Huyền Ảo Siêu Nhiên: Nghi Thức Máu - Cinis

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Cinis, 3 Tháng tư 2022.

  1. Cinis

    Bài viết:
    6
    Chương 10: Con lai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi mắt màu xanh ngọc rực sáng của con mèo đang cuộn tròn trong lòng Eden ánh lên tia lạnh lùng và xa cách khác hẳn dáng vẻ mũm mĩm đáng yêu của nó. Là linh thú của một pháp sư, Abyss có xu hướng chỉ thân thiết với chủ nhân của mình. Đương nhiên nó cũng sẽ rất lịch sự với bạn bè của cậu chủ nhỏ, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, không hơn; nếu muốn có được lòng tin và sự thân thiện của một linh thú đã có chủ thì khó khăn hơn nhiều. May mắn là bạn bè của Eden đều đã vượt qua vòng kiểm tra tín nhiệm của Abyss.

    Một giọng nói kỳ lạ không thể miêu tả vang lên trong đầu mọi người ở đây: "Cảm ơn Eden, tôi ăn rồi." Abyss liếm mép nhìn khay bánh ngọt trên đảo bếp: "Nhưng thêm một miếng Sachertorte thì tôi cũng không thấy phiền đâu."

    Eden bật cười, một miếng bánh chocolate ngon lành tự đặt mình lên đĩa và bay đến trước mặt Abyss chỉ với một cái phẩy tay của cậu. Con mèo xinh xắn cọ nhẹ lên tay Eden một cái như lời cảm ơn rồi đứng dậy, uyển chuyển tiến tới thưởng thức món tráng miệng.

    Artaga tặc lưỡi: "Cậu vẫn nói chuyện kiểu cách như quý tộc thế kỷ trước vậy à?"

    Abyss còn chẳng thèm ngẩng đầu lên: "Ít nhất thì quý tộc thế kỷ trước không hỏi mấy câu ngu ngốc như cậu."

    Chẳng ai quan tâm đến màn cãi cọ nho nhỏ giữa Artaga và Abyss cả, thực ra đây còn được coi là cách thể hiện tình cảm thân thiết giữa họ ấy chứ. Bởi tất cả mọi người trong cộng đồng ma thuật đều biết được một linh thú có chủ tin tưởng đủ để mở miệng nói chuyện cùng là khó khăn đến mức nào. Bình thường thì chúng thích giả đò là thú cưng bình thường hơn, nghĩa là ngoài chủ nhân ra thì chúng sẽ giả điếc trước mọi lời nói của người khác. À, đôi khi khó ở thì đến chủ nhân cũng bị tụi linh thú bơ đẹp luôn ấy chứ.

    Artaga lập tức cự nự chuyện cậu ấy không hỏi ngu, trong khi Abyss lờ tịt tên siren đang cao giọng tới độ bung cả mang ra thì Takara buộc phải chen vào (trước khi lông mèo và vảy cá dính đầy thức ăn - chuyện không phải chưa từng xảy ra) : "Thực ra người sói chỉ đoàn kết trong nội bộ đàn của họ mà thôi. Đối với những đàn khác thì họ chẳng ưa gì đâu, thậm chí còn ghét hơn cả những người ở chủng tộc khác cơ đấy. Thậm chí con lai và những người sói sinh con với đàn khác còn từng bị coi là kẻ phản bội và đuổi giết nữa."

    Con lai giữa các chủng tộc siêu tự nhiên vốn không được ưa chuộng trong thế giới ma thuật, chỉ là người sói đẩy sự kỳ thị đó lên thành thù ghét công khai mà thôi.

    "Đương nhiên là bây giờ tình trạng ấy cũng đỡ hơn rồi. Sau nhiều vụ thanh trừng con lai và kẻ phản bội xảy ra ngay trước mắt người thường, sự náo động mà người sói gây ra đã ảnh hưởng không nhỏ tới cuộc sống của các chủng tộc ma thuật khác. Thậm chí chiến dịch săn người sói bùng lên vào thế kỷ mười sáu còn làm dấy lên nỗi lo tái hiện lại cuộc chiến săn phù thủy vốn đã dịu dần của Tòa án Dị giáo, và đúng là nó đã xảy ra thật." Eden điều khiển khay bánh tráng miệng ra bàn và cắt cho mọi người: "Điều này khiến các phù thủy, pháp sư trên toàn thế giới nổi giận và nhóm họp tại St Gallen, yêu cầu thế giới ma thuật nói chung và cộng đồng người sói nói riêng phải có giải pháp giải quyết trước khi ngừng giao thương với chủng tộc người sói và bất cứ chủng tộc nào khác có ý định giúp đỡ họ."

    "Mà mọi người biết là người sói không có khả năng tự cấp tự túc, họ là những chiến binh giỏi nhưng chẳng hiểu gì về việc trồng trọt chăn nuôi cả. Phần lớn những gì họ dùng - đặc biệt là các loại thuốc men - đều đến từ tay các pháp sư. Vậy nên năm 1648, dưới sự chứng kiến của đại diện các chủng tộc, người sói đã kí kết Hiệp ước St Gallen - thứ mà chúng ta hay gọi là Hiệp ước Con lai ấy - về việc ngừng giết hại con lai giữa các đàn hoặc với chủng tộc khác, cho phép người sói trong đàn được tự do kết hôn và sinh con theo ý muốn của bản thân."

    Balan khịt mũi: "Và qua tới bốn thế kỷ thì rõ ràng là bọn họ vẫn không thay đổi gì nhiều."

    Eden nhún vai: "Người sói nổi tiếng là cứng đầu mà, suy nghĩ của bọn họ còn rỉ sét hơn cái đèn đồng cũ của cụ em ấy. Nhưng so với việc ngang nhiên xé xác thì kỳ thị và bạo hành lạnh vẫn còn tốt hơn, ít nhất thì người sói lai vẫn có cơ hội được sống."

    "Thế nên là.." Takara chọc cái dĩa vào miếng bánh của mình, rồi bằng một cách kỳ diệu nào đó đã hất văng cả bát súp về phía Abyss. Con mèo ré lên một tiếng bực bội, quăng cho hắn một cái nhìn trách móc trước khi nhảy lên đầu hắn ngồi. Gã thợ săn quái vật với khuôn mặt khá trông hầm hố này có một tình thương vô bờ với mấy thứ cục bông xinh xinh, nên là hắn ngồi im re chịu trận và nói tiếp: "Thế nên là số lượng thành viên trong các đàn của người sói đang giảm - kể cả những đàn có lịch sử hàng ngàn năm như Trăng Máu hay Mắt Xanh - nhưng số lượng các gia đình đa chủng tộc và con lai lại tăng dần mỗi năm. Nếu họ cứ tiếp tục giữ cái suy nghĩ cổ hủ thế này thì Hội đồng Ma thuật cảnh báo là trong tương lai, các đàn cổ xưa có thể sẽ chỉ còn là lịch sử mà thôi."

    Tất cả mọi người gật đầu, tình hình này cũng chẳng có gì lạ, ai mà không muốn được sống cơ chứ?

    Artaga ngó xung quanh: "Sao mấy người biết hết những thứ này vậy?" Vụn bánh trong miệng cậu ấy phun tùm lum ra bàn khiến Balan nhăn như khỉ ( "nuốt xong rồi hẵng nói thằng ranh con!").

    "À.." Giọng nói êm ái đầy mỉa mai của Abyss vang lên: "Họ đọc siren ạ." Abyss nhảy xuống cái ghế hình súc gỗ trông như mọc lên từ dưới sàn: "Sao mà Ten có thể nhớ vanh vách lịch sử của cả Thời kỳ Tối mà cậu còn chẳng phân biệt nổi Hiệp ước St Gallen và Hiệp định St Petersburg thế nhỉ?"

    Ba người còn lại tự động che chắn thính giác trước mấy câu cãi cùn của Artaga, rằng "trong hai người thì chỉ có một người biết lịch sử là đủ" và tiếng cười khẩy khiến người nghe ứa gan của Abyss.

    "Dù sao thì.." Balan nhấn nhá: "Đó chắc hẳn là lý do thằng bé Garuda kia biến khỏi đàn, nhưng mới mười hai tuổi thì có hơi.."

    "Ồ, Garuda." Abyss chụp cái đuôi của mình vào mặt Artaga: "Garuda hay tới nhà chúng ta đúng không? Thằng nhóc có đôi mắt có thể đổi sang màu tím thạch anh ấy hả?" Nó quay cái đầu tròn xoe về phía Eden và tiếp tục sau khi nhận được tiếng ừ hử xác nhận của cậu: "Sói Địa ngục Garuda, hừm, tay đó không tệ đâu."

    Mọi người - ngoại trừ cậu pháp sư tóc đen vẫn đang chiến đấu với miếng bánh ngọt cuối cùng - đồng loạt nhìn về phía Abyss: "Không tệ ấy hả?" Đối với linh thú khó tính này thì đây đã có thể coi là một lời khen hoành tráng rồi đấy: "Tôi nghĩ là cậu nên nhờ Eden chuyển lời này tới thằng bé." Takara cẩn trọng nói, đôi khi một lời khen có tác dụng lớn hơn ta tưởng rất nhiều.

    Eden vui vẻ cười, một tay chống cằm, tay còn lại nhéo nhéo mấy sợi râu của con mèo: "Em nghĩ là Abyss nói với cậu ấy rồi đấy, trực tiếp." Linh thú của cậu bình thản liếm tay rửa mặt, hành động như một con mèo xịn và không thèm đếm xỉa đến ánh mắt ấm ức của Artaga.

    "Ồ, quao, cái này thật đúng là.." Balan liếc về phía thằng nhóc siren đang hiện rõ vẻ ghen tị mà nhịn cười: "Vậy thì chắc chắn là thằng nhóc đó thực sự không tệ rồi."

    Bữa tối kết thúc trong sự hỗn loạn, bát đĩa bay loạn trong bếp (tạ ơn bất cứ pháp sư nào đã sáng chế ra bùa rửa bát), đồ ăn thừa được đẩy ra ngoài vườn (đám Kiến Chít Chít - giúp cậu xử lí rắn độc - đã háo hức chờ sẵn từ lâu), tiếng cằn nhằn của Artaga ( "Một năm nay nó mới chịu nói chuyện với em!" "Bình tĩnh coi, Garuda biết Abyss từ năm mười sáu tuổi cơ mà.") và những tiếng loảng xoảng và xin lỗi liên tục vang lên từ phía Takara.

    "Các anh không ở lại với em hả?" Eden nhăn nhó tiễn mọi người ra cửa với con mèo Munchkin đủng đỉnh lắc mông theo sau. Tất cả bật cười bởi cái bĩu môi dễ thương của cậu, đôi khi đứa em út của họ lại trở nên cực kỳ dính người như thế này đây.

    "Anh phải tới chỗ Ten luôn, lúc này cậu ấy dễ trở nên nhạy cảm lắm." Artaga nhún vai.

    "Anh còn một đám hàng chưa làm xong cho khách." Ờ, khi Tanaka nói "hàng" thì nó có nghĩa là vũ khí, chế tác tinh xảo, sát thương cao. Đám lính đánh thuê đúng là đã giúp hắn hái ra tiền.

    "Anh cũng thế." Balan thở dài: "Ngày mai có một đám đá mới được chuyển đến, và anh cần phải đảm bảo là mình có thể nhai đầu bất cứ kẻ nào tính giỡn mặt anh." Cửa hàng nguyên liệu ma thuật của Balan đang cực kì ăn nên làm ra, chưa kể đến cửa hàng "Bánh ngọt Svartalf" nho nhỏ bán bánh ngọt cho cả người thường lẫn sinh vật ma thuật kia nữa nên trông anh lúc nào cũng bận rộn.

    "Em đi cùng anh nhé, đằng nào em cũng đang.. ờ, cần thêm vài thứ." Gã thợ săn quái vật nhanh nhảu nói, rồi cả hai nhìn nhau ngọt ngào cười, bỏ ngoài tai câu rên rỉ anh ấy không cần vệ sĩ đâu của siren tóc xanh.

    Mặc dù đã từng nhìn thấy Balan bẻ cổ lũ đần độn muốn gian lận hàng hóa vài lần thì trong mắt Takara, anh vẫn là chàng thơ mong manh ngọt ngào (anh Jin và Artaga gọi đó là mù có chọn lọc).

    Eden và Artaga liếc nhau, ôi những kẻ sến súa sởn da gà này. Siren tóc xanh lầm bầm: "Đừng làm gì quá khích ở đó đấy." Và bị Balan vỗ một cái rõ đau vào đầu, trái lại Takara - anh chàng cơ bắp kia - cúi gằm mặt xuống, chỉ để lộ ra hai vành tai đỏ rực như sắp cháy đến nơi.

