Tạm Biệt Em Ổn - Tờ Pi

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi Mỹ Nhân, 2 Tháng mười một 2018.

  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Mẫu truyện 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh có dám ở cạnh em

    Sáng nay đi kiểm tra tổng thể sức khoẻ. Mọi thứ chã mĩ mãn lắm. Nhưng không chết được! Năm ngoái mất nguyên một tháng rưỡi nằm viện, mổ u ủng. Năm nay lại dính tiếp mấy vấn đề lặt vặt.

    Kể cũng hơi buồn buồn!

    Tự an ủi bản thân: Vẫn còn may mắn hơn nhiều số phận khác. Sinh tử có số. Tránh chả được. Cứ vui vẻ mà yêu, mà sống! Bệnh đến đâu chữa đến đó!

    Nhỉ?

    Trưa về ủ rũ lắm. Rồi lại nhận được thông điệp từ trường bay của phi công quốc tế:

    - Để anh chăm sóc em cả đời.. Thương em!

    Máy bay cảm động tứa cả nước mắt.

    (Tất nhiên chúng ta không đóng phim Trái tim mùa thu và máy bay Song Kye Kyo nên chẳng ai chết cả).

    Nằm thẫn thờ tự dưng nhớ lại bà chị họ con bác ruột. Bây giờ chị là trưởng phòng tổ chức của một Cục. Chị sinh năm 76.

    Mười năm trước lúc chị còn yêu anh rể (là một sĩ quan của bộ chỉ huy quân sự đóng quân phía Bắc) bây giờ. Quen nhau tám tháng và đang rục rịch ăn hỏi thì vào một buổi sáng tháng Mười, như bao buổi sáng khác, chị dậy tập thể dục qua loa và tắm rồ phi xe máy đi làm. Đi giữa đường chị bị trúng gió và ngã ngất đi. Đưa vào bệnh viện, chị (tạm) bán thân bất toại. Lúc ấy chị sinh hoạt mọi thứ trên giường và cứ nằm ì ra. Anh T (chồng chị) bây giờ được bạn bè và người quen khuyên té đi khi vẫn còn kịp. Anh lại là con nhà gia giáo, bố là tướng quân đội, bằng tuổi chị, cao to đẹp trai, lấy đâu chả được vợ. Dây vào bà liệt làm gì? Xã hội nói thế! Anh nghe thế! Để ngoài tai. Đều đặn tuần bốn buổi trừ những buổi trực anh ở viện trông chị. Tháng thứ năm chị đỡ đỡ anh ở cạnh giục chị vật lí trị liệu. Kiên trì và nhẫn nại. Một năm rưỡi sau chị bình phục. Anh chị làm đám cưới. Nhưng số phận trớ trêu, anh chị lấy nhau bao năm mà không có con, bọn thối mồm lại khuyên anh bỏ chị đi kiếm thằng cu chỗ khác. Anh không nghe. Hai anh chị kêu cầu chạy chữa từ Nam ra Bắc. Chị nằm Từ Dũ cả năm trời, bố đi chùa Hương kêu cầu cho chị. Rồi xin cô bé, cậu bé trên chùa. Đúng là trời không phụ người có tâm. Hai năm trước anh chị sinh một cậu bé kháu khỉnh. Chắc như nắm cơm, nghịch như giặc. Mỗi lần nó đến nhà mình mọi người toàn đe:

    - Dì Pi trên nhà kìa. Nghịch dì bắt đấy!

    Hôm qua đi giỗ tổ ở chùa. Chị đi cùng mình. Chị thổn thức tâm sự:

    - Dì ạ.. Dì có lấy ai lấy người có tâm với mình, như anh T nhà chị. Đó! Ở đời gắn với nhau bằng số phận. Chả ai nghĩ ông T - người đàn ông chị gặp có tám tháng mà vì chị thế! Làm được những điều như thế.. Lửa thử vàng mới biết được người ta vì mình sao.

    * * *

    Lại chứng kiến chuyện đời như này:

    Có bà vợ nọ, đẻ ba đứa con, dáng xồ người xấu, mặt rám như cái đít nồi. Bụng năm sáu ngấn mỡ, chồng chán, đi ra ngoài đổ sập phát một em trẻ đẹp, ngon. Là gái cắt tóc gội đầu thanh nữ, chuyên nhổ tóc sâu bằng răng! Về chỉ thẳng mặt vợ bắt kí đơn li dị, ba con vịt giời nheo nhóc khóc mếu, tí bị tẩn. Ngày bố đoán dì ghẻ về làm vợ ở căn nhà to vật dây sẵn dưới khu đô thị mới, ba mẹ con vẫn quấn túm nhau ở cái nhà tập thể cũ. Bà vợ chán đời bỏ việc, bán đề ở cộng bưu điện, thuốc là rít như tàu tây, mồm suốt ngày như bát nhang nghi ngút khói! Ông chồng không khá hơn là bao, lấy con vợ trẻ đẹp về chẳng bao lâu khánh kiệt. Nó cũng bye bye ông nó té! Ông sống vật vờ. Nhà cửa lạnh ngắt!

    Uầy!.. Đứa con gái lớn ông học cùng cấp II với mình. Tên giống mình và hai đứa chơi khá thân.. Lâu rồi không nghe nó nhắc đến bố nó nữa.

    Nó cũng không tin đàn ông, giống mẹ nó!

    Nó bảo mình:

    - Loại đàn ông là giống bạc. Mới xấu gái đã bị bỏ huống chi mắc bệnh tật!

    * * *

    Ừ! Đời vẫn thế mà! Cũng có những người họ vẫn bên nhau cả đời, chăm sóc vợ trong bệnh viện, nuôi con và không giai gái (không phải bịa nhá! Có anh rể mình) Cũng có những người bỏ người yêu vì béo quá, mặt đầy mụn. Hay có những ông bỏ bợ vì mặt nám đen, bụng đầy mỡ chả đếm xỉa gì việc bà ấy đẻ mấy đứa con và hi sinh thế nào cho ông.

    Vẫn có!

    Chỉ là sống lâu quá, bạn không gặp và bạn tưởng nó không có thật hay không tin vào nó thôi!

    Thực ra tất cả mọi câu chuyện nếu không có kiểm chứng thì sẽ mãi mãi là câu chuyện truyện miệng trên mạng. Đâu đó quán cà phê người ta lại cười ồ: "Thời nay làm gì có ai hy sinh cho ai" Và tất nhiên sẽ lại là chuyện "Con Pi trên mạng kể thế"!

    * * *

    Có bà bạn bảo: "Tao ốm, nhờ chồng mua bát cháo, nó ngồi bắn half life được thì mày đỡ đi!"

    Hoặc mình chứng kiến cô bạn ấy lấy chồng kém ba tuổi. Vợ ở cữ, con ốm nằm trên tầng ba, anh cu chém dưa ở ipad trên tầng bốn. Thằng bé lớp bảy cứ bấm chuông ầm ầm rú ở cửa:

    - Anh Toàn ơi! Giả em conan tập 67 đi. Anh toàn ơi!

    Mà con bạn mình cú quá đáp thẳng bình sữa của con vào tường!

    Thực ra sự chững chạc, trưởng thành nó không nằm ở tuổi tác của mỗi người đàn ông mà nằm ở bản chất, tính nết. Đầy ông bốn mấy tuổi đầu tóc thì nhuộm vàng khè, mui trần mở bật DJ, ăn mặc xanh đỏ, đinh ốc sáng loáng xong vác nếch xù đi thồ các cháu 9x vú vê nẩy tâng tâng ngoài đường và lấy làm vinh dự, hãnh diện lắm.

    Cớ gì phải là trẻ con?

    * * *

    Gõ xong đống chữ này là lúc tia thấy quyển sổ y bạ nhắc đến giờ uống thuốc!

    Hầy dà!

    Cả đời cứ không bệnh nọ lại bệnh kia! Mổ như mổ gà thế này!

    Hỏi thật nhé:

    - Anh có dám ở cạnh em?
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng mười hai 2019
  2. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Mẫu truyện 18, 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sẽ khác phải không?

    Khu chung cư nhỏ. Mình ở một mình ngay bên ăn hộ của cặp vợ chồng trẻ. Căn hộ đó và căn hộ của mình chỉ cách nhau duy nhất một cái thang máy (mà chỉ khi hứng lên ban quản lý chung cư mới bật vì sợ tốn điện).

    Cặp đôi đó vợ sinh năm 90, chồng 91. Có những buổi tối chính xác là ban đêm, mình tưởng phải gọi 113 vì tụi nó đánh nhau suốt. Đứa con tám tháng cứ khóc ré lên. Những tiếng đỗ vỡ cứ vang vào tai mình chát chúa. Lắm hôm 2 giờ sáng mình đi tăng cường về vẫn nghe tiếng thằng chồng chửi:

    - Tao giết mày!

    Con vợ gào lại:

    - Bà ngồi cho mày giết này! Giết đi.

    Xong lại á ối bùm bụp.

    Nhưng buồn cười, sáng hôm sau hai đứa lại đưa nhau đi ăn sáng. Quán bánh mì Pa - tê, trứng lá ngải là địa chỉ quen của cả khu. Bọn nó thấy mình đều chào í ới:

    - Chị ạ!

    Mình tia rất nhanh là trên mặt hai vợ chồng đều có thương tích! Nhưng tuyệt nhiên cái vẻ tình cảm toát lên ở bọn họ rất khó hiểu! Cậu bé con thì đáng yêu.

    Mình chuyển nhà khỏi khu thang máy không bao giờ hoạt động đó được hơn một năm rồi, vừa nghe tin con nhóc đó mang bầu đứa thứ hai, chồng chịu khó làm ăn lắm và tối nào cũng vẫn.. choảng nhau đều!

    * * *

    Bạn đẹp lắm, chồng thì giàu, hai đứa con đẹp như tranh. Chẳng bao giờ thấy hai vợ chồng bạn to tiếng. Thi thoảng cuối tuần gặp cả nhà bạn ở Pakson, mình ghen hộc máu, cứ trêu: "Mày đừng giễu tao thế!" Đùng nhát vợ chồng bạn bỏ nhau. Hai đứa con bố nuôi một, mẹ nuôi một. Ánh mắt trẻ thơ ngơ ngáo. Hỏi bạn lý do, vẻn vẹn hai chữ không hợp. Vẫn gặp bạn hàng ngày đi Audi A1 đưa đón con ở trường mầm non quốc tế. Gặp ai bạn cũng cười phớ lớ nhẹ người, sung sướng, chơi thoải mái, bây giờ tự do.. nhưng mình biết bạn chả vui đâu. Hai đứa bé anh em chia cắt, bố mẹ không nhìn mặt nhau thì vui sao được phải không bạn?

    Tận sâu đáy lòng bạn, bạn có muốn sống như vậy không?

    Thật ra khi đã có đến hai mặt con với nhau rồi, người ta có ai sống vì đam mê và những cơn say nắng?

    * * *

    Mình chả định nghĩa được ổn là gì? Khi hàng ngày mọi người vẫn trả lời nhau bằng cái từ vỏn vẹn và nhạt hoét như thế:

    - Công việc sao?

    - Ổn!

    - Gia đình sao?

    - Ổn!

    - Con cái sao?

    - Ổn!

    * * *

    Từ hôm qua đến hôm nay trên feed mình ngập tràn những chia sẻ về một người bác sĩ người Sing thành đạt, đẹp trai, bị ung thư phổi và đã chết. Anh ta nói: "Khi tôi đối diện với bản án" tử ", chiếc Ferrari không làm tôi hạnh phúc, tất cả tài sản mà tôi có không làm tôi vui.", hình như khi không còn gì nữa họ lại muốn có những thứ bình dị và được yêu thương nhiều hơn.. Nhớ một lần mình đăng status về một vị Tỳ kheo (người khất thực) hỏi phật: "Ta ngạc nhiên khi con người đánh đổi sức khoẻ và gia đình để kiếm tiền khi còn trẻ và về già họ lại hy vọng dùng tiền mua được sức khoẻ và gia đình".

    Cũng nhớ mãi lời bố:

    - Tao làm đến tưng đây năm trong nghề, cái tao sợ nhất là GIÀU CÓ QUÁ con ạ! Cái gì quá cũng không tốt. Thế nên chọn chồng kiếm thằng kiếm tiền đủ ăn thôi.

    * * *

    Quay trở lại cặp vợ chồng 9x hàng xóm và cô bạn Audi. Cặp 9x suốt ngày đánh nhau tao tao mày mày xong lại cười hề hề sáng ra thồ nhau trên Liberty đi ăn sáng, còn cô bạn Audi lúc nào cũng ba mẹ con cùng chờ ông chồng thành đạt bên mâm cơm lạnh ngắt, cuộc đối thoại của gia đình bao giờ cũng là tấm giấy nhớ màu vàng dán trên tủ lạnh với những dòng chữ nhắc nhau vô hồn kia!

    Và họ tạch!

    * * *

    Ai cũng nói mình cô độc, ai cũng nghĩ mình là kẻ được thông cảm nhưng không ai chịu sống chậm lại một chút để xem đối phương của mình cẩn gì?

