Chương 10. Nhặt được một hộ vệ bí ẩn Bấm để xem - Ngươi nói cái gì cơ? Ngươi dám chống đối lại ta hả, tên đầu đường xó chợ kia. Được ta coi trọng là phúc của ngươi, còn dám dùng ánh mắt ấy nhìn ta hả? Người đâu, đánh hắn cho ta, đến khi nào hắn cầu xin ta thì thôi. - Rõ tiểu thư. - Đúng là ngu hết thuốc chữa. Sướng không biết hưởng. Ta sẽ thay tiểu thư dạy dỗ ngươi. Hahaha.. - Khoan đã. - Tiểu thư có chuyện gì sao? - Nhớ chừa mặt hắn ra. Không được làm hỏng gương mặt xinh đẹp này. Ta sẽ đau lòng lắm! - Chậc! Đúng là gương mặt xinh đẹp. Nếu là nữ nhân thì thật tốt.. - Mấy tên đứng đằng sau vừa chậc lưỡi, khuôn mặt thì tràn vẻ ám muội. - Cút. Các ngươi muốn chết? Đôi mắt đỏ của hắn ngày càng rực rỡ, ngày càng quỷ dị, trong không khí thoảng mùi tanh của máu càng có xu hướng nồng hơn, nhưng rất khó để phát hiện, đặc biệt là lũ người chưa trải đời này lại càng không nhận ra được. Đối với Thất Nguyệt thì khác, công việc của cô vô cùng đặc thù, cô tiếp xúc với xác chết và máu thường xuyên, nên không khó để nhận ra. Trong lòng cô đánh lên hồi chuông cảnh báo, hắn là một người hết sức nguy hiểm. Có thể làm bạn với hắn được thì làm, không thì tuyệt đối cách xa hắn ra, trở thành người xa lạ là tốt nhất, tuyệt đối không được trở mặt thành thù, hắn là loại người có thù tất báo, liều mạng vô cùng. Đặc biệt khi dồn hắn đến đường cùng, hắn sẽ vô cùng điên cuồng không ngại đồng quy vô tận với kẻ thù. Thất Nguyệt biết điều này là do cô và hắn là một loại người, đồng loại thì sẽ dễ nhận biết nhau. Nhưng điều khác biệt giữa cô và hắn có lẽ là do thời gian sống, hắn còn nhỏ nên khó che giấu được cảm xúc, bồng bột hơn, còn cô thì lại giỏi che giấu hơn, không phải là cô hèn nhát mà quan niệm của cô là: Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, cô một khi nắm chắc được mình sẽ thắng thì mới bộc lộ ra, nếu không sẽ rất nguy hiểm với người thân của cô, cô không muốn đặt họ vào nguy hiểm. Thất Nguyệt một khi tiêu diệt kẻ thù thì: Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, không gió xuân mơn mơn trồi sẽ nảy mầm, sẽ rất rắc rối, đó là điều cô rút ra được khi làm nghề đặc thù, một nghề trong bóng tối để trả thù cho mẹ và bà cô. Cô được khách và bọn người chợ đen đặt biệt danh là bác sĩ tử thần điên, chuyên nhận những bệnh nhân mắc bệnh kì lạ và hấp hối, trong người luôn chứa độc và chữa bệnh theo cảm xúc. Nhưng không một ai biết về thân phận ấy trừ cô, ngoài sáng, mọi người chỉ biết đến cô là một sinh viên y khoa năm nhất ưu tú, không hơn. Hahaha. Nói cô điên cũng đúng thôi, thế nên được sinh ra ở gia đình Công Tôn điên cuồng rất hợp khẩu vị của cô. "Chà, hắn thật thú vị, nhưng còn trẻ quá, thật bồng bột, hắn không biết rằng phục thù ngon nhất khi được phục vụ lạnh sao. Chậc. Cần phải rèn luyện thêm, chỉ cần mấy năm nữa, hắn sẽ rất mạnh đấy, với điều kiện, hắn phải lĩnh ngộ được một số thứ, nếu không hắn chỉ dậm chân tại chỗ thôi, một người tầm thường không hơn không kém. Còn cần thời gian, để hắn trưởng thành. Vị tỷ tỷ kia