Giữa hàng trăm nhân viên tại công ty nhưng anh lại đích thân chỉ thị cô đi đến sân bay đón mẹ anh, nhưng bản thân cô còn chưa một lần nhìn thấy ảnh của mẹ anh, biết được mẹ anh sẽ như nào để đón. Đã thế anh lại còn kêu cô lái xe của anh đi nữa chứ, cô mới học lái xe được mấy buổi, còn chưa được tính là giỏi. Có thắc mắc kêu bệnh mù đường thì anh lại bảo xe anh có định vị, có chỉ dẫn. Cô đành ngậm ngùi ngồi vào chiếc xe hơi màu đen lái đến sân bay.
Cũng may cho cô là cái ngày hôm nay cô mặc bộ đồ đơn giản, chân đi giày thể thao có thể thoải mái hoạt động chạy đi chạy lại ở sân bay, nhưng vì dò đường quá chậm lên dường như cô đã đến muộn. Chuyến bay đã hạ cánh được khoảng 20 phút, dòng người đi ra khỏi cửa đã không còn một bóng hình, cô tìm kiếm nhưng không hề gặp được ai, bèn nhắn một tin nhắn cho đại boss rằng em không đón được mẹ xếp. Sau đó để điện thoại vào trong túi rồi đến bãi đỗ xe để trở lại công ty.
Ngoài bãi đỗ xe đạp vào mắt cô là hình ảnh một người lái taxi mời chào khách, mục tiêu của anh ta là một người phụ nữ trung tuổi, nước da trắng, ăn mặc sang trọng lịch sự, cô vốn không muốn để ý nhưng một câu nói vô tình của anh ta khiến cô nổi máu anh hùng. Một quãng đường bình thường cô đi chỉ mất khoảng ba trăm ngàn nhưng anh ta vì thấy giọng người phụ nữ không thuần việt lắm do ở nước ngoài lâu năm liền đồi bảy trăm ngàn. Cô thật bực bội nói rằng anh ăn cướp của thiên hạ. Rồi giúp người phụ nữ đó đặt Grab đến địa chỉ nhà bà. Bà vui vẻ cười nói chào tạm biệt cô và mong có thể gặp lại cô.
Làm được một việc tốt nhưng chẳng thể vui vẻ gì, về đến công ty xếp đã gọi cô vào văn phòng để chất vấn. Nói rằng cô có biết mẹ anh là người rất khó tính. Hôm nay đã vô cùng bực tức với anh vì không đi đón bà. Anh vừa họp một cuộc hợp căng thẳng xong liền nghe bà nói đến chuyện bị mấy người lái xe taxi lừa gạt anh liền bực bội. Mặc dù cô đã có thái độ rất thành khẩn nhận lỗi nhưng vẫn được nghe một trận la mắng từ anh. Sau gần 30 phút nghe giảng đạo cô liền quay về bàn làm việc của mình, ngồi úp mặt xuống bàn im lặng. Buổi trưa đồng nghiệp rủ đi ăn trưa cô cũng chẳng có tâm trạng để ăn.
Thẫn thờ cả một buổi chiều cuối cùng cũng đến giờ tan làm, đi về tắm xong cũng chẳng buồn ăn cơm nữa, ngồi mở máy tính lên xem phim, nhưng cuối cùng "Lương Thần Mỹ Cảnh" cũng không thể nào ngăn lại nỗi buồn của cô, bỗng điện thoại rung lên tin nhắn:
"Chị Mây, anh Lâm gọi chị đi đánh đại hội kìa"
"Chị ngủ rồi"
"Ngủ mà vẫn nhắn tin được à?"
"Khò Khò"
Bỏ xa điện thoại, tắt máy tính trèo lên giường đi ngủ. Giấc ngủ chập chờn, không hề ngon giấc khiến ngày hôm sau của cô tinh thần càng trở lên giảm sút. Cũng chỉ có thể làm vài công việc đơn giản. Đến gần 11 giờ trưa cô đi xuống quán cà phê dưới tầng công ty muốn mua một chút nước uống thì lại gặp lại người phụ nữ hôm qua.
Duyên sô dẫn đến hai lần gặp gỡ tình cờ, cô liền nở nụ cười tiến gần về phía người phụ nữ hỏi thăm xem có thể giúp đỡ được chút gì không:
- Bác gái, bác còn nhận ra cháu không ạ?
- Ồ, là cháu à, cô bé tốt bụng, cảm ơn cháu chuyện hôm qua, cháu làm việc ở gần đây à?
- Dạ vâng, bác đến đây tham quan hay có việc gì vậy ạ? Cháu có thể giúp gì bác không ạ.
- Bác đến thăm con trai, nó làm việc ở gần đây. Mà sao cháu nhìn có vẻ mệt và thiếu ngủ vậy? Ăn uống ngủ không đúng giờ giấc sao? Mấy người trẻ các cháu quá chủ quan sức khỏe rồi.
- Dạ, hôm qua cháu không hoàn thành việc giám đốc giao, bị quát một chút lên cũng chả có tâm trạng, lỗi là của cháu cháu cũng nhận rồi. Mà giám đốc của cháu thật là quá cố chấp.