    Mọi thứ lấp lánh mà họ tưởng là vàng ngoài kia khi dây vào mới ớ ra.. Vàng nổi đấy!

    * * *

    Chiều nay em lái xe về, loa đài cứ văng vẳng giọng hát Đàm khàn khàn: "Nếu tốt với tôi thì tốt với tôi bây giờ.."

    Không phải em muốn trở thành một phụ nữ độc thân mạnh mẽ, chỉ là em sợ một cuộc sống sứt mẻ đổ vỡ, không đầy đủ thành viên giữa cái mớ hỗn độn của cuộc đời mà ra đường ai cũng gào lên: "Tôi cô đơn", "Tôi đau khổ" thế này!

    Sẽ khác phải không?

    Cứ lớn là cô đơn

    Có một sự thật là thế. Dù bạn có kể nghèo, kể khổ, kể cô đơn, kể sự bi thương tan tác trong cuộc đời thì cũng không giải quyết được vấn đề gì cả.

    Đôi ba lần post những câu đau đớn lên thì cái bạn có được chỉ là vài cái like, vái cái comment hỏi han thương vay khóc mướn - tất nhiên trong đó cũng có những cảm xúc chân thành dành cho bạn thực sự. Chấm hết.

    Những ngày nào, giờ nào bạn cũng kêu gào đầy bi đát, hoặc uể oải khóc than về sự cô độc đến trống rỗng thì chỉ làm cho những người xung quanh mệt mỏi hoặc không muốn dây đến bạn mà thôi.

    Phật dạy: "Bất cứ nỗi khổ đau nào cũng giống nhau, hoàn cảnh là thứ đưa đẩy"

    Cứ lớn là cô đơn, cứ bước ra đời là cô đơn, cứ yêu là tổn thương. Xung quanh bạn, có ai là sung sướng? Kể cả những người anh, người chị, người em mà bạn thấy họ tươi cười hàng ngày?

    Về nỗi khổ đừng so sánh ai khổ hơn ai. Và đừng lúc nào cũng nghĩ mình là người bị hại, như thế chỉ khiến cuộc sống của bạn mãi mãi chìm trong bi đát là thôi.
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng mười hai 2019
  3. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Mẫu truyện 20, 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho những ngày không anh

    Anh!

    Vô tình sao hôm nay em biết đến sự ra đi của một cô gái còn trẻ lắm. Bị ốm, cảm và sau một đêm cô bé không dạy nữa. Cô bé xinh xắn, trẻ trung như bao cô gái hiện đại mà chúng ta gặp hằng ngày trên đường phố, trong bar, tóc nối dài và mắt đeo lens, môi đỏ.. Và cũng mới cách đây một thời gian rất ngắn thôi, là một cô sinh biên trẻ qua đời trong một vụ tai nạn giao thông..

    Thế em mới biết cuộc sống mong manh lắm anh à. Em không ngạc nhiên trước cái chết vì công việc phần nào làm em bị chai sạn đi như thế. Em cũng không quá bi lụy vì vẫn biết "sinh hữu hạn, tử bất kì". Mỗi người có số phận riêng, đôi khi sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong gang tấc, trong một cái chớp mắt là có thể vụt tay nhau..

    Em - có thể do bệnh nghiệp - mà vô tình lại nhìn thấy Facebook của những người bạn trai của các cô gái kia..

    Em thấy bạn trai của hai cô bé đó đều vật vã đau khổ lắm.. Status nào trên Facebook cũng là nhớ, cũng là tiếc nuối người yêu..

    Em ấn tượng hơn cả là Facebook của bạn trai cô bé bị cảm đó. Thực ra em không muốn xem đâu nhưng vô tình nó cứ đập vào mắt.

    Đó là những lời nói xé lòng của một chàng trai mất đi bạn gái một cách quá đột ngột. Em thấy dòng trạng thái họ yêu nhau từ tháng 10 năm 2013. Nghĩa là được năm hay sáu tháng gì đó.. Năm hay sáu tháng với một mối quan hệ tất nhiên em hiểu rằng lức ấy mọi thứ vẫn đẹp lắm, lại còn là một sự ra đi quá đột ngột thì ai chẳng xót xa..

    Em thấy bạn trai đó hôm 8/3 cũng viết lên tường Facebook cô bé những lời ngọt ngào.. Mọi người thi thoảng cũng vẫn vào viết. Em thấy cứ nhoi nhói trong tim sao ấy. Em cũng thấy đau. Hàng ngàn, chục ngàn like dưới mỗi bức hình, hàng trăm câu R. I. P (Rest in piace - mong em yên nghỉ) đầu thương xót, hàng trăm câu comment bình luận của người lạ: Ra đi sớm quá, trẻ quá.. Người yêu chắc đau lắm đây..

    Có một số bức hình em thấy cậu bạn trai đó nói rằng: "Đợi anh nhé! Ở một nơi nào đó chúng mình sẽ gặp nhau". Em cũng xem lại một số tấm hình khác trên Cover photo của cậu ấy, một vài tấm hình kèm những lời lẽ yêu thương khác dành cho cô gái được Tap vào.. Vẫn biết mỗi giai đoạn, mỗi thời điểm ta có thể yêu một người khác nhau nhưng có lẽ sẽ trọn vẹn biết bao nếu khi ta bắt đầu một mối quan hệ mới và đóng mội thứ cũ lại ở phía sau lưng mình.

    Em chỉ nói thế thôi. Em không tò mò, không phán xét gì đâu? Chỉ là cảm xúc có nhân của riêng em. Nhiều khi em đi làm đêm hôm, em hay trêu anh nếu có chuyện gì xảy ra với em thì sao. Anh bảo điên rồ, dại mồm. Chả bao giờ em làm sao được. Em chỉ cười.

    Em cũng yếu ớt, ốm đau suốt người lúc nào cũng một đống thuốc. Đi coi bói người ta lúc nào cũng bảo em cuộc đời vui ít, buồn nhiều, đoản mệnh. Anh nói rồ dại, đầu óc cứ nghĩ vậy làm sao lạc quan để vượt qua khó khăn?

    Em trêu là trêu vậy thôi chớ ai mà chẳng sợ chết. Sợ và đoán nhận là hai việc không tách rời nhau nhưng nếu số phận mình thế thì biết sao được.

    Em lại nói về các cậu bạn trai của những cô gái kia.. Em nói thật, em sợ bạn trai mình như thế. Em sợ nếu một ngày mình không còn tồn tại và bạn trai mình đăng status hay vào Facebook viết lên tường mình những lời lẽ tiếc thương hàng ngàn like, rồi vật vã trả lời comment của các bạn..

    Em sợ thế lắm!

    Hôm nọ em vô tình đọc một bài của một bạn trai nào đó, bạn ấy bảo ví dụ có gì xảy ra với bạn gái anh ấy chắc anh ấy sẽ không đủ sức cầm bát cơm ăn chứ đừng nói vào được Facebook để up status đều đặn.

    Em không có trách móc hay phán xét ai cả. Chỉ là tư tưởng từ cá nhân em như thế. Là em sợ vậy. Em sợ một ngày nào đó đột ngột đi xa và bạn trai mình đều đặn thế.

    Em biết mỗi người một cách tiếc thương khác nhau nhưng em vốn sợ sự tò mò với hàng đống hàng ngàn like sẽ khiến cho sự ra đi của những người có số phận hẩm hiu đó khó mà yên ổn được.

    Nếu một ngày chẳng may em không còn tồn tại, thì xin anh đừng vào Facebook tiếc thương.

    Lấy chồng giàu để làm gì?

    Mình may mắn có nhiều lời chia sẻ từ những người đàn bà xung quanh. Những người hay nói chuyện với mình đều có điểm chung là: Yếu đuối, phụ thuộc, bế tắc và ngại thay đổi. Họ ngại thay đổi chính cuộc sống đã đành, họ còn ngại thay đổi cả những cái tiêu cực diễn ra xung quanh họ.

    Mình bị ám ảnh bởi câu chuyện của một cô gái mấy hôm nay. Dù có vội vã với công việc chính và bận rộn với công việc kinh doanh nhưng mình vẫn lắng lại để nghe cô ấy chia sẻ. Mình nhìn thấy hình ảnh một cô gái trẻ đang chết dần trong hình hài 25 - 26 tuổi của cô ấy. Mình biết cô ấy đang buồn. Mình có thể cảm nhận rõ nỗi buồn ấy, cả sự luyến tiếc.

    Cô ấy tốt nghiệp đại học chính quy ở một ngôi trường khá có tiếng, cô ấy xinh xắn, nhiều hoài bão. Tuổi trẻ dừng như đóng lại khi cô lấy chồng, một người đàn ông trẻ hơn cô 19 tuổi. Một doanh nhân, có lẽ lúc ấy anh ta khá chiều chuộng cô. Cô bỏ Hà Nội, xa cha mẹ theo anh ta về làm dâu ở một thành phố khác. Cuộc sống buồn tẻ ngày qua ngày, cùng với con nhỏ và công việc ở nhà khiến cô bắt đầu luyến tiếc cái thời vô lo. Mình cứ xót xa cho cô ấy, bao nhiêu nắm ăn học.. Rồi một hôm cô ấy phát hiện ra chồng mình gửi tiền cho người yêu cũ - một phụ nữ ghê gớm và chẳng còn gì để mất - cô đau đáu tự hỏi mình đang làm gì trong cuộc sống này khi tài sản giá trị nhất cô còn lại là đứa con chung? Kinh tế chồng giữ và một cuộc đời hoàn toàn bị động khi bắt đầu bước chân về làm dâu.

    Cô xót xa nói với mình:

    - Muộn rồi chị ạ. Tất cả muộn hết rồi. Người tính không bằng trời tính. Em cứ tưởng em khôn hóa ra em dại..

    Mình quen chị: Một người phụ nữ xinh đẹp. Cũng khá giỏi giang, chị đang làm cho một công ty xuất nhập khẩu, đã lấy chồng, chồng mở công ty riêng về quản lý, làm kinh tế rất thành đạt, lên báo, lên tivi suốt ngày. Tài sản gia đình nhà chồng chị rải từ Bắc vào Nam. Rồi đùng một nhác chồng chị dây vào cô người mẫu khá nổi tiếng trên mạng bây giờ. Hai đứa con, một đứa bốn tuổi một đứa bảy tuổi chả bao giờ nhìn thấy bố vì lý do bố đi họp. Mình nhìn chị cứ xót xót, chị như thần giữ của cho nhà nó thì đúng hơn là VỢ. Mình chả hiểu mớ của nả, đồ hiệu, kim cương, hermes hay bentley trên người chị để làm gì khi một ngày việc duy nhất chị làm chỉ là chị mặc nó lên đi ra cà phê, chiều đón con, tạt qua công ty dọa ma nhân viên chút rồi về.

    Đôi khi mình ngồi uống rượu với chị. Sài Gòn ôi ả, ngột ngạt còi xe và người. Mùi phấn son, mồ hôi trong một quán bar nhộn nhịp. Mình bảo: "Em thương chị dù chị nhiều tiền hơn em, hoành tráng hơn em."

    * * *

    Câu chuyện của mình:

    Cách đây vài năm, mình yêu một anh (giờ vẫn là Friends trên list Facebook của mình, có thể những dòng này sẽ làm anh giận), anh là cháu ruột của chủ tịch tập đoàn X, gia đình căn bản, rất chiều chuộng mình, không có lý do gì để chê trách. Duy chỉ có một điều là anh ấy nặng về tiền. Mình vẫn nhớ hôm ấy, hai đứa đi đường dài bị bắn tốc độ, lúc ấy định dùng thẻ nhà báo để xin không ngờ anh bảo:

    - Em ngồi đó, không phải xuống bọn này chỉ cần tiền, 500 không cho đi thì cho một triệu, một triệu không cho đi thì cho 2 triệu, 5 triệu. Em ngồi đấy!

    Mình nhìn thẳng vào mắt anh nói:

    - Từ bọn này anh đang dùng bao gồm cả bố mẹ và gia đình em đấy anh ạ.

    Sau hôm đó bọn mình rất căng thẳng. Anh chỉ muốn mình bỏ việc về mở một công ty tổ chức sự kiện để thầu các chương trình của tập đoàn. Lúc ấy ngoài công việc chính mình có kinh doanh thêm một số mặt hàng nhỏ lẻ như: Son, phấn, thực phẩm chức năng..

    Anh luôn bảo mình rằng anh có thể cho mình gấp mười lần số tiền mình kiếm được một tháng, muốn đổi xe đẹp cho mình đi và mình không phải vất vả. Dự là chỉ định cho mình ăn, ngủ rồi spa chăng?

    Mình chủ động nói chia tay sau một thời gian dài hẹn hò quen biết. Lý do đơn giản vì mình không thể làm một con ô sin cao cấp ăn ngon mặc đẹp với bộ não ì trệ sống trong biệt thự, móng tay được làm nail kĩ lưỡng, nước hoa thơm phức xách Dior ra quán cà phê nói chuyện đi Mỹ, đi Tây, đi Tàu được.

