Tân nương âm hồn Tác giả: Nguyễn Thị Mỹ Hồng Thể loại: Truyện ngắn Ta là Trương Diễm Tinh con gái cả nhà Trương Gia bán đậu Hủ. Cha ta Trương Chí Cương thừa hưởng sạp đậu hủ gia truyền của ông nội ta. Cha mẹ ta thành thân sống với nhau được mười một năm. Mẹ ta sinh cho ta hai đệ muội. Gia đình ta tuy không phải là nhà cao sang, có của quý nhưng vẫn đủ ăn đủ mặc Năm ta mười một tuổi cha ta đột ngột bạo bệnh qua đời. Vì cha bị bệnh nhà phải tiêu rất nhìu tiền thuốc thang vay mượn. Bà nội ta vì khóc thương cho cha mà mù cả 2mắt. Mẹ ta người đáng ra phải được hạnh phúc bình bình an an sống cả đời. Nhưng biến cố khiến người phụ nữ hai chín tuổi phải đứng ra gánh vác lo liệu cả gia đình. Đệ Đệ ta Trương Vĩ Trí năm tuổi, đứa trẻ hoạt bát hay nắm tay tỷ tỷ nó là Trương Diễm Tâm bảy tuổi chạy nhảy khắp thôn. Ta từ chỗ phu tử Hàn Gia tan học trên đường về nhà. Gia đình ta xa cơ ta không muốn làm gánh nặng cho mẹ. Đây là ngày cuối cùng ta đến chỗ phu tử. Ta nhớ gương mặt Hàn phu tử trầm ngâm nhưng lại gật đầu cho ta nghỉ học. Chắc ông ấy cũng nhìn ra hoàng cảnh gia đình ta. Tiểu Vĩ Trí cùng tỷ tỷ nó Diễm Tâm chạy từ phía sau hù ta giật mình rời khỏi suy nghĩ. Nó dắt tay ta chạy đi xem đám đông ở đường lớn ngoài thôn. Kiệu đỏ 4 người khiêng, tiếng kèn vang dội âm thanh chối tai nhưng lại nghe ra tiếng vọng vui tươi của tân nương tử đang chờ đợi cuộc sống mới. Tân lang cưỡi ngựa trắng, mặc hỉ phục đỏ tươi trên áo thêu chim hạc, đang rải kẹo và đồng xu cho bọn trẻ con chạy theo đoàn đưa tân nương. Vĩ Trí rất nhanh thằng bé đã chạy ào vào tranh kẹo. Ta hốt hoảng nắm tay Diễm Tâm chạy vội lại đám đông, sợ Vĩ Trí bị đám đông dẫm đạp mà bị thương. Vĩ trí cầm trên tay được 2 xu và 5 cái kẹo đường được gói bằng giấy đỏ dúi vào tay ta. "Tỷ Tỷ ăn đi ngọt lắm, đệ còn 2 cái sẽ đem về cho bà và mẹ, tỷ tỷ không cần chừa" Thằng bé lại nhìn ta nở nụ cười rất ngây ngô. "Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy sau này sẽ gã cho người còn oai phong hơn lúc nãy, lúc đó đệ sẽ có rất nhìu kẹo để ăn." Diễm Tâm hừ nhẹ. "Sao đệ chỉ biết ăn thế" Ta mĩm cười chỉ nghĩ đây là lời nói đùa của một đứa trẻ con. Tân lang kia chắc là trâm anh thế gia của trấn bên cạnh. Cô nương được gã ta có quen biết, nàng là con gái Lão Tôn cửa hàng quần áo Gia Ký. Hai gia đình điều môn đăng hộ đối, ta làm sao có thể giống nàng mà gã cao. Nhưng ai đoán được mệnh trời, đệ đệ ta nói đùa lại nói đúng. Ta thành thân với người giàu nhất oai phong nhất, nhưng đó lại là ác mộng đời này của ta Về đến nhà thấy mặt mẹ có vết ửng đỏ, đôi mắt ướt đẫm lệ. Ta hoảng hốt hỏi thăm