Bài viết: 0 

Chương 30: Trắng tay!
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Nếu các bạn thấy thích truyện này thì hãy cho mình một lượt thích và bình luận 5 sao để mình có động lực viết tiếp nhé.
Thanks.
[HIDE-THANKS]
Thanh âm của Tưởng Tuyết rất lớn, lập tức thu hút toàn bộ những vị khách có mặt ở sảnh lớn chú ý.
Mọi người thuận theo phương hướng mà cô ta chỉ, liền nhìn thấy người bận đồng phục học sinh Phương Vũ.
Không ít người trước đó đã chú ý đến Phương Vũ bởi cách ăn mặc khác biệt những người khác.
Người này là tên trộm sao? Cũng thật có khả năng đó! Không thôi sao mà giải thích được ở một buổi tiệc cao cấp như vậy sao có thể xuất hiện một học sinh bận đồng phục học sinh trung học được.
Phương Vũ nghe được tiếng của Tưởng Tuyết thì xoay người lại.
"Là Phương tiên sinh!" Sắc mặt Cơ Như My thay đổi lập tức chạy lên trước.
Tưởng Tuyết nhìn Phương Vũ với ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.
Bị Cơ gia đại tiểu thư chính tay bắt được, lần này xem ngươi chết thế nào!
Cơ gia là một trong những hào môn đỉnh cấp tại Giang Nam, Phương Vũ ăn trộm ở đây bị bắt được, cho dù là Đường gia cũng không thể nào bảo vệ cho hắn được.
"Phương tiên sinh, ngài tới rồi." Cơ Như My cúi nhẹ người chào hỏi Phương Vũ.
Tính luôn cài ngày gặp Bạch Chiến, Phương Vũ tổng cộng đã cứu cô ta hai lần rồi, tính thêm tính mạng của Cơ Đông Sơn, thì cũng đã là ba lần.
Cơ gia nợ Phương Vũ ân tình, có thể nói là khó mà trả hết.
Cho nên, Phương Vũ đối với Cơ gia mà nói là khách quý trong tất cả khách quý, thân phận địa vị sao với ai cũng cao.
Nhưng hiện tại, Phương Vũ ngang nhiên lại bị người ta tưởng là ăn trộm?
Sắc mặt Cơ Như My lập tức trở nên lạnh nhạt.
Xung quanh những người đang chờ để xem kịch nhìn thấy Cơ Như My chào hỏi Phương Vũ thì đều trở nên ngơ ngác.
Đây là chuyện gì vậy?
Cơ Như My là đại tiểu thư của Cơ gia, thân phận cao quý như thế sao lại đi chào hỏi Phương Vũ?
Những người có mặt ở sảnh lớn nhìn thấy Cơ Như My, đều cung cung kính kính, nhưng Cơ Như My lại đi chào hỏi cái người bận đồng phục trường học Phương Vũ.
Người này rốt cuộc là ai?
Tưởng Chấn Long ở đằng sau nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt đại biến.
Nhìn thấy thái độ cung kính của Cơ Như My đối với Phương Vũ, ông ta đã biết là bản thân có lẽ đã làm một việc rất ngu ngốc.
Còn Tưởng Tuyết lúc này cũng có chút ngơ ngác, lớn tiếng nhắc nhở rằng: "Cơ tiểu thư, người này là một tên trộm.."
Tưởng Chấn Long đang muốn bịt miệng Tưởng Tuyết lại, nhưng lại không kịp rồi, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Lần này xong rồi!
Quả nhiên, nghe được âm thanh của Tưởng Tuyết, Cơ Như My xoay người lại, khuôn mặt lạnh băng.
"Các ngươi là ai?"
Tưởng Chấn Long tiến lên một bước, cố gượng cười, giọng run rẩy nói: "Cơ tiểu thư, tôi, tôi là Tưởng Chấn Long, là chủ quản bộ phận tuyên truyền của tập đoàn Hoài Bổn.."
Tập đoàn Hoài Bổn, chính là một công ty trực thuộc của Cơ gia.
"Chỉ là một chủ quản, tại sao lại có được thiệp mời của buổi tiệc này?" Cơ Như My cau mày, lạnh giọng hỏi.
"Là, là.." Tưởng Chấn Long đang muốn khóc luôn rồi.
