Sư phụ của tôi là đại boss Tác giả: Bạch Lạc Thể loại: Chuyện tình công sở, tình yêu online Số chương: 09 chương Link Thảo luận – góp ý: [[Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của bạch lạc ] Văn án: Chả là sau khi thất tình thì cô được cậu em trai giới thiệu cho một game online mới ra mắt của VNG, liền học cách chơi mà vẫn gà chà bá. Bèn lập quyết tâm nhận người Top 1 sever làm sư phụ rồi bắt đầu quãng thời gian miệt mài cày game. Chỉ có điều cô chơi game PK thật là quá tệ, khiến cho sư phụ cô tinh thần giảm sút nên cô đành nghĩ cách dỗ ngọt sư phụ cho phương thức liên lạc qua Instagram để nói chuyện và phụ đạo phương thức PK của tôi, giúp cô không bị bỏ rơi lại phía sau. Sau những lần cùng nói chuyện cùng chơi game thâu đêm suốt sáng chúng cô quyết định hẹn hò online trên game. Rồi thật bất ngờ, một ngày khi cô vào văn phòng đại boss lấy tài liệu gấp lại phát hiện người tình của mình đang được đại boss treo trên màn hình máy tính. Có thể nào đại boss là chồng online của cô không? Cùng đón đọc truyện các bạn nhé!
Chương 1: Thất tình. Bấm để xem Người ta nói mua thu Hà Nội là mùa đẹp nhất trong năm, nhưng sao quang cảnh trước mắt cô lúc này không hề thấy nổi sự đẹp đẽ của nó. Cô bực bội nhìn những đôi tình nhân đứng cạnh nhau tay nắm tay bên bờ Hồ Tây. Họ đang hạnh phúc bên nhau, cười nói vui vẻ, thậm chí có những cặp đôi còn không ngần ngại trao nhau những nụ hôn giữa chốn đông người này. Vậy mà cô thì lại khác, cô đã buông bỏ tình yêu của chính mình sau gần bốn năm bên nhau. Năm thứ hai đại học cô và anh quen nhau. Anh là cảnh sát cơ động của thành phố. Cô là cô sinh viên từ ngoại ô vào thành phố để học đại học. Không có gì đáng nói nếu như cô không có một căn bệnh đó là bệnh mù đường, cô không thể nhớ những con đường mình đã đi qua, không thể nhớ đâu là đường một chiều, đâu là đường hai chiều. Vậy mà nhờ căn bệnh vô tình của mình đã lên duyên cho chúng cô gặp gỡ và yêu thương nhau. Trong một ngày tháng ba, cô cùng lũ bạn hào hứng gặp lại nhau sau chuỗi ngày nghỉ tết. Cũng chả hiểu tại sao lúc đó trên Facebook rộ lên thông tin những ai ế lâu năm, ế xưng ế xỉa nên rủ nhau đi chùa Hà để về thoát ế. Vậy là cả một lũ liền thuê xe máy để đi chùa Hà cầu mong thoát ế. Số phận của cô cũng thật là bi ai. Lúc đi thì có vẻ xuôi thuyền mát mái vậy mà lúc về lũ bạn lại cứ thế đi trước mà không hề chờ tôi. Cô đèo một đứa bạn tên là Mai thì đều ngu dốt về khoản đường xá nên con bạn cô nói quay lại đi đường cũ, nó chỉ nhớ con đường đó, vậy là cô có duyên kì ngộ gặp được anh lần đầu tiên. Lần đầu tiên bị phạt, cô sợ đến phát khóc, anh hỏi đến loại giấy tờ gì thì cô liền khóc và đưa ra loại giấy tờ đấy. Xem xét một lượt anh nói: - Chứng minh thư mang hộ khẩu thường trú ngoại thành Hà Nội mà không biết đường đi hả em? - Cô vẫn là nức nở không nói lên lời bèn lắc đầu. Mười chín tuổi đầu như tôi, ngoài việc cắm đầu vào ăn học thì làm gì được đi chơi đây đó, làm gì được khám phá xung quanh đâu, hơn nữa bệnh mù đường của cô nếu khai ra thì nào ai dám cấp bằng lái xe cho cô nữa chứ. Anh nhìn cô khóc nức nở rồi bèn nhìn đồng hồ trên tay, đã gần 5 giờ chiều cũng sắp đến giờ anh tan ca làm việc, bèn bảo cô đứng gọn vào một góc, đợi anh một lúc anh dẫn đường cho cô về cổng trường đại học. Cô bèn cúi xuống cảm ơn anh liên tục, vỡ òa trong cảm xúc biết ơn người thanh niên áo xanh ấy. Trong tiềm thức của cô thì mấy người công an đó không có được tốt cho lắm, cho đến khi gặp anh, định kiến của cô giành cho ngành công an mới được gỡ bỏ. Ấy mà từ lần lên duyên ấy, cũng trong tháng ba ấy, anh bắt được cô vi phạm luật giao thông đến bốn lần. Mỗi lần khi bỏ mũ bảo hiểm ra anh lại lắc đầu hỏi: - Lại là em hả? Những lần sau đó cô cũng chả biết lên cười hay lên khóc nữa, bệnh của cô thực sự không thể chữa, cũng không thể khắc phục, cách khắc phục duy nhất đó là sử dụng phương tiện công cộng, nhưng cũng có những lần tình huống đặc biệt, cô phải thuê xe máy để tự đi. Duyên phận trong nhân sinh này, đều là những khoản nợ từ kiếp trước. Hiện tại chúng ta phải gặp lại nhau để trả lại cho nhau những khoản nợ đó là điều đương nhiên phải sảy ra trong cuộc sống, chỉ là chúng ta gặp nhau sớm hay muộn, là đúng hay sai thời điểm mà thôi. Đến lần thứ tư thì anh không còn ngần ngại nữa, anh chủ động xin cô số điện thoại và họ trở thành một đôi kể từ sau đó. Bạn bè cô thường nói với tôi, họ thật ganh tỵ với cô vì có được một mối duyên thật tốt, vậy mà công sức đi chùa Hà đã được biến hóa thành sự thật. Cô đã thoát ế được thành công. Cô cũng mãn nguyện trước người con trai mà nguyệt lão đã ban xuống cho mình. Anh nhẹ nhàng chu đáo, anh quan tâm cô từ những điều rất nhỏ nhặt, chỉ là buổi sáng dặn cô nhớ mang ô khi dự báo thời tiết sẽ mưa. Chỉ là anh mua một cốc trà sữa treo ở cửa phòng em, dự đoán 10 phút nữa em về sẽ bớt lạnh có thể dùng luôn được. Hay chỉ là những ngày lễ hai đứa đưa nhau đi dạo quanh phố phường Hà Nội. Cô và anh cứ nhẹ nhàng bên nhau như thế cũng được hơn ba năm. Khi cô gần tốt nghiệp đại học thì anh nói muốn đưa cô về ra mắt gia đình anh. Cô cứ nghĩ mọi thứ sẽ tốt đẹp bởi sự đón tiếp nhiệt tình của bố mẹ anh. Có thể mọi thứ sẽ được kết thúc bằng một đám cưới trọn vẹn. Nhưng cô đau đớn khi biết rằng bố mẹ anh chỉ vui vẻ với cô khi anh có mặt ở đây. Cô còn nhớ như in câu nói của mẹ anh đã nói với cô ngày hôm đó: "Cháu có biết làm dâu Hà Nội là phải như thế nào không?". Khi cô chưa kịp hình dung ra những gì mẹ anh nói với cô là có ý nghĩa như thế nào thì mẹ anh lại tiếp tục nói: "Làm dâu Hà Nội không phải là việc dễ dàng mà một cô gái ngoại thành như cháu có thể làm được. Bác đồng ý nếu cháu có thể làm bạn với thằng Luân nhà bác. Nhưng bác không đồng ý nếu cháu làm con dâu nhà bác. Cháu cũng lên biết rằng, giữa một bên tình và một bên hiếu, nó lên chọn lựa điều gì!". Cô hiểu chứ, cô cũng suy nghĩ rất nhiều, có lẽ cô lên thử một lần mạnh mẽ buông bỏ tình yêu của mình. Mối tình đâu luôn là dang dở dù cho có đẹp đẽ đến bao nhiêu cũng chỉ là để lại cho ta những kỉ niệm. Đã là kỉ niêm thì lên để cho nó đẹp nhất, hạnh phúc nhất để khi nhớ lại ta có thể mỉm cười. Vậy là cô và mối tình đầu chia tay nhau như vậy đấy.
Chương 2: Game online. Bấm để xem Sau khi thất tình thì tâm trạng cô cũng không thể vui lên nổi, cô không thể điều tiết được cảm xúc của mình nên lao đầu vào học cho tâm tư không có thời gian suy nghĩ. Đúng thật là học nhiều cũng có được cái lợi của việc học. Cô đỗ tốt nghiệp loại giỏi ngành báo chí của Đại học Báo trí và tuyên truyền Hà Nội, nhưng số phận đưa đẩy cô không thể xin việc theo đúng chuyên ngành của mình đã học và lại chuyển qua làm nhân viên văn phòng tại một công ty tư vấn bất động sản. Đối với cô như vậy cũng tốt. Bởi dù sao đi nữa, ở giữa thủ đô tấp lập bộn bề thì một công việc văn phòng và một nguồn thu nhập ổn định cũng đã là không phải vất vả rồi. Nhưng khi làm công việc này cô mới phát hiện ra, đối với cô mà nói vẫn còn khá nhiều thời gian trống, cô bè hỏi bạn bè cách tiêu thụ thời gian thì cô nhận lại được khá là nhiều lời khuyên, ví dụ như đi làm thêm, nhận việc về làm, hay là tranh thủ đi chơi, đi du lịch. Cô đều không hứng thú với những chuyện đấy. Vậy mà trong list bạn bè của cô có một cậu em khóa dưới nói với cô: - Nếu chị quá rảnh có thể học chơi game, dạo này có một game online mới ra mắt tên là Võ Lâm Truyền Kỳ, đồ họa cũng hay, được thoải mái lựa chọn môn phái, có cả phái nam và phái nữ. Em cũng đang chơi, chị có thể chơi thử, em không ngại hướng dẫn chị chơi. - Được, vậy đợi chị tải về rồi cùng chơi. – Nói xong cô liền vui vể cầm điện thoại vào cửa hàng CH Play tải game về máy. Vừa làm vừa không quên nhắn tin cho thằng em để nó hướng dẫn cách chơi (Thằng bé tên là Hội, sau này mình sẽ gọi là Hội thay thế cho cụm từ "Thằng em, cậu em" để mọi người dễ nhớ) Vừa tải về điện thoại vửa mở máy tính lên để nghe thằng Hội chỉ dẫn cách lập nick và cách chơi. - Cái này phải lập tài khoản zing id hả Hội? - Không cần đâu chị, chị có thể đăng nhập luôn bằng zalo hoặc email đều được đó! - Ok, chị vào được rồi, em đang chơi ở sever nào đấy? - S96, chị vào S96 đi. Cùng chơi chung đi, em giới thiệu thêm cho chị vài người bạn. Game này có tính năng chát voice, nếu chị lười nhấn ở nút voice là không cần bấm chữ nữa. - Ừ, chị đang chọn nhân vật, nên chọn môn phái gì được ta? - Với người lần đầu chơi game như chị, em khuyên chị lên chọn Nga mi, nhiều máu đánh không lo bị chết sớm. - Được xong rồi, chị đặt tên là Mây nhé! - Vâng, chị làm xong nhiệm vụ nhập game đi, đến cấp mười chị chát lên kênh thế giới để em kết hảo hữu mới chị. Lặn lội gần hai tiếng đồng hồ mới lên được cấp bảy, vậy mà nằm ở ghế ngủ quên lúc nào không hay. Sáng hôm sau tỉnh dậy đi đến công ty mới mở facebook ra để đọc lại tin nhắn, thấy cả chục tin nhắn của thằng Hội hỏi chị lên được cấp mấy rồi. Nghĩ thấy ngại mới hắn quá bèn tranh thủ thời gian cày tiếp để buổi tối lên được cấp thì mới đáp lại tin nhắn của nó được. - Chị lên cấp mười rồi, mở tính năng bang hội rồi. - 7 giờ tối online, có nhiệm vụ. - Oki! Ngồi trông mong đến 7 giờ tối thì cô tranh thủ làm mấy nhiệm vụ NPC của game, game này đồ hóa khá là bắt mắt, nhân vật là đẹp nữa chứ. Tranh thủ thời gian nó chưa báo làm gì cô tự tìm một góc game để tranh thủ chụp lấy mấy tấm ảnh. Bản thân cô thì cũng thắc mắc không biết game này có bạn nữ nào chơi không. Ban đầu cô thật tình rất không thích những người chơi game, kể cả là con trai lẫn con gái. Nhưng lần này mới có một ngày chơi game mà cô cảm nhận được giao diện cũng như sự thích thú của game này. Chỉ là người lần đầu như cô chơi game thì phải học hỏi nhiều từ thằng nhỏ kia thôi. Đợi đến lúc nó onl thì nó kết bạn hảo hữu, chỉ cô cách chơi trên game, xin phép mọi người trong bang cho cô vô chơi chung bang, hơn nữa cô là con gái nên chơi chung rồi kêu lên kênh thế giới voice tuyển thành viên bang dụ dỗ đám con trai bang khác qua bang mình chơi luôn. Hội cũng chỉ qua cho cô một số khung giờ chính cần online để thực nhiện nhiệm vụ để lấy vàng lợi tưc, phục vụ cho việc lên đồ sau này. Chủ yếu là 12 giờ 30 phút trưa, 3 giờ chiều là hai khung giờ ban ngày nên tranh thủ vào game, còn buổi tối thì cách một tiếng lại có một hoạt động. Vì là người đang rảnh rỗi muốn riết thời gian nên cô hăm hở online rất đều vào buổi tối. Sau một ngày nghe mấy vị huynh đài cùng bang lên kênh thế giới tuyển người, có khá nhiều người bắt đầu kết bạn hảo hữu và nói chuyện cùng cô. Càng ngày chơi game cô càng thấy đắm chìm vào thế giới ảo của game, còn tự mình khoe với thẳng em rằng: "Biết chơi game vui như này ngày xưa chị cũng bỏ học đi chơi game cùng em rồi" Thằng bé chỉ biết cười khổ, không phải tại chị cứ thấy em vào quán Internet để chơi game lại chạy về mách mẹ em sao? Để cày game lên được top cao thì cần chịu khó đi làm nhiệm vụ kiếm thêm kinh nghiệm sẽ sớm lên cấp và nhận được nhiều đồ để tạo và nâng cao trang bị. Kiếm thật nhiều vàng để mua trang bị, hoặc có một cách khác để kiếm vàng là hoàn thiện thành tựu game. Vốn dĩ những hoạt động cô làm chủ yếu là làm nhiệm vụ NPC còn thành tựu của cô thì không thể hoàn thành được. Hội nói với cô rằng tìm một người kéo cô đi những hoạt động thành tựu đấy cũng được tính là hoàn thành nhiệm vụ. Với trình độ của mình cô hẳn biết rằng người ở tầm trung thì không thể gánh tạ, đành phải tìm người ở tầng cao thủ rồi.
Chương 3: Quyết tâm tìm sư phụ. Bấm để xem Cày lên được cấp sáu mươi bắt đầu mở tình năng nhận sư phụ, mỗi nhân vật game được nhận hai người làm sư phụ. Vì nể thằng Hội chỉ dạy cách chơi game và lời dụ dỗ: "Chị nhận em làm sư phụ đi, em hứa nạp cho chị lên Vip1" vậy lên quyết tâm nhận Hội là sư phụ một, người còn lại, cô quyết tâm nhận người đứng đầu sever làm sư phụ, nhất định phải là người đó. Ngày đầu tiên gửi lời mời bái sư, gửi kèm theo một tin nhắn vào hộp chat mật của người đó: - Bạn gì ơi, bạn có thể nhận mình làm đệ tử không, mình hứa sẽ ngoan. Đợi cả một ngày không thấy trả lời lại lời nhắn của mình. Nhiệm vụ lần một thất bại. Ngày hôm sau cô online khá muộn hơn 11 giờ đêm vẫn thấy vài người trên kênh thế giới nói chuyện, cũng buồn rồi lên kênh thế giới hát nghêu ngao. "Anh xa nhớ anh có khỏe không, em lâu lắm không viết thư tay, đầu thư em chẳng biết nói gì, ngoài câu em ở đây nhớ anh vơi đầy" Cứ nghĩ ban đêm thì mình hát hò cho đỡ cô đơn thì lại có thông báo tin nhắn mật. Mở ra thì liền thấy người đó trả lời tin nhắn của mình: - Có thật sẽ ngoan? - Thật, đảm bảo luôn, không bao giờ nói dối, em mà nói dối hai đầu gối em bằng nhau, mai mà nói sai ngày mai em nói lại, em mà nói điêu người yêu em chết. - Vâng, em nói đúng sự thật ghê gớm, thế nhận bái sư đi, xong truyền công cho này! - Vâng sư phụ. Nhận truyền công là phương thức lên cấp nhanh nhất, nhận truyền công ngày hai lần bằng người ta cắm train cả một ngày. Cô thầm nghĩ thật hạnh phúc vì có sư phụ để nhận truyền công mỗi ngày. Chơi game tiêu tốn được khá nhiều thời gian của cô nên qua thời gian dần dần cô cũng không còn nhớ đến mối tình đầu nữa. Cô bắt đầu nghĩ thoáng hơn, nói chuyện cùng nhiều người