Ta sẽ chẳng bỏ người cho bão tố Mặc những sầu lo bén rễ lên cây Ta sẽ chẳng bỏ người cho bóng tối Những đao gươm toan phá giấc mơ này Hãy đến đây ngồi Chiếc bàn đã dọn Tách trà đã pha Bếp hồng đã nhóm Đường tưởng ngắn mà rồi thành gian khó Chẳng ai còn thanh thản để yêu nhau Tuổi hoang vu thắc thỏm đoá hoa sầu Tròn xoe mắt không hiểu lòng đáy vực Hãy ở lại đây Tay nắm bàn tay Để thương đau ấy Dịu trên môi này Ta sẽ chẳng bỏ người cho bão tố Lấy bao dung che chở phút xuôi lòng Ta yêu lắm. Ta yêu người đến nỗi.. Có vài điều đâu chỉ nói mà xong.. Nguyễn Thiên Ngân