    Nhiều người nói mình ngu, sướng không biết đường hưởng, nhưng mục đích và nguyên tắc sống của mọi người khác nhau, mình lý giải thế!

    * * *

    Các bà mẹ trong họ hàng nhà mình luôn khuyên con gái phải có bằng cấp và sự nghiệp. Sự nghiệp ở đây không phải là gì quá to tát hay ghê gớm. Sự nghiệp ở đây là một công việc nuôi sống được bản thân mình, con cái mình mà không phụ thuộc vào đàn ông hay khi buộc phải sống một mình cũng có thể trụ được, vứt đâu cũng sống được.

    Nhiều cô gái, thậm chí nhiều người đàn bà quá tự tin vào một mối quan hệ nam - nữ và chắc 100% người đàn ông đó sẽ vì mình và trọn vẹn sống chết cung phụng mình cả đời. Vì họ nghĩ HỌ KHÁC! HỌ KHÁC NHỮNG NGƯỜI PHỤ NỮ BẤT HẠNH KIA, NHƯNG HỌ NHẦM.

    Mình vẫn nhớ một câu nói không nhớ tác giả, hình như của Tân Di Ổ thì phải: "Mọi thứ đều có kết thúc. Tại sao cô nghĩ tình yêu là vĩnh cửu?"

    Khi bạn chủ động được cuộc sống của bạn mà không phụ thuộc và đàn ông thì bạn coi như đã nắm chắc đến 70% cuộc sống của mình. Thực ra mà nói: Tình yêu nó không bao giờ mất đi, chỉ chuyển từ người này sang người khác! Và phụ nữ ạ - bạn sẽ ra sao khi một nách hai đứa con, kinh tế phụ thuộc chồng và đùng một phát nó đi với gái?

    Rất nhiều người bảo mình BAC.

    Mình bạc vì sẵn sàng chọn ngành, chọn nghề chọn công việc nếu người yêu đặt câu hỏi: "Anh hay ngành?"

    Vì sao?

    Vì mình không tự tin để sẵn sàng bỏ việc chạy theo một cuộc tình, kể cả người yêu có đẹp hơn trai Hàn Quốc. Kể cả người yêu có quỳ xuống dưới chân tháp ép phen phủng cầu hôn.

    Mình chịu! Thực sự là chịu.

    Mình không trẻ mãi được. Rồi một ngày mình sẽ già đi, mình không thể to mồm: "Anh ta sẽ sống với tôi cả đời bằng một trái tim được bê tông hóa với đàn bà khác." khi bên ngoài kia đầy rẫy những cô gái mới lớn, đùi căng da thịt mỡ màng sẵn sàng cởi quần lên giường vì "được cho một cái quần Jieans hiệu hay một cái túi xách vừa vừa." Và có nhiều cô gái cũng sẵn sàng yêu đến chết một người đàn ông chỉ vì được anh ta tặng cho một bộ mỹ phẩm chẳng hạn!

    Mình chịu! Mình không dám tin vào cái gì vĩnh viễn vĩnh cửu hay cái gì đại loại thế.

    Rất nhiều chị cho rằng mình bi quan và tự nhủ: "Chồng mình (người yêu) mình không thế đâu!" Nhưng các chị ạ, hãy tin khi còn có thể tin nhé!

    * * *

    Vẫn nhớ câu chuyện giữa mình và cô gái kia kết thúc như sau:

    - Chị ơi! Em tưởng mình khôn hóa ra em dại. Em muốn bỏ hết! Để lại trả chúng nó hết đấy!

    - Cô không được thế! Bắt tay vào xác định cuộc sống và kiếm việc cho mình đi.

    - Muộn rồi chị ạ.

    - Không bao giờ là muộn. Cô không được bỏ đi đơn giản thế! Cô không thể bỏ tất cả để một con cave hưởng và con mình khổ sở. Cô không thể vất vưởng ngoài đời với đứa con nhỏ được. Cô có kiến thức, cô phải nhờ pháp luật bảo vệ hai mẹ con, từ kinh tế đến cuộc sống! Không được phép tự trọng vứt lại và bế con đi tay trắng.

    Câu chuyện buồn bã đó cứ ám ảnh mình. Công việc mình đang làm khiến mình nhìn thấy quá nhiều mặt trái. Mình không bản lĩnh như nhiều người nghĩ, chỉ là môi trường tôi luyện nên mình như vậy.. Mình biết nói luôn dễ hơn làm. Nhưng em ạ, nếu em không đứng dậy, em không tự rũ bỏ vẻ ngoài bi lụy của mình khi còn đang ở lứa tuổi này, thì chẳng mấy chốc, khi em nhìn lại mình trong gương sẽ thấy một phụ nữ trung niên mắt thũng sâu vì đau khổ và có một tuổi xuân đã qua đầy nuối tiếc. Và tấm ảnh cô gái mặc áo cử nhân tươi cười cầm tấm bằng đại học sẽ trở nên xa lạ mãi mãi, nằm lại quá khứ mà thôi..

    * * *

    Mình không dám dạy đời ai bao giờ nhưng thực sự các cô gái trẻ ạ, các em ạ, mình cũng từng trải qua những giai đoạn muốn bỏ học, bỏ việc vì stress, vì nản! Nhưng rồi lại phải cố, để đến một ngày nhìn lại không ân hận vì những gì mình đã làm.

    "Sometimes life is going to hit you in the heat with a brick. Don't lose faith". Steve Jobs (1995 - 2011)
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng mười hai 2019
  4. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Mẫu truyện 22, 23

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đừng khóc

    Thực sự thì không ai sinh ra đã mạnh mẽ cả.

    Mình cũng vậy!

    Mình đã từng ảo tưởng mình là người khổng lồ trong cuộc sống của mình với một lý lịc khá ổn: Nuôi được bản thân, học hành vừa đủ, một khuôn mặt không đến nổi buồn nôn và một cá tính cũng đàng hoàng sòng phẳng mà những người anh em xã hội dạy cho mình.

    Mình bước vào đời với một trái tim đầy vết xước, chả cần ai thông cảm, cũng không cần lời động viên. Điều duy nhất cuộc sống dạy cho mình là vẻn vẹn hai từ "ngẩng đầu".

    * * *

    Nhưng đàn bà thì muôn đời là đàn bà với tỷ lý do đẻ ra đã có. Mình không ham hố mơ ước có một cuộc sống như cổ tích hay những kết thúc có hậu như trong phim Hàn. Đời vốn dĩ nó là khắc nghiệt. Con người sinh ra không phải để hưởng thụ mà là để trả nợ cho kiếp mình đang mang.

    Đôi khi mình khóc như thể một đứa trẻ con ngơ ngác, khóc đến lạc giọng khi bị đổ tội ăn trộm cái bút hay quyển sách trong lớp hồi cấp hai, bị khám cặp hay bị nghi hoan, bị quàng vào cổ những tội không phải do mình làm.

    Ừ!

    Thì mình vẫn nhớ rõ lắm cậu bạn cùng lớp học vẽ ở nhà văn hóa thiếu nhi hồi 12 tuổi. Bị đổ oan lấy trộm năm nghìn đồng móc túi bố mẹ rồi bị ăn đòn đến mức cậu ấy phải tự tử. Cậu bé 13 tuổi lúc ấy (chỉ hơn mình đúng một tuổi) kết thúc cuộc sống chỉ vì năm nghìn đồng. Mình vẫn rợn người mỗi khi đến lớp và nhìn vào chỗ trống ấy..

    Cuộc đời khắc nghiệt là thế. Nó dồn người ta vào đường cùng quẫn, còn con người như cây cỏ dại muốn sống phải tự vươn lên.

    Thực ra ấy mà..

    * * * từ lâu rồi con người vẫn vô tình với nhau.

    Nỗi đau và sự tự trọng dạy mình biết mình phải bước tiếp như thế nào. Không ai ra đương gào lên để thanh minh cho bản thân cả. Như một người mang đầy vết chai, có chai sạn thêm một, hai hay ba vết nữa thì nó lại càng làm cho họ bản lĩnh hơn mà thôi.

    Mình vẫn may mắn vì còn rất nhiều người yêu thương bên cạnh.

    Mình khôgn đủ lòng bao dung để học cách vị tha, nhưng đủ kiến thức và bản lĩnh để học cách đối diện với bản chất vấn đề khi có biến.

    Ừ!

    Mình vẫn nhớ cậu bé 13 tuổi ở lớp học vẽ của nhà văn hóa tìm đến cái chết khi bị đổ oan ăn cắp 5 nghìn đồng. Thực sự mình vẫn nhớ ánh mắt đó.

    Thực sự ấy mà.. Rồi cũng có ngày mình phải tin vào lời của một bà bối dạo cửa đền Đồng bằng trong lễ hội mùa xuân năm nào lẫn với mùa khói hương nghi ngút của mùng Hai Tết, xen lẫn mưa bụi lất phất, màu hồng của hoa đào, màu vàng của quất chín và màu xanh của áo len mình đang mặc:

    - Cô đứng ở CUNG OAN, cuộc đời vui ít, buồn nhiều, ngoài tươi, trong héo. Nhưng yên tâm về hậu vẫn sẽ được đền đáp xứng đáng.

    Mình không dám kì vọng sự lừng lẫy ở hậu vận nhưng đi đến trung vận đôi khi đã chùn chân.

    Và lại một lần nữa như bao người đàn bà trót khoác lên mình tấm áo giáp sáng lấp lánh như chiến binh mang tên mạnh mẽ mình lại mỉm cười.

    Ừ thì.. Không ai sinh ra đã mạnh mẽ cả. Chỉ là hoàn cảnh điều kiện buộc họ phải thế mà thôi.

    Nghe Ý Lan hát da diết qua Head phone: "Bay đi cánh chim biển hiền lành.. Chẳng còn tiếng nói nào để trách cứ em.. Khi mặt trời đậu trên đôi cánh vỗ.."

    Lại nhớ hồi bé xíu đầu những năm 90 ngô nghê đi nhặc pháo Tết vẫn nghĩ cuộc đời đẹp như màu pháo vậy.

    Cuộn tròn chăn lau khô nước mắt và lại học cách tin mình làm được tất cả.

    Phải không?

    Giá có anh ở đây..

    Anh.

    Đi giữa thành phố đầy ánh sáng, giữa những buổi tiệc tùng tưởng chừng như dài bất tận, giữa những cô model nổi tiếng nhất, họ show ra bao thứ anh ạ. Anh này chủ tịch tập đoàn X, anh kia cổ phần với tập đoàn Y, chú này quan chức ở đây, bác này quyền hành ở kia. Em ngạt thở trong mớ của cải quyền chức họ show ra để lôi kéo tán tỉnh. Họ để ý em, có lẻ họ thấy em lạ, em khác những cá thể khác ở đây - đang bị những ly rượu đắt tiền (mà em dự là rượu đểu) những thứ phù phiếm làm cho ngợp. Em khác với những cô chân dài với một khuôn mặt này và có một công việc chẳng liên quan chăng? Họ tò mò về một cô gái trẻ chọn một con đường, một công việc không giống ai.

    Và theo bản năng giống đực - Họ muốn chinh phục anh em ạ. Đơn giản là đôi khi cái khó lại là sự thử thách.

    Em buồn cười!

    Em buồn cười khi người ta cho lái xe túc trực đưa đón em, người ta muốn tặng em cái này, cái kia xa xỉ.

    Người ta muốn show ra cho em thấy đôi bàn tay rộng lớn của người ta có thể che được cả bầu trời chăng? Người ta muốn cho ta thấy mọi thứ người ta đều có thể có được, nhưng tại sao lại không có em?

    Người ta không không biết rồi anh nhỉ?

    Em bắt đầu thấy nhớ anh. Nhớ lắm í. Em nhớ hôm em trực chiến buổi chiều. Anh mặc nguyên đồng phục công ty phi xe máy qua đưa em đồ ăn vì sợ em đói. Em thực sự vẫn nhớ mãi nụ cười ấy. Em nhớ mỗi lần anh lái con bọ khó bảo lấy đà phi lên chỗ đỗ, em nhớ hôm bọn mình ăn bánh đa bò xong sang đường ngồi nhai ngô nướng, em nhớ tật hay quên của em khi cứ bắt anh từ tầng 5 Mega xuống bãi xe lấy kính cận để xem phim, dù anh nhắc đi nhắc lại bao lần phải mang lên nhé.

    Em nhớ cả những lần mình gào lên chửi nhau trong xe. Em đanh đá, khó bảo, đòi tung hê tất cả. Anh khái tính cũng điên loạn theo em. Nhưng chỉ vài phút anh lại kéo em vào lòng và nói: "Thôi! Cho anh xin lỗi" kiểu kiểu thế!

    Em bị soi mói, đì đọt, đôi khi phải khoác lên một bộ mặt khác để diễn với đời, em stress và mất kiểm soát. Anh chịu đựng mỗi khi mình ngồi trên cốc trà chanh, trà cúc, hạt dẻ nói về sự đời. Những lúc ấy em cảm thấy hình như hạnh phúc đã ở cạnh mình.