hơn, cũng bắt đầu học cách giao lưu và trêu ghẹo lại mọi người trên game. Đặc biệt, cô rất chịu khó nhắn tin cho sư phụ của cô. Ban đầu anh rất lười trả lời cô, vì những tin nhắn cô gửi chỉ có là chào buổi sáng, chào buổi trưa, chào buổi tối. Thấy anh không nhắn tin lại cô lại hỏi: - Sư phụ, sao anh không trả lời em? Bỗng lại có tin nhắn trả lời lại, hóa ra sư phụ vẫn luôn online và đọc tin nhắn của cô, chẳng qua là chào mãi nên anh không muốn trả lời, đợi một câu hỏi khác mới chịu trả lời: - Em chào thì anh biết nói gì với em, em cứ chào suốt thế giống kiểu hỏi anh có thích ăn rau dền không ý? - (^_^) Vậy em hỏi anh nhiều câu khác nhé! - Lói đi (Ông này chuyên ra có điệu kêu là lói đi, vì biết đệ tử nói ngọng âm "L" với "N" nên hay trêu chọc). - Sư phụ vẫn online game đọc tin nhắn của đệ tử mà không trả lời à? - Ừ. - Sư phụ đợi đệ tử à? - Ừ. Đợi em đòi đi thông thiên tháp tối thứ tư để kéo mà không thấy em đòi kéo? - Tại em sợ lực chiến em thấp quá, anh kéo tạ không nổi. - Sư phụ em là top 1 sever đấy, tối mai nhớ 21 giờ online đấy. Không anh tìm nhà em đốt nhà. - Thế sư phụ cho em số điện thoại đi, xong em gọi sư phụ. - Không, ở rừng đâu mà dùng điện thoại, lên game nhắn tin là được rồi. Nghe xong lời nói của anh cô tắt game đi ngủ. Nói chuyện với anh không lần nào nổi mười câu. Anh giống như kiểu một ông chú khó tính, giống y hệt đại boss ở công ty của cô, nói rất chi cọc cằn và được cái muốn tắt đường nói chuyện của người khác. Cô thường chê đại boss cách nói chuyện không mê vào đâu được, tướng tá thì cũng không được đẹp trai, mọi người thường nói trai Hà Nội đẹp trai lắm, nhưng đại boss của cô chắc chắn không nằm trong đám được khen là đẹp trai kia. Người đâu mới có hơn ba mươi tuổi đầu, râu ria gì không bao giờ chịu cạo, có lần cô góp ý xong còn bị nói lại một câu là đấy là em không cảm nhận được sự đẹp của những người thích nuôi râu. Nghe câu đấy xong cô lại nhớ tới một nhân vật trong phim từng nói. "Ta thà không lấy vợ chứ nhất quyết không thể cạo râu". Thật là bỏ râu đi khéo còn sáng sủa hơn được vài phần. Nhiều lúc cô cũng có suy nghĩ sư phụ cô và đại boss cách ăn nói giống nhau như vậy, có khi nào hai người mà lại là một không, nhưng cô lại dẹp bỏ suy nghĩ của mình lại, đại boss già như vậy có bao giờ chơi game. Dần dà cứ ngày qua ngày cô được sư phụ top 1 kéo các hoạt động bang, làm nhiệm cụ cá nhân, chỉ cô cách lên đồ, trang bị cường hóa, chỉ cô cách PK cho phái nga mi, cuối cùng cô cũng có thể tiến bộ. Còn rất vinh dự được bang đặt cho biệt danh "bịch máu di động". Mà đến mãi sau này khi nghiên cứu kĩ mới biết là kỹ năng của phái nga mi là phục hồi máu, vì vậy các hoạt động tổ đội, chỉ cần đến gần người đánh chính tiếp máu là cân hết các đội hình khác. Vậy nên sư phụ cô dạy cô cách lên acc tập trung chủ yếu vào máu. Khiến lực chiến cô không cao, nhưng máu thì không ai đánh chết nổi. Chỉ có duy nhất một điều là, lần nào cô online cũng bị sư phụ la hết, căn bản tại cô thường xuyên lên muộn giờ hoạt động, làm sư phụ phải login cả hai acc của anh và của cô, xong anh đang tập trung đánh nhau thì cô online khiến anh không đánh được, trận nào gặp đối thử nhẹ nhàng thì không sao, gặp đối thủ mạnh một chút ông phải gồng mình gánh lại team để được một trận thắng. Làm cô không dám cãi lại chỉ còn có thể cười trừ. Cuối cùng ông cũng chịu ngã ngũ cho cô một phương thức liên lạc để có thể gọi cô lên game đúng giờ. Sau khi có được phương thức liên lạc với sư phụ, cô và anh nói chuyện nhiều hơn, không còn gó bó trong những câu chuyện về game, phương thức đánh, cách ra chiêu nữa, anh và cô bắt đầu nói chuyện đến bản thân mình ngoài đời. Vậy là sau gần chín tháng chơi game chung cô mới biết được anh đích thị là con trai Hà Nội. Ban đầu khi nói chuyện cô chỉ biết anh là người miền Bắc, vì anh nói tiếng bắc, không ngờ lại là một chàng trai Hà Nội. Cô cũng từng có một chàng trai Hà Nội. Cô cũng từng nói với anh cô làm việc tại Hà Nội, nhưng cả hai dường như chưa từng có suy nghĩ sẽ gặp nhau một lần. Tháng mười một năm ấy, câu lạc bộ game tổ chức buổi offline cho các thành viên trong bang. Tất cả mọi người đều tấp lập chuẩn bị. Tâm tình cô lặng như mặt nước. Thằng em Hội cũng náo nức được gặp gỡ mọi người trong bang, còn chuẩn bị rất nhiều quà cho mọi người từ tỉnh khác đến để làm kỉ niệm. Chỉ là, đến phút cuối cùng cô lại quyết định không đi nữa. Bởi cô sợ mình lại rung động. Bởi cô sợ mình không kiềm nén được tình cảm của mình. Thời gian nói chuyện với anh càng nhiều, cô lại càng duy trì một thói quen. Có thể người ta sẽ nhầm lẫn tình cảm và thói quen nhưng một khi đã lún sâu vào thì vẫn là khó dứt. Có một điều cô cũng không biết là, anh cũng vậy, vào giờ phút cuối cùng anh cũng hạ chiếc áo khoác trên tay xuống, đặt lại chiếc chìa khóa xe vào tủ, quay lại phòng của mình và ngồi online game.
Chương 4: Nguyệt lão se duyên. Bấm để xem Anh nhìn thấy mọi người ăn uống, hát hò nhau cùng chào nhau trên game nhưng không hề hỏi thăm đến cô. Chỉ là đến khi Hội chát lên kênh bang gọi cô "kêu chị Mây chị Mây, đi offline vui lắm giờ chị qua vẫn được nè" thì lại thấy cô đáp lại chị bận rồi. Không hiểu câu nói của cô như vậy mà sao anh lại đọc ra được chị bệnh rồi bèn nhắn tin cho cô: - Địa chỉ nhà. - Hả? - Lói lẹ nhanh lên. - Số ** Phạm Văn Đồng, Mai Dịch, Cầu Giấy, Hà Nội. Cô nhắn như vậy xong thấy anh mất tích không còn nói gì với cô, đành kệ điện thoại treo game trèo lên giường nghịch máy tính. Một lúc sau thì thấy chuống điện thoại kêu, thấy số lạ cô định không bắt máy nhưng gọi lại cuộc nữa lên cô nghe máy. Thì ra anh mua thuốc xong gửi Grab đến cho cô. Mở bịch thuốc ra thấy đủ các loại thuốc Panadol, amiciclin.. kèm đó là một mẩu giấy nhỏ ghi nét chữ của anh "Anh không biết em bị bệnh gì nên mua đủ loại, em xem đúng loại nào thì uống nhé". Cô bật cười xem lại tin nhắn, hóa ra cũng có người đọc nhầm, nhưng nhầm chữ mà lại là quan tâm đến cô sao? Mà nghĩ lại, chữ anh ngay ngắn, cũng là đẹp so với chữ của con trai. Cô mỉm cười lấy một mẩu băng dính dán lại treo trên bàn làm việc, gần đầu giường của cô luôn, đó là nơi, mở mắt ra cô có thể thấy động lực. Hai người tuy gân nhưng lại xa, xa bởi khoảng cách trong lòng. Không ai đủ mạnh mẽ tiến đến gần phía người kia. Ngày mồng tám tháng hai, trang chủ game Võ Lâm Truyền Kì thông báo: Nguyệt lão se duyên – Ra giêng là cưới. Tết đến thêm nụ cười, sang năm mới thêm người, các huynh tỷ đã sẵn sàng một mùa cưới chưa, đừng bỏ lỡ sự kiện nên duyên lữ hiệp nha. Thời gian sự kiện từ 00h00 ngày tám tháng hai đến 23h59 ngày mười bốn tháng hai. Yêu là phải nói cưới vợ là phải liền tay. Cô đọc tin nhắn trên trang chủ game mỉm cười rồi đăng nhập nhắn cho sư phụ: - Sư phụ ơi, có nguyệt lão về kìa, không biết có đôi nào cưới nhau không nhỉ? - Có. - Sao sư phụ biết? * * *Mất tích luôn---- Nhắn được đúng một câu xong lại mất tích. Cô cũng ngao ngán cái ông sư phụ này, thế