Tập thơ trong một chiều gió nhẹ Tác giả: Mặc Trúc Thể loại: Thơ Lời dẫn. Có những lúc, ngồi nhìn trời mây, trong đầu tức cảnh sinh tình, lóe lên một vài câu thơ man mác, nhè nhẹ. Những câu thơ có lẽ chưa được trau chuốt có hồn lắm, có lẽ chưa vần điệu lắm, nhưng nó là một dấu ấn của cuộc đời. Để một ngày, khi nhìn lại, mới phát hiện ngòi bút tuổi thơ vẫn còn vương vấn đâu đây. Nó sẽ làm mình nhớ đến tuổi thơ, một thời đam mê sách vở và văn chương chữ nghĩa.
Bài thơ số 1 Bóng ma đêm đen Bấm để xem Gió làm chi đừng cuốn lại thêm phiền Cho lòng người mỗi lúc lại chẳng yên Cánh cửa trên nhà vẫn khép hờ Chim kêu lanh lảnh Lích chích! Lích chích! Trời âm u đen như hàm răng ác quỷ Gầm gừ nhai xé toạc con mồi Chạy đi thôi! Chạy đi thôi! Chớ dừng lại, vì bóng tối vẫn không ngừng truy đuổi Vươn những bàn tay đen đúa hòng túm vào góc áo Kìa, máu chảy ra nhiều làm sao Gió gào thét tiếng kêu van rùng rợn Những con dơi vẫn lởn vởn trên đầu Xong! Xong! Ánh đèn mỗi lúc một xa xăm Lúc tuyệt vọng, ánh lửa bùng rực cháy Bò đứng dậy, lê lết về nơi ấy Gắng lên! Tí nữa thôi! Những viên sỏi đâm vào chân tóe máu Những bụi gai cào làn da rách toạc Tiến lên! Tí nữa thôi! Có thứ gì đằng sau đang truy đuổi Là mãnh thú đang ráo riết săn mồi Chạy đi thôi! Chạy đi thôi! Sức bình sinh liệu rằng còn có đủ Để chạy về nơi bến đỗ bình yên? Chạy đi thôi! Chạy đi thôi! Mắt tối sầm và bỗng nhiên ngã xuống Lưng nặng quá, máu nhỏ từng cơn Giơ bàn tay với lấy ánh trăng non Có ai không? Có ai không? Gió rừng thoảng qua tiếng cười khan Ghê rợn âm u đã rõ ràng Dò dẫm từng bước về ánh lửa Chút nữa.. chút nữa thôi.. Tiếng thét dài xé toạc một trái tim Lời chào tới từ cửa địa ngục Ánh trăng tròn.. bến đỗ bình yên.
Bài thơ số 2 Đời học sinh Bấm để xem Sáng khi gà gáy mới râm ran Bước chân xuống đất đã vội vàng Vắt xôi vội đút vào trong túi Đèo bạn cùng nhau đến trường làng. Cổng trường vắng lặng lúc sớm hôm Tay chổi, tay xô quét lẹ làng Sàn kia bụi bám đầy đã gớm Giẻ lau cũng chẳng muốn giặt đâu. Ôi kìa tiếng trống lại đã mau Vắt xôi cũng chẳng thì giờ gặm Giở sách ra mà đầu choáng váng Bụng đói, đầu hoa biết học sao! Mãi nhịn đến lúc trống ra chơi Bẻ xôi yên bình ngồi nhấm nháp Cố nội cái thằng đi mách lẻo Vào lớp liền bị mắng té đầu. Khát nước, thèm cái chai rồng đỏ Nhân cổng còn mở chạy cho nhanh Lúc về cổng đóng biết thế nào Cô thấy, liền ghi tên trong sổ. Mai mốt bạn ơi nhớ hồi nhỏ Có bao hoài niệm nữa đúng không Nghĩ lại thèm xôi quá biết hông Bụng rỗng kêu vang xin chút đồng!