[Tập Thơ] Sao Em Buồn Đến Thế? Tác giả: Trịnh Nam Trân (1992) Trịnh Nam Trân là một cô gái trẻ đang chơi đùa và thử sức mình với văn học, cô chưa bao giờ tự nhận mình là một nhà thơ, nhưng những vần thơ của cô: Những mềm mại dịu dàng, những mãnh liệt tiềm tàng đã khiến người đọc gật gù "À, cô này là một người – thơ". Cô chọn viết thơ vì với cô, thơ là một thứ ngôn ngữ kỳ diệu và đẹp đẽ. Cái độc đáo của Trịnh Nam Trân là cô mang trong mình một nửa hiện đại, một nửa truyền thống, chúng ta bắt gặp trong thơ của cô những cặp so sánh đặc trưng của thơ dân gian với những bài thơ được sáng tác ở thể lục bát. Sự thừa hưởng đến nơi đến chốn của Trịnh Nam Trân mang lại cho cô những rung cảm rất tinh tế, những sự liên tưởng giữa tình yêu và các hình tượng lãng mạn, điều này khiến thơ của cô trở nên bay bổng mà không bị sến hay gượng gạo, tỏ vẻ. Cảm nhận: Cuộc sống tấp nập, bận rộn và chắc hẳn chúng ta từng có cảm giác mệt mỏi khi phải đối diện với nhiều áp lực từ công việc, gia đình hay tình cảm.. Những lúc đó ai cũng ước có một chốn bình yên và thư giãn cho lòng nhẹ nhõm, an yên trước sóng gió của cuộc đời. Một cảm giác nhẹ nhàng, một tâm trạng vui vẻ yêu đời đó là những gì sự bình yên mang lại. Dù đơn giản nhưng không phải ai trong chúng ta cũng tìm được sự bình yên, đặc biệt là trong tâm hồn. Sự tiết chế thông minh, không quá sa đà vào hơi hướng xưa cũ khiến người đọc cực kì thoải mái, tuy mới chỉ ghi tên mình vào làng văn học bằng một vài tập thơ nhưng vô cùng rõ nét, Trịnh Nam Trân sẽ còn hứa hẹn đưa chúng ta vào thế giới thơ đầy màu sắc của cô. Dành tặng các bạn những vần thơ thật đẹp của Nam Trân, được trích từ cuốn thơ xuất sắc của cô "Sao em buồn đến thế?". Còn nữa.
1. Ngây thơ tìm đâu bây giờ? Khi em đã đến ở nhờ tim ta Bình yên là thứ xa hoa Khi va ánh mắt, phong ba cuộn trào Nắng lui, nhường bước mưa rào Giọt thương, giọt nhớ thấm vào thịt da Tâm hồn lạc mất lối ra Sa vào trận địa hoan ca ái tình Mặt Trời mất dấu bình minh Như tôi đã mất đời mình vì em
2. Loài người là khối lung tung! Thôi mời anh cạn rượu nồng cùng em Ngoài trời mưa đấy, anh xem! Nhá nhem như thể khát thèm vực sâu Đây, thôi anh cứ gục đầu Cần chi nói chuyện mai sau vui buồn Nồng nàn từng giọt rơi tuôn Rượu đây, mắt đó, buông mình, say sưa Anh đã buồn hết hay chưa? Hay vui đến nỗi anh chưa muốn về? Anh đang tỉnh hay say mê? Siết tay, môi chạm. Lối về, là em?
3. Tháng ngày nên thơ và mệt mỏi Mình anh chống chọi với chính mình Hình như anh đang đi lạc lối Mà ngỡ mây trời, lãng đời trôi Tháng ngày mơ mộng và lẻ loi Anh nghĩ mình đang dần già cỗi Dẫu rằng tóc xanh còn thấm đẫm Hy vọng và cả nét tinh khôi Tháng ngày, ngày tháng, chầm chậm trôi Sao anh thấy mình như mục rữa Niềm vui, nỗi buồn, đều một nửa Để lại khoảng trống tựa nghìn thu Tháng ngày anh đau cả lúc ngủ Tỉnh giấc cạnh mình tấm thân ai Nhìn về ngày mai anh bật khóc Ngóng về ngày cũ anh thở dài Tháng ngày trôi qua từng nhiệp đập Tháng ngày gặp gỡ mọi phương trời Mọi điều khát khao, anh chạm tới Mà điều anh cần, cứ chơi vơi Lắm lúc anh ước mình cứ rơi Đứng ở đỉnh cao chạm Mặt Trời Chẳng khiến lòng anh thêm ấm lại Chỉ thấy lạc lõng giữa trùng khơi NHìn lại ngày tháng anh đã trải Anh thầm cảm tạ, ôi cuộc đời! Chỉ một bước chân em đi tới Bình yên lấp trống khoảng mù khơi Nhìn lại ngày tháng, những cuộc chơi Anh thấy yêu sao nửa cuộc đời Lý tưởng cao vời hay hạ giới Như chiều trong mắt em thảnh thơi
4. Em đẹp nhất vì được yêu Như chiều tô điểm mỹ miều tà dương Tình yêu mở hộp sắc hương Theo trời gió lộng tìm đường vây em Nhân gian xin ngắm nhìn xem Bức tranh âu yếm dẫu lem bụi trần
5. Khi tôi gặp nàng, nàng đôi mươi Say sưa nàng đó, bởi nụ cười Mười năm sau, tôi già biết mấy Mà nàng vẫn vậy, vẫn đôi mươi Thời gian vẫn trôi, tôi vẫn nhớ Nàng từng ước có chú mèo lười Thấm thoát bao năm, tôi lại đếm Chú đã đơn độc - năm thứ mười Tôi nhớ hôm ấy, trời mưa lớn Ai cũng than khóc, riêng tôi cười Bởi nàng giờ đây thanh thản bước Làm đóa hoa bay giữa bao người
6. Tôi ngỡ mình đã gặp Thượng Đế Nhưng Ác Quỷ để em đến gần Chẳng chút phân vân em đạp đổ Đất Thánh đền thiêng nát trăm lần Trong đôi mắt em, ôi Hỏa Ngục! Vai mềm bén ngót lưỡi tử thần Chém tôi trăm nhát máu tuôn đổ Mà như cứu rỗi bởi thánh thần Em giấu linh hồn tôi trong áo Cạnh trái tim hay cạnh xác thân? Em mang Thượng Đế tôi đem cất Trong hoang lạc hay cõi trong ngần? Bởi cửa vườn hoa nay đã mở Tôi trở lại tôi - kẻ phàm trần Thiên Đàng là cõi em đượm mật Thượng Đế là em phơi lưng trần
7. Em ơi nín đi đừng khóc nữa Với tôi, đó nào có phải là tình yêu Chỉ là buổi chiều hoàng hôn như hát khẽ Tôi - gã độc thân bất chợt dừng lắng nghe Lỡ một ánh nhìn ngắm suối chảy qua khe Bàn tay vô tình vuốt ve làn nước ấm Đôi chân lãng du lỡ đâu vấp nhịp chân Trầm ngâm chứ chẳng mộng trăm năm! Em ơi nín đi, tuổi trăng rằm Với em, liệu đó nào phải là tình yêu! Chỉ là buổi chiều tả tơi như gợi mở Địa đàng trinh nguyên hiểu "hững hờ" Lỡ dâu ngày sau em chợt nhớ Bước qua tan vỡ, chờ em sang Cánh cửa mở toang, trời rực sáng Soi bóng đã khô lệ hai hàng.
8. Giá mà em còn khóc Giá mà em tổn thương Giá mà em cùng cực Giá mà em bi thương Giá mà tôi có thể Vẽ em thật kiên cường Giá mà tôi có thể Biết trước được tương lai Giá mà tôi có thể Chỉ em một con đường Giá mà tôi có thể Mang âm hóa thành dương
9. Có một người đã chết Khi vừa hết tuổi xuân Có tình yêu đã chết Khi vừa chớm bâng khuâng Có một chiều ngồi hát Một dạ khúc thiết tha Có Mặt Trời tan nát Ôm ấp vỗ về ta Có một ngàn đóa hoa Khác tên trên phiến đá Có một miền đất lạ Có người hóa thành hoa