thì không thú vị chút nào, nếu cô ta giống mẹ cô ta thì khác, nhưng hống hách thế kia, chậc.. Kẻ to mồm thường là những kẻ dễ tiêu diệt nhất. Hahaha.. Không khí này thật nhàm chán, cần thêm chút gia vị để món ăn này trở nên đậm đà và ngon miệng hơn. Để ta giúp ngươi nhá, tên mắt đỏ" - Oaoaoa.. - Tiểu thư, người sao thế? - Bà Liên Hạ lên tiếng, - Sao lại có tiếng trẻ con khóc ở đây? Thật mất hứng. Người đâu ném nó ra ngoài cho ta. Dám làm chậm trễ việc của ta, đáng chết. Cô ta lên tiếng, vẻ mặt không giấu được sự chán ghét. Không khí vốn nghiêm trọng bị tiếng trẻ con phá vỡ, tất cả hành động ngưng lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bọn người Thất Nguyệt. - Các ngươi là ai? - Bọn nhà quê các ngươi có biết phá vỡ tâm trạng của tiểu thư bị tội gì không. Ngươi có biết đây là ai không mà đắc tội. Đây là con gái cưng của lão nhân Gia Cát giàu có nhất thành này. Biết điều thì cút đi. - Oaoaoa.. - Thất Nguyệt càng khóc to, càng dữ dội. - Oaoaoa.. - Gia Bảo cũng tỉnh dậy tham gia náo nhiệt. "Wow! Tốt lắm người anh em, anh cũng thích xem náo nhiệt đúng không. Hahaha. Cùng xem nào." - Ôi! Hai tiểu chủ nhân, các người làm sao thế? - Cút hết cho ta. Ồn ào chết đi được. Đem bọn kia ra đánh chết cho ta, khiến bọn nó im mồm đi. - Vị tỷ tỷ giận dữ lên tiếng. - Gia Cát Ngọc Liên.. Ngươi ngậm mồm cho ta. - Công Nguyên giận dữ quát. Từ xa bọn người Chi Nhi tiến tới. Mama đại nhân và thẩm thẩm vội vàng đến ôm Gia Bảo và Thất Nguyệt dỗ dành. - Khiến các con hoảng sợ rồi. Ta đến rồi đây. - Mama đại nhân nhẹ lau mồ hôi cho hai đứa, vì khóc nhiều. - Yên tâm đi, anh trai này sẽ bảo vệ hai đứa. Không ai có quyền bắt nạt em của ta - Gia Minh tiến đến vỗ về. - Ngọc Liên ngươi khiến ta thật thất vọng. - Cha! Bọn chúng là ai. Sao người có thể trách con vì bọn nhà quê ấy được. - Im mồm! Lão nhân, con còn nhỏ. Con bé không cố ý. Nó không biết đấy là biểu đệ và biểu muội của mình. - Vị bạch liên hoa lên tiếng cầu xin. - Cha, xin người tha thứ cho con. Con không biết đó là biểu đệ, biểu muội. - Không cần phải xin. Ta đã trông thấy cả rồi. Ngươi ỷ mình được sủng ái, dạy dỗ con không nghiêm, làm nhiều điều xấu, không biết làm gương cho con, còn ngươi, Ngọc Liên, kiêu ngạo hống hách không coi ai ra gì làm mất mặt gia tộc, tàn ác, hành động không đúng chuẩn mực. Ta phạt các ngươi chuyển đến ngoại viện xám hối, không được ta gọi thì không được quay trở về, cách biệt với mọi người, không được ai giúp đỡ, ta mà biết ai sẽ phạt không tha. - Công Nguyên lạnh lùng lên tiếng. - Cha.. Con biết sai rồi. Con không muốn đâu! - Lão nhân! Xin người hãy nể tình những năm qua thiếp hầu hạ người mà tha thứ cho mẹ con thiếp. - Hừ.. Người đâu. Còn không mau thực hiện. - Rõ. - Cha.. - Lão nhân.. Thế là mẹ con bạch liên hoa bị kéo đi. Xong xuôi, Công Nguyên nhìn về phía đám người kia và nói: - Các ngươi nhìn thấy tiểu thư hành động như thế mà không ngăn cản, lại hùa theo làm việc độc ác. Là người hầu mà không biết vị trí của mình, dám xúc phạm tới cháu của ta, thế là các ngươi không còn coi ta ra gì, Gia Cát phủ không dám chứa các ngươi. Người đâu, đưa bọn nô tài ra đánh một trăm trượng rồi đuổi khỏi phủ cho ta.. - Rõ. - Còn ngươi.. - Aaaaaa.. - Khi Gia Công nhìn sang tên mắt đỏ, muốn đuổi hắn đi, Thất Nguyệt vội lên tiếng ngăn cản. - Gì vậy, Cầu Cầu? Em thích tên nhóc ẻo lả này sao. Không được, em nhìn anh đây này. Em không muốn chơi với anh nữa sao? - Gia Minh mon men đi đến gần Thất Nguyệt, giọng vô cùng ủy khuất lên tiếng. - Gia Minh, ngừng náo loạn đi. Tiểu Cầu à, con muốn tên nhóc kia sao. Hừm, nếu là nhóc muốn, cữu cữu này sẽ giữ lại cho nhóc. Tên nhóc kia cũng rất mạnh, cho hắn làm hộ vệ bên người con cũng được. Muội thấy sao? - Cũng được. Chúng ta cần điều tra thêm về lai lịch của hắn. - Được, việc này cứ giao cho ta. "Chà, vậy coi như hôm nay ta nhặt được một hộ vệ miễn phí rồi. Mà còn là một hộ vệ rất bí ẩn nữa. Kkkk. Nãy đứng xa, không nhận ra, nhưng vừa rồi, ta mới phát hắn bị trúng một loại độc cổ vô cùng hiếm, rất ít người biết đến nó, nhưng trùng hợp, kiếp trước ta đã từng nghiên cứu về nó, ta rất hứng thú với loại độc này. Ta sẽ chữa trị và rèn luyện cho nhóc, nhưng phải đến lúc ta chấp nhận ngươi đã. Ta đoán lai lịch của ngươi không tầm thường, mắt đỏ, cữu cữu chưa chắc đã tra được gì về thân phận ngươi, cùng lắm là đồ giả. Có thể tương lai ta với ngươi là kẻ thù, ta mong điều đó không xảy ra, ta giữ ngươi bên cạnh như giữ hổ bên mình, vô cùng nguy hiểm nhưng rất kích thích, ta ghét sự phản bội, mong rằng ngươi không phạm phải điều đó. Hahaha. Mong được chỉ giáo."
Chương 11. Lời hứa của sự trung thành Bấm để xem Ở trung tâm thành Thanh Long, tại ngoại viện của gia tộc Công Tôn.. Mấy ngày hôm nay tràn ngập không khí vô cùng náo nhiệt, ai cũng vội vàng làm việc của mình. Gia nô khuân đồ đi tới đi lui trong viện, mọi người tấp nập chuẩn bị cho ngày quan trọng. Đúng vậy, còn mấy ngày nữa thôi, chính là ngày sinh nhật ba tuổi của cặp sinh đôi, hai tiểu chủ nhân đáng yêu của họ. Từ trong sân vang lên tiếng thúc giục già nua, kèm với nó là tiếng bước chân dồn dập, khẩn trương của đám người hầu cùng những tiếng máy móc từ đám người máy. - Ngươi đặt mấy cái chậu cây ở chỗ kia, còn ngươi bê đống thực phẩm vào trong kho, tên kia ngươi bê cho cẩn thận, bên trong toàn đồ quý đấy, rơi hàng ngươi đền nổi không. Mọi ngươi nhanh tay lên, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm. - Lão quản gia đeo kính, trên tay cầm quyển sổ đen ghi chi chít chữ ngẫm nghĩ, không ngừng chỉ đạo đám người làm bận rộn. - Quản gia, ông đã chuẩn bị hết tất cả chưa. Sinh nhật em ta tròn ba tuổi phải thật hoành tráng - Gia Minh lên tiếng. - Ôi, tiểu tổ tông của tôi, đáng lí giờ này người phải ở học viện chứ. Phu nhân mà biết sẽ trách phạt mất thôi. - lão quản gia thở dài lên tiếng. - Ông yên tâm. Ta qua xem mọi người chuẩn bị đến đâu thôi. Giờ ta đi ngay. Ông giữ bí mật với mẹ ta nha, chỉ hai chúng ta biết thôi đấy. - Gia Minh tinh nghịch nháy mắt, tiếng vừa cất người đã biến