    Nhìn bóng mọi người khuất dần sau bóng đêm, Eden bắt đầu dựng lại hàng rào phép thuật của mình: "Bùa Cảnh báo, bùa Chuông, bùa Gương, bùa Lạc lối.." Cậu lầm bầm trong miệng, đếm ra mới thấy mình dùng nhiều bùa bảo vệ thật. Bùa chú bảo vệ là mảng Eden mạnh nhất trong tất cả các loại bùa của pháp sư phù thủy, có lẽ cậu đúng là đứa chết nhát như các anh bảo cũng nên.

    "Bùa Gai nữa."

    Eden giật bắn mình, cậu bối rối quay đầu lại: "Abyss?" Bùa Gai là một loại bùa phòng vệ rất mạnh, nhất là khi cậu kết hợp chúng với tinh chất Xương Độc đặc chế của nhà Noldorasga. Nhưng nó rất hiếm khi được sử dụng, theo ghi chép của dòng họ thì từ khi đến thành phố Ngân Hạnh này, người nhà Noldorasga mới chỉ dùng nó ba lần, đều là vào khi thành phố rơi vào tình trạng hỗn loạn và mọi người bắt buộc phải tìm mọi cách có thể để tự bảo vệ mình.

    Abyss nhìn thẳng vào cậu bằng đôi mắt xanh ngọc lạnh lẽo như băng: "Eden, tôi có dự cảm không tốt."
     
  2. Cinis

    Bài viết:
    6
    Chương 11: Bạn tốt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hơi lạnh chạy dọc sống lưng Eden, nhìn vào ánh mắt của Abyss, cậu biết nó không đùa. Là một linh thú can trường, không có nhiều thời điểm khiến Abyss cảm thấy bất an đến mức yêu cầu cậu dùng bùa Gai.

    "Có phải đó là lý do cậu biến mất mấy ngày hôm nay không?" Eden hỏi, tay vẫn không ngừng vẽ những kí hiệu ma thuật phức tạp. Cậu cảm nhận dòng chảy ma thuật ấm áp chảy tràn trong máu, kết nối mình với ngôi nhà, lãnh địa đã phục tùng và bảo vệ dòng họ Noldorasga suốt hàng ngàn năm qua.

    "Lúc đầu thì không, tôi chỉ tới thế giới tâm linh đi dạo vòng vòng như mọi khi mà thôi. Nhưng không hiểu sao tôi lại cứ có cảm giác gì đó không đúng lắm, cậu biết đấy, năng lực bẩm sinh của linh thú hệ bóng tối."

    Eden gật đầu, mỗi hệ linh thú đều có những năng lực bẩm sinh đặc trưng, ví dụ như linh thú hệ lửa là chiến đấu, linh thú hệ khí là tốc độ di chuyển.. Linh thú hệ bóng tối như Abyss là dự cảm tương lai, không phải là hình ảnh tiên tri rõ ràng mà chỉ là một cảm giác mơ hồ, và thường là cảm giác về điều gì đó xấu xa.

    "Vậy thời gian này cậu đừng đi qua đi lại giữa hai thế giới nữa, nguy hiểm lắm." Có những kẻ mạnh đến mức có thể ngăn cách con đường đi thông giữa thế giới thực và thế giới tâm linh, mục tiêu thì không cần nói cũng biết: Cắt giảm sức chiến đấu của những chủng tộc có thể điều khiển linh thú.

    Cái chót đuôi bông xù của mèo con cong lại, hai mắt nhìn thẳng vào Eden và chớp chầm chậm: "Tôi phải tìm thêm thông tin chứ chủ nhân." Cậu chủ nhỏ của nó có xu hướng gom hết tất cả những thứ cậu ấy yêu quý vào bên mình mỗi khi có dấu hiệu nguy hiểm.

    "Chúng ta có thể tìm cách khác." Pháp sư tóc đen nói dứt khoát. Abyss là linh thú của cậu, không phải một linh hồn bị các pháp sư trói buộc và nô dịch như các thế kỉ trước nữa mà là một người bạn, người đồng hành, thậm chí là một người thầy.

