Bạn được phamnhungoc86 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
124,937 ❤︎ Bài viết: 8948 Tìm chủ đề
660 2
Kiếm tiền
Mạnh Thăng đã kiếm được 6600 đ
Chào mừng các bạn đã quay trở lại với Game Show - Ai Là Nhà Tâm Lý Tài Ba?

Bạn có bao giờ cảm thấy chúng ta đang ngày càng trả giá nhiều cho sự trưởng thành hay chưa, khi phiên bản ngày bé năm nào đã luôn mong muốn phải lớn lên thật nhanh để làm được nhiều điều hơn nữa. Rõ ràng, càng lớn, chúng ta lại càng học hỏi thêm được nhiều điều, được tự do làm điều mình muốn mà hầu như không bị ai chi phối, điều khiển cuộc sống của mình. Càng lớn, chúng ta lại càng có được nhiều trải nghiệm sống mới, và trở thành một phiẻn bản để những người nhỏ hơn nhìn và noi theo.

Vậy mà, chúng ta lại thấy cô đơn hơn khi càng lớn. Ấy là vì sao nhỉ?

Hãy chia sẻ cảm nghĩ của bạn dưới bài viết này nhé
 
2,006 ❤︎ Bài viết: 727 Tìm chủ đề
Chào mừng các bạn đã quay trở lại với Game Show - Ai Là Nhà Tâm Lý Tài Ba?

Bạn có bao giờ cảm thấy chúng ta đang ngày càng trả giá nhiều cho sự trưởng thành hay chưa, khi phiên bản ngày bé năm nào đã luôn mong muốn phải lớn lên thật nhanh để làm được nhiều điều hơn nữa. Rõ ràng, càng lớn, chúng ta lại càng học hỏi thêm được nhiều điều, được tự do làm điều mình muốn mà hầu như không bị ai chi phối, điều khiển cuộc sống của mình. Càng lớn, chúng ta lại càng có được nhiều trải nghiệm sống mới, và trở thành một phiẻn bản để những người nhỏ hơn nhìn và noi theo.

Vậy mà, chúng ta lại thấy cô đơn hơn khi càng lớn. Ấy là vì sao nhỉ?

Hãy chia sẻ cảm nghĩ của bạn dưới bài viết này nhé

Càng lớn, càng thấy cô đơn.

Có lẽ vì khi trưởng thành, mình hiểu rõ sức nặng của hai chữ trách nhiệm: Bên ngoài gánh sự nghiệp, bên trong gánh gia đình. Cha mẹ già rồi, không cho được cuộc sống vinh quang như người ta, thì cũng cố đừng để họ phải lo.

Chuyện buồn, kể cho cha mẹ, họ chẳng giúp được gì, chỉ thêm lo lắng. Thôi thì rắc rối của mình, mình tự gánh. Nhà vốn là nơi để bình yên mà, bước về nhà là để bỏ lại tất cả ngoài kia.

Còn ngoài xã hội, mấy ai thực lòng quan tâm mình nghĩ gì, đau thế nào? Nếu nói ra mà chỉ nhận lại vài câu hời hợt kiểu "Ừ thôi, cố lên nhé", "Biết làm sao", thì đôi khi còn chua chát hơn là im lặng.

Không trách họ được. Ai mà chẳng có rắc rối riêng, vật lộn với đời đã đủ mệt, đâu còn tâm trạng để ngồi nghe người khác than vãn.

Thế là lòng khép lại lúc nào không hay. Mệt, nhưng tự nhấm nháp lấy. Không muốn phiền ai, cũng không dám phiền ai. Rồi cũng quen với việc sống cùng gánh nặng trong lòng, quen với những đêm ngồi một mình trong phòng tối, chỉ biết cúi đầu mà thở dài.

Đôi khi cũng muốn khóc, nhưng nước mắt bỏ mình đi mất. Có thể đau, nhưng chẳng khóc nổi. Nhớ mình của ngày xưa - chỉ một chiếc lá rơi cũng đủ khiến rưng rưng. Ngây ngô, đa cảm, nhưng thật lòng.

Mình của ngày ấy.. biến mất rồi. Trong vòng xoáy cuộc đời này, mấy ai đi qua mà còn nguyên lành tâm hồn?

Cô đơn ư? Không rõ từ bao giờ, mình chấp nhận nó như một lẽ hiển nhiên. Vì trưởng thành vốn là vậy, vẫn có thể cười bên ngoài, dù lòng xót xa đến tận cùng.