mất. - Haizzz.. - lão quản gia vừa lắc đầu, vừa thở dài, xong ông tiếp tục đống công việc chưa hoàn thành của mình. Cách đấy không xa, ở viện Gia Nguyên, một cô bé tầm ba tuổi xinh xắn đang chống tay trên thành cửa sổ, bé chán nản nhìn qua bên này. Cô bé có mái tóc màu hạt dẻ được túm gọn sang hai bên càng tôn lên gương mặt nhỏ nhắn khéo léo tinh xảo. Đôi mắt ngân mâu nhạt, đặc trưng của gia tộc Công Tôn, kèm theo cái mũi cao xinh xắn, còn cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi vểnh lên tạo nên một tiểu thiên xứ xinh đẹp đến đáng kinh ngạc. Da thịt tinh tế nhẵn nhụi tản ra tia sáng màu trắng nhàn nhạt, phối hợp hài hòa đến không thể tin nổi với cơ thể này. Nhìn bộ dạng này khiến cho mọi người không thể ngừng yêu thương mà muốn chạy ngay tới yêu thương chiếc má phúng phính, xem nó có như tưởng tượng hay không. "Ài, không biết anh trai sâu ngủ đi đâu rồi, hay lại nhân lúc mình ngủ chạy đến chỗ mama đại nhân một mình. Thật là keo kiệt. Còn ông anh cả kia nữa, tám tuổi rồi mà vẫn y như con khỉ, cái tính ồn ào vẫn không bỏ được.. Mà này, chuẩn bị sinh nhật thôi mà, có cần khẩn trương thế không, mọi người ở đây rảnh rỗi quá rồi sao, cứ như sinh nhật mấy năm trước là được rồi. Uầy, nghĩ lại, sau khi chứng kiến trận chiến của hai cao thủ kia, mình đã rất muốn học cái được gọi là ma thuật và sức mạnh ở thế giới này. Thế mà, cái đó nghe nói ba tuổi mới được hình thành và kiểm tra rồi mới đươc học. Chán ghê, ba năm qua mình vẫn thực hiện hành trình trở thành sâu ngủ, mà vẫn chả có kết quả gì. Ngay cả, y học của mình khi đến thế giới này cũng chả có tiến bộ mấy. Sau ngày kiểm tra, mong rằng mình có sức mạnh không tệ, may ra y thuật sẽ có thể nâng cao. Ngứa tay thật, muốn pha chế một chút độc dược và dược. Cái cơ thể này nhỏ bé quá. Haizzz!" - Tiểu thư, ngươi trông thật giống bà cụ non. Người thở dài nhiều vậy, sẽ chóng già đó. - Đứa trẻ đằng sau tầm mười một tuổi lên tiếng. Hắn chính là hộ vệ ba năm trước Thất Nguyệt nhận được. Ba năm kể từ lúc đó, hắn càng trở nên xinh đẹp, khuôn mặt phi giới tính càng khiến người ta càng rung động, nhưng đôi mắt đỏ càng ngày càng nồng càng thâm trầm. "Chậc! Ba năm rồi, hắn cũng đã biết ẩn giấu rồi sao, đến đây hắn cũng học hỏi được khá nhiều thứ đấy chứ, ít đi một chút bồng bột, dễ xúc động, lại thêm một chút trầm, ẩn giấu mình. Nhưng vẫn chưa đủ, còn quá non nớt, trông có vẻ như là hắn đang đi đúng đường nhưng đây chính là thời kì quyết định, vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sai một li thôi sẽ đi một dặm, dễ bị mất khống chế sau đó bị bóng tối cắn nuốt thôi. Đừng tưởng chỉ mình ngươi không chấp nhận ta làm chủ nhân, mà ngay cả ta cũng không chấp nhận ngươi. Ta một khi dùng người thì sẽ tin tưởng. Còn không tin tưởng tốt nhất không dùng người. Mà ta lại ghét nhất chính là sự phản bội, ta không muốn sau này phải hối hận. Thứ mà ta cần và phải làm không chỉ là một lời hứa của sự trung thành mà còn cần phải cả trái tim và tấm lòng. Một người ta hoàn toàn tin tưởng đem sau lưng của mình giao phó. Đừng tưởng ta đang sống trong hạnh phúc mà lơ là, nó chỉ là sự bình yên trước cơn bão mà thôi. Chắc chắn sẽ xảy ra, một gia tộc lớn sẽ là con mồi béo bở cho nhiều chó săn và gia tộc lại càng phức tạp. Ta cần chuẩn bị nhiều thứ cho lúc đó." - Ở đây không có ai, ngươi đừng có sử dụng giọng nói đó với ta. Tiểu thư sao, không phải một hộ vệ nên gọi ta là chủ nhân chứ. Ngươi vốn không coi ta là chủ nhân đúng không, Eron. - Thất Nguyệt lạnh lùng lên tiếng. Giọng nói vốn non nớt, ngọt ngào lại cố tình lạnh lùng trái ngược với khuôn mặt búp bê đáng yêu, nhưng lại tỏa ra một khí thế đáng sợ, một đứa trẻ ba tuổi không thể nào có được. Không khí lúc này thật quỷ dị. - Sao ngươi nói thế tiểu thư, sao tiểu nhân lại không chấp nhận người được? - Eron cười giễu. - Có chấp nhận hay không ngươi tự biết. Ngươi nghĩ phục vụ một đứa trẻ ba tuổi như ta là một sự không công bằng hay ngươi không phục. - Đôi mắt ngân mâu bình thường vốn ngây thơ, trong sáng, giờ thật sắc bén, đầy ý vị. Thất Nguyệt nhếch môi. - Ngươi tưởng cái thân phận giả sẽ giữ được bao lâu. Ngươi nghĩ giờ mình mạnh lắm sao, ta không biết thân phận ngươi to lớn như thế nào hay ngươi mạnh ra sao.. Nhưng.. Bằng chất độc trong cơ thể ngươi.. thì.. ngươi sẽ không còn nhiều thời gian đâu. Ngươi cũng đang tìm người để chữa được nó. Nhưng có vẻ rất khó để tìm ra, những người người ngươi tìm đến còn không biết ngươi mắc bệnh gì.. - Chậc! Ngươi thấy sức mạnh của ngươi không những không tăng mà còn có vẻ bị hao đi đúng không, ngươi bị đau đớn khi dùng sức mạnh đúng không nên ba năm trước ngươi mới chật vật như thế. Ngươi thấy sao? - Người không đơn giản tiểu thư, nhưng tôi không hiểu người nói gì? - Không cần vội vàng trả lời ta. Hãy suy nghĩ cho kĩ. Ta có thể chữa cho ngươi, nói cách khác ta có hứng thú về chất độc ngươi đang có. Còn tin hay không thì tùy ngươi.
Chương 12. Ngày sinh nhật náo nhiệt. Bấm để xem -Người nói thế là sao? Tôi phải tin tưởng vào điều gì? Người mới chỉ có ba tuổi! - Eron thản nhiên lên tiếng. - Ngươi là người phải hiểu rõ hơn ai hết. Còn, chính xác hơn là ta chuẩn bị đón sinh nhật ba tuổi. - Thất Nguyệt nhếch môi cười ngọt ngào như vớ được món đồ yêu thích, tay không ngừng vân vê chén trà. Thời gian như ngưng đọng, trong phòng yên tĩnh một cách khó tả, không một ai phát ra một tiếng động nào, phải chăng chỉ là tiếng hô hấp đều đều.. Cuối cùng, sau một lúc, Thất Nguyệt đã di dời mắt từ chén trà đến lên người Eron thầm đánh giá. "Tên nhóc này có tiến bộ. Nhưng chỉ thế mà thôi, hắn không tin tưởng mình mà cho dù hắn ngay lập tức đồng ý thì mình cũng sẽ nghi ngờ hắn và sẽ không chọn hắn. Không phải là không chọn được hộ vệ tốt, với gia thế của nhà Công Tôn thì vô cùng dễ dàng để tìm được nhiều người giỏi hơn hắn ta rất nhiều.. Nhưng.. Không phải ai cũng khiến mình cảm thấy hứng thú, hơn nữa hắn và mình là một loại người mình sẽ không cảm thấy quá vô vị khi gặp đồng loại. Và hắn cũng vô cùng hoang dã nhưng lại có bản lĩnh, nếu đào tạo tốt sẽ là cánh tay đắc lực. Đặc biệt, hắn mang trong một loại độc thú vị mà mình đã nghiên cứu từ kiếp trước. Chậc. Hẳn là phải thu phục hắn nhưng mình muốn nhìn thấy được sự trung thành từ hắn đã. Kkkk" - Oh. Tin hay không tin đó là chuyện rất đơn giản mà, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Có đôi khi tai nghe mắt thấy chưa chắc đã đúng đâu. - Thất Nguyệt đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra cửa. Khuôn mặt non nớt nhẹ nhàng cười, mái tóc hạt dẻ nhẹ nhàng tung bay trong gió. Khí thế mạnh mẽ và quỷ dị hoàn toàn biến mất như nó chưa từng xuất hiện, cô vẫn là tiểu thiên sứ mọi ngày. - Ta cần chuẩn bị cho buổi tiệc vào ngày mai. Đi thôi. - Tiểu thư.. người.. - Đi thôi. Ta không thích lặp lại nhiều lần. - Rõ. * * * Hôm sau, ngoại viện gia tộc Công Tôn tấp nập người. Từ những quý tộc đến thương nhân giàu có đều tụ họp về đây. Các quý ông, ai cũng mặc những bộ đồ trang trọng, lịch sự đứng một chỗ tranh thủ giao lưu. Các phu nhân thì trang phục màu sắc rực rỡ, đứng thành từng nhóm giao tiếp, trò chuyện, bàn tán không ngừng. Gia nô thì bận rộn phục vụ khách và lấy đồ. Khắp ngoại viện được canh gác nghiêm ngặt, từ ngoài cửa, mọi người phải xuất trình giấy mời mới được vào. Trong viện được bố trí cảnh vệ, người máy bảo vệ ở mọi nơi. Cho thấy hôm nay quan trọng như thế nào đối với gia tộc Công Tôn. Đúng vậy hôm nay là ngày sinh nhật của cặp sinh đôi đáng yêu của nhà Công Tôn. Khoảng một lúc, Công Tôn Gia Lãnh dẫn đầu đoàn tiến ra. Bên cạnh ông là phu nhân Gia Cát Chi Nhi đang bế tiểu thư Thất Nguyệt. Còn bà vú theo sau bế thiếu gia Gia Bảo vẫn đang say giấc ngủ. Đại thiếu gia Gia Minh không còn tinh nghịch như ngày thường, mà vô cùng nghiêm túc đứng bên cạnh cha mình, cười lịch sự với khách. - Hôm nay, ta rất biết ơn mọi người đã bớt chút thời gian quý báu của mình đến tham dự sinh nhật hai đứa con ta. Giờ, không lãng phí thời gian nữa, bữa tiệc bắt đầu. Mời mọi người tự nhiên thưởng thức. "Chà, hôm nay là ngày sinh nhật náo nhiệt nhất của mình. Mọi người đến thật đông và ồn ào. Có nhiều quà lắm đây, không biết có món gì thú vị không nhỉ. Có dược liệu thì tốt, không thì độc dược càng tốt. Ở đây có châm cứu không, hừm, mình cần có mấy cây châm thì mới hành y được, không thì dụng cụ phẫu thuật thôi cũng được. Haizzz. Chán quá đi. Sao ông anh song sinh kia ngủ lắm thế. Nhưng, thật phấn khích, sau ngày hôm nay mình được kiểm tra sức mạnh rồi, sẽ thú vị lắm đây. Đã đến đây được ba năm mà không biết gì về nó cả, thảm hại thật, cần phải nỗ lực hơn mới được.. Ummm.. Liệu có kẻ thù của gia tộc cài vào ngày hôm nay không, chắc chắn phải có rồi, những ngày náo nhiệt và vui vẻ thế này thường có những yếu tố bất ngờ. Không thì, cha đại nhân cũng không cảnh giác và cho bảo vệ nghiêm ngặt thế được. Mà cũng phải công nhận, tưởng cha là một người náo nhiệt trông ngốc thế mà lại là một con hồ li giảo hoạt thế.. Thật là một tấm gương không tốt mà.. Nhưng hợp khẩu vị con đó.. Đúng là cha con mà.."