mẹ, sợ là bà lại đánh mẹ, nhưng mẹ lại cười gượng nói với ta mẹ chỉ bị ngã. Ta ngờ vực nhưng im lặng không dám hỏi nữa, xuống bếp cùng Diễm Tâm nấu cơm tối. * * * Hôm sau ta ra chợ thì nghe dì bán kẹo đường đối diện thở dài kể với ta. "Mẹ Ngươi bị nam nhân khác đánh." Ta nghe xong sợ hãi chạy về nhà tìm mẹ, mẹ ôn tồn nói với ta "Nam nhân kia làm càng động tay động chân, sợ mẹ la lên mất thể diện của hắn nên nói đậu hủ của mẹ có ruồi đánh mẹ rồi bỏ đi." Ta âm thầm thề sau này sẽ phụ mẹ ra chợ bán. Không để mẹ chịu cực khổ uất ức nữa. Tầm giữa trưa một cậu Thiếu Niên tầm mười hai đến mười ba tuổi cả người ướt đẫm, bế Vĩ Trí cũng ướt đẫm về nhà. Ta cùng mẹ đang ngồi thêu ít khăn tay để bán kiếm thêm tiền, nhìn thấy Vĩ Trí bất tỉnh thì mẹ con ta sợ hãi tột cùng, bà ta nghe tiếng động làm ngã ghế khi đứng dậy nhanh của mẹ ta. Bà sờ sờ tường mà đi ra, nghe được những gì thiếu niên kia nói thì sợ chết khiếp. Nhưng Vĩ Trí không sao thằng nhãi ham chơi đi dọc con sông nên bị ngã. Nhìn Diễm Tâm vừa khóc vừa bị bà cấu véo. "Ngươi cái đồ vô dụng tính hại chết cháu trai của ta. May mắn nó không bị làm sao, nếu không. Ta phải giết cái đồ nha đầu lừa đảo như ngươi." Ta cản bà lại, vội mắng Diễm Tâm vì thích nhìn con diều của tiểu cô nương nhà khác mà không trông đệ đệ cẩn thận. Ta chỉ mắng nhẹ cho bà không đánh Diễm Tâm nữa. Mẹ ta thấy thiếu niên đứng đó thì vội chạy tới cảm tạ. Ta cũng dắt Diễm Tâm tới cúi đầu cảm ơn. Một lúc sau đệ đệ ta tỉnh dậy, thiếu niên kia về nhà rồi nhưng lại quay lại. Mang tới cho nhà ta 1 cái áo vải nhỏ của bé trai, nói rằng đứa trẻ bị ngâm dưới sông sẽ bị lạnh sẽ bị cảm mạo. Thiếu niên gương mặt không trắng nhưng lại cười rất tươi, đôi mắt đen tròn của hắn làm ta thấy thú vị, giống 1 con cáo đang ra vẻ đáng yêu. Hắn tự giới thiệu tên mình là Vương Tiêu Minh, con nhà thím Vương cuối ngỏ nhà hắn hành nghề đồ tể, mổ heo bán thịt ta đi ngang qua có thấy. Sau này Vĩ Trí nó bịa lí do biết ơn hắn, cứ chạy theo Vương Tiêu Minh đi chơi. * * * Năm năm sau, nửa tháng nữa là ta tròn mười sáu tuổi. Bà ta lại liên tục hối thúc gã ta nhanh bà hay mắng. "Con gái lớn như hủ mắm treo đầu giường" Sau khi cha ta qua đời tính tình bà càng ngày càng gắt gỏng quái gở. Cứ bắt chẹt mẹ ta, mắng muội muội ta là nha đầu lừa đảo. Nói tới muội muội ta chắc nó là đứa đáng thương nhất. Đứa trẻ mười hai tuổi gì cũng phải làm, sáng canh ba phải cùng mẹ và ta làm ra đậu hủ canh năm đem bán. Đứa trẻ này không được đi học như ta và đệ đệ, nên muội ấy phải làm từ trồng rau tới nuôi gà giặt giũ quần áo, thêu thùa cho bà. Muội ấy tuổi còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, không than trách đòi hỏi gì cả. Đệ đệ ta thì ngược lại được bà nuông chiều tính cách bắt đầu yêu cầu những thứ tốt nhất cho giống các bạn, rất càn quấy. Ta cùng mẹ ra chợ bán đậu hủ đến gần trưa ta xin phép mẹ đi qua cuối chợ mua ít rau thừa về cho gà ăn. Đi được một lúc ta thấy sạp bán đồ thủ công, ta đang ngắm nghía cái khóa trường mệnh trên sạp hàng. Cái dây khóa trường mệnh của tiểu muội ta bị đứt đã rơi mất lúc đi cắt rau cho lợn ăn, chợt ta nghe tiếng gọi "Diễm Tinh." Nghe là biết ai gọi ta, giọng nói ta nghe mỗi ngày Vương Tiêu Minh là hắn. Ta không quay đầu mà trả lời "Muội đang nhìn sợi dây này, huynh xem có đẹp không, dây trường mệnh của Diễm Tâm rơi mất rồi, muội muốn mua cho nó 1 sợi khác." Vương Tiêu Minh thoạt nhìn không giống cha hắn, hắn khá mảnh khảnh không giống đại hán mổ heo. Trên mặt hắn lun treo nụ cười, Vẫn nụ cười đó vẫn đôi mắt to có phần tinh ranh đó, hắn lại cười nói với ta "Bà muội lại nhờ người làm mai cho muội, muội còn bình tĩnh ngắm khóa trường mệnh này." Ta nhìn sang hắn trả lời "Bà còn hận không thể bán bọn muội đi càng nhanh. Để kiếm ngân lượng cho Vĩ Trí đi học sau này cưới vợ sinh chắc trai cho bà bồng, kế nghiệp nghề đậu hủ." Vương Tiêu Minh cầm sợi khóa trường mệnh mà ta nhìn mãi không nỡ mua lên, hắn dứt khoát trả mười năm xu cho chủ sạp rồi kéo tay ta đi. Hắn nói "Vậy muội gã cho ta đi." vừa nói vừa dúi dây trường mệnh bằng gỗ vào tay ta. Ta rụt tay lại "Huynh đừng có mà trêu chọc ta, ai không biết huynh phong lưu, thích trêu ghẹo cô nương nhà lành." Hắn thu lại nụ cười "Nếu gả cho người không tốt thì sau này làm sao muội về thăm A Tâm và A Trí ở nhà. Còn mẹ muội sẽ bị bà muội làm khó dễ không thể sống tốt." Ta im lặng cúi đầu hắn nói đúng, gả xa thì ta sẽ không về thăm mẹ và đệ muội được. Ta quen Vương Tiêu Minh cũng được năm năm rồi, tuy tính hắn rất tùy tiện nhưng hắn không phải người xấu. Hắn hứa sẽ cho ta về thăm nhà, sẽ thay ta lo cho đệ đệ với tiểu muội. Ta bất giác đỏ mặt cầm khóa trường mệnh chạy đi, chỉ nói "Vậy ta đợi huynh nhờ bà mối đến. Ta Thích ăn bánh ngọt nhà dì Chiệu Đệ, lần sau gặp mua cho ta." Về tới nhà bà vẫn cay nghiến mẹ con ta, đứng trước cửa nhà mắng mẹ ta là muốn bỏ đói chết bà và cháu trai bà Hôm sau đệ đệ ta được phát hiện ngất trên đường tới chỗ phu tử Hàn gia, được người gần đấy đưa về nhà. Mẹ ta hốt hoảng mời đại phu tới bắt mạch, đại phu lắc đầu nói với mẹ và bà ta. "Cháu trai lão phu nhân lúc còn bé bị rơi vào sông lúc trời lạnh cơ thể tổn hại tới phổi không điều trị giờ dẫn tới hôn mê ho ra máu." Bà ta