Bài viết: 260 



Tam Quá Môn
Trình bày: Hoàng Thi Phù
Tác từ: Không Có Dương Tiên Sinh
Tác khúc: Chỉ Hữu Ảnh Tử, Hoàng Thi Phù
Biên khúc: Trương Phong Lệ
Trình bày: Hoàng Thi Phù
Tác từ: Không Có Dương Tiên Sinh
Tác khúc: Chỉ Hữu Ảnh Tử, Hoàng Thi Phù
Biên khúc: Trương Phong Lệ
Có những bài hát không cần quá phô trương vẫn đủ khiến người ta phải dừng lại giữa dòng đời hối hả, chỉ để lắng nghe. Tam Quá Môn của Hoàng Thi Phù chính là một bài như thế. Không ồn ào, không bi lụy, bài hát là một bản tình ca cũ kỹ, lặng lẽ dẫn dắt ta quay về những đoạn hồi ức đã phủ bụi thời gian, gõ lên từng cánh cửa nơi trái tim ta từng chôn giấu một người.
Ngay từ tựa đề "Tam Quá Môn" Ba lần đi qua cánh cửa đã gợi ra một hình ảnh nhuốm màu cổ tích, như thể mỗi cánh cửa là một mốc thời gian, là một kiếp duyên, là một hồi ức mà người kể chuyện chạm vào bằng tất cả sự dịu dàng lẫn cay đắng. Lời ca mộc mạc, trữ tình nhưng chứa đựng chiều sâu nội tâm và chất thơ vô cùng rõ nét: Từng khung cảnh, từng chuyển động đều như một khúc phim quay chậm có hoa hải đường nở ngập sân, có váy trắng áo đỏ phấp phới như thuở thiếu thời, có trầm hương, nến đỏ, và những mảnh hồi ức đan xen yêu, hận, thương, lỡ.
Điều khiến Tam Quá Môn trở nên đặc biệt không chỉ là ở phần lời đậm chất văn chương mà còn nằm ở giọng hát của Hoàng Thi Phù. Giọng hát ấy không quá cao vút, không bi lụy, mà như một lời thủ thỉ, kể chuyện nhẹ tênh nhưng lại khiến lòng người nặng trĩu. Sự phối hợp của phần biên khúc do Trương Phong Lệ thực hiện càng đẩy cảm xúc bài hát lên cao trào một cách tự nhiên, không gượng ép. Có thể nói, Tam Quá Môn không dành cho những ai vội vã, mà dành cho những tâm hồn từng yêu sâu sắc, từng bỏ lỡ, và vẫn đang trên đường đi tìm lời giải cho một tiếng gõ cửa xưa cũ.
Một điểm thú vị là hình ảnh "gõ vào cánh cửa trống không" ở cuối bài không phải một cái kết tuyệt vọng, mà là một sự thức tỉnh: Đôi khi, tình yêu không nằm sau cánh cửa mà ta dốc lòng đi tìm, mà chính là hành trình ta đã bước qua những rung động, những tiếc nuối, cả sự trưởng thành từ chia ly. Tam Quá Môn vì thế, không đơn thuần là một bài hát, mà là một đoạn đời được lồng ghép trong từng câu chữ, từng nốt nhạc.
Nếu bạn đang trong một chiều mưa nhẹ, hoặc đơn giản là đang nhớ về một ai đó mà bạn đã không còn gặp nữa. Hãy thử nghe Tam Quá Môn. Không hứa sẽ khiến bạn thôi buồn, nhưng chắc chắn sẽ khiến bạn dịu lại như thể có ai đó đang kể giúp bạn một câu chuyện mà bạn không đủ can đảm để tự mình nhớ lại.
Trên đây là bản Vietsub trên Youtube, còn dưới là bản Trung.