    Rồi chúng ta cách xa - ở gần - tự làm nhau buồn, tổn thương. Vượt qua thị phi, chê trách, vượt qua cái tật khái tính để ở cạnh đứa luôn bị giai làm phiền như em, em ngốc nghếch đầu gấu hay phủ đầu: "Em sẽ đánh bỏ mẹ đứa nào loăng quăng gần anh đấy". Chúng ta cứ học cách bên nhau như thế! Đơn giản như cái nắm tay, cái siết vai, hay cách anh ngồi cả buổi cắn hạt dưa hay bóc hạt dẻ cho em vậy.

    Người ta hay bảo em dại. Tại sao không yêu thằng này, không chọn thằng kia. Nó hoành tráng, nó lo cho hết từ A đến Z. Họ kể ra những câu chuyện em A được mua cho Audi. Chị B được mua cho chung cư. Em C được tặng Vertu hay Hermes.

    Em chỉ cười.

    Thực ra em không phải là đứa trong sạch, vững mạnh hay ngoan ngoãn gì nhưng em có một nguyên tắc cơ bản được xây dựng trên nền tảng đạo đức là: "Ăn một quả trả một cục vàng". Ở đời này ai cho không ai cái gì đâu phải không anh? Đánh đổi cả. Mà nếu chỉ đánh đổi như thế thôi thì đơn giản và rẻ mạt quá anh nhỉ?

    Em vừa chạy về qua khách sạn đang ở. Lễ tân đưa em một hộp quà. Ai đó gửi lại cho em. Oài! Lại một món đồ hiệu đắt tiền mà độ xa xỉ của nó không phải ai cũng dám chịu chỉ ra để dùng. Họ tặng em anh ạ. Đơn giản nhỉ?

    Tối nay đứng ngoài đầu khu trung tâm. Thấy bao nhiêu bà cụ bán hàng rong nhặt nhạnh từng đồng qua rổ xôi đỗ. Thấy anh hủ tiếu lãi mấy nghìn đồng một bát bánh canh còn phải tính xe cộ làm sao cho bù lỗ vào xăng. Mọi người sẽ lại bảo em bị hấp và so sánh khập khiễng thôi phải không anh? Nhưng chả khập khiễng đâu khi cả anh, cả em và bao nhiêu bạn bè của chúng ta vẫn vất từng ngày kiếm tiền và học cách chi tiêu làm sao cho tốt cơ mà.

    Anh nhỉ?

    Em vừa nghe bài dấu mưa anh bảo em nghe đấy. Không biết bây giờ anh đang làm gì?

    Em vẫn đi giữa những đường phố ngập ánh sáng đèn và màu sắc. Tự nhủ giá có anh ở đây.
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng mười hai 2019
  5. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Mẫu truyện 24

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Biết đủ thì luôn vui

    Mình có một cô bạn gái. Ngày xưa chơi khá thân. Mười năm trước cô bạn ấy còn đang học phổ thông. Là hot girl của một trường cấp 3, không chuyên chọn nhưng khá có tiếng vì.. Nhiều sao mai điểm hẹn, những bạn làm nghệ thuật và những bạn rapper nổi danh trong giới trẻ thành công từ đấy.

    Cô bạn mình chơi thân cũng là hoa khôi của một tờ báo học trò nổi tiếng. Cô ấy xinh lắm, mặt đẹp, môi đẹp, dáng dây. Nói chung là ĐẸP. Hai đứa bọn mình chơi thân như hai chị em ruột. Tắm cùng ăn cùng ngủ cùng..

    Lúc ấy cô bạn mình đang yêu một anh trí thức. Là kĩ sư bách khoa. Anh ấy cũng con nhà khá giả. Thời đó anh ấy đi dylan đỏ. Mà dylan đỏ thì các bạn biết nó rỡ như nào rồi đấy! Họ yêu nhau đẹp lắm. Rồi họ lấy nhau khi chị học hết lớp 12. Sinh con đầu lòng là một cháu trai giống hệt bố. Nói chung không có gì để chê trách cả.

    Thời gian trôi qua, cô bạn ấy bắt đầu thấy nhàm chán. Bạn mình vẫn đẹp. Xung quanh cô ấy vẫn bao lời tán tỉnh ong ve, cô ấy về nhìn chồng. Năm, sáu năm rồi vẫn.. Dylan đỏ, cô ấy bắt đầu nói với mình:

    - Chị chán quá! Trong khi bạn bè Bim, Mẹc ầm ầm thì ông này nhà chị lại an phận quá.

    - Nhưng lão lo cho chị và thằng cu thế còn gì, có thiếu thốn gì đâu? Em chỉ mong thế mà chả được.

    - Cô không hiểu đâu.

    Đời sống chăn gối của họ bắt đầu nhạt nhẽo, tiền thực ra không phải thiếu thốn gì nhưng cô bạn mình luôn ức chế mỗi khi nhìn thấy cái dylan đỏ. Họ bắt đầu có những cãi vã nhỏ. Anh chồng chị bắt đầu về nhà ít hơn, cho đến một hôm chị bắt gặp anh đang karao.. Tay ở một tầng hầm nức tiếng có gái ở thành phố với lý do anh thản nhiên đưa ra:

    "Tiếp khách!"

    Từ hôm ấy, gia đình căng thẳng lắm. Thằng cu đi mầm non cứ ngặt nghẹo khóc. Bố đi đằng bố. Mẹ đi đằng mẹ. Chị ấy bắt đầu có những mối quan hệ bên ngoài. Rồi làm sao đó, như nào đó chị ngã vào vòng tay của một anh gấu khét tiếng thành phố. Hồi đó mình làm báo chí, chưa vào ngành, khuyên chị thế nào cũng không xong và hai đứa cứ xa nhau dần dần.

    Chị và anh ra tòa ly hôn nhanh chóng. Anh gấu (tên chiến "cụt" dù người anh từ đầu đến chân chẳng "cụt" chỗ nào) đến đoán chị bằng Mẹc S500. Tối nào cũng thấy chị ngồi ở bàn vip của những bar có tiếng nhất thành phố. Vây xung quanh toàn đàn em, anh chiến "cụt" mua cho chị một con huyndai i30 để phục vụ việc.. Thu tiền lãi ở các chiếu bạc. Chị hả hê lắm, thằng con ông bà ngoại nội thay nhau nuôi. Chồng chị thì ngã vào vòng tay của một em phạch chuyên chia bài ở hầm, răng đính kim cương, mắt xăm, lông mày xăm. Chả ra đâu vào đâu.

    Thực ra chị vẫn trẻ lắm, chưa đến đầu ba mươi. Con gái xinh đẹp, lại yếu đuối. Xuất thân cũng là thành phần trí thức nên tất nhiên khi thõa mãn tiền bạc, đầy đủ quá chị lại muốn được học.. yêu, một tình yêu đúng nghĩa, yêu kiểu Hàn Quốc.

    Rồi do quan hệ giao tiếp hay gì gì đó chị gặp được anh chàng làm nhân viên văn phòng. Họ yêu nhau mặn mà nồng ấm. Nói chung yêu chết đi sống lại được, chỉ có mỗi điều là anh ấy.. không có tiền. Thế là chị lấy miền xuôi, nuôi miền ngược. Lấy tiền của chiến "cụt" và bao anh văn phòng. Tình yêu của họ cứ thế lớn dần lên và không biết kết thúc ở đâu nếu không có một lần vô tình chiến "cụt" thấy chị đang ăn bún thang với anh văn phòng ấy.

    Chiến "cụt" lôi chị về đánh bết xê lết, bẻ gãy cả ngón tay, anh văn phòng kia bị tẩn cho nằm 108 khoảng 60 ngày.

    Mình nghe xót xa lắm. Ân cũng là phận đàn bà.

    Vài năm trôi qua, không nghe thông tin gì về chị nữa. Nghe đâu chồng chị lấy em phạch ấy làm vợ rồi. Chồng chị giờ cũng mua Mẹc E300 rồi có thêm con rồi. Chị thì chả biết lưu lạc phương trời nào nữa.

    Mình cũng quên béng chuyện của chị.

    * * *

    Vừa gặp chị ở sân bay. Chị đi với một anh nom.. Ngáo lắm. Bằng mắt nghề nghiệp, mình biết anh này họ hàng với Nữ Oa đập đá vá trời. Đến khổ.

    Chị nhìn mình mặc quân phục, mặt cuối xuống né đi. Mình cũng tránh không chào. Tự dưng thấy xót xa cho một kiếp hoa khôi ngày nào.

    Phật dạy: Họa phúc do mình. Phúc là tự biết hài lòng, tự biết điểm dừng của tham vọng.

    Giá ngày ấy câu chuyện không bắt đầu từ những chuyện vật chất tầm thường thì ngày nay đâu nên nỗi. Âu cũng tại cái.. Dylan đỏ.

    Kẻ thù lớn nhất đời người là chính mình, Phật cũng dạy thế.
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng mười hai 2019
  6. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Mẫu truyện 25

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người cũ người mới

    Hôm thứ Sáu mình đi thăm một chị bạn sinh cháu thứ hai. Con lớn của chị là con trai và cháu thứ hai là con gái. Cháu lớn cách cháu thứ hai một tuổi. Sinh con dày nên dù nhà có điều kiện cả hai vợ chồng cũng khá vất vả. Giúp việc giúp vủng cũng chả ăn thua. Hôm mình đến thăm là chị ở nhà bố mẹ chồng. Chị là một cô gái không phải quá đẹp nhưng có duyên, nét ổn, không phải hiền lành quá nhưng cũng là loại biết điều, sống có trên, có dưới. Anh chị đều là công chức nhà nước. Tiền không phải quá nhiều nhưng cuộc sống xếp vào dạng ổn. Nói chung theo mình nghĩ với một cuộc sống như vậy là khá hài lòng, duy chỉ có điều trong mắt chị mình cứ thấy phảng phất điều gì đó không vui, không trọn vẹn.

    Mình là một người khá cởi mở nên nhiều chị em thích dốc lòng tâm sự. Thông tin đến mình là bị bít nên cũng được khá nhiều người sẻ chia. Hôm mình đến thăm, đang bế con Kít để nựng nựng thì mẹ chồng chị xuống chào hỏi. Mẹ chồng chị nhìn cũng như bao người phụ nữ khác, không hiền, không ác. Nói chung, nếu bác ấy không nói gì thì không ai có thể nói chuyện tắc quái hay không. Sau khi mình mỉm cười chào thì bác cũng cười chào lại. Rồi quay sang con dâu (là chị bạn mình) bảo:

    - Cái Mai nó vừa gọi điện hỏi thăm thằng Huy và cháu đấy. Gớm! Con bé khéo thế! Nó dặn con là đừng có cho con bé ăn sữa ngoài rồi đau bụng này nọ..

    Thú thực lúc ấy mình cũng chả hiểu ý Mai là ai hay bác nói gì nữa. Mình thấy chị ấy chỉ cười và vâng.

    Tối hôm đó muộn lắm. Mình đi xem phim oánh nhau trên Mega. Ba giờ sáng chị nhắn tin thẽ thọt:

    - Pi.. Cô ngủ chưa?

    Mình hỏi lại và hỏi sau chị chưa ngủ, cháu quấy à. Chị nghẹn ngào nức nở đầu bên kia. Nói chung qua điện thoại mình có thể lờ mờ biết câu chuyện như sau: Mai là cô người yêu cũ của chồng chị bây giờ. Cô Mai đó hiện đang là bác sĩ ở bệnh viện. Bố mẹ anh Huy đều quý chị Mai kia. Cho đến một ngày anh quyết định lấy chị thì cả nhà đều nhảy dựng lên không đồng ý. Nhưng vì anh yêu chị nên họ vẫn quyết đinh lấy nhau. Thi thoảng, bố mẹ chồng chị hay lôi chị Mai kia ra so sáng với chị lúc anh không ở nhà. Nào là cái Mai khéo, nào là cái Mai hiền, rồi cái Bích vụng, cái Bích vô tâm..

    Chị kể hôm 8-3 chị tặng mẹ chồng bộ áo ngủ mẹ chồng chị chê màu xấu và cho giúp việc. Chị Mai kia tặng cho mảnh vài thì khen lấy khen để rồi đem đi may đồ. Thực ra, chị kể nhiều lắm như tai mình cứ ù đi. Cổ nghẹn nghẹn thương chị.

    Mình chỉ nói với chị:

    - Thôi! Chị ngủ đi. Vừa sinh cháu được 24 ngày, nghĩ nhiều hậu sản.

    Ngày thứ bảy mình bận bịu với bạn bè và đủ thứ việc. Về đến nhà mệt bết xê lết, ngủ luôn đến một giờ chiều mới dậy. Nhìn vào điện thoại thì thấy không biết bao nhiêu cuộc gọi nhỡ của anh Huy chồng chị. Rồi mình đọc tin nhắn của chị:

    "Pi ơi, chị với con Kít, thằng Gấu đang ở khách sạn trên trung tâm, đừng nói với anh Huy hay bố mẹ chị là chị ở đâu nhé. Nếu cô rảnh cô qua chơi với chị."

