Ta ở đây để ban phát cho các ngươi sự nhảm nhí - Lục thất tiểu muội

Thảo luận trong 'Thư Giãn' bắt đầu bởi Lục Thất Tiểu Muội, 19 Tháng chín 2019.

  1. Lục Thất Tiểu Muội July đang cống mình cho tư bản ;_;

    Bài viết:
    456
    #10: Hiệp sĩ Thỏ (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hồ yêu đã bị thu phục, Tiêu Thỏ được Thanh Long đạo trưởng thu nhận vào nhóm diệt yêu trừ tà, từ nay chú không còn là một người bình thường như bao người khác nữa.

    Vào thời điểm tháng 10 ở Vân Sơn, tuyết trắng phủ quanh núi, cây cối trơ trụi hết lá, lạnh đến chóp mũi cậu ửng đỏ, phải sưởi ấm bằng chiếc lò lửa to đùng đặt ngay trước mặt, tuy ánh lửa không được lớn lắm nhưng ít ra cũng mang đến cho cậu một chút ấm áp.

    "Này, Tiêu Tiêu, cho cậu đấy!"

    Bỗng nhiên, từ đằng xa có một vị sư huynh đi tới, trong lòng ôm mấy củ khoai lang đỏ rọi, mỉm cười rất tươi quăng cho cậu một củ. Sau đó lại vội chạy đi tiếp một đoạn, quăng cho những sư huynh khác mỗi người một củ.

    Chà, thời tiết lạnh như thế này mà có khoai nướng ăn thì thật sự còn có gì tốt hơn, trong lòng cậu như có vạn thỏ đang nhảy nhót, giơ củ khoai lên cao vẫy vẫy về phía vị sư huynh nọ: "Đa tạ Mặc sư huynh nha, đệ thích ăn khoai lang nhất đấy!"

    Sư huynh đó cũng quay đầu lại mỉm cười, xua xua tay tỏ ý không có gì, rồi tiếp tục đi phát khoai lang cho mọi người.

    Thật là một vị sư huynh tốt!

    Tiêu Thỏ vui vẻ lấy một cành cây xiên dọc vào củ khoai, nướng trên ngọn lửa vàng trước mặt, chẳng mấy chốc mùi thơm của khoai lang nướng đã phả ra, thật là mùi vị say đắm lòng người.

    Cầm xiên khoai lang đã nướng chín trên tay, quả thật Tiêu Thỏ rất bùi ngùi, chóp mũi hít hít vào mấy cái, bộ dạng cảm động sắp muốn khóc. Quả thật tu tiên diệt trừ tà đạo bảo vệ người khác rất vui, rất trượng nghĩa, thế nhưng tình trạng đệ tử lúc nào cũng phải đối mặt chính là cảm giác đói bụng. Sư phụ nói, luyện võ hay nội công quan trọng là điều hòa khí tức, ổn định hơi thở, khi cơ thể quá nặng nề, hơi thở cũng sẽ không thông, vận động cũng sẽ khó khăn, lâu dần sẽ trở nên lười biếng và chán nản với việc tu tiên.

    Tiêu Thỏ cậu thừa nhận mình không phải là một người tham ăn, thế nhưng cậu đã trải nghiệm sâu sắc cái cảm giác đói này rồi, có những lần nằm ngủ mơ bản thân được trở về nhà, được mẹ nấu cho một bữa cơm toàn là những món cậu thích, cậu còn nhớ lúc đó cậu mơ mình được ăn món cà rốt đủ món, cái hương vị thơm ngậy của cà rốt thật sự rất ngon, rất thơm, vô cùng ngon miệng, thật sự có thể câu dẫn lòng người một cách triệt để!

    Hóa ra đói quá hóa mơ là có thật!

    Bảo sao cách vị thần tiên đại hiệp đều có dáng vẻ đẹp như thế, được nhiều người ngưỡng mộ và ca tụng như thế, hóa ra đằng sau là cả một quá trình dài, nếu chưa được nếm trải qua thì không thấm được hết nỗi vất vả đó.

    Tiêu Thỏ cũng thường hay viết thư về nhà, chia sẻ hết những điều trong cuộc sống thường ngày, mẹ cậu nói nếu khó khăn quá thì về với mẹ, đừng quá ép buộc bản thân. Tiêu Thỏ đọc xong dòng này cũng chỉ mỉm cười, vừa cảm động lại vừa thầm dâng lên ngọn lửa quyết tâm lớn hơn trong lòng.

    Người khác có thể làm được, sao cậu không làm được chứ?

    Nuôi ý nghĩ như vậy, thoáng chốc mà cậu đã tu tiên trên Vân Sơn được 4 năm rồi. Tiêu Thỏ đếm đốt tay nhẩm tính, phải rồi, hôm nay chính là ngày tròn 4 năm cậu lên núi!

    Quả là trùng hợp!

    Cổ nhân nói, chọn ngày không bằng được ngày, đây lại vừa tầm đúng ngày không cần phải chọn, quả là thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều ủng hộ cho ngày hôm nay của cậu mà!

    Hai mắt Tiêu Thỏ sáng lên, bẻ nửa củ khoai lang nướng đang cầm trên tay chậm rãi ăn hết một nửa, nửa còn lại cất vào trong túi ngang hông, dự tính lúc nào đói thì mang ra ăn lót bụng.

    "Các sư huynh, đệ lên núi hái thảo dược, mọi người ở đây nhé! Buổi chiều đệ trở lại."

    Hét to thông báo một câu, mấy vị sư huynh cất tiếng đáp lại Tiêu Thỏ, cậu cười típ mắt rồi vác rỏ đi xuống núi.

    Thời tiết vốn lạnh giá, đỉnh Vân Sơn lại rất cao, sỏi đá đầy đường, đã thế còn rất dốc, nhiều chỗ cây cối rậm rạp, nhiều chỗ lại rất thưa thớt, y như có người cố tình đốn hạ vậy!

    Tiêu Thỏ khẽ nhíu mày lại, không nghĩ nhiều, bắt đầu vào công việc kiếm thảo dược của mình. Cậu đi một mạch tới một nơi, hái một nắm trong lùm cây xanh xanh kia, thoáng chốc đã đầy rỏ.

    "Kim ngân thảo mọc ở chỗ này thật tốt, cũng may mà mình phát hiện ra."

    Tiêu Thỏ xếp hết chỗ thảo dược vào rỏ, ánh mắt khó giấu được sự thích thú.

    "Bây giờ thì.. Các em, ta tới đây!"

    Nhảy chân sáo mà băng băng trong núi, Tiêu Thỏ biến trở lại nguyên hình nhảy cà tưng đi tới một nơi sâu bên trong Vân Sơn, nơi đó chứa tất cả niềm hạnh phúc của cậu, mọi niềm vui và sự vui sướng của cậu.

    Ha ha ha ha, còn cái gì nữa, đó là một rừng cà rốt!

    Không nói ngoa chút nào, đây đích xác là một rừng cà rốt, đã vậy cà rốt lại to ngon ngọt mọng nước, mới nhìn thôi đã khiến cho chú thỏ đã 365 ngày nay không ăn cà rốt đây thèm rỏ rãi.

    Nuốt ực xuống một ngụm nước miếng, Tiêu Thỏ sắn tay áo lên, lúi húi ngồi xuống nhổ tới tấp cà rốt, củ nào cũng to như nhau, thành ra củ nào cũng muốn nhổ lên mà yêu thương.

    Hỏi cậu không sợ sư phụ sao á?

    Tất nhiên là cậu sợ rồi, sư phụ mà giận lên là mệnh thỏ của cậu chỉ đi đời thôi.

    Thế nhưng hôm nay là ngày gì chứ? Là ngày kỉ niệm cậu lên núi đó, trọng đại biết bao, ý nghĩa biết bao, phải cho cậu phá lệ một ngày chứ phải không?

