Bài viết: 12 

Chương 10: Giải quyết đơn giản.
Cả sáu người bị mời lên văn phòng phó hiệu trưởng uống trà.
Tòa nhà giáo vụ nằm gần phía thư viện, văn phòng phó hiệu trưởng nằm trên tầng hai.
Sau khi các giáo viên tách đám Minh Anh ra, chỉ có một thầy giáo phụ trách đưa cả sau người lên văn phòng thầy hiệu phó. Là thầy tổng đội, tên Lê Văn Nghiêm. Quả thật người như tên, nghiêm nghị nghiêm túc, cực kỳ đề cao nội quy và kỷ luật của trường.
Đời trước, Minh Anh chưa phải gặp thầy lần nào. Đời này thì hay rồi, vừa nhập học đã được thầy đón lên tận phòng phó hiệu trưởng uống trà
Mặc dù vậy, cô vẫn không hối hận. Lúc đánh nhau với đám nữ sinh kia, ngoại trừ cảm giác xấu hổ ngượng ngùng, cô còn cảm thấy có hơi hưng phấn.
Không phải hưng phấn do đánh nhau, mà là do cảm giác thanh xuân và niên thiếu tràn trề sức sống đang trở về với mình. Thời học sinh của mỗi người không nhất thiết phải đánh nhau mới gọi là thanh xuân, nhưng đời trước, Minh Anh vô cảm, xa cách, trong lòng lúc nào cũng mang theo sự thù hận với người mẹ đã vứt bỏ cô cho bà ngoại, mang theo sự không cam lòng vì bất công của thế giới. Cô tự cho rằng thế giới này nợ mình, mọi người nợ mình, trốn tránh khỏi cộng đồng và co lại trong một xó riêng, thế giới của cô bằng phẳng không gợn sóng.
Cho nên, hôm nay, khi làm một việc khác hoàn toàn với bản thân mình hồi trước, mang đến cho cô cảm giác mình chạm gần đến với ba chữ "người bình thường" hơn một chút, có tức giận, gặp bất bình thì sẽ lên tiếng giúp đỡ.
Vũ Vân Hà đi bên cạnh Minh Anh, hơi sợ sệt cúi đầu. Minh Anh nhìn cô gái này một hồi lâu, sau đó, nắm lấy bàn tay của Vũ Vân Hà.
Vũ Vân Hà giật mình, quay ngoắt sang nhìn cô, Minh Anh mỉm cười trấn an. Vũ Vân Hà không nói gì, cũng nắm lại tay cô.
Sáu người đi tới văn phòng phó hiệu trưởng. Ban nãy trên đường đi, thầy Nghiêm đã gọi điện thông báo cho thầy phó hiệu trưởng biết sự tình, lúc đưa mấy cô học sinh này tới cửa văn phòng, thầy Nghiêm còn nói:
- Mấy cô này, vừa vào đầu năm học đã ẩu đả nhau trước mặt bạn bè, có thấy xấu hổ không hả? Chưa kể đến, mấy cô là nữ sinh, thế mà ra tay với nhau mạnh bạo như thế? Rốt cuộc mấy cô có thâm thù đại hận gì với nhau à? Có biết trường ta có quy định học sinh không được phép gây gổ trong khuôn viên trường không? Hả? Còn quang minh chính đại đánh nhau trước mặt bao nhiêu người? Đây đúng là chuyện có một không hai kể từ khi cái trường này thành lập đấy. Trời ạ!
Cả bọn cúi đầu, lặng im nghe thầy nói, duy chỉ có nữ sinh kia là không đặt lời này vào tai, vẻ mặt nghênh ngang.
Sáu người đứng trước cửa văn phòng của thầy phó hiệu trưởng, thầy Minh. Thầy Nghiêm gõ nhẹ mấy cái.
Thầy Minh đang ngồi xem văn bản công việc, nghe thấy tiếng gõ cửa thì ngẩng đầu lên, gật đầu ra hiệu bọn họ có thể tiến vào.
Thầy phó hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên, mái tóc hoa râm. Thầy đeo một cái kính gọng vàng, có lẽ là kính viễn thị, vì Minh Anh thấy thỉnh thoảng thầy lại nhíu mày nhìn văn bản, sau đó đưa nó ra xa hơn một chút.
Thấy đám học trò tiến vào, thầy Minh mỉm cười hiền từ, nói:
- Mấy đứa đánh nhau hả? Sao lại làm thế? Có xích mích với nhau thì cũng phải giái quyết trong hòa bình chứ, bạo lực chưa bao giờ là thứ tốt cả, dù là bạo lực về tinh thần hay thân thể. Nào, bây giờ đọc tên và lớp của mấy đứa để thầy ghi vào biên bản nhé. Bắt đầu từ em ngoài cùng bên trái.
Bốn nữ sinh kia và Vũ Vân Hà không ngờ được thầy Minh còn chưa kịp hỏi gì bọn họ đã lập biên bản rồi.
Thấy cả đám im lặng, thầy Minh lặp lại:
- Đọc cho thầy tên và lớp của mấy đứa nhé, bắt đầu từ em ngoài cũng bên trái.
Nữ sinh kia thấy thầy lặp lại lời nói, không dám không nghe theo, ấp úng đọc ra một cái tên, những người còn lại cũng đọc tên ngay sau đó:
- Nguyễn Thị Thúy, 10D.
- Nguyễn Hải Yến, 10D.
- Lưu Ánh Quỳnh, 10D.
- Nguyễn Thị Tuyết Minh, 10D.
- Dương Thị Minh Anh, 10A.
- Vũ.. Vũ Vân Hà, 10A.
Thầy Minh ghi xong tên của bốn người, ngẩng đầu lên nói:
- Có hai em học sinh của lớp 10A cũng tham gia vào cuộc ẩu đả này cơ à? Em Minh Anh, thủ khoa khối 10 của trường ta năm nay phải không? Trình bày một chút đi.
Minh Anh thấy điểm danh đến mình, cũng không lo lắng, đơn giản kể lại chuyện đám nữ sinh lấy Lưu Ánh Quỳnh làm đầu lĩnh kia chèn ép bắt nạt Vũ Vân Hà, mình ra tay giúp thì bọn họ lại muốn đánh người.
Thầy Minh nhìn sang nữ sinh cầm đầu kia, nhẹ giọng nói:
- Lưu Ánh Quỳnh phải không? Bản thân em là cháu gái của hiệu trưởng, nhưng không phải muốn làm gì thì làm. Ẩu đả với bạn học và việc rất không nên. Hơn nữa, theo lời của bạn học Minh Anh kể lại, đúng là em có lỗi với người ta trước. Bây giờ em nói cho thầy nghe thử, tại sao em lại có hành vi miệt thị bạn học Vũ Vân Hà như vậy?
Lưu Ánh Quynh im lặng không đáp, trong văn phòng phó hiệu trưởng cũng theo đó mà lặng im.
Một lát sau, Lưu Ánh Quỳnh mới mở miệng:
- Nó động vào tôi trước, sao tôi không được phép xử lý nó? Con tiểu yêu tinh này, đáng bị ăn đòn!
Rầm!
Thầy Minh đập một cái xuống mặt bàn, khiến mấy người còn lại đều giật mình.
- Em nói vậy mà chấp nhận được à? Là tụi em ra tay ẩu đả bạn học trước, là bản thân tụi em đã sai rồi. Giờ còn không biết hối cải?
Lưu Ánh Quỳnh vẫn làm một vẻ mặt nghênh ngang, xem chừng không nghe lọt lỗ tai.
Thầy Minh nhịn lại cơn tức giận, nói:
- Được rồi, chuyện hôm nay đến đây thôi. Minh Anh với Vân Hà về lớp học của mình, bốn em học sinh còn lại cũng vậy. Biên bản của mấy em cứ để ở chỗ tôi. Nếu không biết hối lỗi sửa sai thì tôi sẽ xử trí các em sau. Lần này coi như giải quyết nhẹ nhàng, cấm các em sau này không được tái phạm.
Lưu Ánh Quỳnh chẳng ừ hử gì, thầy Minh vừa dứt lời đã quay ra cửa, đi thẳng về lớp học của mình. Ba nữ sinh còn lại nhanh chóng đuổi theo.
Minh Anh và Vũ Vân Hà xin phéo thầy Minh, sau đó cũng quay về lớp học. Đến lúc này, Minh Anh mới buông tay Vũ Vân Hà ra, lòng bàn tay ấm nóng.