    Cục bông màu vàng ậm ừ vài tiếng trong cổ họng rồi xoay người vào nhà, đúng như câu chủ nào tớ nấy, Eden cứng đầu thì linh thú của cậu cũng cứng cổ không kém. Cậu lẽo đẽo bám theo linh thú của mình, Abyss luôn mềm lòng trước mấy chiêu trò mè nheo, có lẽ cậu nên thử mánh này xem sao.

    * * *

    Buổi sáng mùa thu ở thành phố Ngân Hạnh luôn trong trẻo với màu xanh trong vắt của mây trời, màu vàng ấm áp của thảm lá ngân hạnh phủ kín mặt đất, làn gió se lạnh mang theo cả hương chanh leo thoang thoảng thổi quét qua khu vườn bí mật đằng sau nhà. Cậu pháp sư tập sự khoác chiếc áo cardigan len mỏng màu xám yêu thích, cuộn mình ngái ngủ trên chiếc ghế xích đu được treo lơ lửng trên không trung, trước mặt là bánh ngọt và nước hoa quả, trong lòng là con mèo Munchkin vàng cũng đang mắt nhắm mắt mở.

    Garuda dẫm trên thảm cỏ xanh rì vẫn còn ướt sương đêm, cảnh một người một mèo ủ ấm cho nhau này khiến gã khẽ mỉm cười trong vô thức. Tiếng loạt xoạt đánh thức Abyss, nó duỗi người ngáp một cái sái quai hàm: "Ăn bánh đi Garuda, cậu chủ nướng riêng cho cậu đấy, nhiều cherry."

    Gã người sói lai gật đầu: "Cảm ơn." Trước khi gặp đôi chủ tớ này, ấn tượng duy nhất của gã về đám phù thủy là ngạo mạn, còn pháp sư là lập dị. Nhưng Eden Noldorasga thì không phải điều nào trong cả hai, cậu ấy tự tin về tài năng của mình, thỉnh thoảng có hơi kỳ lạ (một cách dễ thương) và ngốc nghếch vào những lúc không ai ngờ đến.

    Abyss khịt mũi, tấm áo khoác da rồng gắn đầy đinh bạc này rõ ràng là tác phẩm của tên thợ săn quái vật nhà bên cạnh, và ngay cả nó cũng không che được mùi máu tươi tanh nồng trên người gã. Garuda lờ đi ánh nhìn dò xét của con mèo, chỉ trả lời cụt ngủn: "Công việc." Thế là quá đủ để giải thích cho tình trạng của một tên lính đánh thuê.

    Eden hé một mắt ra. Gã chỉ thấp hơn Takara vài phân, cơ bắp cũng không ít, và giờ con sói to con hung hãn này đang đang ngồi xúc bánh ăn trong vườn nhà cậu. Eden mở nốt mắt kia ra: "Cậu vẫn còn thuốc đấy chứ?"

    Garuda mắc nghẹn một quả cherry căng mọng khiến Abyss phải nhảy lên vai và vỗ móng vuốt ngắn ngủn lên đỉnh đầu gã. Một cảnh tượng đáng để chụp lại.

    "Còn.."

    "Thuốc, Garuda, không phải nước tráng chai thuốc." Cậu pháp sư nhảy xuống khỏi xích đu và đi chân trần lên cỏ. Đôi mắt của gã người sói dõi theo đôi bàn chân trắng nõn của cậu, gã muốn phủi những ngọn cỏ xanh đang vuốt qua da cậu đi, dùng tay mình nâng gót chân cậu lên. Gã sợ cậu lạnh.

    "Garuda?"

    "À, ừm, chà.." Gã giật mình thoát khỏi làn khói mê mẩn trong đầu mình, lắp bắp không ra câu trước cái nghiêng đầu tò mò của Eden. Abyss khinh khỉnh thưởng cho gã một móng vuốt và câu đồ chết nhát chỉ mình gã nghe được.

    Eden thở dài, cậu đã biết câu trả lời rồi. Cái thói quen kì lạ này được Garuda áp dụng từ thuốc bột sang thuốc nước, từ thuốc dạng keo sang thuốc dạng khói. Ngay cả mảnh vỡ của bùa hộ mệnh cũng có thể được gã tận dụng để cắm vào mắt kẻ thù, đúng là tiết kiệm hết sức.

    "Cởi áo ra đi."

    ".. Cái gì cơ?"

