế Bạch hổ ngẩng đầu quá cao sẽ lấn át Thanh Long. Ấy là mất linh vậy!"

    Đài này Cự Lạng trấn giữ, mang theo binh tốt một trăm. Ai nấy đều phải cầm trống, hễ yêu quái sa trận thì đánh trống hò reo. Chẳng được lơ là!

    Còn phía bên đài Chu Tước thì cắt cử Phạm Hạp tọa trấn. Đài này đặt ở phía Nam, đại biểu cho hỏa, bốn góc đài mỗi góc dựng một chậu lửa thật to, ở giữa treo một cây Thâu Hồn Đăng, chuẩn bị củi lửa đủ dùng. Lại dạy cho Hạp cầm chung đồng, hễ thấy tín hiệu thì đánh chung ba tiếng. Chẳng được sơ suất!

    Đài cuối cùng là Huyền Vũ, đại biểu cho thuỷ. Lý Thông lệnh cho Thạch Sanh đứng chầu. Nơi đây đơn giản hơn, chỉ cần chuẩn bị một bồ nước thật to là được, chẳng cần binh tốt canh giữ. Lý Thông dặn riêng Thạch Sanh vài điều, lấy ra một bộ cung tên bằng vàng, chế từ lẫy của Kim Quy rồi nói:

    - Cung tên này làm từ lẫy của thần Kim Quy, có thể giết được bọn chúng. Trận vi huynh bày ấy là trận Thông Linh, nên không có mắt trận, thay bằng đài chủ sát. Em hãy giữ lấy cái cung này đứng trên đài, hễ thấy ba con yêu kia sa trận thì kéo cung bắn tên. Chẳng được trái lệnh!

    Đấy gọi là:

    "Tứ Hung mà đối trận Tứ Linh

    Cầu khấn Tiên Thần, lại dụng binh

    Long, Hổ, Phượng, Quy tứ thú ấy

    Tam Yêu sa trận, chắc bỏ mình!"

    Dặn dò đủ điều rồi, Lý Thông mới hướng chư tướng, nói:

    - Lục Ngư Tinh khinh tài thiên thần đất Nam, bày cái trận Tứ Hung. Nay tôi thỉnh được chư vị tiên hiền hạ phàm giúp đỡ, ngặt nỗi chúng nó là yêu quái tu đạo, hợp đạo trời nên tiên thần giết nó không đặng. Nên tôi mới phải bày thêm cái trận đồ, hòng thâu mệnh chúng nó. Chư vị nghe được, y lệnh mà làm. Chẳng được buông lời ba hoa mà lộ mất tiên cơ!

    Chúng tướng đều vâng dạ đáp lời, rồi ai nấy lãnh lệnh kỳ đi ra khỏi trướng chuẩn bị.

    Lê Hoàn, Phạm Cự Lạng, Phạm Hạp, Thạch Sanh điểm đủ binh mã, công tượng. Rồi hướng phía Đông Nam mà chạy đi. Đến hết ngày thứ sáu mới tới nơi, rồi cho binh tốt hạ trại. Mấy người thì dạo quanh chọn khu đất trống để bày trận. Hết ngày hôm đấy, cả bốn người mới xong xuôi mọi việc, bèn cho một tên thám báo về để truyền tin.

    Sang ngày thứ bảy, đúng giờ Tý, Lý Thông dậy thật sớm, cắm hương tế lễ, rồi lấy cái áo lông ngỗng mà Thần Kim Quy đưa cho mặc vào. Xảy thấy có đạo hào quang bao phủ toàn thân, một sợi dây xích màu đỏ nối từ mi tâm của hắn kéo về hướng doanh trại Lục Ngư Tinh.

    Lý Thông hoảng sợ, nghĩ bụng:

    - May thật, ta thỉnh được thần Kim Quy cho mạn áo lông ngỗng. Chứ nếu không linh hồn đã bị sợi huyết xích này kéo đi mất rồi!

    Đợi đến giờ Mão, khi sợi xích dần biến mất vào hư không. Lý Thông mới an lòng, vội nổi trống cho gọi chư tướng còn lại vào dinh, truyền lời rằng:

    - Kỳ hạn bảy ngày phá trận đã đến, bây giờ tôi lệnh cho chư vị, mỗi người điểm ba ngàn binh mã tới các trận môn. Lệnh cho huynh đệ Lê Viết Hưng, Lê Viết Quang* dẫn theo binh mã tới cửa Tru Tiên. Hai vị phó tướng Nguyễn Bồ, Nguyễn Phục* dẫn binh tới cửa Trảm Tiên. Phạm Công Đinh, Phạm Công Hoài, Phạm Công Thành* thì tới cửa Triệt Tiên. Lưu Cơ* tướng quân dẫn binh tới cửa Hãm Tiên. Chư vị chẳng cần lo trận pháp giở trò quấy phá, tôi đã thỉnh Tiên Thần trợ giúp. Việc của các vị là đánh vào mắt trận, ở đài trung ương. Chổ đó giam giữ Nguyễn Bặc tướng quân! Chỉ được thành, không được phép bại.

    Nói rồi cho riêng từng người một túi gấm, dặn phải làm thế này, thế này..

    Chư tướng vâng mệnh, đồng loạt lui ra khỏi dinh. Ai nấy trở về trướng nài nịt hẳn hòi, rồi cầm lệnh kỳ đi điểm binh mã.

    Đợi mọi người chuẩn bị xong xuôi, Lý Thông phất tay áo lên, các vị thần tiên giấu trong ống áo hóa thành từng đạo hào quang. Nhập vào dưới mão chư tướng.

    Đến giờ Ngọ, chư quân phát một tiếng pháo hiệu, binh mã nhằm hướng Tứ Hung Tượng trận mà đi.

    Ở phía dinh của Lục Ngư Tinh, quân thám báo chạy về tâu:

    - Địch quân dẫn binh mã tới phá trận.

    Lục Ngư Tinh hỏi

    - Bên kia quân tình ra sao?

    Tên thám báo kia đáp:

    - Binh mã địch tầm vạn quân, đều mang cờ trắng. Không biết xảy ra chuyện chi.

    Lục Ngư Tinh cười lớn, hướng Bạch Y Man nói:

    - Bọn nó để cờ trắng ấy là cờ tang. Xem ra phép trù yểm của đạo hữu đã linh nghiệm. Quân sư nó bị câu hồn rồi, nay chúng nó không người lãnh đạo, chẳng khác chi rắn mất đầu, cái chết chỉ trong sớm chiều!

    Kim Sí Điểu, Bạch Y Man cùng chư tướng nghe vậy thì mừng lắm.

    Lục Ngư Tinh lại nói:

    - Binh mã của chúng đã kéo tới, ta cũng không nên chậm trễ nghinh tiếp. Vậy nên ta lệnh cho chư tướng rằng: "Lý Cung, Lý Mẫn dẫn hai vạn quân binh dọc theo đường Truông Lương mà tới cướp doanh địch. Còn Ngô Bình, Ngô Tuấn, Ngô Văn Nhạc, Ngô Vinh, mỗi người dẫn năm ngàn binh canh giữ đài trận ở trung ương, nơi đấy là mắt trận. Chớ để binh địch tới gần.

    Dặn dò xong xuôi, Lục Ngư Tinh phát pháo cho binh mã vào trận dàn quân chỉnh tề. Rồi cùng Sí Điểu, Y Man cầm kỳ phướng tọa trấn các cổng.

    Ở phía bên kia nơi cổng Tru Tiên, hai huynh đệ Lê Viết Quang, Lê Viết Nghĩa dẫn binh tới gần sát. Chỉ thấy cửa này trước mặt có hầm chông sâu không biết bao nhiêu trượng, rộng không biết bao nhiêu khuông? Ở phía trên vầng mây, có đạo thân ảnh ngự tọa, chính Lục Ngư Tinh.

    Lục Ngư Tinh ngồi trên ngó xuống, thấy ba muôn binh tới trước cổng, dẫn đầu là hai vị tướng trẻ. Đầu đội mão đâu mâu, thân khoác Tỏa Kim giáp trụ, thần thái sáng láng lạ kỳ. Ngư Tinh lại nhìn thấy phía trên đầu hai người có chân linh Song Hùng, bụng tấm tắc khen tài, nghĩ:

    - Hai tên tiểu tướng kia sau này đều là bậc quan lớn, có chân linh hộ thể. Ta đắc tội không đặng, nhưng nếu chúng dám cả gan bước vào trận, cũng đừng trách ta hạ thủ vô tình.

    Nghĩ vậy, Lục Ngư Tinh cho vầng mây sà xuống, nói lớn:

    - Tiểu tướng xứ nào? Tới đây phá trận hay chăng?

    Lê Viết Hưng giơ mâu lên nạt lớn:

    - Yêu quái to gan, ta vâng mệnh Lý Quân sư tới trận này mà phá cái cổng của ngươi. Còn không mau xuống cởi giáp quy hàng thì may ra giữ được mệnh. Chứ trái lời này binh ta dày xéo tan xương nát thịt!