    Nuôi ý nghĩ như vậy, cậu nhổ không ngừng nghỉ, hôm nay phải làm một bữa cà rốt đủ món cho cả huynh đệ trong Vân Sơn ăn một bữa ra trò!

    Đột nhiên, Tiêu Thỏ phát hiện có chút yêu khí lởn vởn xung quanh, dù chỉ là một chút thôi nhưng luồng yêu khí rất thuần, chắc chắn không phải là một yêu quái nhỏ bình thường.

    Tiêu Thỏ nhẹ nhàng đặt rỏ xuống, biến trở lại nguyên hình nhỏ nhắn, chậm rãi đi theo luồng yêu khí đó. Nó đi khá chậm rãi, luồng yêu khí tỏa ra còn rất nồng, chứng tỏ tâm trạng của nó đang rất tốt, vừa đi còn vừa cất tiếng cười sang sảng, âm thanh thật khiến người khác đau đầu.

    Tiêu Thỏ thở dài ngoáy ngoáy lỗ tai, giờ phút này chỉ ước bản thân là một người bình thường để không nghe thấy cái giọng cười man rợ này, nghe nổi cả da thỏ toàn thân!

    Tiêu Thỏ gắng gượng rượt theo, yêu quái này quá hưng phấn, hoàn toàn không phát hiện ra có người đi theo mình, vui vẻ mà trở về địa bàn.

    Đến gần một vùng đất hoang, yêu quái dừng lại, ánh mắt hướng về phía khoảng không, nơi có một đống đất nhỏ nho lên phía đó, cỏ dại đã mọc phủ kín lên, thoạt nhìn còn không nhìn ra chỗ đó có một đống đất cao hơn bình thường.

    Ha ha ha, đã 123 ngày rồi, bổn thỏ chưa gặp được một con yêu quái nào, hôm nay được dịp giải phóng độ cùn của móng thỏ rồi!

    Yêu quái khẽ mỉm cười, vung tay áo phả ra một làn khói đỏ, lập tức có một người lăn ra ngoài. Người này mặc một thân bạch y trắng muốt, mái tóc búi đơn giản cài lên bằng một chiếc trâm gỗ đào, bên hông cài theo một bình rượu, dáng vẻ mộc mạc như một người đi đường bình thường.

    Có gì đặc biệt?

    Chẳng nhẽ yêu quái này chỉ bắt người hút dương khí thôi sao?

    Người dưới đất nhanh chóng tỉnh lại, bàn tay đưa lên day day trán, đầu tiên nhìn xem y phục có bị bẩn không, sau đó lại nhìn xem bình rượu có còn không, lúc thấy cả hai đều ổn liền chậm rãi đứng dậy, cúi đầu phủi phủi bụi đất trên y phục.

    Yêu quái: "..."

    "Ngươi không nhìn thấy ta hay cố tình không thèm để ý đến ta?"

    Nghe thấy giọng nói vang vọng ngay trước mặt, lúc này người đó mới "A" lên một tiếng, ánh mắt mơ màng ngẩng đầu lên, khẽ nhăn mày lại.

    "Cô nương, gần đây ta bận lắm, thật sự không thể ra.."

    Tiếng nói chợt bị chững lại, tròng mắt của người đó mở căng gần như muốn rớt ra ngoài, hoảng hốt đưa tay lên bịt miệng.

    Yêu quái trước mặt vặn vẹo đầu, tròng mắt lòi ra ngoài, ruồi bọ bâu nhằng nhịt, thất khiếu đổ máu, những dòng máu đỏ chảy ra nháy mắt đã biến thành màu đen xì, bết vào tóc như khối đất cứng.

    Bạch y nam tử trợn tròn mắt, cả người run lên, trong miệng còn khẽ vang lên tiếng nấc cụp, hắn chậm rãi ngồi lại xuống dưới đất, chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt lại, trong miệng còn khẽ thều thào: "Nằm mơ đến tẩu hỏa nhập ma rồi, sao hình tượng lại giống như vậy chứ? Nằm mơ nằm mơ thôi!"

    Yêu quái: "..."

    Tiêu Thỏ: "..."

    Riết rồi không biết ai đang dọa ai nữa!

    Yêu quái phẫn nộ, vung tay một cái, toàn bộ mặt đất rung mạnh lên, khiến cho bạch y nam tử dưới đất bắn ngược lên trên, ép hắn phải nhìn vào khuôn mặt của ả.

    "Ngươi nhìn đi, nhìn cho rõ vào, ta là ai?"

    Tiêu Thỏ đứng một bên quan sát cảm thấy khó hiểu, yêu quái này đang làm cái gì vậy? Chẳng nhẽ nó có tư thù với bạch y nam tử này sao?

    Mặc kệ, tùy thời điểm ra chiêu ngăn chặn, cứ án binh bất động quan sát trước đã!

    Nam tử bị hỏi đến ngớ người, trong miệng vẫn nấc cụp, cái đầu bị nàng ta giữ chặt, không thể nào không nhìn thẳng vào khuôn mặt ghớm ghiếc kia của ả.

    Nhìn một lúc, bạch y nam tử chợt cảm thấy buồn nôn.

    "Ta hỏi ngươi, ta là ai?" Yêu quái trừng mắt giận dữ.

    "Ta.. Cô là ai, sao.. Sao ta biết được?"

    Run run giọng nói một câu, bạch y nam tử nuốt khan, cảm thấy giống như câu trả lời của mình không hợp ý là cô ta sẽ lập tức nuốt sống hắn vào trong bụng.

    Nào ngờ, nghe xong câu trả lời kia của hắn, ả ta lại bật cười, tiếng cười vang vọng rất xa, cười vang cả khu rừng, khiến cho Tiêu Thỏ không chịu được phải bịt lỗ tai lại.

    "Nếu ngươi đã không biết ta, vậy vì sao lại sắp đặt cái chết của ta, ngươi nhìn xem bộ dạng của ta có quen không?"

    Bạch y nam tử hoảng hốt nhíu mày, cảm giác quen thuộc lại một lần nữa dâng trào.

    "Ta.. Ta sắp xếp cái chết của cô?"

    Nam tử nhìn đi nhìn lại, quả thật có chút giống.

    "Không là ngươi thì là ai, ngươi nói xem, ta vì cái gì mà chết? Ngươi nói xem."

    Yêu quái càng gào to lên, tiếng gào như thú gầm trong đêm.

    Nam tử hít sâu vài ngụm, chậm rãi nói tiếp: "Ta sắp xếp, nhưng không phải là người trực tiếp giết cô đúng không?"

    Yêu quái cuộn chặt nắm tay: "Tên đó đã bị ta lột da lâu rồi, còn tới phiên ngươi hỏi sao?"

    Đúng, không sai, tử trạng của cô ta rất giống Tiểu Tinh.

    "Hắn chỉ là mô phỏng lại phương pháp của ta, ta hoàn toàn không biết cái gì, vì sao cô lại oán ta?"

    Yêu quái cười như điên dại: "Ngươi không biết quỷ oán à? Không chỉ ngươi, ta còn oán hết tất cả con người, tất cả đều phải chết tạ tội cho cái chết của ta ha ha ha!"

    Yêu quái cất một tràng tiếng cười dài, móng tay sắc nhọn giơ lên cao, phi nhanh về phía khuôn mặt của nam tử nọ.

    Tròng mắt của nam tử co rút lại, da đầu căng ra.

    Bất chợt, một đạo ánh sáng từ đằng sau vọt tới, cuốn chặt lấy cánh tay độc ác của ả, ả càng dùng sức thì đạo ánh sáng đó càng xiết chặt, y như..

    Khốn Yêu Tác.