mà cô còn chưa kịp kêu sư phụ cưới đệ tử đi cơ mà. Thôi bỏ qua những suy nghĩ vất vưởng, bởi cô với anh chỉ là nói chuyện trên game, đến cả gặp nhau cũng chưa bao giờ sẽ nghĩ đến. Cô không còn suy nghĩ đến cái chuyện ông nguyệt lão rau dài tóc bạc kia nữa mà tập trung vào công việc của mình. Buổi tối online game thấy thằng Hội cùng mọi người nói chuyện với nhau: Hội: Anh Lâm lên Vip14 rồi, lần này nạp căng ghê. Bang chủ: Nó mới bán được quả thận mà! Bảo bối: Anh Lâm không lên tiếng gì ý nhỉ? Trưởng lão: Chắc lần này lên lực chiến ghê lắm đây, à mà nạp lên Vip14 được bộ ngoại trang đấy, anh Lâm cho em nhé! Sư phụ: Anh cho đệ tử anh rồi! Bảo bối: Em cũng muốn làm đệ tử anh Lâm. Bang chủ: Được nhận hai đệ tử mà thằng Lâm nó nhận có một mình con Mây Lùn. Mây: Em lại vinh hạnh quá. Bỗng lại thấy có tin nhắn mật. Là anh nhắn tin cho cô: - Cày hảo hữu lên cấp ba mươi nhé. Mười bốn tháng hai anh cưới em. Có một đứa con gái vì câu nói đấy cười cả đêm không ngủ. Có một người con trai vì cô gái ấy tranh thủ làm việc cả đêm để ngày có thời gian rảnh login game cho cô để cày độ thân mật hảo hữu. Anh đang thử một lần tiến gần về phía cô. Bởi anh, từng rất có cảm tình với một cô nhân viên ở công ty lên thường xuyên gây sự với cô ấy, mong cô ấy sẽ chú ý đến mình. Bởi anh, sau khi thấy cô gửi địa chỉ anh đã cười thầm thì ra là cô ấy. Anh không hề nghĩ duyên phận lại an bài một cách khéo léo như vậy. Nhưng nếu đã là cô, anh nhất định sẽ tạo cơ hội cho mình. Người làm kinh doanh luôn tự tạo cho mình cơ hội, kể cả trong chuyện tình cảm, anh cũng tạo cơ hội để nắm thế chủ động cho chính mình. Bởi anh, khi biết cô là đệ tử của mình, thì cả trong game lẫn ngoài thực tế đều muốn mang cô về làm vợ. Cuộc sống của ta muôn vàn sự lựa chọn, ai đến với ai cũng là chữ duyên. Vậy nên, cô vẫn cứ thong dong mà cảm nhận đủ sắc, hương, vị của cuộc đời này, mỗi chúng ta sinh ra là để được đón nhận yêu thương và vui vẻ. Cứ ngồi yên thôi, tình yêu sẽ theo duyên phận mà đến. Cuối cùng, hạnh phúc tình yêu sẽ đến thật nhẹ nhàng vào một ngày bạn không mong chờ nhất. Lễ tình nhân màu hồng. Sau hoạt động danh tướng 22 giờ 05. Cả thành Lâm An rực rỡ màu đỏ. Pháo hoa bay ngập trời. Hoa hồng bay theo điệu gió. Tiếng nhạc tưng bừng. Cùng nhau phát thiệp hồng cho bạn bè bang hội, bạn bè hảo hữu. Cùng đến chung vui và mừng lì xì chúc đôi uyên ương trong ngày cưới. Thiết lập tổ đội hai người, nhân vật khác giới, cùng nhau bước vào lễ đường. Nhất bái thiên địa. Nhị bái cao đường. Phụ thê giao bái. Hôn lễ kết thúc tân lang tân lương cùng nhau ghi lời hứa của mình lên sổ nguyệt lão, nguyện ý trọn đời trọn kiếp bên nhau. Lời hứa của tân lang: Anh yêu em. Lời hứa của tân nương: Cảm ơn anh vì đã trao tấm thân mình cho em, em hứa sẽ sử dụng đúng hướng dẫn. Sau khi lời hứa tân lang tân nương được nguyệt lão in vào sổ nguyệt lão. Mọi người cùng uống rượu chúc phúc cho hai người. Ở một nơi trên mảnh đất Hà Nội, có một chàng trai đang ngồi nhìn vào màn hình chiếc điện thoại cười thật hạnh phúc. Còn nơi còn lại, cô gái đã ngủ say cùng mơ mộng đến tân lang của đời mình.
Chương 5: Sư phụ Lâm, chồng Lâm, Giám đốc Lâm. Bấm để xem Sau một buổi tối của lễ tình nhân không hề bước chân ra khỏi cửa nhưng có một đứa con gái đang tuổi mơ mộng tràn ngập sự vui vẻ nhảy chân sao trong văn phòng công ty. Và còn hơn nữa là một người con trai nổi tiếng mặt lạnh nơi công sở chỉ cần nhìn thấy cô là ánh mắt như dịu dàng trầm xuống, đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười. Anh bắt đầu gửi cho cô những tin nhắn yêu thương, không còn trách móc cô vì online muộn nữa mà thay vào đó là những câu như biết em sẽ online muộn lên anh đã login acc cho em rồi. Hay là anh tưởng em ngủ rồi nên hộ em luôn. Kèm theo đó là một sự ấm áp nhẹ nhàng. Cô cũng ngày càng rung động. Nhưng, tình yêu online liệu có bền vững. Đến cả người bên cạnh, có thể nhìn thấy, nghe thấy, chạm vào được còn chưa dám chắc chắn rằng tình cảm họ cho mình là chân thành. Cô và anh.. Thời gian cứ trôi, cô gái cũng dần bắt đầu biết mơ mộng, có một người quan tâm đến mình là một sự hạnh phúc. Cô cũng hàng ngày líu lo sư phụ ơi, lão công ơi, mình ơi. Những câu gọi tưởng chừng như thành thói quen dần dần nhiều thêm một chút, không còn sự gượng gạo, không còn sự ngại ngùng, chỉ còn đêm ngày mơ mộng. Cô cũng từng mơ đến, một ngày có thể gặp anh. Buổi sáng ngày hôm đó, lão giám đốc ra ngoài gặp khách hàng, nhưng không hiểu vì sao trợ lý của anh lại cầm nhầm tập tài liệu bèn gọi về công ty, bao nhiêu người mọi hôm rảnh rỗi ngồi chơi tám chuyện thì ngày hôm nay không có một ai có thời gian rảnh, chỉ còn một mình cô đang ngồi nhâm nhi dở cốc trà ô long bạc hà thì bèn được trưởng phòng bảo đến văn phòng boss lấy tài liệu rồi mang đến địa điểm gặp khách hàng cho boss. Cô nhìn cốc trà còn dang dở của mình, thật là có lỗi với chủ cửa hàng vẫn đành bỏ lại đến văn phòng đại boss tìm tập tài liệu. Bước vào căn phòng đơn giản có bàn làm việc cùng quả cầu lắc, cái quả cầu mà lần nào bị đại boss quát cô cũng dùng tay lắc mạnh một cái xong mới chịu dời khỏi văn phòng của xếp, giờ có cơ hội ở riêng với nó đành ngậm ngùi xin lỗi nó vậy. Cô cầm tập tài liệu lên thì bàn tay cô vô tình chạm vào chuột máy tính của boss, màn hình hiện lên đám cưới game Võ lâm truyền kỳ, cô thầm cảm thán, xếp cũng chơi game sao, lại đúng game cô đang chơi chứ. Tò mò bấm vào chuột trái một lần nữa, ồ mở được rồi, xếp không hề đặt mật khẩu máy tính. Khám phá thêm xem xếp còn giấu gì không thì nhìn thấy thanh công cụ dưới hiện ẩn phần mềm giả lập KoPlayer, biết rằng xếp đến công ty vẫn cày game là một điều vô cùng lý thú, còn có thể dùng làm điều kiện để không bị xếp quát nữa. Cô bèn mở lên thì đạp vào mắt cô một team đang train với những cái tên quá là giống với team của cô, tại sever của cô. Bốn cái tên Gió, Mưa, Mây, Nắng chẳng phải quá quen thuộc sao. Mở thông tin nhân vật Gió, nương tử Mây vậy chẳng phải đây là acc game của cô sao? Sư phụ Lâm, chồng Lâm, giám đốc Lâm, không lẽ nào lại là trùng hợp. Trong lòng mông lung mang tập tài liệu đến nơi xếp gặp khách hàng, đưa được tập tài liệu cho xếp còn lén nhìn lên mặt xếp một cái xong lại nhìn xuống chân, đang định quay đầu đi về thì xếp gọi: - Ngọc, sang bên quán trà sữa bên kia uống trà sữa đợi lúc nữa kí hợp đồng với khách xong anh đưa về. - Em tự đi về được. - Tiền công ty sẽ chi trả cho em, coi như đi làm việc cho công ty. - Anh làm như em nghèo đến nỗi không mua nổi cốc trà sữa ý. Em đi về nhà luôn đây. - Không quay lại làm thì sao có lương uống trà sữa. - Bổn cô nương hôm nay là muốn bùng làm. Nói xong cô quay đầu đi đến bến xe bus bắt xe về công ty. Miệng nói đi về chứ bản thân cô làm gì có lá gan bỏ làm. Ở cái thủ đô đất chật người đông này, hở ra công việc nào là mất công việc đấy. Huống hồ giờ công việc của cô được ngồi văn phòng điều hòa mát lạnh là đã tốt lắm rồi. Làm