    "Cởi áo ra." Eden lườm: "Tôi không tin vào khả năng tự chăm sóc bản thân của cậu."

    Và gã Sói Địa ngục hung hãn nổi tiếng Ngách Tối ngoan ngoãn làm theo lời cậu như một chú chó trung thành.

    Đúng như Eden nghĩ, tên này chỉ bôi thuốc qua loa vào vết thương nặng nhất, còn lại thì phó mặc hoàn toàn cho khả năng tự chữa lành của người sói. Xét đến độ dày và màu sắc của lớp thuốc thì rõ ràng là gã đã sử dụng đến giai đoạn tráng chai rồi.

    Tuy gần như mọi vết thương đều đã đóng vảy - hay ít nhất cũng ngừng chảy máu - thì cảnh tượng này cũng vẫn khiến một pháp sư trị liệu như cậu phát cáu. Sau một màn khử trùng và bôi thuốc khá là mạnh tay - Garuda không kêu la gì, nhưng những đường gân trên người gã thì có - thì Eden bắt gã đi thay đồ.

    Cậu biết là sau mỗi nhiệm vụ, gã sẽ nghỉ ngơi vài hôm. Không biết lúc chưa biết cậu thì gã ẩn nấp ở đâu - hoặc có nghỉ ngơi không - nhưng hiện tại thì có vẻ như ngôi nhà này đã được Garuda yên tâm xếp vào danh sách Nhà An toàn. Lúc đầu gã chết sống không chịu, có vẻ như sợ cậu bị đám điên trong Ngách Tối gây nguy hiểm. Nhưng sau khi Eden nói hoặc gã tới đây hoặc cậu tới Ngách Tối - và một màn biểu diễn bùa bảo vệ nho nhỏ khiến Garuda trầy vi tróc vảy cũng không xông qua được - thì gã đã nghe lời (đương nhiên là sau khi đảm bảo đã cắt đứt mọi cái đuôi, Eden vẫn không hiểu sao gã có thể khiến người khác nghĩ hai người không phải bạn tốt mà chỉ là bạn nữa).
     
  3. Cinis

    Bài viết:
    6
    Chương 12: Điềm gở

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Eden lôi kéo Garuda vào nhà kính giúp cậu đổi bồn cho cây tử đằng bonsai - mùa thu năm nay nó có màu tím với đủ mọi sắc độ - và chỉ qua một lần đổi bồn này nữa là nó có thể được trồng thẳng xuống đất rồi. Mỗi lần đổi bồn là Fuji - tên cây bonsai này - lại kêu réo và dãy dụa rất ghê, lúc nhỏ thì Eden còn có thể không chế được nó nhưng càng lớn thì lại càng mệt mỏi. Đương là là cậu có thể dùng bùa chú ép nó phải ngoan ngoãn nhưng nếu có thể không để rễ của nó dính ma thuật trong lúc di chuyển là tốt nhất.

    Gã người sói vừa rũ sạch bùn cũ dưới gốc cây - chủ yếu là lắc cho Fuji chóng mặt để nó ngậm miệng đừng ca cẩm nữa - vừa nghe Eden đếm lại mấy thứ thảo dược cậu định dùng: "Ba bông trúc đào, một nắm nhỏ hạt chi chi, tám giọt nước ép củ hoa bỉ ngạn, một thìa nhựa cây sui, mười lá đỗ quyên vò nát.. ủa, Abyss, rổ Manchineel tôi vừa để trên bàn đâu rồi?"

    Garuda bối rối quay đầu lại: "Cậu cần giết ai à?" Những thứ gã vừa nghe đều là kịch độc thì phải?

    Cậu pháp sư tóc đen vừa giật rổ táo tử thần khỏi miệng linh thú của mình vừa ủ ê trả lời: "Không, tôi chỉ muốn điều chế một loại nước thuốc bổ sung cho bùa phòng vệ bên ngoài mà thôi. Và thứ thuốc đó cần siêu siêu nhiều thực vật độc." Eden rên rỉ: "Mong là kho dự trữ của tôi có thể trụ được đến cuối tháng. Lần này mà lão Stubbe còn cù cưa nữa thì đừng hòng được tôi bán trà hoa cho."

    Lúc này thì Garuda đứng hẳn dậy: "Bổ sung bùa phòng vệ?" Đôi mắt gã như có một tia sáng màu tím lóe qua: "Cậu gặp chuyện gì à?"

    Eden vẫn cắm cúi nghiền Manchineel trong cối: "Không, chỉ là.." Cậu thở dài rồi liệng cái chày bạc xuống mặt bàn: "Abyss nói cậu ấy có dự cảm xấu. Tôi không biết nữa, nhưng tôi nghĩ cẩn thận thì vẫn hơn."

    Cậu pháp sư hít sâu một hơi: "Abyss chưa bao giờ sai về mấy vụ này cả."

    Garuda tiến về phía bàn giúp cậu nghiền tiếp Manchineel trong khi Eden nhóm lửa, cái vạc gỗ mun bắt đầu rít lên như ống bễ khi cậu ếm một cái bùa Cân bằng lên nó: "Đáng lẽ tôi đã mua vạc mới từ hôm qua rồi kìa, đám Boleyn đáng ghét!" Pháp sư tóc đen càu nhàu rồi liệng nắm hạt chi chi xuống một cách khá là bạo lực.

    Một thoáng yên lặng trôi qua trước khi gã người sói mở miệng: "Tôi cũng nghĩ vậy."

    "Chuyện cái vạc hay chuyện Hội Boleyn?"

    "Dự cảm của Abyss."

    Cả Eden và con mèo đang nằm cuộn gần bụi cẩm tú cầu đều đồng loạt ngẩng đầu lên.

    Hai hàng lông mày của Garuda nhíu chặt lại: "Cả năm nay rồi, liên tục có người mất tích. Lúc đầu tôi cũng không chú ý lắm vì Ngách Tối vốn chẳng phải nơi an toàn gì, chuyện có kẻ chết hay mất tích ở đó còn không được bàn tán nhiều bằng việc mụ Elena bịp bợm bán thuốc dưỡng da được - làm - theo - công - thức - của - Marie Leveau."

    Eden bật cười, không đúng lúc lắm nhưng cậu thực sự nể tài kinh doanh của bà Elena, hóa ra bà ấy còn chạy tới cả Ngách Tối nữa cơ đấy. Cậu chen ngang: "Bà ấy không sợ bị người ở đó xử lý à?"

    Gã người sói cũng cười theo: "Ai cũng biết mụ ấy bịp mà, hơn nữa.." Gã nhún vai: "Bùa Lửa của mụ cũng không ngon ăn gì."

    Phải rồi, Abyss lầm bầm, cả đời mụ luyện có mỗi cái bùa đó thôi mà.

    Eden khoái trá bỏ nhựa cây sui vào vạc, linh thú của cậu vẫn ghim vụ bị bà Elena đốt xém râu.

    Garuda đẩy cái cối chứa đầy Machineel đã nghiền mịn về phía cậu pháp sư rồi tiếp tục nói: "Nhưng sau đó một thời gian thì tôi nhận ra số lượng người mất tích bắt đầu tăng cao một cách bất thường. Có thể là tôi nghĩ quá nhiều nhưng cho dù là tính cả những người chuyển tới thành phố khác thì những năm trước Ngách Tối cũng không mất nhiều người như vậy."

    Cảm giác rờn rợn chạy dọc hai cánh tay của Eden: "Nhiều lắm à?"

    Đôi mắt nâu sậm đến gần như đen của gã người sói nhìn thẳng vào cậu: "Chỉ riêng những người tôi biết đã lên tới gần năm mươi rồi." Gã vỗ nhẹ vào cái vạc đang nghiêng dần về bên trái: "Eden, tôi thật sự nghĩ có chuyện gì đó đang xảy ra."

    Không ai hỏi tại sao gã không nói chuyện này với Hội đồng Ma thuật Thành phố. Thứ nhất, chưa có bằng chứng rõ ràng gì cả; thứ hai, những người nắm quyền ở Ngách Tối luôn thích tự mình xử lý địa bàn hơn; quan trọng nhất, tất cả đều biết Hội đồng Ma thuật Thành phố không quan tâm đến những người sống trong Ngách Tối. Họ coi nơi này giống như cái u ác tính của thành phố Ngân Hạnh vậy, một khu ổ chuột tràn ngập tệ nạn mà họ sẽ rất vui vẻ nếu có thể xóa sổ được nó.