"Cơ tiểu thư, là tôi đã cho ông ta một tấm thiệp mời.. bảo ông ta đến tham gia buổi tiệc." Lúc này, một người đàn ông trung niên sắc mặt tái mét chạy ra nói.
Ông ta là trưởng ban bộ phận tuyên truyền của tập đoàn Hoài Bổn, Triệu Cương. Nói chung, mỗi lần Cơ gia tổ chức một buổi tiệc, đều phát hai tấm thiệp mời cho các lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn.
Tưởng Chấn Long là trợ thủ đắc lực của Triệu Cương, mỗi lần có dư ra thiệp mời Triệu Cương đều cho Tưởng Chấn Long, bảo hắn ta đi mở rộng tầm mắt. Nhưng không ngờ tối nay Tưởng Chấn Long lại tạo ra một đại họa lớn như vậy.
"Triệu trưởng ban, ông tự tiện đưa thiệp mời cho cấp dưới cũng không nói đi, nhưng ông đã dẫn người đến rồi thì phải quản cho tốt! Cơ tiên sinh là khách quý của Cơ gia chúng ta, bọn họ lại dám vu khống Vu tiên sinh là kẻ trộm? Có ý đồ gì?" Cơ Như My lạnh giọng chất vấn hỏi.
Toàn thân Tưởng Chấn Long run rẩy.
Còn Tưởng Tuyết và Hứa Hiểu Na ở bên cạnh rốt cuộc cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.
Tưởng Tuyết mở to mắt, nhìn Phương Vũ với vẻ mặt thanh thản đứng ở một bên, không thể tin nổi.
Hắn ta làm sao có thể quen biết được Cơ Như My? Còn được Cơ Như My gọi là khách quý nữa!
"Cơ, Cơ tiểu thư.. khi nãy tôi không biết Phương, Phương tiên sinh là khách quý của cô.. Xin cô đại nhân đại lượng.." Tưởng Chấn Long giọng run rẩy nói.
Vẻ mặt Cơ Như My không biểu cảm nói: "Lập tức xin lỗi Phương tiên sinh!"
Tưởng Chấn Long mừng rỡ, nghĩ là sự tình còn có cơ hội thay đổi, lập tức đối cúi người nói: "Xin lỗi, Phương tiên sinh, là bọn tôi có mắt không biết thái sơn, mong ngài tha lỗi cho bọn tôi.."
Thấy Phương Vũ không có phản ứng gì, Tưởng Chấn Long liền kéo Tưởng Tuyết và Hứa Hiểu Na ở một bên qua rồi ấn đầu hai người cúi người xin lỗi Phương Vũ.
Sắc mặt Tưởng Tuyết trắng bệch, cắn chặt răng, không chịu khom lưng. Muốn bắt cô ta xin lỗi Phương Vũ, thà chết còn hơn.
"Con đang làm gì vậy? Mau chóng xin lỗi Phương tiên sinh!" Tưởng Chấn Long tức giận nói.
"Con, con mới không muốn.." Tưởng Tuyết đang muốn nói.
"Bốp!"
Tưởng Chấn Long trực tiếp tát một bạt tay trên mặt Tưởng Tuyết.
"Lập tức xin lỗi cho ta!" Đôi mắt Tưởng Chấn Long đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tưởng Tuyết nói.
Tưởng Tuyết lấy tay che mặt, nước mắt cứ rơi, nhìn về phía Trịnh Bàng, lớn tiếng nói: "Trịnh đại thiếu, cậu giúp giúp tôi, nếu như cậu giúp tôi, tối nay tôi nguyện ý cùng cậu.."
Trịnh Bàng không ngờ rằng Tưởng Tuyết đột nhiên lại nói như vậy, sắc mặt đại biến.
Đây không phải là muốn dẫn họa vào người hắn ta sao?
"Ta giúp cô? Ta giúp mẹ ngươi thì có! Con khốn! Cô còn tưởng rằng cô đáng giá lắm sao? Ta có quan hệ gì với cô sao? Cô đắc tội với khách quý của Cơ tiểu thư, thì mau chóng xin lỗi người ta!" Trịnh Bàng cũng không quan tâm hình tượng của mình nữa mà lớn tiếng mắng.
Hắn ta không thể để Cơ Như My nghĩ rằng hắn ta cùng bọn Tưởng Chấn Long là đồng bọn được, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng được.