Tòa nhà giáo vụ nằm gần phía thư viện, văn phòng phó hiệu trưởng nằm trên tầng hai.
Sau khi các giáo viên tách đám Minh Anh ra, chỉ có một thầy giáo phụ trách đưa cả sau người lên văn phòng thầy hiệu phó. Là thầy tổng đội, tên Lê Văn Nghiêm. Quả thật người như tên, nghiêm nghị nghiêm túc, cực kỳ đề cao nội quy và kỷ luật của trường.
Đời trước, Minh Anh chưa phải gặp thầy lần nào. Đời này thì hay rồi, vừa nhập học đã được thầy đón lên tận phòng phó hiệu trưởng uống trà
Mặc dù vậy, cô vẫn không hối hận. Lúc đánh nhau với đám nữ sinh kia, ngoại trừ cảm giác xấu hổ ngượng ngùng, cô còn cảm thấy có hơi hưng phấn.
Không phải hưng phấn do đánh nhau, mà là do cảm giác thanh xuân và niên thiếu tràn trề sức sống đang trở về với mình. Thời học sinh của mỗi người không nhất thiết phải đánh nhau mới gọi là thanh xuân, nhưng đời trước, Minh Anh vô cảm, xa cách, trong lòng lúc nào cũng mang theo sự thù hận với người mẹ đã vứt bỏ cô cho bà ngoại, mang theo sự không cam lòng vì bất công của thế giới. Cô tự cho rằng thế giới này nợ mình, mọi người nợ mình, trốn tránh khỏi cộng đồng và co lại trong một xó riêng, thế giới của cô bằng phẳng không gợn sóng.
Cho nên, hôm nay, khi làm một việc khác hoàn toàn với bản thân mình hồi trước, mang đến cho cô cảm giác mình chạm gần đến với ba chữ "người bình thường" hơn một chút, có tức giận, gặp bất bình thì sẽ lên tiếng giúp đỡ.
Vũ Vân Hà đi bên cạnh Minh Anh, hơi sợ sệt cúi đầu. Minh Anh nhìn cô gái này một hồi lâu, sau đó, nắm lấy bàn tay của Vũ Vân Hà.
Vũ Vân Hà giật mình, quay ngoắt sang nhìn cô, Minh Anh mỉm cười trấn an. Vũ Vân Hà không nói gì, cũng nắm lại tay cô.
Sáu người đi tới văn phòng phó hiệu trưởng. Ban nãy trên đường đi, thầy Nghiêm đã gọi điện thông báo cho thầy phó hiệu trưởng biết sự tình, lúc đưa mấy cô học sinh này tới cửa văn phòng, thầy Nghiêm còn nói:
- Mấy cô này, vừa vào đầu năm học đã ẩu đả nhau trước mặt bạn bè, có thấy xấu hổ không hả? Chưa kể đến, mấy cô là nữ sinh, thế mà ra tay với nhau mạnh bạo như thế? Rốt cuộc mấy cô có thâm thù đại hận gì với nhau à? Có biết trường ta có quy định học sinh không được phép gây gổ trong khuôn viên trường không? Hả? Còn quang minh chính đại đánh nhau trước mặt bao nhiêu người? Đây đúng là chuyện có một không hai kể từ khi cái trường này thành lập đấy. Trời ạ!
Cả bọn cúi đầu, lặng im nghe thầy nói, duy chỉ có nữ sinh kia là không đặt lời này vào tai, vẻ mặt nghênh ngang.
Sáu người đứng trước cửa văn phòng của thầy phó hiệu trưởng, thầy Minh. Thầy Nghiêm gõ nhẹ mấy cái.
Thầy Minh đang ngồi xem văn bản công việc, nghe thấy tiếng gõ cửa thì ngẩng đầu lên, gật đầu ra hiệu bọn họ có thể tiến vào.
Thầy phó hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên, mái tóc hoa râm. Thầy đeo một cái kính gọng vàng, có lẽ là kính viễn thị, vì Minh Anh thấy thỉnh thoảng thầy lại nhíu mày nhìn văn bản, sau đó đưa nó ra xa hơn một chút.