    "Chúng ta chỉ có thể tự mình cẩn thận hơn thôi." Eden bắt đầu vét Manchineel nghiền vào vạc, cái thứ quỷ này dính chết đi được: "Garuda, cậu ra vườn hái mấy nhánh hoa xương cho tôi được không?"

    Gã người sói gật đầu.

    "Một giọt máu của cậu nữa, cảm ơn." Eden điềm nhiên thêm vào.

    Garuda bối rối hỏi lại: "Nếu nước thuốc của cậu cần độc thì nọc người sói mới là.."

    Eden đảo mắt: "Mấy thứ này là để tạo Dấu Khóa cho cậu, đồ ngốc ạ, đương nhiên là tôi biết nọc người sói mới độc rồi."

    Thấy gã người sói vẫn đứng ngố ra đó, Eden đành phải giải thích thêm: "Cậu nghĩ là tôi sẽ để cậu lang thang ở Ngách Tối sau khi nghe chuyện này à? Còn lâu! Cậu sẽ ở lại đây, nếu vào thời điểm khẩn cấp mà tôi không có mặt thì ít nhất cậu còn có một nơi trú ẩn."

    "Tôi không nghĩ là.." Garuda nghẹn lại khi thấy Eden quắc mắt: "Cảm ơn." Và gã có hơi đỏ mặt một tí khi nghe Abyss bâng quơ gì đó về thói quen gom yêu thương của cậu chủ nó.

    Gã người sói tay chân lọng ngọng ra vườn, móng vuốt sắc như dao đáng lẽ phải cắt vào họng địch thủ giờ đây cẩn thận từng li từng tí cắt từng nhành hoa xương trắng nõn. Trời bắt đầu lất phất mưa khiến bó hoa nhỏ trong tay gã chuyển dần sang màu trong suốt như pha lê. Khi nhón chân qua các luống hoa (Eden sẽ bắt gã nhai sống Machineel nếu gã dẫm vào mất), đường nhìn của Garuda bị hút vào những bụi linh lan chạy dài quanh vườn.

    Có phải dạo này Eden bận quá nên không chăm sóc được chúng không nhỉ? Cả lá cây và những bông hoa trắng muốt đều nhuốm một vàng khô héo ảm đạm kì lạ.

    * * *

    Trong nhà kính khổng lồ được bao quanh bởi những bức tường thủy tinh trong suốt, Abyss ngáp dài lật các trang sách da dê cũ vàng được ếm bùa bảo vệ. Eden đang tập trung vào việc điều chế Tinh chất Xương Độc nên nó phải tự giải khuây cho mình bằng cách đọc mấy cuốn sách trong thư viện của gia tộc Noldorasga. Nhưng chẳng được bao lâu thì nó bắt đầu cuộn tròn lại và dúi đầu ngủ khò khò, bên cạnh cuộn bông mèo tròn xoe là cuốn Noldorasga - Khởi nguồn Ma thuật và Vinh quang dày kinh hoàng bọc bìa đen, chữ bạc chạm nổi.

    Tiếng mưa rơi lộp độp trên khung mái vòm như một bài hát ru êm ả, làn gió thoang thoảng hơi thảo dược thổi các trang sách kêu loạt xoạt và dừng lại ở một bài thơ cổ:

    Linh lan trắng cúi đầu trước bóng tối

    Gai Xương dựng lên ở quanh tim

    Những đứa trẻ bị xua đuổi cất tiếng than khóc

    Mặt trăng đổ tám dòng suối máu lên những cánh sao

    Mặt nạ của ma quỷ và thánh thần rơi xuống

    Hỡi những đứa con của Noldorasga,

    Hãy cẩn trọng và lắng nghe lời cảnh báo của người đi trước,

    Ma thuật vẫn ở đây!
     
  4. Cinis

    Bài viết:
    6
    Chương 13: Takahashi Ten

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Cinis

    Bài viết:
    6
    Chương 14: Lễ Yule

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Cinis

    Bài viết:
    6
    Chương 15: Hội chợ ma thuật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Cinis

    Bài viết:
    6
    Chương 16: Tấn công kinh hoàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Cinis

    Bài viết:
    6
    Chương 17: Truyền thuyết Hộp sọ Hát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Cinis

    Bài viết:
    6
    Chương 18: Người tới từ Valkasga

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Cinis

    Bài viết:
    6
    Chương 19: Nghi phạm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...