Thỉnh thoảng, mình uống rượu một mình. Không nghiện, chỉ thích vậy. Ngồi trong căn phòng, tự đối diện với chính mình. Tự hỏi:

"Mày ổn không?"

"Ổn chứ. Còn sống, còn thở là còn ổn."

Vậy thôi.
 
6,170 ❤︎ Bài viết: 1277 Tìm chủ đề
Chào mừng các bạn đã quay trở lại với Game Show - Ai Là Nhà Tâm Lý Tài Ba?

Bạn có bao giờ cảm thấy chúng ta đang ngày càng trả giá nhiều cho sự trưởng thành hay chưa, khi phiên bản ngày bé năm nào đã luôn mong muốn phải lớn lên thật nhanh để làm được nhiều điều hơn nữa. Rõ ràng, càng lớn, chúng ta lại càng học hỏi thêm được nhiều điều, được tự do làm điều mình muốn mà hầu như không bị ai chi phối, điều khiển cuộc sống của mình. Càng lớn, chúng ta lại càng có được nhiều trải nghiệm sống mới, và trở thành một phiẻn bản để những người nhỏ hơn nhìn và noi theo.

Vậy mà, chúng ta lại thấy cô đơn hơn khi càng lớn. Ấy là vì sao nhỉ?

Hãy chia sẻ cảm nghĩ của bạn dưới bài viết này nhé

Ừm.. nghe câu hỏi này của Mạnh Thăng sao mình cứ thấy sai sai nha! Hay là mình là một người cá biệt không biết nữa, vì thực ra, theo cảm nhận của mình thì càng lớn càng bớt cô đơn hơn nha. Hì..

Nói chung thì cái cảm giác càng lớn càng cảm thấy cô đơn như Mạnh Thăng, mình nghĩ có thể hiểu thế này:

Trẻ con thường rất vô tư, nghĩ gì cũng có thể nói ra. Nhìn thấy bạn cùng lứa, mọi đứa trẻ thường không nghĩ ngợi nhiều, thấy hợp là xúm lại thành một nắm, rất hòa đồng, rất vui vẻ..

Còn người lớn, vì hiểu chuyện rồi nên sẽ có rất nhiều tâm tư bí mật riêng. Muốn kết giao bạn bè cũng phải đắn đo nhiều thứ, suy nghĩ thiệt hơn. Nói chung là càng lớn càng tự tạo cô đơn cho mình kiểu kiểu như vậy á.

Tâm tư ấp ủ riêng quá nhiều, không tìm được người chia sẻ, vậy là sẽ tự thấy cô đơn thôi..
 
119 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chào mừng các bạn đã quay trở lại với Game Show - Ai Là Nhà Tâm Lý Tài Ba?

Bạn có bao giờ cảm thấy chúng ta đang ngày càng trả giá nhiều cho sự trưởng thành hay chưa, khi phiên bản ngày bé năm nào đã luôn mong muốn phải lớn lên thật nhanh để làm được nhiều điều hơn nữa. Rõ ràng, càng lớn, chúng ta lại càng học hỏi thêm được nhiều điều, được tự do làm điều mình muốn mà hầu như không bị ai chi phối, điều khiển cuộc sống của mình. Càng lớn, chúng ta lại càng có được nhiều trải nghiệm sống mới, và trở thành một phiẻn bản để những người nhỏ hơn nhìn và noi theo.

Vậy mà, chúng ta lại thấy cô đơn hơn khi càng lớn. Ấy là vì sao nhỉ?

Hãy chia sẻ cảm nghĩ của bạn dưới bài viết này nhé

Cảm nhận của tuổi 34 nha!

Ngày bé, mình chỉ mong mau lớn để được tự do đi đó đây, để có thể tự lo cho mình và khao bạn bè những buổi đi chơi cho có qua có lại. Rồi khi trưởng thành, ra trường rồi đi làm, mình lại thấy mình cô đơn hơn bao giờ hết.

Có lẽ bởi vì cách nhìn nhận vấn đề của mỗi chúng ta đã thay đổi cách phản ứng lại với sự việc cũng bình tĩnh hơn. Đặc biệt khi lập gia đình và có con, gánh nặng cơm áo gạo tiền càng đè nặng, thời gian nghỉ ngơi cũng trở nên hiếm hoi. Thời gian gặp gỡ và chia sẻ cũng vì thế mà không còn nữa. Hơn nữa, nhiều chuyện mình hiểu rõ nhưng lại khó lòng chia sẻ, vì sợ làm ảnh hưởng đến người này hay người kia nên đành giữ lại cho riêng mình.
 
