- Xu
- 768,136,952


Ta sẽ chẳng bỏ người cho bão tố
Mặc những sầu lo bén rễ lên cây
Ta sẽ chẳng bỏ người cho bóng tối
Những đao gươm toan phá giấc mơ này
Hãy đến đây ngồi
Chiếc bàn đã dọn
Tách trà đã pha
Bếp hồng đã nhóm
Đường tưởng ngắn mà rồi thành gian khó
Chẳng ai còn thanh thản để yêu nhau
Tuổi hoang vu thắc thỏm đoá hoa sầu
Tròn xoe mắt không hiểu lòng đáy vực
Hãy ở lại đây
Tay nắm bàn tay
Để thương đau ấy
Dịu trên môi này
Ta sẽ chẳng bỏ người cho bão tố
Lấy bao dung che chở phút xuôi lòng
Ta yêu lắm. Ta yêu người đến nỗi..
Có vài điều đâu chỉ nói mà xong..
Nguyễn Thiên Ngân

Bài thơ của Nguyễn Thiên Ngân là một lời thủ thỉ dịu dàng nhưng cũng đầy kiên định về tình yêu và sự gắn bó giữa hai con người. Người viết không chỉ nói về tình yêu trong khoảnh khắc hạnh phúc mà còn trong những ngày bão tố, khi sầu lo, bóng tối hay gươm giáo rình rập. Ở đó, tình yêu không phải lời hứa hẹn ngọt ngào sáo rỗng, mà là sự bao dung, là bàn tay nắm lấy bàn tay để cùng nhau vượt qua những khốn khó.
Cách dùng hình ảnh giản dị mà ấm áp như bàn trà, bếp hồng, chiếc bàn đã dọn... gợi cảm giác gia đình, nơi trú ẩn thân thuộc giữa cơn phong ba. Đối lập với chúng là hình ảnh bóng tối, đao gươm, vực sâu... càng làm nổi bật sức mạnh nâng đỡ của tình yêu. Điểm đặc biệt là lời thơ không mang giọng lãng mạn mơ hồ, mà rất chân thành, thẳng thắn: "Ta yêu lắm. Ta yêu người đến nỗi... Có vài điều đâu chỉ nói mà xong." – một sự dồn nén cảm xúc đến mức lời nói trở nên bất lực trước tình cảm quá lớn lao.
Đọc xong, người ta thấy đây không chỉ là một bài thơ tình, mà còn là lời nhắc nhở về giá trị của sự đồng hành. Giữa cuộc đời nhiều thử thách, có một người không bỏ ta cho bão tố, sẵn sàng ngồi lại, nắm tay, và cùng thắp lửa để làm dịu nỗi đau – đó mới chính là cội nguồn hạnh phúc mà ai cũng kiếm tìm.
Mặc những sầu lo bén rễ lên cây
Ta sẽ chẳng bỏ người cho bóng tối
Những đao gươm toan phá giấc mơ này
Hãy đến đây ngồi
Chiếc bàn đã dọn
Tách trà đã pha
Bếp hồng đã nhóm
Đường tưởng ngắn mà rồi thành gian khó
Chẳng ai còn thanh thản để yêu nhau
Tuổi hoang vu thắc thỏm đoá hoa sầu
Tròn xoe mắt không hiểu lòng đáy vực
Hãy ở lại đây
Tay nắm bàn tay
Để thương đau ấy
Dịu trên môi này
Ta sẽ chẳng bỏ người cho bão tố
Lấy bao dung che chở phút xuôi lòng
Ta yêu lắm. Ta yêu người đến nỗi..
Có vài điều đâu chỉ nói mà xong..
Nguyễn Thiên Ngân

Bài thơ của Nguyễn Thiên Ngân là một lời thủ thỉ dịu dàng nhưng cũng đầy kiên định về tình yêu và sự gắn bó giữa hai con người. Người viết không chỉ nói về tình yêu trong khoảnh khắc hạnh phúc mà còn trong những ngày bão tố, khi sầu lo, bóng tối hay gươm giáo rình rập. Ở đó, tình yêu không phải lời hứa hẹn ngọt ngào sáo rỗng, mà là sự bao dung, là bàn tay nắm lấy bàn tay để cùng nhau vượt qua những khốn khó.
Cách dùng hình ảnh giản dị mà ấm áp như bàn trà, bếp hồng, chiếc bàn đã dọn... gợi cảm giác gia đình, nơi trú ẩn thân thuộc giữa cơn phong ba. Đối lập với chúng là hình ảnh bóng tối, đao gươm, vực sâu... càng làm nổi bật sức mạnh nâng đỡ của tình yêu. Điểm đặc biệt là lời thơ không mang giọng lãng mạn mơ hồ, mà rất chân thành, thẳng thắn: "Ta yêu lắm. Ta yêu người đến nỗi... Có vài điều đâu chỉ nói mà xong." – một sự dồn nén cảm xúc đến mức lời nói trở nên bất lực trước tình cảm quá lớn lao.
Đọc xong, người ta thấy đây không chỉ là một bài thơ tình, mà còn là lời nhắc nhở về giá trị của sự đồng hành. Giữa cuộc đời nhiều thử thách, có một người không bỏ ta cho bão tố, sẵn sàng ngồi lại, nắm tay, và cùng thắp lửa để làm dịu nỗi đau – đó mới chính là cội nguồn hạnh phúc mà ai cũng kiếm tìm.
Chỉnh sửa cuối: