Chương 10: Khả Tuệ tinh tường
Bữa ăn cuối cùng cũng đã trôi qua trong tâm thế ban đầu là hai kẻ "ép buộc gặp mặt" nhưng hiện tại là sự ngượng ngùng không rõ nguyên nhân. Có điều không tệ như Ân Ân nghĩ, dù ngượng nhưng lại có chút thú vị khi cô có phát hiện Thời tổng ở một phương diện khác thế này.
Hai người cùng bước ra khỏi nhà hàng, Nhiên Thời nhận thấy Ân Ân đứng ở bậc thềm không định đi tiếp. Cô có chút khó hiểu sao cô gái này không đi tiếp thì Ân Ân đã lên tiếng phá vỡ nghi hoặc.
"Thời tổng cô cứ đi trước, tôi đang đợi taxi" Ân Ân cũng không giấu diếm việc cô đi taxi về.
"À, nếu cô thấy không phiền thì tôi có thể đưa cô về" Nhiên Thời vẫn không cười mà nói
"Không phiền đến Thời tổng, tôi có thể tự về được" Ân Ân vẫn từ chối
"Nhưng tôi không muốn người mà mẹ tôi giới thiệu phải đi taxi về, nhỡ đâu mẹ tôi biết được thì mặt mũi tôi để đâu được. Chúng ta phối hợp một chút có mất mát gì đâu nhỉ?" Nhiên Thời ghé sát bên tai Ân Ân nói vừa đủ nghe nhưng mang đầy hàm ý muốn đưa cô về.
Ân Ân thấy thái độ ngạo mạn của Thời tổng lại phát huy, tuy không thích nhưng cô nghĩ cũng chẳng sao. Sau này còn gặp nhau trong công việc, nhượng bộ cô ta một chút cũng không sao "vậy phiền Thời tổng rồi" Ân Ân đáp thản nhiên. Cô tự thuyết phục bản thân có người đưa về cũng tốt, không ảnh hưởng gì.
"Tôi lại cảm thấy không hề phiền" Nhiên Thời lúc này mới hé nụ cười mỉm rồi đi lấy xe.
Trước khi lên xe, Ân Ân nghĩ sẽ phải chịu đựng không khí bí bách vì ngồi gần Thời tổng. Nhưng hương thơm trong xe có lẽ làm cô thêm một bất ngờ, chiếc xe hạng sang của nhà Mercedes bên trong rất tiện nghi mà cô cũng từng nghĩ sẽ được bố mẹ tặng một chiếc dịp sinh nhật vừa rồi, nhưng vì nhác thay đổi thói quen lái xe nên cô cứ hẹn hoài chẳng chịu ra showroom nhận xe. Khoang nội thất với da tông màu đen được tô điểm bằng dãy đèn led màu đỏ nhạt làm nổi bật khí chất mạnh mẽ của chủ chiếc xe. Đặc biệt, mùi hương gỗ thông khô pha chút mùi hoa lavender tím thoang thoảng những tưởng sẽ rất nồng nhưng lại vừa đủ để cảm nhận được, nó rất nịnh mũi khi hít vào. Ân Ân lại bất ngờ thêm về Thời tổng, đây thật sự là một người rất biết chơi xe lẫn tinh tế lựa chọn mùi hương. Ân Ân như thích mùi này ngay từ lúc lên xe, xem ra Thời tổng nhìn lạnh lùng và có chút cứng nhắc nhưng lại ẩn dấu bên trong là một người rất có gu là đằng khác.
"Giám đốc Ân Ân, có thể cho tôi biết địa chỉ chứ?" Nhiên Thời cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
"À, được, Thời tổng cứ theo địa chỉ này là sẽ đến nơi" Ân Ân vừa nói vừa với tay ấn vào màn hình trên xe của Thời tổng mà bấm địa chỉ. Cô quyết định làm vậy để Thời tổng đỡ mất thời gian hơn mà tập trung lái xe.
Nhiên Thời liếc mắt nhìn và biết được nơi cô đang ở là chung cư đắt tiền của khu phố này, không phải có tiền là sẽ mua được căn hộ trong đây, nó còn dựa vào khả năng nắm bắt và mối quan hệ mới sở hữu được căn hộ trong chung cư. Biết được xuất thân gia đình Ân Ân nên Nhiên Thời không có thắc mắc vì sao cô sở hữu được căn hộ ở đây. Hơn thế nữa, cô có chút ngưỡng mộ vì sự đơn giản và không hề khoa trương về gia thế của Ân Ân như bao vị tiểu thư nhà giàu khác.