    Cái này trái ngược với Khốn Tiên Tác chỉ chuyên dùng để trói tiên, thì Khốn Yêu Tác chỉ dùng để trói yêu, hơn nữa yêu càng mạnh thì nó càng trói chặt, càng chống cự thì lực phản phệ càng lớn.

    Tiêu Thỏ chậm rãi bước ra, bàn tay nhanh chóng kết ấn, bắn ra một đạo bùa chú dán thẳng lên trán yêu quái. Sức thanh lọc tà khí của bùa chú dần có tác dụng, nhoáng một cái yêu quái đã yên xuống dưới, ánh mắt lơ mơ rơi vào khoảng không mơ hồ.

    Bạch y nam tử được thả ra, ho sặc sụa một tràng, bàn tay đưa lên giữ chặt cổ, xoa xoa đi vết lằn do tay yêu để lại.

    "Nói cho ta nghe, vì sao ngươi lại oán hận như vậy?" Tiêu Thỏ chậm rãi hỏi một câu, yêu quái lờ mờ mở miệng, dáng vẻ cũng biến trở lại như lúc còn sống.

    "Ta.. Ta hận Xích Vũ, hận Xích Vũ.."

    Dáng vẻ ngày xưa của ả khá dễ nhìn, là một tiểu cô nương đoan trang trầm tĩnh, chỉ là y phục bằng vải thô, nhìn giống như một nha hoàn của nhà nào đó.

    "Vì sao hận hắn?" Tiêu Thỏ lại cất tiếng.

    Móng tay dài của ả cào xuống đất, miệng mấp máy mấy lần mới cất được tiếng: "Vì.. Vì hắn giết ta! Hắn giết ta!"

    Quá khứ chậm rãi tua lại theo lời nói của nàng, trọng giọng nói có bao nhiêu phần uất ức cùng thống hận:

    "Ta là Đằng Sơ Sơ, là một cô nhi, bị người ta lừa bán vào chợ buôn người, sau đó được Xích phủ mua về làm nha hoàn. Xích gia chỉ có một người con trai tên là Xích Vũ, ăn chơi lêu lổng, trêu hoa ghẹo nguyệt, cả ngày chỉ biết đến uống rượu và đến Thanh Lâu, tình cờ nhìn trúng ta, thề non hẹn biển với ta đủ điều, bất chấp sự phản đối của Xích lão gia cưới ta qua cửa, lúc đó ta cảm thấy mình thật may mắn, cuộc đời khổ sở ngần ấy năm của ta cuối cùng cũng có những ngày vui vẻ rồi. Nhưng hắn mới cưới ta được hơn một tháng, dường như lại biến thành dáng vẻ ban đầu, không còn mặn nồng với ta, không nghe lời ta, thậm chí còn đánh ta, mấy ngày sau, đêm nào cũng ở bên ngoài cùng nữ nhân chốn Thanh Lâu, uống rượu đến mê loạn đầu óc."

    Nói đến đây, ả chợt bật cười, tiếng cười thê lương như tiếng khóc: "Ta trẻ người non dạ, luôn cho rằng bản thân đã sai chỗ nào, khiến hắn chán ghét, khiến hắn giận dỗi bỏ đi, vì thế ta năm lần bảy lượt tìm tới Thanh Lâu, chỉ cầu hắn có thể về nhà cùng ta, hoặc chỉ cần nói cho ta biết ta đã sai việc gì thôi cũng được. Nhưng hắn hất ta ra, không để ý tới ta."

    Móng tay ả gần như đâm thẳng xuống đất, giọng nói run lên: "Ta cứ nghĩ như vậy là hết rồi, nào ngờ ngày hôm sau hắn về nhà, nói bản thân đã sai rồi, không nên nói những lời cay đắng như thế với ta. Ta tin, ta tin tưởng hắn." Ả lắc đầu: "Xích Vũ hắn giỏi nhất là cái miệng, miệng của hắn có thể lừa được hết nữ nhân trong thiên hạ. Tối hôm đó hắn ở bên ta, khiến ta rất hạnh phúc, nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy lại phát hiện hắn trói ta lại trong một căn nhà hoang, đun nước sôi hất vào người ta, trông thấy làn da ta bị tróc ra từng mảng, hắn lại càng thích thú cười lớn, sau đó hắn lấy muối sát vào da của ta.." Nói đến đây, ả thở gấp, dường như nhớ lại nỗi đau đớn gì đó: "Hắn lấy que than nung đỏ dí vào mắt của ta, hắn còn nói muốn ăn thịt của ta nướng chín, sau đó lại lấy nước tạt vào người ta, lại dí tiếp. Ta cầu xin hắn cho ta chết đi, nhưng hắn lại không cho ta chết, ngày hôm sau lấy dao đâm mấy nhát vào người ta, nhưng không đâm chỗ hiểm, hắn chỉ muốn nhìn thấy máu của ta chảy ra ngoài, như vậy càng làm cho hắn vui sướng."

    Ả bùi ngùi, lắc đầu liên tục: "Ta thật sự không hiểu, ta có thù gì với hắn, vì sao hắn phải đối xử với ta như vậy?"

    "Sau đó thì sao? Cô sống được mấy ngày?"

    "Không qua ngày hôm đó." Bạch y nam tử vẫn im lặng bên cạnh chợt mở miệng: "Sau đó chắc là hắn cho cô ấy uống Hạc Đỉnh Hồng, thất khiếu đổ máu."

    Ả ta chợt nở nụ cười, cười đến vang trời đất, cười đến tê tâm liệt phế: "Ngươi đoán sai rồi, Hạc Đỉnh Hồng là cấm dược trong cung, một phàm phu như hắn làm sao có thể mua được chứ? Vì vậy hắn mua thạch tín thay vào, cũng đủ làm cho ta độc chết."

    Tiêu Thỏ bàng hoàng, ánh mắt không thể tin nổi nhìn vào người trước mặt, lát sau như nghĩ được điều gì đó, chợt quay sang hỏi người bên cạnh: "Làm sao ngươi biết?"

    Bạch y nam tử cười khổ: "Ta là người viết thoại bản nổi tiếng trong Kinh, số lượng người đọc tác phẩm của ta rất nhiều, nhưng không ngờ rằng lại có người mô phỏng theo kết cục của nữ thứ trong tác phẩm của ta để giết người."

    Lại chọn đúng nữ phụ thảm nhất bộ, Thẩm Tiểu Tinh.

    Tuy nhân vật này rất ác độc, rất đáng ghét, nhưng cuộc đời về trước của nàng ta rất đáng thương, bị người người ghét bỏ, không bằng súc vật, bị bán hết từ tay người này qua tay người khác, số phận lênh đênh cho tới khi gặp được nam nữ chính. Vì vậy nên cô ta nuối tiếc chút ấm áp bình yên bên nam chính, giở mọi thủ đoạn để có được nam chính, cuối cùng chết thảm như vậy.

    Quá khứ của Đằng Sơ Sơ này khá tương đồng với nàng ta, tuy nhiên Đằng Sơ Sơ không ác như nàng ta.

    Bạch y nam tử nâng mắt lên nhìn nữ nhân trước mặt, thở dài một cái. Vậy mà kết cục còn thảm hơn Thẩm Tiểu Tinh.

    Vì ả ta không chống cự, Khốn Yêu Tác dần nới lỏng ra, trong nháy mắt lơ đãng này, trong mắt ả ta dâng lên sát khí, bùng lên hất tung hai người ra ngoài, bề ngoài lại khôi phục dáng vẻ kinh tởm lúc chết, giọng nói chứa đầy oán khí: "Các ngươi thì hiểu gì chứ, đến thông cảm cho ta sao? Đến thương hại ta sao? Ta không cần, ta không cần các ngươi thương hại. Ngươi, phải chết!" Ả ta hướng bàn tay về phía bạch y nam tử.