    Mình vội vã gọi lại. Cái gì mà đẻ chưa đầy một tháng đã tha lôi hai đứa trẻ con đi thế? Chị nghẹn ngào khóc kể:

    Hôm qua (tối thứ bảy) cả nhà ăn cơm, dì giúp việc bế cháu nên chị xào qua đĩa rau cải với bò. Mẹ chồng chị chê chị vụng, xào mặn, ngày xưa cái Mai xào đồ ăn rất vừa. Ngồi ăn chưa nóng chỗ, bố mẹ chồng chị lại nói chuyện về cái Nissan Teana mới mua cho hai vợ chồng anh. Bố chồng chị bảo: "Hôm nọ Bích sinh con Kít. Ba đưa Huy đi tư vấn đổi xe, hỏi cái Mai thì nó bảo dòng này đi được nên cả nhà quyết định lấy con này. Mà cái Mai cũng bảo màu trắng đi sạch.."

    Chị bỏ đũa đứng dậy, không nói gì lên phòng. Cả nhà cũng kệ. Anh Huy lên bảo chị là thôi, chấp ông bà già làm gì. Các cụ có tuổi kệ đi. Anh chị lời qua tiếng lại một lúc. Chị bảo:

    "Chưa một lần anh bảo vệ em trước gia đình. Hay bóng cô Mai kia lớn quá? Hay bố mẹ anh chỉ coi cô ấy là con dâu? Em không vượt qua được thì anh còn để ý đến mấy mẹ con em làm chi"

    Tối hôm ấy toàn nước mắt. Anh Huy ngủ dưới giường gấp, đêm anh ngủ say, chị bế hai đứa trẻ lẳng lặng mở cửa đi khách sạn với ít đồ cần thiết.

    Mình vừa gọi lại cho anh Huy:

    - Anh Huy à? Gọi nhỡ cho em à?

    - Cô có biết chị cô ở đâu không? Khố quá! Bế cả hai đứa đi trong đêm không nói câu nào.

    - Anh Huy à! Chuyện của anh chị em không tham gia nhưng anh sống sao đừng để chị Bích và hai đứa trẻ khổ. Câu chuyện thế nào anh là người rõ nhất. Còn nếu em là chị Bích chắc em bỏ đi lâu rồi chứ chả phải đợi đến lúc sinh con Kít ra.

    - Cô cho anh chỗ chị cô đang ở đi. Anh đến đón mấy mẹ con nó và đưa về nhà, không ở cữ ở đây nữa.. Nói với Bích là anh cần mẹ con cô ấy.

    Mình suy nghĩ 35 phút và nhắn tin cho anh Huy địa chỉ của chị, cũng chả biết câu chuyện đã dừng ở đây chưa.
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng mười hai 2019
  7. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Mẫu truyện 26, 27

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Con gái phải mạnh mẽ

    Mình có cô bạn gái không thân, không sơ. Cô bạn ấy đã chia tay bạn trai. Cô ấy nhắn tin cho mình trong đoạn chat viber như sau:

    "Tao thề tao sẽ phải xuyên đệp, giàu có, yêu thằng lắm tiền hơn nó và cầu mong nó chết dấm chết dúi vào".

    Mình thấy phản ứng đó là hoàn toàn.. Bình thường. Dù họ chia tay nhau cũng hai hay ba tháng rồi nhưng cô bạn mình vẫn hằn học thế.

    Thêm một câu chuyện. Hồi xưa (hồi mình còn lang thang vật vờ làm báo chí nay Bangkok, mai Malai, ngày kia Sài Gòn), hồi ấy mình chơi với một nhóm bạn. Nhóm đó chỉ để đi cho đẹp đội hình. Không thân lắm. Trong nhóm đó có một anh bạn sinh năm 83 yêu mình. Kiểu yêu vật vã, yêu tha thiết, yêu chết đi được ấy. Anh bạn cũng không có điểm gì phải chê trừ chuyện anh ấy luồn cúi quá. Gọi dạ bảo vâng với các anh, các chị. Mình ghét cảm giác anh ta cứ xum xoe quanh mấy ông bà đại gia tẩu có số má đất Hà thành.

    Sau những tháng ngày suy nghĩ trằn trọc, anh ta quyết định nói câu: "Anh yêu em và cần em!" với mình. Mình chỉ cười và bảo: "Nhưng em không yêu anh"

    Sau buổi tối đó, anh ta chặn số điện thoại của mình. Không đi cùng nhóm bạn nữa. Và coi mình như người xa lạ. Việc cũng chả có gì để nói nếu anh ta không nói với quả bạn thân mình rằng: "Tao có thể kém tất cả mọi người nhưng tao không thể kém cái Pi. Tao mong nó sẽ gặp một thằng không bao giờ bằng tao. Cái thể loại con gái luôn cho rằng mình giỏi hơn đàn ông thế sẽ không có hạnh phúc"

    Mình chỉ cười. Vì trong mắt mình anh ta đúng là không thể bằng mình được.

    Sau hôm ấy, anh ta vây tiền ngân hàng đổi xe ô tô đẹp để đi. Mở công ty và sàn giao dịch bất động sản. Up ảnh đi Sing đi Mĩ loạn hết trên Facebook. Show ra là mình happy, pose hình cạnh toàn hot girl Hà Lội. Với thông điệp ngầm là: Pi! Mày nhìn đi! Bố mày sống ok chưa?



    Vấn đề ở chỗ anh ta nằm mơ ở Mô na cô, có bu quanh là một giàn victoria secret vếu to, chân dài ưỡn ẹo quanh bể bơi mình cũng chả quan tâm mới khổ.

    Khi thấy thái độ đó của mình. Anh ta càng điên loạn và lao vào vòng xoáy phục thù. Kết quả anh ta ăn không dám ăn, tiêu không dám tiêu để phục phù những bóng sáng hình thức bên ngoài và tháng nào cũng phải trả mấy chục triệu tiền lãi nuôi xe ô tô vay ngân hàng.

    * * *

    Bạn ạ!

    Như này nhé. Khi tình yêu không có ở đối phương dù là nam hay nữ, dù bạn có làm gì, hay như nào, bạn có tốt có đẹp có thành đạt có sướng có hoành tráng thì người ta cũng chẳng quan tâm đến bạn đâu mà.

    Vậy trả thù để làm gì khi trong mắt người ta cũng chả có bạn.

    * * *

    Dù người đàn ông mình chọn không ô tô đẹp, không bóng sáng, không nhiều tiền nhưng mình tin anh ấy sẽ là người đặc biệt nhất, không ai so sánh được và dù các anh, các bạn có hộc lên so sánh: "Ớ! Thằng đó không bằng tao". Thì hai đứa mình cũng chỉ khoát vai nhau cười hô hố vào câu đó thôi.

    Các bạn biết mình hơn bọn họ ở điều gì không?

    Mình không hằn học và đang sống rất ổn ngoài tầm họ có thể nghĩ.

    Anh em kết nghĩa

    Không biết các bạn như nào chứ mình không bao giờ tin vào kiểu: Anh em kết nghĩa của một đứa con gái với một thằng con trai mà có tí gì đó lọt vào mắt nhau.

    Để kể cho mà nghe.

    Hồi xưa lâu rồi, anh mối tình đầu của mình ấy. Nói chung chững chạc, phong độ, đẹp giai, lại chơi được. Lắm anh em xã hội bu quanh lắn. Và đương nhiên cũng có vô số em gái kết nghĩa.

    Trong nhóm em gái kết nghĩa có chị tên Ng. Thấy bảo giai của tớ chơi thân với chị này lâu rồi. Level up đến cả.. "Anh em kết nghĩa". Hồi mới quen giai tớ ở Sài Gòn, giai ở Hà Nội. Thi thoảng gọi điện cho giai, giai tíu tít líu ríu nói: "Anh đang đi với con Ng. Xem ít đồ, hai chị em nói chuyện đi". Mình phối đồ bò cùng a lô bê lô chị chị em em hỏi thăm nhau tíu tít mời vào chơi ra chơi loạn cả.

    Mấy người cứ bảo cái Ng. Thích bạn giai mày đấy. Kết nghĩa cái nỗi gì. Mình toàn cho qua. Tính thoáng mà! Bạn trai chị Ng. Này cũng mất trong một tai nạn gì đó không rõ. Sau đó chị Ng. Chuyển ra Hà Nội làm việc, cùng ngay cơ quan thằng giai mình.

    Dân nó đồn chị cũng yêu vài anh sau anh đã khuất bóng rồi và giờ chơi thân với giai mình. Đợt ấy chả biết dịp gì. Tập đoàn chỗ giai mình nó làm tổ chức cho cán bộ đi Hong Kong bảy ngày. Họp hành, giới thiệu sản phẩm mới hay gì đó. Mình cũng không quan tâm lắm. Tin mà! Chả hỏi. Căn bản cũng cài cắm cơ sở bí mật, đặc tình và tai mắt trong đó rồi.

    Hong Kong đẹp và lãng mạn. Bọn tập đoàn chịu chơi cho cán bộ ở hẳn khu quận trung tâm. Khách sạn đẹp, giường rộng, chăn ga gối đệm êm và thơm.

    Quá đen cho đội bán kem là hôm ấy Hong Kong lất phất mưa. Mình vừa làm tài liệu trên laptop, vừa Skype với người yêu xong, lại bận nên hẹn mai nói chuyện tiếp.

    Giai của mình đang nằm trằn trọc thì nghe tiếng gõ cửa. Em gái kết nghĩa của nó mặc đồ ngủ mỏng manh, tay ôm gối, mặt đầm đìa nước mắt. Người run rẩy. Giai mình ga lăng hỏi:

    - Cô sao thế?

    Chị người òa khóc nức nở:

    - Em sợ lắm. Em thấy anh ấy đứng trước mặt khi bước ra khỏi phòng tắm (anh người yêu cũ đã khuất ấy. Nếu ai chưa hiểu) em sợ quá! Em ở phòng anh được không? (Chắc ma Việt Nam chắc cũng được cấp visa qua Hong Kong quá)

    Giai mình vốn được mình dạy rất kĩ là khi thấy người khó khăn phải giúp đỡ, thế là nó mở cửa phòng cho vào. Xong nó rót tí rượu cho em gái nó bình tâm. Rồi thì cả hai đứa cùng uống rượu vang (về sau nó quỳ xuống lạy mình là nó say). Thế quái nào, em nó òa khóc tiếp tục ôm chầm lấy nó (chắc sợ ma. Vầng! 31 tuổi sợ ma. Em Pi đây 14 tuổi trong đêm bốc mộ bà nội ngồi giữa nghĩa địa ôm tiểu đốt bồ kết đợi bố mẹ đây).

    Rồi thì chả hiểu thế nào, giai mình nói không thể kháng cự nổi. Và tèn tén ten.. Lúc ấy con Pi chỉ bé như hột đỗ đen và mờ nhạt trong não hắn!

    Xong phim!

    Sau vụ đi công tác Hong Kong về, giai mình tử tế chiều chuộng mình lắm. Bay vào Sài Gòn suốt. Rồi thì suốt ngày tặng hoa. Không lâu sau đợt đi Hong Kong, tất cả chuyện đó đến tai mình. Mình bình thản ngồi nghe anh em nó vật vã xin lỗi, vật vã xin tha thứ, vật vã thanh minh.

    Và mình cười. Chả nói gì (hồi xưa cao thượng thế thôi. Giờ thuê đầu gấu đập phát chết luôn). À! Có buông lại một câu như phim Hàn Quốc. Đầy cao thượng:

    - Tôi không ngờ các người lại thế!

    Chuyện trôi qua cũng lâu. Nghe nói giờ đời hai đứa cũng không ra gì. Em kết nghĩa thì cặp với anh sếp mới ở tập đoàn, bị vợ nó đến đánh ghen nhục nhã. Vợ sếp già cho cả đàn em đến đánh ghen, chửi bới ầm ĩ.

    Anh kết nghĩa thì chuyển cơ quan. Xong cứ vật vờ chả yêu ai. Vài mối tình trôi qua chả đâu vào đâu. Thi thoảng vẫn lén lút chui vào Facebook mình rồi.. lẳng lặng đi ra.

    * * *

    Mình cũng có con bạn. Mới có thằng người yêu. Thằng người yêu nó cũng có một em kết nghĩa. Mất dạy! Đâu ra kiểu em kết nghĩa cứ xoắn lấy anh trai. Con bạn mình hiền, không nói gì, mặc kệ. Thằng kia thì cứ mua gì cũng mua hai cái: Mua cho con người yêu một cái, mua cho em gái cái giống thế. Không mua quà cho em gái sợ xoắn đít vào.

    Mình bảo: "Thôi! Chia tay đi toàn lũ văn vở"

    Bạn mình nó tin người yêu nên xí xóa cho qua. Nhưng đến hôm sinh nhật nó, bạn trai nó đến muộn vì mải đón em gái thì nó không thể chấp nhận được.

    Vừa nói chia tay tuần trước!