Cô cảm nhận được càng tiếp xúc với nàng, cô càng nhận ra nhiều tính cách tốt của Ân Ân, cô gái này thật sự cá tính và đặc biệt cuốn hút với Nhiên Thời. Không giống như bất kì tiểu thư nào mà Nhiên Thời gặp trước đây đều thao thao bất tuyệt và kiêu căng. Lần đầu gặp Ân Ân là công việc, lần thứ hai gặp là tiện thể che ô đưa cô ra xe, còn những lần khác thì lại không chính thức. Lần này, được xem là lần thứ ba hai người gặp nhau và cô bất ngờ về gia thế của Ân Ân so với những gì cô ấy thể hiện ra với cô. Cô gái này thật sự khiến Nhiên Thời có chút tò mò và một chút thích thú. Nhiên Thời phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong xe bằng cách "Giám đốc Ân Ân, cô có đặc biệt thích thể loại nhạc nào không?" Nhiên Thời đưa mắt sang nhìn Ân Ân.
"Piano không lời" Ân Ân bình thản đáp.
Nhiên Thời cười nhẹ, cô gái này đúng là như một đứa trẻ, lúc lạnh lúc nóng chẳng biết đâu mà lần. Cô với tay mở nhạc theo ý thích của Ân Ân mà không nói gì. Bài nhạc không lời vang lên cùng với hương thơm hoa lavender lan tỏa nhẹ nhàng xông vào cánh mũi khiến Ân Ân cảm giác thoải mái, thư giãn. Có lẽ ngày hôm nay do khối lượng công việc nhiều, lại còn chuẩn bị cho buổi gặp mặt này mà Ân Ân cũng tốn kha khá thời gian, cô như sử dụng hết năng lượng của ngày hôm nay nên hao tổn sức lực thấy rõ. Nhìn làn đường xe chạy, ánh đèn các tòa nhà lướt qua, mắt cô đã thiu thiu chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
Theo lộ trình thì cũng phải 40 phút mới đến nơi nếu như đường thông thoáng, còn tắc đường thì không biết đến khi nào mới về đến nhà. Nhiên Thời đảo mắt nhìn qua thấy đối phương đã thở đều trong giấc ngủ chập chờn. Cô thấy vậy, liền chờ đến lúc dừng đèn đỏ kế tiếp và đợi Ân Ân ngủ say, Nhiên Thời với ra phía ghế sau lấy chiếc áo khoác của mình nhẹ nhàng đắp lên cho Ân Ân vì sợ cô sẽ lạnh. Cử chỉ nhẹ nhàng hết sức như sợ chỉ cần thở mạnh cũng đánh thức người kia. Cô thấy lọn tóc trước của Ân Ân như phủ lên gương mặt dịu dàng khi ngủ của nàng, lại lo sợ nàng thức giấc cô liền đưa nhẹ tay vén lọn tóc ấy ra phía sau tai cho nàng.
Đột nhiên, cảm giác như bị động chạm nên Ân Ân cựa quậy nhưng mắt vẫn nhắm nghiền, tư thế bây giờ của Ân Ân như nghiên hẳn về hướng mặt của Nhiên Thời. Nhiên Thời giật mình, bất động khi hơi thở của đối phương chỉ cách môi cô tầm vài cm. Mặt Nhiên Thời có chút ửng đỏ, mang tai của cô dường như nóng ran lên, tim cô đập thình thịch, cảm giác như có thể nghe được tiếng đập con tim nếu như không có tiếng nhạc piano lấn át đi. Nhiên Thời vội thu người lại ngồi ngay ngắn ở ghế lái mà cố gắng thở đều, không hiểu nỗi mình đang bị làm sao nữa, không nghĩ bản thân lại mất kiểm soát như vậy. Đèn xanh đã bật nhưng cô chưa vội đi vẫn còn lan man trong xúc giác ấy, chỉ khi nghe tiếng bíp còi của xe phía sau cô mới hoàng hồn mà đạp ga đi tiếp.
Về phần Ân Ân, cô ngủ ngon lành và không biết mình đã làm cho ai đó phải điều chỉnh cảm xúc suốt chặng đường. Về đến khu chung cư của Ân Ân, Nhiên Thời không vội gọi nàng dậy, cô cứ để nàng ngủ thêm như vậy đến lúc Ân Ân cựa quậy mắt từ từ mở ra thì đã thấy người kia đang dùng điện thoại một cách từ tốn bên cạnh.