448 ❤︎ Bài viết: 534 Tìm chủ đề
Cô đơn có nhiều dạng. Có khi chỉ thoáng qua, nhưng có khi kéo dài và khiến ta kiệt sức. Khi ấy, đó không còn là cảm giác bình thường, mà là tín hiệu cần lắng nghe. Đừng ngại mở lời, tìm đến người thân, hoặc chuyên gia tâm lý. Trưởng thành không có nghĩa là gánh hết một mình.

Theo bạn, chia sẻ nỗi buồn với ai là cách tốt nhất?
 
12 ❤︎ Bài viết: 41 Tìm chủ đề
Cô đơn thật chất là sự bất lực của con người, chẳng ai hạnh phúc mà chọn cô đơn cả. Nếu có, hãy mang người đó đến đây cho tôi. Lửa sẽ làm tan băng, trái tim nhiệt quyết sẽ sưởi ấm tâm hồn nguội lạnh.
 
3,181 ❤︎ Bài viết: 159 Tìm chủ đề
Càng lớn càng cô đơn chứ không có nghĩa là bạn đang sống cô đơn. Trong quá trình trưởng thành, những gì của thơ ấu hay tuổi trẻ đều sẽ bị bỏ lại phía sau, những niềm vui cùng chia sẻ, những mối quan hệ khắng khít bỗng mất dần đi. Mỗi người đều phải sống cuộc sống của bản thân mình, họ phải làm việc, phải lo gia đình, kinh tế.. Các mối quan hệ điều sẽ trở nên có giới hạn.
 
2,006 ❤︎ Bài viết: 727 Tìm chủ đề
z

Càng lớn càng cô đơn chứ không có nghĩa là bạn đang sống cô đơn. Trong quá trình trưởng thành, những gì của thơ ấu hay tuổi trẻ đều sẽ bị bỏ lại phía sau, những niềm vui cùng chia sẻ, những mối quan hệ khắng khít bỗng mất dần đi. Mỗi người đều phải sống cuộc sống của bản thân mình, họ phải làm việc, phải lo gia đình, kinh tế.. Các mối quan hệ điều sẽ trở nên có giới hạn.

Triết lý người già, vỗ tay tuyên dương
 
6,009 ❤︎ Bài viết: 218 Tìm chủ đề
Khi còn nhỏ thì chuyện kết bạn rất dễ dàng. Chỉ cần cùng xóm, cùng lớp, hay cùng thích một trò chơi nào đó là đã có thể thân nhau ngay. Lúc ấy chẳng cần suy nghĩ nhiều, trẻ con thì chỉ cần vui là đủ. Cũng chẳng ai lo chuyện tương lai, hoặc tính toán với nhau điều gì.

Càng lớn thì lại càng khác, mỗi người đều có con đường riêng: Công việc, gia đình, những mục tiêu khác nhau. Người từng thân thiết có khi lại dần xa, không phải vì hết quý mến, mà vì không còn bước chung một hướng. Những lần gặp gỡ thưa dần, những lời hẹn trở nên khó giữ, đôi khi một cái hẹn lại chẳng bao giờ tới.

Với mình thì càng lớn mình càng hiểu rõ bản thân hơn, biết mình muốn gì và trân trọng điều gì. Nhưng chính vì vậy mà mình cũng khó tính hơn trong việc chọn ai để thật sự gần gũi. Mình không dễ mở lòng như trước, và cũng không dễ tìm thấy ai thật sự đồng điệu.

Trong thế giới bây giờ, liên lạc thì dễ, chỉ cần một tin nhắn là kết nối ngay. Nhưng mối quan hệ lại mong manh hơn. Có thể có cả trăm người quen, nhưng người thật sự hiểu, thật sự lắng nghe thì hiếm vô cùng. Rồi khi trưởng thành, mình không còn tìm kiếm những người đi chơi cho vui nữa. Có thể mình cần một sự gắn bó sâu sắc, an toàn, nơi có thể sẻ chia những điều thầm kín nhất mà không sợ bị phán xét. Hoặc có thể giữa bộn bề công việc lo toang cuộc sống, đã đủ thấm mệt để đi tìm kiếm thêm một mối quan hệ gắn bó nào đó.

Có lẽ vì thế mà càng lớn lại càng thấy cô đơn. Đôi khi vì không phải vì không có ai bên cạnh, mà vì có quá ít kết nối đủ chân thành để xoa dịu sự trống trải trong lòng. (Đôi lúc những người gần gũi nhất lại là những người mình không thể chia sẻ tâm tư)
 

Những người đang xem chủ đề này

  • Xu hướng nội dung

    Back