Ngôn Tình Nam Chủ Đệ Đệ Quá Thơm/ Cho Ngươi 500 Vạn Rời Đi Ta Đệ Đệ - Tam Nhật Thành Tinh

Thảo luận trong 'Convert' bắt đầu bởi Noone01, 25 Tháng bảy 2021.

  1. Noone01

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    Tên truyện: Nam chủ đệ quá thơm/ cho ngươi 500 vạn rời đi ta đệ đệ - 给你500万离开我弟弟

    Tên tác giả :(Hán Việt) Tam Nhật Thành Tinh - 三日成晶

    Converter: Noone01

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Xuyên thư, Nữ phụ, Duyên trời tác hợp, Thị giác nữ chủ

    Độ dài: Hoàn thành

    Văn án:

    Ở tai nạn xe cộ sau xuyên thư xác suất %95 thời đại, cố tiểu văn quang vinh trở thành một người lưu luyến si mê nam chủ khổ tình nữ xứng.

    Nàng dựa theo cốt truyện "Gió thảm mưa sầu" mà theo đuổi nam chủ, từ mang cẩu điên đuổi đi nam chủ hai dặm mà, đến khuya khoắt bái nam chủ gia đầu tường, ở đem nam chủ dọa đến bệnh tâm thần phát đồng thời, cũng thuận tay phao nam chính trong nhà lại tuấn lại mềm tiểu khả ái đệ đệ.

    Khó khăn ngao đến cốt truyện đi xong, cởi trói hệ thống, nam chủ đột nhiên xuất hiện ở nhà nàng cổng lớn --

    Nam chính: Ta gần nhất nửa đêm nhìn không thấy ngươi mặt dán ở ta phòng ngủ trên cửa sổ, có chút hoảng hốt, ta suy nghĩ một chút, ngươi nếu như vậy thích ta, chúng ta ở bên nhau đi.

    Cố Tiểu Văn: .

    Nàng cũng thực hoảng hốt, nàng hôm qua mới rốt cuộc hống nam chủ đệ đệ cùng chính mình tốt hơn, này muốn nàng như thế nào lộng?

    # nói ra ngươi khả năng không tin, ta thích kỳ thật là ngươi đệ đệ #

    # cốt truyện đi xong rồi hệ thống cởi trói, nam chính bệnh tâm thần đã phát làm sao bây giờ? Online chờ #

    # ngươi đừng vội, ngươi cẩn thận hồi ức hạ, ta có phải hay không một lần cũng chưa nói quá ái ngươi? #

    【 đọc chỉ nam 】

    Nữ chủ lão lưu manh, nữ chủ không khiết, nam chủ nãi đậu hủ

    Một khối chữa khỏi hệ, hằng ngày phong cách luyến ái bánh ngọt nhỏ, khả năng sẽ vụn vặt.

    Nam chính là đệ đệ, cao công năng bệnh tự kỷ (mỗi cái bị bệnh giả bệnh trạng bất đồng, không kỳ thị không đẹp hóa, xin miễn đối lập hiện thực tích cực

    Biến chuyển nhiều như cẩu, nam chủ nam phụ khống tự xuyên phòng bạo y tiến.

    Tag: Duyên trời tác hợpNgọt vănHiện đại hư cấuXuyên thư

    Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Cố Tiểu Văn ┃ vai phụ: ┃ cái khác:

    Một câu tóm tắt: Mlem mlem

    Lập ý: Kiên trì chính mình muốn hết thảy, dũng cảm theo đuổi.

    Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Noone
     
    CoTuoi2710Candy Nguyệt Thiền thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
  3. Noone01

    Bài viết:
    1
    Chương 1. Bệnh thần kinh nhẹ ( "Cái quái gì gây ra cái này..")

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào mùa hè tháng 8, gió đêm đầy oi bức, chính là thời điểm tốt để wifi bật điều hòa không khí phối hợp với ăn dưa hấu.

    Vừa vào nửa đêm, Cố Tiểu Văn lén lút dựa vào trên tường, nhìn chằm chằm ánh đèn bên trong sân bên cạnh, trong miệng ngậm một chiếc đèn pin có độ dày ngón tay, hướng dưới góc tường tìm kiếm mặt đất dưới chân.

    Cô vốn thoải mái nằm sấp đọc tiểu thuyết ăn dưa hấu, lại bị hệ thống ép buộc đưa đến đây.

    Đêm nay cho dù nàng sử dụng phương pháp nào, nhất định phải lưu lại tâm lý âm u không cách nào xóa nhòa cho nam chính quyển sách Bạch Khang Thành.. Ôi, ấn tượng.

    Cô nắm lấy cây nho, theo bên tường trượt xuống, khi chân rơi xuống đất, cảm giác điện giật trong cơ thể vừa tê dại vừa đau biến mất. Điều này báo hiệu rằng cô bắt đầu đi theo cốt truyện, vì vậy hình phạt của hệ thống đã kết thúc.

    Ở thời đại mà xác suất xuyên qua một cuốn sách sau khi bị tai nạn xe hơi là 95%, Cố Tiểu Văn cũng vội vàng va chạm, xuyên qua.

    Sau một tháng xuyên không, cô không bao giờ tin vào ma quỷ và cố gắng thoát li khỏi cốt truyện, đến bây giờ bị buộc nhận hình phạt, thật sự cũng là bất đắc dĩ bị ép.

    Cũng may hệ thống tuy rằng sẽ ép cô đi theo cốt truyện, nhưng không có nhiều hạn chế, cô là nữ phụ yêu say đắm nam chính trong quyển sách này, nhãn hiệu bản thân chỉ có một bộ não yêu đương, ngoại trừ nhìn thấy nam chủ Bạch Khang Thành tựa như chó hoang nhìn thấy xương thịt, hai mắt xuất hiện ánh sáng xanh, những thứ khác cô đều có thể tự do phát huy, dù sao cha không yêu mẹ không thương, không ai chú ý đến tính tình của cô thay đổi.

    Cố Tiểu Văn từ trên tường rơi xuống đất, ngậm đèn pin cười lạnh một tiếng, trong lòng mắng hệ thống không biết mấy ngàn lần, sau đó theo dọc theo góc tường sờ xuống dưới cửa sổ có ánh đèn.

    Khu vực này là một khu biệt thự, được xây dựng ở ngoại ô thành phố, buổi tối yên tĩnh, trên người Cố Tiểu Văn không cảm thấy đau đớn tê dại, có chút thụ động, chậm chạp làm việc, cô lững thững đi đến bên cạnh cửa sổ tầng một, ló đầu ra nhìn vào trong.

    Bố cục biệt thự này giống như nhà cô, trên dưới hai tầng, tầng dưới là phòng tập thể dục phòng ăn phòng khách, tầng trên là phòng ngủ.

    Vị tổng tài bá đạo còn đang làm việc không qua lại với phụ nữ này so với các tổng tài chỉ qua lại với phụ nữ không làm việc có điểm kì lạ. Ngay cả chó cũng ngủ, mà đèn phòng ngủ và thư phòng của Bạch Khang Thành còn sáng lên.

    Cố Tiểu Văn đem đèn pin nhỏ nhét vào túi, hít sâu hai hơi, theo cầu thang ban công phía sau biệt thự đi lên, kéo ra cánh cửa nhỏ, giống như con tắc kè dán lên bên cạnh cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn của phòng ngủ Bạch Khang Thành, thở dài với bóng đêm.

    "Đây là tạo nghiệt gì a.."

    Ngoại trừ khi bắt đầu nghĩ đến việc kiếm tiền với các chàng trai, cô ấy chưa gặp một người đàn ông nào đã vượt qua Ha Lạt Tử, bình thường nàng muốn thông đồng cũng được, không tồn tại cái gì cầu mà không được, muốn nàng đi diễn si tình, thật sự là có chút khó khăn.

    Cố Tiểu Văn nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng, đưa tay làm rối tung mái tóc của mình, ngón tay đặt lên cái miệng đỏ như máu mà vẽ ra một đường bằng son môi kéo dài tai hai bên, sau đó đeo gương mặt chết quỷ chết này, dán lên cửa sổ phòng ngủ của Bạch Khang Thành sáng đèn.

