Bạn được TaiTheTuongPhung mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
2 ❤︎ Bài viết: 1 Tìm chủ đề
2542 205
Kiếm tiền
thuydu1504 đã kiếm được 25420 đ
Sự thỏa hiệp có làm bạn HẠNH PHÚC không?

Tác giả: Thụy Du


Tôi có một cô bạn thân, tạm gọi cô ấy là N nhé. Cô bạn này của tôi rất mê thời trang và mỹ phẩm. Cô ấy bảo, kiếp này giấc mộng lớn nhất chính là mở một cửa hàng thời trang, ngày ngày ăn mặc xinh đẹp để đón khách, tư vấn cho họ. Chúng tôi đều ủng hộ ý tưởng này của N, bởi vì cô ấy yêu cái đẹp đến vậy mà. Dưới sự ủng hộ của chúng tôi, N quyết định mở tiệm, đời này cô ấy chỉ có một ước muốn nhỏ nhoi như vậy, không làm thì chẳng mấy chốc mà già đi. Thế là N bắt đầu tìm kiếm địa điểm mở tiệm, nguồn nhập hàng, bận tối mắt tối mũi.

Tới khi họp mặt, chúng tôi hỏi bao giờ thì cửa hàng của cô ấy khai trương, chắc chắn sẽ tới ủng hộ. N đang trò chuyện vui vẻ, nghe chúng tôi hỏi vậy thì bỗng ủ rủ chán nản, cô ấy than, không mở tiệm được, nói rồi buồn bã.

Chúng tôi vội hỏi, rốt cuộc cô ấy có gặp khó khăn gì nói ra xem chúng tôi có giúp được gì không.

N do dự một thoáng rồi đáp, chồng cô ấy không đồng ý, cho rằng công việc hiện tại của cô vừa ổn định vừa vẻ vang, thu nhập cũng tốt, lại tiện chăm sóc gia đình. Nếu mở tiệm thì thời kỳ đầu, tiền vốn và thời gian bỏ ra cho nó sẽ cực lớn, hơn nữa N chưa có đủ kinh nghiệm kinh doanh, nên chồng cô không tin tưởng năng lực cô. Anh ta nghĩ ý tưởng này quá bốc đồng, nên bảo cha mẹ tạo áp lực với cô. Cha mẹ cũng khuyên cô đừng làm liều, đang yên lành tự nhiên mở tiệm làm gì. Dưới sự phản đối của tất cả mọi người, N do dự, dù rằng cô rất yêu thời trang, nhưng cô cũng đành từ bỏ ý tưởng này.

Chúng tôi đều thở dài, chẳng biết nói gì thêm, dù sao đó là cuộc đời của cô ấy, là lựa chọn của cô ấy, chúng tôi tôn trọng thì hơn.

Trên đường về nhà cùng tôi N tự chế giễu bản thân : "Tớ tưởng tớ chỉ thỏa hiệp một lần, ai ngờ tớ thỏa hiệp cả đời".

Tôi quen N từ lúc chúng tôi còn ngồi trên ghế nhà trường, cô ấy hiền lành tốt bụng, chẵng tranh chấp với ai bao giờ, gặp chuyện gì cũng nghĩ cho người khác trước.

Khi đại học, N muốn chọn ngành Âm nhạc, nhưng trong mắt cha mẹ cô ấy thì đó là một nghề không đảm bảo. Họ buộc cô học ngành tài chính vì cô của N là giám đốc chi nhánh ngân hàng. N cũng chọn cách thỏa hiệp với công việc cha mẹ cô chọn.

Sau tốt nghiệp, có hai chàng trai theo đuổi N. Một người điều kiện không tốt lắm, nhưng rất yêu N, N cũng rất yêu anh ta. Người còn lại chính là chồng hiện tại của cô ấy, điều kiện gia đình tốt, song N luôn cảm thấy anh ta quá ích kỷ. Nhưng dưới sự chọn lựa của cha mẹ, các bạn biết cô ấy đã chọn thế nào r đấy.

Sau kết hôn, N là người hiền lành, nên gặp chuyện gì cũng nhượng bộ thỏa hiệp, bởi vậy cô ấy sống êm đềm bên người chồng hiện tại, nếu không vì chuyện mở tiệm lần này hai người vẫn sẽ sống an ổn như trước.

Hầu hết mọi người đều thấy N sống tốt, thu nhập ổn định. Nếu so với nhiều người cô ấy vô cùng may mắn.

Nhưng sau một buổi họp mặt, N gọi điện cho tôi : "Cậu biết không, hôm nay tớ gặp lại anh ấy (anh chàng kia á), trong khoảng khắc nhìn thấy anh ấy, tớ suy nghĩ, tớ đã lấy lầm người rồi, tớ không vui vẻ, tớ thực sự không vui vẻ chút nào".

Tôi hoàn toàn hiểu được tâm tình của cô ấy, N đã đánh mất cuộc đời của chính mình, sống một cuộc đời không có chờ mong và khát vọng, thì dù những thứ khác có đủ đầy, cũng vẫn là sống hoài sống phí.

Chúng ta từng than thở cuộc sống không được như ý muốn, tình yêu nhàm chán vô vị như cốc nước lọc, còn việc học hành ngày càng trở nên nặng nề áp lực, công việc thì chẳng có chút niềm vui.

Nhưng bạn thân yêu ơi, bạn cũng từng đặt nhiều hi vọng vào tình yêu và hôn nhân, cũng từng có ước vọng và định hướng cho sự nghiệp, sao cuối cùng lại thành ra thế này? Bạn đã từng nỗ lực hay chưa? Bạn có kiên nhẫn tới cùng không? Bạn có dũng khí ngăn cản mọi áp lực trước khi tìm thấy tình yêu chân thành, chỉ để tìm một người bầu bạn tri âm tri kỉ? Bạn có dũng khí ngăn cản mọi nghi hoặc và cám dỗ, chỉ để theo đuổi giấc mộng của chính mình? Bạn thỏa hiệp bao nhiêu thì sẽ đánh mất bấy nhiêu, cuối cùng trái tim bạn chỉ còn lại oán giận và tiếc nuối với cuộc sống.

Có nhiều người nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi, tại sao mình đã lui nhiều bước như vậy mà vẫn không thể đạt được kết quả như mong muốn? Lùi một bước chưa chắc đã là trời cao biển rộng, mà rất có thể là vách núi cheo leo. Chúng ta cứ nghĩ thỏa hiệp một chút, nhượng bộ một chút thì thế giới này sẽ cho ta một góc nhỏ nhoi, nhưng cuối cùng ngoài việc đánh mất ngày càng nhiều thứ thì chúng ta chẳng nhận lại được gì.

Vậy nên, chẳng cần hâm mộ những người sống tự do phóng khoáng, họ cũng không hề xuất sắc hơn bạn, chẳng qua họ sống cuộc đời thuộc về chính họ, họ có lý tưởng và khát vọng, cũng có dũng khí và lòng kiên trì. Quan trọng là bạn có dũng khí đó không thôi.
 
Last edited by a moderator:
30 ❤︎ Bài viết: 8 Tìm chủ đề

Sự thỏa hiệp của bạn cũng không thể làm bạn hạnh phúc​


Sự thỏa hiệp của trái tim​


Trước đây tôi đã luôn nghĩ rằng ước gì mình trở thành kiểu người kiên định, không thỏa hiệp vì nhu cầu của người khác thì thật sự tốt biết bao.

Vì với một tôi nhu nhược của ngày trước, việc từ chối một ai đó vì mình không thích là một tội lỗi.

Bao nhiêu khó chịu tôi cứ tự mình ôm lấy và hy vọng có người nhận ra và vươn tay giúp đỡ tôi.

Rồi ngày qua ngày, tôi dần nhận ra chẳng có ai đến cứu tôi mãi được. Có thể họ sẽ giúp tôi 1 lần, 2 lần.

Nhưng thật buồn làm sao, họ lại dần trở thành người khiến tôi phải thỏa hiệp vì nhu cầu của họ.

Và vòng tuần hoàn lại bắt đầu từ năm này qua năm khác.

Càng lớn tôi cũng dần nhận ra. Không ai thương tôi bằng chính bản thân tôi cả.

Tôi bắt đầu học cách lắng nghe sự khó chịu của chính mình. Học cách từ chối khi tôi không thích hay chỉ đơn giản là không muốn làm.

Thật sự..

Thoải mái lắm. Tôi không còn là người luôn mỉm cười thực hiện nguyện vọng của người khác trong khi lại để mặc bản thân mệt mỏi, khó chịu.

Tôi bắt đầu chìm đắm vào việc này.

Nhận ra việc từ chối người khác không hề khó chút nào.

Nhưng dần dần tôi lại đi quá xa trên con đường này và dần biến nó thành sự ích kỷ.

Dường như tôi đã không còn có thể nghiêm túc lắng nghe và thỏa hiệp với người khác nữa. Chỉ cần bản thân khó chịu hay không muốn thì dù như thế nào, tôi cũng sẽ tìm cách từ chối và né tránh.

Cho đến một ngày, tôi nhìn thấy một cô bạn trong trường đại học.

Khi ấy bạn nữ và một bạn nữa được giao bài tập làm việc nhóm với nhau. Rõ ràng là nhiệm vụ bạn kia muốn giao cho cô bạn ấy làm cô ấy không thích.

Nhưng sau một hồi suy nghĩ và nói chuyện, cô ấy lại đồng ý.

Sau này có dịp quen biết và chơi chung, tôi đã kể ra thắc mắc của mình với cô ấy. Và hỏi "Tại sao rõ ràng cậu không thích công việc được giao mà vẫn chịu đồng ý thế?"

Cô gái ấy mới nói với rằng: "Ai cũng muốn mình được lợi. Vậy phần thiệt hơn thì ai nhận. Cái sự không thích khi ấy của tớ chỉ là vì tớ ngại phiền chứ không phải do tớ có nguyên nhân khó khăn gì đó mà không thể làm được. Sống mà cứ thích cân đo đong đếm từng cái thiệt hơn thì mệt lắm. Nhưng tớ cũng đâu để mình quá thiệt. Tớ làm cái này thì cậu ấy làm cái khác. Thỏa hiệp là để cả hai cùng hài lòng thì mới làm việc nhóm với nhau được. Cứng rắn chỉ dùng khi đối phương vượt qua giới hạn hay quá đáng thôi. Hơn nữa khi làm rồi, tớ cũng nhận được nhiều kiến thức hay và thú vị đấy thôi. Đôi khi phải thử những điều mà mình luôn nghĩ là không thích, là phiền phức thì mới thật sự biết là mình có không thích thật hay không."

Khi đó tôi mới nhận ra.

Tôi đã quên đi mong muốn giản đơn nhưng lại vô cùng quan trọng đối với tôi của trước kia.

Mong muốn cả đôi bên đều hài lòng. Mong muốn đem đến cho đối phương cảm giác thoải mái, hạnh phúc khi chơi với mình.

Tôi của bây giờ đã trở nên ích kỷ hơn. Luôn ưu tiên mong ước của bản thân lên hàng đầu thay vì tùy vào hoàn cảnh mà đưa ra lựa chọn thích hợp hơn.

Tôi của bây giờ lúc nào cũng thoải mái hơn. Nhưng bạn bè và mọi người xung quanh lại dần có khoảng cách với tôi hơn.

Tôi quên điều cơ bản để củng cố và giữ gìn mọi mối quan hệ đó là đôi bên cùng có lợi.

Không ai có nghĩa vụ phải làm hài lòng ai. Và điều đó có nghĩa là không ai có nghĩa vụ phải luôn làm tôi hài lòng.

Bất cứ thứ gì cũng vậy. Chỉ nên vừa đủ để giữ mọi thứ cân bằng. Cái gì dư quá sẽ thừa thãi. Và biến cuộc sống bạn thành một mớ hỗn độn.
 
Last edited by a moderator:
1,546 ❤︎ Bài viết: 1272 Tìm chủ đề

Sự thỏa hiệp trong cuộc sống​


Tôi từng đọc được một câu nói, trong chúng ta, có rất nhiều người cố gắng cả đời cũng không thể tìm thấy tình yêu chân thành, bởi vì chúng ta đã thỏa hiệp với cuộc sống trước khi tình yêu ấy xuất hiện. Dưới sự thúc giục của mọi người xung quanh và sự ám thị của chính mình, chúng ta sớm trói buộc bản thân với một người mà mình không yêu, nhưng được xem như "phù hợp nhất", thậm chí rất nhiều người còn viện cớ "Trên thế gian này nào có tình yêu trong sáng, cuối cùng đều quy về củi gạo dầu muối mà thôi" để an ủi chính mình. Tình yêu trong sáng, cuộc sống mỹ mãn chắc chắn tồn tại, chẳng qua còn phải xem bạn có đủ dũng khí để kiên nhẫn đợi nó đến hay không.

Chúng ta thường than thở cuộc sống không được như ý, hôn nhân vô vị như một cốc nước lọc, còn công việc thì khô khan nhàm chán, chẳng có niềm vui.

Nhưng bạn thân yêu ơi, bạn cũng từng đặt nhiều hi vọng vào hôn nhân và tình yêu, cũng từng có ước vọng và định hướng cho sự nghiệp, sao cuối cùng lại thành ra thế này? Bạn đã từng nỗ lực hay chưa? Bạn có kiên nhẫn tới cùng không? Bạn có dũng khí ngăn cản mọi áp lực trước khi tìm thấy tình yêu chân thành, chỉ để tìm một người bầu bạn tri âm tri kỷ? Bạn có dũng khí ngăn cản mọi nghi hoặc và cám dỗ, chỉ để theo đuổi giấc mộng của chính mình? Bạn thỏa hiệp bao nhiêu thì sẽ đánh mất bấy nhiêu, cuối cùng trái tim bạn chỉ còn lại oán hận và tiếc nuối.

Chúng ta cứ nghĩ thỏa hiệp đôi chút, nhượng bộ đôi chút thì thế giới này sẽ cho ta một góc nhỏ nhoi, nhưng cuối cùng ngoài việc đánh mất ngày càng nhiều thứ thì chúng ta chẳng nhận lại được gì, chỉ có những oán hận là tích tụ theo tháng năm. Sau mỗi quyết định thỏa hiệp là một mục đích chân thực, hoặc là sợ đánh mất, hoặc vì nhân nhượng cho xong chuyện, rất nhiều người tưởng rằng hạ thấp tiêu chuẩn thì có thể đạt được kết quả mình mong muốn. Thực ra không phải như vậy, giới hạn mà bạn nắm giữ mới quyết định việc liệu bạn có đánh mất thứ gì hay không. Một khi bạn bỏ qua giới hạn ấy thì chẳng mấy chốc bạn sẽ bại trận, những thứ bạn quan tâm sẽ dần mất đi. Đúng là bạn có thể nhận được sự yên ổn tạm thời, nhưng sau đó bạn sẽ phải đưa ra thỏa hiệp lớn hơn, cho tới khi bạn đánh mất mọi nguyên tắc, và bị cuộc sống đày xuống mười tám tầng địa ngục.

Có nhiều người nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi, tại sao mình đã lui bước nhiều như thế mà vẫn không thể đạt được kết quả như mong muốn? Lùi một bước chưa chắc đã là trời cao biển rộng, mà rất có thể là vách núi cheo leo. Trên thế gian này chỉ có một kiểu người xứng đáng để bạn thỏa hiệp, đó chính là người thực sự trân trọng và biết ơn sự hi sinh của bạn. Song người như vậy sẽ không bắt bạn phải thỏa hiệp, sẽ không buộc bạn phải hi sinh chính mình. Ví dụ như bạn lấy được một người chồng thấu hiểu và trân trọng bạn, bạn sẵn sàng từ bỏ công việc để chăm lo cho gia đình, bạn sẵn sàng từ bỏ đam mê để anh ấy theo đuổi ước mơ – nhưng anh ấy sẽ không cho bạn làm như vậy, anh ấy sẽ tôn trọng cuộc đời và sự hi sinh của bạn.

Một người luôn yêu cầu bạn phải thỏa hiệp và nhượng bộ, thì không thể cho bạn cuộc đời mà bạn mong muốn. Sự thỏa hiệp của bạn không thể khiến đối phương hài lòng, anh ta chỉ ngày càng đòi hỏi nhiều hơn mà thôi. Sự thỏa hiệp của bạn cũng không thể làm bạn hạnh phúc, bởi vì mỗi quyết định thỏa hiệp đều sẽ có mục đích, khi mọi chuyện chẳng được như mong muốn của bạn, cam lòng hay không, đáp án có ở trong lòng mỗi người.

Vậy nên, chẳng cần hâm mộ những người sống tự do phóng khoáng, họ cũng không hề xuất sắc hơn bạn, chẳng qua họ đã sống cuộc đời thuộc về chính họ, họ có lý tưởng và khát vọng, cũng có dũng khí và lòng kiên trì. Quan trọng là bạn có dũng khí đó không thôi.

Trích từ "Bạn đắt giá bao nhiêu?" (Vãn Tình) - cuốn sách gối đầu giường cho bất kỳ cô gái nào muốn nắm bắt hạnh phúc, làm chủ cuộc đời.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back