Sắc mặt Tưởng Tuyết trắng bệch, toàn thân run lên. Cô ta như thế nào cũng không nghĩ đến, cô ta cũng có một ngày như vậy. Mất mặt đến cực điểm, tôn nghiêm cũng bị chà đạp hết mất.
"Mau chóng xin lỗi cho ta!" Tưởng Chấn Long lại một lần đè người Tưởng Tuyết xuống bắt cô ta cúi người xin lỗi Phương Vũ.
"Phương tiên sinh, là chúng tôi mạo phạm đến ngài rồi, xin lỗi, xin hãy tha thứ cho chúng tôi.."
Cả sảnh lớn đều vang vọng tiếng xin lỗi của Tưởng Chấn Long ba người bọn họ. Những người xung quanh, không ít người lộ vẻ đồng tình, nhưng càng nhiều người trong mắt đều tràn đậy sự giễu cợt và khinh miệt.
Không phải xuất thân tầng lớp như bọn họ mà muốn cố chen chân vào thì kết cục chính là như vậy. Ba người này ở trước mặt bọn họ thì chính là gã hề mà thôi.
"Được rồi, cho bọn họ đi đi, ồn quá đi." Một mực không lên tiếng, Phương Vũ mở miệng nói.
Cơ Như My đưa tay ra hiệu, Tưởng Chấn Long lập tức dừng lại.
"Từ bây giờ trở đi, ông chính thức bị tập đoàn Hoài Bổn đuổi việc, ngày mai không cần đi làm nữa." Cơ Như My bình thản nói.
Câu nói này nghe rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chữ đều đánh trúng vào tim của Tưởng Chấn Long.
Ông ta bị đuổi việc rồi!
Ông ta đã ở tập đoàn Hoài Bổn siêng năng chăm chỉ làm việc gần chục năm, lại nhờ nhiều mối quan hệ, nên mới leo lên chức chủ quản này.
Nhưng hiện tại, ông ta bị khai trừ rồi! Sự nổ lực gần mười năm của ông ta đã tan tành mây khói!
Ông ta hiện tại còn nợ tiền góp nhà góp xe lên tới triệu đô, phải giải quyết thế nào đây?
Tưởng Chấn Long chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa là ngất đi.
"Triệu bộ trưởng, ông cũng có trách nhiệm, đình chức một tháng, đi về tự mà kiểm điểm!" Cơ Như My lại nói.
"Dạ." Triệu Cương sắc mặt tái mét đáp lại.
Lúc này ông ta chỉ muốn bóp chết Tưởng Chấn Long mà thôi!
"Dẫn bọn họ ra ngoài." Cơ Như My lại phân phó bốn nhân viên bảo an ở sảnh lớn, đem Tưởng Chấn Long ba người bọn họ đi xuống.
Tưởng Chấn Long ba người chán nản bước ra khỏi cổng lớn Cơ gia.
Trên đường đi, ba người đều không nói gì, chỉ có sự im lặng.
Đi tới trước xe, nhìn chiếc xe Porsche có giá trị năm trăm ngàn đô vẫn còn đang trả góp, trong lòng Tưởng Chấn Long lại lần nữa sụp đổ.
Tối nay trở đi, hắn ta cái gì cũng không còn nữa rồi. Mà thủ phạm của tất cả những chuyện này, không phải ai khác, mà chính là Tưởng Tuyết và Hứa Hiểu Na!
"Bốp!"
Tưởng Chấn Long lại tát một bạt tay Tưởng Tuyết.
Tưởng Tuyết che lại khuôn mặt đang nóng bừng bừng vì đau, ánh mắt trống rỗng.
"Tưởng thúc thúc, đừng có đánh Tưởng Tuyết nữa, lại không liên quan đến cô ấy.." Hứa Hiểu Na ở một bên ngăn cản nói.
Tưởng Chấn Long nhìn Hứa Hiểu Na ánh mắt đỏ hoe.
"Nếu như không phải các ngươi nói Phương Vũ chỉ là một thằng nghèo hèn, nói hắn ta lén lẻn vào Cơ gia để trộm đồ.. Tối nay chuyện gì cũng sẽ không có! Các ngươi hại ta mất đi tất cả! Cho dù ta có đánh chết Tưởng Tuyết thì cũng không thể cứu vãn được những tổn thất hôm nay!" Tưởng Chấn Long khàn giọng nói.
Nhìn thấy bộ dạng cuồng loạn của Tưởng Chấn Long, sắc mặt Hứa Hiểu Na trắng bệch, không dám lên tiếng nữa.
"Bùm!"
Tường Chấn Long mở cửa xe, ngồi vào trong xe, dùng sức xoa xoa huyệt thái dương.
Ông ta phải nghĩ cách, ông ta bắt buộc phải nghĩ ra cách để cứu vãn.
Nghĩ đến thái độ cung kính của Cơ Như My đối với Phương Vũ, trong mắt Tưởng Chấn Long lóe lên một tia sáng.
Mấu chốt của mọi chuyện đều xuất phát từ Phương Vũ, nếu như Phương Vũ chịu lên tiếng thì mọi chuyện đều có thể được cứu vãn.
Lúc này Hứa Hiểu Na đang vịn Tưởng Tuyết ngồi vào trong xe.
"Hai người các con, nghe ta nói rõ đây.." Tưởng Chấn Long xoay đầu nói.
* * *
Cơ gia.
Từ lúc ba người bọn Tưởng Chấn Long bị đuổi đi, buổi tiệc lại tiếp tục diễn ra. Nhưng nội dung bàn luận của đại đa số khách mời đều thay đổi thành Phương Vũ. Cậu học sinh bận đồng phục trường này rốt cuộc là ai?
Tại sao thái độ của Cơ Như My đối với cậu ta lại cung kính như vậy?
Lẽ nào cậu ta là con cháu của một đại gia tộc nào đó sao? Nhưng cậu ta trông rất xa lạ, với lại khí chất trên người cậu ta cũng không giống là từ một đại gia tộc đi ra.
Bất luận thân phận của cậu ta như thế nào, nhưng lại có thể để cho Cơ Như My tỏ thái độ cung kính như vậy thì cậu ta chính là đối tượng không thể đắc tội được.
"Phương tiên sinh, Phù đại sư có lẽ đã đánh bài xong đang nghỉ ngơi rồi, bây giờ tôi dẫn ngài đi gặp ông ta." Cơ Như My nói.
"Được."
Phương Vũ đi theo Cơ Như My lên lầu, đi theo phía sau, anh ta có thể thưởng thức được dáng người duyên dáng của Cơ Như My.
Mỗi lần nhìn thấy dung mạo của Cơ Như My, anh ta luôn nghĩ đến người phụ nữ đó của nhiều năm trước đó.
Cũng là một người quốc sắc thiên hương, cũng là một người phong hoa tuyệt đại.
Chỉ không giống là người phụ nữ đó thiên phú tu luyện rất yêu nghiệt, chỉ cần dùng không tới thời gian hai trăm năm, thì đã đột phá đến phân thần cảnh giới, trở thành người đứng đầu trong thế hệ trẻ.
Nếu như cho người phụ nữ đó thêm thời gian năm trăm năm, cô ta rất có thể sẽ phi thăng thành tiên rồi.
Chỉ tiếc là, trong một cuộc đại chiến môn phái của giới tu tiên, người phụ nữ đó vì bảo vệ môn phái, thân tử đạo tiêu.
Phương Vũ vì để tưởng nhớ đến cô ta đã lập một mộ bia tại đỉnh núi Thiên Tiêu cho cô ta.
Nhưng Phương Vũ cũng đã rất nhiều năm không có đến tế bái rồi, mộ bia có lẽ sớm cũng đã hao mòn biến mẩt rồi.
Trong lúc suy tư, Cơ Như My đã dẫn Phương Vũ đến một căn phòng ở lầu hai.
Trong phòng có một ông lão mặc áo choàng xám đang ngồi trên ghế sofa, Cơ Đông Sơn đang ở một bên nói chuyện với ông ta.
"Phương tiên sinh, vị này chính là Phù đại sư." Cơ Như My giới thiệu với Phương Vũ.
Phương Vũ gật gật đầu, rồi ngồi xuống ở một bên khác của ghế sofa.
Cái người Phù đại sư trước mắt này có cảnh giới ở luyện khí mười một tầng, nét mặt hồng hào. Nhưng vẻ mặt của ông ta thì tràn đầy sự khinh miệt.
"Phù đại sư, vị này chính là người mà muốn mua tình báo từ ông, Phương Vũ tiên sinh." Cơ Như My nói với Phù đại sư.
"Chỉ là một tiểu tử tiên thiên ngũ đoạn, mua tình báo làm gì?" Vẻ mặt Phù đại sư kiêu ngạo nói rằng.
Mọi người thuận theo phương hướng mà cô ta chỉ, liền nhìn thấy người bận đồng phục học sinh Phương Vũ.
Không ít người trước đó đã chú ý đến Phương Vũ bởi cách ăn mặc khác biệt những người khác.
Người này là tên trộm sao? Cũng thật có khả năng đó! Không thôi sao mà giải thích được ở một buổi tiệc cao cấp như vậy sao có thể xuất hiện một học sinh bận đồng phục học sinh trung học được.
Phương Vũ nghe được tiếng của Tưởng Tuyết thì xoay người lại.
"Là Phương tiên sinh!" Sắc mặt Cơ Như My thay đổi lập tức chạy lên trước.
Tưởng Tuyết nhìn Phương Vũ với ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.
Bị Cơ gia đại tiểu thư chính tay bắt được, lần này xem ngươi chết thế nào!
Cơ gia là một trong những hào môn đỉnh cấp tại Giang Nam, Phương Vũ ăn trộm ở đây bị bắt được, cho dù là Đường gia cũng không thể nào bảo vệ cho hắn được.
"Phương tiên sinh, ngài tới rồi." Cơ Như My cúi nhẹ người chào hỏi Phương Vũ.
Tính luôn cài ngày gặp Bạch Chiến, Phương Vũ tổng cộng đã cứu cô ta hai lần rồi, tính thêm tính mạng của Cơ Đông Sơn, thì cũng đã là ba lần.
Cơ gia nợ Phương Vũ ân tình, có thể nói là khó mà trả hết.
Cho nên, Phương Vũ đối với Cơ gia mà nói là khách quý trong tất cả khách quý, thân phận địa vị sao với ai cũng cao.
Nhưng hiện tại, Phương Vũ ngang nhiên lại bị người ta tưởng là ăn trộm?
Sắc mặt Cơ Như My lập tức trở nên lạnh nhạt.
Xung quanh những người đang chờ để xem kịch nhìn thấy Cơ Như My chào hỏi Phương Vũ thì đều trở nên ngơ ngác.
Đây là chuyện gì vậy?
Cơ Như My là đại tiểu thư của Cơ gia, thân phận cao quý như thế sao lại đi chào hỏi Phương Vũ?
Những người có mặt ở sảnh lớn nhìn thấy Cơ Như My, đều cung cung kính kính, nhưng Cơ Như My lại đi chào hỏi cái người bận đồng phục trường học Phương Vũ.
Người này rốt cuộc là ai?
Tưởng Chấn Long ở đằng sau nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt đại biến.
Nhìn thấy thái độ cung kính của Cơ Như My đối với Phương Vũ, ông ta đã biết là bản thân có lẽ đã làm một việc rất ngu ngốc.
Còn Tưởng Tuyết lúc này cũng có chút ngơ ngác, lớn tiếng nhắc nhở rằng: "Cơ tiểu thư, người này là một tên trộm.."
Tưởng Chấn Long đang muốn bịt miệng Tưởng Tuyết lại, nhưng lại không kịp rồi, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Lần này xong rồi!
Quả nhiên, nghe được âm thanh của Tưởng Tuyết, Cơ Như My xoay người lại, khuôn mặt lạnh băng.
"Các ngươi là ai?"
Tưởng Chấn Long tiến lên một bước, cố gượng cười, giọng run rẩy nói: "Cơ tiểu thư, tôi, tôi là Tưởng Chấn Long, là chủ quản bộ phận tuyên truyền của tập đoàn Hoài Bổn.."
Tập đoàn Hoài Bổn, chính là một công ty trực thuộc của Cơ gia.
"Chỉ là một chủ quản, tại sao lại có được thiệp mời của buổi tiệc này?" Cơ Như My cau mày, lạnh giọng hỏi.
"Là, là.." Tưởng Chấn Long đang muốn khóc luôn rồi.
"Cơ tiểu thư, là tôi đã cho ông ta một tấm thiệp mời.. bảo ông ta đến tham gia buổi tiệc." Lúc này, một người đàn ông trung niên sắc mặt tái mét chạy ra nói.
Ông ta là trưởng ban bộ phận tuyên truyền của tập đoàn Hoài Bổn, Triệu Cương. Nói chung, mỗi lần Cơ gia tổ chức một buổi tiệc, đều phát hai tấm thiệp mời cho các lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn.