"Đến nơi rồi à?" Ân Ân cộc lốc với cô
"Ừm, đến rồi." Nhiên Thời cũng trả lời không khác gì nàng
"Sao không gọi tôi dậy?" Ân Ân nhíu mày sợ mình đã làm phiền người ta.
"Thật ra cũng vừa mới tới" Nhiên Thời chống chế
Ân Ân đưa tay xem đồng hồ, hôm nay tắc đường hay sao mà đi từ nhà hàng về mất tới 1 tiếng 30 phút nhỉ.
"Hôm nay, tắc đường hà?" Ân Ân ngước mặt hỏi cô
"Ừm, đúng rồi." vẫn bình thản đáp lại nàng một cách tự nhiên nhất.
"Vậy phiền Thời tổng rồi" Ân Ân cảm thấy có chút áy náy.
"Không sao, tôi cũng không có vội" Nhiên Thời nhún vai với Ân Ân
"Vậy tôi xuống đây, cảm ơn Thời tổng đã đưa tôi về" Ân Ân lịch sự và từ tốn
"Việc nên làm, đừng khách sáo" Nhiên Thời cũng đáp lại nhưng không để lộ ra vẻ tiếc nuối khi phải tạm biệt Ân Ân lúc này. Dường như cô muốn giữ nàng lại để nói chuyện thêm một chút nữa. Nhưng vẫn không biết dùng lý do gì để làm điều ấy nên luyến tiếc rời đi.
Mở cửa bước vào nhà, Ân Ân quơ đôi dép trong nhà xỏ vào chân đi đến sô pha thì điện thoại cô reo lên
"Alo, tớ nghe" Là Khả Tuệ gọi cô
"Đừng nói với tớ bây giờ cậu mới về nhé? Có vẻ" lão bà "có sức hấp dẫn cậu quá rồi." Khả Tuệ lại không tha cho cô mà trêu ghẹo.
"Không, do tắc đường nên giờ mới về đến nhà. Cậu đừng có ở đó mà nói nhảm." Ân Ân có chút quạu với Khả Tuệ "mà gọi tớ có gì không?"
"Quái, tắc đường ư? Tớ mới đi ngang qua đoạn gần nhà cậu, có thấy tắc chỗ nào đâu." Khả Tuệ thắc mắc "Này, khi nãy cậu có đi đâu lung tung không đó, rồi viện cớ nói dối tớ?" Khả Tuệ khả nghi cô bạn thân của mình có làm trò xấu sau lưng nào không.
"Tớ không rảnh để nói dối cậu nha, đúng thật là tắc đường mà. Thời tổng nói với tớ như vậy" Ân Ân luyên thuyên nhưng không nhận ra trong câu nói của bản thân có vấn đề.
"Khoan.. dừng, cậu nói lại cho tớ. Ai nói tắc đường?" Đầu dây bên kia như phát hiện điểm bất thường.
"Haiz, được rồi, hôm nay người tớ gặp mặt là Phùng Nhiên Thời - tổng giám đốc tập đoàn Thiên Ân. Lúc về, cô ấy đưa tớ về, dù gì cũng phụ nữ với nhau tớ cũng không nỡ từ chối nên nhận lời để cô ấy đưa về. Sau khi lên xe thì tớ ngủ quên tới khi cô ấy đưa tớ về đến nơi thì đúng ngay thời điểm cậu gọi tớ này. Cô ấy bảo tắc đường trong lúc tớ ngủ, nên đoạn đường về nhà mới lâu đến vậy. Được chưa?" Ân Ân lua một hơi nói hết những thắc mắc lẫn hoài nghi của Khả Tuệ vì nhận ra mình đã lỡ lời nhắc đến Thời tổng, nhưng ngược lại cô bạn cô càng phản ứng dữ dội hơn
"Cái gì, người cậu xem mắt là Thời tổng? Ôi trời đất quỷ thần ơi, cậu nói là cậu nói thật đi Ân Ân?" Khả Tuệ hét lên
"Ừm, Phùng Nhiên Thời, còn gọi là Thời tổng, là sự thật." Ân Ân vẫn bình thản và trả lời, đổi tư thế nằm dài trên sô pha, đầu tựa gối thoải mái duỗi chân mà thở hơi ra.
"Ôi, không thể tin được, bạn của mẹ cậu là mẹ của Thời tổng?" Khả Tuệ như đi tra lại lý lịch
"Chính xác" Ân Ân tha nhẹ câu cụt ngủn
"Lão bà của cậu là Thời tổng, thật là xịn sò quá đi mất. Ân Ân cậu có thấy cậu với cô ấy có duyên không? Sao tớ cảm thấy như sự sắp đặt của định mệnh vậy?" Khả Tuệ thốt lên
"Cậu đừng có thần kinh đưa câu chuyện đi xa như vậy. Cái gì mà lão bà. Có tin tớ đánh cậu bầm mặt không?" Ân Ân hung hãn hù dọa kiểu nói bậy của Khả Tuệ
"Ôi ôi, xin lỗi, cậu dữ dằn quá đó, do tớ bất ngờ và phấn khích quá nên lỡ lời." Khả Tuệ rén ngang "nhưng đoạn đường này khi nãy tớ có chạy ngang qua, nếu thật sự tắc đường thì tớ cũng biết chứ. Sao tớ không thấy gì nhỉ?" Khả Tuệ phân tích
"Ý cậu là sao?" Ân Ân hỏi thẳng
"Ý tớ là Thời tổng đã nói dối cậu" Khả Tuệ bô bô như phát hiện ra điều bất thường
"Là sao? Tớ vẫn chưa hiểu?" Ân Ân ngơ ngác
"Đầu đất nhà cậu thật là không hiểu sao? Là Thời tổng đã đưa cậu về khi sớm nhưng mà sợ đánh thức cậu nên không gọi cậu mà để cho cậu ngủ thêm, Đó là sự quan tâm, cậu biết không đồ đầu đất?" Khả Tuệ thật sự thua cho suy luận của Ân Ân sao tự dưng kém ngang trong lúc này thế không biết.
"Không đúng, tớ thấy cô ấy bấm điện thoại khi tớ thức dậy mà"
"Ngốc xít nhà cậu, có ai ngồi bấm điện thoại suốt một tiếng không? Tất nhiên cô ấy phải tỏ vẻ bận để cậu không nghi ngờ chứ. Khi cậu biết người ta đợi cậu ngủ dậy như vậy cậu có thoải mái không?" Khả Tuệ tỏ vẻ thấu hiểu
"Mà tại sao phải như thế?" Ân Ân vẫn thắc mắc chưa hiểu vấn đề
Một tiếng bốp từ đầu dây bên kia vì sự ngây ngô của Ân Ân, đúng là tiếng vỗ trán của Khả Tuệ truyền qua tai Ân Ân đang nghe điện thoại "Này nghe rõ nhé Ân Ân, đúng là Thời tổng không nhất thiết phải đợi cậu ngủ dậy. Cô ấy có thể gọi cậu dậy nhưng cô ấy đã không làm vậy. Cô ấy để cậu ngủ tới khi cậu tự dậy là nghĩ cho cậu, thấy không đành lòng gọi cậu dậy, có chút xót xa nếu đánh thức một người đang ngủ ngon. Hiểu không đầu đất kia?" Khả Tuệ còn tặng cho cô câu mỉa mai cô. Mà cũng đúng là đầu đất thật, kinh nghiệm yêu đương của bạn thân Ân Ân là con số 0 tròn trĩnh mà.
"Ừm, hiểu rồi." Nhưng cô nghĩ đó cũng chỉ là phép lịch sự của Thời tổng mà thôi, bạn cô chỉ có làm quá là giỏi hà "thôi tớ không nói chuyện với cậu nữa đâu. Tớ cần phải đi tắm rồi ngủ đây, hôm nay tớ mệt thật sự" Ân Ân than với Khả Tuệ nói qua loa cho xong câu chuyện vẽ vời của Khả Tuệ rồi cúp máy.
Bước ra khỏi nhà tắm, Ân Ân cảm nhận tấm thân mình dường như mỏi mệt hơn, tay chân như không còn gắn lên thân thể cô nữa rồi. Dù vậy, cô cũng cố gắng sấy tóc khô mới buôn máy sấy đi cất gọn. Hôm nay cô ăn hải sản hơi nhiều nên bụng lại khó chịu, Ân Ân đẩy cửa bước ra nhà ăn đi tới tủ lạnh tìm một lon nước kombucha rồi bật nắp tu một hơi hết sạch, cô cảm thấy đã khát vô cùng, vả lại giúp bụng nàng tiêu hóa tốt hơn an tâm mà về lại phòng ngủ. Ân Ân cũng không quan tâm thêm bất kì thế sự nào nữa hay suy nghĩ gì khác trong giờ phút này, cô lăn lên giường kéo chăn khỏi ngực mà an phận chân tay nằm thoải mái nhất mà chìm vào giấc ngủ ngay sau đó.
Hai người cùng bước ra khỏi nhà hàng, Nhiên Thời nhận thấy Ân Ân đứng ở bậc thềm không định đi tiếp. Cô có chút khó hiểu sao cô gái này không đi tiếp thì Ân Ân đã lên tiếng phá vỡ nghi hoặc.
"Thời tổng cô cứ đi trước, tôi đang đợi taxi" Ân Ân cũng không giấu diếm việc cô đi taxi về.
"À, nếu cô thấy không phiền thì tôi có thể đưa cô về" Nhiên Thời vẫn không cười mà nói
"Không phiền đến Thời tổng, tôi có thể tự về được" Ân Ân vẫn từ chối
"Nhưng tôi không muốn người mà mẹ tôi giới thiệu phải đi taxi về, nhỡ đâu mẹ tôi biết được thì mặt mũi tôi để đâu được. Chúng ta phối hợp một chút có mất mát gì đâu nhỉ?" Nhiên Thời ghé sát bên tai Ân Ân nói vừa đủ nghe nhưng mang đầy hàm ý muốn đưa cô về.
Ân Ân thấy thái độ ngạo mạn của Thời tổng lại phát huy, tuy không thích nhưng cô nghĩ cũng chẳng sao. Sau này còn gặp nhau trong công việc, nhượng bộ cô ta một chút cũng không sao "vậy phiền Thời tổng rồi" Ân Ân đáp thản nhiên. Cô tự thuyết phục bản thân có người đưa về cũng tốt, không ảnh hưởng gì.
"Tôi lại cảm thấy không hề phiền" Nhiên Thời lúc này mới hé nụ cười mỉm rồi đi lấy xe.
Trước khi lên xe, Ân Ân nghĩ sẽ phải chịu đựng không khí bí bách vì ngồi gần Thời tổng. Nhưng hương thơm trong xe có lẽ làm cô thêm một bất ngờ, chiếc xe hạng sang của nhà Mercedes bên trong rất tiện nghi mà cô cũng từng nghĩ sẽ được bố mẹ tặng một chiếc dịp sinh nhật vừa rồi, nhưng vì nhác thay đổi thói quen lái xe nên cô cứ hẹn hoài chẳng chịu ra showroom nhận xe. Khoang nội thất với da tông màu đen được tô điểm bằng dãy đèn led màu đỏ nhạt làm nổi bật khí chất mạnh mẽ của chủ chiếc xe. Đặc biệt, mùi hương gỗ thông khô pha chút mùi hoa lavender tím thoang thoảng những tưởng sẽ rất nồng nhưng lại vừa đủ để cảm nhận được, nó rất nịnh mũi khi hít vào. Ân Ân lại bất ngờ thêm về Thời tổng, đây thật sự là một người rất biết chơi xe lẫn tinh tế lựa chọn mùi hương. Ân Ân như thích mùi này ngay từ lúc lên xe, xem ra Thời tổng nhìn lạnh lùng và có chút cứng nhắc nhưng lại ẩn dấu bên trong là một người rất có gu là đằng khác.
"Giám đốc Ân Ân, có thể cho tôi biết địa chỉ chứ?" Nhiên Thời cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
"À, được, Thời tổng cứ theo địa chỉ này là sẽ đến nơi" Ân Ân vừa nói vừa với tay ấn vào màn hình trên xe của Thời tổng mà bấm địa chỉ. Cô quyết định làm vậy để Thời tổng đỡ mất thời gian hơn mà tập trung lái xe.
Nhiên Thời liếc mắt nhìn và biết được nơi cô đang ở là chung cư đắt tiền của khu phố này, không phải có tiền là sẽ mua được căn hộ trong đây, nó còn dựa vào khả năng nắm bắt và mối quan hệ mới sở hữu được căn hộ trong chung cư. Biết được xuất thân gia đình Ân Ân nên Nhiên Thời không có thắc mắc vì sao cô sở hữu được căn hộ ở đây. Hơn thế nữa, cô có chút ngưỡng mộ vì sự đơn giản và không hề khoa trương về gia thế của Ân Ân như bao vị tiểu thư nhà giàu khác.
Cô cảm nhận được càng tiếp xúc với nàng, cô càng nhận ra nhiều tính cách tốt của Ân Ân, cô gái này thật sự cá tính và đặc biệt cuốn hút với Nhiên Thời. Không giống như bất kì tiểu thư nào mà Nhiên Thời gặp trước đây đều thao thao bất tuyệt và kiêu căng. Lần đầu gặp Ân Ân là công việc, lần thứ hai gặp là tiện thể che ô đưa cô ra xe, còn những lần khác thì lại không chính thức. Lần này, được xem là lần thứ ba hai người gặp nhau và cô bất ngờ về gia thế của Ân Ân so với những gì cô ấy thể hiện ra với cô. Cô gái này thật sự khiến Nhiên Thời có chút tò mò và một chút thích thú. Nhiên Thời phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong xe bằng cách "Giám đốc Ân Ân, cô có đặc biệt thích thể loại nhạc nào không?" Nhiên Thời đưa mắt sang nhìn Ân Ân.
"Piano không lời" Ân Ân bình thản đáp.
Nhiên Thời cười nhẹ, cô gái này đúng là như một đứa trẻ, lúc lạnh lúc nóng chẳng biết đâu mà lần. Cô với tay mở nhạc theo ý thích của Ân Ân mà không nói gì. Bài nhạc không lời vang lên cùng với hương thơm hoa lavender lan tỏa nhẹ nhàng xông vào cánh mũi khiến Ân Ân cảm giác thoải mái, thư giãn. Có lẽ ngày hôm nay do khối lượng công việc nhiều, lại còn chuẩn bị cho buổi gặp mặt này mà Ân Ân cũng tốn kha khá thời gian, cô như sử dụng hết năng lượng của ngày hôm nay nên hao tổn sức lực thấy rõ. Nhìn làn đường xe chạy, ánh đèn các tòa nhà lướt qua, mắt cô đã thiu thiu chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
Theo lộ trình thì cũng phải 40 phút mới đến nơi nếu như đường thông thoáng, còn tắc đường thì không biết đến khi nào mới về đến nhà. Nhiên Thời đảo mắt nhìn qua thấy đối phương đã thở đều trong giấc ngủ chập chờn. Cô thấy vậy, liền chờ đến lúc dừng đèn đỏ kế tiếp và đợi Ân Ân ngủ say, Nhiên Thời với ra phía ghế sau lấy chiếc áo khoác của mình nhẹ nhàng đắp lên cho Ân Ân vì sợ cô sẽ lạnh. Cử chỉ nhẹ nhàng hết sức như sợ chỉ cần thở mạnh cũng đánh thức người kia. Cô thấy lọn tóc trước của Ân Ân như phủ lên gương mặt dịu dàng khi ngủ của nàng, lại lo sợ nàng thức giấc cô liền đưa nhẹ tay vén lọn tóc ấy ra phía sau tai cho nàng.
Đột nhiên, cảm giác như bị động chạm nên Ân Ân cựa quậy nhưng mắt vẫn nhắm nghiền, tư thế bây giờ của Ân Ân như nghiên hẳn về hướng mặt của Nhiên Thời. Nhiên Thời giật mình, bất động khi hơi thở của đối phương chỉ cách môi cô tầm vài cm. Mặt Nhiên Thời có chút ửng đỏ, mang tai của cô dường như nóng ran lên, tim cô đập thình thịch, cảm giác như có thể nghe được tiếng đập con tim nếu như không có tiếng nhạc piano lấn át đi. Nhiên Thời vội thu người lại ngồi ngay ngắn ở ghế lái mà cố gắng thở đều, không hiểu nỗi mình đang bị làm sao nữa, không nghĩ bản thân lại mất kiểm soát như vậy. Đèn xanh đã bật nhưng cô chưa vội đi vẫn còn lan man trong xúc giác ấy, chỉ khi nghe tiếng bíp còi của xe phía sau cô mới hoàng hồn mà đạp ga đi tiếp.
Về phần Ân Ân, cô ngủ ngon lành và không biết mình đã làm cho ai đó phải điều chỉnh cảm xúc suốt chặng đường. Về đến khu chung cư của Ân Ân, Nhiên Thời không vội gọi nàng dậy, cô cứ để nàng ngủ thêm như vậy đến lúc Ân Ân cựa quậy mắt từ từ mở ra thì đã thấy người kia đang dùng điện thoại một cách từ tốn bên cạnh.
"Đến nơi rồi à?" Ân Ân cộc lốc với cô
"Ừm, đến rồi." Nhiên Thời cũng trả lời không khác gì nàng
"Sao không gọi tôi dậy?" Ân Ân nhíu mày sợ mình đã làm phiền người ta.
"Thật ra cũng vừa mới tới" Nhiên Thời chống chế
Ân Ân đưa tay xem đồng hồ, hôm nay tắc đường hay sao mà đi từ nhà hàng về mất tới 1 tiếng 30 phút nhỉ.
"Hôm nay, tắc đường hà?" Ân Ân ngước mặt hỏi cô
"Ừm, đúng rồi." vẫn bình thản đáp lại nàng một cách tự nhiên nhất.
"Vậy phiền Thời tổng rồi" Ân Ân cảm thấy có chút áy náy.
"Không sao, tôi cũng không có vội" Nhiên Thời nhún vai với Ân Ân
"Vậy tôi xuống đây, cảm ơn Thời tổng đã đưa tôi về" Ân Ân lịch sự và từ tốn
"Việc nên làm, đừng khách sáo" Nhiên Thời cũng đáp lại nhưng không để lộ ra vẻ tiếc nuối khi phải tạm biệt Ân Ân lúc này. Dường như cô muốn giữ nàng lại để nói chuyện thêm một chút nữa. Nhưng vẫn không biết dùng lý do gì để làm điều ấy nên luyến tiếc rời đi.
Mở cửa bước vào nhà, Ân Ân quơ đôi dép trong nhà xỏ vào chân đi đến sô pha thì điện thoại cô reo lên
"Alo, tớ nghe" Là Khả Tuệ gọi cô
"Đừng nói với tớ bây giờ cậu mới về nhé? Có vẻ" lão bà "có sức hấp dẫn cậu quá rồi." Khả Tuệ lại không tha cho cô mà trêu ghẹo.
"Không, do tắc đường nên giờ mới về đến nhà. Cậu đừng có ở đó mà nói nhảm." Ân Ân có chút quạu với Khả Tuệ "mà gọi tớ có gì không?"
"Quái, tắc đường ư? Tớ mới đi ngang qua đoạn gần nhà cậu, có thấy tắc chỗ nào đâu." Khả Tuệ thắc mắc "Này, khi nãy cậu có đi đâu lung tung không đó, rồi viện cớ nói dối tớ?" Khả Tuệ khả nghi cô bạn thân của mình có làm trò xấu sau lưng nào không.
"Tớ không rảnh để nói dối cậu nha, đúng thật là tắc đường mà. Thời tổng nói với tớ như vậy" Ân Ân luyên thuyên nhưng không nhận ra trong câu nói của bản thân có vấn đề.
"Khoan.. dừng, cậu nói lại cho tớ. Ai nói tắc đường?" Đầu dây bên kia như phát hiện điểm bất thường.
"Haiz, được rồi, hôm nay người tớ gặp mặt là Phùng Nhiên Thời - tổng giám đốc tập đoàn Thiên Ân. Lúc về, cô ấy đưa tớ về, dù gì cũng phụ nữ với nhau tớ cũng không nỡ từ chối nên nhận lời để cô ấy đưa về. Sau khi lên xe thì tớ ngủ quên tới khi cô ấy đưa tớ về đến nơi thì đúng ngay thời điểm cậu gọi tớ này. Cô ấy bảo tắc đường trong lúc tớ ngủ, nên đoạn đường về nhà mới lâu đến vậy. Được chưa?" Ân Ân lua một hơi nói hết những thắc mắc lẫn hoài nghi của Khả Tuệ vì nhận ra mình đã lỡ lời nhắc đến Thời tổng, nhưng ngược lại cô bạn cô càng phản ứng dữ dội hơn
"Cái gì, người cậu xem mắt là Thời tổng? Ôi trời đất quỷ thần ơi, cậu nói là cậu nói thật đi Ân Ân?" Khả Tuệ hét lên
"Ừm, Phùng Nhiên Thời, còn gọi là Thời tổng, là sự thật." Ân Ân vẫn bình thản và trả lời, đổi tư thế nằm dài trên sô pha, đầu tựa gối thoải mái duỗi chân mà thở hơi ra.
"Ôi, không thể tin được, bạn của mẹ cậu là mẹ của Thời tổng?" Khả Tuệ như đi tra lại lý lịch
"Chính xác" Ân Ân tha nhẹ câu cụt ngủn
"Lão bà của cậu là Thời tổng, thật là xịn sò quá đi mất. Ân Ân cậu có thấy cậu với cô ấy có duyên không? Sao tớ cảm thấy như sự sắp đặt của định mệnh vậy?" Khả Tuệ thốt lên
"Cậu đừng có thần kinh đưa câu chuyện đi xa như vậy. Cái gì mà lão bà. Có tin tớ đánh cậu bầm mặt không?" Ân Ân hung hãn hù dọa kiểu nói bậy của Khả Tuệ
"Ôi ôi, xin lỗi, cậu dữ dằn quá đó, do tớ bất ngờ và phấn khích quá nên lỡ lời." Khả Tuệ rén ngang "nhưng đoạn đường này khi nãy tớ có chạy ngang qua, nếu thật sự tắc đường thì tớ cũng biết chứ. Sao tớ không thấy gì nhỉ?" Khả Tuệ phân tích
"Ý cậu là sao?" Ân Ân hỏi thẳng
"Ý tớ là Thời tổng đã nói dối cậu" Khả Tuệ bô bô như phát hiện ra điều bất thường
"Là sao? Tớ vẫn chưa hiểu?" Ân Ân ngơ ngác
"Đầu đất nhà cậu thật là không hiểu sao? Là Thời tổng đã đưa cậu về khi sớm nhưng mà sợ đánh thức cậu nên không gọi cậu mà để cho cậu ngủ thêm, Đó là sự quan tâm, cậu biết không đồ đầu đất?" Khả Tuệ thật sự thua cho suy luận của Ân Ân sao tự dưng kém ngang trong lúc này thế không biết.
"Không đúng, tớ thấy cô ấy bấm điện thoại khi tớ thức dậy mà"
"Ngốc xít nhà cậu, có ai ngồi bấm điện thoại suốt một tiếng không? Tất nhiên cô ấy phải tỏ vẻ bận để cậu không nghi ngờ chứ. Khi cậu biết người ta đợi cậu ngủ dậy như vậy cậu có thoải mái không?" Khả Tuệ tỏ vẻ thấu hiểu
"Mà tại sao phải như thế?" Ân Ân vẫn thắc mắc chưa hiểu vấn đề
Một tiếng bốp từ đầu dây bên kia vì sự ngây ngô của Ân Ân, đúng là tiếng vỗ trán của Khả Tuệ truyền qua tai Ân Ân đang nghe điện thoại "Này nghe rõ nhé Ân Ân, đúng là Thời tổng không nhất thiết phải đợi cậu ngủ dậy. Cô ấy có thể gọi cậu dậy nhưng cô ấy đã không làm vậy. Cô ấy để cậu ngủ tới khi cậu tự dậy là nghĩ cho cậu, thấy không đành lòng gọi cậu dậy, có chút xót xa nếu đánh thức một người đang ngủ ngon. Hiểu không đầu đất kia?" Khả Tuệ còn tặng cho cô câu mỉa mai cô. Mà cũng đúng là đầu đất thật, kinh nghiệm yêu đương của bạn thân Ân Ân là con số 0 tròn trĩnh mà.
"Ừm, hiểu rồi." Nhưng cô nghĩ đó cũng chỉ là phép lịch sự của Thời tổng mà thôi, bạn cô chỉ có làm quá là giỏi hà "thôi tớ không nói chuyện với cậu nữa đâu. Tớ cần phải đi tắm rồi ngủ đây, hôm nay tớ mệt thật sự" Ân Ân than với Khả Tuệ nói qua loa cho xong câu chuyện vẽ vời của Khả Tuệ rồi cúp máy.
Bước ra khỏi nhà tắm, Ân Ân cảm nhận tấm thân mình dường như mỏi mệt hơn, tay chân như không còn gắn lên thân thể cô nữa rồi. Dù vậy, cô cũng cố gắng sấy tóc khô mới buôn máy sấy đi cất gọn. Hôm nay cô ăn hải sản hơi nhiều nên bụng lại khó chịu, Ân Ân đẩy cửa bước ra nhà ăn đi tới tủ lạnh tìm một lon nước kombucha rồi bật nắp tu một hơi hết sạch, cô cảm thấy đã khát vô cùng, vả lại giúp bụng nàng tiêu hóa tốt hơn an tâm mà về lại phòng ngủ. Ân Ân cũng không quan tâm thêm bất kì thế sự nào nữa hay suy nghĩ gì khác trong giờ phút này, cô lăn lên giường kéo chăn khỏi ngực mà an phận chân tay nằm thoải mái nhất mà chìm vào giấc ngủ ngay sau đó.