    Thằng kia cứ xin xỏ mà bây giờ vẫn chưa rõ kết quả như nào.

    * * *

    Lại nhớ thằng bạn bóng sáng, siêu xe, cứ ngủ với em teen teen nào xong thì thời gian sau y như rằng con đó thành em kết nghĩa của nó!

    Mình xét thấy:

    Không sai trái gì khi chúng ta chơi với người khác giới. Mình cũng có rất nhiều bạn khác giới, chơi cả chục năm trong sáng, không có gì. Một hai ông anh kết nghĩa, một hai thằng em xã hội. OK nhát lên đường. Sẵn sàng nằm xuống đổ máu vì nhau. Bao che cho nhau cái tốt và xa cái xấu. Đi ăn đi chơi vô tư, chia đều và không bao giờ xoắn quẩy mấy chuyện giai gái tầm thường, ăn uống lẫn nhau.

    Khí phách lắm!

    Kết nghĩa, thân? Hay anh trai - em gái? Vốn bản chất nó không có gì sai cả? Cái sai ở đây là do chính những người trong cuộc tạo ra.

    Những kẻ không ra gì, sẵn sàng đạp lên người khác để thỏa mãn dục vọng của bản thân mà không đếm xỉa gì đến những người thân yêu, miễn sướng lúc ấy là được, thì đừng khoác lên vai mối quan hệ đó hai từ kết nghĩa đầy khí phách.

    Và phải chăng những cô em gái luôn luôn không biết vị trí của mình ở đâu nên hay lầm lẫn sự yêu quý của những ông anh trai phổi bò sang một level khác mà cho mình cái quyền được cao hơn người phụ nữ ở cạnh họ? Đấy là tư tưởng trơ trẽn và ấu trĩ của những đứa không biết điều.

    Nói chung:

    Đàn ông với chả đàn bà.

    Tán qua, tán lại cũng là lừa nhau.

    * * *

    Giai à! Sau này anh có ở gần em. Đừng bao giờ show ra con em kết nghĩa nào nhé!

    Trưa nằm dài. Nghe Ahmet Kilic.

    Hờ hờ!

    Thoải mái phết!
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng mười hai 2019
  8. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Phần 2: Những gương mặt thân quen

    Mẫu truyện 28

    Sống như may rủi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quán bún gà nằm trong một cái ngõ nhỏ trên một con phố cổ, bà bán bún nổi tiếng đến mức từ chủ tịch thành phố đến đánh giày cũng biết. Đơn giản vì nước dùng bà làm rất ngon và cái nước pha chế để chấm gà thì không chê vào đâu được. Em ăn bún của bà từ lúc học cấp 3. Sau này sang bên kia học, rồi khi về, đi làm hay lang thang thất nghiệp, hay lúc mải mê với ánh đèn studio, hay đã làm cán bộ thì thi thoảng vẫn ghé ăn bún gà của bà.

    Bà bán bún 54 tuổi, chẳng trẻ mà cũng chẳng già. Mắt xăm, môi xăm, tay đeo đầy vàng. Mồm lúc nào cũng phì phèo điếu Vinataba. Riêng ăn bún của bà, xác định nhanh cho vuông: Bao giờ cũng phải trả giá cao hơn "mặt bằng chung" của giá bún bình thường. Chả hiểu từ bao giờ người ta vẫn hay mặc định ăn sáng chỗ bà toàn thành phần "đẳng cấp". Sáng ra xe đỗ ăn bún cả một đoạn dài, đủ các thương hiệu từ Rôn roi, Mẹc đến Ki-o mo ning. Em thích bún của bà nhưng ghét ăn sáng ở đây vì gặp toàn người quen, phải gật đầu chào liên tục. Nghe đâu quán của bà lên cả VTV, chả biết nữa..

    Đứa nào mà thắc mắc sao bát bún đắt hơn bên ngoài bà nói thẳng: "Mẹ, ăn ở chỗ nào rẻ thì cứ đi. Tao chỉ bán cho những người biết ăn". Nghiễm nhiên - bà cũng "được" lắm đứa ghét.

    Câu chuyện về bà bán bún thì nhiều vô kể. Hôm trước khi đi tiếp khách, ngồi với ông chú đang chém gió với một doanh nghiệp về vụ mở nhà hàng thế nào cho thành công? Anh doanh nghiệp mồm nói, tay nói, mắt nói, nước bọt bắn toé cả lung tung: Nào là cháu có thương hiệu của riêng mình, đăng kí độc quyền đưa ẩm thực thực Việt Nam ra nước ngoài.. Mình nghĩ bụng: "Ờ! Thanh niên thế hệ Bác Hồ - có chí khí!" Ông chú chỉ cục trưởng hỏi "anh roanh nghiệp" mỗi câu: "Sao mày không mở cái nho nhỏ rồi khi có kinh nghiệm thì mở to cũng đâu vội? Giờ chết vốn đấy thì sao?" Anh kia nói rất hùng hồn: "Không! Chú ạ! Phải làm lớn, nếu không mãi mãi cháu sẽ chỉ như mấy nhà mặt đường kể cả Sài Gòn, Hà Nội đấy!" Em giật thót: "Ơ! Bà bán bún được lắm vua biết mặt, lắm chúa biết tên ghê!"

    Nói bà bán bún có nhiều nhà không ngoa, vì chính đứa bạn em cũng thuê một cái nhà mặt đường của bà để mở shop. Và cũng chính bà bún nhờ em "giải quyết" hệ đống bất động sản đang tồn đọng.

    Lại nói về mối quan hệ của em với bà bán bún. Em là khách đến ăn, luôn bảo xé một cái cánh gà, không ăn mì chính, không nước béo và kể cả dính một sợi lông gà em cũng không ăn. Bà nhớ khẩu vị đó của em. Ngày xưa em ốm, có thằng giai lái xe xách cặp lồng đi mua bún bà cho em. Nói tên em ra, bà bán bún đích thân làm bát đấy, không cho bọn bâu nhâu giúp việc trần bún hay xé gà. Chính điều đó làm em kết bà và chính bà cũng biến em thành Vip, mà cảm thấy làm Vip cũng sướng, cứ đỗ cái xe vào phát, bao giờ cũng được ưu tiên làm đầu tiên. Em với bà bán bún thi thoảng nói với nhau những câu chuyện tầm phào: Chuyện nhà, chuyện làm ăn năm nay khó khăn, chuyện bà X, ông Y bỏ ra vài tỷ mua cái xe trông đéo ra gì hay chị A, chị B xách cái túi hơn chục ngàn đô.. Hay chuyện khóa này ông nào lên, ông nào xuống..

    Bà có ba đứa con, chồng thì không biết ở đâu, chia tay hay chết gì đấy! Chỉ biết hiện giờ bà đang ở với một ông (hay anh) đâu trên dưới 40 tuổi, mặt nhìn như diễn viên điện ảnh Hồng Sơn vừa mất. Xã hội thối mồm nói bà bao giai trẻ, kém mười mấy tuổi. Nhưng em biết họ gá nghĩa với nhau, sống vì cần nhau và dựa vào nhau. Cái tuổi dở trẻ dở già. Mấy con mụ bán bánh cuốn hay bún cá gần đấy cạnh tranh nói: "Con mẹ này dâm, một đêm mấy phát, nên chịu được nhiệt". Em chỉ cười khẩy: "Chả quan tâm".

    Bà bán bún có ba đứa con, lấy chồng từ năm 17, 18 tuổi nên con bà lớn hết rồi. Thằng con đầu lồng vừa lớn lên đã nghiện. Nó lớn đúng vào cái năm mà nghiện lúc ấy là "mốt". Nhà nhà người người có con giai là hút với chích, khi nó đạt đến "đẳng cấp" là chích thẳng vào ven không hít hủng gì cả thì nó chết! Chết vì sốc thuốc. Thằng con thứ hai thì vật cờ lờ vờ, chả biết có nghiện không? Nhưng gương thằng anh bằng cái liếp, nhìn đã sợ rồi nên nó "biết nghĩ" hơn tý, "chỉ chơi bóng banh cá độ". Bà bán bún thi thoảng vẫn cho nó vài trăm đến một tỷ không thì mấy "anh chị của nó" đến xin nó quả thận hay lá phổi. Rồi vật vã mãi nó cũng lấy vợ. Chị vợ không xinh không xấu, chả hiền lành gì, cũng mắt xăm, môi xăm, đứng chan nước dùng mà chưa mở hàng gặp phải mấy đứa hãm thì nó chửi cho mất xác. Em hay trêu: "Mẹ chồng con dâu bà đúng là cặp đôi hoàn hảo".

    Đứa con gái út hơn kém em một tuổi gì đấy, có hai đứa con gái, một thằng chồng và vài thằng bồ. Chồng nó cũng dạng vật vờ, suốt ngày jupiter la zăng xanh cốm bỏ vỉa chạy cơ động, chả biết sống chết lúc nào. Em thi thoảng ngồi nơi chuyện với con bé đấy: Tóc nó đỏ quạch, dân chơi chả ra dân chơi, sành điệu chả ra sành điệu. Nhưng có vẻ nó phũ đời, câu chuyện nó nói với em bao giờ cũng mở lời bằng câu: "Đờ mờ" và kết thúc bằng câu: "Thôi! Kệ bố đời em chị ạ". Em ngồi nghe, ăn hết bát bún rồi trả tiền đứng dậy. Hôm nò cũng ngổn ngang suy nghĩ.. Con nhỏ đó cũng sướng! Bà bán bún cho một cái nhà mặt đường để làm ăn, nhưng nó không chịu làm ăn, ngày ngày đóng cửa đi đú với mấy con chíp hôi vô công rồi nghề. Con nào nó cũng kết nghĩa chị em.

    Nó cặp với một ông có vợ, hình như 36, 37 tuổi, nó bảo với em: "Đấy là tình yêu của đời em chị ạ!" Câu chuyện của nó về thằng ấy tưởng như dài bất tận nào là: "Bọn em hợp nhau từ nói chuyện đến.. làm tình." rồi là "con vợ lão cũng biết em nhưng kệ! Chấp nhận thôi!" hay "Em đang trêu lão là em sinh con cho anh nhé!" Mình nghe cám cảnh hỏi "Thế vợ nó không tẩn cho mày một trận à?" nó cười như nức nẻ. Và cứ hết bát bún em lại đứng dậy. Có hôm em đi uống gì đó một mình trên bar nhỏ, gặp nó xõa xượi, mắt đỏ hoe: "Hôm nay là sinh nhật em nhưng nó ở nhà với vợ con nó chị ạ!"

    Bà bán bún kể nó học cũng giỏi, nhưng hôm gần ngày thi nó bỏ nhà theo giai, bỏ luôn cả học. Bà nói: "Cô cũng chán! Kệ nó! Khôn thì ăn người - dại thì người ăn! Đấy! Cháu xem! Nó lấy chồng cô cho hai tỷ làm vốn và cái nhà mặt đường để mở shop nhưng con này ngu lắm, có làm được cái đéo gì đâu". Em cũng chỉ gật đầu thi thoảng chêm vào một, hai câu cũ rích và nhạt hoét: "Cô kệ nó! Cô lo cho thân nó trước đi!"

    Đứa con gái bà có một đam mê là vai tiền ngoài và gửi giấy báo nợ về cho mẹ. Ít thì 50 triệu, nhiều thì 700, 800 triệu. Lần nào nó cũng bỏ nhà đi, vất hai đứa con gái xinh đẹp như thiên thần lại, nó chỉ nhẳn cho bà mỗi tin: "Mẹ ở lại chăm cháu hộ con". Thế là bà lại cuống lên, mồm vẫn chửi, vẫn rít thuốc là nhưng tiền vẫn trả cho con. Hình như trái tim người mẹ ở đâu hay thời nào cũng vậy.

    Bẵng đi một thời gian, em lang thang Sài Gòn, Bangkok.. nên chả ra chỗ bà mấy. Nghe đâu con gái bà nó chửa con giai, hình như cũng đẻ rồi thì phải. Nghe đâu thằng chồng cũng không chơi trò bó vỉa nữa. Nghe đâu tụi nó bảo nhau mở hàng quán gì đấy! Nghe đâu bà bán bún gà vẫn hạnh phúc với mối tình gá nghĩa kém hơn chục tuổi. Nghe đâu..

    Hôm nay, một ngày giữa thu, em dậy sớm và thèm ăn bún gà, phi xe ra chỗ bà bán bún. Vẫn câu chuyện như ngày xưa.. tầm phào tào lao, bà bán bún vẫn xé cho em một cái cánh, không mì chính, không nước béo và không có lông. Đôi mắt xăm sắc lẹm đục ngầu hỏi: "Hút thuốc không?" Em toe toét: "Thôi! Cháu cai rồi". Bà bán bún bảo:

    - Mày vẫn xinh!

    - Xinh thì làm gì hả cô?

    - Đời mờ! Đời đàn bà, như tao gần hết cuộc đời này chưa một ngày hạnh phúc.

    - Kệ đi cô! Số rồi!

    Đoạn hội thoại của em và bà bán bún ngắn gọn như thế, khách sáng sớm cũng không đông.. Bà kể đứa con gái bà vừa bế thằng con trai bỏ nhà đi rồi. Nó vừa để lại một lá thư rất mùi mẫn, em cười khẩy: "Lại mốt viết tâm thư à cô?" Tâm thư của nó đế lại món nợ một tỷ cho bà. Nó dặn bà nuôi hộ nó hai đứa con gái đừng để các cháu thiệt thòi. Bà bán bún nhờ em bán hộ cái nhà trong ngõ. Em gật gù thấy cám cảnh.. Con ranh con đó không biết thương mẹ nó! Em nói mỗi câu đấy trả tiền đứng dậy ra xe, thở dài..

    Chín giờ sáng, bà già em gọi điện chửi ầm ĩ: "Hơn tháng nay mày không vác mặt về nhà, cứ ru rú ở căn hộ đi, con cái mất dạy!" Em trêu bà già: "Mẹ là sướng đấy! Chỉ có mỗi việc lái xe đi làm hết giờ spa rồi massage, ra ngay gặp bà bán bún đang trả nợ hộ con gái kia kìa".

    Bà già rú lên: "Mẹ mày! Mày mà như thế thì tao từ."

    * * *

    Chín giờ bốn tám phút: Ngồi cơ quan nghĩ liên miên. Đời đàn và ngắn ngủi. Sống như may rủi.

    Thôi! Về!

    Lái xe ra đường. Cắm cái sạc xe, nhấc điện thoại gọi cho một thằng buôn nhà:

    - A lô! Anh hả? Bà cô em có căn mặt đường muốn bán.."

    Nắng vẫn gay gắt như thế..

    O

    Mười giờ sáng ngày tháng mười.
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng mười hai 2019
  9. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Mẫu truyện 29, 30

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạn sẽ làm khác

    Nhà có tiệc cưới. Họ hàng tập trung cũng đông. Mình được cử đi qua nhà đón cậu mợ và mấy đứa em. Mình và cậu cũng các em đứng ở cửa đợi mợ: Mợ mặc mặc cái váy màu đỏ rực rỡ hơi gợi cảm, vừa xuống đã nghe tiếng cậu rú lên: "Ôi trời! Bà mặc cái gì thế này? Trời! Ba cái đồi này chỉ thanh niên nó mặc thôi. Người toàn mỡ với mỡ bà mặc màu đỏ cho cả đám cưới chạy hết à? Lại còn óng ánh nữa chứ! Ôi trờiiiii!" Mợ hậm hực quát lại: "Tại ai mà tôi ra thế này?" Xong mợ bụng xụng dỗi. Dù mọi người dỗ mãi nhưng mợ nhất quyết thay cái váy đỏ đó ra thay bằng một bộ đầm màu tối nền nã hơn. Lúc sau khi mọi người vào tiệc cưới hết. Mình thấy mợ cứ bần thần một mình trong phòng bèn ra trêu: "Thôi mợ.. Cậu trêu mà.. Mợ vẫn đẹp lắm!" Mợ thở dài: "Tao nói con Pi nghe. Bây giờ có gì đẹp, có gì ngon cứ trát vào người, cứ ăn đi. Rồi thích gì cứ làm. Đó! Như mợ. Hồi trẻ thích mặc đầm đỏ lắm nhưng sợ xã hội chê cười. Thời mợ mặc cái đầm đỏ cổ xẻ sâu là ra đường ai cũng nhìn. Rồi có tiền cũng chả dám diện. Son phấn một tý thì bố mẹ chồng ra thở ngắn, vô thở dài. Bây giờ già rồi, có muốn mặc cái gì đẹp thì người ngợm xồ xề hết cả rồi. Xong cậu tụi bây nói thế đó.." Và cứ vậy mợ thở dài cả tối.. Biết mà. Mợ đang nhớ tuổi trẻ. Tuổi trẻ của phụ nữ ngắn ngủi. Đôi khi làn da căng, body săn chắc chỉ còn là kí ức. Hôm nọ có cô bạn cứ lăn tăn không dám mua một cái váy dù cô ấy rất thích. Phần vì tiếc tiền, phần vì lo nó có nổi quá không, có sành điệu quá không, có bị người ta nói không nhỉ.. Mình cười: Bà chỉ còn khoảng sáu năm để mặc những cái váy như này. Chục năm nữa là trung niên. Mặc những món đồ như vậy sẽ có người nói: Vậy tại sao đang ở tuổi trẻ. Có mặc một món đồ cũng phải sợ người khác đánh giá? Nghe một câu chuyện từ lâu lâu: Có chị này tiền nhiều lắm, ăn không dám ăn, tiêu không dám tiêu, mua cái quần cái áo cũng tiếc. Đùng một nhát tai biến. Bây giờ cứ ngồi ngóc nhà cổ ngoẹo đi. Quanh năm suốt tháng mặc pizama.. Chưa kịp biết đến những chiếc váy óng ánh. Những thỏi son đỏ đã đi hết tuổi trẻ nơi góc nhà.. Pi thường khuyên bạn bè: Tuổi trẻ ngắn lắm. Mà thực ra lứa tuổi của chúng ta không hẳn là "trẻ" nữa rồi. Sự căng tràn của những năm 20 đã qua rồi. Sự nhiệt huyết cũng giảm đi nhiều.. Những giấc mơ và hoài bão bây giờ đều kèm theo "điều kiện", hạnh phúc lại là thứ xa xỉ. Chúng ta chọn sự an toàn để đi bất chấp cuộc sống của mình chán và tẻ nhạt đến đâu. Vậy tại sao các cậu - còn tiếc bản thân - một lọ nước hoa cao cấp - một tuýp kem nền thương hiệu - hay một cái váy óng ánh - một vài điệu lắc lư tỉ năm mới đi bar? Chúng ta có quá ít thời gian để trả lời các câu hỏi sau: - Mình mặc cái sơ mi này đến cơ quan có bị soi không nhỉ? - Mình đi đôi giày này các chị em có bảo sành điệu không nhỉ! - Mình nhuộm màu tóc này có quá trẻ không nhỉ? Và đừng tự ép mình "phải xấu" để cho giống bao nhiêu người vì sợ kì thị hay cô lập đến không dám tô một chút son, đi một đôi giày cao. Vì một ngày không xa thôi bạn sẽ ước nếu cho thời gian quay lại thôi. Bạn sẽ làm khác.

    Như một kiếp người

    "Tôi cũng đành như một kiếp rong rêu một lần hóa thân.."

    (Như chiếc que diêm - Từ Công Phụng)

    Lâu rồi tôi không về qua con đường của khu nhà cũ, cũng phải đến hơn hai năm. Khu phố nhỏ đó tôi sống hơn 10 năm rồi chuyển đi.

    Tôi chuyển đến đó năm 18 tuổi..

    Khu phố mới. Quy hoạch lổn nhổn. Người giàu, kẻ nghèo xen kẻ. Hai, ba căn biệt thự đang liền nhau tự dưng ngoi ra một cái nhà cấp 4 lụp xụp toàn nghiện hút. Đối diên là những hộ nghèo có khi còn chả đủ ngày ba bữa cơm. Đôi khi lúc xế chiều, tôi đứng trên gác nhà nhìn ra xung quanh, một bãi cỏ hoang dại toàn lau với sậy mọc lên một cái nhà trơ trọi, thi thoảng phát ra tiếng piano giữa đêm nghe liêu trai đến sởn da gà. Bố bảo: "Nhà đó của anh nhạc sĩ thất tình 40 tuổi chưa lấy vợ". Cũng chưa một lần trong suốt hơn 10 năm tôi ngừng thắc mắc: Làm sao để người ta đi qua được đám cỏ lau rậm rạp gần che hết mái đó để vào nhà? Hàng xóm nhà tôi nhiều thành phần và khá phức tạp. Bố mẹ con cái đánh chửi nhau. Những mảnh đời vá víu, sống lay lắt. Kia thì lại là căn nhà dát vàng của ông nào làm xây dựng, biệt thự nguy nga, cầu thang vàng choé, cây lộc vừng rồi tùng Nhật bonsai bon sủng toàn mấy tỉ.. Cứ sáng ra nhà ông í nhộn nhịp âm thanh con cháu đi học, đi làm. Tôi cứ thế sống và trưởng thành ở khu đó. Tôi ấn tượng căn nhà phía đối diện nhà tôi. Đó là một cặp vợ chồng trung niên - bác Chân. Bác Chân là công nhân của một nhà máy may mặc. Bác lấy vợ năm 22 tuổi. Vợ bác 23. Hai bác đều là công nhân đi qua kháng chiến chống Mỹ. Năm 79 bác cũng là thương binh trong trận chiến biên giới phía Bắc đánh giặc Tàu, thi thoảng tôi đi làm về, bác vừa tưới mấy cây đinh lăng vừa nhìn tôi và cười bảo: "Chế độ chính sách hôm nay có gì không cô cháu?" "Hì! Cháu mà là lãnh đạo bác khỏi phải tưới đinh lăng luôn!" câu chuyện của hai bác cháu chỉ xã giao như thế! Rồi tôi đi xa. Thi thoảng về. Bác Chân ngồi ngoài cửa cách đó là cái cổng sắt. Bác cầm chiếc đài Radio cũ từ những năm 80 rẹt rẹt những câu quen thuộc: "Đây là đài tiếng nói Việt Nam. Phát thanh từ thủ đô Hà Nội - nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam." Hai bác cháu cũng chỉ loanh quanh những câu chuyện vô hưởng, vô phạt như thế. Đôi khi bị ngắt quãng bởi tiếng thét của bác gái. Bác bị tai biến chạy vào não rồi tâm thần năm 40 tuổi. Hai anh con trai đều công nhân. Anh đầu lấy vợ cũng công nhân. Anh thứ hai cũng không bình thường. Thi thoảng, anh cười trong nhà, vỗ tay hềnh hệch chỉ trỏ lung tung: "Thạch sùng kìa", "người kìa", "nhà chú kìa". Hơ hơ.. Đôi khi đang đêm, tôi bị giật mình tỉnh giấc bởi tiếng thét lên the thé của bác gái. Tiếng khóc của anh con trai. Tiếng bác Chân vỗ về vợ nói nhỏ, hét nhỏ, cho hàng xóm ngủ. Có hôm tôi dậy sớm, thấy bác Chân đút cơm cho bác gái cần mẫn từng thìa cơm rang. Bác gái hất thức ăn đi, bác Chân lại đút miếng khác. Cứ vậy. Cứ vậy.. Cần mẫn.. Kiên nhẫn đến ngạc nhiên.. Người đàn ông trung niên đầu bạc đó chăm vợ suốt năm này qua năm khác, tháng này qua tháng khác, không kêu than, không trách oán.. Thi thoảng, tôi bắt gặp bác Chân ở con đường bán sách cũ của thành phố. Mái đầu bạc, chiếc xe mini hai gióng "hàng cáy" (xe lậu lấy từ Cảng lên những năm cuối 89 đầu 90). Bác lom khom cặm cụi tìm, rồi lại đầy giỏ xe đạp về.. Tôi nhớ đó là một hôm bão. Cơn bão số 8 đổ bộ vào thành phố. Cả khi bị cắt điện đột ngột, mười phút sau lại có lại. Trong tiếng mưa rít, bác Chân che cái ô liêu xiêu sang bấm chuông nhà tôi. Bố đi ra hỏi: - Có việc gì không bác? - Chú cho tôi mượn cái nồi cơm điện được không? Cái nồi cơm của nhà Trung Quốc vừa mất điện xong lại có đột ngột nên cháy mất rồi. Bố vào đem ra cái nồi cơm nhỏ lâu nhà không dùng bảo biếu bác. Bác nhất định không lấy. Bác bảo bác chỉ mượn nấu nốt bữa tối cho thằng cu và bà nhà. Bố hay nói: "Người ta nghèo nhưng không bao giờ vay hay xin ai cái gì. Đấy là không hèn con ạ!". Hôm sau bác Chân trả bố mẹ cái nồi cơm điện màu đỏ. Bác bảo bác thích cái nồi này, màu đỏ nữa vì nhìn may mắn. Bác hỏi bố: - Bao nhiêu cái đồ này lúc mua mới hả chú? - Một triệu sáu anh ạ! - Bố mỉm cười. Bảo bác: - Ôi! Nhiều tiền quá chú ạ! Đúng là mơ ước của tôi.. Rồi bác về nhà. Bố bảo từ hôm cháy nồi cơm bác toàn nấu nồi gang. Bác nói: "Thế cho tiết kiệm điện!..". Bố mẹ bàn nhau hôm nào mua biếu hai bác cái nồi mới. Biếu khéo khéo chứ không bác chối. Bẵng đi mấy tháng sau, tôi đi xa và trở về thì nghe tin bác mất. Bố bảo: - Xót xa lắm con ạ! Cả xóm mỗi người một tay một chân giúp nhà bác. Bác gái và anh trai út cứ ngồi cười góc nhà. Vợ chồng anh cả làm ăn xa chưa về kịp. Tôi nghe câu chuyện của bác Chân mà ứa nước mắt. Hóa ra bác bị ung thư gan. Nhà không có tiền nên không nói với ai. Cứ đi uống mấy thứ lá vớ vẫn và đạp xe tít về quê xin thuốc bằng bảo hiểm hưu. Bác gần mất mà chỉ lo cho bác gái không ai chăm sóc. Rồi anh con trai sẽ thế nào? Liệu có sống được không? Ngày tang bác ai cũng nghe quay quắt xót xa. Một đám tang buồn đìu hiu trong tiết trời tháng chín. Se lạnh và buồn. Tiếng khóc thổn thức. Tôi nghe nói người đàn ông đó đã đi du học ở Liên Xô cũ. Vì tình yêu với người con gái mà bác lấy làm vợ. Bác đã bỏ nhiều cơ hội để phấn đấu lên lãnh đạo khi nghe hung tin vợ bị bệnh.. Hôm ba ngày mất bác, tôi mới co dịp ngồi phòng khác nhà đối diện. Nụ cười chàng thanh niên trẻ trong tấm ảnh đen trắng đứng trước kiện Kremlim của xứ Bạch Dương. Một tấm ảnh khác bác ôm vai một cô gái trẻ và xinh đẹp, khoẻ mạnh mà bây giờ đang là người phụ nữ trung niên ngớ ngẩn ngồi góc nhà cười cười chỉ vào ảnh tang: - Chân đấy! Chân đấy! Rồi thời gian cũng qua.. Mọi kí ức về bác trong đầu tôi bị cơm, áo, gạo, tiền bon chen trong cuộc sống cuốn đi.. cho đến tối nay, khi ăn cơm bố bảo: - Con nhớ bác Chân không? Tôi lặng người: - Sao ạ? Mẹ nói: - Hôm trước cúng giải sao. Thầy nói nhà mình hứa cho người âm cái gì thì trả đi. Mãi nghĩ mãi không ra.. Mãi về sau mới nhớ hồi trước bác Chân còn sống hứa biếu bác cái nồi cơm điện màu đỏ.. Khổ thân.. Lúc chiều bố với mẹ ra phố mua mã, tìm mãi mới được cái nồi cơm màu đỏ hóa cho bác đấy.. Bố lại bảo: - Làm người tốt sao khổ thế! Nghèo thế! Cả đời mơ ước nồi cơm triều sáu.. Những kẻ xấu thì lại sống dai. Vậy đấy! Bố mẹ vẫn dạy con: Cuộc đời được tạo nên bởi những điều nghịch lý mà.. Tôi im lặng. Như bản tính điên vốn có của mình. Tôi lang thang qua các con phố, trống rỗng.. Tôi tự hỏi liệu ở nơi nào đó bác Chân có nhận được thứ mà bác "mơ ước" không? Hay sự ám ảnh khi tôi rời khỏi khu nhà cũ đó là: Bác gái cười hềnh hệch chỉ chỏ khoe: - Đêm qua nói chuyện với Chân đấy! Chân đấy.. Tôi không biết. Có lẽ một người nói rất đúng: - Tôi quá nhạy cảm để làm những công việc đòi hỏi sự vô cảm.. Hoặc bạn bè tôi hay nói: - Mày bớt điên, bớt hấp đi hộ tao được không? Tôi không biết cho đến bao giờ những mảnh đời xung quanh mình thôi ám ảnh bản thân tôi. Nhưng ngay bây giờ đây, cảm giác trống rỗng bao trùm như tôi đã viết về Hạo, về những đứa em tôi sống lay lắt nơi vùng biên giới mà tôi gọi họ là: Người tốt.