- Vậy sao? Vậy ở đây bác có mang một chút đồ ăn, cháu đã cảm thấy ăn không ngon được vậy ăn thử đồ ăn bác nấu đi, xem tay nghề của bác luôn. Chúng ta vào quán cà phê kia luôn đi.
- Dạ không được, đây là của con trai bác mà. Cháu giúp bác tìm công ty con trai bác được mà.
- Không cần đâu, cho nó nhịn cũng được.
Đầu cô một mảng hắc tuyến, người mẹ thật là có thể chấp nhận cho cô ăn một bữa ngon lại để con trai mình nhịn đói sao? Nhưng cô biết làm gì ngoài việc cố gắng ăn xong bữa cơm này đây.
Trong quán cà phê hai người phụ nữ lớn nhỏ ngồi cùng với nhau, cô gái mặc dù ngượng ngùng nhưng vẫn cố gắng ăn bữa cơm do người phụ nữ kia chuẩn bị. Bà cũng vui vẻ chia sẻ câu chuyện với cô. Con trai bà gần đây đòi lấy vợ, nhưng điều căn bản là anh lại muốn lấy một cô nhân viên nhỏ nhoi ở công ty, cái đó cũng không nói làm gì lại là một cô gái ngoại thành, lại còn nói là do
tình yêu online mà cưới nữa chứ. Bà nói rằng bà không hề có thành kiến với hoàn cảnh gia đình cô ấy, nhưng nhất định bà phải xem cô gái ấy có phải vì con trai bà, vì tiền tài của nó mà đến không.
Cô cũng mỉm cười và nói xuất thân của mình với bà, nhưng người lại bà lại ra điều thích thú với tính cách của cô, nhẹ nhàng quan tâm đến những điều đơn giản, nếu làm con dâu bà bà sẽ không cần lo lắng con trai bà không có người chăm sóc. Nhưng bà lại nảy ra một ý tưởng, muốn cô giả bộ làm người bà lựa chọn, đến gặp mặt con trai bà để xem thái độ của cô con dâu tương lai như thế nào.
Ban đầu cô dứt khoát từ chối, nhưng cuối cùng dưới sự nhiệt tình nài nỉ cùng sự nhờ vả khéo léo của bà cô đành nhận lời đồng ý cuối tuần đến cùng ăn bữa cơm với bà và con trai bà.
Cả một tuần cô không online game, giám đốc nhắn tin cũng không trả lời, gọi đem hồ sơ đến cũng lấy lý do mệt ốm nhờ người bạn đồng nghiệp đem đến văn phòng giám đốc. Cô hờn dỗi, vì biết anh là sư phụ cô, vì biết người cô hay gọi là chồng, nhưng lại chẳng hề nhẹ nhàng với cô. Sẵn sàng nói với cô những điều nặng lời như vậy.
Thứ bảy, anh báo cô ở lại tăng ca, đi gặp và ăn cơm với khách hàng, vì muốn đưa cô về gặp mẹ mình. Nếu như nói thẳng với cô sợ rằng cô không đồng ý.
Nhưng cuối cùng cô vẫn là không đồng ý. Cô có hẹn với người quan trọng lên không thể tăng ca. Nếu anh nhất quyết ép buộc thì cô sẽ từ chức.
Cô đến nhà hàng nơi mẹ anh đã đặt và gửi địa chỉ cho cô, đến nơi bà đã ngồi đấy đợi cô sẵn. Cô mỉm cười chào bà và ngồi cùng bà nói chuyện, những món ăn lần lượt được đưa lên nhưng vẫn chưa thấy sự xuất hiện của con trai bác ấy. Một lúc khác lâu sau, khi cô đã uống được hơn nửa cốc rượu vang đỏ, má cũng bắt đầu chuyển sang màu hồng phấn, đôi mắt cũng bắt đầu nhẹ nhàng đong đưa thì một bóng dáng người đàn ông cao lớn xuất hiện.
Anh mặc một bộ com lê màu tối, chiều cao một mét tám khiến anh càng nổi trội giữa đám người qua lại. Dưới tác dụng của rượu cô mơ hồ nhìn về phía anh, nụ cười thầm nở rồi miệng lẩm bẩm "Thật đẹp trai". Nhưng người đàn ông chỉ chằm chằm nhìn về phía cô gái tức giận nói:
- Em uống bao nhiêu rồi?
- Còn chưa hết một ly.
Anh quay người nhìn sang phía mẹ mình, rồi lại nhìn về phía cô gái. Anh nghiến răng, thở dài một cái cuối cùng là cầm tay cô kéo cô về phía của mình rồi quay sang hướng người phụ nữ trung niên kia để nói:
- Mẹ, bữa cơm này nghe chừng mẹ phải dùng một mình rồi. Cô ấy con sẽ đưa đi. Còn nữa, cô ấy chưa bao giờ uống rượu, mẹ không nên để cô ấy uống rượu, dù là loại nhẹ nhất.
Hai bóng dáng càng ngày càng xa, thì nụ cười trên miệng người phụ nữ càng như nở rộ, anh chấp nhận cô như vậy hai đứa sớm kết hôn đi. Vậy bà có phải sớm có cháu nội để bồng bế rồi.