    Lục Ngư Tinh giận tái mặt, quát:

    - Vô danh tiểu tướng dám buông lời ngông cuồng, đừng tưởng các ngươi mệnh lớn mà ta không dám giết. Có gan xông vào cổng này cho biết tài phép ta lợi hại ra sao!

    Viết Hưng nói:

    - Tiểu trận có chi ghê gớm mà huênh hoang, xem bọn ta phá cổng của ngươi đây!

    Nói rồi dẫn theo Viết Quang cùng ba ngàn binh mã xông tới.

    Lục Ngư Tinh giận quá hóa cười, phất kỳ phướng lên quát lớn:

    - Ngu xuẩn mất khôn, đã tới thì giữ mệnh lại!

    Lệnh kỳ vừa phất, gió cát nổi lên mịt mù, trên cổng trận một con Hung Thú chợt xuất hiện. Nó thân cao mấy chục trượng, mình giống như Hổ, sau lưng mọc cánh, vuốt như vuốt ưng, nanh dài ba tấc, hai tai vểnh ngược. Gọi là Thao Thiết!

    Thao Thiết hiện chân linh, há miệng to như kim đấu, muốn nuốt hai huynh đệ Quang, Hưng cùng ba ngàn binh mã. Viết Quang, Viết Hưng trong bụng kinh hãi không biết để đâu cho hết, tưởng mệnh mình ô hô ai tai rồi. Thì đột nhiên, một đạo ánh chớp từ mão của Viết Quang bắn ra xông thẳng về phía Thao Thiết. Tức thì chặt con hung linh ấy thành hai đoạn.

    Ngư Tinh hoảng kinh, thét lớn:

    - Tiên Thần chốn nào? Sao dám phá trận ta đặng!

    Sơn Tinh từ trong mão Viết Quang hiện lên, nói:

    - Bổn Thánh Sơn Tinh, tu luyện ở dãy Tản Viên. Người đời gọi bằng Tản Viên Sơn Thánh. Yêu vật kia đã nghe danh ta thì cởi áo mão quỳ lạy xin hàng. Chớ mất khôn chống cự, ta đánh cho nát yêu thân, bao năm tu hành chẳng bõ công!

    Lục Ngư Tinh thấy vị tiên thần này thân cao hai thước, mình khoác áo da hổ, chân đi giày cỏ, tay cầm búa chuỳ cực lớn, sau lưng có bức Tản Sơn Lưu Thuỷ Đồ. Liền biết ngay tiên thần đứng hàng Thánh. Trong bụng nó cả kinh, nói:

    - Tiên Thần to gan dám hạ phàm quản chuyện hạ giới, chả nhẽ không sợ luật trời trách phạt?

    Sơn Tinh mặt giận, quát:

    - Mi còn dám nói tới luật trời ư? Ta cho mi hay, mi dám bày cái hung trận chốn đất Nam, giết người chôn sống, khiến đại địa ô uế. Mi đã là yêu tộc thì chớ, lại là kẻ tu đạo mà dám làm điều thương thiên hại lý như thế. Ta không giết mi đặng thì uổng cái danh Sơn Thánh này.

    Lục Ngư Tinh cũng giận, cầm kỳ phướng phất lên, nói:

    - Nếu bình thường ta kính sợ Tiên Thần tám phần. Nhưng ngươi dám bước vào trận đồ thì sống chết về tay ai còn chưa biết được. Đừng tỏ vẻ huênh hoang!

    Lệnh kỳ phất lên, nhưng hung thú Thao Thiết bị chém làm hai đoạn không lành vết thương được. Lục Ngư Tinh kinh nghi, loay hoay chả biết làm sao cho đặng.

    Sơn Tinh cười ha hả, nói:

    - Con hung linh này bị Công Đức Linh Bảo chém thành hai nửa mà còn muốn lành lại ư.

    Nói rồi hóa phép lấy ra một cái liềm bằng đồng. Chính là Thâu Mộc Đồng Liêm!

    Lục Ngư Tinh thấy Đồng Liêm tỏa ra hào quang chói lóa, hai mắt nó nhìn vào thì nhâm nhẩm như bị kim đâm. Ngư Tinh sợ hãi, lại phất kỳ phướng muốn triệu hồi Tru Thiên Tiễn đâm chết Sơn Tinh. Nhưng Đồng Liêm khắc chế thiên hạ cỏ cây hoa lá, cây Tru Thiên Tiễn thấy nó thì sợ không dám rung động.

    Lục Ngư Tinh cả sợ, vứt cả kỳ phướng độn phong mà chạy. Sơn Tinh ngó thấy chẳng thèm đuổi theo, dùng phép dời sơn lấp bể nâng một tảng đá to tướng lấp đi hố chông trước mặt.

    Người đời sau có thơ khen Sơn Tinh rằng:

    " Dời Sơn Lấp Bể phép thần thông.

    Một tay nâng đá, lấp hố chông.

    Tản Viên Sơn Thánh lừng oai đức

    Giúp quân phá trận, chẳng kể công. "

    Sơn Tinh làm phép xong rồi, mới quay qua dặn huynh đệ Quang, Hưng rằng:

    - Hai vị cứ y kế quân sư mà hành động. Tôi phải ở đây chẹn đường lui của chúng nó.

    Viết Hưng, Viết Quang vâng dạ, rồi hướng ba quân hỏi:

    - Cờ Thao Thiết cắm chỗ nào?

    Một tên lính hô:

    - Cờ cắm chỗ này!

    Nói rồi, Lê Viết Quang hối quân đào hố chặt cờ, lại lấy trong túi gấm ra một lá bùa, cho người chôn xuống. Xảy thấy, chân linh Thao Thiết tan thành hư vô; rồi từ dưới đất trồi lên mấy trăm xác người nằm la liệt, tất cả đều bị gọt tai cắt mũi. Cảnh tượng trông ghê rợn cực kỳ!

    Lê Viết Quang, Lê Viết Hưng không đành nhìn thẳng, lâu sau mới kìm lòng đặng, hướng về mấy trăm cái xác xá người một cái rồi nói:

    - Hôn quân vô đạo, giết người hiền nghe kẻ ác. Vì bày hung trận mà chôn sống các vị ở đây, thù này không báo thiệt khó xuống nơi hoàng tuyền yên giấc ngàn thu. Nay tôi vâng mệnh quân sư, dẫn binh tới phá trận, ngặt nỗi binh lực có hạn, nên nhờ chư vị giúp sức, âu cũng là báo mối cừu chặt tai cắt mũi, chôn sống đó vậy!

    Lời vừa dứt, từ trong mỗi cái xác có oán linh trồi lên. Ai nấy mặt mày dữ tợn, bọn chúng cúi người bái tạ hai huynh đệ Viết Quang, Viết Hưng, giọng the thé nói:

    - Cảm ơn hai vị tướng quân chôn bùa giải thoát. Trước khi âm linh tiêu tán trở về địa phủ, chúng tôi giúp ngài một phen.

    Cả đám nói rồi hóa thành luồng gió xanh, bay thẳng vào nơi trung tâm trận pháp.

    Ba cổng khác cũng xảy chuyện tương tự như vậy, cửa Trảm Tiên thì xuất hiện một đám Quỷ Anh. Cửa Triệt Tiên thì có một lão Thi Sát Quỷ, trước từng làm quan trong triều, bị chôn sống trước cửa. Cửa Hãm Tiên thì có một đám quỷ linh. Tất cả đều hướng về phía trung tâm mà bay đi.

    Bấy giờ, xung quanh đài trung tâm, bốn hướng đều có ba ngàn binh mã canh giữ. Chợt có từng đoàn âm linh hiện hồn báo oán, đám binh sĩ ai nấy hồn vía bị thâu hết, chết như ngả rạ, mạnh ai nấy chạy. Chợt nghe một tiếng pháo nổ, từ bốn hướng có bốn cánh quân kéo vào, gặp người giết người, gặp cờ chặt cờ.. Chẳng mấy chốc đã bao vây quanh đài mắt trận.

    Chư tướng hò quân xông vào, giết hết mấy tên giả dạng quỷ thần mới cứu được Nguyễn Bặc ra.

    Nói tới Lục Ngư Tinh, Kim Sí Điểu cùng Bạch Y Man hội hợp ở trên vầng mây, thấy trận mình bị phá thì giận lắm, nhưng không biết làm sao cho đặng. Ngư Tinh hỏi:

    - Trận này tôi bày theo đại khai đại hợp, nó dùng Công Đức Linh Bảo phá được cổng của tôi thì chớ, chẳng lẽ hai cổng của các vị cũng bị phá!

    Kim Sí Điểu nói:

    - Cổng do đệ canh giữ cũng bị Công Đức Linh Bảo trấn áp, không tài nào thi pháp được.

    Y Man cũng nói:

    - Cổng của tôi cũng thế. Không biết bọn nó làm cách nào thỉnh được thần tiên hạ phàm, dùng bốn kiện Công Đức Linh Bảo mà phá trận. Bây giờ các vị thần ấy canh giữ muôn phương. Ba người chúng ta thoát sao được!

    Sí Điểu nói:

    - Tôi nãy bay qua xem xét mấy phương, chỉ duy có góc Đông Nam địa thế hiểm trở, tiên thần không quản đến. Ta chạy hướng đấy có cơ may thoát khốn.

    Y Man nói:

    - Ngư Tinh đạo hữu có tài bói toán tiên liệu trước tương lai, không biết có bấm độn xem hướng đấy có chạy được hay chăng?

    Lục Ngư Tinh buồn rầu đáp:

    - Tôi bày hung trận che giấu thiên nhãn, nhưng cũng khiến thiên địa nhiễm kiếp khí trở nên ô uế. Tương lai mịt mờ nên không bấm độn được. Bất quá muôn hướng đều là tử môn, duy có hướng Đông Nam là sinh môn. Cầu phú quý trong nguy hiểm, chúng ta không thử thì chết nơi chốn này mất.

    Sí Điểu nói:

    - Tôi có cái phép thần thông, hễ đập cánh một cái có thể bay mấy trăm dặm. Hai vị nấp dưới cánh của tôi, để tôi thi pháp. Dầu tiên thần có lợi hại đến mấy họa chăng đã đuổi kịp?

    Ngư Tinh cùng Y Man nghe tới thì mừng lắm, bái tạ rồi nói:

    - Mạng chúng tôi nằm trong tay đạo hữu vậy!

    Hai người nói xong thì Kim Sí Điểu hóa thành một con đại bàng dài tới mấy trăm trượng, còn Ngư Tinh cùng Y Man hóa thành hai điểm sáng nấp phía dưới cánh. Kim Sí Điểu vỗ cánh, nhằm hướng Đông Nam bay vút đi. Chư Tiên ngự trên vầng mây chỉ thấy có đạo ánh chớp lóe lên, khi tỉnh hồn lại thì ba con yêu đã chạy thoát mất rồi.

    Thế mới có thơ khen rằng:

    " Hậu duệ Điểu Vương, chính Quỷ Tiên.

    Cánh dài trăm trượng, phép vô biên

    Hoành không trăm dặm, như chớp giật

    Thoát đặng chư thần, chốn Cửu Thiên. "

    * * *

    Chú thích:

    1 - Lê Viết Hưng, Lê Viết Quang: Lê Viết Hưng cùng em trai Lê Viết Quang tình nguyện theo Đinh Bộ Lĩnh, hưng binh trấn giữ vùng châu thổ, đánh thắng nhiều trận ở vùng Chí Linh, Thanh Lâm. Do có công với nước, hai ông được Vua Đinh phong tước, nhân dân lập đền thờ tôn làm Thành hoàng làng Ngọc Uyên, Hải Dương. Đức Thánh Cả Lê Viết Hưng được phong là Đương cảnh thành hoàng quan hà Đại vương" Trưởng tả đạo binh nhung kiêm tham tán mưu sự ". Đức Thánh Hai Lê Viết Quang được phong là Dương cảnh thành hoàng Đinh triều phong tước" Thiếu tử Thái Bảo tiền quân ".

    2 - Nguyễn Bồ, Nguyễn Phục: Ba anh em họ Nguyễn. Nguyễn Bồ anh cả, Nguyễn Bặc là em thứ, Nguyễn Phục là em út Cả ba anh em ông đều là tướng nhà Đinh, có công giúp Đinh Tiên Hoàng trong công cuộc đánh dẹp loạn 12 sứ quân. Vợ ông là công chúa Quế Hương, chị gái Đinh Tiên Hoàng

    3 - Phạm Công Đinh, Phạm Công Hoài, Phạm Công Thành: Nhờ sự giúp sức của ba anh em, Đinh Bộ Lĩnh đánh bại quân lính của sứ quân Phòng Át. Đinh Bộ Lĩnh lên ngôi phong Phạm Công Thanh là Thanh Lãng Đại Vương chức Pháp sư; phong Phạm Công Hoài là Hoài Nhân Đại Vương chức Võ quan Đại Vương, phong Phạm Công Đinh là Thượng Thiên Đại Vương chức Viên quan thị bộ Thái y viện, ban cho cha là Phạm Công Hoàng là Thân vương.

    4 - Lưu Cơ: Là tướng của Đinh Bộ Lĩnh tham gia dẹp loạn 12 sứ quân, trực tiếp đánh dẹp sứ quân Lý Khuê và làm quan nhà Đinh. Ông cùng với Đinh Điền, Nguyễn Bặc, Trịnh Tú được coi là Tứ trụ triều đình của nhà Đinh.

    * * *
     
    Last edited: Oct 19, 2021
Trả lời qua Facebook
Loading...