Tưởng Chấn Long là trợ thủ đắc lực của Triệu Cương, mỗi lần có dư ra thiệp mời Triệu Cương đều cho Tưởng Chấn Long, bảo hắn ta đi mở rộng tầm mắt. Nhưng không ngờ tối nay Tưởng Chấn Long lại tạo ra một đại họa lớn như vậy.
"Triệu trưởng ban, ông tự tiện đưa thiệp mời cho cấp dưới cũng không nói đi, nhưng ông đã dẫn người đến rồi thì phải quản cho tốt! Cơ tiên sinh là khách quý của Cơ gia chúng ta, bọn họ lại dám vu khống Vu tiên sinh là kẻ trộm? Có ý đồ gì?" Cơ Như My lạnh giọng chất vấn hỏi.
Toàn thân Tưởng Chấn Long run rẩy.
Còn Tưởng Tuyết và Hứa Hiểu Na ở bên cạnh rốt cuộc cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.
Tưởng Tuyết mở to mắt, nhìn Phương Vũ với vẻ mặt thanh thản đứng ở một bên, không thể tin nổi.
Hắn ta làm sao có thể quen biết được Cơ Như My? Còn được Cơ Như My gọi là khách quý nữa!
"Cơ, Cơ tiểu thư.. khi nãy tôi không biết Phương, Phương tiên sinh là khách quý của cô.. Xin cô đại nhân đại lượng.." Tưởng Chấn Long giọng run rẩy nói.
Vẻ mặt Cơ Như My không biểu cảm nói: "Lập tức xin lỗi Phương tiên sinh!"
Tưởng Chấn Long mừng rỡ, nghĩ là sự tình còn có cơ hội thay đổi, lập tức đối cúi người nói: "Xin lỗi, Phương tiên sinh, là bọn tôi có mắt không biết thái sơn, mong ngài tha lỗi cho bọn tôi.."
Thấy Phương Vũ không có phản ứng gì, Tưởng Chấn Long liền kéo Tưởng Tuyết và Hứa Hiểu Na ở một bên qua rồi ấn đầu hai người cúi người xin lỗi Phương Vũ.
Sắc mặt Tưởng Tuyết trắng bệch, cắn chặt răng, không chịu khom lưng. Muốn bắt cô ta xin lỗi Phương Vũ, thà chết còn hơn.
"Con đang làm gì vậy? Mau chóng xin lỗi Phương tiên sinh!" Tưởng Chấn Long tức giận nói.
"Con, con mới không muốn.." Tưởng Tuyết đang muốn nói.
"Bốp!"
Tưởng Chấn Long trực tiếp tát một bạt tay trên mặt Tưởng Tuyết.
"Lập tức xin lỗi cho ta!" Đôi mắt Tưởng Chấn Long đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tưởng Tuyết nói.
Tưởng Tuyết lấy tay che mặt, nước mắt cứ rơi, nhìn về phía Trịnh Bàng, lớn tiếng nói: "Trịnh đại thiếu, cậu giúp giúp tôi, nếu như cậu giúp tôi, tối nay tôi nguyện ý cùng cậu.."
Trịnh Bàng không ngờ rằng Tưởng Tuyết đột nhiên lại nói như vậy, sắc mặt đại biến.
Đây không phải là muốn dẫn họa vào người hắn ta sao?
"Ta giúp cô? Ta giúp mẹ ngươi thì có! Con khốn! Cô còn tưởng rằng cô đáng giá lắm sao? Ta có quan hệ gì với cô sao? Cô đắc tội với khách quý của Cơ tiểu thư, thì mau chóng xin lỗi người ta!" Trịnh Bàng cũng không quan tâm hình tượng của mình nữa mà lớn tiếng mắng.
Hắn ta không thể để Cơ Như My nghĩ rằng hắn ta cùng bọn Tưởng Chấn Long là đồng bọn được, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng được.
Sắc mặt Tưởng Tuyết trắng bệch, toàn thân run lên. Cô ta như thế nào cũng không nghĩ đến, cô ta cũng có một ngày như vậy. Mất mặt đến cực điểm, tôn nghiêm cũng bị chà đạp hết mất.