mặt cắt không còn gọt máu gào thét. "Vậy làm sao, phải làm sao." Mẹ ta hốt hoảng đỡ lấy bà, dù mẹ đã trải qua quá nhiều sóng gió nhưng ta vẫn nhìn ra nét mặt của bà rất sợ hãi, môi bà mím lại đến rướm máu. Cầu xin đại phu hãy giúp đỡ "Thật ra là có cách trị chỉ cần bổ xung nhìu hà thủ ô linh chi nuôi dưỡng cơ thể tốt là không sao, nhưng lại cần rất nhiều ngân lượng." đại phu nói Bà ta nắm lấy tay áo mẹ ta hét to "Phải trị có bao nhiu cũng phải trị." Cả nhà ta lâm vào biến cố, đệ đệ ta hôn mê vẫn chưa tỉnh. Vương Tiêu Minh có nghe tin đem ít thịt đến nấu cháo cho đệ đệ ta. Vì tâm trạng ta không tốt nên cũng không nhắc tới chuyện dạm hỏi Chuyện này chưa hết lại đến chuyện khác, muội muội ta vì nghe nói ngọn núi phía bên kia sông có Linh Chi nên đã tự mình leo lên đó. Một đứa trẻ mười hai tuổi lên núi không biết đường, không cẩn thận bị dính vào bẫy thợ săn. Rất may mắn hôm đó đại thúc đốn củi đã thấy rồi mang muội ấy về. Không thì đứa nhỏ đã bỏ mạng. Đại Phu lại đến, nhưng đại phu nói 1 câu làm tim mẹ vỡ nát, chân tiểu cô nương khó mà đi đứng lại như trước, e rằng sẽ tàn tật suốt đời. Bà ta lại cầm cành củi khô vào trong đánh vào cánh canh đưa ra để bắt mạch của Diễm Tâm. Mẹ ta thê lương nhìn với đôi mắt rằng tia máu, đã không thể nói thằng lời, ta khóc ôm bà van xin bà đừng đánh nữa. "Muội ấy sẽ chết mất cháu xin bà." Nhà ta không khí càng ngày càng u uất, hàng xóm có đem ít đồ bổ đến tặng. Mẹ và ta không đi bán đậu hủ được phải ở nhà chăm hai đứa trẻ. Số tiền trích trữ nhìu năm nay cũng đã cạn. Chiều hôm đó ta xuống phố mua thuốc cho Vĩ Trí về. Ta thấy trong nhà có khách, có hai bà ăn mặc sặc sỡ mĩm cười đứng ở trước nhà ta. Là bà mối, ta nghĩ là Vương Tiêu Minh là hắn tới dạm hỏi ta. Ta định bụng sẽ cầu xin hắn tình nghĩa bao năm cho nhà ta thêm tiền sính lễ. Nhưng khi ta bước vào trong, bầu không khí rất quỷ dị, có hai người ăn mặc áo hoa gấm lụa ngồi trên chiếc bàn duy nhất nhà ta. Bà của ta và mẹ đứng bên cạnh, mẹ thì đang lau nước mắt, bà ta thì vui vẻ đến cười căng cả mắt. Bà nghe ta đã về liền cười ngoắc tay gọi ta "A Tinh đến đây", bà mối đến cạnh bà nội khen, ta lớn lên gương mặt khả ái tuy không trắng ngần như những cô nương thuê các. Nhưng gương mặt phúc hậu có thể song hỉ. Cưới ta về gia đình sẽ đại các. Bà ta càng cười to, mặt mẹ ta càng khó coi. Không cần hỏi nhìn cảnh này ta hiểu rồi, là gả ta bà đã chọn được nhà chồng cho ta. Ta tính nói với bà, nhưng mới cất tiếng vị Quan Nhân mặc áo lụa kia đã lên tiếng "Nếu đã có tướng phúc hậu thì gieo quẻ." Ta ngỡ ngàng sao lại nhanh đến vậy chỉ mới gặp ta. Nhưng người phía sau mặc bộ đồ đen đội mũ đen nhìn u ám như đưa tang lại bước lên. Lấy đài lục hào đọc sinh thần bát tự của ta gieo quẻ, ông ấy thì thầm vào tai vị Quan Nhân. Cuối cùng ta cũng thấy được nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt của ngài ấy, là nụ cười chua sót ư. Tại sao? Vị Phu Nhân xinh đẹp ngồi bên cũng đã lên tiếng, giọng nói thánh thót như chim mà đời này ta sẽ không nghe lại được lần hai. "Chiều nay sính lễ sẽ đưa tới." Bà của ta vui đến nổi, khi vị Quan Nhân ra tới cổng dù bà bị mù nhưng vẫn với tay theo rồi cười không ngừng. Mẹ ta đi vào phòng ta cất bước theo sau, định bụng nói chuyện ta và Vương Tiêu Minh hứa hẹn ra, để bát bỏ chuyện thành thân kỳ quái này. Mẹ ta càng nghe càng khóc mẹ nói "Mẹ có lỗi với con, bà nội con đã nhận rất nhiều thuốc mà nhà họ lục mang đến, nhà ta cả đời cũng không thể chi trả được" Ta ngẩn người họ Lục sao? Là Lục Quan Nhân của trấn ta. Vì sao một người có học thức có địa vị lại hỏi cưới ta. Ta vội vàng vào phòng, nhìn thấy chén thuốc đen ngòm và bốn khây thuốc quý. Ta thở cũng không dám thở, ta biết chuyện đã được định đoạt. Chạng vạng tối đoàn người đem sính lễ đã đến giữa thôn, nhà họ Lục cũng thật hào phóng, đoàn mang sính lễ có tận mười mấy người, cả xóm ta đều ra nhìn rồi xì xào bàn tán không ngừng. Nhận sính lễ xong, lại là đại thúc mặc đồ đen ban trưa. Ông ta đến trước mặt ta cầm tay ta cắt máu ngón tay trỏ của ta. Ta bàng hoàng giật tay lại, đại thúc đã lấy máu chấm vào tờ giấy vàng.. Ta khó hiểu nhìn tờ giấy kia nhưng lại thấy là ngày sinh bát tự của ta. Sau khi đội đưa sính lễ rời đi, mẹ vẫn đang khóc nắm lấy tay ta không buông. Bà nội kêu ta vào nấu thêm thuốc cho hai đứa trẻ. Giọng bà rất mềm mại nghe ra sự dịu dàng, mà thường ngày không có. Ta không vào mà là đi đến trước hai phần sính lễ. Mở ra năm hòm đầu tiên là vàng bạc tơ lụa, nhưng đến những cái hòm còn lại ta đứng chết trân nhìn đống giấy tiền vàng mã. Ta run sợ, ta hiểu rồi! Là Âm Hôn là Âm Hôn. Ta bị bán sao người ta sắp cưới không phải là người sống mà là người chết, giấy tiền vàng mã này là muốn đốt cho ta. Ta vội vàng chạy ra khỏi nhà mà không dám quay đầu nhìn lại, ta chạy tới nhà vương tiêu minh gọi cửa rất lâu nhưng hắn không ra gặp ta Vương Tiêu Minh hắn biết chuyện này nên không gặp ta, ta nghe thấy tiếng chân có người đang đi tới sau cánh cửa. Ta khóc nấc lên "Tiêu Minh mang muội đi đi, muội sợ muội không muốn gả cho người chết, muội không muốn chết!" Hắn mở cửa ra nhìn ta thở dài rồi cất lời "Nhà Họ Lục đã gặp cha ta, nói ta mà ở cạnh muội sẽ chặt đứt chân ta." Ta kéo lấy cánh tay