    Tiêu Thỏ mở to mắt, vội hô lên một tiếng: "Cẩn thận." Người đã phi nhanh tới, trường kiếm chặt ngang thế tay của nàng ta, chắn được một phần, nào ngờ ả yêu quái này rất gian xảo, thoáng chốc đã đổi hướng, móng tay dài sắc nhọn lao thẳng về phía Tiêu Thỏ, dưới chân như có gió, lao đi với tốc độ nhanh kinh người. Lúc bàn tay cách khuôn mặt của Tiêu Thỏ còn một tấc, đột nhiên ả ta lại chuyển hướng, nhắm thẳng về phía bạch y nam tử bên kia, khiến cho Tiêu Thỏ gần như trở tay không kịp.

    Bạch y nam tử ngơ ngẩn, bàn tay khẽ xiết chặt, chậm rãi nhắm mắt lại.

    Suy cho cùng là lỗi sai của hắn, vì tác phẩm của hắn mà khiến một con người bị giết một cách tài nhẫn. Hôm nay chết ở đây, cũng coi như bù đắp lại lỗi lầm này, một mạng trả một mạng.

    Có cơn gió mạnh mẽ đánh thốc vào mặt hắn, ước chừng bàn tay của yêu quái đa tới gần, hắn nhắm chặt mắt lại, trán khẽ nhăn, cơ thể gồng lên chuẩn bị tiếp nhận cơn đau sắp đến.

    Thế nhưng, đợi một lúc mà không thấy cơn đau như dự kiến, hắn chậm rãi hé mắt ra, lại bị cảnh tượng trước mặt dọa cho suýt nữa thì nhảy lên.

    Vị thiếu hiệp kia một tay nắm lấy Khốn Yêu Tác chế trụ ả, cả người đạp thẳng vào bên sườn ả, bàn tay bên kia bị móng vuốt của ả nắm lấy chảy máu ròng ròng, ả càng nắm chặt thì bên tay cầm Khốn Yêu Tác của thiếu hiệp kia càng kéo căng.

    Tình hình cực kì căng thẳng.

    Đây là đang chế trụ lẫn nhau.

    "Ha ha ha ha.."

    Ả ta lại cười như điên dại, trong mắt ánh lên nước mắt.

    "Đời ta chưa từng được người khác bảo vệ, ta cũng thật muốn, thật muốn.. Được nếm thử cảm giác được người khác bảo vệ.."

    Vừa dứt lời, đột nhiên cơ thể ả bị bao quanh bởi một vòng kim quang (Ánh sáng vàng), cơ thể nhẹ bẫng nâng lên cao, chợt bị một chưởng đánh thốc tới, ả nằm xụi lơ trên mặt đất.
    Trên trời bỗng xuất hiện một vị thần quân, y phục tư thái đoan chính, mày kiếm cương nghị nghiêm túc, phất tay trói ả ta lại, chuẩn bị đi khỏi.
    "Tiên quân." Tiêu Thỏ gọi hắn lại.
    Người kia ngoảnh đầu lại, hờ hững nói: "Chức vị của ta chưa cao như thế."
    Tiêu Thỏ: "..."
    Tiêu Thỏ bỏ qua phần xưng hô, trực tiếp nói thẳng: "Ngài định mang ả ta đi đâu?"
    "Tất nhiên là điện Diêm La xét xử."
    "Ngài..."
    Tiên quân kia lạnh lùng liếc Tiêu Thỏ một cái, nói: "Ả ta đã sinh ra oán niệm hóa thành lệ quỷ làm hại người phàm, không thể tha thứ, nhẹ thì đày làm súc sinh, nặng thì hồn phi phách tán."
    Tiêu Thỏ nhíu mày, nhìn nữ nhân ngồi trong vòng kim quang kia, bây giờ ả ta đã rơi vào khoảng hư vô, đôi mắt vô hồn, thoáng vương ánh lệ còn sót lại.
    "Tại hạ to gan khẩn cầu Tiên Quân, có thể giữ một phách của cô ấy đầu thai lại làm một kiếp người được không?"
    "Không thể."
    "Cô ấy bị hại chết một cách oan uổng, chẳng lẽ các ngài không xét đến chỗ đó sao?"
    Tiên Quân hừ nhẹ một tiếng: "Thiên quy đã nêu rõ, phàm là đã sinh oán niệm làm hại chúng sinh, không thể tha thứ."
    Tròng mắt Tiêu Thỏ hơi động, trong lòng dâng lên nỗi khó chịu: "Tại hạ khẩn cầu Tiên Quân minh xét, nàng ấy không đáng có kết cục như vậy."
    "Ồ? Vừa nãy ngươi và nàng ta đánh nhau cũng quyết liệt lắm mà? Sao bây giờ lại cầu xin giúp nàng ta?"
    Vẻ mặt Tiêu Thỏ nghiêm túc, bàn tay khẽ nắm lại, chắp tay nói: "Nàng ấy muốn giết người, tại hạ nhất định sẽ ngăn cản, nhưng nàng ấy không đáng bị kết cục như vậy, cho dù nàng ấy sinh oán niệm, nhưng cái chết của nàng ấy cũng cần phải suy xét đến."
    Tiên Quân im lặng nhìn Tiêu Thỏ, lát sau thoáng thở dài: "Người trẻ tuổi à, phần lớn người bị chết oan mới sinh ra oán niệm, lòng không nỡ, hận thù quá lớn mà còn vương vấn ở lại trần gian, đến một lúc nào đó làm việc ác hại người. Nếu cứ suy nghĩ như ngươi, chẳng phải 10 lệ quỷ đều tha cả 10 sao? Câu chuyện đằng sau cái chết của bọn họ ai mà không thảm như ai? Chẳng lẽ ai cũng phải xét đến nguyên nhân cái chết sao?"
    Nói đến đây, Tiên Quân dừng lại, chợt buông thêm một câu: "Nhân quả luân hồi, ác giả ác báo, ngươi làm việc ác gì thì kiếp sau ngươi sẽ lãnh báo ứng như thế, không bao giờ có thể trốn thoát."
    Dứt lời, Tiên Quân vung tay, lập tức một lọ tiên dược xuất hiện trong tay Tiêu Thỏ.
    "Ngươi bị quỷ cào một cái, vết thương đó đối với người bình thường ngang với việc phế cánh tay, từ nay không thể tiếp tục luyện công." Tiêu Thỏ sửng sốt, ánh mắt bàng hoàng nhìn lên trên, chợt nghe Tiên Quân nói tiếp: "Dùng nó, cánh tay ngươi sẽ không sao nữa."
    Nói xong, lập tức biến mất trong không trung, ả yêu quái kia cũng bị mang đi, biến mất hoàn toàn trong bóng đêm.
    Tiêu Thỏ ngẩn người, mắt nhìn chằm chằm vào lọ tiên dược.
    Suy nghĩ của cậu... Đã sai rồi sao?

    * * *

    Lại thêm một năm 28.9 nữa rồi. Hiệp sĩ thỏ, Tiêu thỏ, chúc anh xuất đạo vui vẻ!

    Mãi giữ vững sơ tâm, chúng ta cùng nhau bước trên con đường dài rộng phía trước! Lần sau gặp lại, sẽ càng mạnh mẽ hơn!
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng chín 2020
  2. Lục Thất Tiểu Muội July đang cống mình cho tư bản ;_;

    Bài viết:
    456
    #11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhân duyên quả là một thứ đẹp đẽ, cũng là một thứ khiến người ta nuối tiếc.

    Nàng từng hỏi hắn: "Nếu ta rời bỏ chàng, việc đầu tiên chàng làm là gì?"

    Nam tử thu lại nụ cười, khẽ nhíu mày, bộ dạng có chút không vui: "Đang yên đang lành, sao nàng lại hỏi chuyện buồn thế?"

    Nói xong, nam tử nghiêm túc nghĩ một lúc, sau đó trả lời: "Nếu nàng dám bỏ ta đi, việc đầu tiên ta làm sẽ là uống nước Vong Tình quên tuyệt nàng luôn."

    Mãi nhiều năm về sau nhớ lại, nàng nghĩ như vậy rất tốt.

    Hắn có thể quên nàng được, còn có chuyện gì tốt hơn chứ?

    Đáng tiếc, trên thế gian này, vốn không có thứ gì gọi là nước Vong Tình.

    "Tại sao nàng lại làm như thế? Tại sao?"

    Nhìn cảnh tượng trước mặt, nam tử đau đớn gào lên, thanh âm giống như con thú bị thương.

    Nàng an tĩnh đứng phía trước, một thân hỉ phục đỏ thẫm, bàn tay trắng ngần nhẹ nhàng vân vê chiếc khăn trong tay.

    "Trên thế gian này, không có thứ gì là tuyệt đối, chàng nên quên ta đi."

    "Nàng có nỗi khổ gì, nói cho ta biết, ta có thể giải quyết, chúng ta sẽ có thể giải quyết được mà."

    Trước ánh mắt mong đợi pha lẫn đau khổ của người trước mặt, nàng lạnh lùng xoay người, theo bà mai lên xe hoa, chỉ bỏ lại một câu:

    "Nếu chuyện gì cũng có thể giải quyết, chẳng phải trên thế gian này đã không có phiền muộn hay sao?"

    Câu hỏi của nàng tan theo gió, vút đi theo tiếng kèn trống hỉ sự trên phố.

    * * *

    "Yêu quái, đứng lại."

    Một đạo sĩ râu tóc đã hoa râm, bên tay cầm theo một pháp trượng bay nhanh trên cành cây đuổi theo một bóng đen trước mặt. Đằng sau có thêm một nam tử vận trường bào giống của đạo sĩ, ánh mắt lo lắng đuổi theo.

    Ba người cứ duy trì như vậy đến khi tới một hang động, không khí xung quanh tràn đầy quỷ dị, yêu khí nồng đậm tỏa ra bốn phía.

    "Yêu quái, hôm nay là ngày chết của ngươi."

    Đạo sĩ cũng vừa tầm đuổi đến, vung pháp trượng lao về phía yêu nữ.

    "Sư phụ, dừng tay!"

    Nam tử phía sau không nói gì đã xông lên phía trước, đỡ thay yêu nữ một chiêu.

    "Con điên rồi! Ả ta phải diệt trừ, không thể lưu lại!"

    "Vậy xin sư phụ giết đồ đệ trước đi!"

    "Ngươi!"

    Đạo sĩ giận run người, bàn tay giơ lên không trung cũng run rẩy, ánh mắt không thể tin tưởng nhìn người trước mặt.

    Đây là đồ đệ chính tay ông nuôi dạy từ nhỏ đến lớn, sao ông không hiểu tính của nó chứ?

    Vì một ả yêu nữ lai lịch bất minh kia mà dám cãi lại sư phụ, ông có chết cũng không nuốt được cục tức này.

    Pháp trượng hung hăng đập xuống đất, một mảng cây cối xung quanh đổ rạp, bụi đất bay lên mù mịt. Trong lúc không nhìn rõ cảnh vật ấy, người đang hừng hực tức giận trước mặt đã im hơi lặng tiếng mà biến mất trong không khí.

    Ánh mắt nam tử thoáng ảm đạm, hắn biết sư phụ vẫn bao che cho hắn.

    Đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên một bàn tay mềm mại đặt lên vai hắn, bóng dáng đỏ thẫm xinh đẹp hiện lên trước mặt. Nàng đứng trước mặt hắn, khóe miệng khẽ dâng lên, nhưng trong mắt lại không có một tia vui vẻ, nàng khẽ gật đầu, theo như hắn hiểu biết trong thời gian qua, đây có lẽ là nàng đang tỏ ý cảm tạ hắn.

    Dù nhìn ra sự vui vẻ của nàng chỉ là giả tạo, nhưng không hiểu vì sao trong lòng hắn vẫn nhen nhóm chút niềm vui.

    Nàng quay gót vào trong động, hoàn toàn không có ý định mời hắn vào trong.

    "Nàng.. Ta vào nhé!" Nói rồi hắn chỉ chỉ vào bên trong.

    Nàng thoáng suy nghĩ một lát, gật đầu cực nhẹ.

    Trong động bày biện đơn sơ, những con yêu quái khác thấy sự xuất hiện của người lạ đua nhau đưa ánh mắt dò xét ra nhìn, y như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

    Bước chân của nàng phía trước chợt dừng lại, ngoảnh đầu nhìn hắn, duỗi tay qua cho hắn nắm lấy ống áo.

    Dù nàng không nói gì nhưng hắn biết, là nàng đang an ủi hắn, giống như đang nói: "Đừng sợ."

    Hắn bất giác cong khóe miệng, theo nàng bước tiếp.

    Nàng tìm cho hắn một chỗ ngồi, vung tay ra hiệu đám tiểu quỷ mang hoa quả ra mời khách.

    Đám tiểu quỷ thấy người mới, đua nhau túm năm tụm ba xúm đến, tiếng ríu ra ríu rít hỏi han cười đùa vang vọng khắp động.

    Hắn ngồi ở giữa đang không biết ứng xử ra sao, chợt nghe thấy một tiếng đặt chén "Cạch" một cái xuống bàn, tiếng động thanh thúy khiến cho người ta tưởng trừng vừa nãy đã đánh rơi cả một bình sứ lớn.

    Đám tiểu quỷ nuốt khan ngoan ngoãn lui ra.

    Nàng vẫn im lặng ngồi đó, nhắm mắt dưỡng thần.

    Hắn tự hỏi, không biết nội tâm của nàng có bao nhiêu cô độc?

    Đáng tiếc, không kịp cho hắn tiến sâu tìm hiểu nội tâm lạnh nhạt kia, biến cố đã tới.

    Ngày đó Vân Sơn máu nhuộm kín núi, đệ tử từ trong ra ngoài nằm rải rác từ chân núi mà lên, máu chảy lênh láng, tình cảnh thật khiến cho người ta sợ hãi.

    Hắn vội vàng chạy tới đại điện, nhìn thấy sư phụ mình đang hấp hối nằm dưới đất, tròng mắt hắn như muốn nổ tung: "Sư phụ, sư phụ.."

    "Yêu nữ, yêu nữ.."

    Dường như đã cố hết sức chống cự cho tới khi gặp được hắn, sư phụ cuối cùng cũng trút hơi thở cuối cùng.

    Hắn chạy ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy nàng cùng một đám yêu ma xông tới.

    Tròng mắt hắn nhìn nàng có bất ngờ, có kinh ngạc, có đau xót, có oán giận, cuối cùng là tự trách. Hắn lao về phía nàng, trường kiếm đâm thẳng vào nàng, không chút lưu tình rút ra.

    "Ngươi giết sư phụ ta! Ngươi diệt môn phái ta!"

    Tiếng nói gần như gào lên.

    Trong mắt nàng có một tia kinh ngạc, sau đó xẹt qua chút thất vọng, nhưng đó chỉ là một khắc ngắn ngủi, ánh mắt lại trở về yên lặng như hồ nước sâu thẳm.

    Nàng khuỵu gối xuống đất, ngay dưới chân hắn.

    Yêu lực phân tán ra tứ phía, nàng đánh mắt nhìn thanh kiếm trên tay hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên.

    Kiếp này, hóa ra lại chết ở trong tay của hắn!

    "Nàng không yêu ta sao? Sao nàng có thể làm như thế!"

    "Ta từng nói, ta yêu ngươi sao?"

    Âm thanh trong trẻo, như chim vàng anh.

    Mấy đệ tử phía sau đột nhiên ôm chặt đầu, bịt tai thét lên, sau đó ngã xuống đất, thất khiếu đổ máu.

    Đối với tất cả mọi người, âm thanh thánh thót kia giống như con dao sắc bén cứa đứt từng mạch máu trong người, khiến cho người nghe không chịu nổi mà chết ngay tại chỗ.

    Duy chỉ có mình hắn không bị ảnh hưởng.

    Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy giọng nàng..

    Và cũng là lần cuối.

    Khi nàng chết đi, bỗng nhiên những thi thể dưới chân vụt sáng rồi biến mất, vệt máu cũng tan đi hơn nữa, hiện ra một đám đệ tử chạy tới, lo lắng hỏi han hắn.

    Hóa ra nàng dùng ảo cảnh.

    Hóa ra nàng tới cứu hắn.

    Hóa ra.. Hắn trách nhầm nàng.

    Hắn nhớ lại một tia thất vọng xẹt qua đáy mắt nàng kia, trái tim co thắt lại, khuỵu gối xuống đất.

    Hóa ra, hắn lại không tin tưởng nàng.

    Chữ "Duyên" và chữ "Phận" luôn phải đi liền nhau, một khi có duyên nhưng không có phận, mọi thứ đều hóa vô nghĩa.

    Mãi nhiều năm về sau, người ta thường nhìn thấy một ông cụ đầu tóc bạc phơ ngồi trước một hang đá lạnh lẽo, ánh mắt vô định nhìn vào không trung, tựa như đang tìm kiếm bóng dáng đỏ thẫm ngày nào.

    Đáng tiếc, ngày đó sẽ không bao giờ trở lại, vĩnh viễn không thể nữa rồi.

    * * *

    Chàng là người nhà Phật, nàng là công chúa.

    Giao tình của hai người rất tốt, nàng thường xuyên tới chùa thắp hương, tiện thể có mấy lần tự tay làm bánh mang đến cho chàng. Chốn nhà Phật thường thanh tịnh, sự xuất hiện của nàng đã gây ra một số tin đồn không hay về chàng, lâu dần thành lớn, khắp Kinh Thành đều biết công chúa có tình cảm đặc biệt với một hòa thượng.

    Quốc gia gặp đại nạn diệt quốc, cha mẹ nàng bị giết, tỷ tỷ, huynh trưởng đều bị lưu đày, nàng trở thành công cụ mua vui cho đám giặc.

    Hoàng đế mới là một tên hôn quân. Trước kia hắn muốn có được nàng nhưng không có được, bây giờ hắn một lòng chỉ muốn phá hủy nàng, hủy hoại nàng.

    Hắn ra lệnh đốt chùa, miếu, bắt tăng nhân phá giới hưởng trụy lạc, nếu một lòng không nghe giết không tha.

    Hòa thượng nàng thích cũng nằm trong số đó.

    Hắn biết nàng thích tên hòa thượng này, nên cố ý thiết đãi đặc biệt chàng, lén bỏ xuân dược vào thức ăn.

    Đáng tiếc chàng lại không động miếng nào.

    Hoàng đế tức giận, sai người nhốt chàng lại, ép chàng uống xuân dược, mang nhốt chung với nàng.

    Thật đúng là ti tiện bỉ ổi.

    Xuân dược phát tác, nhìn thấy chàng cố gắng chịu đựng đến nỗi tự cắn môi chảy máu, nàng cuối cùng cũng không thể nhìn được nữa.

    Thân là một công chúa hoàng triều, nàng có chết cũng không thể để bản thân chịu nhục nhã.

    Càng không thể để chàng phải chịu nỗi nhục này suốt đời.

    Nàng chầm chậm đứng dậy từ góc tường, đôi mắt ánh lên vẻ quật cường hiếm thấy.

    "Hôm nay ở đây, ta xin thay phụ hoàng gửi lời xin lỗi đến huynh, đến toàn thể bá tánh chịu lầm than trong thời gian qua. Là do ta không tốt, không thể phát hiện sớm âm mưu của kẻ địch, để rồi để quốc gia rơi vào tay giặc. Hiện giờ còn trở thành công cụ mua vui cho đám người bỉ ổi kia, cũng vô tình khiến huynh phải khổ sở."

    Nói đến đây, nàng đưa hai tay lên trước ngực, ngúi sâu xuống.

    Ngoài phụ hoàng, nàng chưa bao giờ phải hành một cái lễ lớn như vậy với ai cả, đến bây giờ, có lẽ tiểu hòa thượng là người cuối cùng nàng tôn trọng và muốn bảo vệ trên cõi đời này.

    Nàng chậm rãi lấy ra một bình nhỏ trong ống tay áo, đổ thứ nước có hơi đặc bên trong ra, xoa ra khắp bàn tay, lại chấm chấm lên cánh môi đỏ thắm.

    "Xin lỗi, sau này huynh sẽ không phải chịu khổ như thế này nữa."

    Nói rồi nàng giơ tay đập mạnh cái chén trên bàn xuống đất, phát ra âm thanh chói tai, quân lính bên ngoài lập tức xông vào rút kiếm. Nàng bình tĩnh đứng thẳng, biểu tình trên mặt lại có chút khổ sở.

    "Làm ơn cho ta gặp bệ hạ, ta có chuyện muốn nói."

    Đám binh lính nhếch mép: "Bệ hạ có lệnh, công chúa đêm nay không được rời khỏi căn phòng này nửa bước. Ngoan ngoãn ở trong này tận hưởng đi."

    Nói xong còn khẽ đánh mắt sang hòa thượng đang gồng mình trong góc tường.

    Bàn tay nàng khẽ xiết chặt, nhẹ nhàng lôi từ trong tay áo ra một vật: "Cho ta gặp bệ hạ."

    Thái độ của đám binh lính lúc trước còn thờ ơ, lát sau nhìn rõ vật đó là gì, khuôn mặt chợt cứng lại, không nói câu nào vội dẫn nàng đi.

    "Hoàng thượng.." Đến gần tẩm điện, tiếng nói mềm mại của thiếu nữ cùng tiếng cười đùa ngả ngớn phát ra từ bên trong, thỉnh thoảng còn có thêm một loạt những âm thanh ái muội, khiến cho người nghe rởn hết gai ốc.

    Một tên lính dẫn đầu hơi e ngại, nhưng vẫn cung cung kính kính đứng trước cánh cửa đóng chặt ngỏ ý: "Bệ hạ, công chúa muốn gặp ngài."

    Một khắc sau là tiếng chén ném vỡ toang trên mặt đất.

    "Ả ta là cái thá gì, các ngươi dám vì ả ta quấy rầy trẫm nghỉ ngơi à?"

    Cánh cửa bật mở, người bước ra chỉ khoác thêm một tẩm y mỏng phanh ngực, khắp người đều là những dấu vết phóng đãng.

    "Thần không dám, nhưng trong tay công chúa có.." Tên lính run bầm bật, vội lùi lại hai bước, đầu cũng ngúi thấp thêm vài tấc.

    "Có gì?" Hắn gắt gỏng.

    "Hổ.. Hổ phù."

    Hổ phù?

    Nghe thấy hai chữ này, cơn say của hắn bay mất một nửa. Mặc dù đã chiếm được thành lũy, nhưng hắn tìm trời tìm đất cũng không thể đào ra được binh hổ phù. Có hổ phù trong tay, toàn bộ cấm vệ quân sẽ quy thuận hắn, giang sơn này sẽ hoàn toàn thuộc về hắn!

    Nghĩ đến đó, hắn vội cho nàng vào trong.

    Nàng ngỏ ý chỉ muốn một mình nàng và hắn cùng nói chuyện, ngoài hai người ra không được phép cho thêm bất cứ người nào.

    "Bệ hạ, ta sai rồi, ta muốn ở bên ngài, nếu ngài đồng ý, ta sẽ giao hổ phù cho ngài." Biểu cảm của nàng cần bao nhiêu thành khẩn có bấy nhiêu thành khẩn.

    Hoàng đế ngà ngà say, nghe xong thì nụ cười càng sâu thêm, nắm lấy cằm nàng: "Sao nàng không thức thời sớm hơn một chút? Đỡ phí công chịu khổ lâu như vậy?"

    Nàng cúi đầu hạ mắt, biểu tình vô cùng nhu thuận.

    Vì thế, Hoàng đế rất hài lòng, cầm lấy hổ phù trong tay, nhìn ngắm từng đường nét tinh tế của nó, cũng thuận theo đó mà ôm nàng vào trong ngực, bàn tay tham lam vuốt ve trên khuôn mặt trắng ngần của nàng.

    "Nàng có biết, đến chỗ ta giờ này có nghĩa là gì không?"

    Nàng biết, đương nhiên là biết chứ.

    Trong lòng khẽ cười khẩy một tiếng, vẻ mặt bên ngoài lại nhu thuận như nước, dựa sát vào lồng ngực của hắn vuốt khẽ, nơi lồng ngực vẫn còn vết cào xước do vừa hoan ái xong, vô tình lộ ra một đường nứt, nàng dịu dàng đưa tay vuốt nhẹ vết xước đó, giống như đang khiêu chiến giới hạn cuối cùng của hắn.

    Hoàng đế nào chịu đựng nổi trước sự cám dỗ của mỹ sắc, đặc biệt công chúa trước mặt còn là người hắn từng tơ tưởng bao nhiêu đêm. Hắn nhanh chóng bế nàng lên giường, đuổi ả mỹ nữ không chút mảnh vải trên giường ra ngoài, muốn mau chóng tận hưởng "Mỹ sắc" tự dâng tới cửa này!

    "Hoàng thượng!" Ngay khi hắn định đặt nụ hôn xuống, nàng đưa một ngón tay trắng ngần lên đặt nhẹ trên môi hắn, miệng cười tươi như hoa nở: "Ta đã giao hổ phù cho ngài rồi, về sau ngài không được phụ ta, lập ta lên làm hoàng hậu, có được không?"

    "Nàng muốn gì ta cũng cho!"

    Nói rồi hắn hung hăng hôn xuống, cánh môi nàng mềm như nước, hắn không nhịn được mà muốn cắn nát cánh môi kia, hệt như muốn nuốt trọn mỹ vị trước mắt.

    Nhưng mà, chưa đầy một lát sau, đầu óc hắn quay cuồng, trời đất muốn đảo lộn, đầu đau nhức nhưng không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể phát ra những tiếng đứt quãng từ trong cổ họng, hắn lờ mờ nhìn người con gái trước mặt, nàng cười đến kinh diễm, hệt như đóa hoa diễm lệ, nhưng bây giờ trong mắt hắn lại giống như hung thần ác sát, nữ quỷ hung tợn không hơn không kém.

    Nàng cười nhẹ nhàng, vuốt ve khuôn mặt đang co rúm vì đau của hắn.

    "Nói nữa đi, không phải ngươi thích nói lắm sao?"

    "Lúc ngươi giết cha mẹ ta, ngươi có từng nghĩ tới kết cục của mình không?"

    Nàng cất tiếng cười, trong tiếng cười chứa đựng sự bi thương vô bờ bến, khiến người ta dâng lên thương xót.

    Bỗng nhiên, nàng ngừng cười, khẽ nhăn mày phun ra một búng máu, cánh môi đỏ thắm nhiễm máu bây giờ lại càng thêm diễm lệ.

    Trước kia, khi huynh trưởng đưa cho nàng loại thuốc độc này, còn tự hào mà vỗ ngực: "Tiểu muội muội, có thứ này trong tay, từ bây giờ muội không cần sợ ai ức hiếp muội nữa, đây là loại thuốc độc nhất vô nhị thương hiệu ca ca đó, độc rắn mạn đà la, người uống vào sẽ bị tê liệt ngũ cảm (Năm giác quan), thất khiếu đổ máu, sau cùng chỉ có đi chầu Diêm Vương thôi."

    Lúc đó nàng trả lời sao nhỉ? Nàng còn nhăn mày không dám nhận, nói huynh trưởng cho nàng thứ thuốc gì mà ác độc quá vậy? Nàng nhất định sẽ không dùng đâu, quá hại người.

    Đến bây giờ, nhìn người hại chết cha mẹ mình trước mặt, thấy hắn đau khổ vùng vẫy, thấy thất khiếu hắn từ từ đổ máu mà tắc thở, nàng cuối cùng cũng hiểu, thế nào là cảm giác báo được thù.

    Cơ thể không chịu đựng được mà khẽ co lại, nàng thở gấp, chất độc từ từ thấm vào da sẽ có tác dụng lâu hơn uống trực tiếp. Nàng cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình, lấy cây đèn trên bàn châm cháy tên hôn quân đã tắc thở trên mặt đất trước, nàng không thể trực tiếp phóng hỏa được, nàng cần thời gian để cứu tiểu hòa thượng an toàn ra ngoài. Nhưng khi suy nghĩ kĩ, nàng sợ châm cháy vào chăn màn, lửa sẽ không kịp lan đến cái xác đã bị quân lính bên ngoài phát hiện. Vì thế, cách tốt nhất là châm cháy từ cái xác trước, sau đó bén vào những vật khác thì cũng vừa lúc.

    Nàng vứt tấm chăn xuống đám lửa đậy lên cái xác, đuôi tấm chăn vừa tầm chạm đến chân rèm giường.

    Tẩm điện của hoàng đế rất rộng, có gian trong gian ngoài, vì thế lúc nàng mở cửa ra, quân lính không hề phát hiện ra điều gì bất thường. Nàng thuận lợi quay trở về phòng giam tiểu hòa thượng.

    Hòa thượng vẫn đang cố gắng chịu đựng, có điều sắc mặt đã bớt đỏ hơn vừa nãy, đoán chắc chỉ thêm một lúc nữa thuốc sẽ hết tác dụng.

    "Hoàng thượng đã đặc cách cho ta thả vị hòa thượng này ra, từ bây giờ sẽ không gây khó dễ cho tăng nhân nhà sư nữa."

    Tên thị vệ tỏ vẻ nghi ngờ, lại thấy nàng giơ hổ phù lên, đặt ngang trước mắt hắn.

    "Ta có thể đi ra từ tẩm điện của hoàng thượng mà vẫn mang theo được thứ này, ngươi nên biết lời này là thật hay không."

    Tên thị vệ thức thời quỳ rụp xuống, theo nàng phân phó mà đem hòa thượng và nàng ra khỏi hoàng cung.

    "Ngươi về trước đi, ta đi một lúc sẽ quay về."

    Thị vệ đưa mắt lên định nói, lại thấy ánh mắt nàng quá mức ác liệt, lập tức ngậm miệng lại, vội chạy vào bên trong.

    Nàng dìu hòa thượng đến chân núi Vân Sơn thì kiệt sức, ngã gục xuống nền đất đá gồ ghề. Hòa thượng vội đưa tay ra túm lấy nàng, đặt nàng dựa vào gốc cây gần đó.

    "Cuối cùng ngươi cũng khỏe lại rồi, tiểu hòa thượng."

    Nàng suy yếu nói, nói đến chữ cuối cùng thì ho sặc sụa, lại phun ra một búng máu.

    "Công chúa, người.. Người làm sao vậy?" Hòa thượng hốt hoảng nắm chặt lấy tay nàng.

    Nàng ngẩn người ra một lúc, sau đó lại bật cười: "Quen biết tiểu hòa thượng lâu như vậy, bây giờ ta mới trông thấy vẻ mặt lo lắng đến mức này của ngươi đấy, trước kia ta cứ tưởng hòa thượng bị bệnh mặt liệt."

    Nghe nàng nói như vậy, hòa thượng mới nhận ra mình đã thất thố nắm lấy tay nàng, vì vậy vội buông tay ra, bàn tay khẽ động đến chuỗi tràng hạt đeo ở cổ tay.

    Nàng cười rất tươi, sau đó lại cau mày phun ra một ngụm máu lớn.

    Nàng giơ cổ tay lên nhìn, độc đã ngấm vào mạch máu, chỉ một lát nữa thôi, nàng cũng sẽ chết giống như tên hoàng đế kia, tử trạng vô cùng thảm. Nàng có hơi oán trách số phận, một đời làm công chúa mỹ mạo như hoa mọi lúc mọi nơi, sao chết đi lại cho nàng xấu xí như vậy chứ? Lại còn là ở trước mặt người trong lòng?

    "Tiểu hòa thượng, ta có hai việc muốn cầu xin ngươi, đồng ý với ta có được không?"

    "Được." Hòa thượng gật đầu, chân thành đáp.

    "Việc thứ nhất." Nàng lấy hổ phù từ trong tay áo ra đưa cho hắn: "Đây là binh hổ phù, có nó đồng nghĩa với việc có thể chỉ huy tất cả cấm quân của triều đình, ta muốn ngươi đưa nó an toàn đến tận tay huynh trưởng của ta. Huynh trưởng và tỷ tỷ của ta đều bị lưu đày, cụ thể ở đâu ta không rõ, nhưng chín phần là ở gần biên ải, chiến sự liên miên không dứt."

    Nàng cũng không biết họ có mạnh khỏe không? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì..

    Nàng lắc đầu, nói tiếp: "Việc thứ hai." Nói đến đây, nàng chợt bật cười: "Vốn chỉ có một việc muốn nhờ ngươi, nhưng sau khi nghĩ lại mới phát sinh ra chuyện thứ hai này."

    Nàng vừa nói vừa thở dốc, cơn đau theo lục phủ ngũ tạng truyền tới khiến nàng co người lại, cố nén nhịn mà không kêu lên thành tiếng.

    "Ta sắp không ổn rồi, chốc nữa ta sẽ không thể nghe, không thể nói, không thể chạm, không thể ngửi, không thể nhìn.. Sau đó.. Máu sẽ chảy đầy mặt, tử trạng vô cùng thảm.."

    Móng tay nàng bám chặt vào thân cây, run lên bần bật: "Tiểu hòa thượng.. Ngươi có thể.. Đừng nhìn ta không?"

    Đừng nhìn tử trạng của nàng, ít nhất nàng chết rồi cũng vẫn là người đẹp nhất.

    "Hứa với ta, nhất định.."

    Đột nhiên mắt nàng tối sầm lại, tiếng chim hót bên ngoài cũng không thể nghe thấy được nữa, nàng vội sợ hãi kêu lên: "Nhất định phải hoàn thành.."

    Tiếng nói chợt ngừng lại, cổ họng nàng không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể đau đớn co quắp trên mặt đất, cảm nhận dòng máu chảy khắp mặt.

    Nàng không biết, giây phút đó tiểu hòa thượng của nàng ở bên cạnh đau đớn đến chừng nào, hắn không biết làm gì hết, chỉ có thể nâng nàng dậy xoa xoa cánh tay nàng, y như muốn an ủi làm dịu cơn đau nàng gánh chịu. Nhưng tất cả đều vô nghĩa, nàng đã không còn cảm nhận được gì từ thế giới bên ngoài, chỉ có thể đau đớn vùng vẫy trong thế giới của mình, sau đó dần dần kiệt sức mà chết đi.

    "Công chúa, công chúa.. Nàng.. Nàng đừng dọa ta, nàng đừng dọa ta mà!" Hòa thượng đau đớn gào thét, hệt như con thú bị thương.

    Đêm đó, Vân Sơn bao phủ một màu thê lương tan tóc, trong hoàng cung gặp hỏa hoạn, hoàng đế bị thiêu chết, cung nhân vội vã cuống cuồng dập lửa, người hô người chạy, nháo nhào y như rắn mất đầu. Dưới chân núi một mảng lặng ngắt, chỉ thấy có một vị hòa thượng ôm khư khư một thi thể toàn thân đầy máu vào lòng, thẫn thờ không làm gì cả, cũng không biết làm gì cho đúng, mắt hắn nhìn về phía xa, thẫn thờ như người mất hồn.

    Hoàng cung một thời gian ngắn không có người quản lí, trong ngoài cung đều loạn lạc bát nháo, tấu chương không có người duyệt, binh lính cậy quyền ức hiếp, chèn ép bá tánh, trộm cắp cướp giật ngày một gia tăng, xã hội lâm vào thời kì khủng hoảng nặng nề.

    Bách quan vội vã đưa đại hoàng tử và nhị công chúa về triều, đăng cơ ngay trong ngày để ổn định đất nước.

    Đến năm Đại Đường thứ hai, xã hội mới dần ổn định, từ từ trở về theo đúng quỹ đạo vốn có.

    Sẽ không có ai nhớ đến một vị công chúa từng hy sinh vì đất nước, cũng không ai biết có một vị hòa thượng đi khắp nơi phổ độ chúng sinh, nhưng không bao giờ để lại tên tuổi.

    Vì nàng ấy.. Vĩnh viễn không bao giờ trở lại nữa.

    * * *

    "Vì sao ngươi từ chối đắc đạo thành tiên?"

    "Vốn đã phá giới, sao có thể đắc đạo?"

    Người nhà Phật không thể có tình yêu, nhưng hắn đã yêu nàng, cái danh "Hòa thượng" này vốn đã không còn ý nghĩa.

    Phật Tổ từ bi ngồi trên đài sen nhìn xuống hòa thượng bên dưới, khuôn mặt dù đã già nhưng vẫn lộ ra nét anh tuấn trời sinh.

    "Người đã chết, sao còn giữ trong lòng?"

    Hòa thượng im lặng.

    "Ngươi và nàng đã định sẵn muôn kiếp gặp nhưng không thể ở bên nhau, nếu níu kéo, nàng sẽ muôn kiếp chết thảm, đây là kiếp số, cũng là hình phạt nàng ấy chịu thay ngươi."

    Mờ mịt mà ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt hiền từ của Phật Tổ, hắn ngỡ ngàng hỏi: "Hình phạt.. Nàng ấy chịu thay con?"

    Phật Tổ gật đầu, mở ra kí ức của nhiều kiếp trước.

    "Sư phụ, người chờ con với!"

    "A, chữ của sư phụ đẹp quá, con cũng muốn học."

    "Sư phụ, người là lợi hại nhất, dung mạo tuyệt đẹp nhất."

    "Sư phụ, con chưa tích cốc (*), con đói quá, viện của chúng ta có thể nấu ăn không sư phụ?"

    (*) Tích cốc: Trong giới tiên hiệp thì đây là cảnh giới không cần ăn uống: >

    "Sư phụ, người thử canh hạt sen con nấu đi, ngon lắm đó sư phụ."

    Nam tử khẽ cười, nữ tử vui vẻ nhảy nhót bên cạnh.

    "Sư phụ, không, đừng.."

    "Con phải lên trên, mau chóng đi tìm các sư bá đến cứu ta."

    Nàng lo lắng nhưng không thể làm gì được, vội vàng nói: "Sư phụ xin người hãy đợi con, con lập tức sẽ gọi người đến cứu người."

    Nam tử đứng trên mỏm đá, bên dưới là vực sâu ngùn ngụt yêu khí.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng tư 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...