Thấy đám học trò tiến vào, thầy Minh mỉm cười hiền từ, nói:
- Mấy đứa đánh nhau hả? Sao lại làm thế? Có xích mích với nhau thì cũng phải giái quyết trong hòa bình chứ, bạo lực chưa bao giờ là thứ tốt cả, dù là bạo lực về tinh thần hay thân thể. Nào, bây giờ đọc tên và lớp của mấy đứa để thầy ghi vào biên bản nhé. Bắt đầu từ em ngoài cùng bên trái.
Bốn nữ sinh kia và Vũ Vân Hà không ngờ được thầy Minh còn chưa kịp hỏi gì bọn họ đã lập biên bản rồi.
Thấy cả đám im lặng, thầy Minh lặp lại:
- Đọc cho thầy tên và lớp của mấy đứa nhé, bắt đầu từ em ngoài cũng bên trái.
Nữ sinh kia thấy thầy lặp lại lời nói, không dám không nghe theo, ấp úng đọc ra một cái tên, những người còn lại cũng đọc tên ngay sau đó:
- Nguyễn Thị Thúy, 10D.
- Nguyễn Hải Yến, 10D.
- Lưu Ánh Quỳnh, 10D.
- Nguyễn Thị Tuyết Minh, 10D.
- Dương Thị Minh Anh, 10A.
- Vũ.. Vũ Vân Hà, 10A.
Thầy Minh ghi xong tên của bốn người, ngẩng đầu lên nói:
- Có hai em học sinh của lớp 10A cũng tham gia vào cuộc ẩu đả này cơ à? Em Minh Anh, thủ khoa khối 10 của trường ta năm nay phải không? Trình bày một chút đi.
Minh Anh thấy điểm danh đến mình, cũng không lo lắng, đơn giản kể lại chuyện đám nữ sinh lấy Lưu Ánh Quỳnh làm đầu lĩnh kia chèn ép bắt nạt Vũ Vân Hà, mình ra tay giúp thì bọn họ lại muốn đánh người.
Thầy Minh nhìn sang nữ sinh cầm đầu kia, nhẹ giọng nói:
- Lưu Ánh Quỳnh phải không? Bản thân em là cháu gái của hiệu trưởng, nhưng không phải muốn làm gì thì làm. Ẩu đả với bạn học và việc rất không nên. Hơn nữa, theo lời của bạn học Minh Anh kể lại, đúng là em có lỗi với người ta trước. Bây giờ em nói cho thầy nghe thử, tại sao em lại có hành vi miệt thị bạn học Vũ Vân Hà như vậy?
Lưu Ánh Quynh im lặng không đáp, trong văn phòng phó hiệu trưởng cũng theo đó mà lặng im.
Một lát sau, Lưu Ánh Quỳnh mới mở miệng:
- Nó động vào tôi trước, sao tôi không được phép xử lý nó? Con tiểu yêu tinh này, đáng bị ăn đòn!
Rầm!
Thầy Minh đập một cái xuống mặt bàn, khiến mấy người còn lại đều giật mình.
- Em nói vậy mà chấp nhận được à? Là tụi em ra tay ẩu đả bạn học trước, là bản thân tụi em đã sai rồi. Giờ còn không biết hối cải?
Lưu Ánh Quỳnh vẫn làm một vẻ mặt nghênh ngang, xem chừng không nghe lọt lỗ tai.
Thầy Minh nhịn lại cơn tức giận, nói:
- Được rồi, chuyện hôm nay đến đây thôi. Minh Anh với Vân Hà về lớp học của mình, bốn em học sinh còn lại cũng vậy. Biên bản của mấy em cứ để ở chỗ tôi. Nếu không biết hối lỗi sửa sai thì tôi sẽ xử trí các em sau. Lần này coi như giải quyết nhẹ nhàng, cấm các em sau này không được tái phạm.
Lưu Ánh Quỳnh chẳng ừ hử gì, thầy Minh vừa dứt lời đã quay ra cửa, đi thẳng về lớp học của mình. Ba nữ sinh còn lại nhanh chóng đuổi theo.
Minh Anh và Vũ Vân Hà xin phéo thầy Minh, sau đó cũng quay về lớp học. Đến lúc này, Minh Anh mới buông tay Vũ Vân Hà ra, lòng bàn tay ấm nóng.
Chỉnh sửa cuối: