Năm đó tôi được người bạn thân Thu Thu viết cho một câu truyện chính từ cảm hứng của cậu ấy, nhưng mà nó đang còn dang dở tôi cũng không hỏi vì sao không viết nữa chắc có lí do của cô ấy, nên tôi đành tự hoàn thành nó bao nhiêu năm chỉ còn nhớ một chút.
Cô gái ấy tên Mã Thu, dáng người nhỏ nhắn, tóc ngắn ngang vai, vầng trán cao được che bởi tóc mái bằng. Năm lên phổ thông, gặp được người bạn thân Dương Yến một tiểu thuyết gia tương lai, cả hai so với việc học hành mà nói không quan trọn cho lắm. Mã Thu thích vẽ nên ước mơ sau này trở thành họa sỹ. Tuy hai người hai hướng nhưng tình bạn của họ rất thân thiết.
Đến năm cuối phổ thông Dương Yến không sao mà người đáng lo ngại nhất là Mã Thu, người con gái này đang loay hoay giữa tình cảm và ước mơ. Nói đến chuyện này phải nhớ đến hai năm về trước.
Lúc ấy Nam Thần mới về trường, ngay từ ánh mắt đầu tiên Mã Thu dường như đã thích cậu ta rồi, từ hôm đó ngày nào cô cũng vẽ, vẽ đến nỗi cả phòng tràn ngập hình của cậu ta nhưng sự cách biệt không cho cô cơ hội, một nữ sinh A bình thường làm sao sánh được với nam sinh A đặc biệt chứ chính suy nghĩ của cô đã hạ thấp bản thân mình. Cũng đúng so với người khác cô không là gì trong mắt Thụy Phong, cậu ta chưa bao giờ để ý đến một người như cô cả. Khoãng cách từ lớp cô sang lớp của cậu ta cách một dày hành lang ngày nào đi học cũng lén nhìn trộm từ phía xa cảm giác đó cậu ta không hề biết thấy cậu cô vui cỡ nào. Có bao nhiêu lần Thụy Phong quay về hướng cô nhưng Mã Thu lại tránh né đi chắc cậu ta không nhìn mình mà nhìn bộ dạng của cô cậu ta cũng không muốn đâu. Chuyện nam thần luôn là đề tài trong mỗi trường học đối với cậu ta cô là thật lòng giống như đã gặp đâu đó từ trong giấc mơ nào đó.
"Thanh xuân nhất thiết phải thích một ai đó sao?" Dương Yến đau đáu trong lòng từ xa nhìn Mã Thu lén xem Thụy Phong chơi bóng rỗ, tay vân vê chai nước ngẫn người ra. Đến can đảm đưa một chai nước thôi còn không có huống hồ là nói chuyện, cũng vì cô quá sợ hãi ánh mắt rèm pha của mọi người, sợ sự diễu cợt cười nhạo những người bên cạnh cậu ta, nên lúc nào cũng chỉ dám lén đằng xa nhìn lại mà thôi.
Mỗi lúc học thể dục hay quân sự nhìn cậu ta mặc đồng phục dáng vừa cao vừa đẹp nhưng cũng chỉ dám nhìn trộm như thế. Tưởng chừng khoãng cách hai thế giới, cho đến một buổi tối trên con đường nhỏ về nhà hai người vô tình nhìn thấy nhau. Mã Thu không kiềm chế được mình vừa ngại ngùng mỉn cười hít một hơi sâu chậm chậm vẫy tay chào, thật không ngờ trùng hợp đến vậy nhà cô mới chuyển đến đây lại gần ngay cạnh nhà cậu ta, khoảnh khắc và cơ hội này cô thấy mình may mắn biết bao thầm vui sướng trong lòng nhưng rồi cậu ta không hề tỏ ý đáp lại cứ lạnh lùng đi vào nhà. Bị người khác làm lơ là một điều quá mất mặt, cô đứng vô hình cười nhạo bản thân "Mã Thu à Mã Thu ai lại để ý đến mày chứ".
Trái tim mỗi người sẽ bị tổn thương bởi những lời nói và hành động của người khác, với Mã Thu phản ứng của Thụy Phong càng khiến cô hạ thấp mình hơn. Nhưng cô không thể buông bỏ tình cảm này, khi đã thích một ai đó cho dù như thế nào tổn thương ra sao vẫn một lòng chịu đựng đơn phương. Từ lúc biết nhà cậu ta gần nhà mình Mã Thu lúc nào cũng đi theo sau cậu ta đến trường, núp từ bảng hiệu đến cột đèn rồi đến đám hoa dại bên đường, chỉ được ngắm cậu ta từ phía sau cho dù khổ cực thế nào đó vẫn là niền hạnh phúc cô muốn.
Hai năm qua "một cô gái đơn thuần chịu đựng cái gọi là thanh xuân đó sao?" "thực sự con không chịu nỗi nữa rồi ông tơ bà nguyệt xin hãy giúp con". Dương Yến dãi bày muốn ban duyên cho Mã Thu trước ngôi miếu hoang trong rừng lúc đi dã ngoại, ngôi miếu trông cũ kỹ hình như là miếu ông tơ bà nguyệt trong truyền thuyết xưa hay kễ cũng không biết thực hay giả nữa.
Dương Yến vốn mang ghen của một nhà tiểu thuyết gia nên cô rất thích mua bút, còn đến tiệm Đường gia đặt bút, từ lúc cầm chiếc bút gỗ trên tay và những lời ông lão ấy nói có một tâm trạng không tả được liền chạy đến nhà vào trong gọi Mã Thu rồi mở cửa phòng ra nhìn cảnh tượng mà lại buồn bực, "Mã Thu cậu vẽ tên đó hai năm rồi chưa thôi sao", cô gái mằm soãi trên giường ôm con gấu bông nhỏ, "cậu cứ mặc tớ đi"... "
Thôi cứ mặc cậu vậy, tớ xuống lầu ăn chút đồ rồi về viết tiểu thuyết đây". Mã Thu xoay người ra cửa sổ không biết Dương Yến đã lấy trộm hai bức vẽ ở trên bàn. Đi ra cổng lại gặp ngay tên Thụy Phong "vì cái nhan sắc tầm thường này mà khiến cho con gái nhà người ta mất ăn mất ngủ cứ đợi đấy tỷ tỷ này sẽ cho cậu biết tay".
Trong thời khắc lựa chọn tương lai của mình Mã Thu cầm trên tay phiếu đăng ký nguyện vọng. Không biết giờ này cậu ta viết xong nguyện vọng hay chưa, điều mà cô đang chờ đợi là gì là cũng muốn theo cậu ta ư? Tiêng la hét truyền đến tai "mọi người biết chưa nam thần đăng kí vào học viện quân y rồi". Thì ra là cô đang đợi, đợi người mình thích chọn cái gì nhưng cô không thể. Cô biết mình yêu cái gì thích cái gì đừng vì một thứ tình cảm không đâu vào đâu mà từ bỏ ước mơ của mình. Dương Yến ở một góc xa nhìn thấu được tâm tư Mã Thu đơn thuần phải đau lòng viết nguyện vọng trong nuối tiếc như vậy. "Rồi sẽ có một ngày cậu ta phải trả giá cho việc đã làm tổn thương trái tim cô ấy" từ trong sâu thẳm đó như một lời nguyền mà cô cũng không biết đến.
[COLOR=rgb(255, 255, 255) ]F[/COLOR]
Tranh do Trần Thị Thanh Thùy phác họa
[COLOR=rgb(255, 255, 255) ]ullSizeRender. Jpeg[/COLOR]