gì dám bỏ chứ. Chỉ là cô không biết lên đối mặt như nào, cứ nghĩ đến những câu chồng ơi, lão công ơi, ông xã mà bản thân cô cũng thấy thật mất mặt. Giờ chỉ cần nhìn thấy anh hay nghĩ đến anh cô đều không thể hình dung ra được cảnh tượng anh biết cô là người cùng kết hôn mới anh trên game sẽ có phản ứng như nào? Là khinh thường hay là cười khẩy. Thờ dài thầm nghĩ, trái đất thật nhỏ bé và tròn xoe. Ngồi nhìn chằm chăm vào màn hình máy tính, nhưng tay cô lại chẳng hề động đậy. Bỗng cả văn phòng công ty rộn ràng hẳn lên khi đại boss kí được hợp đồng bèn mời mọi người uống trà sữa buổi chiều, chỉ có điều là tất cả mọi người đều có phần chỉ riêng mình cô là không có. Đã vậy còn được đại boss tặng thêm cho một câu "Anh tưởng em về nhà luôn rồi lên không tính phần của em!" xong rồi nở một nụ cười thật tươi quay về căn phòng của mình. Cô nhìn theo bóng dáng anh đi vào trong phòng bỗng nảy ra một ý tưởng. Cô online game nhắn tin cho sư phụ của mình. Kể việc xếp cực kì xấu xa, đối sử thật sự xấu xa mới cô. Mời cả văn phòng công ty uống trà sữa chỉ riêng mình cô không có với giọng thật là oan ức. Anh nhìn những dòng tin nhắn cô nhắn cho anh chỉ mỉm cười, cô như vậy là đang nói xấu anh sao? Anh lại xấu xa vậy sao. Kể từ khi biết cô là đệ tử của mình, anh quát cô trong công việc chỉ cho có lệ. Anh bắt cô tăng ca nhưng không hề giao nhiều việc cho cô, anh biết cô hay lăn tăn chuyện tiền bạc tính toán chi li để trang trải cuộc sống lên những việc anh làm đều lấy lý do công ty chi trả. Anh thậm chí còn muốn đưa thêm nhiều cho cô nhưng cô chỉ nhận đủ phần cô đã tạm ứng trước đó lập thành bảng kê sẵn để đưa cho anh. Tính cách đó của cô càng khiến anh yêu thích cô thêm vài phần. Thậm chí còn mong rằng cô sẽ trở thành cô vợ nhỏ lo lắng chăm sóc cho gia đình đầy ấm cúng. Chỉ là anh vẫn còn nghĩ, cô chắc chắn chưa hề biết anh là người kia. Anh vẫn thường trả lời tin nhắn, cùng cô mắng xếp của mình. Rồi lại nhìn trộm qua cửa kinh lén nhìn cô đang mỉm cười. Những ngày tháng đó trôi qua thật bình yên. Cho đến ngày mẹ anh từ Hàn Quốc trở về.
Chương 6: Mẹ boss. Bấm để xem Giữa hàng trăm nhân viên tại công ty nhưng anh lại đích thân chỉ thị cô đi đến sân bay đón mẹ anh, nhưng bản thân cô còn chưa một lần nhìn thấy ảnh của mẹ anh, biết được mẹ anh sẽ như nào để đón. Đã thế anh lại còn kêu cô lái xe của anh đi nữa chứ, cô mới học lái xe được mấy buổi, còn chưa được tính là giỏi. Có thắc mắc kêu bệnh mù đường thì anh lại bảo xe anh có định vị, có chỉ dẫn. Cô đành ngậm ngùi ngồi vào chiếc xe hơi màu đen lái đến sân bay. Cũng may cho cô là cái ngày hôm nay cô mặc bộ đồ đơn giản, chân đi giày thể thao có thể thoải mái hoạt động chạy đi chạy lại ở sân bay, nhưng vì dò đường quá chậm lên dường như cô đã đến muộn. Chuyến bay đã hạ cánh được khoảng 20 phút, dòng người đi ra khỏi cửa đã không còn một bóng hình, cô tìm kiếm nhưng không hề gặp được ai, bèn nhắn một tin nhắn cho đại boss rằng em không đón được mẹ xếp. Sau đó để điện thoại vào trong túi rồi đến bãi đỗ xe để trở lại công ty. Ngoài bãi đỗ xe đạp vào mắt cô là hình ảnh một người lái taxi mời chào khách, mục tiêu của anh ta là một người phụ nữ trung tuổi, nước da trắng, ăn mặc sang trọng lịch sự, cô vốn không muốn để ý nhưng một câu nói vô tình của anh ta khiến cô nổi máu anh hùng. Một quãng đường bình thường cô đi chỉ mất khoảng ba trăm ngàn nhưng anh ta vì thấy giọng người phụ nữ không thuần việt lắm do ở nước ngoài lâu năm liền đồi bảy trăm ngàn. Cô thật bực bội nói rằng anh ăn cướp của thiên hạ. Rồi giúp người phụ nữ đó đặt Grab đến địa chỉ nhà bà. Bà vui vẻ cười nói chào tạm biệt cô và mong có thể gặp lại cô. Làm được một việc tốt nhưng chẳng thể vui vẻ gì, về đến công ty xếp đã gọi cô vào văn phòng để chất vấn. Nói rằng cô có biết mẹ anh là người rất khó tính. Hôm nay đã vô cùng bực tức với anh vì không đi đón bà. Anh vừa họp một cuộc hợp căng thẳng xong liền nghe bà nói đến chuyện bị mấy người lái xe taxi lừa gạt anh liền bực bội. Mặc dù cô đã có thái độ rất thành khẩn nhận lỗi nhưng vẫn được nghe một trận la mắng từ anh. Sau gần 30 phút nghe giảng đạo cô liền quay về bàn làm việc của mình, ngồi úp mặt xuống bàn im lặng. Buổi trưa đồng nghiệp rủ đi ăn trưa cô cũng chẳng có tâm trạng để ăn. Thẫn thờ cả một buổi chiều cuối cùng cũng đến giờ tan làm, đi về tắm xong cũng chẳng buồn ăn cơm nữa, ngồi mở máy tính lên xem phim, nhưng cuối cùng "Lương Thần Mỹ Cảnh" cũng không thể nào ngăn lại nỗi buồn của cô, bỗng điện thoại rung lên tin nhắn: "Chị Mây, anh Lâm gọi chị đi đánh đại hội kìa" "Chị ngủ rồi" "Ngủ mà vẫn nhắn tin được à?" "Khò Khò" Bỏ xa điện thoại, tắt máy tính trèo lên giường đi ngủ. Giấc ngủ chập chờn, không hề ngon giấc khiến ngày hôm sau của cô tinh thần càng trở lên giảm sút. Cũng chỉ có thể làm vài công việc đơn giản. Đến gần 11 giờ trưa cô đi xuống quán cà phê dưới tầng công ty muốn mua một chút nước uống thì lại gặp lại người phụ nữ hôm qua. Duyên sô dẫn đến hai lần gặp gỡ tình cờ, cô liền nở nụ cười tiến gần về phía người phụ nữ hỏi thăm xem có thể giúp đỡ được chút gì không: - Bác gái, bác còn nhận ra cháu không ạ? - Ồ, là cháu à, cô bé tốt bụng, cảm ơn cháu chuyện hôm qua, cháu làm việc ở gần đây à? - Dạ vâng, bác đến đây tham quan hay có việc gì vậy ạ? Cháu có thể giúp gì bác không ạ. - Bác đến thăm con trai, nó làm việc ở gần đây. Mà sao cháu nhìn có vẻ mệt và thiếu ngủ vậy? Ăn uống ngủ không đúng giờ giấc sao? Mấy người trẻ các cháu quá chủ quan sức khỏe rồi. - Dạ, hôm qua cháu không hoàn thành việc giám đốc giao, bị quát một chút lên cũng chả có tâm trạng, lỗi là của cháu cháu cũng nhận rồi. Mà giám đốc của cháu thật là quá cố chấp. - Vậy sao? Vậy ở đây bác có mang một chút đồ ăn, cháu đã cảm thấy ăn không ngon được vậy ăn thử đồ ăn bác nấu đi, xem tay nghề của bác luôn. Chúng ta vào quán cà phê kia luôn đi. - Dạ không được, đây là của con trai bác mà. Cháu giúp bác tìm công ty con trai bác được mà. - Không cần đâu, cho nó nhịn cũng được. Đầu cô một mảng hắc tuyến, người mẹ thật là có thể chấp nhận cho cô ăn một bữa ngon lại để con trai mình nhịn đói sao? Nhưng cô biết làm gì ngoài việc cố gắng ăn xong bữa cơm này đây. Trong quán cà phê hai người phụ nữ lớn nhỏ ngồi cùng với nhau, cô gái mặc dù ngượng ngùng nhưng vẫn cố gắng ăn bữa cơm do người phụ nữ kia chuẩn bị. Bà cũng vui vẻ chia sẻ câu chuyện với cô. Con trai bà gần đây đòi lấy vợ, nhưng điều căn bản là anh lại muốn lấy một cô nhân viên nhỏ nhoi ở công ty, cái đó cũng không nói làm gì lại là một cô gái ngoại thành, lại còn nói là do tình yêu online mà cưới nữa chứ. Bà nói rằng bà không hề có thành kiến với hoàn cảnh gia đình cô ấy, nhưng nhất định bà phải xem cô gái ấy có phải vì con trai bà, vì tiền tài của nó mà đến không. Cô cũng mỉm cười và nói xuất thân của mình với bà, nhưng người lại bà lại ra điều thích thú với tính cách của cô, nhẹ nhàng quan tâm đến những điều đơn