Mão rẽ vào thăm con. Bé Lưu cũng ngả vào lòng bố. Nhưng nó vẫn gọi Bằng chú, thói quen từ khi biết nói, mặc dù tôi vẫn mắng nó, hôm nay vẫn Mắng: - Bố đẻ của con, con phải gọi bằng bố! Con bé òa khóc, vùng chạy úp mặt vào cánh cửa. Tôi nao lòng. Nghe anh nói, tôi càng nao lòng. Người tôi nổi gai. Tôi cũng vẫn thế, Không đổi được ư? Mối tình đầu tôi đã liệm và mai táng nó. Tôi đã đoạn Tang. Cũng đã hết cả lòng căm giận. Có thật tôi đã nguội lạnh rồi không? - Anh dỗ nó đi, em đi giặt. Thực ra tôi chạy trốn. Tôi chỉ kìm nổi nước mắt khi ra tới bờ sông. Con sông trôi bao nhiêu kỷ niệm êm đềm, cũng là con sông mấy lần tôi Định đâm đầu xuống, sau những lần nghỉ phép, vay phép, lếch thếch bế con Xuống Hải Phòng, rồi lại lếch thếch bế con về, mỗi lần một cay đắng hơn. Tôi vẫn nghĩ lái xe mấy ai không bồ bịch, nhưng rồi sẽ chán, vì chẳng có Ai có thể yêu Mão bằng mình. Năm năm chờ đợi, lúc Mão còn tại ngũ ở Tây Nam, đi làm, dành được đồng nào, lại vào thăm cho đỡ nhớ nhung. Bố Tôi chửi bảo Mão mắt trắng, môi thâm, không tin được. Tôi lại thấy mắt Đen, môi đỏ. - Con chỉ cần sống với anh ấy một ngày, cũng sướng một đời. Ô hay, cầu một ngày, được những hai năm, cho tới khi bé Lựu bập bẹ, còn Khóc nỗi gì. Đoan lau nước mắt cho tôi. Đoan cũng lính biên giới, nhưng phía Bắc về, Thợ điện cơ quan. Được, đã thế, đây cũng bồ bịch. Tôi nghĩ vậy, bất cần Đời, đơn giản, vì Đoan trai tân, kém tôi hai tuổi, thiếu gì gái mười chín, Đôi mươi. Trước đó, vẫn mày tao, "Đoan, chữa cho tao cái cầu dao". "Ăn Kem, chị cho một cái". "Xì, chị tao á?".. và Đoan cười, hàm răng đều nhỏ, Có lẽ đến già trông vẫn trẻ con. Ngờ đâu, Đoan yêu tôi thật, yêu bằng ánh Mắt và tình yêu bé Lưu. Con bé suốt ngày quấn lấy Đoan. Dư luận ầm ĩ, Trai tơ, gái nạ dòng, chồng bỏ rơi. Ông phó giám đốc, chú ruột Đoan, lộn Ruột, tát vào mặt cháu ngay tại phòng tôi. Bé Lưu ôm chân Đoan nức nở. Tôi càng rối bời, khi mẹ chồng lên khuyên tôi nghỉ không lương mấy tháng, Xuống Hải Phòng dọn hàng giải khát, nhà bà mặt đường, bên sông Lấp, gần Nhau, mọi chuyện sẽ êm dần. Nhưng hai tháng sau, sáu mươi đêm, đêm nào cũng giống đêm nào, một hai Giờ sáng. Mão mới về, hơi bia nồng nặc, dội nước ùm ùm, rồi vào nằm Cạnh tôi, như con trâu mộng bên cái xác ve, quay mặt, ngáy liền một mạch Tới sáng. Ôi giá một đêm, Mão thức giấc, nắm bàn tay tôi (bàn tay thôi), tôi sẽ òa Khóc: - Tắm nữa đi, tắm bằng nước mắt của em cho tỉnh lại, cái đồ lú lẫn, cái đồ Phụ bạc mắt trắng môi thâm. Mão nói toẹt ra đã yêu người khác: - Sự thể đã như thế, ở được với nhau thì ở. - Em không thể ở như thế được. - Vậy làm đơn đi, anh ky. ́ Đơn viết bằng nước mắt, nước mắt nuốt vào, quánh đen thành mực, cần gì Mão ky. ́ Đoan không giận tôi: - Thôi cứ thế cho hết nhẽ, có điều mấy tháng anh nhớ cón bé quá. Đơn mình tôi ky, ́ trở thành bên nguyên. Hai năm bướm hoa đã chán. Mão đến chỗ tôi nhiều lần, tha thiết chuộc lại Lỗi lầm. - Nhưng thiếu bố Đoan, con bé buồn chết mất! - Con anh, chỉ anh mới là bố nó. - Vậy anh thử xem, em sợ nay mới là bố thì hơi muộn. Và chiều nay, Mão thử. Bé Lưu khóc. Mão rầu rĩ: - Thôi cứ đế nó gọi anh bằng chú, còn hơn phải gọi bằng bố mà quay mặt Đi sụt sùi thế kia. Tôi lại rơi nước mắt ở bờ sông. Tối, nằm bên Đoan, tôi hỏi: - Sông có linh hồn không anh? - Có chứ. - Khi nó bị lấp, hồn nó còn không? Trời ơi, sao mãi tôi vẫn chưa yêu Đoan bằng trước đây yêu Mão, mặc dầu Tôi đã cố rất nhiều. - Đừng giận em, nhé. Có phải em không muốn yêu anh gấp mấy thế đâu. Tôi đã cung Đoan bơi trên dòng sông khác. Thế mà chiều nay nước mắt vẫn rơi. Có phải những giọt nước mắt cuối Cùng của con sông xưa đã thành sông Lấp hay không? Hồn mày đấy ư, sông Lấp?