hắn nhìn vào mắt hắn. "Chúng ta hãy chạy đi, chạy khỏi nơi đây, huynh đưa muội đi đi." Có người ở phía xa gọi tên ta, Vương Tiêu Minh nghe thấy liền chạy. Chiếc giày của hắn rơi lại trên thềm cửa, người đến là gia nhân Lục gia và đại thúc áo đen. Ta bị trói, bị vác trên vai, được gia nhân đưa về. Đại thúc áo đen nhìn ta thở dài "Tình cảm ấy thắm thiết nhưng lại nằm ngoài thị phi." nghĩa là Vương Tiêu Minh yêu ta nhưng lại không muốn dính vào thị phi Ta bị đem về nhà, ta quỳ xuống cầu xin bà cầu xin mẹ, mẹ đút từng thìa cháo bào ngư cho ta. Bà nội đang vân vê bộ Hỉ phục giày thiêu đỏ của ta, bà mỉm cười. Tâm ta lạnh nước mắt cứ bất chợt lăn, ta nghe thấy giọng muội muội khóc, nhưng ta không thể qua gặp muội ấy. Muội ấy càng không qua gặp ta được. Hôm sau Giờ Tuất (7-8h tối) bà mối mặc Hỉ Phục đỏ tươi cho ta. "Một chải chải tới đuôi" Tình duyên vẫn đứt đoạn "Hai chải răng long đầu bạc" Chẳng phải người trong tâm "Ba chải con cháu đầy nhà." Ta cười, khóc rồi lại cười. Mẹ ta cài trang sức đỏ thắm bằng vàng lên tóc ta, đeo cho ta vòng ngọc nhẫn ngọc, nỗi hận dâng trong mỗi bước ta đi. Đại thúc áo đen thúc giục nhanh lên còn phải cắt bỏ, ta hiểu lời ông ta. Hôm nay người hầu đã đến nói với ta, thiếu gia chết yểu vừa tròn mười sáu tuổi, đã chết được sáu ngày, hợp mệnh, hợp táng với ta. Phải mau chôn cất không quá giờ lành thiếu gia không được vui, ta ngước lên mái hiên nhà, mèo hoang sao, chúng nó đến nhìn ta à? Tiếng vó ngựa đến trước nhà, âm thanh kèn trống từ ba dặm vọng lại từ xa "Phải chăng khi nãy xuống ngựa, vị quan nhân ấy đã mĩm cười, vị quan nhân ấy mừng rỡ suy nghĩ mất nữa này." Haha ta khóc rồi lại cười, ta hiểu quan nhân ấy đang vui cho con trai ông ta. Có người bầu bạn, có người chăm sóc. "Sầu đến biệt ly." Gia đình ta không ai nhìn ta lên kiệu lấy một lần, ta không nhìn thấy đệ muội, ta vừa lên kiệu cửa nhà đã vội vàng đóng. "Hỡi phu quân ta bị ép tới gặp chàng." Kiệu hoa xa hoa rực rỡ nhưng không có lấy một cái mạn che, ta có thể nhìn thấy xuyên qua khăn voan "Mèo hoang chạy theo tận mấy con phố, trèo lên cây nghiên cổ vọng về phía xa." nó nhìn nơi ta phải đến sao? "Thôn này cũng thật cổ quái, khắp nơi điều đóng chặt cửa." Họ dám mở cửa sao? Tất cả người trong thôn điều đã nhận lì xì của nhà họ Lục, họ dám mở cửa nhìn ta sao? Đi qua cuối con hẻm nhỏ, lại là chiếc giày của Vương Tiêu Minh. Thì ra từ hôm qua đến giờ hắn vẫn chưa ra nhặc lại chiếc giày. Có lẽ ta cũng như chiếc giày đó, hắn không thèm ngoảnh mặt mà nhìn. "Tân nương tử Tân nương tử Tân nương tử bước lên kiệu đỏ Nước mắt lưng tròng Băng qua đòi núi Dưới lớp khăn voan Đừng mĩm cười" Đến cửa nhà họ Lục, toàn bộ điều là màu trắng. Gia nhân mặc áo tang đứng hai hàng cúi đầu chào. Ta được đưa ra khỏi kiệu, tay vẫn bị trói bà mối đang kéo tay ta bước qua cửa. Trưởng bối nhà họ lục ngồi hai bên nâng ly rượu cao lương vui vẻ nói cười, nụ cười đó thật khó coi. Ta thấy rồi, thấy rồi phu quân tương lai của ta, đang nằm trong quan tài phía sau tấm màng trắng ngăn cách hai sảnh đường. "Mười tám tháng giêng ngày lành tháng tốt." là dụng ý nói với ta tháng giêng không cưới hỏi, tháng chạp không đính ước, tháng giêng chuyện lớn lùi một bước. " Toàn gia tộc nhà Lục điều lùi một bước chỉ để đến dự Âm Hôn của Lục Hào tên hắn là Lục Hào. Ta nhìn thấy bài vị là tên hắn, có người nam nhân cầm bài vị Lục Hào đến đứng đối diện ta. Đại thúc áo đen nhấn đầu ta ép ta mở miệng đổ rượu trắng vào. Mặt đối mặt bài vị lạnh lẽo, ta cười to rồi lại bật khóc, ngọt lửa hừng hực cháy trên hai đầu ngọn nến trắng, ta bị ép quỳ xuống trước từ đường. Chủ Hôn mặc áo trắng hô to " Nhất Bái Thiên Địa. " Ta được đưa vào phòng tân hôn toàn màu trắng, bánh kẹo được gói bằng giấy trắng bày ra khắp bàn, nhưng lần này ta bị trói lun cả chân nằm bất động trên giường. Quan tài được khiêng vào, ta bị nhấc lên bị bỏ vào nằm cạnh Lục Hào. Lúc quay mặt qua ta được nhìn rõ gương mặt Lục Hào, hắn ta mặt mũi trắng bệch gày gò có lẽ vì bệnh tật mà chết. Nhưng vì chết 6 ngày trên cơ thể hắn phát ra mùi hôi tanh. Có thứ gì bò trên cổ hắn như dòi bọ, thật quá đáng sợ. Ta gào khóc thấu cả Lục Gia, gia nhân liền lấy kim khâu miệng ta lại, từng mũi kim đâm xuyên qua da thịt ta, rúc rích qua từng thớ thịt" Thiếu phu nhân chỉ được nói chuyện với thiếu gia. "Gia nhân nhắc nhở ta, ta đau đến cảm giác sắp chết đi. Giờ Tý (11h-12h) ta nghe thấy có tiếng bước chân. Tiếng bước chân đang tới gần giọng nói từ bên ngoài gọi tên ta có chút hốt hoảng" Diễm Tinh ta mang điểm tâm như đã hứa đến cho muội và phu quân muội, đừng về tìm ta. " Là tên Vương Tiêu Minh có lòng đem điểm tâm cho ta, ta khóc rồi lại cười. Nhưng lần này ta chẳng thể cất thành lời, từ ngoài cửa vọng tới tiếng nói cười, lại có người đến rất nhiều người đến. Ta đã không còn sức mà vùng vẫy, đại thúc áo đen gật đầu. Lục phu nhân đến nhìn, là nhìn Lục Hào lần cuối. Nắp quan tài được đậy lại, từng cây đinh được đóng vào. Ta cố gắng vùng vẫy hy vọng thoát khỏi nơi địa ngục này, tay ta bị trói nhưng ta vẫn cào vào nắp quan tài. Cào đến móng tay bật hết ra máu nhỏ ướt người ta. Quan tài được khiêng đi ta nghe thấy tiếng" động thổ" Ta không thở được nữa.. Ta không nói được nữa.. Kết.