"Mau chóng xin lỗi cho ta!" Tưởng Chấn Long lại một lần đè người Tưởng Tuyết xuống bắt cô ta cúi người xin lỗi Phương Vũ.
"Phương tiên sinh, là chúng tôi mạo phạm đến ngài rồi, xin lỗi, xin hãy tha thứ cho chúng tôi.."
Cả sảnh lớn đều vang vọng tiếng xin lỗi của Tưởng Chấn Long ba người bọn họ. Những người xung quanh, không ít người lộ vẻ đồng tình, nhưng càng nhiều người trong mắt đều tràn đậy sự giễu cợt và khinh miệt.
Không phải xuất thân tầng lớp như bọn họ mà muốn cố chen chân vào thì kết cục chính là như vậy. Ba người này ở trước mặt bọn họ thì chính là gã hề mà thôi.
"Được rồi, cho bọn họ đi đi, ồn quá đi." Một mực không lên tiếng, Phương Vũ mở miệng nói.
Cơ Như My đưa tay ra hiệu, Tưởng Chấn Long lập tức dừng lại.
"Từ bây giờ trở đi, ông chính thức bị tập đoàn Hoài Bổn đuổi việc, ngày mai không cần đi làm nữa." Cơ Như My bình thản nói.
Câu nói này nghe rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chữ đều đánh trúng vào tim của Tưởng Chấn Long.
Ông ta bị đuổi việc rồi!
Ông ta đã ở tập đoàn Hoài Bổn siêng năng chăm chỉ làm việc gần chục năm, lại nhờ nhiều mối quan hệ, nên mới leo lên chức chủ quản này.
Nhưng hiện tại, ông ta bị khai trừ rồi! Sự nổ lực gần mười năm của ông ta đã tan tành mây khói!
Ông ta hiện tại còn nợ tiền góp nhà góp xe lên tới triệu đô, phải giải quyết thế nào đây?
Tưởng Chấn Long chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa là ngất đi.
"Triệu bộ trưởng, ông cũng có trách nhiệm, đình chức một tháng, đi về tự mà kiểm điểm!" Cơ Như My lại nói.
"Dạ." Triệu Cương sắc mặt tái mét đáp lại.
Lúc này ông ta chỉ muốn bóp chết Tưởng Chấn Long mà thôi!
"Dẫn bọn họ ra ngoài." Cơ Như My lại phân phó bốn nhân viên bảo an ở sảnh lớn, đem Tưởng Chấn Long ba người bọn họ đi xuống.
Tưởng Chấn Long ba người chán nản bước ra khỏi cổng lớn Cơ gia.
Trên đường đi, ba người đều không nói gì, chỉ có sự im lặng.
Đi tới trước xe, nhìn chiếc xe Porsche có giá trị năm trăm ngàn đô vẫn còn đang trả góp, trong lòng Tưởng Chấn Long lại lần nữa sụp đổ.
Tối nay trở đi, hắn ta cái gì cũng không còn nữa rồi. Mà thủ phạm của tất cả những chuyện này, không phải ai khác, mà chính là Tưởng Tuyết và Hứa Hiểu Na!
"Bốp!"
Tưởng Chấn Long lại tát một bạt tay Tưởng Tuyết.
Tưởng Tuyết che lại khuôn mặt đang nóng bừng bừng vì đau, ánh mắt trống rỗng.
"Tưởng thúc thúc, đừng có đánh Tưởng Tuyết nữa, lại không liên quan đến cô ấy.." Hứa Hiểu Na ở một bên ngăn cản nói.
Tưởng Chấn Long nhìn Hứa Hiểu Na ánh mắt đỏ hoe.
"Nếu như không phải các ngươi nói Phương Vũ chỉ là một thằng nghèo hèn, nói hắn ta lén lẻn vào Cơ gia để trộm đồ.. Tối nay chuyện gì cũng sẽ không có! Các ngươi hại ta mất đi tất cả! Cho dù ta có đánh chết Tưởng Tuyết thì cũng không thể cứu vãn được những tổn thất hôm nay!" Tưởng Chấn Long khàn giọng nói.
Nhìn thấy bộ dạng cuồng loạn của Tưởng Chấn Long, sắc mặt Hứa Hiểu Na trắng bệch, không dám lên tiếng nữa.
"Bùm!"
Tường Chấn Long mở cửa xe, ngồi vào trong xe, dùng sức xoa xoa huyệt thái dương.
