Chương 40: Đêm trăng luôn khiến người ta tưởng nhớ về ngày xưa.
***
Hồng y phất phơ giữa nền trời hắc ám tựa như ngọn lửa diễm lệ lập lòe tỏa sáng cả không gian u ám của bóng đêm, dưới ánh sáng yếu ớt của mặt trăng là hai bóng hình mảnh mai lại kiều diễm của hai thiếu nữ đang phi hành trên không, khiến thiếu nữ dưới trăng càng thêm thần bí lại xuất trần tựa tiên nữ dạo chơi trong đêm trăng thanh vắng.
An Ly khuôn mặt luôn nở nụ cười đáng yêu ôn hòa lúc này lại trầm mặc suy tư, cả đoạn đường nàng không ngừng nhớ đến thiếu niên kia. Muôn vàn thắc mắc lại trỗi lên trong lòng nàng, hắn không hề giống như những tu tiên giả chính đạo mà nàng từng thấy, tu vi cao hơn nàng thế nhưng lại không hề ra tay đánh nàng thậm chí còn chịu đựng bị hai người phụ nữ đánh chạy khắp nơi không chút khí khái nam nhân. Nghĩ đến đây khóe miệng nàng lại hơi cong lên, tựa như phù dung nở rộ.
- Tiểu thư ngài đừng bị tên tiểu tử đó lừa gạt, ngài đừng quên hắn là đệ tử của ai.
Một giọng nữ lạnh lùng xen chút sát ý vang lên, Như Mộng mắt lạnh nghiêm túc nhìn tiểu thư của mình, An Ly cau mày quay mặt đi nàng không thích bị người khác can thiệp vào chuyện của bản thân.
Mây trôi dạt đi, cảnh vật dần thay đổi trước mắt hiện ra một ngọn núi hùng vĩ lại tản ra hắc khí âm trầm khiến người ta nhìn liền sởn tóc gáy. Ngọn núi với đỉnh núi là miệng núi lửa, xung quanh không một ngọn hoa thảo nào có thể sinh sống được, ở đây chỉ có độc vật tồn tại, đàn quạ bay lượn trên bầu không trung vang lên vài tiếng 'quát... quát' tựa như muốn nói bước vào nơi này rồi thì chờ đợi ngươi chỉ có cái chết và hắc ám, đây chính lãnh địa của Huyền Thiên Ma Tông nơi trú ngụ của của Ma Vương.
Hai thiếu nữ bước vào giơ tay kết vài đường thủ ấn kỳ lạ thoáng cái một pháp trận mở ra, khung cảnh trước mắt không hề hắc ám như tưởng tượng là một ngôi nhà gỗ giữa rừng trúc. Từng hàng trúc xen kẽ với hoa bỉ ngạn đỏ như máu. Đối lập lại hòa hợp đến kỳ lạ, một nữ nhân tư sắc ôn nhu nàng mặc lục y nhẹ nhàng đung đưa theo bước chân của nàng, nữ nhân lục y vừa thấy hai thiếu nữ thì mỉm cười, đôi mắt nàng tựa hồ nước thu tĩnh lặng ôn nhu, khi cười đuôi mắt cong lên nhìn lại càng khiến người thêm thích, nàng bước nhanh đến đón lấy tay của An Ly.
- Con đã về.
An Ly cảm thấy ấm áp trong lòng, ở cái Huyền Thiên Ma Tông này chỉ có mỗi nơi đây mới cho nàng cảm thấy cảm giác này, An Ly ôm chầm lấy nữ nhân lục y đầu vùi vào lòng cô ấy giọng như nũng nịu ngọt ngào cất lời:
- Bà bà có nhớ An Ly không? Đã ba tháng rồi mới gặp lại, An Ly nhớ bà bà đến gầy đi vài cân rồi.
- Gầy đi sao? Để bà bà nấu cho tiểu thư của ta ăn có được không?
Bà bà nở nụ cười chiều lòng cô gái nhỏ trong lòng, nhưng dường như chợt nhớ gì đó, nàng kéo An Ly ngồi xuống ghế nhìn đông nhìn tây khắp người An Ly, ánh mắt đầy lo lắng hỏi:
- Sao con lại lỗ mảng như vậy? Phải biết bọn chính đạo toàn giả nhân giả nghĩa nhiều chiêu ma chước quỷ, một tiểu cô nương ngây thơ như con sẽ bị họ gạt mất.
An Ly nghe vậy liền cười khúc khích, trong đầu nhớ đến tên tiểu tử ngu ngốc kia. Nàng buộc miệng nói:
- Tên ngốc đó sao có thể lừa được cháu cơ chứ?
Bà bà ánh mắt bỗng trở nên sắt bén lạnh băng, An Ly bị ánh nhìn này khiến cả người đều tựa như bị hàn băng đâm xuyên người đau buốt, nàng rùng mình nhìn bà bà vốn luôn hiền từ lại thay đổi sắc mặt đáng sợ như vậy.
Bà bà cũng biết mình dọa sợ An Ly nên thu hồi ánh mắt, nàng thở dài một hơi ánh mắt thê lương nhìn lên ánh trăng còn đang treo trên nền trời đêm kia, giọng ôn nhu nhẹ nhàng cất lên:
- An Ly bà bà chỉ nói cho con biết bà bà bị tên chân nhân kia lừa gạt nhưng rõ ràng như thế nào ta chưa từng kể cho con nghe là vì nghĩ chưa đến lúc. Nhưng nay thấy con thiếu lòng cảnh giác như vậy ta thật sự lo lắng, An Ly bây giờ cũng đã là thiếu nữ ta nghĩ cũng đã đến lúc kể cho con nghe lý do thực sự, dù sao trận chiến sắp tới cũng phải đối mặt với tên tiểu tử kia, đến lúc đó cũng sẽ không bị lừa.
An Ly rất muốn phản bác rằng tên kia ngu ngốc như vậy có thể lừa ai nhưng nhìn đến ánh mắt nghiêm túc của bà bà, nàng liền ngoan ngoãn ngồi nghe.
Theo giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng vang lên, hai thiếu nữ như nhìn thấy mình chìm vào một câu chuyện xa xưa.
...
Tố Anh chính là bà bà khi còn trẻ là con gái của ma vương, phía trên còn một người anh nữa nên nàng chẳng cần phải gánh vác trọng trách của ma tộc.
Tố Anh tuy thực lực cao cường nhưng lại tựa như thiếu nữ chốn khuê phòng ngây thơ hồn nhiên vô cùng. Trong một lần xuống núi nàng bắt gặp một tiểu tử bạch y bị người ta đuổi giết, nàng vung Quạt Kim Băng pháp khí của mình lên đánh đuổi bọn họ cứu được thiếu niên kia.
Nhưng thiếu niên bạch y đã bị đánh trọng thương, nàng cảm thấy đây là người đầu tiên mình cứu nên không thể để hắn chết được đã mang hắn giấu trong rừng trúc ở đình viện của mình. Thiếu niên kia luôn sắc mặt nghiêm túc nhưng khi nói chuyện với nàng lại cứ lắp bắp cả ngày không nói nên lời, ngây ngô và ngốc nghếch vô cùng khiến nàng luôn cười nhạo hắn.
Nhưng rồi không biết từ lúc nào nàng lại phải lòng tên ngốc ấy, một tên ngốc luôn miệng trúc là quân tử, quân tử là người trồng trúc.
-Xong-