    Đừng để ý phương pháp có tổn hại gì hay không, có thể đạt được mục đích là được, nàng cam kết Khang Thành tối nay sau đó, khẳng định đối với nàng ghi nhớ không thể nào quên --

    Nhưng mà lúc Cố Tiểu Văn dán mặt lên, còn chưa tìm được bóng dáng Bạch Khang thành, trước tiên cô bị dọa đến mức hít một hơi, cố gắng kìm xuống tiếng hét chói tai trong cổ họng.

    Sau đó, hai chân của cô nhũn ra, không chống cự lại "phốc" quỳ trên cửa sổ.

    Trên thủy tinh có một gương mặt trắng bệnh đang dán vào chỗ Cố Tiểu Văn vừa dán, một đôi mắt đen tối, thẳng theo thủy tinh nhìn ra ngoài.

    Cố Tiểu Văn phản ứng coi như nhanh, đỡ tường đứng lên liền chuẩn bị buông chân chạy, bên trong.. Không biết là cái gì, dù sao cũng không phải Bạch Khang Thành!

    Nhưng ngay khi cô đứng dậy chuẩn bị chạy trốn, cánh cửa ban công đột nhiên mở ra -- chặn đường đi của cô!

    Con quỷ treo cổ cách thủy tinh nhìn cô vừa rồi so với cái chết của Cố Tiểu Văn còn khoa trương hơn, từ phía trong anh đèn đi ra.

    Người này cả người ướt sũng, tóc đều ướt dán lên mặt, mũi thậm chí còn đang nhỏ giọt.

    Hắn chân trần, chỉ mặc một bộ đồ ngủ lụa mỏng manh, hô hấp thập phần dồn dập, trông như thể anh ta vừa ngoi lên khỏi mặt nước. Hắn mở cửa đi ra, thân dưới mặc nội y màu trắng tinh cùng đôi chân thon dài miên man đường nét uyển chuyển dừng lại trước mắt Cố Tiểu Văn.

    Cố Tiểu Văn bị bắt, nhanh chóng dùng tay áo bôi lên trang phục quỷ chết của mình, yếu đuối bất lực lại đáng thương dán mình vào tường. Bộ dáng của cô giống như thế giới thực của cô, sinh ra một đôi mắt hơi rũ xuống, tốt nhất là giả bộ đáng thương.

    Cô thập phần hài lòng với tướng mạo của mình cũng am hiểu lợi dụng tướng mạo của mình, giả heo ăn hổ loại chuyện này, thật sự là một vũ khí lợi hại thu được gấp đôi thành quả.

    Cố Tiểu Văn bày ra tư thái vô tội, theo chân dài anh chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt lướt qua chân và eo anh, ở đâu đó lơ đãng dừng lại, nhịn không được nhíu mày.

    Lúc kinh ngạc, người ta theo bản năng nín thở, Cố Tiểu Văn hô hấp dừng một lát, sau đó quay mặt đi chỗ khác, cố gắng che giấu và lặng lẽ nuốt nước bọt.

    Người này nhìn tuổi cũng không lớn, không được tính là nam nhân, lông cơ thể thưa thớt, khung xương chưa kéo dài hoàn toàn, tối đa có thể coi là một cậu bé lớn, sự phát triển này không khỏi quá tốt đi..

    Nhưng đợi đến khi tầm mắt Cố Tiểu Văn chậm rãi hướng lên trên, đối đầu với ánh mắt của người này, cô bị bắt gặp sững sờ một lát.

    Ánh mắt của hắn quá lạnh, giống như nước đá đổ vào ban đêm, hoàn toàn khác với cách anh ta từ trên giường đứng dậy sau khi chiến đấu, ánh mắt anh ta u ám, mờ nhạt không dao động, giống như hai hồ nước đọng.

    Cố Tiểu Văn tim run lên, còn chưa quên thiết lập đáng thương của mình, vội vàng véo cổ họng lên tiếng giải thích, "Anh nghe tôi nói, tôi là ở Cố gia bên cạnh, tôi đi dạo không cẩn thận.."

    "Cô có thấy Al không?" Người này mở miệng, thanh âm rõ ràng dễ nghe, nhưng bởi vì ngữ điệu rất chậm, quả thực giống như đang ở bên tai thì thầm với người khác, cuộn lên ánh mặt trời mùa hè, chui đến tai cô ngứa ngáy.

    Hơn nữa từng câu từng câu từng chữ cắn rất nặng, giai điệu lại không hề có cảm xúc ba động.. Giống như thanh âm của máy móc.

    "..."

    Cố Tiểu Văn nghi hoặc nhìn về phía anh, cô không xác định cậu bé đang nói chuyện với cô, ánh mắt anh căn bản không nhìn cô.

    Hắn rất kỳ quái, không hỏi Cố Tiểu Văn nửa đêm vì sao lại ở đây, không hỏi cô là ai, sau khi hỏi ra một câu như vậy, dường như căn bản cũng không cần Cố Tiểu Văn trả lời, hoàn toàn bỏ qua cô, khom lưng bắt đầu tìm cái gì trên ban công.

    "Al."

    "Al."

    "Al!"

    Hắn đi vòng quanh ban công, giọng điệu trong miệng không thay đổi hét lên cái tên này, cẩn thận tìm kiếm từng chậu cây.

    Tất cả chậu hoa đều bị anh lật ngược trên mặt đất, ngón tay thon dài tất cả đều là bùn đất, hắn dường như sờ tới từng mảnh đất, Cố Tiểu Văn ngồi xổm trên tường, nhìn cả người hắn run rẩy lợi hại, thanh âm càng lúc càng ngày càng gấp --

    Không đúng.. Người này tựa hồ đầu óc không tốt lắm.

    Chàng trai bán khỏa thân xuất hiện trong phòng của nam chính vào lúc nửa đêm vẫn đang ở trong tình trạng tồi tệ, căn cứ vào kinh nghiệm xã hội rộng lớn như Cố Tiểu Văn Hải và kinh nghiệm đọc tiểu thuyết mà xem, là một nút thắt khiến nhân vật chính không có trật tự.

    Tốt hơn là không nên trộn lẫn mọi thứ, cốt truyện thế giới này rối loạn cùng cô cũng không có quan hệ, cô chỉ cần đi đường của mình là tốt rồi.

    Cố Tiểu Văn nhanh chóng đóng cửa ban công trượt xuống bậc thang, đi hai bước theo bản năng quay đầu lại nhìn, phát hiện cậu bé đầu óc không tốt kia đang dựa vào thành ban công nhìn xuống. Biên độ động tác của hắn thật sự là quá lớn, gió đêm tràn vào bộ đồ ngủ của hắn, tựa hồ sắp lật người!

    Cố Tiểu Văn nhất thời da đầu nổ tung, phản ứng bản năng khiến cổ chân cô chuyển động liền linh hoạt và nhanh chóng chạy về, ba bước liền hai bước lên bậc thang, đưa tay túm lấy cánh tay cậu bé, dùng khí lực toàn thân rơi xuống, mới đem hắn đã lên ban công muốn lật lan can mò mẫm dưới ban công trèo lên dây leo trở về.

    "Al!"

    Hai người cùng nhau ngã xuống đất, Cố Tiểu Văn ngã xuống, mông hắn trực tiếp ngồi trên bắp chân cô, đau đến gào thét, trong miệng nhịn không được kinh hồn bất định gầm nhẹ: "Anh điên rồi sao? Phía dưới đều là đá, đầu ngã chúi xuống dưới, sẽ nát óc!"

    Cố Tiểu Văn rống xong, người này ngược lại đứng dậy, cũng yên tĩnh. Chẳng qua chờ Cố Tiểu Văn xoa mắt cá chân hai cái, xác nhận không bị ngồi gãy, lại nhìn về phía người vừa mới được cô cứu, hẳn là phải nói lời cảm ơn với cô, lại phát hiện hắn đang ở góc tường khóc.

    Cố Tiểu Văn: "..."

    Đời này chưa từng gặp qua người đàn ông cứng rắn như vậy.

    Bất quá rất nhanh cô cũng không có tâm tình đùa giỡn, bởi vì người kia rụt lại ở góc vừa rồi cô giả bộ đáng thương, cuộn tròn đầu gối, hai tay ôm đầu mình, không ngừng dùng sức đập, miệng mơ hồ nói cái gì, biên độ run rẩy có thể so sánh với giẫm cửa điện, đây căn bản không phải là biên độ run rẩy mà người bình thường có thể có.

    Ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía hư không nơi nào đó, nước mắt rơi xuống hai hàng, hai tay đập đầu còn cảm thấy không đủ, hắn đang "rầm rầm" đem đầu sau của mình đụng vào tường.

    Đèn ban công cũng không bật, ánh đèn trong phòng theo cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn chiếu ra, trên mặt hắn đều là mồ hôi, mái tóc dài nửa câu quấn quanh mặt, mặt trắng như một con quỷ chết vì treo cổ, nhìn qua yếu ớt lại tuyệt vọng.

    Cố Tiểu Văn trong lòng ngơ ngác đứng lên, bản năng tìm lợi tránh hại thúc đẩy cô chạy xuống, trở về sân nhà mình. Người này không phải là mục tiêu của cô, Bạch Khang Thành, cô từ trước đến nay không phải là người thích trưởng thành, cô ghét mọi rắc rối.

    Nhưng cô nhìn anh phát điên làm tổn thương chính mình, hai tay bất lực cào cấu loạn lên, bắt được tầm mắt trống rỗng của anh, đột nhiên cảm thấy những gì cô nhìn thấy là một con búp bê rô bốt bị bỏ rơi và bị trục trặc.

    Hình ảnh này kỳ lạ chạm vào một số ký ức không tốt của Cố Tiểu Văn.

    Bởi vậy chân cô không nghe sai khiến không nhúc nhích, nhìn hắn cắn cánh tay mình, đang cố gắng bình tĩnh lại.

    Rất nhanh Cố Tiểu Văn nhìn thấy vết máu trên cánh tay hắn, cô đứng cách đó không xa nhìn hắn, hơi nhíu mày, nghi ngờ hắn sẽ tự tay cắn nát thịt mình..

    "Anh sao vậy?" Cố Tiểu Văn thở dài, thử nắm lấy cánh tay hắn, bóp cằm hắn, nhưng sức lực của hắn quá lớn, Cố Tiểu Văn không thể mở ra được.

    "Mau buông ra, thịt bị cắn đứt rồi!" Cố Tiểu Văn không nắm được hàm cắn chặt của anh, cũng không bẻ tay ra được, toàn thân co quắp cứng ngắc, toát mồ hôi hột, nhưng thân nhiệt lại lạnh.

    Mắt thấy máu trên cánh tay anh càng ngày càng nhiều, Cố Tiểu Văn đành phải nói một câu "mạo phạm", sau đó dùng ra tuyệt kỹ bất kể là đang chiến đấu hay đang thi đấu đều có thể một chiêu thắng -- tay vươn đến nách và eo của hắn, bắt đầu gãi ngứa.

    Cuối cùng hắn cũng có chút phản ứng, buông cánh tay đẫm máu ra, tránh né tay Cố Tiểu Văn, nhưng cả người vẫn co giật, vung tay lung tung, trong miệng phát ra tiếng "A a" không thành tiếng, sau đó "ba" một tiếng, hàm dưới của Cố Tiểu Văn bị cánh tay anh vung lên đánh tới.

    "..."

    Nàng nửa quỳ trên mặt đất, nâng cằm mình, đau đến não ong ong, cảm thấy xương hàm dưới của mình đều bị hắn đánh gãy.

    Nàng đã nhiều năm không chịu thiệt thòi như vậy, không thể không có chút tức giận.

    Người này cô không chắc chắn, Cố Tiểu Văn đứng dậy chuẩn bị gọi người, nhưng không đợi cô vào phòng, liền phát hiện anh lại cắn cánh tay mình, cắn vẫn là miếng thịt vừa rồi, cũng không biết vì sao đối với miếng thịt đó cố chấp như vậy, mắt thấy muốn ăn thịt chính mình.

    Cố Tiểu Văn không có cách nào, kéo cổ họng kêu lên trong phòng: "Có ai không! Giết người--"

    Không có gì sai, đứa nhỏ loạn thần kinh này muốn tự sát.

    Nàng lại một lần nữa đi kéo người trên mặt đất, mười tám loại võ nghệ đều dùng hết, dùng khả năng của mình để so tài với con chó điên trong hẻm nhà mình, cuối cùng không để hắn tự cắn vào cánh tay mình nữa, còn đem áo sơ mi của hắn nhấc lên, toàn bộ nhét vào miệng hắn, sau đó cưỡi thắt lưng của hắn đè lên không để cho hắn đứng dậy.

    Nếu hắn lại đi về phía dưới ban công, Cố Tiểu Văn cũng không có năng lực cùng khí lực kia kéo hắn trở lại, dù sao thân thể hiện tại của cô chính là một tiểu muội muội thân thể mềm mại, động một hơi thở hổn hển.

    Khuôn mặt của hắn cũng bị chính mình nắm lấy người đầy máu, Cố Tiểu Văn cường thế bóp cổ tay hắn đè xuống đất, thập phần khí phách cho hắn một cái nhìn bá đạo tổng giám đốc.

    Chỉ là cô làm rất vất vả, vài lần thiếu chút nữa bị người này đánh ngã, đồng thời cảm thán eo hắn thật sự mẹ nó thật mạnh mẽ, Cố Tiểu Văn hai chân căng thẳng, dùng đầu chống lại đầu anh, ngăn cản anh đụng vào gáy mình, lại đập vào đầu mình.

    Ngoài miệng cô cũng không nhàn rỗi, đối với em trai rõ ràng đầu óc không tốt này cũng không giả bộ đáng thương gì, cho dù là tiểu "mỹ nhân ngư" không ngừng đập, giọng nói của cô có chút buông lỏng, "Cậu bình tĩnh bình tĩnh, a đúng rồi, Al, cậu không phải là tìm Al sao? Tôi sẽ giúp anh tìm, Al là ai? Cái quái gì thế?"

    "Al.. Al.. Al.." Cậu bé cuối cùng cũng tìm lại được chút thần chí, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, bắt đầu thả lỏng lực lượng giãy dụa.

    Lúc này cố Tiểu Văn cũng mệt mỏi đổ mồ hôi, ngẩng đầu lên, nhưng còn nắm cổ tay anh không dám thả lỏng, miếng thịt trên cổ tay hắn nhìn thật sự bị cắn nát, tựa hồ còn có vết sẹo khác.

    Cô thấy Al hữu dụng, bắt đầu dùng Al an ủi anh, "Đúng vậy, đừng để ý Al là cái gì, khẳng định không chạy được, chúng ta cùng nhau tìm, được không?"

    "Al.." Anh hoàn toàn không giãy dụa, đôi mắt đen nhánh không tập trung, rốt cục cũng tập trung vào gương mặt Cố Tiểu Văn, vành mắt có chút đỏ bừng, tóc mái ướt sũng lộn xộn che khuất khuôn mặt hắn ta, và đôi môi hắn run rẩy.. rõ ràng phát điên chính là hắn, lại giống như bị hung hăng khi dễ.

    Cố Tiểu Văn kiệt sức nhìn hắn, hai người đều một thân mồ hôi, môi anh giật giật một chút, tựa hồ nói một câu gì đó.

    Cố Tiểu Văn nghe không ra, cô "Ừm?" một tiếng, ở tư thế này, cúi đầu đến gần, hỏi: "Cái gì?" "

    Đúng lúc này, bên trong ban công lao ra vài người, người đàn ông cầm đầu nhìn rõ tư thế của hai người, trợn mắt muốn nứt ra hô to:" Các người đang làm cái quái gì vậy!"
     
    CoTuoi2710Candy Nguyệt Thiền thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...