giản, nếu làm con dâu bà bà sẽ không cần lo lắng con trai bà không có người chăm sóc. Nhưng bà lại nảy ra một ý tưởng, muốn cô giả bộ làm người bà lựa chọn, đến gặp mặt con trai bà để xem thái độ của cô con dâu tương lai như thế nào. Ban đầu cô dứt khoát từ chối, nhưng cuối cùng dưới sự nhiệt tình nài nỉ cùng sự nhờ vả khéo léo của bà cô đành nhận lời đồng ý cuối tuần đến cùng ăn bữa cơm với bà và con trai bà. Cả một tuần cô không online game, giám đốc nhắn tin cũng không trả lời, gọi đem hồ sơ đến cũng lấy lý do mệt ốm nhờ người bạn đồng nghiệp đem đến văn phòng giám đốc. Cô hờn dỗi, vì biết anh là sư phụ cô, vì biết người cô hay gọi là chồng, nhưng lại chẳng hề nhẹ nhàng với cô. Sẵn sàng nói với cô những điều nặng lời như vậy. Thứ bảy, anh báo cô ở lại tăng ca, đi gặp và ăn cơm với khách hàng, vì muốn đưa cô về gặp mẹ mình. Nếu như nói thẳng với cô sợ rằng cô không đồng ý. Nhưng cuối cùng cô vẫn là không đồng ý. Cô có hẹn với người quan trọng lên không thể tăng ca. Nếu anh nhất quyết ép buộc thì cô sẽ từ chức. Cô đến nhà hàng nơi mẹ anh đã đặt và gửi địa chỉ cho cô, đến nơi bà đã ngồi đấy đợi cô sẵn. Cô mỉm cười chào bà và ngồi cùng bà nói chuyện, những món ăn lần lượt được đưa lên nhưng vẫn chưa thấy sự xuất hiện của con trai bác ấy. Một lúc khác lâu sau, khi cô đã uống được hơn nửa cốc rượu vang đỏ, má cũng bắt đầu chuyển sang màu hồng phấn, đôi mắt cũng bắt đầu nhẹ nhàng đong đưa thì một bóng dáng người đàn ông cao lớn xuất hiện. Anh mặc một bộ com lê màu tối, chiều cao một mét tám khiến anh càng nổi trội giữa đám người qua lại. Dưới tác dụng của rượu cô mơ hồ nhìn về phía anh, nụ cười thầm nở rồi miệng lẩm bẩm "Thật đẹp trai". Nhưng người đàn ông chỉ chằm chằm nhìn về phía cô gái tức giận nói: - Em uống bao nhiêu rồi? - Còn chưa hết một ly. Anh quay người nhìn sang phía mẹ mình, rồi lại nhìn về phía cô gái. Anh nghiến răng, thở dài một cái cuối cùng là cầm tay cô kéo cô về phía của mình rồi quay sang hướng người phụ nữ trung niên kia để nói: - Mẹ, bữa cơm này nghe chừng mẹ phải dùng một mình rồi. Cô ấy con sẽ đưa đi. Còn nữa, cô ấy chưa bao giờ uống rượu, mẹ không nên để cô ấy uống rượu, dù là loại nhẹ nhất. Hai bóng dáng càng ngày càng xa, thì nụ cười trên miệng người phụ nữ càng như nở rộ, anh chấp nhận cô như vậy hai đứa sớm kết hôn đi. Vậy bà có phải sớm có cháu nội để bồng bế rồi.
Chương 7: Người đó là anh. Bấm để xem Anh kéo cô lên đưa cô nhanh chóng dời khỏi nhà hàng, để cô vào bên ghế lái phụ rồi lái xe trở về nhà mình. Hôm nay, nếu cô đã là người mẹ anh chọn, anh nhất định mang tất cả nói với cô một lần. Người đó là anh. Người kết hôn với cô là anh. Sư phụ của cô là anh. Chồng của cô cũng là anh. Anh không còn muốn dấu giếm bất kể điều gì kể từ ngày anh mang quyết tâm yêu cô. Người phụ nữ lần đầu uống rượu cảm giác lâng lâng trong mình, luôn miệng mắng anh là đồ xấu xa, lôi cô đi đâu không biết, còn lải nhải kể về chuyện bị xếp quát, đến bây giờ anh cũng mới hiểu được ấm ức của cô. Nhưng cô lại đột nhiên thông suốt, nhìn thấy đoạn đường xa lạ bèn lấy điện thoại đòi gọi cảnh sát tố cáo anh tội bắt cóc. Anh nóng giận bèn cầm chiếc điện thoại của cô ném ra khỏi cửa xe. Cô ngồi khóc, nói nhảm, làm loạn chán rồi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ. Chiếc xe sang đậu tại khu chung cư Royal lặng lẽ, anh ngồi trong xe nhìn sang cô gái đang ngủ say bên ghế lái phụ. Anh mỉm cười nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên mái tóc cô, gạt những sợi tóc lung tung trên má gọn gàng ra sau tai. Khuôn mặt anh muốn được nhìn ngắm mỗi ngày giờ lại ở khoảng cách gần anh như vậy. Anh hiện tại hết kiên nhẫn rồi. Anh không còn muốn giấu diếm mọi chuyện nữa, đến mẹ của anh cũng nhận định muốn cô làm con dâu của bà, anh hà cớ gì lại buông tay cơ chứ. Còn cô, chỉ vì tác dụng của một ly rượu nhẹ đã đủ làm cô ngủ một giấc đến tận sáng ngày hôm sau rồi. Sáng ngày hôm sau cô tỉnh dậy thấy một khung trời thật là xa lạ, bộ chăm màu hồng của cô đâu mất rồi, đổi lại thành một màu trắng đơn điệu như vậy, không lẽ cô còn đang nằm mơ sao? Lật lại kí ức của mình, rõ ràng cô đi gặp bác gái cơ mà, chẳng có lẽ bà ấy lại là một tay buôn người sao, nếu như vậy chắc cô có phải đang ở động thiên thai không, tự nghĩ lại tự trách mình, từng xem bộ phim Quỳnh Búp Bê vậy mà cô còn không cảnh giác chút nào vậy. Cô có phải quá ngu ngốc không. Trong đầu chỉ hiện ra phương pháp trốn chạy ngoài ra không nghĩ gì hết, cũng không hề ngửi thấy mùi thơm của bữa ăn sáng mà một chàng trai đang hì hục nấu cho cô. Cô lén lút nhẹ nhàng mở cửa thì nhìn thấy một chàng trai đang đeo tạp dề đứng ở chiếc bàn bếp, vừa chiên trứng lại vừa hát những giai điệu nhẹ nhàng của bài hát người tôi yêu. Cô sững sờ nhìn người đàn ông đó. Thật sự muốn chạy lại ôm lấy anh từ đằng sau. Nhưng cô lại không dám làm điều đó. Anh còn chưa biết cô là đệ tử của anh. Làm như vậy có khi sỗ sàng quá bèn đứng yên lặng tham lam ngắm nhìn anh, giữ lại tất cả nhẹ nhàng của anh trong tâm trí của mình. Anh quay người lại nhìn thấy cô, bèn nở nụ cười thật tươi, đổ hai chiếc trứng chiên ra rồi vẫy tay cô ý chỉ gọi cô đến chỗ mình. - Lại đây, bà xã, anh chuẩn bị bữa sáng tình yêu dành cho em đây! Câu nói của anh làm cô đứng hình, cô đang mơ sao, nhất định là đang mơ, không đúng, là do cô chưa tỉnh rượu, chắc chắn là vậy. Xếp, ngoại trừ lạnh lùng ra có bao giờ nhẹ nhàng đến vậy. Cô bèn nhắm mắt, quay lại giường nằm xuống, nhắm mắt lại, hi vọng mở mắt ra mình sẽ về đến hiện thực. Nhưng khi cô mở mắt ra một lần nữa, người con trai đó lại đang ngồi sát bên cạnh giường của cô rồi nói: - Em, là đang cố tình trốn tránh, hay là không nghe thấy tiếng gọi của anh. - Đây không phải thật, Ngọc ơi là Ngọc, mày mơ cũng quá đáng vừa thôi, mau tỉnh lại. Cô vừa lẩm bẩm vừa muốn tát cho mình một cái thì bị đôi bà tay của anh ngăn lại. - Em không mơ, đây là sự thật, em đang ở nhà anh, trong phòng ngủ của anh, là hoàn toàn thật sự, là bà xã của anh. Dứt lời anh hạ môi xuống, môi anh và môi cô chạm nhau, cái nhẹ nhàng lướt qua khiến cô cảm nhận được hơi ấm từ bờ môi anh đã hạ xuống. Cô chớp chớp mắt hai cái, ngây người, không phải chứ, đây là muốn cho cô biết sự thật lên phải hôn sao! - Em không định thở sao? - Em.. em.. em.. - Anh không biết là em bị nói lắp đấy. - Em.. em.. - Anh cho em xem cái này, đây là game anh đang chơi, ở đây anh kết hôn với một người con gái, còn ghi lên sổ nguyệt lão lời hứa của anh. "Anh yêu em" vì sao lúc đó em không nhớ lời hứa với nguyệt lão, em là định trốn tránh hay không muốn thừa nhận sự tồn tại của anh. - Không phải, em không biết, mà khoan đã, anh nói cái gì cơ. Anh biết hết rồi sao? - Anh biết từ lúc anh gửi thuốc cho em, anh biết lên anh cố gắng cưới em làm vợ, anh biết nên anh muốn nhẹ nhàng đến bên em để em không bị bất ngờ quá, bởi vậy, bà xã, cho anh một cơ hội chăm sóc em đi. Được không? - Em xin lỗi, em chưa từng nghĩ sẽ làm con dâu Hà Nội, đặc biệt càng không muốn làm con dâu nhà giàu. Cảm ơn anh cho em tá túc nhờ đêm qua, hiện tại em lên về để chuẩn bị đi làm thôi, em xin phép. Cô cúi mặt xuống, lấy hết dũng khí của mình, nói ra những lời trong lòng của mình, một lần tình cảm không trọn vẹn đã khiến cô chẳng thể nào dũng cảm bước đến thêm, cô sợ cái mang danh là Hà Nội, sợ cái tình cảnh con dâu nghèo, đối với cô một lần là quá đủ, không cần thêm lần thứ hai. Có lẽ đoạn tình này lên dứt là đủ rồi. Dứt khoát dời khỏi nhà anh, về đến nhà cô mới phát hiện không còn thấy điện thoại của mình đâu nữa, không thể xin phép đi muộn với bên phòng nhân sự, chỉ còn cách nộp tiền phạt mà thôi, vậy là tháng này cô đành ăn mì tôm vài bữa rồi. Còn cố dặn lòng mình đến bên nhân sự để báo cáo nộp phạt thì bên nhân sự báo giám đốc báo giúp cô rồi khiến cho cô ngỡ ngàng. Quay lại bàn làm việc nhưng cứ thấp thỏm, chẳng còn yên tâm, cứ một lúc lại nhìn về phía của phòng của anh, hôm nay không thấy anh đi ra ngoài, không lẽ bị từ chối lên sang chấn tâm lý sao? Càng ngóng thì lại càng mất hút, đến tận chiều tối đến giờ tan tầm mới thấy anh mở cửa bước chân ra khỏi văn phòng, ấy vậy mà anh cũng không nhìn cô lấy một cái, nếu anh nhìn có phải cô sẽ dũng cảm hỏi điện thoại của mình không. Thật là. Buổi tối sau khi tăng ca cô về đến gần khu nhà trọ của mình cũng đã gần mười rưỡi đêm, lại thấy một chiếc xe với một người đan đông đang dựa lưng vào chiếc xe đó, nhìn thôi cũng đủ biết đang đợi mình. Cô tiền về phía anh nở một nụ cười không thể giả trân hơn để chào hỏi: - Giám đốc, anh đi dạo sao? - Anh đến tìm em, muốn đưa cái này cho em, điện thoại của em đêm qua anh ném mất rồi. Anh cũng làm lại sim lắp vào máy cho em rồi. - Em cảm ơn. Nhưng mà sao nó giống điện thoại anh vậy? – Lật qua lật lại cái điện thoại trong tay mà phải thốt lên một câu nói. - Phải, rất giống, nhìn vậy cho giống một đôi. - Giám đốc, em đã nói rõ với anh rồi, em không thích làm dâu Hà Nội. - Em không thích làm dâu Hà Nội, hay không thích anh. Em có biết anh đang rất rõ em nghĩ gì không, anh biết em từng có dớp trong quá khứ nên mới phải ôm khư khư cái tình cảm của mình. Vì sao em không dũng cảm đối mặt mà cứ trốn tránh chứ. Nếu em không thích phải làm dâu mẹ anh sẽ không ở chung cùng hai đứa, mẹ anh sẽ trở về Hàn Quốc, ở đây chỉ còn anh với em. Từ ban đầu quyết tâm với em, là từ trước đến giờ chưa bao giờ anh lung lay về quyết định của mình. Anh sẵn sàng chấp nhận tất cả. Anh chỉ muốn ở bên cạnh em. Anh sẽ không từ bỏ. Mong em cũng sẽ mạnh mẽ như anh.
Chương 8: Này Giám đốc, anh có đồng ý làm tân lang của em không? Bấm để xem Cô không nói gì chỉ cầm chiếc điện thoại anh đưa trở về phòng của mình. Cô bắt đầu mông lung trong một đám suy nghĩ. Cô đã giành cả thanh xuân, quãng thời gian trẻ nhất đẹp nhất để yêu một chàng trai Hà Nội, để rồi cô nhận ra đối với một cô gái nghèo như cô chuyện yêu được một chàng trai như thế giống như kiểu cố gắng trèo cao, để rồi ngã sẽ càng đau vậy. Yêu một chàng trai Hà Nội thì sao, không phải ai cũng đen đủi gặp phải một người mẹ chồng khó tính như cô, chỉ là sự phức tạp của cuộc sống phân chia ra giai cấp giàu nghèo. Đâu có phải cứ là ngoại thành thì là nghèo khó, là nông thôn, chỉ vì tự cao mà so đo giữa bức tưởng ngoại thành đó hay sao. Còn cô vẫn chỉ là đang cố chấp, cô chật vật trong tâm tư của chính bản thân mình. Cô dao động, cô hiện tại cần một lời khuyên, những lúc mệt mỏi dao động như này chỉ có thể về với mẹ mà thôi. Ngày hôm sau chạy lên công ty đã nhìn thấy bóng dáng mẹ anh ngồi ở phòng họp, cô lại chột dạ, cảm thấy như mình đang làm điều sai trái mà bị bắt quả tang tại trận ấy. Lén lút đi về phía phòng nhân sự nài nỉ chị Trang cho cắt phép nghỉ về quê lấy vài buổi, mà nghỉ từ thứ ba đến chủ nhật thì không ai chấp nhận, cô đành chấp nhận số phận đợi đến thứ năm sau khi đi làm xong sẽ phi thẳng về nhà với ma ma của đời mình. Chưa cả đặt được mông xuống ghế đã đấy tổ trưởng báo đi vào phòng họp, trong lòng gợn sóng, đầu óc mông lung suy nghĩ những người cô vừa nhìn thấy không biết đã ra khỏi phòng họp chưa, cầu trời khấn phật vậy. Vừa thập thò hé mở cửa phòng đã thấy khuôn mặt tươi cười của bác gái cùng khuôn mặt đen thui của Giám đốc giống như lúc cô bị anh la mắng vậy. Nhìn về phía bác gái thì bác ấy vui vẻ gọi cô: - Con dâu, lại đây, mẹ thay con sử lý nó. Chỉ một câu nói nhẹ nhàng của bác gái mà có lực sát thương lớn vô cùng, tổ trưởng cùng quản lý, thư ký bên cạnh xếp sốc thật nặng, mẹ anh lại gọi cái cô gái thập thò ngoài cửa kia làm con dâu. Là nhìn trúng rồi sao? Không thể thay đổi sao? - Phu nhân, cháu xin lỗi vì hôm trước không đón được bác ở sân bay. Cơ mà vì vậy mà gọi cháu là con dâu, cái này là phạt cháu hơi nặng ạ, cháu không làm được. - Ta không phạt cháu, ta nhận định cháu là con dâu thì nhất định sẽ là cháu, nó có làm gì không đúng cứ nói với ta, ta sẽ thay cháu đánh nó, mắng nó. Thậm chí cho nó nhịn đói đến chết luôn. Cô chỉ đành cười khổ, vì mỗi một câu của cô anh lại nhận thêm vô vàn chỉ trích của mẹ anh. Rồi điều cô buồn phiền sớm muộn cũng đến. Cả công ty nháo nhào khi biết tin mẹ anh gọi cô là con dâu. Người thì xu nịnh, người thì nói xấu, người lại kể rằng cô chuyên đeo bám trai Hà Nội để lợi dụng tiền tài, nói cô hám giàu hám của. Cô thật sự mệt mỏi. Đi làm về đã hơn tám giờ tối. Tối thì cũng mặc kệ tối, cô mệt mỏi thật rồi, bỏ mấy bộ quần áo vào ba lô, mặc kệ được nghỉ phép hay không cô cũng về với mẹ. Về đến nhà cũng là đêm khuya, cũng không làm mẹ thức dậy, đành ngủ một giấc sáng mai sẽ tìm mẹ tâm sự. Mẹ cũng thật là, chỉ cần biết cô về liền biết cô sẽ có tâm sự trong lòng. Sáng sớm dậy thấy xe của cô bèn chuẩn bị bữa sáng, đợi cô tự tìm mình tâm sự. Vừa nhìn thấy cô bà đã mỉm một nụ cười hiền dịu nói: - Sao nào tiểu cô nương, giữa tuần lại về nhà là có chuyện buồn bực sao? - Mẹ cũng hiểu con sao? - Một mình con ở trên Hà Nội, mẹ chưa từng lo lắng điều gì, chỉ có những lần con về mà mẹ không gọi là bất thường nhất. - Con hình như yêu người ta rồi mẹ ạ. - Vậy sao, nhà người ta khá giả hơn mình sao, hay là nhà người ta xa quá? - Vậy mà mẹ cũng đoán được luôn. - Con ý, cái gì cũng được, thậm chí được luôn cái suy nghĩ quá nhiều. Con mới có bao nhiêu tuổi mà sao cứ lo lắng đến tít xa vời ý. Cứ nói là hai người yêu nhau đến với nhau là duyên số, nhưng cũng cần sự mạnh mẽ tin tưởng để đến với nhau nữa. Nếu con đã nhận định yêu người ta rồi con còn chần chừ trốn tránh. Lúc trước chỉ là một chàng trai, con chưa hỏi họ có dám dũng cảm đối mặt không đã bỏ trốn rồi, lần này con lại như vậy nữa sao. Đời người có mấy mươi năm để con trốn như vậy mãi đâu, trốn nữa thì thành bà cô già đấy con gái ạ. - Vậy mai con lại lên Hà Nội. Trong lòng thầm nghĩ khi lên Hà Nội cô phải hùng hổ, mạnh mẽ nắm giữ tình yêu của mình, phải hô thật to "Giám đốc, anh có muốn làm tân lang của em lần nữa không?"
Chương 9: Sư phụ em là Đại boss ạ. Bấm để xem Trở lại Hà Nội vào một ngày cuối thu, có phải chăng đông đến lên mỗi trái tim đều tìm hơi ấm. Nhẹ nhàng đăng lên Facebook dòng trạng thái phiêu phiêu. "Mùa Thu là thời gian tốt nhất cho những cuộc phiêu lưu, bởi vì ngay cả thế giới cũng cảm thấy sống động hơn một chút, em cũng muốn mạnh mẽ lên một chút. Và em đi tìm anh!" Bước vào cánh cửa công ty quen thuộc, nhìn lại mọi thứ xung quanh, lần này cô quyết tâm thổ lộ lòng mình với anh. Được ăn cả ngã về không. Nếu như anh không đồng ý, nếu như mọi chuyện không hài lòng. Cô sẽ không còn lưu luyến nơi này nữa. Về quê mẹ chắc chắn sẽ nuôi cô. Đối mặt với mọi thứ không muốn cô của yếu đuối, sẽ trốn tránh như quá khứ nữa. Ngày hôm nay cô phải đặc biệt xinh đẹp động lòng người. Mái tóc cô hôm nay được buông xuống nhẹ nhàng trên bờ vai nhỏ hờ hững. Cô chưa từng ăn diện trước mắt mọi người vì cô không muốn trông mình khác biệt. Đôi môi nhẹ nhàng một màu son đỏ cam càng hiện thêm vị ma mị. Cô vốn dĩ yêu thích màu hồng của mơ mộng, nhưng ngày hôm nay có thể sẽ là thời khắc cuối cùng cô đặt chân đến nơi này, cô chọn cho mình màu đen của ma mị. Cô đến tìm anh. Cô phải thật xinh đẹp. Cô phải thật mạnh mẽ. Đối diện với anh và dối diện với chính bản thân mình. Vậy mà, đứng trước cửa phòng anh cô vẫn ngập ngừng không dám gõ cửa. Đến lúc anh mở cảnh cửa ra nhìn thấy cô. Tim anh lại loạn nhịp, nhưng nhìn lại một lượt anh thầm trách móc. Ai đã may ra mấy cái loại váy ngắn như vậy. Thật là tức mình mà. Anh nhanh chóng kéo cô vào bên trong phòng làm việc của mình. Nhẹ nhàng ngồi lên bàn làm việc của mình ngắm nhìn cô gái đang đứng trước mặt. Cuối cùng vẫn là không chịu được sự im lặng của cô mà lên tiếng: - Em mới ở gánh hát tuồng nào về vậy? - Gánh hát gì? Anh nói cái quái quỷ gì vậy? - Chỉ có gánh hát tuồng mới vẽ lên mặt mấy cái này thôi. Anh không thích em như này, anh thấy em cứ bình thường như mọi khi là đẹp nhât rồi. Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, dùng cổ tay áo sơ mi của mình lau đi vệt son trên miệng cô. Trời ạ, cô đứng hình với hành động của anh. Chiếc áo sơ mi màu trắng lại được anh dùng để lau son. Vệt son màu đỏ chót thật làm cô thấy sót xa cho chiếc áo. - Anh hâm rồi, áo sơ mi của anh màu trắng đó. - Ừm, không sao, mục đích là muốn như thế. - Sẽ rất khó giặt. - Là muốn để người khác biết anh có người trong lòng rồi. Cái này được gọi như là đánh dấu chủ quyền. – Anh nhìn cô nở nụ cười hiền dịu rồi nói tiếp. – Tìm anh có việc gì sao? - Có, mà em chưa biết lên nói từ đâu. - Vậy em đừng nói nữa. Để anh nói trước được không? – Anh nhẹ nhàng dùng hai tay áp nhẹ lên hai bên tai của cô, giờ phút này anh vẫn là sợ cô sẽ trốn tránh, anh chỉ còn cách giữ chặt khuôn mặt của cô rồi bản thân mình mặt đối mặt, nhìn thẳng vào mắt cô để nói cho cô biết anh thật sự thâm tình bày tỏ hết lòng mình với cô. Nhìn cô thật nhẹ nhàng rồi thốt lên câu nói. - Anh yêu em. Cô nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau nhưng tràn đầy hơi ấm, cô mủi lòng. Tất cả những gì cô muốn nói đã tan biến chỉ sau ba chữ đơn giản vậy. Thấy cô yên lặng, anh nhẹ nhàng xoa dầu cô rồi tiếp tục nói: - Không phải có người nói phiêu lưu để đi tìm anh sao? Nhưng mà anh đợi em lâu quá, không đợi được nữa nên anh đành bày tỏ lòng mình với em trước vậy! Cũng không thiệt thòi lắm. - Em cũng thích sư phụ, em chưa thể nói đó có phải là yêu, chưa thể nói sẽ yêu sư phụ như nào? Em sẽ cố gắng để yêu sư phụ giống như sư phụ yêu thích em. Em không dám chắc chắn em sẽ làm tốt. Nhưng em muốn online game và nói với tất cả mọi người trong sever là: "Sư phụ của em là đại boss, là người sếp mà luôn bắt nạt em phải chịu ấm ức, nhưng cũng là người của em mong nhớ, hiện tại đã của riêng một mình em, không cho bất kì một đứa con gái nào có ý đồ thả thính sư phụ của em hết" Anh nhìn cô mỉm cười, cô cuối cùng cũng đã dám đối mặt với lòng mình, cũng dám thổ lộ để cho anh biết anh thật ra đã là người quan trọng trong lòng cô lúc này rồi. Nếu cô đã muốn nói cho cả sever biết anh là của cô, vậy cũng không ngại ngần gì bắt nạt cô một chút. Bắt cô thực hiện lời hứa tân nương của mình. Anh rốt cuộc muốn xem cô nói sẽ sử dụng chồng đúng cách là sử dụng như nào đây. - Vợ, nếu em đã thật lòng như vậy, thì em thực hiện lời hứa của tân nương sử dụng chồng đúng cách đi. Cô chột dạ chợt nhớ lại lời hứa tân nương của mình. Nhìn anh cười trừ, thật là mất mặt, lúc đấy vẫn chỉ nghĩ anh và cô cách xa như vậy, cứ ghi vậy thôi ai ngờ anh lại nhớ dai như vậy. Nhưng không sao, đã mạnh mẽ được nửa ngày rồi, còn một chút nữa thôi, cô nhất định là làm được. Nhón chân bước thêm một bước ghét sát người vào lồng ngực của anh, vòng tay lên cổ kéo anh xuống trao anh một nụ hôn nhẹ nhàng. Hai người cùng nhau hòa vào làm một, chung nhịp tim, chung nhịp cảm xúc. Ở đằng sau là màn hình máy tính đang được chiếu video kinh công đôi của hai người trong ngày hôn lễ 14 tháng 02 mà anh vẫn luôn để trên màn hình. Share - Hết-