Ông ta phải nghĩ cách, ông ta bắt buộc phải nghĩ ra cách để cứu vãn.
Nghĩ đến thái độ cung kính của Cơ Như My đối với Phương Vũ, trong mắt Tưởng Chấn Long lóe lên một tia sáng.
Mấu chốt của mọi chuyện đều xuất phát từ Phương Vũ, nếu như Phương Vũ chịu lên tiếng thì mọi chuyện đều có thể được cứu vãn.
Lúc này Hứa Hiểu Na đang vịn Tưởng Tuyết ngồi vào trong xe.
"Hai người các con, nghe ta nói rõ đây.." Tưởng Chấn Long xoay đầu nói.
* * *
Cơ gia.
Từ lúc ba người bọn Tưởng Chấn Long bị đuổi đi, buổi tiệc lại tiếp tục diễn ra. Nhưng nội dung bàn luận của đại đa số khách mời đều thay đổi thành Phương Vũ. Cậu học sinh bận đồng phục trường này rốt cuộc là ai?
Tại sao thái độ của Cơ Như My đối với cậu ta lại cung kính như vậy?
Lẽ nào cậu ta là con cháu của một đại gia tộc nào đó sao? Nhưng cậu ta trông rất xa lạ, với lại khí chất trên người cậu ta cũng không giống là từ một đại gia tộc đi ra.
Bất luận thân phận của cậu ta như thế nào, nhưng lại có thể để cho Cơ Như My tỏ thái độ cung kính như vậy thì cậu ta chính là đối tượng không thể đắc tội được.
"Phương tiên sinh, Phù đại sư có lẽ đã đánh bài xong đang nghỉ ngơi rồi, bây giờ tôi dẫn ngài đi gặp ông ta." Cơ Như My nói.
"Được."
Phương Vũ đi theo Cơ Như My lên lầu, đi theo phía sau, anh ta có thể thưởng thức được dáng người duyên dáng của Cơ Như My.
Mỗi lần nhìn thấy dung mạo của Cơ Như My, anh ta luôn nghĩ đến người phụ nữ đó của nhiều năm trước đó.
Cũng là một người quốc sắc thiên hương, cũng là một người phong hoa tuyệt đại.
Chỉ không giống là người phụ nữ đó thiên phú tu luyện rất yêu nghiệt, chỉ cần dùng không tới thời gian hai trăm năm, thì đã đột phá đến phân thần cảnh giới, trở thành người đứng đầu trong thế hệ trẻ.
Nếu như cho người phụ nữ đó thêm thời gian năm trăm năm, cô ta rất có thể sẽ phi thăng thành tiên rồi.
Chỉ tiếc là, trong một cuộc đại chiến môn phái của giới tu tiên, người phụ nữ đó vì bảo vệ môn phái, thân tử đạo tiêu.
Phương Vũ vì để tưởng nhớ đến cô ta đã lập một mộ bia tại đỉnh núi Thiên Tiêu cho cô ta.
Nhưng Phương Vũ cũng đã rất nhiều năm không có đến tế bái rồi, mộ bia có lẽ sớm cũng đã hao mòn biến mẩt rồi.
Trong lúc suy tư, Cơ Như My đã dẫn Phương Vũ đến một căn phòng ở lầu hai.
Trong phòng có một ông lão mặc áo choàng xám đang ngồi trên ghế sofa, Cơ Đông Sơn đang ở một bên nói chuyện với ông ta.
"Phương tiên sinh, vị này chính là Phù đại sư." Cơ Như My giới thiệu với Phương Vũ.
Phương Vũ gật gật đầu, rồi ngồi xuống ở một bên khác của ghế sofa.
Cái người Phù đại sư trước mắt này có cảnh giới ở luyện khí mười một tầng, nét mặt hồng hào. Nhưng vẻ mặt của ông ta thì tràn đầy sự khinh miệt.
"Phù đại sư, vị này chính là người mà muốn mua tình báo từ ông, Phương Vũ tiên sinh." Cơ Như My nói với Phù đại sư.
"Chỉ là một tiểu tử tiên thiên ngũ đoạn, mua tình báo làm gì?" Vẻ mặt Phù đại sư kiêu ngạo nói rằng.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Nếu các bạn thấy thích truyện này thì hãy cho mình một lượt thích và bình luận 5 sao để mình có động lực viết tiếp nhé.
Thanks.