    Tôi gọi bác Chân là: Người tốt!
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng mười hai 2019
  10. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Mẫu truyện 31

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Còn sống là còn hy vọng

    Những người biết mình thường hay trêu: Mình là một con tiểu thư nông dân xịn. Lúc cần lộng lẫy thì rất lộng lẫy, sang trọng, lúc cần xấu xấu bẩn bẩn, cô lôi nhếch thì không ai bằng. Ông già hay trêu: "Lẽ ra tao phải cho mày về bộ phận nội, ngoại tuyến - trà trộn hóa trang tốt". Mình vốn thích quan sát cuộc sống qua đôi mắt của bản thân. Rồi viết lách như thú vui nhưng không nghĩ bán chữ kiếm tiền. Hầu chuyện những người cùng quan điểm, không ham hố nổi tiếng. Chỉ muốn cho mọi người cách nhìn khách quan về đời, dau những thứ hào nhoáng của đô thị. Mình vẫn nói: Mình lớn lên ở khu tội phạm truy nã nhiều hơn người lương thiện. Chứng kiến đánh nhau, đâm chém nhau lì cả người. Có những khu chợ đầu mối, người thường "lạc" vào đó còn ái ngại. Thế mà hồi bé cứ lê la ở đấy. Năm rưỡi, sáu giờ nhá nhen hồi xưa, ông già cứ quát ầm ầm với bà già rồi bà dì: "Đi ra chợ tìm con Pi về đây không nó bắt bố ấy bán đo Trung Quốc!" Lớn lên, mình đi học xa rồi lại về, làm truyền hình, vào ngành hay lê la nhưng vẫn thích ra những khu ổ chuột đó ăn chè, chơi với bọn trẻ con ở đấy và quan sát xã hội. Mình không biết tên nó và không biết gọi nó là gì ngoài từ "Ku!". Hôm đầu tiên gặp nó, mình ngồi ăn nạm bò, mắm tôm với khế chua và chém gió cùng mấy bà ngoài chợ. Nó đến gần chìa chìa cái mũ lưỡi trai vào người mình, mấy bà bán hàng sợ xanh lét tránh xa, còn hội khách bê đĩa chạy ra chỗ khác. Mình hỏi: - Gì? - Chị ơi! Em xin mấy đồng em sida giai đoạn cuối sắp chết rồi ạ. - Tao không cho thì mày tiêm sida vào tao à? Nó cười giả lả: - Chị đùa em. Mình bảo: - Đéo cho! Đi chỗ khác. Ăn xong rồi xin. Nó cũng té! Không ý kiến gì. Mọi người bảo thằng này sida lâu rồi, ăn xin ở mấy khu chợ đầu mối. Nó gặp ai bắt nạt được thì bắt nạt. Câu chuyện dừng khi đĩa nạm bò đã hết và cũng quên béng nó đi. Hai tuần sau, mình gặp lại nó ở cây xăng khi đang vật vờ chờ bom đầy bình. Có một thằng bé tầm 13, 14 tuổi ra cướp nắp xăng và chạy mất vào khu hẻm nhỏ. Mọi người xôn xao bọn này nó bắt chuộc đấy. Đang điên người thì thấy thằng Ku sida hôm nọ chạy đến hổn hển đưa nắp xăng cho mình. Mình hỏi: - Mày muốn chuộc bao nhiêu. - Em trả chị công an thôi ạ. - Ai bảo mày tao là công an? - Em thấy chị hôm bắt hàng ở đường X, Y này này. Em sống ở cái cầu gần chỗ chị bắt hôm ấy. - À.. Ờ! Thằng này được. Cho một lít nhé. Nó nhân! Mình với theo: - Đừng đi chích choác đấy! Rồi thi thoảng, mình gặp lại nó trong chợ. Vẫn hình ảnh quen thuộc cái mũ lưỡi trai đen và cái tay ghẻ chìa chìa vào người ăn bánh đa. Một hôm, mình vẫy nó lại cho hai chục rồi hỏi: - Mày có sở trường, sở đoản gì không? Cứ chìa tay xin thế phản cảm lắm! Có năng khiếu giề! - Em hát hay chị ạ. - Tốt! Thế mai mày hát đi, hát một tý xin đỡ ngại. Bẵng đi vài tuần, mình ra khu chợ đó, gặp lại nó. Lần này nó hát thật. Nó hát những ca khúc não nề của Sài Gòn 75, về tình yêu sến sẩm nhưng khá hay. Nó kiếm bộ gõ nhỏ vừa đi vừa rên: Thành phố vừa đi đã mỏi, đường quanh co quệnh gốc thông già.. Mình gọi nó lại, cho hai chục tiếp, hỏi:

    - Mày ăn chè ba màu không? Nó toe toét:

    - Em không! Chị nó chuẩn thật ấy. Em hát kiếm tốt hơn ăn xin bình thường.

    Mình cười hô hố:

    - Kinh doanh là phải có chiến lược. Mày tưởng mày giơ mác sida ra mà người ta sợ à? Bây giờ thiếu đéo gì đứa muốn chết và không sợ chết đâu.

    Mối quan hệ của mình với nó cũng chỉ dừng lại ở mức độ chào hỏi vớ vẫn như vậy. Có lần đi đổ xăng với giai, nó ở đâu hôi hám, nhếch nhác, chạy ra chào:

    - Em chào chị!

    Giai há hốc mồm, mình toe toét gật lại. Rồi lâu lâu thấy nó ít xuất hiện ở khu chợ hơn. Một ngày đẹp giời đi bar về, rẽ vào khu ăn đêm với hội bạn, thấy nó hát ở đấy. Các anh gấu vỗ tay ầm ầm, mọi người hay trêu nó là "người tình năm trăm". Các bạn nam thanh, nữ tú xinh đẹp lắm, yêu cầu nó hát bài nọ, bài kia. Hôm ấy nó nhìn thấy mình lại cười toe toét: - Chị! Giờ ban ngày em ngủ, ban đêm em xin ở đây! Toàn dân sàng điệu, kiếm tốt lắm ạ! Chứ xin mấy bà đi chợ ít lắm xong nó kể về đời nó, nó lớn lên cũng đẹp trai lắm, ra thành phố, đi làm ở chợ lao động, vật vờ mãi mua được con xe ôm chở khách, rồi chuyên chở một em cave đường phố. Rồi chả biết yêu nhau lúc nào, hai đứa bắt đầu mơ về mái nhà trọ nhỏ, bố mẹ nó cũng chết hết rồi. Hai đứa định con bé kia nghỉ việc rồi đi rửa bát thuê mướn, nó vẫn chạy xe ôm. Một hôm, khi các giấc mơ đẹp đẽ đó đang dần nhen nhóm thì con kia ốm mãi không khỏi, sốt cao. Hai đứa liêu xiêu dặt dẹo đưa nhau đi khám thì mới biết con kia dính "ẾCH". Thằng này suy sụp quá đánh người yêu một trận xong đuổi đi. Sau đó nghĩ thương hại lại tìm đón con kia về, hàng ngày ăn uống, thuốc men, bán cả xe máy đi. Cực chẳng đã ra khu trọ gần cầu. Con bé thì cuối ngày đi dọn rác thuê ở chợ. Nó đi hát kiếm tiền!

    Mình nghe câu chuyện cám cảnh, lại chi hai chục rồi đi. Bạn bè bảo mày hay chịu khó ngồi nghe cave kể chuyện, nghe thằng nghiện trình bày. Mình cười. Cuộc sống cứ muốn mình đi như thế. Một hôm lại ra khu chợ đầu mối lang thang vật vờ, bà bán nạm bò lại oanh oang kể chuyện:

    - Cô biết vợ chồng thằng sida có chửa không?

    Mình nghe chua chát, nghĩ đến cảnh một đứa bé bị bệnh ra đời, nằm ặt ẹo trên tay mấy con mụ ăn mày lê la hết các chợ như bố mẹ chúng nó hay "cho thuê" để ăn xin lòng thương của thiên hạ, ngủ li bì cả ngày bằng thuốc ngủ, ma túy, thậm chí thuốc mê. Thuốc đắng ngắt nơi cuống họng.

    Vừa lang thàng khu bán buôn đó cuối ngày, gặp "con vợ" bụng to uỵch đang quét và nhặt túi ni lông. Mình chủ động ra cho một trăm. Nó toe toét cám ơn rồi nói:

    - Bọn em sắp không ở đây nữa rồi.

    - Chúng mày đi đâu?

    - Bọn em vào trung tâm hỗ trợ người bệnh theo dỗi cho cháu bé. Em thấy các bác sĩ bảo cháu có khả năng không bị bệnh.

    Nó tíu tít kể hai đứa mua được ít đồ sơ sinh và được hỗ trợ thuốc miễn phí. Chúng nó muốn đứa con lớn lên thành người tốt, dù chúng nó có chết thì cũng hy vọng đứa bé được lớn lên lành lặn nhất có thể. Mình ngạc nhiên vào sự lạc quan trong mắt con bé. Liệu có phải khi người ta đứng trước cái chết thì khác vọng được sống lại nhiều hơn bao giờ hết?

    Nắng chưa hết chói chang, vẫn ám ảnh ánh mắt của nó đầy hy vọng và khao khát được sống! Ở đời cũng một kiếp người nhưng với một số họ chỉ cần được sống đã là một ân huệ. Trong khi một số khác lại đang hao phí cuộc đời mình.

    Tự nhiên lại nhớ câu của Benjamin Franklin: "Nhiều người chết từ năm 25 tuổi, và mãi đến năm 75 tuổi mới được chôn cất."
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng mười hai 2019
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...