Lời bài hát
也听闻那年成春草木深
谁家老宅门总传来笛声
也听闻雨打梧桐夜影沉
你若定睛许能看见两个人
跨过第一扇门海棠花满园纷纷
素裙红衣飘荡不散的天真
第二道门红木檀香烛影深
燃着绵长岁月深情里拥吻
别认真流言常不过秋分
或乱了红粉或不曾发生
别认真成难就是爱与恨
待回过神错过这长长一程
窥进第三扇门海棠花也曾纷纷
月照寒衣竟不出半点波纹
门心自问但留路过的回声
腾挪一片回忆陈年的灰尘
跨过第几扇门才算造访过旧人
灯影重重照不穿梦里红尘
浮光滚滚怪我痴狂又愚蠢
谁用一生所爱叩一道空门
叩一道空门
Pinyin
Yě tīng wén nà nían chéng chūn cǎo mù shēn
Shúi jiā lǎo zhái mén zǒng chúan lái dí shēng
Yě tīng wén yǔ dǎ wú tóng yè yǐng chén
Nǐ ruò dìng jīng xǔ néng kàn jìan liǎng gè rén
Kùa guò dì yī shàn mén hǎi táng huā mǎn yúan fēn fēn
Sù qún hóng yī piāo dàng bù sàn de tiān zhēn
Dì èr dào mén hóng mù tán xiāng zhú yìng shēn
Rán zhuó mían cháng sùi yuè shēn qíng lǐ yōng wěn
Bié rèn zhēn líu yán cháng bù guò qiū fēn
Huò lùan liǎo hóng fěn huò bù zēng fā shēng
Bié rèn zhēn chéng nán jìu shì ài yǔ hèn
Dài húi guò shén cuò guò zhè cháng cháng yī chéng
Kuī jìn dì sān zhāng mén hǎi táng huā yě zēng fēn fēn
Yuè zhào hán yī jīng bù chū bàn diǎn bō wén
Mén xīn zì wèn dàn líu lù guò de húi shēng
Téng nuó yī pìan húi yì chén nían de huī chén
Kùa guò dì jī shàn mén cái sùan zào fǎng guò jìu rén
Dēng yǐng chōng chōng zhào bù chuān mèng lǐ hóng chén
Fú guāng gǔn gǔn gùai wǒ chī kúang yòu yú chǔn
Shúi yòng yī shēng suǒ ài kòu yī dào kōng mén
Kòu yī dào kōng mén
Lời Việt
Cũng từng nghe chuyện năm xưa, xuân về cây cỏ sum suê,
Nhà ai nơi cổng cũ, tiếng sáo vọng đưa đêm khuya.
Cũng từng nghe mưa rơi, gió gõ tàu đồng lặng lẽ,
Nếu ngươi chăm chú nhìn, sẽ thấy bóng hai người kia.
Bước qua cánh cửa đầu, hải đường nở ngát tràn sân,
Áo đỏ váy trắng bay, hồn nhiên chẳng chịu tan dần.
Cửa thứ hai khép lại, trầm hương, nến đỏ âm thầm,
Tình sâu như năm tháng, quấn quýt mãi chẳng ngại ngần.
Chớ tin lời thế tục, thường chỉ như gió thu qua,
Hoặc làm hồng nhan lạc, hoặc vốn chẳng xảy ra.
Chớ tin là yêu thật, chỉ toàn lẫn hận với đau nhòa,
Tỉnh mộng mới hay biết, một đoạn dài đã trôi qua.
Nhìn vào cánh cửa ba, hải đường từng nở thiết tha,
Trăng soi áo lạnh ấy, chẳng gợn nổi bóng nước xa.
Cánh cửa thầm tự hỏi, còn vương tiếng bước người qua,
Ký ức vùi năm cũ, phủ bụi tro của thời xa.
Phải qua mấy cánh cửa, mới coi là gặp người xưa?
Đèn mờ chiếu muôn lớp, chẳng xuyên nổi giấc mộng thừa.
Ánh sáng lăn từng cuộn, trách ta si mê đến dại khờ,
Dốc trọn cả một kiếp, gõ vào cánh cửa trống trơ